• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (55 Viewers)

  • Chương 1546-1551

“Đi đón con chưa?” Tư Hải Minh hỏi.

Đế Anh Thy nhìn giờ trên điện thoại, đúng là sắp tới giờ rồi. Uống một ngụm sữa cuối cùng, sau đó đứng dậy: “Tôi đi đón con đây, lần sau tới tìm cô chơi nữa”
1627646644369.png

Cái miệng nhỏ đáng thương bị cắn đến không còn hình dạng, còn bị giam trong lòng ngực rắn chắc của anh bị hôn đến tầm mắt dần biến thành màu đen mới được buông ra. Đế Anh Thy nhắm mắt thở dốc, đầu óc ong ong.

“Anh… Đừng có mà quá đáng.” Đế Anh Thy nhả từng chữ từ cái miệng nhỏ sưng đỏ.

“Thích đến đây?” Giọng Tư Hải Minh khàn khàn.

“Em… Không thể. Đến nhà bạn bè chơi hay sao?”

“Có thể. Lúc trước anh ba em ở quán bar cứu cô ta? Tư Hải Minh nói.

Đế Anh Thy sửng sốt: “Anh ba em cứu người?” Trong ấn tượng của cô anh ba chỉ kém không giết người thôi, còn cứu người chỉ là ở trên bàn phẫu thuật nhưng còn không dùng thuốc mê nữa, tiền chữa bệnh cũng tính tận chục tỷ thôi.

“Anh hùng cứu mỹ nhân” Tư Hải Minh nói.

“Chẳng lẽ anh cho rằng bọn họ có quan hệ gì hả? Không thể nào, chỉ là trùng hợp thôi. Gặp người quen chắc chắn sẽ ra tay cứu người mà! Hơn nữa, Diệp Thiên Thanh đã mang thai, không định ly hôn cho nên càng không có thể có gì với anh ba được” Đế Anh Thy vứt bỏ ngay cái suy nghĩ kia.




Cô là người hy vọng các anh trai có một nửa kia nhất, nhưng người đó chắc chắn không phải là Diệp Thiên Thanh. Bởi vì người Diệp Thiên Thanh thích là chồng cô ấy nếu không sao lại không muốn ly hôn, còn có thai nữa?

Chắc là do mặt của Miêu Thuý bị huỷ nên Tần Chinh mới hồi tâm chuyến ý…

“Mặc kệ bọn họ đi” Tư Hải Minh chỉ quan tâm Đế Anh Thy, lại muốn hôn cái miệng nhỏ của cô.

Đế Anh Thy vội nhảy xuống khỏi người anh, ngồi ra xa, còn nghiêm túc lấy tay cắt một đường vĩ tuyến 38: “Không cho phép vượt rào!”

Tư Hải Minh hưng phấn nhìn cô, đôi mắt đen láy giống như muốn nuốt sống người trước mặt: “Không muốn anh vượt rào thì đừng làm chuyện đáng yêu như vậy?

“Cái.” Đế Anh Thy còn chưa hiểu gì lại bị ôm qua, lúc môi anh chuẩn bị áp xuống thì cô nhào vào lòng anh. Đó là theo bản năng muốn muốn giấu miệng mình đi, lại giống như lao vào ngực anh vậy.

Vài giây sau Đế Anh Thy mới kịp phản ứng lại, cả người cô cứng đờ, không biết là nên lùi về phía sau hay nên giữ nguyên như vậy. Nhưng cứ ôm vậy mãi cũng không phải mục đích của mình, cô vừa định lùi về, nhưng rơi vào ổ sói rồi làm gì còn đường ra. Cuối cùng cô nằm trong lòng Tư Hải Minh đến trường học đón con.

Đón được đám trẻ đưa về tầng cao nhất, mới vừa vào cửa thì –

“Các bé con ơi!”

Đế Anh Thy sửng sốt nhìn anh ba cô cũng đang ở đó.
“Cậu ơi!”

“Cậu ơi!”

“Cậu ơi!”

“Cậu ơi!”

“Cậu ơi!”

“Cậu ơi!”

Sáu đứa nhỏ vui mừng nhảy nhót kêu lên, có thể thấy chúng rất thích cậu của chúng. Đế Bắc Lâm dang tay ra ôm hết sáu đứa vào lòng: “Có nhớ cậu không hả?”

“Nhớ a!” Miệng bé con nhỏ nhỏ tròn tròn.

“Cậu cũng nhớ các con, cho nên đến thăm các con đây!”

Bảo Nam mở đôi mắt to nghi ngờ, nghiêm túc hỏi: “Papa nói cậu không thể lộ diện có thật không ạ?”




“Người xấu sẽ không tìm ra cậu ạ?”

“Cậu mau trốn đi, trốn ở trong phòng con này!” Sáu đứa sinh sau lập tức trở nên khẩn trương lên hẳn!

Đế Bắc Lâm cười sờ đầu bọn nhỏ: “Không cần lo lắng, cậu mạnh nhất, người xấu sẽ không phát hiện ra đâu!”

“Cậu thật là lợi hại!” Sáu đứa nhỏ ngưỡng mộ.

Đế Bắc Lâm hưởng thụ cười đến nheo mắt: “Cậu có mang đồ ăn ngon cho mấy đứa này, để cậu đi lấy!”

Đế Bắc Lâm bày các loại điểm tâm, nước trái cây, kem lên bàn trà, sáu đứa nhỏ nhìn thấy mắt sáng rực!

Đế Anh Thy và Tư Hải Minh đi qua, nhìn lên bàn trà thì biết anh cô tới đây lúc nào, cô nói, “Anh ba, lỡ như Kiều Như An vẫn còn ở đây thì sao?!”

“Nửa tháng rồi cô ta còn chưa đi?” Đế Bắc Lâm hỏi.

“Cô ta chưa để lộ ra gì? Tư Hải Minh ngồi xuống sofa cạnh Đế Anh Thy, bắt chéo chân.

“Rất bình thường” Đế Anh Thy nói. Lúc này di động của cô kêu lên, nhìn thấy người gọi đến nói: “Kiều Như An”.




Cô bắt máy: “Như An à, có chuyện gì vậy?”

“Anh Thy, tôi phải về rồi”

“Bây giờ à?”

“Ừm, kế hoạch vốn chỉ là chơi một tuần thôi, nhưng đi chơi với Anh Thy thật sự vui đến không muốn về. Sau này tôi sẽ đến chơi nữa!”

“Vậy để tôi đưa cô về?”

“Không cần đâu, tôi bắt xe đến sân bay được rồi. Về tới nhà tôi sẽ nhắn tin cho cô hay”

“Được, vậy cô đi đường bình an”.

Sau khi cúp điện thoại Đế Anh Thy nhìn Đế Bắc Lâm và Tư Hải Minh: “Cô ta về rồi, có thể nào là chiêu trò để che mắt thôi hay không?”

“Sẽ cho người theo dõi cô ta chặt chẽ” Tư Hải Minh nói.

Đế Anh Thy hiểu, nếu Tư Hải Minh đã nghi ngờ Kiều Như An thì không thể nào không cho người theo dõi được.
Trong lúc này Đế Anh Thy không thể mỗi ngày đều đi với Kiều Như An được, những lúc không có cô thì người của Tư Hải Minh sẽ theo dõi Kiều Như An, xem cô ta đang gì, sau đó phát hiện cô ta không phải buổi trưa đi dạo tìm đồ ăn thì là buổi chiều đi nơi nào đó chơi, đến tối sẽ trở lại khách sạn, bình thản đi tham quan du lịch khắp nơi.

“Anh ba, cho dù Kiều Như An đã trở về thì anh cũng không thể trắng trợn xuất hiện chứ”. Đế Anh Thy không đồng ý.

“Yên tâm, trong lòng anh hiểu rõ. Ra vào tầng cao nhất một con ruồi cũng không phát hiện ra anh đầu” Đế Bắc Lâm đang cho Bảo My và Bảo Hân ăn, vừa nói.

Bảo Vỹ không cần đút mà tự mình ăn. Bảo Nam, Bảo Long và Bảo An càng không cần đút. Đương nhiên, Bảo My và Bảo Hân cũng không cần đút nhưng cậu lại một hai phải đút hai đứa đấy chứ!

“Anh ba, đừng cho bọn nó ăn nhiều quá, chút nữa còn phải ăn cơm” Đế Anh Thy nhắc nhở.

“Hôm nay cậu tự mình xuống bếp, dù đã no cũng rất muốn ăn có đúng không?” Đế Bắc Lâm hỏi.

“Đúng a!” Sáu đứa cùng trả lời.

Đế Anh Thy hết nói nổi, nghĩ thầm mấy người anh của mình nếu thích trẻ con như vậy thì tự sinh đi không phải tốt hơn sao? Khổ là bọn họ lại sống quá trong sạch!

Sau khi ăn cơm chiều, Đế Bắc Lâm phân công: “Tư Hải Minh đi rửa chén!”

Đế Anh Thy nhấp môi, cúi đầu nhìn đầu ngón tay.



“Cơm chiều tối đã làm, không phải tới phiên cậu rửa chén sao? Ở nhà tôi đàn ông nấu cơm rửa chén, phụ nữ áo tới đưa tay, cơm tới há miệng!”

Tư Hải Minh không nói gì im lặng thu dọn chén dĩa.

Đế Anh Thy và Đế Bắc Lâm ở trong phòng khách dạy bọn nhỏ làm bài tập.

Ngồi một lát, Đế Bắc Lâm kéo Đế Anh Thy đi ra vườn hoa.

“Gì thế anh, bọn nhỏ còn đang làm bài tập mà!”

“Sáu đứa nó thông minh như vậy, không phát hiện chúng ta ở đó cũng là dư thừa thôi à?”

Đế Anh Thy không còn gì để nói, tính cách sáu đứa nhỏ không giống nhau nhưng chỉ số thông minh lại cao đều.

Đế Bắc Lâm hỏi, “Tư Hải Minh có chạm vào em hay không?”

Đế Anh Thy thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, đỏ mặt nói: “Anh ba nói cái gì vậy.” . ngôn tình sủng

“Không cần ngượng ngùng với anh? Nói thật, có hay không?”



“Không có không có không có!” Đế Anh Thy vừa bực vừa xấu hổ đến dậm chân.

“Trong đầu tên kia suốt ngày toàn những thứ lung tung, nhìn là biết sẽ dạy hư Anh Thy nhà ta!” Đế Bắc Lâm tức giận.

Đế Anh Thy nghĩ, không biết trong đầu ai mới suốt ngày chứa những thứ lung tung chạy tới hỏi mấy chuyện này. Nếu các anh trai kết hôn có con của mình thì sẽ không suốt ngày rảnh rỗi ngồi canh cô nữa? Cô đã lớn rồi, biết rõ mình đang làm gì!

“Anh ba, em muốn làm cô.”

“?”

“Sao hả?” Đế Anh Thy mở to đôi mắt long lanh nhìn Đế Bắc Lâm. “Hay là để Bảo Hân làm con anh đi, rồi kêu em bằng cô?” Đế Anh Thy tức giận đánh cánh tay Đế Bắc Lâm: “Có ai suy nghĩ như anh không?”

Đế Bắc Lâm cười dịu dàng.

“Thích trẻ con đến vậy sao anh không tự sinh một đứa đi! Cháu trai của em nhất định sẽ vô cùng vô cùng vô cùng đáng yêu! Vừa mềm mại vừa thơm mùi sữa, anh không mong đợi sao?”

“Không mong đợi.”

Đế Anh Thy cắn môi, trừng Đế Bắc Lâm.
“Anh chỉ muốn dành hết tình thương cho em và sáu đứa nhỏ” Đế Bắc Lâm nói.

Đế Anh Thy hết nói nổi: “Anh không muốn có con của mình sao?”

“Sáu đứa nhỏ còn không phải à? Anh Thy cảm thấy anh ba dư thừa rồi?”

“… Em không có!” Đế Anh Thy lắc đầu. “Em vừa do dự!”

“Không phải em do dự!”

“Vậy là gì?”

“Em thấy sợ suy nghĩ của anh!” Đế Anh Thy chắc chắn không dám nói là cảm thấy anh quá rảnh rỗi rồi đấy, mau tìm một người vợ sinh mấy đứa con cho bận rộn đi!

“Nhà họ Đế chúng ta không cần người ngoài chen vào, cứ vậy đi” Đế Bắc Lâm bày tỏ quan điểm.

Đế Anh Thy biết các anh trai rất yêu thương cô và sáu đứa nhỏ, bởi vì chúng mang dòng máu của người nhà họ Đế, nhưng những người khác thì rất khó tiếp nhận. Huống hồ lúc trước Tư Hải Minh còn làm những chuyện điên rồ kia với cô nữa …

Anh ba nhìn như dễ nói chuyện nhất nhưng thật ra cũng vô tình không thua gì anh cả, anh hai đầu.

“À, đúng rồi, Diệp Thiên Thanh có thai rồi” Đế Anh Thy nhớ tới chuyện này nói.

Đế Bắc Lâm híp mắt.

“Thật ra cô ấy không muốn ly hôn, vẫn có tình cảm với chồng của cô ấy, sau đó lại mang thai. Cho nên càng không thể ly hôn




Đế Anh Thy nói. “Em vẫn cảm thấy tên kia không xứng với cô ấy, nhưng mang thai rồi còn nói gì nữa”

Đế Bắc Lâm lạnh lùng, nhớ tới lời người phụ nữ kia say rượu nói ra tối hôm đó là có thể nhìn ra cô ta có tình cảm với tên đàn ông kia.

Cả con cũng có rồi.

“Diệp Thiên Thanh nói chuyện trị mặt chờ từ từ. Vậy chờ lúc cô ấy muốn làm thì làm đi! Đúng lúc anh có thể kín tiếng một chút, chuẩn bị cho tốt đừng để khu Tây Nam nghi ngờ”

Đế Bắc Lâm không nói gì, đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh.

Ngày hôm đó Diệp Thiên Thanh uống thuốc ngay trước mặt mình, cho nên đứa bé là của tên kia?

Diệp Thiên Thanh tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra thì bị bóng đen trong phòng làm cho hoảng sợ, cô che ngực, tim đập thình thịch nhìn người đang ngồi trên sofa.

Đế Bắc Lâm đảo mắt qua dừng trên khuôn mặt chằng chịt sẹo của Diệp Thiên Thanh. Diệp Thiên Thanh tự ti quay mặt đi, cảm giác ánh mắt của Đế thần y còn sắc hơn dao, giống như muốn cắt da cô ra vậy.

“Là con của ai?”

Diệp Thiên Thanh quay mặt sang hướng khác, nói: “Là của Tần Chinh. Chẳng lẽ anh đang nghi ngờ gì ư? Ngày đó tôi uống thuốc anh cũng thấy mà! Trừ phi thuốc của anh có vấn đề.”

Cô kiềm chế cảm giác sắp sụp đổ, hy vọng có thể lừa gạt anh ta.

Đế Bắc Lâm cũng cho rằng người phụ nữ này không dám giở trò gì sau lưng mình, nhưng anh vẫn xuất hiện ở đây.
Sao hả, tên kia không chê cô ư?” Đế Bắc Lâm lạnh nhạt hỏi.

“Anh ta cũng không muốn ly hôn, hôn nhân cũng không thể dậm chân tại chỗ, sinh con rồi sau này sẽ tốt hơn.” Diệp Thiên Thanh nói như đương nhiên.

“Thật ư?” Đế Bắc Lâm đứng lên đi tới chỗ Diệp Thiên Thanh: “Để tôi bắt mạch”

Cái gì? Bắt mạch? Diệp Thiên Thanh sợ tới mức mặt trắng bệch, kinh hoàng nhìn người đang đi đến gần, áp lực khiến cô không thở nổi.

Đế thần y là thần y, Đế Anh ta bắt mạch thì sẽ phát hiện ra điều gì đây? Phát hiện ra thai sinh ba? Hay còn những chuyện gì khác nữa?

Diệp Thiên Thanh lùi về phía sau: “Tôi không cần bắt mạch! Tôi đã đến bệnh viện khám rồi, đều rất tốt. Không phiền Đế thần y kiểm tra nữa đâu!”

“Có thể được tôi bắt mạch là cô may mắn” Đế Bắc Lâm không hề dừng bước: “Đưa tay ra.”

Diệp Thiên Thanh giấu tay sau lưng liên tục lùi về phía sau, nụ cứng đờ: “Tôi không cần, thật sự không cần phiền anh.”

Đế Bắc Lâm làm lơ cô phản kháng, chuẩn bị trực tiếp kéo tay cô

“A!” Diệp Thiên Thanh sợ hãi la lên.




Đúng lúc đó tiếng đập cửa vang lên, Tần Chinh ở bên ngoài kêu vọng vào: “Diệp Thiên Thanh, cô đang làm gì đấy? Nêu cái gì?”

Diệp Thiên Thanh hoảng sợ, cửa không khóa!

Thấy Tần Chinh sắp mở cửa bước vào Diệp Thiên Thanh sợ đến ngây người!
1627646679663.png

Diệp Thiên Thanh sợ Đế thần y sẽ đến bắt mạch nữa, chắc chắn sẽ phát hiện ra cái thai. không bình thường!

“Tần Chinh, đêm nay tôi ngủ ở phòng anh!” Diệp Thiên Thanh cũng đi theo.

“Cô nói cái gì, ngủ..”

“Đừng nói nữa, đi thôi!” Diệp Thiên Thanh kéo tay Tần Chinh đi ra ngoài.

Cô hy vọng lúc mình về thì Đế thần y đã đi rồi!

Tới phòng Tần Chinh rồi anh ta không vui vẻ cho lắm, không thèm nhìn tới mặt Diệp Thiên Thanh. Nếu không phải nể mặt đứa nhỏ thì anh ta đã đá cô ta ra ngoài từ lâu rồi.
Trong lòng Diệp Thiên Thanh đang có tâm sự nặng nề, đương nhiên không rảnh quan tâm đến tâm trạng của Tần Chinh. Đế thần y biết chuyện cô mang thai chắc chắn là do Đế Anh Thy nói, bọn họ là anh em, hơn nữa còn từng còn giúp đỡ cô, nói ra cũng không có gì lạ, mang thai là chuyện vui mà. Có điều những khúc mắc bên trong không thể để lộ ra được…

Hai người ở trong phòng ngồi trên sofa xem TV.

Tần Chinh không kiên nhẫn ngồi với cô, tự chơi di động, nhắn tin không đứng đắn với cô gái họ Tào.

“Tôi về phòng đây” Hơn một tiếng sau, Diệp Thiên Thanh cảm thấy cũng được rồi nên đứng dậy đi về.

“À.Tần Chinh cũng không thèm ngẩng đầu lên trả lời, tiếp tục chơi điện thoại.

Lúc Diệp Thiên Thanh trở về phòng vẫn rất hồi hợp. Lỡ Đế thần y còn ở đây thì sao, tuy cảm thấy khả năng đó rất thấp nhưng vẫn suy nghĩ lý do nếu bị hỏi vì sao lại về phòng mình!

Nói là cãi nhau với Tần Chinh đi!

Cô vào phòng, đóng cửa lại. Không nhìn thấy Đế thần y bên trong, kiểm tra khắp nơi vẫn. không thấy ai Diệp Thiên Thanh mới yên tâm, lên giường nằm.

Nhẹ nhàng vuốt phần bụng bằng phẳng, cô nhất định phải sinh đứa bé ra.

Để thần y không phải người nơi này, chỉ cần anh ta trở về thì mình không cần cẩn thận như vậy nữa.

Vậy còn Đế Anh Thy? Diệp Thiên Thanh nghĩ, hay là đóng cửa tiệm hoa tìm một nơi yên tĩnh dưỡng thai, càng ít qua lại với người họ Đế mới càng bảo đảm. Tuy rằng hơi có lỗi với Đế Anh Thy nhưng mà hết cách rồi. Về phần Tần Chinh chắc chắn anh ta rất vui vẻ với sắp xếp như vậy, tối nay khuôn mặt cô đã khiến Tần Chỉnh lưu lại bóng ma rồi.

Ngày hôm sau Đế Anh Thy nhận được điện thoại của Diệp Thiên Thanh thì vội vàng chạy qua. Hết cách rồi, anh ba cô không có ở đây, Tư Hải Minh lại giống như thú hoang canh cô sát sao, cô thật hoảng sợ mà!




Diệp Thiên Thanh đã pha sẵn sữa bột chờ cô, còn chuẩn bị mấy loại đồ ngọt nữa.

Đế Anh Thy cũng không đến tay mà mang theo rất nhiều sữa bột cao cấp giàu dinh dưỡng, trái cây và bánh quy cung bổ sung vitamin cho phụ nữ mang thai.

“Sao… Sao cô mua nhiều đồ cho tôi thế?” Diệp Thiên Thanh sợ ngây người.

“Bây giờ cô đang mang thai chắc chắn muốn ăn nhiều thứ lắm? Đây là chút tâm ý của tôi cô đừng cảm thấy áp lực” Đế Anh Thy cười nói.

“Tôi… Cảm ơn cô. Từ lúc Diệp Thiên Thanh mang thai đến bây giờ, đừng nói cha mình, dù là Tần Chinh cũng chưa từng chăm sóc cô như vậy, giống như mang thai là chuyện dễ như ăn cơm vậy.

“Cảm ơn cái gì, đây là chuẩn bị cho tôi phải không? Đế Anh Thy cười ngồi xuống.

Diệp Thiên Thanh nhìn Đế Anh Thy, nghĩ tới kế hoạch của mình trong lòng cảm thấy không yên.

Quen biết chưa lâu nhưng cô rất thích Anh Thy, có cảm giác rất thân thiết…

Diệp Thiên Thanh cắn một miếng điểm tâm ngọt, hỏi: “Anh Thy, tôi chuẩn bị đến nông thôn dưỡng thai”

Đế Anh Thy giật mình: “Cửa hàng thì sao? Không mở nữa à?”

“Ừ, hoa trong tiệm còn rất tươi, nếu cô thích tôi sẽ kêu người mang đến nhà cô” Diệp Thiên Thanh nói.

Thai phụ muốn tìm nơi yên tĩnh để dưỡng thai cũng là chuyện bình thường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom