-
Chương 281-282
Chương 281: Bắt giữ Diệp Phàm
“Đồ Long Sơn Trang của chúng ta ngần ấy năm chưa từng có thất bại, thế mà bây giờ lại bị tên nhóc con làm hủy hoại danh tiếng. Đây quả thực là sự sỉ nhục đối với Đồ Long Sơn Trang.”
“Lập tức thông báo với Địa Sát thủ lĩnh, để hắn ta điều động nhân lực. Bằng mọi giá phải giết chết tên nhóc con này cho tôi.”
“Nếu Đồ Long Sơn Trang chúng ta đã nhận nhiệm vụ này, thì tuyệt đối không được thất bại.”
“Tên nhãi này cho dù có thân phận hay thực lực thế nào đi chăng nữa, đều phải chết!” Chủ nhân của giọng nói này hét lên giận dữ.
Một luồng tà khí chết chóc đáng sợ tràn ngập cả sơn trang.
…
Trong Ác Nhân Cốc, một giọng nói âm trầm bất chợt vang lên.
“Thông báo với người của tứ đại ác, dẫn trăm ác quỷ mang Long Tỷ về đây, kẻ nào dám ngăn cản, giết không cần thương tiếc!”
Vừa dứt lời, một đám hung hãn tàn bạo lũ lượt ra khỏi Ác Nhân Cốc.
“Lão gia hỏa, ngươi phái nhiều người như vậy đi như vậy, lẽ nào đã quên lúc trước người đó từng cảnh cáo rồi sao?”
“Nếu như Ác Nhân Cốc còn dám làm xằng làm bậy ở Long Quốc, thì hắn sẽ hủy diệt luôn của Ác Nhân Cốc chúng ta.”
Lúc này, từ sâu trong Ác Nhân Cốc vang lên một giọng nói lạnh nhạt, chất vấn chủ nhân của giọng nói âm trầm vừa rồi.
“Hừ, người đó đã biến mất hơn mười năm rồi, nói không chừng đã chết từ lâu rồi. Chẳng lẽ Ác Nhân Cốc của chúng ta chỉ vì một lời cảnh cáo mà thật sự phải ở trong cốc này cả đời hay sao?”
“Chỉ cần có được Long Tỷ, Ác Nhân Cốc của chúng ta sẽ thống trị cả thiên hạ. Đến lúc đó đừng nói đến một tên võ lâm minh chủ, mà thậm chí cả giới võ đạo này của cả Long Quốc, cũng phải cúi đầu trước bổn tọa.”
“Đợi lấy được Long Tỷ, bổn tọa sẽ là người đầu tiên diệt sạch võ lâm.” Chủ nhân của giọng nói âm trầm đó khịt mũi khinh thường.
Ở bên ngoài điện Thiên Thần.
“Ngay cả tứ đại chiến thần cũng bị hắn giết chết?”
“Thực lực của hắn mạnh như vậy sao? Chẳng lẽ là đệ tử của tên Tu La đó?” Một giọng nói lẩm bẩm vang lên.
“Tu La, ông ta đã ấn náu nhiều năm như vậy chính là để bồi dưỡng một đệ tử thiên tài như vậy sao?”
“Nhưng mà càng tốt, chờ bản điện chủ xử lý được tên đệ tử này, để xem ông ta có thể trốn tránh được bao lâu!”
“Thông báo với thiên tướng Huyết Viêm đi, để hắn ta dẫn đầu năm đại chiến thần cùng một ngàn quân tinh nhuệ của điện Thiên Thần bắt hắn về đây cho bản điện chủ. Nhớ kỹ, nhất định phải bắt sống!” Chủ nhân của giọng nói này lạnh lẽo hét lên, mang đến một cảm giác vô cùng áp bức!
Trong thánh điện, khi điện chủ của thánh điện biết được ba người Lôi Sâm đã bị giết và hàng vạn Thánh kỵ sĩ bị tiêu diệt, ông ta đã vô cùng tức giận!
Ngoài việc phải đối mặt với Huyết tộc, thánh điện của bọn họ chưa bao giờ phải chịu một đòn nặng nề như vậy.
“Thông báo với Quang Tư, để hắn ta xuất quan, giết chết tên Long Quốc này!” Điện chủ thánh điện hét lớn.
Và Quang Tư mà ông ta nhắc đến chính là đoàn trưởng của sĩ đoàn Thánh kỵ sĩ.
Ầm! ! !
Khi điện chủ vừa hạ lệnh, một tiếng gầm lớn đột nhiên phát ra từ sâu bên trong thánh điện, một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ tràn ngập trong không khí.
“Thánh Đồ sắp xuất quan rồi sao?”
Lúc này mọi người trong thánh điện đều vô cùng sửng sốt.
“Một khi Thánh Đồ xuất quan, vậy thì thánh nữ của Huyết tộc nhất định sẽ bị hạ gục.”
“Đương nhiên, Thánh Đồ không những là đệ tử thân truyền của thánh chủ, mà còn được năm vị thánh lão đích thân bồi dưỡng, thánh nữ Huyết tộc làm sao có thể bì được!”
Lúc này, người trong thánh điện sôi nổi bàn tán.
…
“Long Tỷ xuất hiện rồi?”
“Lập tức đi thông báo, bằng mọi giá phải lấy được Long Tỷ!”
Một mệnh lệnh được trực tiếp ban xuống trong tổ chức Thiên Võng.
…
Khi các thế lực khác nhau đang thảo luận về Diệp Phàm, thì hắn lúc này đang ăn sáng với Đường Sở Sở.
Còn Trần Tiểu Manh và Tôn Tiểu Tiểu vẫn đang hồi phục vết thương.
A Cơ còn đang mê man, Diệp Phạm làm thế nào cũng không thể lay tỉnh được cô ta, nhưng thấy cô ta có vẻ vẫn bình thường, nên hắn cũng không quá chú ý!
“Tiểu Phàm ca ca, anh đã giết tên vương gia kia rồi, sẽ không có chuyện gì chứ? Hay là chúng ta lập tức rời khỏi nơi này đi!” Đường Sở Sở lo lắng nhìn Diệp Phàm.
“Không sao đâu, đừng lo.” Diệp Phàm khẽ mỉm cười.
“Thiếu chủ, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.” Lúc này, Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ đi tới, sắc mặt nghiêm trọng nói.
“Chuyện gì vậy?” Diệp Phàm nhàn nhạt hỏi.
“Vừa mới nhận được tin bên trên vô cùng phẫn nộ trước cái chết của Mục Chiến tướng quân ở chiến khu Tây Bộ, Lý Nguyên quận trưởng của quận Thiên Thục và Xuyên Vương. Vậy nên Nội Các đã hạ lệnh cho chiến khu Tây Bộ bắt được thiếu chủ bằng mọi giá.”
“Hiện tại chiến khu Tây Bộ đã huy động 10 vạn quân, phong tỏa mọi lối ra vào của Thục Châu, đang lục soát từ nhà này đến nhà khác để tìm thiếu chủ. Chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ tìm được nơi này!” Hoa Hồng Đỏ nói.
“Thiếu chủ, để chúng tôi hộ tống anh rời khỏi đây.” Cơ Như Yên nói với Diệp Phàm.
Lúc này Diệp Phàm cau mày nói: “Tôi sao cũng được, vậy nên trước tiên hãy dẫn Sở Sở bọn họ rời khỏi Thục Châu.”
Diệp Phàm mặc dù không sợ chiến khu Tây Bộ, nhưng hắn lại rất lo lắng cho sự an toàn của mấy người Sở Sở và Tiểu Manh, dù sao vết thương của bọn họ còn chưa lành, không thể xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Bọn họ ngay lập tức rời đi.
Kết quả bọn họ vừa ra ngoài, đã có đám binh lính từ xa lao về phía bọn họ, trong đó có số lượng lớn xe tăng.
Ngay cả trên không trung cũng có hàng chục chiếc trực thăng vũ trang bay tới, mang theo vũ khí hạng nặng và bệ phóng tên lửa, tất cả đều nhằm vào đám người Diệp Phàm.
Cảnh tượng này có thể gọi là thanh thế cuồn cuộn, trận chiến vô cùng khốc liệt.
Khi Cơ Như Yên và những người khác nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của họ liền thay đổi.
Ngay tức khắc tất cả binh lính này đều lao tới, bao vây đám người Diệp Phàm, vũ khí và pháo đạn của xe tăng đều nhắm thẳng vào bọn họ.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc quan phục đi ra, nhìn Diệp Phàm, nghiêm nghị hét lên: “Diệp Phàm, mày còn muốn chạy sao? Mày cho rằng có thể chạy thoát sao?”
Người này là quan chức cấp một được Nội Các phái đến, tên là Tống Hình, quản lý toàn bộ cơ cấu hình sự của Long Quốc.
Bên cạnh Tống Hình là một nhóm cường giả do Tam Ti phái đến, trong đó có Miêu Thiên, lúc này là tổng chỉ huy tạm thời của chiến khu Tây Bộ, ông ta vốn là chỉ huy của chiến khu Tây Bộ cùng với Nguyên Hạo và Mục Chiến; chỉ là ông ta thường giữ thái độ khiêm tốn, nhưng bây giờ Nguyên Hạo bị bắt đi điều tra, Mục Chiến thì bị giết, vậy nên Miêu Thiên trở thành người phụ trách tạm thời của chiến khu Tây bộ.
“Các người đến cũng thật nhanh!” Diệp Phàm liếc nhìn đám người, cười lạnh.
“Nhóc con, bây giờ mày dám cả gan giết chết Xuyên Vương, Mục tướng quân, Lý quận trưởng, quả thực là vô pháp vô thiên, mày quá xem thường pháp luật của Long Quốc rồi phải không?”
“Hôm nay tao được lệnh đến bắt mày. Tốt nhất mày nên đầu hàng chịu trói, nếu không sẽ bị giết không thương tiếc!” Tống Hình nhìn Diệp Phàm rồi hét lên.
Ông ta vừa dứt lời, vũ khí trong tay của hàng vạn binh lính ở chiến khu Tây Bộ đều chĩa vào Diệp Phàm, sẵn sàng bóp cò ngay lập tức!
Các xe tăng và trực thăng cũng đã sẵn sàng để khai hỏa!
Còn những cường giả của Tam Ti nắm chặt vũ khí và sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào!
Lúc này, bầu không khí tựa hồ vô cùng u ám, không khí dường như đông cứng lại!
“Tôi là người phụ trách Bách Hoa Lâu, các người muốn làm gì?” Lúc này, Cơ Như Yên đứng dậy, hét lớn.
“Người của Bách Hoa Lâu?”
“Cái gì? Cô định trở thành kẻ thù của Long Quốc vì tên nhãi con này à?”
“Bách Hoa Lâu các cô mặc dù rất có bản lĩnh, nhưng nếu đắc tội với triều đình, vẫn phải chết!” Tống Hình nhìn Cơ Như Yên, lạnh lẽo đáp.
Vẻ mặt của Cơ Như Yên tức thay đổi, ngay khi cô ấy định ra tay thì bị Diệp Phàm ngăn lại.
“Cô hãy chăm sóc Sở Sở bọn họ thật tốt!”
“Chờ tôi quay lại!” Diệp Phàm nói với Cơ Như Yên.
Sau đó hắn liếc nhìn Tống Hình: “Người mày muốn bắt là tao, hãy để bọn họ đi, tao sẽ đi với mày.”
Dù vũ khí của đám người này rất lợi hại, nhưng muốn đối phó với hắn vẫn còn kém lắm.
Nhưng hiện tại hắn không chỉ có một mình, bên cạnh còn có đám người Sở Sở.
Một khi cuộc chiến bắt đầu, hắn khó có thể bảo vệ được Sở Sở và những người khác.
Vậy nên vì sự an toàn của bọn họ, Diệp Phàm chỉ có thể đi theo đám người này.
Về phần an nguy của hắn, hắn cũng chẳng thèm lo lắng..
Hắn trước đây đã từng đi đến chiến khu Tây Bộ.
“Xem như mày biết điều.”
“Bắt lại.” Tống Hình nhìn Diệp Phàm, hét lớn.
Diệp Phàm ngay lập tức bị bọn họ giải đi.
“Tiểu Phàm ca ca!” Đường Sở Sở vội vàng nhìn Diệp Phàm.
“Chờ anh quay lại!” Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở nói.
“Còn vẫn muốn quay lại, đừng mơ nữa!” Tống Hình hừ lạnh một tiếng.
Diệp Phạm liền bị bắt đi!
Chương 282: Thiếu quân chủ gặp nạn, quân Thiên Sách ra tay
Khi Diệp Phàm bị bắt đi, sắc mặt của Đường Sở Sở, Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ trở nên rất khó coi.
“Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Hoa Hồng Đỏ lo lắng hỏi Cơ Như Yên.
“Đừng lo lắng, với thực lực của thiếu chủ hiện giờ, bọn họ không thể làm gì anh ấy được!”
“Bây giờ tôi sẽ dùng danh nghĩa của Bách Hoa Lâu để gây sức ép với bên trên. Nếu như bọn họ còn không chịu thả thiếu chủ ra, thì Bách Hoa Lâu sẽ cho Long Quốc biết thế nào là long trời lở đất!” Cơ Như Yên lạnh lùng nói.
“Cơ tiểu thư, cảm ơn cô!” Đường Sở Sở nhìn Cơ Như Yên nói.
“Thiếu phu nhân khách khí rồi!”
“Thiếu chủ là đệ tử của lâu chủ Bách Hoa Lâu chúng tôi, đây là việc mà chúng tôi nên làm!”
“Thế nhưng chuyện này chỉ dựa vào một mình Bách Hoa Lâu thì chưa đủ, chúng tôi còn phải liên hệ với quân Thiên Sách, cùng nhau gây áp lực lên bên trên để thả thiếu chủ ra!” Cơ Như Yên thấp giọng nói.
“Tôi sẽ liên lạc với quân Thiên Sách. Tôi có số điện thoại của họ!” Đường Sở Sở đáp.
Bên kia, tổng chỉ huy lâm thời Miêu Thiên của chiến khu Tây Bộ nhìn Tống Hình nói: “Tống đại nhân, bây giờ nên giam giữ hắn ở đâu mới thích hợp đây?”
“Trực tiếp đưa đến nhà tù Tây Nam đi!” Tống Hình lập tức đáp.
“Hắn còn chưa bị kết án, nếu bây giờ tống hắn vào tù có lẽ không thích hợp lắm? Hơn nữa, tội phạm ở nhà tù Tây Nam đều phạm tội nghiêm trọng, hắn...”
“Hắn nguy hiểm như vậy, nếu bị nhốt ở nơi bình thường, nói không chừng hắn sẽ chạy thoát, chỉ có đưa hắn đến nhà tù Tây Nam mới an toàn.”
“Đến lúc đó anh phái ba vạn quân sĩ của chiến khu Tây Bộ đến canh giữ nhà tù Tây Nam, còn tôi sẽ cử tất cả cường giả của Tam Ti đến đó, đảm bảo hắn không thể trốn thoát!” Miêu Thiên vừa mở miệng, Tống Hành liền lạnh lùng quát lên.
“Vâng!” Miêu Thiên lập tức gật đầu.
Sau đó, bọn họ trang bị đầy đủ vũ khí áp giải Diệp Phàm đến nhà tù Tây Nam, cũng là nơi đáng sợ nhất của vùng Tây Nam.
Trong phân điện của điện Long Vương ở quận Thiên Thục.
Phân điện chủ Từ Xuyên nhanh chóng đi tới trước mặt Bạch Ưng Long Quân: “Long Quân đại nhân, vừa rồi chiến khu Tây Bộ đã điều động hàng vạn binh sĩ, thiết giáp xe tăng và trực thăng vũ trang cùng các trang vũ khí hạng nặng để bắt giữ Diệp Phàm đi rồi.”
“Xem ra bên trên đã thực sự tức giận rồi!” Bạch Ưng Long Quân nhàn nhạt nói.
“Nhóc con này đã giết chết tướng quân của chiến khu Tây Bộ, quận trưởng của Thiên Thục và Xuyên Vương chỉ trong một đêm. Lần này e rằng hắn chết chắc rồi, phía trên nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!” Từ Xuyên trầm giọng nói.
“Hắn không thể chết được!” Trong mắt của Bạch Ưng Long Quân khẽ lóe lên một tia sáng!”
“Long Quân đại nhân, ngài có muốn cứu hắn sao?” Từ Xuyên kinh ngạc nhìn ông ta.
“Tên nhóc này không phải người bình thường, nếu như có thể giúp hắn một lần, để hắn phải nợ ân tình, đây không phải là chuyện tốt sao?” Bạch Ưng Long Quân vui vẻ nói.
Ở một nơi khác, khi Hoa Ân, Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên chuẩn bị rời khỏi Thục Châu thì biết được Diệp Phàm đã bị bắt.
“Diệp Phàm bị bắt đi rồi?” Sắc mặt Hoa Ân thay đổi.
“Diệp thần y đã bị bắt, bây giờ anh ấy thế nào rồi?” Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên lo lắng hỏi.
“Đừng lo lắng, trước tiên hỏi rõ ràng cái đã.” Hoa Ân vừa nói vừa gọi điện thoại trực tiếp để tìm hiểu tình hình.
Sau khi gọi điện xong, lông mày của ông ấy nhíu lại, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
“Ông nội Hoa, thế nào rồi?” KhươngVân Hi nhìn Hoa Ân, lo lắng nói.
Hoa Ân trực tiếp kể lại những gì Diệp Phàm đã làm tối qua, cả Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên đều kinh ngạc khi nghe thấy điều này.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Phàm lại có thể liên tiếp giết chết ba nhân vật lớn như vậy chỉ trong một đêm, cũng quá mạnh rồi.
“Sự việc này khiến một vài trưởng lão trong Nội Các vô cùng tức giận. Một số quan chức thậm chí kiến nghị trừng phạt nghiêm khắc Diệp Phàm. Hiện tại bên trên đã phái Tống Hình là một quan chức cấp một phụ trách cơ cấu hình sự đến để xử lý việc này.” Hoa Ân nói.
“Chúng ta nên làm gì đây? Diệp thần y sẽ không bị giết đúng không?” Lý Tử Huyên lo lắng hỏi.
“Với tội trạng như vậy, cho dù có mười cái mạng cũng không đủ để đền tội.” Hoa Ân nghiêm trọng nói.
“Ông nội Hoa, ông phải cứu Diệp thần y!”
“Với y thuật của anh ấy, nếu chết đi chắc chắn sẽ là một tổn thất rất lớn đối với nền y học của chúng ta.”
“Hơn nữa anh ấy lần này đã thắng được hạng nhất cuộc thi Y đạo, sao có thể chết như vậy được?” Khương Vân Hi hưng phấn nói.
“Ông bây giờ lập tức trở về Đế Đô, nói chuyện với vài trưởng lão trong Nội Các xem có thể cứu được hắn hay không. Vân Hi, con cũng quay về tìm ông nội của con. Nếu ông ấy chịu giúp Diệp thiếu nói chuyện, nói không chừng cơ hội cứu được sẽ càng cao.” Hoa Ân nhìn Khương Vân Hi nói.
“Vâng ạ!”
“Con sẽ quay về tìm ông nội!” Khương Vân Hi gật đầu.
“Vậy con cũng sẽ quay về tìm cha con giúp đỡ.” Lý Tử Huyên liền nói.
Sau đó, họ liền trở về Đế Đô.
Và trong căn cứ của quân Thiên Lang, khi Chu Thiên Lâm quân chủ của quân Thiên Lang nhận được tin Diệp Phàm bị bắt, cười lạnh nói: “Đúng là trời cũng giúp ta.”
“Quân chủ, tên nhóc con này xem ra chết chắc rồi.” Mạc Lâm quân đoàn trưởng quân Thiên Lang mở miệng.
“Bây giờ hắn bị giam giữ ở đâu?” Chu Thiên Lâm lạnh lùng hỏi.
“Hắn đã bị chiến khu Tây Bộ áp giải tới nhà tù Tây Nam!” Mạc Lâm nói.
“Nhà tù Tây Nam~?”
“Càng tốt, vậy hãy để hắn chết trong nhà tù Tây Nam đi!”
“Cậu sắp xếp chuyện này, hắn nhất định phải chết!” Chu Thiên Lâm lạnh lùng hét lên.
“Vâng, quân chủ!” Mạc Lâm gật đầu.
Trong căn cứ của quân Thiên Sách, lúc này Mộ Bạch quân đoàn trưởng số ba, Đồ Phu quân đoàn trưởng số bốn, Thẩm Thanh Y quân đoàn trưởng số năm, Đoạn Thiên Bằng Tổng Đốc Thục Châu, Mục Kình Thiên quân đoàn trưởng số bảy và Đoàn Đao quân đoàn trưởng số tám đều tụ tập ở chỗ này, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi.
Rõ ràng là họ đều đã biết tin về Diệp Phàm!
“Bây giờ tôi sẽ dẫn người đi giải cứu thiếu quân chủ!” Đồ Phu đập bàn, hét lớn.
“Tôi cũng đi!”
“Thêm tôi nữa!”
Đoạn Đao cùng Mục Kình Thiên nói thẳng.
“Đừng kích động, bây giờ Nội Các đã ra lệnh bắt giữ thiếu quân chủ, nếu ra tay sẽ xem như không tuân lệnh Nội Các, nhất định sẽ bị trừng phạt!” Mộ Bạch nhìn bọn họ, cố gắng khuyên can.
“Lẽ nào phải chịu thiếu quân chủ bị bọn họ hại chết sao?”
“Nếu thiếu quân chủ có chuyện gì, chúng ta sẽ đối mặt với quân chủ như thế nào?” Đồ Phu khó chịu nói.
“Cái mạng này là do thiếu quân chủ nhặt về, nếu các người không đi thì ta đi một mình!” Mục Kình Thiên lạnh lùng nói.
“Chúng ta trước tiên nghĩ ra biện pháp cái đã!” Thẩm Thanh Y trầm giọng nói.
“Thiếu quân chủ gặp nạn, còn có thể nghĩ ra biện pháp nào hay ho?”
“Hơn mười năm không gặp, dũng khí của quân Thiên Sách các người đã bị mất hết rồi à? Tại sao bây giờ lại trở nên rụt rè như vậy?”
Đột nhiên, một tiếng quát lạnh lùng vang lên, giống như sấm sét, một cỗ tà khí lạnh lẽo tràn ngập không khí.
Những quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách đều nhìn về phía phát ra giọng nói đó.
Một người đàn ông tóc dài, râu ria xồm xoàm, mặc trường y màu xám xuất hiện ở đây, tay áo bên phải trống rỗng, chỉ còn lại cánh tay trái.
Người đàn ông này có ánh mắt lạnh lùng vô cảm, toàn thân tràn ngập một loại tà khí đáng sợ, tà khí này tựa như đã ngưng tụ lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt!
“Hoàng Bộ!” Mộ Bạch thấy người này, trực tiếp hét lên.
Đám người Đồ Phu cũng kích động nhìn người đàn ông này.
“Hoàng Bộ, anh cuối cùng đã trở lại rồi!”
Đồ Phu nhìn người đàn ông và hét lên đầy phấn khích.
Người đàn ông này không ai khác chính là Hoàng Bộ Thương, quân đoàn trưởng số hai của quân Thiên Sách.
Khi đó, Hoàng Bộ Thương là một trong những chiến binh hàng đầu của quân Thiên Sách, thực lực cường đại, hơn nữa còn máu lạnh vô tình, trên chiến trường không bao giờ nương tay, khiến kẻ thù cực kỳ khiếp sợ!
Tuy nhiên, trong trận chiến năm đó Hoàng Bộ Thương vì cứu một chiến sĩ của quân Thiên Sách mà bị cường giả của nước địch chặt đứt cánh tay phải, sau đó ông ta rời khỏi quân Thiên Sách và biến mất hơn mười năm!
Lúc này, đám người Mộ Bạch nhìn Hoàng Bộ Thương trở về, trên mặt đều lộ rõ vẻ hưng phấn.
Mặc dù Hoàng Bộ Thương thường cư xử rất lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng với tư cách là thành viên của quân Thiên Sách, Mộ Bạch và những người khác biết rằng Hoàng Bộ Thương là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, quan tâm đến từng chiến sĩ trong quân Thiên Sách, nếu không đã không bị chặt cánh tay phải vào năm đó!
Vì vậy, tình anh em giữa họ rất sâu đậm!
Bây giờ huynh đệ đoàn tụ, thật sự quá vui mừng!
“Mộ Bạch, Thẩm Thanh Y, chúng ta đã nhiều năm không gặp, lá gan của các anh đã nhỏ như vậy rồi sao? Bây giờ đệ tử của quân chủ đang gặp nguy hiểm, mà còn nghĩ biện pháp ngu xuẩn gì!”
“Các anh đã quên ân nghĩa quân chủ đối với chúng ta ngày xưa rồi sao?” Hoàng Bộ Thương nhìn Mộ Bạch và Thẩm Thanh Y, rồi lạnh lùng nói.
Mộ Bạch và Thẩm Thanh Y đều không tức giận trước câu hỏi của Hoàng Bộ Thương.
Bởi vì bọn họ đều biết tính cách của Hoàng Bộ Thương, luôn đi thẳng vào vấn đề và không bao giờ vòng vo!
“Hoàng Bộ, lần này trưởng lão của Nội Các đã hạ lệnh truy bắt thiếu quân chủ, một khi ra tay thì chúng ta sẽ đối nghịch với phía trên. Chúng ta thì không sao, nhưng không thể liên lụy đến toàn bộ quân Thiên Sách, phải suy nghĩ thật thấu đáo.” Mộ Bạch nói với Hoàng Bộ Thương.
“Không có quân chủ thì sẽ không có quân Thiên Sách. Bây giờ đệ tử của quân chủ xảy ra chuyện, chúng ta thân là thành viên của quân Thiên Sách, bằng mọi giá phải đảm bảo sự an toàn cho thiếu quân chủ, nếu không chúng ta không xứng đáng là chiến binh của quân Thiên Sách.
“Hôm nay tôi tới đây, chỉ muốn nói với các anh một câu, ai nguyện ý cùng tôi đi cứu thiếu quân chủ!” Hoàng Bộ Thương lạnh lùng hét lên.
“Tôi đi!”
“Tôi đi!”
“Tôi đi!”
Đồ Phu, Đoạn Thiên Bằng, Mục Kình Thiên, Đoàn Đao đều hét lên.
“Tôi đi!” Thẩm Thanh Y cũng nói.
“Nếu như các cậu đã không sợ, tôi việc gì phải sợ!”
“Hiện tại tôi sẽ thông báo cho Thiên Sách Vệ, đi về phía Tây Nam!” Mộ Bạch nói thẳng.
“Không, trực tiếp huy động toàn bộ quân Thiên Sách, tiến về phía Tây Nam!”
“Lần này chúng ta phải cho mọi người biết, thiếu quân chủ của quân Thiên Sách không phải ai cũng có thể đụng vào.” Hoàng Bộ Thương lạnh lùng hét lên.
“Được!” Mọi người lập tức gật đầu.
Sau đó, đám người Mộ Bạch trực tiếp huy động toàn bộ binh lính của quân Thiên Sách, tổng cộng mười mấy vạn người.
Trong những năm qua, quân Thiên Sách đã sa thải không ít và liên tục gặp khó khăn trong việc tuyển mộ binh lính mới, vậy nên số lượng người đã giảm từ năm mươi vạn người xuống thành mười mấy vạn người như hiện nay.
Thế nhưng rất nhiều người chính là những lão nhân của quân Thiên Sách, những người đã vào sinh ra tử với quân Thiên Sách.
Bây giờ biết được đệ tử của quân chủ gặp nạn, trong lòng bọn họ đều tràn đầy phẫn nộ, hận không thể lập tức xông thẳng về phía Tây Nam!
Sau đó, Hoàng Bộ Thương, Mộ Bạch và những người khác dẫn quân Thiên Sách tiến về phía Tây Nam.
“Đồ Long Sơn Trang của chúng ta ngần ấy năm chưa từng có thất bại, thế mà bây giờ lại bị tên nhóc con làm hủy hoại danh tiếng. Đây quả thực là sự sỉ nhục đối với Đồ Long Sơn Trang.”
“Lập tức thông báo với Địa Sát thủ lĩnh, để hắn ta điều động nhân lực. Bằng mọi giá phải giết chết tên nhóc con này cho tôi.”
“Nếu Đồ Long Sơn Trang chúng ta đã nhận nhiệm vụ này, thì tuyệt đối không được thất bại.”
“Tên nhãi này cho dù có thân phận hay thực lực thế nào đi chăng nữa, đều phải chết!” Chủ nhân của giọng nói này hét lên giận dữ.
Một luồng tà khí chết chóc đáng sợ tràn ngập cả sơn trang.
…
Trong Ác Nhân Cốc, một giọng nói âm trầm bất chợt vang lên.
“Thông báo với người của tứ đại ác, dẫn trăm ác quỷ mang Long Tỷ về đây, kẻ nào dám ngăn cản, giết không cần thương tiếc!”
Vừa dứt lời, một đám hung hãn tàn bạo lũ lượt ra khỏi Ác Nhân Cốc.
“Lão gia hỏa, ngươi phái nhiều người như vậy đi như vậy, lẽ nào đã quên lúc trước người đó từng cảnh cáo rồi sao?”
“Nếu như Ác Nhân Cốc còn dám làm xằng làm bậy ở Long Quốc, thì hắn sẽ hủy diệt luôn của Ác Nhân Cốc chúng ta.”
Lúc này, từ sâu trong Ác Nhân Cốc vang lên một giọng nói lạnh nhạt, chất vấn chủ nhân của giọng nói âm trầm vừa rồi.
“Hừ, người đó đã biến mất hơn mười năm rồi, nói không chừng đã chết từ lâu rồi. Chẳng lẽ Ác Nhân Cốc của chúng ta chỉ vì một lời cảnh cáo mà thật sự phải ở trong cốc này cả đời hay sao?”
“Chỉ cần có được Long Tỷ, Ác Nhân Cốc của chúng ta sẽ thống trị cả thiên hạ. Đến lúc đó đừng nói đến một tên võ lâm minh chủ, mà thậm chí cả giới võ đạo này của cả Long Quốc, cũng phải cúi đầu trước bổn tọa.”
“Đợi lấy được Long Tỷ, bổn tọa sẽ là người đầu tiên diệt sạch võ lâm.” Chủ nhân của giọng nói âm trầm đó khịt mũi khinh thường.
Ở bên ngoài điện Thiên Thần.
“Ngay cả tứ đại chiến thần cũng bị hắn giết chết?”
“Thực lực của hắn mạnh như vậy sao? Chẳng lẽ là đệ tử của tên Tu La đó?” Một giọng nói lẩm bẩm vang lên.
“Tu La, ông ta đã ấn náu nhiều năm như vậy chính là để bồi dưỡng một đệ tử thiên tài như vậy sao?”
“Nhưng mà càng tốt, chờ bản điện chủ xử lý được tên đệ tử này, để xem ông ta có thể trốn tránh được bao lâu!”
“Thông báo với thiên tướng Huyết Viêm đi, để hắn ta dẫn đầu năm đại chiến thần cùng một ngàn quân tinh nhuệ của điện Thiên Thần bắt hắn về đây cho bản điện chủ. Nhớ kỹ, nhất định phải bắt sống!” Chủ nhân của giọng nói này lạnh lẽo hét lên, mang đến một cảm giác vô cùng áp bức!
Trong thánh điện, khi điện chủ của thánh điện biết được ba người Lôi Sâm đã bị giết và hàng vạn Thánh kỵ sĩ bị tiêu diệt, ông ta đã vô cùng tức giận!
Ngoài việc phải đối mặt với Huyết tộc, thánh điện của bọn họ chưa bao giờ phải chịu một đòn nặng nề như vậy.
“Thông báo với Quang Tư, để hắn ta xuất quan, giết chết tên Long Quốc này!” Điện chủ thánh điện hét lớn.
Và Quang Tư mà ông ta nhắc đến chính là đoàn trưởng của sĩ đoàn Thánh kỵ sĩ.
Ầm! ! !
Khi điện chủ vừa hạ lệnh, một tiếng gầm lớn đột nhiên phát ra từ sâu bên trong thánh điện, một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ tràn ngập trong không khí.
“Thánh Đồ sắp xuất quan rồi sao?”
Lúc này mọi người trong thánh điện đều vô cùng sửng sốt.
“Một khi Thánh Đồ xuất quan, vậy thì thánh nữ của Huyết tộc nhất định sẽ bị hạ gục.”
“Đương nhiên, Thánh Đồ không những là đệ tử thân truyền của thánh chủ, mà còn được năm vị thánh lão đích thân bồi dưỡng, thánh nữ Huyết tộc làm sao có thể bì được!”
Lúc này, người trong thánh điện sôi nổi bàn tán.
…
“Long Tỷ xuất hiện rồi?”
“Lập tức đi thông báo, bằng mọi giá phải lấy được Long Tỷ!”
Một mệnh lệnh được trực tiếp ban xuống trong tổ chức Thiên Võng.
…
Khi các thế lực khác nhau đang thảo luận về Diệp Phàm, thì hắn lúc này đang ăn sáng với Đường Sở Sở.
Còn Trần Tiểu Manh và Tôn Tiểu Tiểu vẫn đang hồi phục vết thương.
A Cơ còn đang mê man, Diệp Phạm làm thế nào cũng không thể lay tỉnh được cô ta, nhưng thấy cô ta có vẻ vẫn bình thường, nên hắn cũng không quá chú ý!
“Tiểu Phàm ca ca, anh đã giết tên vương gia kia rồi, sẽ không có chuyện gì chứ? Hay là chúng ta lập tức rời khỏi nơi này đi!” Đường Sở Sở lo lắng nhìn Diệp Phàm.
“Không sao đâu, đừng lo.” Diệp Phàm khẽ mỉm cười.
“Thiếu chủ, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.” Lúc này, Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ đi tới, sắc mặt nghiêm trọng nói.
“Chuyện gì vậy?” Diệp Phàm nhàn nhạt hỏi.
“Vừa mới nhận được tin bên trên vô cùng phẫn nộ trước cái chết của Mục Chiến tướng quân ở chiến khu Tây Bộ, Lý Nguyên quận trưởng của quận Thiên Thục và Xuyên Vương. Vậy nên Nội Các đã hạ lệnh cho chiến khu Tây Bộ bắt được thiếu chủ bằng mọi giá.”
“Hiện tại chiến khu Tây Bộ đã huy động 10 vạn quân, phong tỏa mọi lối ra vào của Thục Châu, đang lục soát từ nhà này đến nhà khác để tìm thiếu chủ. Chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ tìm được nơi này!” Hoa Hồng Đỏ nói.
“Thiếu chủ, để chúng tôi hộ tống anh rời khỏi đây.” Cơ Như Yên nói với Diệp Phàm.
Lúc này Diệp Phàm cau mày nói: “Tôi sao cũng được, vậy nên trước tiên hãy dẫn Sở Sở bọn họ rời khỏi Thục Châu.”
Diệp Phàm mặc dù không sợ chiến khu Tây Bộ, nhưng hắn lại rất lo lắng cho sự an toàn của mấy người Sở Sở và Tiểu Manh, dù sao vết thương của bọn họ còn chưa lành, không thể xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Bọn họ ngay lập tức rời đi.
Kết quả bọn họ vừa ra ngoài, đã có đám binh lính từ xa lao về phía bọn họ, trong đó có số lượng lớn xe tăng.
Ngay cả trên không trung cũng có hàng chục chiếc trực thăng vũ trang bay tới, mang theo vũ khí hạng nặng và bệ phóng tên lửa, tất cả đều nhằm vào đám người Diệp Phàm.
Cảnh tượng này có thể gọi là thanh thế cuồn cuộn, trận chiến vô cùng khốc liệt.
Khi Cơ Như Yên và những người khác nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của họ liền thay đổi.
Ngay tức khắc tất cả binh lính này đều lao tới, bao vây đám người Diệp Phàm, vũ khí và pháo đạn của xe tăng đều nhắm thẳng vào bọn họ.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc quan phục đi ra, nhìn Diệp Phàm, nghiêm nghị hét lên: “Diệp Phàm, mày còn muốn chạy sao? Mày cho rằng có thể chạy thoát sao?”
Người này là quan chức cấp một được Nội Các phái đến, tên là Tống Hình, quản lý toàn bộ cơ cấu hình sự của Long Quốc.
Bên cạnh Tống Hình là một nhóm cường giả do Tam Ti phái đến, trong đó có Miêu Thiên, lúc này là tổng chỉ huy tạm thời của chiến khu Tây Bộ, ông ta vốn là chỉ huy của chiến khu Tây Bộ cùng với Nguyên Hạo và Mục Chiến; chỉ là ông ta thường giữ thái độ khiêm tốn, nhưng bây giờ Nguyên Hạo bị bắt đi điều tra, Mục Chiến thì bị giết, vậy nên Miêu Thiên trở thành người phụ trách tạm thời của chiến khu Tây bộ.
“Các người đến cũng thật nhanh!” Diệp Phàm liếc nhìn đám người, cười lạnh.
“Nhóc con, bây giờ mày dám cả gan giết chết Xuyên Vương, Mục tướng quân, Lý quận trưởng, quả thực là vô pháp vô thiên, mày quá xem thường pháp luật của Long Quốc rồi phải không?”
“Hôm nay tao được lệnh đến bắt mày. Tốt nhất mày nên đầu hàng chịu trói, nếu không sẽ bị giết không thương tiếc!” Tống Hình nhìn Diệp Phàm rồi hét lên.
Ông ta vừa dứt lời, vũ khí trong tay của hàng vạn binh lính ở chiến khu Tây Bộ đều chĩa vào Diệp Phàm, sẵn sàng bóp cò ngay lập tức!
Các xe tăng và trực thăng cũng đã sẵn sàng để khai hỏa!
Còn những cường giả của Tam Ti nắm chặt vũ khí và sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào!
Lúc này, bầu không khí tựa hồ vô cùng u ám, không khí dường như đông cứng lại!
“Tôi là người phụ trách Bách Hoa Lâu, các người muốn làm gì?” Lúc này, Cơ Như Yên đứng dậy, hét lớn.
“Người của Bách Hoa Lâu?”
“Cái gì? Cô định trở thành kẻ thù của Long Quốc vì tên nhãi con này à?”
“Bách Hoa Lâu các cô mặc dù rất có bản lĩnh, nhưng nếu đắc tội với triều đình, vẫn phải chết!” Tống Hình nhìn Cơ Như Yên, lạnh lẽo đáp.
Vẻ mặt của Cơ Như Yên tức thay đổi, ngay khi cô ấy định ra tay thì bị Diệp Phàm ngăn lại.
“Cô hãy chăm sóc Sở Sở bọn họ thật tốt!”
“Chờ tôi quay lại!” Diệp Phàm nói với Cơ Như Yên.
Sau đó hắn liếc nhìn Tống Hình: “Người mày muốn bắt là tao, hãy để bọn họ đi, tao sẽ đi với mày.”
Dù vũ khí của đám người này rất lợi hại, nhưng muốn đối phó với hắn vẫn còn kém lắm.
Nhưng hiện tại hắn không chỉ có một mình, bên cạnh còn có đám người Sở Sở.
Một khi cuộc chiến bắt đầu, hắn khó có thể bảo vệ được Sở Sở và những người khác.
Vậy nên vì sự an toàn của bọn họ, Diệp Phàm chỉ có thể đi theo đám người này.
Về phần an nguy của hắn, hắn cũng chẳng thèm lo lắng..
Hắn trước đây đã từng đi đến chiến khu Tây Bộ.
“Xem như mày biết điều.”
“Bắt lại.” Tống Hình nhìn Diệp Phàm, hét lớn.
Diệp Phàm ngay lập tức bị bọn họ giải đi.
“Tiểu Phàm ca ca!” Đường Sở Sở vội vàng nhìn Diệp Phàm.
“Chờ anh quay lại!” Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở nói.
“Còn vẫn muốn quay lại, đừng mơ nữa!” Tống Hình hừ lạnh một tiếng.
Diệp Phạm liền bị bắt đi!
Chương 282: Thiếu quân chủ gặp nạn, quân Thiên Sách ra tay
Khi Diệp Phàm bị bắt đi, sắc mặt của Đường Sở Sở, Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ trở nên rất khó coi.
“Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Hoa Hồng Đỏ lo lắng hỏi Cơ Như Yên.
“Đừng lo lắng, với thực lực của thiếu chủ hiện giờ, bọn họ không thể làm gì anh ấy được!”
“Bây giờ tôi sẽ dùng danh nghĩa của Bách Hoa Lâu để gây sức ép với bên trên. Nếu như bọn họ còn không chịu thả thiếu chủ ra, thì Bách Hoa Lâu sẽ cho Long Quốc biết thế nào là long trời lở đất!” Cơ Như Yên lạnh lùng nói.
“Cơ tiểu thư, cảm ơn cô!” Đường Sở Sở nhìn Cơ Như Yên nói.
“Thiếu phu nhân khách khí rồi!”
“Thiếu chủ là đệ tử của lâu chủ Bách Hoa Lâu chúng tôi, đây là việc mà chúng tôi nên làm!”
“Thế nhưng chuyện này chỉ dựa vào một mình Bách Hoa Lâu thì chưa đủ, chúng tôi còn phải liên hệ với quân Thiên Sách, cùng nhau gây áp lực lên bên trên để thả thiếu chủ ra!” Cơ Như Yên thấp giọng nói.
“Tôi sẽ liên lạc với quân Thiên Sách. Tôi có số điện thoại của họ!” Đường Sở Sở đáp.
Bên kia, tổng chỉ huy lâm thời Miêu Thiên của chiến khu Tây Bộ nhìn Tống Hình nói: “Tống đại nhân, bây giờ nên giam giữ hắn ở đâu mới thích hợp đây?”
“Trực tiếp đưa đến nhà tù Tây Nam đi!” Tống Hình lập tức đáp.
“Hắn còn chưa bị kết án, nếu bây giờ tống hắn vào tù có lẽ không thích hợp lắm? Hơn nữa, tội phạm ở nhà tù Tây Nam đều phạm tội nghiêm trọng, hắn...”
“Hắn nguy hiểm như vậy, nếu bị nhốt ở nơi bình thường, nói không chừng hắn sẽ chạy thoát, chỉ có đưa hắn đến nhà tù Tây Nam mới an toàn.”
“Đến lúc đó anh phái ba vạn quân sĩ của chiến khu Tây Bộ đến canh giữ nhà tù Tây Nam, còn tôi sẽ cử tất cả cường giả của Tam Ti đến đó, đảm bảo hắn không thể trốn thoát!” Miêu Thiên vừa mở miệng, Tống Hành liền lạnh lùng quát lên.
“Vâng!” Miêu Thiên lập tức gật đầu.
Sau đó, bọn họ trang bị đầy đủ vũ khí áp giải Diệp Phàm đến nhà tù Tây Nam, cũng là nơi đáng sợ nhất của vùng Tây Nam.
Trong phân điện của điện Long Vương ở quận Thiên Thục.
Phân điện chủ Từ Xuyên nhanh chóng đi tới trước mặt Bạch Ưng Long Quân: “Long Quân đại nhân, vừa rồi chiến khu Tây Bộ đã điều động hàng vạn binh sĩ, thiết giáp xe tăng và trực thăng vũ trang cùng các trang vũ khí hạng nặng để bắt giữ Diệp Phàm đi rồi.”
“Xem ra bên trên đã thực sự tức giận rồi!” Bạch Ưng Long Quân nhàn nhạt nói.
“Nhóc con này đã giết chết tướng quân của chiến khu Tây Bộ, quận trưởng của Thiên Thục và Xuyên Vương chỉ trong một đêm. Lần này e rằng hắn chết chắc rồi, phía trên nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!” Từ Xuyên trầm giọng nói.
“Hắn không thể chết được!” Trong mắt của Bạch Ưng Long Quân khẽ lóe lên một tia sáng!”
“Long Quân đại nhân, ngài có muốn cứu hắn sao?” Từ Xuyên kinh ngạc nhìn ông ta.
“Tên nhóc này không phải người bình thường, nếu như có thể giúp hắn một lần, để hắn phải nợ ân tình, đây không phải là chuyện tốt sao?” Bạch Ưng Long Quân vui vẻ nói.
Ở một nơi khác, khi Hoa Ân, Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên chuẩn bị rời khỏi Thục Châu thì biết được Diệp Phàm đã bị bắt.
“Diệp Phàm bị bắt đi rồi?” Sắc mặt Hoa Ân thay đổi.
“Diệp thần y đã bị bắt, bây giờ anh ấy thế nào rồi?” Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên lo lắng hỏi.
“Đừng lo lắng, trước tiên hỏi rõ ràng cái đã.” Hoa Ân vừa nói vừa gọi điện thoại trực tiếp để tìm hiểu tình hình.
Sau khi gọi điện xong, lông mày của ông ấy nhíu lại, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
“Ông nội Hoa, thế nào rồi?” KhươngVân Hi nhìn Hoa Ân, lo lắng nói.
Hoa Ân trực tiếp kể lại những gì Diệp Phàm đã làm tối qua, cả Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên đều kinh ngạc khi nghe thấy điều này.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Phàm lại có thể liên tiếp giết chết ba nhân vật lớn như vậy chỉ trong một đêm, cũng quá mạnh rồi.
“Sự việc này khiến một vài trưởng lão trong Nội Các vô cùng tức giận. Một số quan chức thậm chí kiến nghị trừng phạt nghiêm khắc Diệp Phàm. Hiện tại bên trên đã phái Tống Hình là một quan chức cấp một phụ trách cơ cấu hình sự đến để xử lý việc này.” Hoa Ân nói.
“Chúng ta nên làm gì đây? Diệp thần y sẽ không bị giết đúng không?” Lý Tử Huyên lo lắng hỏi.
“Với tội trạng như vậy, cho dù có mười cái mạng cũng không đủ để đền tội.” Hoa Ân nghiêm trọng nói.
“Ông nội Hoa, ông phải cứu Diệp thần y!”
“Với y thuật của anh ấy, nếu chết đi chắc chắn sẽ là một tổn thất rất lớn đối với nền y học của chúng ta.”
“Hơn nữa anh ấy lần này đã thắng được hạng nhất cuộc thi Y đạo, sao có thể chết như vậy được?” Khương Vân Hi hưng phấn nói.
“Ông bây giờ lập tức trở về Đế Đô, nói chuyện với vài trưởng lão trong Nội Các xem có thể cứu được hắn hay không. Vân Hi, con cũng quay về tìm ông nội của con. Nếu ông ấy chịu giúp Diệp thiếu nói chuyện, nói không chừng cơ hội cứu được sẽ càng cao.” Hoa Ân nhìn Khương Vân Hi nói.
“Vâng ạ!”
“Con sẽ quay về tìm ông nội!” Khương Vân Hi gật đầu.
“Vậy con cũng sẽ quay về tìm cha con giúp đỡ.” Lý Tử Huyên liền nói.
Sau đó, họ liền trở về Đế Đô.
Và trong căn cứ của quân Thiên Lang, khi Chu Thiên Lâm quân chủ của quân Thiên Lang nhận được tin Diệp Phàm bị bắt, cười lạnh nói: “Đúng là trời cũng giúp ta.”
“Quân chủ, tên nhóc con này xem ra chết chắc rồi.” Mạc Lâm quân đoàn trưởng quân Thiên Lang mở miệng.
“Bây giờ hắn bị giam giữ ở đâu?” Chu Thiên Lâm lạnh lùng hỏi.
“Hắn đã bị chiến khu Tây Bộ áp giải tới nhà tù Tây Nam!” Mạc Lâm nói.
“Nhà tù Tây Nam~?”
“Càng tốt, vậy hãy để hắn chết trong nhà tù Tây Nam đi!”
“Cậu sắp xếp chuyện này, hắn nhất định phải chết!” Chu Thiên Lâm lạnh lùng hét lên.
“Vâng, quân chủ!” Mạc Lâm gật đầu.
Trong căn cứ của quân Thiên Sách, lúc này Mộ Bạch quân đoàn trưởng số ba, Đồ Phu quân đoàn trưởng số bốn, Thẩm Thanh Y quân đoàn trưởng số năm, Đoạn Thiên Bằng Tổng Đốc Thục Châu, Mục Kình Thiên quân đoàn trưởng số bảy và Đoàn Đao quân đoàn trưởng số tám đều tụ tập ở chỗ này, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi.
Rõ ràng là họ đều đã biết tin về Diệp Phàm!
“Bây giờ tôi sẽ dẫn người đi giải cứu thiếu quân chủ!” Đồ Phu đập bàn, hét lớn.
“Tôi cũng đi!”
“Thêm tôi nữa!”
Đoạn Đao cùng Mục Kình Thiên nói thẳng.
“Đừng kích động, bây giờ Nội Các đã ra lệnh bắt giữ thiếu quân chủ, nếu ra tay sẽ xem như không tuân lệnh Nội Các, nhất định sẽ bị trừng phạt!” Mộ Bạch nhìn bọn họ, cố gắng khuyên can.
“Lẽ nào phải chịu thiếu quân chủ bị bọn họ hại chết sao?”
“Nếu thiếu quân chủ có chuyện gì, chúng ta sẽ đối mặt với quân chủ như thế nào?” Đồ Phu khó chịu nói.
“Cái mạng này là do thiếu quân chủ nhặt về, nếu các người không đi thì ta đi một mình!” Mục Kình Thiên lạnh lùng nói.
“Chúng ta trước tiên nghĩ ra biện pháp cái đã!” Thẩm Thanh Y trầm giọng nói.
“Thiếu quân chủ gặp nạn, còn có thể nghĩ ra biện pháp nào hay ho?”
“Hơn mười năm không gặp, dũng khí của quân Thiên Sách các người đã bị mất hết rồi à? Tại sao bây giờ lại trở nên rụt rè như vậy?”
Đột nhiên, một tiếng quát lạnh lùng vang lên, giống như sấm sét, một cỗ tà khí lạnh lẽo tràn ngập không khí.
Những quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách đều nhìn về phía phát ra giọng nói đó.
Một người đàn ông tóc dài, râu ria xồm xoàm, mặc trường y màu xám xuất hiện ở đây, tay áo bên phải trống rỗng, chỉ còn lại cánh tay trái.
Người đàn ông này có ánh mắt lạnh lùng vô cảm, toàn thân tràn ngập một loại tà khí đáng sợ, tà khí này tựa như đã ngưng tụ lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt!
“Hoàng Bộ!” Mộ Bạch thấy người này, trực tiếp hét lên.
Đám người Đồ Phu cũng kích động nhìn người đàn ông này.
“Hoàng Bộ, anh cuối cùng đã trở lại rồi!”
Đồ Phu nhìn người đàn ông và hét lên đầy phấn khích.
Người đàn ông này không ai khác chính là Hoàng Bộ Thương, quân đoàn trưởng số hai của quân Thiên Sách.
Khi đó, Hoàng Bộ Thương là một trong những chiến binh hàng đầu của quân Thiên Sách, thực lực cường đại, hơn nữa còn máu lạnh vô tình, trên chiến trường không bao giờ nương tay, khiến kẻ thù cực kỳ khiếp sợ!
Tuy nhiên, trong trận chiến năm đó Hoàng Bộ Thương vì cứu một chiến sĩ của quân Thiên Sách mà bị cường giả của nước địch chặt đứt cánh tay phải, sau đó ông ta rời khỏi quân Thiên Sách và biến mất hơn mười năm!
Lúc này, đám người Mộ Bạch nhìn Hoàng Bộ Thương trở về, trên mặt đều lộ rõ vẻ hưng phấn.
Mặc dù Hoàng Bộ Thương thường cư xử rất lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng với tư cách là thành viên của quân Thiên Sách, Mộ Bạch và những người khác biết rằng Hoàng Bộ Thương là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, quan tâm đến từng chiến sĩ trong quân Thiên Sách, nếu không đã không bị chặt cánh tay phải vào năm đó!
Vì vậy, tình anh em giữa họ rất sâu đậm!
Bây giờ huynh đệ đoàn tụ, thật sự quá vui mừng!
“Mộ Bạch, Thẩm Thanh Y, chúng ta đã nhiều năm không gặp, lá gan của các anh đã nhỏ như vậy rồi sao? Bây giờ đệ tử của quân chủ đang gặp nguy hiểm, mà còn nghĩ biện pháp ngu xuẩn gì!”
“Các anh đã quên ân nghĩa quân chủ đối với chúng ta ngày xưa rồi sao?” Hoàng Bộ Thương nhìn Mộ Bạch và Thẩm Thanh Y, rồi lạnh lùng nói.
Mộ Bạch và Thẩm Thanh Y đều không tức giận trước câu hỏi của Hoàng Bộ Thương.
Bởi vì bọn họ đều biết tính cách của Hoàng Bộ Thương, luôn đi thẳng vào vấn đề và không bao giờ vòng vo!
“Hoàng Bộ, lần này trưởng lão của Nội Các đã hạ lệnh truy bắt thiếu quân chủ, một khi ra tay thì chúng ta sẽ đối nghịch với phía trên. Chúng ta thì không sao, nhưng không thể liên lụy đến toàn bộ quân Thiên Sách, phải suy nghĩ thật thấu đáo.” Mộ Bạch nói với Hoàng Bộ Thương.
“Không có quân chủ thì sẽ không có quân Thiên Sách. Bây giờ đệ tử của quân chủ xảy ra chuyện, chúng ta thân là thành viên của quân Thiên Sách, bằng mọi giá phải đảm bảo sự an toàn cho thiếu quân chủ, nếu không chúng ta không xứng đáng là chiến binh của quân Thiên Sách.
“Hôm nay tôi tới đây, chỉ muốn nói với các anh một câu, ai nguyện ý cùng tôi đi cứu thiếu quân chủ!” Hoàng Bộ Thương lạnh lùng hét lên.
“Tôi đi!”
“Tôi đi!”
“Tôi đi!”
Đồ Phu, Đoạn Thiên Bằng, Mục Kình Thiên, Đoàn Đao đều hét lên.
“Tôi đi!” Thẩm Thanh Y cũng nói.
“Nếu như các cậu đã không sợ, tôi việc gì phải sợ!”
“Hiện tại tôi sẽ thông báo cho Thiên Sách Vệ, đi về phía Tây Nam!” Mộ Bạch nói thẳng.
“Không, trực tiếp huy động toàn bộ quân Thiên Sách, tiến về phía Tây Nam!”
“Lần này chúng ta phải cho mọi người biết, thiếu quân chủ của quân Thiên Sách không phải ai cũng có thể đụng vào.” Hoàng Bộ Thương lạnh lùng hét lên.
“Được!” Mọi người lập tức gật đầu.
Sau đó, đám người Mộ Bạch trực tiếp huy động toàn bộ binh lính của quân Thiên Sách, tổng cộng mười mấy vạn người.
Trong những năm qua, quân Thiên Sách đã sa thải không ít và liên tục gặp khó khăn trong việc tuyển mộ binh lính mới, vậy nên số lượng người đã giảm từ năm mươi vạn người xuống thành mười mấy vạn người như hiện nay.
Thế nhưng rất nhiều người chính là những lão nhân của quân Thiên Sách, những người đã vào sinh ra tử với quân Thiên Sách.
Bây giờ biết được đệ tử của quân chủ gặp nạn, trong lòng bọn họ đều tràn đầy phẫn nộ, hận không thể lập tức xông thẳng về phía Tây Nam!
Sau đó, Hoàng Bộ Thương, Mộ Bạch và những người khác dẫn quân Thiên Sách tiến về phía Tây Nam.
Bình luận facebook