• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (4 Viewers)

  • Chap-35

Chương 34: Tôi có thể lấy nó!




Vietwriter

**********



Lời nói của anh khiến cho mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.






Ông cụ Sở trầm mặt lại: "Anh có tư cách gì để nói chuyện?"



"Tốt xấu gì con cũng là chồng của Sở Nguyệt, là một thành viên của nhà họ Sở. Các người đoạt mất công ty của Sở Nguyệt, con không có ý kiến. Cho chúng con một cái nhà xưởng tồi tàn, con cũng chẳng có ý kiến gì. Bây giờ con chỉ yêu cầu giấy tờ nhà đất của nhà xưởng đó, cái này là quá đáng sao?" Thường Ninh đứng dậy nói.






Mọi người có chút kinh ngạc khi Thường Ninh dảm dùng cái giọng điệu này mà nói chuyện với ông cụ.



Trần Di hận không thể đánh gãy hai chân anh, lắm miệng như vậy, nhỡ đâu đến cả nhà máy cũng không lấy được nữa, vậy thì cả nhà bọn họ muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.






Sở Sơn Hà cũng căm giận siết chặt nắm tay, cái thằng phế vật này, chẳng được cái tích sự gì cả, chỉ toàn khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn, sao nó lại dám ăn nói với ông cụ kiểu này chu?



Hai anh em Sở Gia Lượng đều khẽ nhếch miệng cười, tự hỏi rằng tên phế vật này hôm nay có phải uống nhầm thuốc rồi hay không.






Sở Nguyệt phải kéo Thường Ninh ngồi xuống.



Thường Ninh vỗ nhè nhẹ lên tay cô: "Có một số thứ nên tranh giành thì nhất định phải tranh giành, nếu không tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng em là người nhu nhược dễ bắt nạt!"






Sau đó anh bước lên phía trước, nhìn thẳng vào ông cụ Sở.



"Mấy năm nay, Sở Nguyệt đã cống hiến không ít cho nhà họ Sở, một căn nhà xưởng bỏ hoang với giấy tờ nhà đất của nhà xưởng đó đổi với nhà họ Sở mà nói, căn bản chẳng đáng là gì, đến ngay cả nhà máy ông nội cũng đã cho chúng con, cần gì phải keo kiệt một cái chứng từ đất đai chủ."






"Thằng phế vật chết tiệt này, mày đúng thật là không có mặt mũi, tưởng rằng hôm nay tặng được một cái vòng tay quý phi là đã lập tức quên mất mình là ai, lại dám bất kính với ông nội mày! Người đâu, đuổi nó ra ngoài cho tôi!"



Sở Gia Lượng quát lên một tiếng, vung tay lên.






Lập tức có mấy tên đàn ông vạm vỡ khỏe mạnh tiến đến.



Đôi mắt của ông cụ Sở lúc này hơi nheo lại một chút, nâng tay ngăn cản mấy tên đàn ông kia lại.






"Hôm nay anh đúng là gan to bằng trời, có điều nể tình cái vòng tay quý phi kia, tôi sẽ không so đo với anh, muốn chứng từ nhà đất sao, có thể, anh lấy cái gi để đối đây?"



"Người muốn cái gì?"






"Tôi muốn cái gì? Tôi đương nhiên muốn nhà họ Sở có thể tiến thêm một tầng nữa, không chỉ có thể chen vào gia tộc hạng hai, thậm chỉ còn có thể sải một bước dài đứng trong các gia tộc hạng nhất, mấy điều nay, anh có thể làm sao?"



Trong lòng Thường Ninh cảm thấy buồn cuoi, thò ra được một cái chứng từ nhà đất mà lại muốn đổi lại nhiều như vậy, quả thực đúng là mơ mộng hão huyền.






"Mấy cái này con không làm được!" Anh nói ngay lập tức.



Nếu nhà họ Sở đối xử tốt với Sở Nguyệt dù chỉ một chút thôi, coi trọng cô một chút, có lẽ Thường Ninh còn có thể cân nhắc để nhà họ Sở tiến vào gia tộc hạng nhất.






Đảng tiếc với cái thái độ mà nhà họ Sở đổi vói vợ mình kia thì cứ nằm mơ đi.



Ông cụ Sở lúc này hơi nở nụ cười: "Tôi đương nhiên biết anh không làm được, nếu anh có thể thi đã không phải tên phế vật của nhà họ Sở chúng tôi!"






Lúc này mọi người cũng đều cười ha hả.



"Phế vật, còn chưa cút về nhà chăm con đi!"






"Ông nội không tính toán so đo với mày, mày còn không biết chừng mực, thật sự cho rằng tặng được cái vòng tay thì đã rất giỏi rồi sao?"



"Đúng thế, đừng tưởng rằng vớ được cải vận cửt chó mà hí ha hí hửng, mau chóng trở về ôm con đi!"






Các đốt ngón tay của Sở Nguyệt trắng bệch, vốn ban đầu cô còn không thể hiểu nổi vì sao Thường Ninh lại cứ đòi giấy tờ nhà đất, bây giờ dường như cô đã suy nghĩ kĩ càng.



Nếu ngày nào đó cô khôi phục lại được nhà máy, nói không chừng ông nội lại sẽ thay đổi chủ ý thu hồi lại, mà lấy được giấy tờ nhà đất về tay rồi, đến lúc đó sẽ không còn sợ ông nội thay đổi ý định nữa.






Đây là Thường Ninh đang vì cô mà đấu tranh, cô không thể để anh một mình đối mặt được.



Cô nhét bé con vào tay Trần Di, cũng tiến lên.






Trần Di sợ tới đời người, từ sau khi bé con được sinh ra, bà chưa từng ôm nó một lần nào hết.



Bà vốn cực kì ghét bỏ nó, nhưng để giữ thể diện cho con gái nên bà đành phải cong môi chấp nhận ôm.






Nhóc con này ki thật cũng rất yên tĩnh, chỉ chớp chớp đôi mắt to, tựa hồ có chút tò mò người đang ôm mình là ai vậy.



"Ông nội, Thường Ninh nói đúng, nếu người đã định giao nhà máy cho chúng con, vậy mời người giao luôn cả chứng từ đất đai ra đi ạ!" Sở Nguyệt đi tới sóng vai cùng Thường Ninh, nói.






Giờ khắc này, cô không hề tỏ ra sợ điệu lại vô cùng bình tĩnh. với ông nội, mà giọng





Đúng như những gì Thường Ninh nói, cải gì nên tranh thì cô phải đi tranh, nếu không cô thật sự sẽ chỉ có hai bàn tay trắng trong nhà họ Sở này.






"Hỗn láo, hai vợ chồng chúng mày hôm nay đều uống nhầm thuốc hết rồi à, lại dám có kè mặc cả với ông nội." Sở Gia Lượng cười lạnh nói: "Đừng quên, nếu không có tạo đỡ lời hộ chúng mày, thi đến cả nhà máy chúng mày cũng chẳng có được, còn muốn đòi chứng từ nhà đất, đúng là nằm mơ!"



Tuy rằng giấy tờ nhà đất của cải nhà máy bỏ hoang kia chẳng đáng mấy đồng, nhưng đó cũng là sản nghiệp của nhà họ Sở, sau này đều sẽ là của anh ta, sao anh ta có thể tùy ý chắp tay dâng cho hai đứa nó được.






"Sở Nguyệt, đến cả cô cũng càn quấy cùng nó sao?" Sắc mặt ông cụ Sở hơi trầm xuống.



"Ông nội, con không hề càn quấy, những lời con nói đều là sự thật, xin người xem mấy năm nay con vì nhà họ Sở mà đã bỏ ra bao nhiêu công sức..."






"Đủ rồi, cô không cần phải nói nữa!" Ông cụ Sở lạnh lùng trực tiếp ngắt lời Sở Nguyệt.



"Thân là con cháu nhà họ Sở, chẳng lẽ cô không nên tận tâm tận sức sao?"






"Thằng đàn ông phế vật của cô hôm nay ỷ vào việc tặng được một cái vòng tay mà đắc ý vênh váo, tôi còn có thể chỉ coi như truyện cười. Cô không những không quản giáo người đàn ông của mình cho tốt, lại còn càn quấy cùng với nó, cô có tư cách làm con cháu nhà họ Sở sao?"



Thấy ông cụ tức giận, Sở Sơn Hà vội vàng kéo Sở Nguyệt và Thường Ninh lại.






"Cha, con xin lỗi, là con không dạy dỗ tốt bọn nó, người đừng nóng giận." Ông ta cũng mau chóng xin lỗi ông cụ.



"Anh cũng chẳng khác gì một thằng phế vật cả, bao nhiêu năm rồi mà cũng không có lấy một chút tiến bộ!"Ông cụ Sở trách mắng.






Sở Sơn Hà bị ông cụ mắng chửi ngập đầu cũng không dám ngẩng đầu lên, oản hận liếc nhìn Thường Ninh, đều là tại thằng phế vật này nên ông ta mới bị như vậy.



Thường Ninh âm thầm thở dài trong lòng, thái độ này của ông cụ Sở này thật sự khiến cho anh quá sức thất vọng, đến ngay cả giấy tờ nhà đất của cải nhà máy bỏ hoang kia anh cũng chẳng buồn lấy nữa.






Trong lòng Sở Nguyệt cũng rất khó chịu, cô đã cố gắng hết sức rồi, nhưng ông nội. Có lẽ đây chính là số mệnh của cô!



Sau đó, ông cụ Sở tuyên bố hai việc.






Việc thứ nhất, ông quyết định ngày tổ chức tiệc mừng của minh là vào ngày mùng tám tháng sau,



Địa điểm là khách sạn nổi danh nhất Phàn Thành, khách sạn Diễm Dương Thiên.






Mà chuyện thứ hai, chính là muốn nói đến tiệc rượu nhà Tổng tư lệnh.



Hiện giờ toàn bộ bộ giới thượng lưu ở Phàn Thành không có ai không bàn tán về Tồng tư lệnh Kiêu Long, bàn tán về yến tiệc của Tổng tư lệnh.






Một nhân vật lớn như vậy đột nhiên đáp xuống Phàn Thành khiến cho mọi người đều chấn kinh, chưa nói đến nịnh bợ, cho dù chỉ có thể được nhìn thấy phong thái của người đó một lần đã là may phuớc ba đời rồi.



Cho nên, đối với yến tiệc của Tổng tư lệnh lần này, các gia tộc lớn gần như là điên cuồng, nghĩ đến trọc cả đầu cũng hy vọng được tham gia vào yến tiệc Tổng tư lệnh.






Nhà họ Sở đương nhiên không ngoại lệ.



Ông cụ Sở còn cho rằng đây chính là cơ hội tuyệt hảo.






Chỉ cần có được tư cách tham gia yến tiệc của Tổng tư lệnh, cho dù không vào được tới sản chính, chỉ được vòng ngoài thì khả năng kết giao mở rộng mạng lưới quan hệ cũng đã không thể tưởng tượng nổi.



Địa vị của nhà họ Sở cũng sẽ được tăng lên rất nhiều.






Vậy nên ông cụ Sở hy vọng huy động lực lượng của toàn bộ gia tộc, ai có thể giúp nhà họ Sở có được tư cách tham gia yến tiệc của tổng tư lệnh đều sẽ là đại công thần của cả gia tộc.



Kết quả tất cả mọi người không một ai hé răng.






Không phải bọn họ không muốn bắt lấy cơ hội này để lập công, mà là nhiệm vụ này căn bản không phải thử mà bọn họ có thể hoàn thành, người kia chính là Tổng tu lệnh Kiêu Long đó, là nhân vật cực kì lớn, sao có thể để mấy gia tộc hạng ba này vào mắt cơ chứ.



Đến ngay cả Sở Gia Lượng cũng không dám lên tiếng.






Tổng tư lệnh Kiêu Long, đã từng thực sự tham gia vào chiến trường, là nhân vật giết được vô số quân địch, nghĩ thôi mà anh ta đã thấy sợ rồi.



Ông cụ Sở thấy không ai lên tiếng, sắc mặt trầm xuống nói: "Chẳng lẽ không có lấy một người dám đi thử xem sao?"






"Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể giúp nhà họ Sở lấy được tư cách tham gia yến tiệc của tổng tư lệnh, tôi nhất định sẽ thỏa mãn một điều kiện của người đó!"



Ông cụ Sở vẫn không thấy ai hé miệng, đành phải đưa ra lời hứa hẹn.






Lúc này Thường Ninh lại đứng lên: "Tôi có thể lấy được!"



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom