-
Chương 675-680
Chương 676: Xà tôn giả
"Liêu Minh chết rồi!"
"Hả? Sao lại chết?"
Chu Kiệt cười hớn hở: "Hắn trộm đan dược của Bạch sư tỷ để dùng, nhưng đó là đan dược lục phẩm lận, Bạch sư tỷ không nỡ dùng mà hắn dám dùng, cuối cùng do dược hiệu mạnh quá nên hắn nổ banh xác luôn, Bạch sư tỷ tức chết đi được, há há..."
Hắn ta hớn hở ra mặt làm Mục Vỹ cũng vui lây.
"Ngươi không vui hả?", thấy hắn chỉ cười, Chu Kiệt hỏi.
"Vui chứ!"
Mục Vỹ phất tay rồi đáp: "Còn chưa làm nhiệm vụ hôm nay nữa, đi thôi".
Trông Mục Vỹ hệt như đã liệu trước vậy, Chu Kiệt không khỏi gãi đầu.
"Chẳng lẽ... Không thể nào, không thể nào, cậu ta mới thân xác tầng thứ tám thôi mà, sao có thể..."
Hắn ta lắc đầu tự cười mình, sau đó nói với Mục Vỹ: "Ha ha, hôm nay Bạch sư tỷ muốn gặp ngươi kìa".
"Gặp ta?"
"Đúng vậy, Bạch sư tỷ biết chuyện hôm qua nên trả lại Linh Tinh cho chúng ta rồi. Nhưng sư tỷ nghe nói ngươi biết luyện đan nên muốn gặp ngươi. Cơ hội cho ngươi phát tài đấy Mục Vỹ!"
Chu Kiệt phấn khởi nói: "Nếu ngươi được lòng Bạch sư tỷ thì tỷ ấy sẽ đề cử ngươi vào nội môn chắc luôn! Với trình độ luyện đan của ngươi, có khi ngươi sẽ có bước tiến mới trong Thiên Kiếm Sơn chúng ta đấy!"
"Thật không?"
Mục Vỹ tỏ ra mừng rơn, người run run: "Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cảm ơn ngươi nhé Chu béo!
"Cảm ơn ta làm gì? Đi lẹ đi lẹ, Bạch sư tỷ đang chờ đấy!"
"Được!"
Khi Chu Kiệt xoay người, nụ cười trên mặt Mục Vỹ lập tức biến mất.
Một đệ tử nội môn có cảnh giới Thông Thần muốn gặp hắn, có gì để Mục Vỹ hắn vui đâu!
Nhưng hắn đành giả vờ mừng khôn xiết để cho Chu Kiệt khỏi nghi ngờ.
Mà thế này cũng tốt, hắn đã gần với mục tiêu hơn rồi.
Gia nhập Đan các của Thiên Kiếm Sơn thông qua Bạch Đồ Gian cũng là một giải pháp tốt.
Miễn sao có thể tiếp cận Đan các để tìm được nguyên liệu luyện đan cần thiết là được.
Tại điện Vô Hạ ở Vô Hà Phong, có một bóng dáng xinh đẹp đang đứng trong đó.
Người nọ mặc nam trang trông vừa hiên ngang vừa mạnh mẽ, đâu đó còn thấy bóng dáng khí khái hào hùng của đấng nam nhi.
Ngay lúc nhìn thấy Mục Vỹ, Bạch Đồ Gian giải phóng uy thế ép về phía hắn. Nhưng hắn không sợ, chỉ đứng ngẩng cao đầu tại chỗ, ngực ưỡn thẳng.
Khí thế của Bạch Đồ Gian dần mạnh hơn, Mục Vỹ từ từ khom người, lùi lại một bước.
Không phải hắn không chịu được mà là cảnh giới hắn thể hiện ra lúc này chỉ là tầng thứ tám của thân xác, sẽ bị nghi ngờ nếu chống cự được khí thế của một cao thủ cảnh giới Thông Thần như Bạch Đồ Gian quá lâu.
"Chỉ là thân xác tầng thứ tám thôi mà tâm trí kiên định nhỉ, cảnh giới hơi thấp nhưng cũng tạm. Kể từ bây giờ, ngươi ở đây làm đồng tử luyện đan đi!"
Bạch Đồ Gian vừa nói vừa khoát tay: "Từ hôm nay, ngươi chính là chủ quản Vô Hà Phong, quản lý mọi công việc lớn bé ở đây. Ta không muốn sự việc như Liêu Minh tái diễn".
"Rõ!"
"Còn nữa, phải trông coi phòng luyện đan cho cẩn thận, nghe rõ chưa?"
"Rõ!"
Bạch Đồ Gian dặn dò vài câu rồi bảo Chu Kiệt dẫn Mục Vỹ đi, mình thì đi vào phòng luyện đan.
"Cỏ Bách Xuyên kết hợp với hoa Ngân Hạnh mà có công dụng này, tiểu tử đó vô tình làm vậy thôi hay là có tính toán trước rồi đây?"
Cô ta nhíu mày nhìn hai gốc cây dược thảo trong tay.
"Không cần biết ngươi là ai, ta phải giữ bên mình để xem lai lịch của ngươi thế nào!"
Nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ rời đi, Bạch Đồ Gian cười nhẹ thì thầm.
Tuy cô ta là nữ nhưng từ khi sinh ra đã là người hiếu thắng, không chịu thua ai.
Một đệ tử tạp dịch mà tình cờ phát hiện ra công dụng đặc biệt của hai loại dược thảo, quá khả nghi.
"Không được, mình phải hỏi Xà Tôn tiền bối chuyện này thôi!"
Bạch Đồ Gian bay đi thật nhanh, điều khiển của linh thú phi hành thoăn thoắt bay về trung tâm Thiên Kiếm Sơn.
Đó là một nơi những ngọn núi cao nguy nga, trải dài nghìn trùng, ngọn núi cao nhất cao gần mười nghìn mét, thấp hơn thì toàn là mấy nghìn mét, mỗi một ngọn núi đều được thiên nhiên chiếu cố, bên trong dồi dào linh khí.
Hình thành nên một dãy núi có lượng linh khí tràn trề, dày hơn Vô Hà Phong gấp mấy lần.
Bạch Đồ Gian cẩn thận đáp xuống một ngọn núi cao vạn trượng rồi chắp tay, nói: "Đệ tử hạt nhân Bạch Đồ Gian bái kiến Xà Tôn tiền bối!"
"Ha ha... Tiểu Bạch à, vào đi!"
Một cánh cửa mở ra trên đỉnh núi.
Bạch Đồ Giang bay vào.
Ngọn núi cao vời vợi này linh khí bạt ngàn nhưng bên trong lại chìm ngập trong âm khí, đem lại cảm giác sợ sệt cho người khác.
Trên đỉnh núi có một ngôi đền lấp lánh ánh bạc đứng sừng sững.
Bạch Đồ Gian đi bộ vào đại điện, cả chính đường lẫn bốn bức tường xung quanh đều khắc họa cảnh hợp hoan của đôi nam nữ.
Đó là những hình vẽ cực kỳ sống động với đủ loại tư thế được tô điểm bởi sắc màu rực rỡ, ai thấy cũng phải xấu hổ quay đi.
Nhưng Bạch Đồ Gian đi thẳng vào chính điện, có vẻ như cô ta thường xuyên đến đây nên miễn nhiễm với những hình vẽ kia rồi.
"Tiểu Bạch, tìm ta có chuyện gì sao?"
Một người đang ngồi xếp bằng giữa điện.
Người này mặc đạo bào màu đen, khuôn mặt anh tuấn nhưng tóc tai bù xù, toàn thân tỏa ra khí tức kỳ lạ. Y nuốt nước bọt nhìn dáng người đồng hồ cát của Bạch Đồ Gian.
"Chậc chậc... Tiểu Bạch à, nói chứ cô mặc y phục của nam nhân thấy ngực lớn lắm đấy, ngực mông đầy đặn, còn hiên ngang như thế nữa. Đẹp lắm!"
Xà Tôn nở nụ cười kệch cỡm, không ngại chút nào.
"Xà Tôn, tiền bối mà biến thái như vậy nữa là ta đi đấy. Ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ngài đây!"
Nghe những lời của y, Bạch Đồ Gian không tức giận mà định bỏ về.
Chương 677: Thất bại rồi
"Đùa thôi!", Xà Tôn cười ha ha: "Cô đừng lo gì cả, Xà Tôn ta ăn nằm với nhiều người nhưng có quy tắc rõ ràng. Chỉ thích người tự nguyện chứ không ép buộc đâu!"
"Nói đi, chuyện gì đấy?"
Xà Tôn cười thoải mái, từ đầu đến cuối vẫn dán mắt vào ngực Bạch Đồ Gian, con ngươi láo liên đầy dâm dục.
Bạch Đồ Gian chẳng biết nói gì trước người được mệnh danh là thầy luyện đan giỏi nhất Thiến Kiếm Sơn như Xà Tôn đây, nói: "Ta phát hiện ra một chuyện lạ, cỏ Bách Xuyên kết hợp với hoa Ngân Hạnh có thể chữa trị ngoại thương của võ giả!"
"Gì?"
Xà Tôn nghe Bạch Đồ Gian nói xong thì ngẩn người.
"Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh..."
Y nhíu mày nhưng mắt vẫn nhìn ngực Bạch Đồ Gian chằm chằm, tay thì cầm hai gốc dược thảo lên mà sờ soạng.
"Xà Tôn! Tiền bối nhìn sai chỗ rồi!"
Bạch Đồ Gian hét.
"Đâu có, sờ mềm lắm, thích quá trời!"
Bạch Đồ Gian đỏ mặt, phụng phịu: "Ta đang nói cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh cơ mà".
"Thì ta cũng đang nói ngực cô... Khụ khụ khụ, ta cũng đang nói cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh mà!", mặt Xà Tôn đỏ bừng, y ho mấy tiếng rồi nói: "Chờ lát nhé, ta đi kiểm tra xem".
Câu vừa dứt, Xà Tôn biến mất một lúc rồi lại xuất hiện.
"Là thật!", y thình lình hiện ra như một trận gió thoảng, hỏi: "Sao cô biết?"
"Thật ư?"
Bạch Đồ Gian cũng ngỡ ngàng.
"Không phải ta mà là một đệ tử tạp dịch trên núi ta phát hiện ra!"
"Người đâu?"
Bạch Đồ Gian ngơ ngác nói: "Hả? Trên núi ta đấy!"
"Tiểu tử này có thể phát hiện ra công dụng của cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh, chắc chắn không phải trộn bừa mà ra đâu. Dẫn hắn tới gặp ta đi!"
"Hả?"
Bạch Đồ Gian ngây ra như phỗng.
"Không đến mức đó chứ. Xà Tôn, chắc cậu ta chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi!"
"Làm gì có chuyện đó!"
Xà Tôn lắc đầu giải thích: "Hai loại dược thảo này nếu kết hợp với nhau mà không cân bằng liều lượng thì không có được tác dụng đó đâu. Tiểu tử này có vớ được cá rán cũng đâu hên đến vậy".
Bạch Đồ Gian sững sờ.
Cô ta không ngờ mình chỉ đoán thôi mà Xà Tôn lại quan tâm đến Mục Vỹ như vậy.
Thật sự có thể chỉ dựa vào cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh để chứng minh Mục Vỹ là một thiên tài có vốn hiểu biết rất lớn về luyện đan hay các loại dược liệu sao?
Cô ta chẳng hiểu mô tê gì.
"Xà Tôn có ở đây không?"
Đúng lúc này, một nữ tử ăn mặc hở hang, lộ hết cả ngực đi vào, đứng ở cửa đại điện. Cô ta có dáng người mảnh khảnh, mỗi bước đi đều uốn éo qua lại như rắn nước.
"Cục cưng tới rồi à!"
Xà tôn giả vừa thấy nữ tử nọ là phất tay, vừa ho vừa nói: "À, Tiểu Bạch này, ta có chút việc nên mai cô dẫn tiểu tử đó đến gặp ta nhé!"
"Cái gì?"
"Cái gì là sao, ta thích nữ thôi chứ không có hứng thú với nam đâu. Đi lẹ giùm cái!"
Xà Tôn nói rồi nhanh chóng đẩy Bạch Đồ Gian ra ngoài, đóng cửa đại điện. Tiếng cười ngả ngớn to đến nỗi vọng ra khỏi điện.
Bạch Đồ Gian ngao ngán lắc đầu, gượng cười nhìn dược thảo đang cầm.
"Gì mà ảo vậy trời?"
Tính tình cô ta vốn hiếu thắng, nghe Xà Tôn nói vậy bèn nhanh chân trở về Vô Hà Phong, vào phòng luyện đan bắt đầu thử kết hợp hai loại dược thảo theo nhiều tỉ lệ khác nhau.
Nhưng dù thế nào vẫn còn thiếu sót một điểm gì đó.
Mãi đến khi trời tối mịt, làn gió mát lành từ dưới núi thổi vào, Bạch Đồ Gian mới bỏ cuộc.
Thử cả nghìn lần vẫn không thành công, rốt cuộc Mục Vỹ đã dùng cách gì vậy?
"Ơ?"
Bỗng dưng quay người lại thấy có ảnh lửa ẩn hiện trong một căn phòng luyện đan ở đối diện, Bạch Đồ Gian ngạc nhiên lại gần.
"Mục Vỹ, có được không đó?"
Trong phòng, Chu béo lo sợ nói: "Ngày đầu quản lý đan phòng đã lấy dược liệu trong đây luyện đan, Bạch sư tỷ mà phát hiện là lột da chúng ta đấy!"
"Đừng sợ, đan dược ta luyện chế là tam phẩm, nếu luyện chế thành công hết chỗ dược liệt này thì ít nhất cũng được mười viên đan dược tam phẩm. Lấy một ít giúp ngươi và ta đột phá, bảy tám viên còn lại thì đem đi đấu giá lấy Linh Tinh mua nguyên liệu tiếp, tiết kiệm được mớ tiền còn gì".
Lời nói bình chân như vại của Mục Vỹ làm tim Chu Kiệt như sắp nhảy ra ngoài.
“Vỹ ca ơi là Vỹ ca, ca ca của ta ơi, ngươi có chắc sẽ thành công không đấy? Nếu như ngươi thất bại thì tiền bồi thường sẽ là khoảng ba nghìn Linh Tinh, đâu đền nổi!"
"Yên tâm, thành công chắc luôn!"
Vù vù...
Đúng lúc này, một tiếng vù khe khẽ vang lên trong phòng luyện đan. Trong lò luyện đan phát ra tiếng nổ trầm thấp.
"Thành công không?"
Chu Kiệt nhìn Mục Vỹ với đôi mắt mong chờ.
"Thất bại rồi!"
Mục Vỹ gượng cười lắc đầu.
Chương 678: Điều tra thân phận?
“Hả? Thôi xong, toi rồi!”, nghe Mục Vỹ nói vậy, Chu béo nhảy dựng lên vò đầu bứt tai, trông vô cùng sốt sắng.
“Chắc Bạch sư tỷ sẽ giết chúng ta mất, chuyện này thất bại, chúng ta có lấy mạng ra đổi cũng không được đâu!”
Chu Kiệt ảo não nói: “Mục Vỹ, giờ ngươi đã là chủ quản của Vô Hà Phong nên hãy để ta gánh vác chuyện này. Ngươi đi trước đi, ta sẽ đi thú tội, chí ít ta bị đuổi ra ngoài thì ngươi vẫn có thể che chở cho ta!”
“Thú tội gì cơ?”
“Thú tội chúng ta đã lén luyện đan”.
Thấy Mục Vỹ vẫn bình thản như không, tim Chu Kiệt như muốn nhảy ra ngoài.
“Tổ tông của tôi ơi, chúng ta thất bại rồi mà sao ngươi vẫn bình tĩnh thế hả?”, Chu Kiệt thật sự đang rất cuống.
Nếu chuyện này bị Bạch Đồ Gian phát hiện thì hai người họ chết là cái chắc.
Thậm chí hắn ta còn đang thấy hối hận vì đã tới đây cùng Mục Vỹ!
Hắn ta cứ tưởng Bạch sư tỷ lập Mục Vỹ làm chủ quản rồi thì sau này hắn ta sẽ sống thoái mái, ai dè chưa quá một ngày đã xảy ra chuyện rồi.
“Ngươi lo gì thế hả?”
Mục Vỹ thò tay vào trong lò luyện đan lấy chín viên đan dược ra rồi mỉm cười nói: “Ta bảo thất bại là vì ta định luyện mười mà giờ chỉ được có chín viên thôi, mà viên ấy bị nổ là do ta sơ suất mải nói chuyện với ngươi đấy”.
Thấy chín viên đan dược trong suốt mà Mục Vỹ cầm toả ra mùi hương thơm nồng, Chu Kiệt lập tức há hốc miệng.
“Ta… ta…”
Chu Kiệt nhìn Mục Vỹ lâu mà không thốt lên câu nào.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, chứ để người khác phát hiện ra là toi đấy. Chỉ cần ngày mai bán được bảy viên trong số này, ta sẽ cho ngươi hai viên để nâng cao thực lực!”
Mục Vỹ nói.
Bây giờ, Mục Vỹ luyện chế đan dược thập phẩm cũng không gặp vấn đề gì, ai dè khi luyện chế đan dược tam phẩm lại làm nổ đan, đúng là mất mặt.
May mà hắn đang nguỵ trang tu vi là cảnh giới thân xác tầng thứ tám, đan dược mạnh nhất có thể luyện chế được là tam phẩm, không thì mất hết cả thể diện.
“Ngươi không cần à?”
“Ừ!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi đi theo Chu béo ra phía cửa.
Kẽo kẹt, cửa bị đẩy mở, một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Ối mẹ ơi!”
Thấy Bạch Đồ Gian đứng bên ngoài, Chu Kiệt sợ hết hồn, sau đó lảo đảo ngã xuống đất.
“Ta không thèm làm mẹ của ngươi đâu!”
Bạch Đồ Gian nói: “Đưa đan dược đây cho ta xem!”
Mục Vỹ lấy một viên đan dược tam phẩm ra đưa cho cô ta.
“Tố Tâm Đan, đan dược tam phẩm, ánh sáng trong suốt, lấp lánh, tốt lắm! Tự ngươi làm đấy à?”, Bạch Đồ Gian nhìn Mục Vỹ rồi hỏi.
“Không, là ta mua, mua đó!”
Chu béo vội tiến lên nói: “Bạch sư tỷ, hai bọn ta mua đấy ạ!”
“Mua? Một viên Tố Tâm Đan chất lượng cao thế này ít nhất cũng có giá năm nghìn Linh Tinh hạ phẩm, ngươi mua nổi sao?”
Cái gì?
Năm nghìn ư?
Chu béo đơ luôn!
Hắn ta thầm mắng, ai mà biết đâu, Mục Vỹ bảo luyện đan là luyện, đã thế còn luyện chế ra đan dược tam phẩm với giá năm nghìn Linh Tinh hạ phẩm nữa!
“Thành thật khai mau, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Hắn là Mục Vỹ mà Bạch sư tỷ?”
“Im mồm!”
Bị Bạch Đồ Gian mắng, Chu béo rụt cổ rồi lùi lại một bước, để lộ Mục Vỹ ở phía sau.
Bạch Đồ Gian là đệ tử hạt nhân có địa vị rất cao trong môn phái, chỉ thua kém các Thiên Kiếm Tử một chút thôi, vì thế Chu béo nào dám đắc tội với cô ta!
“Chu béo đã nói rồi, ta là Mục Vỹ - đệ tử tạp dịch của Thiên Kiếm Sơn!”
“Thế à? Vậy thì hôm nay, ta sẽ điều tra về thân phận của ngươi!”
Bạch Đồ Gian lạnh giọng nói: “Các ngươi ở đây chờ ta, Mục Vỹ đúng không? Để ta xem ngươi có lai lịch thế nào!”
Dứt lời, Bạch Đồ Gian đã biến mất.
Nhưng ngay sau đó, cô ta đã quay lại.
“Nếu các ngươi còn dám động vào dược liệu thì ta sẽ làm thịt các ngươi cho chó ăn đấy”.
Chu béo run lên, rụt cổ lại, còn Mục Vỹ thì mỉm cười, tỏ ý Bạch Đồ Gian mau đi điều tra về thân phận của hắn đi.
Điều tra thân phận ư?
Dù Thiên Kiếm Sơn quản lý đệ tử tạp dịch lỏng lẻo, có chết cũng chẳng ai quan tâm, nhưng đều có hồ sơ ghi chép lại, mà đương nhiên Mục Vỹ biết điều này.
Vì thế hắn đã chuẩn bị trước rồi, Bạch Đồ Gian có điều tra thì cũng đã muộn.
Không lâu sau, Bạch Đồ Gian đã quay lại, cô ta nhìn Mục Vỹ với vẻ yên tâm hơn.
Nếu đệ tử tạp dịch đột nhiên xuất hiện này là gian tế của thế lực thù địch với Thiên Kiếm Sơn thì chắc chắn cô ta sẽ không nể nang gì mà giết ngay.
Nhưng giờ xem ra Mục Vỹ này đúng là đệ tử tạp dịch của môn phái thật.
Thường thì dù đệ tử tạp dịch có thân phận thấp kém trong môn phái, nhưng đều có thể trở thành đệ tử ngoại môn, vì thế trước đó môn phái đều điều tra tỉ mỉ về thân phận của họ.
Lai lịch của Mục Vỹ không có vấn đề gì.
Chương 679: Xà tôn giả
“Bây giờ, ngươi hãy trả lời các câu hỏi của ta!”
Bạch Đồ Gian hỏi: “Ngươi có thể luyện chế được đan dược cấp mấy, vả lại với thực lực hiện giờ, chắc chắn ngươi không phải là một đệ tử tạp dịch đơn giản”.
“Ngũ phẩm, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất!”
Khụ khụ…
Nghe thấy câu trả lời của Mục Vỹ, Chu béo đứng bên cạnh suýt nữa sặc nước miếng, hắn ta trân trối nhìn Mục Vỹ.
“Mục Vỹ, chém gió vừa phải thôi!”
Chu Kiệt che miệng nói nhỏ: “Bạch sư tử mới là thầy luyện đan sáu sao và luyện chế được đan dược lục phẩm, ngươi nổ ghê quá đấy”.
“Im đi!”
Bạch Đồ Gian liếc Chu béo rồi hỏi tiếp: “Ta hỏi ngươi tiếp, tại sao ngươi lại phát hiện ra công dụng của cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh?”
“Bạch sư tỷ, tỷ đã điều tra lai lịch của ta thì chắc cũng biết ta tan cửa nát nhà nên mới gia nhập môn phái, mà nhà ta là gia tộc luyện đan, có vài bí mật đương nhiên ta không thể tiết lộ, dù tỷ có giết thì ta cũng không nói được”.
Bạch Đồ Gian cau mày khi thấy vẻ thành thật của Mục Vỹ.
Nhưng cuối cùng cô ta chỉ nhìn rồi cố nhịn không xuống tay.
Đệ tử tạp dịch mà có thể luyện chế đan dược ngũ phẩm thì hoàn toàn có tư cách trở thành trưởng lão ngoại môn của Thiên Kiếm Sơn.
Mục Vỹ này có thiên bẩm về luyện đan hay chỉ đang cố tỏ ra thần bí?
Tiếp đó, Bạch Đồ Gian mỉm cười nói: “Ta không hỏi nữa, mà ngày mai sẽ dẫn ngươi đi gặp Xà tôn giả, có gì thì ngươi hãy nói với vị ấy”.
Xà tôn giả!
Nghe Bạch Đồ Gian nói vậy, Chu béo đờ ra, không nhịn được run lên.
“Là hắn đi chứ có phải ngươi đâu, sợ gì chứ?”
Thấy Chu Kiệt run như cầy sấy, Bạch Đồ Gian cau mày nói.
“Ta… ta… ta có sợ đâu, ta chỉ… chỉ ngạc nhiên thôi!”
Xà tôn giả là thầy luyện đan số một của Thiên Kiếm Sơn, nghe đâu là thầy luyện đan mười sao, thậm chí có tin đồn Xà tôn giả đã luyện chế được đan dược thánh phẩm rồi”.
Mục Vỹ… thế mà Mục Vỹ lại sắp được đi gặp vị ấy!
Một chân tạp dịch nhỏ bé lại có thể đi gặp thầy luyện đan cao siêu của Thiên Kiếm Sơn.
Chu Kiệt cảm thấy hít thở thôi cũng khó nhọc.
“Xà tôn giả là ai?”
Nhưng câu hỏi này của Mục Vỹ lại khiến cả Bạch Đồ Gian và Chu Kiệt suýt nữa loạng choạng mà ngã nhào.
Thấy vẻ thản nhiên của Mục Vỹ, Chu Kiệt chỉ muốn gào lên là tổ tông của tôi ơi!
Tên này… bình tĩnh quá đi mất!
“Ngươi giải thích cho hắn đi, để mai còn theo ta đi gặp Xà tôn giả, nhớ đấy!”
Bạch Đồ Gian thấy Mục Vỹ có gì đó rất lạ, nhưng lại không biết lạ ở điểm nào.
“Sao ngươi đần quá vậy hả?”
Thấy Bạch Đồ Gian đi rồi, Chu béo lập tức kéo Mục Vỹ qua rồi nói liên hồi: “Đồ ngốc này, Xà tôn giả là ai ư? Là một vị thần của Thiên Kiếm Sơn chúng ta đấy!”
“Ngươi phải biết có ba kiểu người tuyệt đối không được đắc tội ở tiểu thế giới Tam Thiên”.
“Thứ nhất là thầy trận đạo, thầy linh trận, họ bày đại một linh trận cũng có thể giết ngươi dễ dàng. Chứ đừng nói đến các đại sư linh trận, tông sư linh trận, hay thầy thiên trận đỉnh nhất!”
“Thứ hai là thầy luyện đan, họ chỉ cần ngoắc tay một cái là có cả đám cường giả chạy tới bảo vệ ngay, chắc ngươi cũng biết đan dược quan trọng thế nào với võ giả đúng không?”
“Thứ ba là thầy luyện khí, các thầy luyện khí giỏi sẽ luyện chế ra thánh khí, mà ngươi có biết thánh khí không? Vũ khí mà môn chủ của chúng ta đang dùng là thánh khí đấy”.
Chu béo kích động nói: “Những võ giả thuộc chức vụ thầy trận đạo, thầy luyện đan và thầy luyện khí đi đâu cũng không sợ chết đói, đã thế còn được người đời tôn sùng, ca tụng, sướng thật đấy!”
Chu béo nói với vẻ sùng bái.
“Hả? Thế à?”
Nghe thế, Mục Vỹ gật đầu rồi đi thẳng.
“Này, ngươi có thái độ gì thế hả?”, Chu béo khó hiểu hỏi: “Ba chức nghiệp này đều rất lợi hại đúng không? Ta chưa gặp ai giỏi ba cả lĩnh vực này bao giờ, nghĩ thôi đã thấy kích động rồi!”
“Ngươi thử nghĩ mà xem, vừa là thầy luyện khí, thầy luyện đan, lại còn là thầy trận đạo tài giỏi, thế thì lợi hại biết bao! Chậc…”
“Ta đây chứ đâu!”, Mục Vỹ buột miệng nói.
“Đừng chém gió nữa, ngươi mà đòi á? Mà có phải ngươi chém gió chuyện luyện chế được đan dược ngũ phẩm không? Cẩn thận ngày mai đi gặp Xà tôn giả sẽ bị ăn đòn đấy!”
“Không đâu!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, nói: “Chu béo…”
“Cái gì?”
“Ngươi nhớ lại những kẻ từng bắt nạt ngươi đi, mai ta sẽ xử lý hết”.
Chu béo bĩu môi nói: “Nhiều lắm, các chủ quản của Tạp Dịch Đường, còn có đám đệ tử ngoại môn nữa, nào chỉ có bắt nạt, họ còn suýt giết ta luôn ấy. Nhưng ta quen rồi, ngươi định xử lý họ ư? Không có thực lực mạnh mà dám làm vậy là tự sát đấy!”
“Yên tâm, ngày mai ta sẽ cho ngươi mở mày mở mặt! Chỉ cần… Xà tôn giả mà ngươi nói phải thật có địa vị ở Thiên Kiếm Sơn”.
“Đương nhiên, ngoài háo sắc ra thì Xà tôn giả tốt lắm, đến chưởng môn còn phải kính cẩn nữa mà, ngươi nghĩ sao?”
Chu béo cười nói: “Nhưng nếu ta có thể trở thành tạp dịch trên núi của Xà tôn giả thì tốt biết bao, ngươi không biết chứ, các đệ tử ngoại môn đều tranh nhau vị trí này đấy, vì không chỉ có thể học kiến thức về luyện đan, mà còn có thể… hì hì…”
“Được rồi!”
Mục Vỹ mỉm cười, vỗ vai Chu béo rồi nói: “Ngươi muốn xem gì thì từ mai ta sẽ cho ngươi xem chán luôn!”
“Ha ha…”
Tiếng cười lớn của Chu béo vang vọng trên núi.
Đương nhiên hắn ta chỉ coi những lời nói của Mục Vỹ là bông đùa, cho nên không hề để tâm.
Nhưng vài mẩu chuyện hài hước có thể khiến bọn họ thư thái trong những ngày vất vả, như thế cũng được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Vỹ thức dậy lên núi, sau đó cùng Bạch Đồ Gian đến núi của Xà tôn giả.
Mục Vỹ chẳng hề lo lắng về buổi gặp gỡ này, hắn có thừa chiêu trò để bắt Xà tôn giả ấy phục tùng, chỉ có vẻ lo lắng của Bạch Đồ Gian khiến hắn thấy nghi hoặc.
Chương 680: Đệ tử nội môn
Nhìn xuống phía dưới có thể thấy dãy núi này cao hàng chục nghìn mét, hơn nữa đại trận hộ sơn còn oai phong lẫm liệt, từ đó có thể thấy rõ rất nhiều các đỉnh núi trong Thiên Kiếm Sơn, đây quả là một ngọn núi hiển hách.
Chỉ có Thiên Kiếm Phong - núi của chưởng môn là cao hơn ngọn núi này.
Mục Vỹ ngước lên nhìn thì thấy cung điện của Xà Tôn chỉ có một màu đen kịt, phía trên treo một pho tượng hình con rắn dài bằng ngọc, đôi mắt nó có màu xanh lục trông rất u ám.
“Xà Tôn, đệ tử Bạch Đồ Gian xin bái kiến!”
“Hả? Tiểu Bạch đấy à, mau vào đi!”
Một tiếng cười vọng từ trong núi ra, ngay sau đó Bạch Đồ Gian đã kéo Mục Vỹ tiến vào bên trong.
Lúc hai người chuẩn bị bước vào đại điện thì thấy Xà Tôn ăn mặc không chỉnh tề đang hớt hải đi ra, sau đó cười nói: “Tiểu Bạch, chờ ta tí nhá!”
Không lâu sau, một nữ đệ tử đỏ ửng mặt hổn hển đi từ trong đại điện ra, sau đó cúi người một cái rồi chạy thẳng.
“Bây giờ vào được chưa ạ?”
“Chưa, từ từ đã!”
Xà Tôn cười khổ xua tay, một lát sau lại có một nữ đệ tử ăn mặc xộc xệch đi từ trong ra.
Trông thấy hai cô gái này, Bạch Đồ Gian biến sắc mặt.
Còn Mục Vỹ đứng bên cạnh thì chẳng có biểu cảm gì.
Cuối cùng, có tổng cộng bảy nữ đệ tử đi từ trong đại điện ra.
“Xong, hết rồi, chỉ có thế thôi, hai người vào đi!”, Xà Tôn cười lớn, sau đó liếc nhìn bộ ngực nhô cao của Bạch Đồ Gian rồi nói.
Hết rồi? Chỉ có thế thôi? Bảy người lận đấy!
“Xà Tôn, ngài định luyện Thất Tiên Kiếm Trận ạ?”
Bạch Đồ Gian bĩu mỗi rồi đi vào đại điện.
Bây giờ, Mục Vỹ mới hiểu tại sao Chu béo lại nói Xà Tôn là kẻ háo sắc, hơn nữa đến núi của y sẽ được nhìn đã con mắt.
“Tiểu Bạch này, cô đến tìm ta có việc gì thế? Có phải định nhờ ta giúp gì không?”, Xà Tôn ngồi ngay ngắn ở phía trên, sau đó cười nói: “Chuyện nhỏ thì lúc nào ta cũng sẵn lòng giúp cô, còn chuyện lớn thì, hì hì… Cô biết quy tắc của ta rồi chứ?”
“Ta đã đưa người đến cho ngài rồi!”
“Ai cơ?”, Xà Tôn ngẩn ra rồi nói: “Người nào?”
Thấy vẻ mơ hồ của Xà Tôn, Bạch Đồ Gian ngán ngẩm nói: “Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh, ngài quên rồi sao? Chính ngài nói muốn gặp hắn mà!”
“À, để ta xem nào!”
Đến bây giờ, Xà Tôn mới chú ý tới Mục Vỹ.
Nhưng Mục Vỹ có thể cảm thấy, từ lúc hắn bước chân vào đại điện đến giờ, chưa một phút giây nào, Xà Tôn ngừng đánh giá hắn.
Lão già này… diễn trò hay thật!
“Ngươi tên là gì?”
“Đệ tử là Mục Vỹ!”
“Học luyện đan rồi hả?”
“Gia tộc có truyền thừa về luyện đan, nhưng bị sa sút nên đồ đệ mới gia nhập Thiên Kiếm Sơn”.
Xà Tôn híp mắt lại nói: “Sao ngươi lại phát hiện ra công dụng của cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh?”
“Thiên bẩm ạ!”
Thiên bẩm?
Thấy dáng vẻ tự tin của Mục Vỹ, Xà Tôn và Bạch Đồ Gian đưa mắt nhìn nhau rồi tỏ vẻ kinh ngạc.
Các đệ tử bình thường đều rất khiêm tốn nhã nhặn, chưa có ai dám to gan nói rằng mình có thiên bẩm về luyện đan trước mặt Xà Tôn thế này bao giờ.
“Hả? Thiên bẩm ư? Thế ngươi nói ta nghe xem là thiên bẩm gì?”
“Khi kết hợp hai loại dược liệu này với nhau cần phải xếp xen kẽ từng lớp một, như vậy mới có thể phát huy tác dụng giữa chúng. Ngoài ra, những cây cỏ Bạch Xuyên và hoa Ngân Hạnh mà có độ tuổi và dinh dưỡng khác nhau thì phân chia lớp cũng không thể như nhau được, vì thế không có một tỷ lệ tiêu chuẩn nào cả. Ta đoán chắc Bạch sư tỷ cũng đã biết điều này”.
Nghe vậy, Bạch Đồ Gian đỏ mặt, đúng là cô ta đã từng nghiên cứu về vấn đề này.
Thế nhưng cô ta cứ trộn lẫn chúng với tỷ lệ linh tinh, hèn chi luôn thất bại.
“Đây chính là thiên bẩm của ngươi?”
“Đương nhiên không phải!”
Mục Vỹ tiến lên một bước rồi nói: “Thiên bẩm của ta thể hiện ở điều mà ta biết. Ví dụ như quả Xà Ngọc và lá cây Bạch Dương kết hợp với nhau theo một tỷ lệ chính xác có thể hỗ trợ võ giả rèn luyện kinh mạch!”
“Linh căn Đồng Ngọc và cỏ Thiết Vân kết hợp với nhau có thể giúp thầy luyện đan đạt được tỷ lệ thành công cao hơn khi ngưng đan!”
“San hô Thiết Ngọc và Bán Chi Liên có thể nâng cấp các đan dược lục phẩm, ngũ phẩm lên gấp ba lần!”
Mục Vỹ nói liền một hơi ba chủng loại dược liệu kết hợp với nhau, khiến Bạch Đồ Gian phải đờ người.
Hai mắt Xà Tôn sáng lên khi nhìn Mục Vỹ.
“Điều quan trọng nhất là…”
Mục Vỹ ngừng một lát rồi cười nói: “Tiền bối Xà Tôn thường xuyên thân mật với nữ giới, thi thoảng sẽ khó tránh khỏi việc… lực bất tòng tâm. Ta có thể giúp ngài… đừng nói là bảy cô, kể cả bảy mươi cô cũng vô tư luôn!”
Hả?
Bạch Đồ Gian vốn đang thầm phân tích những lời nói của Mục Vỹ, nhưng hắn bỗng chuyển chủ đề, bắt đầu nói mấy chuyện linh tinh.
Khi thấy ánh mắt sáng rực của Xà Tôn, Bạch Đồ Gian chợt có một suy nghĩ.
Cô ta dẫn Mục Vỹ tới đây hình như vô tình lại khiến hai tên háo sắc tìm được đồng minh với nhau.
“Ờ… Tiểu Bạch này, ta sẽ giữ đệ tử này lại, cô cứ về đi, bây giờ hắn là đệ tử tạp dịch đúng không? Lãng phí nhân tài quá, khụ khụ, mấy nữa cô hãy chuyển thông tin của hắn cho ta, từ giờ trở đi, hắn sẽ là… đệ tử ngoại, à nội môn!”
Cái gì?
Nghe Xà Tôn nói vậy, Bạch Đồ Gian đờ người.
Dù Xà Tôn có thân phận đặc biệt ở Thiên Kiếm Sơn, nhưng y có thể lựa chọn đệ tử qua loa thế này thật sao?
"Liêu Minh chết rồi!"
"Hả? Sao lại chết?"
Chu Kiệt cười hớn hở: "Hắn trộm đan dược của Bạch sư tỷ để dùng, nhưng đó là đan dược lục phẩm lận, Bạch sư tỷ không nỡ dùng mà hắn dám dùng, cuối cùng do dược hiệu mạnh quá nên hắn nổ banh xác luôn, Bạch sư tỷ tức chết đi được, há há..."
Hắn ta hớn hở ra mặt làm Mục Vỹ cũng vui lây.
"Ngươi không vui hả?", thấy hắn chỉ cười, Chu Kiệt hỏi.
"Vui chứ!"
Mục Vỹ phất tay rồi đáp: "Còn chưa làm nhiệm vụ hôm nay nữa, đi thôi".
Trông Mục Vỹ hệt như đã liệu trước vậy, Chu Kiệt không khỏi gãi đầu.
"Chẳng lẽ... Không thể nào, không thể nào, cậu ta mới thân xác tầng thứ tám thôi mà, sao có thể..."
Hắn ta lắc đầu tự cười mình, sau đó nói với Mục Vỹ: "Ha ha, hôm nay Bạch sư tỷ muốn gặp ngươi kìa".
"Gặp ta?"
"Đúng vậy, Bạch sư tỷ biết chuyện hôm qua nên trả lại Linh Tinh cho chúng ta rồi. Nhưng sư tỷ nghe nói ngươi biết luyện đan nên muốn gặp ngươi. Cơ hội cho ngươi phát tài đấy Mục Vỹ!"
Chu Kiệt phấn khởi nói: "Nếu ngươi được lòng Bạch sư tỷ thì tỷ ấy sẽ đề cử ngươi vào nội môn chắc luôn! Với trình độ luyện đan của ngươi, có khi ngươi sẽ có bước tiến mới trong Thiên Kiếm Sơn chúng ta đấy!"
"Thật không?"
Mục Vỹ tỏ ra mừng rơn, người run run: "Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cảm ơn ngươi nhé Chu béo!
"Cảm ơn ta làm gì? Đi lẹ đi lẹ, Bạch sư tỷ đang chờ đấy!"
"Được!"
Khi Chu Kiệt xoay người, nụ cười trên mặt Mục Vỹ lập tức biến mất.
Một đệ tử nội môn có cảnh giới Thông Thần muốn gặp hắn, có gì để Mục Vỹ hắn vui đâu!
Nhưng hắn đành giả vờ mừng khôn xiết để cho Chu Kiệt khỏi nghi ngờ.
Mà thế này cũng tốt, hắn đã gần với mục tiêu hơn rồi.
Gia nhập Đan các của Thiên Kiếm Sơn thông qua Bạch Đồ Gian cũng là một giải pháp tốt.
Miễn sao có thể tiếp cận Đan các để tìm được nguyên liệu luyện đan cần thiết là được.
Tại điện Vô Hạ ở Vô Hà Phong, có một bóng dáng xinh đẹp đang đứng trong đó.
Người nọ mặc nam trang trông vừa hiên ngang vừa mạnh mẽ, đâu đó còn thấy bóng dáng khí khái hào hùng của đấng nam nhi.
Ngay lúc nhìn thấy Mục Vỹ, Bạch Đồ Gian giải phóng uy thế ép về phía hắn. Nhưng hắn không sợ, chỉ đứng ngẩng cao đầu tại chỗ, ngực ưỡn thẳng.
Khí thế của Bạch Đồ Gian dần mạnh hơn, Mục Vỹ từ từ khom người, lùi lại một bước.
Không phải hắn không chịu được mà là cảnh giới hắn thể hiện ra lúc này chỉ là tầng thứ tám của thân xác, sẽ bị nghi ngờ nếu chống cự được khí thế của một cao thủ cảnh giới Thông Thần như Bạch Đồ Gian quá lâu.
"Chỉ là thân xác tầng thứ tám thôi mà tâm trí kiên định nhỉ, cảnh giới hơi thấp nhưng cũng tạm. Kể từ bây giờ, ngươi ở đây làm đồng tử luyện đan đi!"
Bạch Đồ Gian vừa nói vừa khoát tay: "Từ hôm nay, ngươi chính là chủ quản Vô Hà Phong, quản lý mọi công việc lớn bé ở đây. Ta không muốn sự việc như Liêu Minh tái diễn".
"Rõ!"
"Còn nữa, phải trông coi phòng luyện đan cho cẩn thận, nghe rõ chưa?"
"Rõ!"
Bạch Đồ Gian dặn dò vài câu rồi bảo Chu Kiệt dẫn Mục Vỹ đi, mình thì đi vào phòng luyện đan.
"Cỏ Bách Xuyên kết hợp với hoa Ngân Hạnh mà có công dụng này, tiểu tử đó vô tình làm vậy thôi hay là có tính toán trước rồi đây?"
Cô ta nhíu mày nhìn hai gốc cây dược thảo trong tay.
"Không cần biết ngươi là ai, ta phải giữ bên mình để xem lai lịch của ngươi thế nào!"
Nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ rời đi, Bạch Đồ Gian cười nhẹ thì thầm.
Tuy cô ta là nữ nhưng từ khi sinh ra đã là người hiếu thắng, không chịu thua ai.
Một đệ tử tạp dịch mà tình cờ phát hiện ra công dụng đặc biệt của hai loại dược thảo, quá khả nghi.
"Không được, mình phải hỏi Xà Tôn tiền bối chuyện này thôi!"
Bạch Đồ Gian bay đi thật nhanh, điều khiển của linh thú phi hành thoăn thoắt bay về trung tâm Thiên Kiếm Sơn.
Đó là một nơi những ngọn núi cao nguy nga, trải dài nghìn trùng, ngọn núi cao nhất cao gần mười nghìn mét, thấp hơn thì toàn là mấy nghìn mét, mỗi một ngọn núi đều được thiên nhiên chiếu cố, bên trong dồi dào linh khí.
Hình thành nên một dãy núi có lượng linh khí tràn trề, dày hơn Vô Hà Phong gấp mấy lần.
Bạch Đồ Gian cẩn thận đáp xuống một ngọn núi cao vạn trượng rồi chắp tay, nói: "Đệ tử hạt nhân Bạch Đồ Gian bái kiến Xà Tôn tiền bối!"
"Ha ha... Tiểu Bạch à, vào đi!"
Một cánh cửa mở ra trên đỉnh núi.
Bạch Đồ Giang bay vào.
Ngọn núi cao vời vợi này linh khí bạt ngàn nhưng bên trong lại chìm ngập trong âm khí, đem lại cảm giác sợ sệt cho người khác.
Trên đỉnh núi có một ngôi đền lấp lánh ánh bạc đứng sừng sững.
Bạch Đồ Gian đi bộ vào đại điện, cả chính đường lẫn bốn bức tường xung quanh đều khắc họa cảnh hợp hoan của đôi nam nữ.
Đó là những hình vẽ cực kỳ sống động với đủ loại tư thế được tô điểm bởi sắc màu rực rỡ, ai thấy cũng phải xấu hổ quay đi.
Nhưng Bạch Đồ Gian đi thẳng vào chính điện, có vẻ như cô ta thường xuyên đến đây nên miễn nhiễm với những hình vẽ kia rồi.
"Tiểu Bạch, tìm ta có chuyện gì sao?"
Một người đang ngồi xếp bằng giữa điện.
Người này mặc đạo bào màu đen, khuôn mặt anh tuấn nhưng tóc tai bù xù, toàn thân tỏa ra khí tức kỳ lạ. Y nuốt nước bọt nhìn dáng người đồng hồ cát của Bạch Đồ Gian.
"Chậc chậc... Tiểu Bạch à, nói chứ cô mặc y phục của nam nhân thấy ngực lớn lắm đấy, ngực mông đầy đặn, còn hiên ngang như thế nữa. Đẹp lắm!"
Xà Tôn nở nụ cười kệch cỡm, không ngại chút nào.
"Xà Tôn, tiền bối mà biến thái như vậy nữa là ta đi đấy. Ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ngài đây!"
Nghe những lời của y, Bạch Đồ Gian không tức giận mà định bỏ về.
Chương 677: Thất bại rồi
"Đùa thôi!", Xà Tôn cười ha ha: "Cô đừng lo gì cả, Xà Tôn ta ăn nằm với nhiều người nhưng có quy tắc rõ ràng. Chỉ thích người tự nguyện chứ không ép buộc đâu!"
"Nói đi, chuyện gì đấy?"
Xà Tôn cười thoải mái, từ đầu đến cuối vẫn dán mắt vào ngực Bạch Đồ Gian, con ngươi láo liên đầy dâm dục.
Bạch Đồ Gian chẳng biết nói gì trước người được mệnh danh là thầy luyện đan giỏi nhất Thiến Kiếm Sơn như Xà Tôn đây, nói: "Ta phát hiện ra một chuyện lạ, cỏ Bách Xuyên kết hợp với hoa Ngân Hạnh có thể chữa trị ngoại thương của võ giả!"
"Gì?"
Xà Tôn nghe Bạch Đồ Gian nói xong thì ngẩn người.
"Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh..."
Y nhíu mày nhưng mắt vẫn nhìn ngực Bạch Đồ Gian chằm chằm, tay thì cầm hai gốc dược thảo lên mà sờ soạng.
"Xà Tôn! Tiền bối nhìn sai chỗ rồi!"
Bạch Đồ Gian hét.
"Đâu có, sờ mềm lắm, thích quá trời!"
Bạch Đồ Gian đỏ mặt, phụng phịu: "Ta đang nói cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh cơ mà".
"Thì ta cũng đang nói ngực cô... Khụ khụ khụ, ta cũng đang nói cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh mà!", mặt Xà Tôn đỏ bừng, y ho mấy tiếng rồi nói: "Chờ lát nhé, ta đi kiểm tra xem".
Câu vừa dứt, Xà Tôn biến mất một lúc rồi lại xuất hiện.
"Là thật!", y thình lình hiện ra như một trận gió thoảng, hỏi: "Sao cô biết?"
"Thật ư?"
Bạch Đồ Gian cũng ngỡ ngàng.
"Không phải ta mà là một đệ tử tạp dịch trên núi ta phát hiện ra!"
"Người đâu?"
Bạch Đồ Gian ngơ ngác nói: "Hả? Trên núi ta đấy!"
"Tiểu tử này có thể phát hiện ra công dụng của cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh, chắc chắn không phải trộn bừa mà ra đâu. Dẫn hắn tới gặp ta đi!"
"Hả?"
Bạch Đồ Gian ngây ra như phỗng.
"Không đến mức đó chứ. Xà Tôn, chắc cậu ta chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi!"
"Làm gì có chuyện đó!"
Xà Tôn lắc đầu giải thích: "Hai loại dược thảo này nếu kết hợp với nhau mà không cân bằng liều lượng thì không có được tác dụng đó đâu. Tiểu tử này có vớ được cá rán cũng đâu hên đến vậy".
Bạch Đồ Gian sững sờ.
Cô ta không ngờ mình chỉ đoán thôi mà Xà Tôn lại quan tâm đến Mục Vỹ như vậy.
Thật sự có thể chỉ dựa vào cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh để chứng minh Mục Vỹ là một thiên tài có vốn hiểu biết rất lớn về luyện đan hay các loại dược liệu sao?
Cô ta chẳng hiểu mô tê gì.
"Xà Tôn có ở đây không?"
Đúng lúc này, một nữ tử ăn mặc hở hang, lộ hết cả ngực đi vào, đứng ở cửa đại điện. Cô ta có dáng người mảnh khảnh, mỗi bước đi đều uốn éo qua lại như rắn nước.
"Cục cưng tới rồi à!"
Xà tôn giả vừa thấy nữ tử nọ là phất tay, vừa ho vừa nói: "À, Tiểu Bạch này, ta có chút việc nên mai cô dẫn tiểu tử đó đến gặp ta nhé!"
"Cái gì?"
"Cái gì là sao, ta thích nữ thôi chứ không có hứng thú với nam đâu. Đi lẹ giùm cái!"
Xà Tôn nói rồi nhanh chóng đẩy Bạch Đồ Gian ra ngoài, đóng cửa đại điện. Tiếng cười ngả ngớn to đến nỗi vọng ra khỏi điện.
Bạch Đồ Gian ngao ngán lắc đầu, gượng cười nhìn dược thảo đang cầm.
"Gì mà ảo vậy trời?"
Tính tình cô ta vốn hiếu thắng, nghe Xà Tôn nói vậy bèn nhanh chân trở về Vô Hà Phong, vào phòng luyện đan bắt đầu thử kết hợp hai loại dược thảo theo nhiều tỉ lệ khác nhau.
Nhưng dù thế nào vẫn còn thiếu sót một điểm gì đó.
Mãi đến khi trời tối mịt, làn gió mát lành từ dưới núi thổi vào, Bạch Đồ Gian mới bỏ cuộc.
Thử cả nghìn lần vẫn không thành công, rốt cuộc Mục Vỹ đã dùng cách gì vậy?
"Ơ?"
Bỗng dưng quay người lại thấy có ảnh lửa ẩn hiện trong một căn phòng luyện đan ở đối diện, Bạch Đồ Gian ngạc nhiên lại gần.
"Mục Vỹ, có được không đó?"
Trong phòng, Chu béo lo sợ nói: "Ngày đầu quản lý đan phòng đã lấy dược liệu trong đây luyện đan, Bạch sư tỷ mà phát hiện là lột da chúng ta đấy!"
"Đừng sợ, đan dược ta luyện chế là tam phẩm, nếu luyện chế thành công hết chỗ dược liệt này thì ít nhất cũng được mười viên đan dược tam phẩm. Lấy một ít giúp ngươi và ta đột phá, bảy tám viên còn lại thì đem đi đấu giá lấy Linh Tinh mua nguyên liệu tiếp, tiết kiệm được mớ tiền còn gì".
Lời nói bình chân như vại của Mục Vỹ làm tim Chu Kiệt như sắp nhảy ra ngoài.
“Vỹ ca ơi là Vỹ ca, ca ca của ta ơi, ngươi có chắc sẽ thành công không đấy? Nếu như ngươi thất bại thì tiền bồi thường sẽ là khoảng ba nghìn Linh Tinh, đâu đền nổi!"
"Yên tâm, thành công chắc luôn!"
Vù vù...
Đúng lúc này, một tiếng vù khe khẽ vang lên trong phòng luyện đan. Trong lò luyện đan phát ra tiếng nổ trầm thấp.
"Thành công không?"
Chu Kiệt nhìn Mục Vỹ với đôi mắt mong chờ.
"Thất bại rồi!"
Mục Vỹ gượng cười lắc đầu.
Chương 678: Điều tra thân phận?
“Hả? Thôi xong, toi rồi!”, nghe Mục Vỹ nói vậy, Chu béo nhảy dựng lên vò đầu bứt tai, trông vô cùng sốt sắng.
“Chắc Bạch sư tỷ sẽ giết chúng ta mất, chuyện này thất bại, chúng ta có lấy mạng ra đổi cũng không được đâu!”
Chu Kiệt ảo não nói: “Mục Vỹ, giờ ngươi đã là chủ quản của Vô Hà Phong nên hãy để ta gánh vác chuyện này. Ngươi đi trước đi, ta sẽ đi thú tội, chí ít ta bị đuổi ra ngoài thì ngươi vẫn có thể che chở cho ta!”
“Thú tội gì cơ?”
“Thú tội chúng ta đã lén luyện đan”.
Thấy Mục Vỹ vẫn bình thản như không, tim Chu Kiệt như muốn nhảy ra ngoài.
“Tổ tông của tôi ơi, chúng ta thất bại rồi mà sao ngươi vẫn bình tĩnh thế hả?”, Chu Kiệt thật sự đang rất cuống.
Nếu chuyện này bị Bạch Đồ Gian phát hiện thì hai người họ chết là cái chắc.
Thậm chí hắn ta còn đang thấy hối hận vì đã tới đây cùng Mục Vỹ!
Hắn ta cứ tưởng Bạch sư tỷ lập Mục Vỹ làm chủ quản rồi thì sau này hắn ta sẽ sống thoái mái, ai dè chưa quá một ngày đã xảy ra chuyện rồi.
“Ngươi lo gì thế hả?”
Mục Vỹ thò tay vào trong lò luyện đan lấy chín viên đan dược ra rồi mỉm cười nói: “Ta bảo thất bại là vì ta định luyện mười mà giờ chỉ được có chín viên thôi, mà viên ấy bị nổ là do ta sơ suất mải nói chuyện với ngươi đấy”.
Thấy chín viên đan dược trong suốt mà Mục Vỹ cầm toả ra mùi hương thơm nồng, Chu Kiệt lập tức há hốc miệng.
“Ta… ta…”
Chu Kiệt nhìn Mục Vỹ lâu mà không thốt lên câu nào.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, chứ để người khác phát hiện ra là toi đấy. Chỉ cần ngày mai bán được bảy viên trong số này, ta sẽ cho ngươi hai viên để nâng cao thực lực!”
Mục Vỹ nói.
Bây giờ, Mục Vỹ luyện chế đan dược thập phẩm cũng không gặp vấn đề gì, ai dè khi luyện chế đan dược tam phẩm lại làm nổ đan, đúng là mất mặt.
May mà hắn đang nguỵ trang tu vi là cảnh giới thân xác tầng thứ tám, đan dược mạnh nhất có thể luyện chế được là tam phẩm, không thì mất hết cả thể diện.
“Ngươi không cần à?”
“Ừ!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi đi theo Chu béo ra phía cửa.
Kẽo kẹt, cửa bị đẩy mở, một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Ối mẹ ơi!”
Thấy Bạch Đồ Gian đứng bên ngoài, Chu Kiệt sợ hết hồn, sau đó lảo đảo ngã xuống đất.
“Ta không thèm làm mẹ của ngươi đâu!”
Bạch Đồ Gian nói: “Đưa đan dược đây cho ta xem!”
Mục Vỹ lấy một viên đan dược tam phẩm ra đưa cho cô ta.
“Tố Tâm Đan, đan dược tam phẩm, ánh sáng trong suốt, lấp lánh, tốt lắm! Tự ngươi làm đấy à?”, Bạch Đồ Gian nhìn Mục Vỹ rồi hỏi.
“Không, là ta mua, mua đó!”
Chu béo vội tiến lên nói: “Bạch sư tỷ, hai bọn ta mua đấy ạ!”
“Mua? Một viên Tố Tâm Đan chất lượng cao thế này ít nhất cũng có giá năm nghìn Linh Tinh hạ phẩm, ngươi mua nổi sao?”
Cái gì?
Năm nghìn ư?
Chu béo đơ luôn!
Hắn ta thầm mắng, ai mà biết đâu, Mục Vỹ bảo luyện đan là luyện, đã thế còn luyện chế ra đan dược tam phẩm với giá năm nghìn Linh Tinh hạ phẩm nữa!
“Thành thật khai mau, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Hắn là Mục Vỹ mà Bạch sư tỷ?”
“Im mồm!”
Bị Bạch Đồ Gian mắng, Chu béo rụt cổ rồi lùi lại một bước, để lộ Mục Vỹ ở phía sau.
Bạch Đồ Gian là đệ tử hạt nhân có địa vị rất cao trong môn phái, chỉ thua kém các Thiên Kiếm Tử một chút thôi, vì thế Chu béo nào dám đắc tội với cô ta!
“Chu béo đã nói rồi, ta là Mục Vỹ - đệ tử tạp dịch của Thiên Kiếm Sơn!”
“Thế à? Vậy thì hôm nay, ta sẽ điều tra về thân phận của ngươi!”
Bạch Đồ Gian lạnh giọng nói: “Các ngươi ở đây chờ ta, Mục Vỹ đúng không? Để ta xem ngươi có lai lịch thế nào!”
Dứt lời, Bạch Đồ Gian đã biến mất.
Nhưng ngay sau đó, cô ta đã quay lại.
“Nếu các ngươi còn dám động vào dược liệu thì ta sẽ làm thịt các ngươi cho chó ăn đấy”.
Chu béo run lên, rụt cổ lại, còn Mục Vỹ thì mỉm cười, tỏ ý Bạch Đồ Gian mau đi điều tra về thân phận của hắn đi.
Điều tra thân phận ư?
Dù Thiên Kiếm Sơn quản lý đệ tử tạp dịch lỏng lẻo, có chết cũng chẳng ai quan tâm, nhưng đều có hồ sơ ghi chép lại, mà đương nhiên Mục Vỹ biết điều này.
Vì thế hắn đã chuẩn bị trước rồi, Bạch Đồ Gian có điều tra thì cũng đã muộn.
Không lâu sau, Bạch Đồ Gian đã quay lại, cô ta nhìn Mục Vỹ với vẻ yên tâm hơn.
Nếu đệ tử tạp dịch đột nhiên xuất hiện này là gian tế của thế lực thù địch với Thiên Kiếm Sơn thì chắc chắn cô ta sẽ không nể nang gì mà giết ngay.
Nhưng giờ xem ra Mục Vỹ này đúng là đệ tử tạp dịch của môn phái thật.
Thường thì dù đệ tử tạp dịch có thân phận thấp kém trong môn phái, nhưng đều có thể trở thành đệ tử ngoại môn, vì thế trước đó môn phái đều điều tra tỉ mỉ về thân phận của họ.
Lai lịch của Mục Vỹ không có vấn đề gì.
Chương 679: Xà tôn giả
“Bây giờ, ngươi hãy trả lời các câu hỏi của ta!”
Bạch Đồ Gian hỏi: “Ngươi có thể luyện chế được đan dược cấp mấy, vả lại với thực lực hiện giờ, chắc chắn ngươi không phải là một đệ tử tạp dịch đơn giản”.
“Ngũ phẩm, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất!”
Khụ khụ…
Nghe thấy câu trả lời của Mục Vỹ, Chu béo đứng bên cạnh suýt nữa sặc nước miếng, hắn ta trân trối nhìn Mục Vỹ.
“Mục Vỹ, chém gió vừa phải thôi!”
Chu Kiệt che miệng nói nhỏ: “Bạch sư tử mới là thầy luyện đan sáu sao và luyện chế được đan dược lục phẩm, ngươi nổ ghê quá đấy”.
“Im đi!”
Bạch Đồ Gian liếc Chu béo rồi hỏi tiếp: “Ta hỏi ngươi tiếp, tại sao ngươi lại phát hiện ra công dụng của cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh?”
“Bạch sư tỷ, tỷ đã điều tra lai lịch của ta thì chắc cũng biết ta tan cửa nát nhà nên mới gia nhập môn phái, mà nhà ta là gia tộc luyện đan, có vài bí mật đương nhiên ta không thể tiết lộ, dù tỷ có giết thì ta cũng không nói được”.
Bạch Đồ Gian cau mày khi thấy vẻ thành thật của Mục Vỹ.
Nhưng cuối cùng cô ta chỉ nhìn rồi cố nhịn không xuống tay.
Đệ tử tạp dịch mà có thể luyện chế đan dược ngũ phẩm thì hoàn toàn có tư cách trở thành trưởng lão ngoại môn của Thiên Kiếm Sơn.
Mục Vỹ này có thiên bẩm về luyện đan hay chỉ đang cố tỏ ra thần bí?
Tiếp đó, Bạch Đồ Gian mỉm cười nói: “Ta không hỏi nữa, mà ngày mai sẽ dẫn ngươi đi gặp Xà tôn giả, có gì thì ngươi hãy nói với vị ấy”.
Xà tôn giả!
Nghe Bạch Đồ Gian nói vậy, Chu béo đờ ra, không nhịn được run lên.
“Là hắn đi chứ có phải ngươi đâu, sợ gì chứ?”
Thấy Chu Kiệt run như cầy sấy, Bạch Đồ Gian cau mày nói.
“Ta… ta… ta có sợ đâu, ta chỉ… chỉ ngạc nhiên thôi!”
Xà tôn giả là thầy luyện đan số một của Thiên Kiếm Sơn, nghe đâu là thầy luyện đan mười sao, thậm chí có tin đồn Xà tôn giả đã luyện chế được đan dược thánh phẩm rồi”.
Mục Vỹ… thế mà Mục Vỹ lại sắp được đi gặp vị ấy!
Một chân tạp dịch nhỏ bé lại có thể đi gặp thầy luyện đan cao siêu của Thiên Kiếm Sơn.
Chu Kiệt cảm thấy hít thở thôi cũng khó nhọc.
“Xà tôn giả là ai?”
Nhưng câu hỏi này của Mục Vỹ lại khiến cả Bạch Đồ Gian và Chu Kiệt suýt nữa loạng choạng mà ngã nhào.
Thấy vẻ thản nhiên của Mục Vỹ, Chu Kiệt chỉ muốn gào lên là tổ tông của tôi ơi!
Tên này… bình tĩnh quá đi mất!
“Ngươi giải thích cho hắn đi, để mai còn theo ta đi gặp Xà tôn giả, nhớ đấy!”
Bạch Đồ Gian thấy Mục Vỹ có gì đó rất lạ, nhưng lại không biết lạ ở điểm nào.
“Sao ngươi đần quá vậy hả?”
Thấy Bạch Đồ Gian đi rồi, Chu béo lập tức kéo Mục Vỹ qua rồi nói liên hồi: “Đồ ngốc này, Xà tôn giả là ai ư? Là một vị thần của Thiên Kiếm Sơn chúng ta đấy!”
“Ngươi phải biết có ba kiểu người tuyệt đối không được đắc tội ở tiểu thế giới Tam Thiên”.
“Thứ nhất là thầy trận đạo, thầy linh trận, họ bày đại một linh trận cũng có thể giết ngươi dễ dàng. Chứ đừng nói đến các đại sư linh trận, tông sư linh trận, hay thầy thiên trận đỉnh nhất!”
“Thứ hai là thầy luyện đan, họ chỉ cần ngoắc tay một cái là có cả đám cường giả chạy tới bảo vệ ngay, chắc ngươi cũng biết đan dược quan trọng thế nào với võ giả đúng không?”
“Thứ ba là thầy luyện khí, các thầy luyện khí giỏi sẽ luyện chế ra thánh khí, mà ngươi có biết thánh khí không? Vũ khí mà môn chủ của chúng ta đang dùng là thánh khí đấy”.
Chu béo kích động nói: “Những võ giả thuộc chức vụ thầy trận đạo, thầy luyện đan và thầy luyện khí đi đâu cũng không sợ chết đói, đã thế còn được người đời tôn sùng, ca tụng, sướng thật đấy!”
Chu béo nói với vẻ sùng bái.
“Hả? Thế à?”
Nghe thế, Mục Vỹ gật đầu rồi đi thẳng.
“Này, ngươi có thái độ gì thế hả?”, Chu béo khó hiểu hỏi: “Ba chức nghiệp này đều rất lợi hại đúng không? Ta chưa gặp ai giỏi ba cả lĩnh vực này bao giờ, nghĩ thôi đã thấy kích động rồi!”
“Ngươi thử nghĩ mà xem, vừa là thầy luyện khí, thầy luyện đan, lại còn là thầy trận đạo tài giỏi, thế thì lợi hại biết bao! Chậc…”
“Ta đây chứ đâu!”, Mục Vỹ buột miệng nói.
“Đừng chém gió nữa, ngươi mà đòi á? Mà có phải ngươi chém gió chuyện luyện chế được đan dược ngũ phẩm không? Cẩn thận ngày mai đi gặp Xà tôn giả sẽ bị ăn đòn đấy!”
“Không đâu!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, nói: “Chu béo…”
“Cái gì?”
“Ngươi nhớ lại những kẻ từng bắt nạt ngươi đi, mai ta sẽ xử lý hết”.
Chu béo bĩu môi nói: “Nhiều lắm, các chủ quản của Tạp Dịch Đường, còn có đám đệ tử ngoại môn nữa, nào chỉ có bắt nạt, họ còn suýt giết ta luôn ấy. Nhưng ta quen rồi, ngươi định xử lý họ ư? Không có thực lực mạnh mà dám làm vậy là tự sát đấy!”
“Yên tâm, ngày mai ta sẽ cho ngươi mở mày mở mặt! Chỉ cần… Xà tôn giả mà ngươi nói phải thật có địa vị ở Thiên Kiếm Sơn”.
“Đương nhiên, ngoài háo sắc ra thì Xà tôn giả tốt lắm, đến chưởng môn còn phải kính cẩn nữa mà, ngươi nghĩ sao?”
Chu béo cười nói: “Nhưng nếu ta có thể trở thành tạp dịch trên núi của Xà tôn giả thì tốt biết bao, ngươi không biết chứ, các đệ tử ngoại môn đều tranh nhau vị trí này đấy, vì không chỉ có thể học kiến thức về luyện đan, mà còn có thể… hì hì…”
“Được rồi!”
Mục Vỹ mỉm cười, vỗ vai Chu béo rồi nói: “Ngươi muốn xem gì thì từ mai ta sẽ cho ngươi xem chán luôn!”
“Ha ha…”
Tiếng cười lớn của Chu béo vang vọng trên núi.
Đương nhiên hắn ta chỉ coi những lời nói của Mục Vỹ là bông đùa, cho nên không hề để tâm.
Nhưng vài mẩu chuyện hài hước có thể khiến bọn họ thư thái trong những ngày vất vả, như thế cũng được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Vỹ thức dậy lên núi, sau đó cùng Bạch Đồ Gian đến núi của Xà tôn giả.
Mục Vỹ chẳng hề lo lắng về buổi gặp gỡ này, hắn có thừa chiêu trò để bắt Xà tôn giả ấy phục tùng, chỉ có vẻ lo lắng của Bạch Đồ Gian khiến hắn thấy nghi hoặc.
Chương 680: Đệ tử nội môn
Nhìn xuống phía dưới có thể thấy dãy núi này cao hàng chục nghìn mét, hơn nữa đại trận hộ sơn còn oai phong lẫm liệt, từ đó có thể thấy rõ rất nhiều các đỉnh núi trong Thiên Kiếm Sơn, đây quả là một ngọn núi hiển hách.
Chỉ có Thiên Kiếm Phong - núi của chưởng môn là cao hơn ngọn núi này.
Mục Vỹ ngước lên nhìn thì thấy cung điện của Xà Tôn chỉ có một màu đen kịt, phía trên treo một pho tượng hình con rắn dài bằng ngọc, đôi mắt nó có màu xanh lục trông rất u ám.
“Xà Tôn, đệ tử Bạch Đồ Gian xin bái kiến!”
“Hả? Tiểu Bạch đấy à, mau vào đi!”
Một tiếng cười vọng từ trong núi ra, ngay sau đó Bạch Đồ Gian đã kéo Mục Vỹ tiến vào bên trong.
Lúc hai người chuẩn bị bước vào đại điện thì thấy Xà Tôn ăn mặc không chỉnh tề đang hớt hải đi ra, sau đó cười nói: “Tiểu Bạch, chờ ta tí nhá!”
Không lâu sau, một nữ đệ tử đỏ ửng mặt hổn hển đi từ trong đại điện ra, sau đó cúi người một cái rồi chạy thẳng.
“Bây giờ vào được chưa ạ?”
“Chưa, từ từ đã!”
Xà Tôn cười khổ xua tay, một lát sau lại có một nữ đệ tử ăn mặc xộc xệch đi từ trong ra.
Trông thấy hai cô gái này, Bạch Đồ Gian biến sắc mặt.
Còn Mục Vỹ đứng bên cạnh thì chẳng có biểu cảm gì.
Cuối cùng, có tổng cộng bảy nữ đệ tử đi từ trong đại điện ra.
“Xong, hết rồi, chỉ có thế thôi, hai người vào đi!”, Xà Tôn cười lớn, sau đó liếc nhìn bộ ngực nhô cao của Bạch Đồ Gian rồi nói.
Hết rồi? Chỉ có thế thôi? Bảy người lận đấy!
“Xà Tôn, ngài định luyện Thất Tiên Kiếm Trận ạ?”
Bạch Đồ Gian bĩu mỗi rồi đi vào đại điện.
Bây giờ, Mục Vỹ mới hiểu tại sao Chu béo lại nói Xà Tôn là kẻ háo sắc, hơn nữa đến núi của y sẽ được nhìn đã con mắt.
“Tiểu Bạch này, cô đến tìm ta có việc gì thế? Có phải định nhờ ta giúp gì không?”, Xà Tôn ngồi ngay ngắn ở phía trên, sau đó cười nói: “Chuyện nhỏ thì lúc nào ta cũng sẵn lòng giúp cô, còn chuyện lớn thì, hì hì… Cô biết quy tắc của ta rồi chứ?”
“Ta đã đưa người đến cho ngài rồi!”
“Ai cơ?”, Xà Tôn ngẩn ra rồi nói: “Người nào?”
Thấy vẻ mơ hồ của Xà Tôn, Bạch Đồ Gian ngán ngẩm nói: “Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh, ngài quên rồi sao? Chính ngài nói muốn gặp hắn mà!”
“À, để ta xem nào!”
Đến bây giờ, Xà Tôn mới chú ý tới Mục Vỹ.
Nhưng Mục Vỹ có thể cảm thấy, từ lúc hắn bước chân vào đại điện đến giờ, chưa một phút giây nào, Xà Tôn ngừng đánh giá hắn.
Lão già này… diễn trò hay thật!
“Ngươi tên là gì?”
“Đệ tử là Mục Vỹ!”
“Học luyện đan rồi hả?”
“Gia tộc có truyền thừa về luyện đan, nhưng bị sa sút nên đồ đệ mới gia nhập Thiên Kiếm Sơn”.
Xà Tôn híp mắt lại nói: “Sao ngươi lại phát hiện ra công dụng của cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh?”
“Thiên bẩm ạ!”
Thiên bẩm?
Thấy dáng vẻ tự tin của Mục Vỹ, Xà Tôn và Bạch Đồ Gian đưa mắt nhìn nhau rồi tỏ vẻ kinh ngạc.
Các đệ tử bình thường đều rất khiêm tốn nhã nhặn, chưa có ai dám to gan nói rằng mình có thiên bẩm về luyện đan trước mặt Xà Tôn thế này bao giờ.
“Hả? Thiên bẩm ư? Thế ngươi nói ta nghe xem là thiên bẩm gì?”
“Khi kết hợp hai loại dược liệu này với nhau cần phải xếp xen kẽ từng lớp một, như vậy mới có thể phát huy tác dụng giữa chúng. Ngoài ra, những cây cỏ Bạch Xuyên và hoa Ngân Hạnh mà có độ tuổi và dinh dưỡng khác nhau thì phân chia lớp cũng không thể như nhau được, vì thế không có một tỷ lệ tiêu chuẩn nào cả. Ta đoán chắc Bạch sư tỷ cũng đã biết điều này”.
Nghe vậy, Bạch Đồ Gian đỏ mặt, đúng là cô ta đã từng nghiên cứu về vấn đề này.
Thế nhưng cô ta cứ trộn lẫn chúng với tỷ lệ linh tinh, hèn chi luôn thất bại.
“Đây chính là thiên bẩm của ngươi?”
“Đương nhiên không phải!”
Mục Vỹ tiến lên một bước rồi nói: “Thiên bẩm của ta thể hiện ở điều mà ta biết. Ví dụ như quả Xà Ngọc và lá cây Bạch Dương kết hợp với nhau theo một tỷ lệ chính xác có thể hỗ trợ võ giả rèn luyện kinh mạch!”
“Linh căn Đồng Ngọc và cỏ Thiết Vân kết hợp với nhau có thể giúp thầy luyện đan đạt được tỷ lệ thành công cao hơn khi ngưng đan!”
“San hô Thiết Ngọc và Bán Chi Liên có thể nâng cấp các đan dược lục phẩm, ngũ phẩm lên gấp ba lần!”
Mục Vỹ nói liền một hơi ba chủng loại dược liệu kết hợp với nhau, khiến Bạch Đồ Gian phải đờ người.
Hai mắt Xà Tôn sáng lên khi nhìn Mục Vỹ.
“Điều quan trọng nhất là…”
Mục Vỹ ngừng một lát rồi cười nói: “Tiền bối Xà Tôn thường xuyên thân mật với nữ giới, thi thoảng sẽ khó tránh khỏi việc… lực bất tòng tâm. Ta có thể giúp ngài… đừng nói là bảy cô, kể cả bảy mươi cô cũng vô tư luôn!”
Hả?
Bạch Đồ Gian vốn đang thầm phân tích những lời nói của Mục Vỹ, nhưng hắn bỗng chuyển chủ đề, bắt đầu nói mấy chuyện linh tinh.
Khi thấy ánh mắt sáng rực của Xà Tôn, Bạch Đồ Gian chợt có một suy nghĩ.
Cô ta dẫn Mục Vỹ tới đây hình như vô tình lại khiến hai tên háo sắc tìm được đồng minh với nhau.
“Ờ… Tiểu Bạch này, ta sẽ giữ đệ tử này lại, cô cứ về đi, bây giờ hắn là đệ tử tạp dịch đúng không? Lãng phí nhân tài quá, khụ khụ, mấy nữa cô hãy chuyển thông tin của hắn cho ta, từ giờ trở đi, hắn sẽ là… đệ tử ngoại, à nội môn!”
Cái gì?
Nghe Xà Tôn nói vậy, Bạch Đồ Gian đờ người.
Dù Xà Tôn có thân phận đặc biệt ở Thiên Kiếm Sơn, nhưng y có thể lựa chọn đệ tử qua loa thế này thật sao?