Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-37
Chương 36: Đúng là giả vờ giả vịt
Vietwriter
**********
Bộp!
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Di liền ném một tờ đơn ly hôn thuận tình xuống trước mặt Thường Ninh.
"Mau chóng kí vào đây, sau đó cút khỏi cái nhà này!"
Đây là bà thay con gái mình làm suốt đêm.
Chỉ cần thằng phế vật này kí vào đơn ly hôn, bà sẽ có cách để cho con gái mình cũng ki.
Sau đó cả nhà bọn họ sẽ không bao giờ phải lo lắng bị thằng phế vật này liên lụy nữa, cũng rốt cuộc có thể thanh tĩnh tự do.
Thường Ninh ngẩng đầu liếc nhìn bà ta một cái: "Mẹ, chuyện này Sở Nguyệt có biết không?"
"Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi là mẹ, sau này lại càng không cho phép anh gọi tôi là mẹ!" Trần Di cả giận nói: "Anh không cần phải quan tâm đến con bé, anh kí vào đây cho tôi là được rồi!"
Thường Ninh lắc đầu: "Trừ phi Sở Nguyệt tự minh đua đơn ly hôn cho con, bằng không con sẽ không ký vào tờ ly hôn này."
"Thằng phế vật nhà anh sao lại không biết xấu hổ như vậy, nhà chúng tôi đã bị anh quậy cho tan tành thế này, anh còn có mặt mũi mà ở lại được à?" Trần Di nói bằng giọng căm hận.
"Nếu mẹ cảm thấy con phiền quả, vậy con dẫn Sở Nguyệt với bé con ra ngoài ở là được." Thường Ninh nói.
"Ái chà, hôm qua vớ được cái vận cứt chó, nhặt được một cái vòng tay đáng giả nên hôm nay vẫn còn đang bay bổng đấy à, bây giờ không phải tôi bảo anh dọn ra ngoài, mà là bảo anh cút đi!"
Nhìn thấy bộ dáng kia của Thường Ninh, Trần Di tức đến phát rồ.
Cứ nghĩ đến việc cải vòng tay đắt tiền kia không rơi lên đầu bà ta, trong lòng bà ta càng tức giận.
Thường Ninh thật sự không muốn tranh cãi với mẹ vợ mình, lúc này ôm bé con và túi sữa theo: "Con có việc ra ngoài một chút."
"Muốn cút thì trước hết phải ký vào đơn này cho tôi đã!"
Thường Ninh không thèm quay đầu lại đi ra cửa.
Trần Di tức giận, nổi trận lôi đình. Bây giờ thằng con rể này càng ngày càng không để bà ta vào mắt nữa rồi, tức giận đến thiếu chút nữa xé nát tờ đơn ly hôn đi.
Lúc này Sở Nguyệt đang cùng Sở Sơn Hà đi xem cái nhà xưởng kia.
Hiện giờ nhà xưởng này chính là hi vọng duy nhất của nhà bọn họ, đương nhiên cô vô cùng coi trọng nó.
Cho dù không có cách nào lấy được chứng từ nhà đất, nhưng họ vẫn phải tìm cách sống qua ngày.
Một số máy móc thiết bị trong nhà xưởng tuy đã rất cũ kĩ, nhưng may là vẫn có thể dùng được.
Điều này khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Khoản tiền cho vay của ngân hàng Tứ Hải đã được ghi vào sổ sách của công ty cũ, chắc chắn không có cách nào lấy ra được một đồng để dùng.
Nếu như cần phải đổi thiết bị, cô không biết đi đâu mà khóc bây giờ. Nhưng nếu muốn nhà máy bước vào vận hành, cũng cần phải có một khoản vốn ban đầu.
"Con gái, bố tính toản sơ bộ một chút, chỉ cần có ba triệu là chúng ta có thể vận hành lại nhà máy được rồi."
Sở Sơn Hà cũng coi như là tận tâm tận sức với chuyện này, dù sao nó cũng liên quan đến miếng ăn sau này của cả nhà bọn họ.
"Ba triệu?" Sở Nguyệt nở nụ cười gượng gạo.
Hiện giờ đối với cô mà nói, ba triệu tệ chính là một ngọn núi khổng lồ.
Có điều, không cần biết thế nào, ba triệu tệ này so sánh với việc phải đổi thiết bị hay gì đó thì vẫn thoải mái hơn, cũng dễ xoay sở nghĩ cách hơn.
Lúc này Thường Ninh ôm bé con đi tới tập đoàn Chí Tôn, cũng chính là tòa cao ốc trước kia của tập đoàn nhà họ Hồ.
Nếu đã là tập đoàn của minh, đương nhiên cũng phải đến xem xét thăm thủ một chút.
Huống hồ anh quả thật còn có một số việc phải giao cho Hồ Diệu Phát.
Không thể không nói, năng lực làm việc của Hồ Diệu Phát thực sự rất mạnh. Trong vòng một ngày đã khiến cho tập đoàn nhà họ Hồ thay hình đồi dạng, tất cả bảng hiệu đều đã đổi lại thành Tập đoàn Chí Tôn.
Nhìn thấy mấy chữ to lấp lánh ánh vàng, Thường Ninh hài lòng gật đầu.
Lúc anh đang chuẩn bị đi vào tình cờ thế nào lại nhìn thấy Lý Phi Phi đang khoác tay một người đàn ông mặc đồ tây, đi giày da về phía bên này.
Lý Phi Phi cũng nhìn thấy anh, lúc đầu còn kinh ngạc một chút, thậm chí có chút hơi luồng cuống, nhưng lại lập tức hếch khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo lên lạnh một tiếng.
"Sao vậy Phỉ Phi, em biết người này sao?" Người đàn ông bên cạnh cô ta không khỏi hỏi một câu.
"Anh ta là chồng của bạn thân em, một gã đàn ông phế vật chỉ biết sống dựa dẫm. Ngoại trừ ở nhà chăm con làm nội trợ, còn lại cái gì cũng không làm, đã thể mỗi ngày đều trưng ra cái bộ dạng làm bộ làm tịch!"
Lý Phỉ Phỉ có chút oán giận nói.
Tuy rằng ngày đó ở Hội Sở Kim Toản cô ta đã bị dọa không ít, nhưng sau đó cô ta cũng chẳng rút ra được bài học gì, ngược lại càng ngày càng hận Thường Ninh.
Chưa nói tới khiến cô mất hết mặt mũi như vậy, thậm chí suýt chút nữa thì không thể trở về, còn mất đi cô bạn thân Sở Nguyệt nữa.
Sau khi xảy ra chuyện cô ta cũng không thể không biết xấu hổ mà liên lạc lại với Sở Nguyệt,
Cô ta cho rằng kẻ gây ra tất cả mọi chuyện này chính là Thường Ninh.
Quen biết Vương Chấn Đông thì sao chứ, bây giờ cô ta đang bám vào con trai của phó chủ tịch tập đoàn nhà họ Hồ, chằng qua là nghe nói hiện tại tập đoàn nhà họ Hồ đã bị một tập đoàn tài chính lớn thu mua, đổi tên thành tập đoàn Chí Tôn.
Tập đoàn nhà họ Hồ trước đây cũng đã đủ uy phong, bây giờ đổi thành tập đoàn Chỉ Tôn, it nhất cũng phải uy phong gấp mấy lần so với trước kia.
Cô ta còn phải sợ cái tên phế vật này sao!
"Ò, vậy sao, cải loại phế vật này, chạy đến tập đoàn của chúng ta làm gi?"
Lúc này người đàn ông tiến lên phia trước, cực kì ghét bỏ mà phất tay: "Chỗ này không phải là nơi mà giun dế gì cũng muốn đến là đến được đầu, mau mau cút đi!"
Thường Ninh nhìn người đàn ông kia: "Anh là người của tập đoàn Chí Tôn sao?"
"Vị này chinh là cậu ẩm Ngô Phi của phó chủ tịch của tập đoàn Chi Tôn, Thường Ninh, tôi khuyên anh nhanh nhanh cút đi, đây không phải nơi anh có thể tùy tiện đến đâu!" Lý Phi Phỉ cười lạnh nói.
Ngô Phi cũng hếch cằm khinh bỉ Thường Ninh: "Nể mặt Phỉ Phỉ quen biết anh, tôi sẽ không thèm tính toán với anh nữa, nếu còn không cút đi tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!"
"Con trai của phó chủ tịch?" Thường Ninh gật đầu: "Vậy anh gọi ông già nhà anh ra nghênh đón tôi đi."
Lý Phỉ Phỉ và Ngô Phi ngẩn ra.
Lý Phi Phi nhìn Thường Ninh bằng ánh mắt không thể tin nổi: "Thường Ninh, sẽ không phải vì anh quen biết Vương Chấn Đông mà đuôi vềnh lên tận trời đấy chứ?"
"Vương Chấn Đông? Hừ, người khác sợ anh ta, tập đoàn Chi Tôn chúng tôi còn lâu mới thèm để anh ta vào mắt."
Ngô Phi hừ lạnh một tiếng, sau đó tức giận nói: "Thằng nhãi thối tha này, dám bảo bố tao ra nghênh đón mày, tao thấy mày đúng là chán sống rồi!"
Nói thế nào anh ta cũng là con trai của phó chủ tịch, có ai mà không phải cung cung kính kính với anh ta, nhưng thấy Thường Ninh lại không thèm đề mình vào mắt, anh ta liền bị chọc tức.
"Bảo vệ!" Anh ta quát gọi mấy tên bảo vệ cách đó không xa: "Còn đứng đực ra đấy làm gì, không mau đuối thằng này ra ngoài cho tôi!"
"Không, đuổi đi thì quá hời cho nó rồi, bắt lại cho tôi!".
Vài tên bảo vệ vội chạy tới đây, định bắt Thường Ninh lại.
Thường Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái: "Tôi khuyên người tốt nhất đừng có nghe lời anh ta."
"Nhãi con, người này là con trai của phó chủ tịch, không nghe lời cậu ấy chẳng nhẽ nghe lời mày à?"
"Thấy mày ôm trẻ con thể này, chủng tạo không muốn làm khỏ mày đâu, mày nên ngoan ngoãn đi theo chúng tạo đi."
Mấy tên bảo vệ thấy Thường Ninh ôm một đứa bé con trong tay, quả thực cũng không muốn động thủ, nhưng lời của cậu ấm nhà phó chủ tịch bọn họ cũng không thể không nghe theo.
"Được, tôi đi với các anh." Thường Ninh thấy tên bảo vệ này coi như cũng khách khí với minh, cũng không muốn làm bọn họ khó xử, dù sao mình cũng định vào tập đoàn Chỉ Tôn mà.
"Áp giải nó đến phòng an ninh cho tôi, tôi sẽ tự mình tới dạy dỗ nó một chút!" Ngô Phi sắn tay áo, lạnh lùng nói.
Lý Phỉ Phi cũng cười lạnh nói: "Phế vật đúng là phế vật, không có chỗ dựa là Vương Chấn Đông thì anh chỉ là một thằng khố rách áo ôm thôi!"
Thường Ninh không thèm lải nhải với bọn họ, trực tiếp đi theo bảo vệ vào tập đoàn Chí Tôn.
Đúng lúc này, di động của anh kêu lên.
Đúng là Hồ Diệu Phát gọi tới. Ông ta hỏi Thường Ninh đã tới tập đoàn chua.
Thường Ninh nói đến rồi, đang bị một đám bảo vệ áp giải đến phòng an ninh.
Hồ Diệu Phát suýt nữa thì bị dọa đến đánh rơi điện thoại, nói với Thường Ninh rằng ông ta sẽ lập tức tới ngay.
"Đúng là giả vờ giả vịt, không phải anh đang nói chuyện với Chủ tịch Hồ của tập đoàn Chỉ Tôn đẩy chú?" Lý Phi Phỉ cười khẩy nói.
"Chính là Hồ Diệu Phát!" Thường Ninh chỉ lạnh lùng nói.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Vietwriter
**********
Bộp!
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Di liền ném một tờ đơn ly hôn thuận tình xuống trước mặt Thường Ninh.
"Mau chóng kí vào đây, sau đó cút khỏi cái nhà này!"
Đây là bà thay con gái mình làm suốt đêm.
Chỉ cần thằng phế vật này kí vào đơn ly hôn, bà sẽ có cách để cho con gái mình cũng ki.
Sau đó cả nhà bọn họ sẽ không bao giờ phải lo lắng bị thằng phế vật này liên lụy nữa, cũng rốt cuộc có thể thanh tĩnh tự do.
Thường Ninh ngẩng đầu liếc nhìn bà ta một cái: "Mẹ, chuyện này Sở Nguyệt có biết không?"
"Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi là mẹ, sau này lại càng không cho phép anh gọi tôi là mẹ!" Trần Di cả giận nói: "Anh không cần phải quan tâm đến con bé, anh kí vào đây cho tôi là được rồi!"
Thường Ninh lắc đầu: "Trừ phi Sở Nguyệt tự minh đua đơn ly hôn cho con, bằng không con sẽ không ký vào tờ ly hôn này."
"Thằng phế vật nhà anh sao lại không biết xấu hổ như vậy, nhà chúng tôi đã bị anh quậy cho tan tành thế này, anh còn có mặt mũi mà ở lại được à?" Trần Di nói bằng giọng căm hận.
"Nếu mẹ cảm thấy con phiền quả, vậy con dẫn Sở Nguyệt với bé con ra ngoài ở là được." Thường Ninh nói.
"Ái chà, hôm qua vớ được cái vận cứt chó, nhặt được một cái vòng tay đáng giả nên hôm nay vẫn còn đang bay bổng đấy à, bây giờ không phải tôi bảo anh dọn ra ngoài, mà là bảo anh cút đi!"
Nhìn thấy bộ dáng kia của Thường Ninh, Trần Di tức đến phát rồ.
Cứ nghĩ đến việc cải vòng tay đắt tiền kia không rơi lên đầu bà ta, trong lòng bà ta càng tức giận.
Thường Ninh thật sự không muốn tranh cãi với mẹ vợ mình, lúc này ôm bé con và túi sữa theo: "Con có việc ra ngoài một chút."
"Muốn cút thì trước hết phải ký vào đơn này cho tôi đã!"
Thường Ninh không thèm quay đầu lại đi ra cửa.
Trần Di tức giận, nổi trận lôi đình. Bây giờ thằng con rể này càng ngày càng không để bà ta vào mắt nữa rồi, tức giận đến thiếu chút nữa xé nát tờ đơn ly hôn đi.
Lúc này Sở Nguyệt đang cùng Sở Sơn Hà đi xem cái nhà xưởng kia.
Hiện giờ nhà xưởng này chính là hi vọng duy nhất của nhà bọn họ, đương nhiên cô vô cùng coi trọng nó.
Cho dù không có cách nào lấy được chứng từ nhà đất, nhưng họ vẫn phải tìm cách sống qua ngày.
Một số máy móc thiết bị trong nhà xưởng tuy đã rất cũ kĩ, nhưng may là vẫn có thể dùng được.
Điều này khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Khoản tiền cho vay của ngân hàng Tứ Hải đã được ghi vào sổ sách của công ty cũ, chắc chắn không có cách nào lấy ra được một đồng để dùng.
Nếu như cần phải đổi thiết bị, cô không biết đi đâu mà khóc bây giờ. Nhưng nếu muốn nhà máy bước vào vận hành, cũng cần phải có một khoản vốn ban đầu.
"Con gái, bố tính toản sơ bộ một chút, chỉ cần có ba triệu là chúng ta có thể vận hành lại nhà máy được rồi."
Sở Sơn Hà cũng coi như là tận tâm tận sức với chuyện này, dù sao nó cũng liên quan đến miếng ăn sau này của cả nhà bọn họ.
"Ba triệu?" Sở Nguyệt nở nụ cười gượng gạo.
Hiện giờ đối với cô mà nói, ba triệu tệ chính là một ngọn núi khổng lồ.
Có điều, không cần biết thế nào, ba triệu tệ này so sánh với việc phải đổi thiết bị hay gì đó thì vẫn thoải mái hơn, cũng dễ xoay sở nghĩ cách hơn.
Lúc này Thường Ninh ôm bé con đi tới tập đoàn Chí Tôn, cũng chính là tòa cao ốc trước kia của tập đoàn nhà họ Hồ.
Nếu đã là tập đoàn của minh, đương nhiên cũng phải đến xem xét thăm thủ một chút.
Huống hồ anh quả thật còn có một số việc phải giao cho Hồ Diệu Phát.
Không thể không nói, năng lực làm việc của Hồ Diệu Phát thực sự rất mạnh. Trong vòng một ngày đã khiến cho tập đoàn nhà họ Hồ thay hình đồi dạng, tất cả bảng hiệu đều đã đổi lại thành Tập đoàn Chí Tôn.
Nhìn thấy mấy chữ to lấp lánh ánh vàng, Thường Ninh hài lòng gật đầu.
Lúc anh đang chuẩn bị đi vào tình cờ thế nào lại nhìn thấy Lý Phi Phi đang khoác tay một người đàn ông mặc đồ tây, đi giày da về phía bên này.
Lý Phi Phi cũng nhìn thấy anh, lúc đầu còn kinh ngạc một chút, thậm chí có chút hơi luồng cuống, nhưng lại lập tức hếch khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo lên lạnh một tiếng.
"Sao vậy Phỉ Phi, em biết người này sao?" Người đàn ông bên cạnh cô ta không khỏi hỏi một câu.
"Anh ta là chồng của bạn thân em, một gã đàn ông phế vật chỉ biết sống dựa dẫm. Ngoại trừ ở nhà chăm con làm nội trợ, còn lại cái gì cũng không làm, đã thể mỗi ngày đều trưng ra cái bộ dạng làm bộ làm tịch!"
Lý Phỉ Phỉ có chút oán giận nói.
Tuy rằng ngày đó ở Hội Sở Kim Toản cô ta đã bị dọa không ít, nhưng sau đó cô ta cũng chẳng rút ra được bài học gì, ngược lại càng ngày càng hận Thường Ninh.
Chưa nói tới khiến cô mất hết mặt mũi như vậy, thậm chí suýt chút nữa thì không thể trở về, còn mất đi cô bạn thân Sở Nguyệt nữa.
Sau khi xảy ra chuyện cô ta cũng không thể không biết xấu hổ mà liên lạc lại với Sở Nguyệt,
Cô ta cho rằng kẻ gây ra tất cả mọi chuyện này chính là Thường Ninh.
Quen biết Vương Chấn Đông thì sao chứ, bây giờ cô ta đang bám vào con trai của phó chủ tịch tập đoàn nhà họ Hồ, chằng qua là nghe nói hiện tại tập đoàn nhà họ Hồ đã bị một tập đoàn tài chính lớn thu mua, đổi tên thành tập đoàn Chí Tôn.
Tập đoàn nhà họ Hồ trước đây cũng đã đủ uy phong, bây giờ đổi thành tập đoàn Chỉ Tôn, it nhất cũng phải uy phong gấp mấy lần so với trước kia.
Cô ta còn phải sợ cái tên phế vật này sao!
"Ò, vậy sao, cải loại phế vật này, chạy đến tập đoàn của chúng ta làm gi?"
Lúc này người đàn ông tiến lên phia trước, cực kì ghét bỏ mà phất tay: "Chỗ này không phải là nơi mà giun dế gì cũng muốn đến là đến được đầu, mau mau cút đi!"
Thường Ninh nhìn người đàn ông kia: "Anh là người của tập đoàn Chí Tôn sao?"
"Vị này chinh là cậu ẩm Ngô Phi của phó chủ tịch của tập đoàn Chi Tôn, Thường Ninh, tôi khuyên anh nhanh nhanh cút đi, đây không phải nơi anh có thể tùy tiện đến đâu!" Lý Phi Phỉ cười lạnh nói.
Ngô Phi cũng hếch cằm khinh bỉ Thường Ninh: "Nể mặt Phỉ Phỉ quen biết anh, tôi sẽ không thèm tính toán với anh nữa, nếu còn không cút đi tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!"
"Con trai của phó chủ tịch?" Thường Ninh gật đầu: "Vậy anh gọi ông già nhà anh ra nghênh đón tôi đi."
Lý Phỉ Phỉ và Ngô Phi ngẩn ra.
Lý Phi Phi nhìn Thường Ninh bằng ánh mắt không thể tin nổi: "Thường Ninh, sẽ không phải vì anh quen biết Vương Chấn Đông mà đuôi vềnh lên tận trời đấy chứ?"
"Vương Chấn Đông? Hừ, người khác sợ anh ta, tập đoàn Chi Tôn chúng tôi còn lâu mới thèm để anh ta vào mắt."
Ngô Phi hừ lạnh một tiếng, sau đó tức giận nói: "Thằng nhãi thối tha này, dám bảo bố tao ra nghênh đón mày, tao thấy mày đúng là chán sống rồi!"
Nói thế nào anh ta cũng là con trai của phó chủ tịch, có ai mà không phải cung cung kính kính với anh ta, nhưng thấy Thường Ninh lại không thèm đề mình vào mắt, anh ta liền bị chọc tức.
"Bảo vệ!" Anh ta quát gọi mấy tên bảo vệ cách đó không xa: "Còn đứng đực ra đấy làm gì, không mau đuối thằng này ra ngoài cho tôi!"
"Không, đuổi đi thì quá hời cho nó rồi, bắt lại cho tôi!".
Vài tên bảo vệ vội chạy tới đây, định bắt Thường Ninh lại.
Thường Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái: "Tôi khuyên người tốt nhất đừng có nghe lời anh ta."
"Nhãi con, người này là con trai của phó chủ tịch, không nghe lời cậu ấy chẳng nhẽ nghe lời mày à?"
"Thấy mày ôm trẻ con thể này, chủng tạo không muốn làm khỏ mày đâu, mày nên ngoan ngoãn đi theo chúng tạo đi."
Mấy tên bảo vệ thấy Thường Ninh ôm một đứa bé con trong tay, quả thực cũng không muốn động thủ, nhưng lời của cậu ấm nhà phó chủ tịch bọn họ cũng không thể không nghe theo.
"Được, tôi đi với các anh." Thường Ninh thấy tên bảo vệ này coi như cũng khách khí với minh, cũng không muốn làm bọn họ khó xử, dù sao mình cũng định vào tập đoàn Chỉ Tôn mà.
"Áp giải nó đến phòng an ninh cho tôi, tôi sẽ tự mình tới dạy dỗ nó một chút!" Ngô Phi sắn tay áo, lạnh lùng nói.
Lý Phỉ Phi cũng cười lạnh nói: "Phế vật đúng là phế vật, không có chỗ dựa là Vương Chấn Đông thì anh chỉ là một thằng khố rách áo ôm thôi!"
Thường Ninh không thèm lải nhải với bọn họ, trực tiếp đi theo bảo vệ vào tập đoàn Chí Tôn.
Đúng lúc này, di động của anh kêu lên.
Đúng là Hồ Diệu Phát gọi tới. Ông ta hỏi Thường Ninh đã tới tập đoàn chua.
Thường Ninh nói đến rồi, đang bị một đám bảo vệ áp giải đến phòng an ninh.
Hồ Diệu Phát suýt nữa thì bị dọa đến đánh rơi điện thoại, nói với Thường Ninh rằng ông ta sẽ lập tức tới ngay.
"Đúng là giả vờ giả vịt, không phải anh đang nói chuyện với Chủ tịch Hồ của tập đoàn Chỉ Tôn đẩy chú?" Lý Phi Phỉ cười khẩy nói.
"Chính là Hồ Diệu Phát!" Thường Ninh chỉ lạnh lùng nói.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook