• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (3 Viewers)

  • Chương 2: Hồ ly tinh

Sau khi nhận đồ mà Ái Liên muốn đưa cho Ốc, Khánh Huy tạm biệt cô rồi ra về, nhưng vừa ra tới cửa thì đã quay lại, “Ngày mai tôi đưa Ốc đi khu vui chơi, nếu rảnh thì tham gia cùng. Ốc nhắn vậy.”

“Ồ, vậy à? Anh lại chuẩn bị đi đâu hay sao?”

“Ừm, đi công tác một tuần, sang tuần đi luôn.”

“Bận rộn nhỉ?”

“Ừm. Nếu tham gia được thì nhắn trước để báo với Ốc cho nó mừng.”

Ái Liên mím môi gật gật đầu, đợi Khánh Huy quay đi mới tủm tỉm cười, mắt vẫn dán vào bóng lưng rộng vững trãi đang dần khuất sau cánh cửa. Diễn đàn Vietwriter.vn

Từ sau chuyện hiến gan cho Hoàng Bách hơn bốn tháng trước mối quan hệ của hai người mới bớt căng thẳng, ít nhất có thể cười nói thoải mái với nhau. Chỉ là kẻ nào cũng có cái tôi cao ngất và sự kiêu ngạo nhất định nên đối xử với người kia đầy khách sáo, mối liên hệ chung đều xoay quanh bé Ốc. Mọi cuộc gặp gỡ giữa Khánh Huy và Ái Liên đều có Ốc làm cái cớ.

Mỗi lần Khánh Huy chuẩn bị đi đâu đó xa nhà một vài ngày hay cả tuần đều sẽ tranh thủ đưa Ốc đi chơi. Ái Liên dường như đã quá quen thuộc với điều đó, bởi những lúc như thế thằng bé sẽ đòi cô đi cùng, nên khi nãy mới thản nhiên hỏi anh, vốn chỉ bâng quơ mà hóa ra là thật.

Cô cũng không nói với anh, bản thân mới xin nghỉ phép một tuần, vừa hay thứ hai tuần sau cũng bắt đầu đợt nghỉ phép. Ái Liên lại lên biên giới theo lịch trình định kỳ hàng năm mà bản thân đặt ra, đến thăm khám bệnh miễn phí cho người dân nghèo còn lạc hậu. Diễn đàn Vietwriter.vn

Buổi tối hôm ấy Ốc vừa lên giường đã nằm kềnh vắt chân đợi bố, Khánh Huy tắt điện sáng, rồi lên nằm với con trai. Nó chợt quay sang ôm mặt bố, nũng nịu gọi anh:

“Bố ơi!”

“Hử?”

“Ốc cứ thấy nhớ nhớ cô Ái Liên ấy nhỉ?”

Khánh Huy chẳng buồn kinh ngạc bởi quá quen với câu hỏi này của nó rồi. Anh cứ nằm yên nhìn con trai, thấy bố không động tĩnh gì Ốc lại hỏi tiếp:

“Bố thì sao?”

“Bố làm sao?”

“Bố không nhớ cô ấy à?”

“Sao bố phải nhớ? Bố vừa gặp cô ấy…” Khánh Huy biết mình lỡ lời để lộ thì chợt mím môi lại, chăm chú nhìn hai mắt sáng long lanh của nó đang giương lên nhìn mình.

“Bố gặp cô Ái Liên mà không có Ốc à?”

“Ờ thì lúc Ốc đi mua đồ với bà, bố đi trả sạc điện thoại cho cô ấy thôi mà.”

“Hừm, bố trốn Ốc đi gặp bạn gái một mình. Ốc buồn lắm.”

Thằng bé nói dỗi, rồi quay ngoắt đi không thèm ôm bố nữa. Khánh Huy cười khổ, có khi nào tình cảm bố con rạn nứt vì một cô “bạn gái” không nhỉ? Anh cười cười ôm nó vào lòng, hạ giọng dỗ dành:

“Bố đi gặp cô Ái Liên, bảo với cô ấy ngày mai Ốc đi khu vui chơi, mời cô đi cùng. Ốc không thích à?”

“Thật á? Thế thì Ốc lại vui rồi. Không giận bố nữa. Thế cô ấy có đồng ý không bố?”

“Tất nhiên, thấy bảo đi với Ốc là cô ấy cười tươi như hoa, còn đồng ý luôn. Chứ mà bảo đi với bố là cái mặt lại xị ra như con ngao mặt xệ cho mà xem. Chắc cô ấy ghét bố.”

“Tại bố không đáng yêu như Ốc đấy, để Ốc bảo cô Ái Liên cũng yêu bố nhé!”

Khánh Huy không đáp, nhưng đáy mắt lại thoáng tia vui vẻ cứ chăm chú nhìn con trai.

Ốc sung sướng cười phớ lớ. Anh bố thì biết là mình điêu rồi cũng chỉ tủm tỉm cười theo. Anh nhéo má Ốc một cái, đứa trẻ này cũng thật đơn thuần, thích người nào là biểu lộ hết cả ra.
Sáng hôm sau, xe vừa ra tới cổng thì bị chặn lại, Khánh Huy cau mày nhìn người đứng trước đầu xe, Ốc nhìn cô ta một cái, lại nhìn bố reo lên: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Mẹ kìa bố.”

Anh khẽ gật đầu với con trai, mắt vẫn nhìn theo mẹ Ốc đang đi về phía ghế phụ, cô ta gõ cửa để Khánh Huy hạ thấp kính xuống. Hồng Ánh hớn hở hỏi han:

“Hai bố con đi đâu thế?”

“Đi khu vui chơi đấy mẹ.”

“Vậy à? Vui thế, cho mẹ đi với được không?”

Hồng Ánh tỏ ra thích thú reo lên, mắt lại ngước nhìn thái độ Khánh Huy một cái. Anh còn chưa kịp nói gì thì cô ta đã mở cửa, nhưng Ốc lại ngồi yên không cho mẹ nó ngồi vào. Hồng Ánh cúi người ôm lấy con trai,

“Ốc ngồi vào lòng mẹ nhé!”

“Không đâu mẹ hôi lắm. Với cả Ốc với bố đi với cô Ái Liên rồi.”

Bị con trai xua đuổi, gương mặt hớn hở của mẹ nó đã nhăn lại, vừa khom người định chui vào xe thì khựng lại rồi nghiêm mặt nhìn Ốc, “Cô Ái Liên là ai?”

“Bạn gái của Ốc. Mẹ đóng hộ Ốc cái cửa đi. Muộn rồi phải đi thôi không nắng mẹ ạ!”

Hồng Ánh chưng hửng hết nhìn con trai lại nhìn chồng cũ, Khánh Huy không nói không rằng, tay ôm vô lăng tự động bỏ ra rồi nhoài người về phía cửa,

“Hôm nay tôi đưa Ốc đi chơi, cô cũng không hẹn trước sẽ đến thăm con. Để lần sau đến đưa con đi. Ốc chào mẹ đi con.”

“Chào mẹ!”

Khánh Huy kéo sập cửa lại sau khi tiếng chào của Ốc vừa dứt, hai bố con ở trong xe cười cười nói nói với nhau rất vui vẻ, chẳng thèm để tâm đến người đứng ngoài đang ôm một cục tức. Cô ta không ngờ lại bị chồng cũ phũ phàng đến như vậy. Hồng Ánh nghiến răng, siết chặt nắm tay lẩm bẩm:

“Khánh Huy anh được lắm, dám từ chối tôi sao? Để xem anh mang con tôi đi đú đởn với con hồ ly tinh nào.”

Dứt lời cô ta cũng vẫy xe đi theo bố con họ.

Ái Liên đã đứng đợi bố con Ốc ở đầu phố, cô chuẩn bị xong sớm nên đi bộ ra ngoài ấy trước, đỡ mất công họ phải cua vào đón.

Vừa nhìn thấy cô, Ốc đã hớn hở vẫy tay, Ái Liên định đi xuống phía ghế phụ thì bị tiếng còi làm cho giật bắn cả mình, cô cau mày nhìn vào trong xe, Khánh Huy ra hiệu cho Ái Liên lên hàng ghế trước, Ốc ở trong cứ ngó ngoáy không yên.

Cửa xe vừa mở, Ái Liên đã nhăn mặt, Khánh Huy thấy cô chần chừ thì khó hiểu nhìn theo. Ốc tụt xuống khỏi ghế để bạn gái của nó bế ngồi lên đùi.

“Tôi ngồi dưới cũng được, mà anh dùng nước hoa đấy à?”

“Không.”

“Ừm.”

Ái Liên không hỏi nữa, cô để Ốc ngồi cẩn thận lại rồi kéo dây an toàn thắt qua người hai cô cháu. Mùi nước hoa của vợ cũ Khánh Huy ám vào người Ốc, giờ vẫn còn thoang thoảng trong không gian hẹp. Ái Liên rất nhạy cảm với những mùi này, cô còn có thể phân biệt được nó là của loại nước hoa nào. Xe đi được một đoạn, Ốc lại ngóc mặt lên kéo cằm Ái Liên khoe với cô:

“Mùi hôi của mẹ Ốc đấy cô Ái Liên ạ!”

Ái Liên hơi ngạc nhiên, xong cũng không có biểu cảm rõ rệt thì nâng mặt Ốc, hôn lên trán nó một cái rồi ôm lấy nó, mắt nhìn thẳng phía trước. Khánh Huy cũng không có ý định giải thích, anh lại hỏi sang chuyện khác:

“Cô không dùng nước hoa nhỉ?”

Ái Liên bình thản đáp, còn không quên tặng cho anh một nụ cười rất là khiêu khích và gọi đòn:

“Có dùng, nhưng không dùng loại rẻ tiền và “hôi” như thế này.”

“Vậy à? Tưởng là không dùng luôn chứ, cũng không ngửi thấy mùi bao giờ.”

“Ốc không thích mùi nước hoa. À không, mùi nước hoa bọn trẻ con hầu như đều không thích, nhiều bé còn có thể bị dị ứng, nên tôi không thường xuyên dùng khi làm việc. Ốc nhờ.”

Ốc ngoan ngoãn gật đầu, nó lại ngoảnh ra sau ngóc mặt lên mà nhoẻn miệng cười đến híp cả mắt lại, leo lẻo dặn dò:

“Cô Ái Liên đừng bôi cái mùi hôi ấy nhé, Ốc không thích đâu.”

“Ừ!”

Khánh Huy không nói thêm, chỉ âm trầm nhìn người ở bên cạnh đang cười nói vui vẻ với con trai, lý do mà Ái Liên đưa ra rất là dễ hiểu và nhân văn, lại khiến anh có cái nhìn thiện cảm hơn với cô gái này. Xem ra thì càng tiếp xúc càng phát hiện, Ái Liên không xấu như những gì anh từng nghĩ.

Ái Liên khi gặp Ốc, và khi gặp bố nó dường như là hai con người khác nhau. Nếu gặp Khánh Huy sẽ là vẻ dè chừng gai góc, nhiều lúc còn như khiêu khích muốn chơi khăm anh. Nhưng khi ở bên Ốc thì chẳng khác nào một đứa trẻ, có thể thoải mái phô bày sự nhí nhảnh vui tươi để hòa đồng cùng với nó. Diễn đàn Vietwriter.vn

Vừa đến khu vui chơi một cái là cả hai cô cháu đã dắt nhau đến gần quầy mua vé, thích thú như hai đứa trẻ cùng ngước mắt nhìn lên cái vòng quay mặt trời to đùng, Ốc nheo nheo mắt cảm thán:

“Cao quá cô ơi, Ốc thích cái này lắm.”

Ái Liên đưa tay lên trán, che bớt ánh sáng chói mắt reo lên:

“Cô cũng thích. Mình mua vé rồi cùng chơi nhé!”

“Vâng, Ốc thích cả tàu lượn siêu tốc với vòng quay ngựa gỗ và xe đụng nữa cô ạ!”

“Nhất trí luôn, bố Ốc đầy tiền.”

Dứt lời cả hai không hẹn cùng quay lại nhìn người đàn ông cao ráo vạm vỡ đang thong dong đi tới.

“Sao thế?”

“Bố mua vé chơi vòng quay mặt trời đi bố.”

“Được, xếp hàng đã con trai.”

Khánh Huy bế con trên tay rồi đứng vào hàng, Ái Liên đứng bên cạnh nhìn theo hai bố con họ vừa xếp hàng, vừa nói cái gì đó với nhau. Hàng bị dồn lên nên Ái Liên không nghe được chỉ thấy thằng bé thỉnh thoảng lại bật cười đầy vẻ thích thú rồi dơ tay vẫy vẫy mình.

Tất cả các trò chơi, ngoài vòng quay mặt trời là có Khánh Huy tham gia cùng, thì đều chỉ có Ái Liên và Ốc tham gia chơi cùng nhau, thằng bé chỉ cần có cô ở bên cạnh thì không cần bố. Khánh Huy ở bên ngoài chọn một chỗ không có đông người và trẻ nhỏ, lấy thuốc ra hút trong khi đợi hai cô cháu chơi với nhau. Chỗ anh đứng vừa hay có thể quan sát được con trai, nhìn thằng bé chơi vui vẻ lại cười suốt thì cũng vô thức bật cười theo. Bình thường Khánh Huy không có nhiều thời gian ở bên con trai, Ốc năm tuổi nhưng hầu hết đều quẩn quanh với bà nội là chính. Mẹ Khánh Huy từng là giáo viên nên cách dạy cháu cũng có phần hiện đại và khoa học chứ không bảo thủ, bởi vậy thằng bé cũng bớt bị lạc hậu hơn so với bạn bè ở lớp.

Chơi xong xe đụng, hai cô cháu dắt nhau ra tìm bố, Ái Liên vừa đi vừa lau mồ hôi cho nó, Ốc chơi nhiệt tình quá đến độ đầu tóc ướt mướt mồ hôi mặc dù thời tiết mới đầu hè vẫn còn khá mát mẻ.

“Cô ơi, giờ mình chơi cái gì tiếp?”

“Ra uống nước nghỉ ngơi đã rồi mình chơi vòng quay ngựa gỗ nhé. Để xem vé này chơi được những trò gì nào?”

Ái Liên móc vé trong túi quần ra xem, Khánh Huy mua vé có thể chơi hết tất cả các trò ở khu vui chơi này thì phải. Cô cứ lẩm nhẩm đọc, lúc ngẩng lên thì có một đứa bé to hơn Ốc đã va vào thằng bé, làm nó ngã phịch xuống đất. Thằng bé mếu máo nhìn lên, đứa va phải nó thì đứng đực ra đấy nhìn xuống. Ái Liên vội nhét tờ vé vào túi quần rồi đỡ Ốc lên, vừa phủi quần áo vừa hỏi han:

“Ốc có sao không?”

“Anh này đâm vào Ốc.”

“Nào đứng lên đã, có đau không?”

Ốc nhăn mặt gật gật đầu. Ái Liên nhìn sang thằng bé kia ôn tồn nói với nó:

“Cháu làm ngã em rồi, xin lỗi em đi.”

Nhưng ngược lại với mong đợi, nó vừa nhìn cô một cái thì đã òa lên khóc. Ái Liên không lấy làm lạ lắm kiểu ăn vạ ngược thế này, định nói tiếp thì phụ huynh của nó đã chạy tới. Cô vừa đặt tay lên vai đứa bé, chị ta đã vội hất ra khiến Ái Liên giật mình ngước mắt nhìn lên, chưa kịp nói tiếng nào người kia đã sa sả vào mặt,

“Cô định làm gì con tôi, sao lại dọa nó khóc?”

“Bảo bé xin lỗi Ốc nhà tôi. Chị làm gì mà hùng hùng hổ hổ như người ta sắp đánh con mình thế?”

“Chẳng thế à? Tôi mà không đến kịp chắc là cô đánh nói rồi cũng nên. Con có sao không? Cô ta làm gì con chưa?”

Nhìn bà mẹ trẻ bày ra vẻ sốt sắng hỏi han con mình thế khiến Ái Liên nóng mắt, dạy trẻ kiểu này thì bảo làm sao mà không hư?

“Này chị, nói chuyện có lý lẽ chút đi. Chị dạy con kiểu này sau này lớn lên phải làm sao chứ?”

“Làm sao là làm sao? Con tôi tôi còn không dám nói nặng lời mà bị cô dọa cho khóc không thở nổi thế này đây. Cô người lớn mà đi bắt nạt một đứa trẻ con, không biết xấu hổ à? Đúng là cái đồ tiểu tam, con hồ ly trơ trẽn.”

Chị ta được nước càng làm rùm beng lên, lại còn đay nghiệt nói một câu như thế khiến Ái Liên nóng mặt, “Chị vừa nói cái gì? Ai là tiểu tam?”

“Còn ai, đứa trẻ này có phải con cô không?”

Người phụ nữ ác ý chỉ vào Ốc, Ái Liên đưa mắt nhìn theo, “Nó không phải con tôi thì chị được quyền nói tôi là tiểu tam à?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Sao không? Lén lút qua lại với người có vợ, không phải tiểu tam thì là cái giống gì? Hứ.”

“Ốc à, con bị ngã có làm sao không?”

Giọng nữ ở phía sau truyền đến khiến hai người giật mình nhìn theo, người phụ nữ kia thấy Hồng Ánh xuất hiện thì nhìn lại Ái Liên rồi cười khẩy một cái. Giờ thì cô đã hiểu lý do tại sao rồi. Ái Liên dằn sự bực bội xuống, đứng khoanh tay xem họ diễn trò.

Hồng Ánh ưỡn ẹo đi lại gần Ốc, ra chiều lo lắng hỏi han:

“Đưa mẹ xem nào, con có sao không?”

“Đây có đúng là mẹ cháu không?”

Ốc giương mắt nhìn mẹ đứa trẻ kia một cái rồi gật đầu, cô ta thấy thế thì quay sang Ái Liên bĩu môi cười khẩy,

“Lại bảo không phải tiểu tam đi. Đi thôi con trai.”

“Chị đứng lại đấy, ai cho chị đi?”

“Cô định làm gì?”

“Con trai chị làm ngã Ốc còn chưa xin lỗi, chị vừa nhục mạ tôi, tôi còn chưa tính sổ với chị, định cứ thế mà đi sao?”

“Trẻ con không may đụng phải nhau ngã là chuyện thường tình, có gì mà phải căng thẳng. Cô chấp nhất với một đứa trẻ thế thì bảo làm sao lại chẳng mặt dày mà đi đong đưa chồng của người khác.”

Hồng Ánh ở bên cạnh lấy làm hài lòng vì mấy lời nhục mạ của người kia với Ái Liên lắm, cô ta canh ở đây suốt cả tiếng đồng hồ chỉ đợi thời cơ xuất hiện. Khi thấy hai đứa trẻ đụng phải nhau cũng biết đó là con của người phụ nữ này thì đã giả đò làm người tốt mách chị ra, tiện thể bơm xấu về Ái Liên, mượn tay người này sỉ nhục cô.

“Chị nói lại mấy câu vừa rồi đi, nói luôn cả họ tên chị nữa. Tôi ghi âm lại cho.”

“Làm gì?”

“Để tôi còn kiện tội sỉ nhục người khác.”

“Cô dám, gái đĩ còn già mồm à? Vợ người ta đã bắt đến tận đây rồi mà vẫn còn lên mặt được. Nhìn trẻ mà trơ trẽn thế nữa cơ à?”

“Chửi tiếp đi, xong chúng ta lên tòa nói chuyện.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Nhìn vẻ bình thản của Ái Liên khiến cả Hồng Ánh lẫn người phụ nữ kia lấy làm chột dạ. Cùng lúc ấy Khánh Huy cũng vừa đi tới, nhìn thấy Ái Liên ở giữa một đám người đang ồn ào chỉ trỏ thì rảo bước nhanh hơn.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ai đây?”

“Hình như là bố đứa trẻ.”

Thấy Khánh Huy, những người hiếu kỳ vừa vây quanh họ lại xôn xao bàn tán, ai cũng hóng hóng vì đoán sắp được xem đánh ghen. Hồng Ánh thấy chồng cũ thì vội vàng kéo con trai chặn bước anh, cô ta còn bám lấy Khánh Huy áp cả người vào cánh tay, tỏ ra thân mật cho những người khác cùng nhìn thấy.

Người phụ nữ đang gây hấn với Ái Liên nhìn thấy một màn đó thì tỏ ra đắc ý, quay ngoắt nhìn sang cô đầy khinh bỉ, cô ta làm như mình vừa làm được một việc tốt.

“Hóa ra là tiểu tam thật. Nhìn trẻ trung xinh đẹp vậy mà…”

“Giờ bồ bịch công khai thế chứ lại. Tội người vợ.”

Mấy người hiếu kỳ không hiểu đầu đuôi câu chuyện lúc này cũng xì xào bàn tán, nhiều câu không mấy tích cực đã lọt vào tai Ái Liên. Nhìn một màn thân mật trước mặt đã khiến cô nóng máu, lại còn phải nghe mấy lời khốn kiếp ấy càng khiến Ái Liên muốn đánh người.

Nhưng mấy người kia chưa đắc ý được bao lâu thì Hồng Ánh bất ngờ bị Khánh Huy hất ra, cô ta giật mình thảng thốt kêu lên một tiếng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Tiếng xì xào lại một lần nữa vang lên:

“Đấy, đánh vợ hay sao đấy.”

“Đàn ông đốn mạt, đúng là tệ bạc.”

Khánh Huy cúi xuống bế con trai lên tay rồi đứng về phía Ái Liên, ánh mắt thâm sâu nhìn vào cô hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

“Đồ đàn ông xấu xa, dám công khai cặp bồ, còn bênh bồ hắt hủi vợ.”

Gương mặt góc cạnh bỗng trở nên khó coi, Khánh Huy cau mày, trừng mắt nhìn người vừa mở miệng nói ra câu ấy, lại liếc mắt nhìn vợ cũ đang đứng nhìn về phía mình. Mấy giây trước cũng loáng thoáng nghe mấy người xung quanh chì chiết như thế, nhưng Khánh Huy không nghĩ là họ nói tới mình, giờ lại bị chỉ thẳng mặt, thì lấy làm khó chịu. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Chị vừa nói cái gì? Ai là bồ của ai? Ai là vợ của ai?”

“Con hồ ly tinh này này. Không phải anh cặp bồ bị vợ phát hiện hay sao?”

“Hồng Ánh, cô lại làm cái trò gì vậy?”

Tiếng gằn giọng vô cùng có lực khiến Hồng Ánh giật cả mình, cô ta thảng thốt nhìn Khánh Huy mà cả mặt lẫn tai đều nóng ran.

Ốc thấy người ta chỉ tay vào mặt Ái Liên còn mắng cô là hồ ly tinh thì nhào sang đập cái đét vào tay người kia trước sự sững sờ của tất cả những người có mặt. Cô ta cáu tiết rít lên:

“Ơ cái thằng ranh này.”

“Sao cô lại chỉ tay vào mặt cô Ái Liên, mẹ cô không dạy là chỉ tay vào mặt người khác là bất lịch sự à? Cô Ái Liên dạy Ốc là không được chỉ tay vào mặt người khác như vậy là hư. Sao cô hư thế?”

“Ơ…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom