Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-153
Chương 152: Ông còn đến bồi tội với anh ta?
**********
Mà sắc mặt của Khang Văn Bằng cũng đã thâm trầm một cách kỳ lạ.
“Hừ!”
Sau đó gã hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi phòng.
"Văn ca, cậu đi đâu thế?"
"Nhà vệ sinh.” Khang Văn Bằng cũng không quay đầu lại mà lỗ mãng nói một câu.
Gã đứng ở hành lang, châm một điếu thuốc để bản thân mình bình tĩnh lại.
Hôm nay gã cố tình chạy từ tỉnh đến đây, vô cùng tin tưởng mình sẽ nắm được Dương Ngữ Nhân trong tay.
Nhưng không nghĩ đến bị một tên nhóc thối tha phá hủy tâm trạng.
Điều này càng khiến cho gã không phục.
Chẳng qua cũng chỉ là một tên nhóc ở Phàn Thành, không có bối cảnh gì mà muốn đấu với gã, quả thật là tìm chết!
Bởi vì cứ mãi suy nghĩ nên gã va đầu vào một người.
"Mẹ nó tên này, mắt để đâu thế?" Người bị va vào là một người đàn ông trung niên mập mạp, nói bằng giọng Hải Đông, trừng mắt nhìn lấy Khang Văn Bằng.
Mặt Khang Văn Bằng bỗng chốc trầm xuống, gã vốn đang tức giận, lại còn bị mắng như vậy, lúc này nổi nóng nói: “Heo mập chết tiệt, mày dám mắng ông đây, muốn tìm chết đúng không?"
"Tao đệt! Đụng phải ông đây mà còn ngang ngược, mẹ nó mày dở người à?" Người đàn ông trung niên mập mạp kia cũng không phải dạng vừa, thấy đổi phương ngang ngược như vậy nên vô cùng tức giận.
"Tao là ông nội mày đó!"
Khang Văn Bằng trừng mắt, trực tiếp dúi phần thuốc lá còn lại lên trán của đối phương.
"A!" Người đàn ông trung niên ôm đầu la hét thảm thiết.
Lúc này Khang Văn Bằng mới cảm thấy thoải mái trong lòng, cười lạnh nói: “Ông nội mày ở phòng số 11, nếu không phục thì cứ tìm đến, nhớ đó, ông nội mày là cổ đông của bất động sản Haiti ở Tình Thành đó!”
"Được, thằng nhóc mày là ngươi Tinh Thành thì hay lắm sao? Mày chờ đó!”
Người đàn ông trung niên đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, để lại một câu hăm dọa, sau đó đi ôm đầu bỏ đi.
Khang Văn Bằng cười lại một cái, căn bản không để trong lòng, sau đó về phòng.
"Văn ca, muốn xử thằng nhóc kia thế nào?" Vừa vào, Lôi Hoành đã lôi kéo gã nhỏ giọng hỏi.
Dù sao tên này cũng thường xuyên chơi bời với Khang Văn Bằng nên rất hiểu tính Khang Văn Bằng.
Thằng nhóc kia dám tranh giành phụ nữ với Văn ca, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
"Hừ, bây giờ cứ để nó đắc ý một lát, ăn xong tính tiếp."
Khang Văn Bằng cười lạnh nói.
Sau đó lôi ra một bao thuốc đưa cho Lôi Hoành, nhỏ giọng nói: "Lát nữa tìm cách bỏ vào cốc rượu của Ngữ Nhân."
"Hiểu rồi." Lôi Hoành lặng lẽ nhận lấy gói thuốc, gật gật đầu.
Còn về phía người đàn ông trung niên, ông ta ôm trán quay về căn phòng xa hoa đang mở buổi hội họp dùng để chiêu đãi khách quý.
"Ông chủ Tằng, ông làm sao thế?" Người phụ trách buổi hội họp Tề Hồng vừa nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên mập mạp liên ngạc nhiên hỏi.
"Chị Hồng, Tằng Kiến Chương tôi hôm nay xin mượn chị vài người, mẹ nó, có một tên khôn va phải ông đây, sau đó lại còn lấy thuốc lá dúi vào người tôi, hôm nay ông đây không xử đẹp thằng nhãi đó thì ông không phải Tằng Kiến Chương!"
Tề Hồng lập tức đứng dậy, “Còn có chuyện như thế nữa, tên đó ở phòng nào? Đi, tôi đi với ông chủ Tằng!”
"Cám ơn chị Hồng, ân tình này, họ Tằng tôi sẽ nhớ kỹ, tên đó ở phòng số 11."
Tề Hồng vừa nghe phòng số 11, bước chân lập tức ngừng lại.
"Ông chủ Tằng, ông chắc chắn là phòng số 11 chứ?"
Tằng Kiến Chương cảm thấy phản ứng của Tề Hồng có vẻ kỳ lạ, "Không sai, chính miệng tên đó nói mà, sao thế chị Hồng?"
“Ông chủ Tằng, không phải ông nhờ tôi giới thiệu Ninh thiếu cho sao, hôm nay thật khéo, vị Ninh thiếu kia ở phòng 11!"
Thường Ninh vừa đế, Hồng Tề đã được báo.
Nhưng Thường Ninh không muốn có người đến quấy rầy anh, nên Hồng Tề cũng không muốn bất chấp đi quấy rầy.
"A!" Tằng Kiến Chương vừa nghe, nhất thời há to miệng.
"Có khi nào vừa rồi vị kia là Ninh thiếu không?" Trên mặt ông ta thậm chỉ xuất hiện vẻ sợ hãi.
Ông ta có thể coi là thương nhân lớn nổi tiếng ở vùng Hải Đông, bởi vì lý do buôn bán nên thường xuyên đến Phàn Thành, từng nghe qua một số thông tin về vị Ninh thiếu kia, còn có ý định muốn mời vị Ninh thiếu kia một lần, nhưng tiếc là chưa có cơ hội.
Tề Hồng nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Ninh thiếu không kiêu căng như vậy, chắc không phải là cậu ấy, nhưng cho dù không phải là Ninh thiếu thì chắc hẳn là bạn của Ninh thiếu."
"Làm sao đây?" Tằng Kiến Chương sốt ruột nói.
Đắc tội với bạn của Ninh thiếu thì khác gì đắc tội Ninh thiếu đâu.
Bây giờ ông ta đã hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn trên đầu nữa rồi.
So sánh với chút đau đớn trên đầu, việc mất đi cơ hội kết bạn với Ninh thiếu còn thiệt hại nặng hơn.
"Vậy đi, ông sang đó kính rượu, coi như bổi tội, tôi nghĩ Ninh thiếu sẽ không so đo đâu." Tề Hồng nghĩ nghĩ rồi nói.
Tằng Kiến Chương vội gật đầu, "Đúng đúng đúng, tôi đi kính rượu, hi vọng Ninh Thiếu không thấy phiền.”
Sau đó ông ta trực tiếp ôm một bình rượu đi đến phòng 11.
Tề Hồng cũng lo lắng nghĩ xem mình có cần qua kính rượu hay không.
Nhưng sau khi suy nghĩ, vẫn là không nên quấy rầy Ninh thiếu.
Khang Văn Bằng âm trầm, nghiêm túc nghĩ xem mình nên đối phó với Thường Ninh như thế nào thì của phòng đã mở.
"Là tên lợn béo chết tiệt mày, còn dám tìm đến của!" Thấy người đến, gã bật cười lạnh lùng.
Mọi người nghi hoặc khó hiểu.
Thế nhưng thấy sắc mặt của Khang Văn Bằng, chẳng lẽ có người tìm đến gây chuyện sao.
"Văn ca, chuyện gì thế?" Lúc này Lôi Hoành đã đứng lên, hỏi.
"Tên lợn béo chết tiệt này, vừa rồi ngoài kia không cần thận và phải ông ta, còn dám hùng hổ với tôi, tôi lấy thuốc là dúi cho một phát, bây giờ còn tìm đến của nữa."
"Còn có chuyện này nữa sao, lợn béo chết tiệt, mày muốn làm gì, còn dám vác mặt tới đây sao!”
Lôi Hoành và mấy đám đàn ông kéo tay áo, hùng hổ nói.
"Các vị, mọi người hiểu lầm rồi." Tầng Kiến Chương cười cười nói, "Tôi qua đây à muốn kính rượu mọi người, vừa rồi là tôi không đúng, mong mọi người bỏ qua cho."
Thấy ông ta thế này, tất cả mọi người ngây ngẩn.
Khang Văn Bằng cũng sửng sốt.
Không phải vừa rồi mới hâm dọa, sao bây giờ lại đến bồi tội rồi?
Chẳng lẽ tên lợn béo này biji thân phận của mình dọa sợ rồi.
Ngẫm lại thì cũng chỉ có lý do này là hợp lý.
Sau khi Tằng Kiến Chương ôm chai rượu vào, ông ta nhìn quanh một lượt.
Trong đây có vài người đàn ông, ông ta cũng không biết ai là Ninh thiếu.
Nhưng đương nhiên là không dám hỏi.
Cho nên chỉ có thể ôm chai rượu nói: “Vừa rồi là tôi biết được mình sai, chai rượu này coi như để bồi tội!"
Nói rồi, ông ta liền ngửa đầu uống, uống ừng ực hai ba ngụm là hết chai.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đó là rượu trắng đó, có thể uống một hơi như vậy sao.
Nếu không phải mùi rượu nồng nặc, bọn họ còn tưởng đó chỉ là một chai nước bình thường thôi đó.
Uống xong chai rượu trắng, mặt Tầng Kiến Chương đỏ bừng, đứng không vững nữa.
Sau đó ông ta nhìn Khang Văn bằng, “Vì thiếu gia này, hài lòng chưa?"
Khang Văn Bằng cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.
Thế nhưng, việc này càng làm cho gã thêm đắc ý.
Lần này gã cố ý kênh kiệu: “Lần này là do ông thức thời, lần sau sẽ không được may mắn như thế đâu!"
"Đúng đúng đúng.” Tằng Kiến Chương vội gật đầu đồng ý.
Nhưng trong lòng ông ta cũng thở dài một hơi.
Không có cách nào để biết ai là Ninh thiếu khiến ông ta có chút tiếc nuối.
Nhưng ông ta cũng không dám ở lại lâu.
Lúc này quay người chuẩn bị rời đi.
"Anh ta lấy thuốc lá châm vào người ông, ông còn đến để bồi tội với anh ta?"
Cũng vào lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
**********
Mà sắc mặt của Khang Văn Bằng cũng đã thâm trầm một cách kỳ lạ.
“Hừ!”
Sau đó gã hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi phòng.
"Văn ca, cậu đi đâu thế?"
"Nhà vệ sinh.” Khang Văn Bằng cũng không quay đầu lại mà lỗ mãng nói một câu.
Gã đứng ở hành lang, châm một điếu thuốc để bản thân mình bình tĩnh lại.
Hôm nay gã cố tình chạy từ tỉnh đến đây, vô cùng tin tưởng mình sẽ nắm được Dương Ngữ Nhân trong tay.
Nhưng không nghĩ đến bị một tên nhóc thối tha phá hủy tâm trạng.
Điều này càng khiến cho gã không phục.
Chẳng qua cũng chỉ là một tên nhóc ở Phàn Thành, không có bối cảnh gì mà muốn đấu với gã, quả thật là tìm chết!
Bởi vì cứ mãi suy nghĩ nên gã va đầu vào một người.
"Mẹ nó tên này, mắt để đâu thế?" Người bị va vào là một người đàn ông trung niên mập mạp, nói bằng giọng Hải Đông, trừng mắt nhìn lấy Khang Văn Bằng.
Mặt Khang Văn Bằng bỗng chốc trầm xuống, gã vốn đang tức giận, lại còn bị mắng như vậy, lúc này nổi nóng nói: “Heo mập chết tiệt, mày dám mắng ông đây, muốn tìm chết đúng không?"
"Tao đệt! Đụng phải ông đây mà còn ngang ngược, mẹ nó mày dở người à?" Người đàn ông trung niên mập mạp kia cũng không phải dạng vừa, thấy đổi phương ngang ngược như vậy nên vô cùng tức giận.
"Tao là ông nội mày đó!"
Khang Văn Bằng trừng mắt, trực tiếp dúi phần thuốc lá còn lại lên trán của đối phương.
"A!" Người đàn ông trung niên ôm đầu la hét thảm thiết.
Lúc này Khang Văn Bằng mới cảm thấy thoải mái trong lòng, cười lạnh nói: “Ông nội mày ở phòng số 11, nếu không phục thì cứ tìm đến, nhớ đó, ông nội mày là cổ đông của bất động sản Haiti ở Tình Thành đó!”
"Được, thằng nhóc mày là ngươi Tinh Thành thì hay lắm sao? Mày chờ đó!”
Người đàn ông trung niên đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, để lại một câu hăm dọa, sau đó đi ôm đầu bỏ đi.
Khang Văn Bằng cười lại một cái, căn bản không để trong lòng, sau đó về phòng.
"Văn ca, muốn xử thằng nhóc kia thế nào?" Vừa vào, Lôi Hoành đã lôi kéo gã nhỏ giọng hỏi.
Dù sao tên này cũng thường xuyên chơi bời với Khang Văn Bằng nên rất hiểu tính Khang Văn Bằng.
Thằng nhóc kia dám tranh giành phụ nữ với Văn ca, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
"Hừ, bây giờ cứ để nó đắc ý một lát, ăn xong tính tiếp."
Khang Văn Bằng cười lạnh nói.
Sau đó lôi ra một bao thuốc đưa cho Lôi Hoành, nhỏ giọng nói: "Lát nữa tìm cách bỏ vào cốc rượu của Ngữ Nhân."
"Hiểu rồi." Lôi Hoành lặng lẽ nhận lấy gói thuốc, gật gật đầu.
Còn về phía người đàn ông trung niên, ông ta ôm trán quay về căn phòng xa hoa đang mở buổi hội họp dùng để chiêu đãi khách quý.
"Ông chủ Tằng, ông làm sao thế?" Người phụ trách buổi hội họp Tề Hồng vừa nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên mập mạp liên ngạc nhiên hỏi.
"Chị Hồng, Tằng Kiến Chương tôi hôm nay xin mượn chị vài người, mẹ nó, có một tên khôn va phải ông đây, sau đó lại còn lấy thuốc lá dúi vào người tôi, hôm nay ông đây không xử đẹp thằng nhãi đó thì ông không phải Tằng Kiến Chương!"
Tề Hồng lập tức đứng dậy, “Còn có chuyện như thế nữa, tên đó ở phòng nào? Đi, tôi đi với ông chủ Tằng!”
"Cám ơn chị Hồng, ân tình này, họ Tằng tôi sẽ nhớ kỹ, tên đó ở phòng số 11."
Tề Hồng vừa nghe phòng số 11, bước chân lập tức ngừng lại.
"Ông chủ Tằng, ông chắc chắn là phòng số 11 chứ?"
Tằng Kiến Chương cảm thấy phản ứng của Tề Hồng có vẻ kỳ lạ, "Không sai, chính miệng tên đó nói mà, sao thế chị Hồng?"
“Ông chủ Tằng, không phải ông nhờ tôi giới thiệu Ninh thiếu cho sao, hôm nay thật khéo, vị Ninh thiếu kia ở phòng 11!"
Thường Ninh vừa đế, Hồng Tề đã được báo.
Nhưng Thường Ninh không muốn có người đến quấy rầy anh, nên Hồng Tề cũng không muốn bất chấp đi quấy rầy.
"A!" Tằng Kiến Chương vừa nghe, nhất thời há to miệng.
"Có khi nào vừa rồi vị kia là Ninh thiếu không?" Trên mặt ông ta thậm chỉ xuất hiện vẻ sợ hãi.
Ông ta có thể coi là thương nhân lớn nổi tiếng ở vùng Hải Đông, bởi vì lý do buôn bán nên thường xuyên đến Phàn Thành, từng nghe qua một số thông tin về vị Ninh thiếu kia, còn có ý định muốn mời vị Ninh thiếu kia một lần, nhưng tiếc là chưa có cơ hội.
Tề Hồng nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Ninh thiếu không kiêu căng như vậy, chắc không phải là cậu ấy, nhưng cho dù không phải là Ninh thiếu thì chắc hẳn là bạn của Ninh thiếu."
"Làm sao đây?" Tằng Kiến Chương sốt ruột nói.
Đắc tội với bạn của Ninh thiếu thì khác gì đắc tội Ninh thiếu đâu.
Bây giờ ông ta đã hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn trên đầu nữa rồi.
So sánh với chút đau đớn trên đầu, việc mất đi cơ hội kết bạn với Ninh thiếu còn thiệt hại nặng hơn.
"Vậy đi, ông sang đó kính rượu, coi như bổi tội, tôi nghĩ Ninh thiếu sẽ không so đo đâu." Tề Hồng nghĩ nghĩ rồi nói.
Tằng Kiến Chương vội gật đầu, "Đúng đúng đúng, tôi đi kính rượu, hi vọng Ninh Thiếu không thấy phiền.”
Sau đó ông ta trực tiếp ôm một bình rượu đi đến phòng 11.
Tề Hồng cũng lo lắng nghĩ xem mình có cần qua kính rượu hay không.
Nhưng sau khi suy nghĩ, vẫn là không nên quấy rầy Ninh thiếu.
Khang Văn Bằng âm trầm, nghiêm túc nghĩ xem mình nên đối phó với Thường Ninh như thế nào thì của phòng đã mở.
"Là tên lợn béo chết tiệt mày, còn dám tìm đến của!" Thấy người đến, gã bật cười lạnh lùng.
Mọi người nghi hoặc khó hiểu.
Thế nhưng thấy sắc mặt của Khang Văn Bằng, chẳng lẽ có người tìm đến gây chuyện sao.
"Văn ca, chuyện gì thế?" Lúc này Lôi Hoành đã đứng lên, hỏi.
"Tên lợn béo chết tiệt này, vừa rồi ngoài kia không cần thận và phải ông ta, còn dám hùng hổ với tôi, tôi lấy thuốc là dúi cho một phát, bây giờ còn tìm đến của nữa."
"Còn có chuyện này nữa sao, lợn béo chết tiệt, mày muốn làm gì, còn dám vác mặt tới đây sao!”
Lôi Hoành và mấy đám đàn ông kéo tay áo, hùng hổ nói.
"Các vị, mọi người hiểu lầm rồi." Tầng Kiến Chương cười cười nói, "Tôi qua đây à muốn kính rượu mọi người, vừa rồi là tôi không đúng, mong mọi người bỏ qua cho."
Thấy ông ta thế này, tất cả mọi người ngây ngẩn.
Khang Văn Bằng cũng sửng sốt.
Không phải vừa rồi mới hâm dọa, sao bây giờ lại đến bồi tội rồi?
Chẳng lẽ tên lợn béo này biji thân phận của mình dọa sợ rồi.
Ngẫm lại thì cũng chỉ có lý do này là hợp lý.
Sau khi Tằng Kiến Chương ôm chai rượu vào, ông ta nhìn quanh một lượt.
Trong đây có vài người đàn ông, ông ta cũng không biết ai là Ninh thiếu.
Nhưng đương nhiên là không dám hỏi.
Cho nên chỉ có thể ôm chai rượu nói: “Vừa rồi là tôi biết được mình sai, chai rượu này coi như để bồi tội!"
Nói rồi, ông ta liền ngửa đầu uống, uống ừng ực hai ba ngụm là hết chai.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đó là rượu trắng đó, có thể uống một hơi như vậy sao.
Nếu không phải mùi rượu nồng nặc, bọn họ còn tưởng đó chỉ là một chai nước bình thường thôi đó.
Uống xong chai rượu trắng, mặt Tầng Kiến Chương đỏ bừng, đứng không vững nữa.
Sau đó ông ta nhìn Khang Văn bằng, “Vì thiếu gia này, hài lòng chưa?"
Khang Văn Bằng cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.
Thế nhưng, việc này càng làm cho gã thêm đắc ý.
Lần này gã cố ý kênh kiệu: “Lần này là do ông thức thời, lần sau sẽ không được may mắn như thế đâu!"
"Đúng đúng đúng.” Tằng Kiến Chương vội gật đầu đồng ý.
Nhưng trong lòng ông ta cũng thở dài một hơi.
Không có cách nào để biết ai là Ninh thiếu khiến ông ta có chút tiếc nuối.
Nhưng ông ta cũng không dám ở lại lâu.
Lúc này quay người chuẩn bị rời đi.
"Anh ta lấy thuốc lá châm vào người ông, ông còn đến để bồi tội với anh ta?"
Cũng vào lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Bình luận facebook