-
Chương 266-268
Chương 266: Thuật Vu Cổ!
"Từ khi nào mà đám kiến hôi chúng mày cũng dám diễu võ giương oai trên Trung Quốc rộng lớn, mênh mông của bọn ta thế?"
Chợt, một giọng nói lạnh lùng, vô tình vọng tới.
Khoảnh khắc giọng nói đó truyền tới tai tám người kia, linh hồn của họ lập tức run lên bần bật.
Họ đồng loạt quay đầu, đập vào mắt là một chàng trai trẻ tuổi đang đứng ngay trước mặt họ.
Chàng trai ấy chính là Diệp Phàm!
"Đâu ra thằng nhà quê này vậy, cút ngay!" Đầu lĩnh của Anh Quốc nhìn Diệp Phàm, nói với giọng khinh thường.
"Năm đó liên minh năm nước mấy người bị chiến thần Thiên Sách tẩn cho một trận nhưng chắc vẫn chưa biết sợ phải không? Thế nên bây giờ mới dám thành lập ra liên minh quốc tế tám nước này, đúng là không sợ chết mà!" Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Hừ, chiến thần Thiên Sách đã chết từ lâu rồi, có gì mà phải sợ chứ!" Trên mặt đầu lĩnh Man Quốc để lộ biểu cảm khinh bỉ.
Hừ!
Trong mắt Diệp Phàm lập tức lóe lên tia sáng sắc lạnh, hắn khẽ bật người một cái, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt đầu lĩnh của Man Quốc. Hắn dùng một tay bóp lấy cổ đối phương, nhấc bổng lên trời, vừa nói bằng giọng hờ hững: "Dù tám nước chúng mày có bị diệt vong thì chiến thần Thiên Sách cũng sẽ không chết!"
Rắc!
Dứt lời, Diệp Phàm lập tức bẻ gãy cổ tên đó.
Hành động này đã khiến bảy tên còn lại biến sắc!
Phải biết rằng thực lực của cả thảy tám người bọn họ đều đã tới Bán Bộ Thiên Cảnh, thậm chí nếu bắt tay hợp tác với nhau thì hoàn toàn có thể đấu tay đôi với cường giả Thiên Cảnh.
Thế mà Diệp Phàm chỉ cần một khoảnh khắc đã giết chết một cường giả Bán Bộ Thiên Cảnh, thử hỏi sao họ lại không khiếp sợ cho được?!
"Mấy người cản cậu ta, chuyện phá hủy đống vũ khí kia cứ giao cho tôi!" Đúng lúc này, đầu lĩnh Lưu Ly Quốc hét lên.
Sau đó lập tức phóng như bay về phía đống vũ khí kia, sáu người còn lại cũng tức tốc tung chiêu tấn công Diệp Phàm.
Quả thật thực lực của Diệp Phàm đã dọa họ sợ chết khiếp, nhưng họ vẫn sẽ chẳng chút do dự mà ra tay với hắn.
Bởi vì mục đích của họ lần này là phải phá hủy bằng được khu căn cứ quân sự trước mắt, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì dù có toàn mạng trở về cũng sẽ bị xử phạt theo quân pháp thôi!
Vụt!
Ngay lúc tên đầu lĩnh Lưu Ly Quốc kia móc ra một quả bom đặc chế, chuẩn bị dùng nó để phá hủy số vũ khí này, thì trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người sừng sững, toát lên khí thế vô cùng hung ác!
Người nọ mặc một thân chiến phục, đôi mắt tựa như một con sói dữ, hung tợn đến đáng sợ, thậm chí còn tản mát ra hơi thở khiến người khác tim đập chân run.
Khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, tới cả đầu lĩnh Lưu Ly Quốc cũng không kiềm được mà run rẩy, toàn bộ thần kinh trên người căng lên như dây đàn vì cảm nhận được rằng đang có nguy hiểm cực lớn lại gần.
"Tránh ra!"
Đầu lĩnh của Lưu Ly Quốc hét lớn, không chút do dự mà tung đòn đánh về phía đối phương.
Ầm!
Người mặc chiến phục vung quyền đánh trả, đấm bay tên đầu lĩnh Lưu Ly Quốc ra xa mấy mét, quả bom trong tay cũng rơi xuống, bị người mặc chiến phục kia bắt được!
Khụ!
Đầu lĩnh Lưu Ly Quốc nằm vật ra đất, phun ra một vũng máu, vẻ mặt khó coi cực kỳ.
"Đi chết hết đi!" Ngay sau đó, gã há miệng quát lớn, rồi nhanh tay lấy ra một ống tiêm, tiêm thứ chất lỏng đựng bên trong vào cơ thể.
Khi chất lỏng từ từ chảy vào cơ thể, bắp thịt trên người gã cũng dần nở ra, mặt mày vặn vẹo trông rất dữ tợn, miệng há lớn phát ra tiếng gầm chói tai. Sau đó, từ người gã bỗng tỏa ra khí thế đáng sợ vô cùng, thực lực cũng tăng nhanh chóng mặt, ngay giây sau đã tiến vào hàng ngũ Thiên Cảnh!
Hừm!
Cảnh tượng trước mặt khiến ánh mắt của người đàn ông mặc chiến phục tối đi, để lộ vẻ nặng nề, nghiêm trọng.
Ầm!
Sau khi xảy ra biến dị, đang lúc người Lưu Ly Quốc kia chuẩn bị ra tay, bỗng bị một cú đấm đấm xuyên từ sau lưng ra phía trước ngực.
Nét mặt của gã cứng đờ…
Bùm!
Ngay giây sau, thân thể gã chia năm xẻ bảy, biến thành một đống thịt cụt tay thiếu chân rơi lả tả xuống đất.
Và chủ nhân của cú đấm này chính là Diệp Phàm.
Về phần đầu lĩnh của sáu nước kia đều đã bị hắn giết sạch.
"Cảm ơn anh!" Người đàn ông mặc chiến phục ngước mắt nhìn Diệp Phàm chằm chằm, không quên mở miệng cảm tạ.
"Anh là ai?" Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
"Đội trưởng Chiến Lang thuộc đại đội đặc chủng số một của chiến khu Tây Bộ!" Chiến Lang hiên ngang trả lời Diệp Phàm.
"Thực lực của anh không tệ chút nào!" Diệp Phàm nhìn đối phương, bình tĩnh đáp.
Bịch bịch bịch!
Đúng lúc này, nhóm Hắc Uyên xông tới.
"Mọi chuyện thế nào?" Hắc Uyên hỏi.
"Yên tâm, giải quyết xong rồi!" Diệp Phàm nói thẳng.
"Lần này là do chiến khu Tây Bộ bọn tôi làm ăn tắc trách, không thể phát hiện âm mưu của quân địch đúng lúc, chiến khu Tây Bộ chúng tôi sẽ báo cáo chuyện này lên Long Soái để xin được xử phạt!" Chiến Lang mở miệng bảo.
"Lần này cũng là một lời cảnh báo cho chúng ta, ngày liên minh tám nước chinh phạt Trung Quốc sắp tới rồi!" Hắc Uyên nghiêm mặt nói.
"Nếu họ không sợ chết thì cứ việc tới!" Diệp Phàm bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
Sau đó, đoàn người cùng nhau đi ra ngoài.
"Báo đại nhân, tên này là Quân Đao thuộc chiến bộ Trung Quốc, lúc trước chính gã là kẻ đã lừa bọn tôi mở cổng căn cứ, tạo điều kiện cho quân của kẻ địch xông vào!"
Bấy giờ, người phụ trách trong căn cứ áp giải một người tới trước mặt họ, người đó chính là Quân Đao. Có điều trông Quân Đao lúc này chẳng mấy tỉnh táo, vẻ mặt mơ màng, thẫn thờ!
"Quân Đao? Sao anh ta lại…" Hắc Uyên ngạc nhiên nhìn Quân Đao.
"Quân Đao của chiến bộ lại là kẻ phản bội ư?" Chiến Lang lạnh lùng hỏi.
"Anh ta không làm phản đâu, chỉ là bị người khác khống chế tâm trí mà thôi!" Diệp Phàm quan sát Quân Đao một lúc rồi nói.
"Bị khống chế tâm trí sao?" Mọi người sửng sốt.
Đúng lúc này, Diệp Phàm lấy ra một cây châm, rồi ghim lên đầu Quân Đao một cách dứt khoát, sau đó nhẹ nhàng xoay châm, trên mặt Quân Đao cũng dần để lộ vẻ thống khổ.
Ầm!
Cuối cùng, Diệp Phàm vỗ mạnh vào lưng Quân Đao một phát, hắn ta lập tức há miệng, nhổ ra một con sâu nhỏ màu đen.
Vừa nhìn thấy con sâu màu đen này, mọi người sợ hoảng hồn, còn Diệp Phàm lại tức tốc vung tay, bắn ra một cây châm, đâm xuyên người con sâu nhỏ, giết chết nó ngay tại chỗ!
"Thứ gì đây?" Chiến Lang kinh ngạc hỏi.
"Cổ trùng!" Diệp Phàm lạnh lùng đáp.
"Cổ trùng?" Đám Hắc Uyên và Chiến Lang khẽ giật mình.
"Con trùng này là một dạng thuật Vu Cổ, có thể dùng nó để kiểm soát não bộ của một người nghe theo mệnh lệnh của mình một cách tuyệt đối, không có cách nào kháng cự lại! Bởi vì trúng thuật Vu Cổ nên cậu ta mới bị người của tám nước kia khống chế!" Diệp Phàm hờ hững giải thích.
"Bọn họ đúng là đáng chết!" Chiến Lang tức giận mắng lớn.
Đúng lúc này, một thành viên Long Hồn tiến lại gần, báo: "Khởi bẩm đại nhân, bọn tôi đã điều tra ra thân phận của nhóm người chặn đường chúng ta dưới chân núi rồi, là người của bang Đại Đao ở Tây Nam!"
"Bang Đại Đao?"
"Sao họ lại muốn ngăn cản chúng ta?" Mặt Thiết Thủ lạnh như băng.
"Bang Đại Đao chính là hoàng đế thế giới ngầm vùng Tây Nam, đệ tử đông đúc, trong bang lại có rất nhiều cường giả. Sở trường của bang chủ bang Đại Đao chính là đao, đao thuật của ông ta cự kỳ lợi hại, từng một người một đao tàn sát hơn trăm thế lực ở vùng Tây Nam, sau đó thành lập bang Đại Đao, trở thành một trong tứ đại bá chủ Tây Nam, ngang hàng với Đường Môn!" Chiến Lang giải thích.
"Hiển nhiên bang Đại Đao này có quan hệ với tám nước kia rồi!" Diệp Phàm cười khẩy.
"Dám cấu kết với nước ngoài, muốn chết phải không?!" Thiết Thủ nghiêm mặt mắng.
"Tôi sẽ báo lại việc này cho Thống soái!" Chiến Lang tỏ rõ thái độ.
"Được rồi, mọi chuyện đã xong, giờ tôi không còn việc gì ở đây nữa, đi trước nhé!" Diệp Phàm nói.
"Diệp Phàm, thật lòng cảm ơn anh về chuyện hôm nay, tôi chắc chắn sẽ báo cáo lại với Long Soái rằng anh đã lập được công lớn, để ông ấy khen thưởng cho anh!" Hắc Uyên nói với Diệp Phàm.
"Khen thưởng thì khỏi! Chỉ cần bảo tên Xuyên Vương đừng tới quấy rầy tôi nữa là được, chứ lỡ đâu lần sau, tôi mất kiên nhẫn giết chết gã thì mấy người cũng đừng trách tôi!" Diệp Phàm bĩu môi nói, sau đó đi thẳng một mạch rời khỏi đây!
Diệp Phàm rời khỏi núi Lĩnh Nam, quay về nội thành Thục Châu.
Chờ đến khi hắn tới được nội thành thì đã quá nửa đêm, bèn gọi điện cho Hoa Hồng Đỏ: "Hoa Hồng Đỏ…"
"Thiếu chủ, ngài trở về rồi!"
Diệp Phàm vừa mở miệng, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói yếu ớt của Hoa Hồng Đỏ.
"Ừm, cô sao thế?"
"Thiếu chủ, ngài mau tới Bách Hoa Lâu đi!" Dứt lời, Hoa Hồng Đỏ đột ngột cúp máy.
Nghe vậy, Diệp Phàm bỗng biến sắc, vội chạy thẳng một mạch tới Bách Hoa Lâu ở Thục Châu.
Chương 266: Hậu duệ Hoàng triều!
Tại Bách Hoa Lâu ở Thục Châu.
Giờ phút này, trong Bách Hoa Lâu có vô số thành viên của họ bị chém chết, ngã rạp ra đất, ngoài ra còn có hai cô gái cũng đang nằm, chính là Hoa Hồng Đỏ cùng Cơ Như Yên.
Cả người Cơ Như Yên toàn là máu, vết thương chồng chất, như thể vừa trải qua một trận đấu kịch liệt, bị ép tới không còn chút sức lực nào, Hoa Hồng Đỏ nằm ngay bên cạnh, khóe miệng có vết máu, hiển nhiên vừa bị người khác đả thương.
Đứng trước mặt các cô là một gã đàn ông trung niên cầm trường kiếm.
Ông ta chính là người đã xông vào Bách Hoa Lâu ở Đế Đô, muốn bắt Cơ Như Yên đi.
Tuy Cơ Như Yên đã thoát khỏi tay ông ta qua mật đạo của Bách Hoa Lâu, nhưng vẫn bị ông ta đuổi theo cả một đoạn đường dài.
Dưới sự bảo hộ của các cứ điểm Bách Hoa Lâu ở các tỉnh thành, Cơ Như Yên trốn chạy một đường từ Đế Đô đến tận Tây Nam, rồi tới được đây, thế mà vẫn bị đối phương dí theo sát nút!
"Cô nghĩ có thể chạy thoát khỏi tay người của Hoàng tộc Cơ sao? Mau ngoan ngoãn đi theo tôi đi, đừng lãng phí thời gian nữa!"
Gã đàn ông trung niên đến từ Hoàng tộc Cơ lạnh mặt nhìn Cơ Như Yên, hờ hững nói.
"Muốn mang tôi đi ư? Được thôi, vác theo xác của tôi mà về đi!" Cơ Như Yên lạnh lùng quát. Sau đó, trong tay cô xuất hiện một con dao, đâm thẳng về phía cổ của mình.
Keng!
Con ngươi của ông ta co lại, vội vàng vung thanh kiếm trong tay, vỏ kiếm lao ra ngoài, vừa hay đánh bay con dao khỏi tay Cơ Như Yên.
Người đàn ông chớp mắt đã đi tới bên cạnh Cơ Như Yên, bình tĩnh nói: "Tộc trưởng ra lệnh không thể để cô chết, nên cô không được chết, mau đi theo tôi!"
Dứt lời, ông ta duỗi tay về phía Cơ Như Yên, tính bắt cô đi!
"Muốn mang người của tôi đi hả, thế đã hỏi ý tôi chưa?" Một giọng nói lạnh lùng chợt vang vọng khắp Bách Hoa Lâu.
Bên ngoài cửa, Diệp Phàm bình tĩnh bước tới.
Vụt!
Lúc này, những người khác thuộc Hoàng tộc Cơ biến sắc, vội xông về phía Diệp Phàm.
Ầm!
Làn sóng dao động đáng sợ từ người Diệp Phàm lan khắp bốn phía, thổi bay đám người của Hoàng tộc Cơ ra ngoài.
"Thiếu chủ!" Thấy Diệp Phàm xuất hiện, Hoa Hồng Đỏ vội hét lên một tiếng.
Cơ Như Yên cũng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong mắt ánh lên tia sáng.
Người đàn ông kia quét mắt nhìn về phía Diệp Phàm, thấy hắn đánh bay những người khác thì cất giọng lạnh lùng: "Mày là người của Bách Hoa Lâu?"
"Ngài ấy là thiếu chủ của Bách Hoa Lâu bọn ta, nếu không muốn chết thì mau thả cô cả ra!" Hoa Hồng Đỏ hét vào mặt ông ta
"Thiếu chủ Bách Hoa Lâu? Vậy thì sao? Cút đi, bằng không mày sẽ chết, Bách Hoa Lâu cũng ngã!"
Ông ta hếch mặt nhìn Diệp Phàm, vô thức để lộ biểu cảm thượng đẳng, chẳng thèm để Bách Hoa Lâu vào mắt!
"Khẩu khí không nhỏ ha!" Diệp Phàm mỉm cười, chầm chậm tiến lại gần ông ta.
Xoẹt!
Chỉ trong chớp mắt, lưỡi gươm sắc bén trong tay ông ta được rút ra khỏi vỏ, để lại vệt sáng sắc lạnh, sau đó đâm thẳng về phía Diệp Phàm.
Một kiếm này nhanh vô cùng, như xé tan không gian, phát ra tiếng rít gào chói tai.
Trước mắt Diệp Phàm ánh lên tia sáng lạnh lẽo, cảm giác lạnh thấu xương xông thẳng lên não, khiến thần kinh và ý chí của hắn tê dại.
Nếu là người khác, e chỉ có thể đứng yên chờ chết!
Nhưng Diệp Phàm lại khác, khoảnh khắc mũi kiếm chỉ còn cách cổ họng của hắn tầm ba mươi xăng-ti-mét, hắn bất ngờ duỗi hai ngón tay kẹp chặt lấy.
Sự xuất hiện của hai ngón tay vô cùng đột ngột, tựa như mọc ra từ hư không, không một ai có thể phát hiện ra nổi.
Tới cả người đàn ông kia cũng vậy, còn chưa kịp phản ứng thì kiếm đã bị Diệp Phàm kẹp mất!
Cảnh tượng này khiến vẻ mặt người nọ sa sầm, ông ta dồn sức lên tay, muốn đẩy lưỡi kiếm sắc bén tiên vầ phía trước, rút ngắn khoảng cách ba mươi xăng-ti-mét này để đâm thẳng vào cổ Diệp Phong.
Những ba mươi xăng-ti-mét này lại chẳng khắc nào lạch trời, không thể nào vượt qua được.
Hai ngón tay của Diệp Phàm chẳng khác nào gọng kìm, giữ chặt lấy thanh kiếm trong tay người nọ, không cho phép nó tiến lên dù chỉ một ly!
Nhất thời, người đàn ông chỉ biết đứng ngơ ra nhìn Diệp Phàm đầy kinh hãi.
Cạch!
Ngay giây sau, ông ta thẳng tay bỏ kiếm, đồng thời tung chưởng về phía ngực Diệp Phàm.
Rầm!
Diệp Phàm tung một cước đáp lại, đá bay ông ta ra ngoài.
Khụ!
Ông ta bị Diệp Phàm đá ngã lăn ra đất, miệng hộc máu, ngực cũng lõm vào thành hình dấu chân.
"Mày…"
Lúc này, tên cường giả đến từ Hoàng tộc Cơ chỉ biết trố mắt nhìn Diệp Phàm trân trân, như không dám tin vào mắt mình vậy. Với thực lực của ông ta mà lại bị một thanh niên như Diệp Phàm hạ gục chỉ bằng một cú đá ư?
Sao có thể xảy ra chuyện đó chứ?
Tên cường giả của Hoàng tộc Cơ không tài nào chấp nhận nổi kết quả này, chỉ có thể giương mắt nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
"Dám đụng vào người của tao, tất chết!" Diệp Phàm lạnh lùng nói. Sau đó, hắn vung tay, thanh kiếm đang bị kẹp giữa hai ngón tay của hắn lập tức xoay ngược, lao như bay về phía người đàn ông nọ.
Ông ta biến sắc, định xoay người chạy trốn. Không ngờ một cỗ uy áp bỗng đè nặng xuống người ông ta, làm ông ta không động đậy nổi. Con ngươi của ông ta lập tức co nhỏ, hoảng sợ nhìn sang phía Diệp Phàm.
Phập!
Đồng thời, lưỡi kiếm sắc bén kia xé gió bay tới, đâm xuyên qua lồng ngực của ông ta, khiến ông ta chết trong một chiêu!
Tên cường giả đến từ Hoàng tộc Cơ trợn tròn hai mắt, cảm giác không cam lòng nhấn chìm ông ta, cuối cùng chỉ có thể uất ức tắt thở!
Diệp Phàm đi tới trước mặt Hoa Hồng Đỏ và Cơ Như Yên, hỏi thăm: "Hai người thấy sao rồi?"
"Thưa thiếu chủ, tôi không sao, ngài tới kiểm tra sơ cho cô cả đi ạ, thương tích của cô ấy nặng lắm!" Hoa Hồng Đỏ mở miệng đáp.
Diệp Phàm nhìn lướt qua người Cơ Như Yên, sau đo cầm châm ghim vào người đối phương, chữa khỏi nội thương cho cô.
"Cô dẫn cô ấy đi xử lý vết thương bên ngoài một chút!" Diệp Phàm nhìn Hoa Hồng Đỏ, căn dặn.
"Thiếu chủ à, tôi cũng bị thương mà, hay là ngài tới xử lý vết thương cho cô cả đi!" Hoa Hồng Đỏ trưng ra vẻ mặt đáng thương, nói với Diệp Phàm.
Hả?
Trên mặt Diệp Phàm để lộ biểu cảm sửng sốt, vô thức liếc mắt nhìn Cơ Như Yên. Nếu muốn xử lý vết thương bên ngoài cho Cơ Như Yên, kiểu gì cũng phải cởi quần áo ra đấy!
"Như vậy không ổn lắm thì phải." Diệp Phàm từ chối.
"Không sao đâu thiếu chủ!" Cơ Như Yên nhìn Diệp Phàm, nói.
"Thiếu chủ, đàn ông đàn ang mà thẹn thùng làm gì!?" Hoa Hồng Đỏ chọc ghẹo.
"Có gì mà phải thẹn thùng chứ!" Lần này, Diệp Phàm khịt mũi phản bác.
Sau đó hắn bế Cơ Như Yên lên, ôm tới một căn phòng gần đó, đặt cô ấy ngồi lên giường, rồi nói: "À thì… tôi phải cởi đồ của cô ra mới bôi thuốc được, cô đừng để bụng nhé!"
"Không sao đâu, làm gì!" Cơ Như Yên gật đầu.
Kế tiếp, Diệp Phàm cẩn thận cởi áo Cơ Như Yên xuống, trên người đối phương lập tức chỉ còn lại mỗi một chiếc áo lót tơ tằm màu tím, da thịt trắng như tuyết gần như lộ hết ra ngoài, vừa gợi cảm lại quyến rũ!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm không nhịn được mà nuốt ực một cái, máu trong người cũng sôi sục hết lên. Hắn hít một hơi thật sâu, vừa niệm thầm Đạo Đức Kinh trong đầu, vừa nhanh chóng bắt tay vào xử lý vết thương giùm đối phương.
Chưa đến một phút, Diệp Phàm đã giải quyết xong xuôi, đang định giúp cô ấy mặc lại áo thì…
"Trên áo dính máu rồi, tôi không mặc đâu!" Cơ Như Yên nói khẽ.
"Ồ, thế tôi..."
"Thiếu chủ, chuyện hôm nay thật lòng cám ơn anh!" Diệp Phàm vừa định mở miệng, Cơ Như Yên bỗng ngước mắt nhìn Diệp Phàm, nói lời cảm tạ.
"Cô là người của tôi, không cần cảm ơn làm chi!" Diệp Phàm nói thẳng.
Những lời này khiến trái tim Cơ Như Yên thoáng rung động.
"Đúng rồi, đám người kia là ai? Tại sao lại muốn bắt cô?" Đúng lúc này, Diệp Phàm lại chuyển chủ đề.
Nghe vậy, trong mắt Cơ Như Yên hiện lên vẻ do dự.
"Nếu cô không muốn thì không cần nói ra đâu!" Diệp Phàm bảo.
"Bọn họ là người của Hoàng tộc Cơ!" Cơ Như Yên trả lời.
"Hoàng tộc Cơ?"
Diệp Phàm để lộ vẻ sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghe qua về thế lực này.
"Trung Quốc đất rộng, có hơn năm nghìn năm lịch sử văn hóa, trong thời kỳ này, vô số triều đại đã được khai sinh. Tuy cuối cùng, hầu hết đều bị diệt vong, nhưng đa số huyết mạch hoàng thất của các triều đại ấy vẫn còn tồn tại, thậm chí là lưu truyền đến tận ngày nay, và họ được gọi là hoàng tộc!" Cơ Như Yên giải thích.
"Ý cô là Hoàng tộc Cơ là dòng dõi hoàng thất của một triều đại nào được truyền tới ngày nay sao?" Trong mắt Diệp Phàm để lộ vẻ ngạc nhiên.
"Đúng vậy, Hoàng tộc Cơ chính là hậu duệ của hoàng thất triều đại nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc!" Cơ Như Yên nói thẳng.
Nghe vậy, Diệp Phàm càng thêm sững sờ. Hắn cũng biết một chút về triều nhà Chu, đó là một triều đại cực kỳ lớn trong lịch sủ Trung Quốc, đã tồn tại cách đây hơn một ngàn năm, không ngờ con cháu đời sau của hoàng triều này vẫn còn sống!
Trong Trung Quốc đúng là ẩn núp nhiều phương thế lực mà!
"Hoàng tộc Cơ? Cơ Như Yên? Chẳng lẽ cô là…" Rồi, Diệp Phàm như chợt nghĩ đến điều gì, quét mắt nhìn về phía Cơ Như Yên.
Chương 267: Đồ của tôi, mấy người cũng dám cướp?
“Tôi là con gái của tộc trưởng tộc Cơ Hoàng!”
Cơ Như Yên lạnh nhạt nói, lúc nói đến hai chữ tộc trưởng, trong mắt lóe lên hận thù.
“Không ngờ cô là con gái của tộc trưởng tộc Cơ Hoàng?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
“Năm đó tộc trưởng tộc Cơ Hoàng còn chưa phải là tộc trường, đi rèn luyện bên ngoài gặp được mẹ của tôi, hai người thích nhau, xảy ra quan hệ rồi có tôi.”
“Sau đó ông ta đã vứt bỏ hai mẹ con tôi vì vị trí tộc trưởng tộc Cơ Hoàng.”
Cơ Như Yên lạnh lùng nói.
“Vứt vợ bỏ con, đủ máu lạnh!”
“Ông ta là một người vô tình, năm đó ông ta cũng chỉ coi mẹ tôi như một món đồ chơi mà thôi.”
Cơ Như Yên cười khổ.
“Vậy tại sao bây giờ bọn họ lại muốn bắt cô về?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Không biết, nhưng dù vì lý do gì, tôi đều sẽ không trở về.”
“Cho dù trở về cũng đường hoàng bước vào tộc Cơ Hoàng, trừng phạt tên đàn ông phụ bạc kia!”
Cơ Như Yên nói.
“Yên tâm đi, nếu cô không muốn trở về, không ai có thể mang cô đi!”
“Còn đám người tộc Cơ Hoàng này, dám động đến người của tôi, có cơ hội tôi sẽ cho bọn họ một bài học!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sự miệt thị.
Hoàng tộc thì sao, nói dễ nghe là hoàng tộc, nói khó nghe là nước mất người vong chó nhà có tang, không việc gì phải sợ!
Nếu để các hoàng tộc ẩn giấu ở Long quốc nghe thấy suy nghĩ của Diệp Phàm, chắc chắn sẽ xông qua giết hắn!
“Cảm ơn thiếu chủ!”
Cơ Như Yên nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, cô bước lên ôm chặt lấy Diệp Phàm.
Cái ôm này của cô làm Diệp Phàm cảm thấy trái tim căng đầy.
Rốt cuộc hiện tại đối phương chỉ mặc một bộ đồ lót gợi cảm.
Hai người dán sát lại với nhau, thân mật đến cực điểm.
Không người đàn ông nào có thể cản được loại cảm giác này!
“Cái đó, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
Chưa đầy 3 giây, Diệp Phàm đẩy Cơ Như Yên ra, xoay người rời đi.
Cơ Như Yên nhìn bộ dáng xấu hổ của Diệp Phàm, cười khúc khích.
Người đẹp cười khuynh quốc khuynh thành!
Bên kia, trong Xuyên vương phủ!
Xuyên Vương nhìn thuộc hạ, lạnh lùng quát: “Bên Thiên Qủy phái đã truyền tin đến chưa?”
“Bẩm vương gia, Thiên Qủy phái đã phái ra hai hộ pháp dẫn theo các cao thủ của Thiên Qủy phái đến đây, ngày mai sẽ đến quận Thiên Thục!”
Một thuộc hạ nói.
“Tốt, nhìn chằm chằm thằng ranh kia cho ta, tuyệt đối không thể để hắn ta rời khỏi quận Thiên Thục!”
Xuyên Vương quát.
“Rõ!”
Tên thuộc hạ này gật đầu.
“Bẩm vương gia, quận thủ Lý đến!”
Một hạ nhân vào báo cáo.
“Tên phế vật kia còn đến làm gì?”
“Bảo hắn cút đi!”
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
“Vương gia!”
Lý Nguyên đi vào cúi người hành lễ.
“Ngươi còn dám xuất hiện trước mắt bổn vương?”
“Ta thấy ngươi muốn chết!”
Xuyên Vương nhìn Lý Nguyên, quát to.
“Vương gia bớt giận, lần này tôi đến muốn nói cho vương gia, nếu vương gia còn muốn giết chết tên Diệp Phàm kia, thống soái Nguyên Hạo chiến khu Tây Bộ là trở ngại lớn nhất!”
Lý Nguyên mở miệng nói.
“Nguyên Hạo dám che chở thằng nhãi kia, bổn vương nhớ kỹ thù này!”
“Ngươi có ý tưởng gì?”
Xuyên Vương liếc nhìn về phía Lý Nguyên.
“Tôi đã liên hệ với Hoàng Bộ Quyền đại nhân, nghĩ cách điều Nguyên Hạo đi, nhưng Nguyên Hạo là người của chiến bộ, chỉ một mình Hoàng Bộ đại nhân vẫn chưa đủ, nếu vương gia nguyện ý ra sức thì càng tốt.”
“Chỉ cần Nguyên Hạo bị điều đi, lại trợ giúp Mục tướng quân ngồi lên vị trí thống soái chiến khu Tây Bộ, đồng nghĩa chiến khu Tây Bộ sẽ cùng một phe với chúng ta.”
Lý Nguyên nói.
“Tại sao Mục Chiến ngồi lên vị trí thống soái sẽ về cùng một phe với chúng ta?”
Xuyên Vương khó hiểu hỏi, Lý Nguyên giải thích: “Bởi vì con trai của Mục tướng quân cũng bị tên nhãi kia đánh, ông ta cũng ước gì tên nhãi kia chết đi!”
Nghe xong, hai mắt Xuyên Vương lóe lên: “Được, cứ làm như ngươi nói đi!”
Hôm sau!
Ở thục Châu, Hoa Hồng Đỏ chuẩn bị nơi ở cho Diệp Phàm và Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, hôm nay chúng ta trở về à?”
Đường Sở Sở hỏi.
Diệp Phàm đang định nói chuyện thì điện thoại vang lên.
“Alo, Diệp công tử đúng không? Tôi là Hoa n!”
Đầu bên kia vang lên giọng của Hoa n.
“Có chuyện gì không?”
Diệp Phàm hỏi.
“Diệp công tử, cậu có thể đến chỗ chúng tôi một chuyến không, Vân Hi gặp phải rắc rối!”
Hoa n cầu xin.
Diệp Phàm nhíu mày, nói: “Được!”
“Sở Sở, anh đi ra ngoài một chuyến, em và đám Tiểu Manh đi chơi đi, anh bảo Hoa Hồng đi cùng bọn em!”
Diệp Phàm dặn dò xong rời đi.
Hắn đi thẳng đến nơi ở của Hoa n.
Lúc này ở trong nơi ở của Hoa n, Khương Vân Hi.
Khương Vân Hi ôm chặt một quyển sách cổ, tức giận nhìn chằm chằm đám người trước mặt.
Đám người này chính là người của ba thế gia y đạo Tôn, Lý, Tiết của Hạnh Lâm Giới Long quốc.
Lúc này bọn họ đang nhìn chằm chằm quyển sách cổ trong tay Khương Vân Hi với ánh mắt cực kỳ tham lam.
Quyển sách cổ này chính là Thần Nông Y Điển.
“Khương tiểu thư, biết điều thì giao ra Thần Nông Y Điển, trân bảo y học không phải loại người như cô có thể có được, nó ở trong tay cô là phí phạm của trời!”
Một nam tử người nhà họ Tôn nói.
“Mấy người còn muốn động tay động chân, không biết xấu hổ hả?”
“Tôi xem ai dám!”
Lý Tử Huyên vén tay áo, tức giận nhìn đám người này.
“Các vị làm như vậy không sợ làm mất mặt gia tộc mấy người sao? Nếu loại hành vi này của mấy người truyền đến Hạnh Lâm Giới, sợ rằng sẽ bị mắng trơ trẽn!”
Hoa n gằn giọng nói.
“Chúng tôi chỉ không muốn Thần Nông Y Điển bị mai một trong tay một kẻ vô dụng, chỉ có ở trong tay chúng tôi nó mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của mình!”
Người nhà họ Tôn giả nhân giả nghĩa nói.
“Vân Hi là đại tiểu thư nhà họ Khương, một trong mười thế gia lớn nhất Đế Đô, mấy người không sợ đắc tội nhà họ Khương hả?”
Hoa n nói.
“Một nhà họ Khương cỏn con cũng dám tự xưng thế gia trước mặt ba thế gia y đạo? Quá buồn cười!”
Người nhà họ Lý lạnh lùng nói.
“Không cần nhiều lời với bọn họ, ra tay luôn đi!”
Người nhà họ Tiết không kiên nhẫn quát.
Bọn họ đang định ra tay cướp thì một tiếng quát lạnh băng truyền đến.
“Đường Môn muốn Thần Nông Y Điển này!”
Sau tiếng quát này, mấy trăm người xông vào, tay cầm vũ khí, đều là cao thủ từ Nhân cảnh lục trọng trở lên.
Bọn họ mặc trang phục Đường Môn, trong đó có hơn 10 cao thủ Huyền Cảnh.
Nhị thiếu gia Đường Môn Đường Thiên Thần và tam thiếu gia Đường Môn Đường Thiên Phong đi đến.
Theo sau bọn họ là hai cao thủ Địa cảnh!
“Đường Môn muốn quyển Thần Nông Y Điển này, ai dám cướp, giết không tha!”
Đường Thiên Phong quát to.
Các đệ tử Đường Môn chĩa lưỡi dao sắc bén về phía đám người Khương Vân Hi và ba thế gia y đạo!
“Đường Môn muốn trở thành kẻ địch với Hạnh Lâm Giới sao?”
Người nhà họ Tiết nói.
“Hạnh Lâm Giới chó má chẳng là gì với Đường Môn cả!”
Đường Thiên Phong kiêu ngạo nói.
“Thiên Phong, lui ra!”
Đường Thiên Thần lên tiếng, Đường Thiên Phong ngoan ngoãn lùi về sau.
“Tại hạ chỉ muốn có được Thần Nông Y Điển, không muốn đối địch với ai cả!”
Đường Thiên Thần lạnh nhạt nói.
Nói xong anh ta đi về phía Khương Vân Hi.
“Tiểu thư, tôi ra giá 1 tỷ mua Thần Nông Y Điển trong tay cô!”
Đường Thiên Thần nói.
“Anh trả bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không bán!”
Khương Vân Hi kiên quyết nói.
“Vậy đừng trách tôi không khách khí!”
Đường Thiên Thần ra tay muốn cướp Thần Nông Y Điển trong tay Khương Vân Hi.
Người của ba thế gia y đạo thấy vậy cũng ra tay muốn cướp Thần Nông Y Điển.
“Đồ của tôi, mấy người cũng dám cướp?”
Đột nhiên một giọng nói lạnh băng vang lên như sấm sét đánh, làm những người có mặt ở đây bị chấn động, suýt nữa không đứng vững!
Chương 268: Mấy người không xứng làm y!
“Đồ của tôi, mấy người cũng dám cướp?”
m thanh lạnh băng vang lên, người của Đường Môn, người của ba thế gia y đạo và đám người Hoa n đều bị chấn động.
Diệp Phàm khoanh tay đi đến.
“Thần y Diệp!”
Lý Tử Huyên vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Diệp Phàm, Khương Vân Hi cũng thả lỏng lại khi nhìn thấy hắn.
Trong vô thức cô cảm thấy chỉ cần Diệp Phàm ở, cô không cần sợ gì cả!
Hai anh em Đường Thiên Thần và đám người của ba thế gia y đạo nhìn Diệp Phàm, nhíu mày, sắc mặt rất xấu.
“Lại là mày!”
Đường Thiên Phong lạnh lùng nói.
“Mấy người rất to gan, đồ của tôi cũng dám cướp!”
Diệp Phàm liếc nhìn đám người này, lạnh nhạt nói.
“Không phải mày đã đưa Thần Nông Y Điển cho người khác rồi hay sao? Sao lại nói là đồ của mày?”
Một con cháu nhà họ Tiết nói.
“Đồ của tôi, cho dù cho người khác cũng không cho phép mấy người đến cướp!”
Diệp Phàm bá đạo nói.
Nghe vậy sắc mặt của mọi người đều thay đổi, vô cùng khó coi.
“Mày tưởng mày là ai?”
“Lúc trước tao không động đến mày là do mày may mắn!”
“Nếu hôm nay mày tự đưa đến, vậy cũng đừng trách tao, Đường Môn muốn Thần Nông Y Điển này.”
“Đường Môn cũng muốn có được Hỏa Linh Chi ngàn năm, giao hết đồ ra đây, nếu không tao sẽ cho mày chết không chỗ chôn!”
Đường Thiên Phong cực kỳ kiêu ngạo nói.
“Mày biết người lần trước nói như vậy với tao sao rồi không?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Đường Thiên Phong sửng sốt, tò mò nhìn Diệp Phàm.
“Đã chết!”
Dứt lời, Diệp Phàm xuất hiện trước mặt Đường Thiên Phong, bóp chặt cổ của anh ta, bẻ gãy.
Đường Thiên Phong bị giết, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, trừng to mắt khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
Đường Thiên Thần và đệ tử Đường Môn thấy Đường Thiên Phong bị giết, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Em ba!”
Đường Thiên Thần lao đến trước mặt Đường Thiên Phong, bế thi thể của đối phương lên, hét to.
“Mày dám giết em trai tao?”
Đường Thiên Thần tức giận nhìn Diệp Phàm.
“Hắn ta tự tìm chết, không liên quan đến tôi!”
Diệp Phàm bĩu môi, vô tội nói.
“Giết!”
Đường Thiên Thần giận dữ hét lên.
Mấy trăm đệ tử Đường Môn cầm vũ khí lao về phía Diệp Phàm.
Ầm!
Diệp Phàm dậm chân, mặt đá cẩm thạch bị dập nát, hóa thành vô số mũi tên đá bắn ra ngoài.
Phụt phụt phụt!
Đám đệ tử Đường Môn còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống.
Lúc này đột nhiên Đường Thiên Thần ra tay, vô số ngân châm thon dài bắn về phía Diệp Phàm.
Ngân châm này cực kỳ thon dài, giống như lông tóc, nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện.
Diệp Phàm vung tay lên, những cây ngân châm thon dài kia bắn ngược trở lại.
Đường Thiên Thần biến sắc, đang định né tránh thì những cây ngân châm kia đâm vào trong thân thể anh ta.
Anh ta trừng to mắt, sắc mặt cứng đờ, không nhúc nhích.
Người của ba thế gia y đạo thấy cảnh tượng này, sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
“Mấy người cũng muốn Thần Nông Y Điển?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, người của ba thế gia y đạo nghiêm lại, hỏi.
“Rốt cuộc mày là ai?”
Người đàn ông nhà họ Tôn gằn giọng nói.
“Đường đường là người của thế gia y đạo lại đi ép bức, cướp đoạt đồ của người khác, thật sự làm mất mặt Hạnh Lâm Giới!”
“Mấy người không xứng làm y!”
Diệp Phàm gằn từng câu từng chữ.
Người của ba thế gia y đạo nghe vậy vô cùng xấu hổ, muốn phản bác nhưng nhìn thấy tình trạng thê thảm của Đường Môn, đành phải nén giận.
“Cút!”
“Để tôi nhìn thấy mấy người nữa, chết!”
Diệp Phàm quát.
Người của ba thế gia y đạo liếc nhìn Diệp Phàm, lại nhìn Thần Nông Y Điển trong tay Khương Vân Hi, không cam lòng rời đi,
“Thần y Diệp, anh quá tuyệt vời!”
Lý Tử Huyên nhìn Diệp Phàm với ánh mắt sùng bái.
Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hi, nói: “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao!”
“Thần y Diệp, anh vẫn nên lấy lại Thần Nông Y Điển đi, bọn họ nói đúng, Thần Nông Y Điển ở trong tay tôi rất lãng phí!”
Khương Vân Hi cầm Thần Nông Y Điển, nói.
“Đồ tôi đã đưa sẽ không bao giờ thu lại, nếu cô không cần có thể vứt hoặc đốt!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Diệp thiếu, Thần Nông Y Điển ở trong tay Vân Hi, sợ rằng sẽ gây không ít rắc rối cho con bé!”
Hoa n nói.
“Cho dù bây giờ tôi lấy lại Thần Nông Y Điển, ông cảm thấy những người khác sẽ tin tưởng nó không ở trong tay cô ấy sao? Những người đó chỉ cảm thấy cô ấy đang nói dối!”
Diệp Phàm nhìn về phía Khương Vân Hi: “Nếu cô thật sự muốn học sâu hơn về y thuật, quyển Thần Nông Y Điển này là lựa chọn tốt nhất, tất nhiên cô cũng phải thừa nhận rất nhiều nguy hiểm!”
Khương Vân Hi nghe vậy, ánh mắt lóe lên.
“Cảm ơn thần y Diệp dạy bảo, tôi sẽ không làm anh thất vọng, sẽ chăm chỉ nghiên cứu quyển y điển này, tranh thủ trở thành bác sĩ cứu người như thần y Diệp!”
Khương Vân Hi kiên định nói.
“Vậy là được rồi!”
Diệp Phàm gật đầu.
“Giao Hỏa Linh Chi ngàn năm ra đây!”
Một giọng nói lạnh băng vang lên.
Diệp Phàm đảo qua, nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện.
Đây là cao thủ Lâm phiệt từng tham gia buổi bán đấu giá ở tiệc từ thiện tối hôm đó.
“Lại đến từ thế lực nào?”
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
“Mày không cần biết, nếu không muốn chết thì giao Hỏa Linh Chi ngàn năm ra đây!”
Cao thủ Lâm phiệt này hùng hổ dọa người hét to.
“Nếu tôi không giao thì sao?”
“Vậy chết đi!”
Diệp Phàm vừa nói xong, đối phương đã lao về phía hắn.
Ầm!
Người này là cao thủ Địa cảnh thất trọng, ra tay vô cùng sắc bén!
Kết quả đối phương vừa mới xông đến trước mặt Diệp Phàm đã bị hắn bóp chặt cổ nhấc lên.
“Mày… Mày muốn làm gì?”
Cao thủ Lâm phiệt khiếp sợ nói.
Hắn ta không ngờ thực lực của thanh niên này lại khủng bố như vậy, có thể áp đảo hắn ta trong nháy mắt!
“Làm gì? Tất nhiên là giết rồi!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Tao là người của Lâm phiệt, một trong chín phiệt ở Long quốc, mày dám giết tao?”
Vị cao thủ Lâm phiệt này vội vàng tự báo thân phận, muốn uy hiếp Diệp Phàm.
Nhưng hắn ta không ngờ sau khi báo xong thân phận, Diệp Phàm càng thêm lạnh lùng: “Thì ra là người Lâm phiệt, vậy càng thêm đáng chết!”
Nói xong Diệp Phàm bẻ gãy cổ tên cao thủ này!
Hoa n nhìn Diệp Phàm dễ dàng chém giết người của Lâm phiệt, trong lòng vô cùng chấn động.
Chín phiệt Long quốc là quái vật khổng lồ cực kỳ đáng sợ, ngay cả các hào môn thế gia ở Đế Đô cũng không dám chọc vào, Diệp Phàm lại ra tay giết chết người của Lâm phiệt, sự quyết đoán và can đảm này làm người cảm thấy xấu hổ!
Lúc này lại một đám người xuất hiện, cầm đầu là Tel, thiên tài của Viện Y học hoàng gia vương quốc Anh, đi theo anh ta là một người đàn ông nước ngoài tóc vàng.
“Lại là mày?”
“Mày còn dám xuất hiện trước mặt tao?”
Diệp Pham nhìn lướ qua Tel, đối phương há miệng, không nói lên lời.
“Cậu chính là y giả làm Tel tiên sinh không thể nói chuyện?”
Người đàn ông nước ngoài tóc vàng nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.
“Ông là ai?”
Diệp Phàm nhìn đối phương.
“Tôi là lãnh sự vương quốc Anh thường trú ở lãnh sự quán quận Thiên Thục, hiện tại tôi ra lệnh cho cậu làm Tel tiên sinh bình thường lại, nếu không tôi sẽ lập tức phản ánh lên chính phủ Long quốc, làm bọn họ chế tài cậu!”
Người đàn ông tóc vàng nói.
“Chế tài tôi?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Bốp!!!
Hắn vung tay tát bay người này ra ngoài.
“Chế tài thì chế tài!”
Diệp Phàm khinh thường nói, liếc nhìn Tel: “Đời này làm thiên tài câm đi!”
Nói xong rời khỏi đây.
Tel nhìn Diệp Phàm rời đi, không ngừng há mồm nhưng lại không nói nên lời.
“Chết tiệt!”
Vị tổng lãnh sự này bụm mặt, tức giận chửi tục.
“Lập tức liên hệ chính phủ Long quốc, tôi phải báo cáo bọn họ!”
Vị tổng lãnh sự này tức giận nói.
Diệp Phàm vừa rời khỏi thì gặp được một người đàn ông, đối phương là người cầm đầu đội ngũ do Qủy Cốc phái ra tham gia đại hội y đạo.
“Thiếu chủ, cuối cùng cũng tìm được ngài!”
Người đàn ông này kích động nói.
“Sao ông biết thân phận của tôi?”
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
“Lúc trước thiếu chủ nói chuyện với Phong Vô Ngân tôi đã có suy đoán, bây giờ xem ra ngài đúng là đệ tử mới của Cốc Chủ!”
“Đệ tử Trịnh Thiên bái kiến thiếu chủ!”
Người này quỳ gối kêu to.
“Đứng lên đi!”
Diệp Phàm nói.
“Thiếu chủ, Cốc Chủ còn khỏe không?”
Trịnh Thiên đứng dậy, chờ mong hỏi.
“Yên tâm, ông ấy rất khỏe!”
“Bây giờ Qủy Cốc sao rồi?”
Diệp Phàm nói.
“Bẩm thiếu chủ, bây giờ Qủy Cốc do trưởng lão tám bộ thống lĩnh, nhiều năm nay các đệ tử vẫn luôn dốc lòng tu hành, nhưng…”
Trịnh Thiên nói, đột nhiên biến sắc.
"Từ khi nào mà đám kiến hôi chúng mày cũng dám diễu võ giương oai trên Trung Quốc rộng lớn, mênh mông của bọn ta thế?"
Chợt, một giọng nói lạnh lùng, vô tình vọng tới.
Khoảnh khắc giọng nói đó truyền tới tai tám người kia, linh hồn của họ lập tức run lên bần bật.
Họ đồng loạt quay đầu, đập vào mắt là một chàng trai trẻ tuổi đang đứng ngay trước mặt họ.
Chàng trai ấy chính là Diệp Phàm!
"Đâu ra thằng nhà quê này vậy, cút ngay!" Đầu lĩnh của Anh Quốc nhìn Diệp Phàm, nói với giọng khinh thường.
"Năm đó liên minh năm nước mấy người bị chiến thần Thiên Sách tẩn cho một trận nhưng chắc vẫn chưa biết sợ phải không? Thế nên bây giờ mới dám thành lập ra liên minh quốc tế tám nước này, đúng là không sợ chết mà!" Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Hừ, chiến thần Thiên Sách đã chết từ lâu rồi, có gì mà phải sợ chứ!" Trên mặt đầu lĩnh Man Quốc để lộ biểu cảm khinh bỉ.
Hừ!
Trong mắt Diệp Phàm lập tức lóe lên tia sáng sắc lạnh, hắn khẽ bật người một cái, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt đầu lĩnh của Man Quốc. Hắn dùng một tay bóp lấy cổ đối phương, nhấc bổng lên trời, vừa nói bằng giọng hờ hững: "Dù tám nước chúng mày có bị diệt vong thì chiến thần Thiên Sách cũng sẽ không chết!"
Rắc!
Dứt lời, Diệp Phàm lập tức bẻ gãy cổ tên đó.
Hành động này đã khiến bảy tên còn lại biến sắc!
Phải biết rằng thực lực của cả thảy tám người bọn họ đều đã tới Bán Bộ Thiên Cảnh, thậm chí nếu bắt tay hợp tác với nhau thì hoàn toàn có thể đấu tay đôi với cường giả Thiên Cảnh.
Thế mà Diệp Phàm chỉ cần một khoảnh khắc đã giết chết một cường giả Bán Bộ Thiên Cảnh, thử hỏi sao họ lại không khiếp sợ cho được?!
"Mấy người cản cậu ta, chuyện phá hủy đống vũ khí kia cứ giao cho tôi!" Đúng lúc này, đầu lĩnh Lưu Ly Quốc hét lên.
Sau đó lập tức phóng như bay về phía đống vũ khí kia, sáu người còn lại cũng tức tốc tung chiêu tấn công Diệp Phàm.
Quả thật thực lực của Diệp Phàm đã dọa họ sợ chết khiếp, nhưng họ vẫn sẽ chẳng chút do dự mà ra tay với hắn.
Bởi vì mục đích của họ lần này là phải phá hủy bằng được khu căn cứ quân sự trước mắt, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì dù có toàn mạng trở về cũng sẽ bị xử phạt theo quân pháp thôi!
Vụt!
Ngay lúc tên đầu lĩnh Lưu Ly Quốc kia móc ra một quả bom đặc chế, chuẩn bị dùng nó để phá hủy số vũ khí này, thì trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người sừng sững, toát lên khí thế vô cùng hung ác!
Người nọ mặc một thân chiến phục, đôi mắt tựa như một con sói dữ, hung tợn đến đáng sợ, thậm chí còn tản mát ra hơi thở khiến người khác tim đập chân run.
Khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, tới cả đầu lĩnh Lưu Ly Quốc cũng không kiềm được mà run rẩy, toàn bộ thần kinh trên người căng lên như dây đàn vì cảm nhận được rằng đang có nguy hiểm cực lớn lại gần.
"Tránh ra!"
Đầu lĩnh của Lưu Ly Quốc hét lớn, không chút do dự mà tung đòn đánh về phía đối phương.
Ầm!
Người mặc chiến phục vung quyền đánh trả, đấm bay tên đầu lĩnh Lưu Ly Quốc ra xa mấy mét, quả bom trong tay cũng rơi xuống, bị người mặc chiến phục kia bắt được!
Khụ!
Đầu lĩnh Lưu Ly Quốc nằm vật ra đất, phun ra một vũng máu, vẻ mặt khó coi cực kỳ.
"Đi chết hết đi!" Ngay sau đó, gã há miệng quát lớn, rồi nhanh tay lấy ra một ống tiêm, tiêm thứ chất lỏng đựng bên trong vào cơ thể.
Khi chất lỏng từ từ chảy vào cơ thể, bắp thịt trên người gã cũng dần nở ra, mặt mày vặn vẹo trông rất dữ tợn, miệng há lớn phát ra tiếng gầm chói tai. Sau đó, từ người gã bỗng tỏa ra khí thế đáng sợ vô cùng, thực lực cũng tăng nhanh chóng mặt, ngay giây sau đã tiến vào hàng ngũ Thiên Cảnh!
Hừm!
Cảnh tượng trước mặt khiến ánh mắt của người đàn ông mặc chiến phục tối đi, để lộ vẻ nặng nề, nghiêm trọng.
Ầm!
Sau khi xảy ra biến dị, đang lúc người Lưu Ly Quốc kia chuẩn bị ra tay, bỗng bị một cú đấm đấm xuyên từ sau lưng ra phía trước ngực.
Nét mặt của gã cứng đờ…
Bùm!
Ngay giây sau, thân thể gã chia năm xẻ bảy, biến thành một đống thịt cụt tay thiếu chân rơi lả tả xuống đất.
Và chủ nhân của cú đấm này chính là Diệp Phàm.
Về phần đầu lĩnh của sáu nước kia đều đã bị hắn giết sạch.
"Cảm ơn anh!" Người đàn ông mặc chiến phục ngước mắt nhìn Diệp Phàm chằm chằm, không quên mở miệng cảm tạ.
"Anh là ai?" Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
"Đội trưởng Chiến Lang thuộc đại đội đặc chủng số một của chiến khu Tây Bộ!" Chiến Lang hiên ngang trả lời Diệp Phàm.
"Thực lực của anh không tệ chút nào!" Diệp Phàm nhìn đối phương, bình tĩnh đáp.
Bịch bịch bịch!
Đúng lúc này, nhóm Hắc Uyên xông tới.
"Mọi chuyện thế nào?" Hắc Uyên hỏi.
"Yên tâm, giải quyết xong rồi!" Diệp Phàm nói thẳng.
"Lần này là do chiến khu Tây Bộ bọn tôi làm ăn tắc trách, không thể phát hiện âm mưu của quân địch đúng lúc, chiến khu Tây Bộ chúng tôi sẽ báo cáo chuyện này lên Long Soái để xin được xử phạt!" Chiến Lang mở miệng bảo.
"Lần này cũng là một lời cảnh báo cho chúng ta, ngày liên minh tám nước chinh phạt Trung Quốc sắp tới rồi!" Hắc Uyên nghiêm mặt nói.
"Nếu họ không sợ chết thì cứ việc tới!" Diệp Phàm bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
Sau đó, đoàn người cùng nhau đi ra ngoài.
"Báo đại nhân, tên này là Quân Đao thuộc chiến bộ Trung Quốc, lúc trước chính gã là kẻ đã lừa bọn tôi mở cổng căn cứ, tạo điều kiện cho quân của kẻ địch xông vào!"
Bấy giờ, người phụ trách trong căn cứ áp giải một người tới trước mặt họ, người đó chính là Quân Đao. Có điều trông Quân Đao lúc này chẳng mấy tỉnh táo, vẻ mặt mơ màng, thẫn thờ!
"Quân Đao? Sao anh ta lại…" Hắc Uyên ngạc nhiên nhìn Quân Đao.
"Quân Đao của chiến bộ lại là kẻ phản bội ư?" Chiến Lang lạnh lùng hỏi.
"Anh ta không làm phản đâu, chỉ là bị người khác khống chế tâm trí mà thôi!" Diệp Phàm quan sát Quân Đao một lúc rồi nói.
"Bị khống chế tâm trí sao?" Mọi người sửng sốt.
Đúng lúc này, Diệp Phàm lấy ra một cây châm, rồi ghim lên đầu Quân Đao một cách dứt khoát, sau đó nhẹ nhàng xoay châm, trên mặt Quân Đao cũng dần để lộ vẻ thống khổ.
Ầm!
Cuối cùng, Diệp Phàm vỗ mạnh vào lưng Quân Đao một phát, hắn ta lập tức há miệng, nhổ ra một con sâu nhỏ màu đen.
Vừa nhìn thấy con sâu màu đen này, mọi người sợ hoảng hồn, còn Diệp Phàm lại tức tốc vung tay, bắn ra một cây châm, đâm xuyên người con sâu nhỏ, giết chết nó ngay tại chỗ!
"Thứ gì đây?" Chiến Lang kinh ngạc hỏi.
"Cổ trùng!" Diệp Phàm lạnh lùng đáp.
"Cổ trùng?" Đám Hắc Uyên và Chiến Lang khẽ giật mình.
"Con trùng này là một dạng thuật Vu Cổ, có thể dùng nó để kiểm soát não bộ của một người nghe theo mệnh lệnh của mình một cách tuyệt đối, không có cách nào kháng cự lại! Bởi vì trúng thuật Vu Cổ nên cậu ta mới bị người của tám nước kia khống chế!" Diệp Phàm hờ hững giải thích.
"Bọn họ đúng là đáng chết!" Chiến Lang tức giận mắng lớn.
Đúng lúc này, một thành viên Long Hồn tiến lại gần, báo: "Khởi bẩm đại nhân, bọn tôi đã điều tra ra thân phận của nhóm người chặn đường chúng ta dưới chân núi rồi, là người của bang Đại Đao ở Tây Nam!"
"Bang Đại Đao?"
"Sao họ lại muốn ngăn cản chúng ta?" Mặt Thiết Thủ lạnh như băng.
"Bang Đại Đao chính là hoàng đế thế giới ngầm vùng Tây Nam, đệ tử đông đúc, trong bang lại có rất nhiều cường giả. Sở trường của bang chủ bang Đại Đao chính là đao, đao thuật của ông ta cự kỳ lợi hại, từng một người một đao tàn sát hơn trăm thế lực ở vùng Tây Nam, sau đó thành lập bang Đại Đao, trở thành một trong tứ đại bá chủ Tây Nam, ngang hàng với Đường Môn!" Chiến Lang giải thích.
"Hiển nhiên bang Đại Đao này có quan hệ với tám nước kia rồi!" Diệp Phàm cười khẩy.
"Dám cấu kết với nước ngoài, muốn chết phải không?!" Thiết Thủ nghiêm mặt mắng.
"Tôi sẽ báo lại việc này cho Thống soái!" Chiến Lang tỏ rõ thái độ.
"Được rồi, mọi chuyện đã xong, giờ tôi không còn việc gì ở đây nữa, đi trước nhé!" Diệp Phàm nói.
"Diệp Phàm, thật lòng cảm ơn anh về chuyện hôm nay, tôi chắc chắn sẽ báo cáo lại với Long Soái rằng anh đã lập được công lớn, để ông ấy khen thưởng cho anh!" Hắc Uyên nói với Diệp Phàm.
"Khen thưởng thì khỏi! Chỉ cần bảo tên Xuyên Vương đừng tới quấy rầy tôi nữa là được, chứ lỡ đâu lần sau, tôi mất kiên nhẫn giết chết gã thì mấy người cũng đừng trách tôi!" Diệp Phàm bĩu môi nói, sau đó đi thẳng một mạch rời khỏi đây!
Diệp Phàm rời khỏi núi Lĩnh Nam, quay về nội thành Thục Châu.
Chờ đến khi hắn tới được nội thành thì đã quá nửa đêm, bèn gọi điện cho Hoa Hồng Đỏ: "Hoa Hồng Đỏ…"
"Thiếu chủ, ngài trở về rồi!"
Diệp Phàm vừa mở miệng, đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói yếu ớt của Hoa Hồng Đỏ.
"Ừm, cô sao thế?"
"Thiếu chủ, ngài mau tới Bách Hoa Lâu đi!" Dứt lời, Hoa Hồng Đỏ đột ngột cúp máy.
Nghe vậy, Diệp Phàm bỗng biến sắc, vội chạy thẳng một mạch tới Bách Hoa Lâu ở Thục Châu.
Chương 266: Hậu duệ Hoàng triều!
Tại Bách Hoa Lâu ở Thục Châu.
Giờ phút này, trong Bách Hoa Lâu có vô số thành viên của họ bị chém chết, ngã rạp ra đất, ngoài ra còn có hai cô gái cũng đang nằm, chính là Hoa Hồng Đỏ cùng Cơ Như Yên.
Cả người Cơ Như Yên toàn là máu, vết thương chồng chất, như thể vừa trải qua một trận đấu kịch liệt, bị ép tới không còn chút sức lực nào, Hoa Hồng Đỏ nằm ngay bên cạnh, khóe miệng có vết máu, hiển nhiên vừa bị người khác đả thương.
Đứng trước mặt các cô là một gã đàn ông trung niên cầm trường kiếm.
Ông ta chính là người đã xông vào Bách Hoa Lâu ở Đế Đô, muốn bắt Cơ Như Yên đi.
Tuy Cơ Như Yên đã thoát khỏi tay ông ta qua mật đạo của Bách Hoa Lâu, nhưng vẫn bị ông ta đuổi theo cả một đoạn đường dài.
Dưới sự bảo hộ của các cứ điểm Bách Hoa Lâu ở các tỉnh thành, Cơ Như Yên trốn chạy một đường từ Đế Đô đến tận Tây Nam, rồi tới được đây, thế mà vẫn bị đối phương dí theo sát nút!
"Cô nghĩ có thể chạy thoát khỏi tay người của Hoàng tộc Cơ sao? Mau ngoan ngoãn đi theo tôi đi, đừng lãng phí thời gian nữa!"
Gã đàn ông trung niên đến từ Hoàng tộc Cơ lạnh mặt nhìn Cơ Như Yên, hờ hững nói.
"Muốn mang tôi đi ư? Được thôi, vác theo xác của tôi mà về đi!" Cơ Như Yên lạnh lùng quát. Sau đó, trong tay cô xuất hiện một con dao, đâm thẳng về phía cổ của mình.
Keng!
Con ngươi của ông ta co lại, vội vàng vung thanh kiếm trong tay, vỏ kiếm lao ra ngoài, vừa hay đánh bay con dao khỏi tay Cơ Như Yên.
Người đàn ông chớp mắt đã đi tới bên cạnh Cơ Như Yên, bình tĩnh nói: "Tộc trưởng ra lệnh không thể để cô chết, nên cô không được chết, mau đi theo tôi!"
Dứt lời, ông ta duỗi tay về phía Cơ Như Yên, tính bắt cô đi!
"Muốn mang người của tôi đi hả, thế đã hỏi ý tôi chưa?" Một giọng nói lạnh lùng chợt vang vọng khắp Bách Hoa Lâu.
Bên ngoài cửa, Diệp Phàm bình tĩnh bước tới.
Vụt!
Lúc này, những người khác thuộc Hoàng tộc Cơ biến sắc, vội xông về phía Diệp Phàm.
Ầm!
Làn sóng dao động đáng sợ từ người Diệp Phàm lan khắp bốn phía, thổi bay đám người của Hoàng tộc Cơ ra ngoài.
"Thiếu chủ!" Thấy Diệp Phàm xuất hiện, Hoa Hồng Đỏ vội hét lên một tiếng.
Cơ Như Yên cũng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong mắt ánh lên tia sáng.
Người đàn ông kia quét mắt nhìn về phía Diệp Phàm, thấy hắn đánh bay những người khác thì cất giọng lạnh lùng: "Mày là người của Bách Hoa Lâu?"
"Ngài ấy là thiếu chủ của Bách Hoa Lâu bọn ta, nếu không muốn chết thì mau thả cô cả ra!" Hoa Hồng Đỏ hét vào mặt ông ta
"Thiếu chủ Bách Hoa Lâu? Vậy thì sao? Cút đi, bằng không mày sẽ chết, Bách Hoa Lâu cũng ngã!"
Ông ta hếch mặt nhìn Diệp Phàm, vô thức để lộ biểu cảm thượng đẳng, chẳng thèm để Bách Hoa Lâu vào mắt!
"Khẩu khí không nhỏ ha!" Diệp Phàm mỉm cười, chầm chậm tiến lại gần ông ta.
Xoẹt!
Chỉ trong chớp mắt, lưỡi gươm sắc bén trong tay ông ta được rút ra khỏi vỏ, để lại vệt sáng sắc lạnh, sau đó đâm thẳng về phía Diệp Phàm.
Một kiếm này nhanh vô cùng, như xé tan không gian, phát ra tiếng rít gào chói tai.
Trước mắt Diệp Phàm ánh lên tia sáng lạnh lẽo, cảm giác lạnh thấu xương xông thẳng lên não, khiến thần kinh và ý chí của hắn tê dại.
Nếu là người khác, e chỉ có thể đứng yên chờ chết!
Nhưng Diệp Phàm lại khác, khoảnh khắc mũi kiếm chỉ còn cách cổ họng của hắn tầm ba mươi xăng-ti-mét, hắn bất ngờ duỗi hai ngón tay kẹp chặt lấy.
Sự xuất hiện của hai ngón tay vô cùng đột ngột, tựa như mọc ra từ hư không, không một ai có thể phát hiện ra nổi.
Tới cả người đàn ông kia cũng vậy, còn chưa kịp phản ứng thì kiếm đã bị Diệp Phàm kẹp mất!
Cảnh tượng này khiến vẻ mặt người nọ sa sầm, ông ta dồn sức lên tay, muốn đẩy lưỡi kiếm sắc bén tiên vầ phía trước, rút ngắn khoảng cách ba mươi xăng-ti-mét này để đâm thẳng vào cổ Diệp Phong.
Những ba mươi xăng-ti-mét này lại chẳng khắc nào lạch trời, không thể nào vượt qua được.
Hai ngón tay của Diệp Phàm chẳng khác nào gọng kìm, giữ chặt lấy thanh kiếm trong tay người nọ, không cho phép nó tiến lên dù chỉ một ly!
Nhất thời, người đàn ông chỉ biết đứng ngơ ra nhìn Diệp Phàm đầy kinh hãi.
Cạch!
Ngay giây sau, ông ta thẳng tay bỏ kiếm, đồng thời tung chưởng về phía ngực Diệp Phàm.
Rầm!
Diệp Phàm tung một cước đáp lại, đá bay ông ta ra ngoài.
Khụ!
Ông ta bị Diệp Phàm đá ngã lăn ra đất, miệng hộc máu, ngực cũng lõm vào thành hình dấu chân.
"Mày…"
Lúc này, tên cường giả đến từ Hoàng tộc Cơ chỉ biết trố mắt nhìn Diệp Phàm trân trân, như không dám tin vào mắt mình vậy. Với thực lực của ông ta mà lại bị một thanh niên như Diệp Phàm hạ gục chỉ bằng một cú đá ư?
Sao có thể xảy ra chuyện đó chứ?
Tên cường giả của Hoàng tộc Cơ không tài nào chấp nhận nổi kết quả này, chỉ có thể giương mắt nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
"Dám đụng vào người của tao, tất chết!" Diệp Phàm lạnh lùng nói. Sau đó, hắn vung tay, thanh kiếm đang bị kẹp giữa hai ngón tay của hắn lập tức xoay ngược, lao như bay về phía người đàn ông nọ.
Ông ta biến sắc, định xoay người chạy trốn. Không ngờ một cỗ uy áp bỗng đè nặng xuống người ông ta, làm ông ta không động đậy nổi. Con ngươi của ông ta lập tức co nhỏ, hoảng sợ nhìn sang phía Diệp Phàm.
Phập!
Đồng thời, lưỡi kiếm sắc bén kia xé gió bay tới, đâm xuyên qua lồng ngực của ông ta, khiến ông ta chết trong một chiêu!
Tên cường giả đến từ Hoàng tộc Cơ trợn tròn hai mắt, cảm giác không cam lòng nhấn chìm ông ta, cuối cùng chỉ có thể uất ức tắt thở!
Diệp Phàm đi tới trước mặt Hoa Hồng Đỏ và Cơ Như Yên, hỏi thăm: "Hai người thấy sao rồi?"
"Thưa thiếu chủ, tôi không sao, ngài tới kiểm tra sơ cho cô cả đi ạ, thương tích của cô ấy nặng lắm!" Hoa Hồng Đỏ mở miệng đáp.
Diệp Phàm nhìn lướt qua người Cơ Như Yên, sau đo cầm châm ghim vào người đối phương, chữa khỏi nội thương cho cô.
"Cô dẫn cô ấy đi xử lý vết thương bên ngoài một chút!" Diệp Phàm nhìn Hoa Hồng Đỏ, căn dặn.
"Thiếu chủ à, tôi cũng bị thương mà, hay là ngài tới xử lý vết thương cho cô cả đi!" Hoa Hồng Đỏ trưng ra vẻ mặt đáng thương, nói với Diệp Phàm.
Hả?
Trên mặt Diệp Phàm để lộ biểu cảm sửng sốt, vô thức liếc mắt nhìn Cơ Như Yên. Nếu muốn xử lý vết thương bên ngoài cho Cơ Như Yên, kiểu gì cũng phải cởi quần áo ra đấy!
"Như vậy không ổn lắm thì phải." Diệp Phàm từ chối.
"Không sao đâu thiếu chủ!" Cơ Như Yên nhìn Diệp Phàm, nói.
"Thiếu chủ, đàn ông đàn ang mà thẹn thùng làm gì!?" Hoa Hồng Đỏ chọc ghẹo.
"Có gì mà phải thẹn thùng chứ!" Lần này, Diệp Phàm khịt mũi phản bác.
Sau đó hắn bế Cơ Như Yên lên, ôm tới một căn phòng gần đó, đặt cô ấy ngồi lên giường, rồi nói: "À thì… tôi phải cởi đồ của cô ra mới bôi thuốc được, cô đừng để bụng nhé!"
"Không sao đâu, làm gì!" Cơ Như Yên gật đầu.
Kế tiếp, Diệp Phàm cẩn thận cởi áo Cơ Như Yên xuống, trên người đối phương lập tức chỉ còn lại mỗi một chiếc áo lót tơ tằm màu tím, da thịt trắng như tuyết gần như lộ hết ra ngoài, vừa gợi cảm lại quyến rũ!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm không nhịn được mà nuốt ực một cái, máu trong người cũng sôi sục hết lên. Hắn hít một hơi thật sâu, vừa niệm thầm Đạo Đức Kinh trong đầu, vừa nhanh chóng bắt tay vào xử lý vết thương giùm đối phương.
Chưa đến một phút, Diệp Phàm đã giải quyết xong xuôi, đang định giúp cô ấy mặc lại áo thì…
"Trên áo dính máu rồi, tôi không mặc đâu!" Cơ Như Yên nói khẽ.
"Ồ, thế tôi..."
"Thiếu chủ, chuyện hôm nay thật lòng cám ơn anh!" Diệp Phàm vừa định mở miệng, Cơ Như Yên bỗng ngước mắt nhìn Diệp Phàm, nói lời cảm tạ.
"Cô là người của tôi, không cần cảm ơn làm chi!" Diệp Phàm nói thẳng.
Những lời này khiến trái tim Cơ Như Yên thoáng rung động.
"Đúng rồi, đám người kia là ai? Tại sao lại muốn bắt cô?" Đúng lúc này, Diệp Phàm lại chuyển chủ đề.
Nghe vậy, trong mắt Cơ Như Yên hiện lên vẻ do dự.
"Nếu cô không muốn thì không cần nói ra đâu!" Diệp Phàm bảo.
"Bọn họ là người của Hoàng tộc Cơ!" Cơ Như Yên trả lời.
"Hoàng tộc Cơ?"
Diệp Phàm để lộ vẻ sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghe qua về thế lực này.
"Trung Quốc đất rộng, có hơn năm nghìn năm lịch sử văn hóa, trong thời kỳ này, vô số triều đại đã được khai sinh. Tuy cuối cùng, hầu hết đều bị diệt vong, nhưng đa số huyết mạch hoàng thất của các triều đại ấy vẫn còn tồn tại, thậm chí là lưu truyền đến tận ngày nay, và họ được gọi là hoàng tộc!" Cơ Như Yên giải thích.
"Ý cô là Hoàng tộc Cơ là dòng dõi hoàng thất của một triều đại nào được truyền tới ngày nay sao?" Trong mắt Diệp Phàm để lộ vẻ ngạc nhiên.
"Đúng vậy, Hoàng tộc Cơ chính là hậu duệ của hoàng thất triều đại nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc!" Cơ Như Yên nói thẳng.
Nghe vậy, Diệp Phàm càng thêm sững sờ. Hắn cũng biết một chút về triều nhà Chu, đó là một triều đại cực kỳ lớn trong lịch sủ Trung Quốc, đã tồn tại cách đây hơn một ngàn năm, không ngờ con cháu đời sau của hoàng triều này vẫn còn sống!
Trong Trung Quốc đúng là ẩn núp nhiều phương thế lực mà!
"Hoàng tộc Cơ? Cơ Như Yên? Chẳng lẽ cô là…" Rồi, Diệp Phàm như chợt nghĩ đến điều gì, quét mắt nhìn về phía Cơ Như Yên.
Chương 267: Đồ của tôi, mấy người cũng dám cướp?
“Tôi là con gái của tộc trưởng tộc Cơ Hoàng!”
Cơ Như Yên lạnh nhạt nói, lúc nói đến hai chữ tộc trưởng, trong mắt lóe lên hận thù.
“Không ngờ cô là con gái của tộc trưởng tộc Cơ Hoàng?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
“Năm đó tộc trưởng tộc Cơ Hoàng còn chưa phải là tộc trường, đi rèn luyện bên ngoài gặp được mẹ của tôi, hai người thích nhau, xảy ra quan hệ rồi có tôi.”
“Sau đó ông ta đã vứt bỏ hai mẹ con tôi vì vị trí tộc trưởng tộc Cơ Hoàng.”
Cơ Như Yên lạnh lùng nói.
“Vứt vợ bỏ con, đủ máu lạnh!”
“Ông ta là một người vô tình, năm đó ông ta cũng chỉ coi mẹ tôi như một món đồ chơi mà thôi.”
Cơ Như Yên cười khổ.
“Vậy tại sao bây giờ bọn họ lại muốn bắt cô về?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Không biết, nhưng dù vì lý do gì, tôi đều sẽ không trở về.”
“Cho dù trở về cũng đường hoàng bước vào tộc Cơ Hoàng, trừng phạt tên đàn ông phụ bạc kia!”
Cơ Như Yên nói.
“Yên tâm đi, nếu cô không muốn trở về, không ai có thể mang cô đi!”
“Còn đám người tộc Cơ Hoàng này, dám động đến người của tôi, có cơ hội tôi sẽ cho bọn họ một bài học!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sự miệt thị.
Hoàng tộc thì sao, nói dễ nghe là hoàng tộc, nói khó nghe là nước mất người vong chó nhà có tang, không việc gì phải sợ!
Nếu để các hoàng tộc ẩn giấu ở Long quốc nghe thấy suy nghĩ của Diệp Phàm, chắc chắn sẽ xông qua giết hắn!
“Cảm ơn thiếu chủ!”
Cơ Như Yên nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, cô bước lên ôm chặt lấy Diệp Phàm.
Cái ôm này của cô làm Diệp Phàm cảm thấy trái tim căng đầy.
Rốt cuộc hiện tại đối phương chỉ mặc một bộ đồ lót gợi cảm.
Hai người dán sát lại với nhau, thân mật đến cực điểm.
Không người đàn ông nào có thể cản được loại cảm giác này!
“Cái đó, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
Chưa đầy 3 giây, Diệp Phàm đẩy Cơ Như Yên ra, xoay người rời đi.
Cơ Như Yên nhìn bộ dáng xấu hổ của Diệp Phàm, cười khúc khích.
Người đẹp cười khuynh quốc khuynh thành!
Bên kia, trong Xuyên vương phủ!
Xuyên Vương nhìn thuộc hạ, lạnh lùng quát: “Bên Thiên Qủy phái đã truyền tin đến chưa?”
“Bẩm vương gia, Thiên Qủy phái đã phái ra hai hộ pháp dẫn theo các cao thủ của Thiên Qủy phái đến đây, ngày mai sẽ đến quận Thiên Thục!”
Một thuộc hạ nói.
“Tốt, nhìn chằm chằm thằng ranh kia cho ta, tuyệt đối không thể để hắn ta rời khỏi quận Thiên Thục!”
Xuyên Vương quát.
“Rõ!”
Tên thuộc hạ này gật đầu.
“Bẩm vương gia, quận thủ Lý đến!”
Một hạ nhân vào báo cáo.
“Tên phế vật kia còn đến làm gì?”
“Bảo hắn cút đi!”
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
“Vương gia!”
Lý Nguyên đi vào cúi người hành lễ.
“Ngươi còn dám xuất hiện trước mắt bổn vương?”
“Ta thấy ngươi muốn chết!”
Xuyên Vương nhìn Lý Nguyên, quát to.
“Vương gia bớt giận, lần này tôi đến muốn nói cho vương gia, nếu vương gia còn muốn giết chết tên Diệp Phàm kia, thống soái Nguyên Hạo chiến khu Tây Bộ là trở ngại lớn nhất!”
Lý Nguyên mở miệng nói.
“Nguyên Hạo dám che chở thằng nhãi kia, bổn vương nhớ kỹ thù này!”
“Ngươi có ý tưởng gì?”
Xuyên Vương liếc nhìn về phía Lý Nguyên.
“Tôi đã liên hệ với Hoàng Bộ Quyền đại nhân, nghĩ cách điều Nguyên Hạo đi, nhưng Nguyên Hạo là người của chiến bộ, chỉ một mình Hoàng Bộ đại nhân vẫn chưa đủ, nếu vương gia nguyện ý ra sức thì càng tốt.”
“Chỉ cần Nguyên Hạo bị điều đi, lại trợ giúp Mục tướng quân ngồi lên vị trí thống soái chiến khu Tây Bộ, đồng nghĩa chiến khu Tây Bộ sẽ cùng một phe với chúng ta.”
Lý Nguyên nói.
“Tại sao Mục Chiến ngồi lên vị trí thống soái sẽ về cùng một phe với chúng ta?”
Xuyên Vương khó hiểu hỏi, Lý Nguyên giải thích: “Bởi vì con trai của Mục tướng quân cũng bị tên nhãi kia đánh, ông ta cũng ước gì tên nhãi kia chết đi!”
Nghe xong, hai mắt Xuyên Vương lóe lên: “Được, cứ làm như ngươi nói đi!”
Hôm sau!
Ở thục Châu, Hoa Hồng Đỏ chuẩn bị nơi ở cho Diệp Phàm và Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, hôm nay chúng ta trở về à?”
Đường Sở Sở hỏi.
Diệp Phàm đang định nói chuyện thì điện thoại vang lên.
“Alo, Diệp công tử đúng không? Tôi là Hoa n!”
Đầu bên kia vang lên giọng của Hoa n.
“Có chuyện gì không?”
Diệp Phàm hỏi.
“Diệp công tử, cậu có thể đến chỗ chúng tôi một chuyến không, Vân Hi gặp phải rắc rối!”
Hoa n cầu xin.
Diệp Phàm nhíu mày, nói: “Được!”
“Sở Sở, anh đi ra ngoài một chuyến, em và đám Tiểu Manh đi chơi đi, anh bảo Hoa Hồng đi cùng bọn em!”
Diệp Phàm dặn dò xong rời đi.
Hắn đi thẳng đến nơi ở của Hoa n.
Lúc này ở trong nơi ở của Hoa n, Khương Vân Hi.
Khương Vân Hi ôm chặt một quyển sách cổ, tức giận nhìn chằm chằm đám người trước mặt.
Đám người này chính là người của ba thế gia y đạo Tôn, Lý, Tiết của Hạnh Lâm Giới Long quốc.
Lúc này bọn họ đang nhìn chằm chằm quyển sách cổ trong tay Khương Vân Hi với ánh mắt cực kỳ tham lam.
Quyển sách cổ này chính là Thần Nông Y Điển.
“Khương tiểu thư, biết điều thì giao ra Thần Nông Y Điển, trân bảo y học không phải loại người như cô có thể có được, nó ở trong tay cô là phí phạm của trời!”
Một nam tử người nhà họ Tôn nói.
“Mấy người còn muốn động tay động chân, không biết xấu hổ hả?”
“Tôi xem ai dám!”
Lý Tử Huyên vén tay áo, tức giận nhìn đám người này.
“Các vị làm như vậy không sợ làm mất mặt gia tộc mấy người sao? Nếu loại hành vi này của mấy người truyền đến Hạnh Lâm Giới, sợ rằng sẽ bị mắng trơ trẽn!”
Hoa n gằn giọng nói.
“Chúng tôi chỉ không muốn Thần Nông Y Điển bị mai một trong tay một kẻ vô dụng, chỉ có ở trong tay chúng tôi nó mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của mình!”
Người nhà họ Tôn giả nhân giả nghĩa nói.
“Vân Hi là đại tiểu thư nhà họ Khương, một trong mười thế gia lớn nhất Đế Đô, mấy người không sợ đắc tội nhà họ Khương hả?”
Hoa n nói.
“Một nhà họ Khương cỏn con cũng dám tự xưng thế gia trước mặt ba thế gia y đạo? Quá buồn cười!”
Người nhà họ Lý lạnh lùng nói.
“Không cần nhiều lời với bọn họ, ra tay luôn đi!”
Người nhà họ Tiết không kiên nhẫn quát.
Bọn họ đang định ra tay cướp thì một tiếng quát lạnh băng truyền đến.
“Đường Môn muốn Thần Nông Y Điển này!”
Sau tiếng quát này, mấy trăm người xông vào, tay cầm vũ khí, đều là cao thủ từ Nhân cảnh lục trọng trở lên.
Bọn họ mặc trang phục Đường Môn, trong đó có hơn 10 cao thủ Huyền Cảnh.
Nhị thiếu gia Đường Môn Đường Thiên Thần và tam thiếu gia Đường Môn Đường Thiên Phong đi đến.
Theo sau bọn họ là hai cao thủ Địa cảnh!
“Đường Môn muốn quyển Thần Nông Y Điển này, ai dám cướp, giết không tha!”
Đường Thiên Phong quát to.
Các đệ tử Đường Môn chĩa lưỡi dao sắc bén về phía đám người Khương Vân Hi và ba thế gia y đạo!
“Đường Môn muốn trở thành kẻ địch với Hạnh Lâm Giới sao?”
Người nhà họ Tiết nói.
“Hạnh Lâm Giới chó má chẳng là gì với Đường Môn cả!”
Đường Thiên Phong kiêu ngạo nói.
“Thiên Phong, lui ra!”
Đường Thiên Thần lên tiếng, Đường Thiên Phong ngoan ngoãn lùi về sau.
“Tại hạ chỉ muốn có được Thần Nông Y Điển, không muốn đối địch với ai cả!”
Đường Thiên Thần lạnh nhạt nói.
Nói xong anh ta đi về phía Khương Vân Hi.
“Tiểu thư, tôi ra giá 1 tỷ mua Thần Nông Y Điển trong tay cô!”
Đường Thiên Thần nói.
“Anh trả bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không bán!”
Khương Vân Hi kiên quyết nói.
“Vậy đừng trách tôi không khách khí!”
Đường Thiên Thần ra tay muốn cướp Thần Nông Y Điển trong tay Khương Vân Hi.
Người của ba thế gia y đạo thấy vậy cũng ra tay muốn cướp Thần Nông Y Điển.
“Đồ của tôi, mấy người cũng dám cướp?”
Đột nhiên một giọng nói lạnh băng vang lên như sấm sét đánh, làm những người có mặt ở đây bị chấn động, suýt nữa không đứng vững!
Chương 268: Mấy người không xứng làm y!
“Đồ của tôi, mấy người cũng dám cướp?”
m thanh lạnh băng vang lên, người của Đường Môn, người của ba thế gia y đạo và đám người Hoa n đều bị chấn động.
Diệp Phàm khoanh tay đi đến.
“Thần y Diệp!”
Lý Tử Huyên vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Diệp Phàm, Khương Vân Hi cũng thả lỏng lại khi nhìn thấy hắn.
Trong vô thức cô cảm thấy chỉ cần Diệp Phàm ở, cô không cần sợ gì cả!
Hai anh em Đường Thiên Thần và đám người của ba thế gia y đạo nhìn Diệp Phàm, nhíu mày, sắc mặt rất xấu.
“Lại là mày!”
Đường Thiên Phong lạnh lùng nói.
“Mấy người rất to gan, đồ của tôi cũng dám cướp!”
Diệp Phàm liếc nhìn đám người này, lạnh nhạt nói.
“Không phải mày đã đưa Thần Nông Y Điển cho người khác rồi hay sao? Sao lại nói là đồ của mày?”
Một con cháu nhà họ Tiết nói.
“Đồ của tôi, cho dù cho người khác cũng không cho phép mấy người đến cướp!”
Diệp Phàm bá đạo nói.
Nghe vậy sắc mặt của mọi người đều thay đổi, vô cùng khó coi.
“Mày tưởng mày là ai?”
“Lúc trước tao không động đến mày là do mày may mắn!”
“Nếu hôm nay mày tự đưa đến, vậy cũng đừng trách tao, Đường Môn muốn Thần Nông Y Điển này.”
“Đường Môn cũng muốn có được Hỏa Linh Chi ngàn năm, giao hết đồ ra đây, nếu không tao sẽ cho mày chết không chỗ chôn!”
Đường Thiên Phong cực kỳ kiêu ngạo nói.
“Mày biết người lần trước nói như vậy với tao sao rồi không?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Đường Thiên Phong sửng sốt, tò mò nhìn Diệp Phàm.
“Đã chết!”
Dứt lời, Diệp Phàm xuất hiện trước mặt Đường Thiên Phong, bóp chặt cổ của anh ta, bẻ gãy.
Đường Thiên Phong bị giết, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, trừng to mắt khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
Đường Thiên Thần và đệ tử Đường Môn thấy Đường Thiên Phong bị giết, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Em ba!”
Đường Thiên Thần lao đến trước mặt Đường Thiên Phong, bế thi thể của đối phương lên, hét to.
“Mày dám giết em trai tao?”
Đường Thiên Thần tức giận nhìn Diệp Phàm.
“Hắn ta tự tìm chết, không liên quan đến tôi!”
Diệp Phàm bĩu môi, vô tội nói.
“Giết!”
Đường Thiên Thần giận dữ hét lên.
Mấy trăm đệ tử Đường Môn cầm vũ khí lao về phía Diệp Phàm.
Ầm!
Diệp Phàm dậm chân, mặt đá cẩm thạch bị dập nát, hóa thành vô số mũi tên đá bắn ra ngoài.
Phụt phụt phụt!
Đám đệ tử Đường Môn còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống.
Lúc này đột nhiên Đường Thiên Thần ra tay, vô số ngân châm thon dài bắn về phía Diệp Phàm.
Ngân châm này cực kỳ thon dài, giống như lông tóc, nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện.
Diệp Phàm vung tay lên, những cây ngân châm thon dài kia bắn ngược trở lại.
Đường Thiên Thần biến sắc, đang định né tránh thì những cây ngân châm kia đâm vào trong thân thể anh ta.
Anh ta trừng to mắt, sắc mặt cứng đờ, không nhúc nhích.
Người của ba thế gia y đạo thấy cảnh tượng này, sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
“Mấy người cũng muốn Thần Nông Y Điển?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, người của ba thế gia y đạo nghiêm lại, hỏi.
“Rốt cuộc mày là ai?”
Người đàn ông nhà họ Tôn gằn giọng nói.
“Đường đường là người của thế gia y đạo lại đi ép bức, cướp đoạt đồ của người khác, thật sự làm mất mặt Hạnh Lâm Giới!”
“Mấy người không xứng làm y!”
Diệp Phàm gằn từng câu từng chữ.
Người của ba thế gia y đạo nghe vậy vô cùng xấu hổ, muốn phản bác nhưng nhìn thấy tình trạng thê thảm của Đường Môn, đành phải nén giận.
“Cút!”
“Để tôi nhìn thấy mấy người nữa, chết!”
Diệp Phàm quát.
Người của ba thế gia y đạo liếc nhìn Diệp Phàm, lại nhìn Thần Nông Y Điển trong tay Khương Vân Hi, không cam lòng rời đi,
“Thần y Diệp, anh quá tuyệt vời!”
Lý Tử Huyên nhìn Diệp Phàm với ánh mắt sùng bái.
Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hi, nói: “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao!”
“Thần y Diệp, anh vẫn nên lấy lại Thần Nông Y Điển đi, bọn họ nói đúng, Thần Nông Y Điển ở trong tay tôi rất lãng phí!”
Khương Vân Hi cầm Thần Nông Y Điển, nói.
“Đồ tôi đã đưa sẽ không bao giờ thu lại, nếu cô không cần có thể vứt hoặc đốt!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Diệp thiếu, Thần Nông Y Điển ở trong tay Vân Hi, sợ rằng sẽ gây không ít rắc rối cho con bé!”
Hoa n nói.
“Cho dù bây giờ tôi lấy lại Thần Nông Y Điển, ông cảm thấy những người khác sẽ tin tưởng nó không ở trong tay cô ấy sao? Những người đó chỉ cảm thấy cô ấy đang nói dối!”
Diệp Phàm nhìn về phía Khương Vân Hi: “Nếu cô thật sự muốn học sâu hơn về y thuật, quyển Thần Nông Y Điển này là lựa chọn tốt nhất, tất nhiên cô cũng phải thừa nhận rất nhiều nguy hiểm!”
Khương Vân Hi nghe vậy, ánh mắt lóe lên.
“Cảm ơn thần y Diệp dạy bảo, tôi sẽ không làm anh thất vọng, sẽ chăm chỉ nghiên cứu quyển y điển này, tranh thủ trở thành bác sĩ cứu người như thần y Diệp!”
Khương Vân Hi kiên định nói.
“Vậy là được rồi!”
Diệp Phàm gật đầu.
“Giao Hỏa Linh Chi ngàn năm ra đây!”
Một giọng nói lạnh băng vang lên.
Diệp Phàm đảo qua, nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện.
Đây là cao thủ Lâm phiệt từng tham gia buổi bán đấu giá ở tiệc từ thiện tối hôm đó.
“Lại đến từ thế lực nào?”
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
“Mày không cần biết, nếu không muốn chết thì giao Hỏa Linh Chi ngàn năm ra đây!”
Cao thủ Lâm phiệt này hùng hổ dọa người hét to.
“Nếu tôi không giao thì sao?”
“Vậy chết đi!”
Diệp Phàm vừa nói xong, đối phương đã lao về phía hắn.
Ầm!
Người này là cao thủ Địa cảnh thất trọng, ra tay vô cùng sắc bén!
Kết quả đối phương vừa mới xông đến trước mặt Diệp Phàm đã bị hắn bóp chặt cổ nhấc lên.
“Mày… Mày muốn làm gì?”
Cao thủ Lâm phiệt khiếp sợ nói.
Hắn ta không ngờ thực lực của thanh niên này lại khủng bố như vậy, có thể áp đảo hắn ta trong nháy mắt!
“Làm gì? Tất nhiên là giết rồi!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Tao là người của Lâm phiệt, một trong chín phiệt ở Long quốc, mày dám giết tao?”
Vị cao thủ Lâm phiệt này vội vàng tự báo thân phận, muốn uy hiếp Diệp Phàm.
Nhưng hắn ta không ngờ sau khi báo xong thân phận, Diệp Phàm càng thêm lạnh lùng: “Thì ra là người Lâm phiệt, vậy càng thêm đáng chết!”
Nói xong Diệp Phàm bẻ gãy cổ tên cao thủ này!
Hoa n nhìn Diệp Phàm dễ dàng chém giết người của Lâm phiệt, trong lòng vô cùng chấn động.
Chín phiệt Long quốc là quái vật khổng lồ cực kỳ đáng sợ, ngay cả các hào môn thế gia ở Đế Đô cũng không dám chọc vào, Diệp Phàm lại ra tay giết chết người của Lâm phiệt, sự quyết đoán và can đảm này làm người cảm thấy xấu hổ!
Lúc này lại một đám người xuất hiện, cầm đầu là Tel, thiên tài của Viện Y học hoàng gia vương quốc Anh, đi theo anh ta là một người đàn ông nước ngoài tóc vàng.
“Lại là mày?”
“Mày còn dám xuất hiện trước mặt tao?”
Diệp Pham nhìn lướ qua Tel, đối phương há miệng, không nói lên lời.
“Cậu chính là y giả làm Tel tiên sinh không thể nói chuyện?”
Người đàn ông nước ngoài tóc vàng nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.
“Ông là ai?”
Diệp Phàm nhìn đối phương.
“Tôi là lãnh sự vương quốc Anh thường trú ở lãnh sự quán quận Thiên Thục, hiện tại tôi ra lệnh cho cậu làm Tel tiên sinh bình thường lại, nếu không tôi sẽ lập tức phản ánh lên chính phủ Long quốc, làm bọn họ chế tài cậu!”
Người đàn ông tóc vàng nói.
“Chế tài tôi?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Bốp!!!
Hắn vung tay tát bay người này ra ngoài.
“Chế tài thì chế tài!”
Diệp Phàm khinh thường nói, liếc nhìn Tel: “Đời này làm thiên tài câm đi!”
Nói xong rời khỏi đây.
Tel nhìn Diệp Phàm rời đi, không ngừng há mồm nhưng lại không nói nên lời.
“Chết tiệt!”
Vị tổng lãnh sự này bụm mặt, tức giận chửi tục.
“Lập tức liên hệ chính phủ Long quốc, tôi phải báo cáo bọn họ!”
Vị tổng lãnh sự này tức giận nói.
Diệp Phàm vừa rời khỏi thì gặp được một người đàn ông, đối phương là người cầm đầu đội ngũ do Qủy Cốc phái ra tham gia đại hội y đạo.
“Thiếu chủ, cuối cùng cũng tìm được ngài!”
Người đàn ông này kích động nói.
“Sao ông biết thân phận của tôi?”
Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.
“Lúc trước thiếu chủ nói chuyện với Phong Vô Ngân tôi đã có suy đoán, bây giờ xem ra ngài đúng là đệ tử mới của Cốc Chủ!”
“Đệ tử Trịnh Thiên bái kiến thiếu chủ!”
Người này quỳ gối kêu to.
“Đứng lên đi!”
Diệp Phàm nói.
“Thiếu chủ, Cốc Chủ còn khỏe không?”
Trịnh Thiên đứng dậy, chờ mong hỏi.
“Yên tâm, ông ấy rất khỏe!”
“Bây giờ Qủy Cốc sao rồi?”
Diệp Phàm nói.
“Bẩm thiếu chủ, bây giờ Qủy Cốc do trưởng lão tám bộ thống lĩnh, nhiều năm nay các đệ tử vẫn luôn dốc lòng tu hành, nhưng…”
Trịnh Thiên nói, đột nhiên biến sắc.
Bình luận facebook