• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (62 Viewers)

  • Chương 1578-1582

Bất cứ chuyện gì cũng cần có hai sự chuẩn bị, như vậy mới có thể khiến đối phương trở tay không kịp!

Kiều Như An vừa tắm xong đang chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại bỗng đổ chuông. Cô ta cầm điện thoại lên xem, là một dãy số lạ.

Cô ta cũng mặc kệ rồi lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, Kiều Như An đi đến vườn nho.

Từ xa đã nhìn thấy Tân Hành Chi đang ngồi ngây ra ở đó.

“Hành Chi? Hành Chi?”

Tân Hành chỉ giật mình định thần lại, nhìn thấy cô ta: “Cô đến rồi?”

“Sao thế? Có chuyện gì?” Kiều Như An hỏi: “Hay lại là bởi vì chuyện của cậu ba? Yên tâm đi, anh cả và anh hai của Anh Thy nhất định sẽ tìm ra hung thủ”

“Tôi biết”

“Hành Chi, nếu như gọi Anh Thy đến đây, liệu cô ấy có đến không?”

Kiều Như An lại hỏi: “Tôi đang nghĩ, nhiều thêm một người, tâm trạng của cô ấy sẽ tốt hơn chút không?”




“Để tôi thử gọi em ấy hỏi xem”Tân Hành Chi gọi điện thoại cho Đế Anh Thy, nói mấy câu gì đố rồi cúp máy: “Em ấy không đến được”

Kiều Như An hạ thấp giọng yếu ớt nói: “Anh Thy nhất định đang rất buồn….ngay cả chúng ta cũng không giúp được cô ấy. Tôi cũng muốn đi tìm ra tên hung thủ giết người đó, như vậy khẳng định sẽ an ủi được Anh Thy được chút”

“Cô?”

“Ừ, mặc dù sức lực của tôi kém, cũng có chút vô dụng nhưng không làm gì cả, khiến trong lòng tôi luôn bất an không yên”

“Đừng nói như vậy, cô rất tốt” Tân Hành Chi miệng thì nói nhưng tâm trí lại lơ đãng đi đâu.

Quản thực, không làm cái gì chỉ có thể khiến trong lòng càng khổ sở.

Anh ta muốn làm gì đó cho Anh Thy.

Sau khi Kiều Như An rời đi, anh ta vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.

Nhưng ngay cả người đứng sau cũng không thể tìm ra, vậy thì làm sao mà tìm ra được? Trong khi anh cả và anh hai còn giỏi hơn anh ta nhiều cũng còn không thể tìm ra kẻ sát nhân đó.

Tân Hành Chi đi đến nơi Đế Bắc Lâm xảy ra chuyện.

Nơi đó vẫn còn là một đống đổ nát.

Chạm đến trái tim kìm chế bấy lâu nay của Tân Hành Chi.




Chỉ cần anh ta tìm được tên hung thủ giết người kia, tâm trạng của Anh Thy sẽ tốt lên.

“Hành Chi?”

Tân Hành Chi quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Như An cũng đang ở đây: “Cô sao lại ở chỗ này?”

“Tôi nghĩ, anh cũng có cùng suy nghĩ giống tôi, đều muốn đi điều tra xem có gì đó không?”

Kiều Như An vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi biết tôi chỉ là một người ngoài cuộc, không nên làm chuyện này. Nhưng anh không biết đâu, trong cuộc đời tôi, Anh Thy chính là người đầu tiên quan tâm tôi, giúp đỡ tôi cũng không hề coi thường tôi. Chỉ bằng những thứ này, cũng đủ khiến tôi vì cô ấy mà hy sinh cả tính mạng này”

“Anh Thy sẽ rất vui khi biết có một người bạn như cô. Chỉ là cô chạy ra ngoài một mình, một cô gái, nếu có chuyện gì xảy ra Anh Thy sẽ tự trách mình”

“Tôi không có nghĩ nhiều như vậy. Có điều cũng đã ra đây rồi, vậy để tôi làm bạn đồng hành đi?” Kiều Như An vừa nói, vừa nhìn xuống đống đổ nát, tâm tình nặng trĩu: “Tôi cảm thấy, cậu ba khẳng định là bị mắc bảy, nếu không thì sẽ không xảy ra chuyện”

Tân Hành Chi không nói gì, nhưng trong lòng rất khó chịu.

Nhà họ Đế trước giờ vẫn luôn nghĩ đủ cách để nắm trong tay quyền kiểm soát khu vực Đông Nam Á, làm sao có thể dễ dàng để xảy ra chuyện như vậy được?

Phía sau rốt cuộc đã có thế lực lớn mạnh nào hình thành?

Mà ngay cả nhà họ Đế cũng đến mức khó mà đề phòng?
“Chúng ta đi xem thử một chút?” Kiều Như An nói.

Hai người vừa định đi thì từ xa bỗng chuyền đến tiếng xe ô tô.

Quay người lại, liền nhìn thấy một chiếc xe tải đang lao tới.

Người trên xe nhìn không giống người tốt, vài gã đàn ông bước xuống xe đều trợn mắt nhìn Kiều Như An.

Tân Hành Chi đẩy Kiều Như An đang sợ hãi lùi về phía sau lưng.

“Không phải các người không biết cái kết của những kẻ cướp người đấy chứ?” Tân Hành Chỉ hỏi.

“Cô ta trông xinh đẹp như vậy chạy ra đây, không phải là để đàn ông chơi đùa sao?” Gã đàn ông mặc đồ đen thui dẫn đầu nhe răng trắng miệng, không chút sợ hãi nói.

Kiều Như An cúi thấp đầu kéo Tân Hành Chỉ: “Chúng ta mau chạy thôi…”

Chỉ là hai người vừa cử động, đã bị bọn chúng chặn lại.

Trước mặt là một khẩu súng kiểu cũ sáng loáng, có thể thấy đây là một tổ chức không có ảnh hưởng lớn.

“Mày có thể đi, nhưng cô ta thì ở l An.

Kiều Như An sợ đến mức trực tiếp trốn sau lưng Tân Hành Chỉ.

“Chúng mày không sợ bị xử tử sao?” Tân Hành Chi sắc mặt khó coi, kìm nén tức giận.

Nòng súng chĩa vào Kiều Như “Vậy nếu như cô ta cam tâm tình nguyện, như vậy không phải được rồi sao?” Nói xong, mấy gã đàn ông ha ha cười lớn.

Tân Hành Chi nhíu mày, không ngờ lại xui xẻo như vậy, lại gặp phải đám người này.




Có điều, đây là một sự trùng hợp, hay là có nguyên do nào khác?

Tân Hành Chi nhân lúc bọn họ không chú ý, ánh mắt sắc bén, tốc độ rất nhanh xoay người lách ra phía sau một tên đứng gần trước mặt, chĩa súng vào thái dương tên đó, hét lớn với Kiều Như An: “Chạy đi!”

Kiều Như An run rẩy ngã xuống đất, quên phản ứng.

Gã bên cạnh liền chĩa súng về phía Tân Hành Chỉ.

Tân Hành Chi dùng sức kéo con tin đứng trước mặt hẳn ta: “Để xem đạn của mày nhanh hay của tao nhanh hơn! Vân còn không mau chạy đi “Không được! Tôi làm sao có thể không quan tâm đến anh được?”

Kiều Như An sợ hãi cực độ: “Các người làm ơn thả anh ấy đi, tôi sẽ đi cùng các người, làm ơn…”

Tân Hành Chi thực sự không nói lên lời trước phản ứng của Kiều Như An, lúc này mà cô ta chạy đi thì anh khi đó mới có thể tập trung đối phó bọn chúng được!

Một tên trong số bọn chúng phản ứng lại trước, bước đến tóm lấy Kiều Như An, dí súng sau đầu cô ta—— “A” Hành Chi cứu tôi với!” Kiều Như An nhanh chóng bị dọa sợ phát khóc.

“Bỏ súng xuống! Nếu không một phát súng tao bắn vỡ đầu cô ta!”

mot-thai-6-tieu-bao-bao--tong-tai-daddy-bi-tra-tan-1579-0


Tân Hành Chỉ nhìn Kiều Như An tay chân đều bị trói, mà cả người anh cũng bị trói lại. Dùng sức vùng vẫy một chút, sợi dây trói rất chặt, dùng hết sức đi chăng nữa cũng không ăn thua.

Nhìn xung quanh căn phòng khắp nơi đều tối tăm và ẩm thấp.

“Đây là chỗ nào?”

“Trông giống như khu ổ chuột.
Khu ổ chuột, tốt xấu lẫn lộn, đây là nơi tàng trữ nhiều hàng cấm nhất trên thế giới! Loại người nào cũng có!

“Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?” Tân Hành Chỉ hỏi.

“Hơn một giờ đồng hồ rì nên chỉ đại khái ước chừng chút.

Tân HÀnh Chi suy tính nói: “Xem ra không có chút gì gọi là tình cờ, mà là có dự tính trước”

.” Kiều Như An khit mũi, trong mắt Kiều Như An không thể xem thời gian “Hành Chi, chúng ta cứ nói với bọn họ chúng ta là người của nhà họ.

Đế, như vậy bọn họ nhất định sẽ thả chúng ta ra!” Kiều Như An đề xuất ý kiến.

“Không được, bọn chúng nếu thực sự sợ hãi kiêng dè thì đã không nhắm vào chúng ta. Hơn nữa, bọn chúng chắc chắn đã biết tôi là ai”

Tân Hành Chi suy nghĩ không chỉ trên một phương diện, mặt khác anh ta từ trước đến giờ ra ngoài không hay nói bản thân là người nhà họ Đế gì cả, cho dù bản thân có gặp xui xẻo đi chăng nữa.

Ngoài cửa có tiếng động, đám người bắt cóc bọn họ liền bước vào.

Một tên đàn ông ngồi xổm trước mặt Tân Hành Chỉ: “Tao nghe nói mày là người của nhà họ Đế?”

“Có cần phải nghe nói không? Chúng mày không phải đã biết từ trước rồi sao?” Tân Hành Chi không khách khí mà xé bỏ sự giả tạo của bọn chúng.




“Mục tiêu của chúng mày đã là tao rồi, cô ấy có thể thả đi chứ?”

“Thả là chuyện tuyệt đối không thể, có thêm một lần mặc cả không phải tốt hơn sao?” Gã đàn ông đó đưa điện thoại cho anh ta: “Gọi Đế Anh Thy ra ngoài, nói với cô ta mày bị bắt cóc rồi, cần cô ta đến cứu.

Với lại cô ta chỉ được phép đi một mình đến”

Tân Hành Chỉ cười lạnh: “Mày đang đùa với tao à?”

Tên đàn ông nháy mắt với mấy tên thủ hạ bên cạnh. Những tên thủ hạ bước lên trước mặt kéo Kiều Như An ra, ấn cô ta xuống sát mặt đất.

“ÁI Các người làm cái gì vậy?” Kiều Như An kinh hãi vùng vẫy.

Tên đàn ông cầm đầu tiếp tục nói với Tân Hành Chi: “Nếu như mày không gọi, kết cục của cô ta cũng không đẹp lắm đâu. Thủ hạ của tao không chỉ có mấy người này đâu”

Muốn làm gì với Kiều Như An, ý tứ đã rất rõ ràng.

Kiều Như An sợ hãi nhìn Tân Hành Chi, nước mắt chảy dài, đôi môi run rẩy.

Cô ta hy vọng Tân Hành Chỉ sẽ gọi cuộc điện thoại này.




“Hành Chi, cứu tôi, Anh Thy chắc chắn có cách đối phó với bọn chúng. Tôi không muốn bị bọn chúng hủy hoại cả một đời……”

Một câu xin lỗi, liền biểu thị câu trả lời của anh ta.

Sau này Kiều Như An có hận anh ta bao nhiêu, mắng anh ta ích kỷ, muốn anh ta gánh chịu món nợ lương tâm này cả đời, anh cũng sẽ không làm hại Anh Thy. Đó là cô gái trong tim anh, là người thân yêu nhất trong gia đình, tuyệt đối sẽ không vì cứu Kiều Như An mà có một tia dao động nào!

Ánh sáng trong đôi mắt của Kiều Như An vụt tắt, vô cùng tuyệt vọng.

Những người khác không ngờ rằng cách này đổ bể, có điều không có Tần Hành Chi thì vẫn còn Kiều Như An có thể lợi dụng được.

Điện thoại lại chuyển tới trước mặt Kiều Như An: “Biết số của cô ta không?”

Kiều Như An yếu ớt nói: “Biết”

“Muốn tự cứu mình chứ? Cô có thể tự tay gọi điện cho cô ta”

Sắc mặt của Tân Hành Chỉ thay đổi: “Kiều Như An, cô không được gọi điện cho A Thy!”

Kiều Như An khóc nói: “Hành Chị, tôi sợ…chỉ cần A Thy tới. Bọn chúng sẽ không dám đối xử với tôi thế nào nữa, anh cũng sẽ được cứu!

Tôi nghĩ….tôi nghĩ A Thy sẽ không trách chúng ta!”
“Không được! Kiều Như An, nếu cô dám gọi điện thoại, sau này đừng trách tôi không khách sáo!” Tân Hành Chi đe dọa cô ta.

“Không, chắc chắn A Thy sẽ không muốn chúng ta vì cô ấy mà chết.

Cô ấy sẽ tha thứ cho chúng ta….Hành Chị, tôi sợ, tôi có thể chết vì A Thy nhưng chuyện như thế này, anh bảo tôi chấp nhận thế nào…” Kiều Như An khóc lóc thảm thiết, dường như bị dọa không hề nhẹ.

Người đàn ông dẫn đầu cười: “Nghĩ như thế là đúng. Cởi trói cho cô ta”

Dây thừng trên tay của Kiều Như An được tháo ra, điện thoại được đưa tới trước mặt cô ta.

Tân Hành Chi phản kháng: “Kiều Như An, cô dám!”

Ngay lập tức người ở bên cạnh trấn áp Tân Hành Chi lại!

Kiều Như An sợ hãi dán vào tường, bàn tay đang cầm điện thoại run lên, vẫn bấm số di động của Đế Anh Thy.

Gô ta nhớ số điện thoại của Đế Anh Thy, thuộc như cháo chảy. Cô ta luôn để Đế Anh Thy trong lòng.

Đế Anh Thy đang đút bít tết cho Một Hào, và chơi đùa với nó.

Điện thoại đặt trên bàn phía sau vang lên.

Đế Anh Thy quay đầu lại, nghĩ, không phải là Tư Hải Minh gọi đấy chứ? Bây giờ nghe thấy tiếng điện thoại kêu tiếng chuông báo thức ban đêm vậy.




Không để ý miếng bít tết trên tay đã bị Một Hào cướp đi mất.

Đế Anh Thy xoa chiếc đầu nhỏ tròn xoe của nó, đứng dậy đi tới bàn trà.

Cầm điện thoại, lúc nhìn vào màn hình hơi ngạc nhiên, là số lạ? Ai nhỉ?

Nhấn nút nghe: “Ai vậy?”

“A Thy..” Vừa mới gọi tên, liền nghe thấy tiếng khóc.

“Như An? Cô sao thế?”

“Xin lỗi, không phải tôi cô ý gọi điện thoại cho cô, là bọn chúng ép tôi…”

“Ai ép cô? Xảy ra chuyện gì thế? Cô nói rõ xem nào” Đế Anh Thy nhíu mày, xảy ra chuyện lớn rồi sao? Nếu không sao lại khóc lóc ầm ï đến thế? Lần đầu tiên gặp Kiều Như An như thế.

“Tôi…tôi và Hành Chi bị bắt cóc rồi, ở đây giống như một khu ổ chuột…bọn chúng đã làm Hành Chi bị thương…”

Đế Anh Thy tái mặt: “Cái gì? Hành Chỉ bị thương rồi…”

“Bọn chúng đánh Hành Chi, còn…còn muốn tôi..” lời nói sau đó không nói nữa.




Nhưng không nói thì Đế Anh Thy cũng biết muốn làm gì với Kiều Như An.

Chỉ là rốt cuộc Tân Hành Chi bị thương thế nào?

Đây có phải là cái bãy của Kiều Như An không? Tư Hải Minh từng nói, Kiều Như An thuộc loại đáng ngờ, Hành Chỉ có phải vẫn không sao.

không?

*“A Thy cứu tôi..

Đế Anh Thy định lên tiếng thì Tân Hành Chi nói vọng vào: “A Thy đừng tới! Anh có thể nghĩ cách thoát thân! Bọn chúng muốn dụ em tới, em…ưml”

Kiều Như An khóc lóc sợ hãi.

Vẫn chưa nói xong, những tiếng đấm đá đã vang lên!

“Hành Chỉ!” Đế Anh Thy hoảng sợ.

“Đế Anh Thy phải không?” Giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên trong điện thoại.

“Anh là ai?” Đế Anh Thy tức giận, không dám chọc tức đối phương, sợ bọn chúng sẽ ra tay với Tân Hành Chỉ: “Các người muốn gì? Có gì thì nói đi!”

“Đương nhiên là cần cô. Một mình cô tới, nếu không, tôi sẽ giết bọn họ!”
“Được, tôi sẽ tới. Nhưng tôi phải đảm bảo hai người họ không bị thương chút nào!” Đế Anh Thy đồng ý.

“Không vấn đề, chỉ cần nhìn thấy người của cô, ngay tức khác bọn họ sẽ không còn giá trị nào.”

“Cho tôi địa chỉ cụ thể!”

“Cô đi thẳng tới khu ổ chuột là được rồi. Nhớ, cô phải tới một mình.

Nếu để tôi phát hiện cô giở trò, người đầu tiên tôi giết là gã đàn ông kia!

Sau đó là người đàn bà kial”

“Tôi biết rồi!”

Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc.

Đế Anh Thy đứng bất động ở đó, vừa lo lắng vừa căng thẳng.

Đầu ù ù rối tung lên, chỉ có mỗi chuyện Tân Hành Chi bị bắt cóc và bị thương!

Rất rõ ràng, mục tiêu của đối phương là cô. Kể cả biết đó là một cái bẫy, cô có thể không đi sao?

Không thể nào! Cô phải cứu Tân Hành Chi!




Vậy có nói với các anh không? Nói rồi sợ lại đe dọa tới tính mạng của Tân Hành Chi không?

Đế Anh Thy nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, đi tới kho vũ khí của anh hai cô. Cầm các thứ mà cô cần.

Tới bãi đỗ xe, chọn một chiếc xe đua hiệu Martin màu đỏ vô cùng bắt mắt, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, lên trên cầu, chạy thẳng tới bến phà không dừng lại.

Cửa xe hạ xuống, Đế Anh Thy kéo kính xuống dưới sống mũi, để lộ ra đôi mắt sáng long lanh, nói với người bảo vệ đang đi tới: “Nếu anh cả và anh hai tôi hỏi thì nói Tư Hải Minh tới, tôi đi gặp anh ta”

Bảo vệ không nói gì, cho qua.

Cửa xe kéo lên, Đế Anh Thy đeo kính lên, chân đập ga. Chiếc xe lao vút đi, nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu.

Rất nhanh xe của Đế Anh Thy đã tới khu ổ chuột.

Những nơi như thế này, nếu nhìn thấy xe thể thao nổi tiếng như thế này của Đế Anh Thy, thì rất hiếm hoi. Có người sẽ vây lại xem nhưng không dám đi tới, chỉ đứng ở một khoảng cách để nhìn.

Đế Anh Thy ngồi trong xe gọi điện thoại: “Tôi đã tới rồi, ở đâu”

“Tới khu dạy học ở phía Tây”

Đế Anh Thi nhìn ra ngoài qua tấm kính chắn gió, không chỉ có những người bẩn thỉu hôi hám đang đứng trên đường phố nhìn cô, còn có những cái đầu thò ra từ những ô cửa sổ trên lầu.

Vô cùng kì lạ.




Nói thật, một người con gái chạy tới những nơi như thế này, thật sự rất nguy hiểm.

Đặc biệt là một người con gái xinh đẹp lại có tiền, không phải là sẽ bị ăn tươi nuốt sống sao.

Chỉ là những người đang nhìn cô, có mấy người là kẻ bắt cóc thì cũng không thể biết được.

Không biết là ai nhưng chắc chắn có.

Sự xuất hiện của cô, nhất định nhóm người đó sẽ quan sát cô, xem cô có giở trò không.

“Anh đợi một chút” Đế Anh Thy nói với người trong điện thoại: “Phía tây là phía nào? Anh chỉ cần nói trái hay phải!”

“.„.đi thẳng ba trăm mét nữa, rẽ phải”

Điện thoại tắt, Đế Anh Thy lái xe về phía trước, đoạn đường ba trăm mét, quả nhiên bên phải có một con đường chật hẹp, may là có thể lái xe được vào.

Một chiếc xe xịn như thế lái tới đây, thật lãng phí.

Không thế lái nhanh, hai bên đường đều là người còn có đủ các loại quầy sạp.

Đế Anh Thy nghĩ, mình thật là cao thủ!

Lái khoảng một trăm mét trên con đường hẹp ấy, mất khoảng mười phút. Nhìn thấy một biển báo, vẫn chưa đi tới biển báo, những người đó giống như những con bọ chét từ trong khe tường nhảy ra, cầm súng ngắm vào xe của cô, đủ các loại vũ khí.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom