Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-38
Chương 37: Mới chỉ là bất đầu thôi!
**********
"Thằng nhãi thối tha, xem ra mày thật đúng là cái loại ưa giả bộ, Chủ tịch Hồ gọi điện thoại cho mày á? Hơn nữa mày lại còn dám gọi thẳng tên Chủ tịch Hồ, dám bất kính với ông ấy, thần tiên cũng không cứu nổi mày đâu!" Ngô Phi cười gắn một tiếng.
Đến cả bố anh ta cũng không có lá gan dám gọi thẳng tên Chủ tịch Hồ, không biết cái thằng ngu này lấy đâu ra dũng khí như thế.
Cả đám bảo vệ cũng lắc đầu với Thường Ninh, ngoan ngoãn một chút không được à? Vì sao cứ phải tìm đường chết như vậy?
Trước kia lúc vẫn là tập đoàn nhà họ Hồ đã không có ai dám tới đây làm càn. Bây giờ đổi thành tập đoàn Chí Tôn, nghe nói lực lượng chống lưng vô cùng thâm hậu, dám càn rỡ ở đây, thật sự là không biết sống chết.
Ngay khi bọn họ định áp giải Thường Ninh vào thang máy.
Thang máy đột nhiên mở ra.
Một đám quản lí cấp cao của công ty đầu đầy mồ hôi đi từ trong thang máy ra.
Dẫn đầu bọn họ chính là Hồ Diệu Phát và bố của Ngô Phi, Ngô Cường.
"Chủ tịch Hồ, bố, hai người xem này, con vừa bắt được một thằng nhãi thối đến quấy rối tập đoàn!"
Ngô Phi vội vàng đi lên trước nghênh tiếp vừa nịnh nọt nói: "Chủ tịch Hồ, thằng nhãi này vừa nãy đã gọi thằng đại danh của ngài. Bố, nó còn dám bảo gọi bố ra nghênh đón nó đấy!"
Nhưng nghênh đón anh ta chính là một cái bạt tai vang dội.
Sau khi tặng cho Ngô Phi một cái tát, Hồ Diệu Phát cũng không rảnh mà đi để ý anh ta nữa. Ông đi thẳng đến trước mặt Thường Ninh, củi gấp người nói: "Cậu Ninh, thật xin lỗi, không thể nghênh đón cậu kịp thời!"
Trong lòng ông ta đang hận chết Ngô Phi, bản thân mình cực ki vất vả để bảo vệ vị trí này, nếu lại xảy ra sai lầm gì nữa thì tiền đồ của ông ta sẽ tan thành tro bụi mất.
Ngô Cường đánh thằng con trời đánh của mình, ông ta thân là phó chủ tịch tập đoàn trước kia, đương nhiên hiểu cực kì rõ những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, biết rõ cậu Ninh này đáng sợ đến mức nào.
Không thể ngờ rằng thằng nhóc này lại chọc đến cậu Ninh.
Ông ta vừa đánh vừa mắng: "Đó là cậu Ninh, là người cầm lái chân chính của tập đoàn Chi Tôn đấy!"
"Cậu Ninh bảo tôi đi ra nghênh tiếp thì đó chính là vinh hạnh của tôi!"
"Thằng ranh con này, ngay cả cậu Ninh mà mày cũng dám mắng, tao phải đánh chết mày!"
Lần này, mấy tay bảo vệ và Lý Phi Phỉ đều phải trợn tròn mắt.
Mấy tay bảo vệ kia phản ứng cũng rất nhanh, vội vã quỳ xuống trước mặt Thường Ninh.
"Cậu Ninh, thật xin lỗi, khi nãy chúng tôi không biết là ngài!"
"Cậu Ninh, thật xin lỗi, xin hãy tha thứ cho cái đám có mắt không tròng như chúng tôi!"
Có thể làm bảo vệ ở tập đoàn Chỉ Tôn, không những tiền lương cao hơn những nơi khác mà còn cực kì hãnh diện, bọn họ không ai muốn mất đi công việc này cả,
Cả một đám đua nhau dập đầu.
Hồ Diệu Phát đang chuẩn bị đuổi việc mấy tên bảo vệ này rồi. "Được rồi, bọn họ cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, không cần phải đuổi việc." Thường Ninh nói một câu.
Mấy tay bảo vệ kia được giữ lại, cảm động đến rớt nước mắt, nhưng lúc đi ra ngoài tiếp tục làm nhiệm vụ chân vẫn còn run run.
Lý Phỉ Phỉ lại đứng đờ ra như pho tượng.
Thật vất vả cô ta mới tiêu hóa được thái độ của Vương Chấn Đông đối với Thường Ninh, nhưng những gi đang diễn ra lại như một quả bom nổ tung trong đầu cô ta.
Nổ đến mức thần trí cô ta đã mơ hồ không rõ.
Sau khi Ngô Cường đánh thằng con của mình một trận, liền dẫn theo Ngô Phi mặt mũi bầm dập vội vàng đến trước mặt Thường Ninh hỏi ý xem nên xử lý thằng con ông ta như thế nào.
Thường Ninh liếc nhìn Ngô Phi, mặt mũi bầm dập không nói, còn đang run rầy như con chim cút, sợ hãi đến độ không dám liếc nhìn Thường Ninh một cái.
Anh cũng lười không thèm so đo với tên kia: "Sau này để cậu ta đi dọn nhà vệ sinh là được rồi!"
Ngô Cường lau mồ hôi lạnh, cho dù cậu Ninh bảo ông ta đánh tàn phế con minh, ông ta cũng không dám có nửa câu oán hận. Bây giờ chỉ là bảo đi dọn nhà vệ sinh, đây chính là trong cải rủi có cải may mà.
"Còn không mau cám ơn cậu Ninh!" Ông ta hét to với Ngô Phi.
Ngô Phi đang quỳ gối cũng cuống quit nói lời tạ ơn với Thường Ninh.
Lúc này Thường Ninh mới liếc nhìn Lý Phỉ Phỉ: "Không có sự cho phép của tôi, tốt nhất là cô không nên rời khỏi đây."
Sau đó Thường Ninh đi theo Hồ Diệu Phát lên lầu.
Ngô Phi bấy giờ mới khó khăn mà đứng dậy, oán hận nhìn Lý Phi Phỉ, nếu không vì con đàn bà ngu xuẩn này thi làm sao anh ta lại gặp phải Thường Ninh chủ.
Nhưng anh ta nhớ ra hinh như khi nãy Lý Phi Phỉ đã nói cậu Ninh là chồng của bạn thân cô ta, hơn nữa vừa rồi cậu Ninh dường như cũng không có ý định xử phạt cô ta, vậy nên anh ta cũng chẳng dám trả thù Lý Phi Phỉ.
"Nhở kĩ lời cậu Ninh nói, không có sự cho phép của cậu ấy, cô đừng hòng rời đi!"
Anh ta oán hận để lại một câu, sau đó cố lờ đi cơn đau nhức trên cả người, ngoan ngoãn đi dọn nhà vệ sinh.
Cho dủ cả đại sảnh không có một người nào, Lý Phỉ Phỉ vẫn chẳng dám động đậy một chút.
Cô ta không tài nào hiểu nổi, Thường Ninh vẫn luôn bị cô ta coi là phế vật làm sao có thể lập tức trở nên đáng sợ như vậy chứ. Vương Chấn Đông cũng đối xử với anh ta như vậy, bây giờ anh ta lại còn là người đứng đầu của tập đoàn Chí Tôn.
Sở Nguyệt ơi là Sở Nguyệt, tất cả những chuyện này, cậu có biết không?
Hồ Diệu Phát đưa Thường Ninh đến văn phòng, ông ta hiểu rõ Thường Ninh có việc muốn dặn dò ông ta nên không gọi bất ki kẻ nào khác vào cùng, đóng chặt cửa lại.
Thường Ninh đặt bé con lên cái ghế số pha rộng rãi, sau đó lấy ra viên kim cương "Ánh Sáng Của Hi Vọng" kia để thằng bé tự mình chơi.
Lúc Hồ Diệu Phát nhìn đến viên kim cương kia, đồng tử ông ta hơi co rụt lại.
Bàn tay đưa tách trà qua cũng không khỏi hơi run lên suýt nữa thì đánh đổ chén trà.
Đương nhiên ông ta có thể nhin ra đó là một viên kim cương thật, một viên lớn như thế, quả thực rất hiểm có trên thế gian này.
Mấu chốt nhất chính là, vậy mà cậu Ninh lại đưa nó cho cậu chủ nhỏ làm đồ chơi. Điều này càng khiến ông ta thêm tràn ngập kính nể cùng sợ hãi với Thường Ninh.
"Vợ tôi vừa mới tiếp nhận một nhà xưởng nhỏ, chờ sau khi cô ấy vận hành ổn định thì nghĩ biện pháp để hợp tác cùng cô ấy, giúp nhà máy của cô ấy phát triển đi lên!"
Thường Ninh nhận lấy chén trà, hớp một ngụm nói.
Anh tin rằng Hồ Diệu Phát chắc chắn đã sớm biết anh chính là đứa con rể tới ở rể của nhà họ Sở, thậm chí đến cả nhà họ Sở ông ta cũng đã điều tra rõ ràng tỉ mỉ.
Anh cũng không cần nói nhiều lời vô nghĩa nữa.
Lúc này Hồ Diệu Phát cung kính nói: "Cậu Ninh yên tâm, Tiểu Hồ tôi biết nên làm như thế nào!"
Quả thật ngày hôm qua ông ta đã lén lút điều tra Thường Ninh một phen, nhưng đáng tiếc chỉ có thể tra được những điều mà ai ai cũng biết, những cái khác hoàn toàn không thể tra ra nổi.
Điều này càng khiến cho ông ta cảm thấy cậu Ninh đây sâu không lường được.
Cho nên tôn chỉ của ông ta chỉ có một, chính là tận tâm tận sức làm việc cho cậu Ninh là được, những cải khác tuyệt đối không hỏi đến.
Thường Ninh gật đầu, rất vừa lòng với thái độ này của Hồ Diệu Phát.
"Nhớ kĩ, giữ vũng chừng mực, không cần tỏ ra quả rõ ràng."
Sau cùng anh còn dặn dò một tiếng.
Hồ Diệu Phát liên tục gật đầu, cam đoan sẽ làm chuyện này hết sức hoàn hảo.
Sau đó Hồ Diệu Phát dẫn Thưởng Ninh đi chung quanh thăm thủ một chút.
Thường Ninh ôm bé con chuẩn bị rời đi.
Tất cả quản lí cấp cao và công nhân của tập đoàn Chí Tôn đều xếp hàng hai bên đường, gập thắt lưng chín mươi độ cung kinh tiễn anh.
Nhìn thấy một màn này, Lý Phỉ Phỉ trong đại sảnh thật sự cảm thấy quá khó tin.
Có điều, cho dù cô ta có cảm thấy khó tin thế nào đi chăng nữa thì sự thật vẫn chính là sự thật, không cần biết cô ta có tin hay không.
"Trước đây cô đã làm cái gì, tôi đều có thể không tính toán với cô, nhưng từ giờ trở đi, cô phải theo tôi ngoan ngoãn đi giúp Sở Nguyệt."
Sau khi đưa Lý Phi Phi ra ngoài, Thường Ninh lạnh lùng nói.
"Giúp... Giúp Sở Nguyệt?" Lý Phi Phỉ trộm liếc nhìn Thường Ninh, anh lợi hại như vậy rồi, Sở Nguyệt cần gì tôi phải đi giúp nữa.
Có điều, cô ta đương nhiên không dám nói như vậy với Thường Ninh, chỉ có thể run sợ hỏi: "Anh muốn tôi giúp Sở Nguyệt như thế nào?"
"Bây giờ cô ấy mới tiếp nhận một căn nhà xưởng tồi tệ, chẳng qua trong tay thiếu một khoản tiền vốn khởi nghiệp. Cô đi hỏi thăm cô ấy một chút, thiếu bao nhiêu, sau đó tôi sẽ cho cô, cô nghĩ cách đưa nó cho cô ấy."
"Anh... Vì sao anh không tự minh đưa cho cô ấy?" Lý Phi Phỉ cố lấy dũng khí hỏi.
"Bây giờ cô ấy còn chưa tin tưởng tôi, có một số việc tôi cũng rất khó giải thích với cô ấy. Cô cứ yên tâm, cô làm việc thay tôi, sẽ không thiếu lợi ích."
Lý Phi Phi cui đầu, cắn môi. Sở Nguyệt đúng là tốt số, tim được một người chồng vừa có tiền lại còn quan tâm đến vậy.
Trước kia mình móc mia châm chọc người này, đúng là bị mù mắt rồi.
"Sao nào, cô không muốn à?" Thường Ninh hơi nhướng mày. Nếu không phải vì anh không tiện nhúng tay vào chuyện của
Sở Nguyệt, anh quả thật không hề muốn mượn người phụ nữ chỉ biết nịnh hót là Lý Phi Phỉ này giúp đỡ mình.
"Đương nhiên không phải." Lý Phỉ Phỉ vội ngẩng đầu: "Nhưng tôi không cần bất kì lợi lộc gì, chỉ cần anh không coi tôi như kẻ thù đã là tốt lắm rồi."
"Được rồi, nếu cô đã đồng ý thi cũng đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Thường Ninh khoát tay, lười lảm nhảm tiếp với Lý Phỉ Phi, để lại một câu rồi ôm bé con rời đi.
Lý Phi Phỉ ngơ ngác nhìn anh bỏ đi.
Trong lòng cô ta bây giờ ngũ vị tạp trần, lại có một loại chua xót không nói nên lời.
Cô cảm thấy cuộc đời mình đúng là thất bại, ngay cả Sở Nguyệt cũng không sánh bằng.
Nhưng bây giờ nghĩ mấy cái này cũng chẳng để làm gì cả.
Cô lấy di động ra, cổ gom hết dũng khí gọi cho Sở Nguyệt. Thường Ninh đang chuẩn bị đến ngân hàng Tử Hải xem xét. Lúc này đột nhiên lại nhận được một cuộc điện thoại từ số máy lạ. Anh nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ là người quen, liền bấm nhận "Ngài... Ngài Thường, khi nào thì ngài đến kí hợp đồng mua nhà ạ?"
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Liễu Tinh Tinh. Rõ ràng bây giờ đối mặt với Thường Ninh, cô có hơi căng thẳng, cũng trở nên cực kì khách sáo.
Thường Ninh lắc đầu cười: "Tinh Tinh, hôm nay có lẽ không có thời gian, để hôm khác đi." Dù sao nhà cũng đã mua rồi, về phần hợp đồng chờ đến khi vào ở kí cũng cũng không có vấn đề gì cả, tạm thời anh cũng không sốt ruột.
"Vâng, vậy ngài Thường. Còn có một chuyện tôi quên không nói với ngài, bởi vì ngài mua căn nhà tốt nhất ở Phú Cảnh Hoa Viên của chúng tôi, nên tổng công ty đặc biệt tặng ngài một chiếc xe, chờ khi nào ngài có thời gian có thể đến đây lái về!"
Thường Ninh nghe thấy vậy liền nghĩ, còn được tặng xe à?
Cũng tốt, vừa hay anh đỡ phải phiền toái đi mua xe. "Được rồi, khi nào có thời gian tôi sẽ tới, kí hợp đồng đồng thời lấy xe luôn."
Không còn chuyện gì khác, Liễu Tinh Tinh cũng khách khi cúp điện thoại.
Có điều cô nói với Thường Ninh, đây là số điện thoại cá nhân của mình, nếu có chuyện gi thi có thể gọi cho cô.
Sau khi cúp điện thoại, Thường Ninh đi tới ngân hàng Tử Hải.
Lý Tuyết vừa thấy bé con liền vô cùng vui vẻ, ôm bé con mãi không muốn buông tay.
Mà những người khác lại nhìn thấy vị Chủ tịch mới này thì cả đám đều vô cùng niềm nở, không dám qua loa một chút nào.
Thường Ninh đến ngân hàng Tứ Hải chủ yếu là vì hai chuyện.
Một là đã đồng ý với Lý Tuyết đưa bé con đến cho cô ấy ôm một cái.
Hai là bảo Lý Tuyết thu hồi khoản tiền trước đây đã cho công ty của Sở Nguyệt vay.
Hơn nữa thông báo cho các ngân hàng lớn đều cự tuyệt cho nhà họ Sở vay tiền.
Nếu nhà họ Sở đã bức vợ anh đến mức này, đương nhiên anh cũng phải dạy dỗ nhà họ Sở một chút.
Hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu thôi!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
**********
"Thằng nhãi thối tha, xem ra mày thật đúng là cái loại ưa giả bộ, Chủ tịch Hồ gọi điện thoại cho mày á? Hơn nữa mày lại còn dám gọi thẳng tên Chủ tịch Hồ, dám bất kính với ông ấy, thần tiên cũng không cứu nổi mày đâu!" Ngô Phi cười gắn một tiếng.
Đến cả bố anh ta cũng không có lá gan dám gọi thẳng tên Chủ tịch Hồ, không biết cái thằng ngu này lấy đâu ra dũng khí như thế.
Cả đám bảo vệ cũng lắc đầu với Thường Ninh, ngoan ngoãn một chút không được à? Vì sao cứ phải tìm đường chết như vậy?
Trước kia lúc vẫn là tập đoàn nhà họ Hồ đã không có ai dám tới đây làm càn. Bây giờ đổi thành tập đoàn Chí Tôn, nghe nói lực lượng chống lưng vô cùng thâm hậu, dám càn rỡ ở đây, thật sự là không biết sống chết.
Ngay khi bọn họ định áp giải Thường Ninh vào thang máy.
Thang máy đột nhiên mở ra.
Một đám quản lí cấp cao của công ty đầu đầy mồ hôi đi từ trong thang máy ra.
Dẫn đầu bọn họ chính là Hồ Diệu Phát và bố của Ngô Phi, Ngô Cường.
"Chủ tịch Hồ, bố, hai người xem này, con vừa bắt được một thằng nhãi thối đến quấy rối tập đoàn!"
Ngô Phi vội vàng đi lên trước nghênh tiếp vừa nịnh nọt nói: "Chủ tịch Hồ, thằng nhãi này vừa nãy đã gọi thằng đại danh của ngài. Bố, nó còn dám bảo gọi bố ra nghênh đón nó đấy!"
Nhưng nghênh đón anh ta chính là một cái bạt tai vang dội.
Sau khi tặng cho Ngô Phi một cái tát, Hồ Diệu Phát cũng không rảnh mà đi để ý anh ta nữa. Ông đi thẳng đến trước mặt Thường Ninh, củi gấp người nói: "Cậu Ninh, thật xin lỗi, không thể nghênh đón cậu kịp thời!"
Trong lòng ông ta đang hận chết Ngô Phi, bản thân mình cực ki vất vả để bảo vệ vị trí này, nếu lại xảy ra sai lầm gì nữa thì tiền đồ của ông ta sẽ tan thành tro bụi mất.
Ngô Cường đánh thằng con trời đánh của mình, ông ta thân là phó chủ tịch tập đoàn trước kia, đương nhiên hiểu cực kì rõ những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, biết rõ cậu Ninh này đáng sợ đến mức nào.
Không thể ngờ rằng thằng nhóc này lại chọc đến cậu Ninh.
Ông ta vừa đánh vừa mắng: "Đó là cậu Ninh, là người cầm lái chân chính của tập đoàn Chi Tôn đấy!"
"Cậu Ninh bảo tôi đi ra nghênh tiếp thì đó chính là vinh hạnh của tôi!"
"Thằng ranh con này, ngay cả cậu Ninh mà mày cũng dám mắng, tao phải đánh chết mày!"
Lần này, mấy tay bảo vệ và Lý Phi Phỉ đều phải trợn tròn mắt.
Mấy tay bảo vệ kia phản ứng cũng rất nhanh, vội vã quỳ xuống trước mặt Thường Ninh.
"Cậu Ninh, thật xin lỗi, khi nãy chúng tôi không biết là ngài!"
"Cậu Ninh, thật xin lỗi, xin hãy tha thứ cho cái đám có mắt không tròng như chúng tôi!"
Có thể làm bảo vệ ở tập đoàn Chỉ Tôn, không những tiền lương cao hơn những nơi khác mà còn cực kì hãnh diện, bọn họ không ai muốn mất đi công việc này cả,
Cả một đám đua nhau dập đầu.
Hồ Diệu Phát đang chuẩn bị đuổi việc mấy tên bảo vệ này rồi. "Được rồi, bọn họ cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, không cần phải đuổi việc." Thường Ninh nói một câu.
Mấy tay bảo vệ kia được giữ lại, cảm động đến rớt nước mắt, nhưng lúc đi ra ngoài tiếp tục làm nhiệm vụ chân vẫn còn run run.
Lý Phỉ Phỉ lại đứng đờ ra như pho tượng.
Thật vất vả cô ta mới tiêu hóa được thái độ của Vương Chấn Đông đối với Thường Ninh, nhưng những gi đang diễn ra lại như một quả bom nổ tung trong đầu cô ta.
Nổ đến mức thần trí cô ta đã mơ hồ không rõ.
Sau khi Ngô Cường đánh thằng con của mình một trận, liền dẫn theo Ngô Phi mặt mũi bầm dập vội vàng đến trước mặt Thường Ninh hỏi ý xem nên xử lý thằng con ông ta như thế nào.
Thường Ninh liếc nhìn Ngô Phi, mặt mũi bầm dập không nói, còn đang run rầy như con chim cút, sợ hãi đến độ không dám liếc nhìn Thường Ninh một cái.
Anh cũng lười không thèm so đo với tên kia: "Sau này để cậu ta đi dọn nhà vệ sinh là được rồi!"
Ngô Cường lau mồ hôi lạnh, cho dù cậu Ninh bảo ông ta đánh tàn phế con minh, ông ta cũng không dám có nửa câu oán hận. Bây giờ chỉ là bảo đi dọn nhà vệ sinh, đây chính là trong cải rủi có cải may mà.
"Còn không mau cám ơn cậu Ninh!" Ông ta hét to với Ngô Phi.
Ngô Phi đang quỳ gối cũng cuống quit nói lời tạ ơn với Thường Ninh.
Lúc này Thường Ninh mới liếc nhìn Lý Phỉ Phỉ: "Không có sự cho phép của tôi, tốt nhất là cô không nên rời khỏi đây."
Sau đó Thường Ninh đi theo Hồ Diệu Phát lên lầu.
Ngô Phi bấy giờ mới khó khăn mà đứng dậy, oán hận nhìn Lý Phi Phỉ, nếu không vì con đàn bà ngu xuẩn này thi làm sao anh ta lại gặp phải Thường Ninh chủ.
Nhưng anh ta nhớ ra hinh như khi nãy Lý Phi Phỉ đã nói cậu Ninh là chồng của bạn thân cô ta, hơn nữa vừa rồi cậu Ninh dường như cũng không có ý định xử phạt cô ta, vậy nên anh ta cũng chẳng dám trả thù Lý Phi Phỉ.
"Nhở kĩ lời cậu Ninh nói, không có sự cho phép của cậu ấy, cô đừng hòng rời đi!"
Anh ta oán hận để lại một câu, sau đó cố lờ đi cơn đau nhức trên cả người, ngoan ngoãn đi dọn nhà vệ sinh.
Cho dủ cả đại sảnh không có một người nào, Lý Phỉ Phỉ vẫn chẳng dám động đậy một chút.
Cô ta không tài nào hiểu nổi, Thường Ninh vẫn luôn bị cô ta coi là phế vật làm sao có thể lập tức trở nên đáng sợ như vậy chứ. Vương Chấn Đông cũng đối xử với anh ta như vậy, bây giờ anh ta lại còn là người đứng đầu của tập đoàn Chí Tôn.
Sở Nguyệt ơi là Sở Nguyệt, tất cả những chuyện này, cậu có biết không?
Hồ Diệu Phát đưa Thường Ninh đến văn phòng, ông ta hiểu rõ Thường Ninh có việc muốn dặn dò ông ta nên không gọi bất ki kẻ nào khác vào cùng, đóng chặt cửa lại.
Thường Ninh đặt bé con lên cái ghế số pha rộng rãi, sau đó lấy ra viên kim cương "Ánh Sáng Của Hi Vọng" kia để thằng bé tự mình chơi.
Lúc Hồ Diệu Phát nhìn đến viên kim cương kia, đồng tử ông ta hơi co rụt lại.
Bàn tay đưa tách trà qua cũng không khỏi hơi run lên suýt nữa thì đánh đổ chén trà.
Đương nhiên ông ta có thể nhin ra đó là một viên kim cương thật, một viên lớn như thế, quả thực rất hiểm có trên thế gian này.
Mấu chốt nhất chính là, vậy mà cậu Ninh lại đưa nó cho cậu chủ nhỏ làm đồ chơi. Điều này càng khiến ông ta thêm tràn ngập kính nể cùng sợ hãi với Thường Ninh.
"Vợ tôi vừa mới tiếp nhận một nhà xưởng nhỏ, chờ sau khi cô ấy vận hành ổn định thì nghĩ biện pháp để hợp tác cùng cô ấy, giúp nhà máy của cô ấy phát triển đi lên!"
Thường Ninh nhận lấy chén trà, hớp một ngụm nói.
Anh tin rằng Hồ Diệu Phát chắc chắn đã sớm biết anh chính là đứa con rể tới ở rể của nhà họ Sở, thậm chí đến cả nhà họ Sở ông ta cũng đã điều tra rõ ràng tỉ mỉ.
Anh cũng không cần nói nhiều lời vô nghĩa nữa.
Lúc này Hồ Diệu Phát cung kính nói: "Cậu Ninh yên tâm, Tiểu Hồ tôi biết nên làm như thế nào!"
Quả thật ngày hôm qua ông ta đã lén lút điều tra Thường Ninh một phen, nhưng đáng tiếc chỉ có thể tra được những điều mà ai ai cũng biết, những cái khác hoàn toàn không thể tra ra nổi.
Điều này càng khiến cho ông ta cảm thấy cậu Ninh đây sâu không lường được.
Cho nên tôn chỉ của ông ta chỉ có một, chính là tận tâm tận sức làm việc cho cậu Ninh là được, những cải khác tuyệt đối không hỏi đến.
Thường Ninh gật đầu, rất vừa lòng với thái độ này của Hồ Diệu Phát.
"Nhớ kĩ, giữ vũng chừng mực, không cần tỏ ra quả rõ ràng."
Sau cùng anh còn dặn dò một tiếng.
Hồ Diệu Phát liên tục gật đầu, cam đoan sẽ làm chuyện này hết sức hoàn hảo.
Sau đó Hồ Diệu Phát dẫn Thưởng Ninh đi chung quanh thăm thủ một chút.
Thường Ninh ôm bé con chuẩn bị rời đi.
Tất cả quản lí cấp cao và công nhân của tập đoàn Chí Tôn đều xếp hàng hai bên đường, gập thắt lưng chín mươi độ cung kinh tiễn anh.
Nhìn thấy một màn này, Lý Phỉ Phỉ trong đại sảnh thật sự cảm thấy quá khó tin.
Có điều, cho dù cô ta có cảm thấy khó tin thế nào đi chăng nữa thì sự thật vẫn chính là sự thật, không cần biết cô ta có tin hay không.
"Trước đây cô đã làm cái gì, tôi đều có thể không tính toán với cô, nhưng từ giờ trở đi, cô phải theo tôi ngoan ngoãn đi giúp Sở Nguyệt."
Sau khi đưa Lý Phi Phi ra ngoài, Thường Ninh lạnh lùng nói.
"Giúp... Giúp Sở Nguyệt?" Lý Phi Phỉ trộm liếc nhìn Thường Ninh, anh lợi hại như vậy rồi, Sở Nguyệt cần gì tôi phải đi giúp nữa.
Có điều, cô ta đương nhiên không dám nói như vậy với Thường Ninh, chỉ có thể run sợ hỏi: "Anh muốn tôi giúp Sở Nguyệt như thế nào?"
"Bây giờ cô ấy mới tiếp nhận một căn nhà xưởng tồi tệ, chẳng qua trong tay thiếu một khoản tiền vốn khởi nghiệp. Cô đi hỏi thăm cô ấy một chút, thiếu bao nhiêu, sau đó tôi sẽ cho cô, cô nghĩ cách đưa nó cho cô ấy."
"Anh... Vì sao anh không tự minh đưa cho cô ấy?" Lý Phi Phỉ cố lấy dũng khí hỏi.
"Bây giờ cô ấy còn chưa tin tưởng tôi, có một số việc tôi cũng rất khó giải thích với cô ấy. Cô cứ yên tâm, cô làm việc thay tôi, sẽ không thiếu lợi ích."
Lý Phi Phi cui đầu, cắn môi. Sở Nguyệt đúng là tốt số, tim được một người chồng vừa có tiền lại còn quan tâm đến vậy.
Trước kia mình móc mia châm chọc người này, đúng là bị mù mắt rồi.
"Sao nào, cô không muốn à?" Thường Ninh hơi nhướng mày. Nếu không phải vì anh không tiện nhúng tay vào chuyện của
Sở Nguyệt, anh quả thật không hề muốn mượn người phụ nữ chỉ biết nịnh hót là Lý Phi Phỉ này giúp đỡ mình.
"Đương nhiên không phải." Lý Phỉ Phỉ vội ngẩng đầu: "Nhưng tôi không cần bất kì lợi lộc gì, chỉ cần anh không coi tôi như kẻ thù đã là tốt lắm rồi."
"Được rồi, nếu cô đã đồng ý thi cũng đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Thường Ninh khoát tay, lười lảm nhảm tiếp với Lý Phỉ Phi, để lại một câu rồi ôm bé con rời đi.
Lý Phi Phỉ ngơ ngác nhìn anh bỏ đi.
Trong lòng cô ta bây giờ ngũ vị tạp trần, lại có một loại chua xót không nói nên lời.
Cô cảm thấy cuộc đời mình đúng là thất bại, ngay cả Sở Nguyệt cũng không sánh bằng.
Nhưng bây giờ nghĩ mấy cái này cũng chẳng để làm gì cả.
Cô lấy di động ra, cổ gom hết dũng khí gọi cho Sở Nguyệt. Thường Ninh đang chuẩn bị đến ngân hàng Tử Hải xem xét. Lúc này đột nhiên lại nhận được một cuộc điện thoại từ số máy lạ. Anh nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ là người quen, liền bấm nhận "Ngài... Ngài Thường, khi nào thì ngài đến kí hợp đồng mua nhà ạ?"
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Liễu Tinh Tinh. Rõ ràng bây giờ đối mặt với Thường Ninh, cô có hơi căng thẳng, cũng trở nên cực kì khách sáo.
Thường Ninh lắc đầu cười: "Tinh Tinh, hôm nay có lẽ không có thời gian, để hôm khác đi." Dù sao nhà cũng đã mua rồi, về phần hợp đồng chờ đến khi vào ở kí cũng cũng không có vấn đề gì cả, tạm thời anh cũng không sốt ruột.
"Vâng, vậy ngài Thường. Còn có một chuyện tôi quên không nói với ngài, bởi vì ngài mua căn nhà tốt nhất ở Phú Cảnh Hoa Viên của chúng tôi, nên tổng công ty đặc biệt tặng ngài một chiếc xe, chờ khi nào ngài có thời gian có thể đến đây lái về!"
Thường Ninh nghe thấy vậy liền nghĩ, còn được tặng xe à?
Cũng tốt, vừa hay anh đỡ phải phiền toái đi mua xe. "Được rồi, khi nào có thời gian tôi sẽ tới, kí hợp đồng đồng thời lấy xe luôn."
Không còn chuyện gì khác, Liễu Tinh Tinh cũng khách khi cúp điện thoại.
Có điều cô nói với Thường Ninh, đây là số điện thoại cá nhân của mình, nếu có chuyện gi thi có thể gọi cho cô.
Sau khi cúp điện thoại, Thường Ninh đi tới ngân hàng Tử Hải.
Lý Tuyết vừa thấy bé con liền vô cùng vui vẻ, ôm bé con mãi không muốn buông tay.
Mà những người khác lại nhìn thấy vị Chủ tịch mới này thì cả đám đều vô cùng niềm nở, không dám qua loa một chút nào.
Thường Ninh đến ngân hàng Tứ Hải chủ yếu là vì hai chuyện.
Một là đã đồng ý với Lý Tuyết đưa bé con đến cho cô ấy ôm một cái.
Hai là bảo Lý Tuyết thu hồi khoản tiền trước đây đã cho công ty của Sở Nguyệt vay.
Hơn nữa thông báo cho các ngân hàng lớn đều cự tuyệt cho nhà họ Sở vay tiền.
Nếu nhà họ Sở đã bức vợ anh đến mức này, đương nhiên anh cũng phải dạy dỗ nhà họ Sở một chút.
Hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu thôi!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook