• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (11 Viewers)

  • Chương 3: Vợ cũ

Người phụ nữ kia bị một đứa trẻ chỉnh về phép lịch sự thì cứ ngớ người ra, Ốc lại leo lẻo:

“Mà sao lại bảo cô Ái Liên của Ốc là hồ ly tinh? Cô Ái Liên có đuôi đâu mà bảo thế? Cô không được đi học à? Cô giáo không dạy cô à? Cô không xem phim hoạt hình à? Hồ ly tinh là con cáo đấy, phải có bốn chân với có nhiều đuôi cơ mà.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Những câu hỏi tưởng chừng như ngô nghê đơn thuần lại khiến người phụ nữ kia nghẹn họng mà xấu hổ, mặt đỏ phừng phừng, nắm tay đã siết lại, hậm hực buông xuống không dám chỉ lung tung. Cô ta lúc này mới để ý là đang có rất nhiều cặp mắt nhìn về phía mình, còn ả Hồng Ánh thì đã quay người muốn lỉnh mất. Vợ cái kiểu gì mà thấy chồng đi với bồ lại muốn bỏ chạy là làm sao. Hồng Ánh mím môi nuốt khan, dù đang cay cú Ái Liên nhưng cũng xấu hổ bởi cô ta biết chồng cũ và con trai không đứng về phía mình, lúc này có dở trò gì thì cũng bẽ mặt. Nhưng muốn chạy e là không được nữa rồi, chưa gì đã bị người phụ nữ kia lôi lôi kéo kéo đến trước mặt họ.

Ái Liên nhìn hai người họ một cái, nghiêm mặt lên tiếng:

“Chị lôi cô ta lại đây làm cái gì?

Người phải xin lỗi tôi là chị đấy.”

“Là cô ta nói với tôi cô là tiểu tam xen vào hạnh phúc gia đình họ. Nào bây giờ cô nói đi, đây là chồng, là con trai cô đúng không?”

Hồng Ánh liếc xéo người kia một cái rồi vểnh mặt đáp:

“Đúng, chị không thấy thằng bé gọi tôi là mẹ à?”

Cái này thì chị ta thấy, khi nãy chị ta còn hỏi và Ốc cũng xác nhận đây là mẹ nó nữa. Không bỏ qua, người kia lại nhìn sang Khánh Huy truy hỏi:

“Cô này có phải mẹ của con anh không?”

“Phải.”

Một tiếng phải của Khánh Huy khiến tất cả đều ngỡ ngàng đến bật ngửa, Ái Liên cũng sững sờ nhìn anh. Hồng Ánh tuy bất ngờ nhưng mừng ra mặt, lại khinh khỉnh bĩu môi với Ái Liên một cái. Người phụ nữ kia lấy làm hả hê, định lên tiếng tiếp tục mạt sát cô thì bị câu tiếp theo của Khánh Huy làm cho khựng lại:

“Cô ta là vợ cũ của tôi, đã ly hôn hai năm trước. Còn đây là bạn gái của bố con tôi, chị có gì thắc mắc?”

Anh không ngại còn vòng tay ôm lấy vai Ái Liên kéo cô sát lại gần mình, ánh mắt thâm sâu đặt lên gương mặt đã đổi sắc của người vừa vênh váo chất vấn mình ở trước mắt.

“Vợ cũ? Đã ly hôn?”

“Ừ, đã ly hôn. Có vấn đề gì không, có chỗ nào không hiểu?”

Người kia sượng cả mặt, đám đông trong tích tắc hiểu ra vấn đề thì đổi chiều bắt đầu rì rầm chỉ trích hai kẻ vô duyên kia. Hồng Ánh cay cú lắm mà không làm gì được, lúc này còn chẳng thể ngẩng mặt lên nhìn ai.

Người phụ nữ giúp đánh bênh, thấy cô ta quay đi thì túm lấy nhưng lại bị hất ra, nhìn vào ánh mắt đã long lên sòng sọc của Hồng Ánh tự nhiên rùng mình. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Cô… cô đi đâu?”

“Liên quan gì, đừng chạm vào người tôi.”

“Cô ở lại nói cho ra nhẽ, là cô…”

“Ngứa miệng lo chuyện thiên hạ, tự làm tự đi mà chịu.”

Hồng Ánh vùng vằng bỏ chạy, người phụ nữ kia vướng con trai nên chẳng thể đuổi theo, chị ta siết chặt tay thằng bé, cũng muốn lẳng lặng bỏ đi nhưng đã bị chặn lại.

Bước chân Ái Liên chợt khựng lại, cô giật mình đưa mắt nhìn bờ vai vừa bị người đàn ông kia buông ra. Khánh Huy đã nhanh chân hơn đứng trước mặt người vừa chửi Ái Liên, anh cao lớn, cả thân hình như tảng đá sừng sững chắn trước mặt khiến người kia giật mình thảng thốt nhìn lên. Cô ta run rẩy, tay càng siết chặt cổ tay con trai khiến nó phát đau mà nhăn nhó,
“Con đau.”

“Chị còn chưa xin lỗi cô ấy.”

“Chỉ là hiểu lầm thôi, là vợ cũ của anh nói…”

“Tôi không nghe thấy cô ta nói, nhưng nghe thấy chị chửi Ái Liên. Đề nghị chị xin lỗi cô ấy đàng hoàng, nếu không với ngần kia người làm chứng chúng tôi có thể kiện chị tội lăng mạ, sỉ nhục người khác. Theo Điều 155, người nào xúc phạm nghiêm trọng nhân phẩm, danh dự của người khác, thì bị phạt cảnh cáo, phạt tiền từ mười triệu đồng đến ba mươi đồng hoặc phạt cải tạo không giam giữ đến ba năm.”

“Đúng rồi đấy, xin lỗi người ta đi.”

Nghe nói đến bị kiện, rồi bị phạt vì những lời nói của mình thì người kia sợ đến xanh mặt. Những người xung quanh đã đổi hướng nên chẳng ai đứng ra bênh vực chị ta, lại còn hùa theo Khánh Huy buông lời dọa nạt càng làm người này sợ hãi hơn mà run run nói lời xin lỗi với anh. Khánh Huy lạnh nhạt nhìn sang người đứng kế bên mình nãy giờ vẫn im lặng,

“Người chị cần xin lỗi ở bên này.”

Chị ta quay sang, lấm lét nhìn Ái Liên, cúi gằm mặt lí nhí, “Xin lỗi cô.”

“Chị nên xin lỗi con trai mình ấy.”

Lời Ái Liên nói khiến chị ta kinh ngạc, thì trợn mắt nhìn cô.

“Vì để một đứa trẻ con thấy được, nghe được những lời mạt sát, sỉ nhục người khác chẳng hay ho gì. Nếu hôm nay chị thắng thế thì con chị cũng sẽ học theo đi nói người khác như vậy đấy. Chị hãy nhớ rằng, người lớn là cái gương để trẻ nhỏ soi vào và học theo, chị thế nào thì con chị sau này cũng như vậy. Thêm một điều nữa, nhiệt tình là tốt, nhưng không dùng não để nghĩ, để người ta xúi bẩy, dắt mũi thì đó gọi là ngu dốt.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Đám đông giải tán, người mẹ kia sau khi bị Ái Liên dạy cho một bài học thì xấu hổ dắt con rời đi. Tưởng là được một ngày vui vẻ ai ngờ đâu lại rước bực mình vào người, Ái Liên tức mình thở hắt ra, vẻ mặt đã trở nên cau có. Đời này của cô chưa từng bị ai chửi là tiểu tam cả, có chăng thì bị người nhà bệnh nhân chửi là cùng. Vậy mà, mẹ nó chứ, nếu không phải ở trước mặt trẻ con thì cô bẻ răng hai con đàn bà láo toét kia rồi.

“Ái Liên…”

“Anh đừng có mà nói chuyện với tôi. Cách tốt nhất là về dạy vợ anh cho cẩn thận, hôm nay nể Ốc tôi mới nhịn, đừng để lần sau mà gặp chắc chắn cô ta không còn nửa cái răng.”

“Vợ cũ.”

Ái Liên đang hằm hằm tức tối, thì lại bị một câu nhắc nhở của Khánh Huy làm cho ức trào máu não. Cô muốn đi anh lại cứ hiên ngang chắn trước mặt, nhìn cái bản mặt nghiêm túc có thừa của Khánh Huy khiến Ái Liên càng ghét.

“Anh có tránh ra không?”

“Tôi cũng chẳng trêu em, sao phải giận cá chém thớt thế? Chúng ta đi ăn trưa.”

“Nuốt không trôi.”

Ái Liên hục hặc, gườm mắt nhìn Khánh Huy, anh nhất định không nhường bước. Cô đưa mắt nhìn một lượt, Khánh Huy cũng nhìn theo cho đến khi cả hai ánh nhìn cùng tụ lại một điểm. Khánh Huy thảng thốt đưa mắt nhìn Ái Liên, cô nghiến răng lườm lại khiến anh nổi da gà thì tự động lùi một bước. Đến bây giờ chuyện từng bị Ái Liên “bẻ măng”
vẫn còn ám ảnh Khánh Huy, nên khi cặp mắt hình viên đạn kia rơi trúng hạ bộ mới khiến anh chùn bước như vậy. Ai chứ cô gái này thì Khánh Huy không đoán biết được sẽ làm ra những loại chuyện gì.

Anh thì bất lực không dỗ được người rồi, Khánh Huy rỉ tai con trai:

“Ốc, con dỗ bạn gái của con đi kìa. Cô ấy định bỏ bố con mình đi về một mình đấy.”

“Tại mẹ với cái bác kia chọc tức cô Ái Liên đấy, bây giờ phải làm sao hả bố?”

“Bố không biết, bố sợ cô ấy lắm. Con đi dỗ cô ấy đi. Nhanh rồi chúng ta đi ăn trưa.”

Khánh Huy thả con trai xuống, Ốc lon ton chạy đến bám tay Ái Liên khi cô chuẩn bị bỏ đi. Ái Liên đang khó chịu quắc mắt nhìn xuống, lại bị cái mặt ngô nghê cười cười của Ốc làm cho phì cười theo. Nó móc trong túi ra một cái kẹo cà phê đưa ra trước mặt Ái Liên, “Cô ăn cái kẹo cho hạ hỏa.” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ốc lấy đâu ra lắm kẹo thế?”

“Trong túi Ốc đây này cô, hôm nay Ốc lấy trên bàn uống nước một nắm. Trên đường tới đón cô Ốc ăn một cái rồi, còn mấy cái mà lúc chơi rơi mất rồi cô ạ nên chỉ có một cái thôi.”

“Cô không ăn đâu, Ốc để dành đi.”

“Thế cô có hạ hỏa không? Có còn giận Ốc không?”

“Cô có giận Ốc đâu?”

“Thế cô giận bố Ốc à?”

Ái Liên không đáp lời nó, mà liếc nhìn người đang đứng lù lù trông về phía hai người một cái, đúng là nhìn cái mặt đã thấy ghét. Thề là hôm nay gặp mẹ Ốc lại khiến Ái Liên nhớ lại cái lần gặp cô ta ở quán cà phê, cái loại đàn bà trơ trẽn lần đầu tiên trong đời cô từng thấy. Ấy vậy mà đồ khốn kiếp kia cũng từng dùng hai từ ấy để nói cô chứ. Tức chết mà.

“Ốc, cô cháu mình đi ăn trưa.”

“Còn bố thì sao ạ?”

“Kệ, bố Ốc đáng ghét lắm, cho nhịn.”

Ốc trân trối nhìn bố, Khánh Huy hết cau mày, nhướng mắt rồi đá lông nheo với con trai, nó chỉ nhăn nhó mặt mày lắc đầu rồi cứ thế để cho Ái Liên dắt đi.

Khánh Huy bất lực chỉ biết lầm lũi đi theo sau lưng hai cô cháu.

Ba người vào một quán KFC, Ái Liên gọi xong đồ cho hai cô cháu thì tự tính tiền, mặc kệ Khánh Huy đứng bên cạnh tay đã cầm sẵn ví sắp sanh trả tiền. Lúc dắt Ốc ra bàn ngồi, Ái Liên còn không quên lườm anh một cái.

Khánh Huy vô tội chỉ biết tặc lưỡi nhìn theo.

Chẳng hiểu sao bản thân lại bị giận, rõ ràng anh chẳng trêu ghẹo cô ấy. Chẳng lẽ vợ cũ giở trò người sai là anh hay sao?

Nhìn vẻ thờ ơ lạnh nhạt coi mình là không khí của cô gái kia thì đích thị là Ái Liên coi anh là kẻ thù rồi. Muốn hòa bình vui vẻ với cô gái này thật sự còn khó hơn đi đánh án.

“Ốc ăn thêm cơm nhé.”

“Vâng, Ốc ăn cơm.”

“Sang tuần cô không có ở nhà, chắc cũng không thường xuyên gọi điện với Ốc được đâu. Ốc đừng mong cô nhé!”

“Cô đi đâu?”

“Em đi đâu?”

Hai bố con Khánh Huy cùng lên tiếng hỏi một lúc, Ái Liên lại phớt lờ câu hỏi của anh mà quay sang nói chuyện với thằng bé, “Cô đi công việc, ở đấy sóng điện thoại yếu lắm, nên là sợ không gọi được cho Ốc. Ốc ở nhà với bà ngoan nhé! Nào há miệng ăn một miếng.” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Chấm tương cà đi cô.”

Ái Liên chấm một miếng da gà giòn vào tương cà rồi đút cho Ốc ăn. Hai cô cháu cứ cười cười nói nói với nhau khiến nào đó bị hắt hủi thì hậm hực tóm mạnh cốc coca, một hơi rít gần cạn đến đáy.

Ái Liên cả hai tay đều dính bẩn vì tách gà rán cho Ốc nên có cọng tóc vướng vào mắt nhưng chẳng thể lấy đi. Cứ khó chịu hết chớp mắt lại đưa mu bàn tay lên dụi, mà càng dụi thì nó càng dính chặt lấy, khó chịu để chảy cả nước mặt.

Cánh tay cô tự nhiên bị giữ lại, Ái Liên thảng thốt, mắt nhắm mắt mở tèm nhèm nhìn theo, “Anh làm cái gì?”

“Đừng dụi nữa, tôi lấy giúp em.”

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Ngày hôm sau Ái Liên lên đường từ sớm, mới vừa hết một đợt rét nàng Bân nên thời tiết vẫn khá lạnh, thỉnh thoảng còn có mưa dầm, nhưng thật may một tuần tới nghe dự báo thời tiết nắng ráo hơn.

Ái Liên đến được huyện B thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, tỏa ánh nắng rực rỡ. Cô dừng xe ở một quán ăn ven đường để nghỉ ngơi ăn uống qua loa, sáng đi sớm chưa kịp ăn gì rồi mới tiếp tục đi vào xã Y, một xã ở cuối cùng huyện, giáp ranh với biên giới Trung Quốc.

Sau khi ăn uống xong cũng đã hơn chín giờ sáng, Ái Liên ra khỏi quán ven đường, nheo nheo tầm mắt nhìn xa xăm, thấp thoáng thấy được bóng sống lưng khủng long mờ mờ ảo ảo dưới ánh nắng mặt trời.

Năm nào cũng vậy, cứ thời gian này Ái Liên sẽ tới đây vừa thăm khám sức khỏe cho trẻ em người dân tộc thiểu số vừa thăm non một đứa trẻ mà cô nhận đỡ đầu.

Chuyện kể ra thì cũng thật trùng hợp, năm năm trước Ái Liên về nước đã đi theo một nhóm phượt đến huyện B, cũng vào mùa trẩu bung bông nở rộ. Trong khi cả đoàn đi leo núi, khám phá sống lưng khủng long thì Ái Liên một mình chạy xe máy vòng quanh đường tuần tra biên giới, chẳng hiểu kiểu gì mà đi lạc được đến tận xã Y, cũng có thể do cảnh sắc yên mình của miền biên viễn nơi đây đã thu hút được cô. Khi Ái Liên phát hiện ra bản thân lạc đường thì đã đi đến thôn cuối của xã và không biết phải làm sao để quay lại, trời thì ngày càng tối, vùng biên giới tháng này mới năm, sáu giờ chiều đã mờ sương.

Ái Liên ở nhờ nhà một gia đình trong thôn, nhưng nhà này nghèo lắm, còn ở nhà tường trình vách đất, đồ đạc sơ xài, lại chỉ có hai mẹ con. Đứa trẻ mới gần bốn tuổi. Nhà họ lại còn cách xa những nhà khác, nằm cheo veo trên lưng quả đồi, thề là buổi tối ở đây đáng sợ lắm, dù có điện lưới thì cũng vẫn hiu hắt vô cùng. Tiếng hoẵng kêu, vượn hú khiến người lạ đến nơi này cũng bất giác nổi da gà. Diễn đàn Vietwriter.vn

Đứa bé khi ấy có dấu hiệu sốt cao, bỏ ăn và tiêu chảy, Ái Liên kiểm tra lâm sàng chẩn đoán có thể bị sốt xuất huyết, thật may tính cô cẩn thận dù là đi du lịch nhưng luôn mang theo dụng cụ y tế và thuốc dự phòng nên kịp thời cấp cứu. Do địa hình hiểm trở, trời lại tối nên phải sớm ngày hôm sau mới giúp đưa đứa trẻ đến Trung tâm y tế huyện để cấp cứu được. Suốt cả đêm hôm ấy, trong khi theo dõi diễn biến sức khỏe của đứa trẻ, Ái Liên đã trò chuyện cùng mẹ nó và biết được cả gia đình chỉ còn hai mẹ con, bố đứa trẻ bị tai nạn lao động mất cách đây ba tháng. Con bé có triệu chứng ốm sốt suốt ba ngày nay, nhưng cứ chiều chiều người mới hấp nóng, qua cơn thì thôi nên chủ quan với cả nhà nghèo cũng chẳng có tiền đưa đi bệnh viện. Đồng cảm với cảnh mẹ góa con côi, gia đình khó khăn, Ái Liên liền nhận đỡ đầu cho nó, đến nay cũng đã được năm năm.

Ái Liên gửi xe ô tô ở đồn công an xã Y rồi mượn xe máy của đồn đi vào thôn. Đồn trưởng, đồn phó mấy năm nay không đổi người vì vậy họ đều quen biết cô bác sĩ xinh đẹp lại có tấm lòng nhân ái đi khám bệnh miễn phí này nên rất quý Ái Liên. Năm nào cũng nhiệt tình hỗ trợ cô phương tiện đi lại. Xăng đổ đầy bình, lốp xe cũng bơm căng đét rồi mới giao xe cho Ái Liên sử dụng.

Sau khi tạm biệt đồn trưởng, Ái Liên mang theo dụng cụ y tế chằng ở phía sau xe máy rời đi. Mấy đồng chí mới đến công tác cứ đứng trông theo lại thắc mắc:

“Cái cô này là ai thế hả chú?”

“À, bác sĩ Ái Liên ở bệnh viện Đa khoa Quốc tế thành phố Biển. Năm nào cũng đến đây khám bệnh miễn phí cho người dân. Trông mong manh thế nhưng gan dạ lắm. Toàn một mình đi băng băng đường rừng, tay lái lụa lắm đấy.”

“Thế cơ ạ, xinh chú nhỉ?”

“Ừ xinh. Mà các cậu phải gọi bằng chị. Nhìn trẻ thế mà cũng ngót nghét ba mươi tuổi rồi. Ôi xem nào, gần mười giờ đến nơi rồi. Chiều nay có đoàn công tác dưới thành phố đến kiểm tra công tác dân vận và an ninh biên giới, nhanh đi chuẩn bị.”

“Rõ!”

Đầu giờ chiều, Khánh Huy cùng với đoàn công tác của công an Tỉnh dưới sự hướng dẫn của Đồn phó công an huyện B đến đồn công an xã Y làm việc, vừa xuống xe đã thu vào mắt anh một chiếc xe con màu bạc đậu ở góc khu vực để xe của đồn. Khánh Huy nheo mắt dán vào biển số của chiếc xe ấy, nhìn rất quen. Ban đầu anh còn ngờ ngợ, xong vị đồn trưởng lại vui miệng khoe đó là xe của cô bác sĩ nào đó gửi nhờ thì Khánh Huy có thể xác định chủ nhân của nó là ai. Anh vừa theo họ vào phòng họp giao ban, khóe môi lại bất giác nở nụ cười. Cô gái kia cứ giấu giấu diếm diếm, hôm qua Khánh Huy hỏi nhất định không nói là đi đâu. Ái Liên có vẻ vẫn còn giận anh chuyện bị Hồng Ánh chọc tức, nhưng biết làm sao được, Khánh Huy có xui cô ta làm thế đâu. Con người anh cũng khô khan bộc trực, không phải lỗi của mình nên cũng chẳng nỡ xuống nước nói một câu khiến người ta hài lòng nên mới thế. Diễn đàn Vietwriter.vn

Giờ này Ái Liên đã đi đến trời rồi, tuy đường nhỏ nhưng cũng được đổ bê tông, chỉ khoảng hai cây số từ ngoài đường liên thôn vào làng là hơi xấu một chút, nơi này bao năm vẫn vậy, cũ kỹ nghèo nàn. Cũng may là đã có nhà kiên cố, không còn tình trạng nhà tranh vách đất như hồi cô mới đến, chứ không mấy bận nữa mưa lũ là lại khốn khổ.

Đứa bé chừng chín, mười tuổi nghe tiếng động cơ xe máy thì từ trong nhà chạy ào ra, nó nheo nheo mắt nhìn theo bóng xe đỗ xuống trước sân. Ái Liên mới kéo khẩu trang xuống, con bé đã nhoẻn miệng cười chạy tót ra đứng bên cạnh, cái miệng nhỏ xinh leo lẻo chào cô:

“A cô Ái Liên!”

“Phải gọi là chị chứ?”

“Ứ, cô Ái Liên! Mẹ ơi cô Ái Liên đến.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom