-
CHƯƠNG 154 CẦU HÔN
CHƯƠNG 154 CẦU HÔN
Bí thư Vương là người đứng ra hòa giải, Khúc Mịch đành phải nhượng bộ. Anh muốn Dĩ Nhu cùng đi với mình nhưng Dĩ Nhu không muốn tham gia những bữa tiệc xã giao như vậy.
“Trong bữa tối hôm nay có phụ nữ chưa kết hôn, em không có mặt thì anh cũng không đi.”
“Em không sao!” Dĩ Nhu mau chóng tỏ rõ thái độ của mình, cô không phải là một người hay ghen, hơn nữa cô có lòng tin với mình, càng tin tưởng Khúc Mịch. Nếu tình cảm mỏng manh như vậy thì cho dù là ai đều cũng không thể níu giữ được.
“Anh thì có….” Khúc Mịch nhanh miệng, “Anh có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, vì em nguyện ‘thủ thân như ngọc’.”
Dĩ Nhu phì cười, thời đại này ai còn dùng từ ‘thủ thân như ngọc’, lại còn dùng cho đàn ông. Cho dù là người chưa từng có bạn gái nhưng thời đại này ai chưa từng chạm tay con gái, làm gì có người đàn ông nào còn “thuần khiết”.
“Em không tin? Có muốn kiểm chứng hay không?” Khúc Mịch ôm chầm lấy cô, cọ tới cọ lui.
Làm sao nghiệm chứng? Khúc Mịch thường hay dùng mấy từ bóng gió, lúc đầu Dĩ Nhu rất ngại sau này nghe cũng quen.
Cô trừng mắt với Khúc Mịch: “Anh cũng biết chuyện này không thể nghiệm chứng nên mới trắng trợn như vậy đúng không?”
“Làm sao không nghiệm được? Mấy chuyện đó sẽ thường dùng tay, rồi xong… làm một lần cậu nhỏ cả ba đêm ‘héo úa’. Còn anh, thanh niên khỏe mạnh, ‘cậu bé một đêm bảy lần’ chính là anh.”
“Không nói nhảm với anh, em phải thay quần áo, anh mau ra ngoài chờ.” Dĩ Nhu đẩy anh ra ngoài sau đó đóng cửa lại.
Một lát sau Dĩ Nhu bước ra. Cô mặc bộ đầm màu vàng nhạt, sát nách, không cổ, lộ ra xương quai xanh quyến rũ, váy ngắn trên gối để lộ đôi chân thon dài, phía dưới đi đôi giày màu da có đính chiếc nơ nhỏ… trông cô thật đáng yêu.
Khúc Mịch nhìn không chớp mắt, anh phải thừa nhận chỉ có Dĩ Nhu mới mang lại cho anh cảm xúc này, chỉ tùy tiện khoác một bộ quần áo cũng khiến anh ngẩn ngơ.
Cũng may hôm nay chỉ có mình bí thư Vương, anh không sợ ai ngắm được gương mặt xinh đẹp này.
Hai người cùng nhau xuất hiện ở phòng ăn riêng, bí thư Vương và Mạc Sầu đã chờ ở bên trong, thấy bọn họ đến hai người đứng lên.
“Đều đã quen biết nên không cần giới thiệu.” Bí thư Vương nhìn Mạc Sầu và Khúc Mịch, sau đó nhìn sang Dĩ Nhu, “Có phải là bác sĩ Tăng? Nghe đại danh đã lâu.”
Tên của cô nổi tiếng từ khi nào vậy? Lời khách sáo này bí thư khiến một người không quen giao tiếp như Dĩ Nhu nhất thời chẳng biết đối đáp thế nào.
“Bí thư Vương, ông đừng dọa Tiểu Nhu, cô ấy chưa từng gặp người nào cấp cao như chú.” Khúc Mịch nửa đùa nửa thật.
“Cháu đừng nói vậy…” Bí thư Vương cười ha hả, “Chức này của chú nếu vào thời phong kiến chỉ cùng lắm là quan Tri phủ, trước mặt nhà cháu vẫn còn cách một bước xa.”
Nghe đến đây cả Dĩ Nhu và Mạc Sầu đều kinh ngạc.
Mạc Sầu chỉ biết Khúc Mịch có cấp trên đứng ra bảo lãnh nhưng rốt cuộc cấp lớn đến mức nào thì cô ta không biết được. Hôm nay nghe bí thư Vương nói như thế cô ta bỗng chốc cảm thấy hồi hộp… chẳng lẽ Khúc Mịch là con ông cháu cha? Vậy thì lần này cô ta đụng phải ổ kiến lửa rồi.
Dĩ Nhu còn kinh ngạc hơn, cô quen Khúc Mịch lâu như vậy nhưng chưa từng thấy anh có người thân làm chức lớn. Không đúng, nếu bí thư Vương nói anh là con cháu thế gia, nói cách khác ông bà của Khúc Mịch phải là quan lớn, ít nhất là cấp bộ; nhưng cô chỉ nghe ba Khúc Mịch làm nghiên cứu….
Khúc Mịch bóp nhẹ lòng bàn tay của Dĩ Nhu, thừa dịp hai người kia không để ý anh nháy mắt với cô một cái ý muốn nói về nhà sẽ “khai nhận” với cô sau.
Bốn người ngồi xuống, còn chưa an vị đã nghe Mạc Sầu hỏi: “Không biết ba đội trưởng Khúc làm nghề gì?”
“À… nghiên cứu khoa học nhưng đã về hưu, hiện tại chỉ ở nhà an dưỡng tuổi già.”
Nghe câu trả lời này trong lòng Mạc Sầu càng nghi hoặc.
“Ngày hôm nay tôi mời cũng muốn là cầu nối giữa chủ nhiệm Mạc và Khúc Mịch. Tôi không quan tâm tác phong làm việc hay lập trường khác nhau nhưng tựu chung lại chúng ta đều cùng nhau chống lại bọn tội phạm, giữ gìn trật tự xã hội, vì Đảng và nhân dân phục vụ! Vậy chúng ta cố gắng tìm những điểm chung, bỏ qua những bất đồng…”
Bí thư đúng là bí thư, mở miệng đều là đường hướng chính trị, truyền bá tư tưởng. Tuy nhiên nếu đã đồng ý đến để hòa giải, Khúc Mịch cũng lặng lẽ coi như đã đồng ý.
Mạc Sầu mở chai rượu rót vào bốn ly, cô ta cầm ly của mình, cười cười: “Con người tôi thẳng tính, kiêu ngạo nên có chỗ nào mạo phạm đến đội trưởng Khúc thì xin anh bỏ qua. Tôi cạn trước, mọi người tùy ý.”
Khá thoải mái, tửu lượng giỏi, cạn hết ly rượu mặt không đỏ. Dĩ Nhu thầm ước ao, cô chỉ cần nhấp môi cũng thấy say sẩm mặt mày.
Bí thư Vương cũng nâng ly, Khúc Mịch và Dĩ Nhu cũng đành phải nâng ly.
“Em nhấp môi là được, lát anh gọi em ly sữa!” Khúc Mịch tự nhiên, ngữ điệu cưng chiều.
Dĩ Nhu xấu hổ đến đỏ mặt, đây là trường hợp nào mà anh lại chăm sóc ân cần như vậy? Tuổi tác không chênh lệch nhiều, người ta cầm ly rượu cạn còn cô lại như đứa trẻ chưa cai sữa, thật quá mất mặt!
Cô có tính cách quật cường nên dù không biết uống rượu cô cũng phải uống, quá lắm để Khúc Mịch đưa về. Thế nhưng thật sự vừa uống một ngụm cô lập tức cảm thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng.
Khúc Mịch ôm cô để cô ngồi lại lên ghế, ép cô ăn một miếng salad trộn.
Khúc Mịch vừa muốn mắng cô không biết uống lại thích cậy mạnh nhưng khi nhìn đôi mắt cô lim dim, mỉm cười nhìn anh thì lời muốn nói nuốt lại vào bụng.
“Phục vụ, cho tôi một ly sữa.” Khúc Mịch ngồi xuống, quay đầu nhìn Dĩ Nhu, nhẹ nhàng, “Em ngoan uống sữa, chỗ nào thấy khó chịu thì nói anh.”
Mạc Sầu chứng kiến cảnh này thấy chua xót trong lòng, chủ yếu không liên quan đến tình cảm chỉ là lòng tự tôn và ghen tị của phụ nữ. Cô ta tự nhận mình có rất nhiều người theo đuổi, nhưng chưa có một người nào ưu tú như Khúc Mịch, trong mắt Khúc Mịch chỉ có một mình Dĩ Nhu mà thôi.
“Khi nào chú được uống rượu mừng đây?” Bí thư Vương thấy hai người thân mật liền lên tiếng hỏi.
“Sắp rồi ạ.” Khúc Mịch liếc nhìn Dĩ Nhu, ý cười càng đậm.
“Sắp hồi nào????” Dĩ Nhu phản bác, “Ai đồng ý lấy anh đâu, hơn nữa anh còn chưa chính thức cầu hôn.”
À… thì ra cô đang đợi lời cầu hôn! Nghe đến đây mắt Khúc Mịch sáng rỡ, anh đoán không được tâm tư của Dĩ Nhu nên chưa dám manh động. Nếu sớm biết chỉ cần một ngụm rượu sẽ để Dĩ Nhu nói ra lời từ đáy lòng thì anh đã chuốc rượu cô từ lâu… Lần này quả không uổng công, thu hoạch rất lớn.
Thế nhưng cầu hôn không giống phá án, anh không có kinh nghiệm, lý thuyết là vậy nhưng thực hành vẫn chưa thể chắc chắn.
Từ nhà hàng trở về Khúc Mịch bắt đầu ra vẻ bí mật, Dĩ Nhu cũng không gặng hỏi vì nghĩ liên quan đến vụ án. Tuy rằng hai người thân thiết nhưng công việc của Khúc Mịch cô không can thiệp nhiều cũng không hỏi han.
Người dân cũng khá quan tâm đến vụ án hộp sọ hóa thạch, nhiều lần gọi cho đội hình sự để hỏi thông tin nên lãnh đạo thành phố rất lo lắng và áp lực. Tuy nhiên phá án lại không như những công việc khác, có gấp cũng đâu làm được gì. Lãnh đạo đã ra lệnh hệ thống công an toàn thành phố phải nỗ lực hiệp trợ bất cứ khi nào đội hình sự cần.
Đội hình sự tiếp tục theo phương hướng điều tra mới, cho dù bận đến mức nào Khúc Mịch đều cùng tam tầm với Dĩ Nhu.
Thế nhưng hôm nay anh gọi điện thoại cho Dĩ Nhu nói cô qua nhà hàng trước, anh sẽ đến sau.
Mấy ngày vừa qua cả hai người đều rất bận, về đến nhà đều ăn qua loa cho xong, chắc có lẽ Khúc Mịch chịu không nổi nên muốn mời cô đi ăn cho đỡ nhạt miệng.
Dĩ Nhu nghĩ như vậy nên lúc rời cảnh cục cô định sẽ đến thẳng nhà hàng nhưng chợt nhớ đây là nhà hàng Tây nên phải ăn mặc lịch sự một chút.
Cô về nhà tắm rửa, thay quần áo rồi lái xe đến đó.
Vừa vào nhà hàng cô khẽ nhíu mày, bình thường nhà hàng này rất đông khách, còn có khách xếp hàng chờ. Ngày hôm nay là ngày gì tại sao không có khách? Có điểm bất thường…
“Cô Tăng?” Nhân viên đi tới, gật đầu chào rồi đưa cô đến bàn ăn.
Nhìn qua là biết có lẽ Khúc Mịch đã đặt trước, khả năng cũng đã chọn sẵn thực đơn. Khi ở chung với Khúc Mịch có điểm này là tốt nhất, xưa nay cô chưa từng bận tâm bất cứ chuyện gì, anh hiểu được tâm lý của cô, còn thường xuyên tạo nên nhiều điều bất ngờ.
Dĩ Nhu ngồi đợi, đưa mắt nhìn xung quanh. Nhà hàng này theo phong cách Pháp, bố trí rất lãng mạn, những đôi nam nữ rất thích tới đây dùng bữa, chỉ có một điều duy nhất là đắt, quá đắt!
Khúc Mịch đến rồi, Dĩ Nhu tròn xoe mắt nhìn anh. Hôm nay anh diện âu phục thẳng tắp, thắt cà vạt, giày da bóng lưỡng. Lần đầu tiên cô được thấy anh diễn lễ phục, giơ tay nhấc chân đều toát lên dáng vẻ con nhà quyền quý.
Dĩ Nhu chợt nhớ tới lời của bí thư Vương nói Khúc Mịch dù gì cũng là con nhà quyền thế. Sau đó Khúc Mịch có giải thích với cô: ông ngoại ông nội của anh đều làm chính trị, có ba cậu một người trong quân đội, hai người còn lại là quan chức địa phương.
Anh em của ông nội anh đều hoạt động cách mạng, đã hi sinh chỉ còn lại một mình ông nội. Trên người ông mang vô số vết thương, từng vết sẹo đều là niềm vinh dự. Khi còn nhỏ anh luân phiên ở hai nhà nội ngoại nên mưa dầm thấm đất, tính kỷ luật và bá đạo cũng thấm dần vào máu mình.
Gia thế lớn nhưng cả hai ông đều không nuông chiều con cháu, cũng cho họ tự do phát triển, tất cả con cháu đều đang đóng góp và cống hiến cho xã hội.
“Nghĩ gì thế?” Khúc Mịch đến gần.
Dĩ Nhu ngắm Khúc Mịch đến xuất thần, anh cởi cúc áo vest rồi ngồi xuống. Khi đưa tay lên còn lộ ra chiếc khuy măng sét đơn giản nhưng tinh xảo.
“Anh vừa ở đâu về? Sao ăn mặc trang trọng vậy?” Dĩ Nhu lên tiếng hỏi, “Cài cả khuy măng set, không phải tham gia hôn lễ của bạn chứ? Làm phụ rể?”
“Anh chưa bao giờ được làm rể phụ.”
Cũng đúng, anh đâu có bạn bè bằng tuổi, ai mời anh làm rể phụ.
“Cũng bởi anh quá đẹp trai nên không ai dám mời làm rể phụ.”
Kiêu ngạo đến mức không có bạn bè.
“Anh Khúc, có thể dọn món được chưa ạ?” Nhân viên phục vụ cắt ngang, Khúc Mịch gật đầu. Các món ăn nhanh chóng được dọn lên.
Món ăn Pháp không nhiều, chọn qua chọn cũng cũng mấy chục loại, nhưng món nào cũng rất đặc sắc. Đầu tiên là rượu Brandy cùng hàu sống. Tiếp theo là súp bắp, gan ngỗng, beefsteak tiêu đen, salad và tráng miệng là kem và trái cây.
Khúc Mịch cố ý mời một nghệ sĩ violon diễn tấu, trong tiếng nhạc du dương hai người cùng nhau dùng bữa cũng là một loại hưởng thụ.
Anh thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Dĩ Nhu, đôi mắt tràn đầy tình ý, thêm chút cảm giác hồi hộp.
‘Ting’, đột ngột phát sinh âm thanh chói tai, cây đàn đứt dây…. Khúc Mịch nhíu mày, dĩ nhiên là anh không vui.
Nghệ sĩ violon vội nhận lỗi, Dĩ Nhu cũng đứng ra hòa hoãn. Dù kéo đàn violon là một nghệ thuật nhưng cũng dựa vào bản lãnh để kiếm cơm, hà tất vì chuyện cỏn con làm khó người ta… Hơn nữa bữa ăn ngày hôm nay, không khí lại lãng mạn như thế này thật sự không nên nổi giận.
Khúc Mịch cho anh ta lui xuống, đưa ly kem đến trước mặt Dĩ Nhu: “Em nếm thử, kem nhà hàng này rất ngon.”
Ăn ngon cũng chỉ là kem… Dĩ Nhu vẫn muốn một tách café hơn, từ từ thưởng thức, tiêu hóa bữa tối.
“Em ăn đi, tan rồi sẽ không ngon nữa.” Khúc Mịch mời lần nữa.
Dĩ Nhu đành phải múc một miếng cho vào miệng, Khúc Mịch nhìn cô, giọng gấp gáp: “Sao? Ăn… ăn ngon không?”
“Ăn rất ngon!” Xác thực là không tệ, không quá ngọt nhưng lại rất đậm đà.
“Vậy em ăn thêm đi!” Khúc Mịch ân cần.
Không biết đang giở trò quỷ gì… Dĩ Nhu lại cắn một miếng lớn, Khúc Mịch không kịp cản lại.
Khụ… khụ…. Có thứ gì đó vướng ở cổ của cô, nuốt không được, nghẹn ngay họng khiến cô bắt đầu thấy khó thở.
Khúc Mịch nhìn cô chằm chằm, mắt cô trợn tròn, sắc mặt đỏ lên rồi chuyển dần sang tái xanh… Đây đâu phải biểu hiện của sự vui mừng.
“Tiểu Nhu em làm sao vậy?!” Lúc này anh mới hốt hoảng.
Cmn… không thấy lão nương sắp chết sao??? Dĩ Nhu bực tức, tay chỉ vào miệng, khụ khụ không nói thành lời.
“Mắc nghẹn?” Khúc Mịch vội vàng hỏi, “Nhất định là nhẫn!” Rốt cuộc anh mới hiểu ra được.
Anh lập tức vòng ra sau, ôm ngực cô, dùng lực đập mạnh vào lưng mấy cái cuối cùng cũng có một vật văng xuống nền đất.
Dĩ Nhu thở dài một hơi, cảm giác như từ cõi chết sống lại.
Khúc Mịch thấy phun ra chiếc nhẫn, anh vội vàng ôm lấy cô chạy ra ngoài. Anh gấp đến mức không ra bãi đậu xe, bắt một chiếc taxi ngay cửa rồi đi thẳng đến bệnh viện.