• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thí Thiên Đao (5 Viewers)

  • Chương 151-155

Chương151: Ngòi ong vò vẽ

- Yên Chi, sao rồi?

Đôi mắt Viên Tử Đại tràn đầy hy vọng, nhìn về hướng thiếu nữ tuyệtsắc:

- Thành công không?

Thiếu nữ vẻ mặt hổ thẹn:

- Chủ mẫu xin lỗi, con con không thành công.

- Cái gì?

Thanh âm Viên Tử Đại trong phút chốc trở lên sắc nhọn, con ngươi lạnh lùng nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt nói:

- Ngươi đang nói đùa sao?

- Thiếu niên kia cảnh giác vô cùng.Tuyệt sắc thiếu nữ nhẹ giọng nói:

- Con vẫn chưa tiếp cận được hắn đã bị phát hiện rồi!

- Ngươi có biết, để tạo cho ngươi cơ hội đi làm việc này, ta đã mạo hiểm biết bao nhiêu không? Hả?

Viên Tử Đại phẫn nộ nhìn thiếu nữ:

- Ngươi có biết để phái người đi hạ thuốc làm đám thị vệ ở bên ngoài hôn mê khó khăn thế nào không? Ngươi có biết giá trị chỗ thuốc mê đó hay không? Có bán ngươi đi cũng không đủ tiền mua!

- Còn nữa, thuốc mê của ngươi đâu? Không phải ta đã đưa ngươi thuốc mê rồi sao? Sao lại không dùng? Chỗ thuốc ấy đến cả Thiên Nhântrảm cường giả cấp năm nếu ngửi phải cũng bị hôn mê Tại sao ngươi không dùng?

Khuôn mặt vô cùng mịn màng Viên Tử Đại trở lên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nhìn thiếu nữ, thanh âm trở lên vô cùng lạnh lẽo:

- Yên Chi, có phải ngươi cảm thấy, cuối cùng người nhà ngươi cũng chết hết rồi ngươi cũng đủ lông đủ cánh rồi?

Thiếu nữ vừa nghe những lời này, trong ánh mặt lộ ra sự chấn động kinh ngạc, khuôn mặt ủy khuất, nhìn Viên Tử Đại, chậm rãi quỳ xuống:

- Chủ mẫu, Yên Chi không hề có ý nghĩ như thế! Yên Chi làm việc cho chủ mẫu, dù có phải trả giá bằng tính mạng cũng không hề nuối tiếc!Yên Chi biết, không có chủ mẫu, cả gia đình Yên Chi đã chết hết rồi.

- Coi như ngươi còn chút lương tâm.

Viên Tử Đại lạnh lùng nhìn Yên Chi:

- Vậy tại sao ngươi lại thất bại?

Yên Chi ngẩng đầu, có thể nhìn thấy vết máu rõ ràng trên cổ cô, ủy khuất nói:

- Người đó thực sự quá lợi hại, con không thể nào tiếp cận được hắn, hắn không câu kết với kẻ địch, hơn nữa hơn nữa dùng sắc đẹp cũng không mê hoặc được hắn! Nhưng, nhưng hắn nói- Nói gì?

Thanh âm Viên Tử Đại đã trở lên lạnh lẽo đến cực độ.

- Hắn nói nếu chủ mẫu an phận một chút, hắn có thể cầu xin Vương gia, sẽ không ủy khuất chủ mẫu.

Ba!

Viên Tử Đại tiến lên phía trước, giơ tay, tát thiếu nữ một cái vô cùng mạnh.

Khuôn mặt mịn màng như ngọc của thiếu nữ, trong nháy mắt thêmdấu tay đỏ tươi.

Viên Tử Đại quát lên:

- Ngươi đúng là đổ ngu ngốc! Ngươi bán đứng ta?

- Không không có, chủ mẫu, Yên Chi không bán đứng người, là hắn tự đoán ra!

Đôi mắt thiếu nữ rưng rưng, giọng ủy khuất.

Viên Tử Đại vô cùng phẫn nộ, vẻ mặt dữ tợn:

- Ngươi đúng là đồ ngu ngốc, tên tiểu súc sinh kia khiến nhi tử của ta tàn tật, thù sâu như biển, hắn sẽ nói giúp ta? Ta cần gì hắn cầu xin chota?

- Yên Chi nghĩ... hắn không nói dối, với lại... Kiệt thiếu gia, cậu ấy...

Ba!

Không đợi tuy nhiên nói xong,bên mặt kia, lại chịu thêm một cái tát, bên tai truyền tới tiếng thét chói tai đầy giận dữ của Viên Tử Đại:

- Ngươi nói cái gì? Con tiện nhân này, nhi tử của ta thì sao? Ngươi dám nói nhi tử của ta không tốt? Ta đánh chết cái thứ vô dụng như ngươi!Ba ba ba!

Viên Tử Đại miệng nói, tay tát thiếu nữ liên tục bảy tám cái, đang định đánh tiếp, đột ngột cổ tay bị dừng lại giữa không trung. Là Yên Chi, Yên Chi hai má sưng hồng, mắt ngấn lệ, nhìn Viên Tử Đại:

- Đã đủ chưa?

- Ngươi dám... phản kháng ta?

Trong mắt Viên Tử Đại bắn ra tia lạnh lùng, nhìn Yên Chi cười lạnh nói:

- Ta biết mà... không thể tin tưởng được... thứ tiện nhân như ngươi! Cũng may... lúc đầu... ta đã có chuẩn bị.Yên Chi vẻ mặt kinh sợ nhìn Viên Tử Đại, dần dần buông lỏng cổ tay bà ta.

Viên Tử Đại cũng không tiếp tục động thủ đánh người, chỉ lạnh lùng nhìn Yên Chi, trong mắt không hề có chút cảm tình:

- Ngươi đã bị ta hạ độc mạn tính. Chỉ cần trúng loại độc dược này, thì cả đời ngươi... cũng đừng hòng rời khỏi ta! Vì chỉ cần ngươi rời khỏi ta quá năm ngày, độc dược sẽ phát tác! Yên Chi... mệnh của ngươi, là của ta! Ta muốn ngươi sống, thì ngươi được sống, ta muốn ngươi chết, ngươi phải chết! Ngươi... hiểu không?

Thiếu nữ quỳ nơi đó, tựa hồ như bị dọa đến ngây người, khuôn mặthoảng sợ nhìn Viên Tử Đại, trong mắt tràn ngập nghi hoặc. Trong lòng cô nghĩ đến câu nói cuối cùng trước đây Viên Tử Đại nói với cô, nếu như... thấy không khỏe, có thể đến Phàn phủ tìm ta, ta có thể giúp ngươi.

Thiếu nữ lúc ấy không hiểu câu nói đó có nghĩa gì, nhưng hiện giờ, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ!

Sở Mặc, có thể chế thuốc cho Vương gia, chữa khỏi bệnh mà tất cả mọi người không thể chữa được... đương nhiên hắn sẽ có năng lực, nhìn thấy vấn đề trong cơ thể mình!

Hóa ra là như thế!Hóa ra là như vậy!

Không ngờ... chủ mẫu, người mà mình luôn tin tưởng, có thể hiến dâng mạng sống bất cứ lúc nào, lại không hề tin tưởng mình, hạ độc mình!

- Hừ, ngươi nhìn cái gì? Tiểu nha đầu, đấu với ta... còn non lắm! Giờ, ta không cần biết ngươi dùng cách gì, đi giết Sở Mặc cho ta ngay lập tức. Phải kết thúc chuyện này. Nếu không...

Viên Tử Đại lạnh lùng nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ bỗng nhiên nhẹ giọng tiếp lời:

- Nếu không sẽ giết ta sao?

Nói rồi, thiếu nữ cúi mặt, nói:

- Chủ mẫu, năm đó cả nhà Yên Chi gặp đại nạn, bị kẻ gian hãm hại, may nhờ có chủ mẫu gia tay tương trợ

, cả nhà Yên Chi, mới có thể thoát khỏi nguy hiểm. Vì thế từ đó tới nay, Yên Chi đã quyết định, cả đời này... là người của chủ mẫu.

Viên Tử Đại hừ một tiếng.

Yên Chi nói tiếp:

- Sau đó, người nhà liên tiếp mắc bệnh, chủ mẫu lại đưa tiền tặngthuốc, nhưng họ không có phúc, mệnh bạc, từng người nối tiếp từng người qua đời, lúc đó lại là chủ mẫu bỏ tiền hậu táng... những chuyện này, Yên Chi luôn ghi nhớ trong lòng, từng thề nhất định báo đáp công ơn của chủ mẫu.

Viên Tử Đại lạnh lùng nhìn Yên Chi:

- Ngươi báo đáp ta như vậy sao? Chưa làm xong việc, đã bán đứng ta ròi? Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!

Yên Chi không để ý tới những lời Viên Tử Đại, nhỏ nhẹ nói tiếp:

- Hôm nay Yên Chi mới biết, hóa ra, chủ mẫu ngại người nhà Yên Chi cản trở, mới đầu độc họ chết. Nếu không, họ còn sống, Yên Chi sẽcòn vướng bận, không thể toàn tâm toàn ý làm việc cho chủ mẫu. Vì thế.. bọn họ chết vẫn hơn. Vậy, cái mệnh này của Yên Chi, hoàn toàn thuộc về chủ mẫu rồi.

- Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì thế?

Sắc mặt Viên Tử Đại hơi thay đổi, lớn tiếng trách mắng:

- Ta hạ độc ngươi, là... là vì sợ có một ngày ngươi sẽ hại ta! Sao ta hạ độc cả nhà ngươi làm gì?

- Ha ha, việc đã đến nước này, chủ mẫu thấy giải thích như vậy... Yên Chi còn tin sao?
Chương152: Sự thay đổi của Hạ Kinh (1)

Thiếu nữ quỳ dưới đất, hai má sưng đỏ, dập đầu lạy Viên Tử Đại ba cái:

- Chủ mẫu, lần cuối cùng Yên Chi gọi người như vậy, cám ơn người, xin lỗi, ta hận người!

Nói rồi, Yên Chi đứng dậy, nhìn sâu vào trong mắt Viên Tử Đại:

- Chúc người về sau, càng ngày càng tốt.

- Ngươi... ngươi không còn muốn sống nữa sao?

Cuối cùng trong mắt Viên Tử Đại cũng lộ ra tia hoảng loạn:

- Ngươi có biết, chỉ cần rời xa ta năm ngày... ngươi sẽ bị thối rữa toàn thân mà chết không!- Tâm đã chết, tiếc gì tấm thân?

Yên Chi thoáng nhìn qua Viên Tử Đại, quay người một cách dứt khoát, rời khỏi cửa, biến mất trong màn đêm đang dần lui.

Viên Tử Đại ngồi trên ghế vô lực, ánh mắt tràn đầy oán hận, miệng lẩm bẩm nói:

- Tiện nhân... tiện nhân! Cút đi! Cút đi! Ngươi không phải mạnh miệng, đợi ngươi gần chết rồi... nhất định sẽ quay về đây cầu xin ta!

......

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Mặc thần thái sáng láng đi ra, trongvườn sạch sẽ. Chuyện xảy ra đêm qua, như một giấc mộng, không hề lưu lại một chút dấu vết nào.

Người hầu đưa điểm tâm buổi sáng tới, lúc rời đi, bị Sở Mặc gọi lại: - Đợi chút!

- Sở thiếu gia, có gì sai bảo?

Người hầu này, mặc quần áo giống như hạ nhân bình thường, nhưng có thể nhận ra những người ở đây, đều là tâm phúc của Hạ Kinh.

- Chung quanh đây... chắc cũng có thị vệ phải không?

Sở Mặc chỉ ngón tay về hướng xa, sau đó lại hỏi:

- Tại sao tối qua, ta gọi mãi... mà không có ai đáp lời?

- Hả? Không phải chứ!

Trong mắt người này, thoáng qua tia nghi hoặc, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, sau đó nói:

- Nhất định phải giải thích cho Sở thiếu gia rõ ràng!

Sở Mặc nhìn cách ăn mặc người hầu này, nói:

- Quả nhiên là người của Hạ Kinh, nếu không, một người hầu thấp kém làm sao có tư cách diện kiến Vương gia?

- Thôi, ngươi bảo Vương gia qua đây, cứ nói... thuốc đã xong đượcmột phần.

Sở Mặc thản nhiên nói.

- Dạ? Tiểu nhân biết rồi! Sở thiếu gia dùng cơm, đợi một chút! Tiểu nhân đi bẩm báo Vương gia!

Nói rồi nhanh chóng rời đi, chuyện to bằng trời, chắc so ra cũng kém việc này.

Không lâu sau, Hạ Kinh vội vã chạy tới, trong mắt còn đầy vẻ hưng phấn, gặp Sở Mặc, lập tức tỏ vẻ ân cần:

- Bổn vương vừa nghe hạ nhân bẩm báo, nói tối hôm làm sao?Sở Mặc nói:

- Vào trong nói tiếp đi.

Tới trong phòng, Sở Mặc nhìn Hạ Kinh, sau đưa cho y một viên đan dược, màu u lam, chỉ nhỏ bằng hạt đậu:

- Vương gia uống viên đan dược này đã, sau đó hãy nói tiếp chuyện khác.

Sở Mặc nói, lại đưa cho Hạ Kinh một cốc nước ấm.

- Giờ uống sao?

Trong con ngươi hưng phấn của Hạ Kinh, thoáng qua một tia chầnchừ.

Sở Mặc cười nói:

- Sao? Vương gia lo đan dược này có độc?

- Sao thế được? Sao bổn vương lại sợ chứ... Khụ khụ..

Mặt Hạ Kinh hồng lên.

Sở Mặc bật cười nói:

- Vương gia nghĩ nhiều rồi.. làm sao mà nhanh thế được?

Hạ Kinh gãi gãi đầu, cười ha ha:

- Chẳng phải là vì... trong lòng vội vã sao?

Đằng nào thì mấy lần mất mặt nhất cũng đều ở trước mặt thiếu niên này rồi, thêm lần này cũng chẳng sao. Đón lấy viên thuốc, không hề do dự, hớp một ngụm nước ấm nuốt xuống, rồi ngồi ở đó.

Ước chừng một nén nhang, mặt Hạ Kinh, lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó... cả người hưng phấn, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên nhìn Sở Mặc với đôi mắt thật lớn:

- Bản vương... cảm thấy rồi!

-...

Sở Mặc đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng co giật nhìn Hạ Kinh:

- Vương gia, ta vẫn còn là trẻ con.

Hạ Kinh nhìn Sở Mặc, trong lòng nói:

- Ai dám coi ngươi là trẻ con, chắc chắn sẽ chết vô cùng thê thảm!

- Ha ha, thật có lỗi, bổn vương vui mừng quá, Sở thiếu chỗ thuốc này... thật sự thần kỳ... thật sự thần kỳ! Bổn vương không biết phải làmthế nào cảm tạ ngươi!

Hạ Kinh lớn tiếng khen ngợi Sở Mặc, đi tới đi lui trong phòng, đồng thời thầm tiếc nuối:

- Nếu có cảm giác nhiều hơn một chút thì tốt biết bao...

Nhưng Hạ Kinh cũng hiểu rõ, bệnh này đã dai dẳng mấy chục năm trời rồi! Mời biết bao danh y, đều không hiệu quả, giờ đây một viên thuốc thôi, y đã thấy có cảm giác, đã có thể coi là tin vui bằng trời rồi.

Nghĩ rồi, Hạ Kinh cúi người thi lễ với Sở Mặc:

- Đại ân không ngôn từ nào diễn tả nổi, Sở thiếu, ân tình này, Hạ mỗ ghi nhớ ở trong lòng.Sở Mặc thản nhiên nói:

- Điều này không quan trọng, chỉ cần đảm bảo an toàn cho ta là được rồi.

Mắt Hạ Kinh chợt lóe lên tia sáng, y nghĩ lại chuyện mà tâm phúc của mình vừa bẩm báo, đuôi lông mày lập tức nhướng lên, khí thế của vương giả bộc phát:

- Sao? Tối qua Sở thiếu... gặp chuyện gì?

Sở Mặc nói:

- Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là có người... không hy vọng Vương gia hồi phục cho lắm, rồi hận lây sang ta.- Có người... không hy vọng ta hồi phục? Hận lây sang ngươi?

Con ngươi Hạ Kinh lóe lên tia sáng lạnh lẽo cực độ, thanh âm trở lên âm trầm:

- Mong Sở thiếu nói rõ.

- Tối qua, có người tới đây muốn ám sát ta, không biết dùng cách gì, khiến đám thủ vệ ở ngoài xa, không có chút động tĩnh. Cũng may ta ứng phó được.

Sở Mặc thản nhiên nói.

- Nực cười!

Hạ Kinh đột nhiên giận dữ:

- Người đâu!

Cửa phòng lập tức mở ra, trong nháy mắt một bóng người xuất hiện bên cạnh Hạ Kinh, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người gầy gò, vẻ mặt cung kính:

- Vương gia có gì sai bảo?

- Lập tức điều tra, chuyện thị vệ bên ngoài tối hôm qua là như thế nào? Còn nữa, điều tra rõ cho ta, động tĩnh của tất cả mọi người trong phủ tối qua!

Thanh âm Hạ Kinh trầm thấp, đè nén sự phẫn nộ trong lòng, rồi lại nói:

- Bỏ đi, ngươi chỉ cần điều tra rõ những thị vệ đêm qua xảy ra chuyện gì là được rồi.

- Vâng!

Người đàn ông gật đầu, lặng lẽ lui ra.

Hạ Kinh nhìn Sở Mặc, vẻ mặt chân thành:

- Chuyện này... ta nhất định sẽ giải thích cho Sở thiếu rõ ràng!

- Vương gia biết là ai làm chưa? Sở Mặc hỏi.Hạ Kinh sắc mặt khó coi gật đầu:

- Ngoại trừ nữ nhân kia... còn có ai không hy vọng ta hồi phục? Bao năm nay... ta dung tung cho nàng ta quá rồi, đến nỗi... nàng ta quên mất mình là ai!

Sau đó, Hạ Kinh cáo từ Sở Mặc rời đi.

Sở Mặc than nhẹ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ:

- Xin lỗi, Vương phi, nếu ngươi không hạ độc lên thị nữ của mình, cho dù... ta biết ngươi hận ta đến tận xương tủy, trước mặt Vương gia, ta cũng sẽ nói tốt cho ngươi vài câu. Ít nhất, không để ngươi bị đẩy vào lãnh cung, chịu cảnh đêm lạnh lẽo thê lương. Vì nhi tử ngươi phạm lỗi, không phải ngươi!Đáng tiếc là, ngươi quá độc ác! Đến người bên cạnh mình cũng không buông tha, thì sao ngươi có thể bỏ qua cho ta?
Chương153: Sự thay đổi của Hạ Kinh (2)

Sau đó, Sở Mặc không bận tâm đến chuyện này nữa, hắn tin rằng Hạ Kinh nhất định sẽ biết làm thế nào.

Quả nhiên, trong vòng vỏn vẹn một ngày, đã có kết quả. Có người đến tận nơi Sở Mặc báo cáo tình hình mới nhất của việc này.

- Gia tộc Vương phi sụp đổ rồi.

- Phụ thân Vương phi phạm tội danh giết người, giờ đây bị tốnggiam vào đại lao; mấy huynh trưởng và đệ đệ Vương phi, ức hiếp dân chúng, cưỡng bức con gái nhà lành, gây náo loạn kỷ cương phép nước, đều bị tống giam vào đại lao. Dân chúng nơi đó, đều vỗ tay ăn mừng, nói cuối cùng cũng có người dám trừng trị người nhà này rồi.

- Vậy... Vương phi thì sao? Sở Mặc nhìn người tới, hỏi một câu.

- Vương phi ngã bệnh, sau một thời gian, nghiền ngẫm sự đời, bầu bạn với thanh đèn cổ phật.

Người này còn nhìn Sở Mặc đầy thâm ý:

- Đây... thật ra đã là kết quả tốt nhất rồi, tính tình Vương gia... cũngthay đổi rất nhiều, nếu là trước đây... Vương phi đã qua đời vì bệnh nặng rồi.

Sở Mặc gật đầu:

- Như thế, cũng được rồi.

Sau khi báo cáo kết quả sự việc xong, vẻ mặt cung kính lui ra.

Mấy ngày sau đó, một số lượng lớn dược liệu không ngừng được đưa tới. Sở Mặc có thể thấy rõ ràng, Hạ Kinh bên đó không chỉ lớn mà còn mạnh hơn.Đến lúc này, trong số ba trăm dược liệu yêu cầu, trừ những loại quý giá, chỉ chưa đầy mười ngày, đã thu thập đủ hơn chín mươi loại!

Sở Mặc sử dụng hơn chín mươi loại dược liệu này luyện thuốc luôn.

Độc mà Ma quân trúng, không phải là loại độc chỉ cần dùng một viên đan dược là có thể giải được, ngọc dựa theo yêu cầu của Sở Mặc, đưa ra phương thuốc hợp lý. Chính là vì, chế luyện mấy loại dược liệu với nhau, tạo thành đan dược, phân thành nhiều lần uống.

Như thế, mới có thể đẩy chất độc trong người Ma Quân một cách hoàn toàn. Đây cũng là phương pháp Sở Mặc cảm thấy là tốt nhất.Đợi đến ngày thu thập đủ hết tất cả dược liệu, chính là ngày chất độc Ma quân được giải hoàn toàn.

Trên danh sách dược liệu Sở Mặc đưa cho Hạ Kinh, không hề viết số lượng hơn mười dược liệu quý hiếm kia, nếu làm như vậy, e rằng Hạ Kinh sẽ phát điên ngay tại chỗ.

Đằng sau mười loại được liệu quý, Sở Mặc chỉ chú thích một câu: càng nhiều càng tốt.

Chuyện khác không nói, nhưng Hạ Kinh thật sự lợi hại, Mười loại thuốc quý, bị y tìm thấy, đương nhiên là số lượng không thể nhiều nhưSở Mặc mong muốn.

Tuy vậy, với nhiêu đây thôi Sở Mặc cũng tương đối hài lòng. Và càng hiểu rõ thêm về năng lực của vị thân Vương gia này. Nếu đổi lại là hắn, cho dù đủ tiền bạc chăng nữa, cũng phải mất vài năm, và cũng không thể thu thập được nhiều loại dược liệu như vậy.

Đây cũng chính là nguyên nhân Sở Mặc muốn xây dựng một thế lực thuộc về mình, thời khắc quan trọng... có thể phát huy tác dụng đến không ngờ.

Lần thứ hai Sở Mặc đưa đan dược cho Hạ Kinh xong, chuẩn bị tạmthời rời khỏi phủ thân vương.

Vì hắn đã ở đây chín ngày rồi! Ngày mai chính là ngày nguyên thú tắm máu lần thứ hai, và hắn cũng muốn tới Hứa phủ một chuyến.

Ba ngày nữa là tới năm mới, có quá nhiều chuyện, cần Sở Mặc đi xử lý.

- Lần này, ta chế ra 3 viên đan dược, giờ uống một viên, buổi trưa uống một viên, buổi tối uống nốt viên còn lại... chắc Vương gia có thể hồi phục được khí thế anh hùng của đàn ông!

Sở Mặc nhìn hô hấp Hạ Kinh có chút dồn dập, khẽ cười:

- Nhưng... phải nhớ kỹ, phải tiết chế, không thể sử dụng quá độ nữa...

Dù chuyện mất mặt nhất của mình cũng bị thiếu niên này nhìn qua rồi, khuôn mặt già của Hạ Kinh vẫn ửng hồng, ấp úng nói:

- Biết... rồi, ta biết rồi... Sở thiếu yên tâm đi...

Sở Mặc nói:

- Đợi khi thân vương đại nhân tìm đủ được tất cả loại thuốc, thì, mọi vấn đề ngươi lo lắng, sẽ được giải quyết gọn gàng trong một lần! Trên đơn, mấy loại dược liệu quý, ta không ghi số lượng, chủ yếu là vì chỗ dược liệu đó quá quý hiếm, tìm được càng nhiều, ta còn có thể luyệnthêm cho Vương gia mấy một ít bồi nguyên đan dược, ta tin rằng Vương gia cũng hiểu được giá trị của số đan dược này. Nếu không tìm được nhiều như thế... đối với bệnh tình của Vương gia... cũng không có ảnh hưởng nhiều gì nhiều. Ta thừa nhận, ban đầu, ta cố ý, muốn để Vương gia tốn chút tiền của...

Sở Mặc thản nhiên nhìn Hạ Kinh nói tiếp:

- Nhưng giờ, ta phát hiện, Vương gia... dù không được coi là người tốt, cũng có giới hạn. Đặc biệt là chuyện liên quan đến Vương phi, Vương gia làm không tồi. Ta cũng không gài ngươi nữa. Mười loại dược liệu kia... Vương gia cứ cố gắng hết sức tìm là được.Thật ra dù Sở Mặc có không giải thích, Hạ Kinh đã rất tin tưởng hắn rồi. Giờ nhẹ nhàng giải thích vài câu như thế, càng khiến Hạ Kinh tin tưởng hơn nữa.

Đặc biệt là nghe chuyện đan dược bồi nguyên kia xong, Hạ Kinh càng khó giữ được bình tĩnh.

Loại đan dược này, dù có phái đại môn tìm kiếm, cũng không phải ai đi tìm được. Trừ khi là đệ tử truyền nhân, muốn có được số đan dược này, ít nhất phải cống hiến gì đó thật lớn cho môn phái... mới có thể lấy một viên làm phần thưởng.Nó có tác dụng vô cùng lớn. Người tu luyện nguyên khí uống vào, có thể giảm mấy tháng tu luyện khổ cực! Người bình thường uống vào, có thể kéo dài tuổi thọ, có sống đến năm mấy chục tuổi, thì sức lực cũng ngang với người ba bốn mươi tuổi.

Loại này gần như có thể cải lão hoàn đồng, trong thế tục, được coi là tiên đan!

Thử hỏi, ai không muốn có được!

Hạ Kinh đã nghe nói về loại đan dược này từ lâu, nhưng chưa từng có được. Hôm nay, nghe đến những dược liệu quý hiếm kia, có thể chếluyện được đan dược này, cả người đều hưng phấn.

- Sở thiếu yên tâm, nhất định ta sẽ tận lực, có thể mua bao nhiêu sẽ mua về bấy nhiêu!

Lúc này Hạ Kinh nhìn Sở Mặc, càng nhìn càng ưa. Cảm thấy trước kia vì thù hận, dẫn đến thành kiến với thiếu niên này quá sâu, hiểu nhầm quá nhiều.

Nhưng cũng vì chuyện này, mới có thể khiến hai bên cùng hiểu về nhau hơn. Nói cho cùng... ta vẫn phải cảm tạ nhi tử của ta!

Hạ Kinh híp mắt, trong lòng thầm nghĩ:

- Đợi lúc nào, vương phủ cóngười hoài thai, để nó... đi bầu bạn cùng mẹ mình! Đỡ phải ngày nào đó không cẩn thận, chọc phải Sở thiếu.

Sau đấy, Sở Mặc rời khỏi phủ thân vương, lần này, cửa lớn thân vương phủ mở rộng, không giấu diếm, Hạ Kinh thân vương mặt đầy ý cười, đích thân tiễn Sở Mặc ra tận cửa lớn.

Một số người qua đường vừa hay gặp phải cảnh tượng này.

Kinh sợ!

Hoàn toàn sợ ngây người!Những người đó dụi mắt, muốn nhìn thật rõ, có phải nhìn nhầm không? Người đàn ông cười nho nhã đứng ở cửa kia... có đúng thật là Đại Hạ thân vương thủ đoạn độc ác tung hoành ngang dọc không coi ai ra gì hay không?

Sở Mặc hướng về phía Hạ Kinh phất tay, mặt bình tĩnh rời đi.
Chương154: Vài việc (1)

Hắn cũng hiểu, đây là tín hiệu Hạ Kinh truyền ra bên ngoài: thiếu niên này, được Hạ Kinh ta che chở.

Có thể nói, từ nay về sau, bất kể là ai, muốn động đến Sở Mặc, cũng phải nghĩ tới vị thân vương Hạ Kinh này; đương nhiên, thâm thù đại hậncủa y, cũng tính lên đầu Sở Mặc.

Nhưng trước mắt, chuyện này với Sở Mặc, lợi hơn hại.

Ngoại trừ mấy vị trong Đông cung kia ra, tạm thời Sở Mặc không có kẻ thù nào cả mà mấy vị này, hiển nhiên dù Hạ Kinh dùng thái độ gì, cũng không thể thay đổi suy nghĩ về hắn và... gia gia hắn Phàn Vô Địch.

Người không cùng một đường.

Sau khi rời khỏi thân vương phủ, Sở Mặc không hề có ý định về thẳng nhà, mà đi đến Hứa phủ, nghe tin Sở Mặc đến, người đến đón là Hứa Phù Phù mặt mũi ai oán nhìn Sở Mặc:

- Tên nhóc ngươi... lại chạy tới phủ thân vương, ở lỳ đó bao nhiêu ngày như thế, ta đang hỏi không biết lão tặc kia đã cho ngươi cái gì?

- Ấy? Không phải ngươi vẫn gọi y là lão khốn kiếp hay sao?

Sở Mặc có chút kinh ngạc hỏi.-...

Hứa Phù Phù đầu đầy hắc tuyến:

- Đây là vấn đề trọng điểm sao? Kể từ ngày ngươi mở miệng một câu lão tặc hai câu lão tặc, giờ những người không ưa Hạ Kinh, đều lén dùng hai chữ lão tặc này để... gọi y! Mà đúng là, hai chữ lão tặc này, nói ra cảm thấy... thật hăng hái!

-...

Sở Mặc đầu cũng đầy hắc tuyến, nhìn Hứa Phù Phù:

- Thanh Châu Mục bên kia... thế nào rồi?

- Còn có thể thế nào đây?Hứa Phù Phù cười lạnh nói:

- Cái tên đến đòi người ấy, ban đầu thì cũng vênh vang hống hách, phách lối lắm, gặp ta cái, bị dọa đến mềm chân ra luôn. Bị ta mắng chửi một trận, vội vã chạy về. Ba ngày sau, Trương Sùng bí mật đến Viêm Hoàng Thành, gặp phải ta lại bị ta mắng cho một trận nữa.

Sở Mặc đột nhiên xen vào nói:

- Y hứa cho ngươi mấy mỹ nữ?

Hứa Phù Phù mở to mắt, biểu cảm bị tổn thương:

- Mười người... nhưng đương nhiên ta không thể đồng ý, Sở tiểu Mặc... ngươi không tin tưởng đức hạnh của ta vậy sao?Sở Mặc cười lạnh nói:

- Ta không tin Trương Sùng! Nhất định y cho rằng, dùng mỹ nữ với loại thiếu gia như ngươi là hiệu quả nhất!

- Lần này y không thành công, huynh đệ ta cũng có giới hạn chứ, chẳng lẽ y thật sự nghĩ trong mắt đại gia nhà họ Hứa ta chỉ có đàn bà con gái thôi sao?

Hứa Phù Phù trợn mắt nói:

- Vừa mới bắt đầu lão già ấy đã muốn giảo biện cho nhi tử của mình, bị ta mắng cho một trận. Ta nói cái tên nhi tử giống lợn của nhà ngươi, nếu không phải huynh đệ của ta nhanh nhạy, tâm địa thiện lương, thì đã bị cung tiễn thủ (người bắn tên) của phủ thân vương bắn cho một nhátchết từ lâu rồi!

- Y nói sao?

Sở Mặc nói.

Hứa Phù Phù vẻ mặt tán thưởng:

- Quả không hổ danh lão già giảo hoạt cả đời lăn lộn chốn quan trường, quá thông minh, nghe ta nói như vậy, liền bảo cái tên bắn cung kia tuyệt đối không thể là người phủ thân vương đại nhân phái đi, còn nói, thân vương không làm mấy loại chuyện như thế này.

Sở Mặc gật gật đầu, Trương Sùng có phản ứng này, mới coi là bìnhthường. Nếu ngay lúc ấy đổi phương hướng, mắng chửi Hạ Kinh, như thế mới có vấn đề.

Hứa Phù Phù nói:

- Lão già này không nghe ta châm chọc chia rẽ, nhưng đã nhận chúng ta ân tình này, nói sau khi trở về, nhất định sẽ quản giáo nhi tử của mình, tuyệt đối sẽ không để nó đi gây chuyện nữa.

- Cứ như thế là xong?

Sở Mặc liếc nhìn Hứa Phù Phù, cảm thấy thế này quá không giống phong cách Hứa thập công tử.Hứa Phù Phù cười một tiếng:

- Sao có thể như thế chứ? Cái tên ngu ngốc kia dám mở miệng mắng ngươi, không lột da của hắn, chẳng lẽ ta cứ thế để yên? Ha, ta đem bức thư đó giao cho Trương Sùng, còn kể lại cho lão lời Trương Thanh Ngọc nói lúc ấy. Ha ha, Trương Sùng nghe xong, thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu. Ta đoán, tên ngu ngốc Trương Thanh Ngọc về đến nhà, dưỡng thương xong, không tránh được một trận đòn nhừ người đâu.

Sở Mặc thầm than trong lòng, chuyện này, chỉ có thể như vậy thôi. Nếu để Trương Sùng biết người đứng đằng sau tập kích Trương Thanh Ngọc là ai, chỉ sợ y chạy chạy được xa bao nhiêu sẽ chạy xa bấy nhiêu, tuyệt đối không có lá gan đối đầu với Thái tử điện hạ.Dù Châu Mục cũng rất lợi hại, nhưng đấu với Thái tử... chắc chắn bị nghiền đến nỗi cặn bã cũng không còn.

Đấu tranh chốn cung đình dù ở triều đại nào, cũng là một cơn lốc xoáy khủng khiếp. Bất kể là ai, một khi bị cơn lốc này nuốt vào trong, e rằng khó có cái chết yên lành.

- Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như có chút không vừa ý với kết quả này?

Hứa Phù Phù hiểu quá rõ Sở Mặc, thấy phản ứng của Sở Mặc, liền hỏi vậy.Sở Mặc lắc đầu:

- Chúng ta đánh nhi tử nhà người ta đến sống dở chết dở, còn có thể khiến Trương Sùng nợ chúng ta một nhân tình, đã là rất tốt rồi.

Hứa Phù Phù nhướng lông mày lên một cái:

- Cũng giống như ngươi phế tên khốn kiếp Hạ Kiệt, Hạ Kinh còn cung phụng ngươi như đại thiếu gia trong phủ?

Sở Mặc thoáng nhìn Hứa Phù Phù:

- Ta có năng lực khiến lão ta khuất phục. Nếu không, ngươi nghĩ tại sao lão già ấy lại đối xử với ta như thế?Hứa Phù Phù nhìn Sở Mặc, thở dài:

- Tiểu hắc ca, nói thực, lần này trở về, thực sự ngươi đã thay đổi rất nhiều, nếu là trước đây, ngươi tuyệt đối không bao giờ hợp tác với loại người như Hạ Kinh.

Sở Mặc trầm mặc một lát, nói:

- Thay đổi đến mức không có lập trường thiện ác nữa.. đúng không?

- Không, thay đổi theo kiểu trưởng thành hơn! Còn trưởng thành hơn so với ta. Mấy ngày này, gia gia vốn ăn cơm không nói chuyện, vậy mà trên bàn ăn nhắc tới ngươi không dưới mười lần rồi! Lần nào nói đến ngươi, cũng bày ra biểu cảm tại sao ngươi không phải là tôn tử (cháu)của người...

Hứa Phù Phù có chút buồn bực nói:

- Số lần ta bị giáo huấn mấy ngày nay... cũng tăng lên theo chiều cao!

Sở Mặc cười ha hả:

- Đáng đời, đúng ra ngươi làm chính sự từ lâu rồi mới phải.

Hứa Phù Phù lừ mắt:

- Mấy ngày nay ta đã làm rất nhiều chuyện chính sự rồi!

Sau đó giảm âm thanh xuống:

- Bên Nhất nương tỷ tỷ... cũng liên lạc với thúc thúc bị mất một mayphủ ngươi rồi, giờ, trên tay chúng ta, đã có trên trăm người rồi! Nhưng... để ra cơm cháo, dù thế nào cũng phải sang năm.

- Nhanh như vậy mà đã có hơn trăm người? Sở Mặc có chút giật mình, đồng thời cũng vô cùng vui vẻ, nói: Còn ba ngày nữa là năm mới rồi, năm sau có thể dùng được đã là rất tốt rồi.

- Tiểu hắc ca, ta phát hiện... Nhất nương tỷ tỷ không những vô cùng quan tâm... mà hình như nàng ấy cũng vô cùng thích hợp làm chuyện này! Xem ra Thao Thiết lầu sắp thay ông chủ rồi, vì lâu dần, khẳng định nàng ấy không thể chiếu cố cả hai bên, quá mệt mỏi.Hứa Phù Phù nói.
Chương155: Vài việc (2)

- Vậy để Mai tỷ thay đi!

Sở Mặc nói với vẻ mặt đương nhiên:

- Chắc hẳn giờ nàng ấy cũng quen thuộc chuyện Thao Thiếu lầu rồi chứ? Nữ nhân thông minh như vậy, không làm gì đáng tiếc biết bao?

Hứa Phù Phù cả giận nói:

- Nàng ấy cầm kỳ thi họa tinh thông, bắt nàng làm bà chủ quán rượu không đáng tiếc hay sao?

- Vậy ngươi thấy nàng ấy nên đi đâu?Sở Mặc nhìn thoáng qua Hứa Phù Phù:

- Ta biết ngươi thương hoa tiếc ngọc, nhưng ngươi cũng chưa hỏi qua nàng nghĩ thế nào? Sao biết nàng không muốn?

- Ồ, Sở tiểu Mặc ta phát hiện ngươi hình như cũng hiểu biết về nữ nhi đấy nhỉ? Chắc không phải chuyến đi này, tình cờ gặp gỡ cô nương nào chứ?

Hứa Phù Phù mặt tò mò nhìn Sở Mặc:

- Từ trước tới nay, nhắc tới chuyện nữ nhân là ngươi trốn thật xa.

Sắc mặt Sở Mặc hơi đen, tức giận nói:

- Liên quan gì tới ngươi! Gia gia không có nhà sao?- Có nhà.

Hứa Phù Phù lập tức ngậm miệng lại.

Đây chính là chỗ tốt của việc hiểu biết lẫn nhau, biết được giới hạn đối phương ở đâu, tuy trong lòng Hứa Phù Phù rất tò mò về mặt đó, nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động hỏi chuyện.

Vì y thấy rõ, huynh đệ mình, có chuyện gì đó khó nói.

Sau đó, Sở Mặc lại tới thư phòng Hứa Trung Lương.

Ông cụ nhìn trông có vẻ bề bộn nhiều việc, không hàn huyên cùngSở Mặc nhiều, trực tiếp vào thẳng chính sự:

- Có mấy việc, thứ nhất, yến tiệc tân niên năm nay, con phải tham gia, hơn nữa, trước khi yến tiệc bắt đầu, sẽ có một nghi thức nhận huy chương nho nhỏ!

Hứa Phù Phù ở bên cạnh, vẻ mặt hâm mộ nhìn Sở Mặc, bao nhiêu ngày trôi qua, dù Hứa Trung Lương không nói, nhưng đường đường là Hứa thập công tử, muốn hỏi thăm bên thảo nguyên phía tây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không khó.

Hứa Trung Lương cũng không giấu tôn tử của mình, nói cho y biết sự tình, cũng có ý khích lệ Hứa Phù Phù ở trong đó.- Huân chương anh hùng! Bao giờ ta mới có một cái đây?

Hứa Phù Phù thì thầm bên cạnh.

Hứa Trung Lương nhìn thoáng qua tôn tử, không muốn y bị đả kích, nói tiếp:

- Thứ hai, trong yến tiệc đêm tân niên, con sẽ đại diện cho quân đội kính rượu bệ hạ.

- Cái gì?

Sở Mặc giật mình nhìn Hứa Trung Lương, khóe miệng co rút, nói:

- Hứa gia gia như vậy có lẽ không ổn lắm?Hứa Trung Lương nhìn Sở Mặc:

- Có gì không ổn?

- Con không phải người trong quân...

- Nhưng con có công lao vô cùng to lớn! Hơn nữa, công lao này của con, chỉ có thể thuộc về quân đội! Nếu không lão già Phương Minh Thông kia chắc chắn sẽ nổi điên.

Nghĩ đến biểu cảm Phương Minh Thông khi nghe chuyện này, Hứa Trung Lương vẫn cảm thấy buồn cười. Thật là hả hê mà.

- Nhưng người khác không biết!- Bệ hạ, ta và Phương nguyên soái biết là được rồi!

- Con nhỏ như vậy gia gia đẩy con ra, sẽ có bao nhiêu người ở trong lòng đố kỵ ghen ghét con? Như thế không phải là gác con trên bếp lửa nướng sao?

- Cái đầu tiểu quỷ này, con để ý những ghen ghét đố kỵ này sao?

- Không để ý... nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì hết!

Hứa Trung Lương khoát tay:

- Người khác cầu còn không được, con lại chối tới chối lui, nói con trưởng thành... ta thấy con trưởng thành tới lõi đời rồi, sao lại học mấy lão già giảo hoạt như chúng ta làm gì? Một thiếu niên nhiệt huyết như con, để ý mấy thứ này làm gì? Chuyện này rõ ràng như vậy, Hoàng thượng, Phương Nguyên soái... còn có ta, đều muốn đưa con lên, con còn sợ gì nữa?

Hứa Trung Lương nói, mắt nhìn Sở Mặc vẻ mặt không tình nguyện:

- Ngay đến thân vương Đại Hạ con cũng có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn sợ cái khác?

- Lão nhân gia người đừng nói lung tung, người ta đường đường làthân vương... sao có thể để tên tiểu tử thối như con trêu đùa được?

Sở Mặc thành thật nói.

- Con cũng biết?

Hứa Trung Lương cười lạnh nhìn Sở Mặc:

- Gia gia con không ở đây, ta phải gánh trách nhiệm quản giáo con, con thực sự cho rằng Hạ Kinh là người dễ dàng chọc vào? Y là thân vương, có thể ngồi lên vị trí đứng đầu nội các bao nhiêu năm như thế, liệu có thể là người không biết chút gì thủ đoạn chốn cung đình quan trường sao? Con dám coi thường y, cẩn thận đến sau cùng sẽ thua vô cùng thảm hại đấy.Hứa Trung Lương nói xong, giọng điệu dịu đi nói:

- Con vẫn còn nhỏ, tương lai của ngươi vô cùng có triển vọng, đừng để những chuyện lung tung ảnh hưởng, những chuyện thối tha của cung đình, tuyệt đối đừng có tham gia vào.

- Chuyện cung đình?

Sở Mặc trong lòng cả kinh, nhìn Hứa Trung Lương.

- Chuyện cung tiễn thủ (người bắn tên) kia, gia gia con dùng chút mánh đã điều tra ra y là thân vệ mà mười mấy năm trước Tam Hoàng tử Hạ Hào thu nhận. Sau đấy được gài vào phủ thân vương. Hứa Trung Lương nhìn Sở Mặc:

- Lúc tên cung tiễn thủ kia tự ý rời phủ thân vương, muốn thích sát Trương Thanh Ngọc giá họa cho con, con nghĩ Hạ Kinh hoàn toàn không hay biết gì sao?

Hứa Trung Lương thở dài một tiếng:

- Về sau, cách xa mấy người cả đời chơi đùa với quyền lực một chút

- Hứa gia gia, con biết rồi.

Sở Mặc thành khẩn nói. Hắn biết lão nhân gia thực sự muốn tốt cho mình, nếu không sẽ chẳng bao giờ nói với mình những lời như vậy.

- Nhưng chuyện Hạ Kinh thân vương, con xử lý rất tốt. Hạ Kiệt làm nhiều việc ác, như bây giờ cũng coi như là báo ứng, sau đó con có thể hóa giải hết sự báo thù của Hạ Kinh, không những không làm mâu thuẫn trở lên gay gắt hơn, mà còn làm hòa hoãn mối quan hệ giữa hai bên.Cách này, cũng phải coi là tương đối cao minh rồi.

Hứa Trung Lương nhìn Sở Mặc, vẻ mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Nói tiếp: - Bệ hạ tuy giận thân Vương gia, nhưng dù sao cũng là là thân huynh đệ, con có thể chữa khỏi bệnh cho Hạ Kinh Vương gia, không chỉ làm cho Bệ hạ vui mừng, và cũng có nghĩa với làm chuyện đại tốt với cả thành Viêm Hoàng.

Hứa Phù Phù ở bên cạnh nói:

- Ừ, ít nhất sẽ không hại người khác nữa.Hứa Trung Lương gật đầu, nhìn Sở Mặc: - Còn việc này, qua năm mới, có khả năng con sẽ phải tòng quân. Nhưng chuyện này vẫn chưa có kết luận sau cùng, sau khi Phương Minh Thông Nguyên soái biết chuyện con ở trên thảo nguyên, cả người như sắp phát điên, nói dù thế nào cũng phải giành con về trong quân bằng được, ta có chút ý kiến, gã liền muốn liều mạng với ta.

Hứa Trung Lương cười khổ nói:

- Đúng là tú tài gặp quân binh rồi. (Ý nói cách nhìn nhận, giải quyết vấn đề văn nhân với võ nhân không giống nhau, rất khó hiểu và thông cảm cho nhau)- Ở cùng gia gia của con ạ?

Sở Mặc cười hỏi, từ nhỏ hắn đã lăn lộn trong quân phần lớn thời gian, nên cũng không hề có ý kháng cự cuộc sống trong quân.

- Điều này chưa chắc, vì thân phận con hiện giờ, sau khi vào quân, sẽ có khởi điểm tương đối cao.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thí Thiên Đao
  • 1.00 star(s)
  • Tiểu Đao Phong Lợi
Thả thí thiên hạ
  • Khuynh Linh Nguyệt
Chương 55
Cuồng Huyết Thiên Ma
  • Đang cập nhật..
Xích tâm tuần thiên
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom