Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-154
Chương 153: Tự làm tự chịu
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Còn những tên thuộc hạ của anh ta, từng tên từng tên sợ hãi đến đến mức không thể sợ hơn nữa.
"Ninh, Ninh thiếu, đám, đám người này đều do anh giết sao?" Vương Chấn Đông sững sờ hỏi.
Anh ta cũng được xem như là người từng nhìn thấy máu me, nhưng mà trên mặt đất xác chết chồng lên nhau, da đầu đều tê rần hết cả lên.
Thường Ninh nhìn anh ta bằng ánh mắt điềm nhiên, "Tôi bảo anh đến để làm công tác dọn dẹp, không phải đến để phí lời."
"Vâng vâng vâng!” Vương Chấn Đông nhanh chóng nặn ra nụ cười giả lả, câu hỏi mà mình hỏi cũng thật dư thừa.
Sau đó anh ta vẫy tay một cái, chỉ huy thuộc hạ bắt đầu dọn dẹp.
Chỉ là ở trong lòng của anh ta, ngoài sự tôn kính với Thường Ninh ra cũng dấy lên sự sợ hãi vô cùng.
Vị Thường Ninh này, luôn đáng sợ hơn trong tuong tượng của anh ta nhiều.
"Mẹ, mẹ nói con nghe, rốt cuộc là bố có chuyện gì?"
Sở Nguyệt càng lúc càng cảm thấy sự việc này có chút kỳ quặc.
Bộ dạng của mẹ bây giờ không chỉ có một chút xíu lo lắng không đâu.
"Con gái à, lồng ngực mẹ đau nhức, đầu cũng nhức luôn rồi, con đừng có hỏi nữa." Trần Di cũng biết rằng sắp giấu không được nữa, chỉ có thể ngồi tựa trên sofa giả vờ trong người khó chịu mệt mỏi.
Nhìn thấy dáng vẻ của mẹ như vậy, lông mày của Sở Nguyệt nhíu càng chặt hơn.
Sâu trong đáy lòng dấy lên một cảm giác không hay.
Đang lúc đang định gọi điện thoại cho Thường Ninh. Cũng vào lúc này, Sở Sơn Hà gương mặt đỏ au vừa về đến nhà.
Trần Di vừa nhìn thấy ông ta trở về liền chỉ vào mặt ông ấy hét lên, “Đó con xem, ba của con về nhà rồi, không làm sao cả!”
Cô ấy cũng giống như đã được giải thoát, nhảy cẫng lên từ trên ghế sofa.
"Ba, Thường Ninh đâu?" Sở Nguyệt nhịn không được mà hỏi thăm.
"Thường Ninh nó... nó nói ba về trước rồi." Sở Sơn Hà lấp lửng nói, dù gì nếu như thật sự phải giải thích với con gái, ông ấy cũng chẳng biết nên mở miệng như thế nào.
"Ba, ba uống rượu sao?" ánh mắt Sở Nguyệt nhìn vào Sở Sơn Hà có chút lạnh.
Nhìn dáng vẻ của ông bố mình như thế này đâu có giống vừa mới bị nhốt?
Sắc mặt của Sở sơn Hà càng đỏ hơn, trước đó ông ở bữa tiệc của Sở An Hải đã bị anh của mình nói vài câu làm cho có hứng lên, sau đó đương nhiên có uống nhiều ly.
Trần Di lúc này cũng chạy lại ngửi mấy cái.
Ngoài ngửi thấy mùi rượu ra bà ấy còn ngửi thấy mùi nước hoa con gái.
Ngay lập tức liền véo tai của Sở Sơn Hà, lớn tiếng mắng.
"Ông già rồi mà còn chưa muốn nghỉ chứ gì? Rốt cuộc là đi đâu, kiểu gì mà trên người còn có mùi nước hoa phụ nữ nữa hả?"
Sở Sơn Hà bị véo đến mức la lên đau đớn.
Nhanh chóng nói: “Tôi ở chỗ của ông anh trai có uống mấy ly, không có làm cái gì hết."
Trong lòng căng như dây đàn, dù gì mấy ly rượu sau khi xuống bụng, anh trai của mình lại gọi thêm mấy cô em xinh đẹp tới, ông ấy nhịn không được mà có chơi vài chút.
"Uống rượu cũng có thể uống ra mùi nước hoa luôn sao?" Trần Di ngắt tai càng hăng hơn.
Sở Sơn Hà bị đau đến sắp khóc tới nơi, "Tôi thật sự chưa có làm gì hết, bà không tin có thể đi hỏi anh xem."
Trần Di còn muốn mắng thêm.
“Đủ rồi!” Sở Nguyệt lúc này quát mạnh một tiếng, trên mặt khỏi nói tức giận biết bao nhiêu.
Gì mà đánh bạc thua cả trăm triệu tệ, rồi còn bị người ta nhốt lại.
Thì ra tất cả đều là lừa bịp.
Hại cô ấy còn lo lắng cho bọn họ đến như vậy.
Bị cô ấy cáu như vậy, hai vợ chồng bọn họ cũng nhanh chóng chịu dừng lại.
"Các người tại sao phải lừa con?" Sở Nguyệt nhìn chằm chằm vào ba mẹ của mình hỏi.
Sở Sơ Hà thở dài ra một hơi, cuối cùng cũng chịu nói ra sự thật với con gái.
Lúc ấy ông cúi gằm đầu nói: “Con gái à, chúng ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi, Lưu gia tìm đến rồi!"
"Tìm tới thì tìm tới rồi, có cần thiết phải lừa con không? Chuyện này thì liên quan gì đến Lưu gia?"
Sở Nguyệt bỗng dưng ý thức được chuyện gi đó, "Ba mẹ làm như vậy chính là muốn dồn Thường Ninh vào đường chết?"
Sau đó cô ấy giận dữ trừng mắt nhìn hai vợ chồng bọn họ, quay người muốn đi.
Trần Di mau chóng kéo cô ấy lại, “Con gái à, con đừng có đi mà, chỗ đó nguy hiểm lắm."
Sở Sơn Hà cũng mau chóng góp lời.
"Con gái à, con ngàn vạn lần đừng có đi, ở nơi đó có không ít sát thủ đang ẩn náu trong đó, Thường Ninh rất có khả năng không còn mạng nữa rồi, ba mẹ làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi, đó còn là Lưu gia của Tỉnh Thành đó, chúng ta làm gì có đủ trình đấu với bọn họ?"
"Con thấy hai người là vì chính bản thân mình thôi. Sao mà ba mẹ biết được con sợ Lưu gia? Ba mẹ sao mà biết được Thường Ninh không có cách nào đối phó với Lưu gia? Ba mẹ không biết cái gì cả, dựa vào cái gì mà nghĩ rằng đấu không lại Lưu gia?"
Sở Nguyệt nói với ba mẹ mình bằng một thái độ không thể nào thất vọng hon.
Có thể là một số việc nhỏ nhặt cô ấy cũng không để tâm làm gì, nhưng mà đưa Thường Ninh vào chỗ chết, việc này cô không cách nào tha thứ cho ba mẹ của mình được.
Hai vợ chồng bọn họ trước giờ chưa thấy bộ dạng này của Sở Nguyệt bao giờ, lúc đó đều cảm giác trái tim như giật thót lên một cái.
"Con gái à, ta biết con cảm thấy rằng sau lưng Thường Ninh có đại ca Kiêu long, nhưng mà đại ca Kiêu Long đã rời khỏi Phàn Thành rồi, nó không còn ghế dựa nữa, đâu có ai cứu nổi nó!"
Nhìn thấy bộ dạng của con gái như vậy, trong lòng của Sở Sơn Hà cũng vô cùng khó chịu, nhưng sự việc cũng đã đến bước đường này rồi, cứ cho là ông ấy có hối hận cũng không cứu vãn được chuyện đã rồi.
"Đúng vậy, con gái, chuyện lần này thật sự không có ai cứu nổi nó nữa, con đừng có đi, được không con?" Trần Di như van xin nói.
"Từ giờ trở đi, hai người không còn là ba mẹ của tôi nữa, tôi cũng không có người làm ba mẹ giống như hai người!"
Sở Nguyệt chỉ lạnh lùng để lại một câu, sau đó xoay người rời khỏi.
Hai vợ chồng Sở Sơn Hà cũng không dám đi ngăn cản.
"Làm sao đây, Sơ Hà, nếu như để con gái chạy qua bên đó, Lưu gia không tha cho nó thì làm sao đây?"
"Cũng đã lâu như vậy rồi, tin là chuyện ở bên đó cũng xong hết cả rồi."
Sở Sơn Hà thở dài ra một hoi, cũng không biết nên nói gì nữa.
Sở Nguyệt vừa đi vừa gọi điện thoại cho Thường Ninh, vừa hay lúc này Thường Ninh cũng đang gọi điện thoại cho Vương Chấn Đông, vì vậy không nối máy được với anh ấy.
Trong lòng khó tránh khỏi trở nên gấp gáp, tay cầm điện thoại còn đang run lên.
Dù gì vừa nãy Sở Sơn Hà bảo ở bên đó có không ít sát thủ ấn náu.
"Thường Ninh, anh đừng có xảy ra chuyện gì hết nha!"
Cũng chính vào lúc này, một chiếc xe hơi phanh gấp trước mặt của cô ấy.
"Sở tiểu thư, đây là danh sách tất cả tài sản của Lưu gia nhà chúng tôi, xin cô nhận cho!”
Lưu Minh vừa từ trên xe bước xuống, liền trực tiếp ôm theo một đống giấy tờ đến quỳ trước mặt Sở Nguyệt.
Sau đó thở hổn hển không ngừng.
Sở Nguyệt nhịn không được mà ngớ người ra.
Cũng đúng vào lúc này, Thường Ninh gọi điện thoại đến.
“Vợ à, chuyện gì vậy, vừa nãy anh đang gọi điện thoại.”
Nghe thấy giọng nói của Thường Ninh, Sở Nguyệt thở phào ra một hơi, "Chồng ơi, anh không sao là tốt rồi!"
Thường Ninh ở đầu dây bên kia điện thoại cười cười, giọng ấm áp nói: "Anh thì có chuyện gì được cơ chứ, được rồi, anh về ngay, chúng ta về nhà hẳn nói."
"Đúng rồi anh ơi, đại thiếu gia nhà họ Lưu đang quỳ trước mặt em, anh ta mang hết tất cả tài sản của Lưu gia đem đến trước mặt em, giờ em nên làm gì đây?”
"Em đưa anh ta đến bên công xưởng đi, anh qua ngay."
Nửa tiếng sau.
Văn phòng của Sở Nguyệt.
Lần trước Lưu Minh đến ngang ngược cao ngạo.
Lần này đến thì quỳ ở bên kia, đầu cũng không dám ngóc lên.
Rất nhanh, Thường Ninh đã đến rồi.
Lúc này Lưu Minh mới bắt đầu ngẩng đầu lên.
Có điều nhìn thấy Thường Ninh, ánh mắt của anh ta tràn ngập sọ sợ hãi.
"Chồng ơi!"
Sở Nguyệt lập tức chạy ngay lên, ôm chặt Thường Ninh một cái.
Trước đó cô ấy thật sự rất sợ, rất sợ mình sẽ mất đi anh chồng này.
Thường Ninh nhẹ nhàng vỗ vai của cô ấy, cười nhẹ nói: “Được rồi, anh cũng không bị sao hết. Ba có trở về bình an không?"
"Đừng có nhắc đến bọn họ nữa, em không có kiểu ba mẹ như vậy."
Thường Ninh chỉ lắc lắc đầu, không nói thêm gì.
Nhạc phụ Nhạc mẫu của mình cách làm có chút quá đáng, có điều, nể mặt của Sở Nguyệt, anh ấy cũng
không muốn tính toán chi với bọn họ.
Dù gì nhà họ Lưu này sớm muộn gì cũng nên bị diệt trừ, như thế này cũng bớt cho anh ấy một số việc.
Sau đó anh ấy đi đến trước Lưu Minh.
Lưu Minh run lẩy bẩy, yết hầu không ngừng chuyển động.
Anh ấy có thể tưởng tượng ra, ba mẹ của mình cũng đã Xong rồi.
Đám sát thủ đó cũng xong hết luôn rồi.
Con người này thật sự quá kinh khủng!
Bấy giờ dập đầu nói: “Thường, ngài Thường, sau này, tất cả mọi thứ của Lưu Gia, toàn bộ đều là của anh, chỉ hi vọng anh có thể tha cho tôi một mạng!”
"Xem ra cậu hiểu chuyện hơn nhiều so với bố của cậu rồi." Thường Ninh lạnh nhạt nhìn Lưu Minh một cái, "Mạng của cậu tôi có thể giữ lại, Lưu gia cậu cũng có thể quay trở lại tiếp tục chủ trì, nhưng nếu như bị tôi phát hiện cậu có lòng gì không an phận, tôi đảm bảo kết cục của cậu còn thảm hơn cha cậu nữa!"
Thân thể của Lưu Minh run lên một cái, sau đó dập đầu mạnh đáp: “Cảm ơn ngài Thường khai ân, cảm ơn ngài Thường khai ân, Lưu Minh đối với ngài Thường tuyệt đối không dám hai lòng!"
"Được rồi, đứng dậy đi, về tỉnh thành nhớ giải quyết tốt chuyện của mình, còn về chuyện của bố cậu, cậu nên hiểu nên giải quyết ra làm sao đi.
"Biết rồi ạ biết rồi ạ, mong ngài Thường an tâm, chuyện này Lưu Minh tôi sẽ giải quyết một cách thỏa đáng nhất, đảm bảo sẽ không để cho ngoài kia có một chút dị nghị nào.” Lưu Minh đáp đều như giã tỏi.
Thường Ninh huơ tay một cái, cậu ta mới bò lên từ trên mặt đất.
Đồ đạc trên người đã ướt đẫm rồi.
Sau đó còn gập người với Sở Nguyệt một cái mới giống như một người vừa được lãnh ân huệ rời khỏi.
Sở Nguyệt chỉ yên lặng nhìn tất cả mọi chuyện.
Một gia tộc của tỉnh thành nói diệt trừ là diệt trừ, nói đầu hàng là đầu hàng, cô ấy đã không thể tưởng tượng nổi còn có chuyện gì mà chồng của mình không làm được nữa.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Còn những tên thuộc hạ của anh ta, từng tên từng tên sợ hãi đến đến mức không thể sợ hơn nữa.
"Ninh, Ninh thiếu, đám, đám người này đều do anh giết sao?" Vương Chấn Đông sững sờ hỏi.
Anh ta cũng được xem như là người từng nhìn thấy máu me, nhưng mà trên mặt đất xác chết chồng lên nhau, da đầu đều tê rần hết cả lên.
Thường Ninh nhìn anh ta bằng ánh mắt điềm nhiên, "Tôi bảo anh đến để làm công tác dọn dẹp, không phải đến để phí lời."
"Vâng vâng vâng!” Vương Chấn Đông nhanh chóng nặn ra nụ cười giả lả, câu hỏi mà mình hỏi cũng thật dư thừa.
Sau đó anh ta vẫy tay một cái, chỉ huy thuộc hạ bắt đầu dọn dẹp.
Chỉ là ở trong lòng của anh ta, ngoài sự tôn kính với Thường Ninh ra cũng dấy lên sự sợ hãi vô cùng.
Vị Thường Ninh này, luôn đáng sợ hơn trong tuong tượng của anh ta nhiều.
"Mẹ, mẹ nói con nghe, rốt cuộc là bố có chuyện gì?"
Sở Nguyệt càng lúc càng cảm thấy sự việc này có chút kỳ quặc.
Bộ dạng của mẹ bây giờ không chỉ có một chút xíu lo lắng không đâu.
"Con gái à, lồng ngực mẹ đau nhức, đầu cũng nhức luôn rồi, con đừng có hỏi nữa." Trần Di cũng biết rằng sắp giấu không được nữa, chỉ có thể ngồi tựa trên sofa giả vờ trong người khó chịu mệt mỏi.
Nhìn thấy dáng vẻ của mẹ như vậy, lông mày của Sở Nguyệt nhíu càng chặt hơn.
Sâu trong đáy lòng dấy lên một cảm giác không hay.
Đang lúc đang định gọi điện thoại cho Thường Ninh. Cũng vào lúc này, Sở Sơn Hà gương mặt đỏ au vừa về đến nhà.
Trần Di vừa nhìn thấy ông ta trở về liền chỉ vào mặt ông ấy hét lên, “Đó con xem, ba của con về nhà rồi, không làm sao cả!”
Cô ấy cũng giống như đã được giải thoát, nhảy cẫng lên từ trên ghế sofa.
"Ba, Thường Ninh đâu?" Sở Nguyệt nhịn không được mà hỏi thăm.
"Thường Ninh nó... nó nói ba về trước rồi." Sở Sơn Hà lấp lửng nói, dù gì nếu như thật sự phải giải thích với con gái, ông ấy cũng chẳng biết nên mở miệng như thế nào.
"Ba, ba uống rượu sao?" ánh mắt Sở Nguyệt nhìn vào Sở Sơn Hà có chút lạnh.
Nhìn dáng vẻ của ông bố mình như thế này đâu có giống vừa mới bị nhốt?
Sắc mặt của Sở sơn Hà càng đỏ hơn, trước đó ông ở bữa tiệc của Sở An Hải đã bị anh của mình nói vài câu làm cho có hứng lên, sau đó đương nhiên có uống nhiều ly.
Trần Di lúc này cũng chạy lại ngửi mấy cái.
Ngoài ngửi thấy mùi rượu ra bà ấy còn ngửi thấy mùi nước hoa con gái.
Ngay lập tức liền véo tai của Sở Sơn Hà, lớn tiếng mắng.
"Ông già rồi mà còn chưa muốn nghỉ chứ gì? Rốt cuộc là đi đâu, kiểu gì mà trên người còn có mùi nước hoa phụ nữ nữa hả?"
Sở Sơn Hà bị véo đến mức la lên đau đớn.
Nhanh chóng nói: “Tôi ở chỗ của ông anh trai có uống mấy ly, không có làm cái gì hết."
Trong lòng căng như dây đàn, dù gì mấy ly rượu sau khi xuống bụng, anh trai của mình lại gọi thêm mấy cô em xinh đẹp tới, ông ấy nhịn không được mà có chơi vài chút.
"Uống rượu cũng có thể uống ra mùi nước hoa luôn sao?" Trần Di ngắt tai càng hăng hơn.
Sở Sơn Hà bị đau đến sắp khóc tới nơi, "Tôi thật sự chưa có làm gì hết, bà không tin có thể đi hỏi anh xem."
Trần Di còn muốn mắng thêm.
“Đủ rồi!” Sở Nguyệt lúc này quát mạnh một tiếng, trên mặt khỏi nói tức giận biết bao nhiêu.
Gì mà đánh bạc thua cả trăm triệu tệ, rồi còn bị người ta nhốt lại.
Thì ra tất cả đều là lừa bịp.
Hại cô ấy còn lo lắng cho bọn họ đến như vậy.
Bị cô ấy cáu như vậy, hai vợ chồng bọn họ cũng nhanh chóng chịu dừng lại.
"Các người tại sao phải lừa con?" Sở Nguyệt nhìn chằm chằm vào ba mẹ của mình hỏi.
Sở Sơ Hà thở dài ra một hơi, cuối cùng cũng chịu nói ra sự thật với con gái.
Lúc ấy ông cúi gằm đầu nói: “Con gái à, chúng ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi, Lưu gia tìm đến rồi!"
"Tìm tới thì tìm tới rồi, có cần thiết phải lừa con không? Chuyện này thì liên quan gì đến Lưu gia?"
Sở Nguyệt bỗng dưng ý thức được chuyện gi đó, "Ba mẹ làm như vậy chính là muốn dồn Thường Ninh vào đường chết?"
Sau đó cô ấy giận dữ trừng mắt nhìn hai vợ chồng bọn họ, quay người muốn đi.
Trần Di mau chóng kéo cô ấy lại, “Con gái à, con đừng có đi mà, chỗ đó nguy hiểm lắm."
Sở Sơn Hà cũng mau chóng góp lời.
"Con gái à, con ngàn vạn lần đừng có đi, ở nơi đó có không ít sát thủ đang ẩn náu trong đó, Thường Ninh rất có khả năng không còn mạng nữa rồi, ba mẹ làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi, đó còn là Lưu gia của Tỉnh Thành đó, chúng ta làm gì có đủ trình đấu với bọn họ?"
"Con thấy hai người là vì chính bản thân mình thôi. Sao mà ba mẹ biết được con sợ Lưu gia? Ba mẹ sao mà biết được Thường Ninh không có cách nào đối phó với Lưu gia? Ba mẹ không biết cái gì cả, dựa vào cái gì mà nghĩ rằng đấu không lại Lưu gia?"
Sở Nguyệt nói với ba mẹ mình bằng một thái độ không thể nào thất vọng hon.
Có thể là một số việc nhỏ nhặt cô ấy cũng không để tâm làm gì, nhưng mà đưa Thường Ninh vào chỗ chết, việc này cô không cách nào tha thứ cho ba mẹ của mình được.
Hai vợ chồng bọn họ trước giờ chưa thấy bộ dạng này của Sở Nguyệt bao giờ, lúc đó đều cảm giác trái tim như giật thót lên một cái.
"Con gái à, ta biết con cảm thấy rằng sau lưng Thường Ninh có đại ca Kiêu long, nhưng mà đại ca Kiêu Long đã rời khỏi Phàn Thành rồi, nó không còn ghế dựa nữa, đâu có ai cứu nổi nó!"
Nhìn thấy bộ dạng của con gái như vậy, trong lòng của Sở Sơn Hà cũng vô cùng khó chịu, nhưng sự việc cũng đã đến bước đường này rồi, cứ cho là ông ấy có hối hận cũng không cứu vãn được chuyện đã rồi.
"Đúng vậy, con gái, chuyện lần này thật sự không có ai cứu nổi nó nữa, con đừng có đi, được không con?" Trần Di như van xin nói.
"Từ giờ trở đi, hai người không còn là ba mẹ của tôi nữa, tôi cũng không có người làm ba mẹ giống như hai người!"
Sở Nguyệt chỉ lạnh lùng để lại một câu, sau đó xoay người rời khỏi.
Hai vợ chồng Sở Sơn Hà cũng không dám đi ngăn cản.
"Làm sao đây, Sơ Hà, nếu như để con gái chạy qua bên đó, Lưu gia không tha cho nó thì làm sao đây?"
"Cũng đã lâu như vậy rồi, tin là chuyện ở bên đó cũng xong hết cả rồi."
Sở Sơn Hà thở dài ra một hoi, cũng không biết nên nói gì nữa.
Sở Nguyệt vừa đi vừa gọi điện thoại cho Thường Ninh, vừa hay lúc này Thường Ninh cũng đang gọi điện thoại cho Vương Chấn Đông, vì vậy không nối máy được với anh ấy.
Trong lòng khó tránh khỏi trở nên gấp gáp, tay cầm điện thoại còn đang run lên.
Dù gì vừa nãy Sở Sơn Hà bảo ở bên đó có không ít sát thủ ấn náu.
"Thường Ninh, anh đừng có xảy ra chuyện gì hết nha!"
Cũng chính vào lúc này, một chiếc xe hơi phanh gấp trước mặt của cô ấy.
"Sở tiểu thư, đây là danh sách tất cả tài sản của Lưu gia nhà chúng tôi, xin cô nhận cho!”
Lưu Minh vừa từ trên xe bước xuống, liền trực tiếp ôm theo một đống giấy tờ đến quỳ trước mặt Sở Nguyệt.
Sau đó thở hổn hển không ngừng.
Sở Nguyệt nhịn không được mà ngớ người ra.
Cũng đúng vào lúc này, Thường Ninh gọi điện thoại đến.
“Vợ à, chuyện gì vậy, vừa nãy anh đang gọi điện thoại.”
Nghe thấy giọng nói của Thường Ninh, Sở Nguyệt thở phào ra một hơi, "Chồng ơi, anh không sao là tốt rồi!"
Thường Ninh ở đầu dây bên kia điện thoại cười cười, giọng ấm áp nói: "Anh thì có chuyện gì được cơ chứ, được rồi, anh về ngay, chúng ta về nhà hẳn nói."
"Đúng rồi anh ơi, đại thiếu gia nhà họ Lưu đang quỳ trước mặt em, anh ta mang hết tất cả tài sản của Lưu gia đem đến trước mặt em, giờ em nên làm gì đây?”
"Em đưa anh ta đến bên công xưởng đi, anh qua ngay."
Nửa tiếng sau.
Văn phòng của Sở Nguyệt.
Lần trước Lưu Minh đến ngang ngược cao ngạo.
Lần này đến thì quỳ ở bên kia, đầu cũng không dám ngóc lên.
Rất nhanh, Thường Ninh đã đến rồi.
Lúc này Lưu Minh mới bắt đầu ngẩng đầu lên.
Có điều nhìn thấy Thường Ninh, ánh mắt của anh ta tràn ngập sọ sợ hãi.
"Chồng ơi!"
Sở Nguyệt lập tức chạy ngay lên, ôm chặt Thường Ninh một cái.
Trước đó cô ấy thật sự rất sợ, rất sợ mình sẽ mất đi anh chồng này.
Thường Ninh nhẹ nhàng vỗ vai của cô ấy, cười nhẹ nói: “Được rồi, anh cũng không bị sao hết. Ba có trở về bình an không?"
"Đừng có nhắc đến bọn họ nữa, em không có kiểu ba mẹ như vậy."
Thường Ninh chỉ lắc lắc đầu, không nói thêm gì.
Nhạc phụ Nhạc mẫu của mình cách làm có chút quá đáng, có điều, nể mặt của Sở Nguyệt, anh ấy cũng
không muốn tính toán chi với bọn họ.
Dù gì nhà họ Lưu này sớm muộn gì cũng nên bị diệt trừ, như thế này cũng bớt cho anh ấy một số việc.
Sau đó anh ấy đi đến trước Lưu Minh.
Lưu Minh run lẩy bẩy, yết hầu không ngừng chuyển động.
Anh ấy có thể tưởng tượng ra, ba mẹ của mình cũng đã Xong rồi.
Đám sát thủ đó cũng xong hết luôn rồi.
Con người này thật sự quá kinh khủng!
Bấy giờ dập đầu nói: “Thường, ngài Thường, sau này, tất cả mọi thứ của Lưu Gia, toàn bộ đều là của anh, chỉ hi vọng anh có thể tha cho tôi một mạng!”
"Xem ra cậu hiểu chuyện hơn nhiều so với bố của cậu rồi." Thường Ninh lạnh nhạt nhìn Lưu Minh một cái, "Mạng của cậu tôi có thể giữ lại, Lưu gia cậu cũng có thể quay trở lại tiếp tục chủ trì, nhưng nếu như bị tôi phát hiện cậu có lòng gì không an phận, tôi đảm bảo kết cục của cậu còn thảm hơn cha cậu nữa!"
Thân thể của Lưu Minh run lên một cái, sau đó dập đầu mạnh đáp: “Cảm ơn ngài Thường khai ân, cảm ơn ngài Thường khai ân, Lưu Minh đối với ngài Thường tuyệt đối không dám hai lòng!"
"Được rồi, đứng dậy đi, về tỉnh thành nhớ giải quyết tốt chuyện của mình, còn về chuyện của bố cậu, cậu nên hiểu nên giải quyết ra làm sao đi.
"Biết rồi ạ biết rồi ạ, mong ngài Thường an tâm, chuyện này Lưu Minh tôi sẽ giải quyết một cách thỏa đáng nhất, đảm bảo sẽ không để cho ngoài kia có một chút dị nghị nào.” Lưu Minh đáp đều như giã tỏi.
Thường Ninh huơ tay một cái, cậu ta mới bò lên từ trên mặt đất.
Đồ đạc trên người đã ướt đẫm rồi.
Sau đó còn gập người với Sở Nguyệt một cái mới giống như một người vừa được lãnh ân huệ rời khỏi.
Sở Nguyệt chỉ yên lặng nhìn tất cả mọi chuyện.
Một gia tộc của tỉnh thành nói diệt trừ là diệt trừ, nói đầu hàng là đầu hàng, cô ấy đã không thể tưởng tượng nổi còn có chuyện gì mà chồng của mình không làm được nữa.
Bình luận facebook