• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Rung Cảm Từ Em (2 Viewers)

  • Chương 70

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
123397.png
Nhung Lê đứng lên, kéo ghế ra sau: “Khoa mắt ở đâu?”


Giọng nói của anh đầy biếng nhác, nếu như không để ý đến ánh mắt ấy, trông anh giống như một chú mèo mới tỉnh giấc, nhưng nếu nhìn thẳng vào mắt anh, bạn sẽ cảm thấy giống như một chú cừu rơi vào miệng cọp, bạn là miếng thịt, còn anh là con mãnh thú.


Bác sĩ Hà lắp bắp: “Tầng… tầng hai.”


Người ta đi rồi, bác sĩ Hà mới thở hắt ra.


Ra khỏi phòng khám khoa nội, Nhung Lê đi lấy số khám tai mũi họng, bác sĩ khoa mắt bảo anh làm kiểm tra võng mạc và kiểm tra hàm lượng vitamin.


Bác sĩ già hơn sáu mươi tuổi đeo kính lão, xem kết quả kiểm tra: “Hơi kỳ lạ.”


Nhung Lê hỏi: “Kỳ lạ thế nào?”


“Rõ ràng là viêm võng mạc sắc tố, nhưng lại không thấy xuất hiện triệu chứng thiếu vitamin A và các vitamin khác trong cơ thể.”


Nhung Lê chỉ cần kết quả: “Là quáng gà đúng không?”


Chắc là thế nhỉ?


Tình trạng hơi khác thường, rất nhiều bác sĩ già có kinh nghiệm lâu năm cũng không chắc chắn được: “Làm thêm kiểm tra sâu đi.” Ông ta nhìn kỹ vào mắt “bệnh nhân”, đôi mắt này… đẹp lạ thường.


“Nếu là quáng gà, trong điều kiện thiếu ánh sáng liệu có khả năng tồn tại ngoại lệ nhìn rõ một thứ nào đó không?”


Ông bác sĩ già suy nghĩ: “Nếu là một màu sắc cụ thể, mà khả năng nhận biết màu đó của bệnh nhân rất mạnh thì có thể nhìn thấy rõ ràng, có điều những trường hợp như thế rất hiếm.” Ít nhất ông ta vẫn chưa gặp được.


“Người bệnh” lại hỏi: “Nếu đối tượng ngoại lệ đó là con người thì sao?”


Chẳng hạn như Từ Đàn Hề.


Bác sĩ già đẩy mắt kính, nói chắc nịch: “Không thể có chuyện đó, tuyệt đối không thể có.”


Lại là một lang băm nữa.


Không cần thiết phải phí thêm thời gian nữa, Nhung Lê đứng lên bỏ đi.


Bác sĩ già gọi với theo anh: “Này này này, anh bệnh nhân kia, anh bệnh nhân kia!” Ông ta còn chưa nói hết cơ mà.


Làm mấy mục kiểm tra ở bệnh viện cũng mất cả một buổi sáng.


Ba giờ chiều, bác sĩ Hà lại đến phòng bệnh 402, còn ân cần xách cả trà sữa đến, áo blouse trắng không cài cúc, bên trong là áo sơ mi, gi lê và áo vest, nhìn anh ta ăn mặc chỉnh tề, rất có phong cách.


“Cô Từ, buổi chiều cô đã đỡ hơn chưa?”


Từ Đàn Hề vẫn trả lời lại rất lịch sự: “Đỡ hơn nhiều rồi.”


“Đồng nghiệp của tôi mời trà chiều, gọi thừa mấy cốc.” Bác sĩ Hà lắc túi đựng trà sữa đang cầm, “Tôi mang cho cô một cốc.”


“Không cần đâu, cảm ơn.”


Cô được giáo dục rất tốt, dù là từ chối người khác cũng rất dịu dàng, tuy có cảm giác hơi xa cách, nhưng lịch sự đến mức không làm người khác thấy khó chịu.


Nhất định cô là con nhà gia giáo.


Bác sĩ Hà hơi kích động: “Tôi đã mang đến rồi, cô nể mặt đi, không thì lãng phí lắm.”


Đúng lúc này Lý Ngân Nga đi vệ sinh về.


“Để cô uống cho.” Bà Lý Ngân Nga rất tinh ý: “Để cô uống thì không lãng phí.”


“…”


Bà chủ nhà này đang làm kỳ đà cản mũi đấy! Bác sĩ Hà ngượng ngùng mỉm cười song trong bụng không hề vui vẻ đưa cốc trà sữa cho bà Lý Ngân Nga tự dưng từ đâu nhảy ra cản đường.


Bà Lý Ngân Nga cũng đáp lại bằng một nụ cười nhưng trong bụng mang một bồ dao găm: “Hì hì.”


Bác sĩ Hà xấu hổ cười: “Ha ha.”


Y tá khoa nội đứng bên ngoài gọi anh ta: “Bác sĩ Hà, chủ nhiệm tìm anh đấy.”


“Vậy tôi đi trước đây.”


Sau khi anh ta đi, bà Lý Ngân Nga chọc ống hút vào cốc trà sữa, hút liền một hơi đầy trân châu: “Bác sĩ Hà này quá mức gian giảo.”


Từ Đàn Hề ho nhẹ mấy tiếng: “Sao cô nhận ra được vậy ạ?”


Bà Lý Ngân Nga rót cho cô cốc nước nóng: “Sáng nay cậu ta thắt cà vạt đen, buổi chiều lại thay thành màu xanh lam, nhìn thấy gái xinh là không khác gì chim công xòe đuôi, không tìm hiểu trước mà cứ vồ vập vào, loại đàn ông này quá giả tạo, cực kỳ không đáng tin.” So sánh như thế, bà Lý Ngân Nga bỗng nhiên cảm thấy “vẫn là anh Trình và anh Nhung cùng trấn đáng tin hơn.”


Từ Đàn Hề mỉm cười, không tiếp lời bà.


Tên của bác sĩ Hà là Hà Phương Khung, ông nội anh ta là phó viện trưởng của bệnh viện huyện, gia đình khá giả, anh ta vừa đi vừa xem chiếc đồng hồ Rolex trên tay, đã ba giờ mười bảy phút.


Ở chỗ quẹo, Hà Phương Khung bị một người va vào, loạng choạng lùi về sau mấy bước, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là oan gia ngõ hẹp: “Sao lại là cậu?”


Chính là “thiếu niên có vấn đề” đã mắng anh ta là lang băm.


“Đường rộng như thế mà cậu cũng va vào tôi được, đi không nhìn đường à?” Trẻ con mà học đòi làm người lớn, không khác gì thổ phỉ.


Đối phương nhận lỗi, nhưng không hề có chút thành ý nào: “Xin lỗi, mắt tôi không tốt lắm.”


Lại gây chuyện à?


Tuy Hà Phương Khung hơi rén “cậu thiếu niên” này, nhưng đây là bệnh viện, anh ta có tiền, lại là cháu của phó viện trưởng, hoàn toàn không cần phải sợ: “Bệnh ở mắt thì đến khoa mắt mà khám.”


“Khám rồi.” Ngữ khí của anh không lạnh nhạt cũng chẳng nhiệt tình, không hề xen bất cứ cảm xúc nào, nhưng lại mang theo khí thế áp đảo.


Mùi khói thuốc súng vô duyên vô cớ làm Hà Phương Khung không hiểu gì.


“Bệnh vặt.”


Hà Phương Khung thầm mắng một câu, phất tay áo định đi.


Nhung Lê duỗi chân dài ra cản đường: “Chờ đã.”


Hà Phương Khung là dạng người mềm nắn rắn buông, anh ta tưởng đối phương định động thủ, sợ đến nỗi ăn nói lắp bắp: “Cậu, cậu muốn làm gì?”


Nhung Lê nghiêng đầu nhìn anh ta từ trên cao xuống: “Từ Đàn Hề phòng 402,“ Anh thẳng thắn dứt khoát: “Tránh xa cô ấy ra.”


Lần thứ tư.


Trong một ngày, tên lang băm giống con cá nheo này đã chạy đến phòng bệnh của Từ Đàn Hề bốn lần.


Hà “Cá Nheo” tức xì khói: “Liên quan đếch gì đến cậu!”


“Cô ấy là bạn gái của tôi.” Giọng nói của anh nhẹ như không, không nghe ra vui buồn, song ánh mắt lại giết người trong vô hình, “Anh nói xem có liên quan đến tôi không?”


Gương mặt lương thiện như thế nhưng lại có một đôi mắt hiểm độc, răng nanh sắc bén và móng vuốt sắc nhọn.


Hà Phương Khung sợ run người: “Tôi… tôi… tôi… tôi không làm gì cả.” Anh ta nhảy dựng lên, nhảy qua cái chân đang chắn đường của Nhung Lê, chạy một mạch xuống tầng.


Có một số người đàn ông nếu không có được thứ gì đó thì sẽ tự động phóng to khuyết điểm của đối phương, ví dụ như cô Từ được con nhà gia giáo này, sao ánh mắt lại kém thế không biết.


Buổi chiều đi kiểm tra phòng bệnh, Hà Phương Khung dẫn theo mấy bác sĩ thực tập đi cùng, lúc đến phòng 402, lần này thái độ của anh ta lạnh nhạt hơn mấy lần trước rất nhiều, giọng điệu nói chuyện còn mang theo ý châm biếm: “Cô Từ, cô giỏi thật đấy.”


Giọng điệu này khiến bà Lý Ngân Nga muốn xông lên cho một trận: “Tiểu Từ chúng tôi giỏi là sao?”


Hà Phương Khung cũng mặc kệ bác sĩ thực tập còn ở đây: “Bạn trai mới chỉ mười tám tuổi thôi nhỉ, mầm non tổ quốc bị hái sớm, thế chưa đủ giỏi sao?”


Từ Đàn Hề mím môi, đây là dấu hiệu trước khi cô nổi giận.


“Mầm non của tổ quốc?” Vốn bà Lý Ngân Nga còn cảm thấy thấy bác sĩ Hà này tạm được, bây giờ thì thấy anh ta xấu xí như con cá nheo vậy, “Cậu nói ai hả?”


Hà Phương Khung chế giễu: “Chính là cái cậu bị bệnh ở mắt đấy.” Trút giận xong, anh ta đưa mấy bác sĩ thực tập rời đi.


Hừ, đàn ông.


Lý Ngân Nga tặng một cái lườm sắc lẹm với tên đàn ông xấu xí như con cá nheo kia.


“Tiểu Từ, cậu ta nói ai thế?”


Từ Đàn Hề vén chăn xuống giường: “Cô Lý, cháu ra ngoài một lát.”


Lý Ngân Nga không yên tâm: “Cháu đi đâu đấy? Vẫn còn đang truyền thuốc đấy, này này này không được lấy xuống…”


Từ Đàn Hề lấy bịch thuốc truyền ở trên giá xuống, cầm bằng một tay, nét mặt cô đầy lo lắng: “Nhung Lê đến đây rồi, cháu đi tìm anh ấy.”


Nhung Lê?


Mười tám tuổi?


Đồ trơ trẽn! Rõ ràng anh 26 tuổi.


Lý Ngân Nga thất thần, còn cô đã chạy được một đoạn xa, bà kinh hồn bạt vía gọi với từ đằng sau: “Tiểu Từ, cháu chạy chậm thôi.”


 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom