Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1552-1557
Trong tòa nhà kia là những tinh anh đang chăm chỉ làm việc đi, nhìn kỹ có thể thấy những bóng người qua lại bên cửa sổ. Đường xá phía dưới xe cộ chạy nối đuôi không dứt, lắm lúc kẹt xe cả con đường trông như một con rồng dài, rất thú vị.
Hơn nữa trên tầng cao nhất còn có gió thổi qua mát lạnh khiến Đế Anh Thy thoải mái đến nheo mắt, khóe miệng cũng vì thỏa mãn mà cong lên.
Sao anh ta lại trở về sớm vậy chứ? Cô đã bơi lâu như vậy rồi sao? Cả nước trái cây cũng làm xong luôn rồi! Anh ta đi theo sau mông cô tới đấy à!
Tư Hải Minh quỳ một gối xuống kéo gần khoảng cách của hai người. Đôi Mắt đen láy nhìn cô, cắm ống hút vào ly nước trái cây đưa tới miệng cô.
Đế Anh Thy mím đôi môi còn ướt, trừng cái ống hút trong ly. Áp lực anh tỏa ra khiến cô có cảm giác như bị loài động vật họ mèo nhìn chằm chằm!
Cô chậm rãi đưa tay qua nhưng Tư Hải Minh không cho, cơ hội chạm vào cái ly cũng không có. Đôi mắt anh như hai cái hố sâu đen ngòm mang theo khát vọng nhìn cô. Nếu không quen anh thì nhìn đôi mắt đó mà không nghĩ ly nước trái cây kia có vấn đề mới là lạ!
Đế Anh Thy hé môi, nước trái cây chui vào trong miệng. Dòng nước mát lạnh ngọt ngào đúng lúc giải được cơn khát do bơi lội nãy giờ. Vừa uống cô vừa nhìn đôi chân trên bờ, Tư Hải Minh tới bể bơi giống như chỉ để đưa nước cho cô vậy. Chắc vì anh mặc quần dài, áo sơ mi nếu không đã sớm nhân lúc cô không chú ý xuống nước rồi!
Đế Anh Thy lại nghĩ, có lẽ anh không muốn để lộ vết sẹo sau lưng nên chưa từng tắm cùng cô bao giờ. Cho nên chắc cũng sẽ không xuống đây đâu nhỉ? Nghĩ thế Đế Anh Thy yên tâm hơn nhiều.
Uống được nửa ly thì cô phun ống hút ra không uống nữa.
“Muốn đi lên chưa?” Tư Hải Minh hỏi.
“Chưa, ở dưới nước thoải mái” Đế Anh Thy đắc ý, mèo muốn ăn cá cũng không dám xuống nước đâu!
Cô xoay người bơi ra xa.
Tư Hải Minh buông cái ly xuống híp mắt nhìn Đế Anh Thy.
Bé con này khiến tim anh ngứa ngáy, máu bắt đầu sôi sục lên. Lúc cô bơi tới giữa hồ quay đầu lại khi thì khuôn mặt nhỏ đơ ra. Bởi vì Tư Hải Minh đã xuống nước rồi, không cần cởi quần áo.
Đế Anh Thy giật mình nhận ra eo nhỏ đã bị Tư Hải Minh kéo vào dán lên thân hình rắn chắc của anh –
“Anh… Anh đừng chạm vào em.” Đế Anh Thy muốn kéo bàn tay trên eo ra.
Cô tính sai rồi!
Không ngờ người này lại mặc quần áo xuống nước!
“Trong nhà chỉ có hai chúng ta thôi, không ai.”
“Không… Ưm..”
Tư Hải Minh không cho cô cơ hội nói chuyện, khát vọng chiếm hữu ăn cái miệng nhỏ mềm mại của cô, khiến hơi thở của cô vì anh mà phập phồng.
“Ưm.” Đế Anh Thy kềm chế bản thân không bị ảnh hưởng những căn bản là không
được. Nụ hôn của Tư Hải Minh quá mức bá đạo và nóng bỏng khiến cô phát ra những âm thanh kỳ quái trong cổ họng.
Lúc sắp không chịu nổi nữa cô đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng bàn tay chạm đến là cơ ngực rắn chắc khiến xương cốt cô mềm ra luôn, còn sức lực đâu mà đẩy ra nữa!
Tư Hải Minh một tay ôm eo, lúc hôn xong thì đã biến thành ôm cả người cô vào lòng, giống như ôm em bé vậy. Hôn đến nỗi Đế Anh Thy sắp tắt thở mới hơi tách ra cho cô một khe hở lấy oxy.
Đế Anh Thy cúi đầu trốn sự tấn công của anh, há miệng thở dốc, sau đó mượn sức nước đẩy anh ra lùi lại phía sau. Nhưng cô vừa lùi lại Tư Hải Minh đã tiến tới.
Cô vừa xoay người lại thì nụ hôn của Tư Hải Minh đã dừng trên vai cô –
Lúc cô sắp chìm xuống thì Tư Hải Minh đã từ phía sau ôm eo cô, môi mỏng kề vành tai. Đế Anh Thy run lên cảm thấy như bị điện giật. Cảm giác nước trong hồ cũng bị đun nóng rồi, toàn thân nóng lên!
Cho dù là thêm đổ nước đá vào cũng không thể dập lửa của Tư Hải Minh!
“Tư Hải Minh, không thể…”
“Anh khoá cửa phòng rồi, anh ba không vào được đâu..” Giọng Tư Hải Minh khàn đến đáng sợ.
“..” Đế Anh Thy cắn môi, vậy là anh có chuẩn bị mà đến à, nhưng ý cô là vậy sao hả?
“Muốn lên bờ sao? Hửm?” Tư Hải Minh dịu dàng hôn cô dụ dỗ.
Phản ứng đầu tiên của Đế Anh Thy chính là từ chối: “Không…”
“Được”
Đế Anh Thy cho rằng nước là thứ có thể khiến người ta tỉnh táo nhất. Nhưng bây giờ cô cảm thấy ở trong nước làm chuyện mờ ám còn muốn mạng người hơn.
Đầu giống như được rót đầy nước vậy…
Sau đó cô lại cho rằng Tư Hải Minh sẽ giống như trước một vừa hai phải.
Nhưng không có.
Tư Hải Minh mất khống chế.
Cô không hề còn sức lực lấy đâu ra cơ hội phản kháng…
Nước trong hồ không ngừng lay động, từng đợt sóng càng lúc càng mãnh liệt đập vào thành bể.
Lúc Đế Anh Thy có lại cảm giác đã là giữa trưa ngày hôm sau. Cảm giác như mình vừa chết lên thiên đường rồi về tới nhân gian vậy. Cô không nhúc nhích, trong đầu chiếu lại những hình ảnh không thể nhìn nổi hôm qua, thế giới sụp đổ ầm ầm.
“Tỉnh rồi hửm?” Giọng Tư Hải Minh khàn khàn,
Đế Anh Thy theo bản năng ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt thâm thúy kia, bên trong dường như mang theo một chút lo lắng.
Đế Anh Thy không biểu hiện gì cúi đầu xuống.
Tư Hải Minh hôn lên trán cô, nói: “Là anh không tốt”
Đế Anh Thy cắn răng, còn phải nói sao!
“Em đói bụng” Đế Anh Thy không nhắc tới chuyện kia, dường như chỉ để ý đến chuyện đói bụng.
“Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
“Đế Anh đi lấy” Tư Hải Minh đi xuống giường, không chỉ tinh thần rất tốt mà tâm trạng càng tốt hơn. Chỉ có lúc nhìn Đế Anh Thy mới căng thẳng, giống như biết mình mới làm sai gì vậy…
Tay Đế Anh Thy còn không có sức kéo chăn ra nữa, cho nên xoay mặt qua vùi đầu vào gối muốn mình ngạt thở chết cho rồi!
Giết cô đi!
Cô làm sao vậy? Sao có thể đi một bước thân thiết với Tư Hải Minh như thế? Cuối cùng sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Chuyện này chứng minh cho điều gì? Chứng minh cho việc cô đồng ý? Đồng ý cái rắm ấy!
Nhất định là do bơi nhiều quá não úng nước rồi nên mới để Tư Hải Minh ăn sạch trong hồ bơi!
Tư Hải Minh vừa vào đã nhìn thấy Đế Anh Thy vùi đầu trong gối, vội vàng đi tới giải cứu khuôn mặt nhỏ ra khỏi đống gối.
Đế Anh Thy cắn răng trừng anh.
Không đợi cô nói gì Tư Hải Minh đã xin lỗi trước: “Là anh sai, muốn đánh muốn chửi em cứ làm, đừng để bản thân buồn bực”
Đế Anh Thy nghiến răng, bây giờ xin lỗi thì có ích lợi gì, chuyện cũng đã xảy ra rồi! Tư Hải Minh bế cô lên ôm vào lòng: “Ông xã dùng miệng đút em”. Đế Anh Thy giãy giụa, nhưng cũng chỉ là ngoe ngẩy đầu ngón tay ngón chân mà thôi.
“Dùng muỗng đút” Tư Hải Minh sửa miệng.
“..” Đế Anh Thy cười không nổi, tâm trạng rất trầm trọng.
Lúc Tư Hải Minh đưa đồ ăn tới miệng cô thực sự không muốn ăn, nhưng nếu không ăn thì có sức lực chạy không? Không có!
Cho nên nghe lời ăn từng muỗng Tư Hải Minh đưa tới. Quan trọng là anh đút cô vài muỗng thì lại ăn một muỗng. Hai người ăn chung một chén, ha ha.
Quả thật cô không nên so đo, hai người vẫn thường như vậy mà! Lúc uống nước Đế Anh Thy đoán được đó là sữa bột. Sau khi ăn xong cô ngã xuống giường nhắm mắt ngủ. Tư Hải Minh đem chén đĩa đi dẹp sau đó trở về phòng lên giường yên lặng ôm cô từ phía sau.
Đế Anh Thy mở mắt, người này cũng sẽ sợ cô không vui ư? Sớm biết như vậy thì lúc trước đừng làm?
Sau đó vì quá mệt mỏi nên lát sau cô đã ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều. Cô vẫn giữ tư thế đưa lưng về phía anh, cánh tay trên eo vẫn luôn không rời đi. Cô không cần quay đầu lại xem Tư Hải Minh có tính chưa mà nói: “Đi đón con”.
“Em ngủ đi, anh đi đón” Tư Hải Minh nói xong thì dịu dàng hôn lên tóc cô rồi đi xuống giường.
Lúc Tư Hải Minh đi đón con thì Đế Anh Thy đã vội vàng bò xuống giường chạy trốn. Những người thường vận động đều biết, nếu một thời gian dài không vận động thì lúc vận động lại cả người sẽ đau nhức đến chết đi sống lại!
“A a a a! Ối Ối Ối đi xe.” Đế Anh Thy chống eo, cảm giác nếu như cử động mạnh thêm chút nữa thì gãy xương luôn mất!
Dường như là đang đợi cô…
“Không… Không phải anh nói đi đón con sao?” Đế Anh Thy tránh né tầm mắt của anh, dường như đang chột dạ vì bị bắt quả tang.
“Đi đâu?” Tư Hải Minh nhìn túi trên tay cô.
Đế Anh Thy quay mặt nói: “Mặc kệ em.”
“Về đảo Trân Châu?”
“Em không thể về à?”
“Vậy em sẽ về đây không?” Tư Hải Minh hỏi, giống như đang trò chuyện bình thường.
Đế Anh Thy cắn răng, không nói lời nào.
“Không về nữa?” Tư Hải Minh hỏi, giọng nói trầm thấp mang theo áp lực dồn dập.
“… Con còn ở đây em có thể không về sao?” Đế Anh Thy thẹn quá thành giận, rõ ràng anh biết rõ còn hỏi? Không về chẳng lẽ bỏ con à? Cô tự nhận mình chết cũng không làm được.
Trước lúc cửa mở Tư Hải Minh nôn nóng không yên, sau khi cửa mở anh càng lo đến không sống nổi. Dùng lý trí mạnh mẽ áp chế cảm xúc sắp bùng nổ, nhìn anh như đang nói chuyện bình thường nhưng thật ra cơ thể đã căng thẳng tới mức cao nhất. Lúc nghe Đế Anh Thy nói cô sẽ về thì trái tim mới đập trở lại.
Cho dù cô trở lại vì con cũng đủ Đế Anh thỏa mãn, yên tâm rồi.
Anh hối hận đã vượt qua một bước kia, nhưng tâm lý chiếm hữu đã che mất sự hối hận. Anh muốn tất cả của cô, không chỉ có là thân thể, mà còn trái tim nữa…
Đế Anh Thy thấy anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt loé ra thấu hiểu, cho nên cô nàng chân định đi. Cứ tiếp tục như vậy mãi cũng không thoải mái gì…
Lúc đi ngang qua Tư Hải Minh cả người cô căng thẳng, bước đi cũng không được tự nhiên, nhưng anh cũng không ngăn cản cô.
Cô vừa định thở phào nhẹ nhõm thì cổ tay bỗng bị nắm lấy, cô sợ tới mức cả người run lên, theo bản năng muốn thoát ra nhưng không được, giống như bị chiếc xích sắt khóa tự do của cô lại vậy: “Anh làm gì đấy? Chẳng lẽ em không được về sao? Tư Hải Minh, anh không có lý do làm như vậy với em!”
“Anh biết” Tư Hải Minh kiềm chế xúc động dùng sức mạnh buộc cô ở lại, hầu hết lăn lộn, giọng nói buồn bã: “Về bằng gì?”
Đế Anh Thy kì lạ nhìn anh, còn có thể về thế nào nữa? “Ngồi máy bay.”
“Anh ba không tiện, anh đưa em về” Tư Hải Minh nói, kéo cô vào thang máy.
Đế Anh Thy thành thật đi theo, trong đầu trừ phản kháng vẫn là muốn phản kháng. Nhưng nhìn tay mình nằm gọn trong bàn tay to lớn kia cô không nhìn ra chút cơ hội nào.
Cô cảm thấy hơi mơ hồ…
Không thể nào tưởng tượng nổi Tư Hải Minh lại có thể rộng rãi đưa cô về.
Không phải sao, cô quá hiểu con người anh, nếu là trước kia thì trừ phi anh nhả ra thôi chứ muốn chạy là điều không thể.
Mãi cho đến khi lên máy bay, máy bay cất cánh bay vào trời xanh, càng lúc cách thủ đô càng càng xa Đế Anh Thy vẫn còn mơ hồ.
Cô thu hồi ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn về phía Tư Hải Minh đang đứng: “Chắc không phải anh muốn đưa qua rồi không về luôn chứ?”
“Không có. Đưa em qua anh lập tức trở về”
Đế Anh Thy nghĩ, hoàn toàn không giống với tác phong của Tư Hải Minh, anh ta bị chuyện gì kích động à?
Há, anh ta thì có thể bị chuyện gì kích động chứ? Cô mới là người chịu đả kích này?
Lúc cô đang chửi thầm trong lòng thì trước mặt xuất hiện một cái bóng đen, sau đó Tư Hải Minh đã ngồi bên cạnh cô. Anh không làm gì hết, chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô. Nhưng chính vì vậy mà Đế Anh Thy cảm thấy vô cùng áp lực!
“Anh ngồi cạnh em làm gì?” Đế Anh Thy nhíu mày, ngồi tránh xa anh ra. May mà ghế ngồi lớn, nếu không là đụng vào rồi, bây giờ có cảm giác góc áo đụng vào cũng khiến mình luống cuống!
“Còn giận sao?” Giọng Tư Hải Minh lành lạnh nhưng rất dịu dàng, lại còn khàn khàn nghe rất gợi cảm. Anh xoè bàn tay ra nói: “Đánh đi”
Đế Anh Thy nhìn bàn tay kia, cắn răng nói: “Đừng cho là em sẽ không đánh!”
“Đánh mạnh chút” Tư Hải Minh nói.
Đế Anh Thy tức giận anh kiêng nể gì, giận anh tỏ ra thản nhiên, giận anh… quá nhiều chuyện khiến cô không thể kiềm chế khiêu khích, đưa tay đánh vào lòng bàn tay kia.
Một tiếng chát vừa vang lên, Tư Hải Minh đã khép tay lại bao bàn tay nhỏ của cô vào trong tay mình. Tiếp theo Đế Anh Thy bị kéo qua –
“Anh… Cả người cô gần như dán vào ngực Tư Hải Minh, ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau, hô hấp dường như dừng lại.
“Đánh bằng tay đau không? Hay là lấy cây đánh” Tư Hải Minh chỉ cô.
Đế Anh Thy nghiến răng nghiến lợi, sao không nói sớm? Nói sớm cô có thể lấy giày đập rồi!
“Anh buông tay ra.” Đế Anh Thy giật mạnh tay ra, cả người ngã về phía cửa sổ. Trên tay còn lưu lại cảm giác bị nắm chặt, khuôn mặt cũng bị hơi thở nóng chảy của anh làm cho tế dại. Sao cô có thể bị Tư Hải Minh ảnh hưởng chứ? Hai người có quan hệ xác thịt cũng không thể hiện được điều gì, cô sẽ không ở bên Tư Hải Minh!
“Tư Hải Minh, anh đừng tưởng rằng chúng ta như vậy em sẽ ở bên anh, đó là chuyện không thể nào” Đế Anh Thy lạnh lùng nói.
“Anh biết.”
Nghe Tư Hải Minh trả lời Đế Anh Thy càng bực bội, anh biết, biết và làm là hai chuyện khác nhau, đúng không?
“Không cần để ý, coi như cùng giải quyết nhu cầu sinh lý đi” Giọng Tư Hải Minh khàn khàn vang lên bên tai.
Đế Anh Thy cứng đờ, nhu cầu sinh lý là cái quỷ gì? À đúng, chính là nhu cầu sinh lý, không còn gì khác nữa!
“Nếu lần sau em muốn thì có thể nói với anh, anh hầu hạ em”
“Khoé miệng cô co rút, lần sau? Không thể có chuyện đó đâu! “Anh đừng mơ!”
“Được, anh không mơ” Tư Hải Minh sâu xa nhìn cô, sườn mặt và mỗi một tấc da thịt trắng nõn ở cổ đều có dấu ấn màu đỏ.
Đế Anh Thy cảm nhận được tầm mắt của anh, giống như nó đang vuốt ve cổ của mình vậy, khiến cả người cô cứng đờ.
Lúc đi cô cố ý chọn chiếc váy này là vì cổ áo có ren dựng lên có thể che đi những dấu vết kia. Tư Hải Minh dường như hận không thể lưu lại dấu vết của mình trên khắp nơi trên người cô!
Dục vọng chiếm hữu này thật đáng sợ!
Đặc biệt là hình xăm kia, giống như là chiến lợi phẩm của anh vậy, đúng là sở thích dâm loạn!
Máy bay bay vào đảo Trân Châu, Đế Anh Thy nghĩ, lần sau có đến thủ đô nên ngồi máy bay nhà mình thì hơn, không thôi lại để Tư Hải Minh có cơ hội kiếm cớ đưa mình về nữa, không có ý nghĩa gì hết!
Cửa máy bay vừa mở ra phía dưới đã có sẵn xe tới đón cô. Đế Anh Thy xuống máy bay, Tư Hải Minh cũng đi xuống theo.
“Anh nói chỉ đưa em về” Đế Anh Thy nói.
“Ừ, anh nhìn em đi” Tư Hải Minh nhìn cô, ánh mắt đen như mực không giấu được sự thâm tình.
Mắt Đế Anh Thy lóe lên, xoay người chui vào xe. Xe lăn bánh chạy khỏi sân bay, Đế Anh Thy nhìn qua kính chiếu hậu thấy bóng người trong đó vẫn đứng nhìn theo, đang dần dần thu nhỏ lại. Anh ta sẽ không đi theo thật, hay chỉ là đang lạt mềm buộc chặt đây?
Đế Anh Thy không nhìn vào kính chiếu hậu nữa mà dán mặt lên cửa sổ xe, bây giờ cô có thể thả lỏng rồi, ở cạnh thú hoang luôn phải đề phòng đúng là mệt chết mà!
Trong lòng Tư Hải Minh tuy có chút buồn bã và hụt hẫng nhưng vẫn có kế hoạch. Anh biết bây giờ Đế Anh Thy đang rất sợ hãi, bởi vì quan hệ hai người đã tiến thêm một bước, tất nhiên cảm xúc sẽ thay đổi.
Giống như anh cũng sẽ lo lắng, lo lắng cô sẽ nổi giận không bao giờ để ý đến anh nữa, lo lắng cô trốn tránh không gặp anh, không nghe điện thoại của anh, giống như lúc trước, mỗi giây mỗi phút nhớ nhung gặm nhấm trái tim anh, xương cốt anh.
Cũng may bây giờ anh có thể tự do ra vào đảo Trân Châu, chỉ cần cô vẫn ở trong tầm mắt thì tạm thời tách ra cũng chỉ là vì sau này tự do buông thả mà thôi.
Tư Hải Minh đứng đó cho đến khi xe khuất bóng mới quay trở lại máy bay.
Đế Anh Thy nằm xuống ghế, hình ảnh kịch liệt ngày hôm qua không ngừng tua đi tua lại trong đầu không thể nào xoá được. Cô ngồi trên xe nghe được tiếng máy bay gầm rú trên bầu trời, không cần nhìn cũng biết là máy bay tư nhân của Tư Hải Minh.
Anh ta đi thật rồi.
Hơn nữa trên tầng cao nhất còn có gió thổi qua mát lạnh khiến Đế Anh Thy thoải mái đến nheo mắt, khóe miệng cũng vì thỏa mãn mà cong lên.
Sao anh ta lại trở về sớm vậy chứ? Cô đã bơi lâu như vậy rồi sao? Cả nước trái cây cũng làm xong luôn rồi! Anh ta đi theo sau mông cô tới đấy à!
Tư Hải Minh quỳ một gối xuống kéo gần khoảng cách của hai người. Đôi Mắt đen láy nhìn cô, cắm ống hút vào ly nước trái cây đưa tới miệng cô.
Đế Anh Thy mím đôi môi còn ướt, trừng cái ống hút trong ly. Áp lực anh tỏa ra khiến cô có cảm giác như bị loài động vật họ mèo nhìn chằm chằm!
Cô chậm rãi đưa tay qua nhưng Tư Hải Minh không cho, cơ hội chạm vào cái ly cũng không có. Đôi mắt anh như hai cái hố sâu đen ngòm mang theo khát vọng nhìn cô. Nếu không quen anh thì nhìn đôi mắt đó mà không nghĩ ly nước trái cây kia có vấn đề mới là lạ!
Đế Anh Thy hé môi, nước trái cây chui vào trong miệng. Dòng nước mát lạnh ngọt ngào đúng lúc giải được cơn khát do bơi lội nãy giờ. Vừa uống cô vừa nhìn đôi chân trên bờ, Tư Hải Minh tới bể bơi giống như chỉ để đưa nước cho cô vậy. Chắc vì anh mặc quần dài, áo sơ mi nếu không đã sớm nhân lúc cô không chú ý xuống nước rồi!
Đế Anh Thy lại nghĩ, có lẽ anh không muốn để lộ vết sẹo sau lưng nên chưa từng tắm cùng cô bao giờ. Cho nên chắc cũng sẽ không xuống đây đâu nhỉ? Nghĩ thế Đế Anh Thy yên tâm hơn nhiều.
Uống được nửa ly thì cô phun ống hút ra không uống nữa.
“Muốn đi lên chưa?” Tư Hải Minh hỏi.
“Chưa, ở dưới nước thoải mái” Đế Anh Thy đắc ý, mèo muốn ăn cá cũng không dám xuống nước đâu!
Cô xoay người bơi ra xa.
Tư Hải Minh buông cái ly xuống híp mắt nhìn Đế Anh Thy.
Bé con này khiến tim anh ngứa ngáy, máu bắt đầu sôi sục lên. Lúc cô bơi tới giữa hồ quay đầu lại khi thì khuôn mặt nhỏ đơ ra. Bởi vì Tư Hải Minh đã xuống nước rồi, không cần cởi quần áo.
Đế Anh Thy giật mình nhận ra eo nhỏ đã bị Tư Hải Minh kéo vào dán lên thân hình rắn chắc của anh –
“Anh… Anh đừng chạm vào em.” Đế Anh Thy muốn kéo bàn tay trên eo ra.
Cô tính sai rồi!
Không ngờ người này lại mặc quần áo xuống nước!
“Trong nhà chỉ có hai chúng ta thôi, không ai.”
“Không… Ưm..”
Tư Hải Minh không cho cô cơ hội nói chuyện, khát vọng chiếm hữu ăn cái miệng nhỏ mềm mại của cô, khiến hơi thở của cô vì anh mà phập phồng.
“Ưm.” Đế Anh Thy kềm chế bản thân không bị ảnh hưởng những căn bản là không
được. Nụ hôn của Tư Hải Minh quá mức bá đạo và nóng bỏng khiến cô phát ra những âm thanh kỳ quái trong cổ họng.
Lúc sắp không chịu nổi nữa cô đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng bàn tay chạm đến là cơ ngực rắn chắc khiến xương cốt cô mềm ra luôn, còn sức lực đâu mà đẩy ra nữa!
Tư Hải Minh một tay ôm eo, lúc hôn xong thì đã biến thành ôm cả người cô vào lòng, giống như ôm em bé vậy. Hôn đến nỗi Đế Anh Thy sắp tắt thở mới hơi tách ra cho cô một khe hở lấy oxy.
Đế Anh Thy cúi đầu trốn sự tấn công của anh, há miệng thở dốc, sau đó mượn sức nước đẩy anh ra lùi lại phía sau. Nhưng cô vừa lùi lại Tư Hải Minh đã tiến tới.
Cô vừa xoay người lại thì nụ hôn của Tư Hải Minh đã dừng trên vai cô –
Lúc cô sắp chìm xuống thì Tư Hải Minh đã từ phía sau ôm eo cô, môi mỏng kề vành tai. Đế Anh Thy run lên cảm thấy như bị điện giật. Cảm giác nước trong hồ cũng bị đun nóng rồi, toàn thân nóng lên!
Cho dù là thêm đổ nước đá vào cũng không thể dập lửa của Tư Hải Minh!
“Tư Hải Minh, không thể…”
“Anh khoá cửa phòng rồi, anh ba không vào được đâu..” Giọng Tư Hải Minh khàn đến đáng sợ.
“..” Đế Anh Thy cắn môi, vậy là anh có chuẩn bị mà đến à, nhưng ý cô là vậy sao hả?
“Muốn lên bờ sao? Hửm?” Tư Hải Minh dịu dàng hôn cô dụ dỗ.
Phản ứng đầu tiên của Đế Anh Thy chính là từ chối: “Không…”
“Được”
Đế Anh Thy cho rằng nước là thứ có thể khiến người ta tỉnh táo nhất. Nhưng bây giờ cô cảm thấy ở trong nước làm chuyện mờ ám còn muốn mạng người hơn.
Đầu giống như được rót đầy nước vậy…
Sau đó cô lại cho rằng Tư Hải Minh sẽ giống như trước một vừa hai phải.
Nhưng không có.
Tư Hải Minh mất khống chế.
Cô không hề còn sức lực lấy đâu ra cơ hội phản kháng…
Nước trong hồ không ngừng lay động, từng đợt sóng càng lúc càng mãnh liệt đập vào thành bể.
Lúc Đế Anh Thy có lại cảm giác đã là giữa trưa ngày hôm sau. Cảm giác như mình vừa chết lên thiên đường rồi về tới nhân gian vậy. Cô không nhúc nhích, trong đầu chiếu lại những hình ảnh không thể nhìn nổi hôm qua, thế giới sụp đổ ầm ầm.
“Tỉnh rồi hửm?” Giọng Tư Hải Minh khàn khàn,
Đế Anh Thy theo bản năng ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt thâm thúy kia, bên trong dường như mang theo một chút lo lắng.
Đế Anh Thy không biểu hiện gì cúi đầu xuống.
Tư Hải Minh hôn lên trán cô, nói: “Là anh không tốt”
Đế Anh Thy cắn răng, còn phải nói sao!
“Em đói bụng” Đế Anh Thy không nhắc tới chuyện kia, dường như chỉ để ý đến chuyện đói bụng.
“Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
“Đế Anh đi lấy” Tư Hải Minh đi xuống giường, không chỉ tinh thần rất tốt mà tâm trạng càng tốt hơn. Chỉ có lúc nhìn Đế Anh Thy mới căng thẳng, giống như biết mình mới làm sai gì vậy…
Tay Đế Anh Thy còn không có sức kéo chăn ra nữa, cho nên xoay mặt qua vùi đầu vào gối muốn mình ngạt thở chết cho rồi!
Giết cô đi!
Cô làm sao vậy? Sao có thể đi một bước thân thiết với Tư Hải Minh như thế? Cuối cùng sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Chuyện này chứng minh cho điều gì? Chứng minh cho việc cô đồng ý? Đồng ý cái rắm ấy!
Nhất định là do bơi nhiều quá não úng nước rồi nên mới để Tư Hải Minh ăn sạch trong hồ bơi!
Tư Hải Minh vừa vào đã nhìn thấy Đế Anh Thy vùi đầu trong gối, vội vàng đi tới giải cứu khuôn mặt nhỏ ra khỏi đống gối.
Đế Anh Thy cắn răng trừng anh.
Không đợi cô nói gì Tư Hải Minh đã xin lỗi trước: “Là anh sai, muốn đánh muốn chửi em cứ làm, đừng để bản thân buồn bực”
Đế Anh Thy nghiến răng, bây giờ xin lỗi thì có ích lợi gì, chuyện cũng đã xảy ra rồi! Tư Hải Minh bế cô lên ôm vào lòng: “Ông xã dùng miệng đút em”. Đế Anh Thy giãy giụa, nhưng cũng chỉ là ngoe ngẩy đầu ngón tay ngón chân mà thôi.
“Dùng muỗng đút” Tư Hải Minh sửa miệng.
“..” Đế Anh Thy cười không nổi, tâm trạng rất trầm trọng.
Lúc Tư Hải Minh đưa đồ ăn tới miệng cô thực sự không muốn ăn, nhưng nếu không ăn thì có sức lực chạy không? Không có!
Cho nên nghe lời ăn từng muỗng Tư Hải Minh đưa tới. Quan trọng là anh đút cô vài muỗng thì lại ăn một muỗng. Hai người ăn chung một chén, ha ha.
Quả thật cô không nên so đo, hai người vẫn thường như vậy mà! Lúc uống nước Đế Anh Thy đoán được đó là sữa bột. Sau khi ăn xong cô ngã xuống giường nhắm mắt ngủ. Tư Hải Minh đem chén đĩa đi dẹp sau đó trở về phòng lên giường yên lặng ôm cô từ phía sau.
Đế Anh Thy mở mắt, người này cũng sẽ sợ cô không vui ư? Sớm biết như vậy thì lúc trước đừng làm?
Sau đó vì quá mệt mỏi nên lát sau cô đã ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều. Cô vẫn giữ tư thế đưa lưng về phía anh, cánh tay trên eo vẫn luôn không rời đi. Cô không cần quay đầu lại xem Tư Hải Minh có tính chưa mà nói: “Đi đón con”.
“Em ngủ đi, anh đi đón” Tư Hải Minh nói xong thì dịu dàng hôn lên tóc cô rồi đi xuống giường.
Lúc Tư Hải Minh đi đón con thì Đế Anh Thy đã vội vàng bò xuống giường chạy trốn. Những người thường vận động đều biết, nếu một thời gian dài không vận động thì lúc vận động lại cả người sẽ đau nhức đến chết đi sống lại!
“A a a a! Ối Ối Ối đi xe.” Đế Anh Thy chống eo, cảm giác nếu như cử động mạnh thêm chút nữa thì gãy xương luôn mất!
Dường như là đang đợi cô…
“Không… Không phải anh nói đi đón con sao?” Đế Anh Thy tránh né tầm mắt của anh, dường như đang chột dạ vì bị bắt quả tang.
“Đi đâu?” Tư Hải Minh nhìn túi trên tay cô.
Đế Anh Thy quay mặt nói: “Mặc kệ em.”
“Về đảo Trân Châu?”
“Em không thể về à?”
“Vậy em sẽ về đây không?” Tư Hải Minh hỏi, giống như đang trò chuyện bình thường.
Đế Anh Thy cắn răng, không nói lời nào.
“Không về nữa?” Tư Hải Minh hỏi, giọng nói trầm thấp mang theo áp lực dồn dập.
“… Con còn ở đây em có thể không về sao?” Đế Anh Thy thẹn quá thành giận, rõ ràng anh biết rõ còn hỏi? Không về chẳng lẽ bỏ con à? Cô tự nhận mình chết cũng không làm được.
Trước lúc cửa mở Tư Hải Minh nôn nóng không yên, sau khi cửa mở anh càng lo đến không sống nổi. Dùng lý trí mạnh mẽ áp chế cảm xúc sắp bùng nổ, nhìn anh như đang nói chuyện bình thường nhưng thật ra cơ thể đã căng thẳng tới mức cao nhất. Lúc nghe Đế Anh Thy nói cô sẽ về thì trái tim mới đập trở lại.
Cho dù cô trở lại vì con cũng đủ Đế Anh thỏa mãn, yên tâm rồi.
Anh hối hận đã vượt qua một bước kia, nhưng tâm lý chiếm hữu đã che mất sự hối hận. Anh muốn tất cả của cô, không chỉ có là thân thể, mà còn trái tim nữa…
Đế Anh Thy thấy anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt loé ra thấu hiểu, cho nên cô nàng chân định đi. Cứ tiếp tục như vậy mãi cũng không thoải mái gì…
Lúc đi ngang qua Tư Hải Minh cả người cô căng thẳng, bước đi cũng không được tự nhiên, nhưng anh cũng không ngăn cản cô.
Cô vừa định thở phào nhẹ nhõm thì cổ tay bỗng bị nắm lấy, cô sợ tới mức cả người run lên, theo bản năng muốn thoát ra nhưng không được, giống như bị chiếc xích sắt khóa tự do của cô lại vậy: “Anh làm gì đấy? Chẳng lẽ em không được về sao? Tư Hải Minh, anh không có lý do làm như vậy với em!”
“Anh biết” Tư Hải Minh kiềm chế xúc động dùng sức mạnh buộc cô ở lại, hầu hết lăn lộn, giọng nói buồn bã: “Về bằng gì?”
Đế Anh Thy kì lạ nhìn anh, còn có thể về thế nào nữa? “Ngồi máy bay.”
“Anh ba không tiện, anh đưa em về” Tư Hải Minh nói, kéo cô vào thang máy.
Đế Anh Thy thành thật đi theo, trong đầu trừ phản kháng vẫn là muốn phản kháng. Nhưng nhìn tay mình nằm gọn trong bàn tay to lớn kia cô không nhìn ra chút cơ hội nào.
Cô cảm thấy hơi mơ hồ…
Không thể nào tưởng tượng nổi Tư Hải Minh lại có thể rộng rãi đưa cô về.
Không phải sao, cô quá hiểu con người anh, nếu là trước kia thì trừ phi anh nhả ra thôi chứ muốn chạy là điều không thể.
Mãi cho đến khi lên máy bay, máy bay cất cánh bay vào trời xanh, càng lúc cách thủ đô càng càng xa Đế Anh Thy vẫn còn mơ hồ.
Cô thu hồi ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn về phía Tư Hải Minh đang đứng: “Chắc không phải anh muốn đưa qua rồi không về luôn chứ?”
“Không có. Đưa em qua anh lập tức trở về”
Đế Anh Thy nghĩ, hoàn toàn không giống với tác phong của Tư Hải Minh, anh ta bị chuyện gì kích động à?
Há, anh ta thì có thể bị chuyện gì kích động chứ? Cô mới là người chịu đả kích này?
Lúc cô đang chửi thầm trong lòng thì trước mặt xuất hiện một cái bóng đen, sau đó Tư Hải Minh đã ngồi bên cạnh cô. Anh không làm gì hết, chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô. Nhưng chính vì vậy mà Đế Anh Thy cảm thấy vô cùng áp lực!
“Anh ngồi cạnh em làm gì?” Đế Anh Thy nhíu mày, ngồi tránh xa anh ra. May mà ghế ngồi lớn, nếu không là đụng vào rồi, bây giờ có cảm giác góc áo đụng vào cũng khiến mình luống cuống!
“Còn giận sao?” Giọng Tư Hải Minh lành lạnh nhưng rất dịu dàng, lại còn khàn khàn nghe rất gợi cảm. Anh xoè bàn tay ra nói: “Đánh đi”
Đế Anh Thy nhìn bàn tay kia, cắn răng nói: “Đừng cho là em sẽ không đánh!”
“Đánh mạnh chút” Tư Hải Minh nói.
Đế Anh Thy tức giận anh kiêng nể gì, giận anh tỏ ra thản nhiên, giận anh… quá nhiều chuyện khiến cô không thể kiềm chế khiêu khích, đưa tay đánh vào lòng bàn tay kia.
Một tiếng chát vừa vang lên, Tư Hải Minh đã khép tay lại bao bàn tay nhỏ của cô vào trong tay mình. Tiếp theo Đế Anh Thy bị kéo qua –
“Anh… Cả người cô gần như dán vào ngực Tư Hải Minh, ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau, hô hấp dường như dừng lại.
“Đánh bằng tay đau không? Hay là lấy cây đánh” Tư Hải Minh chỉ cô.
Đế Anh Thy nghiến răng nghiến lợi, sao không nói sớm? Nói sớm cô có thể lấy giày đập rồi!
“Anh buông tay ra.” Đế Anh Thy giật mạnh tay ra, cả người ngã về phía cửa sổ. Trên tay còn lưu lại cảm giác bị nắm chặt, khuôn mặt cũng bị hơi thở nóng chảy của anh làm cho tế dại. Sao cô có thể bị Tư Hải Minh ảnh hưởng chứ? Hai người có quan hệ xác thịt cũng không thể hiện được điều gì, cô sẽ không ở bên Tư Hải Minh!
“Tư Hải Minh, anh đừng tưởng rằng chúng ta như vậy em sẽ ở bên anh, đó là chuyện không thể nào” Đế Anh Thy lạnh lùng nói.
“Anh biết.”
Nghe Tư Hải Minh trả lời Đế Anh Thy càng bực bội, anh biết, biết và làm là hai chuyện khác nhau, đúng không?
“Không cần để ý, coi như cùng giải quyết nhu cầu sinh lý đi” Giọng Tư Hải Minh khàn khàn vang lên bên tai.
Đế Anh Thy cứng đờ, nhu cầu sinh lý là cái quỷ gì? À đúng, chính là nhu cầu sinh lý, không còn gì khác nữa!
“Nếu lần sau em muốn thì có thể nói với anh, anh hầu hạ em”
“Khoé miệng cô co rút, lần sau? Không thể có chuyện đó đâu! “Anh đừng mơ!”
“Được, anh không mơ” Tư Hải Minh sâu xa nhìn cô, sườn mặt và mỗi một tấc da thịt trắng nõn ở cổ đều có dấu ấn màu đỏ.
Đế Anh Thy cảm nhận được tầm mắt của anh, giống như nó đang vuốt ve cổ của mình vậy, khiến cả người cô cứng đờ.
Lúc đi cô cố ý chọn chiếc váy này là vì cổ áo có ren dựng lên có thể che đi những dấu vết kia. Tư Hải Minh dường như hận không thể lưu lại dấu vết của mình trên khắp nơi trên người cô!
Dục vọng chiếm hữu này thật đáng sợ!
Đặc biệt là hình xăm kia, giống như là chiến lợi phẩm của anh vậy, đúng là sở thích dâm loạn!
Máy bay bay vào đảo Trân Châu, Đế Anh Thy nghĩ, lần sau có đến thủ đô nên ngồi máy bay nhà mình thì hơn, không thôi lại để Tư Hải Minh có cơ hội kiếm cớ đưa mình về nữa, không có ý nghĩa gì hết!
Cửa máy bay vừa mở ra phía dưới đã có sẵn xe tới đón cô. Đế Anh Thy xuống máy bay, Tư Hải Minh cũng đi xuống theo.
“Anh nói chỉ đưa em về” Đế Anh Thy nói.
“Ừ, anh nhìn em đi” Tư Hải Minh nhìn cô, ánh mắt đen như mực không giấu được sự thâm tình.
Mắt Đế Anh Thy lóe lên, xoay người chui vào xe. Xe lăn bánh chạy khỏi sân bay, Đế Anh Thy nhìn qua kính chiếu hậu thấy bóng người trong đó vẫn đứng nhìn theo, đang dần dần thu nhỏ lại. Anh ta sẽ không đi theo thật, hay chỉ là đang lạt mềm buộc chặt đây?
Đế Anh Thy không nhìn vào kính chiếu hậu nữa mà dán mặt lên cửa sổ xe, bây giờ cô có thể thả lỏng rồi, ở cạnh thú hoang luôn phải đề phòng đúng là mệt chết mà!
Trong lòng Tư Hải Minh tuy có chút buồn bã và hụt hẫng nhưng vẫn có kế hoạch. Anh biết bây giờ Đế Anh Thy đang rất sợ hãi, bởi vì quan hệ hai người đã tiến thêm một bước, tất nhiên cảm xúc sẽ thay đổi.
Giống như anh cũng sẽ lo lắng, lo lắng cô sẽ nổi giận không bao giờ để ý đến anh nữa, lo lắng cô trốn tránh không gặp anh, không nghe điện thoại của anh, giống như lúc trước, mỗi giây mỗi phút nhớ nhung gặm nhấm trái tim anh, xương cốt anh.
Cũng may bây giờ anh có thể tự do ra vào đảo Trân Châu, chỉ cần cô vẫn ở trong tầm mắt thì tạm thời tách ra cũng chỉ là vì sau này tự do buông thả mà thôi.
Tư Hải Minh đứng đó cho đến khi xe khuất bóng mới quay trở lại máy bay.
Đế Anh Thy nằm xuống ghế, hình ảnh kịch liệt ngày hôm qua không ngừng tua đi tua lại trong đầu không thể nào xoá được. Cô ngồi trên xe nghe được tiếng máy bay gầm rú trên bầu trời, không cần nhìn cũng biết là máy bay tư nhân của Tư Hải Minh.
Anh ta đi thật rồi.
Bình luận facebook