Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-63
Chương 62: Anh Quân
**********
Nhìn thấy người đàn ông này, tất cả bạn học đều đứng dậy.
Chỉ có Thường Ninh và Chung Phát là không hề cử động, vẫn ngồi yên uống rượu
Thế nhưng hiện giờ cũng không ai rảnh để ý bịn họ.
Tất cả bạn học nhìn thấy người đàn ông kia vào đều kinh cẩn gọi hai tiếng: "Anh Quân!"
Bởi vì người bạn học kia khá là hòa đồng, thế nhưng lại là dạng trong vùng xám.
Nghe nói rằng còn là con nuôi của một ông chủ lớn, có thể nói là cuộc sống phong phủ.
Đây cũng có thể coi như là đã đạt đến một cấp bậc khác của cuộc sống.
Mọi người không phải là hâm mộ, nhưng cũng thật sự sùng bái.
Liễu Tinh Tinh khẽ nhíu mày.
Cô chưa bao giờ thích tên Vương Quân này, ngoài việc tên Vương Quân này luôn đi theo cô ngoài đường, tên đó thậm chi có một lần còn tìm đến công ty cô, khiến cho cô vô cùng phản cảm.
Cho nên bữa tiệc sinh nhật lần này, cô không mời Vương Quân, nhưng không biết làm thế nào tên đó lại biết mà tìm đến tận đây.
"Anh Quân, anh còn nhớ em không, em là Trương Dũng, em đã giúp anh đánh nhau một lần thời còn đi học."
Sau một lúc chào hỏi, bời vì bình thường khó gặp được nhau, ngay lập tức có bạn học đến nịnh nọt lấy lòng Vương Quân ngay.
Dù sao cũng là bạn học với nhau, nếu có gặp chuyện gì, không chừng có thể giúp đỡ được phần nào.
Hơn nữa, nhắc tới chuyện này trước mặt mọi người, mình lại được dịp khoe khoang.
Lúc này, Vương Quân vỗ vỗ vai Trương Dũng, "Đương nhiên là tôi nhỏ rõ rồi, khi nào thấy có việc gì không ổn, có thể đến tìm tôi nhờ giúp đỡ bất cứ lúc nào, tôi sẽ che chở cho cậu."
Trương Dũng thụ sủng nhược kinh, "Cảm ơn anh Quân, cảm ơn anh Quân!”
"Anh Quân à, về sau cũng nhớ giúp đỡ bọn em nhé!"
Những người khác cũng cướp lời nhau mà nịnh nọt.
Nhìn Vương Tuấn mặc quần của Armani, thắt lưng Gucci, áo sơ mi Versace, đồng hồ Patek Philippe, bộ trang phục đáng giá chắc chắn trên một triệu.
Mọi người trong mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Một vài nữ sinh hai mắt sáng rực như sao trời.
"Mọi người đều là bạn học của tôi, tất nhiên là tôi sẽ giúp đỡ rồi, nếu gặp chuyện gì, cứ trực tiếp nói tên của tôi ra, ở vùng Thành Nam, tuyệt đối sẽ không có ai dám chọc giận mọi người!"
"Hơn thế nữa, tôi là anh lớn, cho nên hôm nay tôi sẽ chi trả toàn bộ mọi thứ, mọi người cứ thoải mái chơi nhé!"
Vương Quân vỗ ngực, khoe ra chiếc đồng hồ Patek Philippe, ngập tràn khí phách.
Sau đó tên đó lén nhìn sang phía Liễu Tinh Tinh.
Nhìn thấy Liễu Tinh Tinh ăn mặc xinh đẹp quyến rũ khác hẳn mọi ngày, nhìn xương quai xanh thanh tú kia, lại còn cặp đùi trắng nõn thon dài, làm cho tên đó sôi sục, âm thầm liềm môi.
Hôm nay, cho dù thể nào đi chăng nữa cũng phải hải được bông hoa này.
Mặt mày Liễu Tinh Tinh vẫn nhắn nhỏ, không khí buổi tiệc vốn đang tốt đẹp, bị Vương Quân đến phá hỏng, tâm trạng liền thay đổi.
"Nhin xem, đây mới gọi là người có bản lĩnh, tuy chơi với chúng ta nhưng anh ấy lại khác, vô cùng co tiếng, không chừng sau này chúng ta phải thật sự dựa dẫm anh ấy đó!"
Lúc này Lâm Tiểu Nhã huých khuỷu tay vào người Liễu Tinh Tinh, "Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu trước, người như anh ấy cho dù cậu không thích thì cũng không thể đắc tội, bớt thái độ lại một tí.”
Liễu Tinh Tinh im lặng không nói gì, Vương Quân đã tìm đến đây, cô không thể nào tự nhiên mà đuổi anh ta đi.
"Không phải chỉ là một tên chó đội lốt người thôi sao, có gì tốt!”
Đúng lúc này có một giọng nói vang lên ở trong góc.
Đó là giọng nói của Chung Phát, nói xong một lúc sau, anh ta còn nấc lên một cái.
Bỗng chốc tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía đó.
"Chung Phát, sao cậu dám nói anh Quân như vậy?”
Ngay lập tức có một bạn học giận dữ nói.
"Đúng vậy, anh Quân đến mà không đứng lên chào hỏi thì thôi, lại còn ở đó mà nói mấy lời châm chọc người khác!”
Một vài nữ sinh cũng tỏ vẻ khinh thường.
Còn tưởng mình là phú nhị đại sao, đã thành cải dạng này rồi mà còn giả vờ giả vịt.
Vương Quân liếc nhìn Thường Ninh và Chung Phát.
Còn lấy làm kinh ngạc.
Hét to, thật sự là không ngờ đến, hôm nay có thể gặp hai người này ở đây.
Lúc này anh ta tiến lên.
“Gì cơ? Tôi là chó đội lốt người, vậy xin hỏi hai vị, hai vị là cái dạng gì đây?"
Tên đó cười ha hả, chỉ vào Chung Phát nói: "Chung Phát, tôi đã sớm nghe nói cậu vì một người phụ nữ mà biến mình thành người táng gia bại sản, ngay cả vốn liếng ban đầu cũng đã mất hết, giờ chẳng khác gì một tên ăn mày, cậu có tư cách gì mà nói tôi!”
Sau đó tên đó lại chỉ vào mặt Thường Ninh, "Trước kia chỉ là một tên bụi đời, bây giờ thi đi ở rể nhà người ta, quả thật là ăn hại của ăn hại, hai tên ăn hại có cảm tình với nhau!"
Mọi người được một trận cười to.
Thường NInh hơi nhiu mày lại một chút, hoá ra Chung Phát là vì một người phụ nữ mà trở nên nghèo túng như vậy.
Những người cười nạo Chung Phát kia, anh ta không chấp.
Nhưng anh ta biết, trước khi Vương Quân luôn theo Chung Phát đi chơi,
Khi ấy nhà Chung Phát vẫn giàu, Vương Quân suốt ngày đi theo Chung Phát như một cái đuôi, coi như mình là em trai của Chung Phát.
Chung Phát tính tình khá tốt, trước giờ chưa từng bạc đãi Vương Quân.
Hiện tại Chung Phát đã xuống dốc, Vương Quân này không nên hả hê như vậy khi thấy người gặp hoạ chứ.
Lúc này Chung Phát đứng lên, “Đúng vậy, là tôi đã tang gia bại sản, nhưng vẫn đỡ hơn người nào đó cầm những đồng tiền bản thiu rồi đi khắp nơi tỏ vẻ ta đây, khinh thường người khác!"
Nghe nói như thế, sắc mặt Vương Quân lập tức thay đổi.
Trong lòng mọi người có hơi hoang mang một chút.
Lời như vậy mà cũng dám nói ra, Chung Phát chán sống rồi hay sao.
Đương nhiên bọn họ cũng hiểu, ở bên ngoài lăn lộn, tiền kiếm được khó mà sạch sẽ.
Nhưng mà, liệu điều đó có quan trọng sao? Quan trọng là bản lĩnh của người ta.
Có bản lĩnh thì cậu cũng đi lăn lộn cho giống con người xem nào.
"Chung Phát à, có phải do phá sản mà đầu óc của của mụ mị rồi không, mau xin lỗi anh Quân đi!" Một vài bạn học nam lập tức nhìn Chung Phát mà quát.
“Rõ ràng cậu ta như vậy, chắc chắn là vì đang ghen tị với anh Quân rồi." Vài nữ sinh lạnh lùng nói.
"Tôi ghen tị với anh ta sao?" Chung Phát lớn tiếng nói: "Anh ta từng đi theo như một cái đuôi của tôi, mọi người hãy hỏi thử anh ta, hồi đó tôi đối xử với anh ta như thể nào?"
"Chung Phát à, chuyện của trước kia còn nhắc lại làm chi, không biết xấu hổ sao?" Vương Quân tối sầm mặt lại mà nói.
"Thôi được rồi , tất cả mọi người đều là bạn học của nhau, tôi mời mọi người tới dự tiệc chủ yếu là muốn mọi người có thể vui vẻ thoải mái, không cần vì một việc nhỏ như vậy mà cãi nhau." Liễu Tinh Tinh lúc này mới nhanh chóng khuyên nhủ mọi người.
Làn gió thơm thoảng qua, sắc mặt của Vương Quân mới dịu đi một chút, lạnh lùng nói với Chung Phát: "Tôi hôm nay là vì nể mặt Tinh Tinh, mới không so đo với cậu, nhưng cậu hãy nhớ kỹ, bây giờ cậu còn không xứng xách giày cho tôi!."
"Đến đây nào anh Quân, chúng ta cùng uống vài ly với nhau, không cần quan tâm bọn họ." Lâm Tiểu Nhã cũng đến giảng hoà.
Chung Phát vốn đang định nói hai câu, nhưng lại bị Thường Ninh cản lại.
Hai thái cực nhanh chóng được hình thành trong phòng.
Vương Quân được các bạn học vây quanh,yêu mến- sao quanh trăng sáng.
Còn Thường Ninh và Chung Phát trong góc thì chẳng ai quan tâm.
Liễu Tinh Tinh vốn đang định đến chỗ Thường Ninh, nhưng lại bị bạn học vây quanh, lại còn bị Lâm Tiểu Nhã giữ lại.
Căn bản cô không thể nào đi ra được.
Cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười khổ.
"Mọi người nghe nói gì chưa, hiện tại có một nhân vật lớn đã xuất hiện ở Phàn Thành!"
Sau một vài chén rượu, Vương Quân trở nên hưng phấn, bắt đầu khoe ra hết những tin tức nội bộ mà tên đó biết được.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
**********
Nhìn thấy người đàn ông này, tất cả bạn học đều đứng dậy.
Chỉ có Thường Ninh và Chung Phát là không hề cử động, vẫn ngồi yên uống rượu
Thế nhưng hiện giờ cũng không ai rảnh để ý bịn họ.
Tất cả bạn học nhìn thấy người đàn ông kia vào đều kinh cẩn gọi hai tiếng: "Anh Quân!"
Bởi vì người bạn học kia khá là hòa đồng, thế nhưng lại là dạng trong vùng xám.
Nghe nói rằng còn là con nuôi của một ông chủ lớn, có thể nói là cuộc sống phong phủ.
Đây cũng có thể coi như là đã đạt đến một cấp bậc khác của cuộc sống.
Mọi người không phải là hâm mộ, nhưng cũng thật sự sùng bái.
Liễu Tinh Tinh khẽ nhíu mày.
Cô chưa bao giờ thích tên Vương Quân này, ngoài việc tên Vương Quân này luôn đi theo cô ngoài đường, tên đó thậm chi có một lần còn tìm đến công ty cô, khiến cho cô vô cùng phản cảm.
Cho nên bữa tiệc sinh nhật lần này, cô không mời Vương Quân, nhưng không biết làm thế nào tên đó lại biết mà tìm đến tận đây.
"Anh Quân, anh còn nhớ em không, em là Trương Dũng, em đã giúp anh đánh nhau một lần thời còn đi học."
Sau một lúc chào hỏi, bời vì bình thường khó gặp được nhau, ngay lập tức có bạn học đến nịnh nọt lấy lòng Vương Quân ngay.
Dù sao cũng là bạn học với nhau, nếu có gặp chuyện gì, không chừng có thể giúp đỡ được phần nào.
Hơn nữa, nhắc tới chuyện này trước mặt mọi người, mình lại được dịp khoe khoang.
Lúc này, Vương Quân vỗ vỗ vai Trương Dũng, "Đương nhiên là tôi nhỏ rõ rồi, khi nào thấy có việc gì không ổn, có thể đến tìm tôi nhờ giúp đỡ bất cứ lúc nào, tôi sẽ che chở cho cậu."
Trương Dũng thụ sủng nhược kinh, "Cảm ơn anh Quân, cảm ơn anh Quân!”
"Anh Quân à, về sau cũng nhớ giúp đỡ bọn em nhé!"
Những người khác cũng cướp lời nhau mà nịnh nọt.
Nhìn Vương Tuấn mặc quần của Armani, thắt lưng Gucci, áo sơ mi Versace, đồng hồ Patek Philippe, bộ trang phục đáng giá chắc chắn trên một triệu.
Mọi người trong mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Một vài nữ sinh hai mắt sáng rực như sao trời.
"Mọi người đều là bạn học của tôi, tất nhiên là tôi sẽ giúp đỡ rồi, nếu gặp chuyện gì, cứ trực tiếp nói tên của tôi ra, ở vùng Thành Nam, tuyệt đối sẽ không có ai dám chọc giận mọi người!"
"Hơn thế nữa, tôi là anh lớn, cho nên hôm nay tôi sẽ chi trả toàn bộ mọi thứ, mọi người cứ thoải mái chơi nhé!"
Vương Quân vỗ ngực, khoe ra chiếc đồng hồ Patek Philippe, ngập tràn khí phách.
Sau đó tên đó lén nhìn sang phía Liễu Tinh Tinh.
Nhìn thấy Liễu Tinh Tinh ăn mặc xinh đẹp quyến rũ khác hẳn mọi ngày, nhìn xương quai xanh thanh tú kia, lại còn cặp đùi trắng nõn thon dài, làm cho tên đó sôi sục, âm thầm liềm môi.
Hôm nay, cho dù thể nào đi chăng nữa cũng phải hải được bông hoa này.
Mặt mày Liễu Tinh Tinh vẫn nhắn nhỏ, không khí buổi tiệc vốn đang tốt đẹp, bị Vương Quân đến phá hỏng, tâm trạng liền thay đổi.
"Nhin xem, đây mới gọi là người có bản lĩnh, tuy chơi với chúng ta nhưng anh ấy lại khác, vô cùng co tiếng, không chừng sau này chúng ta phải thật sự dựa dẫm anh ấy đó!"
Lúc này Lâm Tiểu Nhã huých khuỷu tay vào người Liễu Tinh Tinh, "Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu trước, người như anh ấy cho dù cậu không thích thì cũng không thể đắc tội, bớt thái độ lại một tí.”
Liễu Tinh Tinh im lặng không nói gì, Vương Quân đã tìm đến đây, cô không thể nào tự nhiên mà đuổi anh ta đi.
"Không phải chỉ là một tên chó đội lốt người thôi sao, có gì tốt!”
Đúng lúc này có một giọng nói vang lên ở trong góc.
Đó là giọng nói của Chung Phát, nói xong một lúc sau, anh ta còn nấc lên một cái.
Bỗng chốc tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía đó.
"Chung Phát, sao cậu dám nói anh Quân như vậy?”
Ngay lập tức có một bạn học giận dữ nói.
"Đúng vậy, anh Quân đến mà không đứng lên chào hỏi thì thôi, lại còn ở đó mà nói mấy lời châm chọc người khác!”
Một vài nữ sinh cũng tỏ vẻ khinh thường.
Còn tưởng mình là phú nhị đại sao, đã thành cải dạng này rồi mà còn giả vờ giả vịt.
Vương Quân liếc nhìn Thường Ninh và Chung Phát.
Còn lấy làm kinh ngạc.
Hét to, thật sự là không ngờ đến, hôm nay có thể gặp hai người này ở đây.
Lúc này anh ta tiến lên.
“Gì cơ? Tôi là chó đội lốt người, vậy xin hỏi hai vị, hai vị là cái dạng gì đây?"
Tên đó cười ha hả, chỉ vào Chung Phát nói: "Chung Phát, tôi đã sớm nghe nói cậu vì một người phụ nữ mà biến mình thành người táng gia bại sản, ngay cả vốn liếng ban đầu cũng đã mất hết, giờ chẳng khác gì một tên ăn mày, cậu có tư cách gì mà nói tôi!”
Sau đó tên đó lại chỉ vào mặt Thường Ninh, "Trước kia chỉ là một tên bụi đời, bây giờ thi đi ở rể nhà người ta, quả thật là ăn hại của ăn hại, hai tên ăn hại có cảm tình với nhau!"
Mọi người được một trận cười to.
Thường NInh hơi nhiu mày lại một chút, hoá ra Chung Phát là vì một người phụ nữ mà trở nên nghèo túng như vậy.
Những người cười nạo Chung Phát kia, anh ta không chấp.
Nhưng anh ta biết, trước khi Vương Quân luôn theo Chung Phát đi chơi,
Khi ấy nhà Chung Phát vẫn giàu, Vương Quân suốt ngày đi theo Chung Phát như một cái đuôi, coi như mình là em trai của Chung Phát.
Chung Phát tính tình khá tốt, trước giờ chưa từng bạc đãi Vương Quân.
Hiện tại Chung Phát đã xuống dốc, Vương Quân này không nên hả hê như vậy khi thấy người gặp hoạ chứ.
Lúc này Chung Phát đứng lên, “Đúng vậy, là tôi đã tang gia bại sản, nhưng vẫn đỡ hơn người nào đó cầm những đồng tiền bản thiu rồi đi khắp nơi tỏ vẻ ta đây, khinh thường người khác!"
Nghe nói như thế, sắc mặt Vương Quân lập tức thay đổi.
Trong lòng mọi người có hơi hoang mang một chút.
Lời như vậy mà cũng dám nói ra, Chung Phát chán sống rồi hay sao.
Đương nhiên bọn họ cũng hiểu, ở bên ngoài lăn lộn, tiền kiếm được khó mà sạch sẽ.
Nhưng mà, liệu điều đó có quan trọng sao? Quan trọng là bản lĩnh của người ta.
Có bản lĩnh thì cậu cũng đi lăn lộn cho giống con người xem nào.
"Chung Phát à, có phải do phá sản mà đầu óc của của mụ mị rồi không, mau xin lỗi anh Quân đi!" Một vài bạn học nam lập tức nhìn Chung Phát mà quát.
“Rõ ràng cậu ta như vậy, chắc chắn là vì đang ghen tị với anh Quân rồi." Vài nữ sinh lạnh lùng nói.
"Tôi ghen tị với anh ta sao?" Chung Phát lớn tiếng nói: "Anh ta từng đi theo như một cái đuôi của tôi, mọi người hãy hỏi thử anh ta, hồi đó tôi đối xử với anh ta như thể nào?"
"Chung Phát à, chuyện của trước kia còn nhắc lại làm chi, không biết xấu hổ sao?" Vương Quân tối sầm mặt lại mà nói.
"Thôi được rồi , tất cả mọi người đều là bạn học của nhau, tôi mời mọi người tới dự tiệc chủ yếu là muốn mọi người có thể vui vẻ thoải mái, không cần vì một việc nhỏ như vậy mà cãi nhau." Liễu Tinh Tinh lúc này mới nhanh chóng khuyên nhủ mọi người.
Làn gió thơm thoảng qua, sắc mặt của Vương Quân mới dịu đi một chút, lạnh lùng nói với Chung Phát: "Tôi hôm nay là vì nể mặt Tinh Tinh, mới không so đo với cậu, nhưng cậu hãy nhớ kỹ, bây giờ cậu còn không xứng xách giày cho tôi!."
"Đến đây nào anh Quân, chúng ta cùng uống vài ly với nhau, không cần quan tâm bọn họ." Lâm Tiểu Nhã cũng đến giảng hoà.
Chung Phát vốn đang định nói hai câu, nhưng lại bị Thường Ninh cản lại.
Hai thái cực nhanh chóng được hình thành trong phòng.
Vương Quân được các bạn học vây quanh,yêu mến- sao quanh trăng sáng.
Còn Thường Ninh và Chung Phát trong góc thì chẳng ai quan tâm.
Liễu Tinh Tinh vốn đang định đến chỗ Thường Ninh, nhưng lại bị bạn học vây quanh, lại còn bị Lâm Tiểu Nhã giữ lại.
Căn bản cô không thể nào đi ra được.
Cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười khổ.
"Mọi người nghe nói gì chưa, hiện tại có một nhân vật lớn đã xuất hiện ở Phàn Thành!"
Sau một vài chén rượu, Vương Quân trở nên hưng phấn, bắt đầu khoe ra hết những tin tức nội bộ mà tên đó biết được.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook