• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Rung Cảm Từ Em (5 Viewers)

  • Chương 74

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
123576.png
Nhung Lê trước giờ đâu nghe ai, mà cô muốn nói gì anh cũng biết, chẳng qua chỉ là mấy thứ như nên hay không nên mà Trình Cập vừa nói mà thôi.


Cô cũng đoán được thái độ của anh: “Vậy đợi sau này khi anh nghe em, em sẽ nói.” Đợi đến lúc đó, cô mới có lập trường và tư cách.


Nhung Lê không muốn nói tiếp về chuyện này, bèn lấy chiếc đồng hồ ra, đặt lên cạnh kệ tủ: “Đồng hồ là cô mua à?”


Từ Đàn Hề cúi đầu, cẩn thận dùng nhíp gắp những mảnh dằm gỗ ở vết thương, cô sợ làm đau anh, giọng nói tự nhiên nhẹ đi: “Em không biết anh thích kiểu dáng nào, bèn mua loại đắt nhất vậy.”


Cô đeo găng tay y tế, cảm giác mát mát lành lạnh, cách một lớp mỏng nắm lấy bàn tay anh.


Nhung Lê nhìn chằm chằm vào tay cô, bởi vì cô cúi đầu nên anh có thể mặc sức nhìn, không cần né tránh: “Tôi không đeo đồng hồ, cô cầm về đi.”


Thật kỳ lạ, trước đây anh rất ghét người khác chạm vào anh, thế mà chẳng biết từ bao giờ, anh lại quen với việc tiếp xúc thân thể với cô.


Từ Đàn Hề ngẩng đầu hỏi: “Xe thì sao? Anh có thích xe không?”


Nhung Lê nhìn sang chỗ khác: “Không thích“.


Từ Đàn Hề chấm bông tăm vào nước khử trùng, làm sạch vết thương của anh, thủ thỉ: “Vậy anh thích gì?”


Nhung Lê không trả lời.


Cô thoa thuốc lên vết thương của anh, dán miếng băng dính y tế lên: “Được rồi.”


Lòng bàn tay anh đang úp xuống, cô toan buông ra thì ngón tay bị anh bắt lại, tay anh từ từ nhích lên, từ lòng bàn tay đến cổ tay, sau đó thì tháo găng tay của cô xuống.


Không còn ngăn cách bởi lớp cao su mỏng kia, ngón tay anh thong thả du ngoạn trong tay cô, khẽ vuốt: “Sao tay lại thành thế này?”


Anh khẽ ấn lên vết chai tay cô.


Từ Đàn Hề không trả lời ngay.


Nhung Lê buông tay: “Không thể nói?”


Anh có thể khẳng định vết chai trên tay cô chắc chắn không phải do kim thêu và dao giải phẫu gây nên.


Giọng Từ Đàn Hề rất bình tĩnh, dường như không phải đang kể về mình: “Trước đây em từng bị người ta bắt, lẽ ra đã bị bọn bắt cóc giết con tin, nhưng không hiểu vì sao không chết, lúc cậu em cứu được em đã là năm năm sau rồi, chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó em không nhớ nữa, tay, có lẽ là từ lúc đó.”


Năm năm đó, cô đi đâu, làm gì, cô hoàn toàn không nhớ, cũng không tra ra được chút manh mối gì, giống như năm năm đó đã bị đánh cắp.


Lúc Nhung Lê nghe đến ba chữ “giết con tin” thì bắt đầu thất thần nhìn cô.


Từ Đàn Hề tháo chiếc găng tay còn lại xuống, cô quay lại chủ đề cũ: “Anh vẫn chưa trả lời em anh thích gì?”


Lần này Nhung Lê không còn nghĩ một đằng nói một nẻo nữa: “Chẳng phải cô biết rồi sao?”


Anh thích đồ ngọt, thích nhất kẹo dẻo vị dâu.


Dường như cô biết tất cả sở thích của anh, cô biết mắt anh không tốt, biết anh mất ngủ, biết chân anh không khỏe, biết rằng khi say anh sẽ bám người.


Cứ như vậy, thần không biết quỷ không hay, cô hiểu rõ mọi thứ liên quan đến anh tự lúc nào.


Cô bước đến gần anh hơn một chút, lấy ra một nắm kẹo từ trong túi của mình, đặt vào túi áo anh, da mặt cô mỏng, chỉ vậy thôi mà hai má đã hây hây đỏ, thế nhưng cô rất cương quyết, chưa từng che giấu sự yêu thích của mình đối với anh: “Sau này khi anh giận, em sẽ lấy kẹo dỗ anh.”


Lý trí nói rằng anh nên từ chối, nên vạch rõ giới hạn, nên cách xa cô một chút, nên… để anh thẳng thắn một lần thôi: “Ừ.”


Từ “dỗ” này, khiến người ta quá dễ mủi lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom