• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Rung Cảm Từ Em (3 Viewers)

  • Chương 86

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
123922.png
Nhung Lê đưa tay vén lọn tóc bị gió thổi trên hàng mi cô: “Ánh mắt em có vấn đề rồi, tôi nào có điểm gì tốt? Tôi không hề tốt chút nào cả.”


Anh không phải là người tốt đẹp gì.


Anh đứng thẳng dậy, giữ khoảng cách với Từ Đàn Hề: “Tôi muốn giết ba tên súc sinh đó từ rất lâu rồi.” Có làn gió thổi qua, giọng nói của anh như cất lên từ nơi xa xôi, mơ hồ như có như không, buồn bã thê lương: “Lúc mười tuổi, tôi đã muốn giết người.”


Đó là mùa Đông mười sáu năm trước, A Lê mười tuổi vì suy dinh dưỡng mà thấp hơn bạn bè cùng trang lứa.


A Lê đập vỡ heo tiết kiệm, dùng tất cả tiền bạc tiết kiệm được mua một con dao gọt hoa quả. Một tuần sau đó cậu giấu con dao trong quần áo, một tuần sau đó nữa, ngày nào sau khi tan học cậu cũng đến nhà Lý Quyền Đức.


Người đầu tiên A Lê muốn giết là Lý Quyền Đức.


Ngày đó cậu giấu con dao hoa quả vào trong ống tay áo, trốn trong một con ngõ hoang vắng, cậu biết ngày nào Lý Quyền Đức cũng sẽ đi qua đây, cậu cũng biết một tuần thì có năm ngày Lý Quyền Đức đi uống rượu.


Cậu trốn trong con ngõ đó và chờ đợi.


Khi mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng Lý Quyền Đức cũng tới, gã vừa huýt sáo vừa thất tha thất thểu đi.


A Lê rút con dao trong ống tay áo ra.


Bỗng nhiên giọng nói lanh lảnh của một cậu bé vang lên trong con ngõ: “Bố ơi!”


Lý Quyền Đức quay đầu lại, gã uống rượu nên chóp mũi đỏ ửng: “Ái chà, chẳng phải con trai ngoan của bố đây sao.”


Lý Quyền Đức chỉ có độc một mụn con nên vô cùng yêu thương nó, gã đặt tên cho con trai quý báu của mình là Bảo Định, ý nghĩa là phù hộ thằng bé một đời bình an.


Khi ấy Bảo Định mới tám tuổi, vẫn chỉ là một đứa bé, vóc dáng nhỏ thó, lưng đeo cặp sách to đùng. Thằng bé tới gần, khịt mũi ngửi: “Bố lại uống say rồi ạ?”


Lý Quyền Đức chối đây đẩy: “Làm gì có, bố mày làm gì có chuyện say, mày thấy không bố vẫn đi vững thế này cơ mà, còn cõng mày được nữa đấy.” Gã lảo đảo quỳ xuống: “Lên đi, để ông đây cõng mày.”


Thằng bé lắc đầu: “Không đâu, xấu hổ lắm.”


Lý Quyền Đức phá lên cười lớn: “Thằng oắt con!”


Gã tóm lấy thằng bé, kéo nó về phía lưng mình, còn bắt nó trèo lên cổ ngồi như cưỡi ngựa.


“Bố đừng làm ngã con đấy nhé!”


Lý Quyền Đức xốc thằng bé trên lưng: “Yên tâm, bố mày đi vững lắm.”


A Lê đứng trong con ngõ tối tăm rút con dao gọt hoa quả ra, thò chân ra ngoài… Một lúc lâu sau cậu lại rụt chân về.


Nhung Hải chưa từng cõng cậu, chưa bao giờ cõng cậu.


Trên trấn có một con sông tên là Phục Hy, Nhung Lê nghe bà cụ trong thôn kể trong con sông Phục Hy có thần sông, chỉ cần ném trúng vào hòn đá nhô lên giữa sông thì thần sông sẽ xuất hiện thực hiện nguyện vọng của mọi người.


A Lê đã ném trúng ba lần.


“Con chỉ có một điều ước thôi.” Trong ánh chiều tà dát vàng con sông Phục Hy, A Lê đứng bên bờ sông cầu nguyện: “Đối xử với mẹ tốt một chút, đừng để người khác bắt nạt bà nữa.”


Như vậy có quá tham lam không?


A Lê vội vàng bổ sung thêm câu nữa: “Nếu nhất định phải chịu, vậy hãy để con bị bắt nạt.”


Thần sông ơi thần sông, xin ngài hãy phù hộ cho mẹ con.


A Lê không thể khóc ở nhà, nếu mẹ nghe thấy thì bà sẽ rất buồn, cậu cầm con dao gọt hoa quả khóc bên bờ sông, khóc xong thì rửa sạch mặt, quay về nhà.


“Mẹ ơi.”


Trong sân, trong nhà đều không bật đèn, A Lê không nhìn thấy rõ, nên chân nam đá chân chiêu.


“Mẹ ơi.”


Cậu kéo dây bật đèn, đi mở cửa phòng ngủ, căn phòng tối om, ánh sáng bên ngoài hắt vào, cậu nhìn thấy bên trong bừa bãi, thấy mẹ mình đang nằm trên mặt đất giữa đống máu.


“Mẹ ơi!” A Lê hét lên, chạy tới gần.


“Mẹ ơi.”


Người nằm giữa đống máu bất động, bên cạnh là chiếc ghế đẩu đổ ngang, góc ghế còn dính máu.


Két!


A Lê quay đầu lại, cánh cửa chầm chậm khép vào, cậu nhìn thấy người phía sau cánh cửa ấy…


Là Nhung Hải.


Chính gã đàn ông đó đã dùng mẹ cậu để đi gán nợ cờ bạc, chính gã đàn ông đó giao mẹ cho ba tên súc sinh kia hãm hiếp.


Mắt A Lê đỏ bừng: “Ông đã làm gì mẹ tôi rồi?”


Nhung Hải đi về phía cậu. Cậu rút con dao hoa quả trong ống tay áo ra, hét lên như chú sư tử con nổi giận sau khi bị cắn: “Ông đã làm gì mẹ tôi rồi?”


“Mày không nhìn thấy à?”


Cả người Nhung Hải nồng nặc mùi rượu: “Nó muốn đưa mày cùng chạy trốn cơ đấy.” Gã đàn ông say bí tỉ cười gằn, “Hừ, nó là vợ tao, mày từ bụng nó chui ra, dù bọn mày có chết thì cũng phải chết trong nhà tao.


Thần sông ơi thần sông à, ngài không nghe thấy điều ước của A Lê ư?


Cậu nắm chặt con dao, liều mạng lao về gã: “Ông chết đi…”


Cậu bé mới mười tuổi với nắm tay nhỏ xíu, cánh tay thì gầy yếu rất dễ dàng bị gã đàn ông tóm gọn, sau đó ngón tay cậu bị gã cậy ra.


“Keng!” Con dao rơi xuống đất.


Đôi tay thô ráp sần sùi bóp chặt cổ Nhung Lê, men rượu đã làm gã hưng phấn và mất kiểm soát, gã lột bộ mặt giả tạo của mình xuống, để lộ sự độc ác xấu xa nhất: “Ông cũng không muốn tuyệt hậu, nhưng mày đã nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.”


Gã siết chặt cổ A Lê nhấc cậu khỏi mặt đất. Cậu vùng vẫy hai chân, ra sức đánh vào tay gã.


Các bà các cô trong thôn đều nói A Lê giống mẹ mình như tạc, cứ như chỉ mình mẹ A Lê sinh ra cậu nên bề ngoài của cậu di truyền từ mẹ, không hề giống Nhung Hải chút nào.


May mà không giống gã…


A Lê chầm chậm nhắm mắt lại, tay buông thõng xuống.


“A Lê.”


“A Lê.”


Bạch Thu nằm giữa vũng máu nhúc nhích: “A Lê…”


Nhung Hải quay đầu lại nhìn bà, hóa ra bà vẫn chưa chết.


Hôm ấy tuyết rơi suốt đêm, Bạch Thu và A Lê bị Nhung Hải vứt xuống sông Phục Hy.


Thần sông ơi thần sông à, con phải làm sao đây?


Đêm hôm ấy, tuyết dày phủ kín trấn Tường Vân, phủ kín khắp sông núi.


“A Lê.”


“A Lê.”


A Lê mạng lớn vẫn còn sống thoi thóp, không bị bóp chết, bên tai là giọng nói dịu dàng của mẹ cậu, bà dùng người mình đỡ cậu lên bờ.


“A Lê, con nhất định phải sống…”


Khi A Lê tỉnh lại, xác của mẹ cậu nằm bên cạnh đã lạnh.


Từ đó trở đi không ai gọi cậu là A Lê nữa, chỉ trừ Từ Đàn Hề.


“Từ Đàn Hề.”


“Em đã từng nghe nói đến sông Phục Hy chưa?”


Từ Đàn Hề gật đầu.


Nhung Lê nói: “Đừng tin truyền thuyết ở sông Phục Hy.”


Anh lại nói tiếp: “Trong sông Phục Hy không hề có thần sông.” Giọng nói của anh không một cảm xúc: “Nhưng nước sông Phục Hy rất lạnh.”


Từ Đàn Hề lại biết thêm một chuyện về anh, anh từng có một điều ức với sông Phục Hy, nhưng thần sông không coi trọng điều ước của anh.


Ai nói anh không tốt chứ, anh chỉ từng nghĩ đến chuyện giết người, anh chỉ ghét thế giới không hề đối xử tốt với anh, anh chỉ tạm thời giấu lòng lương thiện vào A Lê mười tuổi thôi mà.


Từ Đàn Hề đi tới gần anh, nắm lấy tay anh, chờ cho khi lòng bàn tay nóng lên, cô mới nhón chân lên chạm vào khuôn mặt anh: “Có lạnh không?”


Nhung Lê cọ mặt mình vào lòng bàn tay cô, đôi mắt đỏ ửng, hôm nay anh đã báo được thù, và cũng rất nhớ mẹ mình.


“Từ Đàn Hề.”


“Vâng?”


Anh đang bị sốt, có lẽ bị sốt đến mụ mị đầu óc rồi: “Lạnh quá, tôi đau chân, tối nay em ở cùng tôi được không?”


Từ Đàn Hề gật đầu đồng ý: “Được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom