• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (18 Viewers)

  • Chap-106

Chương 105: Cơ hội cuối cùng






**********



“Ông có xem hồ sơ kỹ chưa vậy, sao ông lại biết trên giấy viết tên ông già kia mà không phải là viết tên của Vợ tôi!"



!




Lão Lý lúc đi vội vàng quá, nên chưa có nhìn kỹ qua, hởi sửng sốt.



Nhưng mà hồ sơ luôn được giữ ở chỗ công chứng, nếu như làm công chứng thêm một lần nữa, ông ta chắc chắn phải biết.



!




Lúc này cười lạnh nói: “Thằng nhóc, thì ra mày vẫn chưa từ bỏ ý định, được, bây giờ tao sẽ cho mày xem, hồ sơ này ghi tên ai nhé!”.



Những người khác cười lạnh một trận với Thường Ninh, tới bây giờ mà còn dám mạnh miệng, đúng là đồ thùng rỗng kêu to.



!




Chỉ thấy lão Lý mở túi hồ sơ ra, trực tiếp xem tên người được ghi trên đó.



Sau đó biểu tình trên mặt trở nên cứng đờ.



!




"Lão Lý, sao vậy?" Sở An Hải nhìn biểu tình trên mặt ông ta, trong lòng có cảm giác không ổn, lập tức đi qua nhìn.



Sau khi nhìn thoáng quá, sắc mặt ông ta cũng khó coi không kém.



!




Ông cụ Sở lúc này cũng không còn nở nụ cười tươi nữa.



Ông bất chấp thể diện vọt qua xem.



!




“Để tôi xem, tên trên đó phải là của tôi không!"



Khi ông nhìn thấy tên người sở hữa là hai chữ Sở Nguyệt to vô cùng, lập tức lảo đảo.



!




"Sao mà như vậy được? Sao lại có thể?"



Ông không tin đây chính là sự thật.



!




Trước đó giấy tờ đất biến thành tên của Sở Nguyệt, ông đã cảm thấy không thể tin được, bây giờ lại càng không thể tin được. Phải biết rằng đây là chỗ lưu trữ công chứng, người bình thường căn bản là không động vào được.



Sau đó ông ngẩng đầu, nhìn Thường Ninh, "Mày, mày, mày làm thế nào vậy?!"



!




Câu nói của ông cụ đã giải thích cho tất cả mọi người rồi, phần được lưu trữ lại và giấy tờ đất đều giống nhau, đã biến thành tên của Sở Nguyệt.



Mọi người trợn mắt há hốc mồm, không nói được lời gì. Thường Ninh chỉ cười cười, “Làm thế nào là thế nào?



!




Đương nhiên là làm việc hợp pháp rồi!"



"Không! Mày chả có cái quyền này!” Ông cụ Sở hung hãng liếc Thường Ninh, ông không tin rằng Thường Ninh lại có quyền hạn lớn như thế, không một lời nào đã có thể thay đổi người nắm giữ giấy tờ đất.



!




"Không sai, nó làm gì có quyền này!” Sở An Hải cũng căm giận nói: "Cha, cha có nhớ lần trước con có nói với cha là Sở Nguyệt và Vương Chấn Đông làm chung với nhau, chắc chắn là do Vương Chấn Đông giúp bọn nó đấy.”



Mọi người nhà họ Sở cũng hiểu được điều này, đều ở đây châm dầu.



!




Họ khinh bỉ Sở Nguyệt ra mặt, làm gì mà có bản lĩnh gì chứ, chỉ là bán sắc mà được thôi chứ gì.



Ông cụ Sở cũng vỗ ót mạnh một cái, “Đúng! Sở Nguyệt cô biết tại sao tôi đuổi cô ra khỏi nhà họ Sở không? Bởi Vì cô đồi phong bại tục, phá hoại nề nếp của nhà họ Sở, phải bị trục xuất ra khỏi nhà họ Sở!”



!




Sắc mặt của Sở Nguyệt có hơi xanh mét. Để đuổi cô ra khỏi nhà họ Sở, mấy người này lại bại hoại thanh danh của cô, làm cô thấy vô cùng thất vọng, nhà họ Sở này thật sự không đáng để làm cho cô lưu luyến.



"Kẻ bề trên nói tốt cho người ta thì khó, làm tội cho kẻ bề dưới thì dễ! Ông già thật biết tìm lý do mà!" Thường Ninh lúc này lạnh lùng nói.



!




"Má, thằng phế vật này bị cắm sừng mà cũng chẳng biết, vẫn còn có mặt mũi ở đây nữa, đi về ôm con thú của mày đi!" Sở Gia Lượng liền khinh miệt Thường Ninh một tiếng.



Thường Ninh chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái, sợ đến mức không dám lên tiếng.



!




“Ông già, đừng có mà nói tới chuyện khác, bây giờ hồ sơ chỗ công chứng đều chứng minh là nhà máy là của vợ tôi, ông còn muốn nói gì không?"



Anh lập tức chuyển sang ông cụ Sở, trầm giọng hỏi.



!




Ông cụ Sở lạnh lùng nhìn anh, “Thằng nhóc, đừng tưởng rằng vợ mày dan díu với Vương Chấn Đông mà tao sẽ sợ mày nhé!"



“Hừ, ông già ông có ý gì, không cam lòng à?" Thường Ninh hừ lạnh nói, "Cơ mà, ông cứ yên tâm, chuyện này chẳng có liên quan tí gì đến Vương Chấn Đông, anh ta cũng không xứng để nhúng tay vào việc này, ông còn chiêu gì không thì cứ ra tay đi!”



!




Ông cụ Sở híp mắt lại một chút, "Được lắm thằng nhóc, gan lớn lắm! Nhìn mày như vậy mà cả Vương Chấn Đông cũng chẳng thèm để vào mắt. Được, tốt lắm, nếu không phải là do Vương Chấn Đông giúp chúng mày, vậy thì là do tụi bây thu thập giấy tờ đất trước, sau đó dùng thủ đoạn phi pháp để làm công chứng!”



"Không sai, tôi vô cùng đồng ý với ông cụ, cậu chắc tên là Thường Ninh à, bây giờ cậu là nghi phạm trộm giấy tờ đất của nhà họ Sở, sau đó dùng thủ đoạn phi pháp làm công chứng, bây giờ tôi nói cho cậu, quyền hợp pháp của giấy tờ đất này bị hủy bỏ!”



!




Lão Lý tiến từng bước cười lạnh nói.



"Đúng, nó là tên trộm, cả nhà bọn chúng đều là trộm, bắt bọn chúng lại!" Đám người nhà họ Sở kia kêu gào nói.



!




Thường Ninh nở nụ cười, cười đến mức mọi người đều ngậm miệng lại, bởi vì mọi người đều không hiểu rằng anh đang cười vì cái gì.



Sau đó Thường Ninh nhìn mấy công chứng viên cùng lão Lý kia, "Mấy người nói là giải quyết việc công à? Cái này gọi là giải quyết việc công à?"



!




Thấy anh không để mình vào mắt, lão Lý nổi giận, “Tôi đương nhiên là giải quyết việc công mà, không phải vừa nãy mới nói rõ rồi sao, cậu là nghi phạm trộm giấy tờ đất của nhà họ Sở, dùng thủ đoạn phi pháp để làm giả công chứng, bây giờ mời cậu đi theo bọn tôi một chuyển, bọn tôi phải giao cho bộ chấp pháp xử Lý cậu!"





“Xử tội tôi? Mấy người có quyền hạn này không?" Thường Ninh ánh mắt lạnh lùng, "Bây giờ tôi nói cho mấy người, mấy người nhận hối lộ, toàn bộ bị cách chức điều tra hết!”



!




Anh vừa nói câu này xong, tất cả mọi người đều yên lặng, sau đó là cười vang lên.



"Ha ha...."



!




"Nó chắc là bị điên rồi, đó là nhân viên nhà nước, nó nói cách chức điều tra là cách chức điều tra à?"



"Nói không chừng nó làm được đó, dù sao thì ngay cả giấy tờ đất nó còn sửa được mà."



!




Sở Gia Lượng cười to, còn không quên trêu chọc một câu.



Ngay cả ông cụ Sở cũng nở nụ cười, ông thừa nhận mình đã đánh giá thấp Thường Ninh, nhưng đụng đến nhân viên nhà nước thì làm sao được chứ.



!




"Con mẹ nó, mày nghĩ mày là ai cơ chứ, còn có thể cách chức điều tra bọn tao?" Lão Lý cả giận nói, mẹ nó, một thằng con rể nho nhỏ mà dám tới đây giả bộ với ông ta.



Các công chứng viên khác cũng căm giận Thường Ninh, hôm nay, bọn họ tuyệt đối sẽ không để thằng nhóc này yên lành.



!




"Bây giờ tao cho mày một cơ hội cuối cùng, đi theo bọn tao, nếu không thì đừng trách bọn tao không khách khí!” Lão Lý thiếu chút nữa lôi áo Thường Ninh nói.



Hai vợ chồng Sở Sơn Hà đã sợ đến mức muốn trốn sang một bên, bọn họ còn muốn lôi Sở Nguyệt nhưng không dám làm gì.



!




Chuyện này thật sự là lớn rồi.



Bọn họ vừa nãy thấy tên Sở Nguyệt trên giấy tờ vẫn còn đang vui vẻ, nhưng bây giờ phát hiện ra bọn họ đối mặt với ông cụ thật sự là quá yếu, căn bản là đầu không lại ông ta.



!




Bọn họ chỉ hy vọng chuyện này chỉ liên quan tới một mình Thường Ninh thì tốt rồi, vạn lần đừng liên quan tới bọn họ thì bọn họ thấy vui rồi.



Sở Nguyệt không có chút dao động với hành động của cha mẹ mình, dù sao thì mặc kệ hôm nay có ra sao, chúng ta và Thường Ninh sẽ cùng nhau đối mặt.



!




Sở Nhiễm vẫn ôm thằng nhóc kia không lên tiếng, cứ như là mọi chuyện chẳng hề liên quan gì đến cô.



Nhưng các người nhà họ Sở khác chỉ cười cười giống như đang xem một vở hài kịch.



!




"Không thì, bây giờ tôi cho các người cơ hội cuối cùng, để thừa nhận sai lầm cuối cùng của mình, trở thành một công chứng viên đúng tư cách, tôi sẽ tha cho mấy người!"



Thường Ninh đối mặt với mấy người lão Lý hùng hùng hổ hổ, bình tĩnh nói.



!




"Mẹ nó, mày thật sự nghĩ mày là ai, ông đây làm việc còn cần mày dạy à?" Lão Lý phẫn nộ nói.



Các công chứng viên khác cũng nổi giận, căm tức nhìn



!




Thường Ninh, đều nắm chặt tay lại, chỉ đợi đến khi bắt thằng nhóc lại thì bọn họ sẽ xử lý nó sau vậy.



"Nếu vậy thì đừng trách tôi chưa cho mấy người cơ hội."



!




Thường Ninh nói xong, lấy điện thoại ra, bấm ra một dãy số, “Anh có thể tới đây đi."



Mọi người nhìn anh, không biết anh đang nói chuyện với ai.



!




Lão Lý hơi sửng sốt, "Mày gọi ai thế?"



"Đợi bọn họ đến đây rồi mấy người biết." Thường Ninh thản nhiên nói.



!




“Lão Lý, thằng nhóc này thích nhất là làm bộ, đừng có mắc mưu nó.” Sở An Hải cười lạnh nói.



"Đúng thế, nó thích giả vờ nhất, đúng là chẳng biết mình là ai, không phải chỉ là một thằng phế vật sao?”



!




Mấy người nhà họ Sở cũng ở đó cười lạnh.



Lão Lý cũng cười lạnh một tiếng, "Mẹ nó, cho dù hôm nay có Thiên Vương tới đây đi chăng nữa, tao vẫn phải bắt mày đi trị tội!"



!




Nói xong, ông ta vung tay lên với các người công chứng viên, “Bắt nó lại!"



Mấy công chứng viên đã sớm nhịn không nối, xoa tay tiến lên.



!




"Thằng nhóc thôi, tạo đã cho mày cơ hội, nhưng mày không chấp nhận, bây giờ thì mày chẳng còn cơ hội nào rồi!"



Ngay lúc bọn họ đang chuẩn bị xông tới.



!




“Mấy người đang làm gì đấy?" Đột nhiên có một tiếng quát.



"Ui cha, gọi người đến đây thật à, ông đây nói rồi, cho dù là Thiên Vương có đến đây, thì hôm nay tao vẫn phải trừng trị mày!"



!




Lão Lý lớn tiếng nói, sau đó quay đầu lại nhìn người tới.



Ngay lập tức họ sợ đến hai chân mềm nhũn ra!



!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom