-
Chương 298-300
Chương 298 Rất nhanh ngày mới đã đến!
“Chị họ, nghe nói xảy ra chuyện rồi, không sao chứ?”Trong biệt thự, Trần Tiểu Manh trông thấy Đường Sở Sở trở về, cô lo lắng nói.
“Không sao!”
Đường Sở Sở khẽ cười đáp.
“Bà xã, tối nay lại giúp em nâng cao thực lực!”
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở nói.
“!”
Đường Sở sở gật đầu: “Đúng rồi, anh Tiểu Phàm, cô Tô đã tới Thiên Hải làm người đại diện phát ngôn cho Đường thị!”
“Thế nào? Hợp tác được chứ?”
Diệp Phàm hỏi.
“Vâng, cô Tô rất phối hợp làm việc!”
“Nhưng mà, cô ấy thường hay nhắc tới anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở trêu ghẹo nhìn Diệp Phàm.
“Vậy cũng chỉ có thể là do anh quá đẹp trai nên mới khiến cô ta nhớ thương!”
Diệp Phàm cười nói.
“Anh rể, da mặt của anh cũng dày quá đấy!”
Trần Tiểu Manh trợn mắt nhìn Diệp Phàm.
Chớp mắt, màn đêm buông xuống.
Mà Khương Vân Hi ở sát vách Diệp Phàm, sau khi nhận điện thoại, vẻ mặt của ông lập tức thay đổi: “Chắc chắn chưa? Âu Dương Mục chết thật?”
“Đương nhiên, hiện tại tin tức đã truyền khắp Đế Đô khiến cho tất cả mọi người chấn động biết không?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng của con gái.
“Chết thật rồi? Ai giết?”
Khương Vân Hi nhíu mày hỏi.
“Âu Dương Mục bắt cóc cái gì mà chủ tịch tập đoàn Đường thị, sau đó bị giết!”
Người phụ nữ kia nói.
“Chủ tịch Đường thị!”
Ngay sau đó, vẻ mặt Khương Vân Hi thay đổi: “Biết rồi!”
Cô nói xong liền cúp điện thoại, ánh mắt lóe lên.
Gia tộc Âu Dương ở Đế Đô lúc này.
“Đường thị kia phải hoàn toàn hủy diệt, còn có hung thủ sát hại kia phải chết không có chỗ chôn!”
Âu Dương Khắc – người đứng đầu gia tộc Âu Dương tức giận quát lớn, trên người ông ta bộc phát ra cơn giận ngút trời.
Bởi vì cái chết của Âu Dương Mục mà cả Đế Đô đã dấy lên một cơn sóng gió.
Dù sao thì Âu Dương Mục cũng là đại thiếu đỉnh cấp ở Đế Đô, hơn nữa lại là con ông cháu cha, bây giờ bị giết chết, đương nhiên sẽ gây ra náo động không nhỏ!
Một nơi nào đó ở Đế Đô.
“Đi điều tra xem người giết Âu Dương Mục là ai?”
Giọng nói tràn ngập từ tính truyền tới.
“Rõ!”
Tiếng trả lời vang lên.
Rất nhanh ngày mới đã đến!
Sáng sớm, tin tức này đã gây chấn động giới giải trí Long Quốc, nhanh chóng chiếm lĩnh trang nhất các kênh truyền hình, internet Long Quốc!
Chương 299: Ngày chúng ta gặp nhau chính là ngày giỗ của ông
Ở Thiên Hải, trong một biệt thự nào đó, Sở Hà đang ngồi bên trong, trong mắt anh ta lóe lên hàn quang lạnh lẽo.
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt Sở Hà nói: "Công tử có cần tôi lập tức đi giải quyết tên nhóc đó không?"
"Nếu hắn dễ bị giải quyết như vậy thì liệu có đến lượt ông phải ra tay không?"
Sở Hà hừ lạnh nói: "Thằng nhóc, tao sẽ cho mày tận mắt nhìn thấy cảnh người phụ nữ của mày nằm trong vòng tay của người khác."
Ầm ầm!
Đột nhiên, cửa biệt thự bị vỡ tan tành, Diệp Phàm bước vào, đám người Xuân Lan đi theo phía sau.
Sở Hà nhìn thấy Diệp Phàm xuất hiện, sắc mặt anh ta tái mét.
Tên mặc đồ đen bên cạnh anh ta trực tiếp tấn công về phía Diệp Phàm, đó là một cao thủ Địa Cảnh.
Rắc.
Diệp Phàm vung tay, trực tiếp bẻ gãy cổ tên này.
"Mày... mày sao lại tìm đến đây được?"
Vẻ mặt Sở Hà nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
"Tìm mày khó lắm sao?"
Diệp Phàm bước tới, lạnh lùng nhìn Sở Hà.
"Mày muốn gì?"
Sở Hà nhanh chóng bình tĩnh lại, trầm giọng nói.
"Chuyển nhượng toàn bộ cổ phần nhà họ Đường trong tay mày cho Sở Sở, tao có thể để mày chết thoải mái hơn một chút."
Diệp Phàm ngồi xuống, vắt chân lên rồi lạnh lùng nói.
"Muốn cổ phần sao?"
"Được."
"Mày quỳ xuống dập đầu với tao thì có lẽ tao sẽ cân nhắc một chút."
Sở Hà liếc nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh nói.
Diệp Phàm liếc nhìn Sở Hà, bật cười: "Ha ha."
Nụ cười này của hắn khiến Sở Hà cảm thấy rùng mình.
"Ai cho mày can đảm dám nói những lời như vậy với tao? Là thân phận Sở Phiệt của mày sao?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Diệp Phàm vừa dứt lời, ánh mắt Sở Hà ngưng tụ, nói: "Mày cũng có chút bản lĩnh đó, điều tra ra được thân phận của ta nhanh vậy."
"Nếu mày đã biết thân phận của tao thì nên ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu với tao. Nếu không mày hẳn biết rõ hậu quả của việc đối đầu với môn phiệt Long Quốc."
Sở Hà nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt lạnh lùng quát lớn.
Phụt...
Vừa dứt lời, ngực Sở Hà liền bắn ra một đóa hoa máu.
Thanh đoản kiếm màu đen của Diệp Phàm trực tiếp đâm vào Sở Hà, mắt anh ta lúc này trợn tròn, không thể tin nhìn Diệp Phàm.
Anh ta không ngờ rằng đối phương dám giết anh ta dù đã biết được thân phận của anh ta.
"Tao rất muốn xem thử kết cục khi làm kẻ địch của Sở Phiệt bọn mày sẽ như thế nào?"
Diệp Phàm đứng dậy nhìn Sở Hà cười lạnh, trực tiếp rút thanh đoản kiếm màu đen ra, Sở Hà chết không nhắm mắt.
Đinh linh linh.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại trên người Sở Hà đột nhiên vang lên.
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, hắn trực tiếp lấy điện thoại của đối phương ra nhấn nút nghe.
"Việc thế nào rồi?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam trầm ấm.
"Xem ra ông chính là người đứng sau Sở Hà."
Diệp Phàm cầm điện thoại lạnh lùng nói.
Đầu bên kia điện thoại trực tiếp im lặng vài giây, sau đó mới lên tiếng: "Cậu là Diệp Phàm đúng không, Sở Hà thế nào rồi?"
"Chết rồi."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Quả nhiên là đệ tử của Chiến thần Thiên Sách, gan rất lớn. Hy vọng cậu còn sống để xuất hiện trước mặt tôi."
Người đàn ông kia nói.
"Yên tâm, chúng ta sẽ gặp nhau, nhưng trước tiên ông hãy chuẩn bị cho mình một chiếc quan tài. Ngày chúng ta gặp nhau, chính là ngày giỗ của ông."
Diệp Phàm nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng nào đó, một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú, khí chất xuất trần đang đứng trước cửa sổ, tay cầm điện thoại, nở một nụ cười tà mị: "Thật thú vị."
Chớp mắt, màn đêm buông xuống.
Diệp Phàm trở về biệt thự, Đường Sở Sở đang ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.
"Vợ yêu, em đang nghĩ gì vậy?"
Diệp Phàm đi tới.
"Em đang nghĩ cách đoạt lại Đường Thị."
"Không cần nghĩ nữa, Đường Thị đã lấy về rồi."
Đường Sở Sở vừa mới mở miệng, Diệp Phàm đã đưa cho cô một văn kiện.
Văn kiện này là một thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, trên đó ghi rõ Sở Hà chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho Đường Sở Sở, trên đó còn có chữ ký và dấu vân tay của đối phương.
Những thứ này tất nhiên đều là do Diệp Phàm sai người làm.
"Cái này..."
Đường Sở Sở nhìn văn kiện này, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm: "Anh Tiểu Phàm, anh ra tay với Sở Hà rồi sao?"
"Tên nhóc đó là người của Sở Phiệt - một trong chín đại môn phiệt của Long Quốc, chỉ mình em không đối phó được với anh ta."
Diệp Phàm nhếch miệng.
"Người của chín đại môn phiệt sao? Vậy anh ta có mục đích gì?"
Ngay lập tức, Đường Sở Sở cau mày.
"Anh ta hẳn chỉ làm việc thay người khác, anh sẽ tìm ra người đứng sau anh ta, những chuyện này em không cần lo. Bây giờ em nắm giữ hơn một nửa cổ phần của Đường Thị, sau này toàn bộ Đường Thị sẽ do em quyết định, bà nội em cũng không quản được em nữa."
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở mỉm cười.
"Anh Tiểu Phàm, em cảm ơn anh."
Đường Sở Sở ôm Diệp Phàm hôn một cái.
"Này này, còn có người ở đây, hai người thân mật như vậy không mắc cỡ sao."
Trần Tiểu Manh đột nhiên đi ra, lẩm bẩm nói.
Mà Huyết Cơ cũng đi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Ngay lập tức, Đường Sở Sở rụt người lại, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
"Con nhóc này, ngày nào cũng làm bóng đèn."
Diệp Phàm liếc nhìn Trần Tiểu Manh.
"Sao anh chỉ nói mình em, còn Huyết Cơ nữa."
Trần Tiểu Manh hừ một tiếng.
Trước đó chuyện Huyết Cơ khôi phục ký ức đã nói với Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh, mà đối phương tm một cái cớ để tiếp tục ở lại đây.
"Huyết Cơ, cô mới khôi phục ký ức, có cần gì cứ nói với tôi."
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn Huyết Cơ nói.
"Được."
Huyết Cơ gật đầu.
Tiếp theo, Diệp Phàm bắt đầu làm bữa tối.
Ăn xong, dọn dẹp mọi thứ xong, mọi người liền về phòng của mình.
Trong phòng của Huyết Cơ, cô ta trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.
"Là tôi."
Huyết Cơ nói.
"Thánh nữ."
"Cuối cùng cô cũng xuất hiện rồi."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói kích động.
"Nói với người của mười ba thị tộc, không được cử người đến Long Quốc nữa."
Huyết Cơ lạnh lùng nói.
"Vậy bây giờ Thánh nữ thế nào rồi? Có cần tôi đến đón cô về không?"
Người đầu bên kia điện thoại nói.
"Không cần, tạm thời tôi không về, ông giúp tôi điều tra một chuyện."
Huyết Cơ từ tốn nói.
"Chuyện này tôi sẽ lập tức sai người đi điều tra. Nhưng mà Thánh nữ, tôi nghe nói Thánh đồ của Thánh điện sắp xuất quan, nếu cô không có ở đó, tôi sợ rằng Huyết tộc..."
Giọng điệu của người đầu bên kia điện thoại có chút ngưng trọng.
"Sau khi điều tra rõ chuyện này, tôi sẽ trở về."
Huyết Cơ nói xong liền cúp điện thoại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Ngày hôm sau...
Sáng sớm, Diệp Phàm vừa ăn sáng xong, một bóng người loạng choạng, toàn thân đẫm máu bước vào biệt thự.
"Trịnh Thiên?"
"Sao lại là ông? Không phải ông đã trở về Quỷ Cốc rồi sao? Ai làm ông bị thương như vậy?"
Sắc mặc Diệp Phàm thay đổi khi nhìn người này.
Người này chính là người đứng đầu đội Quỷ Cốc - đệ tử trong cuộc thi Y đạo trước đó.
"Thiếu chủ, là Phong Vô Tích."
"Hắn ta tập kích chúng tôi, giết chết toàn bộ đệ tử xuất cốc lần này, tôi cũng nhờ giả chết mới thoát được một kiếp."
Trịnh Thiên thở hổn hển nói.
Ngay lập tức Diệp Phàm nhíu mày, trong mắt hắn lóe lên hàn quang.
"Thiếu chủ, tôi nghe Phong Vô Tích nói sẽ đến Quỷ Cốc, tôi sợ hắn ta sẽ gây bất lợi cho Quỷ Cốc nên lập tức chạy đến bẩm báo với thiếu chủ."
"Xin thiếu chủ nhanh chóng quay về Quỷ Cốc."
Trịnh Thiên lên tiếng nói.
"Phong Vô Tích."
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên một tia sát ý.
Hắn trực tiếp lấy ngân châm ra trước tiên giúp Trịnh Thiên chữa thương.
Rất nhanh, vết thương của Trịnh Thiên đã hồi phục.
"Lát nữa ông theo tôi trở về Quỷ Cốc."
Diệp Phàm nói với Trịnh Thiên.
"Vâng."
Trịnh Thiên gật đầu.
Sau đó Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở một tiếng về việc hắn sẽ rời đi, mà Đường Sở Sở cũng không ngăn cản, chỉ bảo hắn chăm sóc tốt cho bản thân.
"Những ngày tôi không có ở đây, cô hãy giúp tôi để mắt đến Sở Sở. Nếu có người nào gây bất lợi với Sở Sở, cô hãy ra tay giúp."
Diệp Phàm nhìn Huyết Cơ nói.
Hắn lo lắng người đứng sau Sở Hà sẽ nhân cơ hội ra tay với Đường Sở Sở. Một khi người đứng sau Sở Hà ra tay, thực lực của U Ảnh và Xuân Lan bọn họ đều không đủ, chỉ có Huyết Cơ mới có thể chống đỡ.
"Anh muốn tôi làm vệ sĩ cho người phụ nữ của anh sao? Tôi là Thánh nữ Huyết tộc."
Huyết Cơ lạnh lùng nói.
"Cô muốn từ chối sao?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Nếu tôi từ chối thì sao?"
Ánh mắt đẹp của Huyết Cơ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
"Nếu Sở Sở xảy ra chuyện thì tôi sẽ diệt Huyết tộc!"
Diệp Phàm nói vô cùng bá đạo.
Nói xong hắn liền rời đi.
Còn ánh mắt Huyết Cơ thì lóe lên vẻ khác thường, nhưng lại không hề tức giận!
Sau đó, Diệp Phàm theo Trịnh Thiên đến Quỷ Cốc!
Chương 300: Hôm nay ngươi vẫn phải thua
Ở Long Quốc, trong một dãy núi sâu nào đó, ở đây có một sơn cốc tràn ngập hơi thở thần bí.
Sơn cốc này chính là Quỷ Cốc.
Quỷ Cốc có lịch sử truyền thừa hàng nghìn năm, chủ nhân đầu tiên của Quỷ Cốc – Quỷ Cốc Tử là một tồn tại thần bí khó lường, thông hiểu Chư tử Bách gia, nắm giữ đủ loại kỳ môn dị thuật, từ y thuật, võ đạo, đến bày binh bố trận, suy tính Thiên cơ, thậm chí là luyện đan luyện khí đều vô cùng tinh thông.
Quỷ Cốc do Quỷ Cốc Tử sáng lập chia thành tám bộ, mỗi bộ đều nắm giữ một tuyệt kỹ của Quỷ Cốc Tử.
Cứ như vậy, Quỷ Cốc ẩn cư trong rừng sâu, truyền thừa từ đời này sang đời khác, lưu truyền đến ngày nay.
Nhưng vì để trở thành đệ tử Quỷ Cốc cần phải trải qua rất nhiều thử thách vô cùng khó khăn, cho nên nhân khẩu ở Quỷ Cốc luôn ít ỏi, không có mấy người.
Cho đến khi Quỷ Cốc truyền đến tay của Tam sư phụ của Diệp Phàm là Y Thánh Quỷ Cốc, nơi đây mới dần dần lớn mạnh, có đến ba nghìn đệ tử Quỷ Cốc.
Lúc này, cách Quỷ Cốc vài nghìn mét trong rừng sâu, Diệp Phàm theo Trịnh Thiên đến đây.
"Thiếu chủ, nơi này có đủ loại trận pháp do Quỷ Cốc bố trí, Thiếu chủ đi sát theo tôi, tránh rơi vào trong đó."
Trịnh Thiên nhắc nhở Diệp Phàm.
"Những thủ đoạn này, tôi đã nắm giữ toàn bộ từ mười tuổi rồi."
Diệp Phàm cười nhẹ, đi về phía Quỷ Cốc, trực tiếp phớt lờ đủ loại thủ đoạn mê hoặc, vây khốn người ngoài của Quỷ Cốc bố trí ở đây.
Những năm ở núi Cửu Long, Diệp Phàm đã sớm học được đủ loại thuật pháp của Quỷ Cốc từ Tam sư phụ, cho nên những thủ đoạn ngăn cản kẻ địch của đệ tử Quỷ Cốc bố trí hoàn toàn không có tác dụng với hắn.
Rất nhanh, Diệp Phàm đã đến bên ngoài Quỷ Cốc.
Ở lối vào Quỷ Cốc có một tấm bia đá, trên đó khắc hai chữ uy nghiệm, mạnh mẽ: Quỷ Cốc.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Phàm đến Quỷ Cốc với tư cách là người thừa kế của Quỷ Cốc.
Hắn trực tiếp đi vào bên trong.
Ầm ầm!
Khi Diệp Phàm vừa bước vào Quỷ Cốc, đột nhiên truyền đến một tiếng ầm vang.
Cảnh tượng xung quanh Diệp Phàm trực tiếp thay đổi, hắn như thể đột nhiên xuất hiện ở trong một rừng đá, ở đây có đủ loại đá lớn.
Không đợi hắn nói gì, những tảng đá lớn đó liền từ bốn phương tám hướng tấn công về phía hắn.
"Thạch trận. Thật thú vị."
Diệp Phàm cười nhẹ.
Rõ ràng là hắn đã bước vào một trận pháp, trận pháp này cao minh hơn nhiều so với những trận pháp mê hoặc, ngăn cản người ngoài ở bên ngoài Quỷ Cốc, nếu không Diệp Phàm cũng đã phát hiện.
Hắn trực tiếp ra tay, phá hủy toàn bộ những tảng đá lớn lao tới xung quanh.
Ngay sau đó, thân hình Diệp Phàm xuyên qua rừng đá này.
Hắn rất nhanh đã phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt ngưng tụ, một quyền đánh ra, trực tiếp phá hủy một trong những bức tượng đá đó.
Ầm ầm...
Theo sự sụp đổ của bức tượng đá này, những tảng đá lớn xung quanh Diệp Phàm biến mất, cảnh tượng bên trong Quỷ Cốc hiện ra trước mắt hắn.
Chỉ là, khi Diệp Phàm nhìn thấy cảnh tượng Quỷ Cốc trước mắt, sắc mặt hắn lại thay đổi.
Lúc này, Quỷ Cốc xác người nằm la liệt, máu chảy thành sông, không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, khắp nơi đều là thi thể không toàn thây, vô số đệ tử Quỷ Cốc nằm trên mặt đất chết thảm.
Nhìn thấy cảnh này, nội tâm Diệp Phàm run lên, sắc mặt vô cùng khó coi, cảm xúc đột nhiên trở nên hỗn loạn.
"Phong Vô Tích."
Diệp Phàm lạnh lùng hét lớn.
Ngay lúc này, đột nhiên từng luồng hàn quang lạnh lẽo sắc bén xuất hiện, lao về phía Diệp Phàm.
Lúc này Diệp Phàm còn đang chìm đắm trong nỗi đau thương khi Quỷ Cốc bị diệt, đối với những hàn quang đột ngột xuất hiện đó dường như không hề hay biết.
Ầm ầm...
Ngay khi từng luồng hàn quang chứa đựng sát khí vô hạn sắp rơi vào người Diệp Phàm, trên người hắn bùng phát một luồng khí tức khủng bố.
"Phá!"
Đôi mắt Diệp Phàm đột nhiên bắn ra hai luồng tinh quang kinh người, trong miệng hắn thốt ra một chữ.
Ầm ầm ầm!
Ngay lập tức, trong sơn cốc này truyền ra một tiếng ầm vang.
Cảnh tượng trước mắt Diệp Phàm như gương vỡ tan thành từng mảnh.
Chớp mắt, những thi thể và máu tươi đầy đất đó không còn nữa, từng luồng hàn quang đó cũng biến mất.
Mà cảnh tượng hiện ra trước mắt Diệp Phàm là hàng nghìn đệ tử Quỷ Cốc bị thương, nằm rải rác trên mặt đất.
Ở phía trước nhất, có bốn lão già đang ngồi xếp bằng, khí tức người nào cũng đều yếu ớt, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Rõ ràng cảnh tượng thảm khốc của Quỷ Cốc vừa rồi chỉ là ảo ảnh, không phải là sự thật.
Vừa rồi Diệp Phàm trước tiên đi vào Thạch Trận, sau đó lại rơi vào trận pháp kết hợp giữa Sát Trận và Huyễn Trận.
Mà người bày trận chính là muốn mượn ảo ảnh thảm cảnh người của Quỷ Cốc chết thảm để ảnh hưởng đến nội tâm của Diệp Phàm khiến hắn buông bỏ mọi sự đề phòng, để Sát Trận ẩn giấu cuối cùng tấn công tiêu diệt hắn.
Trận pháp liên hoàn này có thể nói là vô cùng kinh hiểm, nếu Diệp Phàm không phát hiện kịp thời điều bất thường, e rằng hắn cũng trúng chiêu rồi.
Lúc này, Diệp Phàm nhìn những đệ tử Quỷ Cốc này nói: "Các ông thế nào rồi?"
"Cậu là ai?"
Một trong năm lão giả nhìn Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm trực tiếp lấy ra Quỷ Cốc lệnh tượng trưng cho Cốc chủ của Quỷ Cốc.
"Quỷ Cốc lệnh?"
"Cậu là ai?"
Năm lão giả nhìn Diệp Phàm kinh ngạc nói.
Quỷ Cốc lệnh này chỉ có Quỷ Cốc Cốc chủ mới có, sao lại ở trong tay một người ngoài?
"Y Thánh Quỷ Cốc là Tam sư phụ của tôi. Tôi là đồ đệ của ông ấy, tên là Diệp Phàm."
Diệp Phàm nói.
"Cậu là đệ tử của Cốc chủ?"
Những đệ tử Quỷ Cốc có mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn Diệp Phàm.
"Những vết thương của các ông đều do Phong Vô Tích gây ra sao?"
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Đúng vậy, tên nghiệt súc này dựa vào thuật dịch dung trà trộn vào Quỷ Cốc, sau đó nhân lúc tứ đại trưởng lão bế quan, hạ độc chúng tôi, khiến thực lực của chúng tôi giảm mạnh, bị hắn ta trọng thương."
Một trong những lão giả lên tiếng.
"Hắn ta ở đâu?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Tên đó đã vào mật thất của Quỷ Cốc rồi, không biết muốn tìm gì."
"Thiếu chủ, cậu mau đi ngăn cản hắn ta."
Một cao thủ Quỷ Cốc khác lên tiếng.
Ánh mắt Diệp Phàm ngưng tụ, định đi tìm Phong Vô Tích, nhưng ngay lúc này...
Ầm ầm!
Trong Quỷ Cốc, đột nhiên truyền đến một tiếng ầm vang, một luồng uy áp khủng bố vô cùng tràn ra, bao phủ toàn bộ Quỷ Cốc.
Lúc này, toàn bộ không khí của Quỷ Cốc đều đông cứng lại.
Những đệ tử Quỷ Cốc có mặt đều cảm nhận được một luồng áp bức khiến người ta ngạt thở.
Diệp Phàm cảm nhận được luồng uy áp này, nhíu mày.
Mười mấy giây sau, một tiếng bước chân truyền đến từ bên trong Quỷ Cốc.
Phong Vô Tích trực tiếp đi ra.
Lúc này, toàn thân Phong Vô Tích tràn ngập luồng uy áp khiến người ta ngạt thở, thực lực của hắn ta đã đạt đến mức không thể lường được.
"Sư đệ tốt của ta, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Phong Vô Tích nhìn Diệp Phàm cười đùa.
"Ngươi biết ta sẽ đến?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Tên đó cho rằng cái chết giả của ông ta có thể lừa được ta sao?"
"Tôi chỉ cố ý tha cho ông ta để ông ta đi tìm ngươi. Khi ngươi biết ta đến Quỷ Cốc, ngươi nhất định sẽ đến."
"Như vậy, ta có thể cho những đệ tử Quỷ Cốc này xem, ai mới là người có tư cách nhất để trở thành người thừa kế của Quỷ Cốc."
Phong Vô Tích liếc nhìn Trịnh Thiên, cười lạnh.
"Thiếu chủ, xin lỗi, tôi..."
Trịnh Thiên sau khi biết mình bị Phong Vô Tích lợi dụng, sắc mặt thay đổi, vội vàng xin lỗi Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm thấy không có gì, bèn nói: "Không sao."
"Thực lực của ngươi đột nhiên tăng lên nhiều như vậy, hẳn là ngươi đã tìm được bảo bối gì đó trong Quỷ Cốc rồi nhỉ."
Diệp Phàm nhìn Phong Vô Tích lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, trong Quỷ Cốc có một viên Kim Đan, chính là do lão già kia đích thân luyện chế, bây giờ nó đã bị ta dùng rồi."
"Mượn viên Kim Đan này, giờ ta đã khống chế được luồng sát khí trong cơ thể."
"Luồng sát khí này chính là thứ mà ta phải trả giá rất lớn mới tìm được, dựa vào luồng sát khí này, cho dù lão già kia hôm nay đứng trước mặt ta, ta cũng không sợ."
Phong Vô Tích hừ lạnh, kiêu ngạo nói.
"Ngươi thế mà lại trộm uống Kim Đan của Quỷ Cốc."
"Tên nghiệt súc chết tiệt này."
Vài vị trưởng lão Quỷ Cốc nghe lời Phong Vô Tích nói, tức giận đến run người.
Viên Kim Đan này vô cùng khó luyện chế, mỗi viên đều là bảo vật vô giá, một khi lấy ra, đủ để cả giới võ đạo Long Quốc thậm chí thế lực ẩn thế tranh giành cướp đoạt, không ngờ giờ lại bị Phong Vô Tích làm bẩn.
"Mắng đi, qua hôm nay, các ngươi sẽ không mắng được nữa."
"Từ nay về sau, ta chính là Cốc chủ của Quỷ Cốc."
"Tất cả các ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn trở thành nô lệ của ta, mặc ta sai khiến."
Phong Vô Tích hừ lạnh, âm trầm nói.
"Mơ giữa ban ngày."
Diệp Phàm thốt ra bốn chữ, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
"Sư đệ, lần giao chiến trước ngươi thắng may mắn, hôm nay..."
"Hôm nay ngươi vẫn phải thua."
Phong Vô Tích lời còn chưa dứt, Diệp Phàm đã lao về phía hắn ta.
Bình luận facebook