• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Rung Cảm Từ Em (2 Viewers)

  • Chương 82

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
123675.png
Ấm trà làm bằng sứ Thanh Hoa, Từ Đàn Hề một tay đỡ phần đáy ấm, một tay đè lên nắp ấm, ngón tay cô thon dài, trắng ngần, chiếc ấm sứ trông cũng thêm phần trong trẻo long lanh.


Cô rót hai tách trà: “Quan Quan muốn uống không?”


“Muốn ạ.”


Cô rót thêm một tách nữa, kể tra nhiệt độ dưới đáy tách, đợi hết nóng mới đưa cho Nhung Quan Quan.


Trẻ con nào biết thưởng thức trà, chỉ xem như nước uống, tách lại nhỏ, cậu uống một hơi hết sạch, còn liếm môi: “Có vị ngọt ạ.”


Nhung Lê cũng vậy, một hơi uống hết.


Ừm, vị ngọt, còn có vị dâu.


Nước trà của quán ăn này rất bình thường, vị cũng hơi nhạt, Từ Đàn Hề đã bỏ thêm bốn viên kẹo dâu tây, nửa thìa mật ong và ba quả táo đỏ vào trong.


Táo đỏ cô mua cho Nhung Quan Quan ăn vặt, mật ong nằm dưới đáy túi vải, mua cho Nhung Lê.


Uống gần hết ấm trà, món ăn mới được dọn lên. Canh thịt bằm vừa bưng lên, Nhung Quan Quan liền đưa tay với lấy muôi múc canh.


“Đừng đụng vào.” Nhung Lê đẩy canh ra xa một chút, “Nóng.”


“Dạ.” Nhung Quan Quan rụt tay về.


Nhung Lê múc một bát xong: “Đưa bát cho tôi.” Anh đang nói với Từ Đàn Hề.


Từ Đàn Hề đưa bát của mình qua.


Nhung Lê đưa bát canh vừa múc khi nãy cho cô trước.


Cô nói: “Cảm ơn.”


Anh không đáp, múc bát canh mới đưa cho Nhung Quan Quan.


Nhung Quan Quan học theo nói: “Cảm ơn.”


Nhung Lê không thích uống canh, chỉ vớt hai viên thịt: “Nóng lắm, thổi nguội rồi hẵng uống.”


Cũng không biết anh đang nói cho Nhung Quan Quan nghe hay nói cho Từ Đàn Hề nghe, nhưng cả hai đều rất nghe lời, thổi nguội rồi mới uống.


Uống canh xong, Nhung Quan Quan múc một muôi cơm thật đầy vào bát của mình, gắp thêm hai miếng sườn ba miếng bò nướng đá: “Chị Từ ơi, lúc nãy ở trước cửa nhà vệ sinh…”


Nhung Lê gõ bàn: “Lúc ăn cơm đừng nói chuyện.”


Nhung Quan Quan: “Dạ.”


Cậu im lặng ăn sườn, ăn sườn xong, ăn thịt bò, ăn thịt bò xong, ăn thịt gà.


Đi theo Nhung Lê hơn nửa năm, thói quen ăn uống của Nhung Quan Quan ngày càng giống anh, chủ nghĩa ăn thịt, không thích rau củ.


“Quan Quan, đừng chỉ ăn thịt không.” Từ Đàn Hề dùng đũa chung gắp một gắp cải xanh cho vào bát Nhung Quan Quan, “Phải ăn rau nữa.”


Nhung Lê hơi nhồn nhột.


Nhung Quan Quan rất tinh ranh: “Anh, phải ăn rau nữa đấy.”


Nhung Lê gắp một miếng thịt: “Lo ăn phần em đi.”


Được thôi.


Nhung Quan Quan cắn nửa viên thịt, ăn cơm của cậu, im như thóc.


Từ Đàn Hề nhìn mắt Nhung Lê mấy lần, không kìm được nữa, nhỏ nhẹ, dè dặt, dịu dàng nói: “Cà rốt rất tốt cho mắt.”


Nhung Lê ngẩng đầu nhìn cô: “Không ăn.”


Từ Đàn Hề đoán được có thể anh bị quáng gà, vì anh chỉ nhìn không rõ vào ban đêm, quáng gà nên ăn nhiều cà rốt. Cô kiên nhẫn, nhẹ nhàng nói: “Ăn một ít thôi.”


Nhung Lê không buồn nhìn cô, nhíu mày, nghiêm mặt. Anh ghét cà rốt: “Không ăn.” Một miếng cũng không ăn.


Ngữ khí rất cứng rắn, miễn bàn.


Từ Đàn Hề hết cách, ngữ khí mạnh mẽ hơn chút ít, còn mang chút dỗ dành: “Nhung Lê, anh đừng kén ăn mà.”


Quan Quan, không được ăn quá nhiều kẹo.


Giống y hệt giọng điệu khi dỗ dành con nít của cô.


Nhung Lê gắp một miếng cà rốt bỏ vào bát: “Được chưa.”


Giọng điệu của anh rất gắt gỏng, rất bất mãn song lại hậm hực chấp nhận số phận.


Nhưng phụ nữ ấy mà, khá dễ được nước lấn tới, Từ Đàn Hề cũng không ngoại lệ, thấy anh đã nhượng bộ, bèn mạnh dạn gắp cà rốt cho anh.


Cô gắp một miếng.


Anh không nói gì.


Cô gắp thêm miếng nữa.


Anh vẫn không nói gì.


Cô lại gắp…


“Từ Đàn Hề.”


Từ Đàn Hề run tay, cà rốt rơi xuống.


Nhung Lê rất bất mãn, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm người đối diện, vẻ mặt hơi hung dữ: “Cô một vừa hai phải thôi.”


Cô mỉm cười, vén lọn tóc ra sau tai, ngoài miệng rất ngoan ngoãn nhận lời: “Vâng, được ạ.” Nhưng còn tay thì, cô gắp cho anh một gắp cải xanh thật lớn, chất thành ngọn núi nhỏ trong đĩa của anh.


Nhung Lê: “…”


Anh không làm gì được cô, chỉ thấy hơi bực.


Rốt cuộc anh bị sao thế này, lí trí đâu rồi? Tính nóng nảy đâu rồi? Sao đột nhiên lại mặc cho cô làm càn trong lãnh địa của anh vậy?


Ý thức lãnh địa của anh hình như đã bị cô bào mòn rồi.


Vào giờ này, Trình Cập cũng đang ăn trưa, ăn cái gì? Đồ ăn gọi ngoài.


Di động lại đổ chuông, gã cầm lên xem, lại là yêu cầu kết bạn kia, gã đã từ chối mấy lần rồi, nhưng đối phương vẫn không biết chán, gửi mãi không ngừng.


Gã chấp nhận, nhắn qua một câu: “Xin hỏi ai vậy?”


Ảnh đại diện của đối phương là một đôi chân, rất dài rất thẳng rất quyến rũ, tên WeChat là: Kẹo Xam Xám.


Kẹo Xam Xám: “Quán ăn món Trung.”


Quán ăn món Trung?


Trình Cập gửi một dấu hỏi chấm, đối phương gửi lại một tấm ảnh.


Là ảnh tự chụp của một cô gái, mắt rất to, cằm rất nhọn, đẹp thì đẹp nhưng không có nét đặc sắc, khuôn mặt này đúng là dạng Trình Cập không nhớ được, gã không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ lúc trước gã từng trêu ghẹo?


Gã gửi hai dấu hỏi chấm, đối phương lại gửi thêm một tấm ảnh nữa. Lần này Trình Cập hiểu rồi, đó là ảnh chụp lén Nhung Lê.


Hóa ra là nợ đào hoa của Nhung Lê.


Kẹo Xám Xám: “Đứa bé khi nãy, là con trai anh thật sao?”


Đứa bé?


Trình Cập nghĩ bụng, chắc là Nhung Quan Quan.


Kẹo Xám Xám: “Trông anh rất trẻ, đó không phải con anh đâu đúng không.”


Thăm dò một cách trắng trợn, tấn công một cách dồn dập.


Cô gái này cũng táo bạo ghê.


Thôi được, nể tình bạn cùng trấn, Trình Cập anh chặt đứt một món nợ đào hoa vậy.


Hôm nay Trình gia không dẩy đầm: “Tôi đúng là rất trẻ.”


Hôm nay Trình gia không dẩy đầm: “Năm nay vừa tròn mười tám.”


Hôm nay Trình gia không dẩy đầm: “Con trai bốn tuổi hơn.”


Cô gái bên kia im lặng rồi.


Trên khung đối thoại luôn hiện thị đang nhập văn bản, nhưng nửa ngày cũng không thấy tin nhắn gửi tới.


Bình thường Trình Cập cũng thích chơi bời, chơi rất hăng, nhưng người không nên đụng vào gã không bao giờ vượt quá giới hạn, ra ngoài lăn lộn, đạo đức cơ bản vẫn cần phải có.


Hôm nay Trình gia không dẩy đầm: “Biết tôi có con trai rồi còn nhắn tin cho tôi, cô gái quán ăn à, đầu mà cúi thấp quá, sau này khó ngẩng lên làm người lắm đấy.”


Cô gái quán ăn không trả lời nữa.


Trình Cập thẳng tay xóa WeChat của người ta, gọi điện thoại cho Nhung Lê, gã cố nhịn không nổi nóng: “Bạn Nhung cùng trấn này, cậu xấu tánh quá đấy.”


Bạn Nhung cùng trấn không áy náy chút nào, giọng điệu nhạt như nước cất: “Cậu hoàn toàn có thể không chấp nhận.”


Anh có lí quá nhỉ?


Trình Cập hậm hực: “Gửi yêu cầu cho cậu mấy chục lần thử coi.” Mẹ kiếp, tức quá, “Sao anh lại cho số của tôi? Cho số của Từ Đàn Hề không được chắc.”


“Chuyên môn kỹ thuật,“ Nhung Lê thờ ơ nói, “Cậu giỏi hơn.”


Trình Cập: “…”


Giỏi cái khỉ gió nhà cậu!


Trình Cập cười khẩy: “Nhung Lê à, làm người cho tôi nhờ.”


Nhung Lê đã cúp máy.


Trình Cập: “…”


Chó má!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom