Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-60
Chương 59: Người khác tặng
**********
Bọn họ còn tưởng rằng Thường Ninh chẳng qua là chỉ khoác lác mà thôi, coi như có thể mời bác sĩ tư nhân tới cũng chỉ là một người, nhưng bây giờ bọn họ cũng sắp đem cả bệnh viện dọn tới rồi .
Giờ khắc này bọn họ cảm thấy dường như chính mình đã xem thường Thường Ninh.
Chuyện của Vương Chấn Đông bọn họ chẳng qua chỉ là một người ngoài, bởi vì hôm đó bọn họ mặc dù hôn mê bất tỉnh nhưng cũng biết có một đám lính tới, khiến tất cả mọi người đều bị dọa.
Nhưng bây giờ đã sắp dọn cả một bệnh viện tới, đây là tình huống gi?
Bọn họ không cách nào hiểu được.
"Thưa bà, mấy vị này đều là bác sĩ tư nhân đứng đầu Phàn Thành, xin ngài hãy phối hợp kiểm tra với bọn họ một chút."
Sau khi dọn máy móc xong, Hồ Diệu Phát đến trước mặt Cam Cầm cung kính nói.
Cam Cầm còn chưa lấy lại tinh thần, lúc này mới giật mình. Bà oán trách nhìn Thường Ninh, không phải bà chỉ là bệnh phong thấp sao mà còn làm phiền tới nhiều người như vậy.
Sớm biết như vậy, còn không bằng bà cùng Thường Ninh đi bệnh viện một chuyến.
Thường Ninh chẳng qua chỉ cười cười.
Anh nhận lại con từ mẹ, để bác sĩ kiểm tra cho bà.
Ở bên kia, Thường Tủ lặng lẽ kéo Thường Ba sang một bên: "Anh, em thấy Thường Ninh bây giờ giống như rất được nhà họ Sở coi trọng, còn phải người mời bác sĩ tư nhân tới, ngay cả máy móc cũng mang một đồng lớn như vậy."
Bọn họ không nhận ra Hồ Diệu Phát chỉ coi là người do nhà họ Sở phái tới.
Dù sao đối với bọn họ nhà họ Sở là một gia tộc lớn. Việc mang tới những dụng cụ, lại mời tới những bác sĩ tư nhân này là hoàn toàn có thể làm được.
Thường Ba cũng không hiểu nổi, cau mày nói: "Thằng khốn này thật tốt số, người như anh Đông vậy mà coi trọng cậu ta , bây giờ ngay cả nhà họ Sở coi trọng cậu ta như vậy."
"Chúng ta có nên thử cải thiện một chút quan hệ với cậu ta không?" Thường Tú không khỏi hỏi.
Mặc dù bà ta không thích Thường Ninh, nhưng nếu như Thường Ninh có tiền, thì bà ta thích tiền của Thường Ninh. Hơn nữa trên tay Thường Ninh bây giờ còn có một tấm thẻ vàng của Vương Chấn Đông.
"Trước hết quan sát rồi nói sau, bây giờ coi như chúng ta muốn cải thiện quan hệ với cậu ta, sợ rằng cậu ta cũng sẽ không quan tâm tới chúng ta."
"Vậy làm sao bây giờ?" Thường Tú nhớ tới tấm thẻ vàng trên tay Thường Ninh kia, nếu có thể biến thành của bà vậy thì tốt.
"Nếu như cậu ta thật sự có tiền, dù cậu ta không để ý tới chúng ta, chúng ta cũng có thể lợi dụng thím, bây giờ chúng ta về trước." Thường Ba cười đều một tiếng.
Sau đó hai anh em cũng lặng lẽ rời đi.
Thường Ninh căn bản lười để ý tới anh em bọn họ.
Nếu như không phải bọn họ là người nhà họ Thường , anh căn bản sẽ không khách khí đối với anh em bọn họ như vậy.
Bác sĩ làm kiểm tra xong cho Cam Cầm , không có phát hiện vấn đề gì lớn, anh cũng yên lòng. Mà Hồ Diệu Phát sau khi làm xong chuyện lập tức rời đi, không có một lời dư thừa.
Anh ta làm cho Thường Ninh rất hài lòng, đúng là thuộc hạ tốt.
Mấy bác sĩ ở lại, giúp Cam Cầm làm vật lý trị liệu.
Thường Ninh bồi mẹ làm vật lý trị liệu xong, dặn dò mẹ mấy câu, bảo mẹ mấy ngày nay không được gắng gượng mà xảy ra chuyện, phải điều dưỡng thật tốt. Nói xong anh mới mang đúa nhỏ rời đi.
Đứa bé chơi cả ngày cũng mệt, nên ngủ ở trên xe,
Việc này làm cho Thường Ninh thả lỏng không ít.
Vừa vặn bây giờ vợ cũng sắp tan làm, anh trực tiếp lái xe đến nhà máy.
Nhưng anh không đi vào nhà máy mà là đậu xe ở ven đường, dù sao đứa trẻ cũng đang ngủ nên anh quyết định chờ ở trên đường.
Đợi khoảng mười mấy phút, anh mới nhìn thấy Sở Nguyệt và Lý Phỉ Phỉ đi ra...
Lý Phi Phỉ chở Sở Nguyệt trên một chiếc xe điện nhỏ đang cùng nhau lao ra.
Nhìn thấy Thường Ninh, cô vội vàng dừng xe.
Sở Nguyệt hoàn toàn không chuẩn bị, thiếu chút nữa ngã trên đất, "Phỉ Phỉ, cậu làm gì vậy, đột nhiên phanh xe làm gi?"
"Có người tới đón cậu!"
Sở nguyệt lúc này mới nhìn thấy Thường Ninh.
Cô rất kinh ngạc khi Thấy Sau lưng Thường Ninh có một chiếc xe.
Lý Phi Phi cũng kinh ngạc nhưng cô kinh ngạc không phải vì Thường Ninh có một chiếc xe, mà là chiếc xe này quả không nổi bật.
Nhưng cô rất nhanh nghĩ đến, đây hoàn toàn chính là vì suy nghĩ cho Sở Nguyệt .
Trong lòng cô lại là rất hâm mộ Sở Nguyệt.
Sau đó cô cũng rất thức thời lái xe đi trước.
"Xe này là sao?" Sở Nguyệt đi qua hoài nghi nhìn Thường Ninh mấy lần.
"Anh nói là người khác tặng, em tin không?" Thường Ninh sờ lỗ mũi nói.
"Người khác tặng ? Ai tặng?"
"Hôm nay anh trở về nhà mẹ, gặp phải Vương Chấn Đông, ông ta đến nhận lỗi với mẹ anh, sau đó liền đem chiếc xe này coi như quà nhận lỗi đưa cho anh."
Thường Ninh chỉ có thể tạm thời đem việc này chụp lên người Vương Chẩn Đông, anh tin tưởng rằng nói như vậy vợ mình có khả năng sẽ tin tưởng.
Dù sao chuyện di dời lần trước anh đã nói qua cho Sở Nguyệt nghe rồi.
Nếu nói là Đại tiểu thư nhà họ Bạch sợ rằng rất khó giải thích.
Sở Nguyệt nhìn chiếc xe kia mấy lần, phát hiện chẳng qua chỉ là một loại xe đại chúng bình thường, cũng thở phào. Đây vẫn nằm trong phạm vị cô có thể tiếp nhận.
"Không phải em đã nói sao, bớt lui tới cùng người như vậy di."
"Nhưng người ta rất có thành ý, anh cũng không thế cự tuyệt người ta." Thường Ninh cười nói.
Sở Nguyệt liếc anh một cái :"Con đâu?"
"Ngủ ở trong xe."
Thường Ninh vội vàng mở cửa xe.
Sở Nguyệt chui vào trong xe, đem con cẩn thận ôm vào lòng.
"Lần sau không nên tùy tiện nữa nhận lễ vật từ người khác."
Sở Nguyệt ngồi xuống lại nói.
"Được, nghe vợ, lần sau thiếu cái gì chúng ta tự mua!" Thường Ninh cười nói.
Sở Nguyệt liếc nhìn anh:"Bây giờ nhà máy vừa mới bắt đầu làm việc , anh trước tiên không nên nghĩ đến tiêu tiền, nếu không ông nội bên kia lại sẽ cho là chúng ta đứng giữa chiếm hết lợi ích của họ."
"Em yên tâm,sau này cải nhà máy này chắc chắn không có bất kì quan hệ nào với nhà họ Sở." Thường Ninh vừa lái xe vừa nói.
"Giấy tờ đất vẫn còn ở chỗ ông nội làm sao có thể không có quan hệ với nhà họ Sở?" Sở Nguyệt kỳ quái nhìn Thường Ninh.
"Anh chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, anh tin tưởng năng lực của vợ mình nhất định có thể đem nhà máy càng ngày càng lớn mạnh!" Thường Ninh cười nói.
"Em cũng muốn vậy, chẳng qua là coi như là lớn mạnh, cũng không phải là vì nhà họ Sở làm." Sở Nguyệt thương cảm nói.
Hôm nay bác cả tới thu hồi nhà máy, làm cô đối với nhà họ Sở thật sự đau lòng.
Thường Ninh cũng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, bất quá anh cũng không có nói gì.
Chẳng qua là anh bóp thật chặt tay lái.
Sau khi về đến nhà.
Vợ chồng Sở Sơn Hà ngồi ở trên ghế so pha. Sở Sơn Hà đang uống trà, Trần Di cầm bút ngồi đó đang viết cái gì.
Thấy Thường Ninh trở về cùng Sở Nguyệt , hai người đầu tiên là sửng sốt một chút.
Sau đó Trần Di đứng lên hét lớn: "Thường Ninh, cậu bây giờ cả ngày lẫn đêm không biết đi lêu lổng nơi nào, cơm cũng không nấu, muốn bỏ đói chúng tôi sao?"
Sở Sơn Hà cũng cầm ly trà lên uống một ngụm nhỏ sau đó để xuống một cái: "Lúc xảy ra chuyện thì không thấy bóng người, bình thường lại chạy đi lấy lòng, còn ra dáng một người đàn ông sao?"
Thường Ninh cười mỉa mai: "Vậy thì con đi nấu cơm."
"Nấu cơm? Hôm nay ngay cả thức ăn cậu cũng không mua! Làm cơm kiểu gi! Ăn không khí sao?" Trần Di hét.
"Mẹ, hai người cũng không làm việc gì, chẳng lẽ hai người lại không thể nấu cơm, tại sao nhất định phải để Thường Ninh làm?" Sở Nguyệt có chút bất bình thay Thường Ninh.
"Hai người bây giờ thật giống như vợ chồng! Sở Nguyệt, cùi chỏ con hướng ra bên ngoài sao?" Trần Di cả giận. "Anh ấy là chồng con, cũng không phải là người ngoài, làm sao có thể kêu củi chỏ hướng ra bên ngoài?" Sở Nguyệt cũng có chút tửc giận.
Thật ra thì ở trong nhà này chồng cô làm quá nhiều, lại là chăm con lại là làm việc nhà, chẳng qua trước kia cô cũng không có đi để ý qua những thứ này.
Nhưng khoảng thời gian này xảy ra một ít chuyện,cái nhìn của cô đối với Thường Ninh thay đổi không ít.
Thấy con gái còn dám mạnh miệng với mình, Trần Di tức đến muốn xỉu, đem ly trà trên bàn vỗ xuống một cái, "Được, các người, hai người là người một nhà! Chúng tôi mới không phải là người một nhà, được chưa!"
Nói xong, bà còn hung ác trọn mắt nhìn Thường Ninh. Đều là tại tên phế vật này, làm cho con gái không đứng về phía bà.
Sở Sơn Hà đối với biểu hiện hôm nay của Sở Nguyệt cũng rất thất vọng: "Sở Nguyệt, con đừng tưởng rằng khoảng thời gian này cậu ta gặp ít vận may liên xem cậu ta thành bảo bối, phế vật mãi mãi là phế vật. Dáng vẻ kia của cậu ta, nhất định không thể thành đại nghiệp !"
Nghe thấy lời này Thường Ninh có chút thành kiến, nhưng anh cũng không muốn làm lớn chuyện.
Lúc này anh nói: "Con đi mua chút thức ăn về làm cơm."
Thế nhưng Sở Nguyệt lại kéo anh một cái: "Tối nay, anh không cần làm cơm. Muốn ăn cơm thì để bọn họ tự làm, Chờ một chút con dậy, chúng ta đi bên ngoài ăn!"
"Con bây giờ thật giỏi, ngay cả cha mẹ cũng không thèm để tâm, còn muốn đi ra ngoài ăn cơm, thật không coi noi này là nhà. Có bản lĩnh thì dọn đi, vốn dĩ nhà cũng nhỏ, đỡ chật chội!"
Trần Di nhảy cẫng lên nói.
Sở Nguyệt lười để ý tới bà, kéo Thường Ninh, trở về phòng.
"Lẽ nào lại như vậy, tên phế vật này cho Sở Nguyệt uống thuốc gì, mà làm tâm con bé hiện tại đều hướng về cậu ta?" Trần Di giận đến mức co quắp ngồi trên ghế sô pha, miệng thở hổn hển.
Vừa vặn lúc này, Sở Nhiễm từ trong phòng đi ra.
Đối với việc cả nhà ầm ĩ, cô tỏ ra không hề quan tâm.
Chẳng qua là lúc này cô chỉ nói một câu: "Cái này con cũng không nghĩ ra, chắc là vì ngủ chung thôi!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
**********
Bọn họ còn tưởng rằng Thường Ninh chẳng qua là chỉ khoác lác mà thôi, coi như có thể mời bác sĩ tư nhân tới cũng chỉ là một người, nhưng bây giờ bọn họ cũng sắp đem cả bệnh viện dọn tới rồi .
Giờ khắc này bọn họ cảm thấy dường như chính mình đã xem thường Thường Ninh.
Chuyện của Vương Chấn Đông bọn họ chẳng qua chỉ là một người ngoài, bởi vì hôm đó bọn họ mặc dù hôn mê bất tỉnh nhưng cũng biết có một đám lính tới, khiến tất cả mọi người đều bị dọa.
Nhưng bây giờ đã sắp dọn cả một bệnh viện tới, đây là tình huống gi?
Bọn họ không cách nào hiểu được.
"Thưa bà, mấy vị này đều là bác sĩ tư nhân đứng đầu Phàn Thành, xin ngài hãy phối hợp kiểm tra với bọn họ một chút."
Sau khi dọn máy móc xong, Hồ Diệu Phát đến trước mặt Cam Cầm cung kính nói.
Cam Cầm còn chưa lấy lại tinh thần, lúc này mới giật mình. Bà oán trách nhìn Thường Ninh, không phải bà chỉ là bệnh phong thấp sao mà còn làm phiền tới nhiều người như vậy.
Sớm biết như vậy, còn không bằng bà cùng Thường Ninh đi bệnh viện một chuyến.
Thường Ninh chẳng qua chỉ cười cười.
Anh nhận lại con từ mẹ, để bác sĩ kiểm tra cho bà.
Ở bên kia, Thường Tủ lặng lẽ kéo Thường Ba sang một bên: "Anh, em thấy Thường Ninh bây giờ giống như rất được nhà họ Sở coi trọng, còn phải người mời bác sĩ tư nhân tới, ngay cả máy móc cũng mang một đồng lớn như vậy."
Bọn họ không nhận ra Hồ Diệu Phát chỉ coi là người do nhà họ Sở phái tới.
Dù sao đối với bọn họ nhà họ Sở là một gia tộc lớn. Việc mang tới những dụng cụ, lại mời tới những bác sĩ tư nhân này là hoàn toàn có thể làm được.
Thường Ba cũng không hiểu nổi, cau mày nói: "Thằng khốn này thật tốt số, người như anh Đông vậy mà coi trọng cậu ta , bây giờ ngay cả nhà họ Sở coi trọng cậu ta như vậy."
"Chúng ta có nên thử cải thiện một chút quan hệ với cậu ta không?" Thường Tú không khỏi hỏi.
Mặc dù bà ta không thích Thường Ninh, nhưng nếu như Thường Ninh có tiền, thì bà ta thích tiền của Thường Ninh. Hơn nữa trên tay Thường Ninh bây giờ còn có một tấm thẻ vàng của Vương Chấn Đông.
"Trước hết quan sát rồi nói sau, bây giờ coi như chúng ta muốn cải thiện quan hệ với cậu ta, sợ rằng cậu ta cũng sẽ không quan tâm tới chúng ta."
"Vậy làm sao bây giờ?" Thường Tú nhớ tới tấm thẻ vàng trên tay Thường Ninh kia, nếu có thể biến thành của bà vậy thì tốt.
"Nếu như cậu ta thật sự có tiền, dù cậu ta không để ý tới chúng ta, chúng ta cũng có thể lợi dụng thím, bây giờ chúng ta về trước." Thường Ba cười đều một tiếng.
Sau đó hai anh em cũng lặng lẽ rời đi.
Thường Ninh căn bản lười để ý tới anh em bọn họ.
Nếu như không phải bọn họ là người nhà họ Thường , anh căn bản sẽ không khách khí đối với anh em bọn họ như vậy.
Bác sĩ làm kiểm tra xong cho Cam Cầm , không có phát hiện vấn đề gì lớn, anh cũng yên lòng. Mà Hồ Diệu Phát sau khi làm xong chuyện lập tức rời đi, không có một lời dư thừa.
Anh ta làm cho Thường Ninh rất hài lòng, đúng là thuộc hạ tốt.
Mấy bác sĩ ở lại, giúp Cam Cầm làm vật lý trị liệu.
Thường Ninh bồi mẹ làm vật lý trị liệu xong, dặn dò mẹ mấy câu, bảo mẹ mấy ngày nay không được gắng gượng mà xảy ra chuyện, phải điều dưỡng thật tốt. Nói xong anh mới mang đúa nhỏ rời đi.
Đứa bé chơi cả ngày cũng mệt, nên ngủ ở trên xe,
Việc này làm cho Thường Ninh thả lỏng không ít.
Vừa vặn bây giờ vợ cũng sắp tan làm, anh trực tiếp lái xe đến nhà máy.
Nhưng anh không đi vào nhà máy mà là đậu xe ở ven đường, dù sao đứa trẻ cũng đang ngủ nên anh quyết định chờ ở trên đường.
Đợi khoảng mười mấy phút, anh mới nhìn thấy Sở Nguyệt và Lý Phỉ Phỉ đi ra...
Lý Phi Phỉ chở Sở Nguyệt trên một chiếc xe điện nhỏ đang cùng nhau lao ra.
Nhìn thấy Thường Ninh, cô vội vàng dừng xe.
Sở Nguyệt hoàn toàn không chuẩn bị, thiếu chút nữa ngã trên đất, "Phỉ Phỉ, cậu làm gì vậy, đột nhiên phanh xe làm gi?"
"Có người tới đón cậu!"
Sở nguyệt lúc này mới nhìn thấy Thường Ninh.
Cô rất kinh ngạc khi Thấy Sau lưng Thường Ninh có một chiếc xe.
Lý Phi Phi cũng kinh ngạc nhưng cô kinh ngạc không phải vì Thường Ninh có một chiếc xe, mà là chiếc xe này quả không nổi bật.
Nhưng cô rất nhanh nghĩ đến, đây hoàn toàn chính là vì suy nghĩ cho Sở Nguyệt .
Trong lòng cô lại là rất hâm mộ Sở Nguyệt.
Sau đó cô cũng rất thức thời lái xe đi trước.
"Xe này là sao?" Sở Nguyệt đi qua hoài nghi nhìn Thường Ninh mấy lần.
"Anh nói là người khác tặng, em tin không?" Thường Ninh sờ lỗ mũi nói.
"Người khác tặng ? Ai tặng?"
"Hôm nay anh trở về nhà mẹ, gặp phải Vương Chấn Đông, ông ta đến nhận lỗi với mẹ anh, sau đó liền đem chiếc xe này coi như quà nhận lỗi đưa cho anh."
Thường Ninh chỉ có thể tạm thời đem việc này chụp lên người Vương Chẩn Đông, anh tin tưởng rằng nói như vậy vợ mình có khả năng sẽ tin tưởng.
Dù sao chuyện di dời lần trước anh đã nói qua cho Sở Nguyệt nghe rồi.
Nếu nói là Đại tiểu thư nhà họ Bạch sợ rằng rất khó giải thích.
Sở Nguyệt nhìn chiếc xe kia mấy lần, phát hiện chẳng qua chỉ là một loại xe đại chúng bình thường, cũng thở phào. Đây vẫn nằm trong phạm vị cô có thể tiếp nhận.
"Không phải em đã nói sao, bớt lui tới cùng người như vậy di."
"Nhưng người ta rất có thành ý, anh cũng không thế cự tuyệt người ta." Thường Ninh cười nói.
Sở Nguyệt liếc anh một cái :"Con đâu?"
"Ngủ ở trong xe."
Thường Ninh vội vàng mở cửa xe.
Sở Nguyệt chui vào trong xe, đem con cẩn thận ôm vào lòng.
"Lần sau không nên tùy tiện nữa nhận lễ vật từ người khác."
Sở Nguyệt ngồi xuống lại nói.
"Được, nghe vợ, lần sau thiếu cái gì chúng ta tự mua!" Thường Ninh cười nói.
Sở Nguyệt liếc nhìn anh:"Bây giờ nhà máy vừa mới bắt đầu làm việc , anh trước tiên không nên nghĩ đến tiêu tiền, nếu không ông nội bên kia lại sẽ cho là chúng ta đứng giữa chiếm hết lợi ích của họ."
"Em yên tâm,sau này cải nhà máy này chắc chắn không có bất kì quan hệ nào với nhà họ Sở." Thường Ninh vừa lái xe vừa nói.
"Giấy tờ đất vẫn còn ở chỗ ông nội làm sao có thể không có quan hệ với nhà họ Sở?" Sở Nguyệt kỳ quái nhìn Thường Ninh.
"Anh chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, anh tin tưởng năng lực của vợ mình nhất định có thể đem nhà máy càng ngày càng lớn mạnh!" Thường Ninh cười nói.
"Em cũng muốn vậy, chẳng qua là coi như là lớn mạnh, cũng không phải là vì nhà họ Sở làm." Sở Nguyệt thương cảm nói.
Hôm nay bác cả tới thu hồi nhà máy, làm cô đối với nhà họ Sở thật sự đau lòng.
Thường Ninh cũng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, bất quá anh cũng không có nói gì.
Chẳng qua là anh bóp thật chặt tay lái.
Sau khi về đến nhà.
Vợ chồng Sở Sơn Hà ngồi ở trên ghế so pha. Sở Sơn Hà đang uống trà, Trần Di cầm bút ngồi đó đang viết cái gì.
Thấy Thường Ninh trở về cùng Sở Nguyệt , hai người đầu tiên là sửng sốt một chút.
Sau đó Trần Di đứng lên hét lớn: "Thường Ninh, cậu bây giờ cả ngày lẫn đêm không biết đi lêu lổng nơi nào, cơm cũng không nấu, muốn bỏ đói chúng tôi sao?"
Sở Sơn Hà cũng cầm ly trà lên uống một ngụm nhỏ sau đó để xuống một cái: "Lúc xảy ra chuyện thì không thấy bóng người, bình thường lại chạy đi lấy lòng, còn ra dáng một người đàn ông sao?"
Thường Ninh cười mỉa mai: "Vậy thì con đi nấu cơm."
"Nấu cơm? Hôm nay ngay cả thức ăn cậu cũng không mua! Làm cơm kiểu gi! Ăn không khí sao?" Trần Di hét.
"Mẹ, hai người cũng không làm việc gì, chẳng lẽ hai người lại không thể nấu cơm, tại sao nhất định phải để Thường Ninh làm?" Sở Nguyệt có chút bất bình thay Thường Ninh.
"Hai người bây giờ thật giống như vợ chồng! Sở Nguyệt, cùi chỏ con hướng ra bên ngoài sao?" Trần Di cả giận. "Anh ấy là chồng con, cũng không phải là người ngoài, làm sao có thể kêu củi chỏ hướng ra bên ngoài?" Sở Nguyệt cũng có chút tửc giận.
Thật ra thì ở trong nhà này chồng cô làm quá nhiều, lại là chăm con lại là làm việc nhà, chẳng qua trước kia cô cũng không có đi để ý qua những thứ này.
Nhưng khoảng thời gian này xảy ra một ít chuyện,cái nhìn của cô đối với Thường Ninh thay đổi không ít.
Thấy con gái còn dám mạnh miệng với mình, Trần Di tức đến muốn xỉu, đem ly trà trên bàn vỗ xuống một cái, "Được, các người, hai người là người một nhà! Chúng tôi mới không phải là người một nhà, được chưa!"
Nói xong, bà còn hung ác trọn mắt nhìn Thường Ninh. Đều là tại tên phế vật này, làm cho con gái không đứng về phía bà.
Sở Sơn Hà đối với biểu hiện hôm nay của Sở Nguyệt cũng rất thất vọng: "Sở Nguyệt, con đừng tưởng rằng khoảng thời gian này cậu ta gặp ít vận may liên xem cậu ta thành bảo bối, phế vật mãi mãi là phế vật. Dáng vẻ kia của cậu ta, nhất định không thể thành đại nghiệp !"
Nghe thấy lời này Thường Ninh có chút thành kiến, nhưng anh cũng không muốn làm lớn chuyện.
Lúc này anh nói: "Con đi mua chút thức ăn về làm cơm."
Thế nhưng Sở Nguyệt lại kéo anh một cái: "Tối nay, anh không cần làm cơm. Muốn ăn cơm thì để bọn họ tự làm, Chờ một chút con dậy, chúng ta đi bên ngoài ăn!"
"Con bây giờ thật giỏi, ngay cả cha mẹ cũng không thèm để tâm, còn muốn đi ra ngoài ăn cơm, thật không coi noi này là nhà. Có bản lĩnh thì dọn đi, vốn dĩ nhà cũng nhỏ, đỡ chật chội!"
Trần Di nhảy cẫng lên nói.
Sở Nguyệt lười để ý tới bà, kéo Thường Ninh, trở về phòng.
"Lẽ nào lại như vậy, tên phế vật này cho Sở Nguyệt uống thuốc gì, mà làm tâm con bé hiện tại đều hướng về cậu ta?" Trần Di giận đến mức co quắp ngồi trên ghế sô pha, miệng thở hổn hển.
Vừa vặn lúc này, Sở Nhiễm từ trong phòng đi ra.
Đối với việc cả nhà ầm ĩ, cô tỏ ra không hề quan tâm.
Chẳng qua là lúc này cô chỉ nói một câu: "Cái này con cũng không nghĩ ra, chắc là vì ngủ chung thôi!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook