• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (16 Viewers)

  • Chương 816-820

Chương 816:





"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt George đại biến.



"Đường Ân. . . Là Đường Ân tới!" Lão quản gia hốt hoảng nói.



"Ngài George, Đường Ân đến thì có cái gì đáng sợ chứ? Trên 6 cái tàu chiến này có gần 1 ngàn người, chẳng lẽ Đường Ân đến chúng ta còn sợ hắn sao?" Đường Hạo đứng dậy, đập lấy bộ ngực của mình nói ra: "Đường Ân giao cho ta, ta hiện tại liền giúp ngài giết chết hắn!"



"Ngu muội!" George giận dữ.



Đường Hạo sửng sốt, có chút không hiểu được ý của George.



"Đã đến. . ." George cắn răng.



"Ngài George, giao cho ta. . . Ta sẽ giao cho ngài 1 bộ thi thể của Đường Ân!" Đường Hạo tràn đầy tự tin hơn bao giờ hết.



"Tốt!" George lạnh lùng nói.



Đường Hạo vui mừng khôn xiết, vội vàng xoay người lên boong tàu, liền nhìn thấy phía xa xa có một cái ca nô đang nhanh chóng tiếp cận.



"Tất cả pháo binh chuẩn bị sẵn sàng, nhắm ngay hướng Đường Ân cho ta, giết chết hắn. . ." Đường Hạo cười to một tiếng, phất tay với những người đứng phía sau.



Họng pháo thay đổi hướng nhắm thẳng vào ca nô của Đường Ân.



"Bây giờ. . . Hãy tiễn Đường Ân về với đất mẹ đi!" Đường Hạo cười lớn, vung tay lên, "Nã pháo!"



Bùm bùm bùm. . .



Mười mấy phát đạn pháo nổ tung, bắn thẳng về hướng Đường.



Đạn bay đầy trời kéo theo một ngọn lửa dài rồi rơi xuống đầu Đường Ân.



Đường Ân một tay điều khiển ca nô xoay một góc với tốc độ cực nhanh, sau đó tăng tốc đột ngột. Hơn chục quả đạn pháo rơi về phía anh, thổi tung sóng nước, suýt làm lật cả ca nô.



Sắc mặt Đường Hạo đại biến, bởi vì hắn nhìn thấy ca nô của Đường Ân vậy mà có thể linh hoạt tránh né hết mười mấy quả đạn pháo, cái này khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.



"Bắn!"



Đường Hạo gào lên, 2 mắt đã nổi đỏ.



Lúc này, George cũng đứng dậy, sắc mặt tái nhợt như người chết.



Đường Ân quá nguy hiểm!



Hơn chục quả đạn pháo rơi xuống, trong nháy mắt nổ tung từng đợt sóng xung kích nhưng mà ca nô của Đường Ân vẫn linh hoạt tránh né được.



"Bắn. . ."



Đường Hạo rống lên, hắn thật sự không thể tin Đường Ân có thể làm được chuyện này!



Đây chính là mười mấy quả đạn pháo đáy, bằng vào sự điều khiển của mình lại có thể tránh thoát được sao? Sự nhạy cảm và linh hoạt tới mức nào mới có thể làm được việc này?



Thần sắc George trở nên khó coi, ở sâu trong nội tâm vậy mà hiện ra một tia sợ hãi.



Sáu mươi cái tàu chiến đều bị huỷ ở trên tay Đường Ân, 6 cái tàu chiến này của Đường Hạo có thể chống đỡ được không?



Điều này đơn giản là không thể!



"Nã pháo!" Đường Hạo lần này phát điên lên, trơ mắt nhìn ca nô của Đường Ân tiếp cận nhưng lại không có biện pháp nào ngăn cản. Mà hắn lại có thể cảm nhận được gương mặt của Đường Ân đã tràn ngập sát khí.



" Làm sao có chuyện này. . ."



Khi mười mấy quả đạn cuối cùng rơi xuống, Đường Hạo đã cảm thấy lạnh cả người. Bởi vì Đường Ân đã ở rất gần, cách tàu của mình chẳng qua trăm mét mà thôi.



Khoảng cách như vậy, Đường Ân đều có thể tránh né, còn có cái gì mà hắn làm không được?



"Đi mau! Đi mau lên!"



Đường Hạo rốt cuộc biết được vì cái gì mà George sau khi lên tàu muốn để mình nhanh chóng lái tàu đi! Đây không phải là một người để chống lại, đây chính là 1 con quỷ!



"Đi nhanh. . ." Đường Hạo quay đầu lại điên cuồng rống lên, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy ra " Bắn, súng máy ở đâu? Chặn hắn cho ta .... . ."



Lúc này, Đường Ân đã nhảy lên, cơ thể tựa như 1 quả đạn đại bác, điên cuồng lao về phía con tàu..



Đường Hạo sợ tới mức lui về phía sau, lần nữa ngã xuống đất.



Lúc này, sắc mặt George cũng rất khó coi, vội vàng nhìn về phía quản gia của mình, "Nhanh lên! Nhanh đi ngăn lại hắn!"



Lão quản gia thở dài nắm chặt tay, thân hình đã nhanh chóng biến thành dã thú. Tất cả cơ bắp trên người đều phồng lên làm nổ tung từng mảnh quần áo.



Vù vù ...



Dưới sự thúc giục của George, lão quản gia đột nhiên xông ra ngoài, vừa lúc đối diện với Đường Ân.



Đường Ân nhìn lão quản gia đi tới, trong lòng chợt chùng xuống, anh biết được sự cường đại của dược phẩm số 4 này cũng biết thứ này rất có thể là gen chiết xuất từ Đường Trăn Thanh sau đó chế tạo thành dược phẩm, tiêm vào trên cơ thể của người khác.



Đây là một loại phương thức dục tốc bất đạt nhưng nó có thể tăng lên sức chiến đấu của một người trong một khoảng thời gian ngắn.



Bùm. . .



Hai quả đấm va vào nhau, sóng gió chung quanh cuộn tròn mười mét, Đường Ân lùi lại một bước, cơ thể rơi trên mặt biển. Nội lực bộc phát mạnh mẽ quanh người, trong chốc lát lại xông lên.



"A. . ."



Lão quản gia cũng đã bộc phát ra lực lượng cường đại nhất, hai mắt đỏ ngàu dường như muốn chảy ra máu tươi.



Cú đấm của Đường Ân đã khiến hắn lùi về sau hơn mười mét, mà nội kình còn đang tăng lên ở trên người hắn, phảng phất như muốn nổ tung cơ thể của vậy.



Bùm. . .



Ầm ầm một tiếng, hai người lại đụng vào nhau, Đường Ân nâng cánh tay của mình lên, giơ tay chém xuống vào cổ của lão quản gia 1 cái.



"Bắn ca nô của hắn! Bắn nát ca nô của hắn cho ta!"



George đột nhiên điên cuồng hét lên, Đường Ân đang cùng lão quản gia đánh nhau nên ca nô kia hiện tại không có người điều khiển, nhất định phải bắn nát ca nô trước rồi mới tính sau.


"Bắn vào ca nô của hắn!" Đường Hạo cũng phản ứng lại, lập tức gào lên, "Nhanh lên!"



Đoàng đoàng đoàng. . .



Vô số viên đạn từ trên tàu trút xuống ca nô của Đường Ân.



Chiếc ca nô không có người điều khiển này lập tức bị vỡ tan tành, mà lúc này, Đường Ân đã túm lấy cổ của lão quản gia, chỉ nghe rắc 1 tiếng, cổ của lão quản gia bị bẻ gãy!



Cho dù là như thế, lão quản gia dã thú này vẫn nện được 2 đấm vào ngực của Đường Ân.



Nội lực trong người Đường Ân bộc phát ra, chưa từng xuất hiện bất kỳ biến hóa nào nhưng mà 2 đấm này vẫn khiến cơ thể của Đường Ân ngã vào biển.



2 mắt của lão quản gia đã chảy ra máu tươi, cổ bị bẻ cho xiên vẹo nhưng trước khi ngã xuống, hắn vẫn há mồm cắn vào cổ của Đường Ân 1 cái.



Đường Ân tung ra 1 đấm, trực tiếp đấm bể ngực của hắn, nắm đấm này đã đánh nát nội tạng của hắn nhưng tên quản gia này dường như vẫn còn sinh lực, hắn nắm chắt lấy cánh tay của Đường Ân.



"Chết!"



Đường Ân bộc phát nội lực, nội lực dường như tạo thành vòng xoáy trực tiếp quét lão quản gia ra ngoài, khi hắn đang còn ở giữa không trung, Đường Ân hung hăng dẫm 1 cái vào xương sống của hắn, sau đó đạp thẳng hắn vào biển



Nước biển vồ vập phảng phất như đang sôi trào lên, phát ra tiếng ục ục.



Đường Ân đứng ở đây lãnh đạm nhìn đám người George đang càng lúc càng xa, một bước liền xông tới.






Chương 817:





"Nổ súng! Nhanh nổ súng!"



George nhìn Đường Ân giết chết lão quản gia, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt rồi điên cuồng gào lên với Đường Hạo.



"Nổ súng! Còn chờ cái gì nữa? Bắn đi!" Đường Hạo lúc này cũng phản ứng kịp liền quát những người xung quanh, "Các ngươi còn đang chờ cái gì? Nhanh nổ súng đi!"



Đoàng đoàng đoàng. . .



Vô số viên đạn trút xuống phía Đường Ân.



Đường Ân tạo ra 1 tầng khí tức bảo vệ quanh cơ thể phảng phất như muốn thay đổi không gian trước mặt vậy.



Khi những viên đạn này tới, tuy không làm Đường Ân bị thương nhưng chúng đã làm tốc độ của Đường Ân chậm lại rất nhiều. Đạn trút xuống, khí tức trước mặt lần lượt nổ tung, giống như một đoàn xoáy nước cực nhỏ. (Ông tác giả mê ma trận rồi)



Đường Ân rốt cục dừng lại chứ không đi tiếp, hai chân đã rơi vào trong nước biển, không bao lâu nữa thì cả người cũng sẽ chìm xuống biển.



Mặc dù Đường Ân có nội lực sung túc nhưng ở trong nước biển không có chỗ mượn lực, muốn đi lâu cũng không được. Hơn nữa đối phương lại có rất nhiều đạn, muốn lên tàu sợ là không dễ dàng như vậy.



Nhìn thấy tàu của Đường Hạo rời đi, Đường Ân hờ hững liếc mắt một cái rồi quay người bước nhanh về phía Đường Đảo.



Lúc này, George và Đường Hạo đã té ngã trên boong tàu, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng. Nếu Đường Ân lên tàu được, những người trên tàu hẳn là phải chết, hơn nữa còn chết rất thê thảm.



"Đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Đường Hạo lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn chằm chằm George, hắn biết Đường Ân có chút sức mạnh nhưng không nghĩ tới Đường Ân lại mạnh như vậy.



Sắc mặt George ủ rũ, xoay người bước vào khoang tàu, "Tìm chỗ cập bến đi, ta phải bay trở về!"



"Cập bến? Cảng gần nhất ở đây cũng sẽ mất ba ngày. Chúng ta sợ là ... " Đường Hạo giải thích.



"Vậy thì tăng tốc lên!" George gầm lên, hắn không dám tưởng tượng, sau thất bại này thì Công Tế Hội sẽ gặp những đã kích như thế nào nữa.



Công Tế Hội tồn tại nhiều năm như vậy, đã có bao giờ ăn thiệt thòi lớn như này không? Những thành viên cấp cao của Công Tế Hội bên đều là ăn bánh bao nhân thịt người mà lớn lên, gia tài đều nhờ chiến tranh mà kiếm được nhưng lần này lại bị ngã đau như vậy, nội bộ Công Tế Hội khẳng định sẽ có rung chuyển.



George không dám tưởng tượng, sau khi mình trở về sẽ phải đối mặt với tình huống như thế nào nữa, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng trở về ngăn cản lại những tiếng nói phản đối trong nội bộ mà thôi.



Đường Hạo không dám cái lời George, chỉ có thể ra lệnh cho cấp dưới lái tàu với tốc độ nhanh nhất đi về phía bờ biển gần nhất.



Đường Ân có thực lực cường đại như vậy cũng khiến cho Đường Hạo có một tia sợ hãi, hắn cũng muốn ở thời điểm này nhanh chóng chạy trở về Đông Nam Á. Chỉ có sau khi trở về hắn mới có thể tăng cường được phòng bị của mình.



Đông Nam Á là hang ổ của Đường Hạo, hắn tin tưởng chỉ cần mình trở về, như vậy thì sẽ có thể có đủ thực lực cùng Đường Ân đối kháng. Xem như Đường Ân đi vào Đông Nam Á, hắn cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ ngênh đón Đường Ân.



Lúc này, kỳ thật là hang ổ Đông Nam Á của Đường, cũng đang phát sinh một chút thay đổi.



Man Thành là trung tâm thành thị của Đông Nam Á, dân số cùng thực lực kinh tế đều không thể khinh thường. Trong nhiều năm phát triển, Man Thành cũng đã hình thành nên những nét văn hóa và di sản độc đáo của riêng mình. Điều này cũng đã dẫn đến nhiều người nước ngoài đổ xô đến Man Thành.



Trong một tòa nhà bằng gỗ ở phía tây nam Man Thành, lúc này có tiếng bước chân dữ dội vang lên. Hàng chục người đàn ông cường tráng lao vào tòa nhà bằng gỗ từ bên ngoài, sau đó là những tiếng súng nổ tanh tách, liên tục vang lên..



Sau 1 tiếng nổ lớn, lầu gỗ trở nên yên tĩnh trở lại.



Quá trình này chỉ diễn ra chưa đầy ba phút, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mặc dù những người hàng xóm xung quanh đã chú ý đến nhưng những người đàn ông khỏe mạnh xông vào đã trốn thoát khỏi tòa nhà bằng gỗ vào lúc này qua nhiều cửa sổ khác nhau.



Trên sông cách tòa nhà gỗ không xa, một chiếc tàu du lịch lướt qua.



Viên Chi Am ngồi trên thuyền gỗ, mang theo kính mát, ánh mắt nhìn qua lầu gỗ kia, khóe miệng khẽ nhếch lên.



"Phu nhân, Trà Xanh đã chết rồi. . ."



Phía sau du thuyền có một chiếc thuyền nhỏ tiến đến, một người đàn ông bốn mươi tuổi bước tới và cúi đầu nói với Viên Chi Am: " Bây giờ ba băng nhóm lớn ở Man Thành chỉ còn lại chúng ta và băng nhóm Trung Nam. . ."



Viên Chi Am nhẹ gật đầu nói:" Lần này chúng ta thương vong bao nhiêu người?"



" Khoảng hai mươi lăm người... Ngay từ đầu chúng ta tổng cộng đã chết hai mươi lăm người!" Kim Văn thấp giọng đáp lại.



Viên Chi Am nhẹ gật đầu, cầm rượu đỏ trong tay lên nhấp một ngụm, nói: "Gần đây có điều tra được tin tức gì của Trung Nam không?"



"Tra được rất nhiều! Trung Nam kỳ thật chính là chó săn của Nguyễn gia, một mực đang làm việc cho Nguyễn gia! Nếu chúng ta động thủ với Trung Nam, có thể sẽ trêu chọc đến Nguyễn gia!" Kim Văn trả lời.



Viên Chi Am gật đầu, sau đó nhẹ nói: "Chuyện này không cần ngươi phải lo, việc chính của ngươi bây giờ là phải tìm ra và tiêu diệt hết các thành viên của băng Trung Nam. . ."



"Tiêu diệt bọn hắn sao?" Kim Văn giật nảy cả mình, "Cái này. . . Cái này. . ."



"Làm sao? Ngươi sợ rồi sao?" Viên Chi Am cười cười, để ly rượu xuống, ngửa đầu nhìn về phía ngọn núi xa xa, "Đừng có mà lo lắng, điều cần làm nhất bây giờ không phải sợ hãi trước mặt ta mà là làm theo lệnh của ta!"



"Vâng!" Kim Văn gật đầu, khom người lùi lại thuyền nhỏ của mình sau đó nghênh ngang rời đi.



Viên Chi Am lại cầm rượu đỏ lên nhấp một ngụm, mới vừa muốn đặt ly rượu xuống, phía trước đột nhiên lao tới hai chiếc ca nô.



Hai chiếc ca nô này có một vài cảnh sát trẻ tuổi đang ngồi trên đó.



Người cầm đầu mang theo kính râm, nhìn chằm chằm vào Viên Chi Am, khi chiếc ca nô tới gần Viên Chi Am, anh ta vẫy tay với người phía sau để tự mình đi tới tiếp cận du thuyền của Viên Chi Am.



"Cô Viên?"



Viên Chi Am ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, "Anh Ba Son hả? Thật là trùng hợp quá, anh cũng đang chơi ở đây sao?"



" Xin lỗi, tôi đến đây để thi hành công vụ!" Ba Son cười cười, khuôn mặt hơi cháy nắng có chút tươi vui nói, "Không biết cô Viên ở đây có nghe thấy tiếng súng xung quanh không?"



"Tiếng súng?" Viên Chi Am tỏ ra vẻ kinh ngạc, "Xung quanh nơi này có tiếng súng sao? Tại sao tôi lại không nghe thấy?"



"Có thể là cô để tâm vào chuyện du lịch cũng nên" Ba Son cười cười, sau đó nhảy tới chỗ của Viên Chi Am, vừa cười vừa nói: "Cô Viên, ở đây không an toàn lắm, hi vọng cô có thể đến đồn cảnh sát với tôi để tôi bảo vệ an toàn cho cô hơn, cô thấy thế nào?"



"Nếu tôi nói không thì sao?" Viên Chi Am ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Ba Son.






Chương 818:





"Cô Viên, đây cũng chính là điều tốt cho cô, cô cũng nên biết rằng cảnh sat ở Man Thành chúng tôi rất xuất sắc, nếu để chúng tôi bảo vệ cho cô thì chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì!" Ba Son cười nói.



"Tôi có thể xảy ra chuyện gì được?" Viên Chi Am nhướng mày, "Anh đang nghi ngờ tôi sao?"



" Tôi hy vọng cô có thể hợp tác!" Ba Son vươn tay, dùng tay làm dấu mời.



Viên Chi Am cười lạnh một tiếng, sau đó đứng lên, "Anh khẳng định muốn bắt tôi sao? Nếu như bắt tôi lại rồi, thì thả ra cũng không dễ dàng đâu!"



"Đây không phải bắt mà là bảo hộ an toàn của cô!" Ba Son vẫn mỉm cười như cũ.



"Được!" Viên Chi Am không nói nhiều, tự mình cất bước lên ca nô của Ba Son.



Ba Son quay đầu lại, ánh mắt có chút dao động không hiểu được liền vẫy tay với cấp dưới của mình, chiếc ca nô phi nhanh theo dòng sông và lái về phía đồn cảnh sát đằng xa.



Dọc theo con đường này, Viên Chi Am từ đầu tới cuối duy trì mỉm cười nhưng trong lòng có chút chùng xuống.



Từ khi đi vào Man Thành, Viên Chi Am cảm thấy rằng hành động của mình luôn rất cẩn thận. Tuy nhiên, cách đây 3 ngày, người có tên Ba Son này đột ngột đến trước cửa nói là mình có liên quan tới việc các băng đảng chém giết gần đây.



Viên Chi Am lúc ấy rất kinh hãi, không biết mình đã để lộ ra lúc nào, vì vậy cô đã cẩn thận hơn trong việc di chuyển của mình mấy ngày nay. Ai biết cái tên Ba Son này vẫn quay lại 1 lần nữa chứ?



Ca nô một đường xông qua bờ nước rồi dừng lại bên bờ sông.



Viên Chi Am theo Ba Son lên bờ, sau đó đón xe chạy tới đồn cảnh sát.



"Cô Viên, vì thân phận của cô, cô hãy ở trong phòng thẩm vấn … Nếu cần, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để liên lạc với cô!" Ba Son bước sang một bên, di chuyển phòng thẩm vấn rồi cười cười mở cửa ra.



Viên Chi Am mỉm cười gật đầu, bước vào phòng thẩm vấn rồi khẽ cau mày. Cô có thể cảm nhận được trong phòng thẩm vấn, hình như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào chính mình.



Cảm giác này khiến Viên Chi Am rất không thoải mái cho nên cô vận nội lực của mình, trong lòng có chút ấm lại.



Ngoài cửa, Ba Son nhìn Viên Chi Am tiến vào phòng thẩm vấn rồi quay người đi về phòng ở cuối hành lang.



Đến gần cửa phòng, Ba Son hạ thấp tư thế của mình, sửa sang quần áo trên người sau đó giơ cổ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.



"Vào đi!"



Một giọng nói khàn khàn vang lên từ bên trong như thể có ai đó đang đặc biệt ấn vào cổ họng vậy.



Ba Son mở cửa nhìn căn phòng tối om, ép bản thân thích nghi với ánh sáng bên trong càng nhanh càng tốt để anh có thể nhìn rõ được quang cảnh trong phòng.



Một bà già ngoài bảy mươi tuổi ngồi giữa nhà. Xung quanh người bà có những chiếc lọ, không ai biết trong lọ này có gì, chỉ có thể nhìn thấy phần trên của chiếc lọ như thể có một số linh hồn ma quỷ được khắc họa trên đó.



Bà cụ đội khăn xếp trên đầu, mí mắt hơi rũ xuống, khi nhìn thấy Ba Son đi vào thì mí mắt hơi nhếch lên 1 chút.



Ba Son đột nhiên cảm thấy xung quanh mình có một luồng hơi thở u ám, và hơi thở đó dường như đang vây lấy mình, không ngừng xoay tròn quanh người.



"Dì à, Viên Chi Am đã bị cháu mang về rồi!" Ba Son vội vàng mở miệng nói ra.



"Tốt lắm!" Ma Cô nhẹ gật đầu, nếp nhăn trên mặt giống như vỏ cây vậy, khi khóe miệng câu lên thì các nếp nhăn đều bị ép lại với nhau,, "Ngươi có thể nhìn ra cô ta có cái gì khác biệt không?"



"Không có!" Ba Son lắc đầu.



Ma Cô nhếch mép cười lên, "Trên người cô ta có một cỗ khí tức!"



"Khí gì?"



"Cỗ khí tức đó chính là nguyên khí của Trung Nguyên cổ đại! Ngươi có biết những đứa nhỏ cua ta thích ăn nhất là gì không? Chính là những khí tức này!" Ma Cô cười tàn nhẫn rồi dùng lòng bàn tay vuốt ve cái lọ trước mặt.



Trong lọ lập tức phát ra tiếng ùng ục giống như là tiếng ùng ục phát ra từ dạ dày khi đói



Ba Son nghe được âm thanh này, sắc mặt thay đổi liên tục, hắn đã từng nhìn thấy được thứ trong lọ, hắn biết những thứ bên trong chui ra đáng sợ như thế nào, chính hắn lúc nhỏ cũng suýt bị thứ này kéo vào trong lọ.



"Dì. . . người này chỉ là bị nghi ngờ thôi, chúng ta thực sự muốn động thủ sao?" Ba Son nhẹ giọng hỏi.



"Ngươi thì biết cái gì?" Ma Cô tức giận, bên trong ánh mắt có chút cuồng tín nói: " Nghi ngờ? Nghi ngờ là đủ rồi, còn cần gì nữa? Hơn nữa, ngươi không tò mò vì sao trên người cô ta có nguyên khí sao? Ngươi phải biết, nguyên khí này chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. . . Nếu như có thể đem những khí tức này dùng trên người của mình thì chúng ta nhất định có được lợi ích rất lớn ! Đến lúc đó, nói không chừng ta có thể đạt được sức mạnh như sư huynh của ta, A Đa La đại sư! Ngươi bây giờ ra ngoài truyền tin tức, nói rằng những vụ chém giết của băng đảng gần đây có thể liên quan tới người này, đồn cảnh sát sẽ bí mật giam giữ!"



"Vâng!" Ba Son gật đầu chậm rãi rút lui ra ngoài.



"Chờ một chút. . ." Ma Cô gọi một tiếng, cặp mắt thâm thuý nói ra, "Đợi lát nữa ra ngoài, ngươi đuổi hết người trong phòng thẩm vấn ra đi, khả năng sẽ xảy ra tiếng ồn lớn!"



"Vâng!" trong lòng Ba Son có chút sợ hãi gật đầu rút lui ra ngoài, nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại.



Ra khỏi phòng, Ba Son mới chính thức thở dài một hơi. Mặc dù người ở bên trong là dì của hắn nhưng Ba Son từ nhỏ đến lớn đều đặc biệt sợ hãi người dì này, mỗi lần nhìn thấy bà ấy, 2 cái đùi kiềm chế không được liền rung lên.



"Để những người khác lùi ra đi, không cần ở đây nữa. . ."



Ba Son đi qua hành lang, nói với mọi người rồi sau đó đi xuống lầu.



Mấy tên nhân viên cảnh sát gật đầu rối rít lui ra khỏi tầng này.



Trong phòng, Ma Cô cười toe toét một cách kỳ lạ, một tay vuốt ve cái lọ trước mặt, lẩm bẩm cười nói: "Tiểu bảo bối của ta. . . Lần này, ngươi thật đúng là có có lộc ăn. . . Ngươi biết không? Trong phòng bên cạnh có thứ mà ngươi thích ăn nhất. . ."



Ùng ục. . .



Ba cái lọ dường như bị kích động, lắc lư lên xuống phát ra tiếng vang cạch cạch.



"Không nên gấp. . . Không nên gấp. . . Đều có ăn thôi!" Ma Cô cười khúc khích, dùng một tay chạm vào mép chiếc lọ rồi mở nắp lọ ra, nói với một nụ cười kỳ lạ "Đi đi, ăn cho no nê. . ."



Tiếng nói vừa dứt liền nhìn thấy mép lọ có cánh tay của một đứa bé đang duỗi ra, bên trên cánh tay này đẫm máu nhìn trông rất kinh tởm.



"Cạc cạc cạc. . ."



Một tiếng kêu lạ phát ra từ miệng chiếc lọ và sau đó là một cái đầu nhỏ bằng nắm tay phát ra tiếng kêu éc éc quay lại nhìn Ma Cô.






Chương 819:





"Tiểu bảo bối của ta. . ." Ma Cô cười rất vui vẻ, trên khuôn mặt điên cuồng hiện ra huyết sắc đỏ bừng "Đi thôi, đi ăn cho no nê, đó là phần thưởng xứng đáng của ngươi. . ."



Kạch cạch ...



Con quái vật nhỏ nhoẻn miệng cười, lộ ra hai hàm răng nhọn hoắt.



"Tốt tốt tốt. . . cũng để 2 người đó đi nữa!" Ma Cô cười rồi vươn tay mở phong ấn của hai chiếc lọ cuối cùng, hai con tiểu quái vật giống nhau như đúc, từ bên trong chui ra.



"Đi thôi, đi ăn hết thịt cô ta, uống hết máu của cô ta. . ." Ma Cô cười lớn.



Ba con quái vật nhỏ sà vào cái lỗ bên vách rồi biến mất vào trong phòng, mà lúc này, Viên Chi Am ở trong phòng vừa mới ổn định lại, gọi điện thoại cho Bùi Nhược rồi nói một chút tình huống nơi này.



Đột nhiên, một cơn gió u ám từ sau lưng Viên Chi Am thổi tới.



Viên Chi Am giật mình, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại rồi sợ tới mức hét lên 1 tiếng lớn.



Trong góc phòng thẩm vấn, một cái đầu to bằng nắm tay đang nhìn chằm chằm Viên Chi Am với đôi mắt đỏ như máu.



Viên Chi Am làm gì đã nhìn thấy thứ này chứ? Mặc dù ngày bình thường làm việc rất ác độc nhưng khi nhìn thấy thứ này, cô ngay lập tức sợ hãi trốn xuống dưới bàn vì dù sao Viên Chi Am vẫn là một cô gái.



Con quái vật nhỏ đi ra đầu tiên kêu kéc kéc ..một tiếng rồi bò ra khỏi lỗ, tiếp theo là con thứ hai và thứ ba. Khi 3 con quái vật này xuất hiện ở đây, Viên Chi Am không khỏi run lên vội vàng bấm số của Đường Ân.



Kéc kéc kéc . .



Ba đầu tiểu quái vật nhìn Viên Chi Am rồi mở cái miệng rộng nhào tới.



"A. . ." Viên Chi Am hét lên, đá một cái vào tiểu quái vật, nội lực trong cơ thể cũng tự bộc phát ra.



Phịch một tiếng, con quái vật lao lên đầu tiên đã bị Viên Chi Am đá văng, con thứ hai đã đến bên mắt cá chân của Viên Chi Am rồi sau đó cắn vào 1 cái.



"Cút ngay!"



Viên Chi Am hét lên, đá văng con tiểu quái vật này nhưng con thứ 3 cũng đã xông tới cắn vào cổ tay của Viên Chi Am.



"Chuyện gì xảy ra thế?"



Trong điện thoại truyền đến giọng của Đường Ân.



"Cứu tôi. . ."



Viên Chi Am phát điên và vội vàng kêu cứu, lúc này con quái vật nhỏ bị đá bay đã vồ tới và tóm lấy bụng Viên Chi Am.



Viên Chi Am tránh không kịp liền bị rạch 1 đường trên bụng, máu từ bụng dưới chảy xuống..



Con quái vật nhỏ có đôi mắt đỏ hoe, dùng lưỡi liếm những ngón tay như thể nếm máu trên đó.



"Đường Ân, cứu tôi. . ." Viên Chi Am kêu to.



"Xảy ra chuyện gì? nội lực trong cơ thể. . ." Đường Ân lớn tiếng nói.



Lúc này, ba con tiểu quái vật đã lao tới cắn chặt vào ngón tay Viên Chi Am, Viên Chi Am có chút bị đau, cảm giác ngón tay sắp bị cắn đứt.



Vội vàng đưa tay ra, Viên Chi Am điên cuồng lắc cánh tay của mình nhưng ba con quái đó lại lao về phía trước càng nhanh hơn.



Ma Cô ở phòng bên cạnh cười khúc khích khi nghe thấy tiếng kêu của Viên Chi Am.



Nguyên khí!



Đơn giản đây là liều thuốc bổ lớn nhất cho ba tiểu quái vật của bà, nếu có thể uống được máu thịt của người này, những con tiểu quái vật của bà sẽ có tiến bộ vượt bậc.



Trong thời gian này, Bùi Nhược cũng đã rời khỏi công ty của mình.



Sau khi đến Man Thành, Bùi Nhược vẫn luôn đi trên con đường rộng mở, dù là thực lực hay vốn liếng, Bùi Nhược đều có Đường gia ở sau lưng làm chỗ dựa. Cho nên cô đã âm thầm giúp đỡ mấy vị đối tác, cô cùng với họ đã bắt đầu bao vây, đàn áp mua lại sản nghiệp của Đường Hạo.



Ai biết được vào lúc này, Viên Chi Am sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy chứ?



"Đi đồn cảnh sát. . ."



Sau khi lên xe, Bùi Nhược lạnh lùng mở miệng, trong lòng nóng như lửa đốt.



Vừa rồi Đường Ân gọi điện cho Bùi Nhược để hỏi về chuyện của Viên Chi Am, Bùi Nhược chỉ biết Viên Chi Am đến đồn cảnh sát, ngoài ra thì không biết gì thêm.



Chiếc xe lao vun vút trên khắp con phố và lái một cách điên cuồng về phía đồn cảnh sát.



Kể từ khi cả hai đến Man Thành, mọi thứ được diễn ra một cách có trật tự và chưa bao giờ bị lộ ra ngoài. Mà khoảng thời gian này, Đường Hạo cũng không ở Đông Nam Á, cái này khiến Bùi Nhược hoang mang, nhất thời không đoán ra được là ai đang đứng ở phía sau.



Xe đi thẳng tới đồn cảnh sát, Bùi Nhược lấy tốc độ nhanh nhất xuống xe mang theo người bên cạnh tiến vào trong đồn cảnh sát.



Lúc này, Ba Son tình cờ đang tổ chức một cuộc họp báo.



"Chúng ta đã tìm ra người đứng sau của những cuộc tàn sát băng đảng gần dây! Cảnh sát sẽ đưa ra những hình phạt tương xứng dựa trên tác hại của vụ việc này! Qua đây, tôi cũng xin mọi người hãy yên tâm rằng cảnh sát nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lý. . ." Ba Son nói xong liền ra hiệu cho người phía dưới.



Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, giống như đang tiễn người hùng rời đi vậy.



"Đi lên hỏi thăm một chút. . ." Bùi Nhược nghe đến mấy câu này, đáy lòng trầm xuống. Bất quá, cô vẫn ra lệnh cho người bên cạnh đi hỏi thăm cảnh sát 1 chút.



Sau nhiều lần dò hỏi, Viên Chi Am hóa ra là người bị cảnh sát bắt.



"Cô Bùi, bên cảnh sát nói rằng cô Viên không có cơ hội được tại ngoại và cần phải bị giam giữ trong bí mật!"



"Giam giữ bí mật? Bây giờ còn chưa có định tội, chỉ là người hiềm nghi vậy mà muốn giam giữ bí mật sao?" Bùi Nhược nổi gân xanh trên trán, bước nhanh tới văn phòng cảnh sát, " Lệnh cho luật sư tới ngay, ta nhất định phải thấy người ngay lập tức. . ."



"Thật có lỗi, các ngươi không cách nào nhìn thấy người. . ." Ba Son lúc này đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm Bùi Nhược, lạnh giọng nói ra: "Viên Chi Am bị tình nghi có liên quan đến nhiều vụ chém giết băng đảng gần đây, người của chúng ta đang dành thời gian để thẩm vấn. . ."



"Thẩm vấn? thẩm vấn không phải là vẫn gặp được luật sư của ta sao?" Bùi Nhược giận dữ.



"Không thể. . ." Ba Son lạnh giọng nói.



Bùi Nhược có chút căm hận, chậm rãi rút lui hai bước, "Tốt, đã như vậy. . ."



Bùi Nhược vừa mới nói đến đây, đột nhiên cảm thấy toàn thân căng cứng, như có một luồng hơi thở u ám từ phía sau quét tới để cho toàn bộ khớp trên người cô cứng lại.



Bùi Nhược khẽ quay lại, cô nhìn lại thì thấy có người từ trên lầu nhấc ba cái lọ đi xuống, một bà lão đầu đội khăn xếp đang run rẩy bước xuống lầu nhưng bà vẫn nhìn mình.



"Cô Bùi, nếu như không có chuyện gì, cô có thể rời đi bây giờ!" Ba Son có chút chán ghét khoát tay, căn bản không có tâm tình để ý tới Bùi Nhược.



Bùi Nhược dường như không nghe được tiếng Ba Son mà chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của bà lão như một mũi dao lạnh buốt, đâm nhói lên da thịt của cô khiến cô không khỏi rùng mình một cái..









Chương 820:





"Ba Son, ta nhìn thấy cô gái này rất xinh đấy. . ." Ma Cô mở miệng.



Bùi Nhược lảo đảo lui mấy bước, cảm giác khoảng cách với Ma Cô đã xa một chút, lúc này cơ thể mới nóng lên được tí, "Nếu không cách nào có thể nhìn thấy người, ta liền đi trước!"



"Chờ một chút!" Ma Cô đột nhiên mở miệng, nụ cười trên mặt mười phần quái dị, "Cô gái, cô muốn thấy Viên Chi Am sao?"



"Ta còn có việc!" Bùi Nhược cúi đầu xoay người bước ra ngoài cửa.



Ba Son nhìn Bùi Nhược rời đi, có chút nghi ngờ nhìn Ma Cô một cái.



"Theo dõi, trong người cô ta cũng có nguyên khí, không thể để cho cô ta chạy trốn như vậy!" Ma Cô cười lạnh.



"Cô ta cũng có nguyên khí sao?" Ba Son hơi sững sờ.



Ma Cô nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng tràn đầy vui sướng. Một ngày mà có tới 2 người có nguyên khí dâng tới tận cửa, chuyện này từ xưa tới nay đều chưa từng xảy ra, nếu như hai người này đều rơi vào tay của mình thì muốn vượt qua A Đa La cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.



Lúc này, Bùi Nhược đã ra khỏi đồn cảnh sát, cô lên xe rồi nhanh chóng bấm số của Đường Ân. Cô cảm thấy có vấn đề với đồn cảnh sát này, đặc biệt là người phụ nữ vừa nói chuyện với cô.



Trên thương trường nhiều năm như vậy, Bùi Nhược làm sao có thể không biết loại ánh mắt không có thiện cảm đó chứ?



Tút tút tút. . .



"Này, Viên Chi Am thế nào rồi?" Đường Ân vội vàng dò hỏi.



"Bây giờ tôi cũng không rõ! Tôi vào đồn cảnh sát nhưng họ không cho tôi gặp ai cả! Hơn nữa khi tôi ở trong đồn cảnh sát liền cảm giác được có chút không đúng. . ." Bùi Nhược nói ngắn gọn.



"Lập tức tìm chỗ trốn đi, tôi sẽ tới đó sớm thôi. . ." Đường Ân hít sâu một hơi rồi cúp điện thoại.



"Rời đi nơi này!" Bùi Nhược vội vàng nói với tài xế, cô cảm thấy ở đây nhất định có vấn đề, cho dù không có vấn đề gì thì cô cũng sẽ không ở lại nơi này.



Ánh mắt vừa rồi của Ma Cô, cho dù là giờ nghĩ lại cung khiến cho Bùi Nhược có cảm giác không rét mà run.



Xe chạy nhanh ra ngoài, mà lúc này Ba Son cũng lên xe, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Nhược rời đi, khóe miệng cong lên.



"Đuổi theo, tôi nghi ngờ rằng cô ta cũng có liên quan tới việc bẳng đảng thanh toán nhau gần đây! Nếu không thì làm sao cô ta lại tìm Viên Chi Am, vì cái gì mà hết lần này tới lần khác đều đòi gặp Viên Chi Am chứ?"



Xe cấp tốc khởi động rồi đi theo sau xe Bùi Nhược ở 1 khoảng cách xa xa.



Mười mấy phút sau, Bùi Nhược liền phát hiện sau lưng có điều bất thường.



"Đi quanh quanh trong thành phố!"



"Vâng!"



Những tài xế này đều được Bùi Nhược mang theo từ Trung Quốc. Không có vấn đề gì về mức độ trung thành và hoàn toàn không có vấn đề gì về tay nghề của họ.



"Cho người chuẩn bị, xử lý xe theo sau lưng chúng ta!"



Vẻ mặt Bùi Nhược trở nên lạnh lùng, cuối cùng thì cô cũng lấy lại được tinh thần từ sau khi nhìn ánh mắt của Ma Cô. Sau khi phân tích kỹ lưỡng, cô cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, kỳ quái đến mức không hiểu nổi.



Bùi Nhược tuyệt đối tin tưởng vào khả năng của Viên Chi Am, nếu không có người nào chỉ điểm thì Viên Chi Am tuyệt đối sẽ không bị bại lộ. Hành động cực kỳ bí mật như vậy nhưng vẫn bị bắt vào đồn cảnh sát, cái này nói rõ sự nghiêm trọng của chuyện này.



Xuy xuy. . .



Chiếc xe rẽ ngoặt tại chỗ và rẽ vào làn đường bên phải.



Bùi Nhược liếc nhìn lại và phát hiện ra rằng chiếc xe theo sau vẫn còn đang bám theo.



"Có người chạy tới. . ."



Lúc này, lái xe nhẹ giọng mở miệng, bởi vì hắn nghe được có người tiếp viện đến qua bộ đàm.



"Đụng vào!" Bùi Nhược không chút do dự nói.



Bùm. . .



Sau lưng truyền đến tiếng nổ lớn, một chiếc xe hơi lao tới từ một phía và đâm thẳng vào chiếc xe của Ba Son.



Lực va chạm cực lớn khiến hai chiếc xe bị phá hủy trong tích tắc, Ba Son ngồi ở vị trí ghế phụ, một tay nắm lấy tay vịn, thật vất vả mới khống chế lại được cơ thể, rống to rồi xổ một câu nói tục.



"Má nó!"



Vài cảnh sát trong xe không có kỹ năng tốt như vậy, từng người ngã trái ngã phải đâm vào thành xe, ai cũng bị thương nặng.



" Xuống xe đuổi theo!"



Ba Son hét lên một tiếng rồi đạp cửa xe ra, lửa giận trong lòng đã bùng cháy. Hắn phát hiện ra cô gái trước mặt có chút khó xơi, không thể xử lý theo bình thường được.


"Bắt những người kia lại, người còn lại theo tôi truy đuổi, báo cáo về trụ sở ngay lập tức, nói rằng đã tìm thấy một kẻ tình nghi khác!" Ba Son lớn tiếng rống giận rồi móc súng lục ra.



Lúc này, người trong xe vừa đâm vào đã lôi súng ra.



"Nằm xuống!"



Ba Son giật nảy cả mình, còn chưa kịp nổ súng liền nằm rạp dưới đất hết.



Đoàng đoàng đoàng…



Tiếng súng đột nhiên vang lên, viên cảnh sát vẫn ngồi trong xe lập tức bị thương nặng..



Tiếng la hét xung quanh vang lên tức thì, vài người mặc vest đen bước ra khỏi xe rồi chĩa súng vào Ba Son.



Ba Son sợ hãi vội vàng chạy trốn, hắn chạy vào bên trong cửa hàng rồi lấy thiết bị liên lạc ra kêu cứu, "Tôi cần hỗ trợ! Tôi cần hỗ trợ! Lập tức đến hỗ trợ tôi ......"



Mấy tên áo đen không nói hai lời, đối diện với vị trí Ba Son rồi nã hơn mười mấy phát đạn.



Ba Son bị bắn liền chạy trốn ở đầu cầu thang, điên cuồng la hét lên, lúc này những người bên ngoài cũng kinh hãi kêu lên rồi điên cuồng bỏ chạy..



Thấy không thể kiểm soát được tình hình, người đàn ông mặc đồ đen thản nhiên thả hai quả lựu đạn xuống, quay người bỏ đi khỏi cửa hàng.



Bùm. . .



Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ cửa hàng bị nổ tung lên.



Ba Son ôm đầu nấp sau cầu thang, cuối cùng thì cũng chật vật tránh được những đợt sóng xung kích này nhưng máu đã chảy ra ở 2 bên tai.



"Tôi muốn hỗ trợ! Tôi muốn hỗ trợ!"



Ba Son đứng dậy và hét vào thiết bị liên lạc, "Tôi cần nhân lực, đừng để tôi nói nhiều như vậy ..."



Tiếng nói vừa dứt, Ba Son ném đi thiết bị liên lạc của mình rồi xông ra cửa hàng đầy bừa bộn.



Bên ngoài cửa hàng đã có tiếng còi cảnh sát vang lên.



Ba Son thản nhiên dừng một chiếc xe cảnh sát và hét lên: "Lái xe đi về phía trước! Cho người điều tra thiết bị giám sát ngay lập tức, tôi muốn tìm được cái xe kia, tôi muốn tìm được cô gái kia ..."



Xe ngay lập tức lao ra và đi thẳng đến xe của Bùi Nhược.



Bùi Nhược bình tĩnh siết chặt điện thoại di động.



"Chúng ta có thể sẽ bị đuổi kịp. . ."



Lái xe lúc này mở miệng, bởi vì hắn biết trên đường phố ở Man Thành này đều có thiết bị giám sát nên sẽ không dễ dàng trốn thoát.



"Ở phía trước không có thiết bị giám sát, dừng xe ngay chỗ công viên. . ." Bùi Nhược ngẩng đầu, bên trong ánh mắt tràn đầy tức giận.



"Dừng xe?" Lái xe sửng sốt một chút, sắc mặt có chút thay đổi, "Chị Bùi Nhược, chị muốn làm gì?"



"Dừng xe, thả ta xuống! Ngươi mang theo đám người này đi quanh quanh trong thành phố, ta muốn đến đồn cảnh sát một chuyến. ." sau khi nói xong, Bùi Nhược đã kéo cửa xe ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom