-
Chương 276-278
Chương 276: Bốn Phiệt đều đến
Toàn thân hai kẻ này tràn ngập tà khí lạnh lẽo, đôi mắt bọn chúng đằng đằng sát khí, trong tay cầm chặt lưỡi dao sắc bén nhuốm đậm máu tươi, giống như hai sát thần vừa giáng thế.
Sát khí trên người bọn chúng mang đến cảm giác áp bức cực kỳ đáng sợ!
Sự áp bức này cũng đủ để khiến một chiến sĩ không vững ý chí mất đi khả năng chiến đấu!
Thế nhưng khi Diệp Phàm đối mặt với hai kẻ này, hắn nhanh chóng vung con dao găm màu đen trong tay lên.
Phụt! Phụt!
Bọn chúng lập tức cứng đờ, máu từ cổ họng phun ra không ngừng.
Bọn chúng không tin nổi mở to mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Vút vút!
Giây tiếp theo, hai âm thanh chói tai chợt vang lên, lại có thêm hai kẻ xuất hiện sau lưng Diệp Phàm, toàn thân tỏa ra sát khí lao nhanh về phía hắn.
Với tốc độ tấn công kinh người của bọn chúng, ngay cả những chiến binh Địa Cảnh cấp chín cũng khó mà kịp thời tránh thoát.
Nhưng sau lưng Diệp Phàm tựa như có mắt, ngay lúc lưỡi dao sắc bén của bọn chúng sắp đâm vào người Diệp Phàm thì bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất.
Vẻ mặt của hai kẻ này liền thay đổi, đang tính rút lui thì bọn chúng lại cảm thấy đằng sau lưng của mình như có bóng ma đang đòi mạng, khiến bọn chúng cảm giác như vừa rơi vào hầm băng.
Ngay lập tức, xuất hiện hai bàn tay to lớn từ phía sau tóm lấy cổ bọn chúng rồi nâng lên.
Chủ nhân của đôi bàn tay to lớn này chính là Diệp Phàm.
“Các người là ai?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
Trong lòng bọn chúng run rẩy không ngừng, bọn chúng sao có thể ngờ được mục tiêu mà mình phải đối phó lần này lại mạnh như vậy, hắn chỉ cần vung tay đã có thể chém chết hai hung thần hơn nữa còn nhẹ nhàng hạ gục hai người bọn họ.
Năng lực và thủ đoạn như thế quả thực khiến người ta phải kinh ngạc!
Từ khi nào một yêu nghiệt cường đại như thế này lại xuất hiện trên thế giới chứ?
Trong lòng hai kẻ đó cực kỳ chấn động.
Nhưng kinh ngạc thì đã sao, đối mặt với câu hỏi của Diệp Phàm, hai kẻ đó đều không trả lời.
Răng rắc! Răng rắc!
Thấy bọn chúng im lặng, Diệp Phàm cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp bóp cổ chúng.
Bịch! Bịch!
Sau đó Diệp Phàm tùy tiện ném xác bọn chúng vào chung với hai cái xác vừa nãy.
Hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bốn tên này.
Bọn chúng cho dù là sức chiến đấu hay thân thủ đều rất mạnh, vượt xa những chiến binh bóng tối.
Đặc biệt là luồng sát khí trên người bọn chúng, chứng tỏ thân phận không hề đơn giản.
“Không ngờ rằng ngay cả người của Đồ Long Sơn Trang cũng đã ra tay rồi!”
“Công tử quả nhiên đã đắc tội không ít người!” Lúc này, một tiếng thở dài vang lên.
Chính là nữ tử mặc Lục y đã từng xuất hiện ở thung lũng trước đây.
“Là cô?”
“Làm sao? Cô còn muốn Long Tỷ à?” Diệp Phàm liếc nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi.
“Công tử, tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Đoan Mộc Cẩn, đến từ một trong những Cửu Đại Môn Phiệt của Long Quốc - Đoan Mộc Phiệt!” Cô ta nhìn Diệp Phàm và nói.
Cô ta chính là Đoan Mộc Cẩn, người đứng đầu hiện tại của Đoan Mộc Phiệt.
“Đoan Mộc Phiệt?”
“Sao nào?”
“Cô muốn ỷ thế hiếp người sao?” Diệp Phàm lạnh lẽo quát.
“Công tử ngay cả người của hoàng tộc còn dám giết, thì Đoan Mộc Phiệt nhỏ bé của tôi sao có thể hiếp đáp được anh đây?”
“Tối nay tôi tới đây vì muốn cùng công tử thương lượng một chuyện!” Đoan Mộc Cẩn nhìn Diệp Phàm, nhẹ giọng nói.
“Thương lượng? Chuyện gì?” Ánh mắt Diệp Phàm khẽ lóe lên.
“Chúng ta có thể tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện cặn kẽ được không?” Đoan Mộc Cẩn nói.
Đúng lúc Diệp Phàm đang định trả lời thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Phiệt chủ Đoan Mộc Phiệt, cô muốn tìm nơi yên tĩnh để nói gì với tên nhóc con này vậy?”
Vừa dứt lời, một đám người liền xuất hiện!
Dẫn đầu là ba người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền, thái dương lồi lõm, vẻ mặt lạnh lẽo, tỏa ra sát khí đáng sợ, phía sau bọn họ là một nhóm chiến binh có thực lực Nhân Cảnh trở lên.
“Đại hộ pháp, tam hộ pháp và tứ hộ pháp của Vũ Phiệt!”
“Ngọn gió nào đã đưa mấy người đến đây vậy?” Đoan Mộc Cẩn liếc nhìn ba người, nhẹ giọng nói.
Ba người bọn họ chính là ba đại hộ pháp của Vũ Phiệt, người đứng sau bọn họ chính là cường giả của Vũ Phiệt!
“Phiệt chủ Đoan Mộc Phiệt, chúng tôi nhận mệnh lệnh đến đoạt Long Tỷ, không ngờ lại gặp được cô ở đây!”
“Lúc nãy nghe thấy lời phiệt chủ Đoan Mộc Phiệt vừa nói, hy vọng cô có thể tự trọng một chút!” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt nhìn Đoan Mộc Cẩn rồi trầm giọng nói.
“Ý anh là gì?” Đoan Mộc Cẩn khẽ cau mày.
“Đoan Mộc Cẩn, cô chính là người phụ nữ mà phiệt chủ của chúng tôi thích, đương nhiên không thể có quan hệ với người đàn ông khác, vừa nãy cô còn muốn làm gì với tên nhóc con này?” Tam hộ pháp của Vũ Phiệt trực tiếp hét lên.
Soạt!
Sắc mặt của Đoan Mộc Cẩn lập tức tối sầm lại, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo nói: “Đoan Mộc Cẩn này muốn làm gì, không đến lượt anh can thiệp vào. Còn Vũ Thiên Khiếu muốn có được tôi, thì cứ chờ kiếp sau đi, kiếp này đừng có mơ!”
“Đoan Mộc Cẩn, tuy rằng cô bây giờ đã ngồi lên vị trí phiệt chủ, thế nhưng một bàn tay làm sao vỗ thành tiếng? Nếu như không có sự giúp đỡ của phiệt chủ chúng tôi, e rằng chức vị này của cô cũng không ngồi vững được!”
“Lần này cô một mình đến Tây Nam cũng vì muốn lấy được Long Tỷ, nhân cơ hội này nắm vững vị trí phiệt chủ của mình. Vậy tại sao không trực tiếp nhờ phiệt chủ của chúng tôi giúp đỡ?”
“Chỉ cần một câu nói của phiệt chủ chúng tôi, mấy lão già trong Đoan Mộc Phiệt đó còn có thể dám không phục tùng cô sao? Việc gì phải vất vả như vậy?” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt nhìn Đoan Mộc Cẩn rồi nói.
“Không cần!”
Đoan Mộc Cẩn nói thẳng, liếc nhìn Diệp Phàm: “Công tử, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta hãy tìm một nơi nào đó nói chuyện đi!”
“Nhóc con, mau giao Long Tỷ ra rồi tự sát đi, chúng tao có thể cho mày được toàn thây!” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt khinh thường liếc nhìn Diệp Phàm.
Gã ta tin chắc rằng Diệp Phàm sẽ ngoan ngoãn làm theo lời gã nói.
“Vũ Phiệt?” Diệp Phàm liếc nhìn nhóm người này.
Trước đây hắn và Vũ Phiệt có xích mích với nhau, không ngờ hôm nay lại gặp lại, đúng là oan gia ngõ hẹp!
“Chúng mày tự sát đi, tao sẽ cho chúng mày được toàn thây!”
Diệp Phàm trực tiếp đáp lại nguyên văn lời của đại hộ pháp Vũ Phiệt vừa nói.
“Muốn chết!”
Sắc mặt của hai hộ pháp còn lại liền tối sầm rồi ngay lập tức ra tay.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ! !
“Vũ Phiệt các người cứ việc giết hắn, nhưng Long Tỷ phải giao cho Lâm Phiệt chúng ta!” Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo khác chợt vang lên.
Lại một nhóm người khác xuất hiện ở đây, dẫn đầu là một ông già.
“Tứ trưởng lão của Lâm Phiệt!” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt liếc nhìn đối phương.
Lão già này không ai khác chính là tứ trưởng lão của Lâm Phiệt.
Bây giờ, người của Lâm Phiệt, Vũ Phiệt và Đoan Mộc Phiệt đều có mặt ở đây!
Đoan Mộc Cẩn nhìn người của Lâm Phiệt và Vũ Phiệt, ánh mắt chợt lóe lên.
“Lâm Phiệt!”
Cơ Như Yên là người đã giết chết những chiến binh bóng tối trước đó, lúc này lại nhìn người của Lâm Phiệt, trong mắt lóe lên tia sát ý.
Diệp Phàm cũng nhìn tứ trưởng lão của Lâm Phiệt, lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu như đã đến đông đủ rồi thì cùng nhau lên đi!”
Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ! !
Bọn họ còn chưa kịp ra tay thì lại có hàng nghìn người đã xuất hiện.
Bọn họ đều mặc chiến giáp, từng người đều có đôi mắt lạnh lẽo, sát khí sắc bén, tất cả đều là chiến binh Nhân Cảnh trở lên, dẫn đầu là một người đàn ông chưa đầy ba mươi tuổi, gương mặt lạnh lùng, trong mắt có chút ngỗ nghịch.
“Quân đoàn Đông Phương?”
“Không nghĩ tới người Đông Phương Phiệt cũng tới!” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt liếc nhìn đám người này.
Hàng ngàn người này là người của Quân đoàn Đông Phương, thuộc hạ của Đông Phương Phiệt.
Quân đoàn Đông Phương là quân đoàn chiến đấu do Đông Phương Phiệt đặc biệt xây dựng, có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, là vũ khí mạnh nhất của Đông Phương Phiệt!
Trong số Cửu Phiệt, thì vị trí của Đông Phương Phiệt cũng đứng thứ ba.
Trong đám người có mặt ở đây, có lẽ chỉ có Vũ Phiệt mới có thể đấu lại Đông Phương Phiệt, còn Lâm Phiệt và Đoan Mộc Phiệt không đáng nhắc tới.
“Các vị, Đông Phương Phiệt đã muốn Long Tỷ này rồi, vậy nên mấy người hãy quay về đi!”
Người đứng đầu của Quân đoàn Đông Phương kiêu ngạo liếc nhìn đám người, lạnh lùng nói.
“Đông Phương Phiệt các người nói muốn là có thể lấy được sao, còn thật sự cho rằng mình đứng đầu Cửu Phiệt à?” Tam hộ pháp của Vũ Phiệt bất mãn nói.
“Tuy rằng Đông Phương Phiệt các người cường đại, nhưng muốn Lâm Phiệt chúng ta thoái lui cũng không dễ dàng như vậy đâu!” Tứ trưởng lão của Lâm Phiệt nói thẳng.
Rõ ràng bọn họ chẳng ai muốn từ bỏ Long Tỷ.
“Chỉ dựa vào mấy người mà cũng muốn cướp Long Tỷ từ tay công tử sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Các người tốt nhất nên ngoan ngoãn cút khỏi đây đi, nếu để công tử ra tay, các người đều phải chết!” Lúc này Đoan Mộc Cẩn liếc nhìn đám người rồi nói.
Vừa dứt lời, sắc mặt của Đông Phương Phiệt, Vũ Phiệt và Lâm Phiệt đều tối sầm lại, hiển nhiên đã cực kỳ tức giận.
Lời nói của Đoan Mộc Cẩn rõ ràng là coi thường bọn họ, bọn họ làm sao có thể bị sỉ nhục như vậy?
Vậy nên bọn họ đều lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Bọn họ không hề biết của Diệp Phàm đã ra tay như thế nào ở thung lũng dãy núi Xuyên, bọn họ chỉ mới nhận được tin tức Long Tỷ nằm trong tay Diệp Phàm.
Nếu bọn họ biết ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần chết như thế nào, e rằng bọn họ sẽ chẳng dám ra tay với Diệp Phạm!
Diệp Phàm liếc mắt Đoan Mộc Cẩn, rồi nhìn về đám người: “Muốn chết thì sẽ được toại nguyện, còn muốn sống thì mau cút ra ngoài!”
“Nhóc con, mày cũng mạnh miệng ghê nhỉ?”
“Hôm nay tao thật sự muốn xem mày mạnh như thế nào!”
“Quân đoàn Đông Phương nhận lệnh, giết!”
Tên đàn ông đứng đầu Quân đoàn Đông Phương hét lên.
Lập tức, hàng ngàn người của Quân đoàn Đông Phương lao lên bao vây Diệp Phàm.
Nhóm người này được đào tạo bài bản, có tổ chức và cực kỳ mạnh mẽ, xứng đáng là quân đoàn mạnh nhất của Đông Phương Phiệt!
Đây chỉ là một phần nhỏ của Quân đoàn Đông Phương, sức chiến đấu của toàn bộ quân đoàn càng đáng sợ hơn nữa!
Thế nhưng quân đoàn này vẫn bị Diệp Phàm dễ dàng tấn công lại.
Hắn lao ra rồi lại vung con dao găm màu đen, lưỡi dao chém đến đâu người ngã chết ra đến đó.
Trong nháy mắt, hàng ngàn người của Quân đoàn Đông Phương lần lượt bị Diệp Phàm giết chết, thất bại vô cùng thảm hại.
Cuối cùng, mấy ngàn người này đều bị một mình Diệp Phàm giết chết, chỉ còn sót lại nên tên đàn ông.
“Mày… mày làm sao có thể mạnh như vậy?”
Tên đàn ông đó nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt không thể tin nổi.
Diệp Phàm có lẽ cũng trạc tuổi hắn ta, hắn ta dù sao cũng là thống lĩnh của một nhánh quân đoàn, hắn ta tưởng rằng mình đã mạnh lắm rồi, nhưng bây giờ xem ra so với Diệp Phàm, hắn ta chẳng là gì cả!
“Là do chúng mày quá yếu!”
Diệp Phàm nhếch môi, rút dao ra, giết chết tên đàn ông đó.
Thế là toàn bộ người của Đông Phương Phiệt cử đến đều bị tiêu diệt.
Lúc này, những người của Vũ Phiệt và Lâm Phiệt có chút hoảng sợ nhìn Lâm Phàm.
Họ không bao giờ nghĩ rằng một tên nhóc con trẻ tuổi lại có sức mạnh như vậy, có thể sánh ngang với thiên tài mạnh nhất của bọn họ, thật sự rất mạnh!
Lộc cộc lộc cộc!
Đột nhiên, có tiếng bước chân nặng nề như tiếng sấm vang lên.
Chương 277: Điện Thiên Thần không thể chịu sỉ nhục!
Cách đó không xa có một quân đoàn khổng lồ xuất hiện.
Toàn bộ binh lính trong quân đoàn này đều mặc áo giáp màu vàng kim, trong tay cầm trường mâu vàng kim, ánh mắt lạnh lùng, khí thế hùng mạnh!
Bọn họ chính là thành viên của đoàn Thánh kỵ sĩ mà Thánh điện phái tới.
Trước đoàn Thánh kỵ sĩ này, đã có một đoàn khác do Trưởng Thánh kỵ sĩ James dẫn đầu đến đối phó Diệp Phàm, kết quả bị diệt hết khiến Thánh điện giận dữ.
Lần này Thánh điện thậm chí còn điều ra ba vị Trưởng Thánh kỵ sĩ khác thống lĩnh ba vạn Thánh kỵ sĩ tới đây chính là vì để hoàn toàn tiêu diệt Diệp Phàm.
Vì để ba vạn người này bước chân vào được Long Quốc, Thánh điện cũng tốn không ít công sức, nếu không thì nhiều người như thế này hoàn toàn không thể nào bước vào được Long Quốc!
“Này…”
Lúc này, đám người Lâm Phiệt và Võ Phiệt cùng với Đoan Mộc Cẩn đang cực kì chấn động nhìn ba vạn người trước mặt.
Đoàn Thánh kỵ sĩ ba vạn người này bước chân nhịp nhàng và thống nhất, dẫm trên mặt đất gây ra tiếng vang không nhỏ, khiến cho toàn bộ mặt đất đều xuất hiện vết nứt, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!
Mà ba vạn người này còn đáng sợ hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với mấy vạn chiến sĩ ở chiến khu Tây Bộ kia!
Lúc này, trước mặt đoàn Thánh kỵ sĩ ba vạn người này có ba người đang đứng, tỏa ra hơi thở đáng sợ, chính là ba Trưởng Thánh kỵ sĩ của đoàn.
Ở giữa là một vị tóc tím, cả người tỏa ra khí tức điên cuồng, chính là Lôi Sâm, người đứng hàng thứ ba trong số thập đại Trưởng Thánh kỵ sĩ.
Ở đoàn Thánh kỵ sĩ, hắn chỉ đứng sau hai vị Trưởng Thánh kỵ sĩ khác và Đoàn Trưởng Thánh kỵ sĩ, bởi vậy có thể thấy thực lực của hắn ta mạnh tới mức nào.
“Cậu chính là người Long Quốc đã giết hại James?”
Tròng mắt ẩn chứa ánh sét lập lòe của Lôi Sâm đang nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, lạnh lùng quát lên ra oai.
“Thánh điện các người đúng là không ngừng đấy!”
“Đã chết nhiều người như thế rồi vẫn còn dám tới, xem ra các người không chết không sợ rồi!”
Diệp Phàm nhìn Lôi Sâm, lạnh lùng nói.
Đùng!
Trong nháy mắt, một luồng sấm sét kinh khủng giáng xuống, nhắm thẳng vào Diệp Phàm.
Diệp Phàm khua kiếm một cái, chém đôi luôn tia sét kia ra.
Tia sét vừa rồi đến từ Lôi Sâm, hắn ta chính là một thuật sĩ cường đại, đương nhiên ở ngoại quốc, người như bọn họ được gọi là dị năng giả.
Lôi Sâm là một dị năng giả cấp bốn!
Ở nước ngoài, dị năng giả được chia ra làm chín cấp bậc, cấp bậc càng cao thì thực lực càng mạnh!
Lôi Sâm thân là dị năng giả cấp bốn, hắn ta cũng có thực lực tương đương với võ giả Trung Thiên cảnh ở Long Quốc!
Hắn ta điều khiển lực lượng thiên nhiên thuộc tính lôi, hóa thành sấm sét không ngừng đánh về phía Diệp Phàm.
Đùng đùng!
Trong lúc nhất thời, trước mặt Diệp Phàm không ngừng vang lên âm thanh sấm sét nổ, từng tia sét bổ về phía hắn, trận chiến này thật sự quá khủng bố!
Đường Sở sở, Trần Tiểu Manh bọn họ nhìn ngây cả người.
Ngay cả Đoan Mộc Cẩn, Lâm Phiệt, Võ Phiệt cũng cực kì chấn động.
Còn Diệp Phàm khi đối mặt với những tia sấm sét này, kiếm trong tay hắn không ngừng chém ra, phá hủy hết tất cả, sau đó hắn bay thẳng về phía Lôi Sâm.
Lôi Sâm thấy Diệp Phàm đi tới, ánh mắt lập tức nghiêm túc hơn, hắn ta lùi về phía sau đồng thời ra lệnh, toàn bộ hai vị Trưởng Thánh kỵ sĩ còn lại và ba vạn chiến sĩ của đoàn Thánh Kỵ sĩ đều đánh về phía Diệp Phàm.
Bất kể là thuật sĩ hay dị năng giả, đại bộ phận đều chỉ có thể đánh tầm xa, một khi bị võ giả tới gần thì họ sẽ nguy hiểm.
Thấy hai vị Trưởng Thánh kỵ sĩ còn lại và ba vạn chiến sĩ của đoàn Thánh kỵ sĩ đoàn lao tới, Diệp Phàm không hề sợ hãi chút nào, trái lại trong mắt hắn lấp lánh ánh sáng, máu trong người sôi sục lên.
Hắn xông thẳng về phía trước, quơ đoản kiếm màu đen tuyền, không ngừng chém giết người của đoàn Thánh kỵ sĩ.
Giờ khắc này, Diệp Phàm hóa thân thành thần chết, giống như vừa chui lên từ địa ngục, không ngừng gặt hái sinh mệnh của đám người này!
Dù đối mặt với ba vạn quân tinh nhuệ của đoàn Thánh kỵ sĩ đẳng cấp thế giới, Diệp Phàm cũng không lùi nửa bước, điên cuồng chém giết.
Còn Lôi Sâm đứng ở đằng xa, không ngừng điều khiển sấm sét công kích Diệp Phàm, nhưng hình như không có tác dụng.
Sau một hồi chém giết, đoàn Thánh kỵ sĩ ba vạn người bị giết chỉ còn lại phân nửa, hai vị Trưởng Thánh kỵ sĩ đều chết trong tay Diệp Phàm, chỉ còn lại một mình Lôi Sâm.
“Sấm sét câu diệt!”
Lúc này, Lôi Sâm tức tối quát một tiếng, mạnh mẽ thi triển ra tuyệt kĩ của mình, khiến trong phạm vi trăm thước xung quanh trên đỉnh đầu Diệp Phàm toàn là sấm sét, toàn bộ đều bổ vào người hắn, giống như muốn ép tới mức khiến cả khoảng trời đất đó cũng phải bị phá hủy theo cùng!
Uỳnh!
Diệp Phàm thấy thế, vẫn huy động kiếm trong tay, hủy diệt toàn bộ.
Một kiếm này vừa dứt, sấm sét cũng tán hết đi, Lôi Sâm hộc ra một ngụm máu.
Vù!
Diệp Phàm vung tay lên, đoản kiếm màu đen trong tay hắn bắn ra, xuyên thẳng vào ngực Lôi Sâm ngay tại đó.
Cường giả dị năng cấp bốn đứng thứ ba trong đoàn Thánh kỵ sĩ cứ như vậy mà bị Diệp Phàm giết trong nháy mắt.
Trước khi chết, hai tròng mắt hắn ta trợn to, có thể nói là chết không nhắm mắt!
Ba vị Trưởng Thánh kỵ sĩ bị giết ngay tại chỗ, các thành viên còn lại của đoàn Thánh kỵ sĩ lập tức rút lui.
Diệp Phàm cũng không có ý định truy đuổi tiếp, một đám không có sự kiên định với niềm tin chiến đấu của mình không đáng để hắn đuổi tận giết tuyệt!
Những người khác có mặt ở hiện trường đều đang trợn trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
“Không hổ là người có mối liên kết với Tu La, thực lực thật sự đáng gờm!”
Đột nhiên, ngay lúc này một âm thanh lạnh đến thấu xương vang lên.
m thanh này vừa vang lên, không khí xung quanh lập tức đông cứng lại.
Tất cả mọi người ở đây đều hiểu được cảm giác hít thở không thông là gì!
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Bốn bóng dáng xuất hiện ở đây, mặc trường bào đỏ như máu, vẻ mặt lạnh lẽo khát máu nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Các người là ai?”
Diệp Phàm nhìn bốn người họ, lãnh đạm hỏi.
Bốn người này đều tỏa ra khí tức sát phạt khiếp người, thực lực mạnh mẽ đã vượt quá Thiên Cảnh!
“Điện Thiên Thần, tứ đại chiến thần!”
Bốn người họ lạnh nhạt nói.
A!
Ba chữ điện Thiên Thần vừa vang lên, sắc mặt U Ảnh lập tức thay đổi, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, hiển nhiên rằng ba chữ này có lực công kích rất lớn đối với ông ta!
Về phần những người khác, khi nghe thấy ba chữ điện Thiên Thần thì đều đứng im bất động, bọn họ chưa từng nghe thấy cái tên này.
“Điện Thiên Thần? Cái quái gì thế?”
Diệp Phàm bĩu môi, hừ lạnh nói.
A!
Lời Diệp Phàm nói đã khiến bốn người kia vốn đang lạnh lùng càng tỏa ra sát khí kinh người hơn.
“Sỉ nhục điện Thiên Thần, mày muốn chết sao?”
Bốn người họ nhìn Diệp Phàm, quát lên thị uy.
Nếu không phải bọn họ còn muốn lấy được tin tức về Tu La từ Diệp Phàm thì đã rat ay giết hắn từ lâu rồi!
Điện Thiên Thần không thể bị sỉ nhục!
“Các người à? Vẫn không đủ giết tôi!”
Diệp Phàm khinh thường nói.
“Nói ra thông tin về Tu La, bọn tôi sẽ cho cậu một cái chết dứt khoát!”
Trong bốn vị chiến thần, có một vị mang đôi con ngươi đỏ như máu rất khác thường nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, quát lên.
“Các người là người ngoại quốc?”
Diệp Phàm nghe thấy vậy, ánh mắt lập lòe, đưa ra suy đoán.
“Nói!”
Bốn người bọn họ đều quát to lên một tiếng, khí tức sát phạt ngập trời chèn ép lên Diệp Phàm.
“Chỉ bằng các người mà cũng xứng để biết về Tu La ư?”
Diệp Phàm quát lạnh.
Hắn vừa dứt lời, bốn chiến thần lập tức lao về phía Diệp Phàm.
Bốn người họ vừa ra tay, khí tức tỏa ra đủ khiến đám người Lâm Phiệt, Võ Phiệt cùng với Đoan Mộc Cẩn đều âm thầm run rẩy.
Vẻ mặt họ cực kì nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào bốn vị chiến thần đến từ điện Thiên Thần ở nước ngoài kia!
Thực lực của bốn người này cực kì kinh khủng, toàn bộ đều là các cường giả Thiên cảnh Vô Thượng.
Bốn cường giả Thiên Cảnh cùng nhau ra tay, trận chiến này cực kì tàn khốc!
Nhưng không lâu sau, một hình ảnh khiến bọn họ còn chấn động hơn đã xảy ra.
Chương 278: Xuyên Vương báo thù!
Chỉ thấy tứ đại chiến thần này vừa mới vọt tới trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm đã tiên phát chế nhân, cầm thanh kiếm ngắn màu đen trong tay chém ra nhanh như chớp.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Bốn dòng máu tươi phun ra từ yết hầu của bốn chiến thần.
Bốn người bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã tắt thở ngã xuống đất!
Bốn đại chiến thần này đến chết cũng không ngờ được với thực lực của họ thế nhưng lại bị giết, thậm chí đến cơ thể kẻ thù họ còn chưa chạm được.
Đây thật sự là chuyện không thể xảy ra nhưng đêm nay nó đã xảy ra!
Nếu như người ngoại vực nhìn thấy tứ đại chiến thần có hung danh hiển hách ở ngoại vực của điện Thiên Thần chết như thế này, nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cằm!
Trong đó người khiếp sợ nhất là U Ảnh!
“Thiếu chủ mạnh quá!”
U Ảnh nhìn Diệp Phàm khâm phục nói, trong lòng ông ta hoàn toàn đã bị Diệp Phàm làm cho chấn động.
“Đến lượt các người!”
Diệp Phàm liếc nhìn người của Lâm Phiệt và Vũ Phiệt.
Nói xong hắn liền ra tay!
Phốc phốc phốc!!!
Tứ trưởng lão của Lâm Phiệt, tam đại hộ pháp của Vũ Phiệt, mỗi người trong số họ đều là cao thủ đứng đầu nhưng không thể xuất được một chiêu trong tay Diệp Phàm!
Trong nháy mắt toàn bộ người của hai môn phiệt lớn này đều chết thảm.
Đoan Mộc Cẩn trợn mắt há mồm, trong lòng chấn động đến mức không nói nên lời!
Mặc dù lúc ở sơn cốc cô ta đã được chứng kiến thực lực nghịch thiên của Diệp Phàm, nhưng bây giờ nhìn thấy lần nữa cô ta vẫn bị chấn động.
Người này cũng yêu nghiệt quá rồi đấy?
Sau khi diệt hết người của hai môn phiệt, Diệp Phàm nhìn về phía Đoan Mộc Cẩn, chỉ thấy người này run rẩy, vẻ mặt đầy nghiêm trọng!
“Công tử lợi hại quá, anh thật sự là thiên tài ngàn năm khó gặp!”
Đoan Mộc Cẩn vội vàng khen Diệp Phàm.
“Vừa rồi cô nói những lời kia là cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa tôi và bọn họ, muốn chúng tôi lưỡng bại câu thương để cô dễ dàng cướp lấy Long Tỷ đúng không?”
Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
Đoan Mộc Cẩn nghe vậy, sắc mặt khẽ đổi, nói: “Công tử, tôi tuyệt đối không có ý này, xin anh làm rõ!”
“Cút đi!”
Diệp Phàm trực tiếp quát lên.
Đoan Mộc Cẩn tuy rằng khá xinh đẹp nhưng Diệp Phàm lại không thích loại phụ nữ tâm cơ như vậy.
“Công…”
“Cô chưa cút là muốn đi chết với bọn họ à?”
Đoan Mộc Cẩn vừa muốn mở miệng, Diệp Phàm đã lạnh lùng nhìn cô ta một cái.
Ánh mắt lạnh băng của Diệp Phàm khiến Đoan Mộc Cẩn run lên, cô ta chỉ có thể nuốt những lời muốn nói xuống rồi ngoan ngoãn rời đi!
Sau đó, Diệp Phàm nhìn U Ảnh: “Ông biết bốn người tự xưng là chiến thần vừa rồi là ai không?”
Lúc nãy, Diệp Phàm chú ý thấy vẻ mặt của U Ảnh thay đổi.
“Thưa thiếu chủ, trước đây khi còn lang thang ở thế giới ngầm tôi có nghe được một ít tin tức về điện Thiên Thần ở ngoại vực!”
“Điện Thiên Thần hiện giờ là tổ chức đứng đầu ngoại vực, sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ!”
“Nghe nói bất kì một vị cường giả nào của điện Thiên Thần cũng đủ sức càn quét thế giới ngầm!”
“Sự lớn mạnh của Thần Điện hiện giờ thậm chí có thể làm cho các quốc gia trên thế giới phải kiêng dè!”
U Ảnh nhìn Diệp Phàm nói.
“Điện Thiên Thần này lợi hại thế à?”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên.
“Đúng vậy, nhưng e rằng chỉ có người ngoại vực mới biết được điện Thiên Thần mạnh tới mức nào!”
U Ảnh trầm giọng nói.
“Bọn họ muốn biết tung tích của Tứ sư phụ, chẳng lẽ bọn họ có thù oán với Tứ sư phụ?”
“Người ngoại vực lúc trước chẳng lẽ cũng là người điện Thiên Thần?”
Diệp Phàm âm thầm suy đoán.
Xem ra điện Thiên Thần này có mâu thuẫn gì đó với Tứ sư phụ của hắn, nếu không đối phương đã không nóng lòng muốn biết tung tích của Tứ sư phụ như vậy!
Đáng tiếc bọn họ gặp phải yêu nghiệt Diệp Phàm, chỉ có thể nói do họ xui xẻo!
“Đồ Long Sơn Trang?”
Ngay sau đó, Diệp Phàm nhìn về bốn người trước đó muốn tập kích hắn, cả người tràn ngập sát khí.
Lúc trước hắn nghe Đoan Mộc Cẩn nói hình như bọn họ đến từ Đồ Long Sơn Trang gì đó!
“Cơ Như Yên, cô biết Đồ Long Sơn Trang không?”
Diệp Phàm liếc nhìn Cơ Như Yên.
“Thiếu chủ, Đồ Long Sơn Trang là một tổ chức sát thủ cực kỳ cổ xưa và thần bí ở Long Quốc!”
“Chỉ cần trả được giá họ đưa ra, bất kỳ ai của Đồ Long Sơn Trang cũng dám giết, kể cả quan viên Long Quốc, tướng quân, thậm chí là người của môn phiệt thế gia bọn họ cũng dám giết và đều có thể giết chết được!”
“Chỉ cần là người mà Đồ Long Sơn Trang muốn giết thì chỉ có một con đường chết.”
“Nhiều năm như vậy Đồ Long Sơn Trang chưa từng thất bại, nhưng hôm nay sự tích bất bại này đã bị thiếu chủ phá vỡ rồi!”
Cơ Như Yên nhàn nhạt nói.
“Đồ Long Sơn Trang mạnh như thế à?”
Diệp Phàm kinh ngạc nói.
Hắn thật sự không ngờ Long Quốc còn ẩn giấu một tổ chức sát thủ mạnh như vậy!
“Thiếu chủ, tôi sẽ nhanh chóng cho người đi điều tra xem ai đã mời Đồ Long Sơn Trang giết anh!”
Cơ Như Yên trầm giọng nói.
“Ừm!”
Diệp Phàm gật đầu rồi nhìn về phía Đại thiếu gia của gia tộc Cô Tô đã bị dọa cho ngu người cách đó không xa.
U Ảnh lập tức nói những gì Đại thiếu Cô Tô đã làm trước đây cho Diệp Phàm.
“Đại thiếu Cô Tô?”
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên sát ý lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đối phương.
Đại thiếu Cô Tô nhìn Diệp Phàm cơ thể không tự chủ mà run rẩy.
“Giết!”
Diệp Phàm trực tiếp ra lệnh, U Ảnh nhanh chóng đi về phía đối phương.
“Khoan đã!”
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên.
Cô Tô Thành, người đứng đầu gia tộc Cô Tô vội vàng chạy đến.
“Cha~”
Đại thiếu Cô Tô nhìn thấy cha mình xuất hiện thì vội hét lên.
“Đồ khốn!”
Cô Tô Thành tát vào mặt con trai và mắng.
Ngay sau đó ông ta nhìn sang Diệp Phàm rồi trực tiếp quỳ xuống nói: “Công tử, xin cậu tha mạng cho khuyển tử, chỉ cần công tử có thể tha mạng cho khuyển tử, cậu muốn gì gia tộc Cô Tô tôi cũng sẽ cố hết sức mà làm!”
Nếu là trước đây, ông ta thân là gia chủ của gia tộc Cô Tô, một trong tứ đại bá chủ của Tây Nam tuyệt đối sẽ không quỳ xuống cầu xin hèn mọn như vậy.
Nhưng sau khi chứng kiến thực lực kinh người của Diệp Phàm trong sơn cốc, Cô Tô Thành hoàn toàn không dám có ý định trở thành kẻ thù của Diệp Phàm, đó chắc chắn là một con đường chết!
Diệp Phàm nhìn ông ta và nói: “Muốn con trai ông sống cũng không phải không thể, nhưng ông phải làm cho tôi một chuyện!”
“Xin công tử phân phó!”
Cô Tô thành nói.
“Diệt Đường Môn, tôi không muốn ngày mai Đường Môn vẫn tồn tại ở Tây Nam!”
Diệp Phàm trực tiếp hét lên.
Cô Tô Thành nghe vậy thì cực kỳ kinh ngạc, nhưng vẫn cắn răng nói: “Được, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực diệt sạch Đường Môn!”
“Nhớ kỹ lời ông nói, nếu làm không được thì chuẩn bị quan tài cho con trai ông đi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Nói xong, hắn mang theo Đường Sở Sở và những người khác rời khỏi nơi này, chuẩn bị đổi chỗ ở!
Cô Tô Thành nhìn Diệp Phàm rời đi mới nặng nề thở dốc, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.
“Cha, hắn…hắn rốt cuộc là ai?”
Đại thiếu Cô Tô nhìn cha mình hỏi.
“Câm miệng, con phải nhớ kỹ tuyệt đối không được trêu chọc hắn!”
Cô Tô Thành nói, ánh mắt chợt chú ý tới thi thể của Đường Chính Đức, kinh ngạc nói: “Đường Chính Đức? Sao ông ta lại chết ở đây? Chẳng lẽ…”
“Là người lúc nãy giết!”
Đại thiếu Cô Tô nói.
“Xem ra vận mệnh Đường Môn đã tận!”
“May là ta tới sớm, nếu không gia tộc Cô Tô ta đã là Đường Môn tiếp theo!”
Ánh Cô Tô Thành lóe lên trầm giọng nói.
Nửa tiếng sau.
Phủ Xuyên Vương.
Khi Xuyên Vương hay tin Mục Chiến bị giết thì sắc mặt trầm xuống, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ.
“Tiểu tử này đúng là vô pháp vô thiên!”
Xuyên Vương lạnh lẽo nói.
“Xem ra chỉ có thể dùng chiêu kia!”
“Người đâu, lập tức điều tra xem tên tiểu tử đó đang ở đâu!”
Xuyên Vương trực tiếp ra lệnh.
Lại nửa tiếng trôi qua.
Nơi ở mới của Diệp Phàm bị phủ Xuyên Vương tìm thấy.
Ở Thục Châu, với năng lực của phủ Xuyên Vương việc tìm ra tung tích của một người là điều vô cùng đơn giản.
Hơn nữa, Diệp Phàm cũng không cố ý giấu tung tích của mình, muốn tìm ra hắn cũng không khó!
“Ra tay!”
Sau khi biết được tung tích của Diệp Phàm, Xuyên Vương lập tức ra lệnh.
Vừa dứt lời, từng luồng ánh sáng màu đỏ cam đột nhiên xuất hiện trong đêm tối, bắn về phía nơi ở của Diệp Phàm như những ngôi sao băng.
Ầm ầm ầm!!!
Trong phút chốc, từng tiếng gầm rú truyền ra từ nơi ở mới mà đoàn người Diệp Phàm vừa tìm được.
Những luồng ánh sáng màu đỏ cam này chính xác là đạn tên lửa.
Lúc này, mấy chục viên đạn tên lửa trực tiếp rơi xuống nơi ở của Diệp Phàm san bằng toàn bộ ngóc ngách.
Trong lúc nhất thời, một loạt tiếng nổ mạnh truyền ra từ nơi này.
Năng lượng ngập trời trực tiếp nuốt chửng lấy nơi đây.
Ngọn lửa bốc lên trời, nguồn năng lượng khổng lồ hình thành một đám mây nấm khổng lồ!
Giờ phút này, toàn bộ Thục Châu đều bị kinh động!
Toàn thân hai kẻ này tràn ngập tà khí lạnh lẽo, đôi mắt bọn chúng đằng đằng sát khí, trong tay cầm chặt lưỡi dao sắc bén nhuốm đậm máu tươi, giống như hai sát thần vừa giáng thế.
Sát khí trên người bọn chúng mang đến cảm giác áp bức cực kỳ đáng sợ!
Sự áp bức này cũng đủ để khiến một chiến sĩ không vững ý chí mất đi khả năng chiến đấu!
Thế nhưng khi Diệp Phàm đối mặt với hai kẻ này, hắn nhanh chóng vung con dao găm màu đen trong tay lên.
Phụt! Phụt!
Bọn chúng lập tức cứng đờ, máu từ cổ họng phun ra không ngừng.
Bọn chúng không tin nổi mở to mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Vút vút!
Giây tiếp theo, hai âm thanh chói tai chợt vang lên, lại có thêm hai kẻ xuất hiện sau lưng Diệp Phàm, toàn thân tỏa ra sát khí lao nhanh về phía hắn.
Với tốc độ tấn công kinh người của bọn chúng, ngay cả những chiến binh Địa Cảnh cấp chín cũng khó mà kịp thời tránh thoát.
Nhưng sau lưng Diệp Phàm tựa như có mắt, ngay lúc lưỡi dao sắc bén của bọn chúng sắp đâm vào người Diệp Phàm thì bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất.
Vẻ mặt của hai kẻ này liền thay đổi, đang tính rút lui thì bọn chúng lại cảm thấy đằng sau lưng của mình như có bóng ma đang đòi mạng, khiến bọn chúng cảm giác như vừa rơi vào hầm băng.
Ngay lập tức, xuất hiện hai bàn tay to lớn từ phía sau tóm lấy cổ bọn chúng rồi nâng lên.
Chủ nhân của đôi bàn tay to lớn này chính là Diệp Phàm.
“Các người là ai?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
Trong lòng bọn chúng run rẩy không ngừng, bọn chúng sao có thể ngờ được mục tiêu mà mình phải đối phó lần này lại mạnh như vậy, hắn chỉ cần vung tay đã có thể chém chết hai hung thần hơn nữa còn nhẹ nhàng hạ gục hai người bọn họ.
Năng lực và thủ đoạn như thế quả thực khiến người ta phải kinh ngạc!
Từ khi nào một yêu nghiệt cường đại như thế này lại xuất hiện trên thế giới chứ?
Trong lòng hai kẻ đó cực kỳ chấn động.
Nhưng kinh ngạc thì đã sao, đối mặt với câu hỏi của Diệp Phàm, hai kẻ đó đều không trả lời.
Răng rắc! Răng rắc!
Thấy bọn chúng im lặng, Diệp Phàm cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp bóp cổ chúng.
Bịch! Bịch!
Sau đó Diệp Phàm tùy tiện ném xác bọn chúng vào chung với hai cái xác vừa nãy.
Hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bốn tên này.
Bọn chúng cho dù là sức chiến đấu hay thân thủ đều rất mạnh, vượt xa những chiến binh bóng tối.
Đặc biệt là luồng sát khí trên người bọn chúng, chứng tỏ thân phận không hề đơn giản.
“Không ngờ rằng ngay cả người của Đồ Long Sơn Trang cũng đã ra tay rồi!”
“Công tử quả nhiên đã đắc tội không ít người!” Lúc này, một tiếng thở dài vang lên.
Chính là nữ tử mặc Lục y đã từng xuất hiện ở thung lũng trước đây.
“Là cô?”
“Làm sao? Cô còn muốn Long Tỷ à?” Diệp Phàm liếc nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi.
“Công tử, tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Đoan Mộc Cẩn, đến từ một trong những Cửu Đại Môn Phiệt của Long Quốc - Đoan Mộc Phiệt!” Cô ta nhìn Diệp Phàm và nói.
Cô ta chính là Đoan Mộc Cẩn, người đứng đầu hiện tại của Đoan Mộc Phiệt.
“Đoan Mộc Phiệt?”
“Sao nào?”
“Cô muốn ỷ thế hiếp người sao?” Diệp Phàm lạnh lẽo quát.
“Công tử ngay cả người của hoàng tộc còn dám giết, thì Đoan Mộc Phiệt nhỏ bé của tôi sao có thể hiếp đáp được anh đây?”
“Tối nay tôi tới đây vì muốn cùng công tử thương lượng một chuyện!” Đoan Mộc Cẩn nhìn Diệp Phàm, nhẹ giọng nói.
“Thương lượng? Chuyện gì?” Ánh mắt Diệp Phàm khẽ lóe lên.
“Chúng ta có thể tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện cặn kẽ được không?” Đoan Mộc Cẩn nói.
Đúng lúc Diệp Phàm đang định trả lời thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Phiệt chủ Đoan Mộc Phiệt, cô muốn tìm nơi yên tĩnh để nói gì với tên nhóc con này vậy?”
Vừa dứt lời, một đám người liền xuất hiện!
Dẫn đầu là ba người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền, thái dương lồi lõm, vẻ mặt lạnh lẽo, tỏa ra sát khí đáng sợ, phía sau bọn họ là một nhóm chiến binh có thực lực Nhân Cảnh trở lên.
“Đại hộ pháp, tam hộ pháp và tứ hộ pháp của Vũ Phiệt!”
“Ngọn gió nào đã đưa mấy người đến đây vậy?” Đoan Mộc Cẩn liếc nhìn ba người, nhẹ giọng nói.
Ba người bọn họ chính là ba đại hộ pháp của Vũ Phiệt, người đứng sau bọn họ chính là cường giả của Vũ Phiệt!
“Phiệt chủ Đoan Mộc Phiệt, chúng tôi nhận mệnh lệnh đến đoạt Long Tỷ, không ngờ lại gặp được cô ở đây!”
“Lúc nãy nghe thấy lời phiệt chủ Đoan Mộc Phiệt vừa nói, hy vọng cô có thể tự trọng một chút!” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt nhìn Đoan Mộc Cẩn rồi trầm giọng nói.
“Ý anh là gì?” Đoan Mộc Cẩn khẽ cau mày.
“Đoan Mộc Cẩn, cô chính là người phụ nữ mà phiệt chủ của chúng tôi thích, đương nhiên không thể có quan hệ với người đàn ông khác, vừa nãy cô còn muốn làm gì với tên nhóc con này?” Tam hộ pháp của Vũ Phiệt trực tiếp hét lên.
Soạt!
Sắc mặt của Đoan Mộc Cẩn lập tức tối sầm lại, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo nói: “Đoan Mộc Cẩn này muốn làm gì, không đến lượt anh can thiệp vào. Còn Vũ Thiên Khiếu muốn có được tôi, thì cứ chờ kiếp sau đi, kiếp này đừng có mơ!”
“Đoan Mộc Cẩn, tuy rằng cô bây giờ đã ngồi lên vị trí phiệt chủ, thế nhưng một bàn tay làm sao vỗ thành tiếng? Nếu như không có sự giúp đỡ của phiệt chủ chúng tôi, e rằng chức vị này của cô cũng không ngồi vững được!”
“Lần này cô một mình đến Tây Nam cũng vì muốn lấy được Long Tỷ, nhân cơ hội này nắm vững vị trí phiệt chủ của mình. Vậy tại sao không trực tiếp nhờ phiệt chủ của chúng tôi giúp đỡ?”
“Chỉ cần một câu nói của phiệt chủ chúng tôi, mấy lão già trong Đoan Mộc Phiệt đó còn có thể dám không phục tùng cô sao? Việc gì phải vất vả như vậy?” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt nhìn Đoan Mộc Cẩn rồi nói.
“Không cần!”
Đoan Mộc Cẩn nói thẳng, liếc nhìn Diệp Phàm: “Công tử, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta hãy tìm một nơi nào đó nói chuyện đi!”
“Nhóc con, mau giao Long Tỷ ra rồi tự sát đi, chúng tao có thể cho mày được toàn thây!” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt khinh thường liếc nhìn Diệp Phàm.
Gã ta tin chắc rằng Diệp Phàm sẽ ngoan ngoãn làm theo lời gã nói.
“Vũ Phiệt?” Diệp Phàm liếc nhìn nhóm người này.
Trước đây hắn và Vũ Phiệt có xích mích với nhau, không ngờ hôm nay lại gặp lại, đúng là oan gia ngõ hẹp!
“Chúng mày tự sát đi, tao sẽ cho chúng mày được toàn thây!”
Diệp Phàm trực tiếp đáp lại nguyên văn lời của đại hộ pháp Vũ Phiệt vừa nói.
“Muốn chết!”
Sắc mặt của hai hộ pháp còn lại liền tối sầm rồi ngay lập tức ra tay.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ! !
“Vũ Phiệt các người cứ việc giết hắn, nhưng Long Tỷ phải giao cho Lâm Phiệt chúng ta!” Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo khác chợt vang lên.
Lại một nhóm người khác xuất hiện ở đây, dẫn đầu là một ông già.
“Tứ trưởng lão của Lâm Phiệt!” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt liếc nhìn đối phương.
Lão già này không ai khác chính là tứ trưởng lão của Lâm Phiệt.
Bây giờ, người của Lâm Phiệt, Vũ Phiệt và Đoan Mộc Phiệt đều có mặt ở đây!
Đoan Mộc Cẩn nhìn người của Lâm Phiệt và Vũ Phiệt, ánh mắt chợt lóe lên.
“Lâm Phiệt!”
Cơ Như Yên là người đã giết chết những chiến binh bóng tối trước đó, lúc này lại nhìn người của Lâm Phiệt, trong mắt lóe lên tia sát ý.
Diệp Phàm cũng nhìn tứ trưởng lão của Lâm Phiệt, lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu như đã đến đông đủ rồi thì cùng nhau lên đi!”
Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ! !
Bọn họ còn chưa kịp ra tay thì lại có hàng nghìn người đã xuất hiện.
Bọn họ đều mặc chiến giáp, từng người đều có đôi mắt lạnh lẽo, sát khí sắc bén, tất cả đều là chiến binh Nhân Cảnh trở lên, dẫn đầu là một người đàn ông chưa đầy ba mươi tuổi, gương mặt lạnh lùng, trong mắt có chút ngỗ nghịch.
“Quân đoàn Đông Phương?”
“Không nghĩ tới người Đông Phương Phiệt cũng tới!” Đại hộ pháp của Vũ Phiệt liếc nhìn đám người này.
Hàng ngàn người này là người của Quân đoàn Đông Phương, thuộc hạ của Đông Phương Phiệt.
Quân đoàn Đông Phương là quân đoàn chiến đấu do Đông Phương Phiệt đặc biệt xây dựng, có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, là vũ khí mạnh nhất của Đông Phương Phiệt!
Trong số Cửu Phiệt, thì vị trí của Đông Phương Phiệt cũng đứng thứ ba.
Trong đám người có mặt ở đây, có lẽ chỉ có Vũ Phiệt mới có thể đấu lại Đông Phương Phiệt, còn Lâm Phiệt và Đoan Mộc Phiệt không đáng nhắc tới.
“Các vị, Đông Phương Phiệt đã muốn Long Tỷ này rồi, vậy nên mấy người hãy quay về đi!”
Người đứng đầu của Quân đoàn Đông Phương kiêu ngạo liếc nhìn đám người, lạnh lùng nói.
“Đông Phương Phiệt các người nói muốn là có thể lấy được sao, còn thật sự cho rằng mình đứng đầu Cửu Phiệt à?” Tam hộ pháp của Vũ Phiệt bất mãn nói.
“Tuy rằng Đông Phương Phiệt các người cường đại, nhưng muốn Lâm Phiệt chúng ta thoái lui cũng không dễ dàng như vậy đâu!” Tứ trưởng lão của Lâm Phiệt nói thẳng.
Rõ ràng bọn họ chẳng ai muốn từ bỏ Long Tỷ.
“Chỉ dựa vào mấy người mà cũng muốn cướp Long Tỷ từ tay công tử sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Các người tốt nhất nên ngoan ngoãn cút khỏi đây đi, nếu để công tử ra tay, các người đều phải chết!” Lúc này Đoan Mộc Cẩn liếc nhìn đám người rồi nói.
Vừa dứt lời, sắc mặt của Đông Phương Phiệt, Vũ Phiệt và Lâm Phiệt đều tối sầm lại, hiển nhiên đã cực kỳ tức giận.
Lời nói của Đoan Mộc Cẩn rõ ràng là coi thường bọn họ, bọn họ làm sao có thể bị sỉ nhục như vậy?
Vậy nên bọn họ đều lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Bọn họ không hề biết của Diệp Phàm đã ra tay như thế nào ở thung lũng dãy núi Xuyên, bọn họ chỉ mới nhận được tin tức Long Tỷ nằm trong tay Diệp Phàm.
Nếu bọn họ biết ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần chết như thế nào, e rằng bọn họ sẽ chẳng dám ra tay với Diệp Phạm!
Diệp Phàm liếc mắt Đoan Mộc Cẩn, rồi nhìn về đám người: “Muốn chết thì sẽ được toại nguyện, còn muốn sống thì mau cút ra ngoài!”
“Nhóc con, mày cũng mạnh miệng ghê nhỉ?”
“Hôm nay tao thật sự muốn xem mày mạnh như thế nào!”
“Quân đoàn Đông Phương nhận lệnh, giết!”
Tên đàn ông đứng đầu Quân đoàn Đông Phương hét lên.
Lập tức, hàng ngàn người của Quân đoàn Đông Phương lao lên bao vây Diệp Phàm.
Nhóm người này được đào tạo bài bản, có tổ chức và cực kỳ mạnh mẽ, xứng đáng là quân đoàn mạnh nhất của Đông Phương Phiệt!
Đây chỉ là một phần nhỏ của Quân đoàn Đông Phương, sức chiến đấu của toàn bộ quân đoàn càng đáng sợ hơn nữa!
Thế nhưng quân đoàn này vẫn bị Diệp Phàm dễ dàng tấn công lại.
Hắn lao ra rồi lại vung con dao găm màu đen, lưỡi dao chém đến đâu người ngã chết ra đến đó.
Trong nháy mắt, hàng ngàn người của Quân đoàn Đông Phương lần lượt bị Diệp Phàm giết chết, thất bại vô cùng thảm hại.
Cuối cùng, mấy ngàn người này đều bị một mình Diệp Phàm giết chết, chỉ còn sót lại nên tên đàn ông.
“Mày… mày làm sao có thể mạnh như vậy?”
Tên đàn ông đó nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt không thể tin nổi.
Diệp Phàm có lẽ cũng trạc tuổi hắn ta, hắn ta dù sao cũng là thống lĩnh của một nhánh quân đoàn, hắn ta tưởng rằng mình đã mạnh lắm rồi, nhưng bây giờ xem ra so với Diệp Phàm, hắn ta chẳng là gì cả!
“Là do chúng mày quá yếu!”
Diệp Phàm nhếch môi, rút dao ra, giết chết tên đàn ông đó.
Thế là toàn bộ người của Đông Phương Phiệt cử đến đều bị tiêu diệt.
Lúc này, những người của Vũ Phiệt và Lâm Phiệt có chút hoảng sợ nhìn Lâm Phàm.
Họ không bao giờ nghĩ rằng một tên nhóc con trẻ tuổi lại có sức mạnh như vậy, có thể sánh ngang với thiên tài mạnh nhất của bọn họ, thật sự rất mạnh!
Lộc cộc lộc cộc!
Đột nhiên, có tiếng bước chân nặng nề như tiếng sấm vang lên.
Chương 277: Điện Thiên Thần không thể chịu sỉ nhục!
Cách đó không xa có một quân đoàn khổng lồ xuất hiện.
Toàn bộ binh lính trong quân đoàn này đều mặc áo giáp màu vàng kim, trong tay cầm trường mâu vàng kim, ánh mắt lạnh lùng, khí thế hùng mạnh!
Bọn họ chính là thành viên của đoàn Thánh kỵ sĩ mà Thánh điện phái tới.
Trước đoàn Thánh kỵ sĩ này, đã có một đoàn khác do Trưởng Thánh kỵ sĩ James dẫn đầu đến đối phó Diệp Phàm, kết quả bị diệt hết khiến Thánh điện giận dữ.
Lần này Thánh điện thậm chí còn điều ra ba vị Trưởng Thánh kỵ sĩ khác thống lĩnh ba vạn Thánh kỵ sĩ tới đây chính là vì để hoàn toàn tiêu diệt Diệp Phàm.
Vì để ba vạn người này bước chân vào được Long Quốc, Thánh điện cũng tốn không ít công sức, nếu không thì nhiều người như thế này hoàn toàn không thể nào bước vào được Long Quốc!
“Này…”
Lúc này, đám người Lâm Phiệt và Võ Phiệt cùng với Đoan Mộc Cẩn đang cực kì chấn động nhìn ba vạn người trước mặt.
Đoàn Thánh kỵ sĩ ba vạn người này bước chân nhịp nhàng và thống nhất, dẫm trên mặt đất gây ra tiếng vang không nhỏ, khiến cho toàn bộ mặt đất đều xuất hiện vết nứt, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!
Mà ba vạn người này còn đáng sợ hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với mấy vạn chiến sĩ ở chiến khu Tây Bộ kia!
Lúc này, trước mặt đoàn Thánh kỵ sĩ ba vạn người này có ba người đang đứng, tỏa ra hơi thở đáng sợ, chính là ba Trưởng Thánh kỵ sĩ của đoàn.
Ở giữa là một vị tóc tím, cả người tỏa ra khí tức điên cuồng, chính là Lôi Sâm, người đứng hàng thứ ba trong số thập đại Trưởng Thánh kỵ sĩ.
Ở đoàn Thánh kỵ sĩ, hắn chỉ đứng sau hai vị Trưởng Thánh kỵ sĩ khác và Đoàn Trưởng Thánh kỵ sĩ, bởi vậy có thể thấy thực lực của hắn ta mạnh tới mức nào.
“Cậu chính là người Long Quốc đã giết hại James?”
Tròng mắt ẩn chứa ánh sét lập lòe của Lôi Sâm đang nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, lạnh lùng quát lên ra oai.
“Thánh điện các người đúng là không ngừng đấy!”
“Đã chết nhiều người như thế rồi vẫn còn dám tới, xem ra các người không chết không sợ rồi!”
Diệp Phàm nhìn Lôi Sâm, lạnh lùng nói.
Đùng!
Trong nháy mắt, một luồng sấm sét kinh khủng giáng xuống, nhắm thẳng vào Diệp Phàm.
Diệp Phàm khua kiếm một cái, chém đôi luôn tia sét kia ra.
Tia sét vừa rồi đến từ Lôi Sâm, hắn ta chính là một thuật sĩ cường đại, đương nhiên ở ngoại quốc, người như bọn họ được gọi là dị năng giả.
Lôi Sâm là một dị năng giả cấp bốn!
Ở nước ngoài, dị năng giả được chia ra làm chín cấp bậc, cấp bậc càng cao thì thực lực càng mạnh!
Lôi Sâm thân là dị năng giả cấp bốn, hắn ta cũng có thực lực tương đương với võ giả Trung Thiên cảnh ở Long Quốc!
Hắn ta điều khiển lực lượng thiên nhiên thuộc tính lôi, hóa thành sấm sét không ngừng đánh về phía Diệp Phàm.
Đùng đùng!
Trong lúc nhất thời, trước mặt Diệp Phàm không ngừng vang lên âm thanh sấm sét nổ, từng tia sét bổ về phía hắn, trận chiến này thật sự quá khủng bố!
Đường Sở sở, Trần Tiểu Manh bọn họ nhìn ngây cả người.
Ngay cả Đoan Mộc Cẩn, Lâm Phiệt, Võ Phiệt cũng cực kì chấn động.
Còn Diệp Phàm khi đối mặt với những tia sấm sét này, kiếm trong tay hắn không ngừng chém ra, phá hủy hết tất cả, sau đó hắn bay thẳng về phía Lôi Sâm.
Lôi Sâm thấy Diệp Phàm đi tới, ánh mắt lập tức nghiêm túc hơn, hắn ta lùi về phía sau đồng thời ra lệnh, toàn bộ hai vị Trưởng Thánh kỵ sĩ còn lại và ba vạn chiến sĩ của đoàn Thánh Kỵ sĩ đều đánh về phía Diệp Phàm.
Bất kể là thuật sĩ hay dị năng giả, đại bộ phận đều chỉ có thể đánh tầm xa, một khi bị võ giả tới gần thì họ sẽ nguy hiểm.
Thấy hai vị Trưởng Thánh kỵ sĩ còn lại và ba vạn chiến sĩ của đoàn Thánh kỵ sĩ đoàn lao tới, Diệp Phàm không hề sợ hãi chút nào, trái lại trong mắt hắn lấp lánh ánh sáng, máu trong người sôi sục lên.
Hắn xông thẳng về phía trước, quơ đoản kiếm màu đen tuyền, không ngừng chém giết người của đoàn Thánh kỵ sĩ.
Giờ khắc này, Diệp Phàm hóa thân thành thần chết, giống như vừa chui lên từ địa ngục, không ngừng gặt hái sinh mệnh của đám người này!
Dù đối mặt với ba vạn quân tinh nhuệ của đoàn Thánh kỵ sĩ đẳng cấp thế giới, Diệp Phàm cũng không lùi nửa bước, điên cuồng chém giết.
Còn Lôi Sâm đứng ở đằng xa, không ngừng điều khiển sấm sét công kích Diệp Phàm, nhưng hình như không có tác dụng.
Sau một hồi chém giết, đoàn Thánh kỵ sĩ ba vạn người bị giết chỉ còn lại phân nửa, hai vị Trưởng Thánh kỵ sĩ đều chết trong tay Diệp Phàm, chỉ còn lại một mình Lôi Sâm.
“Sấm sét câu diệt!”
Lúc này, Lôi Sâm tức tối quát một tiếng, mạnh mẽ thi triển ra tuyệt kĩ của mình, khiến trong phạm vi trăm thước xung quanh trên đỉnh đầu Diệp Phàm toàn là sấm sét, toàn bộ đều bổ vào người hắn, giống như muốn ép tới mức khiến cả khoảng trời đất đó cũng phải bị phá hủy theo cùng!
Uỳnh!
Diệp Phàm thấy thế, vẫn huy động kiếm trong tay, hủy diệt toàn bộ.
Một kiếm này vừa dứt, sấm sét cũng tán hết đi, Lôi Sâm hộc ra một ngụm máu.
Vù!
Diệp Phàm vung tay lên, đoản kiếm màu đen trong tay hắn bắn ra, xuyên thẳng vào ngực Lôi Sâm ngay tại đó.
Cường giả dị năng cấp bốn đứng thứ ba trong đoàn Thánh kỵ sĩ cứ như vậy mà bị Diệp Phàm giết trong nháy mắt.
Trước khi chết, hai tròng mắt hắn ta trợn to, có thể nói là chết không nhắm mắt!
Ba vị Trưởng Thánh kỵ sĩ bị giết ngay tại chỗ, các thành viên còn lại của đoàn Thánh kỵ sĩ lập tức rút lui.
Diệp Phàm cũng không có ý định truy đuổi tiếp, một đám không có sự kiên định với niềm tin chiến đấu của mình không đáng để hắn đuổi tận giết tuyệt!
Những người khác có mặt ở hiện trường đều đang trợn trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
“Không hổ là người có mối liên kết với Tu La, thực lực thật sự đáng gờm!”
Đột nhiên, ngay lúc này một âm thanh lạnh đến thấu xương vang lên.
m thanh này vừa vang lên, không khí xung quanh lập tức đông cứng lại.
Tất cả mọi người ở đây đều hiểu được cảm giác hít thở không thông là gì!
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Bốn bóng dáng xuất hiện ở đây, mặc trường bào đỏ như máu, vẻ mặt lạnh lẽo khát máu nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Các người là ai?”
Diệp Phàm nhìn bốn người họ, lãnh đạm hỏi.
Bốn người này đều tỏa ra khí tức sát phạt khiếp người, thực lực mạnh mẽ đã vượt quá Thiên Cảnh!
“Điện Thiên Thần, tứ đại chiến thần!”
Bốn người họ lạnh nhạt nói.
A!
Ba chữ điện Thiên Thần vừa vang lên, sắc mặt U Ảnh lập tức thay đổi, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, hiển nhiên rằng ba chữ này có lực công kích rất lớn đối với ông ta!
Về phần những người khác, khi nghe thấy ba chữ điện Thiên Thần thì đều đứng im bất động, bọn họ chưa từng nghe thấy cái tên này.
“Điện Thiên Thần? Cái quái gì thế?”
Diệp Phàm bĩu môi, hừ lạnh nói.
A!
Lời Diệp Phàm nói đã khiến bốn người kia vốn đang lạnh lùng càng tỏa ra sát khí kinh người hơn.
“Sỉ nhục điện Thiên Thần, mày muốn chết sao?”
Bốn người họ nhìn Diệp Phàm, quát lên thị uy.
Nếu không phải bọn họ còn muốn lấy được tin tức về Tu La từ Diệp Phàm thì đã rat ay giết hắn từ lâu rồi!
Điện Thiên Thần không thể bị sỉ nhục!
“Các người à? Vẫn không đủ giết tôi!”
Diệp Phàm khinh thường nói.
“Nói ra thông tin về Tu La, bọn tôi sẽ cho cậu một cái chết dứt khoát!”
Trong bốn vị chiến thần, có một vị mang đôi con ngươi đỏ như máu rất khác thường nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, quát lên.
“Các người là người ngoại quốc?”
Diệp Phàm nghe thấy vậy, ánh mắt lập lòe, đưa ra suy đoán.
“Nói!”
Bốn người bọn họ đều quát to lên một tiếng, khí tức sát phạt ngập trời chèn ép lên Diệp Phàm.
“Chỉ bằng các người mà cũng xứng để biết về Tu La ư?”
Diệp Phàm quát lạnh.
Hắn vừa dứt lời, bốn chiến thần lập tức lao về phía Diệp Phàm.
Bốn người họ vừa ra tay, khí tức tỏa ra đủ khiến đám người Lâm Phiệt, Võ Phiệt cùng với Đoan Mộc Cẩn đều âm thầm run rẩy.
Vẻ mặt họ cực kì nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào bốn vị chiến thần đến từ điện Thiên Thần ở nước ngoài kia!
Thực lực của bốn người này cực kì kinh khủng, toàn bộ đều là các cường giả Thiên cảnh Vô Thượng.
Bốn cường giả Thiên Cảnh cùng nhau ra tay, trận chiến này cực kì tàn khốc!
Nhưng không lâu sau, một hình ảnh khiến bọn họ còn chấn động hơn đã xảy ra.
Chương 278: Xuyên Vương báo thù!
Chỉ thấy tứ đại chiến thần này vừa mới vọt tới trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm đã tiên phát chế nhân, cầm thanh kiếm ngắn màu đen trong tay chém ra nhanh như chớp.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Bốn dòng máu tươi phun ra từ yết hầu của bốn chiến thần.
Bốn người bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã tắt thở ngã xuống đất!
Bốn đại chiến thần này đến chết cũng không ngờ được với thực lực của họ thế nhưng lại bị giết, thậm chí đến cơ thể kẻ thù họ còn chưa chạm được.
Đây thật sự là chuyện không thể xảy ra nhưng đêm nay nó đã xảy ra!
Nếu như người ngoại vực nhìn thấy tứ đại chiến thần có hung danh hiển hách ở ngoại vực của điện Thiên Thần chết như thế này, nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cằm!
Trong đó người khiếp sợ nhất là U Ảnh!
“Thiếu chủ mạnh quá!”
U Ảnh nhìn Diệp Phàm khâm phục nói, trong lòng ông ta hoàn toàn đã bị Diệp Phàm làm cho chấn động.
“Đến lượt các người!”
Diệp Phàm liếc nhìn người của Lâm Phiệt và Vũ Phiệt.
Nói xong hắn liền ra tay!
Phốc phốc phốc!!!
Tứ trưởng lão của Lâm Phiệt, tam đại hộ pháp của Vũ Phiệt, mỗi người trong số họ đều là cao thủ đứng đầu nhưng không thể xuất được một chiêu trong tay Diệp Phàm!
Trong nháy mắt toàn bộ người của hai môn phiệt lớn này đều chết thảm.
Đoan Mộc Cẩn trợn mắt há mồm, trong lòng chấn động đến mức không nói nên lời!
Mặc dù lúc ở sơn cốc cô ta đã được chứng kiến thực lực nghịch thiên của Diệp Phàm, nhưng bây giờ nhìn thấy lần nữa cô ta vẫn bị chấn động.
Người này cũng yêu nghiệt quá rồi đấy?
Sau khi diệt hết người của hai môn phiệt, Diệp Phàm nhìn về phía Đoan Mộc Cẩn, chỉ thấy người này run rẩy, vẻ mặt đầy nghiêm trọng!
“Công tử lợi hại quá, anh thật sự là thiên tài ngàn năm khó gặp!”
Đoan Mộc Cẩn vội vàng khen Diệp Phàm.
“Vừa rồi cô nói những lời kia là cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa tôi và bọn họ, muốn chúng tôi lưỡng bại câu thương để cô dễ dàng cướp lấy Long Tỷ đúng không?”
Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
Đoan Mộc Cẩn nghe vậy, sắc mặt khẽ đổi, nói: “Công tử, tôi tuyệt đối không có ý này, xin anh làm rõ!”
“Cút đi!”
Diệp Phàm trực tiếp quát lên.
Đoan Mộc Cẩn tuy rằng khá xinh đẹp nhưng Diệp Phàm lại không thích loại phụ nữ tâm cơ như vậy.
“Công…”
“Cô chưa cút là muốn đi chết với bọn họ à?”
Đoan Mộc Cẩn vừa muốn mở miệng, Diệp Phàm đã lạnh lùng nhìn cô ta một cái.
Ánh mắt lạnh băng của Diệp Phàm khiến Đoan Mộc Cẩn run lên, cô ta chỉ có thể nuốt những lời muốn nói xuống rồi ngoan ngoãn rời đi!
Sau đó, Diệp Phàm nhìn U Ảnh: “Ông biết bốn người tự xưng là chiến thần vừa rồi là ai không?”
Lúc nãy, Diệp Phàm chú ý thấy vẻ mặt của U Ảnh thay đổi.
“Thưa thiếu chủ, trước đây khi còn lang thang ở thế giới ngầm tôi có nghe được một ít tin tức về điện Thiên Thần ở ngoại vực!”
“Điện Thiên Thần hiện giờ là tổ chức đứng đầu ngoại vực, sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ!”
“Nghe nói bất kì một vị cường giả nào của điện Thiên Thần cũng đủ sức càn quét thế giới ngầm!”
“Sự lớn mạnh của Thần Điện hiện giờ thậm chí có thể làm cho các quốc gia trên thế giới phải kiêng dè!”
U Ảnh nhìn Diệp Phàm nói.
“Điện Thiên Thần này lợi hại thế à?”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên.
“Đúng vậy, nhưng e rằng chỉ có người ngoại vực mới biết được điện Thiên Thần mạnh tới mức nào!”
U Ảnh trầm giọng nói.
“Bọn họ muốn biết tung tích của Tứ sư phụ, chẳng lẽ bọn họ có thù oán với Tứ sư phụ?”
“Người ngoại vực lúc trước chẳng lẽ cũng là người điện Thiên Thần?”
Diệp Phàm âm thầm suy đoán.
Xem ra điện Thiên Thần này có mâu thuẫn gì đó với Tứ sư phụ của hắn, nếu không đối phương đã không nóng lòng muốn biết tung tích của Tứ sư phụ như vậy!
Đáng tiếc bọn họ gặp phải yêu nghiệt Diệp Phàm, chỉ có thể nói do họ xui xẻo!
“Đồ Long Sơn Trang?”
Ngay sau đó, Diệp Phàm nhìn về bốn người trước đó muốn tập kích hắn, cả người tràn ngập sát khí.
Lúc trước hắn nghe Đoan Mộc Cẩn nói hình như bọn họ đến từ Đồ Long Sơn Trang gì đó!
“Cơ Như Yên, cô biết Đồ Long Sơn Trang không?”
Diệp Phàm liếc nhìn Cơ Như Yên.
“Thiếu chủ, Đồ Long Sơn Trang là một tổ chức sát thủ cực kỳ cổ xưa và thần bí ở Long Quốc!”
“Chỉ cần trả được giá họ đưa ra, bất kỳ ai của Đồ Long Sơn Trang cũng dám giết, kể cả quan viên Long Quốc, tướng quân, thậm chí là người của môn phiệt thế gia bọn họ cũng dám giết và đều có thể giết chết được!”
“Chỉ cần là người mà Đồ Long Sơn Trang muốn giết thì chỉ có một con đường chết.”
“Nhiều năm như vậy Đồ Long Sơn Trang chưa từng thất bại, nhưng hôm nay sự tích bất bại này đã bị thiếu chủ phá vỡ rồi!”
Cơ Như Yên nhàn nhạt nói.
“Đồ Long Sơn Trang mạnh như thế à?”
Diệp Phàm kinh ngạc nói.
Hắn thật sự không ngờ Long Quốc còn ẩn giấu một tổ chức sát thủ mạnh như vậy!
“Thiếu chủ, tôi sẽ nhanh chóng cho người đi điều tra xem ai đã mời Đồ Long Sơn Trang giết anh!”
Cơ Như Yên trầm giọng nói.
“Ừm!”
Diệp Phàm gật đầu rồi nhìn về phía Đại thiếu gia của gia tộc Cô Tô đã bị dọa cho ngu người cách đó không xa.
U Ảnh lập tức nói những gì Đại thiếu Cô Tô đã làm trước đây cho Diệp Phàm.
“Đại thiếu Cô Tô?”
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên sát ý lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đối phương.
Đại thiếu Cô Tô nhìn Diệp Phàm cơ thể không tự chủ mà run rẩy.
“Giết!”
Diệp Phàm trực tiếp ra lệnh, U Ảnh nhanh chóng đi về phía đối phương.
“Khoan đã!”
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên.
Cô Tô Thành, người đứng đầu gia tộc Cô Tô vội vàng chạy đến.
“Cha~”
Đại thiếu Cô Tô nhìn thấy cha mình xuất hiện thì vội hét lên.
“Đồ khốn!”
Cô Tô Thành tát vào mặt con trai và mắng.
Ngay sau đó ông ta nhìn sang Diệp Phàm rồi trực tiếp quỳ xuống nói: “Công tử, xin cậu tha mạng cho khuyển tử, chỉ cần công tử có thể tha mạng cho khuyển tử, cậu muốn gì gia tộc Cô Tô tôi cũng sẽ cố hết sức mà làm!”
Nếu là trước đây, ông ta thân là gia chủ của gia tộc Cô Tô, một trong tứ đại bá chủ của Tây Nam tuyệt đối sẽ không quỳ xuống cầu xin hèn mọn như vậy.
Nhưng sau khi chứng kiến thực lực kinh người của Diệp Phàm trong sơn cốc, Cô Tô Thành hoàn toàn không dám có ý định trở thành kẻ thù của Diệp Phàm, đó chắc chắn là một con đường chết!
Diệp Phàm nhìn ông ta và nói: “Muốn con trai ông sống cũng không phải không thể, nhưng ông phải làm cho tôi một chuyện!”
“Xin công tử phân phó!”
Cô Tô thành nói.
“Diệt Đường Môn, tôi không muốn ngày mai Đường Môn vẫn tồn tại ở Tây Nam!”
Diệp Phàm trực tiếp hét lên.
Cô Tô Thành nghe vậy thì cực kỳ kinh ngạc, nhưng vẫn cắn răng nói: “Được, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực diệt sạch Đường Môn!”
“Nhớ kỹ lời ông nói, nếu làm không được thì chuẩn bị quan tài cho con trai ông đi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Nói xong, hắn mang theo Đường Sở Sở và những người khác rời khỏi nơi này, chuẩn bị đổi chỗ ở!
Cô Tô Thành nhìn Diệp Phàm rời đi mới nặng nề thở dốc, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.
“Cha, hắn…hắn rốt cuộc là ai?”
Đại thiếu Cô Tô nhìn cha mình hỏi.
“Câm miệng, con phải nhớ kỹ tuyệt đối không được trêu chọc hắn!”
Cô Tô Thành nói, ánh mắt chợt chú ý tới thi thể của Đường Chính Đức, kinh ngạc nói: “Đường Chính Đức? Sao ông ta lại chết ở đây? Chẳng lẽ…”
“Là người lúc nãy giết!”
Đại thiếu Cô Tô nói.
“Xem ra vận mệnh Đường Môn đã tận!”
“May là ta tới sớm, nếu không gia tộc Cô Tô ta đã là Đường Môn tiếp theo!”
Ánh Cô Tô Thành lóe lên trầm giọng nói.
Nửa tiếng sau.
Phủ Xuyên Vương.
Khi Xuyên Vương hay tin Mục Chiến bị giết thì sắc mặt trầm xuống, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ.
“Tiểu tử này đúng là vô pháp vô thiên!”
Xuyên Vương lạnh lẽo nói.
“Xem ra chỉ có thể dùng chiêu kia!”
“Người đâu, lập tức điều tra xem tên tiểu tử đó đang ở đâu!”
Xuyên Vương trực tiếp ra lệnh.
Lại nửa tiếng trôi qua.
Nơi ở mới của Diệp Phàm bị phủ Xuyên Vương tìm thấy.
Ở Thục Châu, với năng lực của phủ Xuyên Vương việc tìm ra tung tích của một người là điều vô cùng đơn giản.
Hơn nữa, Diệp Phàm cũng không cố ý giấu tung tích của mình, muốn tìm ra hắn cũng không khó!
“Ra tay!”
Sau khi biết được tung tích của Diệp Phàm, Xuyên Vương lập tức ra lệnh.
Vừa dứt lời, từng luồng ánh sáng màu đỏ cam đột nhiên xuất hiện trong đêm tối, bắn về phía nơi ở của Diệp Phàm như những ngôi sao băng.
Ầm ầm ầm!!!
Trong phút chốc, từng tiếng gầm rú truyền ra từ nơi ở mới mà đoàn người Diệp Phàm vừa tìm được.
Những luồng ánh sáng màu đỏ cam này chính xác là đạn tên lửa.
Lúc này, mấy chục viên đạn tên lửa trực tiếp rơi xuống nơi ở của Diệp Phàm san bằng toàn bộ ngóc ngách.
Trong lúc nhất thời, một loạt tiếng nổ mạnh truyền ra từ nơi này.
Năng lượng ngập trời trực tiếp nuốt chửng lấy nơi đây.
Ngọn lửa bốc lên trời, nguồn năng lượng khổng lồ hình thành một đám mây nấm khổng lồ!
Giờ phút này, toàn bộ Thục Châu đều bị kinh động!
Bình luận facebook