• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (4 Viewers)

  • Chương 53: Em bé của mẹ

Vẻ mặt cong cớn của cô khiến anh bất giác phì cười, nhưng vẫn ngang nhiên gật gật đầu đồng tình. Ái Liên cáu tiết nhéo anh một cái thật mạnh.

“Ui, đau thế.”

“Anh còn ở đấy mà cười được nữa à?”

“Anh khóc nhé!”

“Khóc đi.”

“Anh chỉ khóc có ba lần thôi.”

“Lần nào?”

“Lúc em bị tai nạn ở trong phòng phẫu thuật, lúc mẹ biết chuyện Ốc không phải con anh và thằng bé bị ông ngoại nó bắt đi để ép anh giúp Hồng Ánh trắng án.”

Ái Liên ngưng đùa mà nghiêm túc đề nghị, Diễn đàn Vietwriter.vn

“Kể cho em nghe những chuyện đã từng xảy ra. Hoàng Bách có nói qua nhưng em nghĩ nó không chỉ đơn giản là ghen tuông mù quáng rồi hại người.”

Khánh Huy chợt trầm ngâm, Ái Liên vẫn chăm chú nhìn anh chờ đợi, lòng anh lúc này thật sự rất lo lắng, không biết cái gì nên kể cái gì nên đào sâu chôn chặt, giữ cho thật kỹ nữa. Đắn đo một hồi, cuối cùng Khánh Huy lại chọn nói ra tất cả sự thật đã từng xảy ra với Ái Liên.

Những gì anh nói hệt như một bộ phim đầy bi kịch đang diễn ra trước mắt Ái Liên, phẫn nộ có đau thương cũng nhiều. Dù là người trong cuộc nhưng toàn bộ trí nhớ về thời điểm đó của cô đều biến mất nên lúc này Ái Liên hoang mang lắm, nhưng vẫn đau lòng khi Khánh Huy nhắc đến đứa bé từng bị mất. Cô chợt lặng thinh mà nằm quay lưng lại với anh. Chuyện này thật sự quá bất ngờ và khó để tiếp nhận.

Tim trong lồng ngực Ái Liên cứ đập liên hồi, các mạch đập cũng như dồn dập hơn, sự căm phẫn, xen lẫn đau lòng và ân hận cùng một lúc bủa vây, choán lấy toàn bộ tâm trí của cô. Ái Liên tự trách bản thân sao lại có thể quên mất đứa bé tội nghiệp của mình mà bình thản sống như vậy?
Nước mắt cô cứ lặng lẽ dâng ngập mi cay rồi tự rơi xuống ướt nhòe tầm mắt, bờ vai trần chợt rung lên cùng tiếng sụt sịt nghẹn ngào.

“Ái Liên!”

Khánh Huy nhích người nằm sát lại gần, vòng tay ôm Ái Liên, tựa cằm lên đầu cô cảm nhận sự run rẩy truyền sang cả người mình.

“Anh xin lỗi, không bảo vệ được hai mẹ con là lỗi của anh. Ái Liên em đánh hay mắng anh như thế nào cũng được, nhưng em đừng vì chuyện này mà quá suy nghĩ hay tự dằn vặt bản thân được không? Anh biết con không còn khiến em rất đau lòng và căm ghét anh bởi tất cả đều do anh mà ra.”

Ái Liên uất ức gạt nước mắt, môi run run chất vấn:

“Vậy sao anh còn nói ra? Sao không tiếp tục giấu đi?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Anh không muốn giấu diếm em điều gì nữa. Nói bây giờ còn hơn đợi em tự nhớ lại được, lúc ấy anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh mất.”

Giọng anh nhỏ dần, nghe ra được sự bất an, nhưng vòng tay càng siết chặt khiến Ái Liên ngột ngạt đến khó thở. Cô bám tay Khánh Huy nới lỏng ra một chút nhưng anh lại cố giữ nguyên.

“Em khó thở.”

“Ừ, em muốn biết gì anh đều có thể kể cho em hết. Đừng xua đuổi anh được không?”

“Con của em… con của em… nó, không biết một mình nó có cô đơn không? Có bị ai bắt nạt không? Có được ăn no mặc ấm hay đói rét, mùa đông rồi… Liệu đã được đầu thai vào gia đình có bố mẹ tốt hay… vẫn còn vất vưởng ở ngoài kia hả anh?”

Ái Liên bất lực tu tu lên khóc, lồng ngực cô co thắt từng cơn khi nghĩ đến đứa con đáng thương yểu mệnh của mình, chỉ cần nhắc đến đứa trẻ lại không nhịn được mà đau lòng. Khánh Huy cũng đỏ mắt theo cô. Ngoài việc ôm lấy thân thể đang run rẩy trong vòng tay mình thật chặt như muốn mang hết thống khổ đang dằn vặt Ái Liên truyền sang mình thì không biết phải nói, hay làm điều gì hơn nữa.

Đợi sự xúc động của cô dịu đi, anh mới xoay người Ái Liên lại, vừa lau nước đã ướt nhòe đôi mắt sưng đỏ vừa nói:

“Anh đưa con vào chùa rồi, mai anh dẫn em đến gặp con nhé! Đừng khóc nữa được không? Chúng ta đến gặp con.”

Ái Liên run rẩy gật đầu, nước mắt vẫn đầm đìa chưa ngừng lại ngay được, trán tựa ngực Khánh Huy, tay cô bấu chặt bắp tay anh căm phẫn nghẹn ngào bởi giọng nói đã lạc cả đi vì khóc:

“Anh phải tống cô ta vào tù, nhất định phải tống người đàn bà độc ác ấy vào tù cho em.”

Sớm hôm sau như lời hứa, Khánh Huy đưa Ái Liên đến ngôi chùa mà anh gửi vong linh đứa con sản nạn của hai người. Không gian trong chùa thanh tịnh khiến cô cũng cảm thấy thanh thản đôi phần. Sau khi thắp hương lễ phật, anh đưa cô tới nơi đặt vong linh của con.

Ái Liên ngỡ ngàng nhìn quanh gian phòng vắng lặng, vì đến từ sớm nên nơi đó chỉ có hai người.

“Anh đặt tên cho con là Khánh Minh, không biết là trai hay gái nhưng tên này đều dùng được.”

Ái Liên nghẹn ngào nhìn vào mấy bức tượng hài nhi với đủ dáng đứng, ngồi quanh chân tượng phật trên bàn trải khăn gấm màu vàng, gương mặt đứa nào cũng đều vui tươi rạng rỡ, có tượng dơ tay như muốn vời được bố mẹ bế, có tượng lại híp mắt mỉm cười như vừa được cho quà mà tự hỏi không biết em bé của cô đang nương ngụ trong bức tượng nào? Liệu con đã đầu thai chuyển kiếp hay vẫn vất vưởng đâu đây? Diễn đàn Vietwriter.vn

Khánh Huy đốt nhang rồi đưa cho cô, anh nghe nói đưa vong linh thai nhi vào chùa để con hàng ngày nghe sư thầy tụng kinh niệm phật sẽ sớm được siêu thoát và tìm được chốn thanh tịnh khác nên đã làm theo.

Những ngày tuần rằm nếu không phải Khánh Huy thì sẽ là bà nội Ốc đến thắp hương cầu khấn, an ủi cho đứa bé không cảm thấy bị tủi thân.

Ái Liên quệt ngang nước mắt nhận lấy cây nhang đang cháy đỏ, mùi nhang trầm quẩn quanh trong không khí, vương vào mắt cay cay. Dưới làn nước mắt, cô khẽ nở nụ cười mà lòng dâng lên niềm chua xót, miệng run run mấp máy cất lời:

“Em bé của mẹ, mẹ xin lỗi vì không bảo vệ được con. Xin lỗi vì đã vô tình quên mất con.”

“Có phải em bé bảo vệ mẹ không? Mẹ xin lỗi… Em bé của mẹ có nghe được tiếng mẹ nói không? Nếu chưa về với bố mẹ khác… nếu có duyên… em bé hãy trở về bên mẹ, lại làm con của mẹ nhé! Mẹ hứa lần này sẽ là người bảo vệ con, yêu thương con…”

Ái Liên khóc đến đau lòng, đứa bé mất đi cô khó lòng chấp nhận được. Chỉ cần nghĩ đến nó lại cảm thấy có lỗi vô cùng, là do cô không bảo vệ được con. Khánh Huy xót xa bước lại gần, đưa vai cho Ái Liên tựa vào, ngón tay cô siết chặt nén hương đến cứng đờ co quắp, anh phải giúp cắm nó vào bát hương.

Nếu cứ để Ái Liên ở đây, Khánh Huy sợ cô sẽ chìm đắm trong dằn vặt mất nên đành cố dỗ dành đưa cô rời khỏi.

Suốt cả đoạn đường trở về Ái Liên đều im lặng, chỉ chăm chăm nhìn vào khoảng không trước kính chắn gió.
Cô đau lòng bao nhiêu, anh cũng không hề thoải mái nhưng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay ấm áp của cô siết chặt trong tay mình. Ái Liên khẽ thở dài rồi lẳng lặng đưa mắt nhìn sang, cố nén bi thương đang dậy sóng mà mỉm cười với đáp lại cho Khánh Huy yên lòng.

Khánh Huy đưa Ái Liên về nhà mình, anh nói với cô ở nhà cũng lập bàn thờ nhỏ cho con. Khi hai người đi tới cửa phòng thờ đã thấy Ốc đang đứng trên ghế đẩu mà bà hay dùng để đứng thắp hương hí hoáy cái gì đó thì liền hỏi:

“Ốc con đang làm gì đấy?”

Ốc giật mình rụt tay lại, chân đang kiễng lên vội hạ xuống, một tay bấu víu vào cạnh bàn thờ mà dẩu miệng than:

“Ui giật cả mình… A bố mang cả mẹ về.”

“Xuống đây đi đã, leo trèo lại đổ vỡ rồi ngã bây giờ.”

Khánh Huy mắng nhẹ, rồi đi đến nhấc con trai đứng xuống đất. Nó chăm chú nhìn Ái Liên, thấy mắt cô sưng đỏ thì lo lắng hỏi han: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Mẹ khóc ư mẹ? Sao mẹ lại khóc? Mẹ lại đau hay bố bắt nạt mẹ à?”

Ái Liên cười mỉm lẳng lặng lắc đầu, lại thuận tay xoa đầu nó một cái. Đứa bé này rất đáng yêu, cũng tình cảm, lần trước nó còn đứng chắn giữa đường bảo vệ cô. Tầm mắt Ái Liên đặt lên tay Ốc, nó cũng vô thức nhìn xuống thì giật mình dơ lên rồi kéo áo bố nhờ vả:

“Bố, bố giúp Ốc để cái này lên kia đi.”

“Làm gì hả con?”

“Hôm qua Ốc đi học được cô thưởng kẹo, con xin cô thêm một cái về cho em. Bố để vào cái đĩa của em đi bố.”

Ốc hào hứng là thế nhưng lại khiến bố mẹ nghẹn lòng, Ái Liên dưng dưng nhìn thằng bé, nó lại nhoẻn miệng cười rất tươi đáp lại cô. Ái Liên khom người nắm lấy hai tay Ốc, nghẹn ngào:

“Cảm ơn Ốc, em sẽ rất thích cho mà xem.”

Ốc cười híp mắt, ngón tay bé xíu đưa lên miết đi giọt nước mắt vừa rịn ra trên gò má Ái Liên đáp lại:

“Em thích mà, Ốc còn thích nữa là. Đây này Ốc cho em nhiều kẹo lắm. Bố để lên cho em giúp Ốc đi để Ốc đi lấy cho mà xem.”

Ốc dúi chiếc kẹo mút vào tay Khánh Huy trước sự ngỡ ngàng của anh rồi chạy về phòng bà chừng năm phút sau mới quay lại với một cái hộp đựng bánh Danisa cũ mà bà nội cho nó để đựng đồ.

Thằng bé kéo Ái Liên ngồi xuống ghế rồi mở hộp ra cho cô xem, bên trong đầy những kẹo đủ loại đủ màu sắc và đồ chơi nhỏ xíu.

“Sao Ốc nhiều kẹo thế?”

“Kẹo của em đấy, của Ốc ăn hết rồi mẹ ạ.”

Thấy vẻ mặt sửng sốt của Ái Liên, thằng bé vẫn giữ nguyên nét cười ngây ngô lôi ra từng cái xếp lên trên bàn khoe:

“Đây là kẹo tết năm ngoái Ốc với bà đi mua, đây là kẹo đi chúc tết nhà chú Bách Ốc xin được, đây là kẹo đầu năm mới đi khai xuân ở trường cô giáo phát cho, đây là… còn đây là con chít chít cô giáo tặng lúc Ốc trả lời được câu hỏi ở lớp học chuyên đề… Ốc cho em hết mẹ ạ! Thắp hương xong bà lấy xuống là Ốc cất đi cho em, Ốc không ăn tranh cái nào của em đâu.”

Tầm mắt Ái Liên cứ dần nhòa đi theo từng lời của thằng bé, đứa trẻ hiểu chuyện khiến cả cô lẫn bố nó đều đau lòng. Ốc không mảy may để ý thấy sự bi thương đang dâng ngập lòng người lớn lại thu hết kẹo và đồ chơi thả vào hộp rồi đứng lên. Ái Liên lau vội nước mắt khàn giọng hỏi han, “Con đi đâu?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Còn áo công chúa màu hồng Ốc xin cô Hà My cho em nữa. Lần trước Ốc khoe với mẹ ấy, nhưng chắc mẹ không nhớ rồi, để Ốc lấy cho mẹ xem nhé!”

Ái Liên không kìm chế được cảm xúc thì đã kéo lấy Ốc ôm ghì vào lòng mà rưng rức khóc làm thằng bé phát hoảng thì cứ ra sức vỗ về còn dỗ dành, nhưng không sao làm cô dừng lại được thì ngó ngoáy ngước mắt nhìn bố cầu cứu:

“Bố, bố dỗ mẹ giúp Ốc đi. Mẹ bị đau ở đâu đấy, cứ khóc thôi. Hu…”

Ốc bất lực thì bật khóc theo ngon lành, Khánh Huy cười khổ ôm lấy cả hai mẹ con vào lòng vỗ về đợi cho cả hai khóc hết cơn mới đưa về phòng.
Suốt cả buổi sáng từ lúc ngừng khóc Ốc cứ lăng xăng bên cạnh Ái Liên, lâu lâu lại chui tọt vào lòng cô ngồi, rồi ngước mắt hỏi han:

“Mẹ!”

“Hả?”

“Mẹ nhớ ra Ốc chưa mẹ?”

Ái Liên mím môi lắc lắc đầu, cái mặt thằng bé lại ỉu xìu buồn bã. Bộ dáng đó của nó khiến cô buồn cười thì ôm mặt Ốc nâng lên:

“Nhưng mẹ cảm nhận được Ốc rất yêu mẹ, bố kể cho mẹ nghe hết chuyện trước khi mẹ bị tai nạn rồi. Cảm ơn Ốc đã luôn ở bên mẹ, động viên mẹ, còn bảo vệ mẹ nữa.”

“Thật á mẹ? Ốc xin lỗi mẹ.”

Thằng bé lý nhí, hai tay đã xoắn xít vào nhau, mắt cũng đăm đăm nhìn vào đó mà không dám nhìn Ái Liên.
Cô ngạc nhiên thì gặng hỏi:

“Sao lại xin lỗi mẹ?”

“Tại Ốc nên mẹ mới bị mẹ kia đẩy vào ô tô không phải tại bố đâu, mẹ đừng giận bố nhớ. Bố không thích mẹ kia đâu, chỉ thích mẹ thôi. Bố còn bị tai nạn nữa, lúc ấy mẹ chưa tỉnh dậy, chân bố vẫn còn đau mẹ ạ.”

Thằng bé mếu máo đến đáng thương, Ái Liên ôm nó vào lòng, gác cằm lên đầu nó, vừa đung đưa vừa thủ thỉ: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Không phải lỗi của Ốc, mẹ không giận Ốc, cũng không giận bố. Ốc không được nghĩ linh tinh rồi buồn linh tinh biết chưa? Ốc giỏi thế còn biết là chân bố bị đau, vậy mà mẹ không biết.”

“Đau thật đấy mẹ ạ! Đêm ngủ bố hay đau, Ốc ngủ cùng bố nên Ốc biết mà. Hồi bố nằm ở bệnh viện băng bó đầy người, Ốc gọi mãi bố mới tỉnh, thế mà mẹ lại đi đâu mất ấy, Ốc không được gặp mẹ. Ốc buồn lắm mẹ ạ! Ốc cứ sợ mẹ chết thôi.”

“Bây giờ mẹ về rồi, sẽ ở bên cạnh Ốc nhé.”

“Vâng!”

“Giờ chúng ta làm quen lại từ đầu được không? Ốc giới thiệu về mình với mẹ đi, mẹ chẳng biết gì về Ốc cả ấy. Chắc Ốc biết hết về mẹ rồi nhỉ?”
Thằng bé gật đầu cái rụp, lại huyên thuyên đủ điều khiến Ái Liên dần trở nên vui vẻ. Khánh Huy đứng ở cửa trông vào nãy giờ, thấy cô cười thì mới dám buông xuống sự áy náy mà nở nụ cười theo.

Sau kỳ thi phụ Ốc được chuyển xuống học chiều, bà chỉ đưa nó tới cổng trường rồi đợi thằng bé đi vào thì rời đi. Ốc không để ý bị một học sinh lớp lớn hơn va phải. Thằng nhóc kia không biết điều còn cáu kỉnh xô ngã Ốc. Thằng bé chưa kịp hiểu chuyện gì thì nhăn nhó ngước mắt nhìn lên.

“Sao anh lại đẩy em.”

“Ai bảo mày đâm vào tao? Lại còn trợn mắt lên à?”

“Đau em đấy.”

Ốc bị đá vào chân thì quắc mắt gào lên, thằng nhóc kia còn định đánh nữa nhưng chưa kịp làm gì đã bị đá lại một cái vào chân mà la lên oai oái. Nó cáu kỉnh quắc mắt nhìn xem vừa bị thằng nào đá thì Ốc đã hớn hở reo lên:

“Anh Tuấn Kiệt.”

Thằng kia biết Tuấn Kiệt, hai đứa học cùng khối năm. Nó cục cằn chất vấn:

“Sao mày lại đá tao?”

“Ai bảo mày bắt nạt em lớp dưới?”

“Nó mù mắt đi va vào tao.”

Tuấn Kiệt bĩu môi nhìn cái thằng đang nhẹt miệng ra mách tội đứa nhỏ ngồi dưới đất rồi lại liếc nhìn Ốc. Thằng bé mếu máo lắc lắc đầu phân bua:

“Không phải, anh này đâm vào Ốc trước anh Tuấn Kiệt ạ! Với mắt Ốc sáng lắm có mù đâu, bà nội bảo mắt Ốc sáng như cú vọ, cái lỗ kim bé tí còn xỏ được sợi chỉ cho bà, chứ có phải đeo kính như cái anh này đâu.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Mấy đứa trẻ bu quanh phá lên cười sằng sặc, Tuấn Kiệt cũng phì cười theo. Còn thằng bé bị bóc mẽ thì cay cú nhào xuống định đánh Ốc thì đã bị Tuấn Kiệt túm lấy cổ áo vest đồng phục kéo lại rồi ấn dúi xuống đất khiến nó càng điên máu chửi thề:

“Mẹ mày!”

“Mẹ tao ở nhà, mày thích mẹ tao à mà gọi? Nó bảo nó không mù, tao thấy nó cũng có cận giống mày đâu mà mày chửi nó mù? To đầu mà bắt nạt trẻ con à? Mày muốn tao khoe cô giáo chủ nhiệm không? Hay tao bảo mẹ tao gọi điện cho bố mẹ mày nhé. Thằng mày bắt nạt là em của tao đấy. Ai cho mày bắt nạt?”

Dằn mặt thằng kia xong, Tuấn Kiệt lại chỉ vào bọn đang hiếu kỳ đứng xem dọa dẫm, “Chúng mày nữa nhìn kỹ mặt nó vào, cứ thử động vào nó đi, tao mách cô giáo phạt đứng xó, gọi phụ huynh cho coi.”

Cả đám trẻ con xôn xao đồng thuận. Ở cái trường này chúng nó sợ cô giáo lắm. Mà bà Ánh Linh mẹ Tuấn Kiệt lại còn là hội trưởng hội phụ huynh của cả trường, thành tích học tập của thằng bé cũng ở tốp đầu, gia đình có đóng góp công ích cho trường không ít, nên giáo viên nào cũng quý nó, còn thường xuyên được nêu gương toàn trường bởi vậy dù không hổ báo trường mẫu giáo thì cũng chẳng đứa nào dám trêu đùa quá trớn.

Thằng bé kia bị dọa mách giáo viên còn gọi bố mẹ nữa thì sợ xanh mắt. Ốc nghe Tuấn Kiệt bảo nó là em của mình thì sướng rơn mà tất tả đứng lên vừa phủi quần vừa sáp lại gần bám tay thằng bé. Bọn trẻ hiếu kỳ giải tán hết rồi Tuấn Kiệt liền hất tay Ốc ra rồi khinh khỉnh bỏ đi. Ốc không bỏ cuộc và lật đật chạy theo gọi với:

“Anh Tuấn Kiệt đợi Ốc.”

“Làm gì?”

“Anh vừa bảo Ốc là em của anh mà.”

Tuấn Kiệt cau mày cãi sẵng:

“Bảo bao giờ?”

“Nãy đấy, anh bảo anh kia là “Thằng này nó là em tao, ai cho mày bắt nạt?” đấy còn gì nữa?”

Thằng nhóc này dai quá khiến Tuấn Kiệt phát ghét lên được thì gườm mắt lườm nguýt:

“Thì nói lừa nó thế. Hay mày muốn bị nó đánh tiếp thì để anh gọi nó quay lại nhé?”

Ốc sợ xanh mắt, càng bám chặt tay Tuấn Kiệt níu lại mà lắc lắc đầu:

“Không đâu, anh đấy đánh Ốc đau lắm.”

“Đánh vào đâu?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Đẩy vào lưng với đá cả vào chân nữa anh Tuấn Kiệt ạ!”

“Đâu anh xem nào.”

Thấy Ốc mếu máo, lại nhăn nhó mặt mày như đau đớn lắm làm Tuấn Kiệt lo lắng quẳng balo xuống đất rồi túm chân Ốc vạch lên xem. Khi nãy thằng nhóc kia mạnh tay đẩy Ốc ngã rồi còn đá mạnh vào ống đồng của nó. Phần da thịt ở ống đồng Ốc hơi tím một chút, Tuấn Kiệt ấn nhẹ một cái nó đã suýt xoa thu chân lại mà rít lên:

“Đau đấy.”

“Thế mày có đi được không?”

“Chắc là được, không biết có bị gãy chân không nữa.” Giọng Ốc buồn rầu, cái mặt thì nhăn như khỉ ăn ớt.

Tuấn Kiệt ngẫm nghĩ vài giây rồi nhặt balo lên đeo ra trước ngực sau đó ngồi xuống bảo Ốc ngồi lên lưng để nó cõng vào lớp học. Ốc thích lắm cứ leo lẻo hỏi:

“Anh Tuấn Kiệt cõng em thật á anh?”

“Thế mày có lên không?”

“Có, có lên. Mà giờ Ốc mới biết anh Tuấn Kiệt học cùng trường với Ốc đấy.”

“Giờ anh cũng mới biết, chắc tại học khác buổi. Bọn mày mới được chuyển xuống học chiều thôi phải không?”

“Vâng, mới hôm nay luôn anh Tuấn Kiệt ạ!”

Ốc được cõng thì sướng rơn, cái miệng không đừng được cứ toét ra cười, còn ôm cổ Tuấn Kiệt rất chặt.

“Anh Tuấn Kiệt ơi!”

“Gì?”

“Anh hết ghét Ốc rồi à?”

“Làm sao?”

“Thì hết ghét thì mới bảo vệ Ốc chứ, còn cõng Ốc nữa này. Phải không hả anh? Sao anh lại không ghét Ốc nữa?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Mày lắm mồm thật đấy, sao thằng kia nó không đánh vào mồm mày cho bớt léo nhéo đi nhỉ?”

“Ơ kìa, sao anh lại mong Ốc bị đánh vào mồm chứ, đánh vào mồm làm sao mà ăn được cơm? Không ăn được cơm là chết đấy anh Tuấn Kiệt ạ!”

Tuấn Kiệt phát bực quát lên nạt nộ:

“Rồi, biết rồi. Im đi, điếc hết cả tai.”

“Nhưng mà anh chưa trả lời Ốc, anh hết ghét Ốc rồi phải không? Sao lại hết ghét hả anh?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom