Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-152
Chương 151: Không có tiền đồ
**********
Mặc dù dáng vẻ của Thường Ninh không tệ trong mắt các cô ấy, mấy người đàn ông đẹp trai như thế này thấy đầy ngoài đường rồi, chỉ có đẹp trai thôi thì cũng chẳng là được gì.
!
Huống hồ người ở miền mê như thế này thì mãi mãi cũng không so được với người của thành phố bọn họ.
Ai ai cũng mang theo một loại cảm giác hơn người. Mà biểu cảm của đám đàn ông thì tràn ngập sự khinh thường.
!
Dương Ngữ Nhân ngượng ngùng nhìn Thường Ninh, ánh mắt đầy xin lỗi.
Dù sao chuyện hôm nay xảy ra cũng quá bất ngờ, cô cũng không ngờ mấy bạn học Đại học ở các tỉnh đột nhiên chạy đến, phiền nhất là trong đó có một người đàn ông vẫn luôn theo đuổi cô từ hồi Đại học.
!
Cô đã thẳng thừng từ chối, nhưng đối phương vẫn không chịu bỏ cuộc.
Cô cũng đành phải đưa ra phương pháp là kéo anh rể họ Thường Ninh này vào làm lá chắn.
!
Thường Ninh thấy cô như vậy, cũng chỉ cười cười, sau đó dùng ánh mắt ý bảo cô không cần quan tâm.
Thấy bọn họ như là đang liếc mắt đưa tình với nhau.
!
Sắc mặt một người đàn ông trong nhóm bắt đầu trở nên khó coi.
Gã là người có bối cảnh sâu nhất trong đám, tên là Khang Văn Bằng, gia đình làm nghề kinh doanh bất động sản.
!
Gã là người vẫn luôn muốn theo đuổi Dương Ngữ Nhân.
Theo lý thuyết, người như gã đáng lẽ ra phải có rất nhiều cô gái yêu thương, nhớ nhung.
!
Nhưng gã lại nhìn trúng Dương Ngữ Nhân, dù sao thì cũng chưa từng có ai dám từ chối gã như cô.
Điều này khiến gã không cam lòng.
!
Mục đích hôm nay đến đây là để trực tiếp bắt lấy Dương Ngữ Nhân về.
"Văn ca, cậu yên tâm, tôi thấy thằng nhóc hôi hám kia làm sao có thể so được với cậu, Dương Ngữ Nhân nhất định là của cậu!"
!
Lúc này Lôi Hoành cũng nhìn ra tâm trạng của Khang Văn Bằng, lúc này gã ta cười hắc hắc.
Khang Văn Bằng vỗ vai Lôi Hoành.
!
Lôi Hoành cũng hiểu ý, lúc này đúng lên, lớn giọng nói: “Đúng rồi, trước khi ăn cơm, có phải chúng ta đã quên gì đó rồi không?"
Vừa nói, Lôi Hoành vừa lấy ra một hộp quà trong suốt đầy tinh tế rồi đưa cho Dương Ngữ Nhân: “Ngữ Nhân, nghe nói cậu vừa mới đi làm, đây là một chuyện tốt, chúc cậu làm việc thuận lợi!"
!
Quà của Lôi Hoành là một chiếc vòng cổ bạch kim vô cùng tinh xảo.
"A?"
!
Dương Ngữ Nhân có chút trở tay không kịp, vòng cổ này chắc hẳn trị giá mấy ngàn tệ đi, làm sao cô dám nhận.
"Ngữ Nhân, còn không nhận đi, bọn tôi hâm mộ cậu thật đấy, trong nhóm bạn học, cũng chỉ có cậu mới được đám đàn ông này yêu thích, bọn tôi thì lại chưa từng nhận được món quà nào quý giá như vậy!" Thang Ngọc và mấy cô gái khác trêu chọc cười nói.
!
Thân là em họ Sở Nguyệt, nhan sắc của Dương Ngữ Nhân không thể so được với cô, nhưng nếu so với mấy cô gái ở đây thì hơn hẳn.
Lôi Hoành cũng cười ha ha, "Của tôi cũng chẳng là gì, quà của Văn ca mới gọi là quà thật sự đó!"
!
Lúc này Khang Văn Bằng cũng nhanh chóng đứng lên một cách phong độ, lấy quà mà mình đã chuẩn bị, cố ý đi đến chỗ Dương Ngữ Nhân.
"Ngữ Nhân, tặng cậu này!” Khang Văn Bằng cười, đưa quà qua cho cô.
!
Đám người vừa nhìn thấy đều kinh ngạc vô cùng, thế mà lại là một đôi giày thạch anh.
Mấy cô gái nhìn thấy quà của Khang Văn Bằng mà ghen tị muốn chết.
!
Phải biết rằng các cô cũng mới tốt nghiệp đại học, đi làm cũng chua lâu, thậm chí còn chưa tìm được một công việc ổn định nữa.
Một đôi giày thạch anh này chắc cũng khoảng mười vạn, như thế mà lại tùy tiện đem tặng người khác, cũng chỉ có Khang Văn Bằng giàu có nhất trong đám bạn học mới có thể làm được.
!
Hơn nữa, chuyện này cũng quá lãng mạn rôi.
Thấy biểu cảm của mấy cô gái kia, Khang Văn Bằng cười đắc ý.
!
“Ngữ Nhân, để tôi mang vào cho cậu nhé." Sau đó gã mìm cười nói.
Chỉ cần mang đôi giày thạch anh này, Dương Ngữ Nhân cuối cùng cũng sẽ không thể thoát khỏi tay gã.
!
Mấy cô gái bên cạnh cũng hùa theo nói, "Ngữ Nhân, mang đi, đôi giày thạch anh đẹp như thế, cậu mang vào sẽ vô cùng đẹp!”
Đám đàn ông cũng bắt đầu huýt sáo, khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt: “Đúng, Ngữ Nhân, mang đi, mang di!"
!
Dương Ngữ Nhân hít một hơi thật sâu, lắc đầu: "Khang Văn Bằng, món quà này quý quá, tôi không thể nhận được."
Thậm chí cô còn đứng lên, đứng cách xa Khang Văn Bằng nữa,
!
Thấy cảnh này, cả đám người bỗng chốc im lặng.
Hôm nay ý Khang Văn Bằng đến đây, ai mà không hiểu được.
!
Cho nên bọn họ cũng thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng không ngờ đến, Dương Ngữ Nhân lại có thể từ chối Khang Văn Bằng.
!
Cả đám người không ai biết nên nói gì lúc này.
Đặc biệt là Thang Ngọc, dáng vẻ cô ta giống như chỉ hận không thể rèn sắt thành thép vậy.
!
Phải biết rằng, người như Khang Văn Bằng, đẹp trai, nhà giàu, lại có năng lực rất khó tìm.
Nhưng thật đáng tiếc, Khang Văn Bằng chỉ thích Dương Ngữ Nhân.
!
Nếu đổi lại thành cô gái đang ngồi đây, bất kỳ ai được tặng đôi giày thạch anh giống vậy, không cảm động mới là lạ.
Vẻ mặt Khang Văn Bằng cứng đờ một chút, hơi nhíu mày, “Ngữ Nhân, món quà này thật ra cũng không quý lắm đâu, cũng chỉ khoảng mười vạn thôi, là tấm lòng của tôi."
!
Nghe gã nói đôi giày mười vạn một cách nhẹ nhàng như thế.
Các cô gái vô cùng hâm mộ và ghen tị với Dương Ngữ Nhân.
!
“Nếu Ngũ Nhân không thích đôi giày của cậu thì lấy lại đi, loại giày rách nát kiểu này mà còn dám lấy ra khoe khoang.
Mà lúc này, Thường Ninh lại thản nhiên mở miệng nói. Lời của anh khiến bầu không khí trở nên tĩnh mịch.
!
"Thằng nhóc, mày là cái thá gì? Ở đây có chỗ cho mày nói chuyện sao? Ngữ Nhân có nói là không thích quà của Văn ca sao? Còn nữa, sao mày lại dám nói giày của Văn ca rách nát?" Lôi Hoành đứng dậy tức giận nói.
Một tên nhà quê ở Phàn Thành mà còn dám nói đôi giày kia rách nát, lấy đâu ra dũng khí thế.
!
"Đúng vậy, chỗ này đến lượt cậu nói chuyện sao?"
Những người khác cũng nổi giận nói.
!
Dám nói đôi giày trị giá mười vạn là rách nát, vậy mà còn dám nói ra.
Dương Ngữ Nhân thấy không khí có chút không ổn, vội nói: "Được rồi, mọi người nhịn lại vài câu đi, anh ấy cũng chỉ nói đùa thôi mà.”
!
“Ngữ Nhân, không phải hôm nay bọn tôi không nể mặt cậu, mà người bạn này của cậu quá đáng, dám nói giày thạch anh của Văn ca rách nát, rốt cuộc người bạn này của cậu đang làm gì? Khẩu khí lớn thật đó!" Lôi Hoành cũng cố gắng nhịn một tí nói.
Sắc mặt của Khang Văn Bằng cũng vô cùng khó coi, hung hăng lườm Thường Ninh, sau đó cười lạnh nói: "Quà của tôi không ra gì, vậy không biết cậu có mua quà gì cho Ngữ Nhân không?"
!
Thường Ninh chỉ thản nhiên cười nói, "Tôi và cô ấy mỗi ngày ở bên nhau, cần gì phải mua quà nữa?"
Sâu đó anh còn ôm lấy Dương Ngũ Nhân, ý gì thì không cần nói mọi người cũng biết.
!
Bị Thường Ninh ôm, cả người Dương Ngữ Nhân cứng đờ, không dám cử động.
Cô cũng không dám nói gì, dù sao hôm nay cô dẫn anh rể họ đến cũng là để giúp cô giải vây mà.
!
Chỉ là hai má của cô có chút nóng lên.
"Thằng nhóc, mày mau buông Ngữ Nhân ra!" Lôi Hoành quát.
!
"Ngữ Nhân, cậu bị ngốc rồi sao, sao lại ở cạnh loại người này, không có tiền đồ má!” Thang Ngọc cũng lắc đầu nói.
!
**********
Mặc dù dáng vẻ của Thường Ninh không tệ trong mắt các cô ấy, mấy người đàn ông đẹp trai như thế này thấy đầy ngoài đường rồi, chỉ có đẹp trai thôi thì cũng chẳng là được gì.
!
Huống hồ người ở miền mê như thế này thì mãi mãi cũng không so được với người của thành phố bọn họ.
Ai ai cũng mang theo một loại cảm giác hơn người. Mà biểu cảm của đám đàn ông thì tràn ngập sự khinh thường.
!
Dương Ngữ Nhân ngượng ngùng nhìn Thường Ninh, ánh mắt đầy xin lỗi.
Dù sao chuyện hôm nay xảy ra cũng quá bất ngờ, cô cũng không ngờ mấy bạn học Đại học ở các tỉnh đột nhiên chạy đến, phiền nhất là trong đó có một người đàn ông vẫn luôn theo đuổi cô từ hồi Đại học.
!
Cô đã thẳng thừng từ chối, nhưng đối phương vẫn không chịu bỏ cuộc.
Cô cũng đành phải đưa ra phương pháp là kéo anh rể họ Thường Ninh này vào làm lá chắn.
!
Thường Ninh thấy cô như vậy, cũng chỉ cười cười, sau đó dùng ánh mắt ý bảo cô không cần quan tâm.
Thấy bọn họ như là đang liếc mắt đưa tình với nhau.
!
Sắc mặt một người đàn ông trong nhóm bắt đầu trở nên khó coi.
Gã là người có bối cảnh sâu nhất trong đám, tên là Khang Văn Bằng, gia đình làm nghề kinh doanh bất động sản.
!
Gã là người vẫn luôn muốn theo đuổi Dương Ngữ Nhân.
Theo lý thuyết, người như gã đáng lẽ ra phải có rất nhiều cô gái yêu thương, nhớ nhung.
!
Nhưng gã lại nhìn trúng Dương Ngữ Nhân, dù sao thì cũng chưa từng có ai dám từ chối gã như cô.
Điều này khiến gã không cam lòng.
!
Mục đích hôm nay đến đây là để trực tiếp bắt lấy Dương Ngữ Nhân về.
"Văn ca, cậu yên tâm, tôi thấy thằng nhóc hôi hám kia làm sao có thể so được với cậu, Dương Ngữ Nhân nhất định là của cậu!"
!
Lúc này Lôi Hoành cũng nhìn ra tâm trạng của Khang Văn Bằng, lúc này gã ta cười hắc hắc.
Khang Văn Bằng vỗ vai Lôi Hoành.
!
Lôi Hoành cũng hiểu ý, lúc này đúng lên, lớn giọng nói: “Đúng rồi, trước khi ăn cơm, có phải chúng ta đã quên gì đó rồi không?"
Vừa nói, Lôi Hoành vừa lấy ra một hộp quà trong suốt đầy tinh tế rồi đưa cho Dương Ngữ Nhân: “Ngữ Nhân, nghe nói cậu vừa mới đi làm, đây là một chuyện tốt, chúc cậu làm việc thuận lợi!"
!
Quà của Lôi Hoành là một chiếc vòng cổ bạch kim vô cùng tinh xảo.
"A?"
!
Dương Ngữ Nhân có chút trở tay không kịp, vòng cổ này chắc hẳn trị giá mấy ngàn tệ đi, làm sao cô dám nhận.
"Ngữ Nhân, còn không nhận đi, bọn tôi hâm mộ cậu thật đấy, trong nhóm bạn học, cũng chỉ có cậu mới được đám đàn ông này yêu thích, bọn tôi thì lại chưa từng nhận được món quà nào quý giá như vậy!" Thang Ngọc và mấy cô gái khác trêu chọc cười nói.
!
Thân là em họ Sở Nguyệt, nhan sắc của Dương Ngữ Nhân không thể so được với cô, nhưng nếu so với mấy cô gái ở đây thì hơn hẳn.
Lôi Hoành cũng cười ha ha, "Của tôi cũng chẳng là gì, quà của Văn ca mới gọi là quà thật sự đó!"
!
Lúc này Khang Văn Bằng cũng nhanh chóng đứng lên một cách phong độ, lấy quà mà mình đã chuẩn bị, cố ý đi đến chỗ Dương Ngữ Nhân.
"Ngữ Nhân, tặng cậu này!” Khang Văn Bằng cười, đưa quà qua cho cô.
!
Đám người vừa nhìn thấy đều kinh ngạc vô cùng, thế mà lại là một đôi giày thạch anh.
Mấy cô gái nhìn thấy quà của Khang Văn Bằng mà ghen tị muốn chết.
!
Phải biết rằng các cô cũng mới tốt nghiệp đại học, đi làm cũng chua lâu, thậm chí còn chưa tìm được một công việc ổn định nữa.
Một đôi giày thạch anh này chắc cũng khoảng mười vạn, như thế mà lại tùy tiện đem tặng người khác, cũng chỉ có Khang Văn Bằng giàu có nhất trong đám bạn học mới có thể làm được.
!
Hơn nữa, chuyện này cũng quá lãng mạn rôi.
Thấy biểu cảm của mấy cô gái kia, Khang Văn Bằng cười đắc ý.
!
“Ngữ Nhân, để tôi mang vào cho cậu nhé." Sau đó gã mìm cười nói.
Chỉ cần mang đôi giày thạch anh này, Dương Ngữ Nhân cuối cùng cũng sẽ không thể thoát khỏi tay gã.
!
Mấy cô gái bên cạnh cũng hùa theo nói, "Ngữ Nhân, mang đi, đôi giày thạch anh đẹp như thế, cậu mang vào sẽ vô cùng đẹp!”
Đám đàn ông cũng bắt đầu huýt sáo, khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt: “Đúng, Ngữ Nhân, mang đi, mang di!"
!
Dương Ngữ Nhân hít một hơi thật sâu, lắc đầu: "Khang Văn Bằng, món quà này quý quá, tôi không thể nhận được."
Thậm chí cô còn đứng lên, đứng cách xa Khang Văn Bằng nữa,
!
Thấy cảnh này, cả đám người bỗng chốc im lặng.
Hôm nay ý Khang Văn Bằng đến đây, ai mà không hiểu được.
!
Cho nên bọn họ cũng thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng không ngờ đến, Dương Ngữ Nhân lại có thể từ chối Khang Văn Bằng.
!
Cả đám người không ai biết nên nói gì lúc này.
Đặc biệt là Thang Ngọc, dáng vẻ cô ta giống như chỉ hận không thể rèn sắt thành thép vậy.
!
Phải biết rằng, người như Khang Văn Bằng, đẹp trai, nhà giàu, lại có năng lực rất khó tìm.
Nhưng thật đáng tiếc, Khang Văn Bằng chỉ thích Dương Ngữ Nhân.
!
Nếu đổi lại thành cô gái đang ngồi đây, bất kỳ ai được tặng đôi giày thạch anh giống vậy, không cảm động mới là lạ.
Vẻ mặt Khang Văn Bằng cứng đờ một chút, hơi nhíu mày, “Ngữ Nhân, món quà này thật ra cũng không quý lắm đâu, cũng chỉ khoảng mười vạn thôi, là tấm lòng của tôi."
!
Nghe gã nói đôi giày mười vạn một cách nhẹ nhàng như thế.
Các cô gái vô cùng hâm mộ và ghen tị với Dương Ngữ Nhân.
!
“Nếu Ngũ Nhân không thích đôi giày của cậu thì lấy lại đi, loại giày rách nát kiểu này mà còn dám lấy ra khoe khoang.
Mà lúc này, Thường Ninh lại thản nhiên mở miệng nói. Lời của anh khiến bầu không khí trở nên tĩnh mịch.
!
"Thằng nhóc, mày là cái thá gì? Ở đây có chỗ cho mày nói chuyện sao? Ngữ Nhân có nói là không thích quà của Văn ca sao? Còn nữa, sao mày lại dám nói giày của Văn ca rách nát?" Lôi Hoành đứng dậy tức giận nói.
Một tên nhà quê ở Phàn Thành mà còn dám nói đôi giày kia rách nát, lấy đâu ra dũng khí thế.
!
"Đúng vậy, chỗ này đến lượt cậu nói chuyện sao?"
Những người khác cũng nổi giận nói.
!
Dám nói đôi giày trị giá mười vạn là rách nát, vậy mà còn dám nói ra.
Dương Ngữ Nhân thấy không khí có chút không ổn, vội nói: "Được rồi, mọi người nhịn lại vài câu đi, anh ấy cũng chỉ nói đùa thôi mà.”
!
“Ngữ Nhân, không phải hôm nay bọn tôi không nể mặt cậu, mà người bạn này của cậu quá đáng, dám nói giày thạch anh của Văn ca rách nát, rốt cuộc người bạn này của cậu đang làm gì? Khẩu khí lớn thật đó!" Lôi Hoành cũng cố gắng nhịn một tí nói.
Sắc mặt của Khang Văn Bằng cũng vô cùng khó coi, hung hăng lườm Thường Ninh, sau đó cười lạnh nói: "Quà của tôi không ra gì, vậy không biết cậu có mua quà gì cho Ngữ Nhân không?"
!
Thường Ninh chỉ thản nhiên cười nói, "Tôi và cô ấy mỗi ngày ở bên nhau, cần gì phải mua quà nữa?"
Sâu đó anh còn ôm lấy Dương Ngũ Nhân, ý gì thì không cần nói mọi người cũng biết.
!
Bị Thường Ninh ôm, cả người Dương Ngữ Nhân cứng đờ, không dám cử động.
Cô cũng không dám nói gì, dù sao hôm nay cô dẫn anh rể họ đến cũng là để giúp cô giải vây mà.
!
Chỉ là hai má của cô có chút nóng lên.
"Thằng nhóc, mày mau buông Ngữ Nhân ra!" Lôi Hoành quát.
!
"Ngữ Nhân, cậu bị ngốc rồi sao, sao lại ở cạnh loại người này, không có tiền đồ má!” Thang Ngọc cũng lắc đầu nói.
!
Bình luận facebook