Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1642-1644
Chương 1642
Đế Hạo Thiên nhìn em gái bằng ánh mắt kỳ lạ, phản ứng thế này là sao đây.
Đế Anh Thy ý thức được mình bị Đế Hạo Thiên nhìn chằm chăm thế là cô vội vàng nói: “Em không sao, cô ấy chạy rồi”
Đế Hạo Thiên ngẩng đầu lên nhìn nắp thang máy đã được mở ra.
Sau đó anh ta ra lệnh cho cấp dưới: “Hai người lên đó xem thử, còn các người đi ra cổng bệnh viện bao vây nơi này lại cho tôi, nhanh lên”
Đế Hạo Thiên căn dặn xong thì lấy điện thoại ra gọi cho Tư Hải Minh: “Cậu có thể động tới camera giám sát ở Đế Đô trong phạm vi nào?”
“Toàn bộ”
“Tôi muốn tìm người, tôi sẽ gửi ảnh tới cho cậu” Đế Hạo Thiên nói xong thì nhanh chóng gửi ảnh cho Tư Hải Minh. Sau đó anh ta đặt di động lên tai rồi nói: “Nhanh lên”
Sau khi Tư Hải Minh có được ảnh chụp thì dặn dò Chương Vĩ lấy bệnh viện làm trung tâm rồi bắt đầu tìm kiếm trên diện rộng.
Điện thoại vẫn đang trong chế độ nghe máy, Chương Vĩ đang tìm kiếm, Tư Hải Minh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào màn hình, sau khi phát hiện ra được mục tiêu anh nói: “Hướng bãi đỗ xe.”
Ánh mắt của Đế Hạo Thiên trở nên lạnh lùng, anh ta nói: “Bãi đỗ xe.”
Nói xong Đế Hạo Thiên nhanh chóng dẫn người đi tới bãi đỗ xe.
Đế Anh Thy nhìn trận chiến này.
Người trong bệnh viện đều bị dọa sợ.
Vậy mà trong lòng Đế Anh Thy lại mong rằng cô gái kia có thể chạy thoát.
Nếu như cô gái kia thật sự là người xấu thì chắc chắn cô ta đã bắt cô làm con tin rồi. Nếu như không bắt cô làm con tin, anh hai của cô đối xử với cô ta như thế, hơn nữa anh ta lại biết được thân phận của cô †a nữa, sao anh ta có thể không ra tay với cô ta được chứ.
Hiển nhiên cô gái kia không làm như thế.
Sự việc có thật sự nghiêm trọng như những gì anh hai cô nói không?
Nhưng mà cô ta đúng là lợi hại mà, bị thương nặng như thế mà nói chạy là chạy luôn.
Vô Tội đi từ thang máy ra rồi đi thẳng tới bãi đỗ xe, nhưng khi cô ta vừa mới đi vào thì cô ta nhanh chóng dừng chân lại.
Ở cửa ra vào phía sau, bốn phía xung quanh đều có người đang mai phục.
Thậm chí toàn bộ nòng súng đều đang chĩa thẳng về phía cô ta.
Đế Hạo Thiên đi tới hung ác nhìn chằm chăm Vô Tội rồi nói: “Chẳng phải tôi đã nói đừng trốn rồi sao? Cô không coi lời tôi nói ra gì à?”
Vô Tội sợ hãi lùi về phía sau vài bước cô ta nhìn xung quanh muốn tìm cơ hội chạy trốn.
“Xem ra cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định nhỉ” Đế Hạo Thiên tự mình tiến lên bắt Vô Tội.
Vô Tội đứng bên bờ tuyệt vọng, làn da vốn dĩ trắng bóc của cô ta giờ đây đã tái mét không có chút hồng hào nào cả.
Cả đời này cô ta chỉ có thể bị Đế Hạo Thiên giam cầm thật sao?
Đế Anh Thy vừa mới đi ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại của Tư Hải Minh, cô nhìn màn hình điện thoại, không muốn nghe máy lắm.
Thế nhưng tiếng chuông điện thoại giống hệt như cái tính cố chấp của Tư Hải Minh vậy, vang lên mãi không ngừng.
Đế Anh Thy nghe điện thoại, cô nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Em đang trong bệnh viện à?”
Giọng của Tư Hải Minh hơi trầm.
Đế Anh Thy khẽ nhíu mày lại đây là ảo giác của cô đúng không?
Dường như anh đang không vui nhưng tại sao chứ? Cô có làm chuyện gì đâu? Chỉ vì cô tới bệnh viện thôi sao?
Tại sao Tư Hải Minh lại biết được, không lẽ anh lại cho người kiểm tra camera giám sát cô nữa ư?
Chương 1643
Nếu như theo dõi vậy chuyện cô gái kia làm với cô ở trong thang máy lúc trước…
Thái độ lười biếng của Đế Anh Thy đột nhiên trở nên cảnh giác hơn, cô nói: “Tôi tới thăm anh hai, anh ấy đang ở trong bệnh viện.
“Hết rồi sao?”
Đế Anh Thy mím môi cô ngẩng đầu lên đối diện với camera giám sát trong đại sảnh bệnh viện.
Dường như đó chính là đôi mắt của Tư Hải Minh đang nhìn thẳng vào mắt của cô vậy.
Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm lại mạnh mẽ đến như vậy.
Đế Anh Thy cắn môi đi ra khỏi bệnh viện cô nói: “Hết rồi”
Đế Anh Thy rời khỏi bệnh viện cô đứng phía trước quảng trường.
Đế Anh Thy nhìn xung quanh hừ hừ camera giám sát ba trăm sáu mươi độ.
“Anh Thy, buổi tối em đừng xin tha mạng đấy nhé”
Toàn thân Đế Anh Thy run lên, da gà da vịt nổi lên hết cả, cô nói: “Anh… anh muốn làm gì, tôi không làm gì cả. Không đúng, cho dù tôi có làm đi chăng nữa thì liên quan gì đến anh chứ?”
“Em chắc chưa?”
“..” Đế Anh Thy mím môi, người này mà giở thói ngang ngược thì có thể nói lý được không.
Hoàn toàn không có, giống như là vật sở hữu của anh vậy.
“Chẳng phải anh nói nam không được sao, nhưng đó chỉ là một cô gái nhỏ thôi mà, với cả người ta cũng không làm gì tôi cả…” Lúc Đế Anh Thy đang tranh luận với Tư Hải Minh thì đoàng một tiếng không hề báo.
trước, cô sợ đến nỗi im bặt không dám nói nữa.
Dưới chân rung lên.
Động đất ư?
Không thể trách Đế Anh Thy lại nghĩ như thế được, chủ yếu là vì cô không ngờ rằng thủ đô cũng giống như khu vực đông nam á đạn bay tứ phía như vậy.
Người lao vào bãi đỗ xe kia là ai? Người đó quan hệ gì với cô gái kia không?
Anh hai của cô có thể đối phó với họ được không?
Đế Anh Thy rất muốn xoay người chạy về phía bãi đậu xe nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, cô đi tới đó không chừng sẽ tạo thành gánh nặng cho anh hai cô cũng nên.
Đế Anh Thy quay đầu lại, cô lại nhìn thấy lại có một chiếc xe lái về phía bãi đậu xe…
“Anh Thy em vào trong đi, anh hai của em sẽ không có chuyện gì đâu” Tư Hải Minh vẫn luôn chú ý đến Đế Anh Thy, anh căng thẳng nói, anh sợ cô không muốn sống mà xông thẳng vào trong đó.
“Anh chắc chứ?” Đế Anh Thy hỏi.
“Chắc chắn”
Đế Anh Thy hít thở sâu một cái rồi xoay người chạy vào trong bệnh viện.
Chỉ là khi Đế Anh Thy vừa chạy được vài bước thì bị người ta va phải, điện thoại của cô cũng rơi xuống dưới đất.
Chương 1644
Cô ngây người ra.
Trên màn hình còn sáng là hình ảnh sáu đứa trẻ.
Đế Anh Thy vội vàng đi tới nhặt điện thoại di động, cô còn chưa đứng dậy.
“Cô là Đế Anh Thy phải không?”
Tay nhặt điện thoại di động của Đế Anh Thy cứng lại, người trước mặt cô đi một đôi giày rất bình thường thế nhưng dây giày thừa đã bị cắt đi rồi. Dường như anh ta làm như vậy là để tránh dây giày quá dài vướng víu thì phải.
“Cô muốn tự mình đi theo tôi hay là muốn bị tôi giết chết đây?”
Đế Anh Thy vội vàng đưa hai tay lên ôm đầu rồi từ từ đứng dậy, cô sợ hãi mang theo cả tiếng khóc nức nở: “Anh đừng giết tôi, tôi đi với anh, chỉ cần anh không làm tôi bị thương, đừng..”
Vừa mới nói chữ ‘đừng’ xong, Đế Anh Thy giơ tay ra, đồng thời lưỡi dao sắc bén ở giữa ngón tay cô bắn ra vừa nhanh lại còn rất chuẩn nữa.
Lưỡi dao đâm thẳng vào ngực người đàn ông.
“A” Người đàn ông muối lui về sau để tránh khỏi nhưng đã không kịp nữa rồi, lưỡi dao sắc bén vẫn chưa đâm hết vào.
Đế Anh Thy nhấc chân lên, cô dùng sức đá vào vết thương của người đàn ông.
Người đàn ông đau đến nỗi ngã lăn ra đất.
Đế Anh Thy chạy vào trong bệnh viện.
Người đàn ông che lấy vết thương trên ngực đang chảy máu của mình, anh ta muốn đuổi theo. Là anh ta đã tìm được Đế Anh Thy, chỉ cần anh ta không chết thì anh ta nhất định sẽ đưa cô chủ nhỏ nhà họ Đế về.
Thế nhưng khi anh ta vừa mới di chuyển hai bước thì anh ta có cảm giác dường như trái tim của mình bị hàng nghìn hàng vạn con côn trùng cắn phải vậy, đột nhiên anh ta phun ra một ngụm máu rồi ngã lăn ra đất, chết rồi.
Đế Anh Thy chạy vào trong bệnh viện.
Trong bệnh viện vốn có rất nhiều người nhưng bây giờ họ đã chạy đi gần hết rồi.
Hoặc là bọn họ trốn đi nơi khác hoặc là bọn họ trốn trong căn phòng nào đó ở bệnh viện.
Đế Anh Thy chạy đi cũng không bị ai đụng vào, cô cũng muốn tìm tạm một chỗ nào đó để trốn trước đã.
Chỉ là khi Đế Anh Thy chạy tới hành lang, đầu bên kia có mấy người đàn ông ăn mặc bình thường đang đi tìm người. Khi bọn họ nhìn thấy Đế Anh Thy thì đôi mắt sáng rực lên.
Đế Anh Thy xoay người muốn chạy nhưng mà sau lưng cũng bị người ta chặn lại.
Trên người Đế Anh Thy không có súng, chỉ dựa vào lưỡi dao sắc bén trong tay muốn đối phó với bọn chúng căn bản không được.
Đế Anh Thy sợ hãi nép sát vào bức tường, cô nói: “Các người… các người muốn làm gì? Tôi không quen biết các người. Thả tôi ra tôi không biết cái gì cả, tôi vô “Người nhà họ Đế mà cũng biết nói vô tội à? Nhưng mà nghe người nhà họ Đế cầu xin cũng sướng phết.’ Một người đàn ông trong số đó tiến lên muốn bắt Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy nhanh chóng lấy tay chặn lại, nhắm lưỡi dao sắc bén ở giữa ngón tay vào người tới gần, cô nói: “Mấy người đừng tới đây các người không có súng tôi không sợ các người đâu, đừng quên tôi là người nhà họ Đế. Đối phó với đám người không có súng như mấy người vẫn dư sức lắm…
Đế Anh Thy còn chưa nói xong thì cô chỉ thấy người đàn ông đứng đầu móc súng ra chĩa thẳng vào người cô rồi nói: “Bây giờ cô ngoan ngoãn đi theo chúng tôi được rồi chứ? Cô yên tâm đi, nếu là người của nhà họ Đế thì chúng tôi chắc chắn sẽ không làm cô bị thương đâu, ít nhất là trước khi chúng tôi đạt được mục đích thì không…
Lưỡi dao sắc bén giống như con rắn, nó găm thẳng vào tay người đàn ông, anh ta đau đớn sau đó súng lục bị Đế Anh Thy cướp mất.
Đế Anh Thy cầm súng, săn mồi trong khoảng cách gần, đoàng một tiếng, người đàn ông ngã vật ra đất.
Đế Anh Thy lại nhắm chính xác vào người đàn ông ở phía sau, lại đoàng đoàng hai phát.
Chỉ có ba phát đạn thôi ư?
Đế Anh Thy dùng sức ném súng đi, súng đập thẳng vào mặt một người đàn ông trong đó.
Rồi Đế Anh Thy xoay người chạy đi.
Đế Hạo Thiên nhìn em gái bằng ánh mắt kỳ lạ, phản ứng thế này là sao đây.
Đế Anh Thy ý thức được mình bị Đế Hạo Thiên nhìn chằm chăm thế là cô vội vàng nói: “Em không sao, cô ấy chạy rồi”
Đế Hạo Thiên ngẩng đầu lên nhìn nắp thang máy đã được mở ra.
Sau đó anh ta ra lệnh cho cấp dưới: “Hai người lên đó xem thử, còn các người đi ra cổng bệnh viện bao vây nơi này lại cho tôi, nhanh lên”
Đế Hạo Thiên căn dặn xong thì lấy điện thoại ra gọi cho Tư Hải Minh: “Cậu có thể động tới camera giám sát ở Đế Đô trong phạm vi nào?”
“Toàn bộ”
“Tôi muốn tìm người, tôi sẽ gửi ảnh tới cho cậu” Đế Hạo Thiên nói xong thì nhanh chóng gửi ảnh cho Tư Hải Minh. Sau đó anh ta đặt di động lên tai rồi nói: “Nhanh lên”
Sau khi Tư Hải Minh có được ảnh chụp thì dặn dò Chương Vĩ lấy bệnh viện làm trung tâm rồi bắt đầu tìm kiếm trên diện rộng.
Điện thoại vẫn đang trong chế độ nghe máy, Chương Vĩ đang tìm kiếm, Tư Hải Minh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào màn hình, sau khi phát hiện ra được mục tiêu anh nói: “Hướng bãi đỗ xe.”
Ánh mắt của Đế Hạo Thiên trở nên lạnh lùng, anh ta nói: “Bãi đỗ xe.”
Nói xong Đế Hạo Thiên nhanh chóng dẫn người đi tới bãi đỗ xe.
Đế Anh Thy nhìn trận chiến này.
Người trong bệnh viện đều bị dọa sợ.
Vậy mà trong lòng Đế Anh Thy lại mong rằng cô gái kia có thể chạy thoát.
Nếu như cô gái kia thật sự là người xấu thì chắc chắn cô ta đã bắt cô làm con tin rồi. Nếu như không bắt cô làm con tin, anh hai của cô đối xử với cô ta như thế, hơn nữa anh ta lại biết được thân phận của cô †a nữa, sao anh ta có thể không ra tay với cô ta được chứ.
Hiển nhiên cô gái kia không làm như thế.
Sự việc có thật sự nghiêm trọng như những gì anh hai cô nói không?
Nhưng mà cô ta đúng là lợi hại mà, bị thương nặng như thế mà nói chạy là chạy luôn.
Vô Tội đi từ thang máy ra rồi đi thẳng tới bãi đỗ xe, nhưng khi cô ta vừa mới đi vào thì cô ta nhanh chóng dừng chân lại.
Ở cửa ra vào phía sau, bốn phía xung quanh đều có người đang mai phục.
Thậm chí toàn bộ nòng súng đều đang chĩa thẳng về phía cô ta.
Đế Hạo Thiên đi tới hung ác nhìn chằm chăm Vô Tội rồi nói: “Chẳng phải tôi đã nói đừng trốn rồi sao? Cô không coi lời tôi nói ra gì à?”
Vô Tội sợ hãi lùi về phía sau vài bước cô ta nhìn xung quanh muốn tìm cơ hội chạy trốn.
“Xem ra cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định nhỉ” Đế Hạo Thiên tự mình tiến lên bắt Vô Tội.
Vô Tội đứng bên bờ tuyệt vọng, làn da vốn dĩ trắng bóc của cô ta giờ đây đã tái mét không có chút hồng hào nào cả.
Cả đời này cô ta chỉ có thể bị Đế Hạo Thiên giam cầm thật sao?
Đế Anh Thy vừa mới đi ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại của Tư Hải Minh, cô nhìn màn hình điện thoại, không muốn nghe máy lắm.
Thế nhưng tiếng chuông điện thoại giống hệt như cái tính cố chấp của Tư Hải Minh vậy, vang lên mãi không ngừng.
Đế Anh Thy nghe điện thoại, cô nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Em đang trong bệnh viện à?”
Giọng của Tư Hải Minh hơi trầm.
Đế Anh Thy khẽ nhíu mày lại đây là ảo giác của cô đúng không?
Dường như anh đang không vui nhưng tại sao chứ? Cô có làm chuyện gì đâu? Chỉ vì cô tới bệnh viện thôi sao?
Tại sao Tư Hải Minh lại biết được, không lẽ anh lại cho người kiểm tra camera giám sát cô nữa ư?
Chương 1643
Nếu như theo dõi vậy chuyện cô gái kia làm với cô ở trong thang máy lúc trước…
Thái độ lười biếng của Đế Anh Thy đột nhiên trở nên cảnh giác hơn, cô nói: “Tôi tới thăm anh hai, anh ấy đang ở trong bệnh viện.
“Hết rồi sao?”
Đế Anh Thy mím môi cô ngẩng đầu lên đối diện với camera giám sát trong đại sảnh bệnh viện.
Dường như đó chính là đôi mắt của Tư Hải Minh đang nhìn thẳng vào mắt của cô vậy.
Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm lại mạnh mẽ đến như vậy.
Đế Anh Thy cắn môi đi ra khỏi bệnh viện cô nói: “Hết rồi”
Đế Anh Thy rời khỏi bệnh viện cô đứng phía trước quảng trường.
Đế Anh Thy nhìn xung quanh hừ hừ camera giám sát ba trăm sáu mươi độ.
“Anh Thy, buổi tối em đừng xin tha mạng đấy nhé”
Toàn thân Đế Anh Thy run lên, da gà da vịt nổi lên hết cả, cô nói: “Anh… anh muốn làm gì, tôi không làm gì cả. Không đúng, cho dù tôi có làm đi chăng nữa thì liên quan gì đến anh chứ?”
“Em chắc chưa?”
“..” Đế Anh Thy mím môi, người này mà giở thói ngang ngược thì có thể nói lý được không.
Hoàn toàn không có, giống như là vật sở hữu của anh vậy.
“Chẳng phải anh nói nam không được sao, nhưng đó chỉ là một cô gái nhỏ thôi mà, với cả người ta cũng không làm gì tôi cả…” Lúc Đế Anh Thy đang tranh luận với Tư Hải Minh thì đoàng một tiếng không hề báo.
trước, cô sợ đến nỗi im bặt không dám nói nữa.
Dưới chân rung lên.
Động đất ư?
Không thể trách Đế Anh Thy lại nghĩ như thế được, chủ yếu là vì cô không ngờ rằng thủ đô cũng giống như khu vực đông nam á đạn bay tứ phía như vậy.
Người lao vào bãi đỗ xe kia là ai? Người đó quan hệ gì với cô gái kia không?
Anh hai của cô có thể đối phó với họ được không?
Đế Anh Thy rất muốn xoay người chạy về phía bãi đậu xe nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, cô đi tới đó không chừng sẽ tạo thành gánh nặng cho anh hai cô cũng nên.
Đế Anh Thy quay đầu lại, cô lại nhìn thấy lại có một chiếc xe lái về phía bãi đậu xe…
“Anh Thy em vào trong đi, anh hai của em sẽ không có chuyện gì đâu” Tư Hải Minh vẫn luôn chú ý đến Đế Anh Thy, anh căng thẳng nói, anh sợ cô không muốn sống mà xông thẳng vào trong đó.
“Anh chắc chứ?” Đế Anh Thy hỏi.
“Chắc chắn”
Đế Anh Thy hít thở sâu một cái rồi xoay người chạy vào trong bệnh viện.
Chỉ là khi Đế Anh Thy vừa chạy được vài bước thì bị người ta va phải, điện thoại của cô cũng rơi xuống dưới đất.
Chương 1644
Cô ngây người ra.
Trên màn hình còn sáng là hình ảnh sáu đứa trẻ.
Đế Anh Thy vội vàng đi tới nhặt điện thoại di động, cô còn chưa đứng dậy.
“Cô là Đế Anh Thy phải không?”
Tay nhặt điện thoại di động của Đế Anh Thy cứng lại, người trước mặt cô đi một đôi giày rất bình thường thế nhưng dây giày thừa đã bị cắt đi rồi. Dường như anh ta làm như vậy là để tránh dây giày quá dài vướng víu thì phải.
“Cô muốn tự mình đi theo tôi hay là muốn bị tôi giết chết đây?”
Đế Anh Thy vội vàng đưa hai tay lên ôm đầu rồi từ từ đứng dậy, cô sợ hãi mang theo cả tiếng khóc nức nở: “Anh đừng giết tôi, tôi đi với anh, chỉ cần anh không làm tôi bị thương, đừng..”
Vừa mới nói chữ ‘đừng’ xong, Đế Anh Thy giơ tay ra, đồng thời lưỡi dao sắc bén ở giữa ngón tay cô bắn ra vừa nhanh lại còn rất chuẩn nữa.
Lưỡi dao đâm thẳng vào ngực người đàn ông.
“A” Người đàn ông muối lui về sau để tránh khỏi nhưng đã không kịp nữa rồi, lưỡi dao sắc bén vẫn chưa đâm hết vào.
Đế Anh Thy nhấc chân lên, cô dùng sức đá vào vết thương của người đàn ông.
Người đàn ông đau đến nỗi ngã lăn ra đất.
Đế Anh Thy chạy vào trong bệnh viện.
Người đàn ông che lấy vết thương trên ngực đang chảy máu của mình, anh ta muốn đuổi theo. Là anh ta đã tìm được Đế Anh Thy, chỉ cần anh ta không chết thì anh ta nhất định sẽ đưa cô chủ nhỏ nhà họ Đế về.
Thế nhưng khi anh ta vừa mới di chuyển hai bước thì anh ta có cảm giác dường như trái tim của mình bị hàng nghìn hàng vạn con côn trùng cắn phải vậy, đột nhiên anh ta phun ra một ngụm máu rồi ngã lăn ra đất, chết rồi.
Đế Anh Thy chạy vào trong bệnh viện.
Trong bệnh viện vốn có rất nhiều người nhưng bây giờ họ đã chạy đi gần hết rồi.
Hoặc là bọn họ trốn đi nơi khác hoặc là bọn họ trốn trong căn phòng nào đó ở bệnh viện.
Đế Anh Thy chạy đi cũng không bị ai đụng vào, cô cũng muốn tìm tạm một chỗ nào đó để trốn trước đã.
Chỉ là khi Đế Anh Thy chạy tới hành lang, đầu bên kia có mấy người đàn ông ăn mặc bình thường đang đi tìm người. Khi bọn họ nhìn thấy Đế Anh Thy thì đôi mắt sáng rực lên.
Đế Anh Thy xoay người muốn chạy nhưng mà sau lưng cũng bị người ta chặn lại.
Trên người Đế Anh Thy không có súng, chỉ dựa vào lưỡi dao sắc bén trong tay muốn đối phó với bọn chúng căn bản không được.
Đế Anh Thy sợ hãi nép sát vào bức tường, cô nói: “Các người… các người muốn làm gì? Tôi không quen biết các người. Thả tôi ra tôi không biết cái gì cả, tôi vô “Người nhà họ Đế mà cũng biết nói vô tội à? Nhưng mà nghe người nhà họ Đế cầu xin cũng sướng phết.’ Một người đàn ông trong số đó tiến lên muốn bắt Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy nhanh chóng lấy tay chặn lại, nhắm lưỡi dao sắc bén ở giữa ngón tay vào người tới gần, cô nói: “Mấy người đừng tới đây các người không có súng tôi không sợ các người đâu, đừng quên tôi là người nhà họ Đế. Đối phó với đám người không có súng như mấy người vẫn dư sức lắm…
Đế Anh Thy còn chưa nói xong thì cô chỉ thấy người đàn ông đứng đầu móc súng ra chĩa thẳng vào người cô rồi nói: “Bây giờ cô ngoan ngoãn đi theo chúng tôi được rồi chứ? Cô yên tâm đi, nếu là người của nhà họ Đế thì chúng tôi chắc chắn sẽ không làm cô bị thương đâu, ít nhất là trước khi chúng tôi đạt được mục đích thì không…
Lưỡi dao sắc bén giống như con rắn, nó găm thẳng vào tay người đàn ông, anh ta đau đớn sau đó súng lục bị Đế Anh Thy cướp mất.
Đế Anh Thy cầm súng, săn mồi trong khoảng cách gần, đoàng một tiếng, người đàn ông ngã vật ra đất.
Đế Anh Thy lại nhắm chính xác vào người đàn ông ở phía sau, lại đoàng đoàng hai phát.
Chỉ có ba phát đạn thôi ư?
Đế Anh Thy dùng sức ném súng đi, súng đập thẳng vào mặt một người đàn ông trong đó.
Rồi Đế Anh Thy xoay người chạy đi.
Bình luận facebook