• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Rung Cảm Từ Em (2 Viewers)

  • Chương 84

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
123825.png
Tiểu Quy lắc đầu: “Không tìm được chứng cứ định tội.”


Nếu không có chứng cứ, không thể giữ Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường mãi được, phải thả người thôi. Chu Thường Vệ đưa mắt ra hiệu cho Vạn Mậu, Vạn Mậu hiểu ý, đứng dậy đi thả người.


Lưu Nhậm Đạt được thả ra, bóng gió nói: “Sếp à, lần sau đừng có bắt người lung tung nữa, quán mạt chược chúng tôi bận lắm.”


Chu Thường Vệ cười lấy lệ: “Cảnh sát chúng tôi cũng bận lắm, lần sau đừng để chúng tôi bắt nữa.”


Lưu Nhậm Đạt khịt mũi, lớn tiếng gọi cộng sự lâu năm Đinh Cường cùng mình rời khỏi sở cảnh sát.


Hai lão cáo già! Bành Kiến Quốc nhìn mà ngứa cả răng: “Cứ thế thả hai người đó đi à?”


Vạn Mậu nhún vai: “Tạm giam hai mươi bốn tiếng rồi, không có chứng cứ không muốn cũng phải thả thôi.”


Bành Kiến Quốc không cam tâm: “Tôi vẫn thấy hai người này có vấn đề.”


Vạn Mậu phụ họa: “Tôi cũng thấy vậy.”


Chu Thường Vệ lườm mỗi người một cái: “Các cậu thấy thì có ích gì, bớt ở đây khua môi múa mép, mau đi tìm chứng cứ đi.”


Vạn Đô Con cao một mét tám chín, nặng một trăm kí huơ tay, điệu bộ hệt như ma ma trong các kỹ viện thời xưa: “Vâng ạ!”


Chu Thường Vệ bảo cậu ta cút đi.


Ba tiếng qua đi, mặt trời đã bắt đầu lặn xuống núi.


“Sắp tan làm rồi,“ Vạn Mậu ngứa mông, ngồi không yên, gọi các đồng nghiệp, “Hay là đi uống một ly đi?”


Chu Thường Vệ cầm điếu thuốc, cười khẩy: “Vụ án chưa phá được, uống gì mà uống.”


“Vậy cũng phải ăn cơm chứ…”


Một giọng nói chợt chen ngang: “Bên này có phải đội hình sự không?”


Đó là một người đàn ông trung niên, đứng trước cửa nhìn dáo dác.


“Đúng vậy.” Vạn Mậu quan sát ông ta, “Ông đến báo án hay là… tự thú?”


Người đàn ông đi vào nói: “Tôi đến báo án.”


Xem ra bữa tối hôm nay khỏi ăn rồi.


Chu Thường Vệ đứng dậy khỏi ghế: “Án gì? Địa điểm xảy ra vụ án ở đâu?”


Người đàn ông tự giới thiệu mình trước: “Tôi tên Phương Đại Thành, nhà ở thôn Thiết Lĩnh Phương trấn Tường Vân.” Giới thiệu xong, ông ta ngập ngừng một lúc mới nói, “Tám năm trước, tôi nhìn thấy ba người đàn ông kéo một cô gái rau ngọn núi đằng sau xưởng sản xuất thuốc lá Hồng Giác, người chắc chết rồi, về sau tôi có thấy người nhà của cô gái đó đăng tin tìm người.”


Lại là án mạng.


Chu Thường Vệ nghiêm mặt: “Ông có thấy rõ mặt của ba người đàn ông kia không?”


Phương Đại Thành liếc ngang liếc dọc, nâng tay lau mồ hôi, chắc là một người tính cách nhu nhược, chần chừ nửa buổi mới nói: “Thấy rõ, họ làm chung một xưởng với tôi.”


“Họ là ai?”


Phương Đại Thành báo tên từng người ra: “Lưu Nhậm Đạt, Đinh Cường, Lý Quyền Đức.”


Lý Quyền Đức từng nói, chuyện năm xưa…


Chu Thường Vệ hiểu rồi, thì ra là chuyện này.


Phương Đại Thành bổ sung thêm: “Tôi không thấy cô gái kia trở xuống, thi thể có thể ở trên núi.”


Vụ án từ tám năm trước, hôm nay nhân chứng mới tìm đến cửa, không sớm không muộn, đúng lúc xảy ra vụ án Lý Quyền Đức, thời gian trùng khớp nhưng Diêm Vương đi bắt ma, muốn anh chết lúc canh ba, chắc chắn không để sống đến lúc canh năm.


Tạm gác Diêm Vương qua một bên, bắt ma trước rồi nói.


Chu Thường Vệ dụi tắt thuốc: “A Mậu, cậu thông báo cho bên khám nghiệm dấu vết và pháp y, mười phút sau xuất phát đến xưởng sản xuất thuốc lá Hồng Giác.”


“Ok.” Không được ăn cơm rồi, Vạn Mậu nhét một cái bánh bông lan vào túi áo, dọc đường lót dạ.


“Kiến Quốc,“ Chu Thường Vệ ra thêm một mệnh lệnh ngắn gọn súc tích, “Bắt người.”


Bành Kiến Quốc đã lên xong dây cót: “Rõ!”


Lưu Nhậm Đạt và Đinh Cường không ở trên huyện, hai người đều đã về quê, khi xe cảnh sát đến trấn Tường Vân đã gần bảy giờ, sắc trời đã tối hẳn.


Tiếng còi hụ vang lên trong thôn họ Lưu, kinh động con chó từ đầu thôn đến cuối ngõ, kinh động người của mỗi nhà mỗi hộ.


Già trẻ trai gái trong thôn đều chạy ra hóng chuyện, túm năm tụm bảy, bàn tán xôn xao.


“Sao cảnh sát lại đến nữa vậy?”


“Đến bắt người đấy.”


“Bắt ai?”


“Tôi thấy xe chạy về phía nhà Linh Chi, chắc là chồng bà ấy lại gây chuyện gì rồi.”


“Đi, đi xem thử.”


Cả nhóm đi về phía nhà Linh Chi.


Chồng bà Linh Chi tên Lưu Nhậm Đạt, mở quán mạt chược, xe cảnh sát dừng ngay trước cổng nhà họ, Đinh Cường cũng đang ở đây, cảnh sát bắt cả hai một lượt.


Lưu Nhậm Đạt bị hai cảnh sát áp giải ra ngoài, ông ta không ngừng vùng vẫy, nổi giận đùng đùng, lớn tiếng gào thét: “Buông tôi ra! Các người dựa vào đâu mà bắt tôi!”


Bành Kiến Quốc ấn đầu ông ta, bảo ông ta im lặng: “Dựa vào việc ông là nghi phạm.”


Lưu Nhậm Đạt đỏ mặt tía tai hét: “Bọn tôi nói chưa rõ ràng sao? Cha con Lý Quyền Đức không phải do bọn tôi giết!”


Đinh Cường cũng hét lớn oan quá, cảnh sát bắt người bừa bãi.


Bành Kiến Quốc đưa mắt ra hiệu cho đồng nghiệp, để họ áp giải Đinh Cường lên xe trước, còn mình còng tay Lưu Nhậm Đạt: “Tám năm trước, ngọn núi đằng sau xưởng sản xuất thuốc lá Hồng Giác, còn nhớ chứ hả.”


Lưu Nhậm Đạt bỗng chốc quên cả việc vùng vẫy, sững sờ, lát sau mới ấp úng giải thích: “Tôi… tôi không biết anh đang nói gì.”


Bành Kiến Quốc bẻ ngược tay ông ta: “Thế thì về sở cảnh sát từ từ nói.”


Ông ta lắc đầu gào lên: “Các người có chứng cứ chứng minh tôi giết người không?”


Bành Kiến Quốc dừng bước: “Sao ông biết đó là vụ án giết người? Tôi chưa nói gì mà.” Lộ tẩy rồi đúng không.


Lưu Nhậm Đạt hốt hoảng: “Tôi, tôi đoán bừa thôi.”


Bành Kiến Quốc lười dây dưa với ông ta, đẩy người về phía xe cảnh sát: “Lên xe.”


Lưu Nhậm Đạt vừa nhấc một chân lên xe, bỗng nhiên khựng lại, ông ta trợn to mắt, đồng tử giãn rộng, nhìn sang đối diện xe, không dám tin vào mắt mình: “Cậu, cậu…”


Người ở đối diện đội chiếc mũ áo hoodie thật lớn, đèn đường nằm bên trái, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, anh chậm rãi đến gần: “Còn nhớ tôi không?”


Lưu Nhậm Đạt há hốc miệng.


Anh nhả từng chữ, u ám đến tận xương, như hồn ma chui từ địa ngục lên để đòi mạng: “Tôi là con trai của Bạch Thu, A Lê.”


Mùa Đông năm đó, A Lê mười tuổi, cậu tan học về, trời âm u, bông tuyết kèm theo hạt mưa đá lất phất rơi xuống.


A Lê thích tuyết, tung tăng chạy về nhà, gọi lớn: “Mẹ ơi.”


“Mẹ ơi.”


“Mẹ ơi, tuyết rơi rồi!”


Cậu mở cổng sân, va phải một người, lảo đảo lùi về sau, ngã lên bậc thềm.


Đối phương là một người đàn ông trung niên cao lớn: “Cháu là con trai của Bạch Thu, A Lê?” Người đàn ông đó có làn da đen nhẹm, có đôi mắt như cá vàng, nhìn cậu từ trên xuống dưới, “Trông cũng giống thật nhỉ.”


Lưu Nhậm Đạt khi đó bốn mươi lăm tuổi, người vợ đầu tiên vừa mất chưa bao lâu, đang ở góa. Sau lưng ông ta còn hai người nữa, một cao một thấp, đều mặt mày đỏ ửng, quần áo xốc xếch.


A Lê đứng dậy: “Các ông là ai vậy?”


“Bọn này?” Lý Quyền Đức bốn mươi bảy tuổi nói, “Bọn này là bạn nhậu mà ba cháu mời đến chơi.”


Trong số ba người, Đinh Cường nóng nảy nhất, ông ta kéo dây kéo quần lên, càu nhàu: “Đừng có rề rà nữa, mau đi thôi.”


Ba người cùng nhau rời đi.


Bông tuyết thật lớn rơi xuống, đọng trên cành cây trong sân nhà, A Lê ném cặp sách đi, lao vào trong nhà.


“Mẹ!”


“Mẹ!”


Cậu mở cửa phòng, thấy mẹ đang nằm trên mặt đất, trên người chỉ phủ một chiếc áo, mẹ bị nhét vải vào miệng, mắt ngấn nước, lắc đầu với cậu, cố sức lắc đầu, bảo cậu đừng đến gần.


A Lê sững sờ đứng đó, hai tay nắm lại, từ từ siết chặt. Lát sau, cậu đi lấy một tấm chăn, đắp lên cho mẹ, sau đó quỳ xuống bên cạnh, lấy mảnh vải ra khỏi miệng mẹ, gỡ dây thừng trên tay mẹ ra.


“A Lê,“ Mắt mẹ nhìn không thấy, đôi mắt hạnh xinh đẹp đờ đẫn vô hồn, “Mẹ không sao, con ra ngoài đi, ra ngoài đợi mẹ.”


Cậu quỳ bất động ở đó, đứa trẻ mười tuổi nhưng lại có ánh mắt đầy tang thương, đôi mắt của cậu rất giống mẹ mình: “Chúng hiếp đáp mẹ đúng không?”


Cậu không khóc.


Nhưng mẹ lại đang khóc: “Không có.” Đôi mắt không thấy gì kia của bà không biết nói dối, nước mắt không ngừng tuôn trào, “A Lê, mẹ không sao, mẹ không sao…”


Sao có thể không sao, trên tay, trên người mẹ toàn là vết thương.


A Lê dang tay ôm lấy mẹ, vỗ nhẹ lên đầu mẹ như một người trưởng thành: “Mẹ đừng sợ, A Lê sẽ lớn nhanh thôi, sẽ không để ai bắt nạt mẹ nữa.”


Cậu đang run rẩy.


Suy cho cũng vẫn là trẻ con, cậu cố nhịn nhưng vẫn nghẹn ngào: “Đừng sợ, mẹ đừng sợ…”


Mẹ siết chặt chăn, òa khóc.


Tối hôm đó, A Lê đập ống tiết kiệm, lấy tiền xu bên trong ra, đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của cậu và mẹ, cậu đến tiệp tạp hóa mua một con dao gọt trái cây.


 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom