-
Chương 269-275
Chương 270: Tề tựu ở dãy núi Thiên Xuyên!
Dãy núi Thiên Xuyên là dãy núi lớn nhất, lâu đời nhất khu vực Tây Nam.
Ngọn núi này có lịch sử gần nghìn năm, thuộc dạng dãy núi nguyên thủy.
Từng có không ít người muốn khai thác dãy núi này, nhưng tiếc là vì đủ mọi nguyên nhân phải từ bỏ.
Hơn nữa, bởi vì trong dãy núi này có nhiều thú dữ nên càng không có ai dám tùy tiện bước vào.
Nhưng đêm nay lại có rất nhiều người xuất hiện trong dãy núi Thiên Xuyên.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là Long Tỷ - ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc.
Long Tỷ là biểu tượng hoàng quyền của Long Quốc, là chí bảo vô thượng, vẫn luôn bị người đời nhòm ngó.
Tuy nhiên, chí bảo này đã biến mất nghìn năm, vẫn luôn bặt vô âm tín.
Nhưng mấy ngày nay lại có không ít thế lực nhận được tin Long Tỷ sẽ xuất hiện ở dãy núi Thiên Xuyên vào đêm nay!
Tin tức này xuất hiện tất nhiên đã thu hút rất nhiều thế lực kéo đến.
Lúc này, trong dãy núi này, người của Vu Môn Man Quốc, phái Âm Dương Anh Quốc, Bà Sa Môn Thiên Trúc Quốc đều xuất hiện ở đây.
Hiện tại người dẫn đầu ba thế lực này không phải kẻ xuất hiện ở cuộc thi Y đạo lúc trước.
Người dẫn đầu này tỏa ra khí tức thần bí.
"Phía trước từ trường bất thường, hẳn là Long Tỷ ở ngay phía trước!"
Một người đàn ông mặc áo bào âm dương dẫn đầu phái Âm Dương, tay cầm một cái đĩa tròn, lạnh lùng nói.
Bọn họ lập tức đi thẳng về phía trước.
Người của Vu Môn và Bà Sa Môn theo sát phía sau.
Ngoài bọn họ ra còn có không ít người xuất hiện ở đây, ví dụ như Bạch Ưng Long Quân - một trong bốn long quân của điện Long Vương.
Trước đây long quân Bạch Ưng Long Quân bị Thiên Võng tập kích, ông ta không rời đi mà vẫn ở lại Thục Châu, mục đích là vì Long Tỷ.
Lúc này, Bạch Ưng Long Quân thống lĩnh hơn trăm người xuất hiện ở đây, tất cả đều là võ giả Nhân Cảnh tầng chín trở lên, trong đó có tới mười mấy cường giả Địa Cảnh.
"Chủ nhân, tối nay dãy núi Thiên Xuyên này đông người thật đấy!"
Một người đàn ông bên cạnh Bạch Ưng Long Quân lên tiếng.
"Có Long Tỷ là có được thiên hạ, ai mà chẳng muốn chứ?"
"Lúc này ba tên kia vẫn chưa biết, nếu không e là bọn họ cũng chạy đến Đế Đô từ lâu rồi!"
Bạch Ưng Long Quân lạnh lùng nói.
"Chủ nhân, nếu ngài có Long tỷ thì ngồi lên vị trí điện chủ điện Long Vương là chuyện ván đã đóng thuyền!"
Người đàn ông kia kích động nói.
"Vị trí long vương không dễ ngồi như vậy đâu!"
Nói xong Bạch Ưng Long Quân đi vào trong dãy núi, những người khác đi theo phía sau.
Ở một nơi trong dãy núi, một cô gái mặc bộ đồ màu xanh lục, thân hình uyển chuyển xuất hiện ở đây, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
"Xem ra Đoan Mộc Cẩn đến vì Long Tỷ!"
"Phía phiệt chủ đã truyền tin chưa?"
Sau khi cô gái kia biến mất, một nhóm người khác xuất hiện ở đây, một người đàn ông trong nhóm mở lời.
"Phía phiệt chủ vẫn chưa truyền tin, chúng ta cứ đi theo cô ta trước, tùy cơ hành động."
Một người khác trầm giọng nói.
Ngoài những người này ra, rất nhiều thế lực ở khu vực Tây Nam cũng nhận được tin liền chạy tới.
Thậm chí có không ít tông môn Võ đạo trong giới Võ đạo Tây Nam cũng xuất hiện ở đây, tất cả bọn họ đều đến vì Long Tỷ.
Có thể nói tối nay dãy núi Thiên Xuyên vô cùng náo nhiệt.
Cùng lúc đó, trong một sơn cốc nào đó thuộc dãy núi Thiên Xuyên.
Hiện tại có mấy trăm người đang canh gác nơi này.
Bên trong sơn cốc bị đào ra một lối đi rất dài, nhìn giống như cửa động mộ địa nào đó. Bên trong còn có ánh đèn hiu hắt, rõ ràng là có người đã vào trong.
Một người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa động, đó là gia chủ nhà họ Trương đại gia Thục Châu.
"Gia chủ, không ổn rồi!"
Lúc này, một thành viên nhà họ Trương bước nhanh tới, vẻ mặt nặng nề.
"Sao vậy?"
Gia chủ nhà họ Trương nhìn đối phương.
"Gia chủ, vừa rồi nhân viên bên ngoài truyền tin, tối nay có rất đông người tiến vào dãy núi Thiên Xuyên. Hơn nữa bọn họ không phải người bình thường, ngay cả tộc trưởng của gia tộc Cô Tô - một trong bốn bá chủ Tây Nam cũng tới. Hiện giờ bọn họ đang đi về phía này."
Thành viên nhà họ Trương báo cáo.
"Gì cơ? Sao có thể như vậy?"
Gia chủ nhà họ Trương biến sắc, trầm giọng nói: "Lẽ nào bọn họ tới vì Long Tỷ? Nhưng tại sao bọn họ lại biết chuyện Long Tỷ? Lại còn chọn đúng lúc chủ nhân xuống mộ?"
"Gia chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Thành viên này dò hỏi.
"Thông báo xuống dưới, phải bảo vệ tốt nơi này bằng mọi giá, không để cho bọn họ làm ảnh hưởng đến chủ nhân!"
"Nếu không, chúng ta đều phải chết!"
Gia chủ nhà họ Trương lạnh lùng quát.
"Vâng!"
Thành viên này gật đầu.
Mười mấy phút sau.
Người của phái Âm Dương, Vu Môn, Bà Sa Môn xuất bên ngoài sơn cốc.
Sau đó, Bạch Ưng Long Quân, tộc trưởng của gia tộc Cô Tô - một trong bốn bá chủ Tây Nam cũng xuất hiện ở đây, ngoài ra còn có mấy chục người thuộc tông môn Võ đạo Tây Nam. Tất cả đều tề tựu ở đây!
"Đứng lại, các người không được bước vào nơi này!"
Lúc này, một thành viên nhà họ Trương đứng trước cửa vào sơn cốc, vừa chỉ vào đám người phía đối diện vừa hét.
Mấy trăm cao thủ bảo vệ nhà họ Trương đều cầm vũ khí đứng đó, vây kín cửa vào sơn cốc.
"Cút ra!"
Người đàn ông mặc áo bào âm dương dẫn đầu phái Âm Dương kia lạnh lùng hừ mũi.
Dứt lời ông ta tung ra một chưởng, đánh bay người nhà họ Trương vừa nói chuyện.
Hộ vệ của nhà họ Trương có mặt ở đây lập tức ra tay.
Một lão giả dẫn đầu Vu Môn của Man Quốc vung tay lên, một đống cổ độc bắn ra, chui thẳng vào trong cơ thể của các hộ vệ nhà họ Trương.
Á á á!
Một giây sau, những hộ vệ nhà họ Trương bị cổ độc tấn công đều phát ra từng tiếng kêu thảm thiết vì đau đớn.
Toàn bộ người của Bà Sa Môn đều xông ra, điên cuồng chém giết hộ vệ nhà họ Trương.
Mấy trăm hộ vệ nhà họ Trương đối mặt với ba thế lực siêu cấp của ba quốc gia này thậm chí không chống đỡ nổi nửa phút, toàn bộ ngã lăn ra đất.
Người của ba thế lực lớn xông thẳng vào sơn cốc, những người khác theo sát phía sau!
Lúc này, trong sơn cốc chỉ còn lại một người là gia chủ nhà họ Trương.
Sau khi ông ta nhìn thấy người mình mang tới đều bị giết sạch, mặt biến sắc luôn. Tiếp đó, ông ta trông thấy người của ba thế lực lớn xông vào.
Mà khi ông ta nhìn thấy đám người Bạch Ưng Long Quân, tộc trưởng của gia tộc Cô Tô kéo tới, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Gia chủ nhà họ Trương!"
"Sao ông lại ở đây?"
"Lẽ nào Long Tỷ có liên quan đến ông?"
Tộc trưởng của gia tộc Cô Tô là Cô Tô Thành nhìn gia chủ nhà họ Trương, lạnh lùng quát.
"Tôi..."
Gia chủ nhà họ Trương há miệng, nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Long Tỷ đang ở đâu?"
Lúc này, người đàn ông mặc áo bào âm dương trong phái Âm Dương kia nhìn cửa vào mộ địa, trong mắt lóe lên tia sáng. Chiếc đĩa tròn trong tay điên cuồng chuyển động, chỉ về phía cửa vào.
Nhất thời tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cửa vào, muốn xông vào trong cướp Long Tỷ.
Ầm!
Đột nhiên một âm thanh chói tai vọng ra từ trong cửa động.
Tiếp đó, một đạo hàn quang màu đen phóng ra tựa như một mũi tên nhọn, tốc độ cực nhanh.
Người của Vu Môn, phái Âm Dương, Bà Sa Môn lập tức thay đổi sắc mặt, liên tục lùi về sau.
Đạo hàn quang màu đen kia cắm phập xuống đất, là một thanh đao cổ màu đen dài nửa mét, rất mảnh, thân đao có các loại hoa văn huyền ảo.
Thanh đao cổ này tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, làm nhiệt độ trong sơn cốc thoáng cái đã giảm xuống mấy chục độ!
Mọi người nhìn thanh đao này, ai nấy đều nhíu mày.
Đúng lúc này, một bóng đen từ trong cửa động chui ra, đứng trước mặt mọi người.
Toàn thân người này bọc trong áo choàng màu đen, không nhìn rõ mặt.
Nhưng tay trái của hắn ta cầm một chiếc hộp to bằng bàn tay.
Mọi người nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay đối phương.
"Long Tỷ!"
Người đàn ông mặc áo bào âm dương dẫn đầu phái Âm Dương kia chăm chú nhìn chiếc hộp này.
Rất có thể là bên trong chiếc hộp này đựng Long Tỷ!
Chương 271: Ta cướp lấy Long Tỷ, ngươi làm được gì ta?
"Chủ nhân!"
Gia chủ họ Trương nhìn thấy người này bước ra thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông mặc áo choàng trực tiếp đi đến trước thanh cổ đao màu đen, rút nó ra khỏi vỏ và định đi ra ngoài.
"Trả lại Long Tỷ!"
Người đàn ông đứng đầu phái Âm Dương không kìm được hét lên, cái mâm tròn trong tay hắn ta trực tiếp bay về phía đối phương.
Rắc!
Thanh cổ đao màu đen trong tay người đàn ông mặc áo choàng chém một nhát, lập tức chém nát cái mâm tròn, còn người đàn ông mặc áo choàng Âm Dương thì lao thẳng đến trước mặt hắn ta, tấn công hắn ta.
Phụt!
Đối mặt với đòn tấn công của cao thủ phái Âm Dương, thanh cổ đao trong tay người đàn ông mặc áo choàng lại một lần nữa chém ra.
Nhát chém này cực kỳ nhanh, nhanh đến mức giống như một tia chớp lóe lên, cao thủ phái Âm Dương này lập tức bị chém thành hai nửa, máu tươi bắn tung tóe.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Lúc này, lão già của phái Vu Môn vung tay lên, một đàn sâu bọ độc lao về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Phụt!
Người đàn ông mặc áo choàng vung thanh cổ đao màu đen trong tay, tất cả những con sâu bọ độc đó đều bị chém làm đôi, thanh cổ đao màu đen đó thậm chí còn đâm xuyên qua cơ thể lão già của phái Vu Môn.
Tốc độ xuất đao này quá nhanh, mắt thường không thể nhìn rõ!
Ngay sau đó, một bà lão đứng đầu Bà Sa Môn xông về phía người đàn ông mặc áo choàng, người đàn ông mặc áo choàng lại một lần nữa vung đao.
Chỉ là lần này, người đàn ông mặc áo choàng vừa mới động đao, thân hình đối phương đã kỳ lạ vặn vẹo thành tư thế mà người bình thường không thể đạt tới, tránh được đòn đao của người đàn ông mặc áo choàng.
Trong lúc tránh được nhát đao của đối phương, một tay bà lão trực tiếp vươn về phía chiếc hộp trên tay trái của đối phương.
Xoẹt!
Đột nhiên, một tia máu bắn ra, bà lão Bà Sa Môn sắp chạm tới chiếc hộp, tưởng rằng sắp lấy được Long Tỷ, nhưng kết quả lại phát hiện ra sức mạnh trên người bà ta nhanh chóng mất đi.
Bà ta liếc nhìn thì thấy thanh cổ đao màu đen trong tay người đàn ông mặc áo choàng không biết từ khi nào đã đâm vào ngực bà ta.
"Ngươi..."
Bà lão không cam lòng liếc nhìn người đàn ông mặc áo choàng rồi trực tiếp ngã xuống đất.
Sau khi người đàn ông mặc áo choàng gọn gàng dứt khoát giết chết thủ lĩnh của ba thế lực lớn này, bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng ngột ngạt!
Bạch Ưng Long Quân, tộc trưởng gia tộc Cô Tô và người của các môn phái khác đang có mặt tại đây đều chăm chú nhìn người đàn ông mặc áo choàng với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Không biết huynh đài xưng hô thế nào?"
Bạch Ưng Long Quân nhìn người đàn ông mặc áo choàng nói.
Người đàn ông mặc áo choàng không trả lời, định rời đi.
Lúc này, một bóng người chắn trước mặt người đàn ông mặc áo choàng, đó là một người phụ nữ mặc áo xanh, đeo mạng che mặt.
"Ta muốn Long Tỷ!"
Nữ tử mặc Lục y nhìn người đàn ông mặc áo choàng nói thẳng.
Người đàn ông mặc áo choàng không nói lời nào, trực tiếp chém thanh cổ đao màu đen trong tay ra.
Nữ tử mặc Lục y né người, cực kỳ nhẹ nhàng tránh được nhát chém của đối phương,
Cô ta vung tay, nhẹ nhàng vung về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Mặc dù đòn đánh này nhẹ nhàng, nhưng tốc độ lại không hề chậm hơn thanh đao trong tay người đàn ông mặc áo choàng.
Ầm!
Người đàn ông mặc áo choàng xoay đao, đỡ được đòn đánh này của đối phương,
Cùng với tiếng ầm vang lên, cả hai bên đều lùi lại.
Ngay sau đó, nữ tử mặc Lục y lại một lần nữa tấn công về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Ầm ầm ầm!
Cả hai bên giao chiến kịch liệt, bất phân thắng bại,
Xoẹt!
Nhưng ở chiêu cuối cùng, thanh cổ đao màu đen trong tay người đàn ông mặc áo choàng trực tiếp chém đôi chiếc mạng che mặt trên khuôn mặt nữ tử mặc Lục y.
Trong nháy mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ đoan trang, đầy khí chất quý phái của nữ tử mặc Lục y hiện ra trước mặt mọi người.
"Không ngờ ta vừa ra khỏi thung lũng đã gặp được một mỹ nhân, vận may của ta quả là không tệ!"
Một người đàn ông mặc áo dài trắng, tay cầm chiếc quạt, trông giống như một thư sinh đột ngột xuất hiện ở đây, nhìn nữ tử mặc Lục y và khen ngợi, đôi mắt nhìn từ trên xuống dưới đối phương, như thể có thể nhìn thấu người khác.
Nữ tử mặc Lục y bị ánh mắt của người đàn ông này đảo qua đảo lại, nhíu mày, nói: "Công tử nếu còn nhìn nữa, cẩn thận đôi mắt không giữ được!"
"Mỹ nhân thật biết nói đùa!"
Người đàn ông áo trắng phe phẩy chiếc quạt, cười tà mị, nói: "Mỹ nhân muốn Long Tỷ sao? Hay là ta cướp lấy tặng mỹ nhân, nhưng khi đó mỹ nhân phải cùng ta về thung lũng, làm phu nhân của ta!"
"Ngươi cướp được hãy nói!"
Nữ tử mặc Lục y nhẹ giọng nói.
"Chỉ là một chiếc Long Tỷ thôi mà!"
Người đàn ông này cười nói, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông mặc áo choàng: "Ngoan ngoãn giao Long Tỷ ra đây, nếu không đừng trách ta không khách sáo!"
Người đàn ông mặc áo choàng trực tiếp chém một nhát về phía đối phương.
Người đàn ông áo trắng phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay, trực tiếp đỡ được nhát chém này của đối phương.
"Không tệ, có chút bản lĩnh, hôm nay để ta, Ngọc Diện thư sinh, gặp ngươi!"
Người đàn ông này ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén, hắn xoay chiếc quạt lông vũ tấn công về phía đối phương.
Ầm ầm ầm!
Hai người này trực tiếp giao chiến với nhau, phát ra một loạt tiếng sấm sét.
"Ngọc Diện thư inh?"
"Chẳng lẽ hắn chính là Ngọc Diện thư sinh đứng thứ ba trong Thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc?"
Bạch Ưng Long Quân ánh mắt ngưng tụ, lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc áo trắng kia.
"Thật sự là Ngọc Diện thư sinh!"
Tộc trưởng gia tộc Cô Tô, Cô Tô Thành nhìn người này với sắc mặt kinh hãi.
"Tộc trưởng, người này là một trong Thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc sao?"
"Sao nhìn không giống nhỉ?"
Một cao thủ gia tộc Cô Tô nhìn người đàn ông áo trắng kia kinh ngạc nói.
"Đừng nhìn hắn ta có vẻ thư sinh, người này chính là một kẻ tàn nhẫn, thủ đoạn vô cùng tàn độc, hắn ta từng một mình trong một đêm tàn sát hai mươi ba gia tộc ở Tây Bắc, hơn ba nghìn người chết trong tay hắn ta, chấn động một thời!"
"Sau đêm đó, hắn ta bị chính quyền Long Quốc truy nã, gia nhập Ác Nhân Cốc, trở thành một trong Thập đại ác nhân, tự xưng là Ngọc Diện thư sinh!"
Cô Tô Thành trầm giọng nói.
"Mạnh như vậy sao!"
Cao thủ gia tộc Cô Tô kia nghe xong, vẻ mặt kinh ngạc nói.
Ầm!
Lúc này, một tiếng vang trầm thấp truyền đến.
Ngọc Diện thư sinh và người đàn ông mặc áo choàng lui về phía sau.
"Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"
Ngọc Diện thư sinh hừ lạnh, chiếc quạt lông vũ trong tay đã rách nát.
"Xem ra ngươi cũng không được rồi!"
Nữ tử mặc Lục y nhìn Ngọc Diện thư sinh nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, sắc mặt Ngọc Diện thư sinh trầm xuống,
Đàn ông ghét nhất bị người khác nói mình không được, nhất là phụ nữ nói!
Ngay lập tức, Ngọc Diện thư sinh, một trong Thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc, vung một thanh kiếm mềm, một lần nữa tấn công người đàn ông mặc áo choàng.
Ầm ầm ầm!
Cả hai bên giao chiến kịch liệt, từng luồng chân khí tứ tán, lan tỏa ra một luồng uy áp đáng sợ!
Nhưng bất kể Ngọc Diện thư sinh tung ra chiêu thức tấn công mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể làm tổn thương người đàn ông mặc áo choàng, ngược lại thanh cổ đao màu đen của đối phương tấn công mãnh liệt khiến Ngọc Diện thư sinh bị thương ở nhiều chỗ.
Sau một hồi giao chiến kịch liệt, Ngọc Diện thư sinh và người đàn ông mặc áo choàng lui về phía sau.
Lúc này, Ngọc Diện thư sinh nhìn chằm chằm đối phương, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Cút đi!!!"
Lúc này, người đàn ông mặc áo choàng cuối cùng cũng lên tiếng, và một chữ thốt ra khỏi miệng hắn lại mang theo một luồng áp bức cực mạnh!
"Giao Long Tỷ ra đây, nếu không thì chết!!!"
Đột nhiên, một tiếng quát lạnh lùng vang vọng khắp sơn cốc.
Một nhóm người xuất hiện, người đàn ông đứng đầu có vẻ mặt lạnh lùng.
"Ta là Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần, giao Long Tỷ ra đây, nếu không ngươi phải chết!"
Người đàn ông này nhìn người đàn ông mặc áo choàng và hét lên lạnh lùng.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Bạch Ưng Long Quân và nữ tử mặc Lục y lập tức thay đổi, cả hai đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng là họ đều biết đến sự tồn tại của Hoàng tộc!
Chỉ là họ không ngờ rằng, người của Hoàng tộc trong truyền thuyết lại xuất hiện ở đây!
Người đàn ông mặc áo choàng nghe thấy lời của đối phương, không hề thay đổi sắc mặt, thanh cổ đao màu đen trong tay trực tiếp chỉ về phía đối phương.
"Muốn chết à!"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp giết về phía người đàn ông mặc áo choàng.
"Dừng tay!"
Lúc này, một tiếng hét lớn vang lên.
Hắc Uyên dẫn theo một nhóm thành viên Long Hồn chạy đến.
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần, người đàn ông mặc áo choàng, nữ tử mặc Lục y, Bạch Ưng Long Quân và những người có mặt của các môn phái đều nhìn về phía Hắc Uyên.
"Ta là Hắc Uyên của Long Hồn trực thuộc Chiến Bộ Long Quốc, phụng Long Soái mệnh lệnh đến lấy Long Tỷ. Ai dám ngăn cản sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!"
Hắc Uyên trực tiếp lấy chứng minh thư của mình ra, lạnh lùng nói.
"Trở về nói với Long Soái của các ngươi, Long Tỷ, Hoàng tộc họ Trần ta muốn rồi, ai dám ngăn cản giết không tha!"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần trực tiếp hét lớn.
"Các ngươi muốn làm kẻ thù với Long Quốc sao?"
Sắc mặt Hắc Uyên trầm xuống, mở miệng nói.
"Hừ, khi Trần thị Hoàng triều của ta thống trị vùng đất này, Long Quốc còn chẳng biết ở đâu đâu nhỉ? Các ngươi cũng dám ở trước mặt Hoàng tộc họ Trần lớn tiếng sao?"
"Hôm nay, Hoàng tộc họ Trần ta nhất định lấy được Long Tỷ này. Ta muốn xem ai dám cướp?"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần hét lớn một cách khinh thường.
"Ta cướp Long Tỷ này, ngươi làm được gì ta?"
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Bóng dáng của Diệp Phàm xuất hiện ở đây, nhìn chằm chằm vào Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần!
Chương 272: Đưa thì sống, không đưa thì chết!
Lúc Diệp Phàm xuất hiện, tất cả ánh mắt của mọi người trong sơn cốc đều quét về phía hắn.
"Ngươi là ai?"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
"Ta đến cướp Long Tỷ này đấy, ngươi có thể làm gì được ta?"
Diệp Phàm nhìn Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần với vẻ mặt khiêu khích.
Diệp Phàm vừa nói xong, vẻ mặt của Ngũ hộ pháp này lạnh lùng nói: "Ai muốn cướp thì người đó phải chết!"
Diệp Phàm vừa dứt lời, những cường giả còn lại của Hoàng tộc họ Trần xông thẳng lên muốn giết hắn.
Phập phập phập!!!
Lập tức, tay Diệp Phàm phất một cái, từng cây châm bạc bắn vèo vèo ra.
Đám cường giả của Hoàng tộc họ Trần này đều bị bắn chết ngay tại chỗ.
Bạch Ưng Long Quân nhìn thấy châm bạc của Diệp Phàm bắn nhanh ra, ánh mắt ông ta nhíu chặt lại, ông ta nhớ tới đêm đó có người bí mật dùng châm bạc cứu ông ta nên ánh mắt không khỏi liếc nhìn Diệp Phàm nhiều hơn!
Mà Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt trầm xuống.
Hắn ta bước ra một bước, một tay biến hoá thành chưởng và đánh về phía Diệp Phàm.
Xoạt!!
Một chưởng này của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần vừa đánh ra đã trực tiếp xé rách không khí, đánh về phía khí thế không thể ngăn cản của Diệp Phàm, bộc phát ra năng lượng quái dị!
Một đòn này, cho dù là cường giả nửa bước Thiên Cảnh cũng không đỡ nổi!
Hiển nhiên, thực lực của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần này đã bước vào cấp bậc Thiên Cảnh rồi!
Đúng lúc này, thực lực của Ngũ hộ pháp này bộc phát đã làm chấn động tất cả mọi người có mặt!
"Cường giả Thiên Cảnh!"
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này!
Đối với bọn họ, cường giả Địa Cảnh thì có thể không hiếm thấy, nhưng cường giả cấp bậc Thiên Cảnh thì không phải tùy tiện là có thể nhìn thấy!
Đạt được Thiên Cảnh là đủ để khai tông lập phái, trở thành một nhân vật trí dũng xuất kiệt, ngay cả Chính phủ cũng không dám tuỳ tiện đắc tội với một cường giả Thiên Cảnh!
Nếu là ở nước ngoài, một cường giả Thiên Cảnh đủ để tạo ra một tổ chức cấp SSS!
Chỉ có điều, muốn trở thành cường giả Thiên Cảnh cũng không dễ dàng như vậy, trong một trăm cường giả Địa Cảnh cũng sẽ không có quá mười người có thể đạt tới cấp độ Thiên Cảnh!
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này chính là cường giả Thiên Cảnh chân chính!
Hắn ta vừa ra tay đã thể hiện rõ thực lực, làm cho tất cả mọi người bên trong sơn cốc đều chấn động quá mức rồi.
Ngay lập tức, bọn họ nhìn Diệp Phàm rồi lần lượt lắc đầu, cảm thấy người này chết chắc rồi.
Đối mặt với công kích của cường giả Thiên Cảnh, trừ phi hắn cũng ở cấp độ Thiên Cảnh, nếu không thì không thể nào đỡ nổi.
Nhưng nhìn bề ngoài của Diệp Phàm chắc chỉ mới hai mươi tuổi, cho dù là yêu nghiệt thì thực lực cùng lắm cũng chỉ ở Địa Cảnh, làm sao có thể đỡ được đòn công kích của cường giả Thiên Cảnh?
Tuy nhiên, ngay lúc bọn họ vừa nảy sinh ý nghĩ này thì đã bị Diệp Phàm cưỡng ép phá vỡ!
Diệp Phàm thấy đòn công kích của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần ập đến, hắn không hề có bất kỳ lời vô nghĩa nào mà bước ra một bước, đánh ra một quyền.
Ầm!!
Trong phút chốc, nắm đấm của Diệp Phàm và một chưởng của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần va vào nhau, giống như sao Hỏa va vào Trái Đất vậy, làm vang lên tiếng nổ ầm trời!
Phụt phụt!
Trong giây tiếp theo, Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống đất rồi hộc máu.
Lúc này, những người đứng xem đều ngây ngốc!
Bạch Ưng Long Quân, Tộc trưởng của gia tộc Cô Tô, Nữ tử mặc Lục y, Ngọc Diện thư sinh, người đàn ông mặc áo choàng cầm theo Long Tỷ, Hắc Uyên cùng với các cao thủ của mấy chục tông môn võ đạo đứng đầu Tây Nam đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, sắc mặt ngơ ngác!
"Hắn... Chẳng lẽ là cường giả Thiên Cảnh?"
Tộc trưởng gia tộc Cô Tô nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khó tin, nội tâm ông ta dâng lên một cơn bão!
Một cường giả Thiên Cảnh chừng hai mươi tuổi?
Đây là khái niệm gì thế?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài cũng đủ để chấn động toàn bộ Trung Quốc!
Nhóm cao thủ của các tông môn đứng đầu nhìn Diệp Phàm, bọn họ đều âm thầm nuốt nước bọt, đồng tử giãn ra đến cực điểm!
Bọn họ chưa từng nhìn thấy một võ giả trẻ tuổi nào mà lại mạnh mẽ như vậy!
Thực lực này, ngay cả những người Thiên Kiêu trong danh sách xanh cũng khó có thể so sánh được?
Giờ phút này, Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ nhìn Diệp Phàm thể hiện thực lực, trong lòng hai người cũng vô cùng chấn động.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Cơ Như Yên nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt long lanh!
Mà ánh mắt Hoa Hồng Đỏ cũng chớp chớp ngưỡng mộ nhìn Diệp Phàm!
"Người này thế mà đã đạt đến Thiên Cảnh rồi?"
Bạch Ưng Long Quân nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên tinh quang.
Giờ phút này, có lẽ chỉ có Hắc Uyên là không lộ ra quá nhiều vẻ kinh ngạc.
Trong trận đánh trước đó với Diệp Phàm, anh ta đã đoán được thực lực của đối phương rồi!
Nữ tử mặc Lục y kia nhìn Diệp Phàm, đôi mắt đẹp của cô ta đang nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
"Ngươi thật sự là cường giả Thiên Cảnh?"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần bị một quyền của Diệp Phàm đánh cho bị thương nặng, hắn ta nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khó tin.
Diệp Phàm bay thẳng về phía đối phương, một chân giẫm lên ngực hắn ta, lại đạp cho Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần đến thổ huyết, nói: "Trả lời ta một câu, ta có thể tha chết cho ngươi!"
"Ngươi..."
Ánh mắt của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
"Nói, tại sao lúc trước ngươi lại bắt Trần Tiểu Manh?"
Diệp Phàm nhìn Ngũ hộ pháp, lạnh lùng quát lên.
"Ngươi và cô ấy có quan hệ gì?"
Ngũ hộ pháp cau mày, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Bây giờ là ta hỏi ngươi!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Ngươi tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện của Hoàng tộc họ Trần ta, nếu không cho dù ngươi là thiên tài có thực lực Thiên Cảnh thì cũng phải chết!"
Ngũ hộ pháp nhìn Diệp Phàm, quát lên.
Rắc rắc!!
Giây tiếp theo, Diệp Phàm dùng sức đạp mạnh lên ngực Ngũ hộ pháp một cái, trái tim hắn ta vỡ vụn ngay tại chỗ!
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này mở to mắt nhìn Diệp Phàm, hắn ta chết không nhắm mắt!
Còn đám người Bạch Ưng Long Quân, nữ tử mặc Lục y, Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm giết chết Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này, trong lòng bọn họ đều chấn động!
Một số Hoàng tộc lớn của Long Quốc đều là thế lực cổ xưa được truyền thừa từ lâu, nội tình thâm sâu, một khi trêu chọc vào họ thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Nhưng Diệp Phàm cũng không hề cấm kỵ!
Sau khi tiêu diệt Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này, ánh mắt Diệp Phàm lại quét về phía Ngọc Diện thư sinh và nói: "Ngươi là người của Ác Nhân Cốc?"
"Đúng vậy, tại hạ là một trong mười ác nhân hàng đầu của Ác Nhân Cốc."
"Ta không muốn nghe những lời nói nhảm!"
"Ta đã giết hai người của Ác Nhân Cốc các ngươi rồi, ngươi muốn trở thành người thứ ba không?"
Ngọc Diện thư sinh này còn chưa nói xong, Diệp Phàm đã lạnh lùng quát lên.
Diệp Phàm vừa nói xong, sắc mặt Ngọc Diện thư sinh thay đổi, hắn ta nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kinh ngạc: "Chẳng lẽ Đường Thiên Phong và Lãng Đãng Công Tử kia đều là bị ngươi giết?"
"Đúng vậy!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Mà lúc nghe tin Diệp Phàm đã giết chết đại ác nhân của Ác Nhân Cốc, những người khác đều sửng sốt.
Lúc này, ánh mắt của Ngọc Diện thư sinh lóe lên, hắn ta cúi đầu nhìn Diệp Phàm nói: "Hai người bọn họ đắc tội công tử, theo lý thì phải chết, Long Tỷ này cũng chỉ có công tử mới xứng, tại hạ cáo từ!"
Sau khi Ngọc Diện thư sinh nói xong, bóng dáng của hắn ta lập tức biến mất trước mặt mọi người.
Ánh mắt Diệp Phàm quét mắt về phía người đàn ông mặc áo choàng một tay đang cầm đao, tay kia cầm hộp, nói: "Để lại Long Tỷ rồi đi đi!"
Thanh cổ đao màu đen trong tay người mặc áo choàng chỉ thẳng vào Diệp Phàm, một khí tức lạnh lẽo phát ra từ cơ thể hắn ta.
"Ngươi không phải là đối thủ của ta!"
Diệp Phàm nhìn chằm chằm đối phương, bước ra một bước, một luồng khí tức vô hình bộc phát ra, trực tiếp khóa chặt đối phương.
Ngay lập tức, người đàn ông mặc áo choàng thay đổi sắc mặt.
Những người khác bên trong sơn cốc đều có cảm giác nghẹt thở, như thể đang bị ai đó bóp chặt cổ, tất cả đều nhìn Diệp Phàm với ánh mắt sợ hãi.
Giờ phút này, ở trong mắt bọn họ, Diệp Phàm không giống một thanh niên ngây thơ mới ra đời chút nào, mà là một bá chủ vô thượng đầu đầy mưu kế, đứng ở đỉnh kim tự tháp!
Người này thật đáng sợ!
"Đưa thì sống!"
"Không đưa thì chết!"
Diệp Phàm nhìn người đàn ông mặc áo choàng, lạnh lùng quát lên.
Lúc này, không khí xung quanh dường như hoàn toàn đóng băng!
Cuối cùng, người đàn ông mặc áo choàng ném chiếc hộp trong tay cho Diệp Phàm, hắn ta ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi con ngươi xám xịt nhìn chằm chằm Diệp Phàm: "Long Tỷ, ta sẽ lấy lại!"
"Ta sẽ luôn đợi ngươi!"
Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương, mỉm cười giễu cợt.
Không hiểu vì sao, hắn lại có thêm mấy phần hứng thú về người này.
Khi người đàn ông mặc áo choàng nói xong, bóng dáng của hắn ta cũng biến mất tại chỗ.
Diệp Phàm mở chiếc hộp ra, bên trong có một ấn cổ được làm bằng đá cẩm thạch trắng, trên đó khắc chín đầu rồng, tỏa sáng rực rỡ, lộ ra khí phách Hoàng tộc vô hình!
Ngay lập tức, Diệp Phàm lấy nó ra, phía dưới ấn ký này khắc tám chữ lớn là Thụ mệnh ư thiên, ký thọ vĩnh xương*.
(*) Nghĩa là nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi.
Đây là ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc - Long Tỷ!
Chương 273: Giết người diệt khẩu!
Lúc này, tất cả mọi người trong sơn cốc đều nhìn chằm chằm vào Long Tỷ trên tay Diệp Phàm, ánh mắt của mỗi người đều nóng rực.
Nghe đồn , có được Long Tỷ sẽ là chúa tể thiên hạ!
Bởi vậy, với bất kỳ ai, Long Tỷ đều có sức hấp dẫn rất lớn!
Nhưng lúc này, không người nào dám cướp Long Tỷ.
Dù sao thì thi thể hộ pháp hoàng tộc họ Trần vẫn còn đang nằm đó!
“Diệp…”
“Nếu như tôi đã lấy được, vậy thì thứ đồ này chính là của tôi!”
Lúc này, Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm đang định nói gì đó thì hắn đã lên tiếng.
Vốn dĩ Diệp Phàm chỉ tò mò về Long Tỷ, hắn muốn mở mang kiến thức về biểu tượng của hoàng quyền.
Nhưng khi cầm được Long Tỷ, trong lòng lại thay đổi.
Không biết vì sao, Diệp Phàm lại cảm thấy Long Tỷ này có tác dụng rất lớn với hắn!
Mặc dù không đoán được Long Tỷ này có ảnh hưởng như thế nào, nhưng nếu đã có loại trực giác này thì hắn sẽ không đưa Long Tỷ cho người khác!
“Long Tỷ ở đây, mấy người muốn lấy cứ việc tới cướp!”
Ánh mắt Diệp Phàm liếc nhìn những người khác rồi nói.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, im như thóc..
“Nếu các người không muốn, vậy tôi cầm đi nhé!”
Diệp Phàm đường đường chính chính nói.
Phụt!
Hoa Đồng Đỏ nghe Diệp Phàm nói vậy thì không nhịn được mà cười ra tiếng.
Thiếu chủ đúng là biết đùa!
Diệp Phàm dẫn hai người ra khỏi sơn cốc, ở bên ngoài, một trong cửu đại long vệ của Long Hồn – Thiết Thủ và Quân Đao vội vàng chạy tới.
“Là cậu!”
“Lúc trước, cảm ơn cậu!”
Quân Đao sửng sốt nhìn Diệp Phàm.
“Sao các người lại tới đây?”
Hắc Uyên đi ra, hắn nhìn Thiết Thủ và Quân Đao nói.
“Theo những gì Quân Đao báo cáo, tôi điều tra được, ở phía bên kia dãy núi Thiên Xuyên có dấu vết của số lượng lớn quân Thiên Lang, hình như bọn họ đang khai thác cái gì trong núi, hơn nữa còn có cả vết tích của người Anh Quốc!”
Thiết Thủ nói.
“Quân Thiên Lang và người Anh Quốc thông đồng với nhau?”
Hắc Uyên nhíu mày.
“Không sai, lúc trước Long Soái để tôi dẫn tiểu đội Long Hồn tới đây cũng là để điều tra chuyện này, kết quả lại gặp cường giả tám nước, tôi nghi ngờ có liên quan tới bọn họ!”
Quân Đao lạnh giọng nói.
“Nếu chuyện của tiểu đội Long Hồn bị cường giả tám nước bao vây liên quan tới bọn họ, tôi muốn tự tay vặn đầu Chu Thiên Lâm xuống để tế bái những anh em đã chết!”
Thiết Thủ nói với vẻ mặt lạnh như măng, ánh mắt ông tràn ngập sát ý.
Chu Thiên Lâm chính là quân chủ của quân Thiên Lang!
“Đi xem thử đã rồi tính!”
Hắc Uyên nghiêm túc nói, hắn quay sang nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, có thời gian đi cùng không?”
“Tôi đi làm gì?”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Hôm nay Diệp thiếu lấy đi Long Tỷ, tới khi đó bên trên nhất định sẽ truy cứu, nếu Diệp thiếu lại lập thêm công, Long Soái cũng dễ nói thay cho cậu!”
Hắc Uyên thản nhiên nói.
“Hơn nữa theo tôi được biết, quân Thiên Lang vẫn luôn muốn chiếm lấy quân Thiên Sách, trước kia thì chèn ép quân Thiên Sách khắp nơi, lẽ nào Diệp thiếu không định nhân cơ hội này xả giận cho quân Thiên Sách sao?”
Lúc này, ánh mắt Hắc Uyên tràn đầy ánh sáng, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Vậy thì đi thôi!”
Nghe quân Thiên Lang chèn ép quân Thiên Sách, vẻ mặt Diệp Phàm chợt lạnh đi.
Lập tức, bọn họ đi về một bên khác của dãy núi Thiên Xuyên.
Dãy núi Thiên Xuyên này cực kỳ to lớn.
Chỗ đám người Diệp Phàm là phía Nam của dãy núi Thiên Xuyên, lúc này ở một nơi nào đó tại phía Bắc chính là nơi đóng quân của chiến sĩ quân Thiên Lang.
Đằng sau nơi họ đóng quân là một hang động khổng lồ.
Lúc này, quân Thiên Lang không ngừng vận chuyển những chiếc rương lớn ra khỏi hang động.
Những chiếc rương lớn này cực kỳ nặng, rõ ràng đồ vật bên trong không hề nhẹ!
Quân đoàn trưởng thứ hai của quân Thiên Lang – Đỗ Quân đang hô hào với những chiến sĩ: “Tốc độ nhanh lên, đêm nay nhất định phải vận chuyển toàn bộ lượt quặng sắt thứ hai ra ngoài!”
“Đỗ quân đoàn trưởng, cần gì phải gấp gáp như vậy chứ?”
Lúc này, một người đàn ông để râu mép đứng cạnh Đỗ Quân, nói bằng tiếng Long Quốc bập bẹ.
Lúc trước người của gia tộc Itou ngoài ý muốn phát hiện ra một nhóm khoáng thạch hiếm có ở vùng núi Thiên Xuyên, giá trị vô cùng trân quý, vậy nên mới nảy ra ý định này.
Nhưng việc khai thác quặng sắt và vận chuyển ra ngoài là vô cùng khó khăn.
Dù sao đây cũng là lãnh thổ Long Quốc, mà chính phủ Long Quốc quản chế rất nghiêm ngặt.
Nhất là loại khoáng thạch hiếm có thì càng không thể nào cho phép bọn họ khai thác!
Cuối cùng, tộc trưởng gia tộc Ito đã nghĩ ra một cách, liên hệ với quân chủ Thiên Lang đang đóng quân ở Tây Nam, thông qua đủ các loại thủ đoạn, đưa ra lợi ích to lớn mới thuyết phục được đối phương, nhờ quân Thiên Lang đến khai thác rồi vận chuyển quặng sắt ra ngoài.
Có quân Thiên Lang hỗ trợ và yểm hộ, mỏ quặng sắt đã được khai thác thuận lợi, hơn nữa còn không có ai phát hiện!
“Quân chủ truyền tin tới, tiểu đội Long Hồn đã bị thương nặng làm cho chiến bộ tức giận, hiện tại người của Long Hồn vẫn đang tiến hành điều tra ở phía Tây Nam, vậy nên tốc độ của chúng ta phải nhanh lên, một khi bị bọn họ phát hiện thì chúng ta đều phải chết!”
Đỗ Quân lạnh giọng nói.
“Đã muộn rồi!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh như băng truyền đến.
Bóng hình Thiết Thủ xuất hiện, ánh mắt đầy sát ý nhìn chằm chằm Đỗ Quân và người Anh Quốc kia.
Mà đám người Diệp Phàm, Hắc Uyên cũng xuất hiện ngay sau đó.
Soạt!
Ngay lập tức, vẻ mặt của đám quân Thiên Lang đều thay đổi.
Đỗ Quân và người Anh Quốc nhìn thấy đám người Diệp Phàm thì khựng lại.
“Mấy người là ai?”
Đỗ Quân lạnh giọng quát.
“Một trong cửu đại long vệ của Long hồn – Hắc Uyên!”
Hắc Uyên bước lên, lạnh lùng nói.
“Ầm!”
Nghe được thân phận Hắc Uyên, Đỗ Quân run lên, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Các người…”
Lúc này, Đỗ Quân nhìn đám người Hắc Uyên, bỗng dưng không biết trả lời như thế nào.
Thiết Thủ trực tiếp vọt lên, mở một cái rương ra, bên trong chất đầy một đống quặng sắt màu đen.
“Là quặng sắt hiếm có!”
Thiết Thủ cầm lấy một quặng sắt xem thử, vẻ mặt ông trầm xuống rồi nhìn chằm chằm Đỗ Quân: “Quân Thiên Lang vậy mà cấu kết với người ngoại quốc tự ý khai thác trộm quặng sắt hiếm, các người đây là đang bán nước!”
“Thân là quân đoàn của Long Quốc lại làm ra loại chuyện như vậy, đúng là ô nhục bốn chữ ‘quân nhân Long Quốc!”
Hắc Uyên nói với vẻ mặt lạnh như băng.
Đỗ Quân đang định giải thích thì người Anh Quốc kia đã lên tiếng:
“Đỗ quân đoàn trưởng, sự việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể giết chết tất cả bọn họ, ngăn chặn việc này bị tiết lộ ra ngoài, nếu truyền đi, quân Thiên Lang các anh và gia tộc Ito chúng tôi đều sẽ bị liên lụy!”
Đỗ Quân nghe người Anh Quốc nói như vậy, hắn híp mắt, giống như đưa ra một quyết định nào đó: “Quân đoàn số 2 quân Thiên Lang nghe lệnh, nổ súng, giết bọn họ!”
Hắn lập tức chỉ vào đám người Hắc Uyên quát.
Hắn vừa ra lệnh, chiến sĩ quân Thiên Lang trực tiếp giơ súng trong tay lên nhắm thẳng đám người Hắc Uyên, chuẩn bị bắn chết bọn họ.
Rõ ràng, Đỗ Quân muốn giết người diệt khẩu!
“Cậu dám?”
Thiết Thủ lạnh lùng nói.
“Nổ súng!”
Đỗ Quân lại ra lệnh, đám chiến sĩ kia chuẩn bị bóp cò.
Ầm!!!
Diệp Phàm tiến lên một bước, một cỗ lực lượng vô hình bộc phát, trực tiếp đánh bay quân Thiên Lang.
Lúc này, vẻ mặt của Đỗ Quân và người Anh Quốc thay đổi, nhìn Diệp Phàm với vẻ khiếp sợ.
“Mày là người của gia tộc Ito?”
Diệp Phàm chằm chằm người Anh Quốc.
“Cậu…cậu là ai?”
Vị kia sợ hãi nhìn Diệp Phàm.
“Trước kia gia tộc Ito cho phái Koga tới giết tôi là vì lý do gì?”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn đối phương.
Bộp!
Lời nói của Diệp Phạm khiến vẻ mặt người đàn ông thay đổi, liếc nhìn Đỗ Quân.
“Chuyện này có liên quan gì tới quân Thiên Lang của các anh không?”
Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Phàm nhìn về phía Đỗ Quân.
“Tôi không biết cậu đang nói gì?”
Đỗ Quân đáp.
“Không nói? Tôi sẽ khiến anh phải nói!”
Diệp Phàm đi về phía đối phương.
Đoàng! Đoàng!
Đột nhiên, hai tiếng súng vang lên.
Hai viên đạn bất ngờ xuất hiện và xuyên thẳng vào cơ thể người của gia tộc Ito và Đỗ Quân.
Máu phun ra từ trước ngực hai người đàn ông, bọn họ trợn trừng mắt rồi ngã trên mặt đất.
Vẻ mặt của Hắc Uyên, Thiết Thủ, Quân Đao thay đổi. bọn họ nhìn qua nơi phát ra tiếng súng thì phát hiện một đám người vọt tới.
Dẫn đầu là quân chủ quân Thiên Lang – Chu Thiên Lâm và quân đoàn trưởng số 1 – Mạc Lâm!
“Chu Thiên Lâm, hai phát súng vừa rồi là do ông bắn?”
Thiết Thủ nhìn chằm chằm Chu Thiên Lâm.
“Là tôi bắn!”
Mạc Lâm nói.
“Anh có ý gì?”
Quân Đao hỏi Mạc Lâm.
“Đỗ Quân thông đồng với người nước ngoài muốn giết hết thành viên Long Hồn, tội ác tày trời, tôi vì bảo vệ sự an toàn cho các vị thế nên mới ra lệnh cho Mạc Lâm nổ súng giết chết bọn họ!”
“Ba người các vị đều là người của chiến bộ, nếu có chuyện thì Thiên Lâm không biết phải ăn nói thế nào với Long Soái!”
Chu Thiên Lâm nhìn Hắc Uyên, Thiết Thủ, Quân Đao nói.
“Tôi nghĩ ông đang muốn giết người diệt khẩu thì có.”
“Chu Thiên Lâm, ông cấu kết với người Anh Quốc, tự ý khai thác mỏ sắt hiếm ở lãnh thổ Long Quốc, ông đang phản quốc!”
“Còn nữa, lúc trước tôi và tiểu đội Long Hồn bị vây giết cũng liên quan tới các người đúng không?”
Quân Đao chỉ thẳng mặt Chu Thiên Lâm.
“Quân Đao, bản quân chủ nể mặt Long Soái nên mới khách khí với cậu, nhưng cậu cũng không nên được đằng chân lân đằng đầu.”
“Cậu chỉ là một hiệu hàm cỏn con, tôi đường đường là quân chủ quân Thiên Sách, tướng hàm năm sao, cậu không có chứng cứ cũng dám vu tội cho bản quân chủ, đúng là dĩ hạ phạm thượng, tôi có thể đưa cậu tới tòa án quân sự!”
Vẻ mặt Chu Thiên Lâm trở nên lạnh lẽo, trên người ông ta tản ra một cỗ hơi thở đáng sợ.
Những lời của Chu Thiên Lâm khiến vẻ mặt Quân Đao tối sầm lại.
“Ông cho rằng giết chết hai người này thì chúng tôi không có chứng cứ sao?”
“Còn có bọn họ!”
Thiết Thủ chỉ vào đám chiến sĩ quân Thiên Lang vừa rồi bị Diệp Phàm đánh bay ra.
“Bọn họ ~”
Ánh mắt Chu Thiên Lâm liếc qua đám chiến sĩ quân Thiên Lang.
Kết quả một cảnh tượng khiến người khác khiếp sợ đã xảy ra!
Chương 274: Cuộc chiến hết sức căng thẳng
Chu Thiên Lâm đảo mắt qua.
Không ngờ đám binh lính này lại cầm dao găm đặt ngay trước cổ, tự sát tập thể.
Phụt phụt phụt!!!
Trong nháy mắt, đám chiến sĩ quân Thiên Lang đồng loạt ngã xuống đất, máu tươi phun ra từ cổ họng, chết toàn bộ!
Ầm!
Lúc này, vẻ mặt của Thiết Thủ và Quân Đao đều lộ ra vẻ vô cùng khó coi, vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Chu quân chủ quản lý quân Thiên Lang quả nhiên là lợi hại, một ánh mắt đã khiến cho nhiều chiến sĩ can tâm tình nguyện đi chết như vậy!”
Hắc Uyên nói với vẻ mặt hết sức âm trầm.
“Hắc Uyên đại nhân, lời này không thể nói linh tinh được.”
“Bọn họ cảm thấy bản thân phản bội Long Quốc, nghiệp chướng nặng nề nên mới chết để đền tội, đâu phải do bản quân chủ chỉ thị!”
Chu Thiên Lâm thản nhiên nói, ông ta phủi sạch chuyện này!
“Thế sao? Tôi sẽ điều tra rõ sự việc này.”
“Nếu Chu quân chủ có tham gia, tôi bảo đảm sẽ đích thân tiễn ông vào ngục giam quân sự!”
Hắc Uyên lạnh lẽo nhìn Chu Thiên Lâm.
“Tùy cậu!”
Chu Thiên Lâm đáp.
“Lúc trước gia tộc Ito muốn giết tôi, có phải do ông sai khiến không?”
Lúc này, ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía Chu Thiên Lâm.
“Cậu…cậu là kẻ đã giết chết con trai tôi?”
Chu Thiên Lâm nhìn Diệp Phàm, đồng tử co rút lại, đột nhiên ông ta lớn giọng nói.
“Đúng thế, con trai ông là do tôi giết!”
“Thế nên ông đã chỉ thị cho người của gia tộc Ito tới giết tôi?”
Diệp Phàm hờ hững nói
Thấy kẻ thù giết chết con trai mình đứng trước mặt.
Trên người Chu Thiên Lâm tản ra một cỗ sát ý khủng bố, ánh mắt ông ta lóe lên ý định giết người.
Bầu không khí xung quanh như ngừng lại.
“Chu quân chủ, ông muốn làm gì?”
Hắc Uyên liếc mắt nhìn Chu Thiên Lâm.
“Hắn ta giết chết con trai tôi, cậu nói xem bản quân chủ muốn làm gì?”
Chu Thiên Lâm lạnh lùng đáp.
“Nếu ông muốn chết, tôi có thể tiễn ông đi gặp con trai của mình!”
Diệp Phàm bĩu môi.
Bộp!
Lúc này, Chu Thiên Lâm muốn ra tay nhưng Hắc Uyên đã ngăn ở trước mặt: “Chu quân chủ, chuyện liên quan tới mỏ quặng còn chưa điều tra rõ, tốt nhất ông đừng có làm ẩu!”
Ánh mắt Chu Thiên Lâm lóe lên nhìn về phía DIệp Phàm: “Ranh con, mày đợi đó, tao nhất định sẽ giết chết mày!”
Sau đó, ông ta dẫn theo thuộc hạ rời đi.
“Sao anh không để ông ta ra tay, vậy thì tôi có thể giết chết ông ta rồi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hắc Uyên.
“Diệp thiếu, dù sao Chu Thiên Lâm cũng là quân chủ quân Thiên Lang, nếu ông ta chết thì quân Thiên Lang sẽ bạo động!”
“Hơn nữa, một khi cậu giết chết ông ta, chuyện này sẽ phiền phức hơn cả giết quận chúa Xuyên Vương!”
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến cho Long Quốc chấn động!”
“Cậu yên tâm, chờ tôi tra ra ông ta liên quan tới mỏ quặng sắt, tôi sẽ tự tay bắt ông ta!”
Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm nói.
“Tốt nhất là như thế.”
Diệp Phàm hừ một tiếng rồi rời đi.
Bên kia, Chu Thiên Lâm nhìn Mạc Lâm với vẻ mặt âm trầm: “Lập tức đưa mấy người gia tộc Ito rời khỏi đây, xóa sạch dấu vết, tuyệt đối không được để Long Hồn tra được bất kỳ dấu vết nào!”
“Quân chủ yên tâm, trước khi tới đây tôi đã cho người xử lý, Long Hồn sẽ không tra ra được!”
“Nhưng mà số quặng sắt kia vẫn chưa kịp đưa về Anh Quốc, phải xử trí thế nào?”
Mạc Lâm nói.
“Vận chuyển tới trụ sở bí mật, tất cả dùng để chế tạo vũ khí, đề phòng bất cứ tình huống nào!”
Chu Thiên Lâm đáp.
“Rõ!”
Mạc Lâm gật đầu, sau đó lại nói: “À đúng rồi, quân chủ, tên kia…”
“Để hắn sống thêm mấy ngày, đợi tỷ võ quân đoàn kết thúc rồi xử lý hắn sau!”
Vẻ mặt Chu Thiên Lâm lạnh lẽo.
Lúc này, tại một nơi bí mật nào đó ở Thục Châu.
Một người đàn ông tầm hai mươi tuổi mặc áo khoác dài đang ngồi uống rượu.
“Hồi bẩm công tử, hắn đã rời khỏi dãy núi Thiên Xuyên, nhưng vẫn chưa lấy được Long Tỷ!”
Lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen tới, hắn quỳ xuống báo cáo.
“Xem ra Long Tỷ bị người ta đoạt rồi, lần này ta muốn xem hắn trở về báo cáo kết quả như thế nào!”
“Lần này, ta sẽ khiến cho hắn không còn cơ hội trở mình nữa!”
Trong mắt người đàn ông trẻ tuổi lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Đúng rồi, đi điều tra xem ai đã lấy được Long Tỷ, chuyện liên quan tới Long Tỷ rất quan trọng, không được để rơi vào tay người ngoài!”
Người đàn ông dặn dò.
“Đã rõ!”
Gã đàn ông mặc đồ đen gật đầu.
Lúc này, mấy trăm người tập hợp bên ngoài nơi ở của Đường Sở Sở, dẫn đầu là một thanh niên da trắng với vẻ mặt u ám.
“Là anh!”
Lúc này, Đường Sở Sở bước ra, cô nhíu mày nhìn người đàn ông.
Trần Tiểu Manh và A Cơ, Tôn Tiểu Tiểu lần lượt đi ra, U Ảnh cũng xuất hiện.
“Các cô gái, lúc trước còn dám đánh tôi, hôm nay tôi sẽ cho các cô biết sự lợi hại của đại thiếu gia tộc Cô Tô!”
“Lên cho tao, bắt ba con đàn bà này lại, đừng làm bị thương, đêm nay bản thiếu phải vui đùa với cả ba em!”
Gã thanh niên trẻ lạnh lẽo nói.
Lúc trước, ba người Đường Sở Sở đi dạo phố thì gặp phải đại thiếu Cô Tô, một trong tứ đại bá chủ của Tây Nam, kết quả bị đối phương trêu ghẹo, Đường Sở Sở đã ra tay dạy dỗ hắn ta.
Hôm nay đối phương dẫn người tìm đến!
Ngay khi đại thiếu Cô Tô hạ lệnh, đám cao thủ gia tộc Cô Tô đã vọt lên.
Phụt phụt phụt!!!
Lúc này, U Ảnh cũng xông tới điên cuồng tấn công đám người.
Dưới sự công kích của U Ảnh, đám cao thủ Cô Tô gia tộc lần lượt ngã xuống đất, ngay cả một chiêu của ông cũng không ngăn được!
Trong nháy mắt, mấy trăm cao thủ gia tộc Cô Tô đều chết thảm.
Vị đại thiếu gia Cô Tô kia trực tiếp sợ ngây người!
Ngay khi U Ảnh muốn ra tay với vị đại thiếu gia Cô Tô này, cách đó không xa lại xuất hiện rất nhiều người.
Một giây sau, mấy nghìn bóng người mặc áo đỏ cầm đao, đằng đằng sát khí xuất hiện.
Bọn họ chính là đệ tử Đường Môn, dẫn đầu là môn chủ Đường Môn – Đường Chính Đức.
“Diệp Phàm ở đâu?”
Vẻ mặt Đường Chính Đức đầy sát ý quát, ánh mắt nhìn chằm chằm đám người Đường Sở Sở.
Lúc trước ông ta đã tra được mấy người này cùng một nhóm với Diệp Phàm vậy nên mới mang theo người giết tới.
“Ông tìm anh Tiểu Phàm làm gì?”
“Tôi muốn giết chết hắn, bảo hắn lăn ra đây!”
“Nếu không thì tất cả các người đều phải chết!”
Đường Chính Đức tức giận quát.
“Dựa vào ông mà cũng muốn giết thiếu chủ?”
U Ảnh khinh bỉ nhìn Đường Chính Nhân.
Vút!
Ánh mắt lạnh lẽo của Đường Chính Nhân nhìn về phía U Ảnh.
Ông ta bước lên, Đường đao dày nặng trực tiếp bổ tới đối phương.
Đi cùng nhát chém này là trận gió rít gào cuốn về phía U Ảnh, khiến ông không thể nào tránh thoát.
Ầm!!!
Đường Chính Đức bổ đao xuống, U Ảnh đã bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống cách đó hơn mười mét, trong miệng không ngừng phun ra máu, bị thương nghiêm trọng.
Lúc này, vẻ mặt của bốn người Đường Sở Sở đều thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
“Nếu thằng ranh kia không dám ra ngoài, vậy thì để các cô đi trước, chôn cùng con trai tôi!”
Đường Chính Đức nhìn bốn người với vẻ mặt đầy sát ý, đám đệ tử Đường Môn trực tiếp xông lên.
Đường Sở Sở vội vàng ra tay, đánh bay đám đệ tử Đường Môn ra ngoài.
Thấy thân thủ của Đường Sở Sở không tầm thường, Đường Chính Nhân lại bổ một đao xuống.
Một đao này của ông ta giống như Thái Sơn áp đỉnh, cảm giác áp bức cực kỳ đáng sợ, hư không dường như bị chia làm đôi.
Bịch bịch bịch!!!
Đường Sở Sở dốc toàn lực nhưng vẫn bị một đao của đối phương đánh lui, cô nên một tiếng, máu tươi từ khóe miệng tràn ra.
Vút!
Đường Chính Đức lại vung đao bổ về phía Đường Sở Sở.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một cây ngân châm bắn nhanh tới, đánh vào đường đao của Đường Chính Đức, làm lệch hướng, ngay cả bản thân ông ta cũng bị lui về phía sau vài bước!
Vụt!
Bóng dáng Diệp Phàm xuất hiện.
“Bà xã, em không sao chứ?”
Diệp Phàm vừa xuất hiện đã quan tâm nhìn Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, em không sao!
Đường Sở Sở lắc đầu rồi lau máu trên khóe miệng.
Diệp Phàm thấy Đường Sở Sở bị thương thì vẻ mặt trầm xuống, trong mắt lóe ra lửa giận ngập trời.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Đường Chính Đức: “Dám làm bà xã tôi bị thương, ông muốn chết!”
Ngay khi Diệp Phàm định ra tay.
Đột nhiên xa xa truyền ra từng đợt tiếng bước chân nặng nề như sấm!
Ầm ầm ầm!!!
Kèm theo tiếng bước chân nặng nề này, toàn bộ mặt đất đều đang rung chuyển.
Giây sau, tất cả đều giật mình.
Chỉ thấy cách đó không xa, một đoàn chiến sĩ xuất hiện.
Tất cả bọn họ đều được trang bị vũ khí võ trang đầy đủ, ánh mắt cương nghị đi về phía này.
Nhìn qua có khoảng chừng mấy vạn chiến sĩ, tương đương với chiến lực của một chi quân đoàn cỡ trung!
Lúc này, bầu không khí như ngưng lại!
Đại chiến, hết sức căng thẳng!
Chương 275: Kẻ xúc phạm ta, giết!
Chỉ trong nháy mắt, mấy vạn chiến sĩ võ trang đầy đủ bất ngờ xuất hiện, nhanh chóng vây kín mấy cây số xung quanh!
Giờ khắc này, bầu không khí tại hiện trường vô cùng áp lực, có cảm giác như mây đen che kín đỉnh đầu!
Diệp Phàm, Đường Sở Sở, đường Chính Đức và đám người thiếu gia nhà họ Cô Tô nhìn chằm chằm vào đại quân mấy vạn người, trong mắt lộ rõ vẻ chấn động.
Chẳng lâu sau, đại quân tách ra hai bên trống một lối đi.
Mục Chiến, thống soái mới nhậm chức của chiến khu Tây Bộ, Mục Chiến bước ra, trên người mặc chiến phục, bả vai đính ba ngôi sao, vẻ mặt lạnh nhạt, tư thái vô cùng uy nghiêm!
"Mục tướng quân!"
"Sao ông lại tới đây?"
Thấy Mục Chiến xuất hiện, Đường Chính Đức lên tiếng hỏi.
"Đường môn chủ, thế vì sao ông cũng ở đây?"
Mục Chiến liếc Đường Chính Đức.
"Hạ đứa con trai của tôi bị người ta giết chết và hại thành người thực vật, tôi tới để báo thù!"
Đường Chính Đức lạnh lùng quát.
"Ồ, ai to gan thế, dám ra tay tàn nhẫn với thiếu gia Đường Môn?"
Mục Chiến kinh ngạc hỏi.
"Chính là người này!"
Đường Chính Đức lạnh lùng lia mắt về phía Diệp Phàm, bên trong lập loè sát ý băng lãnh.
"Lại là cậu!"
"Nhãi con, tới Thục Châu rồi tùy ý làm bậy nhỉ!"
"Có điều ngày lành của cậu đã kết thúc rồi, hôm nay bổn thống soái sẽ trừ hại vì dân, tử hình tên oắt cả gan làm loạn, phớt lờ luật pháp của Long Quốc ngay tại chỗ!"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm, uy nghiêm quát.
"Thống soái? Ông thăng chức rồi?"
Diệp Phàm liếc đối phương.
"Không sai, hiện tại bản tướng quân đã là thống soái của chiến khu Tây Bộ, thống soái Nguyên Hạo từng cứu cậu lúc trước đã bị bên trên gọi về tiếp nhận điều tra."
"Hôm nay không ai có thể cứu cậu, kể cả Long Hồn!"
Mục Chiến lạnh băng quát.
"Vậy nên ông triệu tập đại quân của chiến khu Tây Bộ tới vây giết tôi?"
"Ông đang lạm dụng quân quyền đấy, có biết hậu quả của hành động này là thế nào không?"
Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi.
"Hừ, cậu giết thiên kim của Xuyên Vương, bên trên đã ra lệnh phải nghiêm trị hung thủ, hôm nay bổn thống soái điều binh tiến đến là vì đối phó tên hung phạm cực ác là cậu, lạm dụng chức quyền chỗ nào?"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng quát.
"Giết!!!"
Ngay sau đó, ông ta ra lệnh cho đại quân.
Trong phút chốc, mấy vạn chiến sĩ chiến khu Tây Bộ lập tức giơ cao súng ống trong tay, nhắm thẳng vào Diệp Phàm chuẩn bị bóp cò!
Đường Chính Đức vội vàng dẫn người Đường Môn tránh sang một bên, đại thiếu gia Cô Tô cũng vội vã chạy theo.
Thấy một màn này, Trần Tiểu Manh và Tôn Tiểu Tiểu sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nói không nên lời.
Đường Sở Sở khẽ nhíu mày, còn A Cơ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt như cũ.
"Chỉ bằng bọn họ cũng muốn giết tôi?"
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
Uỳnh!!!
Lúc mấy vạn chiến sĩ muốn bóp cò súng, bắn Diệp Phàm thành cái sàng, hắn bất ngờ giậm chân một cái.
Ngay sau đó, một tiếng gầm rú chói tai vang lên.
Mặt đất bùng phát một nguồn sức mạnh khủng bố, lấy Diệp Phàm là trung tâm, lan ra mấy ngàn mét xung quanh với xu thế thổi bay mọi thứ.
Chớp mắt, tất cả những sự vật nằm trong phạm vi đó đều nổ tan tác.
Mấy vạn chiến sĩ kia còn chưa kịp bóp cò súng đã bị nổ bay xa ra ngoài.
Chỉ trong mấy giây, toàn bộ chiến sĩ của chiến khu Tây Bộ mà Mục Chiến dẫn đến đều bị đánh bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, rối tinh rối mù!
Ngay cả bản thân Mục Chiến cũng bị nổ bay ra xa, đập mạnh xuống mặt đất hộc máu, nom vô cùng chật vật!
Giây phút đó, thấy một màn này, Đường Chính Đức và các đệ tử Đường Môn đều kinh ngạc đến chết đứng!
Diệp Phàm lạnh nhạt tiến về phía Mục Chiến.
"Cậu…"
Mục Chiến trợn trừng hai mắt.
Diệp Phàm giẫm một chân lên người ông ta, lạnh nhạt hỏi: "Ông muốn chết thế nào?"
"Tôi là thống soái chiến khu Tây Bộ, thiếu tướng ba sao, cậu dám giết tôi?"
Vẻ mặt Mục Chiến đầy khinh thường.
Quân hàm chia từ một đến chín sao, từ một đến ba là thiếu tướng, bốn đến sáu là trung tướng, sáu sao trở lên là đại tướng trấn quốc!
Mục Chiến là thiếu tướng ba sao, lại còn là thống soái một chiến khu, thân phận địa vị này rất có sức ảnh hưởng ở Long Quốc.
Nếu ông ta bị giết, chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng và hậu quả mà cả phủ quận chúa Xuyên Vương không thể gánh vác.
Đến lúc đó, toàn bộ Long Quốc đều rung chuyển, dấy lên mưa gió bão bùng!
Bởi vậy Mục Chiến tin Diệp Phàm không dám giết mình, dù sao thì không một ai có thể thừa nhận hậu quả của việc đó!
Thế nhưng, ông ta đã quá xem nhẹ lá gan của Diệp Phàm!
Đối với Diệp Phàm, trên đời này ngoại trừ cha mẹ, vợ và bảy vị sư phụ ra, không ai là không thể giết!
Thiếu tướng ba sao?
Thống soái chiến khu?
Thì tính sao?
Kẻ nào dám chọc ta, đều giết hết!
Răng rắc!
Diệp Phàm dẫm mạnh chân xuống chặt đứt cần cổ của Mục Chiến, giết chết vị thống soái mới nhậm chức chưa được bao lâu của chiến khu Tây Bộ!
Sau khi Mục Chiến bị giết, hiện trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ!
Mấy vạn chiến sĩ chiến khu Tây Bộ ngã sóng soài trên đất, đám người Đường Môn cách đó không xa, kể cả Trần Tiểu Manh lẫn Tôn Tiểu Tiểu đều ngạc nhiên sững người!
Tiếng hít thở mạnh liên tục vang lên, tất cả mọi người đều chết lặng!
Hai tròng mắt của Đường Chính Đức trợn tròn, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm, tâm trạng vô cùng chấn động.
Tuy ông ta là môn chủ Đường Môn nhưng cũng không có lá gan sát hại một vị tướng quân, hơn nữa đối phương còn là thống soái chiến khu quyền cao chức trọng.
Này khác gì nhổ răng trong miệng hổ, tự tìm đường chết chứ!
Dù thực lực của một người có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại cả một quốc gia được!
Huống hồ, với nội tình của Long Quốc, muốn ra tay thì trấn áp cường giả Thiên Cảnh dễ như trở bàn tay!
Nhưng Diệp Phàm lại làm chuyện đó!
Khiến Đường Chính Đức kinh hãi đến mức nói không nên lời!
"Cút!!!"
Sau khi giết chết Mục Chiến, Diệp Phàm lia mắt về phía chiến sĩ chiến khu Tây Bộ, quát lạnh, giọng nói tràn ngập sát ý khủng bố!
Mấy vạn chiến sĩ chiến khu Tây Bộ hoảng sợ run rẩy, vội vàng đứng dậy rời đi ngay.
"Mang thi thể ông ta theo!"
Diệp Phàm quát hai tên cấp dưới của Mục Chiến.
Trong mắt hai người kia lộ vẻ sợ hãi sâu sắc, cả hai nhanh chóng nhấc thi thể Mục Chiến lên rồi bỏ chạy!
Tạch!
Diệp Phàm lại dời mắt về phía Đường Chính Đức: "Trọng thương cấp dưới của tôi, xúc phạm người phụ nữ của tôi, ông muốn chết thế nào?"
Đối mặt với sự chất vất của hắn, Đường Chính Đức âm u nói: "Oắt con, mày giết Mục tướng quân, bên trên sẽ không tha cho mày đâu, mày chết chắc rồi!"
"Yên tâm, chắc chắn ông sẽ chết trước khi tôi chết!"
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Uỳnh!!!
Con ngươi Đường Chính Đức khẽ co rút, bộc phát toàn bộ sức mạnh, tay cầm đường đao bổ về phía Diệp Phàm.
Một đao này không hề nương tay.
Từ biểu hiện vừa rồi của Diệp Phàm, ông ta có thể nhìn ra người này vô cùng mạnh, bởi vậy không dám có chút khinh thường nào!
Thấy đối phương bổ đao tới, Diệp Phàm không thèm chớp mắt lấy một cái, búng tay.
Keng!
Răng rắc!
Tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên.
Thanh đao dày rộng trong tay Đường Chính Đức lập tức bị một ngón tay của Diệp Phàm búng nát!
Không đợi ông ta phản ứng lại, hắn đã bóp chặt yết hầu đối phương, nhấc lên.
"Ông có thể đi gặp mặt con trai mình rồi!"
Răng rắc!
Dứt lời, hắn bóp nát cổ họng Đường Chính Đức.
Giây phút đó, đôi mắt ông ta trừng lớn, hai con ngươi tràn ngập vẻ không cam lòng, chết không nhắm mắt.
Thấy môn chủ nhà mình bị giết, người Đường Môn tức khắc dại ra!
Vụt! Vụt!
Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ đi theo Diệp Phàm cũng ra tay, chém giết đệ tử Đường Môn.
Diệp Phàm thì lại tiến tới trước mặt U Ảnh, huy động ngân châm trị liệu cho ông ta.
Dưới sự chữa trị của Diệp Phàm, thương thế của U Ảnh nhanh chóng khôi phục.
"Đa tạ thiếu chủ!"
U Ảnh lên tiếng.
"Cậu chính là Diệp Phàm?"
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vô tình truyền đến.
Một người áo đen đeo kiếm xuất hiện tại đây, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Ông là vị kia?"
Diệp Phàm quan sát đối phương.
"Hạng mười bảy Hắc Bảng, Kiếm Khiếu!"
Người áo đen kia lạnh lùng quát.
"Người Hắc Bảng?"
Diệp Phàm chớp mắt: "Ai phái ông tới?"
Hiện giờ nhà họ Hạng đã diệt vong, giải thưởng lúc trước cũng bị huỷ bỏ, sao người Hắc Bảng lại tìm đến nữa?
"Có người muốn lấy mệnh cậu!"
Vị cường giả xếp hạng mười bảy Hắc Bảng lạnh lùng quát.
Vèo vèo vèo!!!
Kế tiếp, một đám người ồ ạt chạy tới nơi này.
Hầu hết trong số này đều là người nước ngoài, tay cầm đủ loại vũ khí, cả người tỏa ra hơi thở khát máu lạnh băng.
"Tổ chức Thiên U cấp A!"
"Tổ chức Ảnh Sát cấp S!"
"Dong binh đoàn Huyết Đồ cấp S!"
"Tổ chức Hồn Diệt cấp SS!"
"Còn có…"
U Ảnh quan sát đám người kia, khiếp sợ nói.
Tất cả những người này đều đến từ các tổ chức sát thủ của thế giới ngầm, trong đó mấy chục cấp A, gần mười cấp S, thậm chí còn có một vài tổ chức cấp SS.
Cộng hết lại, nhân số vượt một ngàn người!
Sức chiến đấu của hơn một ngàn người này khủng bố đến mức có thể sánh ngang một quân đoàn vạn người.
Dù sao thì bọn họ đều là tinh anh của các tổ chức ở thế giới ngầm, mỗi một tên đều trải qua vô số huấn luyện và giết chóc, chiến lực vượt trội!
Ngoài ra, còn có rất nhiều cường giả Hắc Bảng xuất hiện.
Giờ phút này, bọn họ đều tụ tập tại đây, cả đám lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm không chớp mắt.
"Mấy người đều được thuê tới giết tôi?"
Diệp Phàm đánh giá đám cường giả đến từ thế giới ngầm.
"Oắt con, xem ra người cậu đắc tội rất xem trọng cậu, thế mà lại thuê nhiều người như vậy tới xử lý cậu!"
Hạng mười bảy Hắc Bảng Kiếm Khiếu hừ lạnh.
"Đã là kiến hôi thì nhiều đến mấy vẫn chỉ là kiến hôi!"
Diệp Phàm bĩu môi, khinh thường nói.
Tạch!!!
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mấy cường giả thế giới ngầm lập tức trầm xuống, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận.
Bọn họ không ngờ Diệp Phàm dám khiêu khích như thế, đây không phải tự tìm chết à?
"Ranh con xấc xược, đi chết đi!"
Một cường giả thế giới ngầm nhịn không được, vọt thẳng đến trước mặt Diệp Phàm.
Phụt!
Đúng lúc này, một bàn tay ngọc ngà thò ra, xuyên thủng lồng ngực người kia, máu me bắn tung toé.
Tên cường giả thế giới ngầm kia chưa kịp phản ứng đã đi chầu Diêm Vương!
Người ra tay là Cơ Như Yên!
"Chết!"
Đôi mắt xinh đẹp của Cơ Như Yên đầy sát ý, miệng thốt ra một chữ, sau đó lao về phía đám cường giả thế giới ngầm.
Tuy đó thực lực những người kia mạnh nhưng ở Cơ Như Yên trước mặt lại chẳng thấm vào đâu, bị cô ấy giết như ngóe.
Hạng mười bảy Hắc Bảng rút kiếm chém về phía Diệp Phàm.
Phụt!
Có điều đối phương chỉ vừa rút kiếm ra thì nơi cổ họng đã phun trào máu tươi.
Diệp Phàm nắm đoản kiếm đứng trước mặt ông ta, đoản kiếm đen nhánh tỏa ra quang mang băng lãnh, tràn đầy cảm giác chấn nhiếp!
Cường giả hạng mười bảy Hắc Bảng quỳ rạp xuống đất, chết không nhắm mắt!
Chẳng lâu sau, hơn một ngàn cường giả thế giới ngầm đã bị Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ liên thủ giết đến mức tan rã.
Nguyên một đám đều là tinh anh của thế giới ngầm, lượng người từng giết đều vượt qua ba con số nhưng khi đối mặt với hai cô gái Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ lại hoàn toàn rơi xuống thế yếu, không thể chống cự!
Vèo!
Vèo!
Ngay thời khắc mấu chốt, hai bóng đen bỗng vụt ra, bay thẳng về phía Diệp Phàm.
Dãy núi Thiên Xuyên là dãy núi lớn nhất, lâu đời nhất khu vực Tây Nam.
Ngọn núi này có lịch sử gần nghìn năm, thuộc dạng dãy núi nguyên thủy.
Từng có không ít người muốn khai thác dãy núi này, nhưng tiếc là vì đủ mọi nguyên nhân phải từ bỏ.
Hơn nữa, bởi vì trong dãy núi này có nhiều thú dữ nên càng không có ai dám tùy tiện bước vào.
Nhưng đêm nay lại có rất nhiều người xuất hiện trong dãy núi Thiên Xuyên.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là Long Tỷ - ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc.
Long Tỷ là biểu tượng hoàng quyền của Long Quốc, là chí bảo vô thượng, vẫn luôn bị người đời nhòm ngó.
Tuy nhiên, chí bảo này đã biến mất nghìn năm, vẫn luôn bặt vô âm tín.
Nhưng mấy ngày nay lại có không ít thế lực nhận được tin Long Tỷ sẽ xuất hiện ở dãy núi Thiên Xuyên vào đêm nay!
Tin tức này xuất hiện tất nhiên đã thu hút rất nhiều thế lực kéo đến.
Lúc này, trong dãy núi này, người của Vu Môn Man Quốc, phái Âm Dương Anh Quốc, Bà Sa Môn Thiên Trúc Quốc đều xuất hiện ở đây.
Hiện tại người dẫn đầu ba thế lực này không phải kẻ xuất hiện ở cuộc thi Y đạo lúc trước.
Người dẫn đầu này tỏa ra khí tức thần bí.
"Phía trước từ trường bất thường, hẳn là Long Tỷ ở ngay phía trước!"
Một người đàn ông mặc áo bào âm dương dẫn đầu phái Âm Dương, tay cầm một cái đĩa tròn, lạnh lùng nói.
Bọn họ lập tức đi thẳng về phía trước.
Người của Vu Môn và Bà Sa Môn theo sát phía sau.
Ngoài bọn họ ra còn có không ít người xuất hiện ở đây, ví dụ như Bạch Ưng Long Quân - một trong bốn long quân của điện Long Vương.
Trước đây long quân Bạch Ưng Long Quân bị Thiên Võng tập kích, ông ta không rời đi mà vẫn ở lại Thục Châu, mục đích là vì Long Tỷ.
Lúc này, Bạch Ưng Long Quân thống lĩnh hơn trăm người xuất hiện ở đây, tất cả đều là võ giả Nhân Cảnh tầng chín trở lên, trong đó có tới mười mấy cường giả Địa Cảnh.
"Chủ nhân, tối nay dãy núi Thiên Xuyên này đông người thật đấy!"
Một người đàn ông bên cạnh Bạch Ưng Long Quân lên tiếng.
"Có Long Tỷ là có được thiên hạ, ai mà chẳng muốn chứ?"
"Lúc này ba tên kia vẫn chưa biết, nếu không e là bọn họ cũng chạy đến Đế Đô từ lâu rồi!"
Bạch Ưng Long Quân lạnh lùng nói.
"Chủ nhân, nếu ngài có Long tỷ thì ngồi lên vị trí điện chủ điện Long Vương là chuyện ván đã đóng thuyền!"
Người đàn ông kia kích động nói.
"Vị trí long vương không dễ ngồi như vậy đâu!"
Nói xong Bạch Ưng Long Quân đi vào trong dãy núi, những người khác đi theo phía sau.
Ở một nơi trong dãy núi, một cô gái mặc bộ đồ màu xanh lục, thân hình uyển chuyển xuất hiện ở đây, nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
"Xem ra Đoan Mộc Cẩn đến vì Long Tỷ!"
"Phía phiệt chủ đã truyền tin chưa?"
Sau khi cô gái kia biến mất, một nhóm người khác xuất hiện ở đây, một người đàn ông trong nhóm mở lời.
"Phía phiệt chủ vẫn chưa truyền tin, chúng ta cứ đi theo cô ta trước, tùy cơ hành động."
Một người khác trầm giọng nói.
Ngoài những người này ra, rất nhiều thế lực ở khu vực Tây Nam cũng nhận được tin liền chạy tới.
Thậm chí có không ít tông môn Võ đạo trong giới Võ đạo Tây Nam cũng xuất hiện ở đây, tất cả bọn họ đều đến vì Long Tỷ.
Có thể nói tối nay dãy núi Thiên Xuyên vô cùng náo nhiệt.
Cùng lúc đó, trong một sơn cốc nào đó thuộc dãy núi Thiên Xuyên.
Hiện tại có mấy trăm người đang canh gác nơi này.
Bên trong sơn cốc bị đào ra một lối đi rất dài, nhìn giống như cửa động mộ địa nào đó. Bên trong còn có ánh đèn hiu hắt, rõ ràng là có người đã vào trong.
Một người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa động, đó là gia chủ nhà họ Trương đại gia Thục Châu.
"Gia chủ, không ổn rồi!"
Lúc này, một thành viên nhà họ Trương bước nhanh tới, vẻ mặt nặng nề.
"Sao vậy?"
Gia chủ nhà họ Trương nhìn đối phương.
"Gia chủ, vừa rồi nhân viên bên ngoài truyền tin, tối nay có rất đông người tiến vào dãy núi Thiên Xuyên. Hơn nữa bọn họ không phải người bình thường, ngay cả tộc trưởng của gia tộc Cô Tô - một trong bốn bá chủ Tây Nam cũng tới. Hiện giờ bọn họ đang đi về phía này."
Thành viên nhà họ Trương báo cáo.
"Gì cơ? Sao có thể như vậy?"
Gia chủ nhà họ Trương biến sắc, trầm giọng nói: "Lẽ nào bọn họ tới vì Long Tỷ? Nhưng tại sao bọn họ lại biết chuyện Long Tỷ? Lại còn chọn đúng lúc chủ nhân xuống mộ?"
"Gia chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Thành viên này dò hỏi.
"Thông báo xuống dưới, phải bảo vệ tốt nơi này bằng mọi giá, không để cho bọn họ làm ảnh hưởng đến chủ nhân!"
"Nếu không, chúng ta đều phải chết!"
Gia chủ nhà họ Trương lạnh lùng quát.
"Vâng!"
Thành viên này gật đầu.
Mười mấy phút sau.
Người của phái Âm Dương, Vu Môn, Bà Sa Môn xuất bên ngoài sơn cốc.
Sau đó, Bạch Ưng Long Quân, tộc trưởng của gia tộc Cô Tô - một trong bốn bá chủ Tây Nam cũng xuất hiện ở đây, ngoài ra còn có mấy chục người thuộc tông môn Võ đạo Tây Nam. Tất cả đều tề tựu ở đây!
"Đứng lại, các người không được bước vào nơi này!"
Lúc này, một thành viên nhà họ Trương đứng trước cửa vào sơn cốc, vừa chỉ vào đám người phía đối diện vừa hét.
Mấy trăm cao thủ bảo vệ nhà họ Trương đều cầm vũ khí đứng đó, vây kín cửa vào sơn cốc.
"Cút ra!"
Người đàn ông mặc áo bào âm dương dẫn đầu phái Âm Dương kia lạnh lùng hừ mũi.
Dứt lời ông ta tung ra một chưởng, đánh bay người nhà họ Trương vừa nói chuyện.
Hộ vệ của nhà họ Trương có mặt ở đây lập tức ra tay.
Một lão giả dẫn đầu Vu Môn của Man Quốc vung tay lên, một đống cổ độc bắn ra, chui thẳng vào trong cơ thể của các hộ vệ nhà họ Trương.
Á á á!
Một giây sau, những hộ vệ nhà họ Trương bị cổ độc tấn công đều phát ra từng tiếng kêu thảm thiết vì đau đớn.
Toàn bộ người của Bà Sa Môn đều xông ra, điên cuồng chém giết hộ vệ nhà họ Trương.
Mấy trăm hộ vệ nhà họ Trương đối mặt với ba thế lực siêu cấp của ba quốc gia này thậm chí không chống đỡ nổi nửa phút, toàn bộ ngã lăn ra đất.
Người của ba thế lực lớn xông thẳng vào sơn cốc, những người khác theo sát phía sau!
Lúc này, trong sơn cốc chỉ còn lại một người là gia chủ nhà họ Trương.
Sau khi ông ta nhìn thấy người mình mang tới đều bị giết sạch, mặt biến sắc luôn. Tiếp đó, ông ta trông thấy người của ba thế lực lớn xông vào.
Mà khi ông ta nhìn thấy đám người Bạch Ưng Long Quân, tộc trưởng của gia tộc Cô Tô kéo tới, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Gia chủ nhà họ Trương!"
"Sao ông lại ở đây?"
"Lẽ nào Long Tỷ có liên quan đến ông?"
Tộc trưởng của gia tộc Cô Tô là Cô Tô Thành nhìn gia chủ nhà họ Trương, lạnh lùng quát.
"Tôi..."
Gia chủ nhà họ Trương há miệng, nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Long Tỷ đang ở đâu?"
Lúc này, người đàn ông mặc áo bào âm dương trong phái Âm Dương kia nhìn cửa vào mộ địa, trong mắt lóe lên tia sáng. Chiếc đĩa tròn trong tay điên cuồng chuyển động, chỉ về phía cửa vào.
Nhất thời tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cửa vào, muốn xông vào trong cướp Long Tỷ.
Ầm!
Đột nhiên một âm thanh chói tai vọng ra từ trong cửa động.
Tiếp đó, một đạo hàn quang màu đen phóng ra tựa như một mũi tên nhọn, tốc độ cực nhanh.
Người của Vu Môn, phái Âm Dương, Bà Sa Môn lập tức thay đổi sắc mặt, liên tục lùi về sau.
Đạo hàn quang màu đen kia cắm phập xuống đất, là một thanh đao cổ màu đen dài nửa mét, rất mảnh, thân đao có các loại hoa văn huyền ảo.
Thanh đao cổ này tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, làm nhiệt độ trong sơn cốc thoáng cái đã giảm xuống mấy chục độ!
Mọi người nhìn thanh đao này, ai nấy đều nhíu mày.
Đúng lúc này, một bóng đen từ trong cửa động chui ra, đứng trước mặt mọi người.
Toàn thân người này bọc trong áo choàng màu đen, không nhìn rõ mặt.
Nhưng tay trái của hắn ta cầm một chiếc hộp to bằng bàn tay.
Mọi người nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay đối phương.
"Long Tỷ!"
Người đàn ông mặc áo bào âm dương dẫn đầu phái Âm Dương kia chăm chú nhìn chiếc hộp này.
Rất có thể là bên trong chiếc hộp này đựng Long Tỷ!
Chương 271: Ta cướp lấy Long Tỷ, ngươi làm được gì ta?
"Chủ nhân!"
Gia chủ họ Trương nhìn thấy người này bước ra thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông mặc áo choàng trực tiếp đi đến trước thanh cổ đao màu đen, rút nó ra khỏi vỏ và định đi ra ngoài.
"Trả lại Long Tỷ!"
Người đàn ông đứng đầu phái Âm Dương không kìm được hét lên, cái mâm tròn trong tay hắn ta trực tiếp bay về phía đối phương.
Rắc!
Thanh cổ đao màu đen trong tay người đàn ông mặc áo choàng chém một nhát, lập tức chém nát cái mâm tròn, còn người đàn ông mặc áo choàng Âm Dương thì lao thẳng đến trước mặt hắn ta, tấn công hắn ta.
Phụt!
Đối mặt với đòn tấn công của cao thủ phái Âm Dương, thanh cổ đao trong tay người đàn ông mặc áo choàng lại một lần nữa chém ra.
Nhát chém này cực kỳ nhanh, nhanh đến mức giống như một tia chớp lóe lên, cao thủ phái Âm Dương này lập tức bị chém thành hai nửa, máu tươi bắn tung tóe.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Lúc này, lão già của phái Vu Môn vung tay lên, một đàn sâu bọ độc lao về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Phụt!
Người đàn ông mặc áo choàng vung thanh cổ đao màu đen trong tay, tất cả những con sâu bọ độc đó đều bị chém làm đôi, thanh cổ đao màu đen đó thậm chí còn đâm xuyên qua cơ thể lão già của phái Vu Môn.
Tốc độ xuất đao này quá nhanh, mắt thường không thể nhìn rõ!
Ngay sau đó, một bà lão đứng đầu Bà Sa Môn xông về phía người đàn ông mặc áo choàng, người đàn ông mặc áo choàng lại một lần nữa vung đao.
Chỉ là lần này, người đàn ông mặc áo choàng vừa mới động đao, thân hình đối phương đã kỳ lạ vặn vẹo thành tư thế mà người bình thường không thể đạt tới, tránh được đòn đao của người đàn ông mặc áo choàng.
Trong lúc tránh được nhát đao của đối phương, một tay bà lão trực tiếp vươn về phía chiếc hộp trên tay trái của đối phương.
Xoẹt!
Đột nhiên, một tia máu bắn ra, bà lão Bà Sa Môn sắp chạm tới chiếc hộp, tưởng rằng sắp lấy được Long Tỷ, nhưng kết quả lại phát hiện ra sức mạnh trên người bà ta nhanh chóng mất đi.
Bà ta liếc nhìn thì thấy thanh cổ đao màu đen trong tay người đàn ông mặc áo choàng không biết từ khi nào đã đâm vào ngực bà ta.
"Ngươi..."
Bà lão không cam lòng liếc nhìn người đàn ông mặc áo choàng rồi trực tiếp ngã xuống đất.
Sau khi người đàn ông mặc áo choàng gọn gàng dứt khoát giết chết thủ lĩnh của ba thế lực lớn này, bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng ngột ngạt!
Bạch Ưng Long Quân, tộc trưởng gia tộc Cô Tô và người của các môn phái khác đang có mặt tại đây đều chăm chú nhìn người đàn ông mặc áo choàng với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Không biết huynh đài xưng hô thế nào?"
Bạch Ưng Long Quân nhìn người đàn ông mặc áo choàng nói.
Người đàn ông mặc áo choàng không trả lời, định rời đi.
Lúc này, một bóng người chắn trước mặt người đàn ông mặc áo choàng, đó là một người phụ nữ mặc áo xanh, đeo mạng che mặt.
"Ta muốn Long Tỷ!"
Nữ tử mặc Lục y nhìn người đàn ông mặc áo choàng nói thẳng.
Người đàn ông mặc áo choàng không nói lời nào, trực tiếp chém thanh cổ đao màu đen trong tay ra.
Nữ tử mặc Lục y né người, cực kỳ nhẹ nhàng tránh được nhát chém của đối phương,
Cô ta vung tay, nhẹ nhàng vung về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Mặc dù đòn đánh này nhẹ nhàng, nhưng tốc độ lại không hề chậm hơn thanh đao trong tay người đàn ông mặc áo choàng.
Ầm!
Người đàn ông mặc áo choàng xoay đao, đỡ được đòn đánh này của đối phương,
Cùng với tiếng ầm vang lên, cả hai bên đều lùi lại.
Ngay sau đó, nữ tử mặc Lục y lại một lần nữa tấn công về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Ầm ầm ầm!
Cả hai bên giao chiến kịch liệt, bất phân thắng bại,
Xoẹt!
Nhưng ở chiêu cuối cùng, thanh cổ đao màu đen trong tay người đàn ông mặc áo choàng trực tiếp chém đôi chiếc mạng che mặt trên khuôn mặt nữ tử mặc Lục y.
Trong nháy mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ đoan trang, đầy khí chất quý phái của nữ tử mặc Lục y hiện ra trước mặt mọi người.
"Không ngờ ta vừa ra khỏi thung lũng đã gặp được một mỹ nhân, vận may của ta quả là không tệ!"
Một người đàn ông mặc áo dài trắng, tay cầm chiếc quạt, trông giống như một thư sinh đột ngột xuất hiện ở đây, nhìn nữ tử mặc Lục y và khen ngợi, đôi mắt nhìn từ trên xuống dưới đối phương, như thể có thể nhìn thấu người khác.
Nữ tử mặc Lục y bị ánh mắt của người đàn ông này đảo qua đảo lại, nhíu mày, nói: "Công tử nếu còn nhìn nữa, cẩn thận đôi mắt không giữ được!"
"Mỹ nhân thật biết nói đùa!"
Người đàn ông áo trắng phe phẩy chiếc quạt, cười tà mị, nói: "Mỹ nhân muốn Long Tỷ sao? Hay là ta cướp lấy tặng mỹ nhân, nhưng khi đó mỹ nhân phải cùng ta về thung lũng, làm phu nhân của ta!"
"Ngươi cướp được hãy nói!"
Nữ tử mặc Lục y nhẹ giọng nói.
"Chỉ là một chiếc Long Tỷ thôi mà!"
Người đàn ông này cười nói, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông mặc áo choàng: "Ngoan ngoãn giao Long Tỷ ra đây, nếu không đừng trách ta không khách sáo!"
Người đàn ông mặc áo choàng trực tiếp chém một nhát về phía đối phương.
Người đàn ông áo trắng phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay, trực tiếp đỡ được nhát chém này của đối phương.
"Không tệ, có chút bản lĩnh, hôm nay để ta, Ngọc Diện thư sinh, gặp ngươi!"
Người đàn ông này ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén, hắn xoay chiếc quạt lông vũ tấn công về phía đối phương.
Ầm ầm ầm!
Hai người này trực tiếp giao chiến với nhau, phát ra một loạt tiếng sấm sét.
"Ngọc Diện thư inh?"
"Chẳng lẽ hắn chính là Ngọc Diện thư sinh đứng thứ ba trong Thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc?"
Bạch Ưng Long Quân ánh mắt ngưng tụ, lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc áo trắng kia.
"Thật sự là Ngọc Diện thư sinh!"
Tộc trưởng gia tộc Cô Tô, Cô Tô Thành nhìn người này với sắc mặt kinh hãi.
"Tộc trưởng, người này là một trong Thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc sao?"
"Sao nhìn không giống nhỉ?"
Một cao thủ gia tộc Cô Tô nhìn người đàn ông áo trắng kia kinh ngạc nói.
"Đừng nhìn hắn ta có vẻ thư sinh, người này chính là một kẻ tàn nhẫn, thủ đoạn vô cùng tàn độc, hắn ta từng một mình trong một đêm tàn sát hai mươi ba gia tộc ở Tây Bắc, hơn ba nghìn người chết trong tay hắn ta, chấn động một thời!"
"Sau đêm đó, hắn ta bị chính quyền Long Quốc truy nã, gia nhập Ác Nhân Cốc, trở thành một trong Thập đại ác nhân, tự xưng là Ngọc Diện thư sinh!"
Cô Tô Thành trầm giọng nói.
"Mạnh như vậy sao!"
Cao thủ gia tộc Cô Tô kia nghe xong, vẻ mặt kinh ngạc nói.
Ầm!
Lúc này, một tiếng vang trầm thấp truyền đến.
Ngọc Diện thư sinh và người đàn ông mặc áo choàng lui về phía sau.
"Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"
Ngọc Diện thư sinh hừ lạnh, chiếc quạt lông vũ trong tay đã rách nát.
"Xem ra ngươi cũng không được rồi!"
Nữ tử mặc Lục y nhìn Ngọc Diện thư sinh nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, sắc mặt Ngọc Diện thư sinh trầm xuống,
Đàn ông ghét nhất bị người khác nói mình không được, nhất là phụ nữ nói!
Ngay lập tức, Ngọc Diện thư sinh, một trong Thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc, vung một thanh kiếm mềm, một lần nữa tấn công người đàn ông mặc áo choàng.
Ầm ầm ầm!
Cả hai bên giao chiến kịch liệt, từng luồng chân khí tứ tán, lan tỏa ra một luồng uy áp đáng sợ!
Nhưng bất kể Ngọc Diện thư sinh tung ra chiêu thức tấn công mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể làm tổn thương người đàn ông mặc áo choàng, ngược lại thanh cổ đao màu đen của đối phương tấn công mãnh liệt khiến Ngọc Diện thư sinh bị thương ở nhiều chỗ.
Sau một hồi giao chiến kịch liệt, Ngọc Diện thư sinh và người đàn ông mặc áo choàng lui về phía sau.
Lúc này, Ngọc Diện thư sinh nhìn chằm chằm đối phương, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Cút đi!!!"
Lúc này, người đàn ông mặc áo choàng cuối cùng cũng lên tiếng, và một chữ thốt ra khỏi miệng hắn lại mang theo một luồng áp bức cực mạnh!
"Giao Long Tỷ ra đây, nếu không thì chết!!!"
Đột nhiên, một tiếng quát lạnh lùng vang vọng khắp sơn cốc.
Một nhóm người xuất hiện, người đàn ông đứng đầu có vẻ mặt lạnh lùng.
"Ta là Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần, giao Long Tỷ ra đây, nếu không ngươi phải chết!"
Người đàn ông này nhìn người đàn ông mặc áo choàng và hét lên lạnh lùng.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Bạch Ưng Long Quân và nữ tử mặc Lục y lập tức thay đổi, cả hai đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng là họ đều biết đến sự tồn tại của Hoàng tộc!
Chỉ là họ không ngờ rằng, người của Hoàng tộc trong truyền thuyết lại xuất hiện ở đây!
Người đàn ông mặc áo choàng nghe thấy lời của đối phương, không hề thay đổi sắc mặt, thanh cổ đao màu đen trong tay trực tiếp chỉ về phía đối phương.
"Muốn chết à!"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp giết về phía người đàn ông mặc áo choàng.
"Dừng tay!"
Lúc này, một tiếng hét lớn vang lên.
Hắc Uyên dẫn theo một nhóm thành viên Long Hồn chạy đến.
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần, người đàn ông mặc áo choàng, nữ tử mặc Lục y, Bạch Ưng Long Quân và những người có mặt của các môn phái đều nhìn về phía Hắc Uyên.
"Ta là Hắc Uyên của Long Hồn trực thuộc Chiến Bộ Long Quốc, phụng Long Soái mệnh lệnh đến lấy Long Tỷ. Ai dám ngăn cản sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!"
Hắc Uyên trực tiếp lấy chứng minh thư của mình ra, lạnh lùng nói.
"Trở về nói với Long Soái của các ngươi, Long Tỷ, Hoàng tộc họ Trần ta muốn rồi, ai dám ngăn cản giết không tha!"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần trực tiếp hét lớn.
"Các ngươi muốn làm kẻ thù với Long Quốc sao?"
Sắc mặt Hắc Uyên trầm xuống, mở miệng nói.
"Hừ, khi Trần thị Hoàng triều của ta thống trị vùng đất này, Long Quốc còn chẳng biết ở đâu đâu nhỉ? Các ngươi cũng dám ở trước mặt Hoàng tộc họ Trần lớn tiếng sao?"
"Hôm nay, Hoàng tộc họ Trần ta nhất định lấy được Long Tỷ này. Ta muốn xem ai dám cướp?"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần hét lớn một cách khinh thường.
"Ta cướp Long Tỷ này, ngươi làm được gì ta?"
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Bóng dáng của Diệp Phàm xuất hiện ở đây, nhìn chằm chằm vào Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần!
Chương 272: Đưa thì sống, không đưa thì chết!
Lúc Diệp Phàm xuất hiện, tất cả ánh mắt của mọi người trong sơn cốc đều quét về phía hắn.
"Ngươi là ai?"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
"Ta đến cướp Long Tỷ này đấy, ngươi có thể làm gì được ta?"
Diệp Phàm nhìn Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần với vẻ mặt khiêu khích.
Diệp Phàm vừa nói xong, vẻ mặt của Ngũ hộ pháp này lạnh lùng nói: "Ai muốn cướp thì người đó phải chết!"
Diệp Phàm vừa dứt lời, những cường giả còn lại của Hoàng tộc họ Trần xông thẳng lên muốn giết hắn.
Phập phập phập!!!
Lập tức, tay Diệp Phàm phất một cái, từng cây châm bạc bắn vèo vèo ra.
Đám cường giả của Hoàng tộc họ Trần này đều bị bắn chết ngay tại chỗ.
Bạch Ưng Long Quân nhìn thấy châm bạc của Diệp Phàm bắn nhanh ra, ánh mắt ông ta nhíu chặt lại, ông ta nhớ tới đêm đó có người bí mật dùng châm bạc cứu ông ta nên ánh mắt không khỏi liếc nhìn Diệp Phàm nhiều hơn!
Mà Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt trầm xuống.
Hắn ta bước ra một bước, một tay biến hoá thành chưởng và đánh về phía Diệp Phàm.
Xoạt!!
Một chưởng này của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần vừa đánh ra đã trực tiếp xé rách không khí, đánh về phía khí thế không thể ngăn cản của Diệp Phàm, bộc phát ra năng lượng quái dị!
Một đòn này, cho dù là cường giả nửa bước Thiên Cảnh cũng không đỡ nổi!
Hiển nhiên, thực lực của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần này đã bước vào cấp bậc Thiên Cảnh rồi!
Đúng lúc này, thực lực của Ngũ hộ pháp này bộc phát đã làm chấn động tất cả mọi người có mặt!
"Cường giả Thiên Cảnh!"
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này!
Đối với bọn họ, cường giả Địa Cảnh thì có thể không hiếm thấy, nhưng cường giả cấp bậc Thiên Cảnh thì không phải tùy tiện là có thể nhìn thấy!
Đạt được Thiên Cảnh là đủ để khai tông lập phái, trở thành một nhân vật trí dũng xuất kiệt, ngay cả Chính phủ cũng không dám tuỳ tiện đắc tội với một cường giả Thiên Cảnh!
Nếu là ở nước ngoài, một cường giả Thiên Cảnh đủ để tạo ra một tổ chức cấp SSS!
Chỉ có điều, muốn trở thành cường giả Thiên Cảnh cũng không dễ dàng như vậy, trong một trăm cường giả Địa Cảnh cũng sẽ không có quá mười người có thể đạt tới cấp độ Thiên Cảnh!
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này chính là cường giả Thiên Cảnh chân chính!
Hắn ta vừa ra tay đã thể hiện rõ thực lực, làm cho tất cả mọi người bên trong sơn cốc đều chấn động quá mức rồi.
Ngay lập tức, bọn họ nhìn Diệp Phàm rồi lần lượt lắc đầu, cảm thấy người này chết chắc rồi.
Đối mặt với công kích của cường giả Thiên Cảnh, trừ phi hắn cũng ở cấp độ Thiên Cảnh, nếu không thì không thể nào đỡ nổi.
Nhưng nhìn bề ngoài của Diệp Phàm chắc chỉ mới hai mươi tuổi, cho dù là yêu nghiệt thì thực lực cùng lắm cũng chỉ ở Địa Cảnh, làm sao có thể đỡ được đòn công kích của cường giả Thiên Cảnh?
Tuy nhiên, ngay lúc bọn họ vừa nảy sinh ý nghĩ này thì đã bị Diệp Phàm cưỡng ép phá vỡ!
Diệp Phàm thấy đòn công kích của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần ập đến, hắn không hề có bất kỳ lời vô nghĩa nào mà bước ra một bước, đánh ra một quyền.
Ầm!!
Trong phút chốc, nắm đấm của Diệp Phàm và một chưởng của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần va vào nhau, giống như sao Hỏa va vào Trái Đất vậy, làm vang lên tiếng nổ ầm trời!
Phụt phụt!
Trong giây tiếp theo, Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống đất rồi hộc máu.
Lúc này, những người đứng xem đều ngây ngốc!
Bạch Ưng Long Quân, Tộc trưởng của gia tộc Cô Tô, Nữ tử mặc Lục y, Ngọc Diện thư sinh, người đàn ông mặc áo choàng cầm theo Long Tỷ, Hắc Uyên cùng với các cao thủ của mấy chục tông môn võ đạo đứng đầu Tây Nam đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, sắc mặt ngơ ngác!
"Hắn... Chẳng lẽ là cường giả Thiên Cảnh?"
Tộc trưởng gia tộc Cô Tô nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khó tin, nội tâm ông ta dâng lên một cơn bão!
Một cường giả Thiên Cảnh chừng hai mươi tuổi?
Đây là khái niệm gì thế?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài cũng đủ để chấn động toàn bộ Trung Quốc!
Nhóm cao thủ của các tông môn đứng đầu nhìn Diệp Phàm, bọn họ đều âm thầm nuốt nước bọt, đồng tử giãn ra đến cực điểm!
Bọn họ chưa từng nhìn thấy một võ giả trẻ tuổi nào mà lại mạnh mẽ như vậy!
Thực lực này, ngay cả những người Thiên Kiêu trong danh sách xanh cũng khó có thể so sánh được?
Giờ phút này, Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ nhìn Diệp Phàm thể hiện thực lực, trong lòng hai người cũng vô cùng chấn động.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Cơ Như Yên nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt long lanh!
Mà ánh mắt Hoa Hồng Đỏ cũng chớp chớp ngưỡng mộ nhìn Diệp Phàm!
"Người này thế mà đã đạt đến Thiên Cảnh rồi?"
Bạch Ưng Long Quân nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lóe lên tinh quang.
Giờ phút này, có lẽ chỉ có Hắc Uyên là không lộ ra quá nhiều vẻ kinh ngạc.
Trong trận đánh trước đó với Diệp Phàm, anh ta đã đoán được thực lực của đối phương rồi!
Nữ tử mặc Lục y kia nhìn Diệp Phàm, đôi mắt đẹp của cô ta đang nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
"Ngươi thật sự là cường giả Thiên Cảnh?"
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần bị một quyền của Diệp Phàm đánh cho bị thương nặng, hắn ta nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khó tin.
Diệp Phàm bay thẳng về phía đối phương, một chân giẫm lên ngực hắn ta, lại đạp cho Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần đến thổ huyết, nói: "Trả lời ta một câu, ta có thể tha chết cho ngươi!"
"Ngươi..."
Ánh mắt của Ngũ hộ pháp Hoàng tộc họ Trần trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
"Nói, tại sao lúc trước ngươi lại bắt Trần Tiểu Manh?"
Diệp Phàm nhìn Ngũ hộ pháp, lạnh lùng quát lên.
"Ngươi và cô ấy có quan hệ gì?"
Ngũ hộ pháp cau mày, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Bây giờ là ta hỏi ngươi!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Ngươi tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện của Hoàng tộc họ Trần ta, nếu không cho dù ngươi là thiên tài có thực lực Thiên Cảnh thì cũng phải chết!"
Ngũ hộ pháp nhìn Diệp Phàm, quát lên.
Rắc rắc!!
Giây tiếp theo, Diệp Phàm dùng sức đạp mạnh lên ngực Ngũ hộ pháp một cái, trái tim hắn ta vỡ vụn ngay tại chỗ!
Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này mở to mắt nhìn Diệp Phàm, hắn ta chết không nhắm mắt!
Còn đám người Bạch Ưng Long Quân, nữ tử mặc Lục y, Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm giết chết Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này, trong lòng bọn họ đều chấn động!
Một số Hoàng tộc lớn của Long Quốc đều là thế lực cổ xưa được truyền thừa từ lâu, nội tình thâm sâu, một khi trêu chọc vào họ thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Nhưng Diệp Phàm cũng không hề cấm kỵ!
Sau khi tiêu diệt Ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần này, ánh mắt Diệp Phàm lại quét về phía Ngọc Diện thư sinh và nói: "Ngươi là người của Ác Nhân Cốc?"
"Đúng vậy, tại hạ là một trong mười ác nhân hàng đầu của Ác Nhân Cốc."
"Ta không muốn nghe những lời nói nhảm!"
"Ta đã giết hai người của Ác Nhân Cốc các ngươi rồi, ngươi muốn trở thành người thứ ba không?"
Ngọc Diện thư sinh này còn chưa nói xong, Diệp Phàm đã lạnh lùng quát lên.
Diệp Phàm vừa nói xong, sắc mặt Ngọc Diện thư sinh thay đổi, hắn ta nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kinh ngạc: "Chẳng lẽ Đường Thiên Phong và Lãng Đãng Công Tử kia đều là bị ngươi giết?"
"Đúng vậy!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Mà lúc nghe tin Diệp Phàm đã giết chết đại ác nhân của Ác Nhân Cốc, những người khác đều sửng sốt.
Lúc này, ánh mắt của Ngọc Diện thư sinh lóe lên, hắn ta cúi đầu nhìn Diệp Phàm nói: "Hai người bọn họ đắc tội công tử, theo lý thì phải chết, Long Tỷ này cũng chỉ có công tử mới xứng, tại hạ cáo từ!"
Sau khi Ngọc Diện thư sinh nói xong, bóng dáng của hắn ta lập tức biến mất trước mặt mọi người.
Ánh mắt Diệp Phàm quét mắt về phía người đàn ông mặc áo choàng một tay đang cầm đao, tay kia cầm hộp, nói: "Để lại Long Tỷ rồi đi đi!"
Thanh cổ đao màu đen trong tay người mặc áo choàng chỉ thẳng vào Diệp Phàm, một khí tức lạnh lẽo phát ra từ cơ thể hắn ta.
"Ngươi không phải là đối thủ của ta!"
Diệp Phàm nhìn chằm chằm đối phương, bước ra một bước, một luồng khí tức vô hình bộc phát ra, trực tiếp khóa chặt đối phương.
Ngay lập tức, người đàn ông mặc áo choàng thay đổi sắc mặt.
Những người khác bên trong sơn cốc đều có cảm giác nghẹt thở, như thể đang bị ai đó bóp chặt cổ, tất cả đều nhìn Diệp Phàm với ánh mắt sợ hãi.
Giờ phút này, ở trong mắt bọn họ, Diệp Phàm không giống một thanh niên ngây thơ mới ra đời chút nào, mà là một bá chủ vô thượng đầu đầy mưu kế, đứng ở đỉnh kim tự tháp!
Người này thật đáng sợ!
"Đưa thì sống!"
"Không đưa thì chết!"
Diệp Phàm nhìn người đàn ông mặc áo choàng, lạnh lùng quát lên.
Lúc này, không khí xung quanh dường như hoàn toàn đóng băng!
Cuối cùng, người đàn ông mặc áo choàng ném chiếc hộp trong tay cho Diệp Phàm, hắn ta ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi con ngươi xám xịt nhìn chằm chằm Diệp Phàm: "Long Tỷ, ta sẽ lấy lại!"
"Ta sẽ luôn đợi ngươi!"
Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương, mỉm cười giễu cợt.
Không hiểu vì sao, hắn lại có thêm mấy phần hứng thú về người này.
Khi người đàn ông mặc áo choàng nói xong, bóng dáng của hắn ta cũng biến mất tại chỗ.
Diệp Phàm mở chiếc hộp ra, bên trong có một ấn cổ được làm bằng đá cẩm thạch trắng, trên đó khắc chín đầu rồng, tỏa sáng rực rỡ, lộ ra khí phách Hoàng tộc vô hình!
Ngay lập tức, Diệp Phàm lấy nó ra, phía dưới ấn ký này khắc tám chữ lớn là Thụ mệnh ư thiên, ký thọ vĩnh xương*.
(*) Nghĩa là nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi.
Đây là ngọc tỷ truyền quốc của Long Quốc - Long Tỷ!
Chương 273: Giết người diệt khẩu!
Lúc này, tất cả mọi người trong sơn cốc đều nhìn chằm chằm vào Long Tỷ trên tay Diệp Phàm, ánh mắt của mỗi người đều nóng rực.
Nghe đồn , có được Long Tỷ sẽ là chúa tể thiên hạ!
Bởi vậy, với bất kỳ ai, Long Tỷ đều có sức hấp dẫn rất lớn!
Nhưng lúc này, không người nào dám cướp Long Tỷ.
Dù sao thì thi thể hộ pháp hoàng tộc họ Trần vẫn còn đang nằm đó!
“Diệp…”
“Nếu như tôi đã lấy được, vậy thì thứ đồ này chính là của tôi!”
Lúc này, Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm đang định nói gì đó thì hắn đã lên tiếng.
Vốn dĩ Diệp Phàm chỉ tò mò về Long Tỷ, hắn muốn mở mang kiến thức về biểu tượng của hoàng quyền.
Nhưng khi cầm được Long Tỷ, trong lòng lại thay đổi.
Không biết vì sao, Diệp Phàm lại cảm thấy Long Tỷ này có tác dụng rất lớn với hắn!
Mặc dù không đoán được Long Tỷ này có ảnh hưởng như thế nào, nhưng nếu đã có loại trực giác này thì hắn sẽ không đưa Long Tỷ cho người khác!
“Long Tỷ ở đây, mấy người muốn lấy cứ việc tới cướp!”
Ánh mắt Diệp Phàm liếc nhìn những người khác rồi nói.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, im như thóc..
“Nếu các người không muốn, vậy tôi cầm đi nhé!”
Diệp Phàm đường đường chính chính nói.
Phụt!
Hoa Đồng Đỏ nghe Diệp Phàm nói vậy thì không nhịn được mà cười ra tiếng.
Thiếu chủ đúng là biết đùa!
Diệp Phàm dẫn hai người ra khỏi sơn cốc, ở bên ngoài, một trong cửu đại long vệ của Long Hồn – Thiết Thủ và Quân Đao vội vàng chạy tới.
“Là cậu!”
“Lúc trước, cảm ơn cậu!”
Quân Đao sửng sốt nhìn Diệp Phàm.
“Sao các người lại tới đây?”
Hắc Uyên đi ra, hắn nhìn Thiết Thủ và Quân Đao nói.
“Theo những gì Quân Đao báo cáo, tôi điều tra được, ở phía bên kia dãy núi Thiên Xuyên có dấu vết của số lượng lớn quân Thiên Lang, hình như bọn họ đang khai thác cái gì trong núi, hơn nữa còn có cả vết tích của người Anh Quốc!”
Thiết Thủ nói.
“Quân Thiên Lang và người Anh Quốc thông đồng với nhau?”
Hắc Uyên nhíu mày.
“Không sai, lúc trước Long Soái để tôi dẫn tiểu đội Long Hồn tới đây cũng là để điều tra chuyện này, kết quả lại gặp cường giả tám nước, tôi nghi ngờ có liên quan tới bọn họ!”
Quân Đao lạnh giọng nói.
“Nếu chuyện của tiểu đội Long Hồn bị cường giả tám nước bao vây liên quan tới bọn họ, tôi muốn tự tay vặn đầu Chu Thiên Lâm xuống để tế bái những anh em đã chết!”
Thiết Thủ nói với vẻ mặt lạnh như măng, ánh mắt ông tràn ngập sát ý.
Chu Thiên Lâm chính là quân chủ của quân Thiên Lang!
“Đi xem thử đã rồi tính!”
Hắc Uyên nghiêm túc nói, hắn quay sang nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, có thời gian đi cùng không?”
“Tôi đi làm gì?”
Diệp Phàm bĩu môi.
“Hôm nay Diệp thiếu lấy đi Long Tỷ, tới khi đó bên trên nhất định sẽ truy cứu, nếu Diệp thiếu lại lập thêm công, Long Soái cũng dễ nói thay cho cậu!”
Hắc Uyên thản nhiên nói.
“Hơn nữa theo tôi được biết, quân Thiên Lang vẫn luôn muốn chiếm lấy quân Thiên Sách, trước kia thì chèn ép quân Thiên Sách khắp nơi, lẽ nào Diệp thiếu không định nhân cơ hội này xả giận cho quân Thiên Sách sao?”
Lúc này, ánh mắt Hắc Uyên tràn đầy ánh sáng, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Vậy thì đi thôi!”
Nghe quân Thiên Lang chèn ép quân Thiên Sách, vẻ mặt Diệp Phàm chợt lạnh đi.
Lập tức, bọn họ đi về một bên khác của dãy núi Thiên Xuyên.
Dãy núi Thiên Xuyên này cực kỳ to lớn.
Chỗ đám người Diệp Phàm là phía Nam của dãy núi Thiên Xuyên, lúc này ở một nơi nào đó tại phía Bắc chính là nơi đóng quân của chiến sĩ quân Thiên Lang.
Đằng sau nơi họ đóng quân là một hang động khổng lồ.
Lúc này, quân Thiên Lang không ngừng vận chuyển những chiếc rương lớn ra khỏi hang động.
Những chiếc rương lớn này cực kỳ nặng, rõ ràng đồ vật bên trong không hề nhẹ!
Quân đoàn trưởng thứ hai của quân Thiên Lang – Đỗ Quân đang hô hào với những chiến sĩ: “Tốc độ nhanh lên, đêm nay nhất định phải vận chuyển toàn bộ lượt quặng sắt thứ hai ra ngoài!”
“Đỗ quân đoàn trưởng, cần gì phải gấp gáp như vậy chứ?”
Lúc này, một người đàn ông để râu mép đứng cạnh Đỗ Quân, nói bằng tiếng Long Quốc bập bẹ.
Lúc trước người của gia tộc Itou ngoài ý muốn phát hiện ra một nhóm khoáng thạch hiếm có ở vùng núi Thiên Xuyên, giá trị vô cùng trân quý, vậy nên mới nảy ra ý định này.
Nhưng việc khai thác quặng sắt và vận chuyển ra ngoài là vô cùng khó khăn.
Dù sao đây cũng là lãnh thổ Long Quốc, mà chính phủ Long Quốc quản chế rất nghiêm ngặt.
Nhất là loại khoáng thạch hiếm có thì càng không thể nào cho phép bọn họ khai thác!
Cuối cùng, tộc trưởng gia tộc Ito đã nghĩ ra một cách, liên hệ với quân chủ Thiên Lang đang đóng quân ở Tây Nam, thông qua đủ các loại thủ đoạn, đưa ra lợi ích to lớn mới thuyết phục được đối phương, nhờ quân Thiên Lang đến khai thác rồi vận chuyển quặng sắt ra ngoài.
Có quân Thiên Lang hỗ trợ và yểm hộ, mỏ quặng sắt đã được khai thác thuận lợi, hơn nữa còn không có ai phát hiện!
“Quân chủ truyền tin tới, tiểu đội Long Hồn đã bị thương nặng làm cho chiến bộ tức giận, hiện tại người của Long Hồn vẫn đang tiến hành điều tra ở phía Tây Nam, vậy nên tốc độ của chúng ta phải nhanh lên, một khi bị bọn họ phát hiện thì chúng ta đều phải chết!”
Đỗ Quân lạnh giọng nói.
“Đã muộn rồi!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh như băng truyền đến.
Bóng hình Thiết Thủ xuất hiện, ánh mắt đầy sát ý nhìn chằm chằm Đỗ Quân và người Anh Quốc kia.
Mà đám người Diệp Phàm, Hắc Uyên cũng xuất hiện ngay sau đó.
Soạt!
Ngay lập tức, vẻ mặt của đám quân Thiên Lang đều thay đổi.
Đỗ Quân và người Anh Quốc nhìn thấy đám người Diệp Phàm thì khựng lại.
“Mấy người là ai?”
Đỗ Quân lạnh giọng quát.
“Một trong cửu đại long vệ của Long hồn – Hắc Uyên!”
Hắc Uyên bước lên, lạnh lùng nói.
“Ầm!”
Nghe được thân phận Hắc Uyên, Đỗ Quân run lên, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Các người…”
Lúc này, Đỗ Quân nhìn đám người Hắc Uyên, bỗng dưng không biết trả lời như thế nào.
Thiết Thủ trực tiếp vọt lên, mở một cái rương ra, bên trong chất đầy một đống quặng sắt màu đen.
“Là quặng sắt hiếm có!”
Thiết Thủ cầm lấy một quặng sắt xem thử, vẻ mặt ông trầm xuống rồi nhìn chằm chằm Đỗ Quân: “Quân Thiên Lang vậy mà cấu kết với người ngoại quốc tự ý khai thác trộm quặng sắt hiếm, các người đây là đang bán nước!”
“Thân là quân đoàn của Long Quốc lại làm ra loại chuyện như vậy, đúng là ô nhục bốn chữ ‘quân nhân Long Quốc!”
Hắc Uyên nói với vẻ mặt lạnh như băng.
Đỗ Quân đang định giải thích thì người Anh Quốc kia đã lên tiếng:
“Đỗ quân đoàn trưởng, sự việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể giết chết tất cả bọn họ, ngăn chặn việc này bị tiết lộ ra ngoài, nếu truyền đi, quân Thiên Lang các anh và gia tộc Ito chúng tôi đều sẽ bị liên lụy!”
Đỗ Quân nghe người Anh Quốc nói như vậy, hắn híp mắt, giống như đưa ra một quyết định nào đó: “Quân đoàn số 2 quân Thiên Lang nghe lệnh, nổ súng, giết bọn họ!”
Hắn lập tức chỉ vào đám người Hắc Uyên quát.
Hắn vừa ra lệnh, chiến sĩ quân Thiên Lang trực tiếp giơ súng trong tay lên nhắm thẳng đám người Hắc Uyên, chuẩn bị bắn chết bọn họ.
Rõ ràng, Đỗ Quân muốn giết người diệt khẩu!
“Cậu dám?”
Thiết Thủ lạnh lùng nói.
“Nổ súng!”
Đỗ Quân lại ra lệnh, đám chiến sĩ kia chuẩn bị bóp cò.
Ầm!!!
Diệp Phàm tiến lên một bước, một cỗ lực lượng vô hình bộc phát, trực tiếp đánh bay quân Thiên Lang.
Lúc này, vẻ mặt của Đỗ Quân và người Anh Quốc thay đổi, nhìn Diệp Phàm với vẻ khiếp sợ.
“Mày là người của gia tộc Ito?”
Diệp Phàm chằm chằm người Anh Quốc.
“Cậu…cậu là ai?”
Vị kia sợ hãi nhìn Diệp Phàm.
“Trước kia gia tộc Ito cho phái Koga tới giết tôi là vì lý do gì?”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn đối phương.
Bộp!
Lời nói của Diệp Phạm khiến vẻ mặt người đàn ông thay đổi, liếc nhìn Đỗ Quân.
“Chuyện này có liên quan gì tới quân Thiên Lang của các anh không?”
Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Phàm nhìn về phía Đỗ Quân.
“Tôi không biết cậu đang nói gì?”
Đỗ Quân đáp.
“Không nói? Tôi sẽ khiến anh phải nói!”
Diệp Phàm đi về phía đối phương.
Đoàng! Đoàng!
Đột nhiên, hai tiếng súng vang lên.
Hai viên đạn bất ngờ xuất hiện và xuyên thẳng vào cơ thể người của gia tộc Ito và Đỗ Quân.
Máu phun ra từ trước ngực hai người đàn ông, bọn họ trợn trừng mắt rồi ngã trên mặt đất.
Vẻ mặt của Hắc Uyên, Thiết Thủ, Quân Đao thay đổi. bọn họ nhìn qua nơi phát ra tiếng súng thì phát hiện một đám người vọt tới.
Dẫn đầu là quân chủ quân Thiên Lang – Chu Thiên Lâm và quân đoàn trưởng số 1 – Mạc Lâm!
“Chu Thiên Lâm, hai phát súng vừa rồi là do ông bắn?”
Thiết Thủ nhìn chằm chằm Chu Thiên Lâm.
“Là tôi bắn!”
Mạc Lâm nói.
“Anh có ý gì?”
Quân Đao hỏi Mạc Lâm.
“Đỗ Quân thông đồng với người nước ngoài muốn giết hết thành viên Long Hồn, tội ác tày trời, tôi vì bảo vệ sự an toàn cho các vị thế nên mới ra lệnh cho Mạc Lâm nổ súng giết chết bọn họ!”
“Ba người các vị đều là người của chiến bộ, nếu có chuyện thì Thiên Lâm không biết phải ăn nói thế nào với Long Soái!”
Chu Thiên Lâm nhìn Hắc Uyên, Thiết Thủ, Quân Đao nói.
“Tôi nghĩ ông đang muốn giết người diệt khẩu thì có.”
“Chu Thiên Lâm, ông cấu kết với người Anh Quốc, tự ý khai thác mỏ sắt hiếm ở lãnh thổ Long Quốc, ông đang phản quốc!”
“Còn nữa, lúc trước tôi và tiểu đội Long Hồn bị vây giết cũng liên quan tới các người đúng không?”
Quân Đao chỉ thẳng mặt Chu Thiên Lâm.
“Quân Đao, bản quân chủ nể mặt Long Soái nên mới khách khí với cậu, nhưng cậu cũng không nên được đằng chân lân đằng đầu.”
“Cậu chỉ là một hiệu hàm cỏn con, tôi đường đường là quân chủ quân Thiên Sách, tướng hàm năm sao, cậu không có chứng cứ cũng dám vu tội cho bản quân chủ, đúng là dĩ hạ phạm thượng, tôi có thể đưa cậu tới tòa án quân sự!”
Vẻ mặt Chu Thiên Lâm trở nên lạnh lẽo, trên người ông ta tản ra một cỗ hơi thở đáng sợ.
Những lời của Chu Thiên Lâm khiến vẻ mặt Quân Đao tối sầm lại.
“Ông cho rằng giết chết hai người này thì chúng tôi không có chứng cứ sao?”
“Còn có bọn họ!”
Thiết Thủ chỉ vào đám chiến sĩ quân Thiên Lang vừa rồi bị Diệp Phàm đánh bay ra.
“Bọn họ ~”
Ánh mắt Chu Thiên Lâm liếc qua đám chiến sĩ quân Thiên Lang.
Kết quả một cảnh tượng khiến người khác khiếp sợ đã xảy ra!
Chương 274: Cuộc chiến hết sức căng thẳng
Chu Thiên Lâm đảo mắt qua.
Không ngờ đám binh lính này lại cầm dao găm đặt ngay trước cổ, tự sát tập thể.
Phụt phụt phụt!!!
Trong nháy mắt, đám chiến sĩ quân Thiên Lang đồng loạt ngã xuống đất, máu tươi phun ra từ cổ họng, chết toàn bộ!
Ầm!
Lúc này, vẻ mặt của Thiết Thủ và Quân Đao đều lộ ra vẻ vô cùng khó coi, vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Chu quân chủ quản lý quân Thiên Lang quả nhiên là lợi hại, một ánh mắt đã khiến cho nhiều chiến sĩ can tâm tình nguyện đi chết như vậy!”
Hắc Uyên nói với vẻ mặt hết sức âm trầm.
“Hắc Uyên đại nhân, lời này không thể nói linh tinh được.”
“Bọn họ cảm thấy bản thân phản bội Long Quốc, nghiệp chướng nặng nề nên mới chết để đền tội, đâu phải do bản quân chủ chỉ thị!”
Chu Thiên Lâm thản nhiên nói, ông ta phủi sạch chuyện này!
“Thế sao? Tôi sẽ điều tra rõ sự việc này.”
“Nếu Chu quân chủ có tham gia, tôi bảo đảm sẽ đích thân tiễn ông vào ngục giam quân sự!”
Hắc Uyên lạnh lẽo nhìn Chu Thiên Lâm.
“Tùy cậu!”
Chu Thiên Lâm đáp.
“Lúc trước gia tộc Ito muốn giết tôi, có phải do ông sai khiến không?”
Lúc này, ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía Chu Thiên Lâm.
“Cậu…cậu là kẻ đã giết chết con trai tôi?”
Chu Thiên Lâm nhìn Diệp Phàm, đồng tử co rút lại, đột nhiên ông ta lớn giọng nói.
“Đúng thế, con trai ông là do tôi giết!”
“Thế nên ông đã chỉ thị cho người của gia tộc Ito tới giết tôi?”
Diệp Phàm hờ hững nói
Thấy kẻ thù giết chết con trai mình đứng trước mặt.
Trên người Chu Thiên Lâm tản ra một cỗ sát ý khủng bố, ánh mắt ông ta lóe lên ý định giết người.
Bầu không khí xung quanh như ngừng lại.
“Chu quân chủ, ông muốn làm gì?”
Hắc Uyên liếc mắt nhìn Chu Thiên Lâm.
“Hắn ta giết chết con trai tôi, cậu nói xem bản quân chủ muốn làm gì?”
Chu Thiên Lâm lạnh lùng đáp.
“Nếu ông muốn chết, tôi có thể tiễn ông đi gặp con trai của mình!”
Diệp Phàm bĩu môi.
Bộp!
Lúc này, Chu Thiên Lâm muốn ra tay nhưng Hắc Uyên đã ngăn ở trước mặt: “Chu quân chủ, chuyện liên quan tới mỏ quặng còn chưa điều tra rõ, tốt nhất ông đừng có làm ẩu!”
Ánh mắt Chu Thiên Lâm lóe lên nhìn về phía DIệp Phàm: “Ranh con, mày đợi đó, tao nhất định sẽ giết chết mày!”
Sau đó, ông ta dẫn theo thuộc hạ rời đi.
“Sao anh không để ông ta ra tay, vậy thì tôi có thể giết chết ông ta rồi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hắc Uyên.
“Diệp thiếu, dù sao Chu Thiên Lâm cũng là quân chủ quân Thiên Lang, nếu ông ta chết thì quân Thiên Lang sẽ bạo động!”
“Hơn nữa, một khi cậu giết chết ông ta, chuyện này sẽ phiền phức hơn cả giết quận chúa Xuyên Vương!”
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến cho Long Quốc chấn động!”
“Cậu yên tâm, chờ tôi tra ra ông ta liên quan tới mỏ quặng sắt, tôi sẽ tự tay bắt ông ta!”
Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm nói.
“Tốt nhất là như thế.”
Diệp Phàm hừ một tiếng rồi rời đi.
Bên kia, Chu Thiên Lâm nhìn Mạc Lâm với vẻ mặt âm trầm: “Lập tức đưa mấy người gia tộc Ito rời khỏi đây, xóa sạch dấu vết, tuyệt đối không được để Long Hồn tra được bất kỳ dấu vết nào!”
“Quân chủ yên tâm, trước khi tới đây tôi đã cho người xử lý, Long Hồn sẽ không tra ra được!”
“Nhưng mà số quặng sắt kia vẫn chưa kịp đưa về Anh Quốc, phải xử trí thế nào?”
Mạc Lâm nói.
“Vận chuyển tới trụ sở bí mật, tất cả dùng để chế tạo vũ khí, đề phòng bất cứ tình huống nào!”
Chu Thiên Lâm đáp.
“Rõ!”
Mạc Lâm gật đầu, sau đó lại nói: “À đúng rồi, quân chủ, tên kia…”
“Để hắn sống thêm mấy ngày, đợi tỷ võ quân đoàn kết thúc rồi xử lý hắn sau!”
Vẻ mặt Chu Thiên Lâm lạnh lẽo.
Lúc này, tại một nơi bí mật nào đó ở Thục Châu.
Một người đàn ông tầm hai mươi tuổi mặc áo khoác dài đang ngồi uống rượu.
“Hồi bẩm công tử, hắn đã rời khỏi dãy núi Thiên Xuyên, nhưng vẫn chưa lấy được Long Tỷ!”
Lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen tới, hắn quỳ xuống báo cáo.
“Xem ra Long Tỷ bị người ta đoạt rồi, lần này ta muốn xem hắn trở về báo cáo kết quả như thế nào!”
“Lần này, ta sẽ khiến cho hắn không còn cơ hội trở mình nữa!”
Trong mắt người đàn ông trẻ tuổi lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Đúng rồi, đi điều tra xem ai đã lấy được Long Tỷ, chuyện liên quan tới Long Tỷ rất quan trọng, không được để rơi vào tay người ngoài!”
Người đàn ông dặn dò.
“Đã rõ!”
Gã đàn ông mặc đồ đen gật đầu.
Lúc này, mấy trăm người tập hợp bên ngoài nơi ở của Đường Sở Sở, dẫn đầu là một thanh niên da trắng với vẻ mặt u ám.
“Là anh!”
Lúc này, Đường Sở Sở bước ra, cô nhíu mày nhìn người đàn ông.
Trần Tiểu Manh và A Cơ, Tôn Tiểu Tiểu lần lượt đi ra, U Ảnh cũng xuất hiện.
“Các cô gái, lúc trước còn dám đánh tôi, hôm nay tôi sẽ cho các cô biết sự lợi hại của đại thiếu gia tộc Cô Tô!”
“Lên cho tao, bắt ba con đàn bà này lại, đừng làm bị thương, đêm nay bản thiếu phải vui đùa với cả ba em!”
Gã thanh niên trẻ lạnh lẽo nói.
Lúc trước, ba người Đường Sở Sở đi dạo phố thì gặp phải đại thiếu Cô Tô, một trong tứ đại bá chủ của Tây Nam, kết quả bị đối phương trêu ghẹo, Đường Sở Sở đã ra tay dạy dỗ hắn ta.
Hôm nay đối phương dẫn người tìm đến!
Ngay khi đại thiếu Cô Tô hạ lệnh, đám cao thủ gia tộc Cô Tô đã vọt lên.
Phụt phụt phụt!!!
Lúc này, U Ảnh cũng xông tới điên cuồng tấn công đám người.
Dưới sự công kích của U Ảnh, đám cao thủ Cô Tô gia tộc lần lượt ngã xuống đất, ngay cả một chiêu của ông cũng không ngăn được!
Trong nháy mắt, mấy trăm cao thủ gia tộc Cô Tô đều chết thảm.
Vị đại thiếu gia Cô Tô kia trực tiếp sợ ngây người!
Ngay khi U Ảnh muốn ra tay với vị đại thiếu gia Cô Tô này, cách đó không xa lại xuất hiện rất nhiều người.
Một giây sau, mấy nghìn bóng người mặc áo đỏ cầm đao, đằng đằng sát khí xuất hiện.
Bọn họ chính là đệ tử Đường Môn, dẫn đầu là môn chủ Đường Môn – Đường Chính Đức.
“Diệp Phàm ở đâu?”
Vẻ mặt Đường Chính Đức đầy sát ý quát, ánh mắt nhìn chằm chằm đám người Đường Sở Sở.
Lúc trước ông ta đã tra được mấy người này cùng một nhóm với Diệp Phàm vậy nên mới mang theo người giết tới.
“Ông tìm anh Tiểu Phàm làm gì?”
“Tôi muốn giết chết hắn, bảo hắn lăn ra đây!”
“Nếu không thì tất cả các người đều phải chết!”
Đường Chính Đức tức giận quát.
“Dựa vào ông mà cũng muốn giết thiếu chủ?”
U Ảnh khinh bỉ nhìn Đường Chính Nhân.
Vút!
Ánh mắt lạnh lẽo của Đường Chính Nhân nhìn về phía U Ảnh.
Ông ta bước lên, Đường đao dày nặng trực tiếp bổ tới đối phương.
Đi cùng nhát chém này là trận gió rít gào cuốn về phía U Ảnh, khiến ông không thể nào tránh thoát.
Ầm!!!
Đường Chính Đức bổ đao xuống, U Ảnh đã bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống cách đó hơn mười mét, trong miệng không ngừng phun ra máu, bị thương nghiêm trọng.
Lúc này, vẻ mặt của bốn người Đường Sở Sở đều thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
“Nếu thằng ranh kia không dám ra ngoài, vậy thì để các cô đi trước, chôn cùng con trai tôi!”
Đường Chính Đức nhìn bốn người với vẻ mặt đầy sát ý, đám đệ tử Đường Môn trực tiếp xông lên.
Đường Sở Sở vội vàng ra tay, đánh bay đám đệ tử Đường Môn ra ngoài.
Thấy thân thủ của Đường Sở Sở không tầm thường, Đường Chính Nhân lại bổ một đao xuống.
Một đao này của ông ta giống như Thái Sơn áp đỉnh, cảm giác áp bức cực kỳ đáng sợ, hư không dường như bị chia làm đôi.
Bịch bịch bịch!!!
Đường Sở Sở dốc toàn lực nhưng vẫn bị một đao của đối phương đánh lui, cô nên một tiếng, máu tươi từ khóe miệng tràn ra.
Vút!
Đường Chính Đức lại vung đao bổ về phía Đường Sở Sở.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một cây ngân châm bắn nhanh tới, đánh vào đường đao của Đường Chính Đức, làm lệch hướng, ngay cả bản thân ông ta cũng bị lui về phía sau vài bước!
Vụt!
Bóng dáng Diệp Phàm xuất hiện.
“Bà xã, em không sao chứ?”
Diệp Phàm vừa xuất hiện đã quan tâm nhìn Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, em không sao!
Đường Sở Sở lắc đầu rồi lau máu trên khóe miệng.
Diệp Phàm thấy Đường Sở Sở bị thương thì vẻ mặt trầm xuống, trong mắt lóe ra lửa giận ngập trời.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Đường Chính Đức: “Dám làm bà xã tôi bị thương, ông muốn chết!”
Ngay khi Diệp Phàm định ra tay.
Đột nhiên xa xa truyền ra từng đợt tiếng bước chân nặng nề như sấm!
Ầm ầm ầm!!!
Kèm theo tiếng bước chân nặng nề này, toàn bộ mặt đất đều đang rung chuyển.
Giây sau, tất cả đều giật mình.
Chỉ thấy cách đó không xa, một đoàn chiến sĩ xuất hiện.
Tất cả bọn họ đều được trang bị vũ khí võ trang đầy đủ, ánh mắt cương nghị đi về phía này.
Nhìn qua có khoảng chừng mấy vạn chiến sĩ, tương đương với chiến lực của một chi quân đoàn cỡ trung!
Lúc này, bầu không khí như ngưng lại!
Đại chiến, hết sức căng thẳng!
Chương 275: Kẻ xúc phạm ta, giết!
Chỉ trong nháy mắt, mấy vạn chiến sĩ võ trang đầy đủ bất ngờ xuất hiện, nhanh chóng vây kín mấy cây số xung quanh!
Giờ khắc này, bầu không khí tại hiện trường vô cùng áp lực, có cảm giác như mây đen che kín đỉnh đầu!
Diệp Phàm, Đường Sở Sở, đường Chính Đức và đám người thiếu gia nhà họ Cô Tô nhìn chằm chằm vào đại quân mấy vạn người, trong mắt lộ rõ vẻ chấn động.
Chẳng lâu sau, đại quân tách ra hai bên trống một lối đi.
Mục Chiến, thống soái mới nhậm chức của chiến khu Tây Bộ, Mục Chiến bước ra, trên người mặc chiến phục, bả vai đính ba ngôi sao, vẻ mặt lạnh nhạt, tư thái vô cùng uy nghiêm!
"Mục tướng quân!"
"Sao ông lại tới đây?"
Thấy Mục Chiến xuất hiện, Đường Chính Đức lên tiếng hỏi.
"Đường môn chủ, thế vì sao ông cũng ở đây?"
Mục Chiến liếc Đường Chính Đức.
"Hạ đứa con trai của tôi bị người ta giết chết và hại thành người thực vật, tôi tới để báo thù!"
Đường Chính Đức lạnh lùng quát.
"Ồ, ai to gan thế, dám ra tay tàn nhẫn với thiếu gia Đường Môn?"
Mục Chiến kinh ngạc hỏi.
"Chính là người này!"
Đường Chính Đức lạnh lùng lia mắt về phía Diệp Phàm, bên trong lập loè sát ý băng lãnh.
"Lại là cậu!"
"Nhãi con, tới Thục Châu rồi tùy ý làm bậy nhỉ!"
"Có điều ngày lành của cậu đã kết thúc rồi, hôm nay bổn thống soái sẽ trừ hại vì dân, tử hình tên oắt cả gan làm loạn, phớt lờ luật pháp của Long Quốc ngay tại chỗ!"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm, uy nghiêm quát.
"Thống soái? Ông thăng chức rồi?"
Diệp Phàm liếc đối phương.
"Không sai, hiện tại bản tướng quân đã là thống soái của chiến khu Tây Bộ, thống soái Nguyên Hạo từng cứu cậu lúc trước đã bị bên trên gọi về tiếp nhận điều tra."
"Hôm nay không ai có thể cứu cậu, kể cả Long Hồn!"
Mục Chiến lạnh băng quát.
"Vậy nên ông triệu tập đại quân của chiến khu Tây Bộ tới vây giết tôi?"
"Ông đang lạm dụng quân quyền đấy, có biết hậu quả của hành động này là thế nào không?"
Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi.
"Hừ, cậu giết thiên kim của Xuyên Vương, bên trên đã ra lệnh phải nghiêm trị hung thủ, hôm nay bổn thống soái điều binh tiến đến là vì đối phó tên hung phạm cực ác là cậu, lạm dụng chức quyền chỗ nào?"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng quát.
"Giết!!!"
Ngay sau đó, ông ta ra lệnh cho đại quân.
Trong phút chốc, mấy vạn chiến sĩ chiến khu Tây Bộ lập tức giơ cao súng ống trong tay, nhắm thẳng vào Diệp Phàm chuẩn bị bóp cò!
Đường Chính Đức vội vàng dẫn người Đường Môn tránh sang một bên, đại thiếu gia Cô Tô cũng vội vã chạy theo.
Thấy một màn này, Trần Tiểu Manh và Tôn Tiểu Tiểu sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nói không nên lời.
Đường Sở Sở khẽ nhíu mày, còn A Cơ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt như cũ.
"Chỉ bằng bọn họ cũng muốn giết tôi?"
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
Uỳnh!!!
Lúc mấy vạn chiến sĩ muốn bóp cò súng, bắn Diệp Phàm thành cái sàng, hắn bất ngờ giậm chân một cái.
Ngay sau đó, một tiếng gầm rú chói tai vang lên.
Mặt đất bùng phát một nguồn sức mạnh khủng bố, lấy Diệp Phàm là trung tâm, lan ra mấy ngàn mét xung quanh với xu thế thổi bay mọi thứ.
Chớp mắt, tất cả những sự vật nằm trong phạm vi đó đều nổ tan tác.
Mấy vạn chiến sĩ kia còn chưa kịp bóp cò súng đã bị nổ bay xa ra ngoài.
Chỉ trong mấy giây, toàn bộ chiến sĩ của chiến khu Tây Bộ mà Mục Chiến dẫn đến đều bị đánh bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, rối tinh rối mù!
Ngay cả bản thân Mục Chiến cũng bị nổ bay ra xa, đập mạnh xuống mặt đất hộc máu, nom vô cùng chật vật!
Giây phút đó, thấy một màn này, Đường Chính Đức và các đệ tử Đường Môn đều kinh ngạc đến chết đứng!
Diệp Phàm lạnh nhạt tiến về phía Mục Chiến.
"Cậu…"
Mục Chiến trợn trừng hai mắt.
Diệp Phàm giẫm một chân lên người ông ta, lạnh nhạt hỏi: "Ông muốn chết thế nào?"
"Tôi là thống soái chiến khu Tây Bộ, thiếu tướng ba sao, cậu dám giết tôi?"
Vẻ mặt Mục Chiến đầy khinh thường.
Quân hàm chia từ một đến chín sao, từ một đến ba là thiếu tướng, bốn đến sáu là trung tướng, sáu sao trở lên là đại tướng trấn quốc!
Mục Chiến là thiếu tướng ba sao, lại còn là thống soái một chiến khu, thân phận địa vị này rất có sức ảnh hưởng ở Long Quốc.
Nếu ông ta bị giết, chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng và hậu quả mà cả phủ quận chúa Xuyên Vương không thể gánh vác.
Đến lúc đó, toàn bộ Long Quốc đều rung chuyển, dấy lên mưa gió bão bùng!
Bởi vậy Mục Chiến tin Diệp Phàm không dám giết mình, dù sao thì không một ai có thể thừa nhận hậu quả của việc đó!
Thế nhưng, ông ta đã quá xem nhẹ lá gan của Diệp Phàm!
Đối với Diệp Phàm, trên đời này ngoại trừ cha mẹ, vợ và bảy vị sư phụ ra, không ai là không thể giết!
Thiếu tướng ba sao?
Thống soái chiến khu?
Thì tính sao?
Kẻ nào dám chọc ta, đều giết hết!
Răng rắc!
Diệp Phàm dẫm mạnh chân xuống chặt đứt cần cổ của Mục Chiến, giết chết vị thống soái mới nhậm chức chưa được bao lâu của chiến khu Tây Bộ!
Sau khi Mục Chiến bị giết, hiện trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ!
Mấy vạn chiến sĩ chiến khu Tây Bộ ngã sóng soài trên đất, đám người Đường Môn cách đó không xa, kể cả Trần Tiểu Manh lẫn Tôn Tiểu Tiểu đều ngạc nhiên sững người!
Tiếng hít thở mạnh liên tục vang lên, tất cả mọi người đều chết lặng!
Hai tròng mắt của Đường Chính Đức trợn tròn, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm, tâm trạng vô cùng chấn động.
Tuy ông ta là môn chủ Đường Môn nhưng cũng không có lá gan sát hại một vị tướng quân, hơn nữa đối phương còn là thống soái chiến khu quyền cao chức trọng.
Này khác gì nhổ răng trong miệng hổ, tự tìm đường chết chứ!
Dù thực lực của một người có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại cả một quốc gia được!
Huống hồ, với nội tình của Long Quốc, muốn ra tay thì trấn áp cường giả Thiên Cảnh dễ như trở bàn tay!
Nhưng Diệp Phàm lại làm chuyện đó!
Khiến Đường Chính Đức kinh hãi đến mức nói không nên lời!
"Cút!!!"
Sau khi giết chết Mục Chiến, Diệp Phàm lia mắt về phía chiến sĩ chiến khu Tây Bộ, quát lạnh, giọng nói tràn ngập sát ý khủng bố!
Mấy vạn chiến sĩ chiến khu Tây Bộ hoảng sợ run rẩy, vội vàng đứng dậy rời đi ngay.
"Mang thi thể ông ta theo!"
Diệp Phàm quát hai tên cấp dưới của Mục Chiến.
Trong mắt hai người kia lộ vẻ sợ hãi sâu sắc, cả hai nhanh chóng nhấc thi thể Mục Chiến lên rồi bỏ chạy!
Tạch!
Diệp Phàm lại dời mắt về phía Đường Chính Đức: "Trọng thương cấp dưới của tôi, xúc phạm người phụ nữ của tôi, ông muốn chết thế nào?"
Đối mặt với sự chất vất của hắn, Đường Chính Đức âm u nói: "Oắt con, mày giết Mục tướng quân, bên trên sẽ không tha cho mày đâu, mày chết chắc rồi!"
"Yên tâm, chắc chắn ông sẽ chết trước khi tôi chết!"
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Uỳnh!!!
Con ngươi Đường Chính Đức khẽ co rút, bộc phát toàn bộ sức mạnh, tay cầm đường đao bổ về phía Diệp Phàm.
Một đao này không hề nương tay.
Từ biểu hiện vừa rồi của Diệp Phàm, ông ta có thể nhìn ra người này vô cùng mạnh, bởi vậy không dám có chút khinh thường nào!
Thấy đối phương bổ đao tới, Diệp Phàm không thèm chớp mắt lấy một cái, búng tay.
Keng!
Răng rắc!
Tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên.
Thanh đao dày rộng trong tay Đường Chính Đức lập tức bị một ngón tay của Diệp Phàm búng nát!
Không đợi ông ta phản ứng lại, hắn đã bóp chặt yết hầu đối phương, nhấc lên.
"Ông có thể đi gặp mặt con trai mình rồi!"
Răng rắc!
Dứt lời, hắn bóp nát cổ họng Đường Chính Đức.
Giây phút đó, đôi mắt ông ta trừng lớn, hai con ngươi tràn ngập vẻ không cam lòng, chết không nhắm mắt.
Thấy môn chủ nhà mình bị giết, người Đường Môn tức khắc dại ra!
Vụt! Vụt!
Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ đi theo Diệp Phàm cũng ra tay, chém giết đệ tử Đường Môn.
Diệp Phàm thì lại tiến tới trước mặt U Ảnh, huy động ngân châm trị liệu cho ông ta.
Dưới sự chữa trị của Diệp Phàm, thương thế của U Ảnh nhanh chóng khôi phục.
"Đa tạ thiếu chủ!"
U Ảnh lên tiếng.
"Cậu chính là Diệp Phàm?"
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vô tình truyền đến.
Một người áo đen đeo kiếm xuất hiện tại đây, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Ông là vị kia?"
Diệp Phàm quan sát đối phương.
"Hạng mười bảy Hắc Bảng, Kiếm Khiếu!"
Người áo đen kia lạnh lùng quát.
"Người Hắc Bảng?"
Diệp Phàm chớp mắt: "Ai phái ông tới?"
Hiện giờ nhà họ Hạng đã diệt vong, giải thưởng lúc trước cũng bị huỷ bỏ, sao người Hắc Bảng lại tìm đến nữa?
"Có người muốn lấy mệnh cậu!"
Vị cường giả xếp hạng mười bảy Hắc Bảng lạnh lùng quát.
Vèo vèo vèo!!!
Kế tiếp, một đám người ồ ạt chạy tới nơi này.
Hầu hết trong số này đều là người nước ngoài, tay cầm đủ loại vũ khí, cả người tỏa ra hơi thở khát máu lạnh băng.
"Tổ chức Thiên U cấp A!"
"Tổ chức Ảnh Sát cấp S!"
"Dong binh đoàn Huyết Đồ cấp S!"
"Tổ chức Hồn Diệt cấp SS!"
"Còn có…"
U Ảnh quan sát đám người kia, khiếp sợ nói.
Tất cả những người này đều đến từ các tổ chức sát thủ của thế giới ngầm, trong đó mấy chục cấp A, gần mười cấp S, thậm chí còn có một vài tổ chức cấp SS.
Cộng hết lại, nhân số vượt một ngàn người!
Sức chiến đấu của hơn một ngàn người này khủng bố đến mức có thể sánh ngang một quân đoàn vạn người.
Dù sao thì bọn họ đều là tinh anh của các tổ chức ở thế giới ngầm, mỗi một tên đều trải qua vô số huấn luyện và giết chóc, chiến lực vượt trội!
Ngoài ra, còn có rất nhiều cường giả Hắc Bảng xuất hiện.
Giờ phút này, bọn họ đều tụ tập tại đây, cả đám lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm không chớp mắt.
"Mấy người đều được thuê tới giết tôi?"
Diệp Phàm đánh giá đám cường giả đến từ thế giới ngầm.
"Oắt con, xem ra người cậu đắc tội rất xem trọng cậu, thế mà lại thuê nhiều người như vậy tới xử lý cậu!"
Hạng mười bảy Hắc Bảng Kiếm Khiếu hừ lạnh.
"Đã là kiến hôi thì nhiều đến mấy vẫn chỉ là kiến hôi!"
Diệp Phàm bĩu môi, khinh thường nói.
Tạch!!!
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mấy cường giả thế giới ngầm lập tức trầm xuống, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận.
Bọn họ không ngờ Diệp Phàm dám khiêu khích như thế, đây không phải tự tìm chết à?
"Ranh con xấc xược, đi chết đi!"
Một cường giả thế giới ngầm nhịn không được, vọt thẳng đến trước mặt Diệp Phàm.
Phụt!
Đúng lúc này, một bàn tay ngọc ngà thò ra, xuyên thủng lồng ngực người kia, máu me bắn tung toé.
Tên cường giả thế giới ngầm kia chưa kịp phản ứng đã đi chầu Diêm Vương!
Người ra tay là Cơ Như Yên!
"Chết!"
Đôi mắt xinh đẹp của Cơ Như Yên đầy sát ý, miệng thốt ra một chữ, sau đó lao về phía đám cường giả thế giới ngầm.
Tuy đó thực lực những người kia mạnh nhưng ở Cơ Như Yên trước mặt lại chẳng thấm vào đâu, bị cô ấy giết như ngóe.
Hạng mười bảy Hắc Bảng rút kiếm chém về phía Diệp Phàm.
Phụt!
Có điều đối phương chỉ vừa rút kiếm ra thì nơi cổ họng đã phun trào máu tươi.
Diệp Phàm nắm đoản kiếm đứng trước mặt ông ta, đoản kiếm đen nhánh tỏa ra quang mang băng lãnh, tràn đầy cảm giác chấn nhiếp!
Cường giả hạng mười bảy Hắc Bảng quỳ rạp xuống đất, chết không nhắm mắt!
Chẳng lâu sau, hơn một ngàn cường giả thế giới ngầm đã bị Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ liên thủ giết đến mức tan rã.
Nguyên một đám đều là tinh anh của thế giới ngầm, lượng người từng giết đều vượt qua ba con số nhưng khi đối mặt với hai cô gái Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ lại hoàn toàn rơi xuống thế yếu, không thể chống cự!
Vèo!
Vèo!
Ngay thời khắc mấu chốt, hai bóng đen bỗng vụt ra, bay thẳng về phía Diệp Phàm.
Bình luận facebook