Tối hôm trước Ái Liên đến nhà Khánh Huy làm khách, lúc trở về nhà lại quên sạc điện thoại ở nhà anh. Ngày hôm sau là thứ bảy nhưng Ái Liên vẫn phải trực theo ca. Khánh Huy được nghỉ, nhân tiện đưa mẹ và con trai đi siêu thị mua đồ thì mang tới giúp cô. Sau khi đưa hai bà cháu đến trung tâm thương mại, anh mới tới bệnh viện, sợ con trai đi theo sẽ mè nheo làm phiền Ái Liên nên giấu diếm không nói cho thằng bé biết.
Nó mà biết anh ở sau lưng lén lút đi gặp “bạn gái” chung của hai bố con một mình, chắc chắn sẽ dỗi anh cho mà xem. Khánh Huy đưa mắt nhìn con trai đang ngúng nguẩy cái mông đi theo bà nội vào trong sảnh trung tâm thương mại mà bất giác bật cười. Diễn đàn Vietwriter.vn
…
Khánh Huy vừa đi qua khỏi quầy lễ tân của bệnh viện thì thang máy trước mặt cũng chầm chậm đóng lại, anh vội vã rảo bước, nhanh tay nhấn nút trên bảng điều khiển, thật may là kịp. Ở bên trong đã có sẵn hai nữ điều dưỡng ở bên, họ biết ý đứng lùi lại một chút nhường bảng điều khiển cho Khánh Huy. Anh nhấn nút lên tầng năm rồi đứng nép vào thành thang máy.
Không biết người nào rảnh rỗi bấm thang mà cứ đi được một tầng lại mở ra nhưng không thấy có ai vào.
Hai nữ điều dưỡng đứng sau lưng Khánh Huy chẳng ngại có khách mà hớn hở chuyện trò với nhau giết thời gian, “Này dùng nước hoa gì đấy?”
“Channel 5 mới được tặng. Thơm không?”
“Thơm, mà sức nhiều thế, hơi nồng. Mà chị Ái Liên đã nói là không được dùng nước hoa quá nồng trong khi làm việc cơ mà. Rồi lại bị nhắc cho xem.”
Nghe nhắc tên Ái Liên, Khánh Huy hơi đánh mắt qua vai, liếc nhẹ về sau. Đúng là khi bước vào anh có thấy mùi nước hoa khá nồng, lại cho rằng vì ở trong không gian kín nên mới như vậy, chứ bình thường Khánh Huy không sử dụng nước hoa nên không rành lắm. Họ nói Ái Liên không cho nhân viên dùng nước hoa, ngẫm lại thì anh cũng không thường ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô thì phải. Duy nhất chỉ có lần Ái Liên say, rõ ràng anh có ngửi thấy một mùi hương khá ngọt ngào nhưng rất nhẹ, bởi nó gần như đã bị hương men nồng nặc khi ấy át đi. Sau này cũng không thấy nữa.
Nữ điều dưỡng vừa bị nhắc nhở không những không tiếp thu còn đưa cổ tay lên mũi ngửi ngửi, hậm hực buông lời:
“Hứ, bệnh viện có cấm đâu, mình bà ý thế.”
“Ừ, người có tiếng nói nó khác, không thấy giám đốc bệnh viện cũng phải nể chị ấy mấy phần à? Trẻ thế đã sắp lấy bằng tiến sĩ y khoa rồi, lại còn du học nước ngoài loại xuất sắc về nữa chứ. Gia đình thì nghe nói giàu nứt đố đổ vách, bố là trường khoa sản, mẹ làm giám đốc công ty vật tư y tế to đùng. Đúng là người sinh ra đã ở vạch đích. Cơ mà cũng phải có thực lực, cái này thì công nhận là chị Ái Liên giỏi.”
“Thì có ai dám nói gì về vấn đề chuyên môn của bà ý đâu, ai cũng tai nghe mắt chứng kiến bả cứu bệnh viện bao phen. Phải công nhận đã xinh lại còn giỏi, chả hiểu kiếp trước chắc phải cứu cả cái dải ngân hà mới ăn hết may mắn của thiên hạ như vậy.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Nghe cô kia cảm thán, cô còn lại cũng phì cười, lại đế thêm vào:
“Nhưng mà đời tư cũng bê bối lắm, nói nhỏ cho mà nghe. Nghe nói bà ấy với phó khoa sản có tư tình, có người nhìn thấy họ nắm chân nắm tay tình tứ lắm."
“Thật á? Tưởng không thích nhau chứ nhỉ? Trước bà Liên thích bác sĩ Bách ở khoa sản cơ mà? Chẳng lẽ đổi vị à?”
“Chả vậy, người ta lấy vợ, đẻ con rồi còn tơ tưởng gì nữa? Mà ông Đức cũng cơ hội bỏ bố ra, nhà bà Liên giàu thế ham là phải.”
“Ờ, mà cũng đúng thôi, trai tài gái sắc cùng độc thân, họ qua lại cũng chả có gì là lạ.”
Thang dừng lại ở tầng năm, Khánh Huy âm trầm bước ra trước, bóng dáng cao lớn thu hút ánh nhìn của người ở phía sau, lúc này hai cô kia mới thảng thốt nhận ra trong thang máy không chỉ có mình mình thì nuốt khan nhìn nhau. Họ thế mà lại mải buôn chuyện đến độ quên mất còn một vị khách ở trong đó. Cô này nhăn mắt nhíu mày nhìn cô kia, rồi lấm lét trông theo bóng lưng đang dần thu hẹp bởi cửa thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, Khánh Huy cau mày ngoảnh mặt ra sau, đúng là phụ nữ, rảnh rang bàn chuyện người khác như đúng rồi vậy. Mà cái tên Đức họ nhắc tới, anh nghe rất quen thì phải. Lại còn có tư tình qua lại với nhau nữa cơ đấy, con cáo con này cũng đào hoa phết nhỉ?
Khánh Huy khẽ lắc đầu, rõ ràng miệng nở nụ cười mà trong lòng lại có chút bức bối, tay cầm chiếc túi nilon nhỏ đựng sạc điện thoại vô thức siết lại, anh rảo bước đi về hướng khoa nhi.
Nhưng vừa tới gần khu vực cây nước tự động thì chợt khựng lại vì bóng dáng hai người đang đứng đối diện nhau, đầu mày Khánh Huy chợt nhíu chặt lại, dáng người thanh mảnh, mái tóc buộc cao trên đỉnh đầu kia rất quen mắt. Anh định bước lại gần thì người đàn ông đứng đối diện cô gái đã chộp lấy cổ tay cô ấy, khiến Khánh Huy dừng bước.
“Hết ca trực đi ăn với anh.”
“Sao tôi phải đi ăn với anh? Buông tay, ở nơi công cộng đừng nắm chân nắm tay khiến người khác hiểu lầm.”
“Em sợ bị người khác hiểu lầm với anh đến thế sao?”
Ái Liên chẳng thèm đáp, mà thờ ơ gật gật đầu, vậy mà người kia lại chẳng biết xấu hổ không chịu buông tha mà còn cố tình bước thêm một bước, sáp lại gần khiến Ái Liên giật mình thì ngước mắt nhìn lên. Hai người ở gần đến độ chóp mũi cô gần như đã chạm phải ngực anh ta.
Ái Liên kinh hãi lùi lại một bước thì gót chân đã chạm phải cái gì đó đánh khục mà cả người vô thức ngả ra sau, đầu cô theo đó tựa vào một mảng cứng rắn vào đấy. Cả Ái Liên và Tuấn Đức đều thảng thốt ngước mắt nhìn lên, anh ta vẫn giữ ghì lấy cổ tay cô ở trên không trung, gườm gườm mắt nhìn người vừa xuất hiện. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy giữ nguyên mặt lạnh đáp lại cái nhìn đầy kinh ngạc của Tuấn Đức, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Ái Liên liền lặng lẽ nở một nụ cười nhạt. Cô thoáng kinh ngạc thốt lên:
“Sao anh lại ở đây?”
Khánh Huy không vội đáp mà nắm lấy cổ tay Ái Liên đang bị Tuấn Đức giữ lấy, gỡ ra khỏi tay anh ta rồi nhét túi đựng sạc điện thoại vào ép cô nắm lấy nó thay mình trong sự ngỡ ngàng của cả hai người họ.
“Mang trả sạc điện thoại tối qua em để quên ở nhà tôi.”
Nghe câu ấy của Khánh Huy, Tuấn Đức khó chịu ra mặt thì cau có gườm mắt hình viên đạn lườm anh. Khánh Huy chẳng thèm sợ, nụ cười khi nãy đã thu lại, đáp lại anh ta là cái nhìn sắc lạnh, hệt như đang đối mặt với bọn tội phạm mà anh từng hỏi cung. Mà đích thị là anh đang coi gã đàn ông trước mặt như thế Khánh Huy nhận ra Tuấn Đức chính là kẻ lần trước ở quán rượu muốn dở trò với Ái Liên bị anh phá bĩnh. Nhưng anh ta lại không nhận ra Khánh Huy là kẻ ngáng đường ngày hôm đó.
Không gian chợt trở nên yên ắng, cơ hồ Ái Liên có thể nghe được tiếng tim mình đang đập uỳnh uỵch trong lồng ngực, cộng hưởng với tiếng nhịp đập của thân thể rắn chắc ở phía sau mà cô đang tựa vào. Ở cái tư thế này thật sự để người khác nhìn vào cũng khó coi quá rồi. Một mình cô kẹp lép giữa hai người đàn ông, nhưng so với việc phải đụng chạm với Tuấn Đức thì ngả ngón lên Khánh Huy vẫn tốt hơn. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên ái ngại thu tay mình về rồi đứng ngay ngắn dậy, lại nhìn Tuấn Đức đang ngậm một bụng tức tối đến cau có mặt mày ở kia thì khẽ cười khẩy một cái, sau đó phớt lờ coi anh ta như không khí mà quay lưng lại, đối mặt Khánh Huy nói chuyện:
“Cảm ơn anh, tôi tưởng anh nói đùa mà lại mang tới thật.”
“Tôi đã bao giờ đùa cợt với em đâu? Đừng quên là tôi vẫn đang tán em đấy.”
Ái Liên cau mày ngước nhìn người ở trước mặt, bắt gặp nụ cười nửa miệng của anh, thì muốn toát mồ hôi hột, nhưng lại phát hiện ra ánh mắt thâm sâu không hề đặt lên mình mà sượt qua đỉnh đầu cô hướng ra sau thì thầm đoán là đang muốn nói cho kẻ ở phía sau nghe. Cô cố nhịn cười để không phát ra tiếng, tay cầm túi đựng sạc điện thoại bật ngón cái âm thầm khen ngợi người đàn ông này cũng giỏi diễn quá rồi.
Tuấn Đức nghe được lời tuyên bố ấy của Khánh Huy, Ái Liên lại không phủ nhận thì lấy làm tức tối lắm, anh ta hậm hực bóp méo cả ly cà phê đã uống cạn trong tay. Một màn cay cú ấy chẳng qua được mắt Khánh Huy, chọc điên được hắn anh lấy làm vui vẻ lại thu mắt về, cúi xuống nhìn người ở trước mặt, thản nhiên đưa tay vén tóc mai vương trên mi mắt cô ra. Ái Liên tuy ngại nhưng lại phối hợp diễn với anh một màn tình cảm cho kẻ ở phía sau xem.
Tuấn Đức bỗng trở thành người thừa thì tức tối ném cốc giấy bị bóp bẹp dúm vào thùng rác ở ngay đó rồi hậm hực bỏ đi.
Nghe tiếng bước chân xa dần, Ái Liên chợt thu lại nụ cười gượng gạo mà ngoảnh mặt về phía sau nhếch nhếch môi cười khẩy một cái. Rồi quay trở lại với vẻ mặt thản nhiên nhìn người đàn ông trước mặt:
“Anh uống gì tôi mời.”
“Có cái gì mà mời?”
“Cà phê, trà chanh, trà gừng… Thích loại nào tùy ý chọn.”
Khánh Huy đưa mắt nhìn vào giỏ mây đựng đủ loại đồ uống đóng gói để sẵn trên nắp cây nước khẽ lắc đầu:
“Đuổi được một kẻ bám đuôi bất lịch sự mà chỉ được mời mấy thứ miễn phí thế này thôi à?”
“Rồi anh muốn gì nữa? Anh không xuất hiện thì tôi vẫn đuổi được anh ta thôi. Gì mà căng. mà không ngờ cái miệng anh dạo này cũng nhây thế vậy.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Quá khen rồi. Gần mực thì cũng phải đen thôi.”
Ái Liên bày ra vẻ ghét bỏ bĩu môi, đúng là không thể nói quá ba câu với nhau mà không móc mỉa. Cô dơ túi đựng sạc điện thoại lúc lắc trước mặt Khánh Huy, lạnh nhạt buông một câu, “Cảm ơn!”
“Thế thôi à?”
“Rồi còn muốn gì nữa? Chẳng có nhẽ tôi phải mời anh ăn tối ở nhà hàng sang trọng hay cái gì đó đại loại như thế để cảm ơn hử?”
“Tùy tâm.”
“Con người anh cũng thực dụng quá nhỉ? À tôi có cái này gửi cho Ốc, anh đi vào đây với tôi.”
Ái Liên sực nhớ ra thì quay người đi trước, Khánh Huy không từ chối mà im lặng đi theo cô, nhưng hai người vừa đi được mấy bước thì Ái Liên nhận được điện thoại, dưới phòng cấp cứu báo có bệnh nhi đang trong tình trạng nguy kịch cần cô xuống đó gấp.
Nhận thông tin, Ái Liên vội vã chạy đi luôn, Khánh Huy theo phản xạ cũng chạy theo cô. Ái Liên chân ngắn mà chạy còn nhanh hơn cả anh, thoắt cái đã ở trước cửa phòng cấp cứu.
Nữ điều dưỡng thấy cô thì nén thở phào, tay vẫn ôm bệnh án, “Chị đây rồi.”
“Tình hình thế nào?
“Bệnh nhi tám tháng tuổi. Nhập viện trong tình trạng co giật toàn thân, tím tái, không đo được huyết áp ạ!”
“Bác sĩ cứu con tôi!”
Người nhà bệnh nhi lao tới bám lấy tay áo Ái Liên, nữ điều dưỡng vội vã đưa tay ra cản lại:
“Anh chị bình tĩnh, đừng làm cản trở bác sĩ.”
Ái Liên chỉ kịp liếc họ một cái, chẳng đủ thời gian an ủi mà đi vội vào trong phòng cấp cứu, vừa đi vừa tiếp nhận thông tin về tình hình của bệnh nhi vừa được đưa vào từ điều dưỡng báo lại.
Khánh Huy đứng chống hông nhìn theo cánh cửa bật ra bật vào mấy cái trước khi khép hẳn lại, qua ô cửa kính chỉ thấy thấp thoáng bóng lưng của Ái Liên.
Ở bên ngoài là đôi vợ chồng trẻ, mặt mày người nào cũng mếu máo đầy lo lắng, người vợ thì khóc lóc vật vã, người chồng không biết an ủi làm sao cũng sốt ruột, hết đứng lại ngồi, tay vắt lên trán lộ rõ sự hoảng sợ.
Bệnh nhi mà Ái Liên vừa tiếp nhận trước khi nhập viện đã có dấu hiệu sốt nhẹ từ bốn năm ngày trước đó, tiêu chảy hơn mười lần một ngày, liên tục nôn mửa. Gia đình cho bé đến một phòng khám tư nhân mà hàng xóm giới thiệu, rồi tự ý cho uống thuốc, nhưng không rõ là loại gì. Sau đó thấy bé có dấu hiệu giảm sốt và tiêu chảy, cũng không nôn mửa nữa thì yên tâm là khỏi. Nhưng vào đêm hôm qua, trong lúc đang ngủ bé lên cơn co giật, môi tím tái thì bố mẹ mới tá hỏa đưa đến phòng khám đa khoa cách nhà ba cây số để cấp cứu. Bé được xử lý thở oxy, chống co giật bằng diazepam, sáng nay mới được đưa vào bệnh viện Đa khoa thành phố Biển khi tình trạng đã hết sức nguy kịch.
Sau khi làm cấp cứu xét trên các triệu chứng lâm sàng và lấy máu xét nghiệm, Ái Liên đưa ra chẩn đoán tình hình của bệnh nhi, “Sốc giảm thể tích, tiêu chảy, nhiễm trùng, nhiễm trùng huyết từ đường tiêu hóa, sốc sốt xuất huyết Dengue nặng.”
“Bây giờ phải làm sao ạ?”
“Đặt nội khí quản thở máy, truyền dịch chống sốc, chống co giật, kháng sinh và điều chỉnh nước điện giải toan chuyển hóa máu. Xét nghiệm máu cho kết quả test nhanh kháng nguyên NS1 chẩn đoán sốt xuất huyết dương tính, tổn thương gan nặng, rối loạn đông máu nặng, albumin máu giảm nặng. Truyền albumin, sử dụng thuốc vận mạch, truyền máu, huyết tương tươi đông lạnh, kết tủa lạnh, tiểu cầu đậm đặc, điều trị hỗ trợ gan. Đặc biệt theo dõi trường hợp này nhé!”
“Vâng, hú hồn con chồn ạ! Sao lại để nguy kịch thế này mới đưa vào không biết nữa.”
“Không trách được, biểu hiện sốt không cao với triệu chứng tiêu hóa nên phụ huynh và nhân viên y tế không có chuyên môn dễ mất cảnh giác với sốt xuất huyết, có thể chỉ nghĩ rằng trẻ bị rối loạn tiêu hóa, tiêu chảy nhiễm trùng dẫn đến việc đưa con em nhập viện trễ.”
Ái Liên khẽ thở hắt ra, nhìn đứa trẻ nằm im trên giường mà thương cảm. Nó chỉ là một trong số ít những đứa trẻ được đưa vào cấp cứu khi đã rơi vào tình trạng nguy kịch mà cô từng tiếp nhận thôi. Bố mẹ thiếu kiến thức, lại gặp được thầy thuốc thiếu chuyên môn và năng lực khó tránh khỏi những sự việc như thế này xảy ra.
“Con em thế nào hả bác sĩ ơi?”
Vừa thấy Ái Liên đi ra khỏi phòng cấp cứu, mẹ đứa trẻ đã lao đến bám lấy cô, mếu máo hỏi han tình hình con mình ở trong đó.
Ái Liên có chút đau vì bị đầu móng tay chị ta bấm vào da thịt nhưng nhìn vào vẻ hốt hoảng và đôi mắt sưng đỏ đầy sợ hãi trên gương mặt người mẹ trẻ thì vẫn cố nở nụ cười trấn an:
“Tạm thời qua cơn nguy kịch nhưng vẫn cần phải theo dõi thêm, nhất là đêm nay và đêm mai, nếu giảm sốt thì mới coi như qua khỏi được. Đang vào mùa mưa, đây là thời điểm muỗi vằn phát triển truyền bệnh sốt xuất huyết, anh chị nên để ý và chủ động thực hiện các biện pháp phòng bệnh, tăng cường diệt muỗi, bọ gậy, buông màn cho bé. Đặc biệt chú ý khi thấy trẻ sốt cao trên hai ngày và có các dấu hiệu cảnh báo sốt xuất huyết như bứt rứt, lăn lộn hoặc li bì lơ mơ, nói sảng, chảy máu cam, máu răng hoặc nôn ra máu, phân đen, đau bụng, chân tay lạnh, bỏ bú, bỏ ăn thì cần đưa trẻ tới bệnh viện để được chẩn đoán và hỗ trợ kịp thời, chứ như con anh chị là ở thể Sốt xuất huyết Dengue nặng rồi đấy. Muộn thêm chút nữa thì chỉ có Tôn ngộ không may ra cứu được chứ bác sĩ bó tay.”
Nghe câu cuối của Ái Liên mà Khánh Huy đang đứng dựa tường cũng chợt phì cười, cô lúc này mới để ý thấy anh vẫn còn đứng ở đấy thì ngước mắt trông ra. Nhìn hành động đưa tay che miệng và vẻ mặt nín cười, đuôi mắt cũng nheo lại của anh mà muốn cười theo. Sau khi dặn dò người nhà của bệnh nhi cô mới bình thản đi về phía người đàn ông đang đứng, tay đút vào túi áo blouse, ngước mắt nhìn Khánh Huy: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh vẫn còn đợi à?”
“Ừ, chưa thấy bà cháu Ốc gọi, đứa trẻ thế nào?”
“Tạm thời hơi ổn một chút, còn phải theo dõi thêm. Bị sốt xuất huyết nặng, chắc vừa nãy anh cũng nghe hết rồi chứ, nhớ để ý Ốc đấy.”
Khánh Huy gật gù nhún vai tỏ ý đã tiếp thu lời của cô. Ái Liên không nói chuyện nữa mà quay người rời đi, Khánh Huy cũng đứng thẳng người đi theo sau. Không phải lần đầu tiên thấy cô trong bộ dạng hớt hải làm cấp cứu cho bệnh nhi, nhưng lần nào cũng khiến Khánh Huy có ánh nhìn vô cùng khác lạ và hứng thú. Nói không phải mê tín nhưng anh thích dáng vẻ nghiêm túc ấy của Ái Liên, ít nhất thì nó cũng khiến Khánh Huy có thêm thiện cảm với cô nàng ngông nghênh, nhây nhớt này.
Bình luận facebook