• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (22 Viewers)

  • Chương 801-805

Chương 801:



Reng reng reng. . .



Chuông điện thoại của Joy trong lúc đó vang lên.



"Này. . ."



"Joy, ngươi đến cùng là làm cái gì thế? Tấm hình kia là như thế nào? Ngươi vì sao lại ở cùng một chỗ với Đường Ân?" George rống to, giọng gần như gầm thét lên.



"Đường Ân. . ." Sự mê mang trong ánh mắt của Joy dần dần tiêu tán chỉ chốc lát, sau đó lấy lại tinh thần "Ta. . . Ta. . ."



"Đường Ân còn ở chỗ của ngươi không? Nhanh phong tỏa cao ốc của ngươi đi!" George gào lên, "Ngươi nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích, ngươi vì sao lại chụp ảnh cùng với Đường Ân, ngươi vì sao lại gần gũi với hắn như thế!"



"Ta cũng không biết!" sắc mặt của Joy trắng bệch, cảm giác phía sau lưng đều chảy ra mồ hôi lạnh.



"Thằng ngu này, ngươi có phải là đã tiết lộ tất cả bí mật Công Tế Hội chúng ta hay không?" George rống giận.



Chuyện này đã không cần đi hỏi nhiều, dù sao thì Joy cũng đã chụp ảnh thân mật như vậy với Đường Ân, còn có chuyện gì là Đường Ân không hỏi được chứ? Bí mật thường ngày của Công Tế Hội bây giờ lại giống như 1 cô gái nhỏ bị xé rách hết quần áo, không có thể che dấu được gì trước mặt của Đường Ân nữa.



"Ta sẽ phong tỏa cao ốc ngay lập tức, ngươi cho người tới nhanh lên!" Joy lấy lại tinh thần, trên trán lập tức chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, sau đó nhanh chóng ấn nút báo động.



Lúc ày, Đường Ân đã cõng Âu Dương Tương trên lưng rồi đi trở lại cầu thang.



Đường Ân không có ý nghĩ sẽ đi thang máy, dù sao thì ở đây cũng có hơn 30 tầng, mà thang máy hầu hết đều có lắp camera.



Đi cầu thang bộ có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.



Trong hành lang trống rỗng chỉ có thể nghe thấy được tiếng bước chân của Đường Ân.



Âu Dương Tương nhịn không được hỏi: "Đường thiếu gia, sao người đó lại nghe lời anh như vậy?"



"À. . . Có thể là do tôi mang 1 cô gái xinh đẹp nên hắn vừa nhìn thấy liền mất hồn mất vía!" Đường Ân trêu ghẹo nói.



Nghe vậy, Âu Dương Tương không khỏi nở nụ cười, trên má khẽ ửng hồng.



Hai người đi hết cầu thang liền có thể nghe thấy tiếng còi báo động ở tầng dưới và tiếng bước chân từ xa vọng lại. Đường Ân không do dự nhảy lên một cái, kéo cửa sổ ra rồi cõng Âu Dương Tương nhảy ra ngoài.



Nơi này khoảng tầng 6 hay 7 gì đó, đối với Đường Ân thì còn không phải việc khó gì.



Sau khi rơi xuống đất, hai người lên xe rồi nhanh chóng phóng đi.



Lúc này, tòa nhà đã được phong tỏa hoàn toàn. Joy đang ngồi trong văn phòng, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, trong lòng Joy mới bình tĩnh lại.



Hơn một chục nhân viên an ninh với súng đạn thật đã nhanh chóng mở cửa văn phòng của Joy ra, tia laze quét vào căn phòng.



"Đừng có ngắm vào ta!"



Joy lập tức giận dữ, lúc này, khí thế trong ngày thường dường như đã trở lại với anh ta, "Người đâu? Các ngươi có tìm được Đường Ân hay không?"



Nhân viên an ninh đứng đầu nhẹ lắc đầu, trên mặt mang theo vẻ áy náy.



Sắc mặt của Joy có chút phức tạp, hắn biết thân thủ của Đường Ân nên nhất thời cảm thấy may mắn khi mình không tìm được Đường Ân, mà mặt khác cũng thất vọng khi không bắt được Đường Ân.



Trong lòng đầy mâu thuẫn khiến anh ta hơi bối rối.



Reng reng reng. . .



Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên lần nữa.



Joy nhìn thoáng qua, là phần mềm gọi video đặc biệt dành cho Công Tế Hội.



Kết nối phần mềm, bên trên hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của những người cao tầng trong Công Tế Hội, tất cả ánh mắt đều ảm đạm nhìn Joy như thể muốn nhìn thấu anh ta.



"Joy, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?"



"Không sai, tấm hình kia là có ý gì? Ngươi chụp nó như thế nào?"



"Joy, Hagrid chết có phải là có liên quan tới ngươi không? Ngươi sẽ không âm thầm đi theo Đường Ân chứ?"



Sắc mặt của Joy phi thường khó coi, lớn tiếng gầm lên: "Các ngươi không có não hay sao? Nếu như ta đi theo Đường Ân, ta lại dùng loại phương thức này để bại lộ chính mình sao? Nếu ta đi theo hắn thì ta sẽ giấu kín thật sâu rồi tới lúc giáng 1 đòn trí mạng cho Công Tế Hội rồi. . ."



"Câm miệng!" George nghe không lọt tai, trên mặt mang theo vẻ dữ tợn, "Ngươi có bắt được Đường Ân không? Hắn đang ở trong cao ốc của ngươi, đừng nói với ta là ngươi không tìm thấy gì!"



"Đúng là không tìm được!" Joy chần chờ một chút, vẫn là thành thật trả lời. Dù sao thì Đường Ân thực sự cũng không bị bắt, chuyện này bất luận thế nào thì cũng không giải thích được.



"Joy, ngươi vậy mà để Đường Ân chạy trốn ngay dưới mũi của ngươi sao?"



"Ngươi thật là rất vô năng! Ngươi để chúng ta rất thất vọng, ngươi biết không?"



"Ngươi đang muốn nói gì với chúng ta sao? Có phải muốn nói là hắn đến văn phòng của ngươi dạo 1 vòng xong rồi ngươi để hắn rời đi phải không?"



Joy có chút nổi nóng, "Không phải như là những gì các ngươi nghĩ!"



"Vậy thì chuyện gì đã xảy ra?" George âm trầm hỏi.



"Ta muốn nói, ta cũng không biết chuyện này rốt cuộc là xả ra như thế nào! Ta chỉ nhớ rõ khi ta nhìn thấy Đường Ân, rồi sau đó hắn đã nói gì đó với ta. . . Đầu ta lúc đó hoàn toàn mê mang sau đó dựa theo lời hắn ta nói rồi làm theo!" Joy gầm lên nói.



Đám người nghe được như vậy, sắc mặt trở nên rất khó coi.



Joy có ý gì?



Đường Ân có tà thuật gì sao?



"Ta không biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào nhưng là ta có thể nói cho các ngươi biết, ta đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì, thậm chí là ở vào thế bị động. . ." Joy rống to.



Đám người trầm mặc lại.



George cắn răng nói: "Xem ra, thủ đoạn của Đường Ân còn mạnh hơn nhiều so với chúng ta nghĩ. . ."



Không có người mở miệng, bởi vì những người này đều tán đồng với George.



"Đây là uy hiếp. . ." Aiba đột nhiên mở miệng, lạnh lùng nói: "Đường Ân biết được chúng ta muốn phát động chiến tranh, hắn đang muốn uy hiếp chúng ta! Hắn muốn nói cho chúng ta là hắn biết thân phận của mỗi người trong chúng ta, biết nơi ở của mỗi người và thậm chí còn muốn nói với chúng ta rằng hắn ta có thể tiếp cận từng người trong chúng ta!"



Sau khi nói xong, sắc mặt của mọi người đều thay đổi!



Đường Ân nhất định là có ý này!



Cứ như vậy, an toàn của mọi người sẽ không được đảm bảo rồi sao?



"George, ngươi còn muốn phát động chiến tranh sao? Nếu như ngươi khăng khăng phát động chiến tranh, Đường Ân không đơn giản là chụp hình tự sướng như vậy nữa, hắn sẽ dí súng vào đầu chúng ta sau đó bắn nổ đầu của chúng ta. . ." Aiba có chút thở gấp nói tiếp, "Ta không muốn đưa mình vào thế nguy hiểm. . ."



"Câm miệng!" George nghiến răng hét lên sau đó bình tĩnh nói: "Ngươi bây giờ sợ rồi sao? Ngươi có còn là thành viên của Công Tế Hội nữa không, một chút tâm lý cũng không có sao? Điều chúng ta muốn làm là để toàn nhân loại tiến bộ, chứ không phải là cúi đầu trước tên ác ma này!"



"Vậy ngươi nói cho ta, làm thế nào để bảo hộ an toàn của chúng ta?" Aiba rống giận nói.



"Ta có biện pháp. . ." George ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn đám người trong video.






Chương 802:





"Biện pháp gì?" Joy vội vàng dò hỏi.



George lạnh lùng nhìn Joy, sau đó nói ra: "Các ngươi đã biết, đoạn thời gian trước thông qua gen của Đường Trăn Thanh, chúng ta đã nghiên cứu ra được dược phẩm số 4! Hiện tại dược phẩm số 4 đã hoàn thành, chỉ cần thử nghiệm lâm sàng nữa mà thôi. Nếu như các ngươi để vệ sĩ bên người mình tiêm dược phẩm số 4 vào, ta nghĩ là bọn hắn nhất định có năng lực bảo hộ an toàn của các ngươi!"



Dược phẩm số 4!



Biện pháp mà George đưa ra vậy mà lại là dược phẩm số 4!



Vẻ mặt của tất cả những người có mặt đều thay đổi, dược phẩm số 3 đã không ngăn được Đường Ân, số 4 có khả năng sao?



"Các ngươi không cần lo lắng, dược phẩm số 4 là căn cứ theo gen của Đường Trăn Thanh, sức mạnh vượt xa dược phẩm số 3! Các ngươi cũng biết sức mạnh của Đường Trăn Thanh rồi, chuyện hắn trẻ ra mười mấy tuổi cũng là sự thật. . ." George vội vàng đánh gãy lo lắng của những người này, nhẹ nói: "Coi như dược phẩm số 4 hiện tại chưa đạt tới tình trang kéo dài tuổi thọ và trẻ tuổi được nhưng mà chuyện tăng lên sức mạnh là điều hiển nhiên!"



"Người sử dụng dược phẩm số 4, thực sự có thể bảo đảm an toàn của chúng ta sao?" Aiba có chút không chắc chắn dò hỏi.



"Yên tâm! Ta có thể thề với Chúa, người sử dụng dược phẩm số 4 tuyệt đối có thể bảo đảm an toàn của các ngươi! Chúng ta chỉ cần những tên bảo vệ đó tiêm thuốc trong khoảng 1 tuần thôi, trong vòng 1 tuần chúng ta nhất định chiếm được Đường Đảo!" George cười lạnh nói.



Đám người trầm mặc lại, nhất thời không biết nên chọn cái gì.



"Mọi người, những gì bày ra trước mặt chúng ta bây giờ chính là sự tiến bộ của nhân loại. Chúng ta chỉ cần bảo vệ an toàn cho mình trong bảy ngày trước khi có thể trở thành niềm hy vọng của cả nhân loại, chẳng lẽ các ngươi muốn từ bỏ sao?" George mê hoặc nói.



"Tốt! Ta đồng ý!" Aiba nói.



"Ta cũng đồng ý. . ."



"Ta không phản đối!"



"Có thể!"



Mọi người gật đầu, cảm thấy chuyện này có thể tiến hành.



"Lựa chọn của các ngươi là đúng đắn. . . Tin tưởng ta!" George cười lạnh, "Công Tế Hội là hi vọng của nhân loại, làm sao có thể bị 1 cái nho nhỏ Đường gia uy hiếp được chứ? Sự vĩ đại của các ngươi sẽ được ghi vào lịch sử của nhân loại mãi mãi. . ."



"Ta muốn gửi người thử nghiệm dược phẩm số 4 tới ngay lập tức!" Joy lập tức vung tay lên.



" Không sao, an toàn của mọi người sẽ được bảo vệ!" George vừa cười vừa nói, sau đó cúp điện thoại.



Gian phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại lão quản gia ở một bên khom người chờ nhận lệnh.



"Đường Hạo đã liên hệ rồi, hắn nói hắn có thể giúp chúng ta. . . Hơn nữa Đường Trăn Thanh cũng cung cấp bản thiết kế của Đường Đảo, thậm chí cả biểu đồ của xung quanh bờ biển, chỉ cần quân đội của chúng ta xuất phát đến lân cận Đường Đảo liền có thể ngay lập tức lên bờ!" Lão quản gia nói.



"Rất tốt!" George cười lạnh, "Tàu chiến của chúng ta đã xuất phát rồi sao?"



"Nhóm đầu tiên gồm ba chiếc tàu chiến đã xuất phát, mà nhóm thứ hai gồm 15 chiếc tàu chiến sẽ xuất phát vào tối nay, về phần nhóm thứ ba cũng sẽ xuất phát vào chiều mai, tổng cộng có khoảng 60 chiếc. . ." Lão quản gia hồi đáp.



"Tốt!" George ngẩng đầu, nắm chặt nắm đấm của mình "Ngày mà tàu chiến tới cũng là ngày Đường gia bị huỷ diệt!"



"Vâng!" Lão quản gia trầm giọng nói.



George cười cười đầy ẩn ý.



Lúc này, Đường Ân cũng ngay lập tức nhận được tin tức.



Tàu chiến đã xuất phát!



Cuộc chiến tranh này cuối cùng cũng không thể dùng uy hiếp để ngăn cản được.



Không cách nào ngăn cản vậy cũng chỉ còn cách đánh một trận!



Tương tự đó, trong lúc tàu chiến xuất phát thì Đường Đảo cũng đã thu được tin tức.



Đường Kiến Quốc đang ngồi trong biệt thự ở Đường Đảo, hai con mắt có chút đỏ lên, đây là cuộc khủng hoảng nghiêm trọng nhất mà Đường gia đối mặt từ lúc anh sinh ra tới giờ.



Chu Ninh an tĩnh ở một bên pha trà, cánh tay dường như đã bình phục.



Reng reng reng. . .



Chuông điện thoại vang lên, Đường Kiến Quốc nhíu mày ấn nút trả lời cuộc gọi video.



Bên trong hiện lên khuôn mặt của George.



"Đường gia chủ?"



George cười cười hỏi 1 tiếng sau đó nói ra: "Đầu tiên, ta tự giới thiệu mình một chút, ta tên là George, hội trưởng danh nghĩa của Công Tế Hội ba năm nay. . ."



Đường Kiến Quốc nhìn người trong video, trầm mặt không trả lời.



"Ta nghĩ, chúng ta có nên đàm phán 1 chút không? Ngươi hẳn đã biết, tàu chiến của chúng ta đã xuất phát, mục tiêu chính là Đường Đảo của ngươi! Ta tin rằng sau 1 tuần nhất định sẽ đi tới được bên ngoài Đường Đảo. . ." George lắc đầu cười rất vui vẻ, "Xung đột cùng chiến tranh cũng không phải là lựa chọn đầu tiên của chúng ta! Đáng tiếc là chúng ta đã cùng con trai của ngươi trao đổi nhiều lần những vẫn vô ích . . ."



"Vậy sao?" Đường Kiến Quốc nhướng mày.



"Ta tìm tới ngươi cũng là muốn giải quyết trận chiến này!" George nhìn Đường Kiến Quốc trên màn hình, vừa cười vừa nói: "Ta nghĩ ngươi hẳn là một người hiểu rõ tình hình chung, phải không?"



"Chuyện đó cũng khó nói!" Đường Kiến Quốc trầm mặt nói.



"Vậy thì thật đáng tiếc. . . Chẳng qua ta hi vọng ngươi có thể chú ý đến tình hình chung, chú ý đến đại cục!" George cười cười, sau đó gõ bàn một cái, " Đường gia các ngươi kinh doanh nhiều năm như vậy, có thể đi đến tình trạng hôm nay cũng không dễ dàng gì. . . Chúng ta cũng không nguyện ý nhìn Đường gia bị hủy diệt! Nếu như Đường gia có thể nhượng bộ, chúng ta cũng có thể thương lượng. . ."



Đường Kiến Quốc trầm mặt, vẫn không mở miệng.



"Điều kiện là. . . Đường gia giao ra 1 nửa gia sản cho Công Tế Hội, Đường Ân giao ra phương pháp kéo dài tuổi thọ cho Công Tế Hội chúng ta , Đường gia sau này cũng phải đầu nhập Công Tế Hội!" George mở miệng, dường như cảm thấy có chút quá đáng vội vàng khuyên: "Đương nhiên, khi các ngươi gia nhập Công Tế Hội cũng có thể đảm nhiệm chức vụ cao trong Công Tế Hội, cũng có thể đưa ra ý kiến riêng của mình cho sự tiến bộ của nhân loại. . ."



Đường Kiến Quốc gần như muốn nổ tung phổi của mình, "George, yêu cầu của ngươi, chúng ta không cách nào đáp ứng được!"



"Được!" George gật đầu, "Vậy thì một tuần sau gặp mặt!"



Đường Kiến Quốc tiện tay cúp điện thoại, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Thông tin mà anh có được là có tổng cộng khoảng sáu mươi chiếc tàu chiến đi tới Đường Đảo, chỉ cần 1 đợt pháo thì Đường Đảo chắc là ngay cả 1 cọng cỏ cũng không còn.



Chu Ninh ngẩng đầu nhìn Đường Kiến Quốc, trầm giọng nói ra: "Nếu không được thì chúng ta rời Đường Đảo, Công Tế Hội chẳng nhẽ còn có thể đi khắp thế giới này tìm kiếm chúng ta sao?"



Đường Kiến Quốc nhẹ nhàng thở dài, "Nếu rời khỏi Đường Đảo, những quản lý khu vực cùng phụ trách khu vực của Đường gia sẽ ngay lập tức đi theo ông già liền. . ."



"Vậy anh nói xem, nên là sao bây giờ?" Chu Ninh nhìn Đường Kiến Quốc.



Đường Kiến Quốc suy nghĩ một chút, lấy điện thoại rồi bấm 1 dãy số bí ẩn "Vương Lão. . ."






Chương 803:





"Tiểu tử, ngươi lần này gây ra chuyện lớn rồi. . ." Vương Lão nói.



Đường Kiến Quốc gượng cười một tiếng, "Vương Lão, ngươi có muốn cắn một miếng thịt không?"



"Làm sao cắn?" Vương Lão dò hỏi: "Đây là hơn sáu mươi chiếc tàu chiến đấy, ngươi để ta đưa 1 hạm đội qua sao?"



"Không đến mức đó. . . Các ngươi chi cần đứng ở bên ngoài đánh đánh 1 chút, nếu có lợi thì lấy, còn không thì rút lui. . ." Đường Kiến Quốc cười nói.



"Ngươi đang muốn lột da hổ à!" Vương Lão cười lạnh một tiếng.



"Có gan hay không, ngươi cho ta 1 lời!" Đường Kiến Quốc nói.



"Tiểu tử, ngươi ngoài phép khích tướng ra thì không còn gì khác sao?" Vương Lão hừ lạnh một tiếng, "Chuyện Cửu Long Tuyết Sơn lần trước, các ngươi làm cũng không được tốt lắm!"



"Chuyện của Cửu Long Tuyết Sơn, chúng ta cũng đã áp chế lại người của những thế gia bí ẩn đó rồi chứ?" Đường Kiến Quốc cười cười, "Mặc dù không đạt được kết quả như ngươi muốn nhưng ta vẫn bắt bọn hắn ngoan ngoãn hơn rồi phải không?!"



"Chuyện này. . ." Vương Lão không có phủ nhận, dù sao thì sau chuyện đó, người của bí ẩn thế gia cũng chính xác là ngoan ngoãn hơn, "Chẳng qua ta cũng nói cho ngươi biết, bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ, ngươi tốt nhất là cẩn thận 1 chút!"



"Cho nên. . . Ngươi mới càng cần tới ta hơn!" Đường Kiến Quốc cười nói.



"Hừ!" Vương Lão hừ lạnh một tiếng rồi nói, "Chuyển trọng tâm đầu tư của ngươi sang cho ta, ta sẽ cho 2 cái tàu ngầm qua. . ."



"Hai cái tàu ngầm mà ngươi liền muốn trọng tâm đầu tư của ta sao? Trọng tâm đầu tư của ta nộp thuế hàng năm cũng có thể mua được cả chục cái tàu ngầm đấy!" Đường Kiến Quốc có chút bĩu môi.



"Năm cái, không hơn đươc nữa!" Vương Lão nói.



"Mười cái!" Đường Kiến Quốc cắn răng nói.



"Tám cái, nhiều nhất là tám cái!" Vương Lão kết luận.



"Được, tám cái liền tám cái!" Đường Kiến Quốc cười nói.



"Hừ!" Vương Lão hừ lạnh, "Ta luôn cảm giác là bị ngươi lừa! Nhưng nếu như sau này ngươi không chuyển trọng tâm đầu tư cho ta, ta sẽ đem 80 cái tàu ngầm qua nổ tung cả mộ tổ Đường gia của ngươi!"



Đường Kiến Quốc cười hắc hắc, cúp điện thoại rồi đứng lên nhìn về phía ngoài cửa sổ.



"Tám cái tàu ngầm. . ." Chu Ninh nhai nuốt lấy mấy chữ này, cười lạnh nói: "Đủ rồi! Em còn có thể đưa ra năm cái tàu chiến, trong vòng bảy ngày có thể đến được đây. . ."



"Hades cũng đưa ra được nhiều nhất là 10 cái tàu chiến. . ." Đường Kiến Quốc trầm ngâm.



Tổng tất cả lại cũng chỉ có 15 tàu chiến, cộng thêm tám cái tàu ngầm mà thôi. Nếu quả thật phát sinh chiến tranh thì từng này không đủ cấp độ được.



"Vậy thì cũng phải cố gắng thôi!" Chu Ninh cười lạnh, "Người của Đường gia chúng ta chẳng lẽ cứ bó tay chịu trói như vậy sao?"



"Không sai, thông báo xuống, từ ngày mai tăng cường huấn luyện!" Đường Kiến Quốc vung tay lên, khuôn mặt mang theo vẽ lãnh đạm, "Thông qua tài chính, lôi kéo thêm 1 vài quốc gia, cho dù là có thêm 1 hoặc 2 cái tàu chiến cũng là có lợi đối với chúng ta rồi!"



"Được!" Chu Ninh gật đầu, quay người đi ra ngoài cửa.



Chiến!



Người của Đường gia không nguyện ý làm chó săn cho Công Tế Hội vì vậy lần này họ phải chiến đấu hết mình.



Vào lúc này, tại một tầng hầm ở thành phố New York.



Đường Trăn Thanh thu công pháp lại rồi nâng mí mắt của mình lên. Trải qua những ngày tu luyện này, thực lực của Đường Trăn Thanh đã tăng lên đến một mức độ nhất định, cộng với dược phẩm từ Công Tế Hội đã để cho cơ thể của ông ta trẻ lại đáng kể.



Loại này trẻ hoá này đối với Đường Trăn Thanh chính là chuyện tốt.



Cộc cộc cộc. . .



Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.



"Vào đi!" Đường Trăn Thanh nhướng mi nói.



Đường Vệ đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, cúi đầu nói: "Người của Công Tế Hội đã động thủ, không tới một tuần nữa thì sáu mươi cái tàu chiến liền có thể đến Đường Đảo!"



"Một tuần sao?" Đường Trăn Thanh cười lạnh, "Thằng con trai nghiệt chướng của ta lựa chọn thế nào? Là đầu hàng Công Tế Hội hay là muốn cùng Công Tế Hội chính diện chống lại?"



"Nhị gia muốn chính diện chống lại!" Đường Vệ nói.



"Hừ! Cũng có chút can đảm!" Đường Trăn Thanh cười lạnh đứng lên, "Mấy ngày này, liên hệ với quản lý cùng phụ trách khu vực của tổ chức ngầm nhiều một chút. Ta tin rằng bọn họ có thể biết được hậu quả của việc Đường gia cùng Công Tế Hội đánh nhau! Thứ đang bày trước mặt bọn họ bây giờ là con đường sáng lạng ở bên chúng ta chứ không phải là con đường chịu chết bên thằng nghịch tử kia!"



"Vâng!" Đường Vệ gật đầu rồi vội vàng lùi ra ngoài.



Đường Trăn Thanh nhếch miệng, mang theo ý cười cười rồi quay người đi ra khỏi phòng.



Đèn dưới tầng hầm hơi mờ, mờ đến mức Đường Trăn Thanh cần phải chờ 1 lúc mới nhìn thấy rõ cánh cửa phòng kế bên.



Một tay đẩy cửa phòng ra, Đường Trăn Thanh chậm rãi đi vào.



Trong phòng là một cô gái chừng hai mươi tuổi đang đeo một cặp kính cận, khi ngẩng đầu nhìn Đường Trăn Thanh, trong mắt lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ.



"Cởi quần áo ra, nằm ở trên giường!"



Đường Trăn Thanh nhìn cô gái như nhìn đồ vật.



"Vâng!"



Cô gái gật đầu đứng dậy, nhanh chóng cởi quần áo sau đó nằm bẹp ở trên giường.



Đường Trăn Thanh nhìn cảnh này liền vươn tay muốn cởi cúc áo trên người một chút nhưng khi thấy làn dan nhăn nheo dưới lớp áo của mình, trong ánh mắt Đường Trăn Thanh lóe lên vẻ chán ghét.



Hắn chán ghét làn da nhăn nheo này, hắn chán ghét mình già yếu và chán ghét cái chết dần dần của mình.



Đáy mắt hiện lên vẻ dữ tợn, Đường Trăn Thanh leo lên giường rồi nằm ở trên người cô gái, một lúc sau đó liền thở dốc.



Không đến ba phút, sắc mặt Đường Trăn Thanh đỏ bừng, ông bây giờ giống như một con chó chết nằm ở trên thân thể mịn màng của cô gái.



Trong khoảng thời gian này, Đường Trăn Thanh không ít lần làm chuyện như vậy, bởi vì hắn muốn có một người con thực sự của mình. Hắn cũng biết, mấy ngày trước tung ra tin tức mình có con chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Đứa bé đó là con của mình hay là của Đường Vệ, Đường Trăn Thanh rõ ràng hơn ai hết.



"Nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt đi!"



1 lúc lâu sau, Đường Trăn Thanh mới từ trên giường đứng dậy, giống như là đã hao phí hết tất cả khí lực, uể oải mặc quần áo của mình vào rồi run rẩy bước ra cửa.



Cô gái nhìn bóng lưng đang rời đi của Đường Trăn Thanh, bên trong ánh mắt có chút buồn nôn chỉ là cố kìm nén không nôn ra mà thôi.



Ngay sau khi Đường Trăn Thanh rời đi, cửa phòng lại bị đẩy ra, Đường Vệ lạnh lùng bước vào.



Sau khi cô gái nhìn thấy Đường Vệ, cơ thể lập tức run lên rồi vội vàng xuống giường quỳ trên đất.



"Đem thuốc uống vào. . ."



Đường Vệ nhẹ giọng nói một câu, ném một viên thuốc ra rồi quay người đi ra ngoài cửa.



Cô gái cầm lấy viên thuốc, ngập ngừng rồi nuốt vào miệng.






Chương 804:





Đây chính là thuốc tránh thai, cũng là thủ đoạn của Đường Vệ.



Ích kỷ thì ai cũng có, Đường Vệ làm sao có thể thiếu được chứ? Hắn thậm chí còn nghĩ đến cái chết của Đường Trăn Thanh để có thể lấy được những thứ mà Đường Trăn Thanh để lại. Nếu như Đường Trăn Thanh không có người thừa kế, mà con của Đường Vệ lại trở thành con của Đường Trăn Thanh thì đến lúc đó ai sẽ kế thừa gia sản của Đường Trăn Thanh chứ?



Đường Vệ lắc đầu quay người rời khỏi phòng.



Reng reng reng. . .



Lúc này, chuông điện thoại của Đường Vệ đột nhiên vang lên.



"Đường Vệ, ta đã mang theo năm cái tàu chiến đang tiến tới Đường Đảo, các ngươi lúc nào sẽ động thủ?" Giọng nói của Đường Hạo từ trong điện thoại truyền ra.



"Ý của Lão gia là lần này sẽ không ra tay!" Đường Vệ trả lời.



"Không ra tay?" Đường Hạo hơi kinh ngạc, "Cái gì? Ông nội muốn Đường Ân đạt được nhiều chỗ tốt vậy sao? Ông ấy không có ý định báo thù sao?"



"Không có!" Đường Vệ hồi đáp.



Đường Hạo hừ lạnh một tiếng, " Vậy thì nói cho ta biết ngươi hiện tại đang ở đâu, ta sẽ phái người tới đón ngươi và ông của ta! Ta nghe được tin tức, Đường Ân trận này đã tới đường cùng rồi, nếu như các ngươi bị hắn gặp được thì sẽ không tốt. . ."



"Lão gia không có ý đi tới Đông Nam Á!" Đường Vệ nói.



"Ngươi có ý gì?" Đường Hạo giận dữ, có chút chất vấn nói: "Đường Vệ, ngươi có phải là đang quản thúc ông của ta không? Ngươi muốn thay thế chỗ của ông ấy sao? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám làm như vậy thì lão tử là người thứ nhất không bỏ qua cho ngươi!"



"Không có!" Đường Vệ trả lời.



"Không có? Ngươi nghĩ thế nào chả nhẽ ta không biết sao? Chuyện ông nội của ta có người thừa kế cũng chính là do ngươi làm phải không?" Đường Hạo tức giận, "Ngươi đừng có mà vọng tưởng cái gì. . . sản nghiệp của Đường gia ngay cả chúng ta cũng không đủ dùng, làm sao sẽ cho tên nghiệt chủng con của ngươi được? Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là nói cho ta biết ông nội của ta đang ở đâu. . ."



Đường Vệ nghe nói như thế, trực tiếp cúp điện thoại rồi quay người đi về chỗ sâu trong hành lang.



Đường Vệ không quan tâm tới Đường Hạo nghĩ gì. Điều Đường Hạo muốn làm là dùng danh nghĩa lão gia Đường gia để ra lệnh cho cấp dưới, chỉ cần Đường Trăn Thanh xuất hiện ở Đông Nam Á thì đời này coi như xong!



Đường Trăn Thanh xong đời, Đường Vệ có được tốt nữa không? Liệu đứa con trong bụng cô gái đó có còn được hưởng lợi gì không?



Đường Vệ suy nghĩ rất đơn giản, cũng rất trực tiếp, đó chính là Đường Trăn Thanh không thể bị Đường Ân phát hiện, cũng không thể để cho Đường Hạo biết vị trí.



Cứ để bọn hắn đấu đá nhau, việc Đường Trăn Thanh hiện tại cần làm chính là thừa dịp đấu đá này thu hết càng nhiều lợi ích càng tốt để tăng lên thực lực của chính mình.



Trên bầu trời New York, một đám mây đen kỳ bí đang cuộn lên.



Đường Ân lúc này đang lái xe, anh mang theo Âu Dương Tương đi trên đường cao tốc của nước Mỹ.



Trên đường cao tốc nổi tiếng nhất nước Mỹ này hầu như không có chiếc xe nào, thậm chí người ta cũng không thể nhìn thấy một chiếc nào ngay cả khi đứng chờ hồi lâu.



Âu Dương Tương ngồi ở ghế phụ, chật vật ngủ say trên ghế, có lẽ là khoảng thời gian này cô ấy luôn ở trên xe cho nên lúc này ngủ say không biết gì.



Đường Ân giảm tốc độ, xe chạy vào một cây xăng rồi chậm rãi dừng lại.



“Hey bro, cậu cần đổ xăng à?” Một người đàn ông tóc vàng vạm vỡ bước ra khỏi trạm xăng.



Đường Ân gật đầu đi xuống xe, mà lúc này Âu Dương Tương cũng tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn bên ngoài rồi nhẹ nhàng duỗi lưng một cái.



Khí tức thanh xuân từ trên người của cô toát ra.



" Đổ đầy! Ở đây có gì ăn không?" Đường Ân hỏi thăm một câu.



"Đương nhiên là có, cậu có thể vào ăn một đĩa khoai tây chiên nóng hổi…."



"Okay!" Đường Ân ném chìa khóa xe vào tay nhân viên phục vụ rồi xoay người mang theo Âu Dương Tương đi tới canteen bên trong.



Bước vào canteen, anh thấy ba, năm người ngồi thưa thớt trên ghế, dường như họ không hề quen biết nhau.



Con đường này vốn không có người ở, có thể lái xe đến đây cũng không có mấy người.



Vì mối quan hệ thù địch của mình với Công Tế Hội, Đường Ân không thể lựa chọn hàng không cho nên mới lái xe hơi mang theo Âu Dương Tương đi đến nơi này.



"Hai vị ngồi ở vị trí nào cũng được, hy vọng đồ ăn của chúng tôi có thể làm cho hai người vui vẻ!"



Đường Ân gật đầu, mang theo Âu Dương Tương ngồi ở bàn một bên rồi đứng dậy đi về phía tolet.



Âu Dương Tương cầm menu, đang định bắt đầu gọi món thì trên TV ở trạm xăng lúc này đã phát ra một đoạn tin tức.



"Hai tên có khuôn mặt da vàng đã phạm tội ác tày trời ở thành phố New York, bọn chúng hiện đang bị truy nã ... Diện mạo của hai người này như sau ...."



TV hiện lên hình ảnh của Đường Ân cùng Âu Dương Tương.



Trong phòng lập tức rơi vào im lặng chết người, mọi ánh mắt tất cả đều nhìn về phía Âu Dương Tương.



Sắc mặt Âu Dương Tương tái nhợt, cô vội vàng cúi đầu xuống, trong nội tâm đang không ngừng lo lắng. Cô tin rằng những người trong phòng này đã nhận ra sự xuất hiện của cô và bắt đầu nghi ngờ về cô.



" Này… Cô gái nhỏ, khuôn mặt màu vàng vừa nói ở trên không phải là ngươi và tên thanh niên quê mùa mới đây sao?" Một người đàn ông mạnh mẽ ngồi ở trong góc đứng lên rồi rút ra một khẩu súng lục từ dưới bàn, "Nếu như ta là các ngươi, ta khuyên các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn nhận tội!"



Một người ở góc khác cũng chậm rãi đứng lên, " Cô đã phạm phải tội ác tày trời sao? Chà chà chà….Không ngờ một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp như vậy lại phạm tội như vậy sao?"



"Trung Quốc không phải có câu là đừng trông mặt mà bắt hình dong sao?"



Mấy người chung quanh không có ý tốt đều đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Tương.



"Vừa rồi trên TV nói, số tiền truy nã là 5 triệu đô la à? Đây thật sự là một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đụng vào chúng ta phải không?" Người phục vụ cũng nở nụ cười.



"Không biết là liệu cả người sống và người chết đều được nhận thưởng hay không? Chẳng qua là ta thấy 1 người trắng nõn như vậy, cởi quần áo ra nhất định sẽ không tệ, đúng chứ?" Người đứng lên đầu tiên đã cầm súng nhắm ngay vào Âu Dương Tương.



Âu Dương Tương sợ tới mức tái nhợt cả mặt mũi, cơ thể có chút run lên.



"Đứng lên, cởi quần áo của ngươi ra"



Xung quanh vang tiếng cười suồng sã, đặc biệt là người cầm súng, nụ cười của hắn càng thêm dâm dục, "Chậm rãi xoay người rồi cởi quần áo ra, ta cảm thấy rằng ngươi chỉ cần cúi người 1 chút, ta liền có thể để ngươi cảm nhận được cảm giác cực kỳ khoái lạc. . ."



"Không sai, cúi người 1 chút là được. . ."



Lúc này, Đường Ân bình tĩnh đi ra khỏi tolet.



"Ôi chúa ơi, ta suýt nữa quên mất là còn 1 con gà con này. Ta đối với loại này không có hứng thú, các ngươi có hứng thú không? Nếu như có thì cũng lột quần của hắn đi, cho các ngươi thưởng thức rồi sau đó đi đổi tiền. . ."



"Ha ha ha. . ."



Xung quanh vang tiếng cười lớn.



"Cởi quần xuống, nếu không ta sẽ nổ súng! Nhanh lên!"






Chương 805:



Âu Dương Tương nhìn thấy Đường Ân ra, sợ hãi nhanh chóng đứng thẳng người trốn ở phía sau Đường Ân. Đối với cô gái nhỏ này, phía sau Đường Ân chính là chỗ an toàn nhất.



"Ai u, thật đúng là tình chàng ý thiếp, đây là muốn chết cùng một chỗ sao?"



Tiếng cười xung quanh càng lúc càng lớn, mọi người đều nhìn chằm chằm Đường Ân và Âu Dương Tương giống như 1 đàn sói đói đang nhìn chằm chằm con thỏ trắng nhỏ vậy.



Nơi này nằm trên một con đường cao tốc vắng vẻ ở giữa nước Mỹ. Ai quan tâm đến sự sống chết của hai người này?



"Cởi quần xuống. . ."



Người đàn ông cầm súng có chút tức giận, thấy Đường Ân cùng Âu Dương Tương đều không nhúc nhích lập tức giơ súng lên, "Vẫn còn không chịu làm, ta sẽ giết các ngươi ngay!"



Vù vù…



Lúc này, đám người định chế giễu thêm nhưng liền nhìn thấy một đạo tàn ảnh xẹt qua.



Cơ thể của Đường Ân đột nhiên xuất hiện trước mặt người đàn ông này, một chân liền đem hắn đạp bay ra ngoài, bởi vì Đường Ân dùng nhiều sức mạnh nên thân hình to lớn của người đàn ông này lập tức bay ra ngoài rồi đập vào tường và vang lên một tiếng nổ mạnh.



Những người xung quanh hít sâu một hơi, kinh hãi đứng ngồi không yên, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng cứng lại.

Cú đá này trực tiếp đá chết một người?

Những người trong quán sợ hãi lùi lại hai bước, mỗi người đều tái mặt nuốt xuống 1 ngụm nước bọt.



Đường Ân quay người, phủi phủi bụi trên người sau đó hỏi Âu Dương Tương, "Cô đã gọi những gì?"



" Hamburger cùng khoai tây chiên. . ." Âu Dương Tương cúi đầu nói.



"Ừm, chờ một lát, hắn ta sẽ làm ngay thôi!" Đường Ân gật đầu.



Người phục vụ bên cạnh ngẩn người, hắn vội vàng lui về phía sau hai bước rồi xoay người tiến vào phòng bếp bưng ra hamburger cùng khoai tây chiên, run rẩy giao tới bàn của hai người.



Nơi này chính là khu không người!



Đường Ân cho dù giết bọn họ thì e rằng mấy ngày nữa cũng sẽ không bị phát hiện.



"Ăn đi!" Đường Ân đẩy đồ ăn qua cho Âu Dương Đan, tự mình cầm lấy cái hamburger rồi bắt đầu nhai, những người phía sau nhìn thấy cảnh này sợ tới mức không dám thở mạnh.



Sau khi ăn xong, Đường Ân nhướng mi, quay đầu nhìn chằm chằm mấy ngườ trong canteen này, "Vừa rồi các ngươi bắt ta làm cái gì? Cởi quần?"



"Hiểu lầm! Thật là hiểu lầm!"



"Đúng đúng đúng. . . Hiểu lầm!"



"Hiểu lầm?" Đường Ân nhướng mày, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh, "Ta không cảm thấy là hiểu lầm! Các ngươi theo thứ tự ra đứng ngoài cửa, đem quần của cởi xuống!"



Đám người nghe được lời này, sắc mặt lại tái nhợt thêm.



Sắc mặt Đường Ân trở nên ảm đạm hơn.



"Được, được rồi!"



Nhân viên phục vụ biết điều hơn, hắn nhanh chóng bước đến cửa rồi ngay lập tức cởi quần, sau đó một tay giữ mép khung cửa để lộ ra mông của mình.



Những người khác nhìn thấy cảnh này thì không dám chần chừ nữa, xông tới cởi thắt lưng rồi cũng lộ ra một hàng mông.

Âu Dương Tương nhìn thấy cảnh này, lập tức xấu hổ cúi đầu, cô lúc nào nhìn thấy nhiều người làm như vậy chứ?



Đường Ân cười lạnh một tiếng, nhìn Âu Dương Tương ăn xong liền bẻ gãy chân ghế đưa vào tay cô, "Vừa rồi ai nói cô, cô có thể trút giận lên người hắn. . . Nếu như không trút hết giận được, tôi sẽ giúp cô giết chết bọn họ!"



Những người này nghe được Đường Ân nói, sợ tới mức tái xanh cả mặt, chỉ là Âu Dương Tương do dự một chút, không biết có nên làm chuyện này hay không.



"Đi đi!" Đường Ân khoát tay.



Âu Dương Tương đỏ mặt, mang theo chân bàn rồi đánh lên mỗi người một cái sau đó chạy ra khỏi canteen như đang chạy trốn.



Đường Ân đi theo phía sau, thờ ơ quay đầu lại châm chọc một tiếng rồi mở cửa bước ra ngoài.



Xe đã đầy xăng và nhóm đổ xăng đang ngồi dưới nắng ngân nga một bài hát nhỏ. Dường như không để ý đến những gì xảy ra ở trong canteen.



Đường Ân mở cửa xe, nhiệt tình chào hỏi rồi lái xe đi nhanh.



Gương mặt Âu Dương Tương vẫn còn ửng đỏ từ nãy tới giờ.



Đường Ân bình tĩnh nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trong lòng càng thêm ngưng trọng lên. Tình hình hiện tại của mình hoàn toàn không ổn, Công Tế Hội đã bắt đầu thông qua hành động của đất nước này để hạn chế tự do của mình.



Truy nã cùng chặn đường đều là phương pháp được sử dụng nhiều nhất, mặc dù Đường Ân có sức mạnh nhưng cũng phải đề phòng.



Bây giờ, hạm đội tàu chiến của Công Tế Hội đã rời đi được 2 ngày, Đường Ân thông qua sự điều tra của Sơn Tuyết Trì liền phát hiện đa số người của Công Tế Hội đều đã bắt đầu chạy trốn.



Điều duy nhất có thể xác định là thành phố ở cuối đường cao tốc có hai thành viên cấp cao của Công Tế Hội.



Thời gian này, mặc dù truyền thông toàn thế giới đều không đưa tin về hạm đội của Công Tế Hội nhưng một nhóm người ở vị trí cao đã nhận được tin tức về vấn đề này. Có thể nói, ánh mắt của thiên hạ đều dồn hết về đây.



Ở trên Đường Đảo, bầu trời đã đầy mây đen u ám.



Trong những ngày qua không ngừng có tin tức truyền đến, rất nhiều người của Long Doanh cùng ám vệ trên Đường Đảo đều nghe nói về cuộc chiến sắp tới.



Cái này đối với bọn hắn mà nói, đáy lòng ít nhiều có chút nặng nề.



Trong biệt thự, Đường Kiến Quốc nhìn hải đồ trên tay, ánh mắt nhìn lướt qua, trong lòng càng thêm ngưng trọng.



"Nếu xảy ra chuyện lớn, anh cứ chạy đến hầm trú ẩn đi, nếu còn không được thì có thể lên tàu ngầm chạy trốn. Em sẽ mang theo hạm đội của mình xông lên đối đầu với bọn họ..." Chu Ninh vung tay lên, cảm thấy chuyện này không có bất cứ vấn đề gì.



"Đối phương có sáu mươi cái tàu chiến, còn em có bao nhiêu?" Đường Kiến Quốc trừng mắt nhìn Chu Ninh, một tay gõ lên mặt bàn dò hỏi: "Hạm đội ở các nơi, sau bao lâu nữa thì tập hợp được?"



"Nhanh nhất cũng phải hai, ba ngày!" Chu Ninh đáp.



Đường Kiến Quốc gật đầu, anh ta không rành về chiến tranh, vì vậy tất cả những gì anh ta có thể làm là phân tích và sử dụng thêm sức ảnh hưởng của mình.



"Tám cái tàu ngầm của Vương Lão thì sao?" Đường Kiến Quốc trầm ngâm hỏi.



"Tám cái tàu ngầm kia cũng cần hai ngày! Chẳng qua trước đó anh cũng đã nói với hắn ta, bên đó sẽ không chủ động khai chiến mà sẽ đánh lén ở khu vực biên giới để lấy chút lợi ích mà thôi. . ." Chu Ninh bực bội phất tay, tỏ ra thái độc độc đoán của mình, "Không cần quan tâm về vấn đề này, một mình em mang theo tàu chiến của mình có thể giải tán hạm đội này!"



"Vô tri!" Đường Kiến Quốc hung dữ trừng mắt nhìn Chu Ninh, đứng lên rồi đi tới đi lui vài bước sau đó nói, "Nếu là không cần khai chiến, tốt nhất đừng khai chiến. . ."



"Người ta đều đánh đến cửa nhà rồi mà anh còn nghĩ là không khai chiến sao?” Chu Ninh giận dữ nói.



Đường Kiến Quốc dừng lại, hít sâu một hơi, "Đương nhiên. . . Chuyện này cần phải tranh thủ giành lấy! Lần này, chúng ta có thể sẽ có lỗi với Vương Lão. . ."
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom