• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (14 Viewers)

  • Chương 976-980

Chương 976:





"Đóng cửa! Mau đóng cửa lại!"



Triệu Thanh cảm thấy lạnh cả sống lưng, vội vàng gào lên với Quan Nguyệt Sơn.



Quan Nguyệt Sơn hành động cũng rất nhanh, một tay đóng cửa rồi sau đó cài chốt lại, mà lúc này đây Đường Ân tung ra 1 chưởng, chỉ nghe ầm 1 cái.



Cánh cửa này liên bị Đường Ân đánh cho hở ra 1 khe nhỏ.



Triệu Thanh sợ tới mức hết hồn, xoay người bỏ chạy về phía phương xa. Quan Nguyệt Sơn cũng tái hết cả mặt, xoay người cố gắng đuổi theo Triệu Thanh.



Bùm. . .



Lại thêm 1 tiếng nổ lớn, Đường Ân đã đẩy ra cánh cửa này rồi sau đó mang theo Đông Phương Yên vọt ra.



Lúc này, Triệu Thanh tái hết cả mặt, trên mặt không còn 1 tí máu nào, đẩy Quan Nguyệt Sơn ra rồi nói "Đừng có mà làm vướng chân ta, đừng có mà làm vướng chân ta!"



Quan Nguyệt Sơn chấn động, trong hốc mắt lập tức xuất hiện hơi nước. Thực lực của cô không bằng Triệu Thanh, phương diện tốc độ tự nhiên cũng không thể so sánh với Triệu Thanh được, nhưng cô lại rất thích Triệu Thanh, từ nhỏ đến lớn đều luôn rất thích.



Vốn cho rằng sau khi Đông Phương Yên và Triệu Thanh kết thúc, mình đạt được Triệu Thanh, cũng sẽ đạt được trái tim của Triệu Thanh. Hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải như vậy , bởi vì Triệu Thanh thực sự cũng không có trái tim.



Trong khoảnh khắc này, Đường Ân đã đến rồi lập tức tung 1 chưởng về phía Triệu Thanh.



"Ngươi lên ngăn cản cho ta. . ." Triệu Thanh trở tay đẩy Quan Nguyệt Sơn ra.



Quan Nguyệt Sơn giống như là đã đoán trước được điều này từ sớm, ngay khi Triệu Thanh đẩy ra thì cô đã nhảy lên rồi túm chặt lấy Triệu Thanh.



Nếu ngươi đã không muốn nghĩ cho ta thì vì sao ta lại để cho ngươi cảm thấy tốt được chứ?



Hai người đang giằng co nhau, mà chưởng lực của Đường Ân đã rơi xuống.



"Tiện nhân, ngươi muốn làm gì?" Triệu Thanh giận tím mặt, trở tay đánh về phía Đường Ân.



Bùm. . .



Sau 1 tiếng nổ lớn, cơ thể Triệu Thanh liền bay ngược ra ngoài rồi lập tức phun ra 1 ngụm máu tươi.



Quan Nguyệt Sơn cũng bị ảnh hưởng, cả người ngã quỵ về sau, sững sờ ngồi ngay tại chỗ, nước mắt đang không ngừng chảy ra. Ánh mắt của cô từ nãy tới giờ đều nhìn chằm chằm vào người Triệu Thanh, chỉ là ánh mắt này không còn vẻ dịu dàng như xưa nữa, mà thay vào đó là mang theo vẻ bi thương khó tả.



Ong….



Một tiếng kiếm vang lên, trường kiếm trong tay Đông Phương Yên đã kề vào cổ của Quan Nguyệt Sơn.



Quan Nguyệt Sơn đau khổ nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt ống tay áo của mình, dường như thực sự có chút tuyệt vọng.



Lúc này, Triệu Thanh đã đứng dậy, hoảng sợ quay người bỏ chạy.



Đường Ân đi theo phía sau, không nhanh không chậm đuổi theo Triệu Thanh.



"Đường Ân. . . Ngươi đừng tới đây, ngươi giết ta thì cũng không có bất cứ lợi ích gì. . ." Triệu Thanh lúc này, rốt cuộc cũng biết cầu xin tha thứ, "Ngươi đi tìm George, ta cũng đang tìm George! Ta đối với ngươi không có chút uy hiếp nào cả, ngươi đã bước vào Nhập Thánh rồi, ta làm sao có thể uy hiếp được ngươi chứ?"



Đường Ân phóng ra 1 bước rồi phi thân tới phía sau lưng Triệu Thanh.



Trong mắt của Triệu Thanh liền hiện lên 1 tia oán độc, hắn lập tức giơ tay tung chưởng về phía Đường Ân.



Đường Ân đưa 1 tay ra rồi trực diện chống lại chưởng lực của Triệu Thanh, hắn ta lần nữa bị bay ra ngoài mười mấy mét.



Oa. . .



Triệu Thanh há mồm phun ra một ngụm máu đỏ tươi, có chút uể oải. Nhưng dù vậy, khát vọng sống sót của Triệu Thanh vẫn rất mãnh liệt.



Hắn loạng choạng đứng lên, vẫn chạy trốn về phía xa như cũ.



Đường Ân nhíu mày, tiến lên 1 bước rồi túm lấy cổ của hắn.



"Đường Ân, ngươi đừng động thủ. . . Ta cảnh cáo ngươi, ta là người của Vương Ốc Sơn. . Nếu ta chết, George tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. . . Không chỉ không bỏ qua cho ngươi mà hắn còn sẽ giết con của ngươi, giết cả nhà ngươi. . ." Triệu Thanh gào thét lên.



Đường Ân suy nghĩ 1 lát, sau đó dùng sức mạnh hơn 1 chút.



"Đường Ân, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết. . ."



Răng rắc. . .



Âm thanh xương gãy vang lên, con mắt Triệu Thanh nhìn chằm chằm Đường Ân, cuối cùng trong mắt cũng hiện lên 1 tia đau đớn rồi đồng tử giãn ra.



Chết!



Đường Ân không nương tay, trực tiếp bẻ gãy cổ Triệu Thanh.



Đông Phương Yên ở phía xa nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt cũng không có biểu lộ gì, mà lúc này, trong ánh mắt của Quan Nguyệt Sơn dường như cũng đã đổi thành màu xám tro tàn.



Đường Ân xoay người, không thèm nhìn tới thi thể của Triệu Thanh một chút nào.



"George ở nơi nào?" Đường Ân nhìn chằm chằm Quan Nguyệt Sơn.



"Ta không biết!" Quan Nguyệt Sơn khóc ròng ròng "Ta và Triệu Thanh cũng không biết, chúng ta chỉ biết hắn trốn ở trong pháo đài này, nhưng khi tới thì hắn đã chạy trốn mất rồi!"



Đường Ân trầm mặc một chút, lắc đầu thở dài 1 tiếng rồi đi xuống núi.



Đông Phương Yên chần chờ một lát rồi cũng buông kiếm ra, đuổi theo bước chân của Đường Ân. Đối với Quan Nguyệt Sơn, Đông Phương Yên không có bất kỳ sát ý nào, dù sao thì cũng là người của bát đại thế gia. Mặc dù Quan Nguyệt Sơn từng làm 1 số chuyện bất lợi, nhưng Đông Phương Yên cũng không muốn phải đuổi tận giết tuyệt.



Hai người xuống núi rồi gọi cho Vu Sơn Bình.



Sau hai mươi phút, Vu Sơn Bình tự mình tài xế tới rồi chở hai người rời đi.



"Thế lực của Đường gia ở quận 13 đã hoàn toàn phát động, tôi tin rằng, mấy ngày sau sẽ có thể tìm được manh mối của George. ." Vu Sơn Bình vừa tài xế vừa thấp gọng nói ra.



Đường Ân nhẹ gật đầu, đáy lòng vẫn còn có chút lo lắng.



Một tháng, nếu như không thể tìm ra được George, lúc đó hắn sẽ trở thành 1 cái gai trong lòng Đường Ân.



George không thể lưu lại được, tuyệt đối không thể!



"Gọi điện cho Sơn Tuyết Trì, hỏi xem cô ấy đã được an toàn chưa! Nếu như đã được an toàn rồi thì hãy bắt đầu đi tìm tin tức, tôi cần phải biết được manh mối của George trong thời gian nhanh nhất. . ." Đường Ân mở miệng, sờ sờ lông mày của mình.



Vốn cho rằng lần này tới quận 13, anh có thể giết được George, nhưng không ngờ bây giờ lại chỉ giết được Triệu Thanh. Nhưng đối với Đường Ân, chuyện này cũng không phải là không có lợi gì.



Nếu Triệu Thanh vẫn còn sống, thì sau này cũng sẽ gặp phiền phức.



Vu Sơn Bình nghe được Đường Ân bàn giao, vội vàng bấm số của Sơn Tuyết Trì.



Sơn Tuyết Trì nhận được điện thoại liền nhanh chóng đưa ra quyết định rồi bắt đầu hành động.



Reng reng reng. . .



Lúc này, chuông điện thoại của Sơn Tuyết Trì lại vang lên.



Sơn Tuyết Trì khẽ cau mày, nhận điện thoại, bên trong truyền đến 1 giọng nói vô cùng tôn kính, "Tôi muốn nhờ cô giúp 1 chuyện. . ."



"Hả?" Sơn Tuyết Trì ngẩn người, ngay lập tức nghe ra được đây là giọng của Âu Dương Ngạn, "Cô muốn tôi giúp cái gì?"



"Tôi muốn cô điều tra xem, nguyên nhân của mọi chuyện tối qua là gì!" Âu Dương Ngạn nhẹ giọng nói.



"Chuyện tối ngày hôm qua sao?" đáy lòng Sơn Tuyết Trì hiện lên một chút suy nhĩ "Ngươi muốn làm gì?"



"Tôi muốn. . . Tự mình đi giải quyết!" Âu Dương Ngạn hơi chần chờ, sau đó kiên định nói.








Chương 977:





"Cô muốn tự mình giải quyết sao?" Sơn Tuyết Trì có chút giật mình.



"Không sai!" Âu Dương Ngạn gật đầu, nói ra: " Âu Dương gia chỉ có 3 cô gái làm chủ nữa, nếu lần này bị ức hiếp như thế mà không có dũng khí thể hiện ra, sau này làm sao có thể đứng ở New York được nữa chứ?"



Sơn Tuyết Trì có chút trầm mặc, cô biết Âu Dương Ngạn nói không sai, nhưng chuyện này Âu Dương Ngạn muốn tự mình giải quyết, thì vẫn còn rất nhiều khó khăn.



"Tối nay, tôi sẽ nói cho cô biết một phần tin tức. Tôi cũng đang chờ tin nhắn từ Thượng Hải truyền tới. . ." Sơn Tuyết Trì không cự tuyệt Âu Dương Ngạn, mà là để cô ấy an tâm chờ đợi.



"Được rồi!" Âu Dương Ngạn gật đầu, cúp điện thoại.



Sơn Tuyết Trì thở dài 1 tiếng, khoanh 2 tay rồi ngồi trên xe lăn. Dựa vào thông tin mà cô đạt được thì chuyện này liên quan đến người tên là Đinh Việt. Mà Sơn Tuyết Trì cũng điều tra ra được, Đinh Việt đã lên máy bay tối qua, chắc là lúc này cũng đã gần tới Thượng Hải.



Tất cả điều này phụ thuộc vào việc liệu Hàn Thất Lục có thể tra ra được vì sao tin tức lại bị bại lộ hay không thôi.



Lúc này, Đinh Việt hoàn toàn chính xác sắp hạ cánh xuống Thượng Hải.



Máy bay đã bắt đầu hạ cánh xuống, qua cửa sổ cabin thì có thể nhìn thấy được sân bay Thượng Hải.



Đinh Việt thu hồi suy nghĩ, sắc mặt rất không tốt.



"Đinh tổng, chúng ta lần này qua đó nhưng lại không giải quyết được gì, chúng ta biết nói với ban giám đốc thế nào bây giờ?"



Máy bay đã đến Thượng Hải, có ít người rốt cục vẫn là nhịn không được, lần này bọn hắn đi Mỹ chính là muốn hợp tác với Đường Vệ. Ai biết được rằng trên đường đi lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, để bọn hắn phải chật vật chạy về.



Đường Vệ không liên lạc lại với bọn hắn, hơn nữa còn làm loạn cả lên.



"Ai có bản lĩnh thì cứ liên hệ với anh ta đi, còn ta, ta sẽ không đi!" Đinh Việt hừ lạnh một tiếng, hắn lúc này chỉ cần nghĩ đến cái tên Đường Ân thôi thì đã thấy sợ hãi rồi "Đợi lát nữa xuống máy bay rồi, chúng ta trược tiếp rời đi chứ không quấy rầy ai nữa!"



"Vâng!" Người bên cạnh gật đầu.



"Đúng rồi!" Đinh Việt suy nghĩ một chút, "Vé ta nhờ các ngươi đặt thế nào rồi?"



"Đã đặt rồi, ngày mai là có thể lên đường!"



"Ừm!" Đinh Việt gật đầu, hững hờ nói: "Ta lần này ra ngoài lâu như thế, không biết quê nhà thế nào rồi, nói ra thì thực sự có chút nhớ nhà! Ngày mai ta về quê 1 chuyến, chuyện công ty thì cứ để đó, lúc nào ta quay lại thì giải quyết sai!"



"Vâng" Đám người liền gật đầu.



Máy bay chậm rãi hạ cánh xuống rồi đỗ trên đường băng.



Đinh Việt xuống máy bay, cẩn thận liếc nhìn phía xa rồi cúi đầu đi nhanh về phía trước.



"Đinh tổng, xe ở chỗ này. . ."



Lúc này, người bên cạnh đột nhiên phát hiện Đinh Việt đi sai hướng liền vội vàng nhắc nhở.



"À, các ngươi lên xe trước đi, ra ngoài sân bay rồi đợi ta, ta đi tolet 1 tí!" Đinh Việt vội vàng mở miệng rồi khoát tay với đám người kế bên.



"Vâng!"



Mặc dù đám thuộc hạ không biết là chuyện gì đang xảy ra, nhưng cả đám vẫn nghe lời của Đinh Việt, từng người lần lượt lên xe.



Đinh Việt quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đám người này đã lên xe liền cúi đầu rồi tăng tốc đi vào trong sân bay.



Dọc theo con đường này, Đinh Việt thậm chí không kịp nhìn đường, hắn muốn rời khỏi đây trong thời gian nhanh nhất.



Cái gì mà rời khỏi sân bay, cái gì mà mua vé về quê, Đinh Việt chỉ là đang muốn dụ dỗ rồi che dấu đám thuộc hạ của mình mà thôi.



Nơi này là chỗ nào chứ?



Nơi này là Thượng Hải!



Nơi này chính là địa bàn của Hàn Thất Lục!



Sau khi Đinh Việt biết được thân phận của Đường Ân, hắn liền không muốn lưu lại 1 chỗ này 1 phút nào, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây để bảo toàn tính mạng của mình.



Một đường lảo đảo bước vào trong, thật khó khăn lắm mới tới được phòng chờ máy bay, Đinh Việt lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, sau đó quay người đi về phía trong góc.



Trong góc, một người phụ nữ hơn 30 tuổi đang ôm 1 bé gái 4-5 tuổi, ánh mắt nhìn xung quanh đầy đề phòng.



"Đừng nhìn, tôi sớm muộn gì cũng bị cô làm bại lộ mà thôi!" Đinh Việt đi đến trước mặt người phụ nữ này rồi mắng chửi, "Những đồ tôi nói với cô, cô mang đến đây chưa?"



"Đều đã mang đến rồi, mang theo cả tiền, những thứ có thể bán để lấy tiền được thì đã bán hết vào tối qua rồi. . ." Vợ của Đinh Việt có chút hoảng sợ nhìn Đinh Việt, "Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra thế, tại sao chúng ta phải bán gia sản để lấy tiền?"



"Đừng có hỏi nhiều!" Đinh Việt trừng mắt nhìn vợ mình sau đó bế con gái rồi đi về phía kiểm tra an ninh "Máy bay sẽ cất cánh sau 20 phút nữa, nhanh chóng làm thủ tục rồi đi lên máy bay, đừng có nói nhiều!"



Vợ của Đinh Việt nghe được mấy câu này, sắc mặt của cô lên trở nên khó coi, cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ là tối qua cô nhận được thông báo của Đinh Việt, nói cô nhanh chóng bán hết gia sản để lấy tiền. Có thể bán được bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, cho dù rẻ cũng bán, không nên lưu lại 1 chút nào trong tay cả.



Trong tình huống như vậy, vợ của Đinh Việt cũng có chút suy đoán, nhưng cô lại không dám nghĩ theo hướng đó.



Cả nhà 3 người nhanh chóng làm thủ tục an ninh rồi đi thẳng tới cửa khởi hành ở phía xa.



Đinh Việt đã nói vợ mình đặt trước vé máy bay, thực ra anh ta cũng đã tính toán kỹ thời gian. Ngay khi máy bay từ Mỹ hạ cánh thì chuyến bay này cũng sắp sửa khởi hành.



Thời gian vừa đủ, anh ta cũng đã đưa ra được 1 kế sách hay để nhanh chóng rời khỏi Thượng Hải.



Sau khi đến cửa khởi hành, vợ của Đinh Việt đưa ra vé máy bay của 3 người.



Cả 3 người lên máy bay rồi đi vào trong cabin.



Cho dù là lúc này đã ngồi trong cabin, nhưng nội tâm của Đinh Việt vẫn chưa hết lo lắng. Anh ta hận không thể đóng cửa cabin ngay lúc này, hận máy bay không thể cất cánh đúng lúc này, chỉ cần anh ta còn ở trên đất Thượng Hải, anh ta liền cảm thấy bất an



Sau khi vị khách cuối cùng lên máy bay, thì nội tâm Đinh Việt mới ổn định lại được. Khi máy bay đi vào đường băng chuẩn bị cất cánh, lúc này trên mặt Đinh Việt mới dần dần hiện lên 1 nụ cười.



Đám thuộc hạ theo anh ta tới Mỹ, lúc này có còn ở ngoài sân bay đợi anh ta không?



Đáng tiếc, những người này sẽ không bao giờ có thể đợi được, Đinh tổng của bọn hắn sẽ xuất hiện ở ngoài sân bay. Đinh Việt muốn dụ dỗ đám người này để bọn hắn không biết được vị trí của mình.



Khi máy bay lao vút trên đường băng rồi phóng lên trời, Đinh Việt mới thở phào nhẹ nhóm được.



Rốt cuộc thì cũng đã rời khỏi Thượng Hải, rời đi sự uy hiếp của Hàn Thất Lục!



Đinh Việt nhịn không được, ôm con của mình 1 cái, trên nụ cười hiện lên vẻ mỉa mai, "Cho dù ngươi có mạnh như thế nào, ngươi cũng chỉ có thể uống nước rửa chân của ta mà thôi. . ."



"Vị tiên sinh này, bên trong khoang thương gia có người mời ngài qua đó 1 chút. . ." Lúc này, một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp chậm rãi đi tới trước mặt Đinh Việt rồi mỉm cười với hắn.








Chương 978:





"Ngươi. . . Ngươi nói cái gì?"



Khi Đinh Việt nghe được mấy câu này, toàn thân lập tức nổi da gà lên "Người nào? Ai? Ai muốn gặp ta chứ? Ngươi nói cho hắn biết, ta không có thời gian. . ."



"Thật xin lỗi, vị tiên sinh này, nếu anh không qua đó gặp cô ấy thì cô ấy sẽ đến gặp anh! Đến lúc đó, mọi chuyện có thể không đơn giản như thế này nữa!" Tiếp viên hàng không cười nói.



"Ngươi dám uy hiếp ta sao? Ngươi biết ta là ai không? Ngươi có còn muốn làm việc nữa hay không?" Đinh Việt giận tím mặt, lập tức đứng lên, "Ngươi muốn chết rồi phải không? Mẹ nó. . ."



Cô tiếp viên hàng không nhìn bộ dáng lúc này của Đinh Việt, chỉ cười nhẹ 1 tiếng rồi sau đó đi về phía quầy phục vụ.



Đinh Việt mắng một hồi lâu, sau đó thấy tiếp viên hàng không này không còn quan tâm tới mình liền lập tức ngồi xuống.



Những người xung quanh đều nhìn vào Đinh Việt, những người này trong lúc nhất thời cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.



Mặt Đinh Việt xám như tro tàn, ngồi ở trên ghế trông có chút ảo não, 2 tay che mặt của mình, cơ thể cùng run run lên.



"Sao thế? Có chuyện gì thế?" Vợ của Đinh Việt nhẹ giọng dò hỏi.



"Chuyện gì xảy ra. . ." Đinh Việt ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy chật vật.



Chuyện gì xảy ra chứ?



Chuyện vô cùng lớn đã xảy ra, những chuyện mà hắn không thể giải quyết được!



"Tôi đi!" Đinh Việt đứng lên, rồi quay đầu đi tới khoang thương gia. Hắn biết chuyện này không thể nào tránh khỏi được, nếu có người ở khoang thương gia muốn gặp hắn thì chứng tỏ người này đã biết hành tung của hắn rồi.



Có thể có bản lĩnh lớn như thế, ngoại trừ Hàn Thất Lục thì còn có ai khác chứ?



Nện bước chân nặng nề của mình đi tới phía trước, sắc mặt Đinh Việt u ám như vừa có người thân chết vậy, ánh mắt vẫn có chút luống cuống.



Lúc này, cô tiếp viên hàng không rất xinh đẹp mới mở cửa sập ra và làm động tác xin mời.



Đinh Việt cảm thấy đây là một sự xúc phạm, nhưng anh ta không thể thay đổi bất cứ điều gì.



Khi cửa sập mở ra, Đinh Việt bước từng bước nặng nề đi về phía sau ghế ngồi, cúi người, hai chân khẽ run.



Hàn Thất Lục quay người lại, ánh mắt như 2 ngọn lửa nhìn chằm chằm vào anh ta"Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta không?"



"Hàn tổng, cô tha cho tôi đi. . ." Đinh Việt phù phù một tiếng rồi quỳ trên đất, cầu xin nói: "Chuyện này hoàn toàn chính xác là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm!"



"Chịu trách nhiệm?" Hàn Thất Lục dựa người vào ghế, ánh mắt băng lãnh, "Ngươi có thể chịu nổi trách nhiệm sao?"



Đinh Việt nghe nói như thế, liền cảm thấy lạnh cả người, giống như là đang ở trong mùa đông vậy.



Có thể chịu nổi trách nhiệm sao?



Trách nhiệm như thế nào mà Đinh Việt mình trả không nổi chứ?



"Ngươi đã đem tin tức Đường thiếu đi Mỹ tiết lộ ra ngoài phải không?" giọng nói của Hàn Thất Lục mang theo một tia băng lãnh.



"Tôi. . ." Đinh Việt há to miệng, "Tôi vô tình nói ra thôi, tôi thực sự không biết, cầu xin cô, cầu xin cô hãy tha cho tôi, lần sau tôi sẽ không dám nữa. . ."



"Ngươi đã tiết lộ ra cho ai?" Hàn Thất Lục lạnh giọng hỏi.



"Đường Vệ! Tôi chỉ biết người này gọi là Đường Vệ! Lúc ấy đang đàm phán hợp đồng, tôi chỉ nói chuyện với Đường Vệ một chút thôi, chuyện còn lại thì tôi không biết gì. . ." Đinh Việt run rẩy nói.



"Đường Vệ à!" Ánh mắt Hàn Thất Lục loé lên, cô ở Đường gia lâu như vậy, đương nhiên cô biết Đường Vệ là ai.



Nếu vậy thì mọi chuyện đã có thể giải thích được rồi! tin tức về Đường Ân là do Đinh Việt tiết lộ cho Đường Vệ, mà Đường Vệ lại tiết lộ cho Cộng Tế Hội. Dẫn đến Âu Dương gia ở trang viên Louise bị lọt vào tập kích, mà chuyện của Đường Ân ở Châu Phi cũng không còn được thuận lợi nữa.



Một chuyện nhỏ, nhưng lại tạo thành 1 phản ứng dây chuyền.



"Hàn tổng, tôi cầu xin cô, hãy cho tôi một cơ hội! Vợ con tôi đều ở trên máy bay, xin cô cho tôi 1 cơ hội, sau này tôi sẽ báo đáp Hàn gia thật tốt! Cho dù tôi có làm trâu làm ngựa thì cũng không bao giờ quên đại ân đại đức của Hàn tổng!" Đinh Việt quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.



Hàn Thất Lục lạnh lùng giơ cổ tay lên, không để ý đến Đinh Việt, mà nói với người bên cạnh "Cho máy bay quay về nơi xuất phát đi!"



"Vâng!" Một bên thư ký, nhẹ giọng gật đầu.



Đinh Việt nghe nói như thế, cả người lập tức xụi lơ trên mặt đất. Hàn Thất Lục không nói sẽ giải quyết hắn thế nào, chỉ nói là để cho máy bay trở về địa điểm xuất phát, điều này nói rõ Hàn Thất Lục đang muốn mang hắn trở về Thượng Hải, rồi sau đó sẽ giải quyết hắn ở Thượng Hải!



Đinh Việt tiết lộ hành tung của Đường Ân cho Đường Vệ, Đường Vệ đem tin tức này báo cáo nhanh cho Cộng Tế Hội, tin tức này ngay lập tức truyền đến trên tay Sơn Tuyết Trì.



Sơn Tuyết Trì nhìn tên của Đường Vệ rồi rơi vào trầm tư.



1 lúc sau, Sơn Tuyết Trì mới bấm số của Âu Dương Ngạn.



"Tin tức đã truyền tới, có thể có chút khó đối phó, cô vấn muốn để Âu Dương gia đi đối mặt sao?" Sơn Tuyết Trì nhỏ nhẹ hỏi trong điện thoại.



"Đúng thế!" Âu Dương Ngạn chắc chắn nói, cô bây giờ không muốn co đầu rút cổ ở đây, cũng không có lựa chọn nào khác. Có thể đi ra khỏi đây giúp Đường Ân làm chút chuyện, việc này cũng khiến trong lòng Âu Dương Ngạn vô cùng vui vẻ rồi.



Sơn Tuyết Trì lại trầm mặc, chưa nói tới chuyện này có liên quan đến Cộng Tế Hội, cho dù là Đường vệ mà Sơn Tuyết Trì biết, thì Âu Dương Ngạn cũng chưa hẳn là có thể đối phó được.



Sau lưng Đường Vệ chính là Đường Trăn Thanh!



"Được, vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết!" Sơn Tuyết Trì nghĩ 1 lúc rồi vẫn nói sự thật ra "Sau khi chúng ta rời khỏi Âu Dương gia, tôi phát hiện có người đi tới nơi này, dựa theo tin tức mà tôi đạt được, người này hẳn là Đường Vệ, là chó săn của Đường Trăn Thanh! Công Tế Hội tấn công các cô, chắc là do Đường Vệ đã tiết lộ tin tức này ra!"



"Đường Vệ?" Âu Dương Ngạn gật đầu, "Được, tôi biết rồi!"



Tiếng nói vừa dứt, Âu Dương Ngạn liền cúp điện thoại.



Toàn bộ tầng hầm liền trở nên im lặng.



Âu Dương Tương có chút sợ sợ nhìn Âu Dương Ngạn, cuối cùng vẫn không nhịn được rồi hỏi "Chị, chị muốn đi ra ngoài thật sao? Đường thiếu đã nói là chúng ta phải ở đây chờ anh ta tới đón mà!"



Âu Dương Ngạn sờ sờ đầu Âu Dương Tương, nhẹ nhàng thở dài, "Dương Tương, em bây giờ vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện e vẫn chưa hiểu được! Lần này chị đi ra ngoài, cũng chính là vì Âu Dương gia chúng ta!"



"Nhưng mà Đường thiếu đã nói. . ." Âu Dương Tương có chút lo lắng.



"Chị chính là muốn để Đường thiếu nhìn thấy, cho dù Âu Dương gia chỉ có 3 người con gái, thì cũng có thể giúp anh ta được 1 chút sức lực! tên Đường Vệ này, chị nhất định phải đi giải quyế!" Âu Dương Ngạn nhẹ nhàng cắn chặt hàm răng của mình.



Jody ở bên cạnh nhìn 2 chị em này, trong lòng đều có chút kinh ngạc, cô có thể hiểu được, Đường thiếu mà 2 người này nói tới chính là cậu thanh niên tối hôm đó.



"Ở chỗ này chờ chị! Nếu chị giải quyết xong thì chị sẽ tới tìm em, nếu chị không giải quyết được, Đường thiếu sẽ tới đưa e ra ngoài!" Âu Dương Ngạn sửa lại quần áo 1 chút rồi sau đó quay người đi ra ngoài.








Chương 979:





"Chị, em đi chung với chị!" Âu Dương Tương vội vàng nói.



"Không được!" Âu Dương Ngạn quả quyết cự tuyệt, quay đầu lại nhìn Âu Dương Tương có chút cưng chiều, an ủi nói: "Dương Tương, chị ra ngoài là đủ rồi, em không thể ra ngoài đó được, chị thấy Đường Ân rất thương em, chỉ cần em còn sống, Âu Dương gia chúng ta sẽ không thể ngã xuống được. . ."



"Một mình chị ra ngoài sẽ rất nguy hiểm. . ." hốc mắt Âu Dương Tương đỏ lên.



"Không có việc gì!" Âu Dương Ngạn hít sâu một hơi, nở nụ cười, "Nguy hiểm 1 chút thì sợ gì chứ? Nếu như chị chết ở bên ngoài, vậy thì e hãy nhớ, sau này nhất định phải đi theo Đường thiếu. . . Phải nghĩ hết mọi cách để trở thành vợ của anh ấy, cho dù không phải là vợ thì cũng phải là người đi theo bên cạnh!"



Âu Dương Tương ngẩn người, sắc mặt lập tức ửng đỏ.



"Nếu như chị chết rồi, có lẽ sẽ tốt hơn cho em!" Âu Dương Ngạn thở dài một hơi, trực tiếp xông ra bên ngoài.



"Em không cho phép chị chết!" Âu Dương Tương khóc rống lên.



Âu Dương Ngạn quay đầu lại, nhìn Âu Dương Tương rồi cười một tiếng, sau đó đi thẳng lên phía trên.



Tầng hầm này được xây dựng theo kiến trúc ẩn nấp của Mỹ, bên trong có đầy đủ thức ăn nước uống. Cho dù 3 người này ở trong đây thì cũng có thể sống được tới 3 tháng.



Âu Dương Ngạn rời đi, Âu Dương Tương liền cảm thấy rất buồn, cô biết Âu Dương Ngạn ra ngoài sẽ đối mặt với người cực kỳ hung ác.



Jody nhìn Âu Dương Ngạn rời đi, cũng liền cân nhắc xem mình có nên rời đi khỏi đây hay không. Theo tin tức hôm nay, cô cảm thấy rằng cô nên trốn ở đây một thời gian, ít nhất là cho đến khi người thân của cô đến.



Louise là dì của Jody, hiện tại Louise cũng đã chết rồi, Jody cảm thấy nếu mình ra ngoài thì cũng sẽ rất nguy hiểm.



Lúc này, Âu Dương Ngạn đẩy ra mấy cánh cửa an toàn rồi sau đó vọt ra ngoài.



Ở bên ngoài lối đi có 1 chiếc ô tô màu đen.



Âu Dương Ngạn kéo cửa xe ra rồi nhanh chóng rời đi.



"Công ty vẫn bình thường nhưng mà trong trang viên lại xảy ra 1 chút chuyện!" tài xế nhẹ nói.



Âu Dương Ngạn nhẹ nhàng gật đầu, biết chuyện trong trang viên của mình hẳn là do Đường Vệ làm. Nếu bây giờ trở về trang viên thì sẽ rất nguy hiểm, cho dù bị bại lộ hành tung ở bên ngoài thì cũng nguy hiểm không kém.



"Tìm chỗ dừng chân đi, ta phải xử lý 1 số chuyện. . ." Âu Dương Ngạn nhẹ giọng mở miệng, sau đó nói: "Đúng rồi, thuộc hạ của chúng ta đang ở đâu hết rồi?"



"Tất cả đều ở đây!" Tài xế nghĩ nghĩ 1 chút rồi vội vàng giải thích, "Trừ những người chết ở trong trang viên Louise hôm qua thì những ngời còn lại đều đang ở đây. . ."



"Ừm, thu xếp 2 người, đi vào trang viên của chúng ta tìm hiểu 1 chút!" Âu Dương Ngạn nhẹ giọng phân phó.



"Được!" Tài xế vội vàng trả lời.



Xe nhanh chóng đi ra khỏi thành New York rồi đi vào nhà riêng của Âu Dương Ngạn.



Ngôi nhà này không lớn, trông không khác gì những căn nhà bình thường cả. Nơi này vốn là tài sản riêng của Âu Dương Ngạn, nhưng cô chỉ ở đây 1 đêm để nghỉ ngơi trước đó mà thôi.



Sau khi xe dừng lại, Âu Dương Ngạn tiến vào nhà 1 mình rồi nói tài xế đợi ở bên ngoài.



Sau khi tiến vào nhà, Âu Dương Ngạn nhanh chóng kéo cửa tầng hầm ra rồi nhìn vào trong đó, trong lòng không tránh khỏi có chút hoảng hốt.



Đây là một kho vũ khí nhỏ, tất cả đều là đồ riêng tư thuộc về Âu Dương Ngạn.



Có ít nhất hàng trăm khẩu súng trong đó, từ súng dài đến súng ngắn.



Âu Dương Ngạn lấy hết can đảm, từ trong này lấy ra hai khẩu súng lục nhỏ rồi nhét vào trong tay áo.



Nếu muốn chơi thì nhất định phải chơi lớn.



Vừa bước ra khỏi tầng hầm, cô liền nghe thấy tiếng tài xế gõ cửa bên ngoài.



"Tiểu thư, vừa rồi đã thăm dò được, quả nhiên có người đang bí mật quan sát ở gần trang viên chúng ta!" tài xế ở ngoài cung kính nói..



"Được rồi!" Âu Dương Ngạn kéo cửa xe ra, trầm mặt nói "Cùng ta đi qua đó 1 chuyến!"



"Bây giờ sao?" Tài xế hơi sững sờ, không nghĩ tới Âu Dương Ngạn lại muốn đi qua đó lúc này.



"Ừm, ngay bây giờ!" Âu Dương Ngạn trầm giọng nói.



Tài xế có chút chần chờ, nhưng Âu Dương Ngạn đã quyết định như vậy thì hắn cũng không có lý do gì để phản kháng cả.



Xe lại khởi động, Âu Dương Ngạn hít một hơi thật sâu, để tâm tình của mình từ từ bình ổn lại.



Trong bóng đêm, chiếc xe này chạy tới gần trang viên của Âu Dương gia thì Âu Dương Ngạn liền nói tài xế dừng lại.



Người tài xế này không ngờ rằng Âu Dương Ngạn lại nói anh ta rời đi lúc này, thay vào đó là một mình đối mặt với những người kia.



Âu Dương Ngạn đuổi tài xế đi vì chuyện này chính xác là rất nguy hiểm, cô không muốn bất cứ ai rơi vào nguy hiểm không đáng có này.



Xe lại nổ máy, khoảng cách bây giờ đã rất gần trang viên Âu Dương gia.



Ba phút sau, xe dừng ở ngoài cửa của trang viên Âu Dương gia..



Âu Dương Ngạn ngồi trên xe, hít sâu một hơi, mở cửa rồi chậm rãi đi về phía trang viên. Âu Dương Ngạn biết mình tới đây thì đã bị rất nhiều cặp mắt đang nhìn cô chằm chằm , nhưng cô vẫn không sợ hãi.



Muốn thu hoạch được nhiều thì nhất định phải có lòng dũng cảm mạnh mẽ.



Đẩy cửa trang viên ra, Âu Dương Ngạn chậm rãi đi vào trang viên, sau đó đi thẳng về phía biệt thự.



Trên đường đi, Âu Dương Ngạn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại tràn đầy lo lắng.



Mãi cho đến khi cửa biệt thự được mở ra, nhịp tim của Âu Dương Ngạn mới ổn định hơn 1 chút.



Sau khi vào trong nhà, Âu Dương Ngạn bước nhanh về phía trước rồi đi thẳng lên lầu hai.



Trên tầng hai có một cái ban công nhỏ. Từ vị trí trống trải của ban công này này liền có thể nhìn thấy được cảnh tượng ở trước cửa.



Sau khi chạy lên lầu hai, Âu Dương Ngạn nhanh chóng núp sau ban công, hít sâu một hơi liền lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số nào đó.



"B lô. . ."



Bên trong truyền đến giọng nói của Dương Long, trong giọng nói có chút nghi hoặc.



Két két. . .



Lúc này, cửa biệt thự chậm rãi bị đẩy ra, Âu Dương Ngạn vội vàng quay đầu lại rồi thò đầu ra nhìn về phia cửa.



Ngoài cửa không thấy 1 bóng ma nào, hoàn toàn rỗng tuếch, chỉ có tiếng gió thổi vi vu mà thôi.



Âu Dương Ngạn đột nhiên trở nên căng thẳng, cô biết chắc chắn phải có người ở bên ngoài, nếu không cửa sẽ không bao giờ mở, và cô khá chắc rằng những người này phát hiện ra cô đã quay trở lại trang viên, đám người này đang bắt đầu tấn công cô!



Lúc này, một bóng người linh hoạt đột nhiên từ ngoài cửa xông vào.



Âu Dương Ngạn thấy cảnh này, giơ cổ tay lên rồi lập tức nổ súng.



Đoàng đoàng đoàng. . .



Ba phát súng liên tiếp bắn ra, nhưng do ngày thường cô luyện tập không tốt nên không bắn trúng được phát nào cả.



Âu Dương Ngạn biến sắc, vội vàng cầm lấy điện thoại di động rồi xông thẳng lên lầu 3.






Chương 980:





"Trên lầu!"



"Xông lên bắt lấy cô ta . . ."



Dưới lầu vang lên tiếng hét chói tai, ba năm người cùng nhau xông lên lầu, nơi Âu Dương Ngạn đang trốn.



Dù sao đây cũng là biệt thự của Âu Dương gia, Âu Dương Ngạn hiểu rõ nơi này hơn đám người kia rất nhiều. Vừa xông lên lầu 3, Âu Dương Ngạn liền rẽ vào một gian phòng bên trái.



Căn phòng này là phòng của Âu Dương Đan, cho nên Âu Dương Ngạn cũng rất quen thuộc với nó. Sở dĩ tiến vào căn phòng này, cũng không phải là bởi vì căn phòng có thể tránh né, mà là bởi vì căn phòng này có 1 cái ban công. Ban công này kết nối với phần còn lại của các phòng khác và có thể đi ra ngoài từ vị trí đó.



Vừa mới ra ngoài ban công, cửa phòng liền bị người khác phá.



Âu Dương Đan giật nảy mình, cô rút chốt quả lựu đạn rồi ném vào trong phòng. Có lẽ vì quá căng nên nó bị văng ra một bên, đập vào tường một chút rồi rơi xuống mép góc giường.



Bùm. . .



Một tiếng vang thật lớn, thủy tinh trong phòng đột nhiên nổ tung, Âu Dương Ngạn hét kên 1 tiếng kinh hãi rồi vội vàng co người lại



"Tiện nhân!"



Trong nháy mắt này, trong phòng liền vang lên từng tiếng chửi rủa. Dù sao đây cũng là một quả lựu đạn, cho dù Âu Dương Ngạn ném có chút không chính xác, nhưng căn phòng này vẫn nổ tung và có vài người lập tức ngã xuống đất.



Âu Dương Ngạn vội vàng đứng dậy, bỏ qua sự hoảng sợ trong lòng, dùng hai chân mạnh mẽ nhảy qua ban công.



"Đuổi theo. . ."



Lúc này, phía trong phòng lại có tiếng gầm thét vang lên.



Sau khi Âu Dương Ngạn nhảy qua ban công, phá tan tan cửa phòng của mình, trên trán đã chảy ra 1 ít máu tươi. Là 1 cô gái sống an nhàn, được nuông chiều từ nhỏ, cô làm được đến bước này cũng đủ khiến cho những người khác kinh ngạc rồi!



Một người làm bị thương 4-5 người, tình huống này không chỉ đòi hỏi lòng dũng cảm mà còn cần 1 tâm lý cẩn trọng nữa.



Rầm. . .



Lúc này, có bốn năm người cũng nhanh chóng vọt ra ban công.



Âu Dương Ngạn nâng cổ tay lên rồi nổ súng về phía ban công.



Sau phát súng này, người đầu tiên nhảy lên sân thượng liền trực tiếp rơi xuống đất, không biết sống chết.



Sắc mặt Âu Dương Ngạn thay đổi liên tục, cô nghĩ đây chính là thử thách nhưng vẫn không kìm lại được sự run rẩy ở trong lòng.



Giết người!



Cô gái này trông có vẻ mạnh mẽ một chút, cuối cùng lại chọn cách giết người vào lúc này. Nội tâm chuẩn bị là 1 chuyện, nhưng thực sự làm được hay không lại là một việc khác.



"Đĩ chó!"



"Tiện nhân, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi. . ."



Đám người xung quanh hét lên, 3-4 người đã ra khỏi phòng, sau đó đi tới hành lang rồi đánh thẳng vào cửa phòng của Âu Dương Ngạn.



Âu Dương Ngạn lúc này mới hồi phục tinh thần lại được, vội vàng giơ súng lên rồi bắn về phía cửa phòng ba phát mà không cần suy nghĩ gì.



Sau khi bắn xong ba phát súng, bên ngoài liền có tiếng kêu rên, có lẽ là có người đã ngã xuống đất.



Giờ khắc này, Âu Dương Ngạn có chút không kiên nhẫn nữa mà quay đầu nhìn xuống dưới lầu.



Nơi này là lầu ba, là chỗ ở thường ngày của cô. Bên dưới ban công là một bãi cỏ nhỏ, trên bãi cỏ cũng có vài ngọn đèn, nhấp nháy ánh đèn mờ ảo.



Phịch một tiếng, cửa phòng của Âu Dương Ngạn lập tức bị ai đó đá văng.



Âu Dương Ngạn không cần suy nghĩ gì, ném 1 quả lựu đạn ra rồi cả người nhảy xuống dưới lầu.



Ngay khi rơi xuống đất, Âu Dương Ngạn liền cảm thấy bắp chân của mình đau nhói, lập tức hít sâu 1 hơi.



Gãy chân!



Cái chân này chắc là đã bị gãy rồi!



Đây là tầng 3, vì đây là căn biệt thự rộng nên nó tương đương với lầu 5 của những nhà bình thường khác. Âu Dương Ngạn lại không có bất cứ kỹ năng nào, nhảy từ trên xuống dưới đương nhiên sẽ phải bị thương.



Giờ khắc này, Âu Dương Ngạn không quan tâm đến thương thế của mình được, vội vàng bò sang 1 bên.



Bùm. . .



Lại là một tiếng vang thật lớn từ trên phòng của Âu Dương Ngạn truyền ra, tiếng thuỷ tinh vỡ vụn cũng lập tức vang lên trong phòng.



Âu Dương Ngạn cắn răng, bò tới trốn phía sau 1 thân cây.



"Tiện nhân! Ta sẽ giết ngươi!"



Giờ khắc này, trên lầu vang lên tiếng gào thê lương, như thể có ai đó đang hét lên liên tục vậy.



Âu Dương Ngạn ngồi dưới thân cây thở hổn hển, máu và mồ hôi hòa vào nhau rồi chảy xuống từ trên trán, trông cô lúc này lại xinh đẹp mê người hơn 1 chút.



Vẫn chưa kết thúc!



Âu Dương Ngạn biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, nhưng việc cô phải làm bây giờ không phải là xông ra ngoài, mà là trốn trong trang viên này. Cô biết, chỉ cần mình không lộ diện, như vậy thì sẽ tạo 1 áp lực vô hình cho đám người kia.



Tổng cộng có không đến mười người đi vào, Âu Dương Ngạn đã giải quyết được 7-8 người nên bây giờ còn lại nhiều nhất cũng khoảng 2-3 người mà thôi.



Hai người này là mấu chốt sống còn của Âu Dương Ngạn.



Nghĩ đến đây, Âu Dương Ngạn chịu đựng đau nhói ở chân, chậm rãi nằm trên mặt đất rồi bò về phía xa xa. Cô ấy phải kiểm soát tiếng động của mình ở phạm vi nhỏ nhất, và cô ấy cũng phải kiểm soát biên độ cử động của mình ở mức tối thiểu, nếu không chắc chắn sẽ bị phát hiện.



Ánh trăng từ giữa không trung rơi xuống, mà trong trang viên rộng lớn này , Âu Dương Ngạn kéo một cái chân bị gãy, leo hết cỡ đến vị trí của hòn non bộ, sau đó ngửa người lên, lại nặng nề thở hổn hển.



Mồ hôi không ngừng chảy xuống trên mặt của Âu Dương Ngạn, không ngừng làm ướt quần áo của cô, nhưng lúc này cô cũng không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào biệt thực phía trên.



Lúc này, một bóng người len lén mở cửa sổ, nhìn quanh rồi đi ra.



Trong mắt Âu Dương Ngạn hiện lên hàn mang, cô giơ tay rồi nhắm súng vào bóng người kia. Sở dĩ cô chọn hòn non bộ này là vì tầm nhìn ở đây rất tốt, có thể nhìn được trọn bộ không gian trong sân.



Đoàng . .



Tiếng súng bỗng nhiên vang lên, bóng đen kia rên khẽ một tiếng rồi trực tiếp ngã trên mặt đất.



Âu Dương Ngạn không dám ở lại chỗ này nữa, cô vội vàng lật người rồi lăn xuống dưới hòn non bộ.



Đoàng đoàng đoàng. . .



Lúc này, trên cửa sổ lầu 3 cũng lập tức xả súng xuống.



Còn có người!



Âu Dương Ngạn cảm thấy mình thật may mắn, may mắn vừa rồi trượt nhanh xuống phía dưới, nếu không thì lúc này đã xảy ra chuyện lớn rồi.



Còn có một người!



Âu Dương Ngạn biết đây là người cuối cùng, có nhiều người tiến vào nhưng vẫn còn sống và có khả năng hành động thì chỉ có mỗi người này.



Giờ phút này, đầu óc Âu Dương Ngạn suy nghĩ liên hồi, vô số kế hoạch hiện lên, cuối cùng cô chọn 1 kế hoạch không mấy hoàn hảo lắm.



Trang viên này là của Âu Dương gia, Âu Dương Ngạn biết rõ nơi này như lòng bàn tay, cho nên cô ấy nhất định có lợi thế về mặt địa lý ở nơi này.



Hít sâu một hơi, Âu Dương Ngạn kéo lê cơ thể vòng qua hòn non bộ rồi sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về cửa sổ lầu 3.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom