Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-107
Chương 106: Mắt của các người bị đui hết rồi sao?
**********
Ông cụ Sở nhìn rõ người khách, cũng kinh ngạc, liền đứng lên.
"Cao, thư ký Cao, sao anh lại đến đây?"
Hoá ra người đến chính là thư ký Cao của văn phòng Thành Chủ.
Tất cả mọi người ai cũng kinh ngạc.
Thư ký Cao sao đột nhiên lại xuất hiện.
Phải biết rằng thư ký Cao là thư ký bí mật của Thành Chủ, có thể đại diện cho ý chí của Thành Chủ.
Họ không khỏi lo lắng.
Dù gì thì lúc nãy Thường Ninh gọi một cuộc điện thoại, thư ký Cao đã xuất hiện.
Thư ký cao này không lẽ là thằng này kêu đến sao.
"Ông nội, thư ký Cao nhất định biết hôm nay là sinh nhật của ông, đặc biệt đến chúc mừng ông!"
Lúc này Sở Gia Lượng khéo léo nói, dù sao thì lần trước thư ký Cao đã đích thân đến nhà họ Sở gửi vài tầm thiệp mời, cái lý do này hoàn toàn có lý.
"Đúng, ông nội, thứ ký Cao nhất định là đến chức mừng ông.” Tào Thu Huy cũng nhanh chóng nói.
Nói đến đây, anh ấy cảm thấy là có thể nhờ thư ký Cao cũng là công lao của anh ấy, anh ấy tự mình cảm thấy rất vui.
Mọi người trong nhà họ Sở cũng cảm thấy như vậy, không lẽ dựa vào thứ rác rưởi đó làm sao quen biết được thư ký Cao, càng không thể chỉ vì một cú điện thoại thì thư ký Cao lại xuất hiện.
Ông cụ Sở lập tức cười và nói: “Thư ký Cao quá khách sáo rồi, xin thư ký Cao thứ lỗi, bởi vì đang xử lý chuyện riêng tư của gia đình, không kịp đến đón anh.”
"Gia Lượng, Thu Huy, các con sững người ra làm gì, nhanh chóng đưa thư ký Cao xuống lầu tiếp đón, ông lập tức đến."
Sở Gia Lượng và Tào Thu Huy nhanh chóng dắt thư ký Cao đến phía trước: “Thư ký Cao, xin mời!” Thư ký Cao không nhìn họ, mà lại liếc nhìn đám người lão Lý.
"Chuyện riêng tu? Làm sao người của Công gia cũng đều ở đây?"
Lão Lý và những người khác liền đến trước mặt của thư ký Cao, dù sao là thư ký thứ nhất của Phàn Thành, ngay cả sếp lớn của họ cũng đều phải cung kính.
Lão Lý nói: “Thư ký Cao, thằng nhãi này, không, Thường Ninh này nghi ngờ ăn cắp giấy tờ của nhà họ Sở, thay đổi chủ sở hữu bằng cách bất hợp pháp, chúng tôi đang đưa anh ấy về điều tra."
"Nhưng mà lúc nãy tôi thấy các người đều động thủ? Là một nhân viên công chức lại thô lỗ như thế sao?" Thư ký Cao chỉ là trầm giọng nói.
Lão Lý và những người khác hết hồn: "Xin lỗi, thư ký Cao, chúng tôi sẽ không dám nữa."
“Người xin lỗi không phải là tôi!" Thư ký Cao lạnh lùng nói.
Lão Lý và những người khác liền hiểu ra, nhanh chóng đến tước mặt Thường Ninh, "Anh Thường, xin lỗi, chúng tôi không nên đối xử với anh như thế này."
Ban đầu họ tưởng rằng thư ký Cao là do Thường Ninh gọi đến, nhưng nghe những câu nói của những người trong nhà họ Sở nói, cũng cảm thấy là không thể nào.
Tuy rằng rõ ràng là lời xin lỗi, nhưng trong lòng lại không phục, mẹ nó, thằng khốn, coi như người may mắn, gặp phải thư ký Cao.
Nhưng anh tưởng chuyện này đã kết thúc rồi sao, không có, đợi thư ký Cao đi rồi, xem chúng tôi thu phục anh ra sao.
Ánh mắt của họ làm sao có thể che giấu được Thường Ninh.
Và biểu hiện của những người trong nhà họ Sở, làm cho anh ấy lắc đầu.
Điều rõ ràng là, rõ ràng thư ký Cao là do anh ấy kêu đến, những người này không ngờ toàn bộ mắt lại mù hết.
Anh cũng phục luôn.
Ngay khi Lý Tuyết gửi đến giấy tờ nhà, thư ký Cao đã đến, và đang đợi cuốc điện thoại của anh ấy.
Anh đã sớm chuẩn bị toàn bộ chuyện của hôm nay.
Ông cụ Sở không động tâm, trục xuất họ ra khỏi nhà họ Sở.
Anh nhất định phải để ông cụ Sở và toàn bộ nhà họ Sở xem xem, đây là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.
"Các người nói anh Thường đánh cắp giấy tờ nhà, thân là người công chúng, các người có bằng chứng gì?" Thư ký Cao lạnh lùng hướng về đám người lão Lý hỏi.
Đám người lão Lý, phải nói bằng chứng, họ lại không thể lấy ra được chứng cứ.
Vả lại họ lại cảm thấy ngữ khí này của thư ký Cao không được đúng cho lắm, không phải đến chúc ông cụ Sở, mà ngược lại hỏi tội họ.
Nhưng muốn họ tin rằng Thường Ninh mời đến thư ký Cao, còn khó chấp nhận hơn là giết chết họ.
"Thư ký Cao, người có quyền trong giấy tờ nhà rõ ràng là tôi, nhưng đột nhiên lại thành tên của đứa cháu bất hiểu Sở Nguyệt, đây không phải là chứng minh họ đánh cắp giấy tờ nhà sao, làm chứng cứ giả?"
Ông cụ Sở lúc này bước lên nói, ông bắt đầu hiểu không rõ mục đích đến đây của thư ký Cao rồi.
"Chứng cứ giả?" Thư ký Cao liếc nhìn mọi người.
Mang theo ánh mắt đầy răn đe, làm cho mọi người đều nín thở.
Sau đó ánh mắt của thư ký Cao nhìn sang đám người lão Lý, “Các người cũng cho rằng đó là chứng cứ giả?"
Trán của đám người lão Lý toát mồ hôi, trong lòng có chút áy náy, cảm thấy chuyện ngày càng không đúng rồi, nhưng vẫn cứng da mà nói: “Không sai, chúng tôi nghi ngờ đó là chứng cứ giả."
“Vậy đưa hồ sơ cho tôi xem xem." Sau đó thư ký Cao lạnh lùng nói.
Lão Lý không dám ẩu tả, lập tức đưa hồ sơ cho thư ký Cao.
Mọi người lúc này đều cảm thấy có chút bất an.
Thư ký Cao rốt cuộc muốn làm cái gì?
Họ cảm thấy ngày càng không ổn.
Lông mày của ông cụ Sở đã giật giật lên, không lẽ thư ký Cao là thằng này kêu đến. Nhưng ông cảm thấy không phải như vậy, dù sao sau
khi thư ký Cao đến, anh ta hoàn toàn không giao tiếp với Thường Ninh.
Thư ký Cao lúc này mới lật hồ sơ, thuận tay lật tới lật lui, sau đó chỉ vào con dấu trên đó, nói lớn với đám người lão Lý: “Trên đây có con dấu của lão Lý, các người lại nói đây là làm giả, các người bị mù hết rồi sao?"
Đám người lão Lý đều kinh ngạc, lúc trước họ chưa thấy kĩ con dấu.
Từ khi trên tay thư ký Cao cầm hồ sơ, họ nhìn kỹ con dấu trên đó, lưng toàn bộ liền ướt đầm, đôi tay không khỏi run lên.
Họ đột nhiên phát hiện, mình làm đã làm chuyện khờ dại đến thế.
Họ chỉ muốn chụp mũ lên đầu Thường Ninh, nhưng hoàn toàn đã bỏ sót qua điểm này.
Họ không ngờ rằng, trên đây lại có con dấu của Thành chủ.
Vậy điều đó có nghĩa là, cái bảng chứng minh này là chính tay Thành chủ công chứng.
Mà họ lại nói là bằng chứng giả.
Điều quan trọng là, đối phương có thể để Thành chủ công chứng, chuyện này có ý nghĩa gì, họ không dám tưởng tượng.
Ngay lập tức họ cảm thấy chân bụng đều bị chuột rút, đứng cũng không đứng vững.
Và những người của nhà họ Sở đều thở thật gấp.
Cái bản chứng mình này không ngờ lại là chính Thành chủ công chứng, đây, làm sao có thể? Họ chỉ cảm thấy không ngờ, không dám tin tưởng.
Cao, thư ký Cao, có phải ngài xem lộn rồi không, con dấu trên đó nói không chừng là giả tạo đó.” Sở Gia Lượng không thể chấp nhận điều này, liền lập tức mạnh dạng nói điều đó.
"Không sai, thư ký Cao, anh nhìn kỹ lại lần nữa, vốn dĩ là chuyện nhỏ, làm sao có thể kinh động đến Thành chủ." Sở An Hải cứng đầu nói.
Anh ta tưởng rằng mọi chuyện hôm nay nằm trong tay mình, nhưng không ngờ rằng lại xuất hiện cảnh này, trong lòng cũng không can tâm không kém gì ông cụ.
Thư ký Cao lạnh lùng nhìn hai cha con họ.
"Im miệng, con dấu của Thành chủ ai dám giả tạo, đúng là đôi mắt chó của các người bị mù!” Lão Lý lập tức hét lên.
Trong lòng ông hận chết hai cha con này.
Nếu như sớm biết chuyện này thì có cho ông thêm tiền, hôm nay ông cũng không đến.
Vốn dĩ tưởng rằng nhà họ Sở bỏ con ở rể, không thể làm nên chuyện.
Ai ngờ lại kinh động đến thư ký thứ nhất chứ. Thứ hai là, con dấu của cái hồ sơ này lại là của Thành chủ.
Không chừng thì, chén cơm của ông cũng không bảo vệ được.
Sao đó ông ấy nhanh chóng đi đến trước mặt của thư ký Cao: “Thư ký Cao, chúng tôi thật sự đến đây chỉ vì công việc, là nhận được một cuộc điện thoại mới đến đây, chỉ là sơ suất nhất thời, không để ý đến con dấu trên đó, xin thư ký Cao thứ lỗi!"
"Đúng đúng đúng, xin thư ký Cao thứ lỗi." Những người công chứng khác bắt đầu cầu xin.
"Nhất thời sơ suất?" Thư ký Cao lạnh lùng cười một cái, "Các người thân là nhân viên công chức, chưa hỏi tình hình đàng hoàng lại tuỳ tiện vu oan người khác, đây là nhất thời sơ suất sao? Các người thành thực trả lời, có phải nhận hối lộ của người khác không?"
Sắc mặt đám người lão Lý trở nên trắng bệch, họ thật chất là đã nhận tiền, nhưng chuyện này nhất định không thể thừa nhận,
Họ liền nói: “Thư ký Cao, không có, chúng tôi tuyệt đối không nhận hối lộ."
Thư ký Cao liếc nhìn họ, “Người của bộ phận thi pháp rất nhanh sẽ đến, lúc đó các người giải thích với đội thi pháp đi!”
Đôi chân của đám người lão Lý mềm nhũn, gần như bị liệt.
Đội thi pháp mà đến, làm sao không thể điều tra được chuyện của họ.
"Thư ký Cao, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi, xin anh hãy cho chúng tôi cơ hội một là." Tất cả đều khóc, làm sao còn dám phủ nhận được nữa.
"Cơ hội, các người đã bỏ qua rồi!"
Thư ký Cao lạnh lùng nói một cầu.
Đám người lão Lý sững người.
Đều không thể nhìn Thường Ninh, nhớ lại câu nói lúc trước Thường Ninh nói với họ, mới thật sự nhận ra, đã bỏ qua cơ hội đó!
**********
Ông cụ Sở nhìn rõ người khách, cũng kinh ngạc, liền đứng lên.
"Cao, thư ký Cao, sao anh lại đến đây?"
Hoá ra người đến chính là thư ký Cao của văn phòng Thành Chủ.
Tất cả mọi người ai cũng kinh ngạc.
Thư ký Cao sao đột nhiên lại xuất hiện.
Phải biết rằng thư ký Cao là thư ký bí mật của Thành Chủ, có thể đại diện cho ý chí của Thành Chủ.
Họ không khỏi lo lắng.
Dù gì thì lúc nãy Thường Ninh gọi một cuộc điện thoại, thư ký Cao đã xuất hiện.
Thư ký cao này không lẽ là thằng này kêu đến sao.
"Ông nội, thư ký Cao nhất định biết hôm nay là sinh nhật của ông, đặc biệt đến chúc mừng ông!"
Lúc này Sở Gia Lượng khéo léo nói, dù sao thì lần trước thư ký Cao đã đích thân đến nhà họ Sở gửi vài tầm thiệp mời, cái lý do này hoàn toàn có lý.
"Đúng, ông nội, thứ ký Cao nhất định là đến chức mừng ông.” Tào Thu Huy cũng nhanh chóng nói.
Nói đến đây, anh ấy cảm thấy là có thể nhờ thư ký Cao cũng là công lao của anh ấy, anh ấy tự mình cảm thấy rất vui.
Mọi người trong nhà họ Sở cũng cảm thấy như vậy, không lẽ dựa vào thứ rác rưởi đó làm sao quen biết được thư ký Cao, càng không thể chỉ vì một cú điện thoại thì thư ký Cao lại xuất hiện.
Ông cụ Sở lập tức cười và nói: “Thư ký Cao quá khách sáo rồi, xin thư ký Cao thứ lỗi, bởi vì đang xử lý chuyện riêng tư của gia đình, không kịp đến đón anh.”
"Gia Lượng, Thu Huy, các con sững người ra làm gì, nhanh chóng đưa thư ký Cao xuống lầu tiếp đón, ông lập tức đến."
Sở Gia Lượng và Tào Thu Huy nhanh chóng dắt thư ký Cao đến phía trước: “Thư ký Cao, xin mời!” Thư ký Cao không nhìn họ, mà lại liếc nhìn đám người lão Lý.
"Chuyện riêng tu? Làm sao người của Công gia cũng đều ở đây?"
Lão Lý và những người khác liền đến trước mặt của thư ký Cao, dù sao là thư ký thứ nhất của Phàn Thành, ngay cả sếp lớn của họ cũng đều phải cung kính.
Lão Lý nói: “Thư ký Cao, thằng nhãi này, không, Thường Ninh này nghi ngờ ăn cắp giấy tờ của nhà họ Sở, thay đổi chủ sở hữu bằng cách bất hợp pháp, chúng tôi đang đưa anh ấy về điều tra."
"Nhưng mà lúc nãy tôi thấy các người đều động thủ? Là một nhân viên công chức lại thô lỗ như thế sao?" Thư ký Cao chỉ là trầm giọng nói.
Lão Lý và những người khác hết hồn: "Xin lỗi, thư ký Cao, chúng tôi sẽ không dám nữa."
“Người xin lỗi không phải là tôi!" Thư ký Cao lạnh lùng nói.
Lão Lý và những người khác liền hiểu ra, nhanh chóng đến tước mặt Thường Ninh, "Anh Thường, xin lỗi, chúng tôi không nên đối xử với anh như thế này."
Ban đầu họ tưởng rằng thư ký Cao là do Thường Ninh gọi đến, nhưng nghe những câu nói của những người trong nhà họ Sở nói, cũng cảm thấy là không thể nào.
Tuy rằng rõ ràng là lời xin lỗi, nhưng trong lòng lại không phục, mẹ nó, thằng khốn, coi như người may mắn, gặp phải thư ký Cao.
Nhưng anh tưởng chuyện này đã kết thúc rồi sao, không có, đợi thư ký Cao đi rồi, xem chúng tôi thu phục anh ra sao.
Ánh mắt của họ làm sao có thể che giấu được Thường Ninh.
Và biểu hiện của những người trong nhà họ Sở, làm cho anh ấy lắc đầu.
Điều rõ ràng là, rõ ràng thư ký Cao là do anh ấy kêu đến, những người này không ngờ toàn bộ mắt lại mù hết.
Anh cũng phục luôn.
Ngay khi Lý Tuyết gửi đến giấy tờ nhà, thư ký Cao đã đến, và đang đợi cuốc điện thoại của anh ấy.
Anh đã sớm chuẩn bị toàn bộ chuyện của hôm nay.
Ông cụ Sở không động tâm, trục xuất họ ra khỏi nhà họ Sở.
Anh nhất định phải để ông cụ Sở và toàn bộ nhà họ Sở xem xem, đây là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.
"Các người nói anh Thường đánh cắp giấy tờ nhà, thân là người công chúng, các người có bằng chứng gì?" Thư ký Cao lạnh lùng hướng về đám người lão Lý hỏi.
Đám người lão Lý, phải nói bằng chứng, họ lại không thể lấy ra được chứng cứ.
Vả lại họ lại cảm thấy ngữ khí này của thư ký Cao không được đúng cho lắm, không phải đến chúc ông cụ Sở, mà ngược lại hỏi tội họ.
Nhưng muốn họ tin rằng Thường Ninh mời đến thư ký Cao, còn khó chấp nhận hơn là giết chết họ.
"Thư ký Cao, người có quyền trong giấy tờ nhà rõ ràng là tôi, nhưng đột nhiên lại thành tên của đứa cháu bất hiểu Sở Nguyệt, đây không phải là chứng minh họ đánh cắp giấy tờ nhà sao, làm chứng cứ giả?"
Ông cụ Sở lúc này bước lên nói, ông bắt đầu hiểu không rõ mục đích đến đây của thư ký Cao rồi.
"Chứng cứ giả?" Thư ký Cao liếc nhìn mọi người.
Mang theo ánh mắt đầy răn đe, làm cho mọi người đều nín thở.
Sau đó ánh mắt của thư ký Cao nhìn sang đám người lão Lý, “Các người cũng cho rằng đó là chứng cứ giả?"
Trán của đám người lão Lý toát mồ hôi, trong lòng có chút áy náy, cảm thấy chuyện ngày càng không đúng rồi, nhưng vẫn cứng da mà nói: “Không sai, chúng tôi nghi ngờ đó là chứng cứ giả."
“Vậy đưa hồ sơ cho tôi xem xem." Sau đó thư ký Cao lạnh lùng nói.
Lão Lý không dám ẩu tả, lập tức đưa hồ sơ cho thư ký Cao.
Mọi người lúc này đều cảm thấy có chút bất an.
Thư ký Cao rốt cuộc muốn làm cái gì?
Họ cảm thấy ngày càng không ổn.
Lông mày của ông cụ Sở đã giật giật lên, không lẽ thư ký Cao là thằng này kêu đến. Nhưng ông cảm thấy không phải như vậy, dù sao sau
khi thư ký Cao đến, anh ta hoàn toàn không giao tiếp với Thường Ninh.
Thư ký Cao lúc này mới lật hồ sơ, thuận tay lật tới lật lui, sau đó chỉ vào con dấu trên đó, nói lớn với đám người lão Lý: “Trên đây có con dấu của lão Lý, các người lại nói đây là làm giả, các người bị mù hết rồi sao?"
Đám người lão Lý đều kinh ngạc, lúc trước họ chưa thấy kĩ con dấu.
Từ khi trên tay thư ký Cao cầm hồ sơ, họ nhìn kỹ con dấu trên đó, lưng toàn bộ liền ướt đầm, đôi tay không khỏi run lên.
Họ đột nhiên phát hiện, mình làm đã làm chuyện khờ dại đến thế.
Họ chỉ muốn chụp mũ lên đầu Thường Ninh, nhưng hoàn toàn đã bỏ sót qua điểm này.
Họ không ngờ rằng, trên đây lại có con dấu của Thành chủ.
Vậy điều đó có nghĩa là, cái bảng chứng minh này là chính tay Thành chủ công chứng.
Mà họ lại nói là bằng chứng giả.
Điều quan trọng là, đối phương có thể để Thành chủ công chứng, chuyện này có ý nghĩa gì, họ không dám tưởng tượng.
Ngay lập tức họ cảm thấy chân bụng đều bị chuột rút, đứng cũng không đứng vững.
Và những người của nhà họ Sở đều thở thật gấp.
Cái bản chứng mình này không ngờ lại là chính Thành chủ công chứng, đây, làm sao có thể? Họ chỉ cảm thấy không ngờ, không dám tin tưởng.
Cao, thư ký Cao, có phải ngài xem lộn rồi không, con dấu trên đó nói không chừng là giả tạo đó.” Sở Gia Lượng không thể chấp nhận điều này, liền lập tức mạnh dạng nói điều đó.
"Không sai, thư ký Cao, anh nhìn kỹ lại lần nữa, vốn dĩ là chuyện nhỏ, làm sao có thể kinh động đến Thành chủ." Sở An Hải cứng đầu nói.
Anh ta tưởng rằng mọi chuyện hôm nay nằm trong tay mình, nhưng không ngờ rằng lại xuất hiện cảnh này, trong lòng cũng không can tâm không kém gì ông cụ.
Thư ký Cao lạnh lùng nhìn hai cha con họ.
"Im miệng, con dấu của Thành chủ ai dám giả tạo, đúng là đôi mắt chó của các người bị mù!” Lão Lý lập tức hét lên.
Trong lòng ông hận chết hai cha con này.
Nếu như sớm biết chuyện này thì có cho ông thêm tiền, hôm nay ông cũng không đến.
Vốn dĩ tưởng rằng nhà họ Sở bỏ con ở rể, không thể làm nên chuyện.
Ai ngờ lại kinh động đến thư ký thứ nhất chứ. Thứ hai là, con dấu của cái hồ sơ này lại là của Thành chủ.
Không chừng thì, chén cơm của ông cũng không bảo vệ được.
Sao đó ông ấy nhanh chóng đi đến trước mặt của thư ký Cao: “Thư ký Cao, chúng tôi thật sự đến đây chỉ vì công việc, là nhận được một cuộc điện thoại mới đến đây, chỉ là sơ suất nhất thời, không để ý đến con dấu trên đó, xin thư ký Cao thứ lỗi!"
"Đúng đúng đúng, xin thư ký Cao thứ lỗi." Những người công chứng khác bắt đầu cầu xin.
"Nhất thời sơ suất?" Thư ký Cao lạnh lùng cười một cái, "Các người thân là nhân viên công chức, chưa hỏi tình hình đàng hoàng lại tuỳ tiện vu oan người khác, đây là nhất thời sơ suất sao? Các người thành thực trả lời, có phải nhận hối lộ của người khác không?"
Sắc mặt đám người lão Lý trở nên trắng bệch, họ thật chất là đã nhận tiền, nhưng chuyện này nhất định không thể thừa nhận,
Họ liền nói: “Thư ký Cao, không có, chúng tôi tuyệt đối không nhận hối lộ."
Thư ký Cao liếc nhìn họ, “Người của bộ phận thi pháp rất nhanh sẽ đến, lúc đó các người giải thích với đội thi pháp đi!”
Đôi chân của đám người lão Lý mềm nhũn, gần như bị liệt.
Đội thi pháp mà đến, làm sao không thể điều tra được chuyện của họ.
"Thư ký Cao, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi, xin anh hãy cho chúng tôi cơ hội một là." Tất cả đều khóc, làm sao còn dám phủ nhận được nữa.
"Cơ hội, các người đã bỏ qua rồi!"
Thư ký Cao lạnh lùng nói một cầu.
Đám người lão Lý sững người.
Đều không thể nhìn Thường Ninh, nhớ lại câu nói lúc trước Thường Ninh nói với họ, mới thật sự nhận ra, đã bỏ qua cơ hội đó!
Bình luận facebook