-
Chương 106-110
Chương 106
Mấy người này chỉ chỉ trỏ trỏ, đều nói những lời tàn nhẫn.
Người nhà họ Hồ có thể chọc được à?
Đây chính là nhà họ Hồ trong tứ đại gia tộc.
Ở một bên khác, chị Lan khóc lóc gọi điện thoại: “Hồ Xuyên, mẹ con bọn em sắp bị người ta đánh chết rồi này, anh còn không qua đây cho em.”
Nói chuyện điện thoại xong, chị Lan hung dữ nói: “Chồng của tôi lập tức đến đây, bây giờ cho dù các người có quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ thì cũng đã trễ rồi.”
“Có chuyện gì vậy mẹ Tiểu Bảo, là ai xem thường chị thế?”
Cô Châu, chủ nhiệm lớp của Dao Dao chạy tới, vội vàng nịnh nọt hỏi thăm.
Tiểu Bảo thở hổn hển nói: “Cô Châu, là cái con nhỏ tạp chủng Vương Nguyệt Dao này, ba của nó còn đánh mẹ em nữa.”
Nghe như vậy, cô Châu tức giận không có chỗ phát tiết, quay người chỉ vào Dao Dao rồi mắng chửi: “Cái đứa con hoang này, hai ngày nay không bị đánh nên ngứa da rồi có đúng không? Còn dám đánh người khác nữa chứ, xem xem tôi xử lý em như thế nào.”
Dao Dao sợ sệt nói: “Cô Châu, là Tiểu Bảo và mẹ của cậu ấy đánh em mà, em không có đánh cậu ấy.”
“Em còn dám mạnh miệng?”
Cô Châu khoanh tay mắng chửi: “Cái đồ con hoang, có người nuôi mà không có người dạy, tôi không đuổi em ra khỏi đây là nhân từ lắm rồi, vậy mà còn không có giáo dục như thế, bắt nạt bạn nhỏ khác, xem xem tôi xử lý em như thế nào.”
Vương Bác Thần nhíu mày.
Người phụ nữ này thân là giáo viên mà lại không biết phân biệt tốt xấu, đến trách oan Dao Dao.
Đúng là không xứng đáng để làm giáo viên.
Vương Bác Thần cố nén lửa giận: “Cô Châu, con gái của tôi bị con trai của cô ta đánh rồi bị cô ta đánh, chẳng lẽ tôi không thể đánh trả?”
Không ngờ là lời này lập tức chọc phải tổ ong vò vẻ.
“Tại sao Tiểu Bảo không đánh những người khác mà chỉ đánh nó, chắc chắn là do tạp chủng này đã gây chuyện với Tiểu Bảo trước, với lại con nít với nhau bị đánh một chút thì sẽ chết được à? Con cái nhà cậu quý giá chắc? Mẹ của Tiểu Bảo dạy dỗ nó, đây là vì muốn tốt cho nó.”
Cô Châu thẹn quá hóa giận, mắng người vô cùng khó nghe.
Vương Bác Thần còn chưa lên tiếng thì phụ huynh xung quanh lại bắt đầu chỉ trỏ.
Có người tặc lưỡi nói: “Còn không phải là cô Châu muốn tốt cho trẻ nhỏ à, không phải chỉ là bị đánh một chút thôi à, cũng đâu có mất miếng thịt nào.”
Có một người khác cười lạnh nói: “Loại phụ huynh không biết phân biệt đúng sai mà còn lý luận, sắp đến tết, chúng ta tặng quà cho cô Châu, chỉ có nhà của bọn họ là không tặng, không có lòng biết ơn gì hết.”
Còn có người lạnh lùng càng quá đáng hơn nữa: “Cái loại gia đình chỉ có một món quà nhỏ mà cũng không nỡ tặng, con cái không có giáo dục cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Có người làm chỗ dựa, cô Châu lại càng quá đáng hơn nữa, chanh chua nói: “Cậu là người ba hoang nào của cái đứa con hoang này vậy? Tôi làm giáo viên như thế nào, cậu quản được chắc? Chẳng trách cái đứa con hoang này không có giáo dục, hóa ra là do di truyền.”
Chát.
Đáp lại bà ta là một cái tát.
Chương 107
Cô Châu bị đánh ba bốn cái, cả người đều ngơ ra.
Lần đầu tiên có người dám đánh mình.
Cho đến bây giờ, những phụ huynh này đều nịnh bợ mình, ngay cả một câu phản bác cũng không dám nói nữa là.
Bây giờ ba của cái đứa con hoang này lại dám đánh mình.
Phụ huynh ở bên cạnh trợn tròn mắt.
Vương Bác Thần thật sự quá phách lối, ngay cả cô Châu mà cũng dám đánh.
Cô Châu che mặt kêu gào: “Cậu, cậu lại dám đánh tôi?”
Vương Bác Thần lại đánh thêm một cái nữa, thản nhiên nói: “Bà có xứng làm giáo viên không hả?”
“Cô ấy có xứng không thì tôi không biết, nếu như ngày hôm nay cậu không để lại chút gì thì đừng hòng rời khỏi đây.”
Hồ Xuyên là chồng của chị Lan, dẫn theo mấy tên đàn em đến đây bao vây hai ba con Vương Bác Thần lại.
Hồ Xuyên dùng cây gậy bóng chày chỉ vào Vương Bác Thần rồi nói: “Dám đánh vợ con của tao, mày chán sống rồi, tháo bỏ khớp chân của nó đi.”
Vương Bác Thần ôm lấy Dao Dao, bình tĩnh nói: “Bây giờ nói xin lỗi với con gái tôi, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu không, anh có quỳ xuống cầu xin tôi thì cũng vô dụng.”
Cái gì?
Lại dám kêu Hồ Xuyên xin lỗi con nhỏ tạp chủng đó?
Còn nói là nếu như không xin lỗi thì một lát nữa có quỳ xuống cầu xin cũng không có tác dụng?
Cậu ta chưa tỉnh ngủ có đúng không, thế này thật là khoa trương quá!
Cậu ta bị ngu hả, lại dám nói chuyện với người nhà họ Hồ như thế này.
Đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, đến đây để chịu chết.
Phụ huynh của những đứa nhỏ còn lại giật nảy cả mình.
“Lúc nãy, Hồ Xuyên chỉ muốn đánh gãy một cái chân của cậu ta, vậy mà cậu ta lại phách lối như thế, chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ là đánh gãy một chân đâu.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô Châu che mặt, oán hận nói: “Hồ tổng, cái thứ chán sống này không cần phải nói nhảm với cậu ta đâu, nhìn cậu ta đánh vợ con anh thành cái gì rồi kìa. Tiểu Bảo mới có năm tuổi thôi, vậy mà cậu ta cũng có thể ra tay được.”
“Mẹ nó, lại dám giả ngầu ở trước mặt Hồ Xuyên, tao đây vốn dĩ chỉ muốn đánh gãy chân mày thôi, bây giờ đánh gãy cả tay và chân nó cho tao.”
Hồ Xuyên ngang ngược nói: “Con trai, đi, đi lại đánh cái con nhỏ đó mấy cái để con trút giận.”
Tiểu Bảo thở phì phò, nói: “Vương Nguyệt Dao, cái đứa con hoang này, xem xem tao giải quyết mà như thế nào.”
Mười tên đàn em xông tới với khí thế hung hăng.
“Ba ơi, con sợ quá.”
Dao Dao vùi mặt vào lồng ngực Vương Bác Thần.
“Dao Dao, nhắm mắt lại đi.”
Vương Bác Thần sờ lên cái đầu nhỏ của cô bé.
Chương 108
Bóng người Vương Bác Thần lập tức lóe lên, giống như hổ xuống núi.
Hai chân anh giống như là bánh xe quay với tốc độ cao, gần như là trong nháy mắt, những tên đàn em ở đây đều bị ngã xuống đất.
“Chân của tao.”
“Cánh tay của tao.”
“…”
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, làm cho những người xung quanh tê dại cả da đầu.
“Cô không xứng làm giáo viên.”
Không đợi những người khác kịp phản ứng, Vương Bác Thần liền tát cho cô Châu một bạt tai.
Sau đó, lại đi đến trước mặt Hồ Xuyên.
“Mày, mày muốn làm cái gì? Tao nói cho mày biết, tao là người của nhà họ Hồ.”
Hồ Xuyên bị dọa đến nổi cây gậy ở trong tay đều rơi xuống đất.
Cái tên biến thái này, sao lại mạnh như thế?
Vương Bác Thần đá vào mặt của anh ta.
Hồ Xuyên bay ra ngoài, ngã chổng vó.
Một lúc lâu sau vẫn chưa đứng dậy được.
“Mày, mày dám đánh chồng của tao, tao liều mạng với mày.”
Chị Lan nhìn thấy Hồ Xuyên bị đánh, cô ta giống như bị điên mà xông lại, Vương Bác Thần lại đánh cho cô ta một bạt tai, cô ta liền xoay vòng vòng tại chỗ.
“Mày chờ đó, tao sẽ gọi điện thoại cho anh trai tao, nếu như mày có gan thì đừng có đi.”
Hồ Xuyên đứng dậy lau mặt, tất cả đều là máu tươi, anh ta lập tức gọi điện thoại kêu người.
“Cậu ta, cậu ta thật sự không sợ chết, dám đánh Hồ Xuyên luôn?”
“Cậu ta có lai lịch gì vậy, lại có thể đánh nhau như thế? Nhưng mà cho dù cậu ta biết đánh đi nữa thì cũng chỉ có một con đường chết, đã làm phật lòng nhà họ Hồ rồi.”
Cô Châu đứng dậy, chanh chua mắng chửi: “Cái tên điên này, cậu cùng với đứa con hoang của mình chờ chết đi, tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Dao Dao bị dọa đến nỗi gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, yếu ớt nói: “Ba ơi, chúng ta đi thôi, con không thích ở đây.”
“Được, chúng ta về nhà thôi.”
Vương Bác Thần nhìn bọn người Hồ Xuyên, lạnh lùng nói: “Các người phải cảm ơn con gái của tôi đi, nếu không thì các người đã là người chết rồi.”
“Như vậy là đang chạy án à? Không thể để cho cậu ta đi.”
“Đúng vậy, người của nhà họ Hồ và cảnh sát sắp đến đây rồi, cậu ta muốn chạy trốn, nằm mơ đi.”
“Cậu không thể đi, đánh người xong lại muốn đi, làm gì có đạo lý này chứ.”
Có khoảng mười người phụ huynh chặn đường đi của anh.
Vương Bác Thần cau mày, những người này đều không biết phân rõ phải trái như vậy hả?
Đúng vào lúc này, có một chiếc Rolls Royce chạy vào nhà trẻ.
Ở phía sau còn có mười mấy chiếc xe.
“Anh của tao đến rồi, mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết.”
Chương 109
Hồ Xuyên lập tức hùng hồn, nhanh chóng đi mở cửa.
Hồ Lãm ngồi trên xe lăn không nhịn được mà nói: “Ai dám đánh người nhà họ Hồ chúng ta, sống đủ rồi hả?”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói: “Người nhà họ Hồ đều vô pháp vô thiên như vậy à?”
Nghe thấy giọng nói này, đầu tiên là Hồ Lãm giật mình rồi nhìn sang.
Sau đó, sắc mặt tái nhợt, cả người co giật giống như là một con chó dại.
Hoảng sợ đến nổi ngã khỏi xe lăn.
“Anh Lãm, anh không sao đó chứ?”
Hồ Xuyên vội vàng đỡ Hồ Lãm dậy.
Cô Châu mang theo cái đầu heo chỉ vào hai ba con Vương Bác Thần, bộ dạng tiểu nhân đắc chí: “Cậu làm cậu Hồ tức giận thành cái dạng này, tôi xem xem cậu sẽ chết như thế nào.”
Đám phụ huynh còn lại thì cười trên nỗi đau của người khác: “Cậu Hồ tức đến nỗi ngã xuống từ trên xe lăn, chắc chắn là Vương Bác Thần sẽ chết thôi.”
Chị Lan oán độc nói: “Anh tao đến rồi, bọn mày chờ chết đi, con trai của tao đánh con gái của mày đó là do con gái của mày có phúc, chờ một lát nữa tao sẽ cho con trai của tao đánh con gái của mày chết ở trước mặt mày, xem xem mày có dám phách lối nữa không.”
“Cút đi.”
Nghe nói như vậy, Hồ Lãm tức giận đến đỏ bừng hai mắt, trên mặt hiện lên một tia âm tàn, đánh vào mặt của Hồ Xuyên.
Nhà họ Hồ của chúng ta phải bỏ ra một cái giá như thế nào mới có thể nhận được sự tha thứ của Vương Bác Thần, cậu có biết không hả?
Con mẹ nó, cậu lại dám đắc tội với anh ta.
Sao cậu không đi chết đi cho rồi.
Hồ Xuyên bị đánh nghệt mặt, đứng yên tại chỗ.
Chẳng lẽ anh Lãm trách mình ngay cả Vương Bác Thần mà cũng không thể xử lý được, cho nên làm mất mặt mũi của nhà họ Hồ?
Đúng vậy, chắc chắn là như thế.
Nghĩ đến đây, Hồ Xuyên chỉ vào Vương Bác Thần, ngạo mạn nói: “Không nhìn thấy anh Lãm của tao tức giận đến như vậy à, còn chưa chịu ra tay phế cái tên ngu ngốc đó.”
“Phế con mẹ mày đó!”
Hồ Lãm tức đến nỗi mờ mắt luôn rồi, chỉ vào Hồ Xuyên, tức giận nói: “Người đâu, đến đây đánh cái tên ngu ngốc này cho tao, làm như là nó đã nói, đánh gãy chân của nó cho tao.”
“Hả? Anh Lãm, có phải là anh tính sai rồi không, em mới là em trai của anh mà.”
Hồ Xuyên trợn tròn mắt.
“Tính sai cái mẹ mày đó, đánh là đánh cái tên ngu mày nè.”
Hồ Lãm giận dữ nổi trận lôi đình, kêu hai tên vệ sĩ của mình trực tiếp ra tay.
Hồ Xuyên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai tên vệ sĩ đó vô tình đánh gãy chân.
“A…”
Hồ Xuyên đau đớn lăn lộn trên mặt đất, anh ta cảm thấy mình sắp chết rồi.
Chương 110
Chị Lan cùng với bọn người cô Châu trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.
Nhìn thấy người đàn bà ngu ngốc chị Lan, Hồ Lãm tức giận nói không nên lời: “Cô, cô quỳ xuống cho tôi.”
“Anh, em, em…”
Chị Lan sợ đến phát khóc, vội vàng quỳ xuống đất.
“Cái con heo mập này, ai là anh của cô hả? Các người và nhà họ Hồ tôi có bắn đại bác cũng không tới, còn dám giả mạo làm người nhà họ Hồ chúng tôi, cái con heo mập chết tiệt, ai cho cô có lá gan lấy danh nghĩa của nhà họ Hồ chúng tôi ra gây rắc rối hả.”
Hồ Lãm đánh cho cô ta một bàn tay, còn chưa hả giận, trực tiếp cởi giày ra hung hăng đánh vào mặt của chị Lan.
Chị Lan bị đánh đến nỗi mặt mày toàn là dấu giày, vốn dĩ gương mặt đã mập như heo, bây giờ lại sưng thành một quả bóng da.
Nhưng mà càng làm cho bọn họ khiếp sợ đó chính là bọn họ sắp bị nhà họ Hồ xóa tên rồi.
“Anh, em sai rồi, em không dám nữa đâu, anh tha cho em đi.”
“Anh, em xin lỗi, em nhận lỗi, đừng có đuổi bọn em đi mà.”
Hồ Xuyên hối hận đến nỗi trái tim đều đang rỉ máu.
Tại sao lại phải đắc tội với Vương Bác Thần?
Tại sao lại phải đắc tội với cậu ta chứ.
Anh ta oán hận nhìn vợ mình.
Người đàn bà ngu ngốc này.
Nếu như không phải là cô ta thì sẽ không xảy ra chuyện này.
Chị Lan hoảng sợ, vô cùng lo lắng, đội cái đầu heo không dám nói lời nào.
Cô ta đã sợ đến choáng váng.
Chắc chắn là Hồ Xuyên sẽ đánh chết mình.
Nhưng mà bây giờ cô ta không dám động đậy, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám.
Cô Châu vội vàng nịnh nọt: “Cậu Hồ, ngài đã hiểu lầm rồi, là do hai ba con đó gây chuyện đó, em trai và em dâu của ngài mới là người bị hại.”
Hồ Lãm lạnh lùng nhìn cô ta: “Một chút đạo đức nghề giáo viên cũng không có, cô cũng xứng làm giáo viên nữa à? Cô phạm lỗi, tôi cần phải truy cứu pháp luật về trách nhiệm của cô.”
“Hả?” Cô Châu giật mình, hốt hoảng nói: “Cậu Hồ, tôi vô tội.”
“Vô tội hả?”
Hồ Lãm nhìn xe cảnh sát đang chạy đến ở cách đó không xa, cười lạnh một tiếng: “Cô đi mà giải thích với bọn họ đi.”
“Cậu Hồ, là ai gây chuyện vậy?”
Đội trưởng Tất Văn Hoa dẫn người đến hỏi thăm.
Hồ Lãm chỉ vào ba người Hồ Xuyên: “Đội trưởng Tất, ba người này đánh nhau gây chuyện, nhất là cô Châu, tôi nghi ngờ cô ta bạo hành trẻ em, dẫn về điều tra thêm đi.”
Lúc này, những phụ huynh đứng ở bên cạnh giống như bị câm, một câu cũng không dám nói, sắc mặt trắng bệch.
“Đừng… đừng có bắt tôi, đừng bắt tôi mà.”
Cô Châu hoảng sợ đến nổi ống quần bị nước tiểu thấm ướt, giống như là một con heo chết xụi lơ ở dưới đất.
Mấy người này chỉ chỉ trỏ trỏ, đều nói những lời tàn nhẫn.
Người nhà họ Hồ có thể chọc được à?
Đây chính là nhà họ Hồ trong tứ đại gia tộc.
Ở một bên khác, chị Lan khóc lóc gọi điện thoại: “Hồ Xuyên, mẹ con bọn em sắp bị người ta đánh chết rồi này, anh còn không qua đây cho em.”
Nói chuyện điện thoại xong, chị Lan hung dữ nói: “Chồng của tôi lập tức đến đây, bây giờ cho dù các người có quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ thì cũng đã trễ rồi.”
“Có chuyện gì vậy mẹ Tiểu Bảo, là ai xem thường chị thế?”
Cô Châu, chủ nhiệm lớp của Dao Dao chạy tới, vội vàng nịnh nọt hỏi thăm.
Tiểu Bảo thở hổn hển nói: “Cô Châu, là cái con nhỏ tạp chủng Vương Nguyệt Dao này, ba của nó còn đánh mẹ em nữa.”
Nghe như vậy, cô Châu tức giận không có chỗ phát tiết, quay người chỉ vào Dao Dao rồi mắng chửi: “Cái đứa con hoang này, hai ngày nay không bị đánh nên ngứa da rồi có đúng không? Còn dám đánh người khác nữa chứ, xem xem tôi xử lý em như thế nào.”
Dao Dao sợ sệt nói: “Cô Châu, là Tiểu Bảo và mẹ của cậu ấy đánh em mà, em không có đánh cậu ấy.”
“Em còn dám mạnh miệng?”
Cô Châu khoanh tay mắng chửi: “Cái đồ con hoang, có người nuôi mà không có người dạy, tôi không đuổi em ra khỏi đây là nhân từ lắm rồi, vậy mà còn không có giáo dục như thế, bắt nạt bạn nhỏ khác, xem xem tôi xử lý em như thế nào.”
Vương Bác Thần nhíu mày.
Người phụ nữ này thân là giáo viên mà lại không biết phân biệt tốt xấu, đến trách oan Dao Dao.
Đúng là không xứng đáng để làm giáo viên.
Vương Bác Thần cố nén lửa giận: “Cô Châu, con gái của tôi bị con trai của cô ta đánh rồi bị cô ta đánh, chẳng lẽ tôi không thể đánh trả?”
Không ngờ là lời này lập tức chọc phải tổ ong vò vẻ.
“Tại sao Tiểu Bảo không đánh những người khác mà chỉ đánh nó, chắc chắn là do tạp chủng này đã gây chuyện với Tiểu Bảo trước, với lại con nít với nhau bị đánh một chút thì sẽ chết được à? Con cái nhà cậu quý giá chắc? Mẹ của Tiểu Bảo dạy dỗ nó, đây là vì muốn tốt cho nó.”
Cô Châu thẹn quá hóa giận, mắng người vô cùng khó nghe.
Vương Bác Thần còn chưa lên tiếng thì phụ huynh xung quanh lại bắt đầu chỉ trỏ.
Có người tặc lưỡi nói: “Còn không phải là cô Châu muốn tốt cho trẻ nhỏ à, không phải chỉ là bị đánh một chút thôi à, cũng đâu có mất miếng thịt nào.”
Có một người khác cười lạnh nói: “Loại phụ huynh không biết phân biệt đúng sai mà còn lý luận, sắp đến tết, chúng ta tặng quà cho cô Châu, chỉ có nhà của bọn họ là không tặng, không có lòng biết ơn gì hết.”
Còn có người lạnh lùng càng quá đáng hơn nữa: “Cái loại gia đình chỉ có một món quà nhỏ mà cũng không nỡ tặng, con cái không có giáo dục cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Có người làm chỗ dựa, cô Châu lại càng quá đáng hơn nữa, chanh chua nói: “Cậu là người ba hoang nào của cái đứa con hoang này vậy? Tôi làm giáo viên như thế nào, cậu quản được chắc? Chẳng trách cái đứa con hoang này không có giáo dục, hóa ra là do di truyền.”
Chát.
Đáp lại bà ta là một cái tát.
Chương 107
Cô Châu bị đánh ba bốn cái, cả người đều ngơ ra.
Lần đầu tiên có người dám đánh mình.
Cho đến bây giờ, những phụ huynh này đều nịnh bợ mình, ngay cả một câu phản bác cũng không dám nói nữa là.
Bây giờ ba của cái đứa con hoang này lại dám đánh mình.
Phụ huynh ở bên cạnh trợn tròn mắt.
Vương Bác Thần thật sự quá phách lối, ngay cả cô Châu mà cũng dám đánh.
Cô Châu che mặt kêu gào: “Cậu, cậu lại dám đánh tôi?”
Vương Bác Thần lại đánh thêm một cái nữa, thản nhiên nói: “Bà có xứng làm giáo viên không hả?”
“Cô ấy có xứng không thì tôi không biết, nếu như ngày hôm nay cậu không để lại chút gì thì đừng hòng rời khỏi đây.”
Hồ Xuyên là chồng của chị Lan, dẫn theo mấy tên đàn em đến đây bao vây hai ba con Vương Bác Thần lại.
Hồ Xuyên dùng cây gậy bóng chày chỉ vào Vương Bác Thần rồi nói: “Dám đánh vợ con của tao, mày chán sống rồi, tháo bỏ khớp chân của nó đi.”
Vương Bác Thần ôm lấy Dao Dao, bình tĩnh nói: “Bây giờ nói xin lỗi với con gái tôi, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu không, anh có quỳ xuống cầu xin tôi thì cũng vô dụng.”
Cái gì?
Lại dám kêu Hồ Xuyên xin lỗi con nhỏ tạp chủng đó?
Còn nói là nếu như không xin lỗi thì một lát nữa có quỳ xuống cầu xin cũng không có tác dụng?
Cậu ta chưa tỉnh ngủ có đúng không, thế này thật là khoa trương quá!
Cậu ta bị ngu hả, lại dám nói chuyện với người nhà họ Hồ như thế này.
Đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, đến đây để chịu chết.
Phụ huynh của những đứa nhỏ còn lại giật nảy cả mình.
“Lúc nãy, Hồ Xuyên chỉ muốn đánh gãy một cái chân của cậu ta, vậy mà cậu ta lại phách lối như thế, chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ là đánh gãy một chân đâu.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô Châu che mặt, oán hận nói: “Hồ tổng, cái thứ chán sống này không cần phải nói nhảm với cậu ta đâu, nhìn cậu ta đánh vợ con anh thành cái gì rồi kìa. Tiểu Bảo mới có năm tuổi thôi, vậy mà cậu ta cũng có thể ra tay được.”
“Mẹ nó, lại dám giả ngầu ở trước mặt Hồ Xuyên, tao đây vốn dĩ chỉ muốn đánh gãy chân mày thôi, bây giờ đánh gãy cả tay và chân nó cho tao.”
Hồ Xuyên ngang ngược nói: “Con trai, đi, đi lại đánh cái con nhỏ đó mấy cái để con trút giận.”
Tiểu Bảo thở phì phò, nói: “Vương Nguyệt Dao, cái đứa con hoang này, xem xem tao giải quyết mà như thế nào.”
Mười tên đàn em xông tới với khí thế hung hăng.
“Ba ơi, con sợ quá.”
Dao Dao vùi mặt vào lồng ngực Vương Bác Thần.
“Dao Dao, nhắm mắt lại đi.”
Vương Bác Thần sờ lên cái đầu nhỏ của cô bé.
Chương 108
Bóng người Vương Bác Thần lập tức lóe lên, giống như hổ xuống núi.
Hai chân anh giống như là bánh xe quay với tốc độ cao, gần như là trong nháy mắt, những tên đàn em ở đây đều bị ngã xuống đất.
“Chân của tao.”
“Cánh tay của tao.”
“…”
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, làm cho những người xung quanh tê dại cả da đầu.
“Cô không xứng làm giáo viên.”
Không đợi những người khác kịp phản ứng, Vương Bác Thần liền tát cho cô Châu một bạt tai.
Sau đó, lại đi đến trước mặt Hồ Xuyên.
“Mày, mày muốn làm cái gì? Tao nói cho mày biết, tao là người của nhà họ Hồ.”
Hồ Xuyên bị dọa đến nổi cây gậy ở trong tay đều rơi xuống đất.
Cái tên biến thái này, sao lại mạnh như thế?
Vương Bác Thần đá vào mặt của anh ta.
Hồ Xuyên bay ra ngoài, ngã chổng vó.
Một lúc lâu sau vẫn chưa đứng dậy được.
“Mày, mày dám đánh chồng của tao, tao liều mạng với mày.”
Chị Lan nhìn thấy Hồ Xuyên bị đánh, cô ta giống như bị điên mà xông lại, Vương Bác Thần lại đánh cho cô ta một bạt tai, cô ta liền xoay vòng vòng tại chỗ.
“Mày chờ đó, tao sẽ gọi điện thoại cho anh trai tao, nếu như mày có gan thì đừng có đi.”
Hồ Xuyên đứng dậy lau mặt, tất cả đều là máu tươi, anh ta lập tức gọi điện thoại kêu người.
“Cậu ta, cậu ta thật sự không sợ chết, dám đánh Hồ Xuyên luôn?”
“Cậu ta có lai lịch gì vậy, lại có thể đánh nhau như thế? Nhưng mà cho dù cậu ta biết đánh đi nữa thì cũng chỉ có một con đường chết, đã làm phật lòng nhà họ Hồ rồi.”
Cô Châu đứng dậy, chanh chua mắng chửi: “Cái tên điên này, cậu cùng với đứa con hoang của mình chờ chết đi, tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Dao Dao bị dọa đến nỗi gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, yếu ớt nói: “Ba ơi, chúng ta đi thôi, con không thích ở đây.”
“Được, chúng ta về nhà thôi.”
Vương Bác Thần nhìn bọn người Hồ Xuyên, lạnh lùng nói: “Các người phải cảm ơn con gái của tôi đi, nếu không thì các người đã là người chết rồi.”
“Như vậy là đang chạy án à? Không thể để cho cậu ta đi.”
“Đúng vậy, người của nhà họ Hồ và cảnh sát sắp đến đây rồi, cậu ta muốn chạy trốn, nằm mơ đi.”
“Cậu không thể đi, đánh người xong lại muốn đi, làm gì có đạo lý này chứ.”
Có khoảng mười người phụ huynh chặn đường đi của anh.
Vương Bác Thần cau mày, những người này đều không biết phân rõ phải trái như vậy hả?
Đúng vào lúc này, có một chiếc Rolls Royce chạy vào nhà trẻ.
Ở phía sau còn có mười mấy chiếc xe.
“Anh của tao đến rồi, mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết.”
Chương 109
Hồ Xuyên lập tức hùng hồn, nhanh chóng đi mở cửa.
Hồ Lãm ngồi trên xe lăn không nhịn được mà nói: “Ai dám đánh người nhà họ Hồ chúng ta, sống đủ rồi hả?”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói: “Người nhà họ Hồ đều vô pháp vô thiên như vậy à?”
Nghe thấy giọng nói này, đầu tiên là Hồ Lãm giật mình rồi nhìn sang.
Sau đó, sắc mặt tái nhợt, cả người co giật giống như là một con chó dại.
Hoảng sợ đến nổi ngã khỏi xe lăn.
“Anh Lãm, anh không sao đó chứ?”
Hồ Xuyên vội vàng đỡ Hồ Lãm dậy.
Cô Châu mang theo cái đầu heo chỉ vào hai ba con Vương Bác Thần, bộ dạng tiểu nhân đắc chí: “Cậu làm cậu Hồ tức giận thành cái dạng này, tôi xem xem cậu sẽ chết như thế nào.”
Đám phụ huynh còn lại thì cười trên nỗi đau của người khác: “Cậu Hồ tức đến nỗi ngã xuống từ trên xe lăn, chắc chắn là Vương Bác Thần sẽ chết thôi.”
Chị Lan oán độc nói: “Anh tao đến rồi, bọn mày chờ chết đi, con trai của tao đánh con gái của mày đó là do con gái của mày có phúc, chờ một lát nữa tao sẽ cho con trai của tao đánh con gái của mày chết ở trước mặt mày, xem xem mày có dám phách lối nữa không.”
“Cút đi.”
Nghe nói như vậy, Hồ Lãm tức giận đến đỏ bừng hai mắt, trên mặt hiện lên một tia âm tàn, đánh vào mặt của Hồ Xuyên.
Nhà họ Hồ của chúng ta phải bỏ ra một cái giá như thế nào mới có thể nhận được sự tha thứ của Vương Bác Thần, cậu có biết không hả?
Con mẹ nó, cậu lại dám đắc tội với anh ta.
Sao cậu không đi chết đi cho rồi.
Hồ Xuyên bị đánh nghệt mặt, đứng yên tại chỗ.
Chẳng lẽ anh Lãm trách mình ngay cả Vương Bác Thần mà cũng không thể xử lý được, cho nên làm mất mặt mũi của nhà họ Hồ?
Đúng vậy, chắc chắn là như thế.
Nghĩ đến đây, Hồ Xuyên chỉ vào Vương Bác Thần, ngạo mạn nói: “Không nhìn thấy anh Lãm của tao tức giận đến như vậy à, còn chưa chịu ra tay phế cái tên ngu ngốc đó.”
“Phế con mẹ mày đó!”
Hồ Lãm tức đến nỗi mờ mắt luôn rồi, chỉ vào Hồ Xuyên, tức giận nói: “Người đâu, đến đây đánh cái tên ngu ngốc này cho tao, làm như là nó đã nói, đánh gãy chân của nó cho tao.”
“Hả? Anh Lãm, có phải là anh tính sai rồi không, em mới là em trai của anh mà.”
Hồ Xuyên trợn tròn mắt.
“Tính sai cái mẹ mày đó, đánh là đánh cái tên ngu mày nè.”
Hồ Lãm giận dữ nổi trận lôi đình, kêu hai tên vệ sĩ của mình trực tiếp ra tay.
Hồ Xuyên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai tên vệ sĩ đó vô tình đánh gãy chân.
“A…”
Hồ Xuyên đau đớn lăn lộn trên mặt đất, anh ta cảm thấy mình sắp chết rồi.
Chương 110
Chị Lan cùng với bọn người cô Châu trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.
Nhìn thấy người đàn bà ngu ngốc chị Lan, Hồ Lãm tức giận nói không nên lời: “Cô, cô quỳ xuống cho tôi.”
“Anh, em, em…”
Chị Lan sợ đến phát khóc, vội vàng quỳ xuống đất.
“Cái con heo mập này, ai là anh của cô hả? Các người và nhà họ Hồ tôi có bắn đại bác cũng không tới, còn dám giả mạo làm người nhà họ Hồ chúng tôi, cái con heo mập chết tiệt, ai cho cô có lá gan lấy danh nghĩa của nhà họ Hồ chúng tôi ra gây rắc rối hả.”
Hồ Lãm đánh cho cô ta một bàn tay, còn chưa hả giận, trực tiếp cởi giày ra hung hăng đánh vào mặt của chị Lan.
Chị Lan bị đánh đến nỗi mặt mày toàn là dấu giày, vốn dĩ gương mặt đã mập như heo, bây giờ lại sưng thành một quả bóng da.
Nhưng mà càng làm cho bọn họ khiếp sợ đó chính là bọn họ sắp bị nhà họ Hồ xóa tên rồi.
“Anh, em sai rồi, em không dám nữa đâu, anh tha cho em đi.”
“Anh, em xin lỗi, em nhận lỗi, đừng có đuổi bọn em đi mà.”
Hồ Xuyên hối hận đến nỗi trái tim đều đang rỉ máu.
Tại sao lại phải đắc tội với Vương Bác Thần?
Tại sao lại phải đắc tội với cậu ta chứ.
Anh ta oán hận nhìn vợ mình.
Người đàn bà ngu ngốc này.
Nếu như không phải là cô ta thì sẽ không xảy ra chuyện này.
Chị Lan hoảng sợ, vô cùng lo lắng, đội cái đầu heo không dám nói lời nào.
Cô ta đã sợ đến choáng váng.
Chắc chắn là Hồ Xuyên sẽ đánh chết mình.
Nhưng mà bây giờ cô ta không dám động đậy, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám.
Cô Châu vội vàng nịnh nọt: “Cậu Hồ, ngài đã hiểu lầm rồi, là do hai ba con đó gây chuyện đó, em trai và em dâu của ngài mới là người bị hại.”
Hồ Lãm lạnh lùng nhìn cô ta: “Một chút đạo đức nghề giáo viên cũng không có, cô cũng xứng làm giáo viên nữa à? Cô phạm lỗi, tôi cần phải truy cứu pháp luật về trách nhiệm của cô.”
“Hả?” Cô Châu giật mình, hốt hoảng nói: “Cậu Hồ, tôi vô tội.”
“Vô tội hả?”
Hồ Lãm nhìn xe cảnh sát đang chạy đến ở cách đó không xa, cười lạnh một tiếng: “Cô đi mà giải thích với bọn họ đi.”
“Cậu Hồ, là ai gây chuyện vậy?”
Đội trưởng Tất Văn Hoa dẫn người đến hỏi thăm.
Hồ Lãm chỉ vào ba người Hồ Xuyên: “Đội trưởng Tất, ba người này đánh nhau gây chuyện, nhất là cô Châu, tôi nghi ngờ cô ta bạo hành trẻ em, dẫn về điều tra thêm đi.”
Lúc này, những phụ huynh đứng ở bên cạnh giống như bị câm, một câu cũng không dám nói, sắc mặt trắng bệch.
“Đừng… đừng có bắt tôi, đừng bắt tôi mà.”
Cô Châu hoảng sợ đến nổi ống quần bị nước tiểu thấm ướt, giống như là một con heo chết xụi lơ ở dưới đất.