• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (52 Viewers)

  • Chương 1527-1532

“Cảm ơn..” Diệp Thiên Thanh nhẹ giọng nói.

Trong xe, Đế Bắc Lâm nhìn vẻ mặt đáng yêu của đứa em gái đang nghiêng mình nghĩ ngợi điều gì đó liền hỏi: “Sao vậy? Chưa tìm thấy bó hoa ưng ý nên không có tâm trạng sao? Chúng ta thử đi chỗ khác tìm xem”.

“Không phải. Em đã mua một bó hoa rồi tặng cho chủ tiệm bán hoa” Đế Anh Thy nói.

mot-thai-6-tieu-bao-bao--tong-tai-daddy-bi-tra-tan-1527-0


Có lẽ là đồng tiền có thể khiến đàn ông trở nên kiêu ngạo…

Nhưng nếu muốn trừng phạt người đàn ông kia chỉ có thể tìm Tư Hải Minh thôi sao?

Nghĩ đến ngày trước Tân Chinh đi tìm cô gây phiền phức, Tư Hải Minh dường như không dùng bất cứ biện pháp nào để chống lại Tân Chinh.

Các anh trai của cô đều rất lợi hại, nhưng đây là địa bàn của Tư Hải Minh, và các anh cũng không thể nhúng tay vào…

Nhưng để cô đi tìm Tư Hải Minh, cô lại…

Tư Hải Minh chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện…

Trên bàn ăn buổi tối, Đế Anh Thy vừa ăn thức ăn, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Tư Hải Minh.

Đế Bắc Lâm đang chơi cùng với sáu đứa trẻ nên không hề để ý đến suy nghĩ của cô ấy.

Trong mắt anh chỉ có trẻ con.

Sau khi tắm rửa xong, Đế Anh Thy trở về phòng, ngồi trên sô pha lướt điện thoại.




Chú ý đến thời gian.

Hơn nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.

Tư Hải Minh bước vào.

Mặc bộ đồ ngủ, có thể thấy anh ta vừa mới tắm xong.

Bây giờ anh ta đã vào phòng cô mà chẳng kiêng nể gì.

Cứ như thể đây là phòng của anh ta vậy. Và người anh ba của cô không biết có phải anh đã quen với cảnh này hay không, mà cũng không quan tâm đến nó…

Một bên trùng xuống, Tư Hải Minh ngồi xuống bên cạnh cô.

Đế Anh Thy cảm nhận được sức nóng bức người.

Ánh mắt của cô né tránh, Cảm thấy cực kỳ không được thoải mái.

“Có gì muốn nói?”

“..” Đế Anh Thy nghĩ thầm, rõ ràng như vậy sao?

“Nói tôi nghe xem. Hửm?” Đế Anh Thy liếc nhìn anh ta một cái, rồi lại nhìn đi chỗ khác: “Chính là… người hôm qua tới gây rối, có lai lịch như thế nào vậy?”

“Trước mắt không có lai lịch” Tư Hải Minh nói.

Lời này nếu như người khác nói như vậy sẽ có cảm giác là đang nói dối, nhưng Tư Hải Minh đã nói vậy thì chắc đây là sự thật.
“Có thể… Để Anh ta mất hết tất cả không?” Đế Anh Thy chần chừ một lúc rồi hỏi.

“Em đây là đến tìm tôi để bàn việc?” Đế Anh Thy bị đôi mắt đen giễu cợt của anh nhìn chằm chằm, nói: Nếu anh không muốn giúp thì thôi vậy…”

“Tất nhiên tôi sẽ giúp” Đế Anh Thy rất vui khi nghe được câu trả lời này, nhưng cô sẽ không ngây thơ nghĩ rằng Tư Hải Minh không muốn bất kỳ lợi ích gì.

“Anh… anh có điều kiện gì?” Cứ như vậy hỏi, khuôn mặt đã đỏ bừng.

“Em đồng ý với mọi điều kiện của tôi?” Tư Hải Minh hỏi.

Đế Anh Thy cắn môi, tất nhiên là cô không đồng ý làm mọi chuyện!

Cô phải bảo vê bản thân và không để Tư Hải Minh đạt được ý muốn!

Nhưng nếu thực sự từ chối anh ta, Tư Hải Minh có phải là sẽ không muốn giúp việc này nữa?

Nếu không làm người đàn ông đó hai bàn tay trắng thì thế giới này cũng thật quá bất công rồi!

Không phải cô không thể ra mặt, nhưng nếu như vậy, phải mất bao.

nhiêu thời gian? Nếu đã trừng phạt, thì không phải càng nhanh càng tốt sao?




“Hôn tôi.” Đế Anh Thy hơi sửng sốt, ngẩng mặt lên nhìn anh.

“Em không muốn chủ động hôn đúng không? Vậy thì tôi sẽ không giúp được đâu” Tư Hải Minh nói rồi đứng dậy.

Dường như nghe được hy vọng trong lời nói, Đế Anh Thy vội vàng đứng dậy, chặn ở trước mặt anh, ngẩng mặt lên hỏi: “Ý anh là… hôn một chút là được phải không?”

“Nếu em còn muốn nhiều hơn? Tôi cũng có thể thỏa mãn em”

“Tôi… không phải ý đó” Đế Anh Thy đỏ bừng mặt: “Anh đã nói rồi đấy, chỉ hôn một chút là sẽ giúp tôi”

“Thời gian lâu một chút.” Ánh mắt của Đế Anh Thy rơi vào đôi môi mỏng của Tư Hải Minh, nhịp tim đập càng lúc càng tăng nhanh, dường như nhiệt độ đều tập trung trên mặt.

Mọi lần đều là Tư Hải Minh cưỡng hôn, lần này lại biến thành cô là người chủ động.

Đây là một tâm lý và cảm giác khác…

“Anh… anh ngồi xuống đi” Đế Bảo yêu cầu cao quá, cô phải kiểng chân, nếu kiễng lâu quá thì mệt biết bao nhiêu?

Tư Hải Minh ngồi xuống, khế dang rộng đôi chân dài của mình.

Đế Anh Thy tưởng rằng anh ta sẽ ngồi ở sô pha, tại sao lại ngồi ở cuối giường?

Thôi quên đi, như nhau cả thôi.




Đế Anh Thy đứng giữa hai chân dài của anh, không kìm được tim đập điên cuồng, mặt hướng về phía anh, hôn lên đôi môi mỏng của Tư Hải Minh.

Cô lập tức hôn lên khóe môi, việc cô gãi không đúng chỗ ngứa lại còn đánh bậy đánh bạ đã khiến máu trong người Tư Hải Minh ngứa ngáy, khó chịu vô cùng.

Đế Anh Thy thấy mình hôn lệch rš di chuyển cái miệng nhỏ nhắn xuống dưới, khi nhắm chuẩn rồi liền hôn xuống.

Hơi thở nóng rực, chạm vào những dây thần kinh nhạy cảm.

Đế Anh Thy rất muốn rút lui ngay lập tức, nhưng Tư Hải Minh đã nói rằng phải kéo dài thời gian một chút.

Như vậy, rốt cuộc là phải mất bao lâu?

“Tôi thường hôn em như thế này à?” Tư Hải Minh ném cô lên giường và bắt đầu đưa ra yêu cầu.

Đại não của Đế Anh Thy như bị điện giật, đôi môi kê sát vào nhau, Tư Hải Minh vừa nói, đôi môi mỏng của anh vừa mấp máy, như thể đang vuốt ve.

Vì đỏ mặt, vì những yêu cầu quá đáng của Tư Hải Minh. Đế Anh Thy thẹn quá hóa giận, đặt hai tay lên bờ vai rộng của anh, trực tiếp đè Tư Hải Minh xuống giường. Một đôi mắt đẹp tức giận nhìn chằm chằm người ở dưới thân.

Được hôn mà đòi hỏi, đúng thật là được voi đòi tiên mà!

Nhưng không quan tâm nữa dù sao cũng chỉ là một nụ hôn thôi mà!
Đế Anh Thy nhắm mắt và không khách khí cắn vào đôi môi mỏng của Tư Hải Minh.

Cơ thể Tư Hải Minh căng cứng và hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.

Đế Anh Thy nhắm mắt gặm nhanh, coi đó là một miếng bít tết là được rồi!

Ngay khi gặm một cách hăng say, cánh cửa phòng mở ra.

“..” Đế Bắc Lâm.

“..” Đế Anh Thy nhìn thấy anh ba biến sắc mặt đi vào, sợ tới mức giãy dụa từ trên người Tư Hải Minh xuống: “anh ba, em… em… đây là…đây chỉ là hiểu lầm thôi!”

Đế Anh Thy còn chưa kịp nói xong, đã thấy trên tay anh ba cô hiện lên một tia ánh sáng lạnh lẽo, cô sợ tới mức kêu thất thanh: “Anh ba!” Tốc độ của Đế Bắc Lâm cực nhanh, thủ đoạn rõ ràng linh hoạt, bên tai là âm thanh thân dao xẹt qua thành giường, lưỡi dao cách động mạch chủ của Tư Hải Minh nhiều nhất một mi-li-mét.

Đế Anh Thy kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, trái tim gần như ngừng đập. Ánh mắt của Đế Bắc Lâm còn sắc bén đáng sợ hơn cả tử thần, anh nhìn chăm chăm Tư Hải Minh đang nằm bất động trên giường, hơi thở lạnh lẽo nói: “Trái lại lần này tôi sẽ không giết cậu. Nhưng tôi không cam đoan lần sau có lỡ tay hay không đâu!”.

“Cảm ơn anh đã giơ cao đánh khẽ” Tư Hải Minh từ khi đối mặt với con dao đến bây giờ, sắc mặt vẫn luôn không thay đổi. Giống như hắn có thể trực tiếp đối mặt với cái chết.

Sắc mặt Đế Bắc Lâm u ám. Chỉ cần tay cầm dao có một chút không khống chế được, anh ta có thể cắt cổ Tư Hải Minh một cách dễ dàng.

Đế Anh Thy hoảng sợ, vội vàng đi lên phía trước từng bước một, giải thích: “Anh ba, chuyện không phải như anh nghĩ đâu! Em… Anh ấy… Em” Đế Bắc Lâm cất dao đi, xoay người kéo cổ tay Đế Anh Thy, nhanh chóng dứt khoát rời khỏi căn phòng.

Trên giường, Tư Hải Minh ngồi dậy, con ngươi đen sâu lắng nhìn chằm chằm về phía cửa phòng, không hề động đậy. Xem ra lần này anh đã hoàn toàn chọc tới nhà họ Đế. Nhưng mà có liên quan gì chứ? Điều anh muốn từ trước đến nay chỉ là Đế Anh Thy.

Đế Anh Thy bị kéo đến tận phòng của Đế Bắc Lâm. Khi cổ tay được buông ra, nó vẫn còn hơi đau. Đế Bắc Lâm nhìn lướt qua cổ tay hơi đỏ ửng của Đế Anh Thy, ánh mắt thay đổi. Cuối cùng anh vẫn không nhẫn tâm, tiến lên kéo tay cô, nhẹ nhàng mát xa cổ tay cô.




“Có đau không?” Đế Anh Thy không trả lời, mà nhìn vào anh ba cô, tuy rằng động tác rất dịu dàng nhưng sắc mặt vẫn y như cũ không thay đổi, cô ngập ngừng giải thích: “Anh ba, em sẽ không ở bên Tư Hải Minh…“

“Anh biết, cậu ta không phải uy hiếp em mà chính là tính kế em” Đế Bắc Lâm xoa nhẹ một lát, hỏi: “Là ban ngày có quan hệ với cậu ta?” Đế Anh Thy sững sờ trong chống lát, không biết anh ấy đang ám chỉ cái gì…

“Cửa hàng bán hoa” Đế Anh Thy hiểu ra: “Thì ra anh đã nhìn ra”

“Nói cái gì?”

“Chỉ là em muốn chỉnh đốn người đàn ông kia, làm cho hắn chỉ còn hai bàn tay trắng, cho nên mới tìm đến Tư Hải Minh. Sau đó..” Đế Anh Thy chưa nói câu kế tiếp, Đế Bắc Lâm đã biết chuyện gì đã xảy ra.

Tìm kiếm hỗ trợ, Tư Hải Minh còn không nhân cơ hội này để lợi dụng!

Người đàn ông nham hiểm này!

“Cho dù có tìm Tư Hải Minh giúp đỡ, cũng không cần vội vàng như vậy. Chờ sau khi người phụ nữ đó ly hôn.” Đế Bắc Lâm nói.

Đế Anh Thy hiểu được mưu kế bên trong, bật cười: “Vẫn là anh ba thông minh!”

Đế Bắc Lâm nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Thật sự là một khắc cũng không thể lơ là, anh tuyệt đối sẽ không để cho người đàn ông khác bắt nạt em”

“Anh ba đừng tức giận nữa? Em với Tư Hải Minh không có quan hệ gì hết” Đế Anh Thy giải thích.

Đế Bắc Lâm chăm chú nhìn cô, nói: “A Thy nhất định phải nhớ kỹ, Tư Hải Minh không phải là người tốt. Chuyện đã xảy ra trước đây, em có thể tha thứ, nhưng các anh thì không thể”

“…Em hiểu” Đế Anh Thy trong lòng rất rõ ràng.
Các anh có thể nuông chiều cô, chiều chuộng cô, cho cô mọi thứ tốt nhất, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Chỉ có một thứ mà các anh ấy sẽ không bao giờ nhân nhượng, đó chính là Tư Hải Minh. Tuy rằng cô cũng không có suy nghĩ đến việc ở bên Tư Hải Minh, nhưng thái độ của các anh cũng không cho cô một chút cơ hội để do dự.

“Nếu không có việc gì em trở về đi ngủ đây” Đế Anh Thy nói.

“Em ngủ ở phòng của anh đi”

“Hả? Vậy thì anh ngủ ở đâu?” Đế Anh Thy nói.

“Anh sẽ ngủ với Bảo Long” Đế Bắc Lâm sờ đầu của cô, nói: “Đi ngủ sớm một chút.” Nói xong, anh đi ra ngoài đóng cửa lại. Đế Anh Thy thầm nghĩ, có thật sự cần thiết không? Không phải có thể ngủ ở trên giường của chính mình sao?

Bởi vì sự việc hôm nay rốt cuộc đã kích động anh ba cô, cho nên Đế Anh Thy cũng không vùng vẫy nữa.

Giống như bị Tư Hải Minh hôn, cô cùng Tư Hải Minh hôn nhau, càng về sau bộ dạng càng nghiêm túc hơn… Cô bị ngã một cú ở trên giường, thật đúng là xui xẻo! Lần đầu tiên cùng Tư Hải Minh làm giao dịch đã bị anh ba gặp được, thật sự rất xấu hổ, cô hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào…

Nếu chờ sau khi chủ cửa hàng bán hoa ly hôn, có phải vẫn phải tìm Tư Hải Minh hỗ trợ hay không?

Chắc chắn rồi! Hôn cũng đã hôn, không thể không giúp!

Ở bàn ăn sáng ngày hôm sau, nếu không phải bởi vì có trẻ con ở đây, bầu không khí chắc chắn sẽ rất ngột ngạt. Có trẻ con ở đây, lời nói non nớt có thể hàn gắn toàn bộ những điều không vui!

Sau khi ba người bác tiễn mấy đứa nhỏ trở về, Đế Bắc Lâm kéo cổ tay của Đế Anh Thy, trực tiếp rời đi.

Không để cho Đế Anh Thy có cơ hội tiếp xúc với Tư Hải Minh.

Đế Anh Thy ngồi trên chiếc xe của anh ba cô, thỉnh thoảng lại nhìn xem sắc mặt của anh ba.




Đứa trẻ không ở đây, anh lập tức lộ ra “bản tính”.

Đế Anh Thy lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Tư Hải Minh: “Anh đã nói sẽ giúp đỡ, còn giữ lời không?” Tin nhắn điện thoại di động vang lên, mở ra: “Có kế hoạch gì?” Đế Anh Thy: “Tạm thời không cần ra tay, chờ tên đàn ông kia ly hôn” Tư Hải Minh: “Được” Đế Anh Thy thu di động, tâm tư buông xuống.

Vài giây sau, tin nhắn lại vang lên.

Tư Hải Minh gửi đến tin nhắn: “Vê sau có việc gì cứ việc tìm tôi” Khuôn mặt Đế Anh Thy lộ vẻ kinh ngạc, hàm ý lời này cũng quá rõ ràng rồi!

Cô đánh chữ: “Mơ đi!” Tuy rằng cô hiểu rất rõ ràng, từ nay về sau ai cũng không dễ bàn, nhưng hiện tại cô nhất định không muốn làm cho Tư Hải Minh đắc ý!

Còn hại cô bị anh ba bắt gặp, quả thật là hiện trường tử hình với cô, được không?

Một tiếng đinh vang lên, lại có tin nhắn.

Đế Anh Thy mở ra, nội dung: “Không cần thù lao” Đế Anh Thy nghĩ thầm, nói cách khác, vậy khi tìm anh ta làm việc không cần phải hôn anh ta nữa, loại giao dịch này còn tồn tại ư?

Vậy còn được…

Nhưng tại sao Tư Hải Minh đột nhiên lại nghĩ thông suốt? Là cái gì khiến hắn như vậy?

Mặc kệ là cái gì, thế này rất tốt!

Nhìn thấy ánh mắt anh ba cô quay sang đây, Đế Anh Thy đặt điện thoại di động sang một bên, hy vọng Tư Hải Minh đừng nhắn thêm một tin nhắn nào nữa.

Nhưng mà, không có tiếng tin nhắn tới, mà là tiếng chuông cuộc gọi đến.
“Cậu ta vậy mà không để yên.” Đế Bắc Lâm muốn xuống xe giết người!

Đế Anh Thy cười gượng, cô định ngắt máy nhưng lại sững sờ khi nhìn vào tên người gọi.

“Anh ba, là Kiều Như An. anh ba đừng lên tiếng” Đế Anh Thy nghe điện thoại: “Như An, tìm tôi sao?”

“ Anh Thy, cậu đoán xem tôi đang ở đâu?”

“Thủ đô”

“Wow, làm sao mà Anh Thy lại biết được?” Đế Anh Thy nghĩ, nếu không phải ở thủ đô, cô ấy làm sao có thể gọi điện cho cô, lại còn thần thần bí bí như vậy?

“Sao cậu lại đến kinh đô?” Khi Đế Anh Thy hỏi, anh ba cô đang liếc mắt nhìn cô một cái. Anh ba hẳn là đã rất rõ ràng về những gì cô nói.

“Ở nhà rất nhàm chán. Cậu biết không, ở đây tôi không có bạn bè, nghĩ không bằng đến thủ đô du lịch. Nếu Anh Thy rảnh rỗi, chúng ta có thể cùng nhau đi chơi!” Kiều Như An nói.

“Có thể” Đế Anh Thy đồng ý.

Bởi vì cô không có lý do gì để từ chối.

Đến lúc đó, ngược lại làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

“Vậy được, hiện tại tôi đang ở trong khách sạn. Tôi đi tìm cậu hay là cậu tới tìm tôi?” Kiều Như An hỏi.

“Để tôi đến chỗ cậu” Đế Anh Thy nói.

“Được, tôi chờ cậu” Kiều trì nhược vui vẻ trả lời.

Đế Anh Thy ngắt điện thoại, nói: “Kiều Như An đang ở trong khách sạn, nếu phải đề phòng Kiều Như An, anh ba không thể ở cùng em. Em phải sống ở chỗ khác”




“Cô ta tới nơi này làm cái gì?” Đế Bắc Lâm sắc mặt khó coi.

mot-thai-6-tieu-bao-bao--tong-tai-daddy-bi-tra-tan-1531-0


Đế Anh Thy cho rằng, trong trí nhớ của cô, Tân Hành Chỉ là một người rất nhàn rỗi. Ngoài việc nghiên cứu về rượu, còn lại đều do nhân viên làm. Anh ta bận gì được chứ?

“À, cậu tới chỗ tôi, anh Tư không nói gì sao? Cảm giác như đã cướp đi người của anh ấy” Kiều Như An ngại ngùng nói.

“Anh ấy không phải là người ích kỉ như ế Anh Thy nói.

Những gì cô ấy nói ngược lại với những gì suy nghĩ trong lòng.

Tư Hải Minh không chỉ keo kiệt, tính chiếm hữu của anh ta thậm chí còn vô lí đến mức đáng sợ.

Nếu không có anh ba của cô, Tư Hải Minh sẽ không dễ nói chuyện như vậy.

“Vậy thì tôi cũng yên tâm. Nhưng Anh Thy không cần để ý đến tôi.

Tôi tự mình đi loanh quanh ở thủ đô cũng tốt. Thay đổi môi trường sẽ khiến tâm trạng của tôi khác đi” Kiều Như An nói một cách nhẹ nhàng và thấu hiểu.

Đế Anh Thy không nói lời nào, cô thật sự không thể ở bên Kiều Như An mãi được. Đế Anh Thy hỏi: “Cậu đến khi nào? Ăn cơm chưa?”

“Tối hôm qua tôi mới đến, sáng nay đã ăn cơm ở khách sạn. Anh Thy, trưa tôi mời cậu ăn cơm nhé?”

“Cậu đến thủ đô làm sao tôi để cậu tốn tiền? Tôi sẽ chiêu đãi cậu” Kiều Như An lộ rõ niềm hạnh phúc trên khuôn mặt.

Sau khi ngồi xuống, cô tỉ mỉ ép nước trái cây tươi cho Đế Anh Thy.
“Tôi nghĩ trái cây trong khách sạn không tệ, uống đi” Kiều Như An nhẹ nhàng đưa nước trái cây cho Đế Anh Thy, sau đó ngồi xuống.

Đế Anh Thy nhấp một ngụm: “Cậu còn cho thêm mật ong?”

“Ừ! Nó thế nào?”

“Ngon lắm” Đế Anh Thy đặt chén xuống, hỏi: “Cậu định chơi ở đây bao lâu?”

“Khoảng một tuần! Tôi sẽ đi dạo quanh quanh và thời gian còn lại là ăn uống. Anh Thy sống ở thủ đô trong thời gian tới là ổn hơn đó”

“Tại sao?”

“Hợp với đất và nước ở đây hơn!”Kiều Như An nhẹ nhàng nói: “Và nó an toàn. Anh em của cậu phải thoải mái hơn ở đây” Đế Anh Thy nghĩ, thật là lạ.

“Một thời gian nữa tôi sẽ quay lại” Đế Anh Thy nói.

“Ở đây không vui sao?” Kiều Như An từ tốn hỏi.

“Tôi muốn về nhà! Dù sao đảo Tây Châu là nhà của tôi” Đế Anh Thy nói xong, nhìn thấy ánh mắt của Kiều thay đổi, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, tôi nghĩ Anh Thy nói đúng!” Đế Anh Thy suy nghĩ, Kiều Như An nói về đảo Trân Châu là có ý gì.




Do Kiều Như An đến thủ đô, Đế Bắc Lâm phải lánh đi.

Không thể ở bên em gái yêu quý của tôi như trước đây.

Điều này khiến Từ Hải Minh rất hài lòng.

Nếu không, cũng chẳng thể làm gì được.

Diệp Thiên Thanh đang phân loại hoa trong tiệm hoa, điện thoại trên bàn vang lên.

Cô ấy bước tới, đó là một số lạ, cô trả lời “Đừng nói với ai răng bạn đã gặp bác sĩ thiên tài họ Đế” Diệp Thiên Thanh sửng sốt một chút, không cần hỏi liền hiểu được.

người này là ai, trực tiếp đồng ý: “Được Đầu dây bên kia cúp máy.

Diệp Thiên Thanh giật mình bởi một tiếng hét cay nghiệt và tức giận từ ngoài cửa: “Diệp Thiên Thanh, tao muốn giết mày!” Diệp Thiên Thanh quay mặt lại nhìn Miêu Thúy tức giận ở phía cửa.

Cô không thể nhìn thấy khuôn mặt Miêu Thúy bởi cô ta cũng giống như khuôn mặt của cô, được băng bó kín mít.

Cô cũng muốn biết tại sao.

Lần trước bác sĩ Đế thiên tài làm không được ổn cho lắm.

“Tất cả là do cô mà tôi mới thành ra thế này!” Miêu Thúy tức giận hét lên.




Ngược lại, Diệp Thiên Thanh đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng nhìn Miêu Thúy như thế này, cô nghĩ đến chính mình.

Khi đó, cô tỉnh dậy trong bệnh viện, nhìn khuôn mặt không thể nhận ra của mình, khóc tuyệt vọng và không muốn gặp mọi người trong một thời gian dài …

“Cô có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc đó, đúng không?” Diệp Thiên Thanh hỏi.

“Đó là lý do tại sao cô làm hại tôi như vậy?”

“Miêu Thúy, cô biết rất rõ việc cô trở nên như thế này là chuyện của cô, không liên quan gì đến tôi!”

“Không, chính là cô gây ra chuyện đó! Nếu không phải do cửa hàng hoa của cô, tôi sẽ như thế này sao? Cô đền bù cho thể diện của tôi! Cô đền bù cho tôi!” Miêu Thúy nắm lấy bả vai Diệp Thiên Thanh, lắc lắc.

“Cô buông ra!” Diệp Thiên Thanh đẩy cô ra, mạnh mẽ xoa xoa bờ vai đang bị cô đau nhức: “Cô cút khỏi đây!”

“Tại sao tôi phải vậy? Nếu cô không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ không ngừng tìm đến cô!” Miêu Thúy tức giận phá hoa, đá vào chậu hoa và kéo hoa, giống như một kẻ điên.

“Miêu Thúy, cô làm gì vậy! Đi đi!” Diệp Thiên Thanh tiến lên cản cô.

Tuy nhiên, Miêu Thúy điên cuồng không thế khống chế được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom