• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (14 Viewers)

  • Chương 991-995

Chương 991:





Ngay từ ngày đầu tiên đến đây, Đường Ân liền có dự định ở lại đây 1 thời gian, cho nên anh cùng Đông Phương Yên đã dựng 1 căn nhà gỗ nhỏ với tầm nhìn đẹp.



Ngôi nhà này rất đơn sơ, chỉ là nơi che mưa gió ngày thường của 2 người mà thôi.



Sau khi Đường Ân xảy ra chuyện, Đông Phương Yên lập tức nghĩ đến căn nhà nhỏ này.



Một đường xông thẳng vào nhà gỗ, Đông Phương Yên buông Đường Ân xuống, sau đó đặt 1 tay sau lưng Đường Ân, nguyên khí trong cơ thể của cô điên cuồng truyền vào Đường Ân.



Đường Ân cảm thấy 1 dòng nước ấm từ sau trưng truyền vào rồi toả ra khắp cơ thể. Loại cảm giác này làm giảm cơn đau 1 chút, nhưng cũng chỉ là giảm 1 chút mà thôi.



Tẩu hỏa nhập ma tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, nếu như không phải là bởi vì Đường Ân vừa rồi cưỡng ép dừng vận công lại, thì tất cả kinh mạch trong cơ thể có khi sẽ bị vỡ vụn vào lúc này rồi. Cũng may Đông Phương Yên kịp thời xông tới, nếu không thì hậu quả của Đường Ân thật sự không thể tưởng tượng nổi.



Trong nháy mắt này, Đường Ân kìm nén cơn đau trong cơ thể lại, rồi tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi.



Kinh mạch trong người vẫn còn đau nhói khiến cho Đường Ân không giữ vững tinh thần được, mà Đông Phương Yên ở sau lưng thấy cảnh này thì nhanh chóng tăng tốc độ lên, trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.



"Nhịn xuống!" Đông Phương Yên run giọng nói một câu, nguyên khí trong cơ thể vẫn đang không ngừng truyền vào cho Đường Ân.



Đường Ân thở ra 1 hơi dài, lập tức nhắm mắt lại, muốn phối hợp với Đông Phương Yên để ổn định lại kinh mạch trong người. Nhưng mà lúc này, sắc mặt của Đường Ân lại hơi đổi. Anh cảm thấy công pháp trong người của mình thế mà đang chịu ảnh hưởng bởi công pháp của Đông Phương Yên.



Đường Ân đã từng trải qua cảnh công pháp của mình tự động vận hành trước đây, hơn nữa sau khi bước vào cảnh giới Hoá Thần, loại chuyện này thường xuyên xảy ra trong người Đường Ân hơn. Nhưng mà bây giờ Đường Ân lại phát hiện, không chỉ đơn giản là tự động vận hành công pháp, mà là khi công pháp vận chuyển thì nguyên khí bên ngoài cơ thể cũng tự nhiên dao động theo.



Đường Ân sững sờ một lúc, sau đó cưỡng ép vận công nhưng lại phát hiện ra, sau khi mình cưỡng ép vận chuyển công pháp thì nguyên khí xung quanh lại không di chuyển theo ý của anh nữa.



Nói trắng ra là, nếu như Đường Ân không vận hành công pháp, nguyên khí phía ngoài sẽ phối hợp với Đường Ân cùng Đông Phương Yên, nhưng khi Đường Ân cưỡng ép vận hành thì nguyên khí bên ngoài lại bị xáo trộn.



"Ngừng một chút!"



Đường Ân vội vàng nói một câu, cố nén cơn đau toàn thân lại "Ngừng lại trước đã!"



"Tình hình của anh rất không tốt. . ." Đông Phương Yên kinh ngạc, vẫn nhắc nhở một chút.



"Ừm, anh biết! Em cứ dừng lại trước đã!" Đường Ân nhẹ giọng nói.



Đông Phương Yên do dự một chút, mặc dù không biết Đường Ân đang suy nghĩ gì, nhưng cô vẫn nghe theo quyêt định của Đường Ân, chậm rãi rụt tay về.



Cảm giác kinh mạch đau nhói lập tức tràn khắp cơ thể, khiến Đường Ân suýt nữa là hét lên. Cũng may, ý chí của anh vẫn rất ngoan cường cho nên đã kìm nén lại sự thôi thúc này.



Sau khi Đông Phương Yên dừng lại, Đường Ân cũng dừng lại công pháp tự vận chuyển trong người.



Lúc này, cơn đau đớn toàn thân khiến Đường Ân không thể chịu đựng nổi nữa, anh trực tiếp ngã xuống đất rồi đau đớn kêu gào.



"Đường Ân!" Đông Phương Yên sợ hãi, vội vàng sờ sờ Đường Ân.



"Không có việc gì!" Đường Ân vội vàng ngăn lại, cả người cuộn tròn trên đất, mồ hôi trên trán cũng từ từ rơi xuống. Anh có thể cảm thấy rõ ràng rằng mặc dù mình đã dừng vận chuyển công pháo lại nhưng công pháp trong người vẫn tự động vận chuyển. Loại tự động vận chuyển này không giống với khi ở cảnh giới Hoá Thần, mà là một phương thức vận chuyển khác.



Phương thức vận chuyển ở cảnh giới Hoá Thần là tự thân vận chuyển, tự tạo thành 1 tập hợp các tiểu thiên địa, mà phương thức vận chuyển đợt này giống như thiên địa nguyên khí chấn động vậy, khi thì cấp tốc, khi thì lại chậm chạp.



Đây là đang vận chuyển theo sực chấn động của thiên địa nguyên khí!



Thiên nhân hợp nhất!



Trong đầu Đường Ân lập tức nghĩ đến mấy chữ này, chỉ là anh không ngờ, Thiên nhân hợp nhất vậy mà lại xuất hiện như thế này.



Bởi vì bản thân bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên kinh mạch trong cơ thể trở nên vô cùng mẫn cảm, nếu không, Đường Ân cũng không phát hiện ra được chuyện như thế này. Anh hiện tại không tự mình vận công mà là dựa vào nguyên khí xung quanh chấn động rồi vận chuyển, cái này sơ bộ đã đáp ứng được yêu cầu ban đầu của Thiên nhân hợp nhất.



Loại chuyện dựa vào thiên địa nguyên khí chấn động để vận chuyển công pháp này, hiệu quả thực sự không đáng kể, cho nên ngày bình thường khó mà phát hiện ra được. Lần này bị tẩu hoả nhập ma cũng được xem là trong hoạ có phúc.



"Dìu anh ra ngoài!" Đường Ân hít sâu một hơi, cố gắng giữ chặt tay của Đông Phương Yên.



Đông Phương Yên có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy sự kiên trì của Đường Ân, cô chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đem Đường Ân đỡ lên, sau đó dìu anh ra ngoài.



"Thả anh xuống đi!" Đường Ân nhẹ nhàng thở ra 1 hơi dài, sau đó chậm rãi ngồi xuống.



Đông Phương Yên đứng ở bên cạnh nhìn bộ dáng lúc này của Đường Ân, không khỏi có chút đau lòng. Trải qua khoảng thời gian ở chung này, trong lòng của cô đã sớm tiếp nhận Đường Ân. Hiện tại nhìn Đường Ân gặp chuyện như vậy, nhất thời cảm thấy rất buồn.



Đường Ân cũng không khoanh chân ngồi xuống, mà là tùy ý ngồi ở trên tảng đá rồi buông lỏng toàn thân. Anh cảm nhận được, sau khi mình ngồi như vậy thì thiên địa nguyên khí xung quanh chấn động mạn hơn 1 chút , dẫn tới công pháp trong người cũng tự vận chuyển nhanh hơn.



Đường Ân bỗng nhiên tỉnh ngộ, anh phát hiện Thiên nhân hợp nhất cũng không phải là 1 cảnh giới để đột phá, mà là ai cũng biết điều này. Thiên nhân hợp nhất này chính là cảm thụ chấn động của nguyên khí xung quanh, sau đó để công pháp trong người tự vận chuyển theo. Trước đó anh nhìn thấy yêu thú ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, anh cũng học theo đó để tu luyện, nhưng không ngờ, yêu thú đó không phải là đang tu luyện, mà nó đang cảm nhận sự chấn động của thiên địa nguyên khí xung quanh.



Nghĩ đến chuyện này, Đường Ân nhịn không được có chút dở khóc dở cười, nguyên lai mình cực khổ tìm kiếm nhưng hoá ra lại là đơn giản như vậy.



Lúc này, thiên địa nguyên khí chấn động mạnh hơn 1 chút, yêu thú dưới hồ cũng chậm rãi ngoi lên, vẻ mặt trông như có nhân tính, hai con mắt to như bóng rổ đang nhìn Đường Ân đầy nghi hoặc.



Đông Phương Yên cau mày, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, bởi vì cô phát hiện Đường Ân đã có chút thay đổi, cảm giác như đang bị biến mất nhưng lại trông rất chân thực.



Đường Ân mặc dù không tu luyện nhưng khí tức trên người lại dao động mạnh hơn, dường như còn tốt hơn là tu luyện vậy.



Giờ khắc này, Đường Ân thực sự không tu luyện, anh chỉ dựa theo động tác của mình rồi hợp nhất với sự chấn động của thiên địa nguyên khí. Lợi ích của sự chấn động thiên địa nguyên khí này chính là gia tăng tốc độ tu luyện trên người của anh.



Lúc mới bắt đầu, công pháp trên người Đường Ân vận chuyển rất chậm, loại tốc độ đó không khác gì 3 ngày mới vận chuyển 1 lần vậy. Nhưng chỉ sau mười mấy phút, tốc độ này đã bắt đầu tăng nhanh, sau đó thì càng ngày càng nhanh hơn nữa. . .






Chương 992:





Loại tốc độ này mặc dù không nhanh bằng Đường Ân tu luyện ngày bình thường, nhưng nó lại hơn về mặt tần số cộng hưởng với thiên địa nguyên khí, nguyên khí trong cơ thể dường như càng thêm sinh động, khiến cho anh đạt được lợi ích to lớn mặc dù không cần tu luyện nhiều.



Một giờ sau, sương mù trên đỉnh đầu Đường Ân càng ngày càng nhiều, càng ngày càng cường thịnh, giống như vây quanh người rồi biến anh thành 1 cái bánh bao trắng vậy.



Lúc này, Đường Ân mới mơ hồ cảm thấy toàn thân nóng rực. Đây chính là do khuyết điểm của Cửu Dương chi thể, điều này cũng làm cho sự cộng hưởng của anh với thiên địa nguyên khí loạn cả lên.



Ông. . .



Sương mù hội tụ trên đỉnh đầu lập tức tiêu tán.



"Đường Ân. . ." Đông Phương Yên nhìn Đường Ân, lúc đầu cô còn cảm thấy kỳ lạ nhưng khi nhìn thấy sương mù tan biến liền lập tức lao tới bên cạnh Đường Ân.



Hô hấp của Đường Ân có chút gấp gáp, vội vàng nhắm mắt lại, muốn áp chế sự nóng rực của Cửu Dương chi thể. Nhưng không ngờ càng áp chế thì lại càng nóng hơn.



"Anh làm sao thế?" Đông Phương Yên sửng sốt một chút, cô cảm thấy sắc mặt Đường Ân có chút không đúng.



Đường Ân bắt lấy cổ tay của Đông Phương Yên rồi kéo cô vào trong ngực, đôi mắt có chút đau khổ đỏ lên. Sau khi bước vào cảnh giới Hoá Thần thì loại tệ nạn này của Cửu Dương chi thể rất ít khi xuất hiện, ai biết lúc này đạt tới Thiên nhân hợp nhất thì lại xuất hiện chứ.



"Đừng nói chuyện!"



Đường Ân hít sâu một hơi, chậm rãi xích lại gần khuôn mặt xinh đẹp của Đông Phương Yên, sau đó nhẹ nhàng hôn lên.



Đông Phương Yên chấn động 2 cái, sau đó dùng 1 tay vòng qua cổ Đường Ân rồi ôm Đường Ân thật chặt.



Dưới ánh trăng, hai người quấn lại với nhau rồi sau đó nhảy vào trong hồ nước.



Đông Phương mặc đồ trắng, mái tóc đen như mực được thả trôi theo dòng nước, khi Đường Ân lặn xuống, trông cô không khác gì 1 mỹ nhân như, khiến Đường Ân chịu không nổi rồi lập tức di chuyển tay của mình.



Hai người quấn lấy nhau, ở trong nước dây dưa 1 thời gian dài.



Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Yên vẫn đang còn co lại ở trong ngực của Đường Ân, giống như 1 con mèo ngủ say vậy.



Đường Ân mở mắt, dùng tay của mình vuốt vuốt tóc của Đông Phương Yên. Nhìn cô gái xinh đẹp đang ngủ trong vòng tay của mình rồi nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, trong lòng cảm thấy thoả mãn.



Đông Phương Yên thực sự là 1 cô gái xinh đẹp, nếu không thì cũng sẽ không được bát đại thế gia xưng là Đông Phương tiên tử. Để 1 vị tiên tử của bát đại thế gia này hầu hạ ở bên cạnh mình, trong lòng của Đường Ân cũng có chút áy náy.



Nói thật, Đường Ân không thể cho Đông Phương Yên bất cứ thứ gì được, bất luận là danh phận hay địa vị đều không thể cho Đông Phương Yên. Thứ anh có thể cho được, có lẽ là sự quan tâm của mình.



Nghĩ tới đây, Đường Ân nhẹ nhàng thở dài, đem Đông Phương Yên ôm chặt hơn một chút.



Cơ thể Đường Ân đã khôi phục hơn nhiều sau đợt tu luyện tối qua, những ảnh hưởng do tẩu hoả nhập ma mang lại cũng đã bị tiêu tán hết.



Sau khi mặt trời lên cao, hai người mới đi ra khỏi nhà gỗ.



Đường Ân để người trần, phía dưới chỉ mặc 1 cái quần dài, còn Đông Phương Yên lúc đi ra ngoài thì chỉ thản nhiên vén mái tóc dài của mình lên, sau khi thân mật chào tạm biệt Đường Ân, cô lập tức quay người đi vào rừng.



Mấy ngày nay, Đông Phương Yên đều làm thế này, giống như là 1 người vợ hiền đang trợ giúp Đường Ân xử lý chuyện hậu cần vậy. Đường Ân phụ trách tu luyện, cô phụ trách giặt giũ, nấu cơm. Không phải là do Đường Ân không muốn trợ giúp, mà là Đông Phương Yên nhất định muốn làm như vậy.



Theo suy nghĩ của Đường Ân, tốt nhất là hai người đều có thể đạt tới Thiên nhân hợp nhất, nhưng Đông Phương Yên biết, nếu cô muốn đạt tới Thiên nhân hợp nhất thì không biết khó hơn Đường Ân bao nhiêu lần.



Không phải là nguyên nhân nào khác, mà chính là cơ thể không còn được đầy đủ!



Lúc trước bị Đường Ân chặt mất một cánh tay, cái này cũng khiến cho Đông Phương Yên bị ảnh hưởng, rất nhiều kinh mạch trong cơ thể bị chặt mất, nhiều huyệt đạo đã trở thành tử huyệt cho nên tu luyện cũng khó khăn hơn 1 chút. Sở dĩ có thể bước vào Nhập Thánh, là do Đường Ân lúc trước lấy ra rất nhiều Nguyên Ngọc, sau đó cưỡng ép truyền vào trong người Đông Phương Yên, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy.



Mười mấy khối Nguyên Ngọc kia nếu đặt vào trong tay người khác, e là đã tạo ra được 2-3 cao thủ Nhập Thánh rồi, mà Đông Phương Yên cũng chỉ vọn vẹn là bước vào Nhập Thánh mà thôi.



Cứ như vậy, tốc độ tu luyện của Đông Phương Yên và Đường Ân không giống với nhau! Tốt hơn hết là để Đường Ân toàn tâm toàn ý tu luyện, mình ở sau lưng yên lặng ủng hộ.



Đường Ân trở lại bên hồ, nhìn đầu yêu thú nổi lên trên mặt nước, khóe miệng hiện lên một vòng cười lạnh.



Nhắm mắt lại, cảm thụ thiên địa nguyên khí nguyên khí xung quanh, buông lỏng toàn bộ cơ thể. Sau một lát, công pháp trong cơ thể Đường Ân đã tự vận chuyển, sau đó cộng hưởng với thiên địa nguyên khí xung quanh, khiến cho anh có cảm giác như đang có 1 dòng nước ấm chảy qua kinh mạch vậy.



Sau khi Đường Ân đạt tới Thiên nhân hợp nhất, người Đường gia ở Vương Ốc Sơn cũng đã bố trí cạm bẫy xong xuôi.



Chuyện bố trí cạm bẫy này không được phép hấp dẫn chú ý của Triệu Du, nếu không mọi chuyện sẽ thất bại. Cho nên khi đang bố trí, mặc dù khẩn trương nhưng cũng không lưu lại dấu vết gì.



Chu Ninh ngồi trong phòng họp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sa bàn.



"Tối hôm qua tôi đã lập ra 3 cái kế hoạch, phu nhân xem cái nào thì hợp lý!" Miêu Bách đem 3 bản kế hoạch, theo thứ tự bày ra ở trên mặt bàn, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn Chu Ninh, khẽ than nói ra: "Chuyện này cô hẳn là đã rõ ràng, lão gia nhất định sẽ không đồng ý để cô đi 1 mình, ý của cậu ấy là. . ."



"Anh ta nghĩ gì không quan trọng!" Chu Ninh khoát tay, không thèm để ý chút nào, cầm 1 bản kế hoạch lên rồi sau đó nói ra: "Đường Kiến Quốc có suy nghĩ gì, tôi là người rõ hơn anh, anh ta cũng không cần phải ở trước mặt tôi chơi trò tình cảm vợ chồng!"



Miêu Bách chỉ biết cườ khổ khi nghe lời này.



"Chuyện tôi làm thì tôi sẽ làm, không cần Đường Kiến Quốc phải làm gì cả. . ." Chu Ninh nhìn thoáng qua bản kế hoạch rồi sau đó ném ra, "Phần này không được!"



Miêu Bách nhìn thoáng qua, không nói thêm gì. Chu Ninh ném ra bản kế hoạch kia, chính là bản kế hoạch mà Miêu Bách đã cho người đặc biệt lập ra, Chu Ninh động thủ trước, sau đó Đường Kiến Quốc sẽ đuổi theo.



Kế hoạch này trong mắt Chu Ninh, vật mà không đáng 1 xu nào.



"Cái này cũng không được. . ." Chu Ninh nhìn thoáng qua bản kế hoạch thứ 2, sau đó cũng ném lên bàn rồi cau mày nhìn bản kế hoạch thứ 3.



Miêu Bách nhìn chằm chằm bản kế hoạch này, trong lòng liền thở dài.



Nội dung bản kế hoạch này thực ra lại là đơn giản nhất, nó được lập ra theo ý kiến của Chu Ninh, để Chu Ninh một mình dẫn dụ Triệu Du, còn Đường Kiến Quốc thì phụ trách ở phia sau.



Ưu điểm lớn nhất của kế hoạch này là nó có thể cho phép ít người tiếp cận nơi nguy hiểm hơn, mà nhược điểm lớn nhất là nó không thể đảm bảo an toàn cá nhân cho Chu Ninh được.



"Kế hoạch này đi!" Chu Ninh buông bản kế hoạch xuống, sau đó gõ tay lên mặt bàn "Chi tiết cụ thể thế nào, để cho thuộc hạ nắm rõ 1 chút. . . Mặt khác, thuốc nổ lúc nào thì đến?"




Chương 993:





"Hai ngày nữa!" Miêu Bách có chút vô lực đáp lại.



"Tốt!" Chu Ninh gật đầu, đứng lên rồi đi lên lầu "2 ngày này, chỉnh lại kế hoạch 1 chút, việc còn lại thì giao cho tôi!"



"Được!" Miêu Bách lại gật đầu.



Chu Ninh đáp lại một tiếng sau đó đi lên lầu.



Đây là 1 toà biệt thự nhỏ, nằm ở rìa thành phố dưới núi Vương Ốc, khoảng cách với Vương Ốc Sơn không gần lắm, nhưng tất nhiên là cũng không xa lắm.



Sở dĩ Chu Ninh có lá gan ở đây, là do cô không hề sợ Triệu Du sẽ tìm tới cửa, ngược lại, cô còn mong Triệu Du có thể tìm tới đây. Bởi như vậy, cô sẽ không cần đi dẫn dụ bà ta nữa.



Phía dưới biệt thự này đã được chôn xuống 20 tấn thuốc nổ.



Chu Ninh cảm thấy, nếu như mình có thể đổi mạng được với Triệu Du, thì đây là 1 chuyện vô cùng có giá trị.



Trở lại phòng, ngồi ở trên bàn làm việc, Chu Ninh lấy ra vài tờ giấy, do dự hồi lâu mới chậm rãi viết xuống.



Đây là Chu Ninh muốn tự mình viết ra 3 bức thư, một cái là cho Đường Kiến Quốc với những lời lẽ rất cay nghiệt, cảnh cáo Đường Kiến Quốc, sau khi cô chết thì không được tái giá. Cái thứ 2 là cho Đường Ân, lời lẽ trong này khá bình thường, cái cuối cùng là cho Kỷ Du Du.



Trong bức thư gửi cho Kỷ Du Du, Chu Ninh dùng lời lẽ rất nhẹ nhàng, khuyên bảo Kỷ Du Du một chút, sau đó lại viết ra 1 vài lời cảm ơn. Về phần cảm ơn chuyện gì, thì Chu Ninh cảm ơn vì Kỷ Du Du luôn ở bên cạnh Đường Ân.



Sau khi viết xong ba bức thư, Chu Ninh xoay người đi xuống lầu, nhìn về phía Vương Ốc Sơn xa xa, ánh mắt có chút thay đổi.



Trải qua mấy ngày này, có người nghe được tin tức là Triệu Du đã trở lại Vương Ốc Sơn. Nhưng cho dù là thế thì người của Đường gia cũng không có ý định làm gì ở trên Vương Ốc Sơn cả, vẫn như cũ là dẫn dụ Triệu Du đi tới rồi giết bà ta ở phía dòng sông.



Mặt trời dần dần lặn về phía tây, phảng phất như mọi chuyện đều đang tiến hành đâu vào đấy.



Trong 2 ngày này, tình hình trong nước bắt đầu ổn định, nhưng mà động tác của Đường gia vẫn không dừng lại. Thông qua rất nhiều con đường, một đội xe tải đang chở rất nhiều vật liệu nguy hiểm từ nước ngoài chuyển đến Vương Ốc Sơn.



Những vật liệu này đều do Đường gia hộ tống, trên đường đi cũng không nhờ bất cứ ai làm điều này.



Âm thầm bố trí địa điểm, có người nhân lúc đêm khuya đã bắt đầu sắp đặt, chế tạo một cái bẫy lớn.



Vào ngày thứ ba, thời tiết rất trong xanh và không có mây.



Chu Ninh đứng bên ngoài biệt thự, nhìn Đường Kiến Quốc mang theo một nhóm người đi tới, khẽ gật đầu.



"Sắp xếp ổn thoả rồi chứ?"



"Đều đã sắp xếp xong rồi!" Chu Ninh gật đầu rồi quay lại nhìn Đường Kiến Quốc, cười nhẹ nói: "Làm sao? Căng thẳng sao?"



"Nói nhảm!" Đường Kiến Quốc tức giận nói.



Chu Ninh cười một tiếng, không quan tâm chút nào, quay đầu nhìn về phía Miêu Bách, "Đưa anh ấy vào trong, tôi đi 1 lát rồi sẽ quay lại!"



"Được!" Miêu Bách gật đầu.



Chu Ninh cười một tiếng, mặc một bộ đồ màu đen sau đó quay người đi ra ngoài cửa.



Ra khỏi cửa, Chu Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Ốc Sơn, không có dừng lại mà bắt đầu mở rộng bước chân của mình.



Đường Kiến Quốc ở trong sân nhìn qua phương hướng mà Chu Ninh rời đi, trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ nói: "Kế hoạch của tôi, anh chưa nói với cô ấy chứ?"



"Vẫn chưa!" Miêu Bách lắc đầu.



Đường Kiến Quốc nhẹ gật đầu, vỗ vỗ bả vai Miêu Bách, "Miêu Bách! Anh và tôi đã biết nhau mấy chục năm rồi, cho nên tôi rất yên tâm về anh! Khi tôi đi theo sau lưng Chu Ninh, có thể còn sống trở về hay không, tôi cũng không biết được! Nếu như tôi cùng Chu Ninh đều chết ở trên Vương Ốc Sơn, Đường gia sau này liền giao phó cho anh!"



Miêu Bách gật đầu, sắc mặt không có chút thay đổi nào.



Đường Kiến Quốc quay đầu lại, nhìn về phương hướng mà vợ mình mới đi, lúc này mới cười khẽ một tiếng, "Sư tử hà đông của tôi ơi, lão tử cũng không phải là lần đầu tiên làm chuyện này, sao tâm tình lại không tốt được chứ?"



Miêu Bách cười cười, không nói gì.



Đường Kiến Quốc cười to một tiếng, "Đi! Thiên hạ này, cuối cùng thì lão tử cũng chơi chán rồi!"



Tiếng nói vừa dứt, Đường Kiến Quốc cười lớn rời đi, bước đi đầy thoải mái và cũng tràn đầy phóng khoáng.



Miêu Bách nhìn bộ dáng lúc này của Đường Kiến Quốc, nội tâm liền trở nên phức tạp. Đường Kiến Quốc giấu Chu Ninh, trong kế hoạch mà Chu Ninh ấn định sẽ có thêm 1 số nhiệm vụ của anh ta, nhưng Đường Kiến Quốc có biết là, sau kế hoạch của Đường Kiến Quốc thì Miêu Bách cũng đã thêm nhiệm vụ của mình vào không?



Nhìn qua bóng lưng của Đường Kiến Quốc ròi đi, Miêu Bách trầm mặc 1 lúc lâu. Trong đầu của ông hiện lên cảnh tượng lúc 3 người rời khỏi Đường Đảo, lúc 3 người xông pha sóng gió của thế giới này.



Đoạn thời gian đó, oai phong lẫm liệt cỡ nào chứ?



"Tất cả mọi người nghe cho kỹ đây!" Miêu Bách thấy Đường Kiến Quốc đã lên núi, hít sâu một hơi rồi lớn tiếng nói: "Sau khi ta rời đi, tất cả mọi người lập tức rút lui, không cho phép ai ở lại đây nữa!"



Đám người xung quanh lập tức sửng sốt, nhao nhao nhìn về phía Miêu Bách.



Miêu Bách cười, nụ cười còn sảng khoái hơn Đường Kiến Quốc "Sao nào? Vương Ốc Sơn này bọn họ có thể leo lên được, còn ta thì không sao? Năm đó 3 người chúng ta cùng nhau lập nghiệp, nay 3 người chết chung một chỗ thì có vấn đề gì không?"



Không có ai trả lời Miêu Bách, bởi vì tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được 1 loại tình cảm huynh đệ từ giọng của Miêu Bách. Tuy loại tình cảm đó đối với người khác thì không đáng xu nào, nhưng đối với Miêu Bách thì nó quý giá hơn hết thảy.



Khi Đường Kiến Quốc đi đến bên dưới Vương Ốc Sơn, Miêu Bách cũng cười lớn 1 tiếng rồi bắt đầu bước đi.



"Kiếp này bắt đầu từ 3 người, vậy thì cả 3 sẽ cũng nhau kết thúc. . ." Miêu Bách cời lớn, nụ cười sảng khoái như không xen lẫn cảm xúc nào khác vào.



Đám người nhìn nhau 1 cái, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì.



"Dựa theo những gì Miêu tiên sinh nói rồi làm đi!"



"Được!"



Đám người gật đầu, rối rít rút lui ra ngoài, lên xe rồi sau đó đi tới sân bay.



Lúc này, một chiếc máy bay tư nhân cũng từ trên trời dần dần hạ cánh xuống.



Khi máy bay đáp xuống rồi đậu trên đường băng, Kỷ Du Du dẫn đầu bước ra khỏi cabin.



"Du Du, chúng ta không nên tới đây, dựa theo ý của phu nhân thì chúng ta nên chờ ở Bắc Kinh. . ." Viên Chi Am theo sau lưng, nhẹ giọng nói.



"Nếu không đến, lòng tôi sẽ không yên được!" Kỷ Du Du nhẹ giọng nói, lắc đầu nhìn về phía Vương Ốc Sơn, "Cô cũng biết rồi, bây giờ tôi là phu nhân Đường gia, tôi không thể trơ mắt nhìn người của Đường gia vì tôi bà Đường Ân, mà hi sinh tính mạng của bọn họ được. . ."



"Nhưng chúng ta tới đây cũng không có tác dụng gì!" Viên Chi Am vô lực nói, theo tính cách của cô thì cô không thể thừa nhận chuyện này được.



"Chưa hẳn!" Kỷ Du Du lắc đầu, nhếch môi rồi mang theo Viên Chi Am đi xuống cầu thang, "Chi Am, cô biết là tôi không có bản lĩnh gì, nhưng tôi dùng danh tiếng phu nhân của Đường gia để đứng đây, như vậy là đủ rồi!"






Chương 994:





Viên Chi Am nghe lời này liền sửng sốt 1 chút, sau đó chỉ có thể thở dài 1 hơi mà thôi.



Trong khoảng thời gian này, Chu Ninh đã tiết lộ với thế giới bên ngoài rằng Kỷ Du Du chính là phu nhân kế tiếp của Đường gia. Mà Kỷ Du Du cũng không phụ lòng Chu Ninh, cô làm những việc mà 1 vị phu nhân Đường gia cần làm ở trước mặt người khác.



Vào thời điểm mấu chốt này, Kỷ Du Du đến đây là đứng ở trên góc độ của Đường gia, và cũng là đứng ở trên cương vị Đường gia.



Mặc dù bản thân Kỷ Du Du cũng không có nhiều năng lực, nhưng thân phận và địa vị của cô được đặt ở chỗ này cũng khiến người khác phải bội phục.



Cả nhóm bước ra khỏi sân bay rồi đi thẳng tới biệt thực mà Chu Ninh đã ở.



Khi họ bước vào biệt thự thì nơi này đã trống rỗng hết.



Tình hình ở đây có vẻ nghiêm trọng hơn những gì người khác nghĩ. Sau khi kiểm tra xung quanh biệt thự một lúc lâu, Viên Chi Am chắc chắn rằng không có ai ở đây nữa, tất cả bọn họ đã rời khỏi đây.



Hơn chục tên vệ sĩnh đứng canh ở các góc của biệt thự, thậm chí còn có người đứng ở trên mái nữa.



Kỷ Du Du đứng ở trước cửa sổ kính của biệt thự rồi nhìn Vương Ốc Sơn ở phía xa, trong lòng bàn tay đã chảy ra mồ hôi. Cô biết, đám người của Chu Ninh tất nhiên là đã ở trên Vương Ốc Sơn, nếu không thì lúc này cũng không thể không có ai ở đây như vậy.



Lúc này, Chu Ninh đang đi 1 mình ở trên Vương Ốc Sơn.



Từ chân núi đến đỉnh núi, khoảng cách chỉ có mấy trăm mét, nhưng khi Chu Ninh bước đi thì nội tâm lại vô cùng ngưng trọng.



Khi đặt chân đến sơn môn, Chu Ninh liền dừng bước. Theo tính toán, cô chỉ có thể đi được tới đây, nếu như còn bước thêm nữa, thì cho dù dụ được Triệu Du ra ngoài, cô còn không thoát khỏi được Vương Ốc Sơn nữa, chứ đừng nói gì tời việc dụ Triệu Du đi tới con sông đó.



"Triệu gia lão quỷ, cút ra đây ngay cho lão nương!"



Chu Ninh gầm gừ rồi hét lớn 1 tiếng, cả người giống như chiến thần, một tay cầm con dao dài, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh Vương Ốc Sơn "Cút ra đây!"



Rầm rầm. . .



Lúc này, đỉnh núi xuất hiện kình phong, làm cây cối xung quanh nghiêng ngã như sắp gãy đổ.



"Cút!"



Đỉnh núi truyền đến một tiếng gầm thét, giọng của Triệu Du như vang vọng lên trời xanh, cuốn đám mây cuồn cuồn lại.



"Ha ha ha. . ." Chu Ninh nghe được giọng nói này, không những không sợ hãi mà còn vui mừng "Lão cẩu, ngươi đã sống lâu như thế rồi mà hôm nay không có dũng khí đi ra khỏi sơn môn sao? Hay là ngươi đã già nua, cơ thể hôi thối rồi cho nên không muốn xuất hiện trước mặt người khác?"



"Ngươi muốn chết. . ." Giọng nói của Triệu Du truyền ra, vang vọng như sấm rền.



"Muốn chết sao? Hôm nay ta đến là để giết ngươi. . ." Chu Ninh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lên "Ngươi muốn tử chiến với con trai ta thì phải vượt qua cửa ải của ta đã! Nếu như không có thực lực này mà còn dám tử chiến cùng với con trai ta sao?"



Kình phong trên đỉnh Vương Ốc Sơn vẫn cuồng bạo như cũ, nhưngTriệu Du dường như không có ý định sẽ xuống núi.



"Sao nào? Ta, một người mẹ giúp con của mình dọn dẹp chướng ngại, còn không đủ tư cách sao? Cũng đúng, cả đời này của ngươi còn chưa gả được cho ai, thì làm sao hiểu được tình mẫu tử chứ.. . Thật sự là đáng tiếc, lúc trước còn không gả đi được, thì với tuổi hiện tại của ngươi, chắc là không ai dám lấy nữa cũng nên" Chu Ninh giống như đang vạch ra khuyết điểm vậy, mở miệng nói ra điều mà Triệu Du để ý nhất.



Kình phong trên đỉnh Vương Ốc Sơn càng thêm cuồng bạo, phảng phất như có mây đen kéo đến vậy.



"Thật sự là đáng tiếc. . ." Chu Ninh lắc đầu, cười lạnh, " Triệu gia của ngươi đã chết hết rồi, lúc này chỉ còn lại 1 mình ngươi là phụ nữ, nhưng nhìn độ tuổi của ngươi bây giờ, chắc là không mang thai được nữa, đúng không? Nếu như có cơ hội, nhà ta có một con chó đực đấy, nếu như giao phối với ngươi rồi sinh ra cái gì đó, thì cũng xem như lưu lại hương hoả cho Triệu gia, nhưng nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ, chắc là... ."



"Ngươi muốn chết!" Giờ khắc này, trên đỉnh Vương Ốc Sơn vang lên từng đợt sấm rền.



"Ha ha ha. . ." Chu Ninh cười to, quay người lao nhanh xuống núi "Lão quỷ, lão nương này toàn nói sự thât, nếu không có người nào muốn cưới ngươi, sao ngươi không đi tìm 1 con chó chứ?"



Lúc này, mây đen đã tụ lại trên đỉnh Vương Ốc Sơn, mà vị lão tổ Triệu gia kia đã không chịu đựng được những lời nói cay độc của Chu Ninh nữa.



Sấm chớp lập lòe nhưng không hội tụ thành sấm sét, mà là một bóng người nhanh chóng từ trên đỉnh núi lao xuống.



Triệu Du thân là lão tổ Triệu gia, thân phận và địa vị không cần phải nói tới nữa, nhưng bây giờ bà ta lại lao nhanh xuống núi, trong mắt đã nổi lên sát ý. Nếu như nghĩ đến chuyện tử chiến với Đường Ân, Triệu Du làm sao có thể ra tay lúc này được chứ? Nhưng nghĩ lại thì đây là mẹ của Đường Ân, nếu giết chết thì cũng như là đánh trọng thương Đường Ân vậy.



Nghĩ tới đây, Triệu Du đã không còn bất cứ gánh nặng nào trong lòng nữa, huống hồ đối với bà, giết chết Chu Ninh thì cũng như giết chết 1 con chó mà thôi, không phải tốn tí sức nào.



Thân ảnh từ xa bay tới, thời gian cũng chỉ qua mấy hơi thở mà thôi.



Chu Ninh cảm thấy có gió từ sau lưng truyền tới, da đầu liền tê lên. Cô biết thực lực của Triệu Du, cũng biết Triệu Du giết cô giống như là giết một con chó mà thôi, muốn chạy trốn từ trên tay Triệu Du, đồng thời dẫn bà ta vào cạm bẫy thì thực sự không phải là chuyện dễ dàng gì.



Trong nháy mắt này, Chu Ninh quay người lại rồi bổ con dao dài trong tay về phía Triệu Du.



"Muốn chết!"



Triệu Du cười lạnh một tiếng, một tay bắt lấy con dao dài trong tay Chu Ninh, bà liền nhìn thấy được, Chu Ninh hiện tại đã có thực lực của trúc cơ, nhưng trúc cơ thì thế nào chứ? Trúc cơ trong mắt của bà thì cũng như là 1 con chó mà thôi.



Tách tách. . .



Ngay khi bắt lấy con dao dài, trên thân dao liền toé lửa lên.



Triệu Du vội vàng rụt tay về, sắc mặt bỗng nhiên chìm xuống, bà cảm thấy trên con dao dài phát ra 1 dòng diện mạnh mẽ, khiến cho nửa người của bà tê lên.



Chu Ninh bổ ra 1 dao này, cô không bao giờ nghĩ tới việc có thể làm bị thương Triệu Du, mà cô biết trước được là Triệu Du sẽ bắt lây thân dao cho nên mới mở điện lên.



Đây là vũ khí đặc biệt, được vận chuyển từ nước ngoài về.



"Ngươi muốn chết!" Triệu Du giận tím mặt, mặc dù nửa người bị tê lại nhưng vẫn không ảnh hưởng gì tới tốc độ của bà, bà lập tức tung ra 1 chưởng rồi chụp vào trán của Chu Ninh.



Chu Ninh giơ cổ tay lên, vội vàng ngăn cản lại, nhưng chỉ nghe được rắc rắc 1 tiếng, cánh tay đã bị đánh gãy, cả người bay ngược ra ngoài rồi đập vào 1 cái cây lớn.



Ặc một tiếng, Chu Ninh phun ra 1 ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như người chết.



"Chỉ có chút bản lãnh này thôi sao?" Chu Ninh cười to " Triệu gia lão tổ cũng chả có gì đặc biệt, ta còn tưởng rằng 1 chưởng sẽ đánh chết ta chứ. . ."



Giọng nói của Chu Ninh đã khiến cho Triệu Du nổi giận, bà ta lập tức vọt tới bên cạnh Chu Ninh.



"Ha ha ha. . ." Chu Ninh cười to một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo "Ngươi xem một chút, đây là cái gì?"



Tiếng nói vừa dứt, Chu Ninh giật áo khoác ra, phía dưới áo khoác được chất đầy thuốc nổ.






Chương 995:





Trong nháy mắt này, sắc mặt của Triệu Du lập tức đại biến, cơ thể cấp tốc lui lại về sau.



Chu Ninh kéo kíp nổ, sau đó khinh miệt cười với Triệu Du.



Triệu Du cũng không ngờ, Chu Ninh lại chơi lớn như vậy, khi biết mình không địch nổi thì lại quấn đầy thuốc nổ quanh người.



Lúc này, vụ nổ thế mà lại không xảy ra, mà Chu Ninh thì quay người bỏ chạy về nơi xa.



" Triệu gia lão tổ cũng không gì hơn cái này! Nếu ngươi nhát gan như thế thì ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của con ta. . ."



"Ngươi chết đi cho ta!"



Triệu Du giận tím mặt, lúc này mới biết mình bị Chu Ninh trêu đùa, thậm chí còn bị trêu đùa không thương tiếc. Dựa theo thân phận và địa vị của bà, đã có khi nào trải qua sự trêu đùa như thế này chứ?



Tiếng nói vừa dứt, Triệu Du liền xông tới, mà Chu Ninh lúc này đã chạy về phía dưới núi.



"Chết đi. . ."



Triệu Du không để ý đến điều gì khác nữa, giơ bàn tay lên rồi tung 1 chưởng về phía Chu Ninh. Một chưởng này bổ xuống, cơ hồ xen lẫn vô số kình phong rồi quét về phía sau lưng của Chu Ninh.



Đáy lòng Chu Ninh bỗng nhiên trầm xuống, cô đương nhiên biết mình căn bản cũng không phải là đối thủ của Triệu Du, có thể kiên trì đến bây giờ, cũng đã vượt qua dự liệu của mình. Cho dù bây giờ có chết trên tay của Triệu Du, Chu Ninh cũng sẽ không cảm thấy có gì lạ, chỉ tiếc là khoảng cách tới cạm bẫy còn khoảng 100m nữa. Nếu như không thể đem Triệu Du dẫn dụ đến chỗ cạm bẫy, thì cô cũng không đảm bảo được số thuốc nổ đó có thể giết chết Triệu Du.



Bùm. . .



Kình phong trong rừng đánh tới, vô số cành lá bị cuốn theo, cơ thể Chu Ninh giống như 1 con thuyền nhỏ trong cơn bão vậy, lập tức bị cuốn bay ra mấy chục mét rồi bổ nhào ở phía trước.



Lúc này, cô làm gì còn có tâm trang để ý đến vết thương của mình chứ? Cô đứng lên rồi nhanh chóng nhảy xuống dưới.



Mặc dù đã đạt tới cảnh giới trúc cơ, nhưng thực lực của cô chênh lệch quá lớn với Triệu Du, cô căn bản là không có sức chống lại. Cơ thể của cô vừa lao về phía trước mới được 10 mét, thì Triệu Du đã đuổi tới rồi tung 1 chưởng lên đầu của cô.



Trong lòng Chu Ninh nặng trĩu, xoay tay lại rồi quất 1 roi về phía Triệu Du. Trên cái roi này còn loé sáng lên dòng điện xanh xanh, đáng tiếc là sau khi quất tới thì bị Triệu Du nắm lấy rồi kéo ra ngoài.



Trước thực lực tuyệt đối, dường như mọi thủ đoạn đều mất hết tác dụng.



Bụp. . .



Triệu Du liền tung 1 chưởng vào người của Chu Ninh, Chu Ninh bay rớt ra ngoài rồi phun ra từng ngụm máu tươi. Cô lúc này đã không còn hăng hái như lúc nãy nữa, 2 mắt trở nên trống rỗng và ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ.



Chu Ninh cười khổ, cô chưa từng nghĩ tới, mình lại nằm xuống ở trên Vương Ốc Sơn này, nhưng cô không có chút chua xót hay buồn bã nào. Cô tự hào khi mình có thể chết cùng Triệu Du.



Giờ khắc này, Chu Ninh thực sự đem 2 tay đặt lên eo, muốn kéo chốt nổ. Nhưng lúc này Triệu Du cũng đã đến, phi thân 1 cái rồi chụp vào đầu của Chu Ninh.



Đoàng. . .



Đúng lúc này, một tiếng súng đột nhiên vang lên, một viên đạn cực mạnh bắn vào thân ảnh của Triệu Du.



Trước khi viên đạn tới, cơ thể Triệu Du liền loé lên, ánh mắt u ám ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm.



Đường Kiến Quốc kéo thanh nạp đạn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Triệu Du, anh biết loại súng bắn tỉa này sẽ không làm gì được Triệu Du, nhưng đây là biện pháp duy nhất mà anh có thể nghĩ ra.



Thanh nạp đạn được kéo về sau, viên đạn thứ 2 đã được nạp vào.



Đường Kiến Quốc nâng họng súng lên, nhìn từ ống ngắm rồi nhắm ngay vào Triệu Du.



Lúc này, Đường Kiến Quốc muốn cầm xuống Triệu Du thì e là vẫn chưa đủ thực lực, anh chỉ muốn câu giờ để cho Chu Ninh tranh thủ thời gian rồi lập tức rời đi bên cạnh Triệu Du mà thôi.



"Đường Kiến Quốc. . ." Chu Ninh mở to hai mắt nhìn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, bởi vì cô phát hiện vị trí mà Đường Kiến Quốc đang đứng chính là vị trí của cạm bẫy.



Phía dưới đó chôn mấy chục tấn thuốc nổ, Đường Kiến Quốc lúc này lại xuất hiện ở đó, có phải là muốn cùng chết với Triệu Du hay không?



Đường Kiến Quốc không để ý tới tiếng gào thét của Chu Ninh, mà sau khi con mắt nhắm chuẩn Triệu Du rồi thì lại tiếp tục nổ súng.



"Muốn chết!" Triệu Du giận dữ, thân thể lóe lên rồi đuổi theo Chu Ninh. Chưa nói đến việc Đường Kiến Quốc không phải là người bắn bách phát bách trúng, cho dù anh có là người bắn bách phát bách trúng thì cũng chưa chắc đã bắn trúng góc áo của Triệu Du. Chỉ là thừa dịp câu giờ này, Chu Ninh đã chạy thoát ra ngoài mấy chục mét.



Triệu Du phi thân một cái liền vọt tớt phía sau lưng Chu Ninh rồi tung ra 1 chưởng đánh thẳng vào lưng cô ấy.



"Triệu Du đĩ chó, Ông nội Đường của ngươi ở đây. . ." Đường Kiến Quốc lúc này rất vội vàng, anh biết súng ngắn bây giờ vô dụng nên chỉ có thể hét lên "Buông vợ của lão tử ra, có bản lĩnh thì đến chỗ ta đây này! Ngươi đối phó với 1 người phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ? Nếu có gì không phục thì đến đây mà đánh nhau với lão tử, lão tử là đàn ông, là gia chủ Đường gia, ngươi có bản lĩnh thì đến đây mà tìm lão tử . ."



Triệu Du căn bản cũng không để ý tới lời nói của Đường Kiến Quốc, việ bà muốn làm bây giờ là giết Chu Ninh, nếu không thì nội tâm của bà sẽ luôn cảm thấy khó chịu.



Bàn tay rơi xuống rồi mạnh mẽ đánh vào trên lưng của Chu Ninh, Chu Ninh chỉ cảm thấy cơ thể như bị 1 cái xe tải đâm vào vậy, trực tiếp bị chấn bay ra xa mấy chục mét.



Ặc. . .



Lúc này, Chu Ninh liền phun ra 1 ngụm máu tươi, không chỉ có máu mà trong đó còn có 1 chút nội tạng bị vỡ nát nữa.



Chu Ninh biết, mình vẫn đánh giá thấp Triệu Du, cô thực sự không thể dẫn dụ Triệu Du đến chỗ cạm bẫy được, việc duy nhất cô có thể làm bây giờ, chính là cầu xin Đường Kiến Quốc có thể mang theo Triệu Du đến chỗ cạm bẫy.



Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, một tay Chu Ninh liền giữ chặt kíp nổ sau đó kéo xuống.



Tiếng xoẹt xoẹt vang lên từ trong người Chu Ninh.



Chu Ninh nằm rạp trên đất, quay đầu lại nhìn Triệu Du, khóe miệng hiện ra 1 sự mỉa mai rồi triệt để mất đi ý thức.



"Chu Ninh!" Đường Kiến Quốc gào lên, cả người giống như như bị điên, anh biết là nếu cứ tiếp tục thế này thì Chu Ninh sẽ lành ít dữ nhiều, chỉ cần thuốc nổ trên người Chu Ninh nổ tung thì cô ấy cũng sẽ bị nổ banh xác.



Lúc này, Triệu Du cũng hành động, ngay khi nghe thấy tiếng thuốc kíp nổ cháy xoẹt xoẹt thì lập tức lui lại, sau đó phi thân tới phía của Đường Kiến Quốc. Trong suy nghĩ của bà, Chu Ninh mang theo nhiều thuốc nổ trên người như thế thì chắc chắn sẽ chết ở chỗ này. Nhưng không ngờ là vụ nỗ vẫn không xảy ra, mà Chu Ninh thì vẫn nằm trên mặt đất như cũ.



Giờ khắc này, Đường Kiến Quốc không biết nên vui hay nên lo lắng, anh thấy thuốc nổ có vấn đề, như vậy thì Chu Ninh có lẽ còn có thể sống. Nhưng mà Triệu Du đã đến gần rồi, chắc chắn sẽ động thủ với anh!



"Ha ha ha. . . Lão kỹ nữ, nhìn đây này. . ." Đường Kiến Quốc từ phía sau vươn tay ra, trong tay mang theo một khẩu súng hình dáng độc đáo, khi anh nâng cổ tay lên, họng súng liền lộ ra tia sáng màu lam.



Tia sáng này lập tức bắn tới trước người Triệu Du rồi cuốn lấy bà ta.


Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom