Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56-60
Chương 56 Có bản lĩnh thì gọi cảnh sát đến bắt tôi đi
Hứa Thâm Thâm vô cùng hoảng sợ nhìn Lệ Quân Trầm, đưa hai tay lên che miệng của mình lẩm bẩm: "Anh là đồ biến thái!"
Lần trước còn chưa tính, lẽ nào anh muốn mình dùng miệng. . .
Không được! Tuyệt đối không thể được!
Lệ Quân Trầm nhíu lông mày:"Cô còn dám ăn nói bậy bạ, tôi sẽ không khách khí nữa đâu."
Ánh mắt Hứa Thâm Thâm hiện lên sắc đỏ hồng, trong bụng đầy ủy khuất.
Hứa Thâm Thâm là một yêu nữ, một mình có thể khiến cho đàn ông cam tâm tình nguyện bị yêu quái hút vào.
"Tôi đi tắm đây, cô xuống dưới đợi Bùi Triết rồi cầm quần áo lên đây giúp tôi." Nói xong anh quay người đi vào phòng tắm.
Chỉ vậy thôi hả?
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, còn tưởng anh sẽ ăn sạch mình chứ.
Thật may quá, bỗng nhiên lại sợ chuyện không đâu.
Hứa Thâm Thâm theo lời anh xuống dưới tầng đợi Bùi Triết, Bùi Triết mang quần áo đến, sắc mặt có chút tiều tụy, dưới cằm còn mọc lởm chởm toàn râu.
"Cả đêm qua anh không ngủ sao?" Hứa Thâm Thâm nhận lấy cái túi trong tay anh ta, khẽ hỏi.
Bùi Triết khổ sở đáp: "Tôi không thể ngủ được, thu dọn cục diện hỗn loạn cả đêm."
Hứa Thâm Thâm có chút áy náy: "Là chuyện của Bạch Viện Viện à, thật sự xin lỗi anh."
"Hứa tiểu thư không cần xin lỗi, chẳng qua là tôi bị vợ trách mắng cả buổi sáng mà thôi." Bùi Triết khẽ đẩy gọng kính trên mũi.
Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên nhìn anh ta: "Anh kết hôn rồi ư?"
Bùi Triết xoa đám râu lởm chởm trên cằm: "Chưa cưới, có điều tối qua tôi vừa cầu hôn."
Hứa Thâm Thâm đã hiểu, nhưng cô thật sự ngạc nhiên: "Không ngờ anh đi theo Lệ Quân Trầm cũng chẳng dễ dàng gì khi tìm được vợ."
"Sao Hứa tiểu thư lại nói như thế?" Bùi Triết ngạc nhiên.
Hứa Thâm Thâm giải thích: "Bởi vì anh ta là tên cuồng công việc, kêu anh bất kể ngày hay đêm, tôi nghĩ rất ít phụ nữ có thể chấp nhận được chuyện này."
"Điều này nên cảm ơn Hứa tiểu thư." Bùi Triết cười mập mờ. "Có Hứa tiểu thư bên cạnh, bây giờ Lệ tổng cũng ít gọi tôi lúc nửa đêm, vì vậy tôi mới có thể cầu hôn thành công được."
Đôi má Hứa Thâm Thâm đỏ ửng lên, khóe miệng khẽ kéo thành một đường cong.
Cô quay lên lầu đưa quần áo cho Lệ Quân Trầm.
Một lúc sau, Lệ Quân Trầm từ trong nhà tắm đi ra, trên người còn quấn một cái khăn tắm Hello Kitty màu hồng nhạt.
Hứa Thâm Thâm ngã xuống giường cười nắc nẻ.
Lệ Quân Trầm đi đến trước giường, nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, đôi mắt đen khẽ trầm xuống.
Hứa Thâm Thâm xoay chuyển tình thế nhanh chóng, đứng dậy cười nịnh nọt: "Anh Lệ, quần áo đến rồi đây!"
Ánh mắt Lệ Quân Trầm liếc xéo cô một cái: "Cười vui vẻ quá nhỉ?"
Hơn nữa còn rất suồng sã.
Hứa Thâm Thâm chớp chớp đôi mắt đẹp như hoa đào: "Chẳng phải là vì có anh Lệ ở đây tôi mới có thể cười phóng túng như vậy sao? Nếu là một người đàn ông nào khác, tôi nào dám như thế."
"Người khác không dám, nhưng trước mặt tôi lại dám?" Ánh mắt Lệ Quân Trầm dần tối sầm lại.
Hứa Thâm Thâm liền thu lại nụ cười, lầm bầm nói: "Tôi đang khen ngợi anh là con người bình dị dễ gần mà anh lại không thích, chẳng nhẽ anh lại muốn làm Đại Ma Đầu khát máu?"
Lệ Quân Trần giật cái khăn tắm trên người ném lên đầu Hứa Thâm Thâm, sau đó chậm rãi thay quần áo.
Hứa Thâm Thâm cũng không vội vàng lấy xuống, qua một lúc rồi hỏi "Anh Lệ, đã thay xong chưa?"
Đợi một lát nhưng căn phòng vẫn im lặng không một tiếng động.
Cô lập tức giật cái khăn xuống, lúc này mới phát hiện trong phòng chẳng còn một ai.
Cô bĩu môi, có điều Lệ Quân Trầm cũng có lúc vui vẻ trêu trọc lại cô, nhưng điều này rất hiếm.
-----
Hứa Thâm Thâm đi đến bệnh viện để thăm Diêu Tuyết Lệ.
Hiện tại bác sĩ chỉnh hình mà Lệ Quân Trầm mời đến đang kiểm tra sức khỏe cho bà.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nhíu mày nói: "Tôi đề nghị nên chuyển bệnh nhân này sang Đức ngay lập tức, bệnh viện bên đó sẽ chữa trị tốt hơn ở đây."
Đây là lời nói của bác sĩ Trung Quốc chỉnh hình nổi tiếng nhất ở Đức - Triệu Thần Sinh.
Anh ta mới ba mươi hai tuổi nhưng đã là bác sĩ chỉnh hình có tên tuổi lừng lẫy, mời được anh ta đến khám chắc chắn là tốn không ít tiền.
Hứa Thâm Thâm biết Lệ Quân Trầm vì mình mà làm hết tất cả. Mặc dù bọn họ chỉ là quan hệ giao dịch nhưng Lệ Quân Trầm vẫn vì cô mà mời anh ta đến.
"Bùi Triết, đi sắp xếp đi." Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nói.
Diêu Tuyết Lệ nắm chặt tay Hứa Thâm Thâm, lo lắng nói: "Mẹ mà ra nước ngoài thì Thâm Thâm phải làm sao?"
"Mẹ phải chữa trị tốt mới là điều quan trọng nhất của con, một mình con ở đây không sao đâu, hơn nữa còn có anh Lệ bảo vệ con, bọn họ sẽ không dám làm gì con đâu." Hứa Thâm Thâm tươi cười an ủi.
"Mẹ à, mẹ cứ yên tâm mà đi đi."
"Nhưng mà. . ." Diêu Tuyết Lệ còn có chút do dự.
Hứa Thâm Thâm nắm chặt đôi tay bà, dịu dàng nói: "Mẹ, chân của mẹ phải trị khỏi thì con mới không lo, mẹ chính là sự lo lắng lớn nhất của con, mẹ có muốn con yên tâm không?"
Diêu Tuyết Lệ không còn cách nào đành than thở nói "Được rồi, mẹ sẽ mau chóng quay lại thôi."
Hứa Thâm Thâm cười "Mẹ chữa bệnh không được đi dạo mua sắm đâu đấy, phải nghe theo lời dặn của bác sĩ mới có thể nhanh về được, mẹ biết chưa?"
Cô nói với Diêu Tuyết Lệ như đang dạy dỗ một đứa trẻ vậy, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Cô là thế, dịu dàng thuần khiết, đâu còn là một đứa khùng ngày thường nữa đâu.
Sau khi Diêu Tuyết Lệ xuất ngoại, Hứa Thâm Thâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lệ Quân Trầm đưa cô từ bệnh viện về, trên xe khẽ mở miệng" "Hình như cô rất mong mẹ mình ra nước ngoài."
"Chỉ khi bà ở trong nước tôi mới có thể phát huy quyền cước, nhưng tôi sợ liên lụy tới bà." Hứa Thâm Thâm khẽ chớp đôi mắt, cô cũng có những lo lắng kiêng dè nhất định.
Bà ấy là người thân duy nhất của cô, sao cô có thể không nghĩ đến hậu quả được.
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm dừng lại trên người cô một chút, sau đó mới từ từ dời đi.
Đã đến tập đoàn Hứa thị, Hứa Thâm Thâm xuống xe, cô đứng trước cửa xe mỉm cười "Chiều nay tôi sẽ đợi anh ở đây."
Lệ Quân Trầm khẽ gật đầu rồi lái xe rời đi.
Hứa Thâm Thâm quay người đi vào tòa nhà, cô vừa đến cửa văn phòng thì đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh.
"Hứa Thâm Thâm!" Bạch Linh xuất hiện trước mặt cô như một con quỷ.
Hứa Thâm Thâm nhìn bà ta, lập tức nở nụ cười, cho dù bối rối cũng không mất đi sự tao nhã "Bạch Linh! Đây không phải là nơi mà bà có thể giương oai, bảo vệ đâu!"
Lúc này bảo vệ ở bên ngoài đi tới, chia ra đứng hai bên Bạch Linh rồi nhìn bà ta.
"Đưa người phụ nữ điên này ra ngoài đi!" Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói.
"Hứa Thâm Thâm, cô dám!" Bạch Linh gào thét. "Cô dám làm mặt của Viện Viện bị thương như vậy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Có bản lĩnh thì bà gọi cảnh sát đến bắt tôi đi." Đôi mắt Hứa Thâm Thâm nhìn bà ta bằng ánh mắt hung hăng và nham hiểm. "Nếu như không bắt được thì tôi sẽ khiến cho bà nhà tan cửa nát!"
"Cô!" Bạch Linh nghiến răng. "Viện Viện không cha không mẹ, cô ức hiếp con bé như vậy rồi sẽ gặp báo ứng!"
"Cô ta không cha không mẹ có thể làm xằng làm bậy cướp bạn trai của người ta rồi chiếm đoạt tài sản ư?" Hứa Thâm Thâm cười châm chọc. "Cô cháu gái của bà thật là bông sen trắng độc nhất vô nhị, chắc bà xem phim của Mã Lệ Tô nhiều quá nên cho rằng không cha không mẹ là làm gì cũng được tha thứ nhỉ?"
Hết chương 56.
Chương 57 Chúng ta không hợp
"Cô!" Bạch Linh tức giận nổi trận lôi đình, giơ tay định đánh Hứa Thâm Thâm.
Nhưng hai bảo vệ giữ bà ta lại, không để bà làm bị thương một cọng tóc gáy của Hứa Thâm Thâm.
"Buông ra, bọn súc sinh các người!" Bạch Linh kêu gào lớn tiếng: "Các người không nhìn lại xem giờ ai là người quản lý công ty này à!"
"Mặc kệ ai quản lý cũng không cho phép bà tới đây làm loạn." Đôi mắt Hứa Thâm Thâm trầm xuống: "Đuổi bà ta đi, ném thật mạnh cho tôi, bị thương tôi bỏ tiền."
"Hứa Thâm Thâm, đồ tiện nhân nhà cô!" Bạch Linh tức giận mở to miệng gào lên.
"Các người đang làm gì đó?!" Diệp Mạc Phàm bước ra từ trong thang máy, nhìn thấy Bạch Linh bị hai bảo vệ lôi kéo không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng quay đầu nhìn Diệp Mạc Phàm: "Không nhận ra tôi đang dạy dỗ bà ấy sao?"
"Bà ấy là cô của Viện Viện." Diệp Mạc Phàm nhíu mày, nhìn mái tóc Hứa Thâm Thâm còn đang nhỏ nước.
Nhìn cô như vậy chẳng những không hề chật vật, ngược lại còn xinh đẹp kỳ lạ.
"Cô ta là kẻ thù của tôi." Giọng nói của Hứa Thâm Thâm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Diệp thiếu gia, anh cũng thế."
"Buông bà ấy ra." Diệp Mạc Phàm nói với hai bảo vệ.
"Không được thả!" Giọng điệu của Hứa Thâm Thâm mạnh hơn: "Đây là công ty, bà ấy là người ngoài lại muốn vào thì vào, sau này ai cũng có thể ra vào tùy tiện sao, còn sự an toàn của nhân viên công ty ai chịu trách nhiệm đây?"
Diệp Mạc Phàm bị chất vấn không biết nên làm gì.
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: "Đuổi bà ta đi, viết lên cửa cấm chó và người của Bạch gia!"
"Thâm Thâm, em không nên quá đáng như vậy." Diệp Mạc Phàm không thể ngờ Hứa Thâm Thâm lại tàn bạo như vậy.
"Mạc Phàm, anh không nên ngăn cản Thâm Thâm." Tiếng nói của Diệp Tiêu Nhiên vang lên từ phía sau.
Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn ông ta một cái, ông ta tới thật đúng lúc.
Diệp Tiêu Nhiên nhìn tới mái tóc ướt sũng của Hứa Thâm Thâm liền đoán ngay được Bạch Linh đã làm gì.
Anh ta quay đầu nhìn Bạch Linh, giọng điệu lạnh như băng: "Nơi này không phải địa bàn của Bạch gia các người, bà không được làm loạn."
"Diệp Tiêu Nhiên, tôi là cô ruột của Bạch Viện Viện, nó gả tới nhà cậu thì chính là người nhà cậu, làm sao có thể không phân đúng sai như thế hả?!" Bạch Linh buồn bực hỏi.
"Thâm Thâm không phải là người ngoài. Cô ấy là người tôi thích, không biết chừng cô ấy sẽ trở thành chị dâu của cô ta đấy." Diệp Tiêu Nhiên lạnh lùng trả lời.
Hứa Thâm Thâm hơi nhíu mày, anh ta thật biết nói đùa.
Tầm mắt Bạch Linh chuyển từ trên mặt Diệp Tiêu Nhiên tới Hứa Thâm Thâm, nhìn hồi lâu mới quát: "Hứa Thâm Thâm cô quả đúng là hồ ly tinh!"
"Cảm ơn lời khen." Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn bà ta, sau đó ra lệnh: "Đuổi đi!"
Hai bảo vệ nghe được lời dặn dò, lập tức lôi Bạch Linh ra ngoài.
Hứa Thâm Thâm nhìn Bạch Linh bị đuổi đi, quay đầu cười với Diệp Tiêu Nhiên: "Diệp tổng, xin lỗi tôi không tiếp được."
Cô phải về văn phòng sửa sang lại một chút, may mà trong phòng cô còn bộ trang phục chưa dùng. Nhìn cô đi xa, Diệp Mạc Phàm cau mày nhìn, giọng điệu oán trách: "Anh!"
"Mạc Phàm, công tư phân minh, lúc này em và Thâm Thâm đang cùng làm chủ công ty, em phải tôn trọng người hợp tác với mình, đừng để người của Bạch gia tới đây làm loạn, hậu quả không lường được." Diệp Tiêu Nhiên thâm trầm đáp.
Diệp Mạc Phàm nhăn mày, cơ bản anh ta không có cách nào đòi lại công bằng cho Bạch Viện Viện.
Nhìn ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên nhìn Hứa Thâm Thâm, Diệp Mạc Phàm có hơi nguội lạnh trong lòng: "Anh, anh thật sự thích Thâm Thâm?"
Diệp Tiêu Nhiên bình tĩnh nhìn anh ta một cái, giọng nói thâm trầm: "Anh vẫn luôn rất thích."
Vẻ mặt Diệp Mạc Phàm rùng mình: "Anh, Thâm Thâm không phải một cô gái tốt."
"Em không biết lời này từ miệng của em nghe rất buồn cười sao?" Diệp Tiêu Nhiên nghiêm túc hỏi: "Em và Bạch Viện Viện đối xử với Thâm Thâm thế nào, chẳng lẽ không cho phép cô ấy phản kháng?"
Diệp Mạc Phàm thất vọng nhìn anh ta, Bạch Linh nói đúng, anh trai quả thật bênh vực người ngoài.
Anh mới là em trai ruột của anh ấy, Hứa Thâm Thâm chỉ là người ngoài không hơn.
"Việc hợp tác với Công ty Lập Đức phải được thực hiện càng sớm càng tốt, Nhiếp Tử San đã về Trung Quốc rồi, em còn chưa thèm hành động nữa." Giọng Diệp Tiêu Nhiên nặng nề: "Chẳng lẽ em thật sự muốn để Thâm Thâm thể hiện, đến lúc đó mọi công lao đều là của cô ấy, sau này em chẳng còn chút uy tín nào ở Công ty cả."
Biểu cảm của Diệp Mạc Phàm không hề thoải mái, đây chính là mục đích tới đây hôm nay của anh trai.
"Đưa tập đoàn Hứa thị cho em xử lý là một cách rèn luyện, nếu em không làm được, chắc chắn ba sẽ không để em chạm vào thứ gì của Diệp gia." Diệp Tiêu Nhiên không hề khách sáo: "Dù sao ba cũng không hi vọng con trai mình lại là thứ bỏ đi."
Nói xong, anh ta gõ cửa văn phòng của Hứa Thâm Thâm, bước vào.
Diệp Mạc Phàm muốn nói lại thôi, chỉ có thể nhìn cánh cửa đóng lại, sau đó buông thõng hai vai.
Trong văn phòng, Hứa Thâm Thâm đã lau khô mái tóc và buộc cao lên.
Cô vốn xinh đẹp tươi trẻ, để kiểu tóc này hiển nhiên lại càng xinh xắn trẻ trung, đồng thời còn mang tới cảm giác giỏi giang.
Đôi mắt đen của Diệp Tiêu Nhiên trầm xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Nghe nói hôm qua Bạch Viện Viện tới nhà em làm loạn một lúc?"
Hứa Thâm Thâm vuốt cằm: "Nhưng cô ta cũng không làm được gì."
"Là Lệ Quân Trầm giúp em thu dọn hậu quả?" Thực ra Diệp Tiêu Nhiên đã đoán được, lại vẫn nuôi hi vọng mà hỏi.
Qủa nhiên gần quan được ban lộc.
Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt: "Ừm, anh ta giúp tôi giải quyết."
"Thật sự hâm mộ anh ta, giải quyết chuyện này đối lấy niềm vui của em, thật sự rất có lãi." Diệp Tiêu Nhiên ra vẻ cười nhẹ nhõm, kỳ thực trong lòng rất chua xót.
Anh lại bỏ lỡ cô một lần nữa.
"Diệp tổng ghen tỵ sao?" Hứa Thâm Thâm vén tóc ra sau tai, cười như không cười hỏi.
Hai tròng mắt Diệp Tiêu Nhiên sáng quắc nhìn cô: "Thâm Thâm, còn nhớ rõ không, những chuyện khi trước của anh và em?"
"Nếu là trước năm mười tuổi, tôi không còn nhớ nữa." Hứa Thâm Thâm cau mày trả lời. Khi đó cô bị tai nạn xe, phần lớn trí nhớ đã trở nên mơ hồ.
Diệp Tiêu Nhiên bất lực cười: "Đúng vậy, đó là cố tình để em mất trí nhớ trước năm mười tuổi. Tôi luôn cảm thấy bản thân đang tự đùa giỡn mình."
"Khi đó xảy ra chuyện gì?" Hứa Thâm Thâm cau mày hỏi.
Luôn cảm thấy trong lời của anh ta có ý gì.
Diệp Tiêu Nhiên than nhẹ: "Em đều quên rồi, những chuyện bây giờ, chẳng lẽ em không hoài nghi tính chân thật của nó sao?"
"Cho dù anh nói muốn kết hôn với tôi thì nhận định cuối cùng của tôi vẫn là không muốn gả cho anh, chẳng liên quan gì tới ký ức hết." Hứa Thâm Thâm giải thích.
Diệp Tiêu Nhiên cười thất thanh: "Thâm Thâm, em đã quá thông minh rồi, thực ra phụ nữ nên mơ hồ một chút."
"Mơ hồ chẳng qua là lừa mình dối người, mà phụ nữ cũng chỉ thích giả vờ mơ hồ trước mắt đàn ông." Hứa Thâm Thâm đầy ý vị.
"Vậy khi em ở trước mặt Lệ Quân Trầm thì sao?" Diệp Tiêu Nhiên lại hỏi.
"Sẽ không quá tỉnh táo." Hứa Thâm Thâm khẽ cười đáp.
Ngực của Diệp Tiêu Nhiên giống như bị một tảng đá lớn đè lên, vô cùng khó chịu.
Nhưng ở bên ngoài anh ta vẫn ung dung như trước: "Thâm Thâm, anh sẽ không từ bỏ em."
Hứa Thâm Thâm khẽ than: "Diệp tổng, chúng ta không hợp."
Hết chương 57.
Chương 58 Anh không coi trọng chuyện trinh tiết
"Thâm Thâm, lý do em từ chối tối không thuyết phục." Vẻ mặt Diệp Tiêu Nhiên nghiêm nghị: "Tôi chắc chắn sẽ ở bên em."
Hứa Thâm Thâm có hơi dở khóc dở cười: "Diệp tổng, anh chắc chắn sẽ bên tôi nhưng tôi không nhất định phải gả cho anh, quan hệ giữa tôi và người nhà anh như thế nào, anh biết rất rõ."
"Quan hệ hôn ước, tôi biết." Diệp Tiêu Nhiên trả lời.
"Diệp tổng, tôi thật sự sẽ không gả cho anh, nếu sau này muốn kết hôn tôi sẽ chọn người mình yêu." Hứa Thâm Thâm khẽ đáp lời.
"Em thích Lệ Quân Trầm sao?" Diệp Tiêu Nhiên hỏi gọn gàng dứt khoát.
Hứa Thâm Thâm không do dự, thẳng thắn lắc đầu.
"Cảm giác của em đối với anh ta và đối với tôi là thế nào?" Diệp Tiêu Nhiên lại tiếp tục hỏi.
"Đều như nhau." Hứa Thâm Thâm không muốn Diệp Tiêu Nhiên nuôi hi vọng trong lòng dây dưa với mình, khẽ cười nói: "Nhưng Lệ Quân Trầm vẫn có chỗ hơi khác."
"Ở chỗ nào?" Diệp Tiêu Nhiên hỏi.
"Anh ta là người đàn ông đầu tiên của tôi." Hứa Thâm Thâm trả lời thật lòng.
Diệp Tiêu Nhiên lại nhìn ra sự ngây thơ của Hứa Thâm Thâm từ điểm này.
Những người đó nói cô phóng túng dụ dỗ đàn ông, nhưng người đàn ông cô thật sự hiến dâng tất cả chỉ có Lệ Quân Trầm.
Chỉ bởi vì anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô.
Không thể không nói Lệ Quân Trầm quả thật may mắn.
"Thâm Thâm." Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên nhìn cô vô cùng tình cảm: "Anh không coi trọng trinh tiết."
Hứa Thâm Thâm nghẹn họng.
Nếu đổi lại là bất kỳ cô gái nào nghe thấy lời này đều sẽ cảm động.
Nhưng Hứa Thâm Thâm chỉ cảm thấy nguội lạnh trong lòng.
Cô cười lạnh lẽo: "Diệp tổng, anh nên đến sớm một chút."
"Có lẽ anh không nên buông tay." Diệp Tiêu Nhiên bất đắc dĩ trả lời.
"Mọi chuyện đều qua rồi, hi vọng Diệp tổng có thể nhìn về phía trước. Bắc Kinh có rất nhiều thiên kim tiểu thư, hi vọng anh không chôn chân mãi ở một gốc cây." Lúm đồng tiền của Hứa Thâm Thâm ẩn hiện.
"Nhưng rừng có nhiều cây đến mấy cũng chỉ có một Hứa Thâm Thâm thôi." Giọng nói của Diệp Tiêu Nhiên bình thản: "Nói chuyện khác thôi, vụ hợp tác với Công ty Đầu tư Lập Đức cần phải gấp rút hơn, chậm một chút cũng sẽ gây tổn thất cho Công ty."
Hứa Thâm Thâm cũng không vướng víu mấy chuyện tình cảm của thiếu nữ, ánh mắt cô lập tức trở nên chuyên nghiệp khác thường, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ liên lạc với Tông tiên tinh, dự án hợp tác lần này là anh ta giúp chúng ta móc nối."
"Tông Tranh Vanh là chủ nhân tương lai của công ty Đầu tư Lập Đức, trực tiếp trò chuyện với anh ta đương nhiên là được, nhưng giai đoạn này công ty đó vẫn còn nằm trong tay Nhiếp Tử San, em đừng quá coi nhẹ." Diệp Tiêu Nhiên đề nghị.
Hứa Thâm Thâm vuốt cắm, cô rất khiêm tốn trong việc làm ăn.
Cô rất ngưỡng mộ những người sớm lăn lộn thương trường như Lệ Quân Trầm và Diệp Tiêu Nhiên.
Bọn họ đều chưa tới 35 tuổi, nhưng đều là tuổi trẻ tài cao, khiến người khác không dám coi thường.
Cô là một phụ nữ, muốn đạt được như bọn họ quả thực rất khó nhưng cô sẽ không buông tay.
Bởi vì cô rất muốn gây dựng lại Hứa gia.
Sau khi tiễn Diệp Tiêu Nhiên đi, Hứa Thâm Thâm vẫn gọi điện thoại cho Tông Tranh Vanh, đương nhiên giọng điệu vô cùng máy móc.
"Tông tiên sinh, tôi là Hứa Thâm Thâm của tập đoàn Hứa thị. Tôi muốn nói chuyện với anh về lần hợp tác này." Giọng nói của Hứa Thâm Thâm trầm xuống.
Tông Tranh Vanh nhận điện thoại, bất đắc dĩ cười: "Em quá lạnh lùng rồi."
"Công tư phân minh." Hứa Thâm Thâm trả lời.
"Được, công tư phân minh. Vậy em giúp tôi hẹn Diệp Mạc Phàm, buổi trưa chúng ta gặp nhau ở phòng ăn dưới lầu của Công ty em." Tông Tranh Vanh cầm điện thoại bước vào phòng tắm. Anh ta có thói quen ngủ trần, trên người chẳng mặc thứ gì.
Hứa Thâm Thâm không hề hay biết: "Được rồi, buổi trưa gặp."
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Tông Tranh Vanh nhìn điện thoại bị ngắt, không khỏi thở dài. Anh ta nhìn lại bản thân trong gương, tay chống lên má, có hơi buồn bực.
Rốt cuộc mình có gì thua kém Lệ Quân Trầm, sao Hứa Thâm Thâm lại không thích mình?
Sau khi Hứa Thâm Thâm cúp điện thoại liền gọi Lâm Tư Kỳ vào: "Giúp tôi thông báo với Diệp Mạc Phàm, trưa nay Tông tiên sinh của công ty đầu tư Lập Đức sẽ tới ăn cơm cùng."
"Vâng." Con người của Lâm Tư Kỳ từ sau khi được thăng chức cũng đã thay đổi, nụ cười trên mặt trở nên rất tự tin.
Tuy cô ấy đã trở thành quản lý nhưng vẫn muốn tiếp tục làm trợ lý cho Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm nhìn cô bước ra ngoài, con ngươi đen láy chăm chú nhìn vào bóng lưng của Lâm Tư Kỳ. Đây là gót chân thứ hai giúp cô đứng vững ở công ty này.
Giữa trưa, Hứa Thâm Thâm đi cùng Diệp Mạc Phàm vào nhà ăn gặp Tông Tranh Vanh.
Tông Tranh Vanh đã gọi đồ ăn chờ bọn họ. Nhìn thấy Diệp Mạc Phàm vẻ mặt anh khinh thường, loại đàn ông bắt cá hai tay lại nuốt hết gia sản nhà bạn gái thật sự quá buồn nôn.
Anh rất thắc mắc vì sao Hứa Thâm Thâm chưa trả thù Diệp Mạc Phàm?
Chẳng lẽ là còn ủ mưu lớn ư?
"Tông tiên sinh, xin chào." Diệp Mạc Phàm vươn tay rất kiểu cách.
Tông Tranh Vanh có vẻ thận trọng hơn nhiều, mặc dù phần lớn mọi chuyện hắn đều không biết rõ đầu đuôi, nhưng gặp việc đứng đắn lại trở nên rất nghiêm túc.
"Diệp tổng, không cần khách sáo như vậy. Mọi người đều đã quen biết một thời gian rồi, vẫn nên tự nhiên đi." Tông Tranh Vanh cười nhạt, anh ta nhìn Hứa Thâm Thâm đã ngồi xuống nói: "Anh đã gọi những món em thích."
"Anh biết tôi thích ăn gì sao?" Hứa Thâm Thâm hơi ngạc nhiên.
"Muốn biết cũng không khó." Tông Tranh Vanh cười có chút đắc ý: "Anh đi tìm giúp việc nhà em là được."
Hứa Thâm Thâm đã biết, thì ra anh ta xuống tay với người bên cạnh mình.
May mắn là Tông Tranh Vanh không có uy hiếp gì với cô, nếu không Hứa Thâm Thâm sẽ đuổi việc người giúp việc của biệt thự Hứa gia!
Sao có thể dễ dàng tiết lộ tin tức của chủ nhà như vậy chứ!
Diệp Mạc Phàm nhìn hai người tung hứng dường như còn thân quen hơn bản thân mình nhiều, đáy lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.
Không thể không nói, quan hệ xã hội của Hứa Thâm Thâm thật sự rất mạnh.
Lệ Quân Trầm cũng thế, Tông Tranh Vanh cũng vậy, cô ấy đều có thể cân bằng.
Điều này so với tính ích kỷ chỉ biết trêu chọc Bạch Viện Viện không biết còn mạnh hơn bao nhiêu lần.
"Tông tiên sinh, với chuyện hợp tác lần này anh có ý kiến gì không?" Hứa Thâm Thâm nói thẳng, thầm muốn giải quyết vấn đề thật nhanh.
Tông Tranh Vanh lắc đầu: "Có thể hợp tác cùng em, anh rất vui."
Như vậy anh sẽ có lý do để gặp cô.
"Vậy hay là chọn thời điểm ký kết?" Hứa Thâm Thâm cười nói.
"Được, không thành vấn đề." Tông Tranh Vanh đáp ứng không chút nghĩ ngợi.
Diệp Mạc Phàm càng nhìn càng khó chịu, bỗng nhiên hắt một gáo nước lạnh: "Tông tiên sinh không cần xin phép Nhiếp tổng một chút sao?"
"Người đứng đầu công ty đầu tư Lập Đức họ Tông, không phải họ Nhiếp." Tông Tranh Vanh lập tức nổi giận.
Diệp Mạc Phàm mím môi, nửa lời cũng không nói nữa.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười, Diệp Mạc Phàm thật giống một bao cỏ!
Lẽ nào Diệp Tiêu Nhiên không nhắc nhở hắn, người đứng đầu Lập Đức sau này sẽ là Tông Tranh Vanh sao?
Vậy nên thà rằng gây tội với Nhiếp Tử San cũng không nên làm mất lòng Tông Tranh Vanh.
"Thâm Thâm, anh cảm thấy em bỏ anh ta là đúng." Tông Tranh Vanh vô cùng khó chịu nhìn Diệp Mạc Phàm.
Diệp Mạc Phàm lập tức ngồi thẳng lưng: "Chuyện của tôi và Thâm Thâm là chuyện riêng của chúng tôi, không dám phiền Tông tiên sinh phê bình."
Tông Tranh Vanh cười lạnh: "Tôi không phê bình, chỉ là tôi nhìn anh rất khó chịu."
Bàn tay của Diệp Mạc Phàm đặt trên mặt bàn, dần dần nắm lại thành quả đấm.
Hứa Thâm Thâm cười tủm tỉm nhìn, biết rõ anh ta chẳng dám ra tay đánh người.
Diệp Mạc Phàm không quyết đoán bằng Diệp Tiêu Nhiên.
Hết chương 58.
Chương 59 Anh Lệ, anh là một cái cây
“Anh Tông, bữa cơm hôm nay là để bàn chuyện công việc, chúng ta vẫn đừng nên nói chuyện cá nhân thì hơn.”Hứa Thâm Thâm mỉm cười.
Tông Tranh Vanh cười ha hả lạnh lùng: “Nếu cô đã nói như vậy, tôi sẽ nể mặt cô!”
Diệp Mạc Phàm càng khó chịu hơn: “Hứa Thâm Thâm, chuyện này không đến lượt cậu xen vào chuyện người khác!”
“Ối chà, vẫn không cảm kích.” Tông Tranh Vanh nheo mắt lại: “Tôi thật tò mò, Diệp gia sao lại có loại người như cậu thế này.”
Diệp Mạc Phàm thật sự muốn đánh người rồi.
Tông Tranh Vanh chính là đang cố ý khiêu khích.
“Cậu kém xa so với anh cậu.” Tông Tranh Vanh giống như không nhìn thấy sự tức giận của Diệp Mạc Phàm vậy: “Nhân phẩm kém, năng lực thấp, nếu tôi là phụ nữ nhất định sẽ không vừa ý với cậu.”
Bụp!
Cuối cùng Diệp Mạc Phàm vẫn tung ra một quả đấm.
Tông Tranh Vanh bị đánh ngã xuống đất.
Hứa Thâm Thâm sợ giật nảy mình, đứng dậy đi đỡ Tông Tranh Vanh: “Anh không sao chứ?”
Tông Tranh Vanh khua tay, nhìn thấy cô căng thẳng như vậy, trong lòng có chút hưng phấn: “Tôi không sao, với chút khoa chân múa tay như vậy của anh ta, tôi có thể chống lại được.”
Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn Diệp Mạc Phàm, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Diệp Mạc Phàm, anh đã là đàn ông sắp ba mươi tuổi rồi, có thể chín chắn hơn một chút hay không?”
“Là anh ta gây hấn trước!”Diệp Mạc Phàm trút ra một hơi, sao Hứa Thâm Thâm lại muốn bảo vệ một gã đàn ông mới quen chứ.
Bọn họ mới là thanh mai trúc mã!
“Vậy anh cũng không thể ra tay đánh người.” Hứa Thâm Thâm cau mày: “Anh vẫn trẻ con như vậy.”
Anh ta trẻ con?
Trong nháy mắt, mặt của Diệp Mạc Phàm đổ gục xuống.
Nhìn Hứa Thâm Thâm đỡ Tông Tranh Vanh đứng dậy, trong lòng anh ta vô cùng chua xót.
“Tôi biết rồi.” Anh ta bày ra bộ dạng bừng tỉnh, nụ cười vô cùng quái dị: “Hứa Thâm Thâm, em bảo vệ anh ta như vậy, em đã ngủ cùng anh ta rồi hả?”
Hứa Thâm Thâm ngẩn người, sau chốc lát, cô cười ha hả đứng dậy.
Khóe mắt cô có vài vệt nước mắt.
Người đàn ông này thật sự vô liêm sỉ mà.
Tông Tranh Vanh nhìn Diệp Mạc Phàm, đây rốt cuộc là đàn ông kiểu gì, lại có thể phát ra những lời như vậy.
“Sao vậy, chưa từng ngủ với anh, nên trong lòng anh cực kỳ khó chịu sao?” Hứa Thâm Thâm cười chế giễu: “Tôi vẫn phải nói với anh, đàn ông mà Hứa Thâm Thâm tôi từng ngủ cùng mạnh mẽ hơn so với loại oắt con vô dụng như anh!”
Tông Tranh Vanh vỗ tay tán thưởng Hứa Thâm Thâm.
Đây là không ai tự làm xấu mình, nhưng lại đả kích tới Diệp Mạc Phàm một cách sâu sắc.
Nhìn sắc mặt xanh như tàu lá chuối đó của Diệp Mạc Phàm cũng biết, lực sát thương của câu nói này đối với anh ta như thế nào.
“Hứa Thâm Thâm, thái độ của anh cả tôi với cô thay đổi trong chốc lát, các người cũng ngủ với nhau rồi ư?” Diệp Mạc Phàm tức giận hỏi.
Hai mắt Hứa Thâm Thâm đỏ ngầu: “Anh cảm thấy sao?”
“Tiện nhân!” Diệp Mạc Phàm hung hãn đá vào chân bàn, xoay người rời đi.
Hứa Thâm Thâm cầm chiếc ly thủy tinh trên bàn lên, ném về phía đầu Diệp Mạc Phàm. Thủ pháp của cô rất tốt, chiếc ly nện đúng vào sau gáy anh ta không chệch chút nào.
Diệp Mạc Phàm đau đến mức rên lên một tiếng, anh ta giơ tay sờ vào sau gáy mình một chút, phát hiện ra lại chảy máu.
“Em!” Anh ta quay đầu, cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Hứa Thâm Thâm.
“Diệp Mạc Phàm, anh giữ cái miệng anh lại. Anh dám mắng tôi lần nữa, tôi tuyệt đối không nương tay với anh nữa đâu.”Hứa Thâm Thâm tức giận.
Diệp Mạc Phàm nhìn ngọn lửa tức giận bừng lên trong mắt cô, mình bị thương nghiêm trọng như vậy, không tranh cãi với cô nữa, vội vàng ra khỏi cửa phòng ăn, đi đến bệnh viện.
Tông Tranh Vanh cười xòa một tiếng: “Hứa Thâm Thâm, sự liều lĩnh này của cô thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
Hứa Thâm Thâm cười đau xót: “Nếu tôi không mạnh mẽ thêm một chút, người khác sẽ cưỡi lên cổ tôi.”
Cô cũng không có cách nào khác.
Tông Tranh Vanh đau lòng nhìn cô: “Thâm Thâm, tôi sẽ bảo vệ cô.”
“Anh Tông, cảm ơn anh.” Hứa Thâm Thâm cười: “Nhưng tôi cảm thấy thứ có thể mang lại sự an toàn cho tôi chỉ có tiền, bởi vậy sau khi quay về anh hãy mau chóng giúp tôi xác nhận sự hợp tác lần này.”
Tông Tranh Vanh nhìn sâu vào cô, mình còn có thể làm gì.
Hứa Thâm Thâm chính là một hồ ly thông minh.
Anh ta cam tâm tình nguyện mắc bẫy.
Chạng vạng tối.
Hứa Thâm Thâm thu dọn xong đồ đạc xuống dưới tầng chờ Lệ Quân Trầm.
Nhìn chiếc xe quen thuộc dừng ở trước mặt, cô bất giác không tự chủ được cười lên.
“Đừng cười ngây ngốc như vậy, lên xe đi.” Lệ Quân Trầm mở cửa xe, ra lệnh nói với cô.
Hứa Thâm Thâm nở một nụ cười bất đắc dĩ, ngồi vào trong xe nói: “Lẽ nào anh Lệ hy vọng tôi lúc nào cũng mặt mày ủ dột?”
Lệ Quân Trầm nghiêng đầu mặt trầm ngâm nhìn cô: “Hôm nay cô đánh nhau sao?”
“Đánh hai lần.” Hứa Thâm Thâm ra dấu ngón tay: “Một lần với Bạch Linh, tôi không thắng được. Một lần với Diệp Mạc Phàm, tôi đã đánh vào đầu anh ta.”
Thật là giỏi!
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm trùng xuống: “Hứa Thâm Thâm, kẻ chuyên gây họa nhà cô.”
“Anh Lệ, lẽ nào anh sợ bọn họ?” Hứa Thâm Thâm hỏi đùa.
Lệ Quân Trầm xoay người, một tay chặn ở trước eo cô, tay còn lại gõ lên trán cô một cái: “Tôi chỉ sợ cô bị thương.”
Những người đó chưa đủ trình với anh, nhưng đối với người phụ nữ Hứa Thâm Thâm này, bọn họ chính là chó sói hổ báo.
Lồng ngực cô căng thẳng, cô nở nụ cười kiều diễm: “Anh đang lo lắng cho tôi?”
Lệ Quân Trầm nhìn cô, không trả lời.
Hứa Thâm Thâm coi như anh ngầm thừa nhận: “Đúng rồi, chúng ta phải đến nhà mới của Nhiếp Tử San, có cần mua quà không?”
“Cô quyết định đi.”Lệ Quân Trầm vốn không hề để ý những thứ này.
“Chi bằng mua một bó hoa tươi.”Hứa Thâm Thâm nói. Nếu phải tặng quà gì, cô cũng không nghĩ ra được.
Lệ Quân Trầm không phản đối, Hứa Thâm Thâm liền bảo lái xe dừng ở giao lộ, một mình cô xuống xe đi vào tiệm hoa.
Mấy phút sau, cô từ cửa hàng hoa bước ra, trong tay ôm một bó hoa bách hợp.
Cô trở lại xe, hí hoáy với bó hoa trong tay, bỗng nhiên hỏi Lệ Quân Trầm: “Anh Lệ thích hoa gì?”
“Hoa yêu tinh.”Lệ Quân Trầm trả lời.
“Tôi sao?” Hứa Thâm Thâm dùng tay chỉ vào mình.
Lệ Quân Trầm vẫn không đáp lại.
Người đàn ông này, lúc im lặng là im lặng thật.
Vốn đã trầm lặng ít nói, càng khó giao tiếp hơn.
“Cô thích hoa gì?”Lệ Quân Trầm hỏi.
“Tôi không thích hoa.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Tôi vốn không có cảm giác gì với hoa.”
“Tôi có thể giới thiệu cho cô một loại hoa.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm trầm lắng: “Bảo đảm cô thích.”
“Nói nghe thử.”Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm đầy sự mong chờ. Lệ Quân Trầm học thức uyên bác, nhất định biết tên loại hoa cỏ mà cô không biết.
“Tôi.” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm rất nhẹ nhàng.
Hứa Thâm Thâm sững sờ ba giây mới bừng tỉnh hiểu ra.
Cô cười xòa một tiếng, cười đến mức ngã vào lòng Lệ Quân Trầm.
Anh thật sự rất thú vị, rất đáng yêu.
Lệ Quân Trầm ôm lấy cô, cơ thể mềm mại đẹp đẽ của cô ở trong lòng anh, cô cười đến mức nghiêng ngả, dáng vẻ đáng yêu như thế.
“Làm gì có đàn ông nào lại ví mình với hoa chứ.” Hứa Thâm Thâm cố nén ý cười nói.
Đôi mắt đen thâm thúy của Lệ Quân Trầm không chớp mắt, nhìn chặt vào cô gái trong lòng, hỏi: “Vậy cô cảm thấy tôi là gì?”
“Anh Lệ, anh là cây, một cái cây lớn, có thể để cho chim dựng ổ, có thể vươn cành lá bảo vệ hỏa cỏ dưới chân.” Hứa Thâm Thâm trả lời rất nghiêm túc: “Tôi chính là một bụi cỏ bên chân anh, có thể thu nhận sự chăm sóc của anh, thật sư vô cùng cảm kích.”
Hết chương 59.
Chương 60 Không chọc giận được liền nịnh hót
Lệ Quân Trầm đưa ngón tay thon dài giữ lấy cằm cô, ánh mắt thâm thúy: “Cô cứ cam tâm tình nguyện làm một bụi cỏ bên chân tôi như vậy sao?”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Nếu không anh Lệ hy vọng tôi trở thành cái gì? Quả ngọt của anh sao?”
“Một cây non có thể sánh vai với tôi.” Lệ Quân Trầm có chút cưng chiều, dùng ngón tay khẽ gõ lên mũi cô.
Chẳng biết tại sao, khóe miệng khẽ nhếch lên, vô cùng vui sướng với sự dựa dẫm và khẳng định của cô.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, hồi lâu cũng không nói gì, cô là nên vui vẻ hay nên buồn đây?
Trong im lặng, chiếc xe đã tới trước cửa Tử Uyển.
Hứa Thâm Thâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Cô ấy sống trong Tử Uyển?”
Lệ Quân Trầm bình thản ừ một tiếng: “Lúc cô ấy đến nhà, có nhắc đến việc muốn ở chỗ này.”
Hứa Thâm Thâm nghiêng đầu nhìn anh: “Tử Uyển Tử Uyển, anh Lệ, chỗ này là xây cho cô ấy ư?”
“Không phải.” Lệ Quân Trầm nói giọng bình thản: “Công ty có một hạng mục dài hạn, ở mỗi tỉnh thành đều phát triển bất động sản khác nhau, ở thành phố bên cạnh còn có một mảnh chung cư Hồng Các, đều là lấy màu sắc đặt tên.”
Hóa ra là như vậy.
Nhưng tại sao lại cứ là Tử Uyển xây dựng ở thành phố B chứ, thật đáng nghi.
Nhưng mình không có tư cách để nghi ngờ, cô cười một tiếng, quyết định quên chuyện khiến mình không vui này đi.
Cô và Lệ Quân Trầm xuống xe, hai người cùng bước vào một tòa chung cư trong đó.
Đi thang máy tới tầng cao nhất, bọn họ đứng ở trước cửa nhà Nhiếp Tử San.
“Tại sao lại là tầng cao nhất?” Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.
“Tầng cao nhất có bố trí vườn hoa gác lửng.” Lệ Quân Trầm giải thích.
“Thật tốt, tôi cũng thích.” Hứa Thâm Thâm lập tức nói. Biệt thự quá lớn, có những lúc cảm thấy rất trống trải.
“Giai đoạn mới của Tử Uyển đang xây dựng, để lại cho cô một căn.” Lệ Quân Trầm hào phóng nói.
Hứa Thâm Thâm cười: “Vậy tôi cảm ơn anh Lệ trước nhé.”
Thứ cho không, ai không muốn chứ.
Lúc này, cửa mở ra từ bên trong.
Nhiếp Tử San mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, tóc dài lòa xòa, tươi cười nhìn bọn họ.
“Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng nói liền biết là mọi người đã đến, mời vào.”Cô ta nhường một bước.
Lệ Quân Trầm kéo tay Hứa Thâm Thâm bước vào.
Nhiếp Tử San nhìn thấy bọn họ nắm chặt tay nhau, cô ta khẽ nhíu mày.
“Tặng cho cô.” Hứa Thâm Thâm bước vào trong phòng, đưa bó hoa bách hợp trong tay cho Nhiếp Tử San.
Nhiếp Tử San dừng lại một chút: “Cô mua à?”
“Đúng vậy, nhưng đây là tôi và anh Lệ cùng quyết định.”Hứa Thâm Thâm cười.
Nhiếp Tử San nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn sâu vào Lệ Quân Trầm: “Anh quên là em không thích hoa bách hợp ư.”
“Không thích có thể vứt đi.”Lệ Quân Trầm cũng không thèm để ý.
“Đừng vứt, tôi có thể đem về.” Hứa Thâm Thâm đau lòng nói.
“Không phải là cô không thích hoa sao?” Sự chú ý của Lệ Quân Trầm đều đặt lên người Hứa Thâm Thâm, căn bản không quan tâm đến vẻ mặt thất vọng của Nhiếp Tử San.
“Không thích cũng không thể lãng phí, đặt trong phòng tắm còn có thể dùng làm thuốc hương liệu.” Hứa Thâm Thâm kiệm lời đáp lại.
Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô: “Tùy cô.”
Sự cưng chiều trong lời nói không cần nói cũng có thể nhìn ra.
“Vào phòng khách ngồi đi.” Nhiếp Tử San cảm thấy nếu như mình không nói gì nữa thì sẽ bị phớt lờ hoàn toàn.
Bọn họ đến phòng khách, Nhiếp Văn Du và Tông Tranh Vanh cũng ở đó.
Hai người không hợp nhau, bầu không khí trong phòng khách có chút im ắng lạnh nhạt, nhưng Tông Tranh Vanh nhìn thấy Hứa Thâm Thâm lập tức hớn hở mặt mày.
Cho dù có Lệ Quân Trầm ở đó cũng không che giấu sự yêu thích đối với Hứa Thâm Thâm chút nào.
“Thâm Thâm, lại gặp nhau rồi.” Tông Tranh Vanh cười híp mắt.
Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Hai người thường xuyên gặp nhau sao?” Nhiếp Văn Du hỏi một câu rất ngốc.
“Cô ngốc à, cô còn không tin. Bây giờ chúng tôi là đối tác đương nhiên phải gặp mặt rồi.” Tông Trang Vanh dương dương tự đắc nhìn Lệ Quân Trầm, tiếp tục nói: “Chắc tôi còn phải thường xuyên gặp cô ấy nhiều hơn Lệ tổng nhỉ.”
Hứa Thâm Thâm có chút bất lực, anh ta thế này là muốn khiêu khích sao?
“Vậy cái mặt này của anh là như thế nào?”Nhiếp Văn Du để ý đến vết xanh trên gò má anh ta.
Tông Tranh Vanh đưa tay sờ lên gò má chỗ bị Diệp Mạc Phàm đánh lúc trưa, hừ giọng: “Cần cô lo sao!”
Vẻ mặt Lệ Quân Trầm lạnh nhạt, anh trầm lặng ít nói, ở bên cạnh người không quen biết càng ít nói hơn.
Hứa Thâm Thâm sợ anh cô đơn, cười nói: “Lời của anh ấy anh nghe là được, không cần coi là thật.”
Tay của Lệ Quân Trầm vô thức vuốt lên mái tóc phía sau cô: “Anh ta nói không sai.”
Hứa Thâm Thâm không biết nên nói gì nữa.
“Chúng ta cũng hợp tác, nhớ thường xuyên đến công ty tìm tôi báo cáo tiến độ.” Lệ Quân Trầm bình thản dặn dò.
Hứa Thâm Thâm nín cười, nhìn có vẻ không quan tâm, thực ra anh rất để ý.
Đây coi là gì?
Ghen sao?
Nhưng với tính cách của Lệ Quân Trầm, chắc là không phải.
Có lẽ chỉ là thứ vốn thuộc về mình, bị người khác ngó nghiêng, trong lòng thấy khó chịu mà thôi.
“Vâng.”Hứa Thâm Thâm trả lời.
Nhiếp Tử San nhìn thấy Lệ Quân Trầm dịu dàng với Hứa Thâm Thâm như vậy, cảm thấy như có một cái gai đâm mạnh vào trong tim mình.
Cô ta cười bước đến: “Đến dùng bữa, hôm nay ăn lẩu. Quân Trầm, em đã mua cua mà anh thích ăn nhất đó.”
Lệ Quân Trầm gật đầu, nhưng lại hỏi Hứa Thâm Thâm ở trong lòng: “Cô có ăn được không?”
Cua là đồ ăn mang tính hàn, cô vừa hay đang có kinh nguyệt, không biết có thể ăn được hay không.
“Tôi có thể ăn thứ khác.” Thực ra Hứa Thâm Thâm cũng không hề để ý.
Ngược lại Lệ Quân Trầm ghi nhớ như vậy khiến cô có chút ngại ngùng.
Nhiếp Tử San véo vào cánh tay, để mình không rơi vào trong đó. Cô tin rằng Lệ Quân Trầm chỉ là nhất thời muốn thứ gì đó tươi mới.
Một chút nội hàm Hứa Thâm Thâm cũng không có, Lệ Quân Trầm sẽ không thật sự yêu cô ấy.
Bọn họ đi tới trước bàn ăn, Lệ Quân Trầm kéo ghế để Hứa Thâm Thâm ngồi xuống.
Bên này người đã đủ, Tông Tranh Vanh và Nhiếp Văn Du chỉ có thể ngồi cùng nhau, bởi vì vị trí chủ phải để lại cho Nhiếp Tử San.
Thực ra Nhiếp Tử San rất muốn ngồi bên cạnh Lệ Quân Trầm, nhưng hôm nay cô ta là chủ nhà.
“Chúng ta cạn một ly.” Nhiếp Tử San nâng cao ly.
Hứa Thâm Thâm cũng nâng ly lên, nhưng bị Lệ Quân Trầm đè xuống: “Cô uống nước trái cây.”
“Tôi đã không sao rồi.” Hứa Thâm Thâm nhìn rượu vang trong ly, mím môi.
“Không được.” Lệ Quân Trầm cầm lấy ly của cô, đổ rượu vang bên trong vào trong ly của mình, sau đó rót nước trái cây cho Hứa Thâm Thâm.
Nhiếp Tử San không chút biểu cảm nhìn qua. Lệ Quân Trầm có bệnh sạch sẽ, cô ta biết điều đó. Cho dù đối phương chưa động đến, anh cũng sẽ không động vào.
Nhưng hôm nay, chuyện này là thế nào?
Là cố ý kích động cô ta sao?
Hứa Thâm Thâm bất đắc dĩ nâng ly rượu lên, Lệ Quân Trầm còn nghiêm khắc hơn cả ba cô.
Cuối cùng mọi người cũng nâng ly rượu, cùng nhau cạn ly.
Sau đó Lệ Quân Trầm chỉ là có lòng một chút, quả thật chỉ cụng ly với Hứa Thâm Thâm: “Uống ít thôi, lạnh lắm đó.”
“Anh Lệ, tôi đang nghi ngờ anh có phải là bảo mẫu của tôi hay không.” Hứa Thâm Thâm oán giận.
Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô: “Cô nói lại lần nữa.”
Hứa Thâm Thâm lập tức đặt đũa xuống, gắp một miếng thịt dê từ trong nồi lẩu ra đặt vào bát của anh: “Tôi sai rồi, tôi mới là bảo mẫu, anh ăn đi.”
Cô không chọc giận nổi, nịnh hót cũng không được sao.
Hết chương 60.
Hứa Thâm Thâm vô cùng hoảng sợ nhìn Lệ Quân Trầm, đưa hai tay lên che miệng của mình lẩm bẩm: "Anh là đồ biến thái!"
Lần trước còn chưa tính, lẽ nào anh muốn mình dùng miệng. . .
Không được! Tuyệt đối không thể được!
Lệ Quân Trầm nhíu lông mày:"Cô còn dám ăn nói bậy bạ, tôi sẽ không khách khí nữa đâu."
Ánh mắt Hứa Thâm Thâm hiện lên sắc đỏ hồng, trong bụng đầy ủy khuất.
Hứa Thâm Thâm là một yêu nữ, một mình có thể khiến cho đàn ông cam tâm tình nguyện bị yêu quái hút vào.
"Tôi đi tắm đây, cô xuống dưới đợi Bùi Triết rồi cầm quần áo lên đây giúp tôi." Nói xong anh quay người đi vào phòng tắm.
Chỉ vậy thôi hả?
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, còn tưởng anh sẽ ăn sạch mình chứ.
Thật may quá, bỗng nhiên lại sợ chuyện không đâu.
Hứa Thâm Thâm theo lời anh xuống dưới tầng đợi Bùi Triết, Bùi Triết mang quần áo đến, sắc mặt có chút tiều tụy, dưới cằm còn mọc lởm chởm toàn râu.
"Cả đêm qua anh không ngủ sao?" Hứa Thâm Thâm nhận lấy cái túi trong tay anh ta, khẽ hỏi.
Bùi Triết khổ sở đáp: "Tôi không thể ngủ được, thu dọn cục diện hỗn loạn cả đêm."
Hứa Thâm Thâm có chút áy náy: "Là chuyện của Bạch Viện Viện à, thật sự xin lỗi anh."
"Hứa tiểu thư không cần xin lỗi, chẳng qua là tôi bị vợ trách mắng cả buổi sáng mà thôi." Bùi Triết khẽ đẩy gọng kính trên mũi.
Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên nhìn anh ta: "Anh kết hôn rồi ư?"
Bùi Triết xoa đám râu lởm chởm trên cằm: "Chưa cưới, có điều tối qua tôi vừa cầu hôn."
Hứa Thâm Thâm đã hiểu, nhưng cô thật sự ngạc nhiên: "Không ngờ anh đi theo Lệ Quân Trầm cũng chẳng dễ dàng gì khi tìm được vợ."
"Sao Hứa tiểu thư lại nói như thế?" Bùi Triết ngạc nhiên.
Hứa Thâm Thâm giải thích: "Bởi vì anh ta là tên cuồng công việc, kêu anh bất kể ngày hay đêm, tôi nghĩ rất ít phụ nữ có thể chấp nhận được chuyện này."
"Điều này nên cảm ơn Hứa tiểu thư." Bùi Triết cười mập mờ. "Có Hứa tiểu thư bên cạnh, bây giờ Lệ tổng cũng ít gọi tôi lúc nửa đêm, vì vậy tôi mới có thể cầu hôn thành công được."
Đôi má Hứa Thâm Thâm đỏ ửng lên, khóe miệng khẽ kéo thành một đường cong.
Cô quay lên lầu đưa quần áo cho Lệ Quân Trầm.
Một lúc sau, Lệ Quân Trầm từ trong nhà tắm đi ra, trên người còn quấn một cái khăn tắm Hello Kitty màu hồng nhạt.
Hứa Thâm Thâm ngã xuống giường cười nắc nẻ.
Lệ Quân Trầm đi đến trước giường, nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, đôi mắt đen khẽ trầm xuống.
Hứa Thâm Thâm xoay chuyển tình thế nhanh chóng, đứng dậy cười nịnh nọt: "Anh Lệ, quần áo đến rồi đây!"
Ánh mắt Lệ Quân Trầm liếc xéo cô một cái: "Cười vui vẻ quá nhỉ?"
Hơn nữa còn rất suồng sã.
Hứa Thâm Thâm chớp chớp đôi mắt đẹp như hoa đào: "Chẳng phải là vì có anh Lệ ở đây tôi mới có thể cười phóng túng như vậy sao? Nếu là một người đàn ông nào khác, tôi nào dám như thế."
"Người khác không dám, nhưng trước mặt tôi lại dám?" Ánh mắt Lệ Quân Trầm dần tối sầm lại.
Hứa Thâm Thâm liền thu lại nụ cười, lầm bầm nói: "Tôi đang khen ngợi anh là con người bình dị dễ gần mà anh lại không thích, chẳng nhẽ anh lại muốn làm Đại Ma Đầu khát máu?"
Lệ Quân Trần giật cái khăn tắm trên người ném lên đầu Hứa Thâm Thâm, sau đó chậm rãi thay quần áo.
Hứa Thâm Thâm cũng không vội vàng lấy xuống, qua một lúc rồi hỏi "Anh Lệ, đã thay xong chưa?"
Đợi một lát nhưng căn phòng vẫn im lặng không một tiếng động.
Cô lập tức giật cái khăn xuống, lúc này mới phát hiện trong phòng chẳng còn một ai.
Cô bĩu môi, có điều Lệ Quân Trầm cũng có lúc vui vẻ trêu trọc lại cô, nhưng điều này rất hiếm.
-----
Hứa Thâm Thâm đi đến bệnh viện để thăm Diêu Tuyết Lệ.
Hiện tại bác sĩ chỉnh hình mà Lệ Quân Trầm mời đến đang kiểm tra sức khỏe cho bà.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nhíu mày nói: "Tôi đề nghị nên chuyển bệnh nhân này sang Đức ngay lập tức, bệnh viện bên đó sẽ chữa trị tốt hơn ở đây."
Đây là lời nói của bác sĩ Trung Quốc chỉnh hình nổi tiếng nhất ở Đức - Triệu Thần Sinh.
Anh ta mới ba mươi hai tuổi nhưng đã là bác sĩ chỉnh hình có tên tuổi lừng lẫy, mời được anh ta đến khám chắc chắn là tốn không ít tiền.
Hứa Thâm Thâm biết Lệ Quân Trầm vì mình mà làm hết tất cả. Mặc dù bọn họ chỉ là quan hệ giao dịch nhưng Lệ Quân Trầm vẫn vì cô mà mời anh ta đến.
"Bùi Triết, đi sắp xếp đi." Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nói.
Diêu Tuyết Lệ nắm chặt tay Hứa Thâm Thâm, lo lắng nói: "Mẹ mà ra nước ngoài thì Thâm Thâm phải làm sao?"
"Mẹ phải chữa trị tốt mới là điều quan trọng nhất của con, một mình con ở đây không sao đâu, hơn nữa còn có anh Lệ bảo vệ con, bọn họ sẽ không dám làm gì con đâu." Hứa Thâm Thâm tươi cười an ủi.
"Mẹ à, mẹ cứ yên tâm mà đi đi."
"Nhưng mà. . ." Diêu Tuyết Lệ còn có chút do dự.
Hứa Thâm Thâm nắm chặt đôi tay bà, dịu dàng nói: "Mẹ, chân của mẹ phải trị khỏi thì con mới không lo, mẹ chính là sự lo lắng lớn nhất của con, mẹ có muốn con yên tâm không?"
Diêu Tuyết Lệ không còn cách nào đành than thở nói "Được rồi, mẹ sẽ mau chóng quay lại thôi."
Hứa Thâm Thâm cười "Mẹ chữa bệnh không được đi dạo mua sắm đâu đấy, phải nghe theo lời dặn của bác sĩ mới có thể nhanh về được, mẹ biết chưa?"
Cô nói với Diêu Tuyết Lệ như đang dạy dỗ một đứa trẻ vậy, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Cô là thế, dịu dàng thuần khiết, đâu còn là một đứa khùng ngày thường nữa đâu.
Sau khi Diêu Tuyết Lệ xuất ngoại, Hứa Thâm Thâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lệ Quân Trầm đưa cô từ bệnh viện về, trên xe khẽ mở miệng" "Hình như cô rất mong mẹ mình ra nước ngoài."
"Chỉ khi bà ở trong nước tôi mới có thể phát huy quyền cước, nhưng tôi sợ liên lụy tới bà." Hứa Thâm Thâm khẽ chớp đôi mắt, cô cũng có những lo lắng kiêng dè nhất định.
Bà ấy là người thân duy nhất của cô, sao cô có thể không nghĩ đến hậu quả được.
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm dừng lại trên người cô một chút, sau đó mới từ từ dời đi.
Đã đến tập đoàn Hứa thị, Hứa Thâm Thâm xuống xe, cô đứng trước cửa xe mỉm cười "Chiều nay tôi sẽ đợi anh ở đây."
Lệ Quân Trầm khẽ gật đầu rồi lái xe rời đi.
Hứa Thâm Thâm quay người đi vào tòa nhà, cô vừa đến cửa văn phòng thì đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh.
"Hứa Thâm Thâm!" Bạch Linh xuất hiện trước mặt cô như một con quỷ.
Hứa Thâm Thâm nhìn bà ta, lập tức nở nụ cười, cho dù bối rối cũng không mất đi sự tao nhã "Bạch Linh! Đây không phải là nơi mà bà có thể giương oai, bảo vệ đâu!"
Lúc này bảo vệ ở bên ngoài đi tới, chia ra đứng hai bên Bạch Linh rồi nhìn bà ta.
"Đưa người phụ nữ điên này ra ngoài đi!" Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói.
"Hứa Thâm Thâm, cô dám!" Bạch Linh gào thét. "Cô dám làm mặt của Viện Viện bị thương như vậy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Có bản lĩnh thì bà gọi cảnh sát đến bắt tôi đi." Đôi mắt Hứa Thâm Thâm nhìn bà ta bằng ánh mắt hung hăng và nham hiểm. "Nếu như không bắt được thì tôi sẽ khiến cho bà nhà tan cửa nát!"
"Cô!" Bạch Linh nghiến răng. "Viện Viện không cha không mẹ, cô ức hiếp con bé như vậy rồi sẽ gặp báo ứng!"
"Cô ta không cha không mẹ có thể làm xằng làm bậy cướp bạn trai của người ta rồi chiếm đoạt tài sản ư?" Hứa Thâm Thâm cười châm chọc. "Cô cháu gái của bà thật là bông sen trắng độc nhất vô nhị, chắc bà xem phim của Mã Lệ Tô nhiều quá nên cho rằng không cha không mẹ là làm gì cũng được tha thứ nhỉ?"
Hết chương 56.
Chương 57 Chúng ta không hợp
"Cô!" Bạch Linh tức giận nổi trận lôi đình, giơ tay định đánh Hứa Thâm Thâm.
Nhưng hai bảo vệ giữ bà ta lại, không để bà làm bị thương một cọng tóc gáy của Hứa Thâm Thâm.
"Buông ra, bọn súc sinh các người!" Bạch Linh kêu gào lớn tiếng: "Các người không nhìn lại xem giờ ai là người quản lý công ty này à!"
"Mặc kệ ai quản lý cũng không cho phép bà tới đây làm loạn." Đôi mắt Hứa Thâm Thâm trầm xuống: "Đuổi bà ta đi, ném thật mạnh cho tôi, bị thương tôi bỏ tiền."
"Hứa Thâm Thâm, đồ tiện nhân nhà cô!" Bạch Linh tức giận mở to miệng gào lên.
"Các người đang làm gì đó?!" Diệp Mạc Phàm bước ra từ trong thang máy, nhìn thấy Bạch Linh bị hai bảo vệ lôi kéo không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng quay đầu nhìn Diệp Mạc Phàm: "Không nhận ra tôi đang dạy dỗ bà ấy sao?"
"Bà ấy là cô của Viện Viện." Diệp Mạc Phàm nhíu mày, nhìn mái tóc Hứa Thâm Thâm còn đang nhỏ nước.
Nhìn cô như vậy chẳng những không hề chật vật, ngược lại còn xinh đẹp kỳ lạ.
"Cô ta là kẻ thù của tôi." Giọng nói của Hứa Thâm Thâm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Diệp thiếu gia, anh cũng thế."
"Buông bà ấy ra." Diệp Mạc Phàm nói với hai bảo vệ.
"Không được thả!" Giọng điệu của Hứa Thâm Thâm mạnh hơn: "Đây là công ty, bà ấy là người ngoài lại muốn vào thì vào, sau này ai cũng có thể ra vào tùy tiện sao, còn sự an toàn của nhân viên công ty ai chịu trách nhiệm đây?"
Diệp Mạc Phàm bị chất vấn không biết nên làm gì.
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: "Đuổi bà ta đi, viết lên cửa cấm chó và người của Bạch gia!"
"Thâm Thâm, em không nên quá đáng như vậy." Diệp Mạc Phàm không thể ngờ Hứa Thâm Thâm lại tàn bạo như vậy.
"Mạc Phàm, anh không nên ngăn cản Thâm Thâm." Tiếng nói của Diệp Tiêu Nhiên vang lên từ phía sau.
Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn ông ta một cái, ông ta tới thật đúng lúc.
Diệp Tiêu Nhiên nhìn tới mái tóc ướt sũng của Hứa Thâm Thâm liền đoán ngay được Bạch Linh đã làm gì.
Anh ta quay đầu nhìn Bạch Linh, giọng điệu lạnh như băng: "Nơi này không phải địa bàn của Bạch gia các người, bà không được làm loạn."
"Diệp Tiêu Nhiên, tôi là cô ruột của Bạch Viện Viện, nó gả tới nhà cậu thì chính là người nhà cậu, làm sao có thể không phân đúng sai như thế hả?!" Bạch Linh buồn bực hỏi.
"Thâm Thâm không phải là người ngoài. Cô ấy là người tôi thích, không biết chừng cô ấy sẽ trở thành chị dâu của cô ta đấy." Diệp Tiêu Nhiên lạnh lùng trả lời.
Hứa Thâm Thâm hơi nhíu mày, anh ta thật biết nói đùa.
Tầm mắt Bạch Linh chuyển từ trên mặt Diệp Tiêu Nhiên tới Hứa Thâm Thâm, nhìn hồi lâu mới quát: "Hứa Thâm Thâm cô quả đúng là hồ ly tinh!"
"Cảm ơn lời khen." Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn bà ta, sau đó ra lệnh: "Đuổi đi!"
Hai bảo vệ nghe được lời dặn dò, lập tức lôi Bạch Linh ra ngoài.
Hứa Thâm Thâm nhìn Bạch Linh bị đuổi đi, quay đầu cười với Diệp Tiêu Nhiên: "Diệp tổng, xin lỗi tôi không tiếp được."
Cô phải về văn phòng sửa sang lại một chút, may mà trong phòng cô còn bộ trang phục chưa dùng. Nhìn cô đi xa, Diệp Mạc Phàm cau mày nhìn, giọng điệu oán trách: "Anh!"
"Mạc Phàm, công tư phân minh, lúc này em và Thâm Thâm đang cùng làm chủ công ty, em phải tôn trọng người hợp tác với mình, đừng để người của Bạch gia tới đây làm loạn, hậu quả không lường được." Diệp Tiêu Nhiên thâm trầm đáp.
Diệp Mạc Phàm nhăn mày, cơ bản anh ta không có cách nào đòi lại công bằng cho Bạch Viện Viện.
Nhìn ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên nhìn Hứa Thâm Thâm, Diệp Mạc Phàm có hơi nguội lạnh trong lòng: "Anh, anh thật sự thích Thâm Thâm?"
Diệp Tiêu Nhiên bình tĩnh nhìn anh ta một cái, giọng nói thâm trầm: "Anh vẫn luôn rất thích."
Vẻ mặt Diệp Mạc Phàm rùng mình: "Anh, Thâm Thâm không phải một cô gái tốt."
"Em không biết lời này từ miệng của em nghe rất buồn cười sao?" Diệp Tiêu Nhiên nghiêm túc hỏi: "Em và Bạch Viện Viện đối xử với Thâm Thâm thế nào, chẳng lẽ không cho phép cô ấy phản kháng?"
Diệp Mạc Phàm thất vọng nhìn anh ta, Bạch Linh nói đúng, anh trai quả thật bênh vực người ngoài.
Anh mới là em trai ruột của anh ấy, Hứa Thâm Thâm chỉ là người ngoài không hơn.
"Việc hợp tác với Công ty Lập Đức phải được thực hiện càng sớm càng tốt, Nhiếp Tử San đã về Trung Quốc rồi, em còn chưa thèm hành động nữa." Giọng Diệp Tiêu Nhiên nặng nề: "Chẳng lẽ em thật sự muốn để Thâm Thâm thể hiện, đến lúc đó mọi công lao đều là của cô ấy, sau này em chẳng còn chút uy tín nào ở Công ty cả."
Biểu cảm của Diệp Mạc Phàm không hề thoải mái, đây chính là mục đích tới đây hôm nay của anh trai.
"Đưa tập đoàn Hứa thị cho em xử lý là một cách rèn luyện, nếu em không làm được, chắc chắn ba sẽ không để em chạm vào thứ gì của Diệp gia." Diệp Tiêu Nhiên không hề khách sáo: "Dù sao ba cũng không hi vọng con trai mình lại là thứ bỏ đi."
Nói xong, anh ta gõ cửa văn phòng của Hứa Thâm Thâm, bước vào.
Diệp Mạc Phàm muốn nói lại thôi, chỉ có thể nhìn cánh cửa đóng lại, sau đó buông thõng hai vai.
Trong văn phòng, Hứa Thâm Thâm đã lau khô mái tóc và buộc cao lên.
Cô vốn xinh đẹp tươi trẻ, để kiểu tóc này hiển nhiên lại càng xinh xắn trẻ trung, đồng thời còn mang tới cảm giác giỏi giang.
Đôi mắt đen của Diệp Tiêu Nhiên trầm xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Nghe nói hôm qua Bạch Viện Viện tới nhà em làm loạn một lúc?"
Hứa Thâm Thâm vuốt cằm: "Nhưng cô ta cũng không làm được gì."
"Là Lệ Quân Trầm giúp em thu dọn hậu quả?" Thực ra Diệp Tiêu Nhiên đã đoán được, lại vẫn nuôi hi vọng mà hỏi.
Qủa nhiên gần quan được ban lộc.
Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt: "Ừm, anh ta giúp tôi giải quyết."
"Thật sự hâm mộ anh ta, giải quyết chuyện này đối lấy niềm vui của em, thật sự rất có lãi." Diệp Tiêu Nhiên ra vẻ cười nhẹ nhõm, kỳ thực trong lòng rất chua xót.
Anh lại bỏ lỡ cô một lần nữa.
"Diệp tổng ghen tỵ sao?" Hứa Thâm Thâm vén tóc ra sau tai, cười như không cười hỏi.
Hai tròng mắt Diệp Tiêu Nhiên sáng quắc nhìn cô: "Thâm Thâm, còn nhớ rõ không, những chuyện khi trước của anh và em?"
"Nếu là trước năm mười tuổi, tôi không còn nhớ nữa." Hứa Thâm Thâm cau mày trả lời. Khi đó cô bị tai nạn xe, phần lớn trí nhớ đã trở nên mơ hồ.
Diệp Tiêu Nhiên bất lực cười: "Đúng vậy, đó là cố tình để em mất trí nhớ trước năm mười tuổi. Tôi luôn cảm thấy bản thân đang tự đùa giỡn mình."
"Khi đó xảy ra chuyện gì?" Hứa Thâm Thâm cau mày hỏi.
Luôn cảm thấy trong lời của anh ta có ý gì.
Diệp Tiêu Nhiên than nhẹ: "Em đều quên rồi, những chuyện bây giờ, chẳng lẽ em không hoài nghi tính chân thật của nó sao?"
"Cho dù anh nói muốn kết hôn với tôi thì nhận định cuối cùng của tôi vẫn là không muốn gả cho anh, chẳng liên quan gì tới ký ức hết." Hứa Thâm Thâm giải thích.
Diệp Tiêu Nhiên cười thất thanh: "Thâm Thâm, em đã quá thông minh rồi, thực ra phụ nữ nên mơ hồ một chút."
"Mơ hồ chẳng qua là lừa mình dối người, mà phụ nữ cũng chỉ thích giả vờ mơ hồ trước mắt đàn ông." Hứa Thâm Thâm đầy ý vị.
"Vậy khi em ở trước mặt Lệ Quân Trầm thì sao?" Diệp Tiêu Nhiên lại hỏi.
"Sẽ không quá tỉnh táo." Hứa Thâm Thâm khẽ cười đáp.
Ngực của Diệp Tiêu Nhiên giống như bị một tảng đá lớn đè lên, vô cùng khó chịu.
Nhưng ở bên ngoài anh ta vẫn ung dung như trước: "Thâm Thâm, anh sẽ không từ bỏ em."
Hứa Thâm Thâm khẽ than: "Diệp tổng, chúng ta không hợp."
Hết chương 57.
Chương 58 Anh không coi trọng chuyện trinh tiết
"Thâm Thâm, lý do em từ chối tối không thuyết phục." Vẻ mặt Diệp Tiêu Nhiên nghiêm nghị: "Tôi chắc chắn sẽ ở bên em."
Hứa Thâm Thâm có hơi dở khóc dở cười: "Diệp tổng, anh chắc chắn sẽ bên tôi nhưng tôi không nhất định phải gả cho anh, quan hệ giữa tôi và người nhà anh như thế nào, anh biết rất rõ."
"Quan hệ hôn ước, tôi biết." Diệp Tiêu Nhiên trả lời.
"Diệp tổng, tôi thật sự sẽ không gả cho anh, nếu sau này muốn kết hôn tôi sẽ chọn người mình yêu." Hứa Thâm Thâm khẽ đáp lời.
"Em thích Lệ Quân Trầm sao?" Diệp Tiêu Nhiên hỏi gọn gàng dứt khoát.
Hứa Thâm Thâm không do dự, thẳng thắn lắc đầu.
"Cảm giác của em đối với anh ta và đối với tôi là thế nào?" Diệp Tiêu Nhiên lại tiếp tục hỏi.
"Đều như nhau." Hứa Thâm Thâm không muốn Diệp Tiêu Nhiên nuôi hi vọng trong lòng dây dưa với mình, khẽ cười nói: "Nhưng Lệ Quân Trầm vẫn có chỗ hơi khác."
"Ở chỗ nào?" Diệp Tiêu Nhiên hỏi.
"Anh ta là người đàn ông đầu tiên của tôi." Hứa Thâm Thâm trả lời thật lòng.
Diệp Tiêu Nhiên lại nhìn ra sự ngây thơ của Hứa Thâm Thâm từ điểm này.
Những người đó nói cô phóng túng dụ dỗ đàn ông, nhưng người đàn ông cô thật sự hiến dâng tất cả chỉ có Lệ Quân Trầm.
Chỉ bởi vì anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô.
Không thể không nói Lệ Quân Trầm quả thật may mắn.
"Thâm Thâm." Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên nhìn cô vô cùng tình cảm: "Anh không coi trọng trinh tiết."
Hứa Thâm Thâm nghẹn họng.
Nếu đổi lại là bất kỳ cô gái nào nghe thấy lời này đều sẽ cảm động.
Nhưng Hứa Thâm Thâm chỉ cảm thấy nguội lạnh trong lòng.
Cô cười lạnh lẽo: "Diệp tổng, anh nên đến sớm một chút."
"Có lẽ anh không nên buông tay." Diệp Tiêu Nhiên bất đắc dĩ trả lời.
"Mọi chuyện đều qua rồi, hi vọng Diệp tổng có thể nhìn về phía trước. Bắc Kinh có rất nhiều thiên kim tiểu thư, hi vọng anh không chôn chân mãi ở một gốc cây." Lúm đồng tiền của Hứa Thâm Thâm ẩn hiện.
"Nhưng rừng có nhiều cây đến mấy cũng chỉ có một Hứa Thâm Thâm thôi." Giọng nói của Diệp Tiêu Nhiên bình thản: "Nói chuyện khác thôi, vụ hợp tác với Công ty Đầu tư Lập Đức cần phải gấp rút hơn, chậm một chút cũng sẽ gây tổn thất cho Công ty."
Hứa Thâm Thâm cũng không vướng víu mấy chuyện tình cảm của thiếu nữ, ánh mắt cô lập tức trở nên chuyên nghiệp khác thường, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ liên lạc với Tông tiên tinh, dự án hợp tác lần này là anh ta giúp chúng ta móc nối."
"Tông Tranh Vanh là chủ nhân tương lai của công ty Đầu tư Lập Đức, trực tiếp trò chuyện với anh ta đương nhiên là được, nhưng giai đoạn này công ty đó vẫn còn nằm trong tay Nhiếp Tử San, em đừng quá coi nhẹ." Diệp Tiêu Nhiên đề nghị.
Hứa Thâm Thâm vuốt cắm, cô rất khiêm tốn trong việc làm ăn.
Cô rất ngưỡng mộ những người sớm lăn lộn thương trường như Lệ Quân Trầm và Diệp Tiêu Nhiên.
Bọn họ đều chưa tới 35 tuổi, nhưng đều là tuổi trẻ tài cao, khiến người khác không dám coi thường.
Cô là một phụ nữ, muốn đạt được như bọn họ quả thực rất khó nhưng cô sẽ không buông tay.
Bởi vì cô rất muốn gây dựng lại Hứa gia.
Sau khi tiễn Diệp Tiêu Nhiên đi, Hứa Thâm Thâm vẫn gọi điện thoại cho Tông Tranh Vanh, đương nhiên giọng điệu vô cùng máy móc.
"Tông tiên sinh, tôi là Hứa Thâm Thâm của tập đoàn Hứa thị. Tôi muốn nói chuyện với anh về lần hợp tác này." Giọng nói của Hứa Thâm Thâm trầm xuống.
Tông Tranh Vanh nhận điện thoại, bất đắc dĩ cười: "Em quá lạnh lùng rồi."
"Công tư phân minh." Hứa Thâm Thâm trả lời.
"Được, công tư phân minh. Vậy em giúp tôi hẹn Diệp Mạc Phàm, buổi trưa chúng ta gặp nhau ở phòng ăn dưới lầu của Công ty em." Tông Tranh Vanh cầm điện thoại bước vào phòng tắm. Anh ta có thói quen ngủ trần, trên người chẳng mặc thứ gì.
Hứa Thâm Thâm không hề hay biết: "Được rồi, buổi trưa gặp."
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Tông Tranh Vanh nhìn điện thoại bị ngắt, không khỏi thở dài. Anh ta nhìn lại bản thân trong gương, tay chống lên má, có hơi buồn bực.
Rốt cuộc mình có gì thua kém Lệ Quân Trầm, sao Hứa Thâm Thâm lại không thích mình?
Sau khi Hứa Thâm Thâm cúp điện thoại liền gọi Lâm Tư Kỳ vào: "Giúp tôi thông báo với Diệp Mạc Phàm, trưa nay Tông tiên sinh của công ty đầu tư Lập Đức sẽ tới ăn cơm cùng."
"Vâng." Con người của Lâm Tư Kỳ từ sau khi được thăng chức cũng đã thay đổi, nụ cười trên mặt trở nên rất tự tin.
Tuy cô ấy đã trở thành quản lý nhưng vẫn muốn tiếp tục làm trợ lý cho Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm nhìn cô bước ra ngoài, con ngươi đen láy chăm chú nhìn vào bóng lưng của Lâm Tư Kỳ. Đây là gót chân thứ hai giúp cô đứng vững ở công ty này.
Giữa trưa, Hứa Thâm Thâm đi cùng Diệp Mạc Phàm vào nhà ăn gặp Tông Tranh Vanh.
Tông Tranh Vanh đã gọi đồ ăn chờ bọn họ. Nhìn thấy Diệp Mạc Phàm vẻ mặt anh khinh thường, loại đàn ông bắt cá hai tay lại nuốt hết gia sản nhà bạn gái thật sự quá buồn nôn.
Anh rất thắc mắc vì sao Hứa Thâm Thâm chưa trả thù Diệp Mạc Phàm?
Chẳng lẽ là còn ủ mưu lớn ư?
"Tông tiên sinh, xin chào." Diệp Mạc Phàm vươn tay rất kiểu cách.
Tông Tranh Vanh có vẻ thận trọng hơn nhiều, mặc dù phần lớn mọi chuyện hắn đều không biết rõ đầu đuôi, nhưng gặp việc đứng đắn lại trở nên rất nghiêm túc.
"Diệp tổng, không cần khách sáo như vậy. Mọi người đều đã quen biết một thời gian rồi, vẫn nên tự nhiên đi." Tông Tranh Vanh cười nhạt, anh ta nhìn Hứa Thâm Thâm đã ngồi xuống nói: "Anh đã gọi những món em thích."
"Anh biết tôi thích ăn gì sao?" Hứa Thâm Thâm hơi ngạc nhiên.
"Muốn biết cũng không khó." Tông Tranh Vanh cười có chút đắc ý: "Anh đi tìm giúp việc nhà em là được."
Hứa Thâm Thâm đã biết, thì ra anh ta xuống tay với người bên cạnh mình.
May mắn là Tông Tranh Vanh không có uy hiếp gì với cô, nếu không Hứa Thâm Thâm sẽ đuổi việc người giúp việc của biệt thự Hứa gia!
Sao có thể dễ dàng tiết lộ tin tức của chủ nhà như vậy chứ!
Diệp Mạc Phàm nhìn hai người tung hứng dường như còn thân quen hơn bản thân mình nhiều, đáy lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.
Không thể không nói, quan hệ xã hội của Hứa Thâm Thâm thật sự rất mạnh.
Lệ Quân Trầm cũng thế, Tông Tranh Vanh cũng vậy, cô ấy đều có thể cân bằng.
Điều này so với tính ích kỷ chỉ biết trêu chọc Bạch Viện Viện không biết còn mạnh hơn bao nhiêu lần.
"Tông tiên sinh, với chuyện hợp tác lần này anh có ý kiến gì không?" Hứa Thâm Thâm nói thẳng, thầm muốn giải quyết vấn đề thật nhanh.
Tông Tranh Vanh lắc đầu: "Có thể hợp tác cùng em, anh rất vui."
Như vậy anh sẽ có lý do để gặp cô.
"Vậy hay là chọn thời điểm ký kết?" Hứa Thâm Thâm cười nói.
"Được, không thành vấn đề." Tông Tranh Vanh đáp ứng không chút nghĩ ngợi.
Diệp Mạc Phàm càng nhìn càng khó chịu, bỗng nhiên hắt một gáo nước lạnh: "Tông tiên sinh không cần xin phép Nhiếp tổng một chút sao?"
"Người đứng đầu công ty đầu tư Lập Đức họ Tông, không phải họ Nhiếp." Tông Tranh Vanh lập tức nổi giận.
Diệp Mạc Phàm mím môi, nửa lời cũng không nói nữa.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười, Diệp Mạc Phàm thật giống một bao cỏ!
Lẽ nào Diệp Tiêu Nhiên không nhắc nhở hắn, người đứng đầu Lập Đức sau này sẽ là Tông Tranh Vanh sao?
Vậy nên thà rằng gây tội với Nhiếp Tử San cũng không nên làm mất lòng Tông Tranh Vanh.
"Thâm Thâm, anh cảm thấy em bỏ anh ta là đúng." Tông Tranh Vanh vô cùng khó chịu nhìn Diệp Mạc Phàm.
Diệp Mạc Phàm lập tức ngồi thẳng lưng: "Chuyện của tôi và Thâm Thâm là chuyện riêng của chúng tôi, không dám phiền Tông tiên sinh phê bình."
Tông Tranh Vanh cười lạnh: "Tôi không phê bình, chỉ là tôi nhìn anh rất khó chịu."
Bàn tay của Diệp Mạc Phàm đặt trên mặt bàn, dần dần nắm lại thành quả đấm.
Hứa Thâm Thâm cười tủm tỉm nhìn, biết rõ anh ta chẳng dám ra tay đánh người.
Diệp Mạc Phàm không quyết đoán bằng Diệp Tiêu Nhiên.
Hết chương 58.
Chương 59 Anh Lệ, anh là một cái cây
“Anh Tông, bữa cơm hôm nay là để bàn chuyện công việc, chúng ta vẫn đừng nên nói chuyện cá nhân thì hơn.”Hứa Thâm Thâm mỉm cười.
Tông Tranh Vanh cười ha hả lạnh lùng: “Nếu cô đã nói như vậy, tôi sẽ nể mặt cô!”
Diệp Mạc Phàm càng khó chịu hơn: “Hứa Thâm Thâm, chuyện này không đến lượt cậu xen vào chuyện người khác!”
“Ối chà, vẫn không cảm kích.” Tông Tranh Vanh nheo mắt lại: “Tôi thật tò mò, Diệp gia sao lại có loại người như cậu thế này.”
Diệp Mạc Phàm thật sự muốn đánh người rồi.
Tông Tranh Vanh chính là đang cố ý khiêu khích.
“Cậu kém xa so với anh cậu.” Tông Tranh Vanh giống như không nhìn thấy sự tức giận của Diệp Mạc Phàm vậy: “Nhân phẩm kém, năng lực thấp, nếu tôi là phụ nữ nhất định sẽ không vừa ý với cậu.”
Bụp!
Cuối cùng Diệp Mạc Phàm vẫn tung ra một quả đấm.
Tông Tranh Vanh bị đánh ngã xuống đất.
Hứa Thâm Thâm sợ giật nảy mình, đứng dậy đi đỡ Tông Tranh Vanh: “Anh không sao chứ?”
Tông Tranh Vanh khua tay, nhìn thấy cô căng thẳng như vậy, trong lòng có chút hưng phấn: “Tôi không sao, với chút khoa chân múa tay như vậy của anh ta, tôi có thể chống lại được.”
Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn Diệp Mạc Phàm, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Diệp Mạc Phàm, anh đã là đàn ông sắp ba mươi tuổi rồi, có thể chín chắn hơn một chút hay không?”
“Là anh ta gây hấn trước!”Diệp Mạc Phàm trút ra một hơi, sao Hứa Thâm Thâm lại muốn bảo vệ một gã đàn ông mới quen chứ.
Bọn họ mới là thanh mai trúc mã!
“Vậy anh cũng không thể ra tay đánh người.” Hứa Thâm Thâm cau mày: “Anh vẫn trẻ con như vậy.”
Anh ta trẻ con?
Trong nháy mắt, mặt của Diệp Mạc Phàm đổ gục xuống.
Nhìn Hứa Thâm Thâm đỡ Tông Tranh Vanh đứng dậy, trong lòng anh ta vô cùng chua xót.
“Tôi biết rồi.” Anh ta bày ra bộ dạng bừng tỉnh, nụ cười vô cùng quái dị: “Hứa Thâm Thâm, em bảo vệ anh ta như vậy, em đã ngủ cùng anh ta rồi hả?”
Hứa Thâm Thâm ngẩn người, sau chốc lát, cô cười ha hả đứng dậy.
Khóe mắt cô có vài vệt nước mắt.
Người đàn ông này thật sự vô liêm sỉ mà.
Tông Tranh Vanh nhìn Diệp Mạc Phàm, đây rốt cuộc là đàn ông kiểu gì, lại có thể phát ra những lời như vậy.
“Sao vậy, chưa từng ngủ với anh, nên trong lòng anh cực kỳ khó chịu sao?” Hứa Thâm Thâm cười chế giễu: “Tôi vẫn phải nói với anh, đàn ông mà Hứa Thâm Thâm tôi từng ngủ cùng mạnh mẽ hơn so với loại oắt con vô dụng như anh!”
Tông Tranh Vanh vỗ tay tán thưởng Hứa Thâm Thâm.
Đây là không ai tự làm xấu mình, nhưng lại đả kích tới Diệp Mạc Phàm một cách sâu sắc.
Nhìn sắc mặt xanh như tàu lá chuối đó của Diệp Mạc Phàm cũng biết, lực sát thương của câu nói này đối với anh ta như thế nào.
“Hứa Thâm Thâm, thái độ của anh cả tôi với cô thay đổi trong chốc lát, các người cũng ngủ với nhau rồi ư?” Diệp Mạc Phàm tức giận hỏi.
Hai mắt Hứa Thâm Thâm đỏ ngầu: “Anh cảm thấy sao?”
“Tiện nhân!” Diệp Mạc Phàm hung hãn đá vào chân bàn, xoay người rời đi.
Hứa Thâm Thâm cầm chiếc ly thủy tinh trên bàn lên, ném về phía đầu Diệp Mạc Phàm. Thủ pháp của cô rất tốt, chiếc ly nện đúng vào sau gáy anh ta không chệch chút nào.
Diệp Mạc Phàm đau đến mức rên lên một tiếng, anh ta giơ tay sờ vào sau gáy mình một chút, phát hiện ra lại chảy máu.
“Em!” Anh ta quay đầu, cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Hứa Thâm Thâm.
“Diệp Mạc Phàm, anh giữ cái miệng anh lại. Anh dám mắng tôi lần nữa, tôi tuyệt đối không nương tay với anh nữa đâu.”Hứa Thâm Thâm tức giận.
Diệp Mạc Phàm nhìn ngọn lửa tức giận bừng lên trong mắt cô, mình bị thương nghiêm trọng như vậy, không tranh cãi với cô nữa, vội vàng ra khỏi cửa phòng ăn, đi đến bệnh viện.
Tông Tranh Vanh cười xòa một tiếng: “Hứa Thâm Thâm, sự liều lĩnh này của cô thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
Hứa Thâm Thâm cười đau xót: “Nếu tôi không mạnh mẽ thêm một chút, người khác sẽ cưỡi lên cổ tôi.”
Cô cũng không có cách nào khác.
Tông Tranh Vanh đau lòng nhìn cô: “Thâm Thâm, tôi sẽ bảo vệ cô.”
“Anh Tông, cảm ơn anh.” Hứa Thâm Thâm cười: “Nhưng tôi cảm thấy thứ có thể mang lại sự an toàn cho tôi chỉ có tiền, bởi vậy sau khi quay về anh hãy mau chóng giúp tôi xác nhận sự hợp tác lần này.”
Tông Tranh Vanh nhìn sâu vào cô, mình còn có thể làm gì.
Hứa Thâm Thâm chính là một hồ ly thông minh.
Anh ta cam tâm tình nguyện mắc bẫy.
Chạng vạng tối.
Hứa Thâm Thâm thu dọn xong đồ đạc xuống dưới tầng chờ Lệ Quân Trầm.
Nhìn chiếc xe quen thuộc dừng ở trước mặt, cô bất giác không tự chủ được cười lên.
“Đừng cười ngây ngốc như vậy, lên xe đi.” Lệ Quân Trầm mở cửa xe, ra lệnh nói với cô.
Hứa Thâm Thâm nở một nụ cười bất đắc dĩ, ngồi vào trong xe nói: “Lẽ nào anh Lệ hy vọng tôi lúc nào cũng mặt mày ủ dột?”
Lệ Quân Trầm nghiêng đầu mặt trầm ngâm nhìn cô: “Hôm nay cô đánh nhau sao?”
“Đánh hai lần.” Hứa Thâm Thâm ra dấu ngón tay: “Một lần với Bạch Linh, tôi không thắng được. Một lần với Diệp Mạc Phàm, tôi đã đánh vào đầu anh ta.”
Thật là giỏi!
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm trùng xuống: “Hứa Thâm Thâm, kẻ chuyên gây họa nhà cô.”
“Anh Lệ, lẽ nào anh sợ bọn họ?” Hứa Thâm Thâm hỏi đùa.
Lệ Quân Trầm xoay người, một tay chặn ở trước eo cô, tay còn lại gõ lên trán cô một cái: “Tôi chỉ sợ cô bị thương.”
Những người đó chưa đủ trình với anh, nhưng đối với người phụ nữ Hứa Thâm Thâm này, bọn họ chính là chó sói hổ báo.
Lồng ngực cô căng thẳng, cô nở nụ cười kiều diễm: “Anh đang lo lắng cho tôi?”
Lệ Quân Trầm nhìn cô, không trả lời.
Hứa Thâm Thâm coi như anh ngầm thừa nhận: “Đúng rồi, chúng ta phải đến nhà mới của Nhiếp Tử San, có cần mua quà không?”
“Cô quyết định đi.”Lệ Quân Trầm vốn không hề để ý những thứ này.
“Chi bằng mua một bó hoa tươi.”Hứa Thâm Thâm nói. Nếu phải tặng quà gì, cô cũng không nghĩ ra được.
Lệ Quân Trầm không phản đối, Hứa Thâm Thâm liền bảo lái xe dừng ở giao lộ, một mình cô xuống xe đi vào tiệm hoa.
Mấy phút sau, cô từ cửa hàng hoa bước ra, trong tay ôm một bó hoa bách hợp.
Cô trở lại xe, hí hoáy với bó hoa trong tay, bỗng nhiên hỏi Lệ Quân Trầm: “Anh Lệ thích hoa gì?”
“Hoa yêu tinh.”Lệ Quân Trầm trả lời.
“Tôi sao?” Hứa Thâm Thâm dùng tay chỉ vào mình.
Lệ Quân Trầm vẫn không đáp lại.
Người đàn ông này, lúc im lặng là im lặng thật.
Vốn đã trầm lặng ít nói, càng khó giao tiếp hơn.
“Cô thích hoa gì?”Lệ Quân Trầm hỏi.
“Tôi không thích hoa.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Tôi vốn không có cảm giác gì với hoa.”
“Tôi có thể giới thiệu cho cô một loại hoa.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm trầm lắng: “Bảo đảm cô thích.”
“Nói nghe thử.”Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm đầy sự mong chờ. Lệ Quân Trầm học thức uyên bác, nhất định biết tên loại hoa cỏ mà cô không biết.
“Tôi.” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm rất nhẹ nhàng.
Hứa Thâm Thâm sững sờ ba giây mới bừng tỉnh hiểu ra.
Cô cười xòa một tiếng, cười đến mức ngã vào lòng Lệ Quân Trầm.
Anh thật sự rất thú vị, rất đáng yêu.
Lệ Quân Trầm ôm lấy cô, cơ thể mềm mại đẹp đẽ của cô ở trong lòng anh, cô cười đến mức nghiêng ngả, dáng vẻ đáng yêu như thế.
“Làm gì có đàn ông nào lại ví mình với hoa chứ.” Hứa Thâm Thâm cố nén ý cười nói.
Đôi mắt đen thâm thúy của Lệ Quân Trầm không chớp mắt, nhìn chặt vào cô gái trong lòng, hỏi: “Vậy cô cảm thấy tôi là gì?”
“Anh Lệ, anh là cây, một cái cây lớn, có thể để cho chim dựng ổ, có thể vươn cành lá bảo vệ hỏa cỏ dưới chân.” Hứa Thâm Thâm trả lời rất nghiêm túc: “Tôi chính là một bụi cỏ bên chân anh, có thể thu nhận sự chăm sóc của anh, thật sư vô cùng cảm kích.”
Hết chương 59.
Chương 60 Không chọc giận được liền nịnh hót
Lệ Quân Trầm đưa ngón tay thon dài giữ lấy cằm cô, ánh mắt thâm thúy: “Cô cứ cam tâm tình nguyện làm một bụi cỏ bên chân tôi như vậy sao?”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Nếu không anh Lệ hy vọng tôi trở thành cái gì? Quả ngọt của anh sao?”
“Một cây non có thể sánh vai với tôi.” Lệ Quân Trầm có chút cưng chiều, dùng ngón tay khẽ gõ lên mũi cô.
Chẳng biết tại sao, khóe miệng khẽ nhếch lên, vô cùng vui sướng với sự dựa dẫm và khẳng định của cô.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, hồi lâu cũng không nói gì, cô là nên vui vẻ hay nên buồn đây?
Trong im lặng, chiếc xe đã tới trước cửa Tử Uyển.
Hứa Thâm Thâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Cô ấy sống trong Tử Uyển?”
Lệ Quân Trầm bình thản ừ một tiếng: “Lúc cô ấy đến nhà, có nhắc đến việc muốn ở chỗ này.”
Hứa Thâm Thâm nghiêng đầu nhìn anh: “Tử Uyển Tử Uyển, anh Lệ, chỗ này là xây cho cô ấy ư?”
“Không phải.” Lệ Quân Trầm nói giọng bình thản: “Công ty có một hạng mục dài hạn, ở mỗi tỉnh thành đều phát triển bất động sản khác nhau, ở thành phố bên cạnh còn có một mảnh chung cư Hồng Các, đều là lấy màu sắc đặt tên.”
Hóa ra là như vậy.
Nhưng tại sao lại cứ là Tử Uyển xây dựng ở thành phố B chứ, thật đáng nghi.
Nhưng mình không có tư cách để nghi ngờ, cô cười một tiếng, quyết định quên chuyện khiến mình không vui này đi.
Cô và Lệ Quân Trầm xuống xe, hai người cùng bước vào một tòa chung cư trong đó.
Đi thang máy tới tầng cao nhất, bọn họ đứng ở trước cửa nhà Nhiếp Tử San.
“Tại sao lại là tầng cao nhất?” Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.
“Tầng cao nhất có bố trí vườn hoa gác lửng.” Lệ Quân Trầm giải thích.
“Thật tốt, tôi cũng thích.” Hứa Thâm Thâm lập tức nói. Biệt thự quá lớn, có những lúc cảm thấy rất trống trải.
“Giai đoạn mới của Tử Uyển đang xây dựng, để lại cho cô một căn.” Lệ Quân Trầm hào phóng nói.
Hứa Thâm Thâm cười: “Vậy tôi cảm ơn anh Lệ trước nhé.”
Thứ cho không, ai không muốn chứ.
Lúc này, cửa mở ra từ bên trong.
Nhiếp Tử San mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, tóc dài lòa xòa, tươi cười nhìn bọn họ.
“Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng nói liền biết là mọi người đã đến, mời vào.”Cô ta nhường một bước.
Lệ Quân Trầm kéo tay Hứa Thâm Thâm bước vào.
Nhiếp Tử San nhìn thấy bọn họ nắm chặt tay nhau, cô ta khẽ nhíu mày.
“Tặng cho cô.” Hứa Thâm Thâm bước vào trong phòng, đưa bó hoa bách hợp trong tay cho Nhiếp Tử San.
Nhiếp Tử San dừng lại một chút: “Cô mua à?”
“Đúng vậy, nhưng đây là tôi và anh Lệ cùng quyết định.”Hứa Thâm Thâm cười.
Nhiếp Tử San nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn sâu vào Lệ Quân Trầm: “Anh quên là em không thích hoa bách hợp ư.”
“Không thích có thể vứt đi.”Lệ Quân Trầm cũng không thèm để ý.
“Đừng vứt, tôi có thể đem về.” Hứa Thâm Thâm đau lòng nói.
“Không phải là cô không thích hoa sao?” Sự chú ý của Lệ Quân Trầm đều đặt lên người Hứa Thâm Thâm, căn bản không quan tâm đến vẻ mặt thất vọng của Nhiếp Tử San.
“Không thích cũng không thể lãng phí, đặt trong phòng tắm còn có thể dùng làm thuốc hương liệu.” Hứa Thâm Thâm kiệm lời đáp lại.
Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô: “Tùy cô.”
Sự cưng chiều trong lời nói không cần nói cũng có thể nhìn ra.
“Vào phòng khách ngồi đi.” Nhiếp Tử San cảm thấy nếu như mình không nói gì nữa thì sẽ bị phớt lờ hoàn toàn.
Bọn họ đến phòng khách, Nhiếp Văn Du và Tông Tranh Vanh cũng ở đó.
Hai người không hợp nhau, bầu không khí trong phòng khách có chút im ắng lạnh nhạt, nhưng Tông Tranh Vanh nhìn thấy Hứa Thâm Thâm lập tức hớn hở mặt mày.
Cho dù có Lệ Quân Trầm ở đó cũng không che giấu sự yêu thích đối với Hứa Thâm Thâm chút nào.
“Thâm Thâm, lại gặp nhau rồi.” Tông Tranh Vanh cười híp mắt.
Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Hai người thường xuyên gặp nhau sao?” Nhiếp Văn Du hỏi một câu rất ngốc.
“Cô ngốc à, cô còn không tin. Bây giờ chúng tôi là đối tác đương nhiên phải gặp mặt rồi.” Tông Trang Vanh dương dương tự đắc nhìn Lệ Quân Trầm, tiếp tục nói: “Chắc tôi còn phải thường xuyên gặp cô ấy nhiều hơn Lệ tổng nhỉ.”
Hứa Thâm Thâm có chút bất lực, anh ta thế này là muốn khiêu khích sao?
“Vậy cái mặt này của anh là như thế nào?”Nhiếp Văn Du để ý đến vết xanh trên gò má anh ta.
Tông Tranh Vanh đưa tay sờ lên gò má chỗ bị Diệp Mạc Phàm đánh lúc trưa, hừ giọng: “Cần cô lo sao!”
Vẻ mặt Lệ Quân Trầm lạnh nhạt, anh trầm lặng ít nói, ở bên cạnh người không quen biết càng ít nói hơn.
Hứa Thâm Thâm sợ anh cô đơn, cười nói: “Lời của anh ấy anh nghe là được, không cần coi là thật.”
Tay của Lệ Quân Trầm vô thức vuốt lên mái tóc phía sau cô: “Anh ta nói không sai.”
Hứa Thâm Thâm không biết nên nói gì nữa.
“Chúng ta cũng hợp tác, nhớ thường xuyên đến công ty tìm tôi báo cáo tiến độ.” Lệ Quân Trầm bình thản dặn dò.
Hứa Thâm Thâm nín cười, nhìn có vẻ không quan tâm, thực ra anh rất để ý.
Đây coi là gì?
Ghen sao?
Nhưng với tính cách của Lệ Quân Trầm, chắc là không phải.
Có lẽ chỉ là thứ vốn thuộc về mình, bị người khác ngó nghiêng, trong lòng thấy khó chịu mà thôi.
“Vâng.”Hứa Thâm Thâm trả lời.
Nhiếp Tử San nhìn thấy Lệ Quân Trầm dịu dàng với Hứa Thâm Thâm như vậy, cảm thấy như có một cái gai đâm mạnh vào trong tim mình.
Cô ta cười bước đến: “Đến dùng bữa, hôm nay ăn lẩu. Quân Trầm, em đã mua cua mà anh thích ăn nhất đó.”
Lệ Quân Trầm gật đầu, nhưng lại hỏi Hứa Thâm Thâm ở trong lòng: “Cô có ăn được không?”
Cua là đồ ăn mang tính hàn, cô vừa hay đang có kinh nguyệt, không biết có thể ăn được hay không.
“Tôi có thể ăn thứ khác.” Thực ra Hứa Thâm Thâm cũng không hề để ý.
Ngược lại Lệ Quân Trầm ghi nhớ như vậy khiến cô có chút ngại ngùng.
Nhiếp Tử San véo vào cánh tay, để mình không rơi vào trong đó. Cô tin rằng Lệ Quân Trầm chỉ là nhất thời muốn thứ gì đó tươi mới.
Một chút nội hàm Hứa Thâm Thâm cũng không có, Lệ Quân Trầm sẽ không thật sự yêu cô ấy.
Bọn họ đi tới trước bàn ăn, Lệ Quân Trầm kéo ghế để Hứa Thâm Thâm ngồi xuống.
Bên này người đã đủ, Tông Tranh Vanh và Nhiếp Văn Du chỉ có thể ngồi cùng nhau, bởi vì vị trí chủ phải để lại cho Nhiếp Tử San.
Thực ra Nhiếp Tử San rất muốn ngồi bên cạnh Lệ Quân Trầm, nhưng hôm nay cô ta là chủ nhà.
“Chúng ta cạn một ly.” Nhiếp Tử San nâng cao ly.
Hứa Thâm Thâm cũng nâng ly lên, nhưng bị Lệ Quân Trầm đè xuống: “Cô uống nước trái cây.”
“Tôi đã không sao rồi.” Hứa Thâm Thâm nhìn rượu vang trong ly, mím môi.
“Không được.” Lệ Quân Trầm cầm lấy ly của cô, đổ rượu vang bên trong vào trong ly của mình, sau đó rót nước trái cây cho Hứa Thâm Thâm.
Nhiếp Tử San không chút biểu cảm nhìn qua. Lệ Quân Trầm có bệnh sạch sẽ, cô ta biết điều đó. Cho dù đối phương chưa động đến, anh cũng sẽ không động vào.
Nhưng hôm nay, chuyện này là thế nào?
Là cố ý kích động cô ta sao?
Hứa Thâm Thâm bất đắc dĩ nâng ly rượu lên, Lệ Quân Trầm còn nghiêm khắc hơn cả ba cô.
Cuối cùng mọi người cũng nâng ly rượu, cùng nhau cạn ly.
Sau đó Lệ Quân Trầm chỉ là có lòng một chút, quả thật chỉ cụng ly với Hứa Thâm Thâm: “Uống ít thôi, lạnh lắm đó.”
“Anh Lệ, tôi đang nghi ngờ anh có phải là bảo mẫu của tôi hay không.” Hứa Thâm Thâm oán giận.
Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô: “Cô nói lại lần nữa.”
Hứa Thâm Thâm lập tức đặt đũa xuống, gắp một miếng thịt dê từ trong nồi lẩu ra đặt vào bát của anh: “Tôi sai rồi, tôi mới là bảo mẫu, anh ăn đi.”
Cô không chọc giận nổi, nịnh hót cũng không được sao.
Hết chương 60.
Bình luận facebook