Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46-50
Chương 46 Trạm Hoàng Vũ nhất định phải có được cô
Vào lúc tan tầm buổi chiều.
Hứa Thâm Thâm bọc kín mít đi xuống dưới lầu, cô không ngờ Lệ Quân Trầm thật sự đứng ở trước cửa chờ cô.
Cô bước tới, cửa xe lập tức đẩy từ trong ra.
Cô trèo lên thì gương mặt lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Hôm nay tuyết thật lớn.”
Lệ Quân Trầm duỗi tay ra giúp cô phủi bông tuyết trên mái tóc xuống, anh khẽ nói: "Đến chỗ Hoa Bỉ Ngạn với tôi một chuyến.”
Lại đến đó ư?
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: "Tôi đi theo không sợ quấy rầy anh tìm hoan mua vui à?”
Đôi mắt Lệ Quân Trầm trở nên thâm trầm nhìn cô: "Hứa Thâm Thâm, tôi không phải loại người túng dục quá độ.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: "Lệ tiên sinh, những lời này không có tác dụng với tôi.”
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm trở nên trầm xuống: "Cô nói nhiều quá.”
Nói xong anh quay mặt qua.
Hứa Thâm Thâm cười rất ngọt ngào, nhích người tới cạnh Lệ Quân Trầm: "Lệ tiên sinh, lần này anh tới làm gì? Nói với tôi đi để tôi chuẩn bị tâm lý.”
“Tìm hoan mua vui!” Lệ Quân Trầm nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Hứa Thâm Thâm ngơ ngác, sao anh lại tức giận, không thể nói giỡn sao?
Rất nhanh bọn họ tới Hoa Bỉ Ngạn, Hứa Thâm Thâm cũng không xa lạ với nơi này.
Bọn họ đi vào, Lệ Quân Trầm trực tiếp dẫn cô vào thang máy, đi đến một phòng bao tao nhã lịch sự ở lầu bốn.
Hứa Thâm Thâm đi theo phía sau anh phát hiện bên trong có hai người đang ngồi, bọn họ là một nam một nữ.
Ngoại hình của người nam có chút đểu cáng, mặc tây trang khiến người ta sinh ra một loại cảm giác ngả ngớn phong lưu.
Mà cô gái kia ăn mặc đơn giản, lại toát lên hương vị của phụ nữ.
Cô đánh giá cô gái thật cẩn thận, không hiểu sao cô cảm giác có chút quen mắt.
“Thâm Thâm!” Cô gái giống như bạch tuộc nhào vào người Hứa Thâm Thâm, dính chặt đến mức không kéo xuống được.
Hứa Thâm Thâm còn tưởng là cô ấy uống quá nhiều, khiến cô có chút hoảng sợ: "Cô…… Cô là ai?”
Cô gái vừa nghe vậy liền sửng sốt một chút, cô ấy cao hơn Hứa Thâm Thâm, cho nên cô ấy đứng trước mặt Hứa Thâm Thâm trông có chút to lớn.
“Cậu không quen biết mình?” Cô gái có chút ngạc nhiên, đôi mắt hạnh xinh đẹp hiện vẻ ngỡ ngàng.
Hứa Thâm Thâm cố gắng hồi tưởng nhưng cô nghĩ sao cũng không nhớ được.
“Xem ra vụ tai nạn giao thông năm đó đã để lại di chứng cho cậu.” Cô gái nghiêm túc.
“Cô biết tôi từng xảy ra tai nạn xe ư?” Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên, quả thật sau khi cô xảy ra tai nạn khiến cô quên đi vài chuyện, dù đã khỏi nhưng có một số việc cô không nhớ gì cả.
Lệ Quân Trầm nhíu hàng mày: "Cô từng bị tai nạn giao thông ư?”
Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Xảy ra lúc tôi mười tuổi.”
“Thâm Thâm, mình tên Chung Ngưng.” Chung Ngưng vươn đôi tay nâng mặt cô: "Nhớ ra chưa?”
Hứa Thâm Thâm lắc đầu, cô không có chút ấn tượng nào.
Chung Ngưng thở dài: "Ai, cậu không nhớ rõ thì thôi, nhưng mình và cậu đã từng là bạn rất thân, nhất định cậu phải nhớ rõ.”
Hứa Thâm Thâm có chút dở khóc dở cười: "Được.”
Chung Ngưng lôi kéo Hứa Thâm Thâm muốn cô ngồi bên mình, nhưng Lệ Quân Trầm lại kéo Hứa Thâm Thâm vào trong lồng ngực bắt cô ở cạnh mình.
“Lệ tổng rất để ý tới Thâm Thâm.” Chung Ngưng nở nụ cười đầy ẩn ý: "Lần trước thấy Lệ tổng mua quần lót và băng vệ sinh ở cửa hàng tiện lơi, là mua cho Thâm Thâm sao?”
Hứa Thâm Thâm đỏ mặt ngượng ngùng.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Chung Ngưng: "Tôi không ngờ lại gặp được cô ở đây một cách dễ dàng như vậy, tiến sĩ nhà tâm lý học Chung Ngưng trẻ tuổi nhất nước Mỹ.”
Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên nhìn về phía Chung Ngưng, cô ất là tiến sĩ tâm lý học ư?!
Chung Ngưng lia mắt nhìn sang Hứa Thâm Thâm: "Bất ngờ không, vui không?”
Hứa Thâm Thâm ngơ ngác rất lâu.
“Đây là chồng mình - Trạm Hoàng Vũ.” Chung Ngưng mỉm cười vỗ đùi người đàn ông.
Hứa Thâm Thâm cảm thấy ngoại hình của người đàn ông này rất đểu cáng, ngay cả tên cũng rất phong lưu
“Cô nhóc, chào em.” Trạm Hoàng Vũ trả lời tuỳ tiện.
Hứa Thâm Thâm không có ấn tượng tốt với anh ta lắm.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Trạm Hoàng Vũ: "Trạm tiên sinh, rốt cuộc anh tìm Thâm Thâm có chuyện gì?”
Hóa ra người muốn gặp Hứa Thâm Thâm là Trạm Hoàng Vũ.
Trạm Hoàng Vũ khẽ cười: "Nhìn cô ấy.”
Hứa Thâm Thâm kéo cổ áo Lệ Quân Trầm, khẽ nói nhỏ: “Lệ tiên sinh, anh ta không giống người tốt.”
“Ha ha!” Người cười rộ lên chính là Chung Ngưng, cô ấy gật đầu đồng ý: "Không sai, quả thật anh ta không phải người tốt mà còn biến thái nữa, là kẻ cuồng em gái.”
Trạm Hoàng Vũ liếc xéo Chung Ngưng, có ai nói ông xã mình như vậy chứ?!
Hứa Thâm Thâm không hiểu quan hệ giữa hai người bọn họ, trông bọn họ như là vợ chồng, nhưng cũng cho người ta cảm giác không giống.
“Cô Hứa, nước Anh rất thú vị cô có hứng đi xem không?” Trạm Hoàng Vũ tuỳ tiện hỏi.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: "Anh không sợ gặp phiền phức sao, cũng không nhìn ra tôi không thích anh ư?”
“Ha ha……” Trạm Hoàng Vũ mỉm cười âm trầm: "Cô dám không thích tôi?!”
Hứa Thâm Thâm sợ tới mức chui vào trong lồng ngực Lệ Quân Trầm, anh mang mình đi gặp người nào thế!
“Trạm Hoàng Vũ, cậu có tin tôi để bộ an toàn đuổi cậu đi xuất cảnh không?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng uy hiếp, đồng thời anh che chở cô gái trong lồng ngực.
Thấy Hứa Thâm Thâm sợ mình như vậy, Trạm Hoàng Vũ nhún vai: "Ông đây cũng là người Trung Quốc, chỉ là quốc tịch hơi khác chút thôi.”
“Thâm Thâm, cậu không phải sợ, anh ấy không ác ý đâu, chỉ là anh ấy không biết nên đối xử với phụ nữ như thế nào.” Chung Ngưng khẽ cười: "Nay gặp được cậu mình rất vui, chờ thêm mấy hôm nữa thân thể cậu tốt lên mình sẽ liên hệ với cậu.”
Hứa Thâm Thâm có chút ngạc nhiên, sao cô ấy biết thân thể mình không thoải mái?
Lệ Quân Trầm nói cho cô ấy ư?
Chung Ngưng và Trạm Hoàng Vũ đưa Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm ra ngoài.
Trạm Hoàng Vũ xuống lấy xe, còn Lệ Quân Trầm để Hứa Thâm Thâm lên xe trước.
Chung Ngưng khẽ cười: "Thâm Thâm có anh che chở, tôi và Hoàng Vũ cũng yên tâm.”
“Đây là lần gặp mặt duy nhất của mấy người, mấy người cách xa cô ấy một chút.” Đôi mắt Lệ Quân Trầm lộ ra sự uy nghiêm.
“Lệ tổng, có một số việc anh không ngăn cản được, anh không thấy Hoàng Vũ rất hứng thú với cô ấy, rất thích cô ấy ư?” Chung Ngưng ám chỉ.
“Thì sao?” Lệ Quân Trầm bày ra vẻ mặt thản nhiên, Hứa Thâm Thâm là của anh, người khác đừng hòng cướp đi được.
“Lệ tổng, Hoàng Vũ phải có được cô ấy.” Chung Ngưng bình tĩnh: "Anh bảo trọng.”
Nói xong cô đi đến xe của Trạm Hoàng Vũ.
Hứa Thâm Thâm ngồi ở trong xe nên không nghe được gì cả, sau khi Lệ Quân Trầm lên xe cô mới nhìn thấy Trạm Hoàng Vũ ngồi trong xe đàng trước đang lè lưỡi với mình.
“Hứa Thâm Thâm, về sau nhìn thấy bọn họ thì cô hãy tránh xa ra.” Lệ Quân Trầm dặn dò.
“Lệ tiên sinh, bọn họ có địa vị gì?” Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.
Buồi gặp mặt này quá kì lạ khiến cô có chút bất ngờ.
“Người thường mà thôi.” Lệ Quân Trầm không muốn để lộ ra quá nhiều thông tin mắc công tạo thành gánh nặng tâm lý cho cô.
Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu, nhưng cô cũng biết Lệ Quân Trầm che giấu gì đó.
Lúc này di động của Hứa Thâm Thâm vang lên, cô nghe điện thoại: “Chào cô Hứa, chúng tôi đang ở bệnh viện, mẹ của cô - bà Diêu Tuyết Lệ vừa được người ta đưa đến bệnh viện, hy vọng cô có thể tới đây thật nhanh.”
Hết chương 46.
Chương 47 Nhưng nó sẽ không mềm mại giống em
Gương mặt của Hứa Thâm Thâm lập tức trắng bệch: "Mẹ tôi bị sao?”
“Cô đến rồi sẽ biết, nhanh lên.” Đối phương nói xong liền ngắt điện thoại.
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn cô hoang mang rối loạn.
“Phiền Lệ tiên sinh đưa tôi đến bệnh viện, mẹ tôi đã xảy ra chuyện.” Cô nghẹn ngào, còn hốc mắt thì hồng như một con thỏ trắng trông vô yếu ớt đáng thương.
Cô chỉ còn một người thân, nếu Diêu Tuyết Lệ lại xảy ra chuyện gì cô sẽ hỏng mất.
Lệ Quân Trầm sai Bùi Triết quay đầu xe đến bệnh viện.
Tới bệnh viện Hứa Thâm Thâm tìm được phòng phẫu thuật, ngoài cửa có y tá đang đợi cô.
“Cô Hứa, đây là giấy thông báo phẫu thuật cho mẹ cô, hy vọng cô có thể ký tên.” Y tá nói.
Hứa Thâm Thâm cầm bút vội vàng ký tên lên phía trên hỏi: “Rốt cuộc thì mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì?”
“Bà ấy gặp tai nạn giao thông.” Y tá trả lời.
Tay chân của Hứa Thâm Thâm trở nên lạnh lẽo, lại là tai nạn giao thông!
Lệ Quân Trầm đỡ Hứa Thâm Thâm ngồi xuống, gương mặt tái nhợt như miếng vải trắng không có chút máu.
Cô đưa tay che lấy mặt mình rồi khẽ khóc nức nở.
Cô không dám tưởng tượng, nếu từ nay về sau một mình cô sống trên thế giới này sẽ đáng sợ cỡ nào.
Lệ Quân Trầm ôm cô an ủi: “Sẽ không có việc gì đâu.”
Hứa Thâm Thâm không đáp lại mà vẫn bật khóc thút thít.
Đại khái qua ba giờ mới kết thúc cuộc phẫu thuật.
Diêu Tuyết Lệ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sau đó chuyển tới phòng quan sát.
“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?!” Hứa Thâm Thâm khẩn trương hỏi.
“Cô Hứa, mẹ cô bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, khi bà ấy được đưa tới thì đùi phải đã bị gãy lìa, tuy chúng tôi đã nối lại giúp bà ấy nhưng có thể đi đường hay không thì phải xem mức độ hồi phục sau chấn thương.” Bác sĩ trả lời một cách bảo thủ.
Hai chân Hứa Thâm Thâm mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, bà bị gãy đùi phải, với người thích khiêu vũ như Diêu Tuyết Lệ thì đây như là tin sét đánh.
Cô lập tức bật khóc không biết nên nói chuyện này với Diêu Tuyết Lệ như nào.
Lệ Quân Trầm đỡ cô: "Đừng khóc.”
“Anh không biết đâu, mẹ tôi là một thầy vũ đạo rất giỏi, bà ấy rất thích khiêu vũ, nếu hiện tại không còn đôi chân sẽ khiến bà ấy điên mất.” Hứa Thâm Thâm nghẹn ngào: "Nhưng tôi sẽ nuôi bà ấy cả đời, bà ấy vì tôi mà không có con cái, tôi nhất định sẽ không bỏ bà ấy!”
Cô lau sạch nước mắt lại biến thành cô gái kiên cường quyết liệt, sau đó cô và Lệ Quân Trầm đi tới phòng bệnh.
Bác sĩ nói đêm nay cô không cần trông ở đây, phải chiều hôm sau Diêu Tuyết Lệ mới tỉnh nên buổi chiều bọn họ hãng đến.
Nhưng Hứa Thâm Thâm không yên tâm vẫn canh ở bệnh viện tới nửa đêm mới về nhà.
Khi cô về đến nhà thì đã khuya, cô không ăn một hạt cơm nào đã ngả đầu xuống giường ngủ say.
Lệ Quân Trầm giúp cô cởi giày rồi đắp chăn lên, lúc này anh mới ra khỏi phòng ngủ.
Anh lấy di động ra gọi điện thoại cho Bùi Triết: "Điều tra Trạm Hoàng Vũ và Chung Ngưng một chút, xem mục đích của bọn họ là gì.”
“Vâng.” Bùi Triết nói.
Lệ Quân Trầm cúp điện thoại, dù Trạm Hoàng Vũ cướp người như nào đi nữa thì anh cũng sẽ không để anh ta thực hiện được.
—— Hôm sau.
Mới sáng sớm Hứa Thâm Thâm đã chạy đến bệnh viện.
Cô tới phòng bệnh thấy Diêu Tuyết Lệ vẫn chưa tỉnh lại, trên đầu bà còn quấn băng vải thật dày, khuôn mặt vừa tái nhợt vừa tiều tụy.
Đùi phải của bà bị bó bột rồi nâng lên cao, nhìn qua rất nghiêm trọng.
Lệ Quân Trầm đến chỗ bác sĩ hỏi tình hình, sau đó anh trở về ở cạnh Hứa Thâm Thâm cùng chờ Diêu Tuyết Lệ tỉnh lại.
Hứa Thâm Thâm biết cho dù Lệ Quân Trầm không làm gì cả cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng anh lại làm thế khiến cô rất cảm động.
Trên thế giới này chỉ còn lại cô và mẹ cô sống nương tựa lẫn nhau, nửa năm qua cha hôn mê bất tỉnh khiến bọn họ chịu đủ uất ức, bọn họ chưa từng cảm nhận được một chút ấm áp từ bên ngoài mang đến.
Nhìn thấy Lệ Quân Trầm bận rộn, Hứa Thâm Thâm vốn dễ cảm động sao lại không động tâm được.
Cô cẩn thận giấu tâm tư không lộ ra ngoài, bởi vì cô sợ Lệ Quân Trầm biết vậy sẽ vứt bỏ cô.
Lúc gần giữa trưa bỗng nhiên Diêu Tuyết Lệ giật mình tỉnh lại.
Hứa Thâm Thâm luôn nắm tay bà, cảm giác bà cử động cô lập tức đứng lên.
Diêu Tuyết Lệ từ từ mở mắt, bà quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm Thâm có chút mơ màng lại có chút bất ngờ: "Thâm Thâm?”
“Mẹ!” Hứa Thâm Thâm lập tức bật khóc, thật tốt quá, cuối cùng mẹ cô cũng tỉnh.
Lệ Quân Trầm đi gọi bác sĩ tiến vào.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng tới đây.
Từ khi biết người đàn ông vừa khí phách vừa lạnh lùng kiêu ngạo trước mặt là Lệ Quân Trầm, bọn họ đặc biệt khách khí với Hứa Thâm Thâm, cũng vô cùng quan tâm Diêu Tuyết Lệ.
Hứa Thâm Thâm lách người chừa chỗ cho bác sĩ, sau đó cô mới nhích lại gần.
Bác sĩ kiểm tra cho Diêu Tuyết Lệ một chút mới gật đầu nói: “Rất tốt, tình hình đã ổn định nhưng cần phải nghỉ ngơi trước.”
Nói xong bác sĩ và y tá đi đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
“Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi?” Đôi mắt Hứa Thâm Thâm ửng hồng hỏi.
“Mẹ không có việc gì.” Diêu Tuyết Lệ nhíu mày: "Nhưng chân có hơi đau, hình như mẹ bị tai nạn giao thông?”
Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Mẹ, sao mẹ bị tai nạn giao thông?”
Diêu Tuyết Lệ lắc đầu: "Mẹ cũng quên mất, lúc đó mẹ đến khu thương mại để mua quần áo cho con, sau khi ra ngoài mẹ bắt một chiếc xe, còn chưa lên xe thì có một chiếc xe tông vào, mẹ cảm thấy mọi thứ đảo lộn rồi không nhớ rõ gì nữa.”
“Mẹ, mẹ không có việc gì là được.” Hứa Thâm Thâm cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bà tỉnh thì mọi thứ còn lại đều không quan trọng.
Diêu Tuyết Lệ thở dài: “Đáng tiếc là không thấy quần áo mẹ mua cho con đâu nữa.”
“Có lẽ là ở chỗ cảnh sát.” Hứa Thâm Thâm an ủi: “Mẹ, trước tiên mẹ ngủ một lát, con về nhà nấu chút đồ ăn mang tới cho mẹ.”
Diêu Tuyết Lệ gật đầu rồi từ từ nhắm đôi mắt lại, chưa được một lúc thì bà đã ngủ rồi.
Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm rời khỏi phòng bệnh.
“Chờ lát nữa sẽ có y tá và điều dưỡng tới chăm sóc mẹ cô nên cô không cần lo lắng đâu, còn đồ ăn thì tôi đã nhờ dì Tiếu chuẩn bị, về sau sẽ có tài xế đưa tới đúng giờ.” Giọng điệu Lệ Quân Trầm rất thản nhiên nhưng anh đã sớm chuẩn bị hết mọi thứ.
Hứa Thâm Thâm cảm động nhìn anh, tiếng nói cùa cô có chút khàn khàn: "Lệ tiên sinh, cảm ơn anh.”
“Tôi hy vọng cô không nói suông.” Lệ Quân Trầm khẽ nói.
“Anh không thể chờ tôi báo đáp anh theo cách bình thường ư?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày, anh thật sự không đứng đắn.
Lệ Quân Trầm kéo cô vào trong lồng ngực, giọng anh rất bình thản: "Hứa Thâm Thâm, cô cảm thấy chỗ nào của cô hấp dẫn tôi nhất
“Khuôn mặt ư?” Hứa Thâm Thâm chỉ vào mặt mình hỏi.
Lệ Quân Trầm lắc đầu.
“Thân thể?” Hứa Thâm Thâm lại hỏi.
Lệ Quân Trầm gật đầu.
Hứa Thâm Thâm đẩy anh ra tức giận bất bình: "Vậy không bằng anh mua búp bê bơm hơi có dáng người giống tôi đi!”
Lệ Quân Trầm lại kéo cô vào trong lồng ngực lần nữa, anh dùng giọng khàn khàn và ái muội nói: "Nhưng nó sẽ không mềm mại giống cô.”
Hứa Thâm Thâm nhíu mày, vì sao anh vô sỉ như vậy.
Nhưng nhờ anh chọc ghẹo khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
“Tôi đã liên lạc chuyên gia của khoa chỉnh hình nước Đức, sáng mai bọn họ sẽ tới.” Lệ Quân Trầm bỗng nhiên nói.
Hết chương 47.
Chương 48 Không có gì phải sợ, có tôi ở đây
Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm cảm kích, cô nói rất trang trọng: "Cảm ơn.”
Lệ Quân Trầm vỗ nhẹ bả vai cô, giọng điệu âm trầm: "Không có gì phải sợ, có tôi ở đây.”
Hứa Thâm Thâm nước mắt lưng tròng nhìn anh một cái, sau đó cô nhanh chóng quay đầu che giấu nó đi.
Lúc này tiếng chuông di động vang lên cắt ngang hai người.
Hứa Thâm Thâm lấy di động ra mới thấy có một số xa lạ gọi tới.
“Cô Hứa, chúng tôi là cảnh sát giao thông, mẹ của cô có đánh rơi vài thứ ở hiện trường, hiện tại cô có thể mang về.” Đối phương nói thẳng vào vấn đề.
“Được, tôi qua ngay.” Hứa Thâm Thâm trả lời.
Cô cúp điện thoại rồi nói với Lệ Quân Trầm đứng bên cạnh: “Anh đến công ty trước đi, tôi phải đến chỗ cảnh sát giao thông một chuyến.”
“Tôi đưa cô đi, cũng tiện đường.” Lệ Quân Trầm nắm tay cô, lòng bàn tay của anh vô cùng ấm áp.
Tim của Hứa Thâm Thâm đập rất nhanh, cô cúi đầu trả lời nhẹ nhàng.
Lệ Quân Trầm nhìn cô với vẻ kỳ lạ, anh kéo cô rời khỏi bệnh viện.
Anh đưa Hứa Thâm Thâm đến cửa cảnh sát giao thông, nhưng bởi vì có việc nên anh đi trước.
Một mình Hứa Thâm Thâm vào phòng thanh tra.
Một cảnh sát giao thông cao lớn dẫn cô đi lấy đồ.
Khi Hứa Thâm Thâm nhìn thấy túi đựng quần áo dính đầy máu, hốc mắt cô nóng lên khiến nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cảnh sát giao thông hoảng loạn, dưới sự hoảng loạn anh ta lấy túi khăn giấy ra đưa cho cô, còn không quên an ủi: "Nén bi thương.”
Hứa Thâm Thâm nhận lấy khăn giấy lau mặt, cô lau nước mắt nhìn anh ta đầy ẩn ý: "Mẹ tôi còn sống.”
Cảnh sát giao thông vô cùng xấu hổ nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn anh ta không biết nên làm thế nào cho phải.
“Nhưng cảm ơn anh!” Hứa Thâm Thâm bình tĩnh lại: "Ký tên chỗ này là được ư?”
Cảnh sát giao thông nhìn vào đôi mắt ướt át mênh mông của cô đến mất hồn mất vía, anh ta hơi ngây ra gật đầu, còn khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Hứa Thâm Thâm cầm lấy bút ký tên lên giấy.
Lúc cô chuẩn bị rời đi thì nghe cảnh sát giao thông nói với cô: “Đúng rồi, chỗ chúng tôi có một đoạn video tài xế lái xe đâm người đi đường, cô có muốn xem không?”
“Được chứ?” Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên có thể, nếu mấy người đi tố tụng thì đoạn video này cũng sẽ công khai.” Vị cảnh sát giao thông mỉm cười lộ ra hai cái răng nanh trắng muốt, mang cho người khác cảm giác thân thiết.
Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu đi theo cảnh sát giao thông vào trong phòng.
Hai người tới trước máy tính, cảnh sát click mở một đoạn video cho cô xem.
Hứa Thâm Thâm xem rất nghiêm túc, quá trình xảy ra tai nạn không khác lời miêu tả của Diêu Tuyết Lệ là mấy, bà đi ra khỏi khu thương mại mới bắt xe, nhưng chưa kịp leo lên thì có một chiếc xe hơi màu đen ở bên cạnh lao tới, nó trực tiếp tông sầm vào bà.
Mặc kệ cô xem kiểu nào cũng cảm giác chiếc xe kia cố ý.
“Tài xế gây chuyện đâu?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày hỏi.
“Đã tử vong tại chỗ.” Vị cảnh sát thở dài: "Anh ta mắc bệnh ung thư, trong nhà chỉ có một người mẹ già và một đứa con gái còn nhỏ.”
Hứa Thâm Thâm nhíu chặt ấn đường.
Cảnh sát nhìn cô lộ ra vẻ không kiên nhẫn bèn nói: “Đương nhiên, tuy hoàn cảnh của anh ta khiến người ta đồng tình, nhưng anh ta làm ra hành vi trái pháp luật như vậy thật sự không đáng tiếc hận.”
Kỳ thật Hứa Thâm Thâm cũng không để ý tới anh ta.
Mỗi người sẽ có cái nhìn khác nhau với mọi chuyện, cho nên cảm giác cũng khác biệt.
Hứa Thâm Thâm hận tài xế gây chuyện, cô sẽ không yêu cầu người khác cũng phải hận với cô.
“Có thể đưa địa chỉ của tài xế đó cho tôi không?” Cô nói.
Cảnh sát khó xử một chút nhưng anh ta vẫn cho cô.
Hứa Thâm Thâm tiếp tục nhìn màn hình máy tính, lúc này cô phát hiện ở góc bên phải màn hình như có hai người đang đứng.
Phản ứng của hai người đó khác biệt với mọi người xung quanh.
Khi xảy ra vụ tai nạn giao thông tất cả mọi người đều ùa lên, chỉ có hai người bọn họ lập tức xoay người rời đi.
Hứa Thâm Thâm cong lưng dí sát mặt vào màn hình, chẳng phải hai người kia là Trạm Hoàng Vũ và Chung Ngưng sao?
Sao bọn họ xuất hiện ở đó?
Dựa theo lời của Chung Ngưng thì cô ấy quen biết mình, vậy cô ấy cũng quen biết Diêu Tuyết Lệ.
Lúc Diêu Tuyết Lệ đi ra khỏi khu thương mại vừa lúc đi ngang qua bên cạnh bọn họ, bọn họ phải phát hiện ra mới đúng.
Khi xảy ra tai nạn giao thông, là một người quen thuộc với nạn nhân thì bọn họ nên là người đầu tiên tiến lên, hoặc là gọi điện thoại thông báo cho cô chứ nhỉ?
Vì sao bọn họ lại xoay người rời đi?
Nhất định chuyện này có vấn đề!
Cô lấy địa chỉ của cảnh sát đưa cho mới khẽ mỉm cười: "Cảm ơn.”
Nói xong cô dứt khoát rời đi.
Cảnh sát nhìn chằm chằm bóng dáng cô, gương mặt anh ta đỏ lên có chút ngượng ngùng.
Cô thật sự xinh đẹp.
Hứa Thâm Thâm rời khỏi đội cảnh sát, trên đường cô đưa áo khoác còn chưa mặc cho tiệm giặt quần áo, để chủ quán hỗ trợ giặt sạch vết máu phía trên sau đó cô rời đi.
Lúc cô trở lại bệnh viện thì đã là giữa trưa.
Cô đi vào phòng bệnh nhìn thấy Diêu Tuyết Lệ đã tỉnh, bà ngồi ở trên giường bệnh, đôi mắt ửng hồng còn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Trong lòng cô lộp bộp một chút, cô sợ là bác sĩ đã nói gì với bà.
“Mẹ.” Tiếng nói của Hứa Thâm Thâm cũng có chút run rẩy.
Diêu Tuyết Lệ nghe tiếng cô mới phục hồi tinh thần nhìn cô, bà nở nụ cười miễn cưỡng: "Thâm Thâm, con đã tới rồi.”
Hứa Thâm Thâm đi qua: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Mẹ không có việc gì.” Diêu Tuyết Lệ cảm thấy bất lực, đồng thời bà nhìn chân mình.
“Mẹ, Lệ tiên sinh đã mời bác sĩ giỏi nhất đến đây vào sáng mai, mẹ sẽ không sao.” Hứa Thâm Thâm vỗ bả vai bà khẽ an ủi.
Diêu Tuyết Lệ than thở: "Mẹ đã từng tuổi này chỉ mong mỉnh còn có thể đi đường, không liên lụy tới con là được.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì thế, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ chữa khỏi chân cho mẹ!” Hứa Thâm Thâm dùng đôi mắt đầy kiên định nhìn bà.
Diêu Tuyết Lệ cảm giác ấm áp, bà vui vẻ mỉm cười.
“Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện nhé, lúc con mười tuổi tại sao lại xảy ra tai nạn giao thông?” Hứa Thâm Thâm cau mày tò mò nhìn Diêu Tuyết Lệ.
Biểu cảm của Diêu Tuyết Lệ biến đổi, che che dấu dấu: “Sao đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Con nhìn thấy Trạm Hoàng Vũ và Chung Ngưng, bọn họ đều quen biết con nhưng con không có ấn tượng với bọn họ.” Hứa Thâm Thâm nghiêng đầu trả lời.
Sắc mặt của Diêu Tuyết Lệ tiếp tục tái nhợt, cánh môi bà trở nên run rẩy: "Thâm Thâm, về sau con đừng gặp bọn họ, bọn họ không phải người tốt.”
“Mẹ, mẹ quen bọn họ ư?” Hứa Thâm Thâm hỏi đầy ẩn ý.
“Là bọn họ hại con bị tai nạn, sao mẹ không quen biết cho được!” Diêu Tuyết Lệ tức giận: "Thiếu chút nữa mẹ đã mất đi con.”
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy cảm xúc của bà trở nên kích động, cô sợ bà ảnh hưởng tới thân thể bèn an ủi: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, mẹ không cho con tiếp cận bọn họ thì con bảo đảm sẽ tránh bọn họ thật xa.”
Diêu Tuyết Lệ thấy cô nghe lời như vậy khiến bà có chút vui mừng lại có chút hoảng loạn, bà thấy bất an.
Trạm Hoàng Vũ tới đây sợ là bên phía Trạm gia xảy ra chuyện gì.
Bà lo sợ bất an nhìn Hứa Thâm Thâm, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Thâm Thâm, ba con đã qua đời được tuần, hiện tại con cứ ở bệnh viện nhưng sáng mai nhớ về nhà để lo liệu một chút.” Diêu Tuyết Lệ dặn dò.
Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Vâng, sáng sớm ngày mai con sẽ về.”
Hết chương 48.
Chương 49 Tài xế miễn phí cũng không tệ.
Buổi chiều Hứa Thâm Thâm về công ty.
Vào văn phòng liền thấy Tông Tranh Vanh ngồi ở trên ghế salon, hai chân gác lên bàn trà chờ mình.
"Anh tìm tôi có việc gì?" Giọng Hứa Thâm Thâm hơi lạnh lung hỏi.
Tông Tranh Vanh nhìn Hứa Thâm Thâm ăn mặc kín đáo như thế thì giật mình một chút: "Oa, hôm rất thục nữ nhà lành đấy."
"Tôi không phải khi nào?" Hứa Thâm Thâm híp mắt lại, vẻ mặt không vui hỏi.
"Lúc trước, Hứa Thâm Thâm này, như vậy mới thích hợp cô, bộ dạng trước đó là cái quỷ gì, vừa nhìn cũng biết không phải là phong cách của cô." Tông Tranh Vanh không biết nói sao.
Hứa Thâm Thâm cười mỉa: "Anh còn biết phong cách của tôi sao?"
"Cô không biết trên thế giới này có nghề gọi là thám tử tư sao?"Tông Tranh Vanh dương dương tự đắc.
Hứa Thâm Thâm than nhẹ: "Anh thật sự biết đốt tiền mà, còn không bằng đưa tiền cho tôi rồi tôi nói cho nghe. Dù sao nghe người trong cuộc tự thuật cũng mạnh hơn người khác."
Tông Tranh Vanh cảm thấy rất có đạo lý: "Vậy được rồi, cô muốn bao nhiêu tiền?"
"Thật ngượng ngừng, ngày gần đây tôi không có thời gian." Hứa Thâm Thâm nói khéo từ chối.
Tông Tranh Vanh đi đến trước mặt cô, nói: "Tôi nghe chuyện của mẹ cô rồi, bà ấy còn khỏe chứ?"
"Cảm ơn anh quan tâm, bà ấy đã tỉnh lại." Hứa Thâm Thâm trả lời.
"Vậy là tốt rồi, có gì cần giúp đỡ cô cứ mở miệng, tôi sẽ giúp đỡ hết sức."Tông Tranh Vanh rất nghĩa khí.
"Cảm ơn, việc bận bịu đầu tiên của tôi chính là xin anh tránh ra một chút, anh cản đường tôi."Hứa Thâm Thâm thấy bất đắc dĩ.
Tông Tranh Vanh lập tức tránh đường cho cô, cô lập tức cất bước đi ra.
"Cô đi đâu?" Tông Tranh Vanh đuổi theo ra khỏi văn phòng.
"Tôi về nhà."Cô trở về là vì một phần tài liệu.
"Tôi đưa cô về."Tông Tranh Vanh nói.
"Tôi và Lệ Quân Trầm ở cùng một chỗ, anh dám đưa sao?"Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười.
"Có gì không dám chứ!" Tông Tranh Vanh ưỡn ngực: "Tôi chính là người thừa kế của Tông gia, bàn về thân thế bối cảnh thì cũng sẽ không kém anh ta."
Hứa Thâm Thâm cười nói: "Nhưng mà trên khí thế thì kém rất nhiều."
Tông Tranh Vanh giống như một quả cầu da xì hơi, liếc nhìn cô: "Chỉ biết phá hủy không khí, quả nhiên trong mắt người tình thì biến thành Tây Thi, dù anh ta thế nào cô cũng cảm thấy tốt.”
"Bởi vì thật sự cái gì của anh ấy cũng tốt." Trong nụ cười của Hứa Thâm Thâm mang theo nhàn nhạt hạnh phúc làm cả người đều nhanh chóng tỏa sáng.
Đúng lúc này Diệp Mạc Phàm cũng đi từ trong văn phòng ra, nhìn thấy hai người cười nói thì lập tức mặt tối sầm lại.
"Sao Tông tiên sinh lại rảnh rỗi tới đây vậy?" Diệp Mạc Phàm khẽ hỏi.
Tông Tranh Vanh hừ một tiếng: "Bây giờ chuyện hợp tác là tôi và Thâm Thâm phụ trách, tôi đến xem không được sao?"
Khóe miệng Diệp Mạc Phàm giật giật nhìn về phía Hứa Thâm Thâm: "Bác gái khá hơn chưa?"
"Cảm ơn quan tâm."Hứa Thâm Thâm rất lạnh lùng.
"Sáng mai anh bớt thời gian đi thăm bác một chút."Nhìn Diệp Mạc Phàm như đang cố ý khiêu khích.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: "Diệp thiếu, không dám làm phiền anh, mẹ tôi cũng không muốn nhìn thấy anh."
Không chừng nhìn thấy anh còn bị hộc máu.
"Anh không có ác ý. "Diệp Mạc Phàm nhíu lông mày.
"Khuôn mặt cực kỳ giả dối này của Diệp thiếu chính là ác ý lớn nhất, xin anh đừng làm phiền mẹ tôi, cảm ơn. "Hứa Thâm Thâm mỉa mai không chút khách khí nào.
Tông Tranh Vanh đứng bên cạnh khoa trương cười lớn: "Hứa Thâm Thâm, cô làm tốt lắm."
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Mạc Phàm, xoay người đi vào thang máy, Tông Tranh Vanh nhìn cô không đợi mình thì đuổi theo vào.
"Tông tiên sinh cũng thật là nhàn rỗi."Hứa Thâm Thâm liếc nhìn anh ta, cô không thích người khác dây dưa mình.
Bởi vì sẽ tạo thành hiểu lầm.
"Tôi mới về nước không có bạn bè, mà chỉ có cô lại ngưu tầm ngưu mã tầm mã với tôi, đương nhiên tôi muốn tìm cô." Tông Tranh Vanh nói đầy thâm ý.
Ngưu tầm ngư mã tầm mã sao?
Hứa Thâm Thâm nhíu mày, cũng không có ai dùng từ này.
Cô từ chối thế nào cũng không được, cuối cùng bị kéo lên xe.
"Không phải lần trước cô ngồi xe tôi rất thoải mái à, sao bây giờ lại già mồm như vậy?" Ánh mắt Tông Tranh Vanh trở nên có chút ý tứ sâu xa: "Chẳng lẽ cô cải tà quy chính vì Lệ Quân Trầm sao?"
Hứa Thâm Thâm cười mỉa, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng mà cũng có một phần nguyên nhân.
Cô biết Lệ Quân Trầm sẽ không yêu mình, cô liền xem như trải qua một đoạn tình yêu có thời gian giới hạn vậy.
Mặc kệ kết thúc thế nào, cô đều hi vọng quá trình là đẹp.
"Thâm Thâm, Lệ Quân Trầm này là người đàn ông rất ưu tú, rất xuất sắc, nhưng mà anh ta cũng rất ngang ngược và tàn nhẫn." Tông Tranh Vanh rất nghiêm túc, nhìn giống như một anh trai đang quan tâm em gái: "Tôi cảm thấy loại đàn ông có lòng dạ nặng nền như anh ta không thích hợp cô."
"Có đúng không."Hứa Thâm Thâm cũng không quan tâm.
"Thâm Thâm, thật ra tôi cũng không có ý gì khác với cô, chỉ muốn làm bạn bè mà thôi." Tông Tranh Vanh khẽ nói.
"Vậy anh thề rằng anh dây dưa với tôi như thế nhất định không phải do anh muốn tán tỉnh tôi." Hứa Thâm Thâm nhíu mày nghiêm túc nói.
Tông Tranh Vanh dừng một chút, cười nói: "Tôi đang lái xe đấy, không có cách nào để thề.”
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười ha ha, cho nên cô mới không tin anh ta.
Tông Tranh Vanh cảm thấy Hứa Thâm Thâm quá khôn khéo, khóc trách có thể đến bên cạnh Lệ Quân Trầm.
Nếu người phụ nữ này thông minh, ngay cả đàn ông cũng phải chùn bước.
Sắp tới biệt thự Danh Sơn, Hứa Thâm Thâm để anh ta dừng xe lại.
"Lạnh như vậy, để tôi đưa cô lên."Tông Tranh Vanh không đành lòng nhìn cô đi một mình lên, dù sao quãng đường này cũng không gần.
Hứa Thâm Thâm chỉ bảng hiệu bên cạnh: "Anh không thấy được cái này sao?"
Tông Tranh Vanh nhìn thoáng qua, khẽ cười, anh ta đẩy cửa xuống xe rồi đi thẳng đá ngã bảng hiệu, bên trong miệng lẩm bẩm: "Cái gì mà người không phận sự thì cấm đi vào, ông đây cứ vào!"
Anh ta giẫm mạnh lên hai cái, lúc này mới trở lại trong xe, lắc lắc đầu: "Tôi đưa cô đến cửa."
Hứa Thâm Thâm buồn cười nhìn anh ta: "Tông tiên sinh, anh thật ngây thơ."
Tông Tranh Vanh lái xe đến cửa biệt thự, nhìn Hứa Thâm Thâm xuống xe rồi nói: "Thâm Thâm, sáng mai cô có thời gian không?"
"Không có, ngày mai là 7 ngày ba tôi, tôi muốn về nhà chuẩn bị một chút."Hứa Thâm Thâm nói.
Tông Tranh Vanh gật đầu: "Vậy tôi đi nhà cô."
"Không cần."Hứa Thâm Thâm cũng không muốn nợ nhân tình của người khác.
"Không sao, tôi đi trước đây." Tông Tranh Vanh không đợi cô nói xong đã lái xe rời đi.
Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta vội vàng lái xe đi, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Lúc này, một chiếc xe Maybach màu đen chạy từ xa đến rồi dừng lại ở trước mặt cô.
Sau đó, Lệ Quân Trầm lạnh lùng và mạnh mẽ từ trong bước ra, trên người anh mặc một chiếc áo khoác màu đen sẫm nhìn rất lạnh lùng cao quý.
"Tông Tranh Vanh đưa cô về?" Lệ Quân Trầm đi đến bên cạnh cô, giọng nói rất rất lạnh.
Hứa Thâm Thâm sợ tới mức rụt một cái: "Tôi từ chối nhưng mà anh ta cứ cố ý, lần sau tôi báo cảnh sát là được."
"Không cần, lái xe cũng không tệ lắm." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Hứa Thâm Thâm dở khóc dở cười, dù sao người ta cũng là người của Tông gia.
"Lệ tiên sinh, ngày mai tôi muốn về ngày, sáng mai là đầu thất của ba tôi." Hứa Thâm Thâm khẽ nói.
"Tôi biết, tôi đi cùng với cô."Giọng nói Lệ Quân Trầm bình tĩnh như nước.
"Được." Hứa Thâm Thâm chớp mắt mấy cái, cặp mắt hoa đào tỏa sáng như ngôi sao.
Hết chương 49.
Chương 50 Thâm Thâm, tiếp tục.
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn cô, vươn tay nắm chặt áo khoác cô rồi nói: "Lần sau mang cái khăn quàng cổ."
"Tôi không có."Hứa Thâm Thâm nói đùa.
Lệ Quân Trầm nhíu mày một cái nói: "Sáng mai tôi để Bùi Triết đưa một số thứ tới cho cô chọn cái mình thích."
"Không cần, tôi có cái này." Hứa Thâm Thâm đưa cánh tay anh quấn lên cổ mình, cười tủm tỉm: "Rất ấm áp."
Lệ Quân Trầm nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, chẳng biết tại sao đáy lòng lại dâng lên một chút đau đớn, anh ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: "Vậy cô cần phải che kín, cả đời không cần buông ra."
Hứa Thâm Thâm khẽ cười một tiếng: "Một đời quá dài, tôi không thể cam đoan, nhưng nhất định một năm nay tôi sẽ như vậy."
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm hơi chìm xuống: "Vào thôi."
Hứa Thâm Thâm ừ một tiếng, cùng đi phía sau anh, giẫm lên vết chân anh đi từng bước một vào.
Trở lại biệt thự, Dì Tiếu đi đến trước mặt hai người, lúng túng cười một tiếng: "Tiên sinh, tiểu thư, Bạch phu nhân đến."
Bạch phu nhân?
Nguyễn Thanh Uyển, mẹ nuôi của Lệ Quân Trầm?
Bà ta tới làm gì?
Lúc Hứa Thâm Thâm còn đang buồn bực thì Lệ Quân Trầm đã đi thẳng tới phòng khách.
Cô cũng đi theo vào.
Nguyễn Thanh Uyển mặc một bộ sườn xám nhung màu tím, đẹp như một người phụ nữ trong bức tranh, bên ngoài còn choàng một áo khoác màu ngà sữa.
"Bà tới làm gỉ?" Giọng Lệ Quân Trầm rất lạnh lùng.
"Mẹ tới thăm con một chút, thuận tiện đưa cái này cho con." Nguyễn Thanh Uyển cầm một tấm thiệp mời màu đỏ đặt ở trên bàn trà: "Đám cưới của Viện Viện và Mạc Phàm, hi vọng con có thể tới."
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn thoáng qua, không nói một lời nào.
Nguyễn Thanh Uyển nhìn lướt qua Hứa Thâm Thâm, hơi áy náy cười một tiếng: "Không nghĩ tới Hứa tiểu thư cũng ở đây, nhưng mà lần này cũng không tính toán mời Hứa tiểu thư."
Nhìn một cái, rõ ràng là sợ Hứa Thâm Thâm tới đập phá.
Nhưng mà Hứa Thâm Thâm cũng không phải là người muốn cản là có thể cản được.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười, con ngươi đen nhánh như sao lạnh: "Không sao, Lệ tiên sinh có là được rồi."
Khóe miệng của Nguyễn Thanh Uyển hơi run rẩy: "Hứa tiểu thư vẫn không nghe hiểu ý tôi nói sao?"
"Nếu cô ấy không thể đi vậy thì tôi cũng sẽ không đi. "Lệ Quân Trầm đi qua, ném thẳng thiệp mời vào thùng rác.
"Đừng!"Hứa Thâm Thâm tiếc hận, nhất định cô phải đi.
Nguyễn Thanh Uyển cũng không nghĩ tới Lệ Quân Trầm lại không nể mặt mình như thế, sắc mặt bà ta âm trầm, đứng lên nói: "Quân Trầm, mẹ là mẹ của con, bây giờ mẹ cần đứng vững gót chân ở Bạch gia, con không thể không giúp mẹ!"
"Muốn để tôi giúp bà, vậy trước học được tôn trọng người của tôi."Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
Mặt Nguyễn Thanh Uyển tối sầm lại, bà ta duỗi ngón tay chỉ vào Hứa Thâm Thâm: "Vì cô ta mà con không để ý tới tình mẹ con mười mấy năm của chúng ta sao?"
"Bà không phải mẹ tôi." Giọng Lệ Quân Trầm lạnh lùng và âm u: "Bà chẳng qua là tình nhân của ba tôi."
Lập tức mặt của Nguyễn Thanh Uyển trắng bệch, khóe miệng bà ta run rẩy: "Sao con có thể như vậy."
"Tôi mặc kệ ba tôi ở bên bà vì lí do gì, cũng mặc kệ lúc trước ông ấy bị ma quỷ ám ảnh thế nào mà lại để bà tạm thời quản lý tập đoàn Lệ thị cho đến khi tôi trưởng thành, nhưng mà bà muốn tôi nghe theo bà, vậy cũng không cần mộng đẹp nữa. Sau khi ba tôi lập di chúc xong thì sau mấy ngày chết rồi, bây giờ tôi rất nghi ngờ tính chân thực của vụ tai nạn xe lúc trước." Lệ Quân Trầm lạnh như băng, hai con mắt đen lạnh lùng nham hiểm nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Uyển.
Nguyễn Thanh Uyển không tránh được ánh mắt của anh, sắc mặt hoảng hốt: "Con đừng nghe người khác nói bậy! Mẹ... mẹ cũng không làm gì, là tự ba con muốn lập di chúc, không liên quan gì tới mẹ!"
"Vậy cũng thật là đúng dịp, ông ấy lập xong di chúc thì chết, bà không cảm thấy thời gian quá gần nhau sao? "Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
Nguyễn Thanh Uyển nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, mặc dù rất đau nhưng cũng không thắng nổi bối rối trong lòng.
"Dì Tiếu, tiễn khách." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
"Được, mẹ biết rồi, mẹ cũng sẽ đưa thiệp mời đến cho Hứa Thâm Thâm." Nguyễn Thanh Uyển nghiến răng nghiến lợi, bà và Lệ Quân Trầm không thể mỗi người đi một ngả được, muốn tạo uy tín ở Bạch gia thì toàn bộ phải nhờ sự ủng hộ của Lệ Quân Trầm.
"Để Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm tự đưa đến." Lệ Quân Trầm đi đến cầu thang: "Không thì bọn họ cũng đừng nghĩ có một lễ cưới yên ổn."
Sắc mặt Nguyễn Thanh Uyển tái nhợt như tờ giấy, làm sao nó có thể ép bà như vậy.
Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm biến mất ở lối rẽ cầu thang thì lén thở dài một hơi.
Cô cởi áo khoác ra nhưng lại phát hiện Nguyễn Thanh Uyển vẫn nhìn mình không nhúc nhích.
Cô mỉm cười: "Bạch phu nhân đang nhìn gì vậy?"
"Cô nói với nó cái gì?" Hai con mắt của Nguyễn Thanh Uyển sưng đỏ lên giống như muốn phun ra lửa.
Hứa Thâm Thâm vô tội: "Tôi cũng không nói gì, tôi cũng không biết chút gì về chuyện liên quan tới vụ tai nạn xe cộ của ba mẹ anh ấy."
"Tốt nhất không phải cô xúi giục, không thì xem tôi trừng trị cô thế nào!" Nguyễn Thanh Uyển không có nơi nào để hạ hỏa, nhìn thấy Hứa Thâm Thâm thì hận không thể ăn cô luôn.
Hứa Thâm Thâm cười sâu xa: "Bạch phu nhân thật sự mền nắn rắn buông, Lệ tiên sinh không ở đây thì uy hiếp tôi như vậy, bà không sợ tôi đi nói gì hay sao?"
"Cô!" Sắc mặt Nguyễn Thanh Uyển xanh mét.
"Bạch phu nhân, đi thong thả."Giọng nói của Hứa Thâm Thâm không nhanh không chậm, nói xong quay người đi lên lầu.
Nguyễn Thanh Uyển tức giận đến nổ phổi.
Lúc này, Dì Tiếu đi tới cung kính nói: "Bạch phu nhân mời."
"Được rồi, tôi sẽ không ăn vạ ở đây!" Nguyễn Thanh Uyển khẽ cắn môi rồi xoay người đi ra ngoài.
Hứa Thâm Thâm đi vào phòng ngủ thì nhìn thấy Lệ Quân Trầm đang thay quần áo, cô đi qua cười nói: "Tôi giúp anh."
Lệ Quân Trầm buông hai tay xuống, ánh mắt sâu thẳm nặng nề nhìn cô.
Cô vươn tay giúp anh tháo cà vạt xuống, sau đó chậm rãi cởi cúc áo sơ mi ra, khẽ cười nói: "Lệ tiên sinh,cảm ơn."
"Một câu cảm ơn là đủ sao?"Anh nhíu mày.
"Kinh nguyệt của tôi vẫn còn." Hứa Thâm Thâm rất thẳng thắn: "Nếu như không lấy được thiệp mời, cho dù tôi muốn đi cũng sẽ bị bảo vệ ở cửa ra vào giữ lại.
"Cho dù không có, tôi muốn mang cô vào thì bọn họ cũng không dám cản." Giọng Lệ Quân Trầm lộ ra sự bá đạo ngang ngược.
Hứa Thâm Thâm khẽ nhếch khóe miệng: "So với việc xông vào thì để bọn họ mời tôi đi càng có mặt mũi."
Cô hiểu tấm lòng của Lệ Quân Trầm, cho nên cô rất cảm kích anh.
Gỡ tất cả cúc áo sơ mi ra để lộ lồng ngực trắng nõn chắc khỏe của Lệ Quân Trầm, cô xấu hổ nói: "Còn lại anh tự làm."
Lệ Quân Trầm lại giữ chặt tay cô đặt ở trên thắt lưng của mình, giọng hơi khàn khàn nói: "Thâm Thâm, tiếp tục."
Mặt Hứa Thâm Thâm đỏ bừng như sắt bị nung đỏ, nũng nịu nói: "Lệ tiên sinh, tôi không thoải mái."
Lệ Quân Trầm nắm hàm dưới của cô, giọng trầm thấp: "Tôi cũng khó chịu."
"Anh cũng tới kinh nguyệt sao?" Hứa Thâm Thâm cũng ngơ ngơ ngác ngác.
Lệ Quân Trầm nheo mắt lại, nhất định con yêu tinh này đang cố ý.
Biết rõ cố ý, vậy sao anh lại tùy tiện bỏ qua cho cô được.
"A...!" Lúc Hứa Thâm Thâm đang lén lút đắc ý thì Lệ Quân Trầm đẩy cô lên giường.
"Tôi có kinh nguyệt, kinh nguyệt!" Hứa Thâm Thâm nhấn mạnh.
Hết chương 50.
Vào lúc tan tầm buổi chiều.
Hứa Thâm Thâm bọc kín mít đi xuống dưới lầu, cô không ngờ Lệ Quân Trầm thật sự đứng ở trước cửa chờ cô.
Cô bước tới, cửa xe lập tức đẩy từ trong ra.
Cô trèo lên thì gương mặt lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Hôm nay tuyết thật lớn.”
Lệ Quân Trầm duỗi tay ra giúp cô phủi bông tuyết trên mái tóc xuống, anh khẽ nói: "Đến chỗ Hoa Bỉ Ngạn với tôi một chuyến.”
Lại đến đó ư?
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: "Tôi đi theo không sợ quấy rầy anh tìm hoan mua vui à?”
Đôi mắt Lệ Quân Trầm trở nên thâm trầm nhìn cô: "Hứa Thâm Thâm, tôi không phải loại người túng dục quá độ.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: "Lệ tiên sinh, những lời này không có tác dụng với tôi.”
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm trở nên trầm xuống: "Cô nói nhiều quá.”
Nói xong anh quay mặt qua.
Hứa Thâm Thâm cười rất ngọt ngào, nhích người tới cạnh Lệ Quân Trầm: "Lệ tiên sinh, lần này anh tới làm gì? Nói với tôi đi để tôi chuẩn bị tâm lý.”
“Tìm hoan mua vui!” Lệ Quân Trầm nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Hứa Thâm Thâm ngơ ngác, sao anh lại tức giận, không thể nói giỡn sao?
Rất nhanh bọn họ tới Hoa Bỉ Ngạn, Hứa Thâm Thâm cũng không xa lạ với nơi này.
Bọn họ đi vào, Lệ Quân Trầm trực tiếp dẫn cô vào thang máy, đi đến một phòng bao tao nhã lịch sự ở lầu bốn.
Hứa Thâm Thâm đi theo phía sau anh phát hiện bên trong có hai người đang ngồi, bọn họ là một nam một nữ.
Ngoại hình của người nam có chút đểu cáng, mặc tây trang khiến người ta sinh ra một loại cảm giác ngả ngớn phong lưu.
Mà cô gái kia ăn mặc đơn giản, lại toát lên hương vị của phụ nữ.
Cô đánh giá cô gái thật cẩn thận, không hiểu sao cô cảm giác có chút quen mắt.
“Thâm Thâm!” Cô gái giống như bạch tuộc nhào vào người Hứa Thâm Thâm, dính chặt đến mức không kéo xuống được.
Hứa Thâm Thâm còn tưởng là cô ấy uống quá nhiều, khiến cô có chút hoảng sợ: "Cô…… Cô là ai?”
Cô gái vừa nghe vậy liền sửng sốt một chút, cô ấy cao hơn Hứa Thâm Thâm, cho nên cô ấy đứng trước mặt Hứa Thâm Thâm trông có chút to lớn.
“Cậu không quen biết mình?” Cô gái có chút ngạc nhiên, đôi mắt hạnh xinh đẹp hiện vẻ ngỡ ngàng.
Hứa Thâm Thâm cố gắng hồi tưởng nhưng cô nghĩ sao cũng không nhớ được.
“Xem ra vụ tai nạn giao thông năm đó đã để lại di chứng cho cậu.” Cô gái nghiêm túc.
“Cô biết tôi từng xảy ra tai nạn xe ư?” Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên, quả thật sau khi cô xảy ra tai nạn khiến cô quên đi vài chuyện, dù đã khỏi nhưng có một số việc cô không nhớ gì cả.
Lệ Quân Trầm nhíu hàng mày: "Cô từng bị tai nạn giao thông ư?”
Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Xảy ra lúc tôi mười tuổi.”
“Thâm Thâm, mình tên Chung Ngưng.” Chung Ngưng vươn đôi tay nâng mặt cô: "Nhớ ra chưa?”
Hứa Thâm Thâm lắc đầu, cô không có chút ấn tượng nào.
Chung Ngưng thở dài: "Ai, cậu không nhớ rõ thì thôi, nhưng mình và cậu đã từng là bạn rất thân, nhất định cậu phải nhớ rõ.”
Hứa Thâm Thâm có chút dở khóc dở cười: "Được.”
Chung Ngưng lôi kéo Hứa Thâm Thâm muốn cô ngồi bên mình, nhưng Lệ Quân Trầm lại kéo Hứa Thâm Thâm vào trong lồng ngực bắt cô ở cạnh mình.
“Lệ tổng rất để ý tới Thâm Thâm.” Chung Ngưng nở nụ cười đầy ẩn ý: "Lần trước thấy Lệ tổng mua quần lót và băng vệ sinh ở cửa hàng tiện lơi, là mua cho Thâm Thâm sao?”
Hứa Thâm Thâm đỏ mặt ngượng ngùng.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Chung Ngưng: "Tôi không ngờ lại gặp được cô ở đây một cách dễ dàng như vậy, tiến sĩ nhà tâm lý học Chung Ngưng trẻ tuổi nhất nước Mỹ.”
Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên nhìn về phía Chung Ngưng, cô ất là tiến sĩ tâm lý học ư?!
Chung Ngưng lia mắt nhìn sang Hứa Thâm Thâm: "Bất ngờ không, vui không?”
Hứa Thâm Thâm ngơ ngác rất lâu.
“Đây là chồng mình - Trạm Hoàng Vũ.” Chung Ngưng mỉm cười vỗ đùi người đàn ông.
Hứa Thâm Thâm cảm thấy ngoại hình của người đàn ông này rất đểu cáng, ngay cả tên cũng rất phong lưu
“Cô nhóc, chào em.” Trạm Hoàng Vũ trả lời tuỳ tiện.
Hứa Thâm Thâm không có ấn tượng tốt với anh ta lắm.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Trạm Hoàng Vũ: "Trạm tiên sinh, rốt cuộc anh tìm Thâm Thâm có chuyện gì?”
Hóa ra người muốn gặp Hứa Thâm Thâm là Trạm Hoàng Vũ.
Trạm Hoàng Vũ khẽ cười: "Nhìn cô ấy.”
Hứa Thâm Thâm kéo cổ áo Lệ Quân Trầm, khẽ nói nhỏ: “Lệ tiên sinh, anh ta không giống người tốt.”
“Ha ha!” Người cười rộ lên chính là Chung Ngưng, cô ấy gật đầu đồng ý: "Không sai, quả thật anh ta không phải người tốt mà còn biến thái nữa, là kẻ cuồng em gái.”
Trạm Hoàng Vũ liếc xéo Chung Ngưng, có ai nói ông xã mình như vậy chứ?!
Hứa Thâm Thâm không hiểu quan hệ giữa hai người bọn họ, trông bọn họ như là vợ chồng, nhưng cũng cho người ta cảm giác không giống.
“Cô Hứa, nước Anh rất thú vị cô có hứng đi xem không?” Trạm Hoàng Vũ tuỳ tiện hỏi.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: "Anh không sợ gặp phiền phức sao, cũng không nhìn ra tôi không thích anh ư?”
“Ha ha……” Trạm Hoàng Vũ mỉm cười âm trầm: "Cô dám không thích tôi?!”
Hứa Thâm Thâm sợ tới mức chui vào trong lồng ngực Lệ Quân Trầm, anh mang mình đi gặp người nào thế!
“Trạm Hoàng Vũ, cậu có tin tôi để bộ an toàn đuổi cậu đi xuất cảnh không?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng uy hiếp, đồng thời anh che chở cô gái trong lồng ngực.
Thấy Hứa Thâm Thâm sợ mình như vậy, Trạm Hoàng Vũ nhún vai: "Ông đây cũng là người Trung Quốc, chỉ là quốc tịch hơi khác chút thôi.”
“Thâm Thâm, cậu không phải sợ, anh ấy không ác ý đâu, chỉ là anh ấy không biết nên đối xử với phụ nữ như thế nào.” Chung Ngưng khẽ cười: "Nay gặp được cậu mình rất vui, chờ thêm mấy hôm nữa thân thể cậu tốt lên mình sẽ liên hệ với cậu.”
Hứa Thâm Thâm có chút ngạc nhiên, sao cô ấy biết thân thể mình không thoải mái?
Lệ Quân Trầm nói cho cô ấy ư?
Chung Ngưng và Trạm Hoàng Vũ đưa Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm ra ngoài.
Trạm Hoàng Vũ xuống lấy xe, còn Lệ Quân Trầm để Hứa Thâm Thâm lên xe trước.
Chung Ngưng khẽ cười: "Thâm Thâm có anh che chở, tôi và Hoàng Vũ cũng yên tâm.”
“Đây là lần gặp mặt duy nhất của mấy người, mấy người cách xa cô ấy một chút.” Đôi mắt Lệ Quân Trầm lộ ra sự uy nghiêm.
“Lệ tổng, có một số việc anh không ngăn cản được, anh không thấy Hoàng Vũ rất hứng thú với cô ấy, rất thích cô ấy ư?” Chung Ngưng ám chỉ.
“Thì sao?” Lệ Quân Trầm bày ra vẻ mặt thản nhiên, Hứa Thâm Thâm là của anh, người khác đừng hòng cướp đi được.
“Lệ tổng, Hoàng Vũ phải có được cô ấy.” Chung Ngưng bình tĩnh: "Anh bảo trọng.”
Nói xong cô đi đến xe của Trạm Hoàng Vũ.
Hứa Thâm Thâm ngồi ở trong xe nên không nghe được gì cả, sau khi Lệ Quân Trầm lên xe cô mới nhìn thấy Trạm Hoàng Vũ ngồi trong xe đàng trước đang lè lưỡi với mình.
“Hứa Thâm Thâm, về sau nhìn thấy bọn họ thì cô hãy tránh xa ra.” Lệ Quân Trầm dặn dò.
“Lệ tiên sinh, bọn họ có địa vị gì?” Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.
Buồi gặp mặt này quá kì lạ khiến cô có chút bất ngờ.
“Người thường mà thôi.” Lệ Quân Trầm không muốn để lộ ra quá nhiều thông tin mắc công tạo thành gánh nặng tâm lý cho cô.
Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu, nhưng cô cũng biết Lệ Quân Trầm che giấu gì đó.
Lúc này di động của Hứa Thâm Thâm vang lên, cô nghe điện thoại: “Chào cô Hứa, chúng tôi đang ở bệnh viện, mẹ của cô - bà Diêu Tuyết Lệ vừa được người ta đưa đến bệnh viện, hy vọng cô có thể tới đây thật nhanh.”
Hết chương 46.
Chương 47 Nhưng nó sẽ không mềm mại giống em
Gương mặt của Hứa Thâm Thâm lập tức trắng bệch: "Mẹ tôi bị sao?”
“Cô đến rồi sẽ biết, nhanh lên.” Đối phương nói xong liền ngắt điện thoại.
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn cô hoang mang rối loạn.
“Phiền Lệ tiên sinh đưa tôi đến bệnh viện, mẹ tôi đã xảy ra chuyện.” Cô nghẹn ngào, còn hốc mắt thì hồng như một con thỏ trắng trông vô yếu ớt đáng thương.
Cô chỉ còn một người thân, nếu Diêu Tuyết Lệ lại xảy ra chuyện gì cô sẽ hỏng mất.
Lệ Quân Trầm sai Bùi Triết quay đầu xe đến bệnh viện.
Tới bệnh viện Hứa Thâm Thâm tìm được phòng phẫu thuật, ngoài cửa có y tá đang đợi cô.
“Cô Hứa, đây là giấy thông báo phẫu thuật cho mẹ cô, hy vọng cô có thể ký tên.” Y tá nói.
Hứa Thâm Thâm cầm bút vội vàng ký tên lên phía trên hỏi: “Rốt cuộc thì mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì?”
“Bà ấy gặp tai nạn giao thông.” Y tá trả lời.
Tay chân của Hứa Thâm Thâm trở nên lạnh lẽo, lại là tai nạn giao thông!
Lệ Quân Trầm đỡ Hứa Thâm Thâm ngồi xuống, gương mặt tái nhợt như miếng vải trắng không có chút máu.
Cô đưa tay che lấy mặt mình rồi khẽ khóc nức nở.
Cô không dám tưởng tượng, nếu từ nay về sau một mình cô sống trên thế giới này sẽ đáng sợ cỡ nào.
Lệ Quân Trầm ôm cô an ủi: “Sẽ không có việc gì đâu.”
Hứa Thâm Thâm không đáp lại mà vẫn bật khóc thút thít.
Đại khái qua ba giờ mới kết thúc cuộc phẫu thuật.
Diêu Tuyết Lệ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sau đó chuyển tới phòng quan sát.
“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?!” Hứa Thâm Thâm khẩn trương hỏi.
“Cô Hứa, mẹ cô bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, khi bà ấy được đưa tới thì đùi phải đã bị gãy lìa, tuy chúng tôi đã nối lại giúp bà ấy nhưng có thể đi đường hay không thì phải xem mức độ hồi phục sau chấn thương.” Bác sĩ trả lời một cách bảo thủ.
Hai chân Hứa Thâm Thâm mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, bà bị gãy đùi phải, với người thích khiêu vũ như Diêu Tuyết Lệ thì đây như là tin sét đánh.
Cô lập tức bật khóc không biết nên nói chuyện này với Diêu Tuyết Lệ như nào.
Lệ Quân Trầm đỡ cô: "Đừng khóc.”
“Anh không biết đâu, mẹ tôi là một thầy vũ đạo rất giỏi, bà ấy rất thích khiêu vũ, nếu hiện tại không còn đôi chân sẽ khiến bà ấy điên mất.” Hứa Thâm Thâm nghẹn ngào: "Nhưng tôi sẽ nuôi bà ấy cả đời, bà ấy vì tôi mà không có con cái, tôi nhất định sẽ không bỏ bà ấy!”
Cô lau sạch nước mắt lại biến thành cô gái kiên cường quyết liệt, sau đó cô và Lệ Quân Trầm đi tới phòng bệnh.
Bác sĩ nói đêm nay cô không cần trông ở đây, phải chiều hôm sau Diêu Tuyết Lệ mới tỉnh nên buổi chiều bọn họ hãng đến.
Nhưng Hứa Thâm Thâm không yên tâm vẫn canh ở bệnh viện tới nửa đêm mới về nhà.
Khi cô về đến nhà thì đã khuya, cô không ăn một hạt cơm nào đã ngả đầu xuống giường ngủ say.
Lệ Quân Trầm giúp cô cởi giày rồi đắp chăn lên, lúc này anh mới ra khỏi phòng ngủ.
Anh lấy di động ra gọi điện thoại cho Bùi Triết: "Điều tra Trạm Hoàng Vũ và Chung Ngưng một chút, xem mục đích của bọn họ là gì.”
“Vâng.” Bùi Triết nói.
Lệ Quân Trầm cúp điện thoại, dù Trạm Hoàng Vũ cướp người như nào đi nữa thì anh cũng sẽ không để anh ta thực hiện được.
—— Hôm sau.
Mới sáng sớm Hứa Thâm Thâm đã chạy đến bệnh viện.
Cô tới phòng bệnh thấy Diêu Tuyết Lệ vẫn chưa tỉnh lại, trên đầu bà còn quấn băng vải thật dày, khuôn mặt vừa tái nhợt vừa tiều tụy.
Đùi phải của bà bị bó bột rồi nâng lên cao, nhìn qua rất nghiêm trọng.
Lệ Quân Trầm đến chỗ bác sĩ hỏi tình hình, sau đó anh trở về ở cạnh Hứa Thâm Thâm cùng chờ Diêu Tuyết Lệ tỉnh lại.
Hứa Thâm Thâm biết cho dù Lệ Quân Trầm không làm gì cả cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng anh lại làm thế khiến cô rất cảm động.
Trên thế giới này chỉ còn lại cô và mẹ cô sống nương tựa lẫn nhau, nửa năm qua cha hôn mê bất tỉnh khiến bọn họ chịu đủ uất ức, bọn họ chưa từng cảm nhận được một chút ấm áp từ bên ngoài mang đến.
Nhìn thấy Lệ Quân Trầm bận rộn, Hứa Thâm Thâm vốn dễ cảm động sao lại không động tâm được.
Cô cẩn thận giấu tâm tư không lộ ra ngoài, bởi vì cô sợ Lệ Quân Trầm biết vậy sẽ vứt bỏ cô.
Lúc gần giữa trưa bỗng nhiên Diêu Tuyết Lệ giật mình tỉnh lại.
Hứa Thâm Thâm luôn nắm tay bà, cảm giác bà cử động cô lập tức đứng lên.
Diêu Tuyết Lệ từ từ mở mắt, bà quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm Thâm có chút mơ màng lại có chút bất ngờ: "Thâm Thâm?”
“Mẹ!” Hứa Thâm Thâm lập tức bật khóc, thật tốt quá, cuối cùng mẹ cô cũng tỉnh.
Lệ Quân Trầm đi gọi bác sĩ tiến vào.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng tới đây.
Từ khi biết người đàn ông vừa khí phách vừa lạnh lùng kiêu ngạo trước mặt là Lệ Quân Trầm, bọn họ đặc biệt khách khí với Hứa Thâm Thâm, cũng vô cùng quan tâm Diêu Tuyết Lệ.
Hứa Thâm Thâm lách người chừa chỗ cho bác sĩ, sau đó cô mới nhích lại gần.
Bác sĩ kiểm tra cho Diêu Tuyết Lệ một chút mới gật đầu nói: “Rất tốt, tình hình đã ổn định nhưng cần phải nghỉ ngơi trước.”
Nói xong bác sĩ và y tá đi đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
“Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi?” Đôi mắt Hứa Thâm Thâm ửng hồng hỏi.
“Mẹ không có việc gì.” Diêu Tuyết Lệ nhíu mày: "Nhưng chân có hơi đau, hình như mẹ bị tai nạn giao thông?”
Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Mẹ, sao mẹ bị tai nạn giao thông?”
Diêu Tuyết Lệ lắc đầu: "Mẹ cũng quên mất, lúc đó mẹ đến khu thương mại để mua quần áo cho con, sau khi ra ngoài mẹ bắt một chiếc xe, còn chưa lên xe thì có một chiếc xe tông vào, mẹ cảm thấy mọi thứ đảo lộn rồi không nhớ rõ gì nữa.”
“Mẹ, mẹ không có việc gì là được.” Hứa Thâm Thâm cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bà tỉnh thì mọi thứ còn lại đều không quan trọng.
Diêu Tuyết Lệ thở dài: “Đáng tiếc là không thấy quần áo mẹ mua cho con đâu nữa.”
“Có lẽ là ở chỗ cảnh sát.” Hứa Thâm Thâm an ủi: “Mẹ, trước tiên mẹ ngủ một lát, con về nhà nấu chút đồ ăn mang tới cho mẹ.”
Diêu Tuyết Lệ gật đầu rồi từ từ nhắm đôi mắt lại, chưa được một lúc thì bà đã ngủ rồi.
Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm rời khỏi phòng bệnh.
“Chờ lát nữa sẽ có y tá và điều dưỡng tới chăm sóc mẹ cô nên cô không cần lo lắng đâu, còn đồ ăn thì tôi đã nhờ dì Tiếu chuẩn bị, về sau sẽ có tài xế đưa tới đúng giờ.” Giọng điệu Lệ Quân Trầm rất thản nhiên nhưng anh đã sớm chuẩn bị hết mọi thứ.
Hứa Thâm Thâm cảm động nhìn anh, tiếng nói cùa cô có chút khàn khàn: "Lệ tiên sinh, cảm ơn anh.”
“Tôi hy vọng cô không nói suông.” Lệ Quân Trầm khẽ nói.
“Anh không thể chờ tôi báo đáp anh theo cách bình thường ư?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày, anh thật sự không đứng đắn.
Lệ Quân Trầm kéo cô vào trong lồng ngực, giọng anh rất bình thản: "Hứa Thâm Thâm, cô cảm thấy chỗ nào của cô hấp dẫn tôi nhất
“Khuôn mặt ư?” Hứa Thâm Thâm chỉ vào mặt mình hỏi.
Lệ Quân Trầm lắc đầu.
“Thân thể?” Hứa Thâm Thâm lại hỏi.
Lệ Quân Trầm gật đầu.
Hứa Thâm Thâm đẩy anh ra tức giận bất bình: "Vậy không bằng anh mua búp bê bơm hơi có dáng người giống tôi đi!”
Lệ Quân Trầm lại kéo cô vào trong lồng ngực lần nữa, anh dùng giọng khàn khàn và ái muội nói: "Nhưng nó sẽ không mềm mại giống cô.”
Hứa Thâm Thâm nhíu mày, vì sao anh vô sỉ như vậy.
Nhưng nhờ anh chọc ghẹo khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
“Tôi đã liên lạc chuyên gia của khoa chỉnh hình nước Đức, sáng mai bọn họ sẽ tới.” Lệ Quân Trầm bỗng nhiên nói.
Hết chương 47.
Chương 48 Không có gì phải sợ, có tôi ở đây
Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm cảm kích, cô nói rất trang trọng: "Cảm ơn.”
Lệ Quân Trầm vỗ nhẹ bả vai cô, giọng điệu âm trầm: "Không có gì phải sợ, có tôi ở đây.”
Hứa Thâm Thâm nước mắt lưng tròng nhìn anh một cái, sau đó cô nhanh chóng quay đầu che giấu nó đi.
Lúc này tiếng chuông di động vang lên cắt ngang hai người.
Hứa Thâm Thâm lấy di động ra mới thấy có một số xa lạ gọi tới.
“Cô Hứa, chúng tôi là cảnh sát giao thông, mẹ của cô có đánh rơi vài thứ ở hiện trường, hiện tại cô có thể mang về.” Đối phương nói thẳng vào vấn đề.
“Được, tôi qua ngay.” Hứa Thâm Thâm trả lời.
Cô cúp điện thoại rồi nói với Lệ Quân Trầm đứng bên cạnh: “Anh đến công ty trước đi, tôi phải đến chỗ cảnh sát giao thông một chuyến.”
“Tôi đưa cô đi, cũng tiện đường.” Lệ Quân Trầm nắm tay cô, lòng bàn tay của anh vô cùng ấm áp.
Tim của Hứa Thâm Thâm đập rất nhanh, cô cúi đầu trả lời nhẹ nhàng.
Lệ Quân Trầm nhìn cô với vẻ kỳ lạ, anh kéo cô rời khỏi bệnh viện.
Anh đưa Hứa Thâm Thâm đến cửa cảnh sát giao thông, nhưng bởi vì có việc nên anh đi trước.
Một mình Hứa Thâm Thâm vào phòng thanh tra.
Một cảnh sát giao thông cao lớn dẫn cô đi lấy đồ.
Khi Hứa Thâm Thâm nhìn thấy túi đựng quần áo dính đầy máu, hốc mắt cô nóng lên khiến nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cảnh sát giao thông hoảng loạn, dưới sự hoảng loạn anh ta lấy túi khăn giấy ra đưa cho cô, còn không quên an ủi: "Nén bi thương.”
Hứa Thâm Thâm nhận lấy khăn giấy lau mặt, cô lau nước mắt nhìn anh ta đầy ẩn ý: "Mẹ tôi còn sống.”
Cảnh sát giao thông vô cùng xấu hổ nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn anh ta không biết nên làm thế nào cho phải.
“Nhưng cảm ơn anh!” Hứa Thâm Thâm bình tĩnh lại: "Ký tên chỗ này là được ư?”
Cảnh sát giao thông nhìn vào đôi mắt ướt át mênh mông của cô đến mất hồn mất vía, anh ta hơi ngây ra gật đầu, còn khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Hứa Thâm Thâm cầm lấy bút ký tên lên giấy.
Lúc cô chuẩn bị rời đi thì nghe cảnh sát giao thông nói với cô: “Đúng rồi, chỗ chúng tôi có một đoạn video tài xế lái xe đâm người đi đường, cô có muốn xem không?”
“Được chứ?” Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên có thể, nếu mấy người đi tố tụng thì đoạn video này cũng sẽ công khai.” Vị cảnh sát giao thông mỉm cười lộ ra hai cái răng nanh trắng muốt, mang cho người khác cảm giác thân thiết.
Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu đi theo cảnh sát giao thông vào trong phòng.
Hai người tới trước máy tính, cảnh sát click mở một đoạn video cho cô xem.
Hứa Thâm Thâm xem rất nghiêm túc, quá trình xảy ra tai nạn không khác lời miêu tả của Diêu Tuyết Lệ là mấy, bà đi ra khỏi khu thương mại mới bắt xe, nhưng chưa kịp leo lên thì có một chiếc xe hơi màu đen ở bên cạnh lao tới, nó trực tiếp tông sầm vào bà.
Mặc kệ cô xem kiểu nào cũng cảm giác chiếc xe kia cố ý.
“Tài xế gây chuyện đâu?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày hỏi.
“Đã tử vong tại chỗ.” Vị cảnh sát thở dài: "Anh ta mắc bệnh ung thư, trong nhà chỉ có một người mẹ già và một đứa con gái còn nhỏ.”
Hứa Thâm Thâm nhíu chặt ấn đường.
Cảnh sát nhìn cô lộ ra vẻ không kiên nhẫn bèn nói: “Đương nhiên, tuy hoàn cảnh của anh ta khiến người ta đồng tình, nhưng anh ta làm ra hành vi trái pháp luật như vậy thật sự không đáng tiếc hận.”
Kỳ thật Hứa Thâm Thâm cũng không để ý tới anh ta.
Mỗi người sẽ có cái nhìn khác nhau với mọi chuyện, cho nên cảm giác cũng khác biệt.
Hứa Thâm Thâm hận tài xế gây chuyện, cô sẽ không yêu cầu người khác cũng phải hận với cô.
“Có thể đưa địa chỉ của tài xế đó cho tôi không?” Cô nói.
Cảnh sát khó xử một chút nhưng anh ta vẫn cho cô.
Hứa Thâm Thâm tiếp tục nhìn màn hình máy tính, lúc này cô phát hiện ở góc bên phải màn hình như có hai người đang đứng.
Phản ứng của hai người đó khác biệt với mọi người xung quanh.
Khi xảy ra vụ tai nạn giao thông tất cả mọi người đều ùa lên, chỉ có hai người bọn họ lập tức xoay người rời đi.
Hứa Thâm Thâm cong lưng dí sát mặt vào màn hình, chẳng phải hai người kia là Trạm Hoàng Vũ và Chung Ngưng sao?
Sao bọn họ xuất hiện ở đó?
Dựa theo lời của Chung Ngưng thì cô ấy quen biết mình, vậy cô ấy cũng quen biết Diêu Tuyết Lệ.
Lúc Diêu Tuyết Lệ đi ra khỏi khu thương mại vừa lúc đi ngang qua bên cạnh bọn họ, bọn họ phải phát hiện ra mới đúng.
Khi xảy ra tai nạn giao thông, là một người quen thuộc với nạn nhân thì bọn họ nên là người đầu tiên tiến lên, hoặc là gọi điện thoại thông báo cho cô chứ nhỉ?
Vì sao bọn họ lại xoay người rời đi?
Nhất định chuyện này có vấn đề!
Cô lấy địa chỉ của cảnh sát đưa cho mới khẽ mỉm cười: "Cảm ơn.”
Nói xong cô dứt khoát rời đi.
Cảnh sát nhìn chằm chằm bóng dáng cô, gương mặt anh ta đỏ lên có chút ngượng ngùng.
Cô thật sự xinh đẹp.
Hứa Thâm Thâm rời khỏi đội cảnh sát, trên đường cô đưa áo khoác còn chưa mặc cho tiệm giặt quần áo, để chủ quán hỗ trợ giặt sạch vết máu phía trên sau đó cô rời đi.
Lúc cô trở lại bệnh viện thì đã là giữa trưa.
Cô đi vào phòng bệnh nhìn thấy Diêu Tuyết Lệ đã tỉnh, bà ngồi ở trên giường bệnh, đôi mắt ửng hồng còn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Trong lòng cô lộp bộp một chút, cô sợ là bác sĩ đã nói gì với bà.
“Mẹ.” Tiếng nói của Hứa Thâm Thâm cũng có chút run rẩy.
Diêu Tuyết Lệ nghe tiếng cô mới phục hồi tinh thần nhìn cô, bà nở nụ cười miễn cưỡng: "Thâm Thâm, con đã tới rồi.”
Hứa Thâm Thâm đi qua: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Mẹ không có việc gì.” Diêu Tuyết Lệ cảm thấy bất lực, đồng thời bà nhìn chân mình.
“Mẹ, Lệ tiên sinh đã mời bác sĩ giỏi nhất đến đây vào sáng mai, mẹ sẽ không sao.” Hứa Thâm Thâm vỗ bả vai bà khẽ an ủi.
Diêu Tuyết Lệ than thở: "Mẹ đã từng tuổi này chỉ mong mỉnh còn có thể đi đường, không liên lụy tới con là được.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì thế, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ chữa khỏi chân cho mẹ!” Hứa Thâm Thâm dùng đôi mắt đầy kiên định nhìn bà.
Diêu Tuyết Lệ cảm giác ấm áp, bà vui vẻ mỉm cười.
“Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện nhé, lúc con mười tuổi tại sao lại xảy ra tai nạn giao thông?” Hứa Thâm Thâm cau mày tò mò nhìn Diêu Tuyết Lệ.
Biểu cảm của Diêu Tuyết Lệ biến đổi, che che dấu dấu: “Sao đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Con nhìn thấy Trạm Hoàng Vũ và Chung Ngưng, bọn họ đều quen biết con nhưng con không có ấn tượng với bọn họ.” Hứa Thâm Thâm nghiêng đầu trả lời.
Sắc mặt của Diêu Tuyết Lệ tiếp tục tái nhợt, cánh môi bà trở nên run rẩy: "Thâm Thâm, về sau con đừng gặp bọn họ, bọn họ không phải người tốt.”
“Mẹ, mẹ quen bọn họ ư?” Hứa Thâm Thâm hỏi đầy ẩn ý.
“Là bọn họ hại con bị tai nạn, sao mẹ không quen biết cho được!” Diêu Tuyết Lệ tức giận: "Thiếu chút nữa mẹ đã mất đi con.”
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy cảm xúc của bà trở nên kích động, cô sợ bà ảnh hưởng tới thân thể bèn an ủi: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, mẹ không cho con tiếp cận bọn họ thì con bảo đảm sẽ tránh bọn họ thật xa.”
Diêu Tuyết Lệ thấy cô nghe lời như vậy khiến bà có chút vui mừng lại có chút hoảng loạn, bà thấy bất an.
Trạm Hoàng Vũ tới đây sợ là bên phía Trạm gia xảy ra chuyện gì.
Bà lo sợ bất an nhìn Hứa Thâm Thâm, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Thâm Thâm, ba con đã qua đời được tuần, hiện tại con cứ ở bệnh viện nhưng sáng mai nhớ về nhà để lo liệu một chút.” Diêu Tuyết Lệ dặn dò.
Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Vâng, sáng sớm ngày mai con sẽ về.”
Hết chương 48.
Chương 49 Tài xế miễn phí cũng không tệ.
Buổi chiều Hứa Thâm Thâm về công ty.
Vào văn phòng liền thấy Tông Tranh Vanh ngồi ở trên ghế salon, hai chân gác lên bàn trà chờ mình.
"Anh tìm tôi có việc gì?" Giọng Hứa Thâm Thâm hơi lạnh lung hỏi.
Tông Tranh Vanh nhìn Hứa Thâm Thâm ăn mặc kín đáo như thế thì giật mình một chút: "Oa, hôm rất thục nữ nhà lành đấy."
"Tôi không phải khi nào?" Hứa Thâm Thâm híp mắt lại, vẻ mặt không vui hỏi.
"Lúc trước, Hứa Thâm Thâm này, như vậy mới thích hợp cô, bộ dạng trước đó là cái quỷ gì, vừa nhìn cũng biết không phải là phong cách của cô." Tông Tranh Vanh không biết nói sao.
Hứa Thâm Thâm cười mỉa: "Anh còn biết phong cách của tôi sao?"
"Cô không biết trên thế giới này có nghề gọi là thám tử tư sao?"Tông Tranh Vanh dương dương tự đắc.
Hứa Thâm Thâm than nhẹ: "Anh thật sự biết đốt tiền mà, còn không bằng đưa tiền cho tôi rồi tôi nói cho nghe. Dù sao nghe người trong cuộc tự thuật cũng mạnh hơn người khác."
Tông Tranh Vanh cảm thấy rất có đạo lý: "Vậy được rồi, cô muốn bao nhiêu tiền?"
"Thật ngượng ngừng, ngày gần đây tôi không có thời gian." Hứa Thâm Thâm nói khéo từ chối.
Tông Tranh Vanh đi đến trước mặt cô, nói: "Tôi nghe chuyện của mẹ cô rồi, bà ấy còn khỏe chứ?"
"Cảm ơn anh quan tâm, bà ấy đã tỉnh lại." Hứa Thâm Thâm trả lời.
"Vậy là tốt rồi, có gì cần giúp đỡ cô cứ mở miệng, tôi sẽ giúp đỡ hết sức."Tông Tranh Vanh rất nghĩa khí.
"Cảm ơn, việc bận bịu đầu tiên của tôi chính là xin anh tránh ra một chút, anh cản đường tôi."Hứa Thâm Thâm thấy bất đắc dĩ.
Tông Tranh Vanh lập tức tránh đường cho cô, cô lập tức cất bước đi ra.
"Cô đi đâu?" Tông Tranh Vanh đuổi theo ra khỏi văn phòng.
"Tôi về nhà."Cô trở về là vì một phần tài liệu.
"Tôi đưa cô về."Tông Tranh Vanh nói.
"Tôi và Lệ Quân Trầm ở cùng một chỗ, anh dám đưa sao?"Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười.
"Có gì không dám chứ!" Tông Tranh Vanh ưỡn ngực: "Tôi chính là người thừa kế của Tông gia, bàn về thân thế bối cảnh thì cũng sẽ không kém anh ta."
Hứa Thâm Thâm cười nói: "Nhưng mà trên khí thế thì kém rất nhiều."
Tông Tranh Vanh giống như một quả cầu da xì hơi, liếc nhìn cô: "Chỉ biết phá hủy không khí, quả nhiên trong mắt người tình thì biến thành Tây Thi, dù anh ta thế nào cô cũng cảm thấy tốt.”
"Bởi vì thật sự cái gì của anh ấy cũng tốt." Trong nụ cười của Hứa Thâm Thâm mang theo nhàn nhạt hạnh phúc làm cả người đều nhanh chóng tỏa sáng.
Đúng lúc này Diệp Mạc Phàm cũng đi từ trong văn phòng ra, nhìn thấy hai người cười nói thì lập tức mặt tối sầm lại.
"Sao Tông tiên sinh lại rảnh rỗi tới đây vậy?" Diệp Mạc Phàm khẽ hỏi.
Tông Tranh Vanh hừ một tiếng: "Bây giờ chuyện hợp tác là tôi và Thâm Thâm phụ trách, tôi đến xem không được sao?"
Khóe miệng Diệp Mạc Phàm giật giật nhìn về phía Hứa Thâm Thâm: "Bác gái khá hơn chưa?"
"Cảm ơn quan tâm."Hứa Thâm Thâm rất lạnh lùng.
"Sáng mai anh bớt thời gian đi thăm bác một chút."Nhìn Diệp Mạc Phàm như đang cố ý khiêu khích.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: "Diệp thiếu, không dám làm phiền anh, mẹ tôi cũng không muốn nhìn thấy anh."
Không chừng nhìn thấy anh còn bị hộc máu.
"Anh không có ác ý. "Diệp Mạc Phàm nhíu lông mày.
"Khuôn mặt cực kỳ giả dối này của Diệp thiếu chính là ác ý lớn nhất, xin anh đừng làm phiền mẹ tôi, cảm ơn. "Hứa Thâm Thâm mỉa mai không chút khách khí nào.
Tông Tranh Vanh đứng bên cạnh khoa trương cười lớn: "Hứa Thâm Thâm, cô làm tốt lắm."
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Mạc Phàm, xoay người đi vào thang máy, Tông Tranh Vanh nhìn cô không đợi mình thì đuổi theo vào.
"Tông tiên sinh cũng thật là nhàn rỗi."Hứa Thâm Thâm liếc nhìn anh ta, cô không thích người khác dây dưa mình.
Bởi vì sẽ tạo thành hiểu lầm.
"Tôi mới về nước không có bạn bè, mà chỉ có cô lại ngưu tầm ngưu mã tầm mã với tôi, đương nhiên tôi muốn tìm cô." Tông Tranh Vanh nói đầy thâm ý.
Ngưu tầm ngư mã tầm mã sao?
Hứa Thâm Thâm nhíu mày, cũng không có ai dùng từ này.
Cô từ chối thế nào cũng không được, cuối cùng bị kéo lên xe.
"Không phải lần trước cô ngồi xe tôi rất thoải mái à, sao bây giờ lại già mồm như vậy?" Ánh mắt Tông Tranh Vanh trở nên có chút ý tứ sâu xa: "Chẳng lẽ cô cải tà quy chính vì Lệ Quân Trầm sao?"
Hứa Thâm Thâm cười mỉa, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng mà cũng có một phần nguyên nhân.
Cô biết Lệ Quân Trầm sẽ không yêu mình, cô liền xem như trải qua một đoạn tình yêu có thời gian giới hạn vậy.
Mặc kệ kết thúc thế nào, cô đều hi vọng quá trình là đẹp.
"Thâm Thâm, Lệ Quân Trầm này là người đàn ông rất ưu tú, rất xuất sắc, nhưng mà anh ta cũng rất ngang ngược và tàn nhẫn." Tông Tranh Vanh rất nghiêm túc, nhìn giống như một anh trai đang quan tâm em gái: "Tôi cảm thấy loại đàn ông có lòng dạ nặng nền như anh ta không thích hợp cô."
"Có đúng không."Hứa Thâm Thâm cũng không quan tâm.
"Thâm Thâm, thật ra tôi cũng không có ý gì khác với cô, chỉ muốn làm bạn bè mà thôi." Tông Tranh Vanh khẽ nói.
"Vậy anh thề rằng anh dây dưa với tôi như thế nhất định không phải do anh muốn tán tỉnh tôi." Hứa Thâm Thâm nhíu mày nghiêm túc nói.
Tông Tranh Vanh dừng một chút, cười nói: "Tôi đang lái xe đấy, không có cách nào để thề.”
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười ha ha, cho nên cô mới không tin anh ta.
Tông Tranh Vanh cảm thấy Hứa Thâm Thâm quá khôn khéo, khóc trách có thể đến bên cạnh Lệ Quân Trầm.
Nếu người phụ nữ này thông minh, ngay cả đàn ông cũng phải chùn bước.
Sắp tới biệt thự Danh Sơn, Hứa Thâm Thâm để anh ta dừng xe lại.
"Lạnh như vậy, để tôi đưa cô lên."Tông Tranh Vanh không đành lòng nhìn cô đi một mình lên, dù sao quãng đường này cũng không gần.
Hứa Thâm Thâm chỉ bảng hiệu bên cạnh: "Anh không thấy được cái này sao?"
Tông Tranh Vanh nhìn thoáng qua, khẽ cười, anh ta đẩy cửa xuống xe rồi đi thẳng đá ngã bảng hiệu, bên trong miệng lẩm bẩm: "Cái gì mà người không phận sự thì cấm đi vào, ông đây cứ vào!"
Anh ta giẫm mạnh lên hai cái, lúc này mới trở lại trong xe, lắc lắc đầu: "Tôi đưa cô đến cửa."
Hứa Thâm Thâm buồn cười nhìn anh ta: "Tông tiên sinh, anh thật ngây thơ."
Tông Tranh Vanh lái xe đến cửa biệt thự, nhìn Hứa Thâm Thâm xuống xe rồi nói: "Thâm Thâm, sáng mai cô có thời gian không?"
"Không có, ngày mai là 7 ngày ba tôi, tôi muốn về nhà chuẩn bị một chút."Hứa Thâm Thâm nói.
Tông Tranh Vanh gật đầu: "Vậy tôi đi nhà cô."
"Không cần."Hứa Thâm Thâm cũng không muốn nợ nhân tình của người khác.
"Không sao, tôi đi trước đây." Tông Tranh Vanh không đợi cô nói xong đã lái xe rời đi.
Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta vội vàng lái xe đi, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Lúc này, một chiếc xe Maybach màu đen chạy từ xa đến rồi dừng lại ở trước mặt cô.
Sau đó, Lệ Quân Trầm lạnh lùng và mạnh mẽ từ trong bước ra, trên người anh mặc một chiếc áo khoác màu đen sẫm nhìn rất lạnh lùng cao quý.
"Tông Tranh Vanh đưa cô về?" Lệ Quân Trầm đi đến bên cạnh cô, giọng nói rất rất lạnh.
Hứa Thâm Thâm sợ tới mức rụt một cái: "Tôi từ chối nhưng mà anh ta cứ cố ý, lần sau tôi báo cảnh sát là được."
"Không cần, lái xe cũng không tệ lắm." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Hứa Thâm Thâm dở khóc dở cười, dù sao người ta cũng là người của Tông gia.
"Lệ tiên sinh, ngày mai tôi muốn về ngày, sáng mai là đầu thất của ba tôi." Hứa Thâm Thâm khẽ nói.
"Tôi biết, tôi đi cùng với cô."Giọng nói Lệ Quân Trầm bình tĩnh như nước.
"Được." Hứa Thâm Thâm chớp mắt mấy cái, cặp mắt hoa đào tỏa sáng như ngôi sao.
Hết chương 49.
Chương 50 Thâm Thâm, tiếp tục.
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn cô, vươn tay nắm chặt áo khoác cô rồi nói: "Lần sau mang cái khăn quàng cổ."
"Tôi không có."Hứa Thâm Thâm nói đùa.
Lệ Quân Trầm nhíu mày một cái nói: "Sáng mai tôi để Bùi Triết đưa một số thứ tới cho cô chọn cái mình thích."
"Không cần, tôi có cái này." Hứa Thâm Thâm đưa cánh tay anh quấn lên cổ mình, cười tủm tỉm: "Rất ấm áp."
Lệ Quân Trầm nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, chẳng biết tại sao đáy lòng lại dâng lên một chút đau đớn, anh ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: "Vậy cô cần phải che kín, cả đời không cần buông ra."
Hứa Thâm Thâm khẽ cười một tiếng: "Một đời quá dài, tôi không thể cam đoan, nhưng nhất định một năm nay tôi sẽ như vậy."
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm hơi chìm xuống: "Vào thôi."
Hứa Thâm Thâm ừ một tiếng, cùng đi phía sau anh, giẫm lên vết chân anh đi từng bước một vào.
Trở lại biệt thự, Dì Tiếu đi đến trước mặt hai người, lúng túng cười một tiếng: "Tiên sinh, tiểu thư, Bạch phu nhân đến."
Bạch phu nhân?
Nguyễn Thanh Uyển, mẹ nuôi của Lệ Quân Trầm?
Bà ta tới làm gì?
Lúc Hứa Thâm Thâm còn đang buồn bực thì Lệ Quân Trầm đã đi thẳng tới phòng khách.
Cô cũng đi theo vào.
Nguyễn Thanh Uyển mặc một bộ sườn xám nhung màu tím, đẹp như một người phụ nữ trong bức tranh, bên ngoài còn choàng một áo khoác màu ngà sữa.
"Bà tới làm gỉ?" Giọng Lệ Quân Trầm rất lạnh lùng.
"Mẹ tới thăm con một chút, thuận tiện đưa cái này cho con." Nguyễn Thanh Uyển cầm một tấm thiệp mời màu đỏ đặt ở trên bàn trà: "Đám cưới của Viện Viện và Mạc Phàm, hi vọng con có thể tới."
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn thoáng qua, không nói một lời nào.
Nguyễn Thanh Uyển nhìn lướt qua Hứa Thâm Thâm, hơi áy náy cười một tiếng: "Không nghĩ tới Hứa tiểu thư cũng ở đây, nhưng mà lần này cũng không tính toán mời Hứa tiểu thư."
Nhìn một cái, rõ ràng là sợ Hứa Thâm Thâm tới đập phá.
Nhưng mà Hứa Thâm Thâm cũng không phải là người muốn cản là có thể cản được.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười, con ngươi đen nhánh như sao lạnh: "Không sao, Lệ tiên sinh có là được rồi."
Khóe miệng của Nguyễn Thanh Uyển hơi run rẩy: "Hứa tiểu thư vẫn không nghe hiểu ý tôi nói sao?"
"Nếu cô ấy không thể đi vậy thì tôi cũng sẽ không đi. "Lệ Quân Trầm đi qua, ném thẳng thiệp mời vào thùng rác.
"Đừng!"Hứa Thâm Thâm tiếc hận, nhất định cô phải đi.
Nguyễn Thanh Uyển cũng không nghĩ tới Lệ Quân Trầm lại không nể mặt mình như thế, sắc mặt bà ta âm trầm, đứng lên nói: "Quân Trầm, mẹ là mẹ của con, bây giờ mẹ cần đứng vững gót chân ở Bạch gia, con không thể không giúp mẹ!"
"Muốn để tôi giúp bà, vậy trước học được tôn trọng người của tôi."Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
Mặt Nguyễn Thanh Uyển tối sầm lại, bà ta duỗi ngón tay chỉ vào Hứa Thâm Thâm: "Vì cô ta mà con không để ý tới tình mẹ con mười mấy năm của chúng ta sao?"
"Bà không phải mẹ tôi." Giọng Lệ Quân Trầm lạnh lùng và âm u: "Bà chẳng qua là tình nhân của ba tôi."
Lập tức mặt của Nguyễn Thanh Uyển trắng bệch, khóe miệng bà ta run rẩy: "Sao con có thể như vậy."
"Tôi mặc kệ ba tôi ở bên bà vì lí do gì, cũng mặc kệ lúc trước ông ấy bị ma quỷ ám ảnh thế nào mà lại để bà tạm thời quản lý tập đoàn Lệ thị cho đến khi tôi trưởng thành, nhưng mà bà muốn tôi nghe theo bà, vậy cũng không cần mộng đẹp nữa. Sau khi ba tôi lập di chúc xong thì sau mấy ngày chết rồi, bây giờ tôi rất nghi ngờ tính chân thực của vụ tai nạn xe lúc trước." Lệ Quân Trầm lạnh như băng, hai con mắt đen lạnh lùng nham hiểm nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Uyển.
Nguyễn Thanh Uyển không tránh được ánh mắt của anh, sắc mặt hoảng hốt: "Con đừng nghe người khác nói bậy! Mẹ... mẹ cũng không làm gì, là tự ba con muốn lập di chúc, không liên quan gì tới mẹ!"
"Vậy cũng thật là đúng dịp, ông ấy lập xong di chúc thì chết, bà không cảm thấy thời gian quá gần nhau sao? "Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
Nguyễn Thanh Uyển nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, mặc dù rất đau nhưng cũng không thắng nổi bối rối trong lòng.
"Dì Tiếu, tiễn khách." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
"Được, mẹ biết rồi, mẹ cũng sẽ đưa thiệp mời đến cho Hứa Thâm Thâm." Nguyễn Thanh Uyển nghiến răng nghiến lợi, bà và Lệ Quân Trầm không thể mỗi người đi một ngả được, muốn tạo uy tín ở Bạch gia thì toàn bộ phải nhờ sự ủng hộ của Lệ Quân Trầm.
"Để Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm tự đưa đến." Lệ Quân Trầm đi đến cầu thang: "Không thì bọn họ cũng đừng nghĩ có một lễ cưới yên ổn."
Sắc mặt Nguyễn Thanh Uyển tái nhợt như tờ giấy, làm sao nó có thể ép bà như vậy.
Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm biến mất ở lối rẽ cầu thang thì lén thở dài một hơi.
Cô cởi áo khoác ra nhưng lại phát hiện Nguyễn Thanh Uyển vẫn nhìn mình không nhúc nhích.
Cô mỉm cười: "Bạch phu nhân đang nhìn gì vậy?"
"Cô nói với nó cái gì?" Hai con mắt của Nguyễn Thanh Uyển sưng đỏ lên giống như muốn phun ra lửa.
Hứa Thâm Thâm vô tội: "Tôi cũng không nói gì, tôi cũng không biết chút gì về chuyện liên quan tới vụ tai nạn xe cộ của ba mẹ anh ấy."
"Tốt nhất không phải cô xúi giục, không thì xem tôi trừng trị cô thế nào!" Nguyễn Thanh Uyển không có nơi nào để hạ hỏa, nhìn thấy Hứa Thâm Thâm thì hận không thể ăn cô luôn.
Hứa Thâm Thâm cười sâu xa: "Bạch phu nhân thật sự mền nắn rắn buông, Lệ tiên sinh không ở đây thì uy hiếp tôi như vậy, bà không sợ tôi đi nói gì hay sao?"
"Cô!" Sắc mặt Nguyễn Thanh Uyển xanh mét.
"Bạch phu nhân, đi thong thả."Giọng nói của Hứa Thâm Thâm không nhanh không chậm, nói xong quay người đi lên lầu.
Nguyễn Thanh Uyển tức giận đến nổ phổi.
Lúc này, Dì Tiếu đi tới cung kính nói: "Bạch phu nhân mời."
"Được rồi, tôi sẽ không ăn vạ ở đây!" Nguyễn Thanh Uyển khẽ cắn môi rồi xoay người đi ra ngoài.
Hứa Thâm Thâm đi vào phòng ngủ thì nhìn thấy Lệ Quân Trầm đang thay quần áo, cô đi qua cười nói: "Tôi giúp anh."
Lệ Quân Trầm buông hai tay xuống, ánh mắt sâu thẳm nặng nề nhìn cô.
Cô vươn tay giúp anh tháo cà vạt xuống, sau đó chậm rãi cởi cúc áo sơ mi ra, khẽ cười nói: "Lệ tiên sinh,cảm ơn."
"Một câu cảm ơn là đủ sao?"Anh nhíu mày.
"Kinh nguyệt của tôi vẫn còn." Hứa Thâm Thâm rất thẳng thắn: "Nếu như không lấy được thiệp mời, cho dù tôi muốn đi cũng sẽ bị bảo vệ ở cửa ra vào giữ lại.
"Cho dù không có, tôi muốn mang cô vào thì bọn họ cũng không dám cản." Giọng Lệ Quân Trầm lộ ra sự bá đạo ngang ngược.
Hứa Thâm Thâm khẽ nhếch khóe miệng: "So với việc xông vào thì để bọn họ mời tôi đi càng có mặt mũi."
Cô hiểu tấm lòng của Lệ Quân Trầm, cho nên cô rất cảm kích anh.
Gỡ tất cả cúc áo sơ mi ra để lộ lồng ngực trắng nõn chắc khỏe của Lệ Quân Trầm, cô xấu hổ nói: "Còn lại anh tự làm."
Lệ Quân Trầm lại giữ chặt tay cô đặt ở trên thắt lưng của mình, giọng hơi khàn khàn nói: "Thâm Thâm, tiếp tục."
Mặt Hứa Thâm Thâm đỏ bừng như sắt bị nung đỏ, nũng nịu nói: "Lệ tiên sinh, tôi không thoải mái."
Lệ Quân Trầm nắm hàm dưới của cô, giọng trầm thấp: "Tôi cũng khó chịu."
"Anh cũng tới kinh nguyệt sao?" Hứa Thâm Thâm cũng ngơ ngơ ngác ngác.
Lệ Quân Trầm nheo mắt lại, nhất định con yêu tinh này đang cố ý.
Biết rõ cố ý, vậy sao anh lại tùy tiện bỏ qua cho cô được.
"A...!" Lúc Hứa Thâm Thâm đang lén lút đắc ý thì Lệ Quân Trầm đẩy cô lên giường.
"Tôi có kinh nguyệt, kinh nguyệt!" Hứa Thâm Thâm nhấn mạnh.
Hết chương 50.