• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (5 Viewers)

  • Chương 56: Đoàn tụ

Ái Liên như phát điên, mười đầu móng tay bấu chặt vào tay bố hằn thành vết mà cũng không ý thức được, cứ thế liên tục chất vấn ông. Khánh Huy sợ cô kích động quá ảnh hưởng đến sức khỏe thì vội gỡ Ái Liên ra, ôm chặt lấy cô, vừa dỗ dành vừa nhìn ông Khải chờ đợi.

Nhìn con gái khổ sở đến như vậy khiến ông cũng đau lòng, đã định bụng hôm nay gọi cô về để nói chuyện đứa trẻ, vậy mà không ngờ Ái Liên đã biết rồi.

Ông đưa tay nắm lấy tay cô trầm giọng:

“Để bố gọi họ mang con bé về cho con.” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Không, bố nói cho con biết con bé ở đâu, con sẽ tự đến đón nó về.”

“Con bình tĩnh đã.”

“Con không bình tĩnh được. Nó là con của con. Là con của con đấy. Sao bố ác thế, sao bố lại mang con của con đi?”

“Bố…”

Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ của con gái, ông Khải chợt nghẹn họng mà nhất thời không giải thích được. Người cha đầy bất lực chỉ biết im lặng nghe con gái chỉ trích, bởi ông biết dù có nói bất kỳ điều gì lúc này cũng không thể khiến Ái Liên nguôi ngoai và phủ nhận việc làm có phần tàn nhẫn của mình được. Diễn đàn Vietwriter.vn

Ái Liên và Khánh Huy đi đón con rồi, căn phòng chợt trở nên vắng lặng. Ông khải buồn rầu ngồi xuống ghế, hốc mắt đỏ au chăm chăm nhìn vào một điểm. Bà Ánh Linh tiễn họ xong quay lại thấy chồng như vậy thì nén thở dài đến bên ông mà ôm vai chồng an ủi:

“Con sẽ hiểu cho anh thôi mà. Hiện tại con bé đang sốc và mất bình tĩnh, cho nó một thời gian.”

Ông Khải không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn vợ, có lẽ là ông thương con sai cách rồi. Ái Liên sẽ hận ông, không tha thứ cho ông đâu, ông hiểu rõ tính cách của con mình mà.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi #Bodhi, vui lòng không tự ý sao chép khi chưa nhận được sự đồng ý của tác giả. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Vợ chồng Chi nhận được điện thoại của cô Quỳnh trước đó rồi nên không lấy làm ngạc nhiên khi thấy Ái Liên và Khánh Huy xuất hiện một cách đường đột như vậy. Nhìn thấy vợ chồng họ, Ái Liên lại càng phẫn uất, cô chẳng buồn lịch sự mà nhào tới bên cạnh Tép. Chi và chồng chỉ biết lặng lẽ nhìn nhau tự an ủi.

Giá mà ông Khải kịp làm tư tưởng trước thì có lẽ Ái Liên đã dễ dàng tiếp nhận hơn, ai cũng vậy thôi, nếu rơi vào hoàn cảnh như cô thì họ cũng sẽ hành động như vậy.

Khánh Huy nãy giờ vẫn đứng yên bất động mà đau đáu nhìn đứa bé đang u ơ trong lòng Ái Liên, cô thì cứ vừa khóc vừa vuốt ve gương mặt nó còn anh thì cũng đỏ mắt lặng nhìn theo. Cảm xúc trong lòng Khánh Huy lúc này lạ lắm, vừa mừng vừa tủi, hóa ra lần trước con bé đã nhận ra bố nên mới để anh dễ dàng bế ẵm như vậy. Thế mà anh lại không cảm nhận được con, nước mắt không tự chủ cứ thế lăn dài trên gò má người đàn ông. Ở kia là con của anh, Khánh Huy ngập ngừng bước đến bên cạnh hai mẹ con Tép, con bé đang được mẹ cưng nựng trong lòng thấy bóng người đổ xuống thì ngước mắt xoe tròn nhìn lên rồi nhoẻn miệng cười với bố. Khánh Huy như vỡ òa trong hạnh phúc cứ thế ôm lấy hai mẹ con Ái Liên vào lòng.

Nhìn cảnh gia đình ba người đoàn tụ và vợ chồng Chi cũng không kìm được sự xúc động, chị quay người rúc mặt vào ngực chồng thổn thức. Buồn vì phải xa Tép, nhưng lại hạnh phúc vì nó được về với bố mẹ ruột của mình.

Xúc động qua đi, Khánh Huy lưu luyến tạm buông mẹ con Ái Liên rồi đi ra bàn uống nước nói chuyện với vợ chồng Chi. Anh vừa ngồi xuống thì chị đứng lên đi về phía mẹ con Tép. Hai người đàn ông cùng hướng mắt dõi theo trong giây lát.

Chi vừa ngồi xuống thì Ái Liên đã khó chịu liếc nhìn sang, chị không trách cô chỉ mỉm cười lại đưa tay nựng má Tép:

“Tép về với bố mẹ nhé! Được gặp bố mẹ em vui lắm này, cứ cười suốt thôi nhỉ? Chẳng thèm theo mẹ Chi nữa.”

Dù tức giận nhưng Ái Liên nghe ra được sự nghẹn ngào trong lời nói của Chi thì cuống họng cũng nghèn nghẹn, tâm trí cô lúc này rất rối nên nhất thời không biết phải cư xử với chị như thế nào cho phải. Diễn đàn Vietwriter.vn

Chi khẽ hắng giọng rồi nói với Ái Liên:

“Xin lỗi vì ngay từ đầu không nói với em chuyện của Tép. Lúc con bé theo em ở bệnh viện chị đã muốn nói nhưng…”

“Là ông ấy cấm chị?”

Nhìn vào ánh mắt chứa đầy căm phẫn của Ái Liên, Chi chỉ khẽ gật đầu, nhưng lại cất lời hòa giải:

“Chị nghĩ chú Khải có nỗi khổ của mình khi làm như vậy, tối qua chú còn gọi bảo chị chuẩn bị đưa Tép về cho em. Ái Liên, chú ấy là bố em, là ông ngoại của Tép, đương nhiên sẽ không có ác ý gì khi làm như vậy. Em thử…”

“Chị không cần nói tốt cho ông ấy. Ông ấy luôn nói thương con nhưng lại mang con của người khác đi giấu, em phải hiểu cho ông ấy như thế nào đây?”

Ái Liên sẵng giọng, Chi muốn nói thêm nhưng đành im lặng. Chị biết lúc này mọi lời nói đỡ cho ông Khải chỉ càng khiến Ái Liên tức giận hơn mà thôi.

Lúc này Khánh Huy là tỉnh táo nhất, anh đứng ra cảm ơn vợ chồng họ rồi mới đưa mẹ con Ái Liên trở về. Trước lúc họ rời đi, chồng Chi còn nói với Khánh Huy rằng hy vọng anh và Ái Liên cho phép anh chị thỉnh thoảng được đến thăm Tép. Khánh Huy không từ chối, ngược lại còn vui vẻ đồng ý, bởi ít nhiều trong thời gian anh và cô không ở bên cạnh con thì họ chính là bố mẹ đã hết lòng yêu thương con bé.

Xe của Khánh Huy đã khuất dạng, mà Chi vẫn còn đau đáu trông theo, thấy vợ thẫn thờ tiếc nuối, chồng chị chỉ biết ôm lấy rồi đưa vào nhà. Đứa bé này cũng giống như hai đứa bé trước không có duyên với gia đình họ.

Tép trở về nhà rồi, buồn thì buồn thật đấy, nhưng anh chị lại thấy lòng thanh thản vì không phải giấu diếm hay thấp thỏm một ngày nào đó nó sẽ rời đi.

Lúc Khánh Huy đưa mẹ con Tép về nhà giới thiệu với Ốc và mẹ anh làm bà vừa ngỡ ngàng vừa mừng rỡ cứ thế nựng cháu rồi khóc ngon lành. Bà không biết nguồn cơn sự việc thế nào nhưng thấy cháu nội khỏe mạnh thì thầm cảm tạ tổ tiên. Còn về phía Ốc thì nó thấy lạ lắm, cứ tròng trọc ngồi nhìn Tép mà chẳng buồn chớp mắt. Ái Liên thấy vẻ mặt ấy của nó thì nghiêng đầu nhìn theo,

“Sao thế Ốc?”

“Em này là em của Ốc thật hả mẹ? Em này là cái em hôm Ốc với bố đến thăm ở bệnh viện của mẹ đây này. Là em của Ốc chứ không phải con nhà người ta phải không hả bố?”

Khánh Huy cười cười đáp: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ừ đúng rồi, là em của Ốc. Em mà ngày đêm con mong ngóng đấy. Em do mẹ Ái Liên sinh ra.”

“Ối rồi ôi thật á! Đấy mà Ốc biết ngay mà. Ngay từ lần đầu tiên gặp Ốc đã biết là em của Ốc rồi mà.”

Ốc bốc phét tung trời khiến bố mẹ nó phì cười, Ái Liên vờ hùa theo:

“Ốc giỏi thế, mẹ còn chẳng nhận ra em thế mà Ốc nhận được. Ốc biết như nào cơ?”

Ốc nghiêng người nằm xuống bên cạnh Tép mang cái mặt nó kề ngang mặt em mà leo lẻo cái mồm:

“Đây này, bố mẹ không thấy em bé giống hệt Ốc à?”

Khánh Huy giả ngốc, tay gãi gãi cánh mũi hỏi:

“Giống điểm nào?”

“Đây, hai cái mắt, một cái mũi, một cái miệng này. Giống y trang Ốc, cũng có hai cái mắt, một cái mũi với một cái mồm, có thừa cái nào đâu.”

Anh và Ái Liên không nhịn được vì cái lý sự cùn của nó thì phá lên cười đến chảy cả nước mắt, Ốc lại chẳng thèm để ý mà cứ chăm chú nhìn em, rồi nâng con bé ngồi dậy cho ngồi vào lòng mình mà ngắm nhìn tiếp. Tép ngóc mặt nhìn lên rồi bất thình lình quơ hai tay vỗ cái bộp vào má Ốc rõ đau, đã thế nó còn lên gân ghì chặt lấy kéo xuống không chịu buông khiến cả hai bố mẹ cũng hốt hoảng, thằng bé sốc quá thì cứ ngơ ra chưa kịp phản ứng.

Hai má Ốc chợt nóng ran, nó đau đấy, nhưng mà còn chưa kịp mách mẹ vì mình cưng em thế mà lại bị nó đánh thì Tép đã dí cái mặt nó lại gần thơm lên má Ốc một cái, rồi gặm gặm mũi thằng bé, mang nước dãi bôi đầy mặt anh trai mà cứ thế u ơ cười đùa. Ái Liên khẽ thở phào, ra là anh em người ta yêu thương nhau mà cứ tưởng thằng anh bị con em hành hung nữa đấy.

Ốc sau phút ngỡ ngàng thì sung sướng nhướng căng mắt lên nhìn bố:

“Tép hôn Ốc này bố.”

“Có hôn bố đâu mà khoe.”

Anh vờ tị nạnh cho con trai sướng rồi quay sang âu yếm nhìn Ái Liên mà lòng ngập tràn hạnh phúc. Diễn đàn Vietwriter.vn

Sau khi hai đứa trẻ say ngủ, Khánh Huy mới lựa lời nói chuyện với Ái Liên.

“Con bình an khỏe mạnh anh rất vui, nhưng mà em này.”

“Hử?”

“Em hết giận chưa?”

“Gì?”

“Bố em.”

“Ông ấy quá đáng lắm, biết con không còn nữa em đau khổ lắm anh biết không? Đau muốn chết đi ấy vậy mà nỡ lòng nào mang con của em đi giấu. Một đứa trẻ sơ sinh bị mang đi khỏi mẹ, anh có biết là điều độc ác đến như thế nào không?”

Thấy cô kích động lại rưng rưng muốn khóc đến nơi, Khánh Huy đành im mà ôm Ái Liên vào lòng luôn miệng xin lỗi và vỗ về an ủi. Anh nghĩ lúc này không nên chọc vào cô thì tốt hơn. Đành để vị bố vợ kia bị ghét bỏ một thời gian vậy. Khánh Huy dễ thấu hiểu hơn Ái Liên, anh cũng là bố, là đàn ông có lẽ hiểu được phần nào tâm ý của ông Khải khi quyết định như vậy.

Thời gian này Khánh Huy đưa Ái Liên và con gái về nhà ở để tiện bề chăm sóc, cô đang mang thai ở nhà bên kia một thân một mình anh không yên tâm chút nào. Tép về nhà liền bám bố, nhất định phải rúc vào nách Khánh Huy mới chịu ngủ yên, không thì thế nào cũng đòi nằm lên người bố không cho anh Ốc động vào.

Đợi con bé say ngủ rồi, Ốc với Ái Liên đang ngồi nhìn vào mới khẽ thở hắt ra, cô đưa mắt nhìn thằng bé đồng cảm. Ốc nhăn mặt lắc đầu cảm thán:

“Ốc lo quá mẹ ạ!”

“Mẹ cũng lo, Ốc có cùng nỗi lo với mẹ không?”

“Mẹ có lo như Ốc không? Ốc sợ lúc mẹ sinh hai em bé này ra thì có khi chúng mình phải xuống đất để ngủ mất. Tép về một cái là Ốc chính thức bị bố cho ra rìa rồi mẹ ạ! Ốc chưa được nằm cạnh bố một phát nào.”

“Nó cướp luôn chồng của mẹ rồi.”

“Cướp luôn bố của Ốc luôn. Người ta cho bao nhiêu kẹo với áo đẹp thế mà có thương người ta đâu, xán lại gần bố cái là cáu nhặng lên. Ghê gớm.”

Khánh Huy nhìn hai mẹ con họ đối thoại mà phì cười, người anh vừa rung lên một lại là Tép đã cựa quậy khiến Khánh Huy vội nín thở nằm yên, tay nhè nhẹ vỗ về con bé. Tay còn lại dơ lên làm dấu bảo mẹ con Ái Liên nhỏ tiếng cho con gái cưng của anh ngủ.
Cô và Ốc bĩu môi rồi tự động ôm nhau lên giường, chẳng thèm quan tâm đến bố con nhà người ta nữa. Diễn đàn Vietwriter.vn

Ông Khải biết chuyện con gái mang thai lần hai lại là thai đôi thì muốn nói chuyện với cô nhưng Ái Liên ở bệnh viện đều viện cớ công việc mà né tránh bố. Cô vẫn chưa buông xuống được chuyện ông nhẫn tâm mang con của mình đi giấu. Ông chỉ biết lặng lẽ nhìn con rồi nhờ vả Hoàng Bách khuyên nhủ cô.

Anh ái ngại nói mấy lời:

“Chú cũng biết Ái Liên cứng đầu thế nào rồi đấy ạ! Chuyện vừa rồi là cú sốc với cô ấy, chú cứ từ từ cho Ái Liên thời gian để cân bằng lại, biết đâu sẽ chủ động gặp chú. Còn việc mang thai thì hơi nguy hiểm. Nhưng cháu kiểm tra rồi nếu chuyên tâm theo dõi thì vẫn có thể kiểm soát được biến chứng có thể phát sinh trong thai kỳ. Chứ mà nói bỏ cháu e là khó chú ạ!”

Ông Khải khẽ thở hắt ra, đưa mắt buồn thương đầy lo lắng đặt lên Hoàng Bách, anh chỉ biết cười để trấn an ông rồi xin phép trở về phòng làm việc. Chuyện gia đình họ anh không tiện xen vào, đến Khánh Huy còn chẳng dám khuyên Ái Liên, cỡ anh có nói thì cũng chỉ là nước đổ lá khoai mà thôi.

Bà Ánh Linh đưa Tuấn Kiệt đến thăm con gái và cháu, ít nhất thì cô cũng không bài xích hay né tránh bà như đối với ông Khải. Sau bữa tối bà để Tuấn Kiệt chơi với Ốc và Tép bên phòng bà nội bọn trẻ rồi vào phòng nói chuyện riêng với con gái.

Ái Liên vừa xếp đồ vừa tươi cười kể chuyện về Tép từ lúc được đón về, nhưng khi mẹ nhắc đến bố thì nét mặt chợt trở nên khó coi. Tay đang gấp đồ cũng khựng lại để yên đấy mà không động đậy.

Bà biết cô không hài lòng, nhưng thời gian này bố con họ chiến tranh lạnh, thấy chồng tâm trạng thì lại thương. Ái Liên không cho ông cơ hội bộc bạch mà cứ lảng tránh, mãi rồi không có tiếng nói chung bà sợ bố con sẽ ngày một xa cách.

“Ái Liên, mẹ biết giờ nói gì con cũng khó lòng chấp nhận. Nếu con giận bố thì cũng giận luôn cả mẹ, bởi mẹ biết chuyện bố làm, cùng bố giấu con.”

“Mẹ!”

Bà Ánh Linh mỉm cười hiền hậu đáp lại sự thảng thốt của Ái Liên, lại nắm lấy bàn tay đang siết chặt của cô vỗ về.

“Mẹ xin lỗi, bố mẹ sai khi làm như thế. Nhưng vẫn xin con tha thứ. Con giận bố mẹ cũng được, nhưng giận một thời gian thôi nhé! Thật ra thì…”

Bà chợt ngập ngừng, cố nuốt khan chỉnh giọng:

“Nói thế nào nhỉ? Mẹ thì không vấn đề, nhưng bố con rất buồn. Thời gian này bố vì chuyện này mà nhọc tâm không ít. Tuy ông ấy không than thở hay kể lể gì nhưng mẹ biết con giận bố, ông ấy buồn và lo cho con nhiều lắm. Đặc biệt con lại đang trong thời kỳ nhạy cảm.”
“...” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Con yêu con gái con như thế nào, phẫn nộ như thế nào khi biết bố mang con bé rời khỏi con thì bố cũng yêu con như thế. Lúc con hôn mê bất tỉnh bố đã lo lắng đến tột cùng. Lúc con ở trong phòng phẫu thuật bố cũng có mặt, khi ấy để cứu con ông ấy có thể yêu cầu bỏ đứa bé để đảm bảo con sớm được phẫu thuật lấy máu đọng trong não, sớm được tỉnh lại nhưng bố đã không làm như vậy. Đến cuối cùng cũng là sợ khi con tỉnh lại đi tìm con của mình không thấy sẽ rất đau lòng.”

“Chưa bao giờ mẹ thấy bố thể hiện sự lo lắng hay sợ hãi ra mặt như lúc nghe tin con bị tai nạn. Có lẽ cách bố làm là chưa đúng, nhưng con làm mẹ rồi, con sẽ sớm hiểu được và sẽ thông cảm cho bố bởi… Tất cả những bậc cha mẹ đều chỉ muốn bảo vệ con của mình, đều sợ chúng lại một lần nữa tổn thương nếu đi vào bước chân cũ của mình nên mới ra sức bảo bọc, ra sức che đậy. Thật ra bố rất thương Tép, suốt mấy tháng trời con bé ở trong phòng chăm sóc đặc biệt bố con đều thường xuyên lui tới, chỉ đứng ngắm cháu một lúc, kiểm tra tình trạng của nó rồi đi thôi, nhưng mẹ cảm nhận được bố không hề ghét bỏ con bé. Trước khi con biết chuyện bố cũng đã liên hệ cho vợ chồng Chi chuẩn bị đưa Tép về cho con rồi, chỉ là…”

Bà Ánh Linh nghẹn ngào không nói được tiếp, miệng cố nhoẻn cười mà nước mắt đã nhòa hết cả đi, bàn tay siết lấy tay Ái Liên cảm nhận từng đợt run rẩy từ cô truyền sang người mình. Hai mẹ con không ai nói với ai thêm lời nào mẹ nhìn con, con nhìn xuống tay mà tiêu cự nhạt nhòa vì nước mắt.

Thai đủ mười hai tuần, Khánh Huy lăng xăng đòi đi khám cùng Ái Liên, khi tới cửa phòng Hoàng Bách cô chợt khựng lại. Anh lấy làm lạ thì hỏi:

“Sao thế em cảm thấy khó chịu ở đâu à?”

“Bố chưa được gặp cháu lần nào.”

Ái Liên mím môi ẩn ý nhìn Khánh Huy, anh chợt nở nụ cười khích lệ:

“Vậy không cho bác sĩ Bách gặp nữa, nhà mình sang gặp ông ngoại nhé! Được hẳn bác sĩ trưởng khoa khám cho cơ mà.”

Cô đang hồi hộp mà nghe anh tấu hài thế thì tự nhiên bật cười, lại đấm nhẹ vào ngực Khánh Huy một cái. Anh ôm lấy Ái Liên từ phía sau để cô dựa vào ngực mình, tay ôm vai, tay xoa bụng còn phẳng lì mà kề tai cô thì thầm:

“Mẹ ngoan lắm ấy, phải làm gương cho con chứ. Giận dỗi cái gì mà cả tháng trời chả ai dám nói động đến.”

Ông Khải đang tiếp một bệnh nhân đến là IVF thì có tiếng gõ cửa, nhân viên y tế ra mở thay vừa quay vào đã khẽ gọi: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Chú Khải?”

Ông Khải đưa mắt nhìn sang thấy con gái thì thoáng vui mừng, ông dơ tay ra hiệu cho hai người ngồi đợi để tiếp nốt vị khách.
Sau khi tiễn khách ông mới đi đến bên Ái Liên, cô đến tìm bất ngờ thế này khiến ông hơi lúng túng.

“Con cảm thấy thế nào? Được mười hai tuần rồi nhỉ? Đã kiểm tra chưa? Kết quả thế nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom