Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Viên kẹo trong tay Từ Đàn Hề rơi xuống, cô cứng đờ người, nơi được anh mút đó vừa nhưng nhức vừa tê tê. Môi anh không ấm lắm, chỉ thoáng lướt qua mu bàn tay cô rồi rời đi.
Nếu như cẩn thật nhìn, sẽ phát hiện yết hầu Nhung Lê vừa lăn xuống một cái, lỗ tai và khóe mắt đều đỏ rực lên.
Anh từ từ ngẩng đầu, khóe môi còn vương máu: “Được rồi, không chảy máu nữa rồi.” Nét mặt anh vẫn bình thường, lòng bàn tay tùy ý đưa lên lau khóe môi, “Đừng hiểu nhầm, tôi không có ý gì khác.”
Từ Đàn Hề chưa ngồi tàu lượn siêu tốc bao giờ, chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác mất trọng lực khi đang ngồi trên cao đột ngột lao thẳng xuống tận cùng, nhưng cô đoán, cùng lắm chỉ giống cảm giác của cô bây giờ mà thôi.
Cô tức giận, nhiệt độ trên mặt còn chưa lui, rút phăng bàn tay đang được anh nắm lại: “Anh này, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Khóe môi Nhung Lê cong cong, anh cười rồi.
Trong giây lát, Từ Đàn Hề không giận nổi nữa.
Nhung Lê cực kỳ không thích cười, cô chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt cong cong của anh, trông rất lém lỉnh, anh vốn đã đẹp trai, giờ vừa cười lên, giống như có hàng ngàn hàng vạn vì sao đọng lại nơi đáy mắt, ánh sáng lung linh rạng rỡ đắm say lòng người.
Trước giờ cô không tham sắc, là Nhung Lê, kéo cô về với thế tục hồng trần.
Anh chỉ cười một tiếng, rồi lại quay về vẻ bình tĩnh lạnh lùng tùy hứng bình thường, anh liếm môi, có vị máu lẫn với vị dâu tây, “Miệng đắng thật đấy.” Anh hỏi Từ Đàn Hề: “Cô còn kẹo không?”
Cô vốn đang giận đấy, thế mà bị anh làm cho chẳng giận nổi nữa: “Còn.”
Cô lấy hết kẹo trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay, rồi đưa cả cho anh.
Nhung Lê chỉ cần một viên, anh bóc vỏ, ném tọt viên kẹo dẻo vị dâu vào miệng, vo tròn vỏ kẹo búng vào thùng rác cách đó vài mét.
Túi truyền dịch và ống tiêm đều là rác thải y tế, anh bèn xách theo, bước vài bước chợt quay đầu: “Đứng ngây ra đó làm gì, không đi sao?”
Từ Đàn Hề bước theo sau, đi về hướng khu nội trú của bệnh viện.
Cô đột nhiên hỏi: “Nhung Lê, anh có lạnh hay không?”
Nhung Lê bước đằng trước, cởi áo ngoài xuống, vứt ra sau cho cô, miệng vẫn không tha cho người ta: “Ai cho cô chạy ra ngoài như thế này, lạnh là đáng đời.”
Từ Đàn Hề khoác lên chiếc áo anh vừa quẳng cho, áo anh có mùi thuốc nhàn nhạt, bị hương kẹo rất nồng áp đi mất, cô cúi đầu, khe khẽ mỉm cười.
Cô lại biết thêm một việc nữa về Nhung Lê rồi.
Anh luôn nói một đằng nghĩ một nẻo, có những lúc, lời anh nói ra cần phải nghe theo hướng ngược lại, vì vậy không phải anh không thích cô, chỉ là vòng phòng ngự sinh tồn của anh kiên cố quá, anh nhốt mình trong đó, không chịu ra ngoài.
Không sao, cô phá vỡ bức tường đó là xong.
Bà Lý Ngân Nga đi tới đi lui trong phòng bệnh, từ xa đã nhìn thấy Từ Đàn Hề, lúc cô lên đến nơi không tránh khỏi bị bà cằn nhằn cho một trận: “Trời thì lạnh như thế, cũng không biết đường mặc ấm một chút rồi hẵng chạy ra ngoài.” Bà lo lắng không thôi, lo đến nỗi sắp mọc cả đống mụn bên mép, “Sao không thấy kim đâu nữa? Cháu rút ra rồi à?”
Từ Đàn Hề nói: “Cháu không cẩn thận đánh rơi mất.”
Bà Lý Ngân Nga đi ấn máy gọi ở đầu giường trước, sau đó mới dài giọng nói mát: “Ái chà chà, đây là vị nào thế?”
Nhung Lê im như thóc.
Nhung Lê bước vào phòng trước Từ Đàn Hề, hẳn là bà đã nhìn thấy anh, thế nhưng bà cứ cố ý lơ anh đi: “Đây không phải là cậu Nhung cùng thôn sáng nắng chiều mưa lúc nóng lúc lạnh hay sao?”
Nhung Lê: “…”
Từ Đàn Hề khẽ kéo áo của bà Lý Ngân Nga: “Thím Lý.”
Nhìn đi nhìn đi, lại còn bao che nữa.
Bà Lý Ngân Nga nếm phải cảm giác rèn sắt không thành thép, cậu ta vô lại như thế, mà Tiểu Từ còn chiều cậu ta, bà không còn gì để nói, chỉ đành dùng giọng địa phương cất cao câu hát: “Vì yêu đậm sâu nên mới thuận theo người, dù con tim tan nát em cũng phải buông tay, quên đi cuộc tình này vết thương đã khắc sâu nơi đáy lòng…”
Nhung Lê hoàn toàn câm nín.
Từ Đàn Hề hoàn toàn câm nín.
Câu hát rất hợp với không khí trong phòng lúc này.
Tranh thủ lúc y tá thay kim mới cho Từ Đàn Hề, bà Lý Ngân Nga kéo Nhung Lê ra khỏi phòng, giọng vừa nghiêm khắc vừa răn đe: “Nhung Lê, rốt cuộc cậu có ý gì?”
Nhung Lê nhìn qua cửa sổ, lòng bồn chồn không yên: “Ý gì là ý gì?”
Bà Lý Ngân Nga là người từng trải, cái thời của bà ấy mà, tình yêu rất đơn giản, nếu như hai bên thuận lòng vừa ý, đằng trai xách một con gà đến nhà đằng gái là xong.
Bà thấy rằng bây giờ Nhung Lê hoàn toàn có thể đi bắt gà rồi: “Cậu đừng trách thím vòng vo, đến cả chó trong thôn ta cũng biết Tiểu Từ vừa mắt cậu.”
Nhung Lê không nói gì.
Đúng là hoàng đế không gấp thái giám lo, bà Lý Ngân Nga nóng lòng muốn chết: “Nếu cậu muốn ở cùng con bé thì đừng có mà ngại ngùng xấu hổ nữa, mà nếu cậu không có cái ý đó, thì cũng phải nói rõ ra, đừng khi buông khi níu giữ lấy con gái nhà người ta.”
Chẳng biết Nhung Lê có nghe vào tai không, dù sao nghe xong cậu ta chẳng ư hử gì, mắt vẫn dán chặt vào bên trong phòng bệnh.
Mạch máu của Từ Đàn Hề rất mảnh, y tá châm 5 lần vẫn không vào, cuối cùng đành phải để Từ Đàn Hề tự châm.
Bệnh viện này không ổn, bác sĩ quá xoàng, y tá làm việc cũng như đi chơi vậy.
Nhung Lê khẽ liếm môi, trên môi vẫn còn dư chút vị dâu tây.
Bà Lý Ngân Nga tận tình khuyên bảo: “Phải chăng cậu còn có chỗ khó xử?” Bà nhìn ra được, không phải Nhung Lê không có ý, thế nhưng bà vẫn nghĩ không thông, “Cậu thì khó xử chỗ nào chứ, Tiểu Từ nhà chúng tôi cũng đâu có chê cậu nghèo.”
Bấy giờ Nhung Lê mới mở miệng: “Tôi không nghèo.”
“Được, được, được, cậu không nghèo, là tôi nghèo, tôi nghèo.” Bà Lý Ngân Nga sốt ruột thay cho Tiểu Từ, cố ý nói thật đáng sợ, “Thím nói cậu nghe, con gái người ta thay đổi nhanh lắm, cậu nhìn con gái thím mà xem, nay gọi anh thần tượng này là chồng, mai kêu em đẹp trai khác là chồng, giờ cậu còn không nắm chắc đi, sau này khi muốn nắm thì con gái người ta đã không thèm cậu nữa rồi, đến lúc đấy lại hối hận. Cậu nghe thím khuyên một câu, mau mau chọn ngày đẹp trời, bắt con gà đem đến nhà chúng tôi, làm cho chắc cú chuyện này đi thôi.”
Bà nói đến đây, y tá mở cửa đi ra.
Bà Lý Ngân Nga ném cho Nhung Lê ánh mắt “Cậu tự suy nghĩ đi” rồi bước vào phòng trước.
Nhung Lê nhận một cuộc điện thoại bên ngoài phòng bệnh.
“Anh Nhung, sắp xếp ổn thoả rồi ạ.”
Bên đầu dây kia là giọng của một chàng trai.
Nhung Lê khẽ “Ừ” một tiếng rồi cúp máy. Anh bước vào trong phòng, nói với Từ Đàn Hề: “Tôi về đây.”
Muộn hơn tẹo nữa là hết xe về trấn mất, Từ Đàn Hề cũng không giữ anh lại: “Mai anh còn đến không?”
“Không đến.”
Bà Lý Ngân Nga muốn khâu miệng cậu ta lại.
Nhung Lê đi tới cửa, chợt đứng lại gọi: “Từ Đàn Hề.”
“Dạ?”
Nhung Lê thoáng yên lặng, rồi hỏi: “Cô hay thay đổi sao?”
Từ Đàn Hề lắc đầu: “Em thích những thứ cũ.”
Sườn mặt Nhung Lê ánh lên cánh cửa thuỷ tinh, đôi mắt cong cong.
Cuối cùng bà Lý Ngân Nga cũng nở nụ cười hiền từ.
Sáng này hôm sau, Nhung Quan Quan lại bị anh trai tống sang nhà cụ Thu Hoa sát vách, đến cả trứng gà quê anh luộc cậu cũng chưa kịp ăn.
Cụ Thu Hoa chưng cho Nhung Quan Quan cái bánh bao nhân đậu: “Quan Quan, anh cháu lại đi đâu thế?”
Nhung Quan Quan nhét bánh bao phồng cả miệng, lơ mơ nói: “Anh ấy lại đi nhập hàng rồi ạ.”
Cụ Thu Hoa cười ha hả.
Từ Đàn Hề nằm viện ba ngày, Nhung Lê cũng vào huyện nhập hàng đủ ba ngày.
*********************************
Viên kẹo trong tay Từ Đàn Hề rơi xuống, cô cứng đờ người, nơi được anh mút đó vừa nhưng nhức vừa tê tê. Môi anh không ấm lắm, chỉ thoáng lướt qua mu bàn tay cô rồi rời đi.
Nếu như cẩn thật nhìn, sẽ phát hiện yết hầu Nhung Lê vừa lăn xuống một cái, lỗ tai và khóe mắt đều đỏ rực lên.
Anh từ từ ngẩng đầu, khóe môi còn vương máu: “Được rồi, không chảy máu nữa rồi.” Nét mặt anh vẫn bình thường, lòng bàn tay tùy ý đưa lên lau khóe môi, “Đừng hiểu nhầm, tôi không có ý gì khác.”
Từ Đàn Hề chưa ngồi tàu lượn siêu tốc bao giờ, chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác mất trọng lực khi đang ngồi trên cao đột ngột lao thẳng xuống tận cùng, nhưng cô đoán, cùng lắm chỉ giống cảm giác của cô bây giờ mà thôi.
Cô tức giận, nhiệt độ trên mặt còn chưa lui, rút phăng bàn tay đang được anh nắm lại: “Anh này, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Khóe môi Nhung Lê cong cong, anh cười rồi.
Trong giây lát, Từ Đàn Hề không giận nổi nữa.
Nhung Lê cực kỳ không thích cười, cô chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt cong cong của anh, trông rất lém lỉnh, anh vốn đã đẹp trai, giờ vừa cười lên, giống như có hàng ngàn hàng vạn vì sao đọng lại nơi đáy mắt, ánh sáng lung linh rạng rỡ đắm say lòng người.
Trước giờ cô không tham sắc, là Nhung Lê, kéo cô về với thế tục hồng trần.
Anh chỉ cười một tiếng, rồi lại quay về vẻ bình tĩnh lạnh lùng tùy hứng bình thường, anh liếm môi, có vị máu lẫn với vị dâu tây, “Miệng đắng thật đấy.” Anh hỏi Từ Đàn Hề: “Cô còn kẹo không?”
Cô vốn đang giận đấy, thế mà bị anh làm cho chẳng giận nổi nữa: “Còn.”
Cô lấy hết kẹo trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay, rồi đưa cả cho anh.
Nhung Lê chỉ cần một viên, anh bóc vỏ, ném tọt viên kẹo dẻo vị dâu vào miệng, vo tròn vỏ kẹo búng vào thùng rác cách đó vài mét.
Túi truyền dịch và ống tiêm đều là rác thải y tế, anh bèn xách theo, bước vài bước chợt quay đầu: “Đứng ngây ra đó làm gì, không đi sao?”
Từ Đàn Hề bước theo sau, đi về hướng khu nội trú của bệnh viện.
Cô đột nhiên hỏi: “Nhung Lê, anh có lạnh hay không?”
Nhung Lê bước đằng trước, cởi áo ngoài xuống, vứt ra sau cho cô, miệng vẫn không tha cho người ta: “Ai cho cô chạy ra ngoài như thế này, lạnh là đáng đời.”
Từ Đàn Hề khoác lên chiếc áo anh vừa quẳng cho, áo anh có mùi thuốc nhàn nhạt, bị hương kẹo rất nồng áp đi mất, cô cúi đầu, khe khẽ mỉm cười.
Cô lại biết thêm một việc nữa về Nhung Lê rồi.
Anh luôn nói một đằng nghĩ một nẻo, có những lúc, lời anh nói ra cần phải nghe theo hướng ngược lại, vì vậy không phải anh không thích cô, chỉ là vòng phòng ngự sinh tồn của anh kiên cố quá, anh nhốt mình trong đó, không chịu ra ngoài.
Không sao, cô phá vỡ bức tường đó là xong.
Bà Lý Ngân Nga đi tới đi lui trong phòng bệnh, từ xa đã nhìn thấy Từ Đàn Hề, lúc cô lên đến nơi không tránh khỏi bị bà cằn nhằn cho một trận: “Trời thì lạnh như thế, cũng không biết đường mặc ấm một chút rồi hẵng chạy ra ngoài.” Bà lo lắng không thôi, lo đến nỗi sắp mọc cả đống mụn bên mép, “Sao không thấy kim đâu nữa? Cháu rút ra rồi à?”
Từ Đàn Hề nói: “Cháu không cẩn thận đánh rơi mất.”
Bà Lý Ngân Nga đi ấn máy gọi ở đầu giường trước, sau đó mới dài giọng nói mát: “Ái chà chà, đây là vị nào thế?”
Nhung Lê im như thóc.
Nhung Lê bước vào phòng trước Từ Đàn Hề, hẳn là bà đã nhìn thấy anh, thế nhưng bà cứ cố ý lơ anh đi: “Đây không phải là cậu Nhung cùng thôn sáng nắng chiều mưa lúc nóng lúc lạnh hay sao?”
Nhung Lê: “…”
Từ Đàn Hề khẽ kéo áo của bà Lý Ngân Nga: “Thím Lý.”
Nhìn đi nhìn đi, lại còn bao che nữa.
Bà Lý Ngân Nga nếm phải cảm giác rèn sắt không thành thép, cậu ta vô lại như thế, mà Tiểu Từ còn chiều cậu ta, bà không còn gì để nói, chỉ đành dùng giọng địa phương cất cao câu hát: “Vì yêu đậm sâu nên mới thuận theo người, dù con tim tan nát em cũng phải buông tay, quên đi cuộc tình này vết thương đã khắc sâu nơi đáy lòng…”
Nhung Lê hoàn toàn câm nín.
Từ Đàn Hề hoàn toàn câm nín.
Câu hát rất hợp với không khí trong phòng lúc này.
Tranh thủ lúc y tá thay kim mới cho Từ Đàn Hề, bà Lý Ngân Nga kéo Nhung Lê ra khỏi phòng, giọng vừa nghiêm khắc vừa răn đe: “Nhung Lê, rốt cuộc cậu có ý gì?”
Nhung Lê nhìn qua cửa sổ, lòng bồn chồn không yên: “Ý gì là ý gì?”
Bà Lý Ngân Nga là người từng trải, cái thời của bà ấy mà, tình yêu rất đơn giản, nếu như hai bên thuận lòng vừa ý, đằng trai xách một con gà đến nhà đằng gái là xong.
Bà thấy rằng bây giờ Nhung Lê hoàn toàn có thể đi bắt gà rồi: “Cậu đừng trách thím vòng vo, đến cả chó trong thôn ta cũng biết Tiểu Từ vừa mắt cậu.”
Nhung Lê không nói gì.
Đúng là hoàng đế không gấp thái giám lo, bà Lý Ngân Nga nóng lòng muốn chết: “Nếu cậu muốn ở cùng con bé thì đừng có mà ngại ngùng xấu hổ nữa, mà nếu cậu không có cái ý đó, thì cũng phải nói rõ ra, đừng khi buông khi níu giữ lấy con gái nhà người ta.”
Chẳng biết Nhung Lê có nghe vào tai không, dù sao nghe xong cậu ta chẳng ư hử gì, mắt vẫn dán chặt vào bên trong phòng bệnh.
Mạch máu của Từ Đàn Hề rất mảnh, y tá châm 5 lần vẫn không vào, cuối cùng đành phải để Từ Đàn Hề tự châm.
Bệnh viện này không ổn, bác sĩ quá xoàng, y tá làm việc cũng như đi chơi vậy.
Nhung Lê khẽ liếm môi, trên môi vẫn còn dư chút vị dâu tây.
Bà Lý Ngân Nga tận tình khuyên bảo: “Phải chăng cậu còn có chỗ khó xử?” Bà nhìn ra được, không phải Nhung Lê không có ý, thế nhưng bà vẫn nghĩ không thông, “Cậu thì khó xử chỗ nào chứ, Tiểu Từ nhà chúng tôi cũng đâu có chê cậu nghèo.”
Bấy giờ Nhung Lê mới mở miệng: “Tôi không nghèo.”
“Được, được, được, cậu không nghèo, là tôi nghèo, tôi nghèo.” Bà Lý Ngân Nga sốt ruột thay cho Tiểu Từ, cố ý nói thật đáng sợ, “Thím nói cậu nghe, con gái người ta thay đổi nhanh lắm, cậu nhìn con gái thím mà xem, nay gọi anh thần tượng này là chồng, mai kêu em đẹp trai khác là chồng, giờ cậu còn không nắm chắc đi, sau này khi muốn nắm thì con gái người ta đã không thèm cậu nữa rồi, đến lúc đấy lại hối hận. Cậu nghe thím khuyên một câu, mau mau chọn ngày đẹp trời, bắt con gà đem đến nhà chúng tôi, làm cho chắc cú chuyện này đi thôi.”
Bà nói đến đây, y tá mở cửa đi ra.
Bà Lý Ngân Nga ném cho Nhung Lê ánh mắt “Cậu tự suy nghĩ đi” rồi bước vào phòng trước.
Nhung Lê nhận một cuộc điện thoại bên ngoài phòng bệnh.
“Anh Nhung, sắp xếp ổn thoả rồi ạ.”
Bên đầu dây kia là giọng của một chàng trai.
Nhung Lê khẽ “Ừ” một tiếng rồi cúp máy. Anh bước vào trong phòng, nói với Từ Đàn Hề: “Tôi về đây.”
Muộn hơn tẹo nữa là hết xe về trấn mất, Từ Đàn Hề cũng không giữ anh lại: “Mai anh còn đến không?”
“Không đến.”
Bà Lý Ngân Nga muốn khâu miệng cậu ta lại.
Nhung Lê đi tới cửa, chợt đứng lại gọi: “Từ Đàn Hề.”
“Dạ?”
Nhung Lê thoáng yên lặng, rồi hỏi: “Cô hay thay đổi sao?”
Từ Đàn Hề lắc đầu: “Em thích những thứ cũ.”
Sườn mặt Nhung Lê ánh lên cánh cửa thuỷ tinh, đôi mắt cong cong.
Cuối cùng bà Lý Ngân Nga cũng nở nụ cười hiền từ.
Sáng này hôm sau, Nhung Quan Quan lại bị anh trai tống sang nhà cụ Thu Hoa sát vách, đến cả trứng gà quê anh luộc cậu cũng chưa kịp ăn.
Cụ Thu Hoa chưng cho Nhung Quan Quan cái bánh bao nhân đậu: “Quan Quan, anh cháu lại đi đâu thế?”
Nhung Quan Quan nhét bánh bao phồng cả miệng, lơ mơ nói: “Anh ấy lại đi nhập hàng rồi ạ.”
Cụ Thu Hoa cười ha hả.
Từ Đàn Hề nằm viện ba ngày, Nhung Lê cũng vào huyện nhập hàng đủ ba ngày.