-
Chương 81-85
Chương81: Sở Mặc ra trận (1)
Hạo Nguyệt Cách Mộc ở một bên âm thầm đạp một phát vào bắp chân của Hạo Nguyệt Cách Thủy, khiến Hạo Nguyệt Cách Thủy đang đứng không vững liền ngã nhào xuống đất, sau đó bình tĩnh nhìn mọi người đang vô cùng ngạc nhiên, cười ha hả nói:
- Tam đệ uống nhiều quá, đứng không vững, miệng cũng bắt đầunói nhảm rồi!
- Ta… ta không…
Hạo Nguyệt Cách Thủy từ trên mặt đất đứng dậy, còn định tiếp tục chủ đề, lại đột nhiên bắt gặp bộ mặt u ám lạnh như băng của phụ thân, lập tức run bắn toàn thân, vội vàng sửa lời:
- Hì… Ta, ta uống hơi nhiều… Nhiều quá rồi! Thật xin lỗi, xấu hổ quá… Na Y muội muội ngươi… Ngươi nói tiếp đi.
Công chúa Na Y như thể hoàn toàn không thấy cảnh này, nàng nhìn thẳng ánh mắt của Hạo Nguyệt trưởng lão nói:
- Hiện giờ phụ vương và mẫu hậu của Na Y mới qua đời, cho dùNa Y có muốn, nhưng lúc này quả thực không thích hợp bàn chuyện cưới xin, hy vọng dượng có thể thông cảm!
- Đồng thời, Na Y lại thỉnh cầu dượng xuất binh trợ giúp Vương Đình của thảo nguyên, tiêu diệt hai tên phản loạn Kim Ca và Ngân Ca, trả lại sự yên bình cho thảo nguyên, trả lại lẽ phải cho mọi người!
- Na Y tin dượng là người nắm rõ đạo nghĩa, nhất định có thể giúp đỡ Na Y! Giúp đỡ Vương Đình thảo nguyên!
Nói xong, Na Y hướng về phía Hạo Nguyệt trưởng lão, vái một lễ thật sâu.Toàn bộ hiện trường vô cùng yên tĩnh, ngay cả kẻ chậm hiểu nhất cũng có thể cảm nhận được bầu không khí đang trở nên dồn nén, căng thẳng.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ về phía Hạo Nguyệt trưởng lão.
Hạo Nguyệt trưởng lão bỗng dưng khẽ mỉm cười, giơ tay bày ra động tác đỡ công chúa Na Y, nói:
- Ngươi có lòng hiếu thảo như vậy thật là đáng quý! Quả thực chẳng dễ dàng gì!
- Nói vậy là dượng đã đồng ý thỉnh cầu của Na Y rồi sao?Na Y hỏi một cách trực tiếp.
Trong con ngươi của Hạo Nguyệt trưởng lão lóe lên một ánh sáng lạnh, tiếp theo cười lên và nói:
- Chuyện này quá phức tạp, cũng không phải chuyện một đứa trẻ như ngươi có thể can dự vào. Nhưng ngươi yên tâm đi, cha mẹ ngươi đều đã mất, ta… cùng cô của ngươi hiện giờ đều là người thân duy nhất của ngươi, nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!
Sở Mặc hơi hơi nhíu mày, nghĩ thầm trong lòng: Thật đúng là một lão cáo già, lại bắt đầu dùng tình thân và vai vế để chèn ép Na Y.Quả nhiên, Hạo Nguyệt trưởng lão tiếp tục nói:
- Ngươi là con cháu của ta, là đứa trẻ mà ta yêu quý nhất! Chuyện của cha mẹ ngươi ta nhất định sẽ nhúng tay vào! Hai kẻ đại nghịch bất đạo Kim Ca và Ngân Ca giết cha giết mẹ, phá hoại Vương Đình, ta nhất định cũng sẽ xuất binh tiêu diệt!
Những lời nói này của Hạo Nguyệt trưởng lão nói ra chắc như đinh đóng cột.
Bốn phương tám hướng lập tức truyền tới từng đợt khen ngợi, hưởng ứng.Ánh mắt Sở Mặc lạnh như băng, trong lòng cười nhạt: Nhất định sẽ xuất binh? Sẽ xuất binh vì chính mình thôi!
- Về chuyện cưới xin, hiện tại ngươi còn phải để tang cha mẹ, quả thực không nên bàn tới nữa.
Hạo Nguyệt trưởng lão thở dài.
Bên kia, Hạo Nguyệt Cách Thủy trợn to hai mắt, vừa muốn nói chuyện, lại bị Hạo Nguyệt Cách Mộc bên cạnh trừng cho một trận.
Lúc này, Hạo Nguyệt trưởng lão lại gió đổi chiều:
- Nhưng Hạo Nguyệt Cách Thủy quá mức si mê ngươi, ta nghĩ,công chúa ngươi nhất định sẽ không từ chối tấm lòng của nó. Tổ chức hôn lễ thì không cần vội, nhưng cuộc hôn nhân này… thì có thể quyết định trước mà!
Na Y nghe xong mấy câu này, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
---------------
Công chúa Bảo Liên ở bên cạnh, trong con ngươi lập tức nổi lên một chút lạnh như băng.
Bên kia Hạo Nguyệt Cách Thủy thì từ giận hóa vui, người trong thảo nguyên coi trọng lời hứa, một lời nói đáng giá ngàn vàng. Chỉ cần quyết định xong việc hôn nhân, viên ngọc quý này… sẽ không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của gã!
- Ta…
Công chúa Na Y lập tức sốt ruột, trong tim nàng đã có bóng hình kẻ khác, cho dù chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, nàng cũng khó lòng màchấp nhận được!
- Chuyện này… cứ quyết định như vậy đi!
Hạo Nguyệt trưởng lão dường như cũng đã dùng hết kiên nhẫn, vung tay lên:
- Ta là dượng của ngươi, là bề trên của ngươi, chắc chắn không thể nào hại ngươi! Chuyện ta đã đồng ý với ngươi nhất định ta sẽ làm được!
- Kim Ca, Ngân Ca đổi trắng thay đen, làm bẩn danh dự của ngươi, ta nhất định cũng sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi!
Chỉ bằng mấy câu nói, bản tính kiêu hùng của Hạo Nguyệt trưởnglão đã lộ rõ hoàn toàn. Đồng thời cũng nghiền nát chút mưu toan nhỏ nhoi trước đó của Na Y!
Tuy rằng ở vào vị trí đối đầu, nhưng Sở Mặc cũng không thể không thầm khen ngợi một câu: Lợi hại!
Tình thế lúc này, mắt thấy sẽ bị giải quyết dứt điểm theo tuyên bố ngang ngược của Hạo Nguyệt trưởng lão, công chúa Bảo Liên nãy giờ vẫn ngồi yên một chỗ, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Chờ đã.
- Ái thê còn muốn nói gì?Trong con ngươi Hạo Nguyệt trưởng lão lóe lên ánh sáng tối tăm, đôi mắt nhìn về phía công chúa Bảo Liên mang theo sự uy hiếp không hề che lấp.
Nếu ngươi thực sự không thèm quan tâm đến cháu trai và cháu gái của ngươi, vậy cứ việc nói thoải mái!
Đương nhiên, công chúa Bảo Liên trong nháy mắt đã hiểu những gì Hạo Nguyệt trưởng lão muốn truyền đạt, nàng thản nhiên cười và nói:
- Cô gái trên thảo nguyên đều thích anh hùng, ta nói có phải hay không?Hạo Nguyệt trưởng lão cười ha hả:
- Mỹ nữ xứng anh hùng! Đúng!
Công chúa Bảo Liên nói:
- Như vậy viên ngọc quý lộng lẫy nhất trên thảo nguyên cũng phải được sánh đôi với anh hùng mạnh mẽ hiên ngang nhất trên thảo nguyên… giống như, ta năm đó gả cho ngươi, phu quân, ngươi thấy có đúng hay không?
Hạo Nguyệt trưởng lão hơi ngẩn ra, tuy nhiên y lại không thể phản bác những lời này, chỉ có thể gật đầu, cười to nói:
- Cái danh anh hùng này, ta đành nhận vậy!Công chúa Bảo Liên tiếp tục nói:
- Ta cũng coi như mẹ của Hạo Nguyệt Cách Thủy, ta không có con ruột, bởi vậy tuy nó không phải là do ta sinh ra, nhưng ta vẫn xem nó như con đẻ!
Trong lòng Hạo Nguyệt trưởng lão mắng to: Ngươi cũng không cho ta chạm vào, làm sao có thể sinh ra con ruột?
- Tuy nhiên, dù rằng là mẹ của Cách Thủy, nhưng ta sẽ không làm việc thiếu công bằng!
Công chúa Bảo Liên vẻ mặt công chính nói:
- Cho nên, ta đề nghị, để Cách Thủy cùng kỵ binh của VươngĐình, tỷ thí một phen!
- Mọi người đều biết, kỵ binh của Vương Đình đều là những binh sĩ ưu tú nhất trên thảo nguyên!
- Nếu Cách Thủy có thể thắng lợi, đương nhiên có thể chứng minh, hắn cũng là đứa con ưu tú nhất trên thảo nguyên, là một vị anh hùng chân chính!
- Như vậy, cuộc hôn nhân này ta sẽ đồng ý cả hai tay.
Chương82: Sở Mặc ra trận (2)
- Mọi người thấy đề nghị của ta thế nào?Bên này, những kỵ binh Vương Đình vẫn đi theo Na Y và ba trăm kỵ binh Vương Đình của công chúa Bảo Liên đều đồng ý, cổ vũ một cách nhiệt liệt.
- Hay!
- Ý kiến này hay lắm!
- Nên làm như vậy!
- Anh hùng đều phải đánh rồi mới biết!Công chúa Bảo Liên khẽ mỉm cười, nhìn sắc mặt gượng gạo của Hạo Nguyệt trưởng lão:
- Vừa hay, có thể gia tăng không khí.
Lúc này, Hạo Nguyệt Cách Mộc ở một bên nói:
- Dì, con muốn nói ra ý kiến của mình!
Tính về tuổi tác, Hạo Nguyệt Cách Mộc cũng không nhỏ hơn công chúa Bảo Liên là bao, bình thường một chữ dì cũng lười gọi, tuy nhiên trong trường hợp thế này, y cũng không thể làm mất lễ nghi.
Công chúa Bảo Liên nhìn thoáng qua Hạo Nguyệt Cách Mộc, nhànnhạt nói:
- Cách Mộc con có lời gì muốn nói?
Hạo Nguyệt Cách Mộc hơi hơi nhếch môi, sau đó nói:
- Bình thường ra, để Cách Thủy luận bàn một trận với kỵ sĩ Vương Đình, tăng thêm không khí cho buổi tiệc, thì cũng không sao. Nhưng mọi người đều thấy đấy, hôm nay vì quá mức vui vẻ nên Cách Thủy đã uống hơi nhiều, không chịu được hơi men, vừa rồi đứng còn không vững. Nếu bây giờ mà ra trận, chỉ e có chút không công bằng.
- Không bằng thế này đi, để cho hộ vệ của Cách Thủy ra trận thay nó!- Những hộ vệ này bình thường cũng không phải đối thủ của Cách Thủy đâu!
Trên mặt Hạo Nguyệt Cách Mộc lộ ra nụ cười ôn hòa, chậm rãi nhả ra từng câu từng chữ.
Hạo Nguyệt Cách Thủy ở một bên, mặt mang cảm kích nhìn đại ca của mình.
Bên kia Hạo Nguyệt trưởng lão cũng vừa lòng gật gật đầu, y vốn không thèm để ý sự tranh giành giữa mấy anh em, tuy nhiên trong những tình huống như vậy, vẫn hy vọng chúng có thể biết nặng biết nhẹ màđoàn kết lại. Không có người cha nào muốn nhìn thấy cảnh các con mình tương tàn cả.
Công chúa Bảo Liên ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Cũng được!
Hạo Nguyệt Cách Mộc ha hả cười nói:
- Vậy chúng ta liền tính ba trận thắng hai là được!
Nói xong, Hạo Nguyệt Cách Mộc nhìn thoáng qua Hạo Nguyệt Cách Thủy, Hạo Nguyệt Cách Thủy lập tức phản ứng kịp, nói:
- Ai thay ta tham gia trận đấu này? Thắng lợi có trọng thưởng!- Ta!
- Ta đi!
- Ta đi!
Vài tên thị vệ bên cạnh Hạo Nguyệt Cách Thủy lập tức tranh giành một cách phấn chấn.
Đàn ông trên thảo nguyên chưa bao giờ sợ chiến đấu, dân tộc bọn họ hiếu chiến bẩm sinh, dòng máu chảy trong huyết quản của họ… đều là dòng máu chiến đấu!Hạo Nguyệt Cách Thủy nhìn lướt qua một lượt, tiện tay chỉ ra:
- Vậy ngươi đi!
Vẻ mặt tên thị vệ kia lập tức vui vẻ, trực tiếp nhảy ra, vừa nhảy một bước liền phi ra xa mười trượng. Đứng giữa sân, ánh lửa trại dập dờn hắt ra bóng dáng oai hùng nhiệt huyết của tên thị vệ trẻ.
- Ai dám đánh một trận với ta!
Đứng trên địa bàn của mình, tên thị vệ này vô cùng hăng hái, đôi mắt vênh váo nhìn đám kỵ binh chỗ Sở Mặc.
Bên này cả đám kỵ binh Vương Đình đều nổi giận, tất cả đứng dậy,muốn đi lên dạy dỗ cái tên không biết sống chết là gì kia.
Tuy rằng trước đó đều đã thương lượng rõ, trận đấu này Sở Mặc phải ra tay. Nhưng bọn họ là những người đàn ông nhiệt huyết, lại vừa uống chút rượu, lập tức liền không kiềm chế được. Nhưng cũng may là những kỵ binh của Vương Đình ở trên thảo nguyên cũng đã được trải qua sự giáo dục và rèn luyện tốt nhất.
Cho nên cho dù là giận dữ, đứng lên đòi khiêu chiến, cũng chưa hoàn toàn mất đi lý trí.
Lúc này, Sở Mặc đứng lên, cười nói:
- Hay để ta đi!
- Các vị ca ca đều là kỵ binh đã có tiếng nhiều năm nay của Vương Đình, các ngươi mà ra tay… thì hơi có vẻ bắt nạt người ta, cho nên, để ta ứng chiến là được!
Những lời này của Sở Mặc rất là độc địa.
Tên thị vệ của bộ tộc Hạo Nguyệt đang kiêu ngạo đứng cạnh đống lửa kia, nhìn về phía Sở Mặc với con ngươi đầy sát khí, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai? Nhỏ như vậy… cũng là kỵ sĩ của Vương Đình? Sao trước giờ ta chưa từng gặp ngươi?- Mấy ngàn kỵ binh Vương Đình ngươi đều gặp hết rồi hay sao?
Na Y ở phía xa thản nhiên mở miệng nói:
- Hắn là kỵ binh hộ vệ do ta tự sắc phong!
Lời nói của tên thị vệ bộ tộc Hạo Nguyệt lập tức bị khựng lại, bởi vì dù gã có kiêu ngạo ra sao cũng không dám chống đối công chúa Vương Đình một cách chính diện.
Hạo Nguyệt trưởng lão ở bên kia, trong nháy mắt khi Sở Mặc đứng lên, con ngươi liền hơi hơi nhíu lại, sau đó lập tức gọi một người đến bên cạnh, nhẹ giọng sai bảo cái gì. Người nọ hơi hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng rời đi.Sở Mặc chậm rãi bước ra, đi về phía tên thị vệ kia, cười nói:
- Ta sẽ không bắt nạt ngươi, ngươi ra tay trước đi!
- Nhóc con… Đây chính là tự ngươi chán sống, đừng trách ta!
Tên thị vệ này hạ giọng nói nhỏ, hung tợn nhìn Sở Mặc:
- Bây giờ quỳ xuống xin tha vẫn còn kịp!
Sở Mặc khẽ mỉm cười, vươn ngón tay, ngoắc ngoắc mấy cái:
- Đến đây.
- Muốn chết!
Tên thị vệ lập tức bị chọc giận, hét lớn một tiếng, phóng thẳng tớitrước mặt Sở Mặc.
Nguyên lực dao động trên người nổ tung ầm ầm, ép tới mức ngọn lửa trại cách đó không xa… đều tắt ngúm đi.
- Tốt!
Một đám chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt bên này lập tức lên tiếng ủng hộ.
- Ha, thằng nhóc này đúng là không biết sống chết, tay Mộc Hàn kia là một trong số ít cao thủ của bộ tộc Hạo Nguyệt chúng ta, sắp đột phá Nguyên Quan, đánh với một thằng ranh con như hắn, còn không dễnhư dẫm chết một con kiến sao?
- Ha ha, đúng, tên nhóc thối tha này nhất định là yêu thầm công chúa Na Y, giờ thấy công chúa sắp thành người của bộ tộc Hạo Nguyệt chúng ta, liền sinh lòng ghen tị, mất đi lý trí!
- Ta thật không nỡ xem tiếp, quả thực chính là người lớn bắt nạt trẻ con mà!
- Đừng có một đấm đã đập chết tươi, vậy thì mất cả hay rồi!
Một đám chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt hi hi ha ha cười đùa ở đó,không đem thiếu niên kia để vào mắt chút nào.
Bên này những kỵ sĩ Vương Đình đi theo bảo vệ công chúa Bảo Liên đều tức giận, hận không thể nhào tới vả vào mặt những kẻ đó.
Nhưng những kỵ binh Vương Đình đi theo công chúa Na Y, trên mặt lại đều lộ vẻ khinh thường cười lạnh.
- Đánh Lâm công tử dễ như dẫm chết một con kiến?
- Người lớn bắt nạt trẻ con?- Một đấm đập chết tươi?
Đừng có đùa!
Nếu không phải còn có kế hoạch lớn hơn ở phía sau, những kỵ binh từng cùng Sở Mặc trải qua sinh tử, đều hận không thể lập tức bật dậy, kể cho bọn ngu xuẩn dốt nát này chiến tích anh dũng của Lâm công tử.
Uỳnh!
Tên thị vệ mà Hạo Nguyệt Cách Thủy chọn quả thật cũng có chút thực lực, một đấm lao tới phát ra tiếng gió vang lên trong không khí.Ngọn lửa vừa được nhóm lại, càng thêm sáng ngời, chiếu vào khuôn mặt của tên thị vệ khiến gã trông càng dữ tợn.
Chương83: Sở Mặc ra trận (3)
Sở Mặc đứng ở đó, dáng người mảnh khảnh gầy gò, tuy rằng rắn rỏi, nhưng ở trong mắt những kẻ bên kia, lại rõ ràng cảm thấy rằng hắn đang ở thế yếu.
Chỉ có Hạo Nguyệt trưởng lão trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh như băng, nhìn Sở Mặc, khuôn mặt không có lấy một nụ cười. Hai gã cận vệ kia cũng nhìn Sở Mặc một cách vô cùng cảnh giác.
Khi nắm tay to lớn của tên thị vệ kia ập tới trước mặt Sở Mặc, thậmchí Sở Mặc còn có thể cảm nhận được làn gió sắc bén linh hoạt đến từ cú đấm đó!
Cùng với… nụ cười đắc ý và dữ tợn trên khuôn mặt của gã.
Lúc này, Sở Mặc rốt cuộc ra tay!
Hắn cũng tung ra một cú đấm y như vậy.
Nắm đấm này nhanh như điện xẹt!
Tung ra sau mà đến nơi trước… trực tiếp đối đầu với nắm tay của tênthị vệ bộ tộc Hạo Nguyệt.
Rầm!
Một tiếng trầm đục.
Không có gì long trời lở đất, cũng không có tiếng gào thét thảm thiết nào.
Tên thị vệ của bộ tộc Hạo Nguyệt, lùi lùi lùi lùi… liên tiếp lùi về phía sau bảy tám bước mới giữ vững được thân mình.- Ngươi thua.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Thanh âm bốn phía vốn dĩ vô cùng ồn ào, lập tức yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng diễn ra giữa sân, cảm thấy hơi khó có thể tin tưởng vào hai mắt của mình. Cho dù công chúa Na Y đã từng nói hắn là kỵ binh Vương Đình do chính nàng tự sắc phong, nhưng tuổi của hắn… cũng quá nhỏ rồi!
Thoạt nhìn nhiều nhất cũng mới mười bốn mười lăm tuổi, khéo còn chưa đến. Làm sao có thể chỉ dùng một đấm đánh lui Mộc Hàn? Sứcmạnh này… cũng quá hùng mạnh rồi? Hơn nữa cũng rất rõ ràng, người ta đã nương tay lắm rồi!
Kể cả không muốn thừa nhận, những những người này cũng không phải kẻ ngốc. Trên thảo nguyên, tất cả mọi người đều kính trọng anh hùng, thực lực mới là vua. Cho dù trong lòng không muốn tin đây là sự thật, nhưng đã được tận mắt chứng kiến, bọn chiến sĩ này của bộ tộc Hạo Nguyệt, tất cả đều ngậm miệng lại, chỉ có điều sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.
Quá mất mặt!Gã Mộc Hàn kia đầu tiên là đứng đơ ra, sau đó gầm lên giận dữ lao tới phía Sở Mặc.
- Đủ rồi!
Hạo Nguyệt trưởng lão đứng ở phía trên, lạnh lùng quát:
- Thua chính là thua, đừng để cho mọi người chê cười, làm người đàn ông trên thảo nguyên chẳng lẽ còn thua mà không dám nhận hay sao?
Tên Mộc Hàn kia khẽ run lên, lập tức hướng về phía Sở Mặc quỳ một chân xuống:
- Xin lỗi, là ta đã thua! Vậy Mộc Hàn xin tâm phục khẩu phục!Nói xong, sắc mặt tái nhợt đứng dậy đi ra ngoài.
- Tiếp tục!
Một gã kỵ binh Vương Đình bên cạnh Bàng Trung Nguyên lớn tiếng nói.
- Tiếp tục!
- Tiếp tục!
Những người khác cũng đều quát theo.Hạo Nguyệt trưởng lão cũng khẽ mỉm cười:
- Đừng nóng vội, lập tức đến ngay đây!
Rầm! Rầm! Rầm!
Phía xa xa vang lên từng đợt tiếng xích sắt quét xoèn xoẹt trên sàn, như thể đang có người kéo lê một chuỗi xích sắt nặng nề mà bước đi.
Công chúa Bảo Liên vốn vẫn ngồi yên tại chỗ, sắc mặt chợt biến đổi, đứng lên cả giận nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão nói:
- Ngươi… Sao ngươi có thể gọi người này đến? Đây là vi phạm quy định!- Hả?
Hạo Nguyệt trưởng lão khẽ mỉm cười:
- Đó là hộ vệ ta vừa sắc phong cho Hạo Nguyệt Cách Thủy mà!
-----------
Hạo Nguyệt trưởng lão vừa nói vừa nhìn công chúa Na Y, trên mặt còn mang theo ý cười sâu xa khó hiểu.
Đối đầu không khoan nhượng.
Ngươi có thể tự do sắc phong kỵ binh Vương Đình, thì ta cũng có thể lập tức sắc phong, một hộ vệ của bộ tộc!
Công chúa Bảo Liên lập tức nghẹn lời, nhưng vẫn cố gắng dùng lý lẽ nói:
- Chẳng qua chỉ là một trận luận bàn để tăng thêm không khí thôi,ngươi đưa kẻ này đến, có thích hợp hay không?
Hạo Nguyệt trưởng lão cười khẽ:
- Ái thê, đây cũng không phải luận bàn tăng không khí bình thường, nó liên quan đến việc hôn nhân đại sự cả đời của con trai chúng ta mà!
- Ngươi…
Công chúa Bảo Liên tức đến mức muốn ói máu, trong lòng thầm mắng lão già này thật vô liêm sỉ, nhưng hiện tại, nàng cũng không thể cố nói thêm điều gì. Nói quá nhiều, có lẽ sẽ khiến lão già này càng thêm cảnh giác thôi. Chỉ có thể lo lắng nhìn theo Sở Mặc đang đứng xa xatrong sân.
Tuy rằng khoảng cách rất xa, không nghe rõ họ đang nói chuyện về vấn đề gì, nhưng Sở Mặc vẫn dễ dàng nhìn ra được giữa công chúa Bảo Liên và Hạo Nguyệt trưởng lão đang xảy ra tranh chấp, cũng thấy ánh mắt công chúa Bảo Liên nhìn về phía mình có chút gì đó chút gì đó không được tốt lành. Hắn cười cười với công chúa Bảo Liên, sau đó quay đầu đi, nhìn về phía tiếng xích sắt truyền đến.
Sở Mặc có thể cảm nhận được, người tới… chỉ sợ không phải là người bình thường!Ầm!
Rầm!
Ầm!
Rầm!
Bước chân dẫm trên nền đất phát ra tiếng động ầm ầm, cùng tiếng rầm rầm phát ra từ chuỗi xích sắt kéo lê trên đất, mỗi lần vang lên đều khiến trong lòng mọi người run lên một chút.Rất khó hình dung được, đây là loại người nào, vì sao phải mang theo đống xích sắt này?
Tuy rằng công chúa Na Y không biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy cô mình trước giờ dù xảy ra chuyện gì cũng vững vàng như núi Thái Sơn mà cũng thay đổi sắc mặt, trong lòng liền có chút thấp thỏm, lo âu.
Công chúa Bảo Liên liếc mắt nhìn công chúa Na Y, nhỏ giọng nói:
- Yên tâm đi, hắn có thể đối phó được thôi!
Chỉ có điều những lời này, ngay cả nàng cũng không quá vững tin.Ầm!
Rầm!
Người đó, càng tới càng gần, một thân hình khổng lồ đập vào mắt, khiến Sở Mặc có chút giật nảy mình.
- Trên đời lại có người cao lớn như vậy sao?
Thân hình đi ra từ trong bóng tối này, quả thực chẳng khác nào một pho tượng khổng lồ!Thân thể của hắn cao chừng một trượng!
Người này càng đến càng gần, Sở Mặc cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Mặt mũi cũng không phải là xấu, nhưng làn da rất đen, đôi mắt như hai ngọn đuốc, vô cùng sáng.
Cứ mỗi bước chân tiến tới, lại có cảm giác như một tòa tháp bằng sắt đen đang di chuyển!
Một chiếc xích sắt cực to, cỡ tầm cánh tay người lớn xuyên qua haivai của gã, rủ xuống dưới, khóa lại ở hai cổ tay, đem hai cánh tay xích liền với nhau, có thể cử động nhưng không thể làm ra các động tác có phạm vi quá rộng, hai chân cũng có xích sắt cực kỳ to, khóa hai cổ chân gã lại, khiến cho gã quả thực là rất khó bước đi.
- Này…
Sở Mặc nghéo miệng một cái, nghĩ thầm trong lòng: Cái gã khổng lồ khủng bố này… sao trông cứ như là phạm nhân bị giam giữ thế nhỉ?
Bên kia đám kỵ binh Vương Đình cũng bị sự xuất hiện của người khổng lồ này dọa cho một trận rồi, đây cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người cao lớn đến thế. Đồng thời nhìn thấy đám xích sắt xuyên quabả vai to đùng, và số xích sắt khóa ở cổ chân, trong lòng mọi người đều hơi hơi run rẩy.
Chương84: Trời sinh có sức mạnh hơn người
Chỗ xích sắt trên người gã ít nhất phải nặng hơn năm trăm cân!
Hơn nữa xích còn xuyên qua xương bả vai, như vậy phải đau đến mức nào!
Mà hình như cái người khổng lồ này cũng không thèm để ý tới xích sắt ở trên người, gã đi chậm là vì bị vướng số xích ở chân. Dường như trọng lượng đó với gã mà nói là không có chút ảnh hưởng nào.Bên kia Hạo Nguyệt trưởng lão cao giọng nói:
- Đây là dũng sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt chúng ta, là thị vệ của Hạo Nguyệt Cách Thủy, y bẩm sinh đã có sức mạnh hơn người, hơn nữa tính khí nóng nảy tàn bạo, thích nhất là trò chơi xé xác người sống!
- Grrào!
Người khổng lồ không khác nào tòa tháp bằng sắt đen này làm như hưởng ứng lời nói của Hạo Nguyệt trưởng lão… rống lên một tiếng.
Âm thanh như tiếng dã thú tru lên.- Cho nên… vị tiểu anh hùng này, ngươi nên cẩn thận một chút, nếu cảm thấy mình đánh không lại, bây giờ có thể xin thua luôn.
- Nếu không lát nữa, kể cả ta cũng không thể khống chế y được.
Hạo Nguyệt trưởng lão nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói, trong con người còn lóe lên tia sáng lạnh như băng.
Trong lòng Sở Mặc khẽ chuyển:
- Ngọc, cho ta xem cảnh giới của người này!
Một loạt tin tức nhanh chóng truyền đến trong đầu Sở Mặc.- Không có cảnh giới, tố chất thân thể cấp chín, trúng độc, thành phần độc tính là…
- Thuốc cần dùng để giải độc là…
- Phương pháp chế thuốc là: Sau khi tìm đủ hết, đưa vào trong không gian, đặt lên phiến đá xanh.
- Năng lượng cần thiết, cực ít.
Sở Mặc thấy được tin tức về anh thanh niên trai tráng như tòa sắt đen này xong, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc.- Không có cảnh giới!
Một người khổng lồ như vậy, lại chỉ là một người thường không có bất kỳ cảnh giới nào?
- Tố chất cơ thể cấp chín? Cái này nghĩa là gì?
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng dùng ngọc lấy một ít thông tin của kỵ binh Vương Đình, trong số những kỵ binh này, người có tố chất cơ thể tốt nhất chỉ mới dừng lại ở cấp ba.
Bình thường đều tương tương với tu vi của bản thân, người cực kỳxuất sắc thì tố chất cơ thể mới cao hơn cảnh giới của bản thân một cấp.
Sở Mặc cũng từng xem qua cảnh giới và tu vi của chính mình, là mức cao nhất của tầng ba hoàng cấp, tố chất thân thể là cấp năm. Đây là đã phải cảm ơn các loại máu thịt nguyên thú cấp cao của Ma Quân giúp đỡ tẩm bổ. Còn có ngày nào cũng bị Ma Quân cho ăn đòn… Trên thực tế, điều đó cũng là vì để cải thiện và không ngừng thay đổi phần xác thịt của Sở Mặc, chỉ là phương pháp không được hay cho lắm.
Dưới sự bồi dưỡng này, tố chất thân thể của Sở Mặc mới là cấp năm. Nhưng người khổng lồ trước mắt y đã là cấp chín… Sở Mặc không khỏi gào lên trong lòng: tố chất cơ thể cấp chín… vậy chẳng lẽ sức phòngthủ của cơ thể, đã tương đương với một con nguyên thú cấp chín ư?
Thế này cũng đáng sợ quá đi?
Hơn nữa, ngọc còn cho một đánh giá là có sức mạnh bẩm sinh.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Mặc gặp phải đánh giá có nội dung như thế này. Trước ngọc đánh giá về hắn là, có trí tuệ bẩm sinh.
Đem ra so sánh, thế nào cũng thấy đánh giá có sức mạnh bẩm sinh của cục sắt đen này nghe càng oai phong hơn một chút.Nhưng mà… Chuyện trúng độc là sao?
Sở Mặc liếc mắt nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão đang ung dung ngồi một bên, thầm nghĩ: Chẳng lẽ lại là do lão già này gây ra? Đúng là độc ác mà! Xem ra y đúng là thường xuyên dùng các loại độc mà tổ tiên truyền lại đi hại người rồi.
Những suy nghĩ này nhanh chóng xẹt qua trong đầu Sở Mặc. Hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão chắp tay nói:
- Đàn ông trên thảo nguyên, chỉ có chết trận, không có sợ chết! Cho nên, trận chiến này… Ta đánh!- Được lắm!
Bọn kỵ binh Vương Đình phía Sở Mặc không nhịn được dòng máu nóng trong người sôi lên sùng sục, lớn tiếng khen ngợi.
Nhưng ở trong lòng, ai cũng toát mồ hôi thay Sở Mặc. Đối mặt với một người khổng lồ như vậy, nếu là bọn họ, liền tư tưởng chiến đấu cũng không dám. Nên nếu dù cho Sở Mặc có bỏ cuộc, bọn họ cũng sẽ không nói ra bất kỳ lời trách cứ nào.
Bên kia Hạo Nguyệt trưởng lão cười nói:
- Ha ha, được, binh sĩ thảo nguyên khá lắm! Có dũng khí!- To con… Lên đi!
Hạo Nguyệt trưởng lão hướng về người khổng lồ như pho tượng sắt hét lớn một tiếng.
- Grrào!
Người khổng lồ ngửa mặt lên trời gầm rú giận dữ, xích sắt trên người phát ra âm thanh nghe chói tai.
Ầm!
Ầm!Ầm!
Gã bước từng bước vào trong sân, nhìn Sở Mặc, nhe răng độc ác cười nhìn Sở Mặc, nói:
- Nhóc con này, ngươi trông da mịn thịt mềm… Trông có vẻ ngon miệng đấy!
Sở Mặc nhìn ánh mắt gã khổng lồ, hơi hơi nhíu mày, bởi vì hắn có thể cảm nhận được, khi gã kia nói ra những câu này trên người cũng không có chút sát khí nào tương ứng, mà ngược lại lại có một luồng oán khí mãnh liệt!Luồng oán khí này vô cùng đậm đặc, thế nên Sở Mặc rất hoài nghi, người khổng lồ này rốt cuộc đã phải trải qua những tra tấn tàn bạo đến mức nào mới sinh ra nỗi oán hận sâu sắc đến vậy?
- Đến đây đi, khổng lồ! Đến mà đánh ta này!
Sở Mặc đảo mắt, nghĩ ra một ý, liền cười tủm tỉm nói với người cao to này.
Vù!
Một tiếng vang vô cùng nặng nề vang lên, người khổng lồ vung sợi xích sắt đang xuyên qua xương bả vai trói hai cánh tay hắn lên, sợi xíchthật dài kia phi về phía Sở Mặc.
Trong không khí phát ra tiếng gió vù vù làm người ta phải run lên.
Rất nhiều kỵ binh của Vương Đình và chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt, tất cả không nhịn nổi đều lùi về phía sau.
Dòng sát khí này, thật đáng sợ!
Thân hình Sở Mặc hơi hơi né sang một bên, tránh được một đòn của gã khổng lồ.Uỳnh uỳnh!
Sợi xích sắt nện một cú nặng nề lên nền đất cạnh đống lửa.
Toàn bộ mặt đất rung lên bần bật.
Chỗ đất bị xích sắt nện xuống… bị lõm thành một rãnh lớn sâu tới hơn một trượng!
Bốn phía bụi bay mù mịt, cú đòn này giáng xuống khiến lửa than văng tung tóe khắp nơi.Rất nhiều người đều hô lên một cách hoảng hốt, lùi về phía sau.
Na Y ngồi tại ghế trên, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu, đứng bật dậy theo bản năng:
- Đừng đánh nữa… Đừng đánh nữa…
Hạo Nguyệt trưởng lão ở bên cạnh nhìn thoáng qua Na Y một cách lạnh lùng, nói một câu hai nghĩa:
- Hiện giờ, không ai có thể ngăn cản nữa rồi!
Công chúa Bảo Liên nhẹ giọng an ủi Na Y:
- Đừng lo lắng, rồi sẽ ổn thôi!- Ha ha.
Hạo Nguyệt trưởng lão cất lên một tiếngcười lạnh lẽo.
Trong lòng công chúa Bảo Liên hơi run lên, liền không thèm nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão nữa, trong lòng cầu nguyện không ngừng: Lâm công tử, tất cả đều trông cậy vào ngươi… Nhất định ngươi phải trụ được, sau đó tìm cơ hội giết lão già này! Nếu không tất cả chúng ta hôm nay đều chạy trời không khỏi nắng!
Chương85: Một đòn sấm sét (1)
Bởi vì lúc này, công chúa Bảo Liên cảm thấy hình như Hạo Nguyệt trưởng lão đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của Sở Mặc! Nếu không, tuyệt đối sẽ không gọi tên to con ngốc nghếch này xuất hiện.Thậm chí rất có thể Hạo Nguyệt trưởng lão đã biết thân phận thật của Sở Mặc!
Bởi vì khi nãy, Hạo Nguyệt trưởng lão từng nói một câu với Sở Mặc ——
- Ha ha, được, binh sĩ thảo nguyên khá lắm! Có dũng khí!
Chẳng lẽ có kẻ âm thầm bán đứng chúng ta? Công chúa Bảo Liên đưa ánh mắt nhìn về phía đám kỵ binh Vương Đình ở phía xa xa. Chỉ có điều khoảng cách quá lớn, sắc trời lại tối, vốn không thể nhìn rõ được.Bên này Sở Mặc dụ gã khổng lồ, chạy loạn khắp nơi, làm náo loạn đổ vỡ liểng xiểng khắp mọi nơi.
Chạy tới chỗ nào chỗ ấy liền bị phá tan hoang!
Sức sát thương của người khổng lồ này thật sự là quá mạnh, quá kinh khủng rồi.
Tất cả mọi người đều trốn thật xa hai người này.
Gã khổng lồ tùy theo Sở Mặc không ngừng lẩn tránh, cơn tức cũng dâng lên, hai sợi xích sắt văng lung tung, đập phá mọi nơi.Dù sao bất kể vật gì, chỉ cần bị hai sợi xích sắt này quẹt phải cũng chỉ có một kết cục —— nát bấy!
- Đừng chạy!
- Mau đứng lại cho ta!
- Đồ hèn nhát!
Gã khổng lồ gầm lên giận dữ không ngừng hét lên.
Rốt cuộc mọi người… đều trốn ở một khoảng cách rất xa hai ngườinày, trong mắt mang theo sự sợ hãi khôn cùng, nhìn bọn họ.
Đánh mãi đánh mãi, Sở Mặc đột nhiên xông về hướng gã khổng lồ, sử dụng bộ pháp một cách vô cùng nhuần nhuyễn, vèo một cái xẹt qua bên người gã khổng lồ. Khi lướt qua bên tai gã thì để lại một câu.
- Ngươi không phải kẻ ngốc nghếch! Ngươi trúng độc! Ta có thể giải được!
- Grào!
Gã khổng lồ dùng hết sức bình sinh văng ra một cái xích sắt, đánh vềhướng Sở Mặc nhưng kết cục lại chỉ rơi vào bên cạnh Sở Mặc.
Trên nền đất cứng rắn lập tức lại bị nện ra một hố sâu hoắm.
Trong con ngươi của Sở Mặc lại thoáng qua một chút ý cười.
Hắn thành công rồi!
Bởi vì cú nện xích này vốn không phải nhằm vào hắn!
Hay nói cách khác, những lời hắn vừa nói… đối phương đã nghe lọt tai!Vù!
Sở Mặc lại xẹt qua bên người gã khổng lồ một lần nữa, lần này, nghe thấy được từ miệng gã một câu nói có âm lượng cực nhỏ:
- Dựa vào đâu ta có thể tin ngươi?
----------
Có thể nói chuyện liền dễ làm việc!
Lúc này Sở Mặc, bắt đầu đánh cận chiến với gã khổng lồ.
Hắn lao tới trước mặt gã khổng lồ, bật cao người lên, tung ra một cú đấm như trời giáng lên ngực gã.
Ầm!
Tựa như nện phải một tảng đá lớn.Một đấm này của Sở Mặc, đúng là dùng hết sức... Hắn không muốn để Hạo Nguyệt trưởng lão sinh nghi, đồng thời cũng muốn thử xem một chút, thể chất cấp chín, rốt cuộc mạnh tới mức nào.
Ai da!
Sở Mặc cảm thấy cả cánh tay mình đã tê tái hết lên, một cảm giác đau nhức truyền tới từ nắm tay.
Đây còn gọi là người sao?
Sở Mặc mắng thầm trong bụng, sau đó vờ quát lớn:
- Đánh chết tên to xác nhà ngươi!
Tiếp theo, lại nhỏ giọng nói:
- Loại độc ngươi trúng, lần lượt là...
Sở Mặc nói vài loại, sau đó bật ngược lại ra xa.
Chỉ thấy gã khổng lồ gầm thét, hai tay đồng thời vung lên hai xích sắt, đập xuống đất, tạo nên hai cái hố rất sâu, bụi đất văng loạn xạ.
Tất cả mọi người nhìn thôi mà hết hồn!Bao gồm Hạo Nguyệt trưởng lão nãy giờ vẫn đang ngồi rất ung dung.
Đến lúc này, Hạo Nguyệt trưởng lão đã yên tâm hoàn toàn rồi, cho dù người khác có sợ sệt lùi về phía sau, y cũng coi như không thấy, ngồi yên một chỗ, cười dài, theo dõi cuộc đấu một cách hăng hái.
Bởi y đã cho ra kết luận, thằng nhóc trà trộn vào đội ngũ kỵ sĩ Vương Đình kia vốn không phải là đối thủ của to con ngốc nghếch!
Tên ngốc to con này, chính là đòn sát thủ của bộ tộc Hạo Nguyệt.Một mình y có thể đánh lui thiên binh vạn mã!
Theo đánh giá của Hạo Nguyệt trưởng lão, đây vốn dĩ không thể gọi là người, mà là một quái vật hình người mới đúng!
Một con rồng tàn bạo đội lốt người!
Thanh thế không thể ngăn cản!
Hạo Nguyệt trưởng lão vẫn tin tưởng một cách tuyệt đối rằng, chỉ cần có thể tiếp tục khống chế được tên to con này. Tương lai có thể tranh bá trên thảo nguyên, thậm chí... xuôi Nam tiến vào trung nguyên, đềuphải dựa vào gã.
Sắc mặt của công chúa Bảo Liên và công chúa Na Y đều tái nhợt, Liệt Ca tựa vào bên cạnh công chúa Na Y, tên nhóc này đang sợ đến đờ đẫn rồi.
Điều này cũng chẳng thể trách nó, bởi vì gần như tất cả mọi người bao gồm cả đám chiến sĩ tộc Hạo Nguyệt, đều sợ vỡ gan vỡ mật, sắc mặt trắng bệch.
Đấu với người, cho dù không đánh lại được, ít nhất có thể có dũng khí liều chết một phen.Nhưng đối mặt với gã khổng lồ gần như không gì xuyên thủng được này, ngay cả dũng khí chiến đấu... cũng khó mà sinh ra nổi!
Đánh không lại, cũng đánh không chết... Thế thì lấy đâu ra dũng khí chiến đấu?
Lúc này hầu như tất cả mọi người, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc, đều là đồng tình và mang theo một chút khâm phục!
Bởi vì tên nhóc này, chẳng những dám đấu cùng gã khổng lồ kia, mà còn không ngừng chủ động xông tới tấn công.Cho dù là người trong tộc Hạo Nguyệt, cũng không nói nổi ra miệng những lời cười nhạo Sở Mặc nữa.
Rất can đảm!
- Biểu hiện trúng độc của ngươi là...
- Ta nhân hậu như vậy, sao có thể lừa ngươi được?
- Nếu ngươi muốn thay đổi tất cả tình trạng hiện nay, hãy hợp tác với ta.- Đương nhiên ta cam đoan với ngươi, có thể giải cả độc lẫn xiềng xích đang trói buộc ngươi!
- Trả lại tự do cho ngươi!
Một người khổng lồ như pho tượng sắt và một tên nhóc cao gầy, đánh tới đánh lui, đánh một cách vô cùng náo nhiệt, đánh không biết trời đất là gì.
Cũng không ai nhận ra, gã khổng lồ đao thương bất nhập gần như quái thú ấy, chẳng những không ngốc chút nào mà còn vô cùng thông minh!Trong suốt quá trình giao chiến với Sở Mặc, gã to xác này diễn rất đạt, căn bản là không ai phát hiện được... không thể ngờ rằng hai người lại đang âm thầm thương lượng trao đổi với nhau!
- Nếu không giải độc, cả cuộc đời này của ngươi đều bị nắm trong tay kẻ khác!
- Nghĩ lại xem, Hạo Nguyệt trưởng lão đã làm ra bao nhiêu chuyện thất đức, chỉ sợ không ai có thể rõ ràng hơn ngươi!
- Nếu ta đã có thể nói ra loại độc ngươi đang trúng phải, lại nói đúng cả biểu hiện trúng độc của ngươi, như vậy đương nhiên là ta cócách giải độc rồi!
Ngươi nhìn xem, năm nay ta còn chưa tới mười bốn tuổi, cũng đã lợi hại như vậy, khắp thảo nguyên không có đối thủ... Khục, ngươi không phải trừng ta, ngươi không tính, ngươi là quái vật!
- Cho nên một thiếu niên oai phong sáng suốt, khôi ngô tuấn tú như ta đây, sao có thể nói dối lừa gạt ngươi được?
Hạo Nguyệt Cách Mộc ở một bên âm thầm đạp một phát vào bắp chân của Hạo Nguyệt Cách Thủy, khiến Hạo Nguyệt Cách Thủy đang đứng không vững liền ngã nhào xuống đất, sau đó bình tĩnh nhìn mọi người đang vô cùng ngạc nhiên, cười ha hả nói:
- Tam đệ uống nhiều quá, đứng không vững, miệng cũng bắt đầunói nhảm rồi!
- Ta… ta không…
Hạo Nguyệt Cách Thủy từ trên mặt đất đứng dậy, còn định tiếp tục chủ đề, lại đột nhiên bắt gặp bộ mặt u ám lạnh như băng của phụ thân, lập tức run bắn toàn thân, vội vàng sửa lời:
- Hì… Ta, ta uống hơi nhiều… Nhiều quá rồi! Thật xin lỗi, xấu hổ quá… Na Y muội muội ngươi… Ngươi nói tiếp đi.
Công chúa Na Y như thể hoàn toàn không thấy cảnh này, nàng nhìn thẳng ánh mắt của Hạo Nguyệt trưởng lão nói:
- Hiện giờ phụ vương và mẫu hậu của Na Y mới qua đời, cho dùNa Y có muốn, nhưng lúc này quả thực không thích hợp bàn chuyện cưới xin, hy vọng dượng có thể thông cảm!
- Đồng thời, Na Y lại thỉnh cầu dượng xuất binh trợ giúp Vương Đình của thảo nguyên, tiêu diệt hai tên phản loạn Kim Ca và Ngân Ca, trả lại sự yên bình cho thảo nguyên, trả lại lẽ phải cho mọi người!
- Na Y tin dượng là người nắm rõ đạo nghĩa, nhất định có thể giúp đỡ Na Y! Giúp đỡ Vương Đình thảo nguyên!
Nói xong, Na Y hướng về phía Hạo Nguyệt trưởng lão, vái một lễ thật sâu.Toàn bộ hiện trường vô cùng yên tĩnh, ngay cả kẻ chậm hiểu nhất cũng có thể cảm nhận được bầu không khí đang trở nên dồn nén, căng thẳng.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ về phía Hạo Nguyệt trưởng lão.
Hạo Nguyệt trưởng lão bỗng dưng khẽ mỉm cười, giơ tay bày ra động tác đỡ công chúa Na Y, nói:
- Ngươi có lòng hiếu thảo như vậy thật là đáng quý! Quả thực chẳng dễ dàng gì!
- Nói vậy là dượng đã đồng ý thỉnh cầu của Na Y rồi sao?Na Y hỏi một cách trực tiếp.
Trong con ngươi của Hạo Nguyệt trưởng lão lóe lên một ánh sáng lạnh, tiếp theo cười lên và nói:
- Chuyện này quá phức tạp, cũng không phải chuyện một đứa trẻ như ngươi có thể can dự vào. Nhưng ngươi yên tâm đi, cha mẹ ngươi đều đã mất, ta… cùng cô của ngươi hiện giờ đều là người thân duy nhất của ngươi, nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!
Sở Mặc hơi hơi nhíu mày, nghĩ thầm trong lòng: Thật đúng là một lão cáo già, lại bắt đầu dùng tình thân và vai vế để chèn ép Na Y.Quả nhiên, Hạo Nguyệt trưởng lão tiếp tục nói:
- Ngươi là con cháu của ta, là đứa trẻ mà ta yêu quý nhất! Chuyện của cha mẹ ngươi ta nhất định sẽ nhúng tay vào! Hai kẻ đại nghịch bất đạo Kim Ca và Ngân Ca giết cha giết mẹ, phá hoại Vương Đình, ta nhất định cũng sẽ xuất binh tiêu diệt!
Những lời nói này của Hạo Nguyệt trưởng lão nói ra chắc như đinh đóng cột.
Bốn phương tám hướng lập tức truyền tới từng đợt khen ngợi, hưởng ứng.Ánh mắt Sở Mặc lạnh như băng, trong lòng cười nhạt: Nhất định sẽ xuất binh? Sẽ xuất binh vì chính mình thôi!
- Về chuyện cưới xin, hiện tại ngươi còn phải để tang cha mẹ, quả thực không nên bàn tới nữa.
Hạo Nguyệt trưởng lão thở dài.
Bên kia, Hạo Nguyệt Cách Thủy trợn to hai mắt, vừa muốn nói chuyện, lại bị Hạo Nguyệt Cách Mộc bên cạnh trừng cho một trận.
Lúc này, Hạo Nguyệt trưởng lão lại gió đổi chiều:
- Nhưng Hạo Nguyệt Cách Thủy quá mức si mê ngươi, ta nghĩ,công chúa ngươi nhất định sẽ không từ chối tấm lòng của nó. Tổ chức hôn lễ thì không cần vội, nhưng cuộc hôn nhân này… thì có thể quyết định trước mà!
Na Y nghe xong mấy câu này, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
---------------
Công chúa Bảo Liên ở bên cạnh, trong con ngươi lập tức nổi lên một chút lạnh như băng.
Bên kia Hạo Nguyệt Cách Thủy thì từ giận hóa vui, người trong thảo nguyên coi trọng lời hứa, một lời nói đáng giá ngàn vàng. Chỉ cần quyết định xong việc hôn nhân, viên ngọc quý này… sẽ không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của gã!
- Ta…
Công chúa Na Y lập tức sốt ruột, trong tim nàng đã có bóng hình kẻ khác, cho dù chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, nàng cũng khó lòng màchấp nhận được!
- Chuyện này… cứ quyết định như vậy đi!
Hạo Nguyệt trưởng lão dường như cũng đã dùng hết kiên nhẫn, vung tay lên:
- Ta là dượng của ngươi, là bề trên của ngươi, chắc chắn không thể nào hại ngươi! Chuyện ta đã đồng ý với ngươi nhất định ta sẽ làm được!
- Kim Ca, Ngân Ca đổi trắng thay đen, làm bẩn danh dự của ngươi, ta nhất định cũng sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi!
Chỉ bằng mấy câu nói, bản tính kiêu hùng của Hạo Nguyệt trưởnglão đã lộ rõ hoàn toàn. Đồng thời cũng nghiền nát chút mưu toan nhỏ nhoi trước đó của Na Y!
Tuy rằng ở vào vị trí đối đầu, nhưng Sở Mặc cũng không thể không thầm khen ngợi một câu: Lợi hại!
Tình thế lúc này, mắt thấy sẽ bị giải quyết dứt điểm theo tuyên bố ngang ngược của Hạo Nguyệt trưởng lão, công chúa Bảo Liên nãy giờ vẫn ngồi yên một chỗ, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Chờ đã.
- Ái thê còn muốn nói gì?Trong con ngươi Hạo Nguyệt trưởng lão lóe lên ánh sáng tối tăm, đôi mắt nhìn về phía công chúa Bảo Liên mang theo sự uy hiếp không hề che lấp.
Nếu ngươi thực sự không thèm quan tâm đến cháu trai và cháu gái của ngươi, vậy cứ việc nói thoải mái!
Đương nhiên, công chúa Bảo Liên trong nháy mắt đã hiểu những gì Hạo Nguyệt trưởng lão muốn truyền đạt, nàng thản nhiên cười và nói:
- Cô gái trên thảo nguyên đều thích anh hùng, ta nói có phải hay không?Hạo Nguyệt trưởng lão cười ha hả:
- Mỹ nữ xứng anh hùng! Đúng!
Công chúa Bảo Liên nói:
- Như vậy viên ngọc quý lộng lẫy nhất trên thảo nguyên cũng phải được sánh đôi với anh hùng mạnh mẽ hiên ngang nhất trên thảo nguyên… giống như, ta năm đó gả cho ngươi, phu quân, ngươi thấy có đúng hay không?
Hạo Nguyệt trưởng lão hơi ngẩn ra, tuy nhiên y lại không thể phản bác những lời này, chỉ có thể gật đầu, cười to nói:
- Cái danh anh hùng này, ta đành nhận vậy!Công chúa Bảo Liên tiếp tục nói:
- Ta cũng coi như mẹ của Hạo Nguyệt Cách Thủy, ta không có con ruột, bởi vậy tuy nó không phải là do ta sinh ra, nhưng ta vẫn xem nó như con đẻ!
Trong lòng Hạo Nguyệt trưởng lão mắng to: Ngươi cũng không cho ta chạm vào, làm sao có thể sinh ra con ruột?
- Tuy nhiên, dù rằng là mẹ của Cách Thủy, nhưng ta sẽ không làm việc thiếu công bằng!
Công chúa Bảo Liên vẻ mặt công chính nói:
- Cho nên, ta đề nghị, để Cách Thủy cùng kỵ binh của VươngĐình, tỷ thí một phen!
- Mọi người đều biết, kỵ binh của Vương Đình đều là những binh sĩ ưu tú nhất trên thảo nguyên!
- Nếu Cách Thủy có thể thắng lợi, đương nhiên có thể chứng minh, hắn cũng là đứa con ưu tú nhất trên thảo nguyên, là một vị anh hùng chân chính!
- Như vậy, cuộc hôn nhân này ta sẽ đồng ý cả hai tay.
Chương82: Sở Mặc ra trận (2)
- Mọi người thấy đề nghị của ta thế nào?Bên này, những kỵ binh Vương Đình vẫn đi theo Na Y và ba trăm kỵ binh Vương Đình của công chúa Bảo Liên đều đồng ý, cổ vũ một cách nhiệt liệt.
- Hay!
- Ý kiến này hay lắm!
- Nên làm như vậy!
- Anh hùng đều phải đánh rồi mới biết!Công chúa Bảo Liên khẽ mỉm cười, nhìn sắc mặt gượng gạo của Hạo Nguyệt trưởng lão:
- Vừa hay, có thể gia tăng không khí.
Lúc này, Hạo Nguyệt Cách Mộc ở một bên nói:
- Dì, con muốn nói ra ý kiến của mình!
Tính về tuổi tác, Hạo Nguyệt Cách Mộc cũng không nhỏ hơn công chúa Bảo Liên là bao, bình thường một chữ dì cũng lười gọi, tuy nhiên trong trường hợp thế này, y cũng không thể làm mất lễ nghi.
Công chúa Bảo Liên nhìn thoáng qua Hạo Nguyệt Cách Mộc, nhànnhạt nói:
- Cách Mộc con có lời gì muốn nói?
Hạo Nguyệt Cách Mộc hơi hơi nhếch môi, sau đó nói:
- Bình thường ra, để Cách Thủy luận bàn một trận với kỵ sĩ Vương Đình, tăng thêm không khí cho buổi tiệc, thì cũng không sao. Nhưng mọi người đều thấy đấy, hôm nay vì quá mức vui vẻ nên Cách Thủy đã uống hơi nhiều, không chịu được hơi men, vừa rồi đứng còn không vững. Nếu bây giờ mà ra trận, chỉ e có chút không công bằng.
- Không bằng thế này đi, để cho hộ vệ của Cách Thủy ra trận thay nó!- Những hộ vệ này bình thường cũng không phải đối thủ của Cách Thủy đâu!
Trên mặt Hạo Nguyệt Cách Mộc lộ ra nụ cười ôn hòa, chậm rãi nhả ra từng câu từng chữ.
Hạo Nguyệt Cách Thủy ở một bên, mặt mang cảm kích nhìn đại ca của mình.
Bên kia Hạo Nguyệt trưởng lão cũng vừa lòng gật gật đầu, y vốn không thèm để ý sự tranh giành giữa mấy anh em, tuy nhiên trong những tình huống như vậy, vẫn hy vọng chúng có thể biết nặng biết nhẹ màđoàn kết lại. Không có người cha nào muốn nhìn thấy cảnh các con mình tương tàn cả.
Công chúa Bảo Liên ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Cũng được!
Hạo Nguyệt Cách Mộc ha hả cười nói:
- Vậy chúng ta liền tính ba trận thắng hai là được!
Nói xong, Hạo Nguyệt Cách Mộc nhìn thoáng qua Hạo Nguyệt Cách Thủy, Hạo Nguyệt Cách Thủy lập tức phản ứng kịp, nói:
- Ai thay ta tham gia trận đấu này? Thắng lợi có trọng thưởng!- Ta!
- Ta đi!
- Ta đi!
Vài tên thị vệ bên cạnh Hạo Nguyệt Cách Thủy lập tức tranh giành một cách phấn chấn.
Đàn ông trên thảo nguyên chưa bao giờ sợ chiến đấu, dân tộc bọn họ hiếu chiến bẩm sinh, dòng máu chảy trong huyết quản của họ… đều là dòng máu chiến đấu!Hạo Nguyệt Cách Thủy nhìn lướt qua một lượt, tiện tay chỉ ra:
- Vậy ngươi đi!
Vẻ mặt tên thị vệ kia lập tức vui vẻ, trực tiếp nhảy ra, vừa nhảy một bước liền phi ra xa mười trượng. Đứng giữa sân, ánh lửa trại dập dờn hắt ra bóng dáng oai hùng nhiệt huyết của tên thị vệ trẻ.
- Ai dám đánh một trận với ta!
Đứng trên địa bàn của mình, tên thị vệ này vô cùng hăng hái, đôi mắt vênh váo nhìn đám kỵ binh chỗ Sở Mặc.
Bên này cả đám kỵ binh Vương Đình đều nổi giận, tất cả đứng dậy,muốn đi lên dạy dỗ cái tên không biết sống chết là gì kia.
Tuy rằng trước đó đều đã thương lượng rõ, trận đấu này Sở Mặc phải ra tay. Nhưng bọn họ là những người đàn ông nhiệt huyết, lại vừa uống chút rượu, lập tức liền không kiềm chế được. Nhưng cũng may là những kỵ binh của Vương Đình ở trên thảo nguyên cũng đã được trải qua sự giáo dục và rèn luyện tốt nhất.
Cho nên cho dù là giận dữ, đứng lên đòi khiêu chiến, cũng chưa hoàn toàn mất đi lý trí.
Lúc này, Sở Mặc đứng lên, cười nói:
- Hay để ta đi!
- Các vị ca ca đều là kỵ binh đã có tiếng nhiều năm nay của Vương Đình, các ngươi mà ra tay… thì hơi có vẻ bắt nạt người ta, cho nên, để ta ứng chiến là được!
Những lời này của Sở Mặc rất là độc địa.
Tên thị vệ của bộ tộc Hạo Nguyệt đang kiêu ngạo đứng cạnh đống lửa kia, nhìn về phía Sở Mặc với con ngươi đầy sát khí, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai? Nhỏ như vậy… cũng là kỵ sĩ của Vương Đình? Sao trước giờ ta chưa từng gặp ngươi?- Mấy ngàn kỵ binh Vương Đình ngươi đều gặp hết rồi hay sao?
Na Y ở phía xa thản nhiên mở miệng nói:
- Hắn là kỵ binh hộ vệ do ta tự sắc phong!
Lời nói của tên thị vệ bộ tộc Hạo Nguyệt lập tức bị khựng lại, bởi vì dù gã có kiêu ngạo ra sao cũng không dám chống đối công chúa Vương Đình một cách chính diện.
Hạo Nguyệt trưởng lão ở bên kia, trong nháy mắt khi Sở Mặc đứng lên, con ngươi liền hơi hơi nhíu lại, sau đó lập tức gọi một người đến bên cạnh, nhẹ giọng sai bảo cái gì. Người nọ hơi hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng rời đi.Sở Mặc chậm rãi bước ra, đi về phía tên thị vệ kia, cười nói:
- Ta sẽ không bắt nạt ngươi, ngươi ra tay trước đi!
- Nhóc con… Đây chính là tự ngươi chán sống, đừng trách ta!
Tên thị vệ này hạ giọng nói nhỏ, hung tợn nhìn Sở Mặc:
- Bây giờ quỳ xuống xin tha vẫn còn kịp!
Sở Mặc khẽ mỉm cười, vươn ngón tay, ngoắc ngoắc mấy cái:
- Đến đây.
- Muốn chết!
Tên thị vệ lập tức bị chọc giận, hét lớn một tiếng, phóng thẳng tớitrước mặt Sở Mặc.
Nguyên lực dao động trên người nổ tung ầm ầm, ép tới mức ngọn lửa trại cách đó không xa… đều tắt ngúm đi.
- Tốt!
Một đám chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt bên này lập tức lên tiếng ủng hộ.
- Ha, thằng nhóc này đúng là không biết sống chết, tay Mộc Hàn kia là một trong số ít cao thủ của bộ tộc Hạo Nguyệt chúng ta, sắp đột phá Nguyên Quan, đánh với một thằng ranh con như hắn, còn không dễnhư dẫm chết một con kiến sao?
- Ha ha, đúng, tên nhóc thối tha này nhất định là yêu thầm công chúa Na Y, giờ thấy công chúa sắp thành người của bộ tộc Hạo Nguyệt chúng ta, liền sinh lòng ghen tị, mất đi lý trí!
- Ta thật không nỡ xem tiếp, quả thực chính là người lớn bắt nạt trẻ con mà!
- Đừng có một đấm đã đập chết tươi, vậy thì mất cả hay rồi!
Một đám chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt hi hi ha ha cười đùa ở đó,không đem thiếu niên kia để vào mắt chút nào.
Bên này những kỵ sĩ Vương Đình đi theo bảo vệ công chúa Bảo Liên đều tức giận, hận không thể nhào tới vả vào mặt những kẻ đó.
Nhưng những kỵ binh Vương Đình đi theo công chúa Na Y, trên mặt lại đều lộ vẻ khinh thường cười lạnh.
- Đánh Lâm công tử dễ như dẫm chết một con kiến?
- Người lớn bắt nạt trẻ con?- Một đấm đập chết tươi?
Đừng có đùa!
Nếu không phải còn có kế hoạch lớn hơn ở phía sau, những kỵ binh từng cùng Sở Mặc trải qua sinh tử, đều hận không thể lập tức bật dậy, kể cho bọn ngu xuẩn dốt nát này chiến tích anh dũng của Lâm công tử.
Uỳnh!
Tên thị vệ mà Hạo Nguyệt Cách Thủy chọn quả thật cũng có chút thực lực, một đấm lao tới phát ra tiếng gió vang lên trong không khí.Ngọn lửa vừa được nhóm lại, càng thêm sáng ngời, chiếu vào khuôn mặt của tên thị vệ khiến gã trông càng dữ tợn.
Chương83: Sở Mặc ra trận (3)
Sở Mặc đứng ở đó, dáng người mảnh khảnh gầy gò, tuy rằng rắn rỏi, nhưng ở trong mắt những kẻ bên kia, lại rõ ràng cảm thấy rằng hắn đang ở thế yếu.
Chỉ có Hạo Nguyệt trưởng lão trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh như băng, nhìn Sở Mặc, khuôn mặt không có lấy một nụ cười. Hai gã cận vệ kia cũng nhìn Sở Mặc một cách vô cùng cảnh giác.
Khi nắm tay to lớn của tên thị vệ kia ập tới trước mặt Sở Mặc, thậmchí Sở Mặc còn có thể cảm nhận được làn gió sắc bén linh hoạt đến từ cú đấm đó!
Cùng với… nụ cười đắc ý và dữ tợn trên khuôn mặt của gã.
Lúc này, Sở Mặc rốt cuộc ra tay!
Hắn cũng tung ra một cú đấm y như vậy.
Nắm đấm này nhanh như điện xẹt!
Tung ra sau mà đến nơi trước… trực tiếp đối đầu với nắm tay của tênthị vệ bộ tộc Hạo Nguyệt.
Rầm!
Một tiếng trầm đục.
Không có gì long trời lở đất, cũng không có tiếng gào thét thảm thiết nào.
Tên thị vệ của bộ tộc Hạo Nguyệt, lùi lùi lùi lùi… liên tiếp lùi về phía sau bảy tám bước mới giữ vững được thân mình.- Ngươi thua.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Thanh âm bốn phía vốn dĩ vô cùng ồn ào, lập tức yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng diễn ra giữa sân, cảm thấy hơi khó có thể tin tưởng vào hai mắt của mình. Cho dù công chúa Na Y đã từng nói hắn là kỵ binh Vương Đình do chính nàng tự sắc phong, nhưng tuổi của hắn… cũng quá nhỏ rồi!
Thoạt nhìn nhiều nhất cũng mới mười bốn mười lăm tuổi, khéo còn chưa đến. Làm sao có thể chỉ dùng một đấm đánh lui Mộc Hàn? Sứcmạnh này… cũng quá hùng mạnh rồi? Hơn nữa cũng rất rõ ràng, người ta đã nương tay lắm rồi!
Kể cả không muốn thừa nhận, những những người này cũng không phải kẻ ngốc. Trên thảo nguyên, tất cả mọi người đều kính trọng anh hùng, thực lực mới là vua. Cho dù trong lòng không muốn tin đây là sự thật, nhưng đã được tận mắt chứng kiến, bọn chiến sĩ này của bộ tộc Hạo Nguyệt, tất cả đều ngậm miệng lại, chỉ có điều sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.
Quá mất mặt!Gã Mộc Hàn kia đầu tiên là đứng đơ ra, sau đó gầm lên giận dữ lao tới phía Sở Mặc.
- Đủ rồi!
Hạo Nguyệt trưởng lão đứng ở phía trên, lạnh lùng quát:
- Thua chính là thua, đừng để cho mọi người chê cười, làm người đàn ông trên thảo nguyên chẳng lẽ còn thua mà không dám nhận hay sao?
Tên Mộc Hàn kia khẽ run lên, lập tức hướng về phía Sở Mặc quỳ một chân xuống:
- Xin lỗi, là ta đã thua! Vậy Mộc Hàn xin tâm phục khẩu phục!Nói xong, sắc mặt tái nhợt đứng dậy đi ra ngoài.
- Tiếp tục!
Một gã kỵ binh Vương Đình bên cạnh Bàng Trung Nguyên lớn tiếng nói.
- Tiếp tục!
- Tiếp tục!
Những người khác cũng đều quát theo.Hạo Nguyệt trưởng lão cũng khẽ mỉm cười:
- Đừng nóng vội, lập tức đến ngay đây!
Rầm! Rầm! Rầm!
Phía xa xa vang lên từng đợt tiếng xích sắt quét xoèn xoẹt trên sàn, như thể đang có người kéo lê một chuỗi xích sắt nặng nề mà bước đi.
Công chúa Bảo Liên vốn vẫn ngồi yên tại chỗ, sắc mặt chợt biến đổi, đứng lên cả giận nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão nói:
- Ngươi… Sao ngươi có thể gọi người này đến? Đây là vi phạm quy định!- Hả?
Hạo Nguyệt trưởng lão khẽ mỉm cười:
- Đó là hộ vệ ta vừa sắc phong cho Hạo Nguyệt Cách Thủy mà!
-----------
Hạo Nguyệt trưởng lão vừa nói vừa nhìn công chúa Na Y, trên mặt còn mang theo ý cười sâu xa khó hiểu.
Đối đầu không khoan nhượng.
Ngươi có thể tự do sắc phong kỵ binh Vương Đình, thì ta cũng có thể lập tức sắc phong, một hộ vệ của bộ tộc!
Công chúa Bảo Liên lập tức nghẹn lời, nhưng vẫn cố gắng dùng lý lẽ nói:
- Chẳng qua chỉ là một trận luận bàn để tăng thêm không khí thôi,ngươi đưa kẻ này đến, có thích hợp hay không?
Hạo Nguyệt trưởng lão cười khẽ:
- Ái thê, đây cũng không phải luận bàn tăng không khí bình thường, nó liên quan đến việc hôn nhân đại sự cả đời của con trai chúng ta mà!
- Ngươi…
Công chúa Bảo Liên tức đến mức muốn ói máu, trong lòng thầm mắng lão già này thật vô liêm sỉ, nhưng hiện tại, nàng cũng không thể cố nói thêm điều gì. Nói quá nhiều, có lẽ sẽ khiến lão già này càng thêm cảnh giác thôi. Chỉ có thể lo lắng nhìn theo Sở Mặc đang đứng xa xatrong sân.
Tuy rằng khoảng cách rất xa, không nghe rõ họ đang nói chuyện về vấn đề gì, nhưng Sở Mặc vẫn dễ dàng nhìn ra được giữa công chúa Bảo Liên và Hạo Nguyệt trưởng lão đang xảy ra tranh chấp, cũng thấy ánh mắt công chúa Bảo Liên nhìn về phía mình có chút gì đó chút gì đó không được tốt lành. Hắn cười cười với công chúa Bảo Liên, sau đó quay đầu đi, nhìn về phía tiếng xích sắt truyền đến.
Sở Mặc có thể cảm nhận được, người tới… chỉ sợ không phải là người bình thường!Ầm!
Rầm!
Ầm!
Rầm!
Bước chân dẫm trên nền đất phát ra tiếng động ầm ầm, cùng tiếng rầm rầm phát ra từ chuỗi xích sắt kéo lê trên đất, mỗi lần vang lên đều khiến trong lòng mọi người run lên một chút.Rất khó hình dung được, đây là loại người nào, vì sao phải mang theo đống xích sắt này?
Tuy rằng công chúa Na Y không biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy cô mình trước giờ dù xảy ra chuyện gì cũng vững vàng như núi Thái Sơn mà cũng thay đổi sắc mặt, trong lòng liền có chút thấp thỏm, lo âu.
Công chúa Bảo Liên liếc mắt nhìn công chúa Na Y, nhỏ giọng nói:
- Yên tâm đi, hắn có thể đối phó được thôi!
Chỉ có điều những lời này, ngay cả nàng cũng không quá vững tin.Ầm!
Rầm!
Người đó, càng tới càng gần, một thân hình khổng lồ đập vào mắt, khiến Sở Mặc có chút giật nảy mình.
- Trên đời lại có người cao lớn như vậy sao?
Thân hình đi ra từ trong bóng tối này, quả thực chẳng khác nào một pho tượng khổng lồ!Thân thể của hắn cao chừng một trượng!
Người này càng đến càng gần, Sở Mặc cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Mặt mũi cũng không phải là xấu, nhưng làn da rất đen, đôi mắt như hai ngọn đuốc, vô cùng sáng.
Cứ mỗi bước chân tiến tới, lại có cảm giác như một tòa tháp bằng sắt đen đang di chuyển!
Một chiếc xích sắt cực to, cỡ tầm cánh tay người lớn xuyên qua haivai của gã, rủ xuống dưới, khóa lại ở hai cổ tay, đem hai cánh tay xích liền với nhau, có thể cử động nhưng không thể làm ra các động tác có phạm vi quá rộng, hai chân cũng có xích sắt cực kỳ to, khóa hai cổ chân gã lại, khiến cho gã quả thực là rất khó bước đi.
- Này…
Sở Mặc nghéo miệng một cái, nghĩ thầm trong lòng: Cái gã khổng lồ khủng bố này… sao trông cứ như là phạm nhân bị giam giữ thế nhỉ?
Bên kia đám kỵ binh Vương Đình cũng bị sự xuất hiện của người khổng lồ này dọa cho một trận rồi, đây cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người cao lớn đến thế. Đồng thời nhìn thấy đám xích sắt xuyên quabả vai to đùng, và số xích sắt khóa ở cổ chân, trong lòng mọi người đều hơi hơi run rẩy.
Chương84: Trời sinh có sức mạnh hơn người
Chỗ xích sắt trên người gã ít nhất phải nặng hơn năm trăm cân!
Hơn nữa xích còn xuyên qua xương bả vai, như vậy phải đau đến mức nào!
Mà hình như cái người khổng lồ này cũng không thèm để ý tới xích sắt ở trên người, gã đi chậm là vì bị vướng số xích ở chân. Dường như trọng lượng đó với gã mà nói là không có chút ảnh hưởng nào.Bên kia Hạo Nguyệt trưởng lão cao giọng nói:
- Đây là dũng sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt chúng ta, là thị vệ của Hạo Nguyệt Cách Thủy, y bẩm sinh đã có sức mạnh hơn người, hơn nữa tính khí nóng nảy tàn bạo, thích nhất là trò chơi xé xác người sống!
- Grrào!
Người khổng lồ không khác nào tòa tháp bằng sắt đen này làm như hưởng ứng lời nói của Hạo Nguyệt trưởng lão… rống lên một tiếng.
Âm thanh như tiếng dã thú tru lên.- Cho nên… vị tiểu anh hùng này, ngươi nên cẩn thận một chút, nếu cảm thấy mình đánh không lại, bây giờ có thể xin thua luôn.
- Nếu không lát nữa, kể cả ta cũng không thể khống chế y được.
Hạo Nguyệt trưởng lão nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói, trong con người còn lóe lên tia sáng lạnh như băng.
Trong lòng Sở Mặc khẽ chuyển:
- Ngọc, cho ta xem cảnh giới của người này!
Một loạt tin tức nhanh chóng truyền đến trong đầu Sở Mặc.- Không có cảnh giới, tố chất thân thể cấp chín, trúng độc, thành phần độc tính là…
- Thuốc cần dùng để giải độc là…
- Phương pháp chế thuốc là: Sau khi tìm đủ hết, đưa vào trong không gian, đặt lên phiến đá xanh.
- Năng lượng cần thiết, cực ít.
Sở Mặc thấy được tin tức về anh thanh niên trai tráng như tòa sắt đen này xong, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc.- Không có cảnh giới!
Một người khổng lồ như vậy, lại chỉ là một người thường không có bất kỳ cảnh giới nào?
- Tố chất cơ thể cấp chín? Cái này nghĩa là gì?
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng dùng ngọc lấy một ít thông tin của kỵ binh Vương Đình, trong số những kỵ binh này, người có tố chất cơ thể tốt nhất chỉ mới dừng lại ở cấp ba.
Bình thường đều tương tương với tu vi của bản thân, người cực kỳxuất sắc thì tố chất cơ thể mới cao hơn cảnh giới của bản thân một cấp.
Sở Mặc cũng từng xem qua cảnh giới và tu vi của chính mình, là mức cao nhất của tầng ba hoàng cấp, tố chất thân thể là cấp năm. Đây là đã phải cảm ơn các loại máu thịt nguyên thú cấp cao của Ma Quân giúp đỡ tẩm bổ. Còn có ngày nào cũng bị Ma Quân cho ăn đòn… Trên thực tế, điều đó cũng là vì để cải thiện và không ngừng thay đổi phần xác thịt của Sở Mặc, chỉ là phương pháp không được hay cho lắm.
Dưới sự bồi dưỡng này, tố chất thân thể của Sở Mặc mới là cấp năm. Nhưng người khổng lồ trước mắt y đã là cấp chín… Sở Mặc không khỏi gào lên trong lòng: tố chất cơ thể cấp chín… vậy chẳng lẽ sức phòngthủ của cơ thể, đã tương đương với một con nguyên thú cấp chín ư?
Thế này cũng đáng sợ quá đi?
Hơn nữa, ngọc còn cho một đánh giá là có sức mạnh bẩm sinh.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Mặc gặp phải đánh giá có nội dung như thế này. Trước ngọc đánh giá về hắn là, có trí tuệ bẩm sinh.
Đem ra so sánh, thế nào cũng thấy đánh giá có sức mạnh bẩm sinh của cục sắt đen này nghe càng oai phong hơn một chút.Nhưng mà… Chuyện trúng độc là sao?
Sở Mặc liếc mắt nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão đang ung dung ngồi một bên, thầm nghĩ: Chẳng lẽ lại là do lão già này gây ra? Đúng là độc ác mà! Xem ra y đúng là thường xuyên dùng các loại độc mà tổ tiên truyền lại đi hại người rồi.
Những suy nghĩ này nhanh chóng xẹt qua trong đầu Sở Mặc. Hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão chắp tay nói:
- Đàn ông trên thảo nguyên, chỉ có chết trận, không có sợ chết! Cho nên, trận chiến này… Ta đánh!- Được lắm!
Bọn kỵ binh Vương Đình phía Sở Mặc không nhịn được dòng máu nóng trong người sôi lên sùng sục, lớn tiếng khen ngợi.
Nhưng ở trong lòng, ai cũng toát mồ hôi thay Sở Mặc. Đối mặt với một người khổng lồ như vậy, nếu là bọn họ, liền tư tưởng chiến đấu cũng không dám. Nên nếu dù cho Sở Mặc có bỏ cuộc, bọn họ cũng sẽ không nói ra bất kỳ lời trách cứ nào.
Bên kia Hạo Nguyệt trưởng lão cười nói:
- Ha ha, được, binh sĩ thảo nguyên khá lắm! Có dũng khí!- To con… Lên đi!
Hạo Nguyệt trưởng lão hướng về người khổng lồ như pho tượng sắt hét lớn một tiếng.
- Grrào!
Người khổng lồ ngửa mặt lên trời gầm rú giận dữ, xích sắt trên người phát ra âm thanh nghe chói tai.
Ầm!
Ầm!Ầm!
Gã bước từng bước vào trong sân, nhìn Sở Mặc, nhe răng độc ác cười nhìn Sở Mặc, nói:
- Nhóc con này, ngươi trông da mịn thịt mềm… Trông có vẻ ngon miệng đấy!
Sở Mặc nhìn ánh mắt gã khổng lồ, hơi hơi nhíu mày, bởi vì hắn có thể cảm nhận được, khi gã kia nói ra những câu này trên người cũng không có chút sát khí nào tương ứng, mà ngược lại lại có một luồng oán khí mãnh liệt!Luồng oán khí này vô cùng đậm đặc, thế nên Sở Mặc rất hoài nghi, người khổng lồ này rốt cuộc đã phải trải qua những tra tấn tàn bạo đến mức nào mới sinh ra nỗi oán hận sâu sắc đến vậy?
- Đến đây đi, khổng lồ! Đến mà đánh ta này!
Sở Mặc đảo mắt, nghĩ ra một ý, liền cười tủm tỉm nói với người cao to này.
Vù!
Một tiếng vang vô cùng nặng nề vang lên, người khổng lồ vung sợi xích sắt đang xuyên qua xương bả vai trói hai cánh tay hắn lên, sợi xíchthật dài kia phi về phía Sở Mặc.
Trong không khí phát ra tiếng gió vù vù làm người ta phải run lên.
Rất nhiều kỵ binh của Vương Đình và chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt, tất cả không nhịn nổi đều lùi về phía sau.
Dòng sát khí này, thật đáng sợ!
Thân hình Sở Mặc hơi hơi né sang một bên, tránh được một đòn của gã khổng lồ.Uỳnh uỳnh!
Sợi xích sắt nện một cú nặng nề lên nền đất cạnh đống lửa.
Toàn bộ mặt đất rung lên bần bật.
Chỗ đất bị xích sắt nện xuống… bị lõm thành một rãnh lớn sâu tới hơn một trượng!
Bốn phía bụi bay mù mịt, cú đòn này giáng xuống khiến lửa than văng tung tóe khắp nơi.Rất nhiều người đều hô lên một cách hoảng hốt, lùi về phía sau.
Na Y ngồi tại ghế trên, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu, đứng bật dậy theo bản năng:
- Đừng đánh nữa… Đừng đánh nữa…
Hạo Nguyệt trưởng lão ở bên cạnh nhìn thoáng qua Na Y một cách lạnh lùng, nói một câu hai nghĩa:
- Hiện giờ, không ai có thể ngăn cản nữa rồi!
Công chúa Bảo Liên nhẹ giọng an ủi Na Y:
- Đừng lo lắng, rồi sẽ ổn thôi!- Ha ha.
Hạo Nguyệt trưởng lão cất lên một tiếngcười lạnh lẽo.
Trong lòng công chúa Bảo Liên hơi run lên, liền không thèm nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão nữa, trong lòng cầu nguyện không ngừng: Lâm công tử, tất cả đều trông cậy vào ngươi… Nhất định ngươi phải trụ được, sau đó tìm cơ hội giết lão già này! Nếu không tất cả chúng ta hôm nay đều chạy trời không khỏi nắng!
Chương85: Một đòn sấm sét (1)
Bởi vì lúc này, công chúa Bảo Liên cảm thấy hình như Hạo Nguyệt trưởng lão đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của Sở Mặc! Nếu không, tuyệt đối sẽ không gọi tên to con ngốc nghếch này xuất hiện.Thậm chí rất có thể Hạo Nguyệt trưởng lão đã biết thân phận thật của Sở Mặc!
Bởi vì khi nãy, Hạo Nguyệt trưởng lão từng nói một câu với Sở Mặc ——
- Ha ha, được, binh sĩ thảo nguyên khá lắm! Có dũng khí!
Chẳng lẽ có kẻ âm thầm bán đứng chúng ta? Công chúa Bảo Liên đưa ánh mắt nhìn về phía đám kỵ binh Vương Đình ở phía xa xa. Chỉ có điều khoảng cách quá lớn, sắc trời lại tối, vốn không thể nhìn rõ được.Bên này Sở Mặc dụ gã khổng lồ, chạy loạn khắp nơi, làm náo loạn đổ vỡ liểng xiểng khắp mọi nơi.
Chạy tới chỗ nào chỗ ấy liền bị phá tan hoang!
Sức sát thương của người khổng lồ này thật sự là quá mạnh, quá kinh khủng rồi.
Tất cả mọi người đều trốn thật xa hai người này.
Gã khổng lồ tùy theo Sở Mặc không ngừng lẩn tránh, cơn tức cũng dâng lên, hai sợi xích sắt văng lung tung, đập phá mọi nơi.Dù sao bất kể vật gì, chỉ cần bị hai sợi xích sắt này quẹt phải cũng chỉ có một kết cục —— nát bấy!
- Đừng chạy!
- Mau đứng lại cho ta!
- Đồ hèn nhát!
Gã khổng lồ gầm lên giận dữ không ngừng hét lên.
Rốt cuộc mọi người… đều trốn ở một khoảng cách rất xa hai ngườinày, trong mắt mang theo sự sợ hãi khôn cùng, nhìn bọn họ.
Đánh mãi đánh mãi, Sở Mặc đột nhiên xông về hướng gã khổng lồ, sử dụng bộ pháp một cách vô cùng nhuần nhuyễn, vèo một cái xẹt qua bên người gã khổng lồ. Khi lướt qua bên tai gã thì để lại một câu.
- Ngươi không phải kẻ ngốc nghếch! Ngươi trúng độc! Ta có thể giải được!
- Grào!
Gã khổng lồ dùng hết sức bình sinh văng ra một cái xích sắt, đánh vềhướng Sở Mặc nhưng kết cục lại chỉ rơi vào bên cạnh Sở Mặc.
Trên nền đất cứng rắn lập tức lại bị nện ra một hố sâu hoắm.
Trong con ngươi của Sở Mặc lại thoáng qua một chút ý cười.
Hắn thành công rồi!
Bởi vì cú nện xích này vốn không phải nhằm vào hắn!
Hay nói cách khác, những lời hắn vừa nói… đối phương đã nghe lọt tai!Vù!
Sở Mặc lại xẹt qua bên người gã khổng lồ một lần nữa, lần này, nghe thấy được từ miệng gã một câu nói có âm lượng cực nhỏ:
- Dựa vào đâu ta có thể tin ngươi?
----------
Có thể nói chuyện liền dễ làm việc!
Lúc này Sở Mặc, bắt đầu đánh cận chiến với gã khổng lồ.
Hắn lao tới trước mặt gã khổng lồ, bật cao người lên, tung ra một cú đấm như trời giáng lên ngực gã.
Ầm!
Tựa như nện phải một tảng đá lớn.Một đấm này của Sở Mặc, đúng là dùng hết sức... Hắn không muốn để Hạo Nguyệt trưởng lão sinh nghi, đồng thời cũng muốn thử xem một chút, thể chất cấp chín, rốt cuộc mạnh tới mức nào.
Ai da!
Sở Mặc cảm thấy cả cánh tay mình đã tê tái hết lên, một cảm giác đau nhức truyền tới từ nắm tay.
Đây còn gọi là người sao?
Sở Mặc mắng thầm trong bụng, sau đó vờ quát lớn:
- Đánh chết tên to xác nhà ngươi!
Tiếp theo, lại nhỏ giọng nói:
- Loại độc ngươi trúng, lần lượt là...
Sở Mặc nói vài loại, sau đó bật ngược lại ra xa.
Chỉ thấy gã khổng lồ gầm thét, hai tay đồng thời vung lên hai xích sắt, đập xuống đất, tạo nên hai cái hố rất sâu, bụi đất văng loạn xạ.
Tất cả mọi người nhìn thôi mà hết hồn!Bao gồm Hạo Nguyệt trưởng lão nãy giờ vẫn đang ngồi rất ung dung.
Đến lúc này, Hạo Nguyệt trưởng lão đã yên tâm hoàn toàn rồi, cho dù người khác có sợ sệt lùi về phía sau, y cũng coi như không thấy, ngồi yên một chỗ, cười dài, theo dõi cuộc đấu một cách hăng hái.
Bởi y đã cho ra kết luận, thằng nhóc trà trộn vào đội ngũ kỵ sĩ Vương Đình kia vốn không phải là đối thủ của to con ngốc nghếch!
Tên ngốc to con này, chính là đòn sát thủ của bộ tộc Hạo Nguyệt.Một mình y có thể đánh lui thiên binh vạn mã!
Theo đánh giá của Hạo Nguyệt trưởng lão, đây vốn dĩ không thể gọi là người, mà là một quái vật hình người mới đúng!
Một con rồng tàn bạo đội lốt người!
Thanh thế không thể ngăn cản!
Hạo Nguyệt trưởng lão vẫn tin tưởng một cách tuyệt đối rằng, chỉ cần có thể tiếp tục khống chế được tên to con này. Tương lai có thể tranh bá trên thảo nguyên, thậm chí... xuôi Nam tiến vào trung nguyên, đềuphải dựa vào gã.
Sắc mặt của công chúa Bảo Liên và công chúa Na Y đều tái nhợt, Liệt Ca tựa vào bên cạnh công chúa Na Y, tên nhóc này đang sợ đến đờ đẫn rồi.
Điều này cũng chẳng thể trách nó, bởi vì gần như tất cả mọi người bao gồm cả đám chiến sĩ tộc Hạo Nguyệt, đều sợ vỡ gan vỡ mật, sắc mặt trắng bệch.
Đấu với người, cho dù không đánh lại được, ít nhất có thể có dũng khí liều chết một phen.Nhưng đối mặt với gã khổng lồ gần như không gì xuyên thủng được này, ngay cả dũng khí chiến đấu... cũng khó mà sinh ra nổi!
Đánh không lại, cũng đánh không chết... Thế thì lấy đâu ra dũng khí chiến đấu?
Lúc này hầu như tất cả mọi người, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc, đều là đồng tình và mang theo một chút khâm phục!
Bởi vì tên nhóc này, chẳng những dám đấu cùng gã khổng lồ kia, mà còn không ngừng chủ động xông tới tấn công.Cho dù là người trong tộc Hạo Nguyệt, cũng không nói nổi ra miệng những lời cười nhạo Sở Mặc nữa.
Rất can đảm!
- Biểu hiện trúng độc của ngươi là...
- Ta nhân hậu như vậy, sao có thể lừa ngươi được?
- Nếu ngươi muốn thay đổi tất cả tình trạng hiện nay, hãy hợp tác với ta.- Đương nhiên ta cam đoan với ngươi, có thể giải cả độc lẫn xiềng xích đang trói buộc ngươi!
- Trả lại tự do cho ngươi!
Một người khổng lồ như pho tượng sắt và một tên nhóc cao gầy, đánh tới đánh lui, đánh một cách vô cùng náo nhiệt, đánh không biết trời đất là gì.
Cũng không ai nhận ra, gã khổng lồ đao thương bất nhập gần như quái thú ấy, chẳng những không ngốc chút nào mà còn vô cùng thông minh!Trong suốt quá trình giao chiến với Sở Mặc, gã to xác này diễn rất đạt, căn bản là không ai phát hiện được... không thể ngờ rằng hai người lại đang âm thầm thương lượng trao đổi với nhau!
- Nếu không giải độc, cả cuộc đời này của ngươi đều bị nắm trong tay kẻ khác!
- Nghĩ lại xem, Hạo Nguyệt trưởng lão đã làm ra bao nhiêu chuyện thất đức, chỉ sợ không ai có thể rõ ràng hơn ngươi!
- Nếu ta đã có thể nói ra loại độc ngươi đang trúng phải, lại nói đúng cả biểu hiện trúng độc của ngươi, như vậy đương nhiên là ta cócách giải độc rồi!
Ngươi nhìn xem, năm nay ta còn chưa tới mười bốn tuổi, cũng đã lợi hại như vậy, khắp thảo nguyên không có đối thủ... Khục, ngươi không phải trừng ta, ngươi không tính, ngươi là quái vật!
- Cho nên một thiếu niên oai phong sáng suốt, khôi ngô tuấn tú như ta đây, sao có thể nói dối lừa gạt ngươi được?