Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1563-1571
Kiều Tiết Thanh chơi với chim một lát nữa thì cảm thấy chán, nên muốn đi ra ngoài tìm bạn của ông ta.
Lúc đang trên đường đi thì xe rẽ vào đường nhỏ, đèn đường nơi đó không sáng lắm, luôn làm cho người ta cảm thấy rùng rợn. Kiều Tiết Thanh ngồi trong xe cũng cảm nhận thấy bầu không khí bất an.
Lúc này, bên lề con đường nhỏ có mấy người đàn ông cầm súng nhảy ra.
Tài xế sợ hãi thắng gấp.
“Mở cửa!” Một tên chỉa họng súng vào tài xế.
Tài xế sợ hãi mở cửa ra.
Kiều Tiết Thanh vừa định mắng tài xế thì cửa đã bị mở ra, ngay sau đó đã bị lôi ra ngoài lăn xuống đất như một quả bóng — “Các người muốn làm gì? Có biết tôi là ai không hả?”
Kiều Tiết Thanh định giãy giụa thì một tên cầm súng đứng phía sau dùng báng súng đập mạnh vào gáy ông ta. Trước mắt Kiều Tiết Thanh tối sầm, ngã xuống đất ngất xỉu.
Chờ đến lúc tỉnh lại thì ông ta phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nghèo nàn, giống như mới dựng tạm.
Ông ta bị trói, kinh hoảng nhìn cách đó không xa có mấy người đàn ông vừa ngồi, vừa đứng trên tay ai cũng cầm súng.
Một người trong đó đứng lên, còn chưa nói gì đã cho Kiều Tiết Thanh một đấm, đánh đến ông ta không ngừng kêu gào, thiếu chút nữa bộ xương già cũng ngủm củ tỏi luôn.
“Các người… Rốt cuộc các người muốn gì? Muốn tiền tôi cho các người tiền, đừng đánh nữa! Tôi chính là… Chính là người của nhà họ Đế, các người dám chọc tới nhà họ Đế sao? Nhà họ Đế nhất định sẽ khiến cho các người… “
Kiều Tiết Thanh còn chưa nói xong thì một đấm lại bay đến, đánh cho mặt ông ta đầy máu, không nói nổi nữa.
Người kia xách cổ áo ông ta lên: “Nhà họ Đế là cái thá gì? Thứ máu lai đó dựa vào đâu mà ở đây muốn làm gì thì làm? Sớm muộn gì nhà họ Đế cũng sẽ chết trong tay bọn tao! Nếu ông không muốn chết thì hỏi cái gì nói cái nấy, nghe rõ chưa”
“Các người… Các người hỏi là được rồi, sao lại đánh người chứ?”
Mặt Kiều Tiết Thanh toàn là máu nhìn rất thảm.
“Tôi nghe nói con gái của bá chủ tiền nhiệm còn sống? Nói, đứa con gái kia đang ở đâu?”
“Chuyện này… Tôi cũng không rõ lắm? Anh đến nhà họ Đế hỏi đi..”
“Ông cảm thấy xương cốt của ông còn chịu được mấy đấm của tôi nữa hả?”
Kiều Tiết Thanh sợ tới mức co rúm: “Đừng đánh nữa đừng đánh nữa! Tôi… Tôi nói thì được rồi đấy có điều không biết có còn sống không thôi”
“Tôi muốn một đáp án chính xác!”
Một bạt tay giáng lên mặt Kiều Tiết Thanh: “Có biết hay không?”
“Ở đảo Cấm, các người muốn biết thì tự đi tìm đi!”
“Chắc chắn chưa?” Người kia hỏi.
“Đứa trẻ kia năm đó bị bỏ trên đảo Cấm”
“Còn sống không?” Giống như bằng mọi giá phải hỏi ra được còn sống hay không, nếu không bạt tay sẽ tiếp tục giáng xuống.
Kiều Tiết Thanh sợ bị đánh rụt cổ lại: “Còn sống còn sống còn sống!”
“Sao ông biết còn sống?”
“Có lần tôi nghe thấy mấy anh em nhà họ Đế nói chuyện có nhắc tới.
Đứa trẻ kia đang sống khỏe mạnh trên đảo Cấm!”
Sau khi người kia nghe xong thì đứng lên, chỉa súng vào Kiều Tiết Thanh: “Nếu ông đã không còn giá trị nữa thì tôi tiễn ông đi nhé”
“Đừng giết tôi đừng giết tôi! Tôi còn có giá trị!” Kiều Tiết Thanh sợ tới mức toàn thân phát run.
“Giá trị gì?”
“Sau này… Sau này còn có chỗ cần dùng tôi nữa thì tôi chắc chắn chắc chắn sẽ nghe lời các người!”
“Tôi có thể tin ông không? Lỡ ông vừa quay đầu lại đã chạy tới mách với nhà họ Đế thì sao”
“Sẽ không sẽ không!”
“Tốt nhất là không, nếu không bỗng dưng một ngày nào đó ông đi ngủ rồi không dậy được nữa đấy”
Kiều Tiết Thanh không ngừng gật đầu: “Tôi biết tôi biết Ngày hôm sau lập tức có người ngồi thuyền hải tặc tiến vào phạm vi đảo Cấm.
Ở một nơi giữa biển.
Con thuyền lênh đênh trên biển rộng giống như một cái vực sâu.
Phía dưới là con thú hoang khổng lồ mở cái miệng đen ngòm bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng bọn họ.
Đảo Cấm nằm lẻ loi giữa biển bị một tầng sương mù màu trắng bao phủ, từ đằng xa nhìn lại giống như một ngọn núi tiên. Nhưng càng tới gần thì càng giống một nơi bị nguyền rủa, không khí lạnh lẽo đáng sợ.
Khiến cho bầu trời trong xanh cũng ảm đạm xuống.
“Chính là chỗ này, cuối cùng cũng tìm được rồi “Chỉ cần tìm được đứa trẻ kia, ủng hộ cô ta thì ngày lành của chúng ta tới rồi!
“Ha ha ha ha ha ha ha ha hai”
Người trên hai con thuyền cười ha hả.
Nhưng tiếng cười chưa dứt thì khuôn mặt những người trên thuyễn bỗng nhiên trở nên hoảng sợ, giống như bị điều gì bên ngoài ảnh hưởng.
Là một quả hoả tiễn lướt trên mặt nước bay thẳng đến chỗ bọn họ.
Người trên thuyền còn chưa kịp phản ứng lại thì hai chiếc thuyền đã “đùng’ một tiếng nổ tung, biến thành hai cây đuốc trên biển. Người trên thuyền chết không còn xác.
Trên du thuyền Cao Phối, Đế Hạo Thiên yên lặng đứng sau lan can trên boong tàu, ánh mắt sắc bén như ưng tàn nhãn nhìn một màn kia mà không hề có cảm xúc, giống như vừa giết còn không bằng con kiến mà chỉ là rác rưởi.
Đứng cách đó không xa là đặc công trang bị vũ khí, trên vai khiêng ống phóng hỏa tiễn.
Hướng của du thuyền đúng là đảo Cấm.
Trước lần này cũng đã có ba lần rồi, kết quả đều giống nhau. Nếu đã gọi là đảo Cấm thì một con ruồi cũng không thể bay vào. Những người chán sống muốn lên đảo, không thể nghỉ ngờ là tự tìm đường chết.
Sau khi du thuyền cập bờ, nhóm đặc công đi xuống trước đứng hai bên sau đó Đế Hạo Thiên mới bước xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía xa.
Nếu đã gọi là đảo hoang thì có nghĩa là không có người ở, gần như đều là cây cỏ cao hơn nửa người, còn có những cây cổ thụ to lớn.
Những con đường dài vô tận nhỏ hẹp quanh co không biết sẽ dẫn tới đâu. Điều duy nhất có thể chắc chắn là cuối những con đường đó đều là nguy hiểm đang chờ.
Cho nên, dù những kẻ đó có thể lên được đảo thì cơ hội trở ra cũng là bằng không.
Nhưng nếu là chủ nhân của đảo thì lại giống như đang đi trong nhà mình vậy, Đế Hạo Thiên đi dọc theo một con đường nhỏ khoảng mười phút thì đến một căn nhà nhỏ trong rừng cây.
Căn nhà kia năm lẻ loi một mình giữa rừng cô đơn giống như hòn đảo chứa nó vậy, không có một bóng người.
Ngoài cửa được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên bậc thang gỗ hoa cỏ mọc thành bụi. Không biết là do giống cây kia lớn lên như vậy hay là cố ý trồng nó thành như vậy. Nhưng có lẽ là giống như để chúng tự sinh tự diệt hơn…
Đế Hạo Thiên đi vào nhà, đặc công thì canh giữ ở bên ngoài.
Cửa được làm hoàn toàn từ gỗ, vừa đẩy ra đã nghe kêu kẽo kẹt.
Bên trong tản ra ánh sáng ảm đạm, bài trí đơn giản vừa nhìn đã thấy hết.
Trên chiếc giường nhỏ bên kia có một cô gái đang nằm đưa lưng về phía cửa.
Đế Hạo Thiên lạnh lùng nhìn cô ta, không nói gì.
Cô gái rũ mắt nhìn thấy chiếc hộp trên tay Đế Hạo Thiên, nụ cười trên môi khô khốc.
“Cô sống đủ rồi” Giọng Đế Hạo Thiên lạnh lẽo khiến người ta sởn gai óc.
Cô gái dường như đã chấp nhận hiện thực đúng là rất chán.
Suy nghĩ lại một chốc lại nhún vai nói: “Ở trên đảo lau không?”
“Cô không có tư cách lựa chọn”
Cô gái trâm ngâm một giây không biết đang nghĩ cái gì, sau đó để chân trần đi xuống giường. Bởi vì quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời nên da thịt toàn thân cô ta trắng đến phát sáng. Đối lập với bùn đất dưới chân càng kích thích thị giác.
Cô gái rót một ly nước đưa tới lấy lòng Đế Hạo Thiên, khuôn mặt nhỏ hơi ngước lên nhìn anh ta: “Anh uống nước không?”
Đế Hạo Thiên ra lệnh: “Ngồi xuống”
“Thôi vậy!” Thiếu nữ nghe lời đặt ly nước về chỗ cũ, rồi ngồi xuống mép giường.
Đế Hạo Thiên đi qua ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, mở ra hộp, bên trong là một ống tiêm và một lọ thuốc nước, lấy kim tiêm ra bơm thuốc vào.
Cô gái dán mắt vào thứ chất lỏng đang quay cuồng chảy vào ống tiêm, một giọt nước mắt rơi xuống đọng trên chân.
Ánh mắt Đế Hạo Thiên âm u nhìn cô ta, động tác bơm thuốc trên tay không hề ngừng lại.
Thiếu nữ vội vã lau nước mắt, nói: “Nếu như nhất định phải chết thì có thể thỏa mãn một nguyện vọng của tôi hay không?”
Đế Hạo Thiên lạnh nhạt nói: “Cô đã không còn nhân quyền từ lâu rồi”
“Tôi cũng đã là người sắp chết rồi..” Cô gái đáng thương nói, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Đế Hạo Thiên ném lọ thuốc rỗng đi: “Nói”
“Tôi cũng đã 18 tuổi rồi nhưng vẫn không biết hôn môi là cảm giác.
Có thể để tôi hôn anh hay không?”
Đế Hạo Thiên trầm xuống lạnh lùng nhìn cô ta.
“Anh xem, tử tù trước lúc bị tử hình còn được cho một bữa cơm no.
Hơn nữa nghe nói nếu như sau khi chết mà vẫn còn nụ hôn đầu thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ đấy, được không? Một cái thôi!” Cô gái hỏi xong thấy Đế Hạo Thiên không nói lời nào thì bỗng lớn gan bò qua, chống hai tay lên mép giường, vươn người tới hôn nhẹ lên môi anh ta.
Đầu lông mày của Đế Hạo Thiên giật nhẹ.
Cô gái hôn xong lập tức lùi lại, ngồi quỳ xuống mép giường, khuôn mặt đỏ bừng, cười đến vui vẻ nói: “Thì ra hôn môi là cảm giác như vậy sao: Nhưng Đế Hạo Thiên vẫn không bị ảnh hưởng, tiếp tục tiêm thuốc cho cô ta: “Tay”
“Có thể đặt cho tôi một cái tên nữa không? Lỡ như xuống tới địa ngục Diêm Vương gọi tên cũng không thể kêu tôi là ‘này’ được?” Cô gái đáng yêu nói.
“Yêu cầu của cô thật nhiều”
“Ai cũng phải có tên mà, tôi thì lại không có..” Cô gái vô tội nói, sau đó cụp mắt: “Tôi nhớ rõ chuyện lúc ba bốn tuổi, biết vì sao anh ghét tôi, nhưng lại không nhớ tên của mình..”
“Vô Tội.”
“Vô Tội? Cái tên thật đặc biệt, tôi thích nó” Cô gái cười, khóe mắt rưng rưng, tự đưa cánh tay qua, giống như biết mình trốn không thoát rồi.
Đế Hạo Thiên bắt lấy cánh tay cô ta, không hề do dự bắt đầu tiêm thuốc, nhưng kim tiêm mới vừa chạm vào da còn chưa kịp đâm vào thì ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Vô Tội ngây thơ hỏi.
Đế Hạo Thiên ngước mắt lên ánh mắt sắc bén đáng sợ: “Cô bỏ.
thuốc tôi!” Đây là câu khẳng định, hơn nữa vấn đề là nằm ở nụ hôn vừa rồi.
Vô Tội rút tay lại, lùi về phía sau xoay người nhảy xuống giường.
Đế Hạo Thiên vừa muốn cử động thì một cơn choáng váng dữ dội ập tới.
Vậy mà lại bị một đứa nhóc 18 tuổi lừa!
¡ vì tôi không muốn chết!” Vô tôi nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao? Thù hận giữa hai nhà cũng nên hoàn toàn chấm dứt rồi chứ? Dù sao trong lòng tôi cũng không có thù hận gì, nhưng họ Đế các người vẫn giam cầm tôi, tôi không muốn!”
“Cô cho rằng có thể chạy thoát được sao?” Cả người Đế Hạo Thiên toả ra hơi thở hung ác.
“Có thể hay không còn phải xem bản lĩnh của tôi!” Vô Tội xoay người mở cửa, lập tức thấy bên ngoài có bốn người đàn ông trang bị vũ khí.
Cô quay lại mở ngăn kéo lấy ra bốn cái xiên tre, sau đó đi ra ngoài.
Bốn người đặc công nhìn thấy cô ta đi ra không hề có cảm xúc, lập tức cảnh giác chỉa họng súng về phía Vô Tội.
Ánh mắt Vô Tội hiện lên tia sắc bén, bốn cái xiên tre trên tay bay thẳng ra ngoài— “AI” Bốn đặc công kêu lên một tiếng thảm thiết sau đó ngã xuống đất, trên cổ cắm xiên tre.
Vô Tội vừa định nâng chân chạy lấy người thì phát hiện phía sau lưng khác thường cho nên cảnh giác xoay người lại, lúc nhìn thấy Đế Hạo Thiên đang đứng trước cửa thì ngẩn người. Cô ta biết thảo dược trên môi mình có hiệu quả mạnh cỡ nào, nhưng anh ta không những không ngất xỉu mà còn có thể bước đi tới cửa?
Có điều cho dù như vậy thì chắc hẳn cũng không thể so với bình thường đi?
Vô Tội mặc kệ xoay người bỏ chạy.
Đúng là Đế Hạo Thiên bị thuốc mê làm ảnh hưởng, nhưng cũng không tới mức yếu ớt như cô ta nghĩ, bởi vì cơ thể của anh ta miễn nhiễm mọi loại độc!
Một đôi mắt sắc bén lạnh nhạt ghim chặt con mồi, trên tay anh ta đang cầm một thứ màu đen giống như điều khiển từ xa, ấn vào cái nút chính giữa thì có một chấm đen bắn ra ngoài, chấm đen đó bay lên cao sau đó bung ra thành một cái lưới lớn.
Vô Tội đang cắm đầu chạy vừa ngẩng đầu lên đã bị một cái lưới đen tp xuống ngã xuống đất — “AI” Vô Tội vùng vẫy muốn thoát ra nhưng làm thế nào cái lưới vẫn không rách nổi, thậm chí còn không có lối ra, làm cô ta gấp tới nỗi tuyệt vọng!
“Lưới này làm từ dây thép, không cần lãng phí sức lực” Đế Hạo Thiên đi tới.
Vô Tội năm trong lưới hoảng loạn nhìn anh ta, khuôn mặt trắng bệch giống như bàn tay đang nắm chặt tấm lưới.
“Tôi nói rồi, cô trốn không thoát đâu”
“Vì sao nhất định phải dồn tôi vào chỗ chết chứ? Ba tôi chết rồi, tôi đâu còn sức uy hiếp gì với các người nữa đâu!”
“Giết chết bốn đặc công có trang bị vũ khí một cách nhẹ nhàng còn nói mình không có sức uy hiếp?” Khuôn mặt vặn vẹo của Đế Hạo Thiên trở nên dữ tợn.
Vô Tội không mấy tự tin nói: “Tôi phòng vệ chính đáng…”
Đế Hạo Thiên không quan tâm, cầm ống tiêm vừa rồi đi tới.
Lúc Vô Tội còn đang giãy giụa thì cánh tay đã bị nắm lấy, mũi kim tiêm thô lỗ đâm vào da thịt— Đau đớn làm Vô Tội nhíu mày.
Cảm giác choáng váng rất nhanh ập tới, mình sẽ chết thật ư, mà thật ra cũng không không có gì bất ngờ cả.
Ở trên hòn đảo nhỏ này sống từ ngày này sang ngày khác, mỗi ngày đều sống như sắp tận thế, khó khăn lắm mới sống được tới bây giờ nhưng cuối cùng vẫn không tránh được một kiếp này.
Ba bốn tuổi Vô Tội đã bị bỏ lên đảo, cô ta nhớ lúc mình đói sắp chết thì nhìn thấy một con thỏ bị cành cây đâm chết, cô ta đã ăn tươi nuốt sống con thỏ đó. Rau là lá cây và cỏ, nước là nước mưa đọng trên lá cây, thịt là thỏ, chuột, rắn…
Chạy, săn giết, săn giết, săn giết! Mãi cho đến lúc mười mấy tuổi nhà họ Đế mới phái người tới giết cô ta. Lúc đó có bốn người, sau đó đều bị cô ta giết chết hết. Đó là lần đầu tiên cô ta giết người, suốt đêm đó nằm mơ đều là ác mộng!
Sau đó năm nào cũng sẽ có người tới giết cô ta. Đương nhiên là cuối cùng cô ta vẫn còn sống, nhưng Vô Tội biết nhà họ Đế sẽ không để cô ta sống. Sau đó dần dần cô ta không sợ người của nhà họ Đế đến giết mình nữa, cô ta cũng có cơ hội phản kháng. Từng giây từng phút chờ bọn họ tới giết mình.
Trước khi Đế Hạo Thiên đến, cô ta đã bôi lên môi một loại cỏ có chứa thành phần gây mê. Lúc đầu cô ta không biết loại cỏ đó không ăn được, cho nên khi ăn vào đã hôn mê ba ngày liền.
Không ngờ lại không hề có tác dụng với Đế Hạo Thiên. Cuối cùng vân không được sao…
Lúc Vô Tội tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trên boong tàu của một chiếc du thuyền đang nhấp nhô trên biển. Cô ta ngồi dậy, mê mang nhìn ra biển lớn. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn ra biển mà không phải ở trên đảo. Ra khỏi đảo rồi ư? Hay là chết rồi mới có thể ra khỏi đảo đây?
“Mặc vào!” Một cái áo ngực bay lên người cô ta.
Vô Tội ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Đế Hạo Thiên trước mặt, chớp mắt: “Tôi chưa chết à?”
“Cô nên cảm thấy may mắn vì còn có giá trị lợi dụng” Đế Hạo Thiên đối xử với cô ta không hề hoà nhã.
Vô Tội ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu không sao mình có thể còn sống được.
Cô ta nhìn xuống, sau đó giơ cái áo ngực lên hỏi: “Mặc thế nào?”
“Đừng làm ra vẻ với tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!” Đế Hạo Thiên hung dữ nói.
“Tôi không biết mặc thật! Cũng không phải anh không biết tôi chưa từng mặc cái này” Vô nói.
Một người giúp việc nữ chạy lên nói: “Để tôi dạy cô”
Nói xong người giúp việc ngồi xuống cởi váy Vô Tội ra, thành ra trên người cô ta chỉ còn một cái quần che lại.
Vô Tội đưa lưng về phía Đế Hạo Thiên, quay lại liếc mắt một cái, đỏ mặt.
Tuy rằng cô ta bị nhốt trên đảo nhưng vẫn biết nam nữ khác biệt…
Cởi sạch ra như vậy thật là mắc cỡ…
Người giúp việc giúp cô ta mặc áo ngực xong thì đi xuống. Vô Tội tự mình mặc váy lại, đứng lên đi đến bên cạnh Đế Hạo Thiên, nhìn mặt biển rộng lớn: “Ôi, biển cả thật đẹp!”
Đế Hạo Thiên thờ ơ.
“Sau khi anh sử dụng tôi xong thì có nhốt tôi lại đảo nữa không?”
“Có” Đế Hạo Thiên xoay người lại, đàn ông có giá trị vũ lực cao thì ánh mắt luôn sắc bén: “Tôi có thể để cô sống”
“Vậy làm sao mới có thể rời khỏi đảo?”
“Đời này cũng đừng nghĩ đến”
Vô Tội cắn môi, tủi thân nói: “Đã nói là tôi vô dụng lắm mà..”
Đế Hạo Thiên có tai như Bên ngoài có không ít người ủng hộ cô chống đối với nhà họ Đế, nghĩ cách vào nhóm lính đánh thuê cấp A, moi những kẻ đó ra”
“Sau đó thì sao?”
“Giết sạch”
“Nhưng mà… Anh không sợ tôi phản bội anh sao?”
Đế Hạo Thiên lạnh lùng nói: “Chỉ cần cô có thể chịu được hậu quả của việc phản bội tôi thì cứ thử xem”
Vô Tội xem xét tình hình, rất rõ ràng là nhà họ Đế muốn moi những kẻ trong lòng đang rục rịch ra thanh tẩy hết. Nếu cô ta phản bội khiến nhà họ Đế không tẩy sạch được sâu mọt thì thực chất cũng không ảnh hưởng gì hết.
“Để tôi suy nghĩ lại!”
trắng nõn như trong suốt bên cạnh.
Dường như Vô Tội cũng cảm nhận được, ngước mặt lên, tựa cằm trên sofa vô tội nói: “Ở trên đảo trừ tôi ra không còn ai khác, lúc ngủ cũng là một mình. Tôi có thể ngủ cạnh anh không?”
Ánh mắt Đế Hạo Thiên hơi trầm xuống: “Áo ngực đâu?”
“Khó chịu quá tôi cởi ra rồi” Vô Tội nói.
“Mặc vào!”
“Vì sao nhất định phải mặc cái đó? Không thoải mái”
“Đừng để tôi nói lần thứ hai!” Đế Hạo Thiên không kiên nhẫn.
“Được rồi!” Vô Tội đành phải đi ra bên ngoài tìm cái áo ngực bị ném trong góc.
Đế Hạo Thiên ngồi dậy, đau đầu xoa xoa mi tâm.
Một lát sau Vô Tội xách cái áo ngực sợ sệt đi vào.
Đế Hạo Thiên không nhịn được nữa, vừa định nổi bão thì Vô Tội nói: “Chị gái giúp việc nói lúc đi ngủ không cần mặc, không tốt cho sức khoẻ”
Đế Hạo Thiên rất muốn giết người: “Có biết ở trước mặt đàn ông mà ăn mặc như vậy sẽ có hậu quả gì không?”
“Hậu quả gì? Cũng không phải tôi không mặc quần áo… A!” Vô Tội bị kéo qua, ngã xuống đùi Đế Hạo Thiên, đụng vào lòng ngực rắn chắc khiến cô ta kêu khẽ: “A..”
“Còn quậy nữa không?” Đế Hạo Thiên uy hiếp.
Vô Tội đỏ mặt nhìn anh ta, ngón tay xinh đẹp chọc chọc lên cơ ngực cứng rắn: “Tôi không quậy, là anh kiếm chuyện trước…”
Đế Hạo Thiên bị tay cô ta chọc đến cơ bắp căng thẳng, giống như bị kích thích mà giật giật, hô hấp nặng nề. Ánh mắt sắc bén híp lại, ôm cô ta đứng dậy đi vào phòng ném lên giường, từ trên cao nhìn xuống nói: “Không cần khiêu khích tôi, nếu không tôi ném cô xuống biển cho cá ăn”
“Đế Hạo Thiên, tôi rất thích anh, anh có thích tôi không?”
“Tôi không có hứng thú với trẻ con” Đế Hạo Thiên vừa buông cô ta ra, đã nghe bên ngoài vang lên tiếng của cấp dưới — “Sếp, có hải “Không giết còn chờ gì nữa”
“Vâng!”
Đế Hạo Thiên không thèm nhìn Vô Tội thêm một cái nào nữa, xoay người ra khỏi phòng. Vô Tội nằm ngửa trên giường, lấy ngón tay xoay xoay cái áo ngực kia chơi.
Có vẻ Đế Hạo Thiên không háo sắc? Còn tưởng rằng có thể quyến rũ anh ta sau đó tìm cơ hội chạy trốn chứ! . đam mỹ hài
Bên ngoài vang lên tiếng súng, rõ ràng như ở sát bên tai.
Vô Tội muốn chạy trốn, có lẽ không tới mức không thể trốn thoát đâu, chỉ cần có một tia hy vọng là được không phải sao? Còn tốt hơn là để sau khi lên bờ bị nhà họ Đế khống chế.
Chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho mình, cho dù làm được việc nhưng cuối cùng còn sống hay không vẫn rất khó nói.
Vô Tội ngồi dậy sờ khắp người, ở chỗ cánh tay tìm được một vật cứng. Quả nhiên là có máy theo dõi, lúc mình ở trên đảo bọn họ không thể nào không theo dõi được.
Cô ta xuống giường đi vào toilet, nhìn thấy bàn chải đánh răng trên bồn rửa tay thì lấy một cái ấn mạnh xuống bệ bồn cho đến khi nó gãy ra, một đầu trở nên bén nhọn. Dùng đầu nhọn đó đâm vào da thịt, máu chảy dọc theo cánh tay.
Cô ta cản răng nhịn đau không dám phát ra tiếng động nào. Đầu nhọn đâm vào mô liên kết 1mm bên ngoài, từ trong thịt lấy ra một con chip nhỏ, lấy ra xong thì cánh tay đã chảy ướt máu. Trên trán Vô Tội cũng ướt đẫm mồ hôi, nhả hàm răng đang cắn chặt ra không ngừng thở dốc.
Lúc này tiếng súng bên ngoài đã dừng lại, mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Tưởng gì, thì ra đám hải tặc kia đối với nhà họ Đế chỉ như trứng chọi đá thôi.
Dù ba bốn tuổi Vô Tội đã bị bỏ lên đảo Cấm, nhưng vẫn biết bây giờ nhà họ Đế đang khống chế cả thế giới.
Vì nếu nhà họ Đế thua thì chắc chắn đã có người lên đảo rồi, nhưng từ đầu đến cuối người lên đảo chỉ có Đế Hạo Thiên và người của anh ta.
Hải tặc bên ngoài đã được giải quyết, Đế Hạo Thiên đi vào phòng nhìn trên giường không ai, chỉ có một cái áo ngực treo ở bên mép giường.
Anh ta lạnh lùng đi thẳng đến toilet mở cửa ra.
Vô Tội đang ngồi trên bồn cầu, đầu ngón tay vẽ vòng tròn lên đất, ngẩng đầu vô tội nhìn anh ta: “Hải tặc lên thuyền rồi sao? Hay là anh cảm thấy tôi sẽ nhảy xuống biển? Tôi không muốn bị cá ăn đâu”
“Không cho cá ăn cô cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn” Đế Hạo Thiên lạnh lùng đóng cửa lại.
Vô Tội nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, biết Đế Hạo Thiên đã đi rồi mới mở tay ra, trong lòng bàn tay là một con chip định vị nhỏ xíu.
Không nghe bên ngoài có tiếng súng nữa cô ta đoán chắc Đế Hạo Thiên sẽ vào đây.
Lật cổ tay áo lên, miệng vết thương quấn rất nhiều giấy. Lúc lấy giấy ra thì máu đã ngừng chảy rồi, cô ta xé một góc váy lấy vải băng bó miệng vết thương lại.
Trên biển rộng lớn đen như mực, không có ánh sáng nào khác ngoài trừ du thuyền của Đế Hạo Thiên.
Vô Tội nhẹ tay mở cửa ra, bên ngoài là đặc công đang vô cùng tỉnh táo canh giữa. Cô quay trở về phòng nhìn ra cửa sổ, không cần mở ra cũng biết bên ngoài cũng có đặc công canh giữ. Đúng là bao vây chặt chẽ không lọt một con ruồi mà!
Vô Tội ở trong phòng đi qua đi lại, sau đó lại đi vào toilet, ngẩng đầu nhìn lỗ thông gió trên đầu. Cô ta tháo cửa thông gió ra lấy xuống, đứng trên bồn cầu nhảy lên chui vào.
Khung xương Vô Tội nhỏ hơn người bình thường, nếu không chỉ cần lớn hơn một chút thôi là đã không vào lọt.
Đi xa căn phòng đó thì canh giữ sẽ lỏng lẻo hơn. Nhưng lúc chui ra khỏi lỗ thông gió vẫn nhìn thấy cách đó không xa có đặc công đang đi tới, cô †a sợ tới mức ngừng thở, rụt đầu trở vào.
Nếu như bị phát hiện không biết sẽ chết như thế nào nữa, nhưng đây chính là đường ra duy nhất của cô ta rồi!
Chờ đặc chủng kia đi qua, Vô Tội lại thò đầu ra, nín thở chậm rãi chui ra khỏi lỗ thông gió, mỗi bước đều rất cẩn thận. Sau đó, cô ta lén lút đi tới chỗ lan can, thời gian có hạn nên phải càng nhanh càng tốt.
Nhưng cũng không thể nhảy xuống bởi vì sẽ gây ra tiếng động lớn, mọi người sẽ biết có người chạy trốn!
Đế Hạo Thiên ở trong phòng mình, nhìn định vị đang đứng yên tại chỗ nhưng anh ta vẫn đứng dậy ra khỏi phòng, đi tới căn phòng giam giữa Vô Tội. Cửa mở ra, trên giường không ai, lần này nội y cũng không còn nữa. Nếu ngủ không thể mặc nội y thì đã trễ thế này cô ta còn đi đâu?
Sau đó anh ta nhìn thấy ở bên gối có một con chip nhỏ xíu!
Đế Hạo Thiên lạnh lùng đi như bay tới toilet mở cửa ra, không có.
šy lỗ thông gió phía trên bị mở ra rồi!
“Đáng chết!” Đế Hạo Thiên ra khỏi phòng, lạnh giọng ra lệnh: “Tìm người về đây cho tôi! Các người, xuống nước tìm!”
Vừa nghe mệnh lệnh mọi người lập tức biết chuyện gì xảy ra. Nhưng kiểm tra khắp du thuyền cũng không thấy người đâu.
Dưới biển sâu có rất nhiều nguy hiểm rình rập. Nhưng nguy hiểm hơn cũng phải tìm được người, mọi người đều đeo bình dưỡng khí lặn xuống nhưng đáng tiếc vẫn không tìm được!
Lúc một tên cấp dưới bò lên thuyền, Đế Hạo Thiên nằm cổ áo hẳn ném xuống: “Tìm tiếp!”
Thế là người kia ùm một tiếng lại ngã xuống nước. Đế Hạo Thiên đứng trước lan can, tức giận nhìn chằm chằm vào mặt biển. Cho dù nhảy xuống biển cũng cũng phải đem người về!
Mấy tiếng sau, Vô Tội đã thoát khỏi phạm vi của du thuyền rất xa, một cái đầu nhỏ ngoi lên mặt nước.
Biển đêm mênh mông đen như mực không ai có thể phát hiện ra một người nhỏ bé.
Vô Tội cắn nội y trong miệng, ngước mặt lên nhìn bầu trời thưa thớt mấy vì sao, tuy rằng không biết tiếp theo sẽ là sống hay chết, nhưng lần đầu tiên thoát khỏi bàn tay của nhà họ Đế, cảm giác được tự do này vẫn rất kích động.
Có điều cô ta có thể bơi như vậy bao lâu đây? Cho dù lúc ở trên đảo cô ta đã luyện tập bơi lội rất điêu luyện, nhưng dù sao cũng là người, cần phải ăn uống để bổ sung năng lượng, sức lực luôn có lúc cạn kiệt.
Vô Tội nghĩ, mình sẽ chết sao?
Chìm xuống biển sau đó bị đủ loại cá cắn xé? Ở đây là biển, cũng có thể sẽ có hải tặc qua lại…
Vừa nghĩ tới đây thì bỗng nhiên đằng xa có ánh sáng chiếu đến. Vô Tội luống cuống, chẳng lẽ là nhà họ Đế tìm tới đây rồi? Lúc cô ta quay đầu nhìn lại thì phát hiện đó lại là một chiếc thuyền hải tặc. Bởi vì trên thuyền hải tặc có treo cờ đầu lâu. Khoé môi Vô Tội cong lên, được cứu rồi.
Mắt hải tặc vào buổi tối giống như mắt cú mèo vậy nên đương nhiên nhìn thấy có người dưới nước. Lại còn là phụ nữ nữa, nếu là đàn ông thì không cứu cũng được.
Sau khi cứu người lên thì mấy tên hải tặc mắt sáng rực nhìn dáng người Vô Tội đắm đuối, nuốt nước miếng.
Không ngờ lại cứu được cô gái đẹp như vậy!
Miệng Vô Tội còn đang cắn nội y rút vào trong góc, hình ảnh kia gợi cảm giống như một nàng tiên cá mới vớt từ dưới nước đi lên vậy. Đám hải tặc ai cũng có hình dáng kỳ quái nhưng không điều đó hề ảnh hưởng tới tính cách háo sắc chút nào.
Bọn chúng nhìn chằm chằm vào Vô Tội, không biết là nên nhìn từ mặt hay là dáng người, ánh mắt chứa đầy sự tham lam đáng khinh.
“Cô em từ đâu tới thế?” Một tên dán mắt vào đôi chân trắng nõn, tỉnh xảo như một món hàng mỹ nghệ cao cấp. “Cô là nàng tiên cá sao?”
“Tôi đến từ đảo Cấm” Vô Tội lấy hai tay che ngực, sợ hãi nói.
“Đảo Cấm?” Sắc mặt mấy tên cướp biển thay đổi, sau đó bừng tỉnh: “Thì ra là nàng tiên cá trên đảo Cấm?” Nói xong nhịn không được mà sờ chân cô ta.
Vô Tội rụt chân về không để tên kia đụng tới.
“Yên tâm đi đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại cô em. Có phải chưa từng biết mùi vị đàn ông phải không, có muốn thử không nào?”
“Tao sắp nhịn hết nổi rồi!” Một tên đáng khinh trong đó tự sờ mình.
Hải tặc bọn họ hơn một tháng đều lênh đênh trên biển, đừng nói là phụ nữ, muỗi cái cũng nhìn không thấy chứ đừng nói cứu được một cô gái xinh đẹp nhường này.
Còn không giống như quỷ đói được sao!
“Các anh có thể cho tôi ở lại không? Tôi không biết đi đâu hết” Vô Tội đáng thương nói.
“Đương nhiên đương nhiên! Sau này cô em đi theo chúng tôi đi! Lại đây, để tôi hôn mặt nhỏ một cái nào..” Nói xong tên kia nhào tới đưa cái miệng xấu xí qua.
Vô Tội nghiêng người, tên kia hôn vào khoảng không.
“Đừng chạy người đẹp ơi!”
“Đến đây anh ôm này!”
“Các anh sẽ làm em sung sướng!”
Mấy tên hải tặc nhào qua đều bị Vô Tội tránh được. Nhưng điều đó chỉ khiến bọn chúng càng hưng phấn hơn thôi, đều bị kích thích ngẩng đầu lên.
Trong mắt Vô Tội hiện lên sát khí, lúc một tên hải tặc nhào đến thì bị cô ta bóp cổ. Những tên khác còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe tiếng xương gãy giòn giã.
Sau đó nhìn thấy tên hải tặc bị bóp cổ kia nghẹo đầu sang một bên, hai mắt trợn trắng.
Vô Tội buông tay ra, tên kia giống như cá chết ngã xuống đất, tắt thở.
Mấy tên cướp biển đang hưng phấn nhìn thấy vậy đều ngây ra.
“Cô..” Một tên đứng bên cạnh vừa mở miệng đã thấy bóng người lóe lên, cổ lại lại bị bóp chặt. Răng rắc một tiếng, số phận cũng giống như tên lúc nãy, lập tức đi gặp Diêm Vương.
Tốc độ cực nhanh, giống như ma quỷ.
Vài giây sau, đám người còn lại cuối cùng cũng phản ứng lại người móc súng người rút dao. Mắt Vô Tội nhuốm màu máu, giống như lúc đi săn trên đảo Cấm không hề nương tay chút nào. Cướp dao, xoay người, chém xuống là một người đã đứt lìa ngã xuống đất.
Một người khác thì cắt cổ!
Đầu là một dao lấy mạng!
Một viên đạn nguy hiểm xẹt qua người Vô Tội, cô ta xoay người ném dao cắm thẳng vào bụng tên vừa nổ súng. Lúc hắn ngã xuống thì Vô Tội cũng đã phóng tới cướp được khẩu súng kia, cô ta nổ súng bắn tất cả những người còn lại ngã xuống đất, chết hết.
Vô Tội nhìn đám người chết sạch, trên boong tàu máu chảy lênh láng, không khí xung quanh hít vào toàn là mùi máu tươi, giống như lò sát sinh.
Lúc đang trên đường đi thì xe rẽ vào đường nhỏ, đèn đường nơi đó không sáng lắm, luôn làm cho người ta cảm thấy rùng rợn. Kiều Tiết Thanh ngồi trong xe cũng cảm nhận thấy bầu không khí bất an.
Lúc này, bên lề con đường nhỏ có mấy người đàn ông cầm súng nhảy ra.
Tài xế sợ hãi thắng gấp.
“Mở cửa!” Một tên chỉa họng súng vào tài xế.
Tài xế sợ hãi mở cửa ra.
Kiều Tiết Thanh vừa định mắng tài xế thì cửa đã bị mở ra, ngay sau đó đã bị lôi ra ngoài lăn xuống đất như một quả bóng — “Các người muốn làm gì? Có biết tôi là ai không hả?”
Kiều Tiết Thanh định giãy giụa thì một tên cầm súng đứng phía sau dùng báng súng đập mạnh vào gáy ông ta. Trước mắt Kiều Tiết Thanh tối sầm, ngã xuống đất ngất xỉu.
Chờ đến lúc tỉnh lại thì ông ta phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nghèo nàn, giống như mới dựng tạm.
Ông ta bị trói, kinh hoảng nhìn cách đó không xa có mấy người đàn ông vừa ngồi, vừa đứng trên tay ai cũng cầm súng.
Một người trong đó đứng lên, còn chưa nói gì đã cho Kiều Tiết Thanh một đấm, đánh đến ông ta không ngừng kêu gào, thiếu chút nữa bộ xương già cũng ngủm củ tỏi luôn.
“Các người… Rốt cuộc các người muốn gì? Muốn tiền tôi cho các người tiền, đừng đánh nữa! Tôi chính là… Chính là người của nhà họ Đế, các người dám chọc tới nhà họ Đế sao? Nhà họ Đế nhất định sẽ khiến cho các người… “
Kiều Tiết Thanh còn chưa nói xong thì một đấm lại bay đến, đánh cho mặt ông ta đầy máu, không nói nổi nữa.
Người kia xách cổ áo ông ta lên: “Nhà họ Đế là cái thá gì? Thứ máu lai đó dựa vào đâu mà ở đây muốn làm gì thì làm? Sớm muộn gì nhà họ Đế cũng sẽ chết trong tay bọn tao! Nếu ông không muốn chết thì hỏi cái gì nói cái nấy, nghe rõ chưa”
“Các người… Các người hỏi là được rồi, sao lại đánh người chứ?”
Mặt Kiều Tiết Thanh toàn là máu nhìn rất thảm.
“Tôi nghe nói con gái của bá chủ tiền nhiệm còn sống? Nói, đứa con gái kia đang ở đâu?”
“Chuyện này… Tôi cũng không rõ lắm? Anh đến nhà họ Đế hỏi đi..”
“Ông cảm thấy xương cốt của ông còn chịu được mấy đấm của tôi nữa hả?”
Kiều Tiết Thanh sợ tới mức co rúm: “Đừng đánh nữa đừng đánh nữa! Tôi… Tôi nói thì được rồi đấy có điều không biết có còn sống không thôi”
“Tôi muốn một đáp án chính xác!”
Một bạt tay giáng lên mặt Kiều Tiết Thanh: “Có biết hay không?”
“Ở đảo Cấm, các người muốn biết thì tự đi tìm đi!”
“Chắc chắn chưa?” Người kia hỏi.
“Đứa trẻ kia năm đó bị bỏ trên đảo Cấm”
“Còn sống không?” Giống như bằng mọi giá phải hỏi ra được còn sống hay không, nếu không bạt tay sẽ tiếp tục giáng xuống.
Kiều Tiết Thanh sợ bị đánh rụt cổ lại: “Còn sống còn sống còn sống!”
“Sao ông biết còn sống?”
“Có lần tôi nghe thấy mấy anh em nhà họ Đế nói chuyện có nhắc tới.
Đứa trẻ kia đang sống khỏe mạnh trên đảo Cấm!”
Sau khi người kia nghe xong thì đứng lên, chỉa súng vào Kiều Tiết Thanh: “Nếu ông đã không còn giá trị nữa thì tôi tiễn ông đi nhé”
“Đừng giết tôi đừng giết tôi! Tôi còn có giá trị!” Kiều Tiết Thanh sợ tới mức toàn thân phát run.
“Giá trị gì?”
“Sau này… Sau này còn có chỗ cần dùng tôi nữa thì tôi chắc chắn chắc chắn sẽ nghe lời các người!”
“Tôi có thể tin ông không? Lỡ ông vừa quay đầu lại đã chạy tới mách với nhà họ Đế thì sao”
“Sẽ không sẽ không!”
“Tốt nhất là không, nếu không bỗng dưng một ngày nào đó ông đi ngủ rồi không dậy được nữa đấy”
Kiều Tiết Thanh không ngừng gật đầu: “Tôi biết tôi biết Ngày hôm sau lập tức có người ngồi thuyền hải tặc tiến vào phạm vi đảo Cấm.
Ở một nơi giữa biển.
Con thuyền lênh đênh trên biển rộng giống như một cái vực sâu.
Phía dưới là con thú hoang khổng lồ mở cái miệng đen ngòm bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng bọn họ.
Đảo Cấm nằm lẻ loi giữa biển bị một tầng sương mù màu trắng bao phủ, từ đằng xa nhìn lại giống như một ngọn núi tiên. Nhưng càng tới gần thì càng giống một nơi bị nguyền rủa, không khí lạnh lẽo đáng sợ.
Khiến cho bầu trời trong xanh cũng ảm đạm xuống.
“Chính là chỗ này, cuối cùng cũng tìm được rồi “Chỉ cần tìm được đứa trẻ kia, ủng hộ cô ta thì ngày lành của chúng ta tới rồi!
“Ha ha ha ha ha ha ha ha hai”
Người trên hai con thuyền cười ha hả.
Nhưng tiếng cười chưa dứt thì khuôn mặt những người trên thuyễn bỗng nhiên trở nên hoảng sợ, giống như bị điều gì bên ngoài ảnh hưởng.
Là một quả hoả tiễn lướt trên mặt nước bay thẳng đến chỗ bọn họ.
Người trên thuyền còn chưa kịp phản ứng lại thì hai chiếc thuyền đã “đùng’ một tiếng nổ tung, biến thành hai cây đuốc trên biển. Người trên thuyền chết không còn xác.
Trên du thuyền Cao Phối, Đế Hạo Thiên yên lặng đứng sau lan can trên boong tàu, ánh mắt sắc bén như ưng tàn nhãn nhìn một màn kia mà không hề có cảm xúc, giống như vừa giết còn không bằng con kiến mà chỉ là rác rưởi.
Đứng cách đó không xa là đặc công trang bị vũ khí, trên vai khiêng ống phóng hỏa tiễn.
Hướng của du thuyền đúng là đảo Cấm.
Trước lần này cũng đã có ba lần rồi, kết quả đều giống nhau. Nếu đã gọi là đảo Cấm thì một con ruồi cũng không thể bay vào. Những người chán sống muốn lên đảo, không thể nghỉ ngờ là tự tìm đường chết.
Sau khi du thuyền cập bờ, nhóm đặc công đi xuống trước đứng hai bên sau đó Đế Hạo Thiên mới bước xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía xa.
Nếu đã gọi là đảo hoang thì có nghĩa là không có người ở, gần như đều là cây cỏ cao hơn nửa người, còn có những cây cổ thụ to lớn.
Những con đường dài vô tận nhỏ hẹp quanh co không biết sẽ dẫn tới đâu. Điều duy nhất có thể chắc chắn là cuối những con đường đó đều là nguy hiểm đang chờ.
Cho nên, dù những kẻ đó có thể lên được đảo thì cơ hội trở ra cũng là bằng không.
Nhưng nếu là chủ nhân của đảo thì lại giống như đang đi trong nhà mình vậy, Đế Hạo Thiên đi dọc theo một con đường nhỏ khoảng mười phút thì đến một căn nhà nhỏ trong rừng cây.
Căn nhà kia năm lẻ loi một mình giữa rừng cô đơn giống như hòn đảo chứa nó vậy, không có một bóng người.
Ngoài cửa được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên bậc thang gỗ hoa cỏ mọc thành bụi. Không biết là do giống cây kia lớn lên như vậy hay là cố ý trồng nó thành như vậy. Nhưng có lẽ là giống như để chúng tự sinh tự diệt hơn…
Đế Hạo Thiên đi vào nhà, đặc công thì canh giữ ở bên ngoài.
Cửa được làm hoàn toàn từ gỗ, vừa đẩy ra đã nghe kêu kẽo kẹt.
Bên trong tản ra ánh sáng ảm đạm, bài trí đơn giản vừa nhìn đã thấy hết.
Trên chiếc giường nhỏ bên kia có một cô gái đang nằm đưa lưng về phía cửa.
Đế Hạo Thiên lạnh lùng nhìn cô ta, không nói gì.
Cô gái rũ mắt nhìn thấy chiếc hộp trên tay Đế Hạo Thiên, nụ cười trên môi khô khốc.
“Cô sống đủ rồi” Giọng Đế Hạo Thiên lạnh lẽo khiến người ta sởn gai óc.
Cô gái dường như đã chấp nhận hiện thực đúng là rất chán.
Suy nghĩ lại một chốc lại nhún vai nói: “Ở trên đảo lau không?”
“Cô không có tư cách lựa chọn”
Cô gái trâm ngâm một giây không biết đang nghĩ cái gì, sau đó để chân trần đi xuống giường. Bởi vì quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời nên da thịt toàn thân cô ta trắng đến phát sáng. Đối lập với bùn đất dưới chân càng kích thích thị giác.
Cô gái rót một ly nước đưa tới lấy lòng Đế Hạo Thiên, khuôn mặt nhỏ hơi ngước lên nhìn anh ta: “Anh uống nước không?”
Đế Hạo Thiên ra lệnh: “Ngồi xuống”
“Thôi vậy!” Thiếu nữ nghe lời đặt ly nước về chỗ cũ, rồi ngồi xuống mép giường.
Đế Hạo Thiên đi qua ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, mở ra hộp, bên trong là một ống tiêm và một lọ thuốc nước, lấy kim tiêm ra bơm thuốc vào.
Cô gái dán mắt vào thứ chất lỏng đang quay cuồng chảy vào ống tiêm, một giọt nước mắt rơi xuống đọng trên chân.
Ánh mắt Đế Hạo Thiên âm u nhìn cô ta, động tác bơm thuốc trên tay không hề ngừng lại.
Thiếu nữ vội vã lau nước mắt, nói: “Nếu như nhất định phải chết thì có thể thỏa mãn một nguyện vọng của tôi hay không?”
Đế Hạo Thiên lạnh nhạt nói: “Cô đã không còn nhân quyền từ lâu rồi”
“Tôi cũng đã là người sắp chết rồi..” Cô gái đáng thương nói, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Đế Hạo Thiên ném lọ thuốc rỗng đi: “Nói”
“Tôi cũng đã 18 tuổi rồi nhưng vẫn không biết hôn môi là cảm giác.
Có thể để tôi hôn anh hay không?”
Đế Hạo Thiên trầm xuống lạnh lùng nhìn cô ta.
“Anh xem, tử tù trước lúc bị tử hình còn được cho một bữa cơm no.
Hơn nữa nghe nói nếu như sau khi chết mà vẫn còn nụ hôn đầu thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ đấy, được không? Một cái thôi!” Cô gái hỏi xong thấy Đế Hạo Thiên không nói lời nào thì bỗng lớn gan bò qua, chống hai tay lên mép giường, vươn người tới hôn nhẹ lên môi anh ta.
Đầu lông mày của Đế Hạo Thiên giật nhẹ.
Cô gái hôn xong lập tức lùi lại, ngồi quỳ xuống mép giường, khuôn mặt đỏ bừng, cười đến vui vẻ nói: “Thì ra hôn môi là cảm giác như vậy sao: Nhưng Đế Hạo Thiên vẫn không bị ảnh hưởng, tiếp tục tiêm thuốc cho cô ta: “Tay”
“Có thể đặt cho tôi một cái tên nữa không? Lỡ như xuống tới địa ngục Diêm Vương gọi tên cũng không thể kêu tôi là ‘này’ được?” Cô gái đáng yêu nói.
“Yêu cầu của cô thật nhiều”
“Ai cũng phải có tên mà, tôi thì lại không có..” Cô gái vô tội nói, sau đó cụp mắt: “Tôi nhớ rõ chuyện lúc ba bốn tuổi, biết vì sao anh ghét tôi, nhưng lại không nhớ tên của mình..”
“Vô Tội.”
“Vô Tội? Cái tên thật đặc biệt, tôi thích nó” Cô gái cười, khóe mắt rưng rưng, tự đưa cánh tay qua, giống như biết mình trốn không thoát rồi.
Đế Hạo Thiên bắt lấy cánh tay cô ta, không hề do dự bắt đầu tiêm thuốc, nhưng kim tiêm mới vừa chạm vào da còn chưa kịp đâm vào thì ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Vô Tội ngây thơ hỏi.
Đế Hạo Thiên ngước mắt lên ánh mắt sắc bén đáng sợ: “Cô bỏ.
thuốc tôi!” Đây là câu khẳng định, hơn nữa vấn đề là nằm ở nụ hôn vừa rồi.
Vô Tội rút tay lại, lùi về phía sau xoay người nhảy xuống giường.
Đế Hạo Thiên vừa muốn cử động thì một cơn choáng váng dữ dội ập tới.
Vậy mà lại bị một đứa nhóc 18 tuổi lừa!
¡ vì tôi không muốn chết!” Vô tôi nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao? Thù hận giữa hai nhà cũng nên hoàn toàn chấm dứt rồi chứ? Dù sao trong lòng tôi cũng không có thù hận gì, nhưng họ Đế các người vẫn giam cầm tôi, tôi không muốn!”
“Cô cho rằng có thể chạy thoát được sao?” Cả người Đế Hạo Thiên toả ra hơi thở hung ác.
“Có thể hay không còn phải xem bản lĩnh của tôi!” Vô Tội xoay người mở cửa, lập tức thấy bên ngoài có bốn người đàn ông trang bị vũ khí.
Cô quay lại mở ngăn kéo lấy ra bốn cái xiên tre, sau đó đi ra ngoài.
Bốn người đặc công nhìn thấy cô ta đi ra không hề có cảm xúc, lập tức cảnh giác chỉa họng súng về phía Vô Tội.
Ánh mắt Vô Tội hiện lên tia sắc bén, bốn cái xiên tre trên tay bay thẳng ra ngoài— “AI” Bốn đặc công kêu lên một tiếng thảm thiết sau đó ngã xuống đất, trên cổ cắm xiên tre.
Vô Tội vừa định nâng chân chạy lấy người thì phát hiện phía sau lưng khác thường cho nên cảnh giác xoay người lại, lúc nhìn thấy Đế Hạo Thiên đang đứng trước cửa thì ngẩn người. Cô ta biết thảo dược trên môi mình có hiệu quả mạnh cỡ nào, nhưng anh ta không những không ngất xỉu mà còn có thể bước đi tới cửa?
Có điều cho dù như vậy thì chắc hẳn cũng không thể so với bình thường đi?
Vô Tội mặc kệ xoay người bỏ chạy.
Đúng là Đế Hạo Thiên bị thuốc mê làm ảnh hưởng, nhưng cũng không tới mức yếu ớt như cô ta nghĩ, bởi vì cơ thể của anh ta miễn nhiễm mọi loại độc!
Một đôi mắt sắc bén lạnh nhạt ghim chặt con mồi, trên tay anh ta đang cầm một thứ màu đen giống như điều khiển từ xa, ấn vào cái nút chính giữa thì có một chấm đen bắn ra ngoài, chấm đen đó bay lên cao sau đó bung ra thành một cái lưới lớn.
Vô Tội đang cắm đầu chạy vừa ngẩng đầu lên đã bị một cái lưới đen tp xuống ngã xuống đất — “AI” Vô Tội vùng vẫy muốn thoát ra nhưng làm thế nào cái lưới vẫn không rách nổi, thậm chí còn không có lối ra, làm cô ta gấp tới nỗi tuyệt vọng!
“Lưới này làm từ dây thép, không cần lãng phí sức lực” Đế Hạo Thiên đi tới.
Vô Tội năm trong lưới hoảng loạn nhìn anh ta, khuôn mặt trắng bệch giống như bàn tay đang nắm chặt tấm lưới.
“Tôi nói rồi, cô trốn không thoát đâu”
“Vì sao nhất định phải dồn tôi vào chỗ chết chứ? Ba tôi chết rồi, tôi đâu còn sức uy hiếp gì với các người nữa đâu!”
“Giết chết bốn đặc công có trang bị vũ khí một cách nhẹ nhàng còn nói mình không có sức uy hiếp?” Khuôn mặt vặn vẹo của Đế Hạo Thiên trở nên dữ tợn.
Vô Tội không mấy tự tin nói: “Tôi phòng vệ chính đáng…”
Đế Hạo Thiên không quan tâm, cầm ống tiêm vừa rồi đi tới.
Lúc Vô Tội còn đang giãy giụa thì cánh tay đã bị nắm lấy, mũi kim tiêm thô lỗ đâm vào da thịt— Đau đớn làm Vô Tội nhíu mày.
Cảm giác choáng váng rất nhanh ập tới, mình sẽ chết thật ư, mà thật ra cũng không không có gì bất ngờ cả.
Ở trên hòn đảo nhỏ này sống từ ngày này sang ngày khác, mỗi ngày đều sống như sắp tận thế, khó khăn lắm mới sống được tới bây giờ nhưng cuối cùng vẫn không tránh được một kiếp này.
Ba bốn tuổi Vô Tội đã bị bỏ lên đảo, cô ta nhớ lúc mình đói sắp chết thì nhìn thấy một con thỏ bị cành cây đâm chết, cô ta đã ăn tươi nuốt sống con thỏ đó. Rau là lá cây và cỏ, nước là nước mưa đọng trên lá cây, thịt là thỏ, chuột, rắn…
Chạy, săn giết, săn giết, săn giết! Mãi cho đến lúc mười mấy tuổi nhà họ Đế mới phái người tới giết cô ta. Lúc đó có bốn người, sau đó đều bị cô ta giết chết hết. Đó là lần đầu tiên cô ta giết người, suốt đêm đó nằm mơ đều là ác mộng!
Sau đó năm nào cũng sẽ có người tới giết cô ta. Đương nhiên là cuối cùng cô ta vẫn còn sống, nhưng Vô Tội biết nhà họ Đế sẽ không để cô ta sống. Sau đó dần dần cô ta không sợ người của nhà họ Đế đến giết mình nữa, cô ta cũng có cơ hội phản kháng. Từng giây từng phút chờ bọn họ tới giết mình.
Trước khi Đế Hạo Thiên đến, cô ta đã bôi lên môi một loại cỏ có chứa thành phần gây mê. Lúc đầu cô ta không biết loại cỏ đó không ăn được, cho nên khi ăn vào đã hôn mê ba ngày liền.
Không ngờ lại không hề có tác dụng với Đế Hạo Thiên. Cuối cùng vân không được sao…
Lúc Vô Tội tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trên boong tàu của một chiếc du thuyền đang nhấp nhô trên biển. Cô ta ngồi dậy, mê mang nhìn ra biển lớn. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn ra biển mà không phải ở trên đảo. Ra khỏi đảo rồi ư? Hay là chết rồi mới có thể ra khỏi đảo đây?
“Mặc vào!” Một cái áo ngực bay lên người cô ta.
Vô Tội ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Đế Hạo Thiên trước mặt, chớp mắt: “Tôi chưa chết à?”
“Cô nên cảm thấy may mắn vì còn có giá trị lợi dụng” Đế Hạo Thiên đối xử với cô ta không hề hoà nhã.
Vô Tội ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu không sao mình có thể còn sống được.
Cô ta nhìn xuống, sau đó giơ cái áo ngực lên hỏi: “Mặc thế nào?”
“Đừng làm ra vẻ với tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!” Đế Hạo Thiên hung dữ nói.
“Tôi không biết mặc thật! Cũng không phải anh không biết tôi chưa từng mặc cái này” Vô nói.
Một người giúp việc nữ chạy lên nói: “Để tôi dạy cô”
Nói xong người giúp việc ngồi xuống cởi váy Vô Tội ra, thành ra trên người cô ta chỉ còn một cái quần che lại.
Vô Tội đưa lưng về phía Đế Hạo Thiên, quay lại liếc mắt một cái, đỏ mặt.
Tuy rằng cô ta bị nhốt trên đảo nhưng vẫn biết nam nữ khác biệt…
Cởi sạch ra như vậy thật là mắc cỡ…
Người giúp việc giúp cô ta mặc áo ngực xong thì đi xuống. Vô Tội tự mình mặc váy lại, đứng lên đi đến bên cạnh Đế Hạo Thiên, nhìn mặt biển rộng lớn: “Ôi, biển cả thật đẹp!”
Đế Hạo Thiên thờ ơ.
“Sau khi anh sử dụng tôi xong thì có nhốt tôi lại đảo nữa không?”
“Có” Đế Hạo Thiên xoay người lại, đàn ông có giá trị vũ lực cao thì ánh mắt luôn sắc bén: “Tôi có thể để cô sống”
“Vậy làm sao mới có thể rời khỏi đảo?”
“Đời này cũng đừng nghĩ đến”
Vô Tội cắn môi, tủi thân nói: “Đã nói là tôi vô dụng lắm mà..”
Đế Hạo Thiên có tai như Bên ngoài có không ít người ủng hộ cô chống đối với nhà họ Đế, nghĩ cách vào nhóm lính đánh thuê cấp A, moi những kẻ đó ra”
“Sau đó thì sao?”
“Giết sạch”
“Nhưng mà… Anh không sợ tôi phản bội anh sao?”
Đế Hạo Thiên lạnh lùng nói: “Chỉ cần cô có thể chịu được hậu quả của việc phản bội tôi thì cứ thử xem”
Vô Tội xem xét tình hình, rất rõ ràng là nhà họ Đế muốn moi những kẻ trong lòng đang rục rịch ra thanh tẩy hết. Nếu cô ta phản bội khiến nhà họ Đế không tẩy sạch được sâu mọt thì thực chất cũng không ảnh hưởng gì hết.
“Để tôi suy nghĩ lại!”
trắng nõn như trong suốt bên cạnh.
Dường như Vô Tội cũng cảm nhận được, ngước mặt lên, tựa cằm trên sofa vô tội nói: “Ở trên đảo trừ tôi ra không còn ai khác, lúc ngủ cũng là một mình. Tôi có thể ngủ cạnh anh không?”
Ánh mắt Đế Hạo Thiên hơi trầm xuống: “Áo ngực đâu?”
“Khó chịu quá tôi cởi ra rồi” Vô Tội nói.
“Mặc vào!”
“Vì sao nhất định phải mặc cái đó? Không thoải mái”
“Đừng để tôi nói lần thứ hai!” Đế Hạo Thiên không kiên nhẫn.
“Được rồi!” Vô Tội đành phải đi ra bên ngoài tìm cái áo ngực bị ném trong góc.
Đế Hạo Thiên ngồi dậy, đau đầu xoa xoa mi tâm.
Một lát sau Vô Tội xách cái áo ngực sợ sệt đi vào.
Đế Hạo Thiên không nhịn được nữa, vừa định nổi bão thì Vô Tội nói: “Chị gái giúp việc nói lúc đi ngủ không cần mặc, không tốt cho sức khoẻ”
Đế Hạo Thiên rất muốn giết người: “Có biết ở trước mặt đàn ông mà ăn mặc như vậy sẽ có hậu quả gì không?”
“Hậu quả gì? Cũng không phải tôi không mặc quần áo… A!” Vô Tội bị kéo qua, ngã xuống đùi Đế Hạo Thiên, đụng vào lòng ngực rắn chắc khiến cô ta kêu khẽ: “A..”
“Còn quậy nữa không?” Đế Hạo Thiên uy hiếp.
Vô Tội đỏ mặt nhìn anh ta, ngón tay xinh đẹp chọc chọc lên cơ ngực cứng rắn: “Tôi không quậy, là anh kiếm chuyện trước…”
Đế Hạo Thiên bị tay cô ta chọc đến cơ bắp căng thẳng, giống như bị kích thích mà giật giật, hô hấp nặng nề. Ánh mắt sắc bén híp lại, ôm cô ta đứng dậy đi vào phòng ném lên giường, từ trên cao nhìn xuống nói: “Không cần khiêu khích tôi, nếu không tôi ném cô xuống biển cho cá ăn”
“Đế Hạo Thiên, tôi rất thích anh, anh có thích tôi không?”
“Tôi không có hứng thú với trẻ con” Đế Hạo Thiên vừa buông cô ta ra, đã nghe bên ngoài vang lên tiếng của cấp dưới — “Sếp, có hải “Không giết còn chờ gì nữa”
“Vâng!”
Đế Hạo Thiên không thèm nhìn Vô Tội thêm một cái nào nữa, xoay người ra khỏi phòng. Vô Tội nằm ngửa trên giường, lấy ngón tay xoay xoay cái áo ngực kia chơi.
Có vẻ Đế Hạo Thiên không háo sắc? Còn tưởng rằng có thể quyến rũ anh ta sau đó tìm cơ hội chạy trốn chứ! . đam mỹ hài
Bên ngoài vang lên tiếng súng, rõ ràng như ở sát bên tai.
Vô Tội muốn chạy trốn, có lẽ không tới mức không thể trốn thoát đâu, chỉ cần có một tia hy vọng là được không phải sao? Còn tốt hơn là để sau khi lên bờ bị nhà họ Đế khống chế.
Chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho mình, cho dù làm được việc nhưng cuối cùng còn sống hay không vẫn rất khó nói.
Vô Tội ngồi dậy sờ khắp người, ở chỗ cánh tay tìm được một vật cứng. Quả nhiên là có máy theo dõi, lúc mình ở trên đảo bọn họ không thể nào không theo dõi được.
Cô ta xuống giường đi vào toilet, nhìn thấy bàn chải đánh răng trên bồn rửa tay thì lấy một cái ấn mạnh xuống bệ bồn cho đến khi nó gãy ra, một đầu trở nên bén nhọn. Dùng đầu nhọn đó đâm vào da thịt, máu chảy dọc theo cánh tay.
Cô ta cản răng nhịn đau không dám phát ra tiếng động nào. Đầu nhọn đâm vào mô liên kết 1mm bên ngoài, từ trong thịt lấy ra một con chip nhỏ, lấy ra xong thì cánh tay đã chảy ướt máu. Trên trán Vô Tội cũng ướt đẫm mồ hôi, nhả hàm răng đang cắn chặt ra không ngừng thở dốc.
Lúc này tiếng súng bên ngoài đã dừng lại, mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Tưởng gì, thì ra đám hải tặc kia đối với nhà họ Đế chỉ như trứng chọi đá thôi.
Dù ba bốn tuổi Vô Tội đã bị bỏ lên đảo Cấm, nhưng vẫn biết bây giờ nhà họ Đế đang khống chế cả thế giới.
Vì nếu nhà họ Đế thua thì chắc chắn đã có người lên đảo rồi, nhưng từ đầu đến cuối người lên đảo chỉ có Đế Hạo Thiên và người của anh ta.
Hải tặc bên ngoài đã được giải quyết, Đế Hạo Thiên đi vào phòng nhìn trên giường không ai, chỉ có một cái áo ngực treo ở bên mép giường.
Anh ta lạnh lùng đi thẳng đến toilet mở cửa ra.
Vô Tội đang ngồi trên bồn cầu, đầu ngón tay vẽ vòng tròn lên đất, ngẩng đầu vô tội nhìn anh ta: “Hải tặc lên thuyền rồi sao? Hay là anh cảm thấy tôi sẽ nhảy xuống biển? Tôi không muốn bị cá ăn đâu”
“Không cho cá ăn cô cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn” Đế Hạo Thiên lạnh lùng đóng cửa lại.
Vô Tội nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, biết Đế Hạo Thiên đã đi rồi mới mở tay ra, trong lòng bàn tay là một con chip định vị nhỏ xíu.
Không nghe bên ngoài có tiếng súng nữa cô ta đoán chắc Đế Hạo Thiên sẽ vào đây.
Lật cổ tay áo lên, miệng vết thương quấn rất nhiều giấy. Lúc lấy giấy ra thì máu đã ngừng chảy rồi, cô ta xé một góc váy lấy vải băng bó miệng vết thương lại.
Trên biển rộng lớn đen như mực, không có ánh sáng nào khác ngoài trừ du thuyền của Đế Hạo Thiên.
Vô Tội nhẹ tay mở cửa ra, bên ngoài là đặc công đang vô cùng tỉnh táo canh giữa. Cô quay trở về phòng nhìn ra cửa sổ, không cần mở ra cũng biết bên ngoài cũng có đặc công canh giữ. Đúng là bao vây chặt chẽ không lọt một con ruồi mà!
Vô Tội ở trong phòng đi qua đi lại, sau đó lại đi vào toilet, ngẩng đầu nhìn lỗ thông gió trên đầu. Cô ta tháo cửa thông gió ra lấy xuống, đứng trên bồn cầu nhảy lên chui vào.
Khung xương Vô Tội nhỏ hơn người bình thường, nếu không chỉ cần lớn hơn một chút thôi là đã không vào lọt.
Đi xa căn phòng đó thì canh giữ sẽ lỏng lẻo hơn. Nhưng lúc chui ra khỏi lỗ thông gió vẫn nhìn thấy cách đó không xa có đặc công đang đi tới, cô †a sợ tới mức ngừng thở, rụt đầu trở vào.
Nếu như bị phát hiện không biết sẽ chết như thế nào nữa, nhưng đây chính là đường ra duy nhất của cô ta rồi!
Chờ đặc chủng kia đi qua, Vô Tội lại thò đầu ra, nín thở chậm rãi chui ra khỏi lỗ thông gió, mỗi bước đều rất cẩn thận. Sau đó, cô ta lén lút đi tới chỗ lan can, thời gian có hạn nên phải càng nhanh càng tốt.
Nhưng cũng không thể nhảy xuống bởi vì sẽ gây ra tiếng động lớn, mọi người sẽ biết có người chạy trốn!
Đế Hạo Thiên ở trong phòng mình, nhìn định vị đang đứng yên tại chỗ nhưng anh ta vẫn đứng dậy ra khỏi phòng, đi tới căn phòng giam giữa Vô Tội. Cửa mở ra, trên giường không ai, lần này nội y cũng không còn nữa. Nếu ngủ không thể mặc nội y thì đã trễ thế này cô ta còn đi đâu?
Sau đó anh ta nhìn thấy ở bên gối có một con chip nhỏ xíu!
Đế Hạo Thiên lạnh lùng đi như bay tới toilet mở cửa ra, không có.
šy lỗ thông gió phía trên bị mở ra rồi!
“Đáng chết!” Đế Hạo Thiên ra khỏi phòng, lạnh giọng ra lệnh: “Tìm người về đây cho tôi! Các người, xuống nước tìm!”
Vừa nghe mệnh lệnh mọi người lập tức biết chuyện gì xảy ra. Nhưng kiểm tra khắp du thuyền cũng không thấy người đâu.
Dưới biển sâu có rất nhiều nguy hiểm rình rập. Nhưng nguy hiểm hơn cũng phải tìm được người, mọi người đều đeo bình dưỡng khí lặn xuống nhưng đáng tiếc vẫn không tìm được!
Lúc một tên cấp dưới bò lên thuyền, Đế Hạo Thiên nằm cổ áo hẳn ném xuống: “Tìm tiếp!”
Thế là người kia ùm một tiếng lại ngã xuống nước. Đế Hạo Thiên đứng trước lan can, tức giận nhìn chằm chằm vào mặt biển. Cho dù nhảy xuống biển cũng cũng phải đem người về!
Mấy tiếng sau, Vô Tội đã thoát khỏi phạm vi của du thuyền rất xa, một cái đầu nhỏ ngoi lên mặt nước.
Biển đêm mênh mông đen như mực không ai có thể phát hiện ra một người nhỏ bé.
Vô Tội cắn nội y trong miệng, ngước mặt lên nhìn bầu trời thưa thớt mấy vì sao, tuy rằng không biết tiếp theo sẽ là sống hay chết, nhưng lần đầu tiên thoát khỏi bàn tay của nhà họ Đế, cảm giác được tự do này vẫn rất kích động.
Có điều cô ta có thể bơi như vậy bao lâu đây? Cho dù lúc ở trên đảo cô ta đã luyện tập bơi lội rất điêu luyện, nhưng dù sao cũng là người, cần phải ăn uống để bổ sung năng lượng, sức lực luôn có lúc cạn kiệt.
Vô Tội nghĩ, mình sẽ chết sao?
Chìm xuống biển sau đó bị đủ loại cá cắn xé? Ở đây là biển, cũng có thể sẽ có hải tặc qua lại…
Vừa nghĩ tới đây thì bỗng nhiên đằng xa có ánh sáng chiếu đến. Vô Tội luống cuống, chẳng lẽ là nhà họ Đế tìm tới đây rồi? Lúc cô ta quay đầu nhìn lại thì phát hiện đó lại là một chiếc thuyền hải tặc. Bởi vì trên thuyền hải tặc có treo cờ đầu lâu. Khoé môi Vô Tội cong lên, được cứu rồi.
Mắt hải tặc vào buổi tối giống như mắt cú mèo vậy nên đương nhiên nhìn thấy có người dưới nước. Lại còn là phụ nữ nữa, nếu là đàn ông thì không cứu cũng được.
Sau khi cứu người lên thì mấy tên hải tặc mắt sáng rực nhìn dáng người Vô Tội đắm đuối, nuốt nước miếng.
Không ngờ lại cứu được cô gái đẹp như vậy!
Miệng Vô Tội còn đang cắn nội y rút vào trong góc, hình ảnh kia gợi cảm giống như một nàng tiên cá mới vớt từ dưới nước đi lên vậy. Đám hải tặc ai cũng có hình dáng kỳ quái nhưng không điều đó hề ảnh hưởng tới tính cách háo sắc chút nào.
Bọn chúng nhìn chằm chằm vào Vô Tội, không biết là nên nhìn từ mặt hay là dáng người, ánh mắt chứa đầy sự tham lam đáng khinh.
“Cô em từ đâu tới thế?” Một tên dán mắt vào đôi chân trắng nõn, tỉnh xảo như một món hàng mỹ nghệ cao cấp. “Cô là nàng tiên cá sao?”
“Tôi đến từ đảo Cấm” Vô Tội lấy hai tay che ngực, sợ hãi nói.
“Đảo Cấm?” Sắc mặt mấy tên cướp biển thay đổi, sau đó bừng tỉnh: “Thì ra là nàng tiên cá trên đảo Cấm?” Nói xong nhịn không được mà sờ chân cô ta.
Vô Tội rụt chân về không để tên kia đụng tới.
“Yên tâm đi đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại cô em. Có phải chưa từng biết mùi vị đàn ông phải không, có muốn thử không nào?”
“Tao sắp nhịn hết nổi rồi!” Một tên đáng khinh trong đó tự sờ mình.
Hải tặc bọn họ hơn một tháng đều lênh đênh trên biển, đừng nói là phụ nữ, muỗi cái cũng nhìn không thấy chứ đừng nói cứu được một cô gái xinh đẹp nhường này.
Còn không giống như quỷ đói được sao!
“Các anh có thể cho tôi ở lại không? Tôi không biết đi đâu hết” Vô Tội đáng thương nói.
“Đương nhiên đương nhiên! Sau này cô em đi theo chúng tôi đi! Lại đây, để tôi hôn mặt nhỏ một cái nào..” Nói xong tên kia nhào tới đưa cái miệng xấu xí qua.
Vô Tội nghiêng người, tên kia hôn vào khoảng không.
“Đừng chạy người đẹp ơi!”
“Đến đây anh ôm này!”
“Các anh sẽ làm em sung sướng!”
Mấy tên hải tặc nhào qua đều bị Vô Tội tránh được. Nhưng điều đó chỉ khiến bọn chúng càng hưng phấn hơn thôi, đều bị kích thích ngẩng đầu lên.
Trong mắt Vô Tội hiện lên sát khí, lúc một tên hải tặc nhào đến thì bị cô ta bóp cổ. Những tên khác còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe tiếng xương gãy giòn giã.
Sau đó nhìn thấy tên hải tặc bị bóp cổ kia nghẹo đầu sang một bên, hai mắt trợn trắng.
Vô Tội buông tay ra, tên kia giống như cá chết ngã xuống đất, tắt thở.
Mấy tên cướp biển đang hưng phấn nhìn thấy vậy đều ngây ra.
“Cô..” Một tên đứng bên cạnh vừa mở miệng đã thấy bóng người lóe lên, cổ lại lại bị bóp chặt. Răng rắc một tiếng, số phận cũng giống như tên lúc nãy, lập tức đi gặp Diêm Vương.
Tốc độ cực nhanh, giống như ma quỷ.
Vài giây sau, đám người còn lại cuối cùng cũng phản ứng lại người móc súng người rút dao. Mắt Vô Tội nhuốm màu máu, giống như lúc đi săn trên đảo Cấm không hề nương tay chút nào. Cướp dao, xoay người, chém xuống là một người đã đứt lìa ngã xuống đất.
Một người khác thì cắt cổ!
Đầu là một dao lấy mạng!
Một viên đạn nguy hiểm xẹt qua người Vô Tội, cô ta xoay người ném dao cắm thẳng vào bụng tên vừa nổ súng. Lúc hắn ngã xuống thì Vô Tội cũng đã phóng tới cướp được khẩu súng kia, cô ta nổ súng bắn tất cả những người còn lại ngã xuống đất, chết hết.
Vô Tội nhìn đám người chết sạch, trên boong tàu máu chảy lênh láng, không khí xung quanh hít vào toàn là mùi máu tươi, giống như lò sát sinh.
Bình luận facebook