• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (4 Viewers)

  • Chương 811-815

Chương 811.





"Ngươi nói cái gì?" sắc mặt Mike đại biến, "Những người lính đặc công kia cũng mất liên lạc sao?"



"Vâng, chính xác là như vậy!" sắc mặt tên cấp phó cũng rất khó coi.



Mike lảo đảo lui hai bước, hít sâu một hơi rồi vội vàng quay người nhìn lên màn hình radar, "Lập tức lại phái người đi thăm dò xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!"



"Vâng!" Cấp phó cúi chào, quay người rời đi.



Sắc mặt Mike rất tệ rồi cứ đi đi lại lại trong phòng, trong lòng nặng trĩu không cách nào buông xuống được.



Ba cái tàu chiến, chí ít cũng có hơn một ngàn người.



Nếu là xảy ra chuyện gì sao 1 chút âm thanh nào cũng không có?



Trong sâu thẳm nội tâm của Mike, ông cũng không tin là có chuyện xảy ra nhưng nếu không có chuyện gì thì mấy cái tàu chiến đó đi đâu? Còn có những người lính đặc công trên xuồng sao lại không có chút tin tức nào?



Ai có thể giết những người này mà không gây ra bất cứ động tĩnh nào chứ?



Mike lắc đầu, vừa định ra lệnh thì ngoài cabin lại truyền tới tiếng bước chân, tên cấp phó lại vọt vào, "Chỉ huy, không tốt. . . ba cái tàu chiến đã để lại, bây giờ cũng không liên lạc được nữa!"



"Ngươi nói cái gì?" sắc mặt Mike đại biến, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc," Làm sao có thể? Mau nhìn radar xem đã xảy ra chuyện gì!



Cấp phó vội vàng gật đầu, lập tức lao tới nhưng lại nhìn thấy các đốm sáng trên radar đang lệch đi từng chút.



Ba tàu chiến này cũng đã đi chệch hướng sao?



"Lập tức để hạm đội dừng lại, ngay lập tức!" Mike đã dự liệu được, khẳng định là đã xảy ra chuyện lớn nếu không thì ba cái tàu chiến này tuyệt đối sẽ không xuất hiện thay đổi như thế.



Tăng thêm trước đó ba cái, hết thảy sáu cái tàu chiến, đều xuất hiện vấn đề như vậy!



"Vâng!" Cấp phó lập tức quay người hạ lệnh cho cấp dưới.



Sáu cái tàu chiến mất đi liên hệ, đây cũng không phải là việc nhỏ. Sau một trận chiến cũng chưa chắc sẽ tổn thất 6 cái, mà lúc này lại xuất hiện vấn đề như vậy sao?



Ai có thể chấp nhận điều này?



Toàn bộ hành trình của hạm đội lại dừng lại giống như những người lính đang chờ đợi trong trận chiến.



Rất nhiều câu hỏi trong bộ đàm đã được gửi từ nhiều tàu khác nhau, không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Rốt cuộc, mệnh lệnh quân sự không phải là chuyện nhỏ, việc dừng và di chuyển liên tục vừa rồi khiến những con tàu này dường như đã nhận ra điều gì đó.



"Chỉ huy, chúng ta nên giải thích thế nào với ngài George?" Cấp phó đi trở về.



"Giải thích? Chuyện này vẫn cần giải thích sao?" Mike nghe được cái tên này liền tức giận lên, đột ngột quay người lại và đi ra phía ngoài cabin.



Giải thích?



Lúc này Mike không cần giải thích, điều ông ta cần là lời giải thích của George.



Lúc này, George cũng vừa đi tới, sắc mặt đặc biệt u ám, "Mike, ngươi đến cùng muốn làm gì?"



Bàn tay to của Mike lập tức nắm lấy cổ áo của George, trực tiếp đem hắn đâm vào trên vách tường, gần như rống giận dò hỏi: "Ngươi đến cùng là đã chọc giận ai? Sáu cái tàu chiến của ta, đều đã mất liên lạc! Nói cho ta, tên khốn nạn này, ngươi đã chọc giận vào ai rồi?"



George nghe được tin tức này, sắc mặt cũng chấn kinh nhưng mà cảm nhận được sự vô lễ của Mike liền đưa 1 tay ra túm lấy Mike, "Chú ý lời nói của ngươi, cũng nên chú ý việc ngươi sử dụng bạo lực, nếu không thì ngươi sẽ phải trả giá đắt cho việc này!"



"Ngươi bây giờ liền phải trả giá đắt!" Mike gào lên, nắm đấm cũng được giơ lên theo.



"Mike đại tướng, nếu như ngươi vẫn không thể duy trì sự tỉnh táo của mình, ngươi sẽ bị trừng phạt xứng đáng!" lão quản gia của George đã giơ cổ tay và chĩa súng vào đầu Mike.



Mike cắn răng, sắc mặt trở nên rất không tốt, hắn hiện tại rất muốn nệ một đấm vào mặt của George nhưng mà hắn cảm giác được họng súng lạnh lẽo kia có thể bắn ra một viên đạn và giết chết ông bất cứ lúc nào.



George cười lạnh một tiếng rồi đẩy Mike ra, sửa soạn lại quần áo của mình một chút sau đó cười lạnh nói: "Ta không quan tâm ngươi đã mất đi mấy cái tàu chiến, ta chỉ quan tâm ngươi lúc nào thì chiếm được Đường Đảo mà thôi! Những gì ngươi đang làm trước mặt ta, ta không biết là nên khóc hay nên cười!"



"George, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Ngươi chọc giận một cái ác ma à!" Mike giận dữ, " Đường Ân thực sự là ác ma. . ."



"Vậy giết chết tên ác ma đó thì ta sẽ trở thành anh hùng!" George cười lạnh một tiếng, chuyển ánh mắt nhìn vào cấp phó của Mike, "Từ giờ trở đi, ngươi chính là chỉ huy của hạm đội này! Ta không hi vọng hạm đội dừng lại, ta muốn hạm đội này phải tới được Đường Đảo vào ngày mai rồi đem Đường Đảo san thành bình địa! Nếu ngươi không đáp ứng thì số phận của ngươi cùng Mike đại tướng giống nhau. . . Ta sẽ tiếp tục tìm người thích hợp khác trong hạm đội này!"



"George, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn tước đoạt địa vị của ta sao? Điều này cần quốc hội đồng ý, ngươi là cái thá gì?" Mike gào lên.



"Công Tế Hội ở một mức độ nhất định nào đó cũng sẽ tương đương với quốc hội!" George cười lạnh một tiếng, xoay người đi về phòng của mình, "Ta cần phải đem Đường Đảo huỷ diệt trong tay ta, những tổn thất khác có thể chịu được. . ."



"Ngươi. . ." Mike hét lên một tiếng, lúc này lão quản gia George dùng một tay nắm lấy Mike, cơ bắp trên cánh tay của hắn trở nên lớn hơn, trong nháy mắt liền nổ tung ống tay áo của mình.



Sự thay đổi bất thường này khiến Mike giật nảy cả mình. Ngay cả cấp phó của Mike cũng hiện lên vẻ khó tin.



Điều này không giống với khả năng của con người chút nào, giống như một người sói đã trải qua biến đổi vậy.



Sau khi toàn bộ hạm đội thả neo được mười phút thì lệnh di chuyển tiếp tục được ban xuống, mà Đường Ân lúc này đang đứng trên tàu chiến xa nhất, lông mày hơi chùng xuống..



Sáu cái tàu chiến, Đường Ân dựa vào năng lực của mình mà tàn sát cả ngàn người!



Ngay từ đầu, Đường Ân còn có chút áy áy nhưng sau khi hai tên lửa phóng đi, Đường Ân không còn kiềm chế được nữa.



Đây chính là chiến tranh, tình huống mà ngươi không chết thì ta chết!



Nếu như Đường Ân không xuất thủ thì người chết chính là người của Đường gia, bị hủy diệt chính là Đường Đảo.



Đến lúc đó, George sẽ cảm thấy áy náy sao?



Hiển nhiên là không!



Máu vẫn không ngừng chảy ở dưới tàu chiến, Đường Ân đưa 1 tay ôm Âu Dương Tương, hai người nhẹ nhàng rơi xuống, dựa vào một chút nội lực trong cơ thể liền cưỡng ép lao ra mấy chục mét bên ngoài.



Có lẽ là bởi vì tốc độ quá nhanh nên trên mặt biển để lại một đường dài màu trắng, sóng lớn cuộn hai bên, giống như là đang mở ra cái chết vậy.






Chương 812:





Sắc mặt George bình tĩnh, thông qua tư liệu trên tay liền nhanh chóng xác nhận một việc, " Người đứng sau chắc chắn phải là Đường Ân. . ."



"Nếu quả thật chính là Đường Ân, chúng ta có cần đề phòng 1 chút không?" Lão quản gia ở một bên dò hỏi.



" Đề phòng, đương nhiên là phải đề phòng nhưng để xem Đường Ân có lá gan để đến tàu chiến này không!" George nhe răng cười một tiếng, hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn qua lão quản gia, "Đem những dược phẩm mà ta mang tới, phân phát xuống dưới. . ."



"Phân phát cho binh linh trong hạm đội sao?" Lão quản gia có chút giật mình.



"Không sai, hơn nữa huy động toàn bộ nhân viên phòng thủ bảo vệ chiến hạm này ..." George cười lạnh đứng lên, " Ngươi cũng có thể tung tin tức ra bên ngoài là ta đang ở đây. . . Ta không tin, hắn lại dám tới tàu chiến này"



"Vâng!" Lão quản gia gật đầu.



Ý của George quá rõ ràng, ông ta muốn bố trí cạm bẫy ở đây rồi chờ Đường Ân bước vào. Chỉ cần Đường Ân lên trên tàu chiến này thì sinh tử của hắn có thể sẽ nằm trong tay của George.



"Giết người trên sáu tàu chiến sao?" George mỉa mai cười một tiếng, đưa chân lên bắt chéo lại, trong lòng cũng không lo lắng gì, "Người dùng dược phẩm số 4 của ta cũng có thể nhẹ nhõm giết người trên 6 cái tàu chiến này!"



"Đúng vậy!" Lão quản gia nói một tiếng, quay người đi ra ngoài cửa.



Lúc này, York, cấp phó của Mike đang chỉ huy hạm đội tăng hết tốc lực đi về phía Đường Đảo đang cách họ mấy chục hải lý.



Tiếng bíp vang lên liên tục trên radar, dường như đang nhắc nhở York về tình huống hiện tại.



"Lại thêm một con tàu khác mất liên lạc. . ."



York nhìn một số hình ảnh trên radar, trong lòng có chút lạnh lẽo, hắn biết hạm đội có vấn đề lớn nhưng đơn giản là không có khả năng giải quyết.



Đây là một rủi ro lớn cho một hạm đội. Không ai biết tàu tiếp theo sẽ mất liên lạc khi nào.



Hiện đã có bảy tàu, ai biết được sẽ có bao nhiêu tàu chiến trôi dạt trên vùng biển này vào lúc bình minh chứ?



Cốc cốc cốc. . .



Lại có tiếng gõ cửa từ ngoài truyền vào, một hạ sĩ đứng ở cửa lúng túng nói: "Vừa rồi có hai tàu cùng lúc mất liên lạc . ."



"Hai còn tàu mất liên lạc sao?" Mặt York tái mét, lập tức nghĩ ra được điều gì đó.



Bên kia đã tìm ra điểm yếu và phá hủy hệ thống vô tuyến của hai tàu trước, khiến hai tàu mất liên lạc với toàn bộ hạm đội. Sau đó một người từ từ giết chết người còn lại trên 2 tàu này!



"Tăng tốc ..." York nghiến răng nghiến lợi nói với vẻ mặt bình tĩnh.



"Vâng!"



Toàn bộ hạm đội bắt đầu điên cuồng tăng tốc, tranh thủ khi mặt trời mọc có thể ngay lập tức nhìn thấy Đường Đảo. Như vậy thì sẽ có thể chiếm được Đường Đảo, cũng có thể quay lại xem mấy cái tàu chiến đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.



Chỉ là thời gian này chính là 1 sự dày vò đối với người của toàn bộ hạm đội.


Khi mặt trời cuối cùng cũng ló lên khỏi mặt nước biển, bọn hắn đã có thể nhìn thấy Đường Đảo ở phía xa xa.



York lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng có chút lo lắng, từ đêm qua đến nay tổng cộng có mười hai cái tàu mất liên lạc. Hắn không dám cử người đến kiểm tra, vì sợ sẽ có vấn đề lớn hơn.



"Ngài George nói để ngài ấy nổ phát súng đầu tiên. . ."



Lão quản gia bất giác xuất hiện trong cabin, ánh mắt mờ nhạt nhìn York..



York vẫn nhớ tới bộ mặt vô nhân tính của lão quản gia đêm qua, liền vội vàng ổn định tâm thần, "Radar khóa vị trí, pháo chuẩn bị bắn, giếng tên lửa số 1 và số 2 mở ra ..."



Binh lính trong khoang, bắt đầu bận rộn..



"Giếng tên lửa số 1 đã sẵn sàng ..."



"Giếng tên lửa số 2 đã sẵn sàng ..."



"Radar được bật và đã khoá chặt mục tiêu ..."



"Chuẩn bị!" York vung tay lên, vừa định muốn lúc nói chuyện thì nghe được ầm 1 tiếng, toàn bộ con tàu rung lên rồi sau đó đổ nghiêng nghiêm trọng.



"Chuyện gì xảy ra?"



"Tình huống như thế nào. . ."



"Báo cáo, có người ở 1 bên bắn vào tàu của chúng ta!"



"Ai?" York kinh hãi rồi vội vàng ổn định cơ thể, " Ai đã bắn vào chúng ta?



"Hạm đội thứ hai. . . Là hạm đội thứ hai!"



"Làm sao có thể?" sắc mặt York đại biến, cắn răng nói: "Lập tức liên lạc với bọn hắn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra!"



"Liên lạc. . . Liên lạc không được a!"



York lồi cả 2 mắt ra, cảm giác được sự sợ hãi đang dâng lên trong nội tâm của mình.



Rầm rầm rầm. . .



Lúc này, loạt pháo của hạm đội thứ hai dường như càng thêm mãnh liệt bắn qua.



"Phòng thủ, mở ra phòng thủ!"



York hét lên, anh gần như sắp đứng không vững được nữa, một tay nắm lấy đài chỉ huy lớn tiếng gầm lên, "Lập tức cho người tới phòng ngự, tiếp tục liên lạc với hạm đội thứ 2 xem điều gì đã xảy ra!"



Lão quản gia cảm thấy không tốt, vội vàng chui ra buồng chỉ huy rồi nhanh chóng đi về phia George để đưa tin!



"Khốn nạn, đều là 1 bọn khốn nạn!" York thấy cảnh này, không khỏi rống lên 1 tiếng nhưng mà lúc này có nói gì cũng vô ích. Dưới hoả lực của hạm đội thứ 2, con tàu đã bị đánh gần nát và không thể chống lại được.



Nếu như là chính diện giao thủ thì sẽ không xảy ra chuyện này nhưng mà hạm đội thứ hai đột nhiên nã pháo, bọn hắn bị đánh cho trở tay không kịp cho nên khi muốn phòng ngự thì phát hiện ra không chống đỡ được rồi.



Rầm rầm rầm. . .



Sáu bảy quả đạn pháo bắn vào thân tàu, khiến cho toàn bộ con tàu phát ra âm thanh kẽo kẹt.



Mặt biển đang yên tĩnh lại đột nhiên xuất hiện biến hoá, trong 2 phút ngắn ngủi, tàu chiến chỗ York liền bị nghiêng nghiêm trọng.



Lúc này, lão quản gia đẩy cửa phòng George ra.



George mới ổn định lại cơ thể, sắc mặt liền có chút thay đổi nhìn lão quản gia, "Chuyện gì xảy ra? trên Đường Đảo có hoả lực lớn thế sao? vì cái gì mà York không khai hỏa? Vì cái gì không đánh trả?"



"Không phải là hoả lực từ Đường Đảo mà là hoả lực từ hạm đội thứ 2! Hạm đội thứ hai không biết làm sao đột nhiên hướng chúng ta nã pháo. . ." Lão quản gia vừa nói vừa đỡ George, "Thưa ngài, chúng ta cần rút ra khỏi đây ngay lập tức, con tàu này đang chìm dần!"



"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt George đại biến, "Làm sao có thể? Hạm đội thứ hai làm sao có thể nã pháo vào chúng ta? Ai lại muốn làm điều đó? Nói cho ta, chỉ huy hạm đội thứ hai là ai? Ta lập tức để người quốc hội cách chức hắn. . ."



"Rời khỏi nơi này trước! Rời khỏi nơi này trước. . ." Lão quản gia nói, lôi kéo George đi ra ngoài.



Bùm. . .



Một tiếng đại bác nổ gần hai người họ.




Chương 813:





Chương 813:





Sóng xung kích mạnh mẽ làm cho gương mặt của George đều méo xẹo đi. Cũng may là có lão quản gia ôm chặt lấy hắn, cơ thể ông ta thay đổi nhanh như chớp, cơ bắp cuồn cuộn nhô lên.



Hai người bị sóng xung kích đánh vào lập tức lui về phía sau mười mấy bước sau đó mới chật vật dừng lại được.



"Đi mau!"



Lão quản gia kêu to rồi ôm George lao ra ngoài.



"Đánh trả! Để tên York ngu xuẩn kia đánh trả lại!" George vẫn đang gầm lên nhưng tiếng súng quá lớn nên đã triệt tiêu giọng nói của anh ta . Những người trên tàu chiến này không thể nào chống trả được, lúc này đã bắt đầu rối rít nhảy xuống tàu.



Dưới làn đạn pháo cực mạnh, tàu chiến này ngăn cản không nổi, tất cả những gì mọi người có thể làm là thoát thân càng sớm càng tốt.



Lão quản gia ôm George xông lên boong tàu sau đó nhảy 1 cái xuống dưới biển.



Lúc này, tiếng pháo không những không dừng lại mà hạm đội thứ hai tiếp tục điên cuồng nã pháo về các tàu chiến khác.



Hầu hết các tàu chiến khác đều đã phản ứng lại được, cho dù không có ai chỉ huy những cũng đã nhanh chóng nã pháo lại vào hạm đội thứ 2.



Nếu như không đánh trả thì sẽ có thêm nhiều tàu bị chìm trên vùng biển này vì trận nã pháo của hạm đội thứ hai.



Đường Ân đứng trên boong tàu của hạm đội thứ hai nhìn loạt pháo bay tới liền ôm Âu Dương Tương lao xuống biển.



Bùm bùm bùm . .



Vô số đạn pháo bắn vào các tàu chiến của hạm đội thứ 2, tróng nháy mắt lửa bốc lên ngùn ngụt.



Người của hạm đội thứ hai tỉnh dậy, trong lòng tràn đầy hoang mang nhìn loạt đạn pháo bay tới nhưng từng người một còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra.



" Liên lạc với chỉ huy hạm đội và hỏi chuyện gì đã xảy ra!"



"Vâng. . ."



Bùm bùm bùm . .



Vô tuyến điện bị Đường Ân hủy đi, bọn hắn lại làm sao có thể liên lạc với chỉ huy hạm đội được?



Sau nhiều đợt nã pháo, tàu của hạm đội thứ 2 đã bắt đầu nghiêng ngả. Lượng nước biển lớn chảy vào trong khoang thuyền, đắm chìm chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.



Lúc này, toàn bộ hạm đội nhìn thấy tàu của hạm đội thứ hai đang chìm dần, từng tốp pháo binh liền dừng lại.



Trong hạm đội, có một bầu không khí kỳ lạ khó tả.



Những người trên hạm đội căn bản không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết hạm đội thứ hai đột nhiên nã pháo đem hạm đội chủ lực đánh chìm, mà tàu những chiến còn lại thì đem hạm đội thứ 2 đánh chìm.



Nếu chuyện này được nói ra, không ai trên thế giới này sẽ tin vào điều đó.



Điều duy nhất có thể làm bây giờ là liên lạc với chỉ huy của hạm đội chính và kiểm tra động thái tiếp theo. Nhưng khi đài phát ra thì không có ai phản hồi, rốt cuộc thì tàu chiến của hạm đội chính đã bị đánh chìm, làm sao có người trả lời đây?



Mấy chục tàu chiến dàn hàng ngang trên biển, nhất thời không biết phải làm sao.



"Khai hỏa! Khai hỏa a!"



George tức giận gầm lên tuy nhiên hắn vẫn còn ở trong biển, tuy được lão quản gia hỗ trợ nhưng cho dù tiếng hét lớn thế nào cũng không có ai nghe được.



"Lập tức liên hệ hạm đội thứ ba, để hạm đội thứ ba khai hỏa! Chỉ cần 2 quả tên lửa cũng có thể phá huỷ được Đường Đảo! Hai quả tên lửa! Hai quả tên lửa!"



Giọng George vang vọng trên biển nhưng mà căn bản cũng không có người để ý tới hắn.



"Thưa ngài, ngài nhìn kìa. . ."



Lúc này, lão quản gia rống lớn một tiếng, ánh mắt nhìn về phía hạm đội thứ ba.



"Hạm đội thứ ba đã di chuyển. . ."



"Thật không?"



George đại hỉ, hắn không nghĩ tới hạm đội thứ ba vậy mà lại di chuyển, hơn nữa còn có thể nhìn thấy, họng pháo của hạm đội thứ ba đã điều chỉnh phương hướng.



"Cái này. . ."



Lão quản gia hít vào một hơi sâu, bởi vì hắn nhìn thấy họng pháo của hạm đội thứ ba vậy mà quay hướng về những con tàu khác.



Bùm bùm bùm. . .



Ngọn lửa trong họng pháo nhanh chóng loé lên.



"Không. . ." George mở to mắt rồi gầm lên dữ dội,, "Các ngươi muốn làm gì? Bọn này ngu xuẩn này, các ngươi đang nã pháo về người của mình, ta muốn để người của quốc hội đuổi việc các ngươi, các ngươi đều phải ra tòa án quân sự!"



Bùm bùm bùm. . .



Pháo kích cực mạnh bao phủ ba chiếc tàu trong chốc lát, ba chiếc tàu này còn chưa kịp phản ứng thì mạn tàu đã bị nổ tung ra một lỗ thủng cực lớn.



Trong nháy mắt này, toàn bộ hạm đội lần nữa náo loạn cả lên.



Vô số tàu chiến lại chuyển họng pháo về hạm đội thứ 3 rồi nã pháo liên tục.



Hạm đội thứ ba cũng không tỏ ra yếu thế, hỏa lực vẫn mãnh liệt như cũ. Chỉ trong vòng 5 phút ngắn ngủi đã phá hủy ước chừng năm cái tàu chiến, mà chính tàu chiến này cũng bị nã pháo lại liền lập tức bị nghiêng, có thể 10 phút sau sẽ chìm xuống đáy biển.



"Chuyện gì xảy ra? Đến cùng chuyện gì đã xảy ra?" George chút điên cuồng, thậm chí không thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra.



Từ tối hôm qua, mấy cái tàu chiền bị mất liên lạc 1 cách bí ẩn, hiện tại vừa mới nhìn thấy bóng của Đường Đảo liền phát sinh chuyện các tàu chiến tự bắn nhau.



Chuyện xảy ra như vậy thật kì lạ.



"Thưa ngài, ngài có nhớ chuyện của Joy không. . ."



"Joy?" George nghe lời này, chợt nhớ lại điều gì đó, "Ngươi nói là Joy cùng Đường Ân chụp ảnh tự sướng sau đó gửi lên mail cho chúng ta sao?"



"Vâng!" Lão quản gia gật đầu, "Lúc ấy ngài Joy hình như cũng không biết mình xảy ra chuyện gì. . . tôi cảm thấy, đây là 1 phương pháp điều khiển tâm trí người khác!"



"Điều khiển tâm trí người khác?" Sắc mặt George đại biến, ở sâu trong nội tâm rốt cục hiện lên một tia sợ hãi.



Điều khiển tâm trí, đây chẳng phải là giống với thôi miên sao? Nếu quả thật như vậy, chẳng lẽ toàn bộ hạm đội đều bị Đường Ân thôi miên sao? Cứ như vậy thì làm sao có thể tiến đánh Đường Đảo được nữa?



"Đi. . . Đi! Rời đi nơi này! Rời đi nơi này!" George vừa nghĩ tới đó, trên mặt lập tức mang theo một tia sợ hãi, "Lập tức rời đi nơi này, ta không muốn ở lại đây làm đồ ăn của tên ác ma kia!"



"Vâng!" Lão quản gia gật đầu, nhanh chóng tiếp cận một chiếc tàu, muốn thông qua ca nô cao tốc trên tàu để thoát khỏi vùng biển này.



Lúc này, hạm đội lại lần nữa ngừng bắn, các tàu chiến đều giữ yên lặng, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.



Trong khi mọi người đang suy đoán thì dưới đáy biển lộ ra mấy bóng đen khổng lồ đang đi tới, mấy bóng đen này giống như những con mãnh thú đang bắt đầu lộ ra móng vuốt của mình.



Những bóng đen này có chiều dài hàng chục mét, chúng phát ra âm thanh ục ục dưới đáy biển.



Vù vù vù vù ...



Mười mấy quả ngư lôi lao trong biển dường như mang theo hơi thở của tử thần rồi cuốn lên mặt biển.



Bùm bùm bùm. . .



Trong nháy mắt này, mặt biển liền nổ tung rồi ngọn lửa lớn bùng lên, hơn chục chiếc tàu phát ra tiếng kêu cót két, mạn tàu bị thổi bay 5 6 mảng lớn, vô số nước biển tràn vào.






Chương 814:





"Có tàu ngầm dưới nước ..."


"Có tàu ngầm! Trực thăng chống ngầm cất cánh!"



"Nhanh lên, động tác nhanh lên một chút. . ."



Toàn bộ hạm đội mất đi chỉ huy như mất xương sống, cả đám điên cuồng hét lên. Tuy nhiên, những người này giống như những con ruồi mất trật tự vậy, tất cả những gì họ có thể làm bây giờ là la hét.



Tàu ngầm dưới đáy biển lập tức phóng ra loạt ngư lôi thứ hai sau loạt ngư lôi đầu tiên.



Vô số ngọn lửa lại bùng lên trên toàn bộ vùng biển trông giống như pháo hoa đang nổ từng đợt vậy.



George tái nhợt nhìn cảnh tượng này, hắn đã cùng quản gia của mình leo lên được ca nô cao tốc, chật vật chạy trốn về phía xa.



Đây là một thất bại lớn!



Hạm đội hơn 60 tàu chiến đi vào Đường Đảo vậy mà chỉ bắn được 2 quả tên lửa về phía Đường Đảo.



Ảnh hưởng của hai tên lửa này là không đáng kể nhưng tổn thất mà cả hạm đội phải gánh chịu không phải là điều mà George có thể gánh chịu được. Cho dù là Công Tế Hội sau khi đối mặt với một vấn đề như vậy, e rằng cũng sẽ phải đưa ra một lời giải thích cho quốc hội.



"Đường Ân. . ." George điên cuồng hét lên, gân xanh trên trái nổi lên to đùng, lúc này, không ai có thể cảm nhận được hận ý trong lòng của hắn.



Lão quản gia thở dài, tăng tốc độ của ca nô rồi nhanh chóng chạy về phía xa. Nhiên liệu trên chiếc ca nô này không nhiều, sau khi hết nhiên liệu, chắc hẳn sẽ không ai cứu được bọn hắn.



Lúc này, ở trên một cái ca nô cao tốc khác, Đường Ân cùng Âu Dương Tương đã đi tới gần Đường Đảo.



Cuộc chiến tranh này cho đến bây giờ có thể được xem là bị Đường Ân giải quyết nhanh chóng.



Tổn thất 60 cái tàu chiến, cho dù là Công Tế Hội cũng không thể gánh nổi, đây cũng là một chuyện tốt đối với Đường gia. Dù sao thì sống sót sau cuộc đối đầu với Công Tế Hội, uy tín của Đường gia sẽ cao thêm mấy phần.



Cách đó vài chục hải lý, vài chiếc tàu chiến vẫn đang tới, mà nơi xa truyền đến tiếng nổ bùm bùm để Đường Hạo ở trên thuyền cũng cảm thấy hưng phấn.



"Xem ra là đã động thủ rồi.”



Đường Hạo nở nụ cười châm chọc, hắn đang ngồi ở trên ghế trên boong tàu rồi hưởng thụ ánh mặt trời vừa mới mọc, tựa như là 1 công tử đang đi nghỉ mát vậy.



"Hẳn là đã động thủ rồi!" Nguyễn gia chủ nói.



"Nguyễn gia chủ, ngươi đoán xem, Đường Kiến Quốc có thể chịu được mấy vòng đạn pháo?" tâm tình Đường Hạo càng thoải mái hơn, gật gật chân đang bắt chéo của chính mình, cười lớn nói: "Nếu như ngay cả một vòng đạn pháo đều không chống đỡ được, vậy thật là mất mặt Đường gia!"



"Chắc là không!" Nguyễn gia chủ nghĩ nghĩ, nhẹ nói: "Từ những âm thanh nghe được, bây giờ chắc là đã loạt đạn thứ 2 rồi! Có thể khi hạm đội của Công Tế Hội vào bờ thì mọi chuyện sẽ kết thúc!"



"Ha ha ha. . ." Đường Hạo cười lớn, nhếch miệng lên, "Không thế nhìn thấy được cái chết của Đường Kiến Quốc, ta cũng cả thấy có chút khó chịu! Nếu không, ta cảm thấy rằng nửa đời sau của ta sẽ rất hạnh phúc!"



"Ừm!" Nguyễn gia chủ mỉm cười, suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vừa rồi ta lại nhận đươc tin tức, nhóm xã hội đen trong thành phố đã gây ra chuyện lớn!"



"Không cần để ý tới!" Đường Hạo vung tay lên, "Chỉ cần Đường Kiến Quốc cùng Đường Ân chết rồi, ngươi cảm thấy Đường Hạo ta sẽ còn sợ ai khác sao?"



Nguyễn gia chủ nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này đúng là như vậy. Chỉ cần Đường gia bị đánh bại thì Đường Hạo có thể đi ra ngoài được, xử lý bọn xã hội đen chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.



"Báo cáo, phát hiện 1 chiếc ca nô cao tốc đang tiếp cận hạm đội của ta. . ."



"Đến rồi!" Đường Hạo đại hỉ, vội vàng đứng dậy đi tới trên boong tàu, nhìn về phía xa xa có một điểm đen không khỏi cười nói: "Đường Kiến Quốc! Ngươi định ngồi ca nô rời đi sao? Đáng tiếc, đáng tiếc! Con đường này đã sớm bị lão tử đây chặn lại!"



"Không sai!" Nguyễn gia chủ nói.



"Chuẩn bị hỏa lực, nhắm ngay vào cái ca nô kia cho ta!" Đường Hạo giơ cổ tay mình lên sau đó vung tay, "Bắn!"



Tiếng nói vừa dứt, pháo chủ lực của hạm đội quay họng súng và nhằm vào chiếc ca nô cao tốc đang lao nhanh ở đằng xa rồi bắn ra 1 loạt đạn pháo cực mạnh.



Bùm bùm bùm. . .



Tiếng oanh kích liên tiếp phát ra.



George đang ngồi trên ca nô cao tốc, nhìn thấy bên kia bắn đại bác, sắc mặt lập tức đại biến "Đường Hạo, thằng ngu này, ngươi cũng có gan bắn vào ta sao?"



Đường Hạo làm sao có thể nghe được hắn nói chứ? Sau khi nã loạt pháo đầu hiên, hắn ở trên mũi tàu cười lớn lên.



"Đi mau!" lão quản gia ôm chặt lấy Gẻoge rồi thả người nhảy vào trong nước biển.



Bùm. . .



Ca nô nổ tung biến thành vô số ngọn lửa.



"Báo cáo, đối phương đã nhảy vào trong biển. . ."



"Nhảy vào trong biển? Hắn nghĩ là nhảy vào biển thì sẽ thoát được sao? Cho người thả ca nô xuống, ta sẽ đích thân bắn chết tên súc sinh Đường Kiến Quốc này. . ." Đường Hạo cười ha ha rồi đi về phía ca nô.



Nguyễn gia chủ cũng đi theo sau lưng, dù sao đối phương là Đường Kiến Quốc, hắn cũng muốn tận mắt nhìn xem Đường Kiến Quốc đến cùng là chết trong tay Đường Hạo như thế nào.



Sau khi thả ca nô xuống, 2 người đem theo 6 7 tên vệ sĩ nhanh chóng tiến tới chỗ mà George nhảy xuống biển.



Lúc này, Đường Ân đã mang theo Âu Dương Tương tới gần Đường Đảo.



Đường Kiến Quốc cùng Chu Ninh đứng trên vách núi nhìn qua mấy cái tàu chiến ở phía xa chìm trong im lặng, sắc mặt hai người đều có chút phức tạp. Cứ tưởng đó là một trận chiến đẫm máu nhưng không ngờ nó lại được giải quyết dễ dàng như vậy sao?



Khi thấy Đường Ân xuất hiện, trong nội tâm hai người đều có chút rung động.



Đường Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn Chu Ninh, khẽ thở dài "Con của chúng ta đã lớn rồi!"



"Hừ!" Chu Ninh hừ lạnh, nhìn thấy Đường Ân lên bờ vội vàng đi tới.



Phía trên Đường Đảo, lập tức vang lên tiếng hoan hô.



Những chiến sĩ của Long Doanh này cũng không phải là kẻ ngu ngốc, khi thấy tiếng gào thét của hạm đội quân địch liền biết cuộc chiến tranh này Đường gia đã dành thắng lợi!



Đường Ân xuất hiện trên Đường Đảo như 1 chiến binh trở về vậy, vô số người của Long Doanh hưng phấn hét lên.



Chu Ninh bước lên trước và nhìn con trai với nụ cười trên môi. Đứa nhỏ lúc trước còn cần mình bảo vệ nhưng cuối cùng cũng đã trở thành 1 người đàn ông gánh vác được Đường gia rồi, đây mới là điều khiến Chu Ninh hạnh phúc nhất.



Đường Kiến Quốc đứng trên vách núi, nhìn qua Đường Ân, lông mày nhẹ nhàng cau lại, đối với lão quản gia bên người nói ra: "Không nên đem tin tức nơi này để lộ ra ngoài sớm. . ."



Lão quản gia sửng sốt một chút, ngay sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Anh muốn. . ."



"Không sai!" Đường Kiến Quốc nhẹ nhàng gật đầu, ngăn cản lão quản gia nói ra, ánh mắt nhìn mặt biển rồi hít một hơi thật sâu, "Đường gia, cũng cần thanh tẩy một chút!"






Chương 815:





Đường Hạo lên ca nô rồi đi thẳng tới chỗ ca nô vừa bị đánh chìm.



"Giết hắn! Giết hắn cho ta!" Đường Hạo đứng ở đầu ca nô, tay cầm súng máy cười lớn nói ra, "Đường Kiến Quốc, để ta xem ngươi chết như thế nào!"



Đoàng đoàng đoàng. . .



Đạn từ khẩu súng máy của Đường Hạo điên cuồng bắn ra ngoài.



"Ngươi không phải rất trâu bò sao? Ngươi không phải rất cường đại sao? Bác hai của ta . . Ngươi làm gia chủ Đường gia nhiều năm như vậy, không nghĩ tới có một ngày sẽ chết trên tay ta phải không?" Đường Hạo dường như phát điên rồi hét lên một tiếng, cả người liền xông lên, súng máy trong tay vẫn đang bắn ra " Đường gia trên tay của ngươi sắp bị người ta tiêu diệt rồi. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ ngươi chính là đồ vô dụng, phế vật! Nếu như Đường gia nằm trên tay của ta, khả năng hiện tại đã phát triển như mặt trời ban trưa rồi. . ."



Động cơ của ca nô không ngừng gầm rú.



Lúc này, nước trên mặt biển liền bắn tung toé lên, một thân hình khổng lồ từ dưới biển lao lên giống như 1 con vật hung dữ lao vào ca nô Đường Hạo.



Đường Hạo nhìn một màn này, lập tức sửng sốt, con ngươi cũng bỗng nhiên co rụt lại. Hắn chưa từng nghĩ tới, làm sao dưới nước lại vọt ra 1 thứ như vậy chứ?



Đây mà vẫn còn là người ư?



Đây quả thực là một con quái vật!



"Nổ súng!"



Khi lão quản gia vồ tới, Đường Hạo đột nhiên khôi phục tinh thần lại, lập tức hét 1 tiếng sau đó điên cuồng xả súng về phía người đó.



Đoàng đoàng đoàng. . .



6-7 người vây quanh Đường Hạo lập tức động thủ, nhanh chóng xả đạn về phía lão quản gia.



Cơ thể lão quản gia như hoá thành thú vật vậy, quần áo trên người nổ be bét, cơ bắp cuồn cuộn trồi lên, sắc mặt ầm trầm còn 2 mắt thì đỏ ngàu.



Loại biến hoá này lập tức khiến người khác giật mình.



Vô số viên đạn bắn trúng cơ thể lão quản gia chỉ làm nổ cơ bắp của lão rồi khiến lão đổ rất nhiều máu nhưng không có vết thương chí mạng.



Phịch một tiếng, lão quản gia rơi xuống trên ca nô, 1 tay bắt lấy cổ 1 người và giơ lên.



Răng rắc. . .



Người này còn chưa kịp phản ứng liền bị lão quản gia trực tiếp vặn gãy cổ.



Đường Hạo thấy cảnh này, sợ hãi lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngồi ở trên mũi ca nô, "Chuyện gì xảy ra? Ngươi là cái quái gì thế?"



Lão quản gia nện ngã tất cả mọi người trên ca nô sau đó nhìn về phía Đường Hạo.



Đường Hạo nuốt 1 ngụm nước bọt, sắc mặt trắng bệch, "Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?"



"Ngu xuẩn!" lúc này George cũng từ dưới mặt biển vọt ra, tay chân quậy tung mặt nước, "Đường Hạo, tên ngu xuẩn này, suýt nữa đã giết chết ta. . ."



"Ngài George?" sắc mặt Đường Hạo trắng nhợt, "Ta. . . Ta. . ."



Lão quản gia liếc nhìn Đường Hạo đầy ẩn ý rồi sau đó nhảy xuống biển, ôm George nhảy lên ca nô lại.



"Ngu xuẩn!" George giơ cổ tay lên rồi mạnh mẽ tát vào mặt Đường Hạo 1 cái, "Ngươi không biết phân biệt địch hay ta sao? Người nhìn không ra ta sao? Ta làm sao có thể đi cùng 1 thằng ngu như ngươi được chứ??"



"Ta. . . Ta. . ." Đường Hạo hoảng hốt té quỵ trên sàn, "Ngài George. . ."



George tức giận, một tay nắm lấy tóc của Đường Hạo, "Ngươi cảm thấy cánh của mình cứng rồi nên ngay cả ta cũng dám giết phải không? Đường gia các ngươi tại Đông Nam Á không muốn sống nữa rồi phải không?"



"Ta. . . Ta không nhận ra ngài, thực xin lỗi!" Đường Hạo mang theo vẻ cầu xin trên mặt, đáy lòng vô cùng bối rối.



George cười lạnh đem Đường Hạo đẩy ra, ánh mắt nhìn về phía Đường Đảo, "Lập tức truyền lệnh xuống, đem tất cả tên lửa trên 6 cái tàu của ngươi, bắn hết về phía Đường Đảo. . ."



"Ta. . ." Đường Hạo sắp khóc lên, "trên tàu của ta không có tên lửa!"



"Vậy thì bắn pháo cho ta!" George quay đầu gầm lên nhìn chằm chằm vào Đường Hạo.



"Được, được…!"



Đường Hạo gật đầu, lập tức lấy máy bộ đàm ra, "Nã pháo về phía Đường Đảo! Nã pháo về phía Đường Đảo! Nhanh lên! Nhanh lên!"



Tiếng nói vừa dứt, họng pháo trên sáu con tàu đều nhằm vào Đường Đảo.



Khi có lệnh, hơn chục khẩu đại bác vang lên và nổ thẳng về phía Đường Đảo.



"Đi mau!" Sắc mặt George bình tĩnh, "Lập tức trở lại tàu, rời đi vùng biển này!"



"Rời đi?" sắc mặt Đường Hạo thay đổi, vội vàng nói: "Ngài George, hoả lực của chúng ta rất mạnh mẽ, tuyệt đối có thển đàn áp được Đường Đảo! Ta biết Đường Đảo có bao nhiêu hoả lực trên đó, ta có thể để cho tất cả người của Đường Đảo chết dưới họng pháo này!"


"Nếu như ngươi không muốn chết, vậy liền lập tức rời đi!" George âm trầm nói một câu rồi để lão quản gia khởi động ca nô, chạy đi về tàu của Đường Hạo.



Lúc này, mấy chục quả đạn pháo đã rơi xuống Đường Đảo.



Tiếng nổ bùm bùm liên tiếp vang lên.



Đường Ân nhanh người tiến lên một bước đem Chu Ninh cùng Âu Dương Tương xô ngã trên mặt đất, mà người của Long Doanh còn hò reo chưa kịp phản ứng liền bị nổ chết hơn 10 người.



"Nằm xuống!"



“Mau tìm chỗ trú ẩn!”



Đường Kiến Quốc đang đứng trên vách núi nhìn thấy cảnh này, hai mắt trở nên đỏ bừng..



Đường Ân ngẩng đầu nhìn về phía xa xa rồi đột nhiên lao ra.



"Con định đi đâu?" Chu Ninh vội vàng gọi một tiếng.



Đường Ân không trả lời, cơ thể đã bay tới ca nô, sau khi khởi động liền nhanh chóng vọt tới chỗ nã pháo.



Lúc này, mấy người Đường Hạo vừa mới lên thuyền.



"Lập tức rời đi! Lập tức rời đi nơi này!" George gào lên.



"Rời đi! Trở về địa điểm xuất phát!" Đường Hạo không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng biết được ý của George.



Con tàu bắt đầu khởi động, một làn sóng dài trắng xóa trên biển hiện ra.



Sáu cái tàu chiến đồng thời trở về địa điểm xuất phát, mà lúc này George không cần giữ thể diện của mình nữa, việc duy nhất cần làm là rời khỏi đây càng sớm càng tốt.



"Ngài George, chúng ta không cần thiết gấp gáp như vậy. . . 60 cái tàu chiến của ngài ở bên đó, chúng ta còn sợ Đường Đảo hay sao?" Đường Hạo lúc này chỉ có thể cố gắng an ủi.



George đột ngột quay đầu lại túm cổ Đường Hạo, "Ngươi đang có âm mưu gì?"



"Âm mưu?" Đường Hạo giật nảy mình, có chút không hiểu ý của George.



"Thưa ngài. . ." Lúc này, lão quản gia đã trở về cơ thể bình thường, vội vàng chạy tới nói ra, "Đường Ân. . . sắp tới!"

Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom