Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Mưa rơi dầm dề rả rích, đã mấy ngày liền không thấy mặt trời ló dạng, Chủ nhật này cũng tạm được xem là khô ráo, thế nhưng vẫn còn rét buốt. Miền Nam gió lạnh thổi xuôi, lạnh đến cắt da cắt thịt, mùa Đông ở trấn Tường Vân giá rét, nước trên dòng Bạch Điền đã kết băng từ rất lâu rồi, núi tuyết Ngọc Sơn cách xa mực nước biển, quanh năm phủ tuyết trắng, lượng du khách vắng đi hẳn so với mùa Thu, có điều, bớt đi du khách qua lại tấp nập trên đường lại làm trấn nhỏ trở nên thanh tịnh hơn hẳn, càng thêm vài phần ý vị cổ xưa.
Giữa dòng non nước, thôn xóm trập trùng, tường đen ngói trắng dây mây xanh.
Ánh nắng xuyên qua lớp thủy tinh màu xanh thẫm trở nên dịu dàng hơn, rơi trên ghế sofa, đậu trên xương quai xanh của người đẹp.
Nhung Lê nhắm mắt, quyển sách “Vì sao bạn nóng nảy đến vậy” được đặt úp trên mặt anh.
Anh không ngủ được, đại đa phần ban ngày anh đều không vào nổi giấc, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, không muốn nói chuyện mà thôi.
Vương Tiểu Đan biết anh vẫn chưa ngủ, bèn gọi: “Anh Nhung,“ cậu ta nhặt một gói hàng từ tủ hàng, “Kiện hàng của anh.”
Nhung Lê không nhúc nhích, uể oải nằm phơi nắng: “Tôi không đặt đồ.”
“Nhưng người nhận ghi là anh,“ Vương Tiểu Đan đối chiếu lại lần nữa, “số cũng không sai.”
Nhung Lê gạt quyển sách trên mặt ra, dạo gần đây chất lượng giấc ngủ của anh đi xuống, tối ngủ không đủ giấc, ban ngày thì không ngủ được, cả người uể oải không có chút tinh thần nào, có những khi anh gắt ngủ từ sáng cho đến tận trưa.
Ví dụ như bây giờ, nhìn ra được anh đang rất bực bội, mặt hằm hằm xé gói hàng.
Bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay khảm kim cương.
Vương Tiểu Đan nhìn mà ngây ra như phỗng: “Em từng nhìn thấy chiếc đồng hồ này trên mạng, giá của nó bằng cả tòa biệt thự đấy.”
Cậu ta cảm thấy chuyện này thật khó tin, “Anh Nhung, ai gửi thế?” Ai lại ra tay hào phóng đến vậy.
Cột người nhận trống không, chỉ để lại một dãy số lạ.
Nhung Lê không trả lời là ai, chỉ đặt đồng hồ vào trong túi: “Tôi ra ngoài một chuyến.”
Vương Tiểu Đan vân vê cằm, lẽ nào lại có phú bà nhìn trúng anh Nhung ư? Cậu ta nhìn xung quanh, thấy Nhung Lê băng qua đường lớn đi đến con phố đối diện.
Chếch vài bước đối diện cửa hàng tiện lợi, là tiệm đồ ngọt của Từ Đàn Hề.
“Tổng cộng sáu mươi ba.” Từ Đàn Hề nói.
Trong tiệm có một vị khách đang thanh toán tiền ở quầy thu ngân.
Đôi tay vị khách chống trên mặt quầy, cơ thể hơi đổ về phía trước: “Nghe nói cô em tên là Từ Đàn Hề, ‘Đàn’ nào? ‘Hề’ nào thế?”
Nom hắn ta vẫn còn khá trẻ, có lẽ không thích gội đầu, cũng không thích cắt tóc nên tóc dài quá tai, dầu bóng loáng.
Từ Đàn Hề không thèm để ý đến lời bắt chuyện của hắn ta: “Vị khách này, tổng cộng sáu mươi ba tệ.”
Đối phương liếc cô một cái, như cười như không rút một tờ một trăm từ trong ví tiền ra, kẹp giữa hai ngón tay đẩy về phía cô.
Từ Đàn Hề nắm đầu bên này của tờ tiền, toan rút về thì đối phương siết chặt tờ tiền trong tay không thả: “Kết bạn đi, đừng hẹp hòi như thế.”
Trình Cập vừa từ bên ngoài trở về, gặp phải Nhung Lê ở cửa tiệm.
“Tìm tôi?”
Nhung Lê không nhìn gã ta.
Trình Cập hiểu ngay: “Hóa ra là tới tìm Từ Đàn Hề.”
Gã thấy nét mặt Nhung Lê đột nhiên sa sầm xuống, bèn nhìn hướng theo ánh mắt anh, xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt gã nhìn thấy Từ Đàn Hề, tay cô đang nắm đầu bên này của tờ một trăm tệ, đầu bên kia tờ tiền đang kẹp trong một cái móng heo*, chủ nhân bàn tay đó đang cười cực kỳ đê tiện.
(*) Hình dung những bàn tay dê xồm, làm điều không đứng đắn ở nơi công cộng.
Nhung Lê đi vào trong tiệm.
“Đợi đã.” Trình Cập kéo anh lại, “Đợi một chút.”
Giọng anh nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc: “Buông tay ra.”
Vào lúc này, Trình Cập lý trí hơn anh: “Không phải cậu nghi ngờ vết chai trên tay Từ Đàn Hề là do ma sát với dao súng gây nên sao? Đừng gấp, xem xem cô ấy có ra tay không.”
Nhung Lê chẳng hề ngần ngại giật phắt tay Trình Cập ra, anh đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến quầy thu ngân, túm lấy tay gã đàn ông kia, bẻ quặt ra sau.
“A A A AAAA!”
Gã đàn ông kêu lên thảm thiết, bàn tay gã cong cong với tư thế quái dị, ngẩng đầu trừng đôi mắt đỏ quạch quát tháo: “Đ** m* mày là ai?”
Nhung Lê lôi gã về phía sau, buông tay, nhấc chân, tàn độc đạp vào ngực gã.
Cú đạp này khiến lục phủ ngũ tạng của gã ta lộn tùng phèo hết cả lên, gã ta ngã về phía sau, lưng đụng vào kệ hàng lẻ, ầm một tiếng, nghe mà tê tái.
“Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Đôi chân gã ta xụi lơ dưới mặt đất, bụng phập phồng mãnh liệt, nhất thời không dậy được, bò dưới đất ho sặc sụa.
“Tao?” Nhung Lê trả lời câu hỏi vừa rồi của gã, “Nhung Lê của thôn Trúc Loan Nhung.”
Gã đàn ông ngẩng đầu, gương mặt sưng tím bầm, mắt gã ta trợn trừng, giơ tay chỉ vào Nhung Lê: “Mày, mày…”
Nhung Lê bước lên trước một bước, nhấc chân giẫm vào tay gã.
Gã ta lại bắt đầu kêu thảm thiết.
Nhung Lê nghe mà thấy phiền, nhấc chiếc ghế bên cạnh lên, đập cho gã ta một nhát, một chân ghế bị rụng ra, anh nhặt lên, nắm lấy đoạn gãy nhọn.
Từ Đàn Hề lao ra kéo áo anh.
Nhung Lê quay đầu.
Cô lắc đầu: “Sẽ xảy ra chuyện mất.”
Nhung Lê áp chế cảm xúc, giọng nói thấp đến cực độ, âm sắc rất trầm: “Cô đừng quản, lên tầng đi.”
Từ Đàn Hề không buông tay, nắm chặt quần áo anh.
Nhung Lê không nhìn cô: “Trình Cập, dẫn cô ấy lên tầng.”
Trình Cập không nghe theo anh, Từ Đàn Hề nói đúng, dưới con mắt bao người, ra tay độc ác ắt sẽ có chuyện, mà người ta cũng chưa làm gì Từ Đàn Hề, Nhung Lê vừa lấy một cái chân gã ta là đủ rồi.
Trình Cập nói: “Được rồi.”
Nhung Lê bỏ ngoài tai, gỡ tay Từ Đàn Hề, giẫm lên cánh tay gã đàn ông, không cho gã ta nhúc nhích, sau đó mặt lạnh tanh giơ chiếc chân ghế gãy trong tay, nện xuống lưng gã ta.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Tiếng kêu vừa thảm thiết vừa chói tai, khiến cho người qua đường đồng loạt nhìn về phía bên này.
Gã ta không nên kêu.
Gã càng kêu, máu trong người Nhung Lê càng sôi sục, máu chảy loạn trong người anh, khiến mắt anh đỏ rực, khiến ham muốn hủy diệt trong cơ thể anh như trào ra.
Khi chân ghế bị nện xuống lần thứ tư, Trình Cập túm được: “Đủ rồi.” Còn đánh nữa thì gã kia thành tàn phế mất. Trình Cập đá gã đàn ông đang ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, “Còn không mau cút đi?”
Gã ta nhân cơ hội đứng dậy, hớt ha hớt hải vừa bò vừa chạy ra ngoài, chạy đến một khoảng cách an toàn, mới dám đứng lại hung hăng nói: “Mày đợi đấy cho ông, không chỉnh chết mày, ông đây mẹ nó theo họ mày!”
Nói xong câu này, gã ta khập khà khập khiễng chuồn đi.
Nhung Lê vứt chân ghế trong tay đi, không nói câu gì, đi thẳng lên tầng.
Từ Đàn Hề liếc nhìn tay anh, đang muốn đi theo thì Trình Cập nói: “Tôi lên trước, đợi lát nữa cậu ta xuống cô hẵng nói với cậu ta.”
Nhung Lê chắc hẳn không muốn Từ Đàn Hề nhìn thấy dáng vẻ bạo lực mất khống chế của anh.
Đúng vậy, là mất khống chế.
Vừa rồi Nhung Lê đã mất khống chế.
Trình Cập lên tầng, nhìn thấy Nhung Lê đứng trước cửa sổ, gã bèn đi qua đó: “Vừa rồi cậu sao thế?”
Trước đây khoảng thời gian bệnh tâm lý của Nhung Lê nghiêm trọng nhất, cậu ấy cũng có khuynh hướng bạo lực, thế nhưng sau này về cơ bản đã kiềm chế được.
Anh đang nhìn xuống dưới tầng, hơi thất thần, giống như độc thoại một mình: “Loại người này, chết một người bớt một người.” Anh rút dằm gỗ trong lòng bàn tay, trên đó còn dính chút máu, mắt đỏ ngầu, buồn rười rượi: “Đức hạnh hệt như ba của nó.”
Trình Cập nhìn xuống dưới, gã đàn ông vừa bị đánh vẫn chưa đi: “Cậu biết gã ta?”
Nhung Lê nói: “Hắn là con trai của Lý Quyền Đức.”
Trình Cập đã từng nghe đến cái tên này, lần trước sau khi uống say Nhung Lê có nhắc đến một câu, đến giờ gã vẫn nhớ rõ rành rành, Nhung Lê nói: “Nhung Hải chết rồi, kẻ tiếo theo, là Lý Quyền Đức.”
Trình Cập biết Nhung Lê tới trấn Tường Vân để “đòi nợ”, chỉ là không biết “chủ nợ” ngoài Nhung Hải ra thì còn có ai, Từ Đàn Hề xuất hiện khuấy đảo quỹ tích của cuộc đòi nợ này, cũng khiến Trình Cập nhất thời quên đi việc anh vẫn là một phần tử nguy hiểm.
“Cậu muốn làm gì?”
Nhung Lê được hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trình Cập, thế gian này không có báo ứng.”
Vì thế, anh không cần tuân thủ quy tắc của thế gian này.
“Cậu đừng làm càn.”
Mặc dù Nhung Lê thích dùng nắm đấm giải quyết vẫn đề, nhưng trước sau gì anh vẫn giữ lại ranh giới cuối cùng, không động đến tính mạng người khác. Lần này thì khác, gã biết Nhung Lê đã nổi sát tâm, cũng không biết nên khuyên thế nào, bèn đẩy Từ Đàn Hề ra: “Thật đấy, đừng có mà làm càn, cậu nghĩ đến Từ Đàn Hề xem.”
Nhung Lê hỏi ngược lại: “Có lúc nào tôi không làm càn không?”
Câu này rất quen tai.
Không lâu trước đây, Trình Cập từng hỏi anh: “Nhung Hải chết rồi, cậu còn chuyện gì nữa?”
Lúc đó anh nói: “Có vài kẻ nên gặp báo ứng nhưng được ông trời bỏ quá cho.”
Lúc đó Trình Cập cũng khuyên: “Nhung Lê, cậu đừng có mà làm càn.”
Nhung Lê cũng hỏi ngược lại anh như thế: “Có lúc nào tôi không làm càn không?”
Sát khí rất nặng.
Trình Cập đoán, tên Lý Quyền Đức này có lẽ có liên quan đến cái chết của mẹ Nhung Lê, nhưng dẫu rằng đúng người đúng tội, hình phạt này cũng không nên để Nhung Lê tới phán quyết.
“Tôi cảm thấy cậu hơi thiếu dạy dỗ.” Trình Cập nghiêm túc nói, “Nên để Từ Đàn Hề tới dạy dỗ cậu.”
Tâm lý Nhung Lê có vấn đề, không có quan niệm trái phải, đạo đức, trong thế giới của anh, không có được hay không, mà chỉ có muốn làm hay không.
“Trình Cập,“ Nhung Lê cảnh cáo, “bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Anh đi xuống tầng.
Từ Đàn Hề ở bên dưới chờ anh, tay ôm hộp y tế rất nhỏ: “Anh vốn đến tìm em sao?”
Nhung Lê trả lời: “Ừ.”
Cô không hỏi thêm nữa: “Tay.”
Nhung Lê không nhúc nhích, đứng ở bậc cuối cùng của cầu thang.
Từ Đàn Hề bèn bước qua, đặt hộp thuốc trên mặt đất, kéo áo ngoài của anh: “Anh cúi xuống một tẹo, rồi đưa tay cho em.”
*********************************
Mưa rơi dầm dề rả rích, đã mấy ngày liền không thấy mặt trời ló dạng, Chủ nhật này cũng tạm được xem là khô ráo, thế nhưng vẫn còn rét buốt. Miền Nam gió lạnh thổi xuôi, lạnh đến cắt da cắt thịt, mùa Đông ở trấn Tường Vân giá rét, nước trên dòng Bạch Điền đã kết băng từ rất lâu rồi, núi tuyết Ngọc Sơn cách xa mực nước biển, quanh năm phủ tuyết trắng, lượng du khách vắng đi hẳn so với mùa Thu, có điều, bớt đi du khách qua lại tấp nập trên đường lại làm trấn nhỏ trở nên thanh tịnh hơn hẳn, càng thêm vài phần ý vị cổ xưa.
Giữa dòng non nước, thôn xóm trập trùng, tường đen ngói trắng dây mây xanh.
Ánh nắng xuyên qua lớp thủy tinh màu xanh thẫm trở nên dịu dàng hơn, rơi trên ghế sofa, đậu trên xương quai xanh của người đẹp.
Nhung Lê nhắm mắt, quyển sách “Vì sao bạn nóng nảy đến vậy” được đặt úp trên mặt anh.
Anh không ngủ được, đại đa phần ban ngày anh đều không vào nổi giấc, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, không muốn nói chuyện mà thôi.
Vương Tiểu Đan biết anh vẫn chưa ngủ, bèn gọi: “Anh Nhung,“ cậu ta nhặt một gói hàng từ tủ hàng, “Kiện hàng của anh.”
Nhung Lê không nhúc nhích, uể oải nằm phơi nắng: “Tôi không đặt đồ.”
“Nhưng người nhận ghi là anh,“ Vương Tiểu Đan đối chiếu lại lần nữa, “số cũng không sai.”
Nhung Lê gạt quyển sách trên mặt ra, dạo gần đây chất lượng giấc ngủ của anh đi xuống, tối ngủ không đủ giấc, ban ngày thì không ngủ được, cả người uể oải không có chút tinh thần nào, có những khi anh gắt ngủ từ sáng cho đến tận trưa.
Ví dụ như bây giờ, nhìn ra được anh đang rất bực bội, mặt hằm hằm xé gói hàng.
Bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay khảm kim cương.
Vương Tiểu Đan nhìn mà ngây ra như phỗng: “Em từng nhìn thấy chiếc đồng hồ này trên mạng, giá của nó bằng cả tòa biệt thự đấy.”
Cậu ta cảm thấy chuyện này thật khó tin, “Anh Nhung, ai gửi thế?” Ai lại ra tay hào phóng đến vậy.
Cột người nhận trống không, chỉ để lại một dãy số lạ.
Nhung Lê không trả lời là ai, chỉ đặt đồng hồ vào trong túi: “Tôi ra ngoài một chuyến.”
Vương Tiểu Đan vân vê cằm, lẽ nào lại có phú bà nhìn trúng anh Nhung ư? Cậu ta nhìn xung quanh, thấy Nhung Lê băng qua đường lớn đi đến con phố đối diện.
Chếch vài bước đối diện cửa hàng tiện lợi, là tiệm đồ ngọt của Từ Đàn Hề.
“Tổng cộng sáu mươi ba.” Từ Đàn Hề nói.
Trong tiệm có một vị khách đang thanh toán tiền ở quầy thu ngân.
Đôi tay vị khách chống trên mặt quầy, cơ thể hơi đổ về phía trước: “Nghe nói cô em tên là Từ Đàn Hề, ‘Đàn’ nào? ‘Hề’ nào thế?”
Nom hắn ta vẫn còn khá trẻ, có lẽ không thích gội đầu, cũng không thích cắt tóc nên tóc dài quá tai, dầu bóng loáng.
Từ Đàn Hề không thèm để ý đến lời bắt chuyện của hắn ta: “Vị khách này, tổng cộng sáu mươi ba tệ.”
Đối phương liếc cô một cái, như cười như không rút một tờ một trăm từ trong ví tiền ra, kẹp giữa hai ngón tay đẩy về phía cô.
Từ Đàn Hề nắm đầu bên này của tờ tiền, toan rút về thì đối phương siết chặt tờ tiền trong tay không thả: “Kết bạn đi, đừng hẹp hòi như thế.”
Trình Cập vừa từ bên ngoài trở về, gặp phải Nhung Lê ở cửa tiệm.
“Tìm tôi?”
Nhung Lê không nhìn gã ta.
Trình Cập hiểu ngay: “Hóa ra là tới tìm Từ Đàn Hề.”
Gã thấy nét mặt Nhung Lê đột nhiên sa sầm xuống, bèn nhìn hướng theo ánh mắt anh, xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt gã nhìn thấy Từ Đàn Hề, tay cô đang nắm đầu bên này của tờ một trăm tệ, đầu bên kia tờ tiền đang kẹp trong một cái móng heo*, chủ nhân bàn tay đó đang cười cực kỳ đê tiện.
(*) Hình dung những bàn tay dê xồm, làm điều không đứng đắn ở nơi công cộng.
Nhung Lê đi vào trong tiệm.
“Đợi đã.” Trình Cập kéo anh lại, “Đợi một chút.”
Giọng anh nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc: “Buông tay ra.”
Vào lúc này, Trình Cập lý trí hơn anh: “Không phải cậu nghi ngờ vết chai trên tay Từ Đàn Hề là do ma sát với dao súng gây nên sao? Đừng gấp, xem xem cô ấy có ra tay không.”
Nhung Lê chẳng hề ngần ngại giật phắt tay Trình Cập ra, anh đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến quầy thu ngân, túm lấy tay gã đàn ông kia, bẻ quặt ra sau.
“A A A AAAA!”
Gã đàn ông kêu lên thảm thiết, bàn tay gã cong cong với tư thế quái dị, ngẩng đầu trừng đôi mắt đỏ quạch quát tháo: “Đ** m* mày là ai?”
Nhung Lê lôi gã về phía sau, buông tay, nhấc chân, tàn độc đạp vào ngực gã.
Cú đạp này khiến lục phủ ngũ tạng của gã ta lộn tùng phèo hết cả lên, gã ta ngã về phía sau, lưng đụng vào kệ hàng lẻ, ầm một tiếng, nghe mà tê tái.
“Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Đôi chân gã ta xụi lơ dưới mặt đất, bụng phập phồng mãnh liệt, nhất thời không dậy được, bò dưới đất ho sặc sụa.
“Tao?” Nhung Lê trả lời câu hỏi vừa rồi của gã, “Nhung Lê của thôn Trúc Loan Nhung.”
Gã đàn ông ngẩng đầu, gương mặt sưng tím bầm, mắt gã ta trợn trừng, giơ tay chỉ vào Nhung Lê: “Mày, mày…”
Nhung Lê bước lên trước một bước, nhấc chân giẫm vào tay gã.
Gã ta lại bắt đầu kêu thảm thiết.
Nhung Lê nghe mà thấy phiền, nhấc chiếc ghế bên cạnh lên, đập cho gã ta một nhát, một chân ghế bị rụng ra, anh nhặt lên, nắm lấy đoạn gãy nhọn.
Từ Đàn Hề lao ra kéo áo anh.
Nhung Lê quay đầu.
Cô lắc đầu: “Sẽ xảy ra chuyện mất.”
Nhung Lê áp chế cảm xúc, giọng nói thấp đến cực độ, âm sắc rất trầm: “Cô đừng quản, lên tầng đi.”
Từ Đàn Hề không buông tay, nắm chặt quần áo anh.
Nhung Lê không nhìn cô: “Trình Cập, dẫn cô ấy lên tầng.”
Trình Cập không nghe theo anh, Từ Đàn Hề nói đúng, dưới con mắt bao người, ra tay độc ác ắt sẽ có chuyện, mà người ta cũng chưa làm gì Từ Đàn Hề, Nhung Lê vừa lấy một cái chân gã ta là đủ rồi.
Trình Cập nói: “Được rồi.”
Nhung Lê bỏ ngoài tai, gỡ tay Từ Đàn Hề, giẫm lên cánh tay gã đàn ông, không cho gã ta nhúc nhích, sau đó mặt lạnh tanh giơ chiếc chân ghế gãy trong tay, nện xuống lưng gã ta.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Tiếng kêu vừa thảm thiết vừa chói tai, khiến cho người qua đường đồng loạt nhìn về phía bên này.
Gã ta không nên kêu.
Gã càng kêu, máu trong người Nhung Lê càng sôi sục, máu chảy loạn trong người anh, khiến mắt anh đỏ rực, khiến ham muốn hủy diệt trong cơ thể anh như trào ra.
Khi chân ghế bị nện xuống lần thứ tư, Trình Cập túm được: “Đủ rồi.” Còn đánh nữa thì gã kia thành tàn phế mất. Trình Cập đá gã đàn ông đang ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, “Còn không mau cút đi?”
Gã ta nhân cơ hội đứng dậy, hớt ha hớt hải vừa bò vừa chạy ra ngoài, chạy đến một khoảng cách an toàn, mới dám đứng lại hung hăng nói: “Mày đợi đấy cho ông, không chỉnh chết mày, ông đây mẹ nó theo họ mày!”
Nói xong câu này, gã ta khập khà khập khiễng chuồn đi.
Nhung Lê vứt chân ghế trong tay đi, không nói câu gì, đi thẳng lên tầng.
Từ Đàn Hề liếc nhìn tay anh, đang muốn đi theo thì Trình Cập nói: “Tôi lên trước, đợi lát nữa cậu ta xuống cô hẵng nói với cậu ta.”
Nhung Lê chắc hẳn không muốn Từ Đàn Hề nhìn thấy dáng vẻ bạo lực mất khống chế của anh.
Đúng vậy, là mất khống chế.
Vừa rồi Nhung Lê đã mất khống chế.
Trình Cập lên tầng, nhìn thấy Nhung Lê đứng trước cửa sổ, gã bèn đi qua đó: “Vừa rồi cậu sao thế?”
Trước đây khoảng thời gian bệnh tâm lý của Nhung Lê nghiêm trọng nhất, cậu ấy cũng có khuynh hướng bạo lực, thế nhưng sau này về cơ bản đã kiềm chế được.
Anh đang nhìn xuống dưới tầng, hơi thất thần, giống như độc thoại một mình: “Loại người này, chết một người bớt một người.” Anh rút dằm gỗ trong lòng bàn tay, trên đó còn dính chút máu, mắt đỏ ngầu, buồn rười rượi: “Đức hạnh hệt như ba của nó.”
Trình Cập nhìn xuống dưới, gã đàn ông vừa bị đánh vẫn chưa đi: “Cậu biết gã ta?”
Nhung Lê nói: “Hắn là con trai của Lý Quyền Đức.”
Trình Cập đã từng nghe đến cái tên này, lần trước sau khi uống say Nhung Lê có nhắc đến một câu, đến giờ gã vẫn nhớ rõ rành rành, Nhung Lê nói: “Nhung Hải chết rồi, kẻ tiếo theo, là Lý Quyền Đức.”
Trình Cập biết Nhung Lê tới trấn Tường Vân để “đòi nợ”, chỉ là không biết “chủ nợ” ngoài Nhung Hải ra thì còn có ai, Từ Đàn Hề xuất hiện khuấy đảo quỹ tích của cuộc đòi nợ này, cũng khiến Trình Cập nhất thời quên đi việc anh vẫn là một phần tử nguy hiểm.
“Cậu muốn làm gì?”
Nhung Lê được hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trình Cập, thế gian này không có báo ứng.”
Vì thế, anh không cần tuân thủ quy tắc của thế gian này.
“Cậu đừng làm càn.”
Mặc dù Nhung Lê thích dùng nắm đấm giải quyết vẫn đề, nhưng trước sau gì anh vẫn giữ lại ranh giới cuối cùng, không động đến tính mạng người khác. Lần này thì khác, gã biết Nhung Lê đã nổi sát tâm, cũng không biết nên khuyên thế nào, bèn đẩy Từ Đàn Hề ra: “Thật đấy, đừng có mà làm càn, cậu nghĩ đến Từ Đàn Hề xem.”
Nhung Lê hỏi ngược lại: “Có lúc nào tôi không làm càn không?”
Câu này rất quen tai.
Không lâu trước đây, Trình Cập từng hỏi anh: “Nhung Hải chết rồi, cậu còn chuyện gì nữa?”
Lúc đó anh nói: “Có vài kẻ nên gặp báo ứng nhưng được ông trời bỏ quá cho.”
Lúc đó Trình Cập cũng khuyên: “Nhung Lê, cậu đừng có mà làm càn.”
Nhung Lê cũng hỏi ngược lại anh như thế: “Có lúc nào tôi không làm càn không?”
Sát khí rất nặng.
Trình Cập đoán, tên Lý Quyền Đức này có lẽ có liên quan đến cái chết của mẹ Nhung Lê, nhưng dẫu rằng đúng người đúng tội, hình phạt này cũng không nên để Nhung Lê tới phán quyết.
“Tôi cảm thấy cậu hơi thiếu dạy dỗ.” Trình Cập nghiêm túc nói, “Nên để Từ Đàn Hề tới dạy dỗ cậu.”
Tâm lý Nhung Lê có vấn đề, không có quan niệm trái phải, đạo đức, trong thế giới của anh, không có được hay không, mà chỉ có muốn làm hay không.
“Trình Cập,“ Nhung Lê cảnh cáo, “bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Anh đi xuống tầng.
Từ Đàn Hề ở bên dưới chờ anh, tay ôm hộp y tế rất nhỏ: “Anh vốn đến tìm em sao?”
Nhung Lê trả lời: “Ừ.”
Cô không hỏi thêm nữa: “Tay.”
Nhung Lê không nhúc nhích, đứng ở bậc cuối cùng của cầu thang.
Từ Đàn Hề bèn bước qua, đặt hộp thuốc trên mặt đất, kéo áo ngoài của anh: “Anh cúi xuống một tẹo, rồi đưa tay cho em.”