• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thí Thiên Đao (6 Viewers)

  • Chương 126-130

Chương126: Không đơn giản (1)

- Ta không cần gạt ông làm gì? Sở Mặc thản nhiên liếc nhìn Hạ Kinh:

- Gạt ông, ta có thể được lợi ích gì?

- Ngươi muốn gì? Hạ Kinh vẫn gắt gao nhìn Sở Mặc, trầm giọng hỏi.

Vấn đề này là tâm bệnh lớn nhất của lão! Nếu có thể giải quyết, vậy đừng nói hóa giải ân oán trước mắt với Sở Mặc. Cho dù bảo lão quỳ lên đất dập đầu mấy cái với Sở Mặc, lão cũng không chút do dự!

- Ta muốn, rất đơn giản. Sở Mặc nhìn Hạ Kinh:

- Thứ nhất, kể từ hôm nay ân oán giữa ông và ta xóa bỏ! Ông không được tìm người ám sát ta nữa, càng không được hứa gạt ta. Một khi bị ta phát hiện, hợp tác giữa chúng ta cứ vậy phá bỏ. Vì loại thuốc này… ông cần phục dùng thời gian dài! Cho nên… hãy bớt dồn chút tâm tư âm hiểm lên đầu tiểu gia. Ngoài ra, trông chừng Hạ Kiệt con trai ông cho tốt, đừng để y giống như ông, ra ngoài gây hại người ta.

Hạ Kinh đầy mặt xám xịt, cả giận nói:

- Những cái đó đều là tung tin vịt!

- Có phải là tung tin vịt không, trong lòng ông biết rõ. Sở Mặc cười lạnh nhìn lão:

- Thứ hai, sau này ông hồi phục bình thường, giống người đàn ông bình thường, trong vương phủ ông mỹ nữ như mây, đừng đi ra ngoài gây hại người!

- Có thể khôi phục bình thường ai lại làm như vậy? Hạ Kinh sắc mặt tối đen, cắn răng nghiến lợi nói, cũng không nói những cái đó là tung tin vịt.

- Thứ ba, Thân vương đại nhân, ta biết tuy ông đã không còn là Thủ phụ, nhưng lực lượng trong tay vẫn rất hùng mạnh. Thời khắc quan trọng lúc ta cần sự giúp đỡ, ông phải giúp ta. Sở Mặc thản nhiên nói.

Trong con ngươi của Hạ Kinh chợt lóe lên chút ánh sáng lạnh, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Sở Mặc:

- Thiếu niên, ngươi muốn làm gì?

- Đừng hiểu lầm, yên tâm, ta sẽ không tạo phản, ta vẫn không ngốc như vậy, còn muốn sống thêm mấy năm nữa. Sở Mặc nói.

- Được, chỉ cần không phải muốn tạo phản, thời khắc quan trọng, ta có thể động dụng sức lực trong tay đến giúp ngươi! Hạ Kinh đồng ý rất dứt khoát. Đến lúc này, khí chất của người thân ở vị trí cao như lão cuối cùng mới lộ ra một chút.

Thiếu niên Sở Mặc này trước đây gần như bị hoàn toàn áp chế, kỳ thật là chuyện không thể tin nổi. Cũng đủ chứng tỏ một chuyện, phương diện này không được… Đối với một nam nhân mà nói là đả kích lớn nhất.

- Còn gì nữa không? Hạ Kinh nhìn Sở Mặc, trầm giọng hỏi.

- Không có gì, Hạ Kinh Thân vương, Sở Mặc ta tuy tuổi nhỏ, nhưng cũng không phải hạng người lòng tham không đáy. Ta là người luôn ân oán phân minh! Có thù tất báo, có ân tất đền! Sở Mặc nói xong đứng dậy, nhìn Hạ Kinh thản nhiên nói:

- Vì chứng minh ta không có gạt ông, bây giờ ta có thể luyện thuốc cho ông. Nhưng… vì tật xấu này của ông đã là khá trầm trọng, cho nên số lượng và chủng loại dược liệu cần thiết nhất định sẽ rất nhiều. Điểm này ta hy vọng ông có thể có tâm lý chuẩn bị. Đến lúc đó luyện thuốc ngay ở Thân Vương Phủ ông, chuẩn bị cho ta một căn phòng lớn riêng biệt, không được quấy rầy ta thì được rồi.

Hạ Kinh gật đầu nói:

- Không cần phiền phức như vậy, cần dược liệu gì ngươi nói thẳng cho ta thì được rồi! Ta phái người đi chuẩn bị! Ngoài ra, không nói gạt ngươi, mấy năm nay vì trị khỏi tật xấu này của ta, bây giờ trong vương phủ dược liệu đã chất đầy mấy kho lớn! Thậm chí âm thầm cầu sự trợ giúp rất nhiều môn phái, nhưng… vẫn không có hy vọng.

Ở trong mắt Hạ Kinh cho dù cần lượng lớn dược liệu, lại có thể cần bao nhiêu? Với thân phận địa vị của mình chỉ cần thế gian này có… thì nhất định có thể làm được.

Sở Mặc thoáng nhìn Hạ Kinh:

- Được, hôm nay ta cũng mệt rồi, sáng sớm ngày mai, ta sẽ đích thân đến cửa, liệt kê dược liệu cần thiết thành một đơn thuốc cho ông. Trong lòng thầm nghĩ:

- Tới lúc đó hy vọng ông không phải bị hù dọa thì tốt.

Hạ Kinh gật đầu, trầm giọng nói:

- Vậy, thứ cho không tiễn, ngươi nên biết làm sao đi ra rồi chứ.

Sở Mặc ha ha cười, đứng lên khoát tay, xoay người rời khỏi. Vừa nãy hắn một đường đánh vào, chỉ cần thuận theo đám hỗn độn đó đi ra thì được rồi, tất nhiên sẽ không lạc đường.

Con mắt Hạ Kinh sáng ngời nhìn bóng hình Sở Mặc biến mắt trong tầm mắt, trong mắt tràn đầy phức tạp, rất lâu mới nhẹ giọng nói:

- Uất Trì tiên sinh, ngài cảm thấy… lời của tiểu tử này đáng tin không?

Trong không khí truyền đến một giọng nói bình thản:

- Không đơn giản. Sau đó thì không thấy động tĩnh.

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, còn là chỉ có ba chữ, nhưng con mắt của Hạ Kinh chợt sáng lên. Trên khuôn mặt tức giận đó giống như lòng sông khô cạn nhiều năm bỗng nhiên được dẫn vào lượng nước lớn, hiện ra tràn đầy sức sống.

Không đơn giản!

Uất Trì tiên sinh nói thiếu niên này không đơn giản!

Đó không phải có nghĩa là thiếu niên này cũng không có gạt lão sao?

Bây giờ Hạ Kinh rất khó nói rõ tâm thái của mình đối với Sở Mặc là như thế nào.

Nói hận… quả thật là hận, dù sau tiểu tử này phế đứa con trai duy nhất của lão, hơn nữa hôm nay lại vô cùng kiêu ngạo đánh đến tận cửa. Không những náo động vương phủ gà bay chó chạy, mà còn ăn nói chua ngoa, làm người ta rất muốn bầm hắn thành trăm mảnh.

Nhưng sau khi nghe nói hắn có phương thuốc đó, Hạ Kinh lại cảm thấy không ngờ lão… đột nhiên không có hận Sở Mặc như vậy!

- Nếu… bổn vương thật có thể hồi phục, với tuổi tác của bổn vương cho dù sinh thêm mấy đứa con cũng không thành vấn đề! Trong mắt Hạ Kinh lóe ra tia sáng hy vọng, lẩm bẩm:

- Hy vọng… là thật. Nếu ngươi dám gạt ta cho dù tán gia bại sản dùng mọi thủ đoạn, liều chết cũng sẽ không tha cho ngươi!

Tuyệt vọng cũng không đáng sợ, vì đã tới đường cùng rồi, không có gì có thể kỳ vọng. Đáng sợ là sau khi tuyệt vọng lại lóe lên tia hy vọng, phát hiện lại bước vào một tuyệt cảnh khác!

Đó mới là chuyện thật sự làm người ta sụp đổ.

Sở Mặc thong dong phóng khoáng giống như tản bộ, bước ra khỏi vương phủ hỗn độn. Những thị vệ bên đường đã nhận được mệnh lệnh nhưng ánh mắt của mọi người nhìn Sở Mặc vẫn giống như đại định đến.

Bọn họ nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao vương gia lại tha cho tiểu tử này.

Con trai duy nhất của vương gia, bị hắn đánh phế rồi, sau đó chạy hơn nữa năm, nghênh ngang trở về không nói, còn hống hách đánh đến tận cửa. Hai đại cung phụng của vương phủ đều chết trong tay hắn, cả vương phủ suýt chút nữa bị hắn phá hủy… ngay cả cổng lớn của vương phủ cũng bị đập tan tành.

Cái tát tay này quả thật đánh rất mạnh!

Nhưng vương gia vẫn tha hắn đi.

Vương gia lúc nào lại tiết chế như vậy? Bị người ta đánh đến cửa, không ngờ còn có thể nhịn?
Chương127: Không đơn giản (2)

Đừng nói bọn họ nghĩ không thông, ngay cả đám đại thần gia quyến trong triều ở ngoài xem náo nhiệt, sau khi nhìn thấy Sở Mặc lảo đảo từ cổng lớn vương phủ tường thành đổ nát đi ra, đều ngây dại ánh mắt, hoàn toàn nghĩ không thông!

Sở Mặc vừa ra khỏi cửa, thì nhìn thấy bên ngoài vây một đám người. Hứa Phù Phù và Diệu Nhất Nương cũng đều ở trong đám người đó.

Nhìn thấy Sở Mặc, Hứa Phù Phù nhe răng cười, đắc ý liếc nhìn Diệu Nhất Nương:

- Hi hi hi hi.

Diệu Nhất Nương thì hoàn toàn ngây dại, kỳ thật nàng đã đến lâu rồi, vừa nãy suýt chút nữa xông thẳng vào. Đừng thấy nàng xuất thân môn phái, nhưng dù sao ở Viêm Hoàng Thành nhiều năm như vậy, sao lại không hiểu phủ đệ của Thân vương là có ý vị gì?

Đó là long đầm hổ huyệt thật sự!

Sở Mặc một mình như vậy xông vào, ngay cả cổng lớn của vương phủ cũng bị đập nát. Hạ Kinh thân là chủ nhân chỗ này, thù mới hận cũ, sao có thể bỏ qua cho hắn? Nàng bị Hứa Phù Phù lôi kéo siết sao, nói Sở Mặc nhất định sẽ không sao.

Kết quả không bao lâu Sở Mặc cư nhiên thật sự ra ngoài.

Trên dưới cả người cả chút tro bụi cũng không có, hai tay trống không, vẻ mặt bình tĩnh, giống như vừa ăn cơm xong, tản bộ ra về

Mọi người đối với kết quả này hoàn toàn tràn đầy chấn kinh, gần như đều ngây ngẩn.

- Cái này sao có thể? Chẳng lẽ Hạ Kinh thân vương không có ở nhà?

- Thời gian gần đây Hạ Kinh Thân vương căn bản không có ra ngoài!

- Cổng lớn bị người ta đập tan tành, mặt cũng bị người ta đánh sưng lên rồi à? Kết quả người gây sự cứ nhàn nhạ như vậy đi ra ngoài?

- Nghe nói bên trong có người chết… thật không dám tin, đứa cháu này của Phàn lão tướng quân vẫn có có thể sống sót trở ra.

- Khó mà tin… Chẳng lẽ nói trên người Sở Mặc công tử đang mang thánh chỉ của Hoàng thượng?

- Đừng nói, thật có khả năng này. Các ngươi còn nhớ lời đồn đó không? Nói không chừng, lần này Sở Mặc công tử chính là phụng chỉ đến gây sự đấy!

- Chuyện hoàng gia, đừng suy đoán lung tung. Sau này trở về nói với những tên khốn khiếp trong già đừng đi chọc giận Sở Mặc, tiểu tử này không đơn giản!

Đám người vây xem này thân phận địa vị không có ai là đơn giản. Ở đó xì xào bàn tán, trong ánh mắt nhìn Sở Mặc đều mang mấy phần sợ hãi.

Nhưng không phải ai cũng có gan xông vào Thân Vương Phủ gây sự, xong rồi vẫn có thể toàn thân trở về. Cả Đại Hạ dám làm như vậy trước đây sợ cũng chỉ có một mình Hoàng thượng. Bây giờ… lại có thêm một người.

Sau đó những người trong Thân Vương Phủ ở đó lặng lẽ thu dọn tàn cuộc. Ngay cả nhìn cũng không nhìn ra bên ngoài, càng làm chuyện này thêm rất nhiều sắc thái thần bí. Mãi đến sau rất nhiều năm, chuyện Sở Mặc tức giận đập phá Thân Vương Phủ, lan truyền khắp trong Viêm Hoàng Thành.

- Ngươi, ngươi không sao? Diệu Nhất Nương bước nhanh tới bên cạnh Sở Mặc, vẻ mặt quan tâm. Tuy nàng đang mang khăn che mặt, che khuất khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo, nhưng đôi chân thon dài quang khiết như ẩn như hiện trong chiếc váy, cái eo nhỏ nhắn duyên dáng vẫn làm rất nhiều nam nhân nhìn thấy trong lòng nóng rang.

Trong những người này, phần lớn đều đến Thao Thiết lầu ăn cơm. Tuy cơ hội nhìn thấy bà chủ không nhiều, nhưng cũng có không ít người nhận ra Diệu Nhất Nương. Đối với nàng xuất hiện ở đây, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

- Sao cả Diệu Nhất Nương cũng đến tham gia náo nhiệt?

- Các ngươi còn không biết sao? Vừa nãy ở tại Thao Thiết Lầu, Trương Thanh Ngọc công tử của Thanh Châu Mục gây rối ở đó, bị Sở Mặc công tử giáo huấn một trận. Sau đó Châu Mục công tử đó khai ra là Hạ Kiệt, bằng không Sở công tử cũng không thể nổi giận xông đến Thân Vương Phủ gây sự.

- Thì ra là vậy, nhưng chuyện này có liên quan gì với Diệu Nhất Nương?

- Vậy thì không biết rồi.

Tiếng mọi người tranh luận, Diệu Nhất Nương bịt tay không nghe, chỉ là đầy mặt thản thiên nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc cười cười:

- Không sao, sao tỷ lại đến? Nhị Phù không có nói với tỷ ta không sao sao?

- Ta… ta làm sao biết Sở đại thiếu gia ngài thần thông quảng đại như vậy, đại náo Thân Vương Phủ sau đó còn có thể phóng khoáng rời khỏi như vậy? Diệu Nhất Nương không kìm được sẵng giọng nói.

Hứa Phù Phù ở một bên cười nói:

- Tỷ nói phải giữ lời, chịu thua chưa hả!

---------------

Đám đông có mặt ở đây phần lớn đều nhận ra Hứa Phù Phù, thấy thế có người tò mò hỏi:

- Hứa công tử, cái gì nói phải giữ lời?

- Ha ha… Ta và bà chủ Diệu Nhất Nương đánh cược, ta nói huynh đệ ta Sở Mặc sẽ bình an đi ra từ Thân Vương Phủ. Nàng ta không tin, kết quả các ngươi nhìn thấy rồi đấy. Nàng ấy thua rồi. Hứa Phù Phù đầy mặt đắc ý nói.

Diệu Nhất Nương ở bên một bên đỏ ửng khuôn mặt, không ngừng thẹn thùng. Tuy có mảnh lụa mõng che mặt, nhưng người ngoài vẫn có thể cảm nhận được ý ngượng ngùng từ trên người nàng.

- Ha ha còn có chuyện này? Mau nói, đánh cược cái gì? Người hỏi cũng là con trai đại thần trong triều, tuổi cũng không lớn, cũng xem là quen biết Hứa Phù Phù, nghe thấy lời nói của Hứa Phù Phù không kìm được cười lên.

Mấy người khác tất cả là mặt đầy hiếu kỳ nhìn Hứa Phù Phù. Những quý tộc hào môn giới thượng lưu này kỳ thật cả ngày đều rất rảnh rỗi vô vị, chỗ nào náo nhiệt thì chạy đến chỗ đó. Đương nhiên bản thân náo nhiệt cũng phải đủ cấp bậc mới được. Ân oán tình thù ở phố phường bọn họ mới không có hứng thú xem.

Hứa Phù Phù đầy mặt đắc ý nói:

- Đánh cược hả… chính là nếu Diệu tỷ tỷ thua phải hôn huynh đệ này của ta một cái, hơn nữa… không được hôn mặt!

Ầm!

Đám người vây xem nhất thời phát ra một trận cười giòn vang, sôi trào lên. Mấy công tử ăn chơi trác táng lẫn trong đó thật chí huýt sáo lớn tiếng hoan hô.

Có người không kìm được cười:

- Hứa đại công tử đổi tính rồi hả? Không ngờ không phải vì mưu cầu lợi ích cho mình?

Hứa Phù Phù xụ mặt:

- Đại gia còn muốn sống thêm mấy năm. Nói xong, nhìn Diệu Nhất Nương nói:

- Thua phải chịu, mau hôn!

Đám người vây quanh xem náo nhiệt không sợ chuyện này lớn, ồn ào nói:

- Mau hôn mau hôn.

- Hôn một cái!

- Không được hôn mặt!

- Đúng đúng đúng, không được hôn mặt, không được lật lọng.

- Hôn!

- Không được qua loa.

Khóe miệng Sở Mặc co giật, trợn mắt há họng nhìn đám người đầy vẻ hưng phấn. Nhưng sau đó Sở Mặc hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Phù Phù, cả giận nói:

- Hứa Nhị Phù.

Hứa Phù Phù rút người ở đằng sau, trợn mắt nói:

- Huynh đệ, diễm phúc như vậy, ta nhường cho ngươi, không cần cảm ơn ta!
Chương128: Một nụ hôn

Sở Mặc cả giận nói:

- Ngươi đợi đó cho ta!

Bên này có người khá quen với Sở Mặc, lớn tiếng quát:

- Sở hiền đệ, hay là huynh chủ động thi

- Ha ha ha, phải, Sở huynh đệ, hay là huynh chủ động đi. Ta thấy bà chủ người ta xinh đẹp như vậy, ngươi nhẫn tâm từ chối sao?

- Thật là diễm phúc. Huynh đệ cầu còn cầu không được!

Sau tiếng ồn ào của đám người, Diệu Nhất Nương đôi mắt sáng lên rơi trên mặt Sở Mặc, sau đó mỉm cười, sải bước đi lên, trong mục quang ngây dại của Sở Mặc, chiếu lên trán Sở Mặc.

Chụt một tiếng, hôn một cái thật mạnh.

Người xung quanh đều si ngốc.

Sở Mặc cũng si ngốc, tuy hôn là ở trán hắn, nhưng đôi môi mềm mại lạnh lẽo của Diệu Nhất Nương vẫn làm hắn có cảm giác khó thể diễn tả, cả người tê dại… nói không ra.

Nhưng đám người xem náo nhiệt xung quanh, lại không chịu.

- Làm dối!

- Đó là qua loa.

- Quá đáng thật, chúng tôi muốn xem là hôn môi! Là môi!

Diệu Nhất Nương cười lạnh nhìn một vòng, sau đó nhìn chằm chằm vào người Hứa Phù Phù núp trong đám đông sợ bị đánh:

- Lúc đầu bọn ta đánh cược là không được hôn mặt, đúng không?

Khóe miệng Hứa Phù Phù co quắp lại, mặt đầy xám xịt. Hứa đại công tử y thân là hoa trung thánh thủ, xưa nay chỉ có y trêu đùa người khác, đến giờ vẫn chưa bị ai chơi lại. Kết qả hôm nay lại té trên tay nữ nhân thông minh như Diệu Nhất Nương.

Đối mặt với chất vấn của Diệu Nhất Nương, Hứa Phù Phù chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu nói:

- Nàng quả thật là chơi xấu…

- Ta chơi xấu thế nào? Diệu Nhất Nương cười lạnh:

- Quy định chỉ là không được hôn mặt, nhưng không nói phải hôn môi. Lúc đặt cược ngươi đặt ra có lỗ hỏng, bản thân ngươi chưa đủ thông minh…

Nói xong, nhìn Sở Mặc, tự nhiên cười lớn:

- Đại thiếu, chúng ta đi thôi!

Sở Mặc nhìn Hứa Phù Phù lộ ra nụ cười âm hiểm:

- Được, chúng ta đi thôi!

Hứa Phù Phù khẽ run rẫy, biết mình lần này có chút đùa quá trớn, không những không tính kế Diệu Nhất Nương còn triêu chọc Sở Mặc. Y thật muốn quất mình hai bạt tay, ăn no rãnh rỗi không có gì làm… được, xin lỗi là chuyện sớm muộn thôi!

- Này, tỷ tỷ, Tiểu Hắc ca… các người đợi ta! Hứa Phù Phù lớn tiếng quát, đuổi theo Sở Mặc và Diệu Nhất Nương.

Đám người tụ tập ở cửa Thân Vương Phủ lúc này mới luyến tiếc không nỡ rời khỏi, đồng thời trong lòng thầm nghĩ:

- Hôm nay náo nhiệt thật là phấn khích, nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy náo nhiệt đặc sắc như vậy.. vậy thì tốt bao nhiêu?

Chỗ xa ba người đã đi rất xa.

Hứa Phù Phù đầy mặt nịnh hót theo sau. Sở Mặc và Diệu Nhất Nương lạnh lùng không để ý đến y.

- Ây ya, Tiểu Hắc ca, ta sai rồi, còn chưa được sao? Tiểu ca mau nói cho đệ biết, tiểu ca ở trong vương phủ rốt cuộc làm chuyện gì? Tại sao lão khốn khiếp đó thả tiểu ca ra? Hứa Phù Phù vừa nói vừa dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Diệu Nhất Nương.

Diệu Nhất Nương tuy trong lòng cũng rất hiếu kỳ nhưng cũng lười quan tâm đến Hứa Phù Phù, lạnh lùng không để ý đến y.

- Ta nói Diệu tỷ tỷ, tỷ cứ như vậy thật không đúng rồi. Huynh đệ ta giận ta, là chuyện bình thường, nhưng tại sao tỷ giận ta? Lúc tỷ đánh cược với ta, là cam tâm tình nguyện mà! Hứa Phù Phù vừa nói vừa hi hi cười:

- Có phải nữ nhân da mặt mõng không? Trên mặt thoạt nhìn là không muốn, trong lòng lại rất muốn sao?

Ầm!

Diệu Nhất Nương đá vào mông Hứa Phù Phù một cái:

- Cút!

- Nên đá! Sở Mặc ở bên cạnh nói.

- Ây ây ây, hai người các ngươi… hứ, ta không nói nữa, không nói thì được rồi? Hứa Phù Phù đầy mặt ủy khuất, giống như gặp khốn cảnh, đi theo sau hai người.

Diệu Nhất Nương không kìm được tò mò trong lòng, nhìn Sở Mặc hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Sở Mặc nói:

- Trở về hãy nói, ăn một bữa thật ngon, ồn ào một trận, bây giờ bụng rất đói.

Diệu Nhất Nương tự nhiên cười:

- Được, trở về ta bảo đầu bếp làm lại cho ngươi!

- Ta muốn ăn cua hoàng đế… ta còn muốn ăn… Hứa Phù Phù vừa nghe thấy ăn lập tức phấn chấn.

- Ngươi tránh qua một bên. Diệu Nhất Nương cười lạnh nói.

- Thật quá đáng, các người không thể đối với ta như vậy! Hứa Phù Phù đầy mặt ai oán xông lên:

- Ta sai rồi có được chưa? Ta trêu chọc ai chứ? Tiện nghi ghì mình cũng không chiếm được? Hứa đại gia ta là nhất thế anh danh thánh thủ trong hoa đấy…

Sở Mặc đen mặt, chậm rãi nhìn Hứa Phù Phù thấm thía nói:

- Nhị Phù, chúng ta là huynh đệ, Nhất Nương là tỷ tỷ của chúng ta, bản thân chúng ta rất rõ. Giữa chúng ta là quan hệ thế nào, người khác cũng biết sao?

Hứa Phù Phù lúc này ngẩn ra. Nói thật, y sợ nhất nhìn thấy biểu tình nghiêm trọng này của Sở Mặc. Vì mỗi lúc như vậy, đều chứng tỏ Sở Mặc thật sự tức giận.

Đối mặt với câu hỏi này, Hứa Phù Phù chỉ có thể cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Là ta sai rồi.

Trong con ngươi của Diệu Nhất Nương có thủy quang lóe động, đôi mắt cách khăn che mặt dịu dàng nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc nói tiếp:

- Chúng ta là con cháu quý tộc trong Viêm Hoàng Thành, trong con mắt những quý tộc đó cũng là chuyện như vậy, ăn chơi tráng tráng, không có thanh danh gì đáng nói. Giống như hôm nay ta phá cổng lớn của Thân Vương Phủ, bọn họ cũng chỉ đứng ở đó xem náo nhiệt, trong lòng thầm hô hai tiếng đập hay. Nhưng Nhất Nương tỷ tỷ không giống! Nàng là nữ nhi, xuất đầu lộ diện quản lý tửu lầu cho ngươi…

- Chúng ta… Hứa Phù Phù thập thò bổ sung.

- Cái này đã rất khó rồi, Sở Mặc lười để ý đến y, tiếp tục nói:

- Hành động hôm nay của ngươi nếu chỉ có mấy người chúng ta tất nhiên không ảnh hưởng đến toàn cục. Giống như ngày thường ngươi trêu chọc Nhất Nương tỷ tỷ, tỷ ấy cũng sẽ không phiền trách ngươi. Nhưng lần này ngươi làm rồi! Ngươi biết những người đó lát nữa sẽ nói thế nào không? Sẽ nói bà chủ Thao Thiết Lầu thoạt nhìn thần bí trầm lặng, trên thực tế lại… đối với thanh danh của tỷ ấy như vậy, ngươi cảm thấy có lợi ích gì không? Sau này tỷ ấy còn phải gả cho ngươi ta nữa?

Sắc mặt của Hứa Phù Phù có chút tái nhợt, trầm lặng hồi lâu, gật đầu, nhìn Diệu Nhất Nương nói:

- Tỷ, đệ sai rôi, thật là sai rồi, đệ xin lỗi tỷ. Hôm nay là đệ suy nghĩ nông cạn…

Trong con ngươi Diệu Nhất Nương có màn nước ngưng tụ, trên khuôn mặt phía sau khăn che mặt lại cười tươi như hoa, nói:

- Được rồi, thiếu gia của ta, biết người lo lắng thiếp thân, không sao. Đời này của thiếp thân cũng chưa từng nghĩ phải gả cho người ta! Người xem, làm khó Phù Phù kìa? Được rồi Phù Phù.. tỷ tỷ không có giận ngươi, thật đấy, ngươi đánh cược này là thỏa nguyện tâm ý mấy năm của tỷ tỷ. Nếu không phải trước mặt đám động, tỷ tỷ hôn không phải là ở trán của hắn…
Chương129: Lai lịch của Diệu Nhất Nương (1)

-… Sở Mặc đầy mặt xám xịt nhìn Diệu Nhất Nương.

Hứa Phù Phù gãi đầu, nói:

- Kỳ thật đệ biết tỷ không có giận, nhưng chuyện này quả thật là đệ thiếu suy nghĩ, nên phạt, lát nữa… phạt đệ một mình ăn hết con cua hoàng đế đó!

- Cút đi! Sở Mặc và Diệu Nhất Nương đồng thời mắng.

Cuối cùng Hứa Phù Phù cũng không thể ăn được con cua hoàng đế đó. Thậm chí còn không kịp nghe Sở Mặc nói qua chuyện ở Thân Vương Phủ thì bị người gia gia y phái người đến bắt về.

Trong Thân Vương Phủ xảy ra động tĩnh lớn như vậy, thân là Hứa Trung Lương Thủ phụ đương triều sao có thể không nhận được tin tức? Người đến dẫn Hứa Phù Phù đi còn nói với Sở Mặc, nói ông nhớ hắn, bảo hắn có rảnh đi đến phủ ngồi chơi một chuyến.

Sở Mặc tất nhiên luôn miệng nhận lời, nói hai ngày nữa có rảnh thì đến. Hứa phủ… quả thật là rất lâu không có đến.

Cuối cùng Sở Mặc cùng Diệu Nhất Nương hai người trở về Thao Thiết Lầu.

Vẫn là căn phòng đó, vẫn là vị trí lúc nãy, Diệu Nhất Nương ngồi đối mặt Sở Mặc, nghe Sở Mặc nói chuyện đã xảy ra, có chút kinh ngạc hỏi:

- Chính là như vậy?

- Đúng vậy, chính là như vậy. Sở Mặc đặt ly rượu xuống, nói:

- Đây là điểm yếu duy nhất của lão tặc Hạ Kinh đó, bằng không ta có mấy lá gan dám xông vào Thân Vương Phủ đại náo?

- Ngươi, quá mạo hiểm rồi. Diệu Nhất Nương dịu dàng nói, sau đó hỏi:

- Ngươi thật định trị khỏi bệnh cho lão tặc đó? Thật là lợi cho lão rồi!

- Chúng ta phải xây dựng một thế lực, thời khắc quan trọng không có nhân vật lớn giúp đỡ, nhất định là không được. Nhà ta cũng vậy, nhà Nhị Phù cũng vậy, những lực lượng đó đều không thể dễ dàng động dụng. Hơn nữa, ta lựa chọn Hạ Kinh… kỳ thật còn có một nguyên nhân quan trọng hơn! Sở Mặc trầm ngâm nói.

- Nguyên nhân gì? Diệu Nhất Nương long lanh đôi mắt ngưng nhìn Sở Mặc. Khí chất trên người tiểu nam nhân này thật là dũ phát mê người, nói thật, đánh cược đó của Hứa Phù Phù nàng thật không có tức giận.

Nhớ lại nụ hôn vừa nãy, tuy là hôn ở trán, nhưng lại làm Diệu Nhất Nương lúc đó tim đập rất mạnh, cả người đều rất ngượng. Ta không phải.. thật có chút chút thích tiểu nam nhân này rồi chứ? Sao có thể? Ta lớn hơn hắn nhiều như vậy! Ây… ta thật là quá mất mặt!

Sở Mặc không nghe được các loại âm thanh trong lòng lúc này của Diệu Nhất Nương, cũng không có chú tâm quan sát sắc mặt của nàng. Vì hắn cũng đang do dự, có nên nói ra chuyện sư phụ mình trúng độc không.

Nhưng chuyện này sau này sớm muộn vẫn phải để Diệu Nhất Nương biết, vì hắn thành lập thế lực này có một nguyên nhân rất lớn là vì tìm kiếm dược liệu cho Ma Quân!

-------------------

Trước đó Sở Mặc đã từng nghĩ tới việc nói cho sư phụ biết chuyện này, rồi sau đó sư đồ hai người cùng cố gắng. Nhưng rồi sau cùng hắn cũng từ bỏ ý định đó.

Chưa tính đến việc Ma Quân có tin những gì hắn nói hay không, cứ cho là người tin vào những điều đó đi chăng nữa thì cũng chẳng cần phải để cho hắn giải thích gì nhiều. Nhưng với từng này lượng thảo dược thì tuyệt đối không phải chỉ có hai người mà thu thập được! Lẽ nào lại để cho một cường giả tuyệt thế như Ma Quân đây phải đi khắp nơi cướp về cho đủ hay sao?Ngoài cách đó ra thì người làm thế nào mà thu thập cho đủ được cơ chứ? Leo lên đỉnh núi nhổ từng cọng một hay sao? Thân là tuyệt thế cường giả không đồng nghĩa với việc người tinh thông về dược liệu!

Đến giờ thì Sở Mặc đã biết rằng sư phụ của mình không phải là người của thế giới này. Vậy nên có thể nói một cách không hề khoác lác rằng ở Đại Hạ này muốn tìm kiếm thứ gì đó thì Ma Quân chắc chắn sẽ không rành bằng Sở Mặc hắn.

Thân làm đồ đệ thì nên san sẻ ưu tư với sư phụ của mình.

Vì thế nên Sở Mặc quyết định sự việc thu thập dược liệu này tạmthời không nói cùng với sư phụ. Dù sao thì sư phụ cũng đã nói rồi, trong quãng thời gian này người sẽ không rời đi đâu hết. Nhưng ngày mai khi gặp sư phụ thì cũng cần phải hỏi người xem hiện tại tình hình ra sao rồi?

Nhớ tới lúc trước khi sư phụ đuổi mình đi, dường như lúc đó trạng thái của người không được tốt cho lắm. Nhưng lần này gặp lại thì dường như đã khá hơn lúc đó rất nhiều rồi. Ắt hẳn phải có lý do nào đó mà Sở Mặc không biết được.

Nếu không phải là vì miếng ngọc bội có thể phân tích một cách chính xác trạng thái hiện tại của Ma Quân thì Sở Mặc thậm chí còn cho rằng độc tố trong người cửa sư phụ mình đã được giải rồi cơ đó.- Chuyện này nói tới thì dài lắm. Năm xưa ta trốn thoát khỏi Viên Hoàng Thành, muốn xuyên qua cao nguyên băng tuyết tới Trường Sinh Thiên bái sư...

Sở Mặc hồi tưởng lại quãng thời gian đó, trong lòng vẫn giấy lên một cảm giác chua xót khó tả. Một thiếu niên mười mấy tuổi, một mình hành tẩu trên cao nguyên băng tuyết hoang vu cô độc, cái cảm giác đó, nếu chưa từng trải qua thì vĩnh viễn không ai có thể cảm nhận được.

- Trường Sinh Thiên? Ngươi mà cũng muốn vào được nơi như vậy hay sao?

Trên gương mặt của Diệu Nhất Nương thoáng thể hiện chút khinh thường, nhưng rồi nàng cũng nói:

- Nhưng với tư chất như của ngươi, vào được Trường Sinh Thiên... chắc hẳn không hề có chút áp lực nào.

- Ha ha, ta đã thất bại!

Sở Mặc cười khổ sở, hắn thuật lại một lượt toàn bộ quá trình kể từ khi gặp Ma Quân cho đến lúc bị chịu nhục ở Trường Sinh Thiên.

Diệu Nhất Nương nghe mà kinh ngạc há hốc miệng, rồi thương xót nhìn Sở Mặc nói:

- Thiếu gia, ta vẫn biết hơn nửa năm nay chắc hẳn ngài đã phải chịu không ít khổ cực, nhưng quả không thể ngờ được ngài đã trải qua bao nhiêu những chuyện như vậy.Nói đoạn, nàng lẩm nhẩm trong miệng:

- Ma Quân... Ta chưa từng nghe thấy tên này.

Bỗng chốc đôi mắt của Diệu Nhất Nương bừng sáng:

- Ngài ấy nói mình không phải là người của thế giới này, không lẽ là ở Linh giới hay sao?

- Linh Giới? Đó là nơi như thế nào vậy?

Sở Mặc lần đầu tiên nghe thấy một nơi như vậy. Đồng thời trong lòng nảy ra một ý nghĩ: Phải chăng Tiểu Vũ cũng đến từ nơi đó? Thế nên hắn vội vàng hỏi Diệu Nhất Nương:

- Tỉ tỉ mau nói cho ta biết về nơi đó.- Linh Giới nhé... Ta cũng chỉ là được nghe kể mà thôi, những môn phái mà ta từng tu luyện kỳ thực không lấy làm cường mạnh, ít nhất là đến thế hệ của ta thì đã không còn... cường mạnh nữa. Nếu không thì năm xưa cũng đã không đến nỗi bị người ta truy sát thê thảm như vậy.

Diệu Nhất Nương nhẹ nhàng cười một cái, nụ cười đó hàm chứa vài phần chua xót:

- Nhưng hằng trăm năm trước đây, sư môn của ta vẫn là một đại môn phái hàng đầu trong Chu Tước đại lục.
Chương130: Lai lịch của Diệu Nhất Nương (2)

- Tỉ tỉ đến từ Chu Tước đại lục sao?

Sở Mặc ngay tức thì tròn mắt kinh ngạc, vẻ mặt bàng hoàng không tưởng. Đối với hắn mà nói, Đại lục Thanh Long đã rất rộng lớn rồi, hắn chưa hề tưởng tượng được rằng Diệu Nhất Nương, người đã thân thuộc với mình bốn năm, lại đến từ một đại lục khác.

- Đúng vậy đó, đó là những chuyện cũ đau lòng, ta chưa từng muốn nhớ lại.

Diệu Nhất Nương khẽ khàng thở dài một cái, sự bi thương hiện rõ trên khuôn mặt.

- Không muốn nhớ lại thì thôi chẳng cần nói đến làm gì nữa.

Sở Mặc cũng có những sự việc mà hắn không bao giờ muốn nghĩ tới, hắn hiểu rõ nỗi đau đó.- Ha ha, kỳ thực thì cũng chẳng có gì đâu, đều đã trôi qua biết bao năm này rồi.

Diệu Nhất Nương nhẹ nhàng nói:

- Môn phái của ta có tên là Phiêu Diêu Cung, đã từng là một đại môn phái đỉnh cao vang danh trấn động Chu Tước đại lục, có thể sánh ngang hàng với Trường Sinh Thiên của Đại lục Thanh Long.

- Bốn trăm năm trước đây, Phiêu Diêu Cung đã đạt đến giai đoạn thịnh vượng nhất, một lão tổ ở trong Cung đã đột phá thành công Tiên Thiên. Nghe nói, nơi mà lão tổ đó tới chính là Linh Giới!

Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc và nói tiếp:

- Theo truyền thuyết thì đó là một nơi tràn đầy linh khí, hoàn toànkhác biệt với thế giới chỉ có nguyên khí của chúng ta!

- Vậy... trong thế giới này của chúng ta, vũ giả tổng cộng có bao nhiêu cấp vậy?

Ông nội chính là vũ giả cường mạnh nhất mà Sở Mặc từng biết, hoàng cấp tứ tầng điên phong, chuẩn bị đột phá lên tầng thứ năm.

Sở Mặc từng nghe nói tới cường giả mạnh nhất chính là Phương Minh Thông, đương kim Binh Mã Đại Nguyên Soát của Đại Hạ, nhưng cụ thể rằng Phương Nguyên soái đã đạt đến cảnh giới như thế nào rồi thì Sở Mặc hoàn toàn không biết.Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc và nói:

- Nay ngươi cũng coi như là đã bước chân vào con đương tu luyện, nói cho ngươi biết cũng được thôi.

Diệu Nhất Nương nói nhỏ:

- Cảnh giới trong thế gian này tổng cộng phân thành cửu tầng, nhất cấp nhị cấp là thông thường, tam cấp tứ cấp mới chạm tới Nguyên Quan, ngũ cấp có thể trở thành Thiên Nhân Trảm, lục cấp có thể tung hoành thiên hạ, thất cấp có thể có thể thấu hiểu được muôn vàn khó khăn, bát cấp chứng tâm kiến huyền quan, cửu cấp thiên lộ dạo bước, tỉnh ngộ thanh thiên ngoại thế!- Cửu cấp thiên lộ dạo bước... tỉnh ngộ thanh thiên ngoại thế.

Sở Mặc lẩm nhẩm câu này trong miệng rồi sau đó thốt lên có phần chua xót:

- Vậy ra... cảnh giới hiện tại của ta vẫn yếu ớt đến như vậy, muốn đạt tới cửu tầng... thì cần phải mất bao lâu đây?

Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc rồi chán nản nói:

- Ngươi nói như vậy là muốn tỉ tỉ ta mất mặt đúng không?

Sở Mặc ngẩng đầu nhìn Diệu Nhất Nương.

Diệu Nhất Nương nói:

- Ngươi thừa biết tỉ tỉ ta năm nay đã hai mươi ba tuổi, lớn hơn ngươi mười tuổi tròn đó! Vậy mà cảnh giới hiện tại của ta cũng chỉ có mới là hoàng cấp tam tầng mà thôi, nhưng mới chỉ có vậy thôi năm xưa trong môn phái tỉ tỉ ta cũng được gọi là thiên tài hiếm gặp đó. Ngươi năm nay... mới có mười ba tuổi, cảnh giới của ngươi đã vượt qua tỉ tỉ ta! Ngươi vẫn còn cảm thấy bản thân mình tu luyện chậm chạp hay sao? Nửa năm trước đây ngươi chẳng qua mới chỉ là hoàng cấp nhị tầng mà thôi, ngươi có biết đột phá nguyên quan khó khăn đến mức nào hay không?

Sở Mặc định nhếch miệng lên nói nhưng lại không thốt được câu nào.

Diệu Nhất Nương tiếp tục nói:

- Nhất nhị tam cấp được gọi là thời kỳ Luyện Thể, lần lượt tương ứng với ba giai đoạn Ngưu Ma Chi Lực, Hổ Báo Chi Lực, Long Tượng Chi Lực. Hay nói theo cách khác khi đạt được đến hoàng cấp tam tầng thì thực lực của ngươi đã rất cường mạnh rồi! Đột phá nguyên quan, đạt đến đỉnh cao của thời kỳ Luyện Thể. Tứ ngũ lục cấp được gọi là thời kỳ Luyện Cốt, lần lượt tương ứng với các giai đoạn Thiết Cốt Cảnh, Thiết Huyết Cảnh, Kim Thạch Chi Cảnh và khi đạt đến Kim Thạch Chi Cảnhthì gần như được coi là vũ giả cường mạnh nhất trên thế gian này rồi! Binh Mã Đại Nguyên Soái của Đại Hạ khá lắm cũng chỉ đến hoàng cấp lục tầng mà thôi!

Sở Mặc nói:

- Lục cấp tung hoành thiên hạ...

Diệu Nhất Nương gật gật đầu đáp lại:

- Đúng, tới được đẳng cấp đó thì quả thật có thể tung hoàng khắp thế gian này rồi. Lão quỷ trong Đế Vương phủ có lẽ cũng là một võ giả đỉnh cao lục tầng!Xí!

Sở Mặc không kìm nổi lòng mà hít một hơi sâu, đồng thời vuốt mồ hôi cho hành động ngày hôm nay của mình, hắn khổ sở cười nói:

- Ta quả đúng là kẻ ngu không biết sợ mà.

- Há chẳng phải sao? Nếu không thì sao ta lại lo lắng cho ngươi như vậy chứ?

Diệu Nhất Nương lườm Sở Mặc một cái rồi tiếp tục nói:

- Thất bát cửu cấp được gọi là thời kỳ Luyện Tâm, lần lượt tương ứng với ba giai đoạn Minh Tâm Cảnh, Ngộ Tâm Cảnh và Thiên Tâm Cảnh. Khi đạt đến cảnh giới Thiên Tâm Cảnh thì đã trở thành cao thủhoàng cấp cửu tầng rồi, đã trở thành Đại Tông Sư rồi! Cao thủ đẳng cấp này trong cả thiên hạ này không có mấy người đâu!

Sở Mặc thở dài một tiếng rồi nói:

- Hôm nay mới nhận ra bản thân mình là ếch ngồi đáy giếng.

- Ngươi cũng chẳng cần phải nhụt khí làm gì, ngươi có một vị sư phụ tới từ Linh Giới, công pháp tu luyện chắc chắn còn lợi hại hơn thế giới này nhiều lần! Vì thế tốc độ thăng cấp cảnh giới của ngươi cũng chắc chắn sẽ nhanh đến mức chúng ta khó có thể tưởng tượng được!

Diệu Nhất Nương ngưỡng mộ nói.Sở Mặc nhớ lại những câu nói khi sư phụ trao cho hắn cuốn Thiên Ý Ngã Ý.

- Cuốn Thiên Ý Ngã Ý này có thể được gọi là tâm pháp cường mạnh nhất trên thế gian này!

- Cường mạnh nhất!

- Tuy chỉ có hai trang rưỡi giấy mà thôi nhưng nếu ngươi có thể lĩnh hội thấu đáo những câu chữ trên hai trang rưỡi giấy đó thì đã đủ để đảm bảo ngươi có thể tung hoành vô địch trên thế giới này!- Tâm pháp đỉnh cao nhất trong đại lục, Tứ Tượng, tốc độ luyện tập thứ tâm pháp này cũng chưa bằng được một phần mười của Thiên Ý Ngã Ý.

Đến giờ Sở Mặc mới hiểu rõ vì sao lúc trước sư phụ lại nói như vậy. Hóa ra Thiên Ý Ngã Ý hoàn toàn không thuộc về thế giới này!

- Chẳng trách khi ta tu luyện... tốc độ lại nhanh đến như vậy.

Sở Mặc thầm nhủ trong lòng, rồi sau đó hắn quay ra nhìn Diệu Nhất Nương và hỏi:

- Vậy sư môn của tỉ tỉ đã xảy ra biến cố gì vậy?- Phiêu Diêu Cung năm xưa cũng từng huy hoàng một thời, chỉ tiếc là... Sau khi lão tổ thăng thiên, Phiêu Diêu Cung không đại năng trấn thủ, một hai trăm năm thì còn ổn, uy danh của lão tổ vẫn còn đó. Nhưng thời gian lâu dần, đến thời đại của ta, hàng trăm năm đã trôi qua, một số bậc tiền bối trong Phiêu Diêu Cung không còn hy vọng đột phá thành công, lần lượt qua đời, khiến cho môn phái không còn người thừa kế, càng lúc càng nguy cấp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thí Thiên Đao
  • 1.00 star(s)
  • Tiểu Đao Phong Lợi
Thả thí thiên hạ
  • Khuynh Linh Nguyệt
Chương 55
Cuồng Huyết Thiên Ma
  • Đang cập nhật..
Chương 1: Dị...
Xích tâm tuần thiên
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom