• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (54 Viewers)

  • Chương 1539-1545

Giọng Tư Hải Minh khàn khàn.

Đế Anh Thy thở dốc, ánh mắt vô lực trừng anh: “Anh đùa gì ác thế?”

“Đây gọi là tình thú.” Đế Anh Thy chửi thầm trong lòng, tình thú cái đầu anh!

“Để em tự ăn”

“Mùi vị thế nào?” Tư Hải Minh hài lòng, buông cô ra bắt đầu ăn cơm. Đế Anh Thy cảm thấy môi vẫn còn nóng rát, không cần sờ cũng biết vừa sưng vừa đỏ rồi.

“Nếu anh ba em ở đây chắc chắn sẽ không tha cho anh” Đế Anh Thy muốn tìm người chống lưng, không thể để yếu thế được!

Nhưng Tư Hải Minh lại không hề nao núng.

“Hôm nay có thu hoạch gì không?” Anh hỏi.

“Kiều Như An rất bình thường, đi dạo phố, đi ăn, đi ngắm cảnh nhưng chuyện ở đảo Trân Châu thì không nhắc tới một chữ nào” Đế Anh Thy nói. Sau đó hỏi, “Anh thật sự nghi ngờ Kiều Như An à2”

“Đề phòng thôi” Tuy vẫn chưa có gì bất thường nhưng vẫn để Đế Anh Thy đề phòng Kiều Như An thì hơn.




Đế Anh Thy bận rộn đối phó Kiều Như An nên đã quên luôn chuyện của bà chủ cửa hàng hoa bên kia. Đến lúc sực nhớ tới lại thì đã qua một tuần rồi.

Kiều Như An chơi vui vẻ đến quên trời quên đất, một tuần sau cũng không định trở về, cho nên Đế Anh Thy một mình đi đến tiệm hoa, vào trong thì thấy Diệp Thiện Thanh đang đang cắt tỉa hoa.

Diệp Thiên Thanh thấy Đế Anh Thy đến thì cười n¡ “Ngại quá tôi hơi bận nên đến trễ” Đế Anh Thy nhìn một vòng trong tiệm.

‘Cô đến rồi!”

“Không sao, cô nhìn xem có thích loại hoa nào không?” Đế Anh Thy nói, “Có, nhiều loại đẹp quá”

“Vậy cô chọn đi, tôi sẽ ghi nhớ” Diệp Thiên Thanh rất thích cô gái này, người vừa xinh lại tốt bụng, nói chuyện với cô có cảm giác rất thân thiết.

Đế Anh Thy xem mấy loại sau đó nhìn Diệp Thiên Thanh, nói: “Sắc mặt cô hình như không tốt lắm. Không khoẻ à?” Diệp Thiên Thanh nói: “Bị cảm thôi không có gì đâu” Sáng nay cảm thấy dạ dày khó chịu, trưa cũng không ăn được mấy, cũng không biết bị gì, nghĩ tới nghĩ lui chắc là do tối qua lúc tắm bị cảm rồi…

“Vụ ly hôn của cô thế nào rồi?” Đế Anh Thy hỏi. Ly hôn rồi tôi có thể giúp cô dạy dỗ tên khốn kia!”

Diệp Thiên Thanh lắc lắc đầu, “Anh ta không muốn ly hôn.”

“Sao lại không muốn? Không thích cô còn không chiu buông tay, anh ta bị bệnh à?”

“Bởi vì lúc kết hôn tôi nhập cổ phần vào công ty nhà họ Tân. Anh ta không muốn trả cổ phần lại cho tôi nên không đồng ý ly hôn”




“Tôi có thể giúp cô. Không chỉ có thể ly hôn mà còn có thể lấy về cổ phần thuộc về mình nữa” Đế Anh Thy suy nghĩ rồi nói.

“Có thể thật chứ?” Diệp Thiên Thanh vui mừng hỏi lại.

“Có gì không tiện à?”

“Không phải… Tôi chỉ cảm thấy làm phiền cô…”

“Không có gì đâu, việc nhỏ ấy mà” Đế Anh Thy nghĩ thầm, nói với Tư Hải Minh Đế Anh ta xử lý là được rồi? Quá dễ!

Ly hôn, sau đó từ từ khiến nhà họ Tân phá sản, nghĩ đến là sướng lên mây rồi!

Diệp Thiên Thanh được Đế Anh Thy không quen biết mây giúp đỡ thật ra vẫn cảm thấy băn khoăn, nghĩ nếu sau này Đế Anh Thy có chuyện gì cần mình giúp đỡ thì mình nhất định sẽ cố gắng hết sức!

Ngày hôm sau thì Diệp Thiên Thanh nhận được điện thoại của ba cô: “Ba nghĩ rồi, nếu không được thì ly hôn đi! Ba ủng hộ con!”

“Không phải ba không muốn sao? Còn đòi cắt đứt quan hệ với con nữa mà” Những lời đó vẫn in sâu trong lòng cô.

“Con là đứa con gái duy nhất của ba, ba có thể không quan tâm con thật sao? Ba đã gọi điện cho Tân Chinh rồi, nếu nó vẫn không chịu thì chúng ta kiện lên toà, tốn bao nhiêu tiền cũng được. Nhà họ Tân chắc chắn sẽ phải đồng ý ly hôn!” Ở trong lòng Diệp Thiên Thanh cô là con gái duy nhất của ông, nhưng ông còn có con trai, lại vô cùng trọng nam khinh nữ, nên cô sẽ không cảm thấy ông sẽ vì con gái mà không quan tâm đến thể diện của mình. Phản ứng đầu tiên chính là chuyện này chắc chắn có liên quan đến Đế thần y…
Ngày hôm đó nghe giọng của Tân Chinh thì Đế thần y có vẻ không phải người bình thường…

Vừa buông điện thoại xuống thì Tân Chinh đi vào tiệm, thái độ thay đổi hoàn toàn: “Thiên Thanh, chúng ta đừng ly hôn có được không? Anh thích em mài Chỉ là anh cảm thấy em không thích anh cho nên mới muốn trả thù mà thôi. Sau này chúng ta an ổn mà sống với nhau, sinh con đẻ cái có được không?” Anh ta vừa nói vừa nắm tay Diệp Thiên Thanh.

Thay đổi bất ngờ như vậy khiến Diệp Thiên Thanh sửng sốt, lúc giật mình lại thì vội rút tay ra: “Không cần, tôi chắc chắn muốn ly hôn. Tân Chinh, ly hôn rồi anh có thể cưới một cô gái khác trẻ trung xinh đẹp rồi, dây dưa mãi không vui đâu”

Mặc kệ Tân Chinh nói cũng có vài phần đáng tin nhưng cô không muốn trở lại cuộc sống hôn nhân trước kia nữa.

“Anh có thể viết cam kết, nếu sau này anh có ngoại tình nữa thì em muốn làm gì anh cũng được, được không?” Tân Chinh kiềm chế tức giận nói.

“Không!”

“Diệp Thiên Thanh, cô đừng có tuyệt tình như vậy?”

“Tôi tuyệt tình? Kết hôn với anh đã hơn một năm khiến tôi hiểu cái gì là giày vò, cái gì là đau khổ, cái gì là nhục nhã đều do anh dạy cho tôi biết đấy. Bây giờ anh lại nói tôi tuyệt tình? Tôi không còn gì để nói với anh nữa hết, chừng nào đến Cục Dân Chính?”

Tân Chinh cười nhạo, anh ta chưa từng kiên nhẫn như vậy đâu, đặc biệt là đối với phụ nữ xấu! Nếu không phải ba mẹ ép thì hắn sẽ không bao giờ nhìn Diệp Thiên Thanh nhiều thêm một cái!

“Tôi hỏi lại một lần nữa, cô thật sự muốn ly hôn? Nhưng tôi nói cho.

cô biết sau khi ly hôn ngày tháng sau này của cô cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu.”




“Đó là chuyện của tôi không cần anh quan tâm” Diệp Thiên Thanh quyết tâm muốn ly hôn.

“Tôi cho cô ba ngày suy nghĩ lại” Tân Chinh là người không muốn ly hôn nhưng thái độ lại kiêu ngạo giống như không phải anh ta đang cầu xin người khác, mà là người khác đang cầu xin anh ta vậy.

Nói xong Tân Chinh bỏ đi.

Diệp Thiên Thanh không cần thời gian suy nghĩ gì hết, đừng nói ba ngày, cho cô ba tháng cô cũng không đổi ý! Nhưng nếu anh ta đã nói vậy thì chắc phải chờ đến ba ngày sau rồi.

Nghĩ đến chuyện có thể ly hôn, Diệp Thiên Thanh thở phào nhẹ nhõm. Đừng nên dây dưa nữa không có ý nghĩa gì cả!

Tới trưa, Diệp Thiên Thanh đi mua đồ ăn. Rõ ràng đói bụng, nhưng đồ ăn mới vừa vào miệng, dạ dày đã cuộn trào nôn khan ra. Cô sợ hãi lập tức nhổ thức ăn ra, che ngực, bị sao thế này? Hai ngày nay không phải buồn nôn thì là không có sức lực, đừng nói là bị bệnh nan y gì rồi chăng?

Diệp Thiên Thanh có hơi hoảng hốt, chiều hôm đó đóng cửa tiệm đến bệnh viện kiểm tra.

“Cái gì? Tôi có thai? Không thể nào!” Diệp Thiên Thanh ngây người trợn mắt nhìn bác sĩ, phản ứng đầu tiên chính là bác sĩ lầm rồi.

“Kết hôn chưa? Kế hoạch hóa chưa? Kinh nguyệt trễ bao lâu rồi?” Những câu hỏi dồn dập của bác sĩ làm Diệp Thiên Thanh ngốc lăng ra luôn.

Cô kết hôn rồi nhưng chưa từng thân thiết với Tân Chinh luôn chứ đừng nói là lên giường, đến nắm tay còn không có!

Chỉ có một lần, lần đó ở dưới khu phế tích Đông Nam Á…Là … Đế thần y có cho cô uống thuốc, nhưng cô đã uống rồi mà. Chẳng lẽ thuốc của Đế thần y có vấn đề?
Không thể nào không thể nào! Thuốc của Đế thần y chắc chắn không có vấn đề, anh ta cũng không thể nào muốn mình sinh con, nếu không sao lại phải ngàn dặm xa xôi đến đây đưa thuốc, còn phải ăn ngay trước mặt anh ta nữa?

Diệp Thiên Thanh đột nhiên nhớ lại chuyện gì đó lập tức hoảng sợ!

Cô nhớ rất rõ buổi tối ngày hôm đó sau khi uống thuốc xong cô nôn mửa! Nôn hết thức ăn chiều ra luôn, chẳng lẽ viên thuốc kia chưa kịp tan hết cho nên cũng bị ói ra rồi!

Nếu để Đế thần y biết anh ta có thể cho rằng cô cố ý mà giết cô hay không?

Nghĩ đến ánh mắt sắc bén như dao của anh ta cả người cô sợ đến nhữn ra! Hay là âm thầm bỏ đứa bé này đi?

Diệp Thiên Thanh chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy không muốn, trước nay cô vẫn luôn một thân một mình, người nhà không quan tâm thiếu thốn tình thân khiến cô rất cô đơn, đứa trẻ trong bụng này chính là người thân thiết nhất của cô trên thế giới này.

Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng vẫn còn phẳng lì, ngón tay hơi run rẩy, giống như có thể chạm tới đứa bé bên trong vậy. Đó là tình mẹ con bẩm sinh…

“Hơn nữa còn là thai sinh ba” Dường như bác sĩ sợ cô muốn phá thai nên nói thêm.

“Thai … thai sinh ba ư?” Diệp Thiên Thanh sợ hãi.

Lúc ra khỏi bệnh viện cô đứng ngây người trước cửa.

Ba đứa trẻ, một đứa cô còn không nỡ bỏ huống chỉ là ba đứa? Vì thế cô càng quyết tâm giữ cái thai lại.

Nhưng nếu mình mang thai thì đến lúc Đế thần y nhìn thấy bụng sẽ nghĩ đến chuyện thuốc tránh thai xảy ra vấn đề thì sao?

Bởi vì cô chưa từng ngủ với Tân Chinh không thể nào có thai với anh †a được, người duy nhất phát sinh quan hệ chính là Đế thần y…




Đầu óc Diệp Thiên Thanh choáng váng trở lại tiệm hoa, đóng cửa ngồi bên trong mất hồn mất vía. Dù Đế thần y biết cái thai này là của anh ta cũng sẽ không để cô sinh ra đâu, sao anh ta có thể để cho một người phụ nữ không biết ở đâu ra sinh con cho anh ta được chứ…

Nghĩ tới đã thấy sợ.

Nếu cô muốn giữ cái thai này lại thì nhất định phải bảo vệ cho nó!

Thời gian ba ngày rất nhanh đã tới, đêm đó Diệp Thiên Thanh về đến nhà thì Tân Chinh cũng đang ở nhà chờ cô: “Suy nghĩ kí chưa?” Diệp Thiên Thanh nhìn Tân Chinh, càng nhìn càng chết lặng, cảm giác muốn ly hôn càng dữ dội hơn. Nhưng nghĩ đến đứa trẻ bỗng dưng xuất hiện trong bụng, cô lại hơi do dự…

Nếu ly hôn thì cái thai này sẽ khiến Đế thần y chú ý, nhưng nếu không ly hôn…

Tân Chinh nhìn ra Diệp Thiên Thanh đang do dự, đắc ý đi tới cười nói: “Tôi biết cô không nỡ ly hôn mà, nếu đã như vậy thì đừng ly hôn nữa. Tôi đã ăn nói khép nép đến mức đó cô nên vừa lòng rồi mới phải?

‘Yên tâm đi sau này chúng ta sẽ sống với nhau đàng hoàng lại, tôi sẽ không tìm phụ nữ nữa”

“Thật ư?”

“Đương nhiên! Hơn nữa, chúng ta còn phải sinh con, như vậy hôn nhân mới càng vững chắc” Diệp Thiên Thanh nhìn Tân Chinh, không biết anh ta lấy đâu ra cái suy nghĩ đó nữa, sao đột nhiên lại muốn sinh con?

“Tôi về phòng nghỉ ngơi trước”

“Không ăn cơm à?”

“Ăn rồi” Diệp Thiên Thanh đi lên lầu.

Thật ra cô chưa ăn, bởi vì cô ăn không vô, ăn nhiều sẽ buồn nôn.
Tân Chinh nhìn theo bóng người đang đi lên lầu, ánh mắt mang theo tính toán. Gần đây anh ta đang tiếp cận với con gái nhà họ Tào gia, yếu đuối thiện lương, gia cảnh tốt. Khuyết điểm duy nhất chính là có bệnh tim bẩm sinh không thể sinh con.

Tân Chinh không thể để mình tuyệt hậu được, cho nên phải sinh con trước rồi mới ly hôn. Con và cổ phần anh ta đều muốn.

Sau khi trở về phòng đầu óc Diệp Thiên Thanh vẫn luôn trống rỗng, cô nghĩ, nếu muốn có con với Tân Chỉnh thì phải lên giường, nếu không không thể gạt anh ta được, cô không sợ sau này không đối phó được.

Tân Chinh, chỉ sợ không đối phó được Đế thần y…

Tối hôm sau Tân Chinh về nhà thì phát hiện Diệp Thiên Thanh cũng ở nhà. Hơn nữa trong phòng ăn còn bày bữa tối dưới ánh nến, trong không khí còn thoang thoảng mùi nến thơm ngọt ngào khiến người ta xao động.

Nhưng lúc nhìn tới Diệp Thiên Thanh đang mang khẩu trang, nghĩ tới phía dưới lớp khẩu trang là gương mặt đầy sẹo dữ tợn thì xao động lập tức bay hết.

Diệp Thiên Thanh thấy anh ta vẫn đứng đó không động đậy thì đi tới dịu dàng nói: “Không phải anh nói muốn bắt đầu lại từ đầu sao? Cho nên tôi sắp xếp bữa tối dưới ánh nến này, cùng ăn đi?”

“Được” Tân Chinh cố gắng đi qua, hai người mỗi người ngồi một đầu.

Diệp Thiên Thanh giơ ly rượu lên nói: “Kính tương lai tốt đẹp của chúng ta”

“Được” Tân Chinh cũng giơ ly rượu lên, sau đó uống.

Diệp Thiên Thanh nhìn Tân Chinh uống rồi cũng giả vờ nhấp môi sau đó buông ly xuống.

1627542987759.png





Cô mang khẩu trang không nhìn thấy vết sẹo, đèn lại tắt còn có một cặp chân nữa chắc là không đến mức mất hứng.

Tân Chinh lại uống thêm một ly, mới tầm ba ly thôi mà anh ta cảm thấy hơi choáng váng, kỳ lạ, sao hôm nay mình uống kém thế? Chẳng lẽ là tại rượu vang đỏ?

“Anh say rồi à “Hình như… Vậy đó ngã xuống bàn.

Lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Tân Chinh phát trên giường không chỉ có một mình mình mà bên cạnh còn có Diệp Thiên Thanh mang khẩu trang đang ôm chăn trợn mắt mình mình.

Diệp Thiên Thanh hỏi.

.” Tân Chinh cảm giác đầu càng lúc càng nặng, sau Khuôn mặt đầy sẹo như một đám trùng bò lúc nhúc kia khiến Tân Chinh sợ tới ngồi bật dậy.

Diệp Thiên Thanh ôm chăn trước ngực, ngồi dậy nói: “Tôi xin lỗi, anh không trách tôi chứ?”

“Có ý gì?” Tân Chinh hỏi.

“Hôm qua tôi cố ý làm anh ngất đi Đế Anh không thấy ghê tởm khi lên giường với tôi” Diệp Thiên Thanh nói.

Lúc bấy giờ Tân Chinh hiểu ra vì sao hôm qua mới uống ba ly vang đỏ mà đã say rồi.
“Anh không cần nói nữa, chỉ cần chúng ta có con, sau này sẽ càng tốt mà đúng không?” Diệp Thiên Thanh hỏi.

Tân Chinh nghĩ đến chuyện có con trong lòng mới cảm thấy tốt hơn.

“Đúng vậy, sau này sẽ càng tốt!” Tân Chinh nghĩ, nhưng mà là tôi tốt, không phải cô.

“Vậy tôi đi tắm, anh đừng nhìn trên người tôi có sẹo” Diệp Thiên Thanh ôm chăn xuống giường đi vào phòng tắm.

Tân Chinh nghĩ, ai muốn xem sẹo trên người cô chứ? Anh ta chỉ là cảm thấy chân của cô đẹp mà thôi! Lúc xốc chăn chuẩn bị xuống giường thì Tân Chinh nhìn thấy trên khăn trải giường có một vết đỏ. Sao.

anh ta không biết đó là cái gì được, Tân Chinh cười đắc ý, nếu không nhờ mình thì chắc tới già Diệp Thiên Thanh vẫn còn là xử nữ! Nhưng mà anh ta không có chút ký ức gì về đêm qua hết, cũng không biết xử nữ là cảm giác gì.

Khi Diệp Thiên Thanh mặc quần áo xong đi ra thì Tân Chinh không còn ở phòng nữa. Sau khi anh ta đến công ty, Diệp Thiên Thanh mới kêu người lên dọn phòng, đặc biệt là giường. Không làm gì hết chỉ nằm cạnh anh ta thôi cũng làm cô muốn ói.

Ban ngày Diệp Thiên Thanh đến tiệm hoa, lúc đang định uống sữa bột thì chuông gió trên cửa kêu lên.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy là Đế Anh Thy thì cười đứng dậy: “Cô tới rồi à?”

“Ừm, thơm quái! Tôi nói cái này này” Đế Anh Thy chỉ ly sữa trên bàn, “Đang uống sữa bột à?”

“Tôi thích uống sữa bột” Diệp Thiên Thanh nói.

“Gô ly hôn chưa?” Đế Anh Thy hỏi.

“Vẫn chưa…”




“Vẫn chưa à? Không thể nào nhà họ Tân vẫn không chịu buông…” Đế Anh Thy cảm thấy kỳ lạ.

“Là… Là do tôi đổi ý, xin lỗi..” Diệp Thiên Thanh rũ mắt, trong lòng rất băn khoăn, người ta toàn tâm toàn ý giúp mình kết quả mình lại đổi ý trước.

Đế Anh Thy ngạc nhiên.

“Xin lỗi cô!” Diệp Thiên Thanh chỉ kém cúi người xin lỗi.

Đế Anh Thy xua tay, “Không có gì không có gì, đâu phải chuyện gì lớn lao. Nhưng tôi nghĩ nhất chắc chắn cô có nguyên nhân”

“Anh ta nói sau này sẽ không lăng nhăng nữa, sẽ đối xử tốt với tôi, tôi cũng luyến tiếc, vẫn còn có cảm tình với anh ta..”

Diệp Thiên Thanh không dám nói mình đang tính kế Tân Chinh, bởi vì có thai con của anh trai Đế Anh Thy nên mới nghĩ ra cách này.

Nếu cô gái trước mắt biết trong bụng mình đang mang giọt máu của nhà nhà họ Đế thì sẽ nghĩ thế nào đây…

Tuy rằng Đế Anh Thy không hiểu vì sao Diệp Thiên Thanh lại có cảm tình với tên khốn như vậy, nhưng đây là chuyện của người khác cô cũng không tiện nói nhiều: “Chỉ cần cô thật lòng muốn vậy là được rồi. Đương nhiên, nếu cô muốn đổi ý thì tôi vẫn sẽ tiếp tục giúp cô”

Diệp Thiên Thanh cười nhẹ, vô cùng biết ơn: “Cảm ơn cô! Muốn uống không, tôi pha cho cô một ly?” Đế Anh Thy hít mũi: “Được đấy!”

Không biết vì sao lại thèm nhỏ dãi sữa bột của người ta nữa, trong nhà muốn uống cái gì mà không có?

Chẳng lẽ đây gọi là đồ ăn nhà người khác thì luôn thơm hơn à?

Trên cửa tiệm dựng bảng buôn bán, hai người ngồi trong tiệm hoa, mỗi người cầm một ly sữa uống.
“Đúng rồi, có phải tôi chưa nói với cô tôi tên gì phải không?” Đế Anh Thy hỏi.

Diệp Thiên Thanh suy nghĩ đúng là vậy: “Tôi nghe anh cô gọi cô là Anh Thy”

“Tôi tên Đế Anh Thy, mấy người anh trai đều gọi tôi là Anh Thy, cô cũng gọi vậy đi!”

“Tôi tên Diệp Thiên Thanh. Cô gọi sao cũng được hết” Diệp Thiên Thanh biết cô họ Đế, em gái của Đế thần y đương nhiên là họ Đế rồi, cộng thêm mọi người đều gọi cô là Anh Thy, có thể thấy ở nhà được cưng chiều thế nào. Nhưng mà ở thủ đô hình như không nghe nói có thế lực nào họ Đế, họ ở ẩn ư? Chắc là vậy, cô cũng không hiểu về mấy chuyện này lắm.

“Cô thật sự không định ly hôn à?” Đế Anh Thy hỏi lại.

“Ừm, tôi muốn cho anh ta một cơ hội”

“Vậy mặt của cô thì sao, khi nào Đế Anh ba tôi trị?” Đế Anh Thy hỏi.

Diệp Thiên Thanh thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này. Bởi vì đứa trẻ đến đột ngột khiến kế hoạch của cô đảo lộn hết. Trong bụng còn là thai sinh ba nữa, thật sự quá chấn động. Có thai một đứa đã là ngoài ý muốn rồi, ba đứa… Cô đúng là…

“Có dùng thuốc gây mê hay không?” Bởi vì thuốc gây mê sẽ không tốt cho thai nhi, những kiến thức cơ bản này cô cũng biết…

Đế Anh Thy cho rằng Diệp Thiên Thanh biết thói quen của của anh ba là lúc phẫu thuật không dùng thuốc gây mê, dù sao truyền thuyết của Đế thần y vẫn được lưu truyền rộng rãi mà, cô nói: “Đương nhiên là có, cô yên tâm đi, sẽ không để cô thấy đau đâu!”

Chỉ cần cô nói một tiếng anh ba sẽ đồng ý ngay thôi.




Nhưng Diệp Thiên Thanh nghe vậy lại lo lắng.

“Chẳng lẽ cô không muốn gây mê?” Tuy Đế Anh Thy cảm thấy hỏi như vậy có vẻ kỳ lạ nhưng cô không thể nghĩ được lý do nào khác.

“Để tôi suy nghĩ đã, hay là để từ từ đi! Để xem thái độ của Tân Chinh thế nào. Tôi không hy vọng anh ta ở bên tôi là vì khuôn mặt, nếu anh ta thực sự không để ý thì tôi sẽ trị” Diệp Thiên Thanh nói.

“Chỉ cần cô thấy chắn là được, đừng để bản thân bị tổn thương” Đế Anh Thy nói.

“Tôi sẽ thật cẩn thận” Diệp Thiên Thanh chờ đến gần nửa tháng sau mới đưa một bản báo cáo có thai cho Tân Chinh.

Tân Chinh cầm lên lấy xem, không hiểu hỏi: “Đây là cái gì?”

“Có thai, không biết đọc chữ à?”

“Thật à?” Tân Chinh kích động, không ngờ chỉ làm một lần đã có: “Tôi đúng là quá lợi hại!” Diệp Thiên Thanh nghe anh ta khoe khoang rất muốn mắng đồ không biết xấu hổ.

“Đến đây ngồi xuống!” Tân Chinh kéo tay cô bộ dáng rất thân thiết.

Trong lòng anh ta sướng điên, đúng là muốn cái gì thì có cái đó mà!




Nhịn thêm mười tháng thì không chỉ có con mà còn có thể cưới con gái nhà họ Tào nữa rồi.

Sau đó chỉ cần nói với con gái nhà họ Tào đứa trẻ này là chuyện ngoài ý muốn, là do Diệp Thiên Thanh bỏ thuốc mình, dù sao cô ta cũng yêu mình như vậy chắc chắn sẽ chấp nhận.

Hơn nữa bị bệnh như thế được mình coi trọng là may mắn của cô ta rồi.

Diệp Thiên Thanh mỗi ngày đều sẽ đến tiệm hoa, Tân Chinh không tìm cô cô cũng sẽ không tìm Tân Chinh, tốt nhất là Tân Chinh vẫn như trước kia vĩnh viễn đừng tìm cô luôn đi.

Nhưng bởi vì có thai nên đôi khi anh ta vẫn sẽ gọi điện thoại hỏi thăm một chút. Đương nhiên mỗi ngày đi làm anh ta vẫn sẽ không bao giờ đưa cô đi, cho rằng chỉ là mang thai thôi mà đâu phải đi không nổi đâu, không cần lo lắng nhiều như vậy.

Hôm đó Đế Anh Thy đến tiệm hoa tìm Diệp Thiên Thanh, hai người pha sữa uống.

“Sao tôi thấy sắc mặt của cô hôm nay xanh xao thị hỏi.

Diệp Thiên Thanh sờ mặt mình: “Có sao? Có thể là bởi vì… Mang thai đi” Đế Anh Thy thiếu chút nữa phun sữa trong miệng, nhìn bụng Diệp Thiên Thanh vẫn bằng phẳng, nhưng vì quần áo rộng thùng thình nên cũng không ra được gì.

“Cô… Cô mang thai? Là của chồng cô?”

“Là của anh ta” Diệp Thiên Thanh nói.

“Ôi, đúng đúng, xem tôi hỏi cái gì kìa” Đế Anh Thy bật cười.
“Có con rất tốt, chờ sau khi sinh con xong cô sẽ cảm thấy mình là người mẹ hạnh phúc nhất trên thế giới!” Diệp Thiên Thanh nhìn thấy vẻ mãn nguyện và hạnh phúc của cô hỏi: “Cô cũng có cảm giác này sao?”

“Đương nhiên, tôi chính là mẹ của sáu đứa con rồi đấy!”

“Cái… Cái gì? Sáu đứa?” Diệp Thiên Thanh trợn tròn mắt.

“Đúng vậy, thai sinh sáu. Gia đình tôi có gen di truyền mang thai nhiều con như vậy đấy” Đế Anh Thy cảm thấy rất thú vị, cả đời chỉ cần sinh một lần thôi, rất thú vị: “Ba mẹ tôi sinh ba, còn tôi thì sinh sáu”

Diệp Thiên Thanh ngốc lăng, không biết hình dung tâm trạng mình ra sao nữa rồi, còn tưởng là tách ra sinh được sáu đứa, ví dụ như hai lần sinh ba chứ, quá lợi hại rồi! Cho nên mình mang thai sinh ba cũng không có gì kỳ lạ nhỉ?

“Bị dọa rồi à?” Đế Anh Thy cười hỏi.

Diệp Thiên Thanh giật mình cười nói: “Không phải, cảm thấy quá kỳ diệu mà thôi.” Vậy chẳng phải có nghĩa là nam nữ có liên quan đến nữ nam nhà họ Đế có thai đều là đa bào thai sao!

“Con cô mấy tuổi rồi?” Diệp Thiên Thanh hỏi.

“Tất cả đều chưa đến 6 tuổi. Lúc mới sinh chỉ có một cục nhỏ xíu nhớ lại vẫn cảm thấy đáng yêu không chịu nổi.” Đế Anh Thy nói đến con là không dừng được, hơn nữa thấy Diệp Thiên Thanh rất thích nghe, hai người dường như lại tìm được đề tài chung mới: “Tôi lúc đó tôi sinh mổ, cô biết không, khi tôi mở mắt ra nhìn thấy bọn trẻ, thật sự, lúc ấy tôi chỉ biết ngơ ngác, không biết nên hình dung thế nào nữa. Sáu cục em bé đáng yêu vô cùng luôn! Sau đó lớn hơn một chút lại càng đáng yêu hơn! Vừa mềm vừa thơm, lúc được ôm trong lòng còn trừng đôi mắt uốn éo, cảm giác lúc đó rất hạnh phúc!”

Diệp Thiên Thanh tưởng tượng ra cảnh mình sinh ra ba đứa nhỏ có phải cũng là như vậy hay không? Ba đứa trẻ, mặt Diệp Thiên Thanh tràn ngập chờ mong…

“Trong bụng cô có mấy đứa?” Đế Anh Thy hỏi.




“Một… Một đứa” Nghe chuyện gen di truyền của gia đình Đế Anh Thy, Di n Thanh chỉ dám nói một!

“Một đứa thì khá nhẹ nhàng, cũng ít nguy hiểm, khá tốt” Đế Anh Thy nói.

Nếu đã có con thì Diệp Thiên Thanh càng không thể ly hôn được rồi.

Hy vọng chồng cô ấy thật sự biết quay đầu, không tái phạm nữa. Nếu không có con rồi ngày tháng sẽ càng khó khăn hơn.

Lúc này chuông gió trên cửa kêu lên.

Diệp Thiên Thanh cảm thấy lạ, đã treo bảng đóng cửa rồi sao còn có khách đến. Nhưng khi nhìn thấy người đi vào thì Diệp Thiên Thanh sửng sốt.

Chỉ cần nhìn khí chất bên ngoài của người đàn ông kia cũng đủ khiến người khác thấy sợ, Diệp Thiên Thanh lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên mới thấy có người có vẻ đẹp không hề kém cạnh Đế thần y như thế này.

Tuy đã treo bảng đóng cửa nhưng có khách vào cũng không thể đuổi người ta ra được. Nhưng Diệp Thiên Thanh phát hiện sau khi đi vào người đàn ông kia chỉ nhìn Đế Anh Thy có hơi không bình thường. Đế Anh Thy thì nhấp môi, nhìn cái ly trong tay có vẻ hơi tức giận.

Diệp Thiên Thanh cho rằng Đế Anh Thy không thích bị người lạ nhìn, có điều cũng phải, có cô gái nào thích bị nhìn như vậy đâu!

Vì thế Diệp Thiên Thanh đi qua giả vờ vô tình chắn phía trước, khách sáo hỏi: “Ngại quá, hôm nay tiệm không buôn bán. Nếu anh muốn mua hoa tôi có thể giao đến tận nhà” Tư Hải Minh giống như không nghe thấy, lạnh nhạt nhìn một vòng trong cửa hàng, nói: “Muốn uống sữa bột?”

Diệp Thiên Thanh ngốc lăng, lúc nhìn thấy Đế Anh Thy đỏ mặt mới phản ứng lại, hai người này quen nhau, người kia là đang hỏi Đế Anh Thy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom