Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-108
Chương 107: Còn có gì để dựa vào?
**********
Rất nhanh, một số người của đội thi pháp đưa đám người lão Lý đi.
Lúc này tất cả mọi người của nhà họ Sở, toàn bộ đều không dám lên tiếng.
Tuy rằng tất cả chỉ vào thư ký Cao vì Thường Ninh mà đến, nhưng họ lại vẫn chưa hề tin được phế vật này lại có khả năng lớn đến như thế.
Ông cụ Sở chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Ông ấy biết công xưởng đó lấy về không được nữa rồi.
Mất đi công xưởng ông ấy cũng không sao, nhưng cái tức này, thật chất ông ấy nuốt không trôi.
“Thư ký Cao!”
Lúc này ông ấy trầm lặng nói: “Chuyện của giấy tờ, trước mắt là tôi không còn gì để nói. Nhưng, thằng này thất lễ với vợ mới cưới của tôi, cũng là bà nội mới của nó, làm chuyện phản nghịch như thế, chuyện không có lương tâm như thế, nó cũng có thể làm ra, tôi muốn hỏi thư ký Cao, có phải cũng giao cho đội thi pháp xử lý!"
Tất cả mọi người của nhà họ Sở đều gậy đầu, nói lớn lên: “Không sai, nhất định phải trị tội nó, không thể buông tha cho nó!"
Thư ký Cao nhìn tất cả mọi người của nhà họ Sở một vòng.
"Lời nói của các người có chứng cứ không?"
"Đương nhiên là có chứng cứ, chính mắt chúng tôi đều nhìn thấy, đều là nhân chứng!” Sở Gia Lượng liền đứng ra nói.
"Không sai, chúng tôi có thể làm chứng!"
"Thư ký Cao, xin hãy giúp tôi đòi lại công bằng!" Bà nội Thẩm Lệ lúc này mới đứng ra nghẹn ngào nói.
Sau đó bà chỉ vào Thường Ninh nói trong nước mắt: "Tiểu bối này dựa vào lúc trước tặng cho tôi vòng tay quý phi quý giá, thì lại đối với tôi có ý đồ, hôm nay khách có rất nhiều, tôi giao lưu có vẻ mệt, lại càng thêm áo của tôi dính vết rượu, nhân cơ hội không có người, thì làm chuyện súc sinh đó, cũng may mọi người đến kịp, mới để cho tôi thoát khỏi kiếp nạn này!”
Vẻ mặt đáng thương của bà cụ Sở đó, tuyệt đối có thể khơi dậy lòng thương cảm của mọi người.
Nhưng thư ký Cao lại nhìn bà ấy một ánh mắt lạnh lùng, "Tôi nghĩ chỗ nào của nhà hàng cũng đều có camera, bà nói anh ấy theo dõi bà, phi lễ bà tôi nghĩ nhìn camera ở chỗ này, thì sẽ biết rõ hết!”
Lời nói của thư ký Cao khiến vẻ mặt của Thẩm Lệ cứng đờ.
Sở Gia Lượng và Tào Thu Huy vốn dĩ rằng muốn giúp bà nội nói gì đó, nhưng đã nuốt lời nói xuống.
Xem camera, vậy chẳng phải chuyện gì cũng bị lộ rồi sao.
Dù gì lúc trước họ vẫn không hề nghĩ rằng thư ký Cao đột nhiên xuất hiện.
Vở kịch này cũng đặc biệt diễn cho lão gia xem.
Hoàn toàn không hề nghĩ đến camera.
Lông mày của Sở An Hải liền giật lên.
Tính sai rồi, thật sự tính sai rồi.
Những người không hiểu chuyện của Sở ra hét lên nói: Xem camera thì xem camera, đó là chứng cứ có lợi nhất, có thể trị tội thằng đó!”
Ông cụ Sở nhìn nét mặt của Thẩm Lệ, lúc này hai cha con Sở An Hải im lặng, ông ấy làm sao không đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng liền chùng xuống, có một sự thôi thúc muốn nổi giận với họ.
Nhưng rồi ông ấy kìm nén cơn giận, thầm thở dài.
Xem ra dựa vào cái này không thể trị thằng này.
Lần này, ông ấy chỉ có thừa nhận rồi.
Lập tức sau đó liền nói với thành viên nhà họ Sở: "Được rồi, đó là chuyện riêng của nhà họ Sở chúng tôi, thì không làm phiền thư ký Cao nữa, các người hãy tan đi, ở dưới có rất nhiều khách đợi tiếp đón. Chuyện hôm nay, các người không được phép đề cập với bất kì ai!"
Những người đó tuy rằng có chút không rõ nguyên nhân, nhưng ông cụ đã lên tiếng, họ không dám hỏi cái gì, mọi người đều tản ra hết.
"Con gái, chúng ta cũng có thể đi rồi."
Vợ chồng Sở Sơn Hà nhân cơ hội này trốn, dù gì chuyện của Thường Ninh vẫn còn chưa giải quyết, nói không chừng liên luyện đến họ bất cứ lúc nào.
Sở Nguyệt lắc đầu, "Các người muốn đi thì cứ đi."
"Con gái, sao con khờ thế, con thật sự nghĩ rằng thư ký Cao là do nó mời đến sao, nó mà có khả năng đó thì hằng ngày ở nhà giữ con cái làm gì." Trần Di liền nói.
Hôm nay tuy rằng Thường Ninh thật sự đã khiến cô ấy cảm thấy có chút khác biệt so với quá khứ, nhưng muốn cô ấy thay đổi cách nhìn về Thường Ninh, thật sự là chuyện không hề dễ dàng.
"Là con gái, ông nội của con vẫn còn đang tức giận, ông ấy không phải là cây đèn thiếu dầu, chúng ta nhanh đi thôi."
Cho dù rõ ràng hôm nay ông cụ bị tổn thất, nhưng Sở Sơn Hà càng sợ, có thể nói rằng ông ấy thật sự sợ hãi ông cụ đến cực điểm.
"Bà xã em cùng ba mẹ về trước đi, anh nói mấy câu với ộng cụ, thì trở về." Thường Ninh lúc này mới nói.
Sở Nguyệt liếc nhìn anh ta, nghĩ rằng mình hoàn toàn không giúp được gì, cuối cùng cũng gật gật.
Sở Nhiễm đều không cần kêu người, đã bế đứa nhỏ đi trước.
Dù gì cô ấy cũng thấy chán rồi, cô ấy cảm thấy vở kịch hôm nay không có chút thú vị nào, không có ai đánh lộn, làm cho cô ấy quá thất vọng.
Rất nhanh, nhà họ Sở ngoại trừ ông cụ Sở, cha con Sở An Hải, mấy người Thẩm Lệ ra, đều đã.
Lúc này Thư ký Cao đi đến trước mặt Thường Ninh, "còn muốn sự giúp đỡ của tôi nữa không?"
Thường Ninh lắc lắc đầu, "hôm nay cám ơn thư ký Cao."
Thư ký Cao lại cười, “lần trước thằng con đắc tội với ngài, tôi còn chưa kịp nói lời xin lỗi với ngài, chuyện nhỏ này cũng không có gì."
Nói xong, anh ấy quay lưng đi.
Ông cụ Sở và mọi người nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đều sững lại. Bây giờ họ không chấp nhận được, cũng không thể không chấp nhận sự thật này.
Thư ký Cao thật sự là do Thường Ninh mời đến!
"Anh, rốt cuộc anh là người gì?" Ông cụ Sở chỉ Thường Ninh, nói lớn.
Ngay cả thư ký Cao cũng khách sáo với người này như thế, ông ấy thật có tưởng tượng được, đây là con ở rể mà lúc trước ai nấy cũng xem thường.
Bây giờ ông ấy có thể nghĩ thông suốt, tại sao giấy tờ nhà lại có thể thay đổi chủ sở hữu một cách bất ngờ, vả lại còn có con dấu của Thành chủ.
Ông ấy thật sự đã quá xem thường thằng này rồi.
Hôm nay đã bị thằng này làm cho một trận.
Cha con Sở An Hải cũng nhìn Thường Ninh, ánh mắt ngoài sự kinh ngạc, thì là nghi ngờ.
Trong ấn tượng của họ, thư ký Cao và Thường Ninh là hai loại người không thể đi chung với nhau.
Lúc này Thẩm Lệ còn không kịp lau nước mắt, chỉ là kinh ngạc nhìn Thường Ninh.
"Tôi là người gì?" Thường Ninh nhìn ông cụ Sở và cha con Sở An Hải, ánh mắt mang theo ý cười, "Tôi là chồng của Sở Nguyệt mà!”
"Tốt, rất tốt!" Ông cụ Sở cười lạnh lùng nói: “Mày không cần phải đắc ý, mày quen biết với thư ký Cao thì thế nào, lấy về công xưởng đó thì sao, nhà họ Sở chúng tao không quan tâm."
"Một công xưởng nhỏ, các người không quan tâm, nhưng tôi nói đây chỉ là mới bắt đầu?” Thường Ninh cười nói.
“Ý mày là gì?" Ông cụ Sở nhìn anh chằm chằm.
Thường Ninh lắc lắc đầu, “Vốn dĩ còn có một chút hy Vọng, hy vọng ông đừng có tuyệt tình đến vậy, vợ của tôi dù gì cũng là cháu nội ruột thịt của ông, chỉ cần ông đối xử tốt với cô ấy một chút, tôi có thể khiến nhà họ Sở các người suôn sẻ, nhưng ông quả tuyệt tình, vợ tôi đã làm sai cái gì, ông lại đối xử như thế với cô ấy!"
"Cô ấy chỉ là con gái, nên mang lợi ích đến cho gia tộc, năm đó vị công tử tỉnh thành đó thích cô ấy, cô ấy lại lén lúc hẹn ước chung thân với mày, khiến cho công tử vô cùng tức giận, nếu như không phải tao đích thân đi tỉnh thành quỳ xuống cầu xin vị công tử đó tha cho nhà họ Sở chúng ta thì nhà họ Sở hiện tại đã không có ngày hôm nay!"
Ông cụ Sở dõng dạc nói.
"Nếu như năm trước cô ấy lựa chọn kết hôn với công tử kia, nhà họ Sở chúng tao đã trở nên thịnh vượng rồi! Nói không chừng, đã thành gia tộc mạnh của tỉnh thành rồi!”
"Mày nói, chuyện này, tao có nên hận nó không?”
Thường Ninh nhẹ nhàng cau mày, chuyện này anh ấy lần đầu tiên nghe nói.
Năm đó anh ấy phát sinh ngoài quan hệ ngoài ý muốn với Sở Nguyệt, vẫn đang tự hỏi, rốt cuộc là ai đã hành động với Sở Nguyệt.
Sau đó anh ấy không dám hỏi, và sau đó dần dần quên đi.
"Cho dù là vậy, ông cũng không thể trách Sở Nguyệt, dù sao cô ấy không đồng ý, ông làm sao lại ép cô ấy được?"
“Ép cô ấy?"
Ông cụ Sở cười lạnh nói: “Cô ấy thân là con của nhà họ Sở, chẳng lẽ không thể suy nghĩ giúp nhà họ Sở, vả lại vị công tử tỉnh thành đó, bất luận dung mạo hay là địa vị, có chỗ nào không xứng với cô ấy chứ, được vị công tử đó để ý là phước phần của cô ấy rồi!”
"Nhưng tiếc là ngoài cô ấy ra, vị công tử đó không thích người con gái khác của nhà họ Sở, cô ấy rất ưu tú, nhưng lại khiến cho ông quá thất vọng, bỏ lỡ cơ hội tốt như thế!”
"Phải không? Cô ấy bỏ qua cơ hội tốt, vậy thì bây giờ, các người cũng bỏ qua một cơ hội tốt!” Thường Ninh lạnh lùng nói.
Tất cả chỉ là muốn lấy Sở Nguyệt làm sản phẩm, còn nói thanh cao như thế, cho dù chuyện này trôi đi, cũng làm cho anh ấy cảm thấy hận!
“Thằng nhãi, đừng có nghĩ rằng mày quen biết thư ký
Cao thì dám điên cuồng trước mặt tao, nhà họ Sở chúng tôi dù sao thì cũng đã có lịch sử mấy trăm năm, tuy rằng bây giờ có tí sa sút, nhưng nền tảng cũ vẫn ở đó, nếu như động lên, thư ký Cao cũng không dám làm gì chúng tôi!" Ông cụ Sở trầm lặng nói.
"Phải không?" Thường Ninh cười lạnh lùng, “ông làm sao biết được tôi dựa vào thư ký Cao."
"Ngoài thư ký Cao, mày còn có thể dựa vào cái gì?"
**********
Rất nhanh, một số người của đội thi pháp đưa đám người lão Lý đi.
Lúc này tất cả mọi người của nhà họ Sở, toàn bộ đều không dám lên tiếng.
Tuy rằng tất cả chỉ vào thư ký Cao vì Thường Ninh mà đến, nhưng họ lại vẫn chưa hề tin được phế vật này lại có khả năng lớn đến như thế.
Ông cụ Sở chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Ông ấy biết công xưởng đó lấy về không được nữa rồi.
Mất đi công xưởng ông ấy cũng không sao, nhưng cái tức này, thật chất ông ấy nuốt không trôi.
“Thư ký Cao!”
Lúc này ông ấy trầm lặng nói: “Chuyện của giấy tờ, trước mắt là tôi không còn gì để nói. Nhưng, thằng này thất lễ với vợ mới cưới của tôi, cũng là bà nội mới của nó, làm chuyện phản nghịch như thế, chuyện không có lương tâm như thế, nó cũng có thể làm ra, tôi muốn hỏi thư ký Cao, có phải cũng giao cho đội thi pháp xử lý!"
Tất cả mọi người của nhà họ Sở đều gậy đầu, nói lớn lên: “Không sai, nhất định phải trị tội nó, không thể buông tha cho nó!"
Thư ký Cao nhìn tất cả mọi người của nhà họ Sở một vòng.
"Lời nói của các người có chứng cứ không?"
"Đương nhiên là có chứng cứ, chính mắt chúng tôi đều nhìn thấy, đều là nhân chứng!” Sở Gia Lượng liền đứng ra nói.
"Không sai, chúng tôi có thể làm chứng!"
"Thư ký Cao, xin hãy giúp tôi đòi lại công bằng!" Bà nội Thẩm Lệ lúc này mới đứng ra nghẹn ngào nói.
Sau đó bà chỉ vào Thường Ninh nói trong nước mắt: "Tiểu bối này dựa vào lúc trước tặng cho tôi vòng tay quý phi quý giá, thì lại đối với tôi có ý đồ, hôm nay khách có rất nhiều, tôi giao lưu có vẻ mệt, lại càng thêm áo của tôi dính vết rượu, nhân cơ hội không có người, thì làm chuyện súc sinh đó, cũng may mọi người đến kịp, mới để cho tôi thoát khỏi kiếp nạn này!”
Vẻ mặt đáng thương của bà cụ Sở đó, tuyệt đối có thể khơi dậy lòng thương cảm của mọi người.
Nhưng thư ký Cao lại nhìn bà ấy một ánh mắt lạnh lùng, "Tôi nghĩ chỗ nào của nhà hàng cũng đều có camera, bà nói anh ấy theo dõi bà, phi lễ bà tôi nghĩ nhìn camera ở chỗ này, thì sẽ biết rõ hết!”
Lời nói của thư ký Cao khiến vẻ mặt của Thẩm Lệ cứng đờ.
Sở Gia Lượng và Tào Thu Huy vốn dĩ rằng muốn giúp bà nội nói gì đó, nhưng đã nuốt lời nói xuống.
Xem camera, vậy chẳng phải chuyện gì cũng bị lộ rồi sao.
Dù gì lúc trước họ vẫn không hề nghĩ rằng thư ký Cao đột nhiên xuất hiện.
Vở kịch này cũng đặc biệt diễn cho lão gia xem.
Hoàn toàn không hề nghĩ đến camera.
Lông mày của Sở An Hải liền giật lên.
Tính sai rồi, thật sự tính sai rồi.
Những người không hiểu chuyện của Sở ra hét lên nói: Xem camera thì xem camera, đó là chứng cứ có lợi nhất, có thể trị tội thằng đó!”
Ông cụ Sở nhìn nét mặt của Thẩm Lệ, lúc này hai cha con Sở An Hải im lặng, ông ấy làm sao không đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng liền chùng xuống, có một sự thôi thúc muốn nổi giận với họ.
Nhưng rồi ông ấy kìm nén cơn giận, thầm thở dài.
Xem ra dựa vào cái này không thể trị thằng này.
Lần này, ông ấy chỉ có thừa nhận rồi.
Lập tức sau đó liền nói với thành viên nhà họ Sở: "Được rồi, đó là chuyện riêng của nhà họ Sở chúng tôi, thì không làm phiền thư ký Cao nữa, các người hãy tan đi, ở dưới có rất nhiều khách đợi tiếp đón. Chuyện hôm nay, các người không được phép đề cập với bất kì ai!"
Những người đó tuy rằng có chút không rõ nguyên nhân, nhưng ông cụ đã lên tiếng, họ không dám hỏi cái gì, mọi người đều tản ra hết.
"Con gái, chúng ta cũng có thể đi rồi."
Vợ chồng Sở Sơn Hà nhân cơ hội này trốn, dù gì chuyện của Thường Ninh vẫn còn chưa giải quyết, nói không chừng liên luyện đến họ bất cứ lúc nào.
Sở Nguyệt lắc đầu, "Các người muốn đi thì cứ đi."
"Con gái, sao con khờ thế, con thật sự nghĩ rằng thư ký Cao là do nó mời đến sao, nó mà có khả năng đó thì hằng ngày ở nhà giữ con cái làm gì." Trần Di liền nói.
Hôm nay tuy rằng Thường Ninh thật sự đã khiến cô ấy cảm thấy có chút khác biệt so với quá khứ, nhưng muốn cô ấy thay đổi cách nhìn về Thường Ninh, thật sự là chuyện không hề dễ dàng.
"Là con gái, ông nội của con vẫn còn đang tức giận, ông ấy không phải là cây đèn thiếu dầu, chúng ta nhanh đi thôi."
Cho dù rõ ràng hôm nay ông cụ bị tổn thất, nhưng Sở Sơn Hà càng sợ, có thể nói rằng ông ấy thật sự sợ hãi ông cụ đến cực điểm.
"Bà xã em cùng ba mẹ về trước đi, anh nói mấy câu với ộng cụ, thì trở về." Thường Ninh lúc này mới nói.
Sở Nguyệt liếc nhìn anh ta, nghĩ rằng mình hoàn toàn không giúp được gì, cuối cùng cũng gật gật.
Sở Nhiễm đều không cần kêu người, đã bế đứa nhỏ đi trước.
Dù gì cô ấy cũng thấy chán rồi, cô ấy cảm thấy vở kịch hôm nay không có chút thú vị nào, không có ai đánh lộn, làm cho cô ấy quá thất vọng.
Rất nhanh, nhà họ Sở ngoại trừ ông cụ Sở, cha con Sở An Hải, mấy người Thẩm Lệ ra, đều đã.
Lúc này Thư ký Cao đi đến trước mặt Thường Ninh, "còn muốn sự giúp đỡ của tôi nữa không?"
Thường Ninh lắc lắc đầu, "hôm nay cám ơn thư ký Cao."
Thư ký Cao lại cười, “lần trước thằng con đắc tội với ngài, tôi còn chưa kịp nói lời xin lỗi với ngài, chuyện nhỏ này cũng không có gì."
Nói xong, anh ấy quay lưng đi.
Ông cụ Sở và mọi người nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đều sững lại. Bây giờ họ không chấp nhận được, cũng không thể không chấp nhận sự thật này.
Thư ký Cao thật sự là do Thường Ninh mời đến!
"Anh, rốt cuộc anh là người gì?" Ông cụ Sở chỉ Thường Ninh, nói lớn.
Ngay cả thư ký Cao cũng khách sáo với người này như thế, ông ấy thật có tưởng tượng được, đây là con ở rể mà lúc trước ai nấy cũng xem thường.
Bây giờ ông ấy có thể nghĩ thông suốt, tại sao giấy tờ nhà lại có thể thay đổi chủ sở hữu một cách bất ngờ, vả lại còn có con dấu của Thành chủ.
Ông ấy thật sự đã quá xem thường thằng này rồi.
Hôm nay đã bị thằng này làm cho một trận.
Cha con Sở An Hải cũng nhìn Thường Ninh, ánh mắt ngoài sự kinh ngạc, thì là nghi ngờ.
Trong ấn tượng của họ, thư ký Cao và Thường Ninh là hai loại người không thể đi chung với nhau.
Lúc này Thẩm Lệ còn không kịp lau nước mắt, chỉ là kinh ngạc nhìn Thường Ninh.
"Tôi là người gì?" Thường Ninh nhìn ông cụ Sở và cha con Sở An Hải, ánh mắt mang theo ý cười, "Tôi là chồng của Sở Nguyệt mà!”
"Tốt, rất tốt!" Ông cụ Sở cười lạnh lùng nói: “Mày không cần phải đắc ý, mày quen biết với thư ký Cao thì thế nào, lấy về công xưởng đó thì sao, nhà họ Sở chúng tao không quan tâm."
"Một công xưởng nhỏ, các người không quan tâm, nhưng tôi nói đây chỉ là mới bắt đầu?” Thường Ninh cười nói.
“Ý mày là gì?" Ông cụ Sở nhìn anh chằm chằm.
Thường Ninh lắc lắc đầu, “Vốn dĩ còn có một chút hy Vọng, hy vọng ông đừng có tuyệt tình đến vậy, vợ của tôi dù gì cũng là cháu nội ruột thịt của ông, chỉ cần ông đối xử tốt với cô ấy một chút, tôi có thể khiến nhà họ Sở các người suôn sẻ, nhưng ông quả tuyệt tình, vợ tôi đã làm sai cái gì, ông lại đối xử như thế với cô ấy!"
"Cô ấy chỉ là con gái, nên mang lợi ích đến cho gia tộc, năm đó vị công tử tỉnh thành đó thích cô ấy, cô ấy lại lén lúc hẹn ước chung thân với mày, khiến cho công tử vô cùng tức giận, nếu như không phải tao đích thân đi tỉnh thành quỳ xuống cầu xin vị công tử đó tha cho nhà họ Sở chúng ta thì nhà họ Sở hiện tại đã không có ngày hôm nay!"
Ông cụ Sở dõng dạc nói.
"Nếu như năm trước cô ấy lựa chọn kết hôn với công tử kia, nhà họ Sở chúng tao đã trở nên thịnh vượng rồi! Nói không chừng, đã thành gia tộc mạnh của tỉnh thành rồi!”
"Mày nói, chuyện này, tao có nên hận nó không?”
Thường Ninh nhẹ nhàng cau mày, chuyện này anh ấy lần đầu tiên nghe nói.
Năm đó anh ấy phát sinh ngoài quan hệ ngoài ý muốn với Sở Nguyệt, vẫn đang tự hỏi, rốt cuộc là ai đã hành động với Sở Nguyệt.
Sau đó anh ấy không dám hỏi, và sau đó dần dần quên đi.
"Cho dù là vậy, ông cũng không thể trách Sở Nguyệt, dù sao cô ấy không đồng ý, ông làm sao lại ép cô ấy được?"
“Ép cô ấy?"
Ông cụ Sở cười lạnh nói: “Cô ấy thân là con của nhà họ Sở, chẳng lẽ không thể suy nghĩ giúp nhà họ Sở, vả lại vị công tử tỉnh thành đó, bất luận dung mạo hay là địa vị, có chỗ nào không xứng với cô ấy chứ, được vị công tử đó để ý là phước phần của cô ấy rồi!”
"Nhưng tiếc là ngoài cô ấy ra, vị công tử đó không thích người con gái khác của nhà họ Sở, cô ấy rất ưu tú, nhưng lại khiến cho ông quá thất vọng, bỏ lỡ cơ hội tốt như thế!”
"Phải không? Cô ấy bỏ qua cơ hội tốt, vậy thì bây giờ, các người cũng bỏ qua một cơ hội tốt!” Thường Ninh lạnh lùng nói.
Tất cả chỉ là muốn lấy Sở Nguyệt làm sản phẩm, còn nói thanh cao như thế, cho dù chuyện này trôi đi, cũng làm cho anh ấy cảm thấy hận!
“Thằng nhãi, đừng có nghĩ rằng mày quen biết thư ký
Cao thì dám điên cuồng trước mặt tao, nhà họ Sở chúng tôi dù sao thì cũng đã có lịch sử mấy trăm năm, tuy rằng bây giờ có tí sa sút, nhưng nền tảng cũ vẫn ở đó, nếu như động lên, thư ký Cao cũng không dám làm gì chúng tôi!" Ông cụ Sở trầm lặng nói.
"Phải không?" Thường Ninh cười lạnh lùng, “ông làm sao biết được tôi dựa vào thư ký Cao."
"Ngoài thư ký Cao, mày còn có thể dựa vào cái gì?"
Bình luận facebook