• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát (5 Viewers)

  • CHƯƠNG 138 NGƯỜI DƯNG

CHƯƠNG 138 NGƯỜI DƯNG

Dĩ Nhu đuổi theo Lưu Tuấn, xin đi cùng, Lưu Tuấn chần chừ một chút rồi cũng đồng ý. Tuy Dĩ Nhu không thuộc đội hình sự, theo nguyên tắc phải bảo mật; thế nhưng, cô thường cùng bọn họ thảo luận vụ án, mỗi lần mở cuộc họp cũng đều tham dự. Hơn nữa, trong đội ai cũng biết cô và Khúc Mịch là một cặp nên Lưu Tuấn dĩ nhiên không từ chối.

Hai người lái xe khoảng gần hai tiếng mới đến được thị trấn Lâm. Bà đỡ đã mất năm ngoái, từ đó đến nay bà sống với con trai út và con dâu.

Dĩ Nhu theo Lưu Tuấn vào trong nhà, cô trông thấy Khúc Mịch đang tra hỏi một người phụ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi. Nhớ đến chuyện tối qua cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng trước mắt không được nghĩ đến những việc đó, cô sốt ruột muốn biết chuyện của cặp song sinh này.

Người phụ nữ đang nói chuyện, nhìn thấy có người đi vào thì cô ta ngừng lại, biết Lưu Tuấn cũng là người bên Khúc Mịch, mới kể tiếp.

“Mẹ chồng tôi trước khi chết vẫn nhắc mãi, không biết đứa bé bị vứt bỏ kia đã chết hay chưa. Nếu như phước lớn mạng lớn thì được người ta nhặt được, đem về nuôi dưỡng, vậy thì mọi tội nghiệt của bà cũng mong không phải xuống nơi âm tào địa phủ. Người ta nói người gần chết lúc nào cũng thật tâm, trước khi chết bà vẫn hối hận chuyện nhà họ Kim, suốt ngày đều nhắc đến việc này.

Bà kể năm đó bà qua nhà họ Kim đỡ đẽ, vừa vào nhà họ Kim thì vợ ông ta đã sanh. Bà cắt cuống rốn, lau rửa sạch sẽ rồi đưa cho Kim Hâm. Kim Hâm đầu tiên là vạch hai chân đứa nhỏ ra coi, khi biết là con gái thì hoàn toàn mất hứng.

Được một lát sau sản phụ nói là đau bụng, vài giây sau lại tiếp tục sanh thêm một đứa nữa. Kim Hâm vội vàng quăng đứa nhỏ kia sang một bên, chạy lại xem tình hình. Đợi đến khi thấy đứa bé kia là con trai thì cười không khép miệng vào được.

Mẹ chồng tôi lại lau rửa sạch sẽ đứa trẻ thứ hai này, Kim Hâm ôm ấp lấy nó. Sau khi bà dọn dẹp cho sản phụ xong xuôi, quay sang đứa thứ nhất thì sắc mặt nó đã tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, dường như không còn hô hấp.

Bà liền báo vợ chồng Kim Hâm đến coi thế nào, Kim Hâm chỉ liếc một cái rồi bảo nó chết rồi, nói mẹ chồng tôi vất nó đi, còn cho thêm mười đồng.

Thời đó mấy đứa nhỏ chưa tròn tháng chết thì không vấn đề gì, huống chi cũng không liên quan đến mẹ chồng tôi. Bà cầm tiền, lấy vải rách phủ lên nó, ném lại nó trên đường về nhà. Đi được vài bước bà nghe thoáng tiếng đứa bé khóc, nhưng bà cho rằng mình nghe lầm nên đi thẳng một mạch về nhà.

Về đến nhà, bà nghĩ đi nghĩ lại, cho rằng tiếng khóc ấy đúng là của đứa bé ấy, cả đêm ngủ không ngon giấc, vì vậy rạng sáng hôm sau bà chạy lại chỗ vất đứa nhỏ tìm lại, nhưng tìm hết mọi nơi vẫn không thấy. Bà vất ở một cánh rừng nhỏ, cũng có thể đứa nhỏ bị chó hoang tha đi mất.

Sau này bà nghe nói con trai của Kim Hâm mắc tật. Về đến nhà bà than mãi, nói nhà họ Kim bị báo ứng. Không lâu sau, vì công việc của chồng tôi nên cả nhà chuyển sang thành phố Bắc Hải. Về sau chỉ nghe nói Kim Hâm trở thành đại gia, cũng thường thấy ở trên tivi và trên báo, nhưng việc liên quan đến hai đứa nhỏ kia hoàn toàn chưa từng nhắc tới.

Đồng chí cảnh sát, tôi đã kể mọi chuyện tôi biết cho các anh nghe rồi đó. Mọi người có muốn hỏi thêm gì tôi cũng không giúp được.”

“Chị nói đứa trẻ bị vứt bỏ là con gái?” Dĩ Nhu không nén được tò mò, lên tiếng hỏi. Đây cũng là thắc mắc chung của mọi người.

Người phụ nữ gật đầu: “Đúng! Là mẹ chồng tôi nói như vậy. Kim Hâm chỉ thích con trai, thấy đứa bé ấy là con gái đã khó chịu. Khi biết được vợ sanh thêm đứa nữa thì ném nó sang một bên, mặt mũi đứa nhỏ thế nào ông ta chắc còn không biết. Vậy mà nó vẫn còn khỏe mạnh, đúng là kiếp trước tạo nghiệt!”

Nghe cô ta khẳng định như vậy, Dĩ Nhu khẽ cau mày. Tuy rằng cô không nhìn được tận mặt hung thủ, nhưng cô dám cả quyết hung thủ là đàn ông! Nói vậy, hung thủ và chị của Kim Chí Thành không có liên quan, lại không phải là Kim Chí Thành … Rốt cuộc là ai?

“Chị có thể đưa chúng tôi đến khu đứa bé bị vứt bỏ năm đó không?” Khúc Mịch hỏi.

Người phụ nữ đồng ý, năm người ngồi trên hai chiếc xe đi thẳng đến Nam Hải. Cô ta chỉ nghe mẹ chồng mình kể là ở đó, cụ thể vị trí nào cô ta cũng không rõ ràng. Hơn nữa rừng cây đã sớm không còn, bọn họ loanh quanh nửa ngày cũng không thể tìm ra được vị trí cụ thể.

Khúc Mịch để Lưu Tuấn đưa cô ta trở về, bố trí Mạnh Triết và Vương Nhân Phủ điều tra quanh đó.

“Đi thôi! Tôi đưa em về!” Chớp mắt chỉ còn lại Khúc Mịch và Dĩ Nhu và một chiếc xe.

Nơi đây khá vắng vẻ, không có taxi, càng không có xe bus.

Trông thấy Dĩ Nhu nhìn quanh quất, biểu hiện rõ ràng là do dự, Khúc Mịch hừ lạnh: “Sao? Ngay cả xe tôi em cũng không dám ngồi? Em sợ tôi ăn em?”

Dựa vào cá tính quật cường và không chịu thua của Dĩ Nhu, nghe anh nói vậy thì cô không ngần ngại, kéo cửa xe, ngồi lên vị trí phụ lái. Khúc Mịch nhíu mày bước lên xe. Trên đường đi không ai nói với ai tiếng nào, bầu không khí trong xe nặng nề, lúng túng.

“Vụ án này chẳng bao lâu nữa sẽ kết thúc.” Xe sắp về đến khu nhà Dĩ Nhu, Khúc Mịch cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.

Dĩ Nhu sắp phát điên với bầu khí ngột ngạt này, bây giờ anh lên tiếng cô mới cảm thấy thoải mái được một chút, lại nói về vụ án, Dĩ Nhu thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Vụ án kết thúc, tôi cũng tính xin từ chức.” Câu kế tiếp này của anh khiến Dĩ Nhu sững người.

Nhìn gương mặt anh đầy sự cô đơn, tim Dĩ Nhu bỗng chốc run lên. Tại sao lại muốn từ chức? Vì việc Dương Thâm kết hôn ư? Không phải vì cô từ chối nên anh cảm thấy ngại khi chạm mặt đấy chứ?

“Đội trưởng Khúc, anh không cần phải xin nghỉ vì tôi. Tôi từ chối anh không phải là vì anh không tốt, mà vì tôi chưa từng nghĩ đến cuộc sống có hai người. Tôi chỉ muốn một mình mình hưởng thụ thế giới. Anh là một người đàn ông cực kỳ ưu tú, là một người bạn rất tốt, được quen biết anh chính là phúc phận của tôi. Tôi chân thành cám ơn anh, và luôn coi anh như người bạn thân nhất. Anh biết tôi đâu có bạn bè gì.”

“Tăng Dĩ Nhu, em rất ích kỷ và vô tình!” Khúc Mịch cười gằn một tiếng, “Em nói em từ chối tôi không phải do tôi chưa đủ tốt; nói cách khác, cho dù tôi tốt với em đến mức nào đi chăng nữa em cũng sẽ không tiếp nhận tôi. Tôi là người chấp nhất, cho dù tôi cố gắng cũng chẳng có tác dụng ….

Câu nói này của em thật sự quá tàn nhẫn.

Em quả quyết, từ chối người khác yêu em, nhưng lại yêu cầu người đó trở thành bạn, em cũng thật ích kỷ! Là bạn ở bên cạnh em, xuất hiện những lúc em cần, lại phải luôn dặn mình không được phép vượt qua giới hạn tình bạn. Em cảm thấy đối xử với tôi như vậy không quá tàn nhẫn ư?”

Dĩ Nhu bị anh nói đến mức không có chỗ trốn, muốn lên tiếng giải thích, "Tôi …”

“Chúng ta mãi mãi không thể có quan hệ bạn bè! Hoặc là yêu nhau, hoặc là người dưng! Tôi cho rằng thời gian dài ở chung, em đã sớm quen cuộc sống có tôi bên cạnh. Thế nhưng sự thật chứng minh, tôi đã quá tự đề cao mình rồi. Tôi là người không biết yêu người ta là thế nào, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ trái tim tôi cũng không có một ai. Thất bại thảm hại. Tôi chịu thua! Bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất rời xa cuộc sống của em, tránh khỏi tầm mắt của em. Nếu không thể yêu nhau thì cũng không nên gặp mặt tốt hơn.”

Khúc Mịch chưa bao giờ nói nhiều câu văn hoa như thế, nhưng Dĩ Nhu không cảm giác khác người vì cô biết tất cả lời anh nói là thật lòng, thậm chí khi anh thốt lên những từ ngữ đau xót này, trong lòng cô cũng dâng lên cảm giác khó chịu.

Khúc Mịch là người kiêu ngạo đến mức nào, vậy mà anh có thể nói ra ba chữ ‘Tôi chịu thua’ … Xem ra thật sự đã ‘trọng thương’.

Về đến dưới tiểu khu nhà Dĩ Nhu, cô xuống xe nhìn Khúc Mịch đánh xe nhanh chóng rời đi, Dĩ Nhu đột nhiên nhận ra bắt đầu từ bây giờ anh hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cô … Mãi mãi! Một cảm giác đau nhói không thể diễn tả bằng lời lan tỏa khắp cơ thể.

“Ai u …. Cháu về rồi à! Sao mấy ngày nay thím không thấy ông xã cháu vậy?” Bác hàng xóm mặc trang phục xinh đẹp bước đến, tay cầm cây quạt khiêu vũ, chắc mới từ quảng trường trở về.

Chưa đợi Dĩ Nhu trả lời, thím ta cười cười tiếp lời: “Hôm đó thím thấy hơn nửa đêm ông xã cháu lái xe đi, sắc mặt khó coi lắm. Hai đứa cãi nhau à? Vợ chồng mới cưới ‘đầu giường giận cuối giường hòa’, việc qua rồi thì thôi. Thường ngày thấy hai đứa hay đi với nhau trông thật hạnh phúc, sao hôm nay lại giận dỗi rồi.

Thím biết hai đứa còn trẻ, nhiều khi cãi nhau vài ba câu, ai cũng muốn mình thắng. Tuy nhiên hãy nghĩ đến những hạnh phúc đang có, sẽ sớm hòa giải thôi. Nghe thím, cháu gọi cho chồng trước, nói cậu ta về nhà. Đàn ông ấy mà … chết vì sĩ diện!”

Dứt lời thím ta lại quẩy quả, đi thẳng lên lầu.

Dĩ Nhu cũng đi lên, mở cửa, trong phòng yên ắng. Trước đây có Khúc Mịch, phòng khách luôn sáng đèn, tivi luôn mở, trên bàn trà máy tính luôn ở chế độ chờ. Cô ở trong bếp làm cơm, Khúc Mịch tựa cửa tán gẫu.

Cô ăn cơm một mình nên đồ ăn dư còn nhiều. Dĩ Nhu nhìn thức ăn thừa trong tủ lạnh, tiện tay xào đơn giản một món. Bàn ăn chỉ có mình cô, ăn cơm cũng cảm thấy cô đơn.

Then chốt là ăn xong phải rửa chén, trước nay công tác này là của Khúc Mịch…

Ăn xong Dĩ Nhu chẳng buồn đụng tay, vứt đại trong bồn rửa.

Khúc Mịch rời đi mấy ngày, cô cũng ở một mình nhưng tại sao không có cảm giác như ngày hôm nay? Có thể trong tiềm thức của Dĩ Nhu, Khúc Mịch chỉ tạm thời rời đi; còn hôm nay những câu nói vừa rồi của Khúc Mịch đã khiến Dĩ Nhu hiểu Khúc Mịch đã đi thật rồi.

Đêm tối không còn những nỗi ám ảnh, nhưng lại trở nên dài hơn bao giờ hết!

Ngày hôm sau Dĩ Nhu đi làm, ở bãi đậu xe không trông thấy xe Khúc Mịch. Gặp Lục Ly ở sân, cô chạy sang hỏi han vài câu. Nghe Lục Ly nói Khúc Mịch tham gia một cuộc hội thảo nào đó.

“Vụ án đang trong thời điểm mấu chốt, tại sao đội trưởng Khúc nói đi là đi?” Lưu Tuấn ở đằng sau cũng nghe thấy, liền cảm thán.

“Đội trưởng Khúc đã lập ra phương án hành động kế tiếp, tôi sẽ báo cáo cụ thể tình hình cho anh ấy!” Lục Ly vỗ vỗ vai anh ta, “Đội trưởng Khúc nói rồi, chúng ta đều là tinh anh, mấy chuyện cỏn con này chúng ta làm được! Đội trưởng luôn là người bày mưu tính kế, chúng ta xông pha trận mạc.”

“Ờ thì … nhưng mà bước kế tiếp chúng ta phải làm gì?”

“Đội trưởng Khúc nói …” Hai người bọn họ vừa đi vừa nói, thanh âm nhỏ dần.

Tuy nhiên Dĩ Nhu không còn tâm tư nghe cuộc đối thoại này, trong lòng vẫn nhớ đến lời Khúc Mịch tối qua… Tốc độ của anh cũng nhanh quá đi mất, lập tức biến mất khỏi tầm mắt cô!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom