CHƯƠNG 139 TUNG TÍCH
Lục Ly tìm đồn công an gần khu vực rừng cây đó, đã trải qua mấy đời lãnh đạo, may sao có một đồng chí sắp về hưu nhớ ra được một chuyện. Ông ta kể ba mươi lăm về trước, vào lần đầu tiên ông ta đơn độc chấp hành nhiệm vụ, nhiệm vụ chính là xử lý những đứa bé sơ sinh bị vứt bỏ.
Năm đó có người báo cảnh sát nói gần khu rừng Nam Giao phát hiện một bé gái, không có đồng nghiệp nào đi cùng, chỉ có mình ông ta. Đến nơi ông ta trông thấy một đứa bé nhỏ xíu, chắc vừa mới ra đời thôi, ngay cả mắt cũng chưa mở, có lẽ đứa bé đói nên gào thét.
Ông ta không biết làm gì bèn gọi cho lãnh đạo báo cáo tình huống, nhận được chỉ thị đưa nó đến viện mồ côi. Bọn họ có thông báo trên báo đài, nhưng không ai đến nhận.
Viện mồ côi năm đó đã sớm phá dỡ, trong viện chỉ có mấy trẻ em nên viện cũng đóng cửa, số trẻ đó giao qua viện mồ côi thị trấn Lâm, trong số đó có một trẻ đã được nhận nuôi.
Lục Ly cùng đồng nghiệp chạy đến viện mồ côi thị trấn Lâm, tra tìm ghi chép năm đó, có bốn đứa bé được chuyển từ viện mồ côi Nam Hải qua: hai trai, hai gái.
Bốn đứa trẻ này không có ai nhận nuôi, mười tám tuổi hai cậu bé trai gia nhập quân ngũ, hai bé gái đã sớm lập gia đình sinh con, đều sống ở Bắc Hải. Một trong hai cậu bé có người được làm đại đội trưởng.
Lục Ly dồn hết quan tâm lên hai cô bé, may là bọn họ vẫn còn liên lạc với viện mồ côi, ngày lễ tết vẫn quay trở về thăm hỏi nên rất dễ dàng tìm được bọn họ.
Thế nhưng khi trông thấy hai người bọn họ, tất cả đều rất thất vọng, bất luận xét về tuổi tác hay tướng mạo, cùng thời gian được nhận vào viện mồ côi đều không phù hợp với đứa trẻ bị nhà họ Kim vứt bỏ.
Nhóm người Lục Ly chuyển hướng sang hai bé trai kia, nhưng cũng không phải là người bọn họ muốn tìm.
Như vậy, độ khả thi cao nhất là đứa trẻ đã được nhận nuôi năm đó, tất cả mọi người dồn vào điều tra tung tích của đứa bé này.
Ba mươi lăm năm trước, các quy định nhận nuôi không rõ ràng và đầy đủ, bản thân viện mồ côi không phải là đơn vị kinh doanh, cũng không được quốc gia viện trợ nhiều, nên có người muốn nhận trẻ em thì đã tốt lắm rồi; do vậy, thủ tục vô cùng đơn giản, thậm chí chỉ cần ký tên là xong.
Viện mồ côi giải thể, những hồ sơ đó cũng chẳng biết tung tích ở đâu, ngay cả văn bản ký tên đơn giản cũng không tìm ra. Một lần nữa nhóm của Lục Ly gặp phải khó khăn, không biết phải tiếp tục ở điểm nào.
Anh ta gọi cho Khúc Mịch báo cáo, Khúc Mịch chỉ thị: “Viện mồ côi trực thuộc cơ cấu quốc gia, tất cả các nhân viên đều nằm trong biên chế nhà nước, tra cứu thông tin của bọn họ, chắc chắn có người nhớ những chuyện này.”
Đúng rồi … Lục Ly đều dồn mọi ý nghĩ lên người đám trẻ mà quên đi điểm này.
Lục Ly gọi vội cho Cố Thành mau tra cứu, rất nhanh đã liên lạc được với nhân viên làm tại viện khoảng thời gian đó: Vương Thuấn, năm mươi sáu tuổi, công tác tại cục dân chính.
Theo như ông ta nhớ được, năm đó có đứa trẻ mới sinh được một cảnh sát đưa đến viện mồ côi. Bọn họ không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ sơ sinh, đang lúng túng không biết giải quyết thế nào. May thay một bác bảo vệ của viện có một người quen ở Nam Hải, người này đã kết hôn nhiều năm nhưng không có con, muốn nhận nuôi một bé gái.
Bác bảo vệ lập tức gọi cho người thân đó, khi đôi vợ chồng ấy trông thấy mặt đứa nhỏ thì nhanh chóng quyết định nhân nuôi. Tuy nhiên bọn họ lo đứa trẻ này có hồ sơ tại Cục cảnh sát, nếu như ba mẹ ruột tìm đến thì phải trả về; do vậy bọn họ đợi cả nửa tháng, mỗi ngày đều đến viện chăm nom đứa bé. Nửa tháng sau bọn họ mới làm thủ tục nhận nó.
Đôi vợ chồng đó là người thế nào, tên là gì ông ta cũng không nhớ, chỉ mang máng người bảo vệ họ Lục, là người Tô Bắc.
Lục Ly cau mày, lập tức cho Cố Thành điều tra coi những người mang họ Lục sống tại vùng nào của Tô Bắc.
Cố Thành làm việc rất có năng suất, chỉ một lát sau đã thu được kết quả, người họ Lục là dòng họ thiểu số, chủ yếu tập trung tại huyện Lâm An, Tô Bắc.
Có được manh mối này thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều, Lục Ly mau chóng đến địa điểm đó, tìm được một gia đình phù hợp, người chồng tên Lục Lâu, vợ là Tản Nguyệt, trong nhà chỉ có một đứa con gái, năm nay ba mươi tuổi.
Lục Ly tìm đến nhà, hai vợ chồng bọn họ rất kinh ngạc, cũng hơi chột dạ, quan sát phản ứng của bọn họ, Lục Ly biết mình đã tìm đúng đối tượng.
“Ba mươi lăm năm trước ở viện mồ côi Nam Hải hai bác có nhận nuôi một bé gái mới ra đời đúng không?” Lục Ly đi thẳng vào vấn đề.
Lục Lâu chần chừ một chút mới gật đầu: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đã không còn liên hệ với nó từ lâu. Nó gây chuyện, bản thân nó chịu trách nhiệm, chúng tôi không quản được, mà có quản cũng không được!”
“Cô ta thường gây chuyện?” Lục Ly truy hỏi.
Vừa dứt lời, ở ngoài cửa một người phụ nữ bước vào, khoảng tầm ba mươi, có tám chín phần giống với Lục Lâu.
“Đây là con gái của tôi, là con gái ruột!” Lục Lâu vội vàng giải thích, “Tôi nhận nuôi Lục La không lậu thì vợ tôi có tin vui. Lúc đó cả nhà tôi đều rất vui mừng, còn nói nhau Lục La mang điềm lành đến cho gia đình, chúng tôi cũng hứa với nhau sẽ đối xử với nó thật tốt. Đáng tiếc …” Nhắc đến cô con gái mình nhận nuôi, ông ta đượm nét âu sầu.
Ông ta bảo vợ mình, rót nước, gọt trái cây, mời mọi người ngồi xuống nói chuyện.
“Lục La và em gái cách nhau một tuổi, chúng tôi chăm sóc cho hai đứa như nhau, thậm chí chúng tôi còn đối với Lục La tốt hơn mấy phần, vì chúng tôi tin rằng Lục La mang đến vận may cho gia đình. Tuy nhiên, đứa nhỏ này không giống như mấy đứa trẻ khác, tính tình không thể dạy được, lại như con trai, suốt ngày chạy ngoài đường. Đi học không lo học chỉ thích đánh nhau, động một chút là bị mời phụ huynh: nào là kéo bím tóc người ta, tốc váy con người ta, đánh nhau với đám con trai … Chúng tôi rất đau đầu.”
Lục Ly chăm chú lắng nghe, càng nghe càng cảm thấy lời của ông ta có nhiều điểm khác thường.
“Sau này nó còn quá đáng hơn, thậm chí còn dám đi vào toilet nam, thầy giáo tức quá tìm tôi mắng. Tôi về nhà đánh cho con bé một trận, nó gào lên ‘Ông không phải ba ruột của tôi, không có quyền quản tôi!’.” Rồi bỏ chạy.
Chúng tôi chưa từng nói với nó là con nuôi, ngay cả khi làm hộ khẩu cũng không ghi hai chữ con nuôi, không biết nó nghe được tin này ở đâu. Khi ấy tôi rất ngạc nhiên, cho rằng vì nó biết bản thân mình không phải là con ruột nên mới biểu hiện như vậy. Nó làm thế vì muốn gây sự chú ý với chúng tôi. Vì vậy tôi rất hối hận đã ra tay đánh nó, vội vàng chạy đi tìm. Tôi còn nhờ hàng xóm hỗ trợ, cả ngày trời mới tìm thấy nó.
Nó trốn ở dưới gầm cầu, cả ngày không ăn uống, khóc đến sưng mắt, nhìn là thấy thương.
Năm đó nó mười tuổi, tôi kể cho nó nghe việc chúng tôi nhận nuôi nó, còn bảo đảm chúng tôi sẽ mãi mãi yêu thương nó. Đáng tiếc … Nói ngoài cửa miệng thì dễ, nhưng hành động thì thật khó. Chúng tôi cố gắng thế nào nó vẫn đối chọi với chúng tôi. Trốn học, đánh nhau, bị tôi mắng lớn tiếng là bỏ nhà trốn đi.
Cố gắng lắm mới học xong tiểu học, sau đó thì ở nhà tụ năm tụ ba với bọn vô công rỗi nghề. Năm nó mười sáu tuổi, ăn cắp đồ người ta bị bắt vào trại cải tạo. Sau hai năm, nó không về nhà mà bỏ đi luôn. Bắt đầu từ đó tôi không còn tin tức về nó. Có người nói trông thấy nó ở Nam Hải, khi đó tôi nghĩ chắc nó trở về tìm ba mẹ ruột.
Tôi mang nó về nhà, nhọc nhằn khổ sở nuôi nó hơn mười năm trời, không những không có ơn mà còn gây thêm thù oán. Lúc trước nghĩ là duyên phận, bây giờ mới biết đó là nghiệt duyên! Đồng chí, có phải nó lại gây rối ở đâu không?”
“Có người nói trông thấy cô ta ở Nam Hải là khi nào?” Lục Ly không trả lời câu hỏi của ông ta mà tiếp tục truy hỏi.
“Sau khi nó được thả không lâu, tôi có nghe qua tung tích của nó. Là do người bạn cùng trại kể lại, bảo rằng nó muốn tìm lại ba mẹ ruột. Cũng trong năm ấy, có người nói với chúng tôi từng trông thấy Lục La ở Nam Hải. Kể từ khi ấy chúng tôi chẳng còn tin tức về nó. Đã lâu lắm rồi chúng tôi không nhắc đến nó.”
“Ông có biết cách nào liên lạc với bạn bè của cô ta không?” Lục Ly không buông tha bất kỳ manh mối nào.
Lục Lâu lắc đầu: “Bạn của nó toàn dân du thủ du thực, đều từ trong trại cải tạo ra, nên chúng tôi không có biết thông tin gì của bọn chúng.”
“Vậy ông cho tôi biết tên và địa chỉ của trại cải tạo!”
Cố Thành lại tra tìm trên mạng, phát hiện trại cải tạo này vẫn còn, hơn nữa vẫn ở Tô Bắc.
Lục Ly cùng mọi người đến đó, theo ghi chép tìm được địa chỉ và phương thức liên lạc của ba người phạm án cùng lúc với Lục La.
Trong đó có hai người đổi số điện thoại, không thể liên lạc, một người đã cải tà quy chính mở một công ty tư nhân, làm ăn cũng khấm khá.
“Anh là Lưu Toàn đúng không? Chúng tôi thuộc đội hình sự!”
Nghe vậy Lưu Toàn khẽ cau mày: “Đồng chí, tôi bây giờ làm ăn lương thiện, không làm những chuyện trái pháp luật.”
“Chúng tôi đến điều tra về thông tin của Lục La, không cần phải lo lắng.”
“Lục La? À … Chúng tôi đã lâu không gặp.” Nghe Lục Ly nói vậy anh ta mới thả lỏng được một chút, mời mọi người ngồi xuống nói chuyện, “Năm đó ngây ngô không hiểu chuyện nên tụm lại làm chuyện xấu. Bị bắt hết mấy năm, sau khi được thả mới hiểu chuyện. Thật ra bản chất chúng tôi không phải là người xấu, chỉ là do gia đình tạo thành. Cô ấy là một đứa trẻ bị vứt bỏ, có một đứa em lại do chính cha mẹ nuôi sinh ra, nên trong lòng cô ấy luôn có một mụn nhọt. Còn tôi ba mẹ ly dị từ nhỏ, căn bản chẳng có ai quản tôi.”
“Lần cuối cùng anh gặp cô ta là lúc nào? Ở đâu? Hiện tại anh có cách nào liên lạc với cô ta không?” Xem ra Lưu Toàn biết khá rõ chuyện của Lục La, tính ra tình cảm của bọn họ cũng không phải ban giao.
“Ái chà … Dạo này có tuổi rồi …” Lưu Toàn ngẫm nghĩ một chút, “Hai ba năm sau khi chúng tôi được thả, tôi gặp cô ấy trên đường. Khi ấy, cô ta mặc như một thằng con trai, tóc cắt ngắn, quần tây ví da, mời tôi ăn cơm uống rượu. Nhìn dáng vẻ hình như là phát tài rồi.
Tôi hỏi cô ta đang làm gì, có thể cho tôi theo làm ăn chung không. Cô ta nói phải đi Hàn Quốc, chờ khi cô ta trở lại rồi tính. Tôi nghe xong rất vui, mời cô ta uống nhiều rượu. Chắc cô ta đã say nên nói khoác, luôn miệng nói ba ruột của cô ta là đại gia …. Đại gia mà lại ném con ruột của mình đi …. Cô ta đang mơ sao?
Sau đó chúng tôi tách ra, từ đó tôi không còn gặp cô ta nữa, cũng không có bất cứ tin tức gì về cô ta.”
Kể như vậy nghĩa là Lục La đã tìm được Kim Hâm? Theo thời gian mà nói lúc ấy Kim Hâm đã phát tài, tại sao cha con họ lại không quen biết nhau?
Bình luận facebook